← Quay lại trang sách

CHUYẾN ĐẾN GLU-SCÔ-VÔMỐI BẤT HÒA

ĐÓ LÀ MỘT CUỘC HÀNH TRÌNH LẠ LÙNG.

Khi chúng tôi vận động trên đường thì những ấn tượng sâu sắc ban đầu do những điều kỳ lạ gây ra đã hơi giảm. Tôi bắt đầu thấy ra những gì mà trước đó mình chưa kịp chú ý.

Một là, cả hai chúng tôi đều khó đặt bước chân đầu tiên khi bắt đầu đi. Cảm giác như bước đi trong nước hay trong một môi trường đặc quánh nào vậy. Chúng tôi phải căng khá mạnh các cơ bắp ở đùi. Rồi cảm giác này biến mất, và bước đi được bình thường.

Hai là, mỗi lần bước đi lại hơi lơ lửng trên không. Cũng lại như đang vận động trong nước. Điều này đặc biệt dễ thấy ở tôi, vì tôi có điệu đi cà tửng.

Nếu đứng ngoài nhìn thì trông tôi như một diễn viên ba-lê, không đi mà thực hiện một loạt những bước nhảy dài và đều đều.

Có lẽ không khí cũng trở nên đặc hơn. Hình như người ta đã đổ vào nó một chất lỏng nào đó làm cho nó quánh lại, nhưng vẫn trong suốt và không ảnh hưởng đến sự hô hấp.

Và sau cùng là gió. Chúng tôi vừa mới bắt đầu vận động, gió mạnh liền nổi lên, nhưng khi dừng lại, gió cũng vụt lặng ngay.

Ra tới đường cái, chúng tôi vượt qua hai người bộ hành – người đàn ông và người phụ nữ.

Anh bạn của tôi – tên anh ta là Giô-ra Búc-tin – cố đi tránh họ, thậm chí tụt cả xuống rãnh. Lúc đầu anh ta rất sợ mọi hình thù bất động khi gặp trên đường.

Qua căn dã thự cuối làng, tôi rẽ vào bụi cây trăn để bẻ lấy một cành làm gậy chống. Tôi với một cành khá to và lôi giật xuống. Cành cây rời ra quá dễ dàng dường như nó không từ thân cây mọc ra mà chỉ được dán vào bằng một thứ hồ văn phòng phẩm không được dính lắm.

Tôi thử bẻ cành của cây dẻ non mọc cạnh đó, và nó cũng nằm ngay trong tầm tay. Dường như nó chỉ chờ cho tôi đến và đem nó đi khỏi.

Tất cả những cành khác cũng rời khỏi cây dẻ không chút kháng cự nhỏ nào. Không phải tôi bẻ chúng, mà chỉ nhấc chúng ra khỏi cây. Vậy là thế giới không chỉ ngừng lại mà đã thay đổi những tính chất vật lý của nó. Không khí trở nên đặc sệt, còn những vật rắn mất tính bền vững.

Tôi đã có thể bẻ trụi mọi cành của cái cây này một cách nhẹ như không, giống như các cô gái vặt những cánh hoa bạch cúc, vừa vặt vừa nhắc: “Yêu, không yêu”.

Chúng tôi theo lối mòn để rút ngắn đường dẫn tới nông trường và gặp người đi xe đạp mà Búc-tin đã xô ngã. Chiếc xe nằm trên vệ cỏ, còn anh chàng trẻ tuổi đứng cạnh, đưa tay ôm lấy vai. Nét mặt anh ta lộ rõ sự đau đớn và phân vân.

Dĩ nhiên, anh ta không hiểu nổi sức mạnh nào đã quật anh xuống đất.

Chúng tôi bỏ người đi xe đạp, tiếp tục đi. Một con chim nhỏ đang bay và tôi dừng lại nhìn nó. Đó là con chim kim oanh. Nó lơ lửng trên không đập cánh một cách chậm chạp, khá uể oải, thân hơi nhích lên trước. Hầu như nó không bay bằng những động tác nhịp nhàng mà bằng một loạt những động tác giật giật ngắn và lờ đờ. Có thể với tay bắt được con chim, nhưng tôi sợ làm nó bị què.

Qua rừng là những cánh đồng lúa mì mùa thu còn xanh và những đồng cỏ. Mùi cỏ ba lá bốc hương đậm đà dễ chịu. Tới đây chúng tôi bỏ lối mòn đi vào con đường đất. Tôi để ý thấy bụi do chân mình bước, bốc lên treo lơ lửng trên không rất lâu, chậm đến mức không thể chờ cho nó rơi xuống được.

Tôi sẽ không tả tỉ mỉ toàn bộ cuộc hành trình đến Glu-scô-vô. Nói chung không đạt kết quả. Chúng tôi chỉ đến được nông trường và tận mắt thấy mọi việc ở đây cũng giống như ở làng tôi.

Ban đầu chúng tôi bước khá nhanh, sau đó do ngón chân bị thương vì đá vào sóng mỗi lúc càng đau tấy lên, và tôi phải đi tập tễnh.

Ngày chủ nhật, nên nông trường rất vắng vẻ. Chúng tôi không gặp một người nào, kể cả ở xưởng cơ khí và gần văn phòng. Chỉ có một bóng người đứng im như phỗng tại trạm bơm nước trong sân gia súc, với chiếc xô trong tay.

Không có mục đích, chúng tôi đã đi tới trường học. Ở đây, ông giám đốc nông trường, Pi-ốt I-lích I-va-nen-cô, một người to béo tóc vàng, mặc chiếc quần kẻ sọc và chiếc áo vét tông mùa hè cũng kẻ sọc, đang đứng cạnh một căn nhà gỗ. Cửa sổ căn nhà để mở, một phụ nữ mặc áo dài thò đầu ra ngoài. Hai người đang nói chuyện gì đó.

Người phụ nữ vung tay, hẳn là đang từ chối hay phủ nhận một cái gì đó. Nhưng, cái vung tay này đối với chúng tôi thật lâu vô tận, đứng ngoài nhìn tưởng như bà ta muốn đánh ông I-va-nen-cô.

Nhìn cảnh đó khá buồn cười.

Pi-ốt I-lích đứng lặng, miệng mở to và rướn cặp lông mày muối tiêu rầm rì.

Giô-ra, cẩn thận đứng dừng lại cách ông giám đốc một quãng, giơ tay trỏ ông ta:

– Quẫn trí rồi!

– Sao lại quẫn trí? – tôi hỏi.

– Thế ông ta làm gì kia? – Giô-ra hất hàm về phía Pi-ốt I-lích và bắt chước ông ta há to miệng.

Không hiểu sao điều đó khiến tôi tức giận.

– Ông ấy không hoàn toàn quẫn trí đâu, – tôi nói. – Có chuyện gì đó đã xảy ra trên trái đất. Một tai họa anh hiểu không?

Giô-ra lặng thinh.

– Có chuyện gì đó đã xảy ra, làm cho cả thế giới chậm lại. Còn chúng ta thì vẫn nguyên như cũ. Hoặc có thể là, ngược lại...

Tôi nói tiếng “ngược lại” một cách vô ý thức và sau đó bỗng tôi cắn chặt môi.

– Sao nhỉ, nếu trên thực tế là ngược lại?

Với ý nghĩ mơ hồ, một phỏng đoán lạ bừng lên trong đầu, tôi ước tính tốc độ của sóng trong vịnh, tốc độ của chiếc xe mô-tô và sau hết, vị trí của mặt trời. Thế giới đã hãm chậm lại sự vận động của nó, nhưng có sự hài hòa trong việc chậm lại này. Mặt trời, nước, những con người – mọi cái đều chậm lại một cách tỷ lệ thuận.

Nắm lấy tay Giô-ra, tôi ngồi xuống chiếc ghế dài cạnh căn nhà gỗ, buộc anh ta cùng ngồi bên tôi. Rồi tôi nhìn chằm chằm vào chiếc đồng hồ đeo tay mà mình chưa tháo ra từ tối qua, nhìn cái kim giây trong suốt năm phút – tính theo mạch tim đập – tin chắc rằng nó vẫn chuyển động; trong thời gian kể trên nó nhích được một giây.

Một giây, và năm phút của tôi hoặc gần như thế.

Trong giây đồng hồ đó, người phụ nữ cãi nhau với giám đốc nông trường đã hạ tay xuống, còn Pi-ốt I-lích đã ngậm miệng lại.

Thế giới chậm lại tới ba trăm lần! Hoặc là chúng tôi, ngược lại, đã nhanh lên với tỷ lệ ấy.

Nhưng trên nét mặt của Pi-ốt I-lích, trên nét mặt của tất cả mọi người mà chúng tôi đã thấy từ sáng đến giờ, không có chút dấu hiệu lo âu nào. Không một ai trong số họ nom có vẻ ngạc nhiên, sợ hãi, bối rối. Mọi người bình thản với công việc của mình.

Nghĩa là, có cái gì đó đáng sợ và không giải thích được đã xảy ra với chúng tôi, chứ không phải với những người xung quanh.

Nghĩ được như thế, đầu óc tôi nhẹ hẳn. Dù sao đó cũng là những chuyện khác nhau: giả sử là nỗi hiểm nguy chỉ đe dọa riêng mình anh, hoặc nghĩ là nó đe dọa mọi người, cả loài người. Rút cục, tôi và Giô-ra sẽ thoát được bằng cách nào đó. Cốt sao chẳng có gì xảy ra với cả trái đất.

– Đó là tôi với anh đã trở nên không bình thường, – tôi nói với người đồng hành. – Còn mọi người vẫn trước sao nay vậy.

Giô-ra đờ đẫn nhìn tôi.

– Có cái gì đó làm ta nhanh lên, anh hiểu không? Chúng ta vận động và sống nhanh hơn, còn mọi người vẫn sống bình thường.

– Bình thường?... Thế cũng nói được! – Anh ta nhếch mép cười đầy nghi hoặc và đứng lên. – Kìa, xem kìa. – Anh ta bước lên trước. – Tôi đi, còn ông ta đứng. Lại há miệng nữa. (Pi-ốt I-lích trong khi đó lại bắt đầu mở miệng một cách chậm chạp như bất tận.) Còn cậu lại nói bình thường .

– Chẳng đúng thế sao? Chỉ là chúng ta vận động hết sức nhanh. Do đó, cảm thấy tất cả mọi người khác bất động.

Lúc này chúng tôi đã từ nông trường đi trở về làng và tôi cố gắng giải thích cho Giô-ra về một chương vật lý cổ điển đề cập đến những vấn đề vận động và tốc độ.

– Không có tốc độ tuyệt đối, anh hiểu không? Tốc độ một cơ thể được tính so sánh với một cơ thể khác mà chúng ta giả định là bất động.

Vận tốc của ta thay đổi so với trái đất. Còn ở những người khác vẫn không đổi. Nên ta thấy hình như họ đứng tại chỗ...

Anh ta nhìn tôi với vẻ đầy ngờ vực của một người đi chợ, bị kẻ khác toan nhét của hôi thối vào túi mình.

– Ví dụ, anh hãy tưởng tượng là anh đi ô-tô chạy sáu mươi ki-lô-mét giờ. Nhưng đó là vận tốc so với trái đất, đúng không? Nếu có một xe khác chạy bên với năm mươi ki-lô-mét giờ, thì so với nó vận tốc của anh sẽ chỉ là mười. Đúng không nào?

Anh ta nhăn trán, thở phì phò, có lẽ do cố sức để hiểu lời “giải thích khoa học” của tôi.

– Còn ở vận tốc kế?

– Cái gì ở vận tốc kế?

– Vận tốc kế chỉ bao nhiêu?

– Trên vận tốc kế của xe anh, dĩ nhiên là sáu mươi. Nhưng đây là so với trái đất...

– Chà! Thế! Sáu mươi! Thế mà cậu bảo mười! – Anh ta cười mỉa, như người cuối cùng đã làm nhục được đối thủ.

Tôi định tiếp tục tranh luận, nhưng thấy Giô-ra không mảy may hứng thú với chuyện này.

Anh ta hoàn toàn không có năng lực tư duy một cách trừu tượng, không hiểu tôi và, theo tôi nghĩ, cho rằng tôi định đánh lừa anh ta thế nào đó.

Tôi nín lặng, chúng tôi đi khoảng ba ki-lô-mét, mỗi người chìm trong những suy tư.

Nếu giả định rằng thật sự chúng tôi nhanh hơn tới ba trăm lần hoặc gần như thế, hóa ra chúng tôi đi từ làng tới nông trường chỉ mất nửa phút nếu tính theo thời giờ bình thường của loài người . Tức là đối với mọi vật xung quanh, chúng lôi vụt qua như cái bóng, như làn gió thoảng. Nhưng trong khi đó bản thân mình đã trải qua một thời gian khá lâu, khoảng hai tiếng rưỡi theo cách tính của tôi.

Nhưng phải chăng chúng tôi di chuyển được với vận tốc lớn đến thế? Một nghìn hoặc thậm chí một nghìn hai trăm ki-lô-mét giờ. Với những vận tốc trên hai nghìn ki-lô-mét giờ mà chỉ máy bay phản lực mới đạt được, bề mặt của máy bay nóng lên tới 140–150 độ C. Với vận tốc tới ba nghìn, thân máy bay nóng lên tới 150 độ, như vậy nhôm và các hợp kim của nó mất tính bền vững.

Chúng tôi không cảm thấy nóng lắm. Chắc là cả quá trình trao đổi nhiệt trong cơ thể của mình cũng đã nhanh lên khủng khiếp cùng với sự đẩy nhanh các quá trình sống khác.

Đó là sự giải thích duy nhất mà tôi có thể tìm được.

Tuy nhiên, nếu tôi vung tay nhanh thì cái phía của tay bị không khí cản ấy hơi buôn buốt một cách nhè nhẹ và dễ chịu...

Còn bụi đường mà chúng tôi làm tung lên khi đi đến nông trường lúc nãy vẫn chưa kịp rơi xuống.

Cái chân bị thương lúc càng đau hơn làm tôi dần dần tụt lại sau Giô-ra. Cơn đau này làm tôi càng tin vào thực tế mọi việc xảy ra.

Khi đã ra đến đường cái bên bờ biển, tôi nhận ra trong đầu người bạn đồng hành dù sao cũng có đôi chút tư duy.

Anh ta đợi tôi ở vệ đường.

– Nghĩa là, chúng mình nhanh, còn họ chậm?

– Họ là ai? – tôi hỏi.

– Chà, nói chung là... mọi người. – Tay anh ta vẽ một vòng tròn rộng ra, ý chỉ toàn thể loài người.

– Tất nhiên, chậm hơn chúng ta nhiều.

Giô-ra trầm ngâm:

– Như vậy là, họ không bắt được ta?

– Không bắt được. – tôi ngập ngừng đáp. – Mà thực ra, họ bắt ta để làm gì? Chúng ta có định trốn đâu.

Anh ta cười ồ lên và mạnh bước trên đường nhựa, thái độ anh ta đã thay đổi. Trước đó anh ta sợ những người bất động mà chúng tôi gặp trên đường, giờ nỗi sợ hãi ấy đã biến mất và anh ta trở nên quấy rầy một cách khó chịu đối với mọi cái anh ta gặp trên đường, dù là người hay vật.

Chúng tôi đuôi kịp chiếc ZIL−110 hở mui cách làng không xa. Xe chạy khoảng một trăm hai mươi ki-lô-mét giờ, nhưng đối với chúng tôi nó di động không nhanh hơn cái xe lu là mặt đường nhựa. Thậm chí còn chậm hơn.

Chúng tôi dừng lại bên chiếc xe và bắt đầu ngắm nghía các hành khách. Đây là một nhóm kéo nhau đi chơi ở đâu đó trên hồ.

Trong xe có năm người, vẻ mặt người nào cũng biểu hiện nỗi vui sướng và mê say thường có ở con người, khi ta hoàn toàn phó mình cho tốc độ cao của xe và cảm giác khoan khoái vì gió mạnh.

Thật ra, cả nhóm người đều hơi có vẻ như người chết.

Ngồi ở tận cùng bên phải ghế sau là một cô gái độ mười bảy tuổi, một học sinh với gương mặt trắng trẻo tươi mát, mặc chiếc áo dài sặc sỡ, nheo đôi mắt có hàng mi dài và miệng hơi hé.

Giô-ra nhìn cô gái một lúc lâu, rồi đột nhiên giơ tay, thò ngón tay trỏ ngắn ngủi, mập mạp với móng tay cáu bẩn ra và định chọc vào mắt cô gái.

Tôi đã kịp gạt tay hắn ra. Thế là tôi với hắn xảy ra vật lộn. Hắn vừa cười hì hì vừa giằng ra khỏi tay tôi, còn tôi cố hết sức lôi hắn ra xa chiếc xe.

– Họ không đuổi kịp chúng mình đâu, – hắn lầu bầu.

Cuối cùng hắn cũng giật được chiếc khăn voan của cô gái, vứt xuống đường. Tôi nhặt khăn, nhét nó vào thùng xe rồi lôi gã đi.

Hắn khỏe như văm, và lần đầu tiên tôi có ý nghĩ những ưu thế mà ngẫu nhiên chúng tôi có được, trở nên nguy hiểm đến thế nào cho mọi người.

Bây giờ khó mà làm cho Giô-ra dịu đi. Nhận ra con chim mỏ chép ở bên kia đường, hắn lao đến. May cho con chim bay khá cao nên Giô-ra không với tới.

Trên đường đi, chúng tôi lại gặp người đi xe mô-tô mà sáng nay lúc còn ở nhà tôi đã gặp. Anh ta ở cách chỗ tôi nhìn thấy lần đầu khoảng một ki-lô-mét rưỡi. Giô-ra thì rất muốn quật đổ anh ta, tôi lại phải lôi hắn đi. Đột ngột hắn giằng tay ra và nhìn tôi một cách dữ tợn.

– Cút đi, đồ chó đẻ. Bằng không tao sẽ cho mày chết rục xương, hiểu chưa?

Tôi im lặng, chưng hửng.

Hắn khinh bỉ trề môi dưới:

– Sao cứ bám mãi lấy tao? Tao cần gì thứ mày?

Vất vả lắm tôi mới làm cho hắn bình tĩnh lại và cuộc hành trình lại tiếp tục. Nhưng từ đây, giọng điệu hắn đối với tôi đã hoàn toàn thay đổi, sau tất cả các vụ lộn xộn này. Về tới làng, đưa được hắn từ ngoài phố vào trong nhà, tôi cảm thấy vô cùng nhẹ nhõm.