← Quay lại trang sách

Lou

Hugues bảo mình phải viết ra lời xưng tội mới mong làm nhẹ mặc cảm tội lỗi trong mình. Mình không quen soi xét bản thân nhưng sẽ theo lời khuyên này, dẫu chỉ nguệch ngoạc trên giấy, dẫu những lời lặp lại của mình chẳng dẫn đến đâu.

Luật sư của mình muốn biện hộ giả thuyết cho rằng đó là tai nạn. Mình đã không chủ tâm giết chồng. Cầm lái chiếc Austin, mình đi đón anh ta ở góc đại lộ Saint-Germain và Saint-Michel, nơi anh ta phải chờ mình. Mình chạy xe quá nhanh và đang say lử cò bợ, mà mình thì hiếm khi uống rượu. Không biết luật sư Dieuleveult sẽ bào chữa cho mình thế nào đây, nhưng phải thuận theo chỉ dẫn của ông ấy để không bị nguy cơ ngồi tù. Khi ấy mình ở trong trạng thái say rượu, các cảnh sát chạy đến hiện trường đã nói vậy. Quỳ gối gần xác Văn, chồng mình từ hai mươi năm nay, mình luống cuống, chưa đo được hết tầm cỡ thảm họa: mình đã cán anh ta, nhìn thấy anh ta mình dấn ga. Vì sao có cơn thịnh nộ thình lình ấy? Mình đã tự kiềm chế được khi ông Grimaldi, thám tử mình thuê, báo cho biết về những cuộc hẹn đêm hôm của Văn với Ulma kia mà. Anh ta viện cớ đến nhà một tiểu thuyết gia giúp người này trát lại bản thảo. Mình không đáp lời nào, nhưng đánh hơi thấy anh ta bịa chuyện. Ông Grimaldi đã lén chụp hình họ, Văn và cô ta, ở những tư thế không còn phải nghi ngờ về mối quan hệ sâu kín của họ.

Mình đã quen với ý nghĩ rằng Văn là một kẻ ưa khoái lạc, ngay cả khi anh ta không chuyển sang hành động. Trước sự lôi cuốn của cái xa lạ, anh ta dễ chết nhưng không chốt. Mình trơ như đá khi được mách lại những lời đồn đại. Có người hẳn đã bắt gặp anh ta cặp kè tình tứ, đã nhìn thấy anh ta tiếp cận một cô gái Nhật trên bậc thềm nhà hát Bastille, hay một ả lòng ngòng ở quảng trường Vosges. Khuất mắt mình một cái là anh ta khua môi múa mép với một nữ du khách, lôi một em sinh viên đến rạp chiếu phim. Đó là tay sát gái, dù không huênh hoang về chiến tích bản thân. Anh ta ra vẻ soái ca lạnh lùng. Ngay từ buổi đầu cuộc hôn nhân của bọn mình cơ, anh ta đã lóa mắt trước bao bóng hồng lạ. Bất kể bọn mình đi đâu, anh ta đều ra sức dồn lực để lôi cuốn. Với mắt nai, miệng trề, các nét hài hòa, giọng nói xiêu lòng, anh ta vừa ra quân đã thắng. Đàn bà con gái thấy anh ta thật khôn cưỡng, họ lao vào những cuộc đọ sức mồi chài. Chẳng cần quá dụng sức, anh ta đã nắm chắc phần thắng. Còn mình, sáng nào dậy mà không dở giấc, mình coi những chào mời có phần chớt nhả ấy như trò giải khuây, nhưng những hôm vừa quại nhau với Văn, mình lì lì cái mặt và chỉ ngứa miệng muốn nói anh ta quá đáng. Anh ta coi mình đây như đồ trang trí, như thể mình là cây cảnh, như thể mình là đồ đạc trong nhà lâu quá rồi nên trước mặt mọi người, anh ta khỏi cần ban cho mình những biểu lộ tình cảm ăn ý nữa.

Ngoài phố, anh ta luôn đi cách xa mình, không bao giờ khoác vai, không bao giờ ôm cũng chẳng hôn mình trước mặt người khác. Con gái chúng mình, Laure, nói rằng từ hồi mười tuổi, nó đã không được chứng kiến tình cảm dạt dào từ phía Văn dành cho mình. Không phải rốt cuộc anh ta trở thành gỗ đá, mà ngược lại. Dù rằng sau hai mươi năm hôn nhân, trên giường, buổi tối, bọn mình vẫn quần nhau dữ dội. Nhưng sáng ra, khi nguội ngắt, anh ta không còn chút hào hứng nào với mình, điều đó càng làm tăng chứng cứng nhắc tâm thần của mình - vốn dứt khoát, thích gây gổ, mình mặt nặng mày nhẹ với anh ta hoặc chìm trong câm lặng.

Mình thường xuyên lục lọi ngăn kéo tủ của anh ta, mình thừa nhận. Mình chắc chắn anh ta là loại mèo giấu cứt, một bức thư dâm dục với ả tóc vàng liếc mắt đưa tình với anh ta ở tiệc cocktail ra mắt sách tại một nhà xuất bản, mấy cuốn sổ tay ghi lại những kiểu loạn dâm anh ta chưa thỏa, một bộ sưu tập những hình khêu gợi. Anh ta vốn mê văn chương nhả nhớt. Còn mình, ngay cả mình không phải kiểu phụ nữ lạnh lùng, ngay cả mình thích tình yêu với Văn, mình cũng không chuộng kiểu truyện này, nó không làm mình hưng phấn. Đôi khi mình tự nhủ: “Bao nhiêu nỗ lực để miêu tả hai người mây mưa với nhau ra sao! Chung quy lại, chỉ là sự cọ xát của hai lớp biểu bì thôi mà.”(6) Văn lấy làm tiếc khi mình không cảm thấu đuợc những tinh tê của giọng văn phóng đãng. Tất cả các giai thoại về một nghìn lẻ một bữa tiệc tình ấy gần như nực cười. Mình chả thấy khêu gọi gì những đoạn văn mô tả táo bạo, với mình, đám tác giả cứ thao thao bất tuyệt về những đêm bạn tình của họ lên đỉnh toàn những kẻ tán phét. Có gì đâu mà múa may ba tấc lưỡi suông.

Mình còn lâu mới là nai vàng ngơ ngác, nhưng gì thì cũng phải học gói học mở, đừng có chăm chăm mỗi cái đũng quần. Một chút lãng mạn vào chứ, giời ạ! Người ta đâu phải loại ăn hang ở lỗ! Lúc dậy thì, mình mê mẩn thơ phong nhã, thấy nó vô cùng quý phái. Các anh mình không tiếc lời xỏ xiên thô thiển mỗi lần mình thưởng thức những bản balad ấy. Rặt một lũ trọng nam khinh nữ, vênh vang về thuộc tính đàn ông của chúng. Bọn mình, chúng và mình, không cùng cha. Cha chúng là bạo chúa trong nhà và một tay ôm đồm đủ việc, điều hành hai doanh nghiệp vừa và nhỏ ăn nên làm ra. Ông ta vắt sức tăng năng suất cho các doanh nghiệp ấy. Lợi nhuận càng tăng, ông ta càng làm mửa mật để có nhiều hơn nữa, đồng thời giảm chi phí bằng việc cắt bớt người làm. Hơn nữa, ông ta lấy răng đào huyệt tự chôn mình: đã béo phì thì chớ, ông còn ăn thùng uống vại và nốc rượu bourbon thay nước. Với chế độ ấy, ông ta nhanh chóng vật ra giường bệnh, rồi dưới bia. Mẹ mình để tang ba tháng, thời gian giải quyết việc thừa kế, sau đó, kiểu để nối lại với cội rễ Bretagne, mẹ tái hôn với một người Quimper, thợ đóng đồ gỗ quý, golf thủ, thủy thủ xoàng, nhà bảo vệ sinh thái và kẻ ngờ nghệch. Mình là con gái duy nhất của họ, đương đầu với ba gã bông lon cứ cười nhạo mình. Suốt tuổi thơ mình, các anh và mình, bọn mình chí chóe như chó với mèo. Với chúng, mình chỉ là một đứa đái ngồi, một con bé xấu xí, cái đồ đỏng đảnh. Trước mỗi lời tử tế kiểu đó, mình bụp lại liền. Bọn chúng dồn mình vào tường, kéo bím tóc mình, xô mình, đạp vào bụng mình. Mình hét, chúng gào. Âm ĩ váng cả óc, cho tới khi cha mình tuýt cời kết thúc ẩu đả. Lũ lực lưỡng ấy đổ hết tội lên đầu mình, mẹ phạt không cho mình ăn tối, dù cha can thiệp, nói giùm mình đủ cớ này nọ: hễ bị trêu chọc là mình cáu đỏ mặt, nhưng dù sao vẫn là đứa con gái ngoan. Mẹ bỏ ngoài tai hết. Theo mẹ, chuyện chẳng có gì mình cũng sửng cồ, mình rầy rà, đành hanh, kiếm chuyện, trâng trâng tráo tráo và cấm cảu như chó cắn ma. Trong mắt mình, các anh không phải đại bàng sáng trí, mình luôn có vẻ coi cha mẹ là mít đặc. Mắng mình chỉ tổ tốn nước bọt, mình cứng đầu còn hơn cả con lừa.

Sau những trò đùa khiến mình bị tổng xỉ vả ấy, trong khi ba tên kia cười nghiêng ngả thì mình đi ngủ, tự nhủ phải ngậm bồ hòn làm ngọt, rồi sẽ có ngày, mình sẽ cho biết mình không phải hạng vừa. Chồng mình sau này rồi sẽ không thiết nhìn gái tơ khi chúng mình đi dạo cùng nhau. Anh rồi sẽ tôn mình làm thần tượng, không khiến mình cụt hứng. Mình rồi sẽ là nữ hoàng trong tâm tưởng anh, không phải loại đàn bà phù phiếm, không ngơ ngơ ngẩn ngẩn và vững tay chèo trong mọi hoàn cảnh. Chưa có người yêu mà mình đã tưởng tượng ra tuần trăng mật ở Florence, một bữa tối thắp nến trong khách sạn sang, những buổi tìm hoa bắt bướm trong rừng, tắm sông, dừng chân nơi quán trọ, những buổi sáng ngủ nướng tại trạm nghỉ lưng đồi, những ngày Chủ nhật ở Compiègne hay trong nhà-bảo-tàng Tourgueniev ở Bougival, những buổi chiều ở bảo tàng Vườn Cam, giữa vô vàn Hoa súng, những buổi tối ở khán phòng Pleyel thưởng thức nhạc thính phòng, những tối khác ở Nhà hát lớn Palais Gamier xem ba lê Nga…

Mình có những giấc mơ của một cô gái tỉnh lẻ nôn nóng rời nơi quê mùa lên Paris. Quimper, quê mình, với mình chỉ là một thị trấn lớn, với những thành lũy, phố đi bộ, cụm tượng đài Những người con gái của biển cả, lễ hội dân gian, vài trò giải trí ít ỏi. Cuộc sống ở đó như một dòng sông dài phẳng lặng, có lẽ đã pha loãng các cảm giác của mình nếu mình không sống kiểu trực chiến với một phần gia đình. Cha và mình thường xuyên tới đảo Sem, nổi tiếng vì ngọn hải đăng Ar-Men và tụi đánh đắm tàu. Mình thích thách thức gió bấc mùa đông, ở đó hoặc trên những đảo khác thuộc vùng bờ biển Bretagne, mà ta thường nghe nói là: Ai thấy đảo Ouessant thì thấy máu mình văng / Ai thấy đào Molène thì thấy nỗi đau xen / Ai thấy đảo Sein, ngày tận số đến nhanh / Ai thấy đảo Groix, thập tự giá chẳng tha. Mặc áo gió màu vàng, mình vắt vẻo trên bờ tường đá và dang rộng hai cánh tay để hóp gió. Phong ba bão táp càng dữ dội thì mình càng thích. Ban đêm, tiếng gió lốc gầm gào khiến mình tỉnh như sáo, mình chơi nhảy lò cò cạnh giường hoặc tô màu. Trong tranh của mình, mặt trời màu đen, cây cối cụt ngọn, hoa đỏ máu và quái dị, con người như ngoài hành tinh, với tai nhọn, mồm méo, chân giả. Mười một tuổi, mình thường uể oải, chẳng bù cho những lúc hoóc môn ađrênalin tăng vù vù. Mình dùng các anh làm bao cát trong trận đấm bốc chống lại lũ to mõm. Mình mảnh khảnh, nhưng độc hơn vi khuẩn, hăng như gà chọi. Mẹ cảnh cáo mình vì tội hơi tí sùng sục núi lửa, vì cả với người lớn mình cũng đánh văng ra dây đài. Những tiếng ư ử của mình khiến mẹ thót tim, những màn khóc lóc của mình khiến mẹ nổi con tam bành. Cha mình, vì có mình muộn, nên lẫn cẫn với mình, chiều quá hóa hư đến nỗi mình câng câng, mẹ bảo vậy. May mà ba con trai của mẹ không hề trâng tráo như mình, chúng ngoan ngoãn. Mình, con gái út ít, biết điều nên tiên trách kỷ hậu trách nhân. Mẹ tịch thu món đồ xỏ cầu và cái vòng lắc mỗi khi mình giơ móng giương vuốt. Mẹ bắt mình lên giường lúc sáu giờ chiều khi mẹ và chồng cãi nhau vì cha bênh mình, mà mẹ thì không đời nào cho cán cân nghiêng về phía mình. Con út cũng chẳng ích gì, mẹ không phải lúc nào cũng nhượng bộ mình. Vì mình đành hanh đỏ mỏ, nên mẹ xạc mình tơi bời.

Mẹ đẫy đà, có cặp má sệ và những ngón tay múp míp đầy nhẫn là nhẫn. Đến bữa ăn, khi không vừa ý với mình và cha, mắt mẹ tóe lửa. Cả bàn ăn ai nấy rụt đầu rụt cổ. Chỉ có mình không hạ trán cúi đầu. Mẹ biết mình đâu cất lưỡi trong túi, nếu mẹ nói lời chua cay với mình, mình sẽ bật lại y chang. Giữa chúng mình, đời nào có chuyện đình chiến, bắn chặn không ngừng từ hai bên thì có. Một dòng điện cao thế chạy qua hai mẹ con, mình trả lại mẹ lời khen của mẹ, mỉa mai mẹ thiên vị rành rành bộ ba kinh dị, mẹ đối lại mình bằng một cú mổ khác. Cha mình, giọng rụt rè, xoa dịu mẹ, nói rằng đâu có dùng giấm để dụ ruồi được. Rồi, với giọng kiên quyết hơn, cha khẩn khoản mình không được làm tình hình bản thân thêm trầm trọng: mình quá đanh đá, mình đùa ác… Yên nào! Cha mệt với các màn bóng bàn đập qua đập lại giữa mẹ và mình lắm rồi. Cha có thể ăn yên lành được không? Mẹ mình, mặt cau có, vò khăn ăn, tay gõ mặt bàn, trước khi giáng cho cha một lý lẽ búa bổ: việc dạy dỗ mình là lãnh địa riêng của mẹ, và mẹ còn phải dạy mình nhiều, vì mình thuộc loại rách giời rơi xuống. Sau đó, mình trải qua mười lăm phút tồi tệ. Mẹ lên án chồng quá độ lượng, khiến mình được đằng chân lân đằng đầu, mẹ phạt mình thẻ vàng. Nếu không chảnh đốn thì mình sẽ biết thế nào là lễ độ. Ở đâu mà mình nhiễm cái thói bẩn trêu ngươi bà? Đứng là đanh nọc! Và bộ ba kinh dị lắc đầu, trong khi cha mình hạ vũ khí và không thốt thêm lời nào bênh vực mình nữa.

Khi ngưng quạt mình thì mẹ lại giở đề tài sở trường ra, thảm họa đỏ. Cờ sờ mà lên nắm quyền thì tất cả vào nơi ẩn náu! Bọn họ sẽ tập thể hóa tài sản, đánh tối đa thuế thu nhập từ vốn, tịch biên căn nhà đẹp đẽ mà người chồng đầu di tặng cho mẹ, và thế là vĩnh biệt những xa hoa, ngay cả khi mẹ chưa từng lên xe xuống ngựa. Bọn họ sẽ thông qua những đạo luật chống giai cấp tư sản, bắt chẹt bọn giàu, ưu đãi dân đen, mở biên giới cho đám khỉ thế giới thứ ba, họ đã bán tháo đế quốc Pháp, họ nhận lệnh của Mátxcova. Mẹ không sẵn lòng chia của, những cái mẹ sở hữu là nhờ kiến tha lâu đầy tổ. Chớ có khui tiền chắt bóp của mẹ, không cho họ hàng nghèo túng gì hết! Bộ ba kinh dị đồng ý, nhưng muốn mẹ chuyển sang bài khác. Đến chết mệt vì những lo sợ mế già của mẹ, cứ chắc mẩm đám cờ sờ và ngoại kiều xa hoa mờ ám sẽ lừa mình, kẻ hà tiện trứ danh.

Ở giữa cha, nhu nhược, và mẹ, quản tuốt, mình giữ tố chất cứng đầu. Cha tránh cho mình khỏi bị đẹn. Mình muốn là siêu nhân, vượt hẳn đám nhóc cùng trang lứa có vẻ ngọt ngào song đầu thì rỗng tuếch. Chúng là đường, còn mình là “muối của đất”(7). Mình tự phỉnh phờ bằng sự tin chắc ấy. Mình càng lớn càng xinh, có những phẩm chất không thể chối cãi, mình tự thấy bản thân chẳng phải hạng vớ vẩn, nhất là khi mình thấy người lớn ai cũng gà mờ nếu không phải mụ khú chuột chũi và lão khụ hóa thạch. Mình tưởng tượng đang xông lên tuyến đầu, cứ như thể mình thuộc đội thanh thiếu niên phải đánh bại đội thành niên. Mình vẫn tập trung vào mục tiêu - không để bị đo ván, bài binh bố trận sao cho không thể bị đánh úp, chỉnh lại cú sút không nể nang hòng chiếm ưu thế trên sân, thể hiện mình bất chấp các cái bẫy người ta giăng ra. Mình như dân đảo, tự bảo đảm để khỏi bị can thiệp, nhốt mình trong phòng, nạp điện và xung phong! Mình nhảy xổ vào các anh trai, bọn làm tội làm tình mình. Nếu to khỏe hơn thì có lẽ mình đã đập vỡ mặt chúng. Mẹ thét lên phẫn nộ: “Đồ tai ương!” Mình kiếm chuyện, mất dạy, bất trị, quá trớn. Vì mình, nhà hóa thành cái chợ. Quát tháo loạn cả lên. Biến đi cho khuất mắt bà! Đi úp mặt vào tường! Mình phải chép phạt một trăm lần: “Con sẽ lễ phép với các anh, con sẽ khiêm nhường, con sẽ không cho mình là nhất.”

Khi mình tả những màn này cho Văn, anh ta bảo rằng mình trầm trọng hóa mọi sự. Anh ta chắc chắn là mình đã tự vệ như sư tử cái. Lũ anh mình ấy à, có treo cổ chúng lên cũng chỉ tổ phí thòng lọng, nhưng mình cũng chẳng phải thiên thần dịu dàng bị lũ chó ghẻ hành hạ đâu. Những suy nghĩ ấy khiến mình sôi lên. Văn không còn biết làm gì khi mình bẻ hành bẻ tỏi anh ta. Thế mà, mặc dầu tính khí dễ bùng nổ, mình cũng sẽ không già néo, không thiết lập chế độ mẫu quyền. Anh ta không có lý do gì phải than phiền đã bước vào cuộc sống vợ chồng. Cũng có khi anh ta cùng với Rachid và Hugues, hai kẻ tiếp tay, trích dẫn lời chát chúa của một trong số nhà luân lý của họ: Giường ngủ vợ chồng là nấm mồ, và hôn nhân là ô đất đặt mộ chuyển nhượng vĩnh viễn. Nhưng đó là lời chung chung chứ không thể hiện sự chán mứa. Đã quen với kiểu đấu khẩu ấy, anh ta làm giảm độ sống sượng của câu nói bằng cách tán dương nữ giới bất diệt. Mình còn nhớ bài nói của anh ta, trích dẫn lời nhà văn anh ta yêu thích, về việc tất cả chúng ta, cả nam và nữ, đều có một phần của phái khác giới trong mình. Ái nam ái nữ là tương lai của con người. Anh ta, tự cho mình là tập hợp các thành phần bất hòa hợp, có thể là một con dê đực, mà cũng có thể là cha Serge(8), tự chặt ngón tay còn hơn nộp mình cho tà dâm. Anh mắt tương tư, mối liên hệ thoảng qua, nụ hôn trộm: anh ta không đòi hỏi hơn thế.

Rachid trêu chọc anh ta có cả đống phim sướt mướt, trong khi lại tuyên bố hâm mộ Pudovkin và Mikhail Kalatozov, đạo diễn phim Tôi là Cuba, bản tụng ca cách mạng Cuba, theo mình là khả nghi và kiểu cách. Hugues và anh ta mở lại những băng cát xét cũ và phẩm bình về lớp cảnh nọ lớp cảnh kia. Rachid, người coi điện ảnh là một nghệ thuật thứ yếu, cố đổi hướng cuộc tranh luận mà không nổi. Họ già mồm về nào chuyển cảnh chồng mờ, nào cảnh nghịch. Khi mình nói rằng họ chán mớ đời với những giải thích loằng ngoằng khiên cưỡng, họ lại thêm mắm giặm muối. Họ khiến mình nhớ tới các anh trai: tất cả chỉ để khoe mẽ. Trông mình có ngốc đi nữa cũng kệ, mình vẫn trơ như đá trước màn thể hiện màu mè, những bình luận mờ mịt và vô vị của họ. Trái với Văn, mình không phải kẻ ngốn phim, không suốt ngày chui rúc trong các rạp chuyên phim nghệ thuật và thử nghiệm. Thỉnh thoảng mình đi với Laure xem phim đầu tư lớn. Mình thuộc típ khán giả dễ tính, tí hành động, nhiều hiệu ứng đặc biệt, là đã thấy đáng đồng tiền bát gạo. Văn lấy làm tiếc rằng mình lại không tò mò với dòng phim thể nghiệm underground. Mình góp phần vào sự nở rộ của ngành công nghiệp Hollywood, những nhà sản xuất lớn, còn thì mặc kệ nhà sản xuất độc lập, mình chả có chút văn hóa điện ảnh nào, đến nỗi mà mình ngây ngất trước phim dựng lại vì không biết bản gốc, ngủ gật khi xem phim có không gian khép kín của Bergman, những cảnh hồi tưởng của Robert Bresson không thuyết phục mình, mình tiêu thụ phim bom tấn mà chẳng ra rả trích thoại của Orson Welles hay nguyên tắc MacGuffin của Hitchcock.

Tóm lại, mình nêu gương xấu cho con gái, đôi khi vì lười động não. Ấy là buộc tội oan mình, vì mình có khuyến khích nó đừng làm kẻ a dua mà. Nó và mình, hai mẹ con như cặp bài trùng vậy, với một tiết mục chỉn chu, đầy giễu cợt dành cho Văn. Vì anh ta mắc hội chứng “máu chậm lên não”, nên mất ối thời gian mới ứng đáp, nhưng một khi đáp trả thì đó là phát châm chích ra trò. Mỗi tội giống như muỗi đốt chân voi, vì Laure và mình đã quên béng những lời chế giễu của bọn mình và hai mẹ con lại tự hỏi: ruồi muỗi nào đốt mồm lão vậy? Hai mẹ con cùng bày trò tinh nghịch, anh ta lôi mánh khóe ra, bọn mình bắn tên phóng lời, anh ta mài gươm giũa lý, và càng nói càng say. Có cái gì đó khả nghi, nhất là những năm gần đây, từ khi anh ta đi quán bar thường xuyên hơn và làm việc lớt phớt, một người trước kia vốn cẩn thận là thế. Càng ngày càng ít ngồi lì ở nhà, anh ta lượn cà phê, ở nhà thì không ngồi yên một chỗ, anh ta chất đống những quyển sách quăn góc, những chai rượu nốc đêm. Vào những cuộc vui ở nhà xuất bản, anh ta vừa lướt khướt vừa đảo cặp mắt lờ đờ cá chết trước tuốt tuột gái đẹp, hoặc tự trào, trước những cô tập sự sững sờ.

Cuộc hôn nhân của mình với anh ta dù sao cũng đạt nhịp độ cân bằng, con tàu đôi khi tròng trành, nhưng nào mắc cạn. Không có Ulma, và chuỗi sóng bão mà cô ta tải theo sau, thì chúng mình có lẽ đã bịt được những lỗ thủng trên tàu và đã vạch được con đường bọn mình đi mặc những bất trắc. Cô ta xuất hiện, Văn xa lánh mình. Mình không tài nào chống nổi cơn sóng đến từ sâu thẳm, cũng như sự hao mòn tình cảm của Văn với mình. Mình không có bộ áo giáp bất khả xâm phạm. Mình cứ tưởng mình miễn nhiễm với ghen tuông, cái lòng ghen tuông chết người khiến khùng điên và dẫn tới giận dữ thái quá. Mình vốn không phải hạng đàn bà gây chuyện, mình đã nhắm mắt làm ngơ trước những trò trêu hoa ghẹo nguyệt của anh ta, chừng nào không gây hậu quả, nhưng với Ulma thì lại là chuyện khác. Anh ta đắm đuối.

Sự nhạy cảm đã đưa đường chỉ lối cho mình. Bọn họ chung chí hướng, họ ngất ngây trên mây khi bên nhau, anh ta tìm thấy ở cô ta cái mình thiếu - mong muốn được che chở, níu giữ anh ta bởi những liên hệ vô hình. Bên cô ta, Văn, phá tan vỏ bọc của mình, đôi khi bị ám quá mức. Nhưng anh ta lại có những pha lên đồng bù cho những khi xuống sức. Khi ấy anh ta cũng tắt ngóm như bóng điện bị cháy, cũng câm như hến. Rồi, vài ngày sau, băng giá tan, anh ta hớn hở, về nhà buổi tối với rượu sâm banh, để ăn mừng sự phục sinh của anh ta, dù trước đó chỉ hơi banh xẹp bánh bẹp gọi là. Anh ta không còn căng thẳng, giữ nụ cười dù phiền lòng, không còn những đêm trắng hút thuốc hay say rượu nữa, mà đưa bọn mình, Laure và mình, đi chơi, tỏ ra thú vị, không uống quá chén và không vạch lá tìm sâu khi con gái liến thoắng nữa. Anh ta không có giọng thông thái rởm khi con bé cố tình xử tệ với ngữ pháp, khi nó nói boost lên, speed lên, chỉnh lại look, bị stress. Trong mấy ngày, ba chúng mình gần như tạo thành một bộ ba có thể thi gia đình kiểu mẫu chứ chẳng chơi. Ấy là trước khi anh ta nhận được lá thư của Ulma, tiểu hành tinh rơi vào đúng giữa vũ trụ một mực nghi lễ của chúng mình. Văn, gần năm mươi tuổi, ngưỡng khủng hoảng khó vượt qua, đã ngây ra như tượng khi đọc thư. Toàn bộ quá khứ anh ta đã xóa lấp đang chảy ngược lại. Những ngọn sóng xô bờ. Văn không còn là chính mình nữa. Mình nán chờ, nhưng một con hung bạo phun trào trong mình. Buổi tối xảy ra tai nạn, mình đã uống khá nhiều trong một quán trên phố Princesse, và lảm nhảm một mình ở quầy. Ông Grimaldi phải báo cho mình ngay khi Văn rời căn hộ của Ulma. Thời gian càng trôi thì mình càng không tự chủ được. Khi mình cầm lái, đầu óc mình quay cuồng và lòng dạ nôn nao chao đảo. Mình chỉ nghĩ làm ra nhẽ với Văn thôi. Nhưng thế đấy, mình đã không để cho anh ta thời gian biện hộ vô tội. Tâm kịch đã không bùng nổ thì ắt có một cái kết bi thảm.