← Quay lại trang sách

GẶP GỠ VỚI NGƯỜI LẠ MẶT

TRONG VƯỜN NHÀ CHÚNG TÔI, Ở BÊN PHẢI hàng rào nhìn từ ngoài đường vào thấy một vài khóm hoa nhài rậm rạp. Trong bụi rậm này, có giấu một chuồng chó lớn. Một người bạn tôi đi công tác đã để lại cho tôi nuôi một con béc-giê Đức qua mùa hè. Chúng tôi đã đóng chuồng này, sau đó người bạn trở về lấy lại con béc-giê, và cái chuồng thành bỏ không.

Mùa xuân và mùa hè, mấy đứa con trai tôi dùng nó để chơi trò da đỏ.

Trên đường về nhà, bỗng tôi thấy từ trong chuồng thò ra chân một người nào đó, đi đôi giày to mòn vẹt và bết đất ẩm ướt.

Cũng như mọi người chủ biệt thự khác, tôi không thích người lạ mặt vào trong vườn của mình. Trước tư thế lạ kỳ của người này tôi ngạc nhiên tự hỏi hắn có thể làm gì ở đây, trong cái chuồng ấy.

Trong chốc lát, hầu như tôi đã quên hết mọi chuyện khó tin xảy ra buổi sáng ngày hôm đó.

Tôi lại gần bụi cây, ngắm nhìn cặp chân ấy, đột nhiên nghe thấy tiếng người. Lần đầu tiên trong suốt buổi sáng, tiếng người thật sự, vang lên, một loại âm sắc xào xạc kỳ lạ không phút nào ngừng.

– Đừng... đừng, – người lạ mặt nói lúng búng.

Sau đó nghe thấy vài tiếng chửi, và lại vẫn câu đó:

– Đừng...

– Này! – tôi nói. – Bò ra đi! Bò ngay ra đi!

Những cái chân giật giật, và kẻ lạ mặt im lặng.

Tôi ngồi xổm và cầm giày hắn kéo ra mà nói:

– Nào, bò ra ngay đi. Ông còn chưa biết chuyện gì đã xảy ra đâu.

Kẻ lạ mặt đã hậu và chửi rủa.

Tôi sốt ruột và túm lấy chân hắn bằng cả hai tay, hết sức lôi người đàn ông ra khỏi chuồng chó.

Sau đó cả hai chúng tôi ngây người ra nhìn nhau một lúc. Hắn nằm ngửa, tôi thì ngồi xổm cạnh hắn.

Đó là một gã trai khỏe mạnh vạm vỡ trạc hăm nhăm hăm bảy tuổi, với sắc mặt tai tái, không được lành mạnh. Cái mũi hếch và đôi mắt nhỏ màu tro hốt hoảng.

Nhìn đôi vai lực lưỡng của hắn, tôi ngạc nhiên vì đã lôi được hắn ra khỏi chuồng một cách dễ dàng. Chắc là, hắn chẳng bám được vào cái gì trong đó.

– Này anh, – cuối cùng tôi nói. – Có cái gì đã xảy ra với trái đất. Anh hiểu không?

Hắn nhổm dậy, ngồi lên vệ cỏ và sợ sệt nhìn qua hàng rào thưa ra đường cái. Từ đây, từ khu vườn này, nhìn thấy người đàn ông và người đàn bà bất động trên đường.

– Đấy, – hắn nói, vẻ hoảng sợ. – Nhìn kìa!

Rồi hắn nằm úp bụng xuống và lại định chui vào chuồng. Khó khăn lắm tôi mới giữ hắn lại được.

Chúng tôi bắt đầu thì thầm nói chuyện, không biết vì sao lại phải thì thầm.

– Cả thế giới ngừng lại, – tôi thì thào. Và cái tiếng xào xạc kỳ lạ...

– Và người đi xe đạp, – gã trai nói. – Có thấy anh chàng đi xe đạp không?

– Anh chàng nào?

– Đằng kia kìa, có một mình. Mặc áo may-ô. Tôi đã quật ngã anh ta.

Tôi vỡ lẽ ra là trên đường mòn, phía sau biệt thự của Mô-khốp, hắn đã gặp một người đi xe đạp bất động tại chỗ và xô anh ta ngã xuống đất.

– Anh làm thế để làm gì? – tôi hỏi và lập tức nhớ ra chính mình cũng đã muốn xô ngã người đi xe mô-tô.

– Nhưng sao anh ta lại thế? – gã lạ mặt hỏi lại và miệng lầm bầm điều gì đó như nguyền rủa.

Chúng tôi ngồi bên cái chuồng một lúc và kể cho nhau nghe ai đã nhìn thấy cái gì.

– Thế anh đang ở đâu, khi những việc đó xảy ra – tôi hỏi.

– Tôi à?... Ở đây.

– Ở đâu? Đây à? Trong vườn à?

Hắn lúng túng.

– Không... ở đằng kia. – Hắn xua tay.

– Nhưng ở đâu chứ? Trên bãi biển à?

Hắn chỉ lung tung, và tôi không sao hiểu được những chuyện lạ lùng này đã đến với hắn ở chỗ nào.

– Nghĩa là, mọi chuyện bắt đầu từ lúc rạng đông, – tôi nói.

– Lúc rạng đông. – hắn tán thành và lại rủa.

Nói chung hắn chửi rủa gần như mỗi khi cất lời, và chẳng mấy chốc tôi đã thôi không chú ý nữa.

– Thôi được, – tôi đứng lên, nói, – Ta vào nhà và ăn chút gì chứ. Sau đó ta đi xem cái gì đã xảy ra. Đi về phía Gơ-be-cô-vô. Có thể chuyện chỉ xảy ở làng tôi, còn ở nơi khác vẫn yên ổn.

Tôi bỗng thấy đói cồn cào.

Hắn cũng đứng lên và ngập ngừng hỏi:

– Vào nhà nào?

– Đây, nhà này.

Hắn sợ sệt ngó quanh:

– Nhỡ họ tóm thì sao?

– Ai tóm?

– Chà, người đó... Người ở trong nhà này.

– Tôi ở đây mà, – tôi giải thích. – Đây là nhà tôi.

Gương mặt lộ vẻ bối rối, hắn bỗng phì cười:

– Thôi được, thì vào.

Mọi sự xem ra đều bí ẩn, cả việc hắn không chịu nói rõ ban đêm hắn đã ở đâu, cả cái cười đột ngột của hắn. Nhưng tôi đang ở tình trạng như trong mộng.

Khi đang nhai bánh xăng-uých và thịt cừu ướp lạnh trong bếp, hắn kính cẩn nhìn ngắm chiếc tủ lạnh ZIL, chiếc máy giặt và cái bồn rửa bát đĩa.

– Sống khá đấy, – hắn bảo tôi, – Cậu làm việc ở đâu?

Tôi trả lời là làm việc ở nhà máy, và đến lượt mình, tôi hỏi hắn làm gì. Hắn nói làm ở nông trường quốc doanh Glu-scô-vô. Nông trường này cách đây khoảng tám ki-lô-mét. Các con tôi đã có thời đi học ở đấy, nên tôi quen hầu hết đám công nhân. Gã này chưa thấy lần nào, vì thế tôi ngờ rằng hắn nói dối.

Khi chúng tôi đi ra khỏi nhà, hắn cau có nhìn lên trời:

– Cả mặt trời cũng...

– Gì cơ? Mặt trời à? – tôi hỏi.

– Cả mặt trời cũng đứng yên. – Hắn chỉ vào bóng ngôi nhà trên mặt đường. – Trước sao, giờ vẫn thế.

Ngôi nhà tôi được thiết kế cho cửa sổ phòng làm việc của tôi và các cửa sổ phòng bọn trẻ trông ra hướng nam, còn cửa ra vào hướng bắc. Các buổi sáng mùa hè vào khoảng tám giờ, khi tôi đi làm, bóng mái nhà đi qua cạnh bồn hoa thược dược.

Hôm nay, khi tôi ra khỏi nhà lần đầu để xem người đi xe mô-tô bất động, bóng vừa vặn chạm tới bụi hoa đầu tiên. Tôi nhận thấy điều đó mặc dù đang rất xúc động.

Và lúc này, cái bóng vẫn ở nguyên chỗ đó, mặc dù đã qua hơn tiếng đồng hồ kể từ lúc ấy.

Lẽ nào mặt trời đã dừng lại. Đúng hơn, Trái Đất đã ngừng quay xung quanh trục của nó.

Có thể phát điên vì chuyện đó.

Chúng tôi đã đứng giậm chân một lát, vừa hết nhìn mặt trời, rồi lại nhìn cái bóng bất động.

Sau đó, chuẩn bị đi Glu-scô-vô. Tôi vào nhà, tháo bỏ giày đi trong nhà, xỏ dép, và chúng tôi lên đường.

Thậm chí tôi không rõ đi để làm gì. Rất có thể vì chúng tôi không chịu nổi việc ngồi tại chỗ và chờ đợi cái gì sẽ đến mà muốn hành động bằng cách nào đó. Vì còn biết làm gì lúc đó?