← Quay lại trang sách

NHỮNG MƯU TOAN BẮT LIÊN LẠC VỚI THẾ GIỚI BÌNH THƯỜNG

KHÔNG HIỂU VỚI NHỮNG NGƯỜI KHÁC THÌ SAO chứ riêng tôi dù một giấc ngủ rất ngắn ngủi bao giờ cũng làm tôi đặc biệt hồi sức. Những năm còn là sinh viên, tôi phải đi làm bốc vác ban đêm kiếm thêm tại Liên hiệp Xí nghiệp Xay bột. Sau một đêm như thế, đến trường tôi buồn ngủ muốn chết, chỉ cần thiếp đi trong năm phút giải lao giữa hai tiết học là đủ dễ chịu rồi. Ở tiết đầu, tôi thường ngồi cắn ngón tay để khỏi gà gật, rồi sau tiếng chuông báo nghỉ tôi liền gục đầu lên bàn, thiu thiu ngủ và đến tiết sau đã tiếp thu được một cách tuyệt vời bài học phức tạp nhất.

Lần này tôi ngủ không phải năm, mà chỉ hai phút của thời gian bình thường, nhưng theo thời gian của chúng tôi, đó là mười giờ liền.

Tỉnh giấc, lập tức tôi cảm thấy sự mệt mỏi đã tan biến đâu mất, tôi nhìn Giô-ra. Hắn vẫn nằm dài thượt và ngáy ầm ầm. Cả ba cái ghế đã lăn lóc trên sàn nhà.

Sau một giấc ngủ ngon, tôi thấy muốn ra vườn nhìn quanh.

Vẫn là cái thế giới cứng đờ mà tôi vừa mới tạm xa. Những cây dẻ đứng im, lá không lay động, bụi nhài ngủ trong sự yên tĩnh uể oải. Có thể tôi cũng là một Cô-lông 1 thật sự trong cái thực tế mới mẻ này. Tôi không kìm được ý muốn tìm hiểu lãnh địa mới của mình.

Những gì xảy ra trước khi ngủ, tôi coi là những sự biến của hôm qua. Còn bây giờ tôi có thể nhảy từ trên rất cao xuống mà không sợ tan xương.

Cạnh thềm nhà có dựng một cái thang dài để làm vườn. Tôi cẩn thận trèo lên mái chái nhà. Độ cao ở đây khoảng hai mét rưỡi, nhưng lúc ấy bên dưới có lớp đất cỏ mềm mà vợ tôi đã xới tơi lên ở gốc những cây hoa nở muộn.

Sau khi lưỡng lự một vài giây, tôi nhảy xuống. Nhưng lại không rơi xuống đất mà bay liệng trong không. Tất nhiên tôi cũng bị lực hút của trái đất tác động vào, đúng như bất kỳ vật thể nào khác rơi xuống với gia tốc mười mét giây. Nhưng đối với nhận thức của tôi thì cái giây đồng hồ này bây giờ kéo ra dài hơn.

Nói chung, nếu nhảy từ trên cao xuống, ta sẽ cảm thấy như mình rơi rất nhanh chỉ vì trong thời gian rơi ta ít kịp cảm xúc và suy nghĩ. Năng lực phản ứng của chúng ta nằm trong sự hài hòa quen thuộc với gia tốc rơi. Bây giờ đối với tôi sự hài hòa đó đã xê dịch, rơi xuống trong vòng nửa phút của thời giờ bình thường nhưng so với năng lực suy nghĩ và vận động của tôi thì nó lại hết sức nhiều hơn.

Tôi tắm trong không khí và từ từ vận động xuống đất.

Đây là cảm giác mới lạ và mãnh liệt đến mức vừa đứng vững chân, tôi đã lập tức trèo trở lại. Lần này không chỉ lên cái chái mà thẳng lên mái nhà.

Từ trên cao tôi nhìn thấy quanh làng và thấy người bị Giô-ra xô ngã đã không còn trên đường nữa.

Hẳn anh ta đã đứng dậy được trong khoảng hai phút khi chúng tôi ngủ và đi khuất sau khúc đường ngoặt. Có lẽ anh ta không bao giờ hiểu chuyện gì đã xảy ra với mình.

Tôi muốn được có lần nữa cái cảm giác bay lượn nên lại nhảy xuống. Tuy vậy, tôi nghĩ đó không phải là nhảy, mà chỉ là bước từ mái nhà vào khoảng không. Lần này độ cao lớn hơn – gần năm mét. Nhảy năm mét mất một giây của thời gian bình thường hoặc năm phút của tôi.

Năm phút bơi thong thả trong không khí! Muốn hiểu điều đó, cần phải thử nghiệm. Tôi dang tay, giạng chân và cuộn người thành một cục, rơi sấp xuống rồi lại lật ngửa người lên. Cảm giác như không gian là một chất nhũ tương nào đó mỏng manh trong suốt, nó nâng giữ tôi một cách thật êm dịu.

Cuối cùng tôi cũng xuống tới mặt đất, đứng vững chân rồi toan trở lại cái thang. Nhưng không thể được. Tôi đã hoàn toàn quên mất lực quán tính. Trong lần nhảy thứ nhất, từ một độ cao tương đối nhỏ, lực này gần như không thấy. Còn bây giờ thì khác.

Một trọng lực kỳ lạ tiếp tục ghì chặt tôi xuống đất, bẻ khuỵu đầu gối, lôi đầu tôi xuống.

Một lúc tôi hoảng sợ. Sau đó nghĩ lại, tôi hiểu ra nên nhanh chóng lật người nằm ngửa lên. Trọng lực đi qua đầu, vai, ngực và chân, và truyền lan xuống đất.

Sau thử nghiệm đó tôi còn nhảy thêm mấy lần nữa. Nếu có ai đó nhìn thấy tôi, hẳn họ phải cho tôi là thằng ngốc. Một người lớn leo lên nóc nhà của mình và nhảy xuống như một đứa bé, mặt mũi vô cùng hớn hở.

Lúc đó tôi nghĩ rằng, trong hoàn cảnh ấy tôi có thể bay trong không, chỉ cần có đôi cánh là bay được. Vì ở đây là sự tiêu phí sức lực cho một đơn vị thời gian. Hệ cơ bắp của người trong điều kiện bình thường không thể tạo ra đủ công suất để giữ thân mình trong không trung. Còn những cơ bắp lúc đó của tôi thì có thể được, chỉ thiếu đôi cánh. Thật đáng tiếc.

Rồi tôi quyết định, phải thử bắt liên lạc với thế giới bình thường. Tại sao lại không viết một mẩu thư nào đó và đặt nó lên bàn trước mặt An-đrây Mô-khốp? Đứng ở vườn tôi nhìn thấy anh đang ngồi trong phòng làm việc.

Tôi định viết thư bằng máy chữ, song không sao làm được. Không biết một cô đánh máy giỏi gõ được bao nhiêu cái trong một giây? Có lẽ khoảng mười cái. Vả lại cô ta có thể gõ được nhiều hơn nhưng bị giới hạn bởi tốc độ của cái phím chữ trở lại vị trí dưới tác động của lò-xo căng ra.

Mười cái gõ một giây đối với tri giác của tôi có nghĩa là mười cái gõ trong năm phút một. Tôi sẽ phải mất tới nửa giờ để đánh được một dòng.

Tôi ấn phím cần chữ vọt lên khá nhanh nhưng sau khi đập vào ruy-băng thì nó không chịu trở về vị trí cũ.

Tôi bèn dùng bút máy nhưng cũng chẳng hơn gì. Mực xuống không kịp tốc độ những vận động của tôi. Tôi cố gắng viết thật chậm, nhưng cái bút vẫn chẳng để lại được dấu vết gì trên giấy.

Tôi đành lấy cái bút chì thông thường, và viết lên mặt giấy như sau:

“Tôi rơi vào tốc độ khác của thời gian. Sống tốc độ nhanh gấp ba trăm lần bình thường. Chưa rõ nguyên nhân.

Chuẩn bị giữ liên lạc với tôi. Cô-rô-xtư-lép.”

Không biết tại sao, nhưng mẩu thư đã được viết bằng kiểu chữ điện báo.

Nhét mẩu thư vào túi áo pi-gia-ma (tôi vẫn mặc nguyên bộ pi-gia-ma), tôi nhòm vào phòng ăn xem Giô-ra còn ở đấy không.

Hắn vẫn nằm ngủ trong tư thế lúc tôi đi ra. Để đề phòng tôi khóa trái cửa.

Tôi trèo qua cửa sổ vào phòng làm việc của Mô-khốp. Một cảm giác kỳ lạ đã kìm không cho tôi đi qua gian phòng. Không ai có thể nhìn thấy và ngăn tôi lại, nhưng tôi cảm thấy mình là khách không mời mà đến và tôi sợ làm người vô tình chứng kiến những chuyện kín đáo nào đó của nếp sống gia đình.

An-đrây ngồi ở bàn làm việc. Trong sáu tháng qua anh chuyên lo hoàn chỉnh phương pháp lập đồ thị gam-ma, và lúc này trước mặt anh, trên tờ giấy vẽ oát-man là bản phác thảo của một trong những trung tâm kết cấu phóng xạ.

Cái máy chữ xách tay nằm ngay ở mép bàn.

Trong tay Mô-khốp có cái thước lô-ga-rít.

Tôi rất khó diễn tả những cảm giác đã nảy sinh khi trèo qua bậu cửa sổ vào phòng và ngồi xuống ghế cạnh Mô-khốp. Tôi không thể bắt mình xem anh như một người được.

Đối với tôi, anh là một ma-nơ-canh, một con búp bê tinh xảo hoàn toàn so với Mô-khốp thật.

Ma-nơ-canh cầm trong tay cái thước lô-ga-rít, và làm bộ như có khả năng đọc được trên đó.

Sự chênh lệch về tốc độ sống, tới ba trăm lần, là một điều kinh khủng. Chúng ta thường chỉ quan niệm những bạn bè quen thuộc của mình trong sự vận động bình thường, mặc dù không bao giờ nghĩ đến cái đó. Nhưng chính sự vận động đem đến cho họ sức hấp dẫn mà họ có đối với ta. Sự vận động thường xuyên của những cơ mặt, của tư duy được phản ánh trong mặt và trên mặt, những cử chỉ, những luồng điện không nắm bắt được thường xuyên toát ra từ con người sống. Người họa sĩ giỏi khác với họa sĩ tồi chính là ở chỗ nắm bắt được sự vận động bên trong và bên trên nét mặt người mẫu của mình.

Còn bây giờ trên nét mặt của Mô-khốp, sự vận động chậm đến mức không nhận thấy. Một con búp-bê, trông anh đúng như thế.

Tôi đặt mẩu thư trước mặt Mô-khốp đang ngồi im như tượng và bắt đầu chờ anh chú ý đến nó.

Thời gian trôi qua chậm chạp. Chung quanh yên tĩnh đến nỗi tôi cảm thấy tiếng mạch đập trong tai. Hai mươi... năm mươi... trăm hai mươi...

Năm phút của tôi trôi qua. Mô-khốp vẫn chưa nhận ra mẩu thư. Mắt anh cắm vào cái thước lô-ga-rít.

Tôi luôn luôn sợ Giô-ra thức dậy trong phòng ăn, nên cứ như ngồi trên đống lửa.

Không thể kiên tâm được nữa. Tôi lấy cái máy chữ – việc di chuyển nó thật khó khăn – và đem nó từ mép bàn vào chính giữa, ngay trước mặt An-đrây, đè lên góc mẩu thư.

Việc đó đã tác động mạnh đến anh. Ngả người trên lưng ghế, tôi nhìn từ dưới lên, nhìn vào mắt anh (từ ngoài nhìn, tưởng như tôi đang lắng nghe tiếng ván sàn gỗ kêu cót két). Hai con ngươi của anh bắt đầu di chuyển rất từ từ, từ từ. Gần như không thấy được, cái nhìn hướng vào chỗ trước đó đặt máy chữ, rồi quay trở lại, vào chỗ đặt cái máy hiện nay. Và cũng rất chậm chạp như vậy, trên gương mặt Mô-khốp bắt đầu hiện lên vẻ kinh ngạc.

Dĩ nhiên anh không thể thấy được cái máy đã chuyển chỗ như thế nào. Bộ não người chỉ có khả năng thu nhận những ấn tượng thị giác kéo dài hơn một phần hai mươi giây, và đối với Mô-khốp cái đó chỉ được xem như là máy đang nằm ở mép bàn, chỗ đặt máy đột nhiên trống không mà chiếc máy bỗng nhiên xuất hiện ngay trước mặt anh.

Vẻ kinh ngạc hiện trên mặt anh mỗi lúc một tăng. Nhưng cảm giác này có lên tới tột cùng của nó cũng không thật rõ rệt. Tôi chỉ thấy lông mày hơi rướn lên và mắt hơi mở to ra.

Nói chung anh là người rất tự chủ, anh bạn An-đrây Mô-khốp của tôi, và bây giờ tôi càng thêm tin chắc điều đó.

Sau đó mắt anh nhìn xuống mẩu thư của tôi. Vẻ ngạc nhiên được thay bằng vẻ hứng thú. Anh đọc thư và tìm hiểu nó trong ba hay bốn giây, nhưng đối với tôi lại là gần hai mươi phút. Tôi đứng lên, ngồi xuống, đi lại trong phòng, thò đầu ra cửa sổ để xem nhà mình. Còn Mô-khốp vẫn nhìn mẩu giấy.

Một lần, tôi để tay lên bàn trước mặt anh và giữ tay bất động trong vòng ba phút của mình. Theo tôi, anh đã thấy nó, bởi vì mắt nhìn của anh vô cùng chậm chạp chuyển từ mẩu thư sang tay tôi và lông mày rướn lên vì kinh hoàng.

Khi tôi vận động, anh không thể thấy được, cũng giống như mọi người qua đường mà tôi và Giô-ra đã gặp trong làng và trên đường cái. Đối với khả năng bình thường của thị giác, chúng tôi đã vận động quá nhanh. Giỏi lắm mọi người cũng chỉ thấy chúng tôi như những cái bóng lờ mờ thoáng qua.

Mô-khốp lại ngạc nhiêu lần nữa, cũng phải mất mười hay mười hai phút của tôi trôi qua, và sau đó anh bắt đầu làm những cử động lạ lùng.

Tôi không hiểu ngay anh chuẩn bị làm việc gì. Anh từ từ cúi lưng, rồi gặp đầu gối dưới gầm bàn và cuối cùng đưa tay ra sau. Lúc này trông anh giống một người bơi lội đang chuẩn bị nhảy khỏi bục xuất phát xuống bể bơi, và ở trong tư thế ấy cả một phút.

Sau đó, đầu gối bắt đầu căng lên, tay cầm vào ghế, cổ vươn ra như con ngỗng đực, trọng tâm của thân người chuyển về trước.

Hóa ra, chỉ là anh đứng lên khỏi ghế.

Tôi hiểu là anh muốn gọi vợ đến để có người làm chứng cho tất cả những điều kỳ lạ này, nên tôi quyết định là còn kịp rẽ về nhà xem Giô-ra ra sao.

Ấn tượng khá là cay đắng về ý định đầu tiên tiếp xúc với thế giới bên ngoài. Kết quả, tôi có thể đưa ra những câu hỏi gì đó, để một vài giờ sau nhận được câu trả lời, thế thôi. Mình bị ngăn cách với mọi người bởi một bức tường không vượt qua được. Thật đáng buồn.

Khi vội vã qua nhà xe để vào vườn, tôi có ý nghĩ là, nếu Giô-ra lại bắt đầu giở trò du côn thì tôi có thể khóa chặt hắn lại cùng với chiếc Mốt-cô-vích của tôi.

Nhà xe của tôi khá rộng. Đó là một căn nhà gạch vững chãi, mái lợp tôn. Một mặt là những tấm cửa kéo to, cài bằng những then đồ sộ; mặt kia có cái cửa sổ nhỏ trên cao. Nhìn chung, đó là nơi thuận tiện để cách ly tạm thời một người nguy hiểm. (Lúc đó không hiểu sao tôi quên mất sức mạnh mà cả hai chúng tôi đều có).

Vừa nghĩ tôi vừa rẽ vào nhà xe và liền sững lại vì kinh ngạc. Cả rặng dâu tây tiếp giáp với công trình bằng gạch này đã bị giày của ai giẫm nát. Có ai đó đã đặt một tấm ván rộng vào cửa sổ và phá vỡ khung cửa.

Tôi nhấc tấm ván, nhảy lên, bám lấy thành cửa sổ và vừa co tay lên, vừa nhìn vào trong nhà xe. Mọi thứ trong đó vẫn y nguyên. Tấm lưới rào phía bên trong tường không bị phá. Có ai đó đã định vào trong nhà xe. Đã thử vào nhưng không được, vì không biết có tấm lưới rào ở cửa sổ.

Chẳng phải nghĩ lâu mới tìm ra tên kẻ trộm đó. Tôi lập tức nhớ đến đôi giày bết bùn đất của Giô-ra, đến vẻ lúng túng của hắn khi tôi mời hắn vào nhà và việc hắn không muốn nói những sự thay đổi kỳ lạ này của thế giới đã bắt gặp hắn ở đâu.

Nhưng lúc đó không phải hành tung của Giô-ra đã khiến tôi hồi hộp. Hắn và tôi! Hắn ở đây, tại nhà xe, còn tôi ở trong phòng ngủ của mình... Cái gì đã liên kết chúng tôi lại? Tại sao cái lực kỳ lạ này chỉ chọn có tôi và hắn?

Trong đầu tôi hình thành một đường thẳng nối nhà xe với phòng ngủ. Một đầu đường đi tới vịnh, còn đầu kia tới khu vực nhà máy điện. Tôi chạy ra khỏi nhà xe để nhìn rõ hơn ngôi dã thự của mình. Đúng, đương nhiên là như thế. Một đường thẳng, chạy qua tường hậu của nhà xe và qua chỗ đặt chiếc giường ngủ của tôi, đi xa hơn đến tòa nhà đặt lò phản ứng nguyên tử.

Có một tia dải hẹp đã từ đó thành hình phụt ra và làm thay đổi tốc độ tất cả những quá trình sống của tôi và gã đồng hành. Nhưng vì sao? Tin gì? Làm sao nó xuyên qua được những thiết bị bảo vệ ngăn chặn, cả những thông lượng nơ-tơ-rôn, cả những bức xạ nguy hiểm khác kèm theo phản ứng tách hạt của u-ran?

Đến đây tôi nhớ lại những gì đã nhìn thấy đêm qua. Quả cầu nhỏ màu lơ nhạt giống như con sứa. Sét hòn... Sét hòn, hôm qua chui vào mái nhà đúng chỗ tôi kẻ cái đường thẳng tưởng tượng của mình.

Chẳng lẽ ở đây có thể có mối liên hệ nào đó?

Trong chớp mắt tôi nhớ lại tất cả những gì tôi biết về sét hòn.

Số là, sét hòn là một trong những điều bí ẩn mà khoa học hiện đại chưa giải đáp được. Sét hòn thường vận động theo chiều gió, nhưng có những trường hợp nó bay ngược hướng không khí. Bên trong hòn sét có nhiệt độ cao phi thường, nhưng trong khi đó hòn sét lại trượt qua những điện môi, ví dụ như gỗ hoặc kính, mà thậm chí không làm cháy. Có trường hợp gặp người, sét lại tránh sang bên, dường như những dòng điện do cơ thể sống phóng ra đã ngăn đường nó. Ngày nay nhiều người cho rằng sét hòn hoàn toàn không phải là sét, mà là mây i-ông hóa của plát-ma, tức là của khí hạt nhân và những ê-lếch-tơ-rông tách ra từ hạt nhân.

Nếu đúng như vậy, thì thiên nhiên đã thực hiện trong phòng thí nghiệm riêng của nó cái mà những bộ óc xuất sắc nhất của khoa học hiện nay đang ra sức thực hiện.

Liệu có thể là, khi tác động qua lại với quá trình phân hạch u-ran trong lò phản ứng của nhà máy điện, chất plát-ma của sét hòn đã tạo nên một phóng xạ mới nào chăng?

Có lẽ tôi sắp sửa phát minh ra một loại năng lượng trước đây chưa ai biết? Cảm giác hứng khởi trong tôi nóng bừng lên và tim đập mạnh.

Một loại năng lượng mới!

Những tia gia tốc bước đi của thời gian!

Tôi nhớ đến những thí nghiệm của Giáo sư Van-xép chứng minh rằng, dưới ảnh hưởng của sự chiếu phóng xạ thời hạn chín của quả táo trên cây rút ngắn rõ rệt. Tôi nhớ đến những công trình tương tự tại phòng thí nghiệm Brúc-hây-ven ở Mỹ.

Vô cùng xúc động, tôi chạy vào nhà để chia sẻ với Giô-ra những ý nghĩ của mình. Ở hành lang tôi cuống quýt sục tay vào túi tìm chìa khóa, mở cửa vào phòng ăn và dừng lại.

Không có Giô-ra.

Hắn không cần mở cửa sổ để ra mà đã đập vỡ khung cửa cùng với các tấm kính. Có lẽ hắn đã thức khi tôi về trông chừng hắn lần thứ hai. Qua cửa sổ hắn đã thấy tôi đi sang nhà Mô-khốp. Hắn nghĩ rằng tình bạn với tôi đến thế là đủ rồi.

Những hành động xấu xa của hắn bỗng hiện lên trong đầu tôi như cơn lốc. Bây giờ được tự do rồi, hắn sẽ làm trò gì? sẽ hành động ra sao với những ai rơi vào tay hắn trên đường đi? Khi đã thành vô hình, hắn có sức mạnh ghê gớm mà tốc độ vận động mỗi lúc một nhanh hơn khủng khiếp. Không một ai ngăn giữ nổi hắn, thậm chí cũng không nhìn thấy hắn. Nếu hắn bắt đầu tiến công người nào, thì người đó không thể biết được sức mạnh đáng sợ nào ập vào mình...

Vừa tự nguyền rủa về tội nhẹ dạ đã để Giô-ra ở lại một mình trong phòng, tôi vừa chạy lao ra vườn...