Chương 2 1
Chẳng biết có phải nhờ quy định của chính phủ hay không mà rốt cuộc tôi cũng được nhận vào một cơ sở nuôi dạy và giám hộ nhi đồng thuộc quận Shinakawa. Học viện đạo đức Shinakawa. Tuy cơ sở vật chất của học viện đã cũ, nhưng chỗ đó cũng không đến nỗi tồi cho lắm.
Tôi được cho cơm ăn áo mặt, từ hồi chuyển trường đến giờ cũng chưa bị bắt nạt lần nào. Mỗi ngày trôi qua chỉ cần bấy nhiêu thôi cũng đủ để tôi cảm tạ trời đất rồi.
“Cháu thích nghi nhanh hơn mọi người tưởng đấy, vậy là yên tâm rồi.”
Viện trưởng lúc bấy giờ đã nói với tôi như thế, nhưng kỳ thực bên trong học viện, những chuyện bắt nạt vẫn thường xuyên xảy ra.
Có không biết bao nhiêu đứa con gái bị các đàn anh lớp trên đối xử một cách tàn nhẫn. Cả những đứa bé trai bị cướp lấy đồng tiền tiêu vặt còm cõi lẫn quà bánh được phát cho. Một khi trở thành học sinh cấp ba thì chúng tôi sẽ được chuyển ra khỏi học viện và sang sống tập thể ở một tòa nhà khác, bởi thế nên những thằng có quyền có thế nhất trong khuôn viên học viện là mấy đứa lớp 9. Khi ấy, tôi là đứa có gan nhất dám chống lại tụi nó.
“… Kosuke. Mày là ma mới mà lại dám gan hùm bật lại tao ha.”
“Gì chứ, anh Hiroki, nghe nói ở trường anh hay bị người ta ngó lơ lắm. Về đây anh trút giận lên mấy đứa con gái lớp 3 vậy mà coi được đó hả?”
“… Thằng chó này!”
Đúng là tự chuốc vạ vào thân. Tôi cũng chuẩn bị sẵn tinh thần trước rồi. Khi từ trường trở về học viện, tôi đã nhặt sẵn một thanh gỗ dài khoảng 30 centimete trên đường làm gậy. Giờ nghĩ lại, cây gậy đó đúng là vũ khí tốt, vừa cứng lại vừa dễ cầm, nếu muốn cũng có thể dùng cưa máy để điều chỉnh độ ngắn dài tùy ý.
Tôi rút cái gậy từ túi quần sau ra, rồi ngay lập tức quật vào mắt cá của nó. Ngay giây phút ấy là đã có thể phân định thắng thua rồi. Sau đó, tôi dùng chân dẫm đạp lên người nó, cho đến khi nó khóc lóc van xin tha thứ, tôi mới gọi mọi người đến, bắt nó quỳ xuống đất xin lỗi một lần nữa, dập đầu đủ một nghìn cái mới tha. Mọi người ít nhiều thì cũng thấy xót xa cho nó, nhưng chẳng ai dám chạy đi kêu ban giám hiệu.
Sau vụ đó, tôi không hề muốn kế thừa ngôi vị của tên bắt nạt kêu căng ngạo mạn ấy. Ừ thì, kể ra tôi cũng có cảm giác được nắm chút quyền lực trong tay, nhưng tôi khôg hề dùng nó để bắt nạt đám nhóc lớp dưới. Ừ, phải rồi. Tụi nhỏ không cần phải sợ hãi nữa.
Thiết nghĩ, khi ấy tôi được sống một cuộc đời yên bình với trái tim thanh thản như thế đều là nhờ sự tồn tại của lão đại cả.
Bác ấy dẫn tôi đi Disney Land, cái công viên mà cả lũ ai cũng muốn đi nhưng chẳng đời nào được. Bác lại còn đãi tôi ăn steak nữa. Tôi cũng thấy có lỗi với chúng bạn trong học viện lắm, bởi chỉ có mình tôi là được may mắn thế này, nên lúc nào tôi cũng ra sức bảo vệ tụi nó. Thành thật mà nói, nếu như không nhờ có lão đại, có khi tôi đã trở thành một đứa giống như Hiroki rồi.
Mọi chuyện xảy ra vào một ngày đông, năm tôi học lớp 8.
“… Kosuke này. Cháu có làm được bài thi lớp 10 không đấy?”
Dĩ nhiên, không lý nào tôi lại được ăn steak đúng nghĩa. Bình thường, lão đại chỉ mời tôi ra tiệm mì ramen thôi, nhưng hôm đó, bác lại dắt tôi đi ăn ở quán bánh xèo yêh thích của mình. Lão đại vừa uống bia tươi vừa ăn bánh xèo trứng thịt heo, còn tôi thì gọi trà Ô Long với dĩa bánh xèo trứng thịt bò.
“Dạ không, chuyện học hành thì… cháu không giỏi cho lắm.”
Giờ thì cái quán ấy đã dẹp tiệm mất rồi, nhưng phải công nhận bánh xèo ở đó làm ngon số một luôn.
“Vậy có tính học lên lớp 10 không?”
“À, cái đó… cháu cũng không biết.”
Nói chính ra thì đối với tôi, học với chả hành chán muốn chết. Thừa số với chả phương trình bậc hai, sau này có ích gì chứ? Nhưng tôi cũng không muốn trở thành một gã như bố, vậy nên bản tính ấu trĩ ấy của tôi lúc nào cũng thúc giục bản thân phải tự tìm cho được một công việc để tự nuôi lấy bản thân.
“Không học tiếp lên cấp ba… Vậy sau này cháu tính sao?”
“Ừ thì, cháu cũng có nghĩ đến chuyện … kiếm công việc nào đó.”
“Chỉ mơ thôi thì làm gì có việc, sống trên đời không dễ thế đâu.”
Chuyện này thì tôi biết chứ. Chỉ mới tốt nghiệp cấp hai, năng khiếu không có, ước mơ cũng không, trong tay lại chẳng có chuyên môn thì khó lòng mà ra đời làm việc được. Tôi trộm nghĩ, nếu được, mình cũng muốn trở thành công nhân như lão đại. Nếu như được làm thợ mộc, chỉ cần dụng cụ với đôi tay thì dẫu có đi khắp phương trời thế nào cũng có cơm ăn, cũng không cần phải vào trường nghề, có thể vừa làm vừa cố gắng học hỏi. Nếu được như thế thì chẳng mấy năm nữa, tôi sẽ trở thành một người trưởng thành đúng nghĩa.
Giờ ngẫm lại, có khi nhờ được lão đại dẫn đi ăn và được khơi chuyện về chủ đề ấy, tôi mới nảy ra những suy nghĩ như vậy. Mà sao cũng được. Có thể bác đã cố tình dụ dỗ tôi vào con đường này thật, nhưng tôi dám quà quyết rằng quyết định khi ấy hoàn toàn nằm ở nơi tôi.
“… Kosuke. Không lẽ cháu đang nghĩ đến chuyện đến chỗ bác làm thợ mộc sao? Thật ra bác cũng có nghĩ đến chuyện này rồi. Nói ra thì xấu hổ, nhưng mà… bác cũng đang tính đến chuyện mở một nhà thầu nhỏ độc lập, đặt tên là Takaoka.”
Tấm chảo thép trước mặt tôi bốc hơi nóng nghi ngút đến tận trần nhà. Tôi lúc ấy cũng cảm nhận được có thứ gì đó tựa như niềm hi vọng đang le lói dâng lên trong lòng mình, hệt như làn khói kia vậy.
“Hả, bác… định mướn cháu sao?”
Do tôi lanh chanh đặt cả hai bàn tay lên mặt chảo nóng nên đã hoảng hồn hất đổ cái ly trà Ô Long.
“Chết!”
“… Đồ, đồ ngốc, chết chưa…!”
Hơi nước ngùn ngụt bốc lên. Mọi người trong quán trở nên xôn xao, chuông báo cháy cũng bắt đầu reo inh ỏi. Tuy không đến nỗi khiến đội phòng cháy chữa cháy phải chạy xuống tận nơi, nhưng tôi với lão đại vẫn phải cúi đầu xin lỗi chủ quán không biết bao nhiêu lần. Thằng nhóc này thiệt tình, lão đại vừa nói vừa cốc đầu tôi, và tôi cứ thế mà chịu trận.
Nhưng khi rời khỏi quán, hai người bọn tôi vừa đi được nửa chừng đã cùng nhau phá lên cười.
Cảm giác hạnh phúc đó, cả đời này, tôi sẽ mãi mãi không quên.
Tôi bắt đầu học nghề mộc vào kỳ nghỉ đông năm đó trong tình trạng vẫn chưa tốt nghiệp cấp hai.
Thế nhưng do cận Tết nên ngoài công trình cũng nghỉ luôn, tôi chỉ đến để phụ dọn rác, kiểu như tham gia vào công cuộc vệ sinh đón Tết cho cái công ty lão đại đã từng giúp đỡ.
“Ơ kìa? Anh Ken mà cũng có thằng cu lớn thế này rồi ư?”
Trong giới xây dựng, việc dẫn con trai theo học nghề cũng không phải chuyện hiếm. Lão đại lúc ấy chỉ bảo rằng: “Đâu, thằng này là con của chú tôi.” lại còn nói thêm tôi được gửi sang nhờ bác trông giúp với vẻ khá tự hào.
Nhưng có khi tôi nhớ nhầm chuyến đấy cũng nên.
“… Đem cái tờ hướng dẫn này quăng đi nhé.”
Tờ hướng dẫn lắp ráp cửa hay thiết kế gì đó. Tôi đã từng nhìn thấy người ta dọn đồ vào bao rác rồi, công việc cũng chẳn nặng nhọc gì cho cam, nên tôi mới lên tiếng báo với bác là để mình làm cho. Không có lời nào đáp lại. Tôi cứ nghĩ do lão đại không nghe thấy nên mới ngẩng đầu lên, liền trông thấy nét mặt bác đột nhiên đanh lại, đôi mắt nhìn chằm chằm về phía trước, nét mặt hệt như của một con sói đang rình mồi.
Đứng trên vỉa hè tối tăm bên ngoài cánh cửa vừa được lắp lên chính là người đàn ông đã đưa lại cho tôi đồ đạc của bố cùng ‘món quà phúng điếu’
Tôi còn nhớ chiếc áo khoác màu đen của ông at nhìn rất sang, ngay cổ áo còn viền chỉ đỏ trông bảnh lắm. Buổi chiều muộn thế này mà ông ta vẫn đeo kính râm. Hồi học tiểu học tôi không để ý kĩ cho lắm, nhưng lúc ấy, tôi chợt nhận ra tướng tá ông ta đúng là cao ráo thật.
Sau một lúc, ông ta vừa mỉm cười toe toét vừa rảo bước về phía chúng tôi, có lẽ vì biết rằng mình đã bị lão đại phát hiện ra. Nhưng chỉ có thế thôi. Ông ta mở miệng nói câu xin chào chẳng biết với ai, rồi đi tiếp về đâu tôi cũng không rõ.
Lão đại như vừa được hoàn hồn, quay sang nói với tôi:
“… A, bác đang tìm cái ấy đây.”
Lão đại giật tờ hướng dẫn khỏi tay tôi rồi leo thang lên tầng trên mất dạng.
Bây giờ nghĩ lại mới thấy, có vẻ như hai người họ đã quen nhau từ trước rồi thì phải.
Lúc tốt nghiệp cũng là lúc tôi dọn ra khỏi trại cô nhi Shinagawa để chuyển vào sống chung với lão đại. Căn hộ ở khu Nakarokugo quận Ota, có hai gian rộng 13m2 và 10m2. Tuy không hào nhoáng gì, nhưng đối với tôi, một căn hộ có nhà bếp và nhà vệ sinh đã là quá tiện nhi rồi.
Nghề mộc quả nhiên không dễ. Muốn làm thì phải có sức. Mà sức lực với đi kèm với kỹ năng nữa. Khuân vác vật liệu thì không được vấp ngã làm trầy xước, rồi mấy tấm đá thạch cao vừa nặng vừa cồng kềnh lại vừa dễ vỡ, chỉ cần lắp sai một chút là bị sứt ngay.
“Kosuke, làm đàng hoàng cái coi! Bộ vật liệu rẻ lắm hay sao!”
“Vâng ạ, cháu xin lỗi!”
Hơn nữa, môi trường làm việc ở công trường lúc nào cũng đầy cát bụi. Cuối ngày, xong việc, chỉ cần dùng khăn lau hai hốc mũi là cái khăn trở nên đen sì như mực. Rác bẩn cũng thường xuyên bay vào mắt. Tiếng cưa máy rít ầm ĩ đến nỗi trong công trường có người phải bịt tai lại. Mà thôi, nếu như người đó yêu thích âm thanh thì có lẽ tiếng cưa máy đó cũng trở thành một thứ tiếng động đặc biệt.
“Đinh phải dựng thẳng đứng thế này để đóng thì mới đâm thẳng vào được. Đóng xéo một chút thôi là nó cong ngay. Cách cầm búa cũng sai rồi.”
“Dụng cụ thì cái nào cũng cần thiết như nhau, nhưng cây thước vuông này là quan trọng nhất. Nếu nó mà bị sai lệch hay bị cong thì xem như tất cả công đoạn đều sai theo luôn.”
“Muốn trở thành thợ giỏi thì đừng chỉ dựa thói ăn chơi. Trong lúc tính toán có khi mười xuống thành không đấy.”
Chuyện cần phải học nhiều như núi. Cách sử dụng dụng cụ, cách cắt vật liệu, cách lắp ráp, đóng đinh, các loại vật tư xây dựng, các loại gỗ dùng để đóng mộc, thứ tự công việc, quan hệ với các nhà thầu phụ khác, từ vựng chuyên môn, cơ khí kiến trúc, cách để hoàn thành các công đoạn một cách đẹp đẽ gọn gàng, ngay cả một vài mánh lới rút ruột lấy lãi cũng cần phải biết. Nhưng tôi lại không hề cảm thấy việc học có gì là khổ sở, bởi tôi hiểu rằng những thứ ấy đều rất bổ ích và có thể áp dụng vào đời thực. Đó cũng là lần đầu tiên tôi thấy sự học lại vui đến như vậy.
“Hê, cháu ghi chú vào vở luôn đấy à? Siêng không ngờ ta.”
Lúc bị nhìn thấy tôi có hơi ngượng, nhưng quyển “Nhật ký nghề mộc” được ghi chép vào những lúc lão đại đi tắm này chính là báu vật của tôi.
“Lão đại à, gỗ cứng là vật liệu kiên cố, viết Hán tự thế nào vậy?”
“Kiên cố á…? Thôi, viết chữ thường là được rồi.”
Phải rồi ha. Lão đại còn dở môn Hán tự hơn tôi nữa.
“Từ ‘Kogyo’ trong ‘Kogyo Kinoshita’1 viết thế nào vậy ạ?”
1: Nguyên văn tên công ty Kinoshita là Kogyo Kinoshita 興業 木 下 (Hán tự: Hưng nghiệp Mộc Hạ), nhưng từ ‘kogyo’ có thể đựic viết Hán tự là “công nghiệp” và “hưng nghiệp”, nên Kosuke mới phải hỏi lại. Cả hai đều có thể được dịch là “[công ty] công nghiệp”.
“Không biết. Để lần sau bác lên hỏi giám đốc cho.”
“Giám đốc bên ấy là ai vậy ạ? Cháu chưa gặp bao giờ.”
“Bác cũng chưa từng gặp.”
“Vậy có sao không bác?”
Tiền công của tôi khi ấy chỉ có năm nghìn yên. Vào giữa tháng sẽ gộp lại lãnh luôn một lần.
“… Ừ nhỉ, cháu không cần phải trả tiền nhà cho bác đâu. Thay vào đó thì phải tự làm dụng cụ đấy nhé. Tiền nhiêu đây sao tự mua được. Giờ cũng chưa cần lắm đâu.”
Một năm sau thì lên được tám nghìn yên một ngày. Dịp đó, tôi quyết định dọn ra khỏi căn hộ của lão đại để tự lập một mình. Phòng ốc cho thuê lão đại cũng tìm giúp cho tôi. Căn phòng rộng cỡ 10m2, có nhà tắm, tiền thuê một tháng là sáu mươi hai nghìn yên. So với chỗ của lão đại thì nơi này hiện đại và đẹp đẽ hơn hẳn, tự dưng tôi lại thấy tội lỗi thế nào ấy.
“Thôi, quà kỉ niệm nhân dịp cháu ra tự lập đây. Bác cho thêm tiền đặt cọc phòng này.”
Dứt lời, bác liền chìa ra cho tôi hai chiếc phong bì.
“C… Cháu cám ơn ạ… Nhưng, đây là gì vậy bác?”
Được đính kèm với túi quà là một chiếc phong bì in logo của một hãng bảo hiểm nhân thọ nước ngoài mới nổi dạo gần đây.
“Ừ thì, cái đó… Nếu chuyện gì xảy ra với bác, cháu sẽ được hưởng khoản tiền này đấy. Tuy chỉ có một chút thôi, nhưng nếu cháu cần thì người ta sẽ đưa cho.”
Tôi cảm thấy xúc động quá chừng, trong lòng bừng lên một cảm giác vừa xa lạ lại vừa ấm áp.
“Cái đó, lão đại à, cháu…”
Được bác ấy nghĩ đến như người thân trong nhà thế này, tôi hạnh phúc quá chừng, nhưng lỡ có chuyện gì xảy ra với bác… Thật tình mà nói tôi vừa căm ghét, vừa sợ hãi, lại vừa đau buồn trước cái viễn cảnh ấy.
“Chuyện này không được đâu… Chuyện như vậy…”
Thế nhưng lão đại lại nắm chặt lấy bàn tay đang cầm chiếc phong bì của tôi rồi nhìn tôi bằng ánh mắt nghiêm nghị.
“Nghe này, trong đây không chỉ có tên của mỗi mình cháu đâu, bác còn bỏ vào trong đó giấy chứng nhận quyền thụ hưởng của một người khác nữa. Có hơi rắc rối một chút, nhưng bác vẫn chưa nói với người đó về vụ này, lỡ như xui xẻo mà bác có chết đi, không chừng người đó cũng chẳng hay biết gì. Vậy nên bác mới muốn đưa cái này cho cháu… Bác dặn này, lỡ cháu mà gặp phải chuyện gì thì mở cái phong bì này ra rồi đi đến chỗ người đó, nghe chưa? Nói với người đó, khoản tiền bảo hiểm là của họ, nếu cần thì cứ nói, bên bảo hiểm sẽ đưa cho. Nhớ nói đấy nhé. Bác trông cậy vào cháu đấy.”
Từ khi sinh ra đến giờ, tôi chưa từng trải qua sự tình nào phức tạp thế này.
Trông cậy. Tiền bảo hiểm. Cái chết. Tương lai vô định. Và rồi, những câu đố…
Nhưng cũng không thể nói rằng tôi ghét chuyện này được. Đứa như tôi làm gì có tư cách để từ chối? Xét về mặt công việc lẫn đời sống hằng ngày, lão đại chính là “bố” của tôi. Người như vậy lại phải cúi đầu xuống, “trông cậy” vào thằng tôi đây.
“… Cháu hiểu rồi ạ. Nhưng mà… lỡ như chuyện như vậy xảy ra thật, nếu vậy thì… cháu…”
Chưa kịp dứt lời, bác đã vỗ vào vai tôi một cái thật mạnh.
“Cháu nhõng nhẽo cái gì chứ. Ba cái vụ đăng kí bảo hiểm nhân thọ này là chuyện thường ngày ở huyện thôi mà. Mai này có vợ rồi cháu sẽ tự động nghĩ đến thôi.”
Việc lão đại không có lấy một người phụ nữ nào bên cạnh quả là kỳ quặc. Thế nên nếu có chuyện “không may” gì xảy ra, tôi sẽ phải là người đứng ra giải quyết.
Chuyện xảy ra ngay trước khi tôi bước sang tuổi 16. Chính xác là khi tôi với bác đang ăn cơm trứng thịt heo ở tiệm mì soba gần công trình.
“… Kosuke này. Cháu lấy bằng lái đi. Bằng lái xe bốn bánh ấy.”
Tôi cũng đang nghĩ đến chuyện ấy. Xe bus từ trạm trước ga Kamata có đi ngang qua một trường dạy lái xe nọ, nếu có đi học thì tôi nghĩ mình sẽ đến đó.
“Nhưng mà… đến đó sau khi tan ca mệt lắm bác ơi. Đi mấy buổi như Chủ Nhật thế nào cũng kẹt xe.”
“Đâu, lấy bằng lái nội trú1 đi, vừa nhanh mà lại vừa được học trong thành phố, hơn nữa giá lại rẻ. Con gái anh Satoru kỳ trước cũng ra tận Iwate thi lấy bằng, kí túc ở đó tốt không ngờ luôn.”
1: Trong suốt thời gian học lấy bằng, các thí sinh sẽ được ở kí túc xá của trường dạy lái xe trong một khoảng thời gian nhất định để có thể chuyên tâm vào chuyện học hành, đây gọi là kiểu thi bằng lái nội trú.
Bác Satoru là thợ trát vôi.
“Cháu mà có bằng lái thì bác đây cũng được nhờ.”
“Hả…? Nhưng cỡ như đến xưởng gỗ thì cháu đi một mình cũng được.”
“Rồi rồi. Ý là trên đường về, bác đây có uống quá chén cũng không sao ấy.”
“… Gì chứ. Hóa ra mục đích của bác là vậy đó hả?”
Chẳng hiểu tại sao lão đại lại vô cùng hào hứng với chuyện cho tôi đi thi lấy bằng lái, học phí cũng vay sẵn từ trước, từ tờ rơi quảng cáo cho đến giấy đăng kí, tất cả đều được bác ấn vào tay tôi.
Trong lúc tôi còn đang ngỡ ngàng chưa hiểu chuyện gì đã xảy ra, bác ấy đã quyết định sẽ cho tôi đi học ở một trường dạy lái xe nọ trên tỉnh Fukushima rồi.
Mà thôi, dù gì thì kết quả cũng tốt lắm. Tôi không hề mắc một lỗi sai nào, chỉ trong vòng 16 ngày đã lấy được bằng lái. Lần đầu tiên tôi đi xa đến vậy, lại còn được ở dài ngày tại một nơi ngoài Tokyo nên tâm trạng trở nên tươi tỉnh hẳn.
Thay vào đó, từ khi tôi về lại thành phố, mọi chuyện bắt đầu trở nên khó khăn hơn.
“Kosuke! Cháu đi mua cho bác cái lưỡi khoan mới đi, ra ngoài cửa hàng dụng cụ ấy. Dày bằng cái này này.”
“Ê, Kosuke! Bác mới nhập từ bên Maruyoshi về mấy cái ván gỗ ghép chân tường, cháu chạy qua đó lấy gấp dùm bác được không?”
Maruyoshi là hiệu vật tư thân thiết với lão đại.
“Nè Kosuke, cây đinh màu này đóng xong mà đầu đinh vẫn còn lòi ra. Đinh dùng để đóng vào ống sắt thế này phải có màu đen hơn cơ, dùng đinh nâu hay đinh màu đồng là hỏng bét… Thôi, cháu đi đổi đinh khác đi. Sẵn tiện mang ra đây hai bó rui thả mái cho bác.”
“… Rui nào vậy bác? Loại to 12×13 phân hay là 13×15 phân ạ?”
12: 13 phân quy ra là 36×39 milimete, 13×15 tức 39×45 milimete. Cả hai đều ám chỉ kích cỡ dày mỏng của vật liệu.
“Khờ quá. Giờ công trình nào mà chả dùng loại 12×13 hả? Rui dùng để thả mái phòng khách đấy, phải lấy loại 12×13.”
“A, vâng ạ… Cháu xin lỗi, cháu sẽ đi lấy ngay.”
“Thiệt tình.”
Bác vừa mới dứt lời, một tiếng rít chói tai vang lên. Lão đại đột nhiên quẳng cái cưa máy ra rồi quỳ thụp xuống sang.
“Á anh Ken!”
“… Lão đại?”
Chú Matsumoto bên tiệm điện lập tức chạy đến. Bàn tay trái của lão đại đã…
“Khốn nạn, cắt phải rồi…”
“Ê, có sao không?”
Chắc chắn là phải có sao rồi. Phần da giữa ngón trỏ và ngón cái của bác rách bươm, lộ cả máu thịt bên trong…
“Nhóc Ko, xe cấp cứu!”
“Ê… Không sao đâu mà, Matsu…”
“Bị thương như vậy mà nói không sao! Trước mắt đem cái khăn lại đây, Kosuke, vết thương không có đẹp đẽ gì đâu.”
Máu chảy từng dòng từng dòng…
“Nhóc Ko, làm cái gì mà đứng ngây người ra vậy!”
Cảm giác ớn lạnh từ bụng và ngực tôi đột nhiên xông lên tới cổ và mặt, cùng lúc đó, bao tử cũng bắt đầu trào dịch vị…
“… Mẹ ơi!”
“Khốn nạn, gì vậy nè!”
Không xong rồi. Từ lúc tôi nhìn thấy thi thể xanh lét của bố thì tôi sinh ra cái tật mỗi khi gặp phải vết thương nào máu me, tôi sẽ chịu không nổi và nôn hết cả ra…
“Nè nè, giờ biết gọi xe cứu thương cho ai đây?”
Rốt cuộc, chú Matsumoto phải đỡ lão đại đến trạm y tế gần công trường để cấp cứu, còn tôi thì nằm thiêm thiếp trên tấm ván gỗ để trên sàn đất với miếng khăn ướt đắp trên trán, cả buổi chỉ biết nhìn chăm chăm lên mái nhà trần trụi xà ngang.
2Reiko quyết định lợi dụng cuộc điều tra nhân thân lần này để tìm hiểu về quá khứ của Takaoka Kenichi. Nhưng theo như chỉ định từ cuộc họp tối qua, đầu tiên, cô phải đi hỏi thăm người bạn gái tên Nakagawa Michiko của Mishima Kosuke đã.
Cô bé sống trong phòng trọ ở khu Watarida Mukaicho thuộc quận Kawasaki, thành phố Kawasaki. Đi tàu tốc hành Tokyo từ Kamata qua bốn trạm để đến ga Hacchonawate, rồi đổi sang tuyến Nanbu, xuống tàu ở ga Kawasaki Shinmachi là gần nhất. Cuộc hẹn hôm nay đã được báo trước với Nakagawa Michiko qua điện thoại.
“… Tổ trưởng Reiko ới.”
Vừa đi men theo bờ tường của một trường tiểu học, Ioka vừa xoa lấy xoa để hai bàn tay đeo găng da của mình lại với nhau, miệng líu lo tỏ ý muốn bắt chuyện với cô.
“Đã nói là không được gọi thẳng tên tôi ra.”
Nhân tiện, yêu cầu đổi cộng sự của cô không được thông qua.
“Bộ cô không thích tổ trưởng Kusaka hả?”
Cơn gió lạnh lẽo ùa vào bên trong cổ áo. Vùng cổ của Reiko căng cứng do một thoáng run rẩy.
“… Gì chứ, sao tự nhiên lại hỏi vậy?”
“Thì đó, hồi hội nghị bàn tròn tối qua đó.”
Hội nghị bàn tròn, cuộc họp cán bộ. Nghĩa như nhau cả.
“Cái gì? Anh nghe lén hả?”
“Hổng có nha. Thỉnh thoảng có chút chút lọt vào đôi tay bự chảng này của tui thôi.”
Hắn ta cắp cái cặp dưới nách mình, đoạn giơ hai tay nắm lấy hai bên lỗ tai. Tai bự nè tai bự nè.
“Lỗ tai bự chảng như vậy, chuyện của tổ trưởng Reiko dù cho có nói nhỏ cách mấy tui vẫn nghe được đó.”
“Bộ anh là khỉ tai đỏ sao?”
Cô đã dự đoán rằng thể nào hắn ta cũng giả giọng khỉ kêu, thế nhưng lại không phải. Ioka chỉ bâng quơ đáp trả bằng một câu, nay trời lạnh quá hen. Cái phong thái lên xuống thất thường của hắn ta bắt đầu khiến Reiko cảm thấy ức chế, gây thương tổn cho tinh thần của cô.
“Vậy rồi mắc gì mà hai người ghét nhau quá dzậy?”
Trời ơi, mệt ghê. Cái tên này đúng là phiền phức.
“… Cũng không có gì. Mấy chuyện như vậy cũng đâu hiếm thấy. Cùng là tổ trưởnrg với nhau thì dĩ nhiên phải có cạnh tranh rồi.”
“Cùng là tổ trưởng, nhưng cả hai đều thuộc đơn vị Mười mà.”
“Cùng đơn vị nhưng khác tổ thì cũng là đối thủ với nhau thôi. Sơ suất một cái là hối hận liền.”
Chẳng hiểu sao hắn ta lại nhe răng ra cười.
“… Gì? Tôi đang bực đây.”
“Không, tui nghĩ nếu tổ trưởng Kusaka mà ăn nói như vậy thì chắc ông ta cũng không được phái nữ ưa lắm đâu nhỉ.”
Anh cũng đâu phải loại đàn ông được người ta ưa, câu nói ấy nghẹn lại ở cuống họng của Reiko. Để bản thân bị dụ dỗ buôn dưa lê về mấy cái chuyện yêu đương này sẽ phiền phức lắm.
Cô nghĩ rằng, ngay cả những tên đàn ông cuồng dâm, nếu cứ la cà ra khu quán bar ở ngoại ô thì thể nào cũng sẽ được nhân viên tiếp khách ở đó ưa lắm cho mà xem.
Mà thôi, cô cũng chẳng quan tâm mấy chuyện như vậy.
Hai người bọn họ đã tới nơi cần đến. Tòa chung cư Sun Heights hai tầng ở khu Watarida Mukaicho. Địa chỉ hòm thư trùng khớp. Có tất cả mười hai phòng trọ.
“Hê, chỗ này sang quá ha.”
Đúng thật. Tòa nhà trông vừa hiện đại lại vừa đẹp đẽ. Tường ngoài được ốp bằng những tấm gạch men màu đo đỏ, một lựa chọn xa xỉ.
“Đi thôi.”
Đồng hồ đeo tay cô chỉ 10 giờ 26 phút. Vừa đúng lúc.
Căn phòg thứ hai tính từ bên trong tầng một, số 102. Reiko nhấn chuông.
“..Vâng.”
So với một thiếu nữ 19 thì giọng nói của cô bé này trầm và đục hơn rất nhiều. Là do phải uống quá nhiều bia rượu, do cảm cúm, hay chỉ đơn giản là tâm trạng cô bé không được vui thôi?
“Sáng nay chị có gọi điện cho em đấy. Himekawa, Sở Cảnh sát Thủ đô.”
“À à, vâng ạ… Em sẽ mở cửa ngay.”
Chẳng mấy chốc, tiếng tháo xích cửa đã vang lên, cánh cửa căn hộ mở hé ra. Làn hơi ấm áp mang hương thơm cùa người thiếu nữ lan ra ngoài từ bên trong căn hộ.
“Vâng…”
“Xin lỗi đã làm phiền.”
Cô chìa tấm thẻ chứng minh của mình ra ngay trước mặt cô bé sống một mình. Cần phải cho cô bé hiểu rõ mình đến đây với cương vị của một người cảnh sát.
“… Theo như chị đã trình bày qua điện thoại, hôm nay, chị muốn hỏi em vài chuyện liên quan đến một người bạn của em tên là Mishima Kosuke, mong em giúp đỡ cho.”
“A, được ạ… Xin mời vào.”
Cánh cửa được mở rộng ra. Khoảnh khắc trông thấy Ioka, cô bé có hơi giật mình, nhưng Nakagawa Michiko vẫn giữ được vẻ điềm tĩnh mời bọn Reiko vào nhà.
Cô có cảm giác Mishima Kosuke đã liên lạc với cô bé này từ trước rồi. Hai người này có mối quan hệ như thế nào đây? Một cặp tình nhân sao? Nhưng chính cậu ta đã bảo cả hai vẫn chưa đến mức đó kia mà. Nếu là bạn thân với nhau thì cũng như vợ chồng hoặc tình nhân, lời khai không thể tin tưởng được.
Sau khi dắt bọn Reiko đi đến chỗ chiếc bàn nhỏ, cô bé liền quay vào trong căn bếp nhỏ.
“Xin mời ngồi, hai người đừng ngại.”
“A… Ừ.”
Gian phòng rộng gần 10m2, đặt thêm chiếc giường, tivi, kệ tủ, rồi thêm chiếc bàn nhỏ này nữa là hết chỗ. Vì cô bé đang theo học tại trường dạy nghề thẩm mỹ nên ở góc tường chất đầy sách chuyên ngành lẫn tạp chí. Nhưng nhìn vào đống sách báo đơn sơ ấy, Reiko lại cảm thấy ấn tượng của mình về một cô bé ôm mộng trở thành chuyên viên thẩm mỹ cao cấp có hơi khác so với người thật.
Cô bé này, nói theo nghĩa tốt thì là người chín chắn, còn nói thẳng ra là người từng trải. Con gái mới chừng này tuổi thôi mà đã mất đi vẻ vô tư ngọt ngào, cũng không có nét ham thích vui chơi. Căn phòng không có lấy một tấm poster Chuột Mickey hay Thỏ Miffy, cũng không có hình ảnh của các nam tài tử như Kamenashi hay Brad Pitt. Nói thế này có hơi quá đáng thật, nhưng bản thân cô bé ấy giống như đang bị nhốt trong phòng biệt giam của nhà tù ấy.
Cô bé vẫn đang mãi loay hoay rót nước nóng từ ấm điện ra pha trà mời khách. Hồng trà Lipton.
“Xin mời…”
“Cảm ơn em.”
“Làm phiền em quá. Cảm ơn.”
Cô bé thoáng liếc qua phía bên cạnh Reiko.
“A, em vô ý quá… Để em cất áo khoác cho chị.”
Reiko đã gấp lại áo sẵn rồi, nhưng có vẻ cô bé đang muốn đem nó đi treo ở đâu đó. Trong túi áo khoác có một vật rất quan trọng.
“Được rồi, cảm ơn em. Không sao đâu mà.”
Trước đó không cần nói năng gì, cô bé đã đột ngột bắt tay với Reiko và Ioka. Có thể thấy rằng cô bé thuộc dạng người kỹ tính.
Dáng người của Michiko quả thật đầy đặn như thân hình của một thiếu nữ. Bộ ngực ẩn sau lớp áo len hơi phẳng, cặp đùi thu hút được che phủ bởi lớp vải bông mỏng manh. Khuôn mặt cũng xinh xắn, nhưng thật đáng tiếc làm sao, mỗi lần cô bé mở miệng ra, người ta sẽ chỉ chú ý đến hàm răng và bộ nướu to tướng còn hơn cả Ioka kia.
A, nhưng mà Otsuka thì…
Phải rồi. Otsuka giờ đây đã khuất, nhưng nếu là cậu, thì giả như người con gái đối diện có ngũ quan không được xinh xắn lắm, như là hàm răng bị hô hay mũi bị hếch đi chăng nữa, thể nào cậu cũng sẽ vẫn nói rằng mình thích những người con gái đáng yêu như vậy.
Và rồi cô gái ấy sẽ đáp lại rằng, xin lỗi, em không được xinh như vậy đâu… Nhỉ?
Ra là vậy. Ngẫm lại, khuôn miệng khép lại một cách uyển chuyển lúc trò chuyện, hay là ánh mắt lo lắng trước sau, tất cả đều là nét duyên dáng đặc trưng được sinh ra từ những khuyết điểm trên gương mặt.
Ioka uống trà xong liền thở hắt ra.
“Aa, ấm quá chừng luôn.”
Reiko cũng cầm tách trà lên uống một ngụm.
“… Thật có lỗi khi gọi điện cho em từ sáng sớm thế này. Hôm nay em có hẹn gì không?”
Michiko khẽ gật đầu, trên tay cũng đang cầm tách trà, biểu cảm vẫn không thay đổi.
“Đáng lẽ… em phải đi học. Nhưng đã xin nghỉ rồi.”
“Ấy chết, chị thành thật xin lỗi. Nếu vậy…”
Không sao đâu, cái lắc đầu của cô bé cắt ngang lời Reiko.
“Sáng nay em cũng thấy hơi mệt, nên dù gì cũng có ý định xin nghỉ rồi ạ.”
“Vậy à…? Nhưng nói gì đi chăng nữa cũng là bọn chị làm phiền em. Giờ em thấy khỏe hơn chưa?”
“Vâng ạ. Cũng… khỏe hơn một chút rồi.”
Nói thì nói thế, nhưng hẳn là cô bé cũng không muốn hai người nấn ná lại lâu. Reiko bèn mở lời, “Được rồi, vào việc thôi.”
“… Đầu tiên, liệu em có thể cho chị hỏi mối quan hệ giữa em với Mishima Kosuke là gì không?”
Michiko gật đầu, vẻ mặt chẳng có gì là e thẹn.
“Nói sao đây nhỉ… Ừm, em với anh ấy là bạn của nhau.”
“Hai người thành bạn thế nào?”
Cô bé nghiêng đầu, có vẻ hơi tư lự một chút.
“Ban đầu là do anh ấy làm khách ở nhà hàng em đang làm thêm, mà… anh ấy thường hay tới đó lắm, tuổi tac cũng gần nhau, vậy nên tụi em mới trở thành bạn.”
“Vậy sao? … Vậy còn ngày hôm kia?
Trong một thoáng, cái cằm của cô bé hơi hất lên một chút. Tuy hành động ấy khó mà quan sát thấy được, nhưng rõ ràng trong lòng Michiko đang xao động chuyện gì đó.
Là chuyện gì đây…?
“Hôm kia… em vào ca có hơi trễ một chút, khoảng 10 giờ. Em nhớ là, ngay sau đó… anh Mishima cũng đi vào nhà hàng.”
Gọi là “anh Mishima” sao? Đáng lý ra cô bé phải gọi cậu ta bằng tên “Kosuke”, hay là “anh Kosuke” mới đúng chứ.
“Cậu Mishima ở đó đến mấy giờ vậy?”
“Có lẽ là 12 giờ nhỉ… Chắc thế, em chỉ nhớ mang máng thôi.”
“Cậu ta đi một mình sao?”
“Vâng ạ, anh ấy đi một mình… rồi đọc quyển sách gì đấy thì phải…”
Cứ tra hỏi dồn dập thế này sẽ khiến cho bầu không khí trở nên ngột ngạt, Reiko canh vào đúng thời gian thích hợp, liền mỉm cười gật đầu một cái.
“… Cậu ta gọi món gì, em còn nhớ không?”
“A, để em xem… Một phần cơm thập cẩm sốt phô mai đút lò, rồi thì cà phê. Em nhớ là thế đấy. Do ở nhà hàng khôg có quầy bar.”
“Vậy khi đến nhà hàng, bọn chị sẽ xác nhận lại.”
“Sao ạ, xác nhận lại gì cơ?”
“Có thật là Mishima chỉ đến một mình hay không?”
Michiko hết nhìn Reiko lại quay sang Ioka.
“Dạ thưa… Đã có chuyện gì xảy ra sao ạ?”
Nếu cô bé đã biết tin thì liệu có hỏi câu này không? Hơn nữa, chẳng lẽ Kosuke không kể cho cô bé nghe gì sao? Dẫu là trường hợp nào đi nữa, hiện tại, Reiko chỉ có thể nói cho Michiko nghe một ít thôi.
“Đúng vậy… Thật ra thì ông Takaoka Kenichi, người làm việc chung với cậu Mishima Kosuke, đã qua đời rồi.”
Sắc mặt của Michiko không có thay đổi gì đặc biệt lắm. Việc này phải lý giải thế nào đây?
“… Bác Takaoka như người ba thứ hai đối với anh Mishima vậy.”
“Ừm.”
“Bác đã qua đời… Có lẽ nào, là do bị sát hại không?”
Vài giây sau, Reiko mới dám lặng lẽ gật đầu.
“Tuy hiện thời vẫn chưa thể chắc chắn được điều gì, nhưng bọn chị cũng nghĩ như vậy. Cuộc điều tra cũng chỉ mới được bắt đầu thôi. Phía cảnh sát vẫn chưa nắm bắt được gì nhiều.”
Nói đoạn, cô bèn ngưng lại, cầm tách trà lên uống.
Michiko thở dài một hơi, ra điều đã mệt mỏi lắm rồi.
Cô bé này đang suy nghĩ điều gì trong đầu đây…?
Ấn tượng của Reiko về cô bé này chỉ là một màu xám xịt.
Cô có cảm giác Michiko hơi rụt rè tránh né, rốt cuộc cô bé đang muốn che giấu điều gì, hay chẳng qua là do tính cách? Trả lời câu hỏi một cách rõ ràng, khi trò chuyện cũng nhìn thẳng vào mắt đối phương, thật ra có thể quan sát thấy đó không phải do tính cách của cô bé mạnh mẽ, mà có thể lý giải rằng đấy là “kỹ năng giao tiếp” một người nữ tiếp viên cần phải có.
Hay là thử hỏi thêm một chút nữa nhỉ…
“Nhắc mới nhớ, em sống ở đây một mình sao?”
Cô vừa nhìn xung quanh căn phòng vừa dạm hỏi. Khuôn mặt Michiko thoáng sa sầm.
“Vâng ạ… Từ khoảng hai tháng trước.”
“Bố mẹ thì sao?”
“Mẹ em mất sớm, ba em thì…”
Cô bé im lặng thật lâu.
“… Vào hồi đầu tháng Mười đã…”
“Ôi…”
Reiko xếp hai tay lại, đầu cúi xuống. Ioka ngồi kế bên cũng bắt chước theo.
“Bọn chị thành thật chia buồn cùng em.”
“A… em cảm ơn ạ.”
“Bác trai mất do bệnh hả em?”
Michiko lắc đầu, nét mặt vô cảm.
“Tai nạn trong lúc làm việc ạ.”
“Thật là…”
Nghiệt ngã mà, nhưng chưa nói hết lời, Reiko đã im lặng. Mục đích là để khơi chuyện cho cô bé nói. Cô tạo ra những khoảng lặng, chờ đợi câu nói tiếp theo.
Cuối cùng Michiko cũng chịu lên tiếng.
“… Ba em bị tai nạn, té chết ở công trường. Ba trượt chân, rơi từ giàn giáo tầng chín xuống. Nghe nói lúc té bị va đập nhiều chỗ nên thân thể bầm dập vết thương, nhưng ít ra khuôn mặt không bị trầy xướt gì nhiều, em vẫn còn có thể nhận ra được…”
Công trường xây dựng sao?
Chuyện này có liên quan gì đến việc cả Takaoka lẫn Mishima đều là thợ mộc không.
Nhưng trước hết, cô phải gật đầu tỏ vẻ thông cảm mới được.
“Lúc đó bác trai đang làm gì vậy? Ốp gạch lên tường sao?”
“Dạ không. Ba em là người dựng giàn giáo để thi công công trình, người ta gọi đó là làm Diều Hâu thì phải.”
“Vậy lúc đó… Cho đến lúc đó, bác trai đã từng làm công việc nào khác chưa?”
Michiko nhíu mày lại, dường như cô bé đang tỏ ra khó chịu. Không biết Reiko còn muốn hỏi đến đâu nữa đây, nhưng đến nước này rồi thì đành phải chịu thôi.
Cô phải giữ im lặng thêm một lần nữa, chờ đợi câu trả lời từ cô bé.
Rốt cuộc Michiko cũng buông ra một tiếng thở dài, ra điều như đã chịu thua Reiko.
“… Trước đây ba em có mở một công ty xây dựng. Trước lúc ông mất một thời gian mới chuyển việc sang làm ở công trường thế này.”
Vậy lý do nào khiến ông ấy lại phải chuyển sang làm công việc khác như thế? Reiko rất muốn hỏi, nhưng rồi lại thôi. Dừng ở đây được rồi. Vai trò của Nakagawa Michiko hiện giờ chỉ là người xác nhận bằng chứng ngoại phạm của nhân chứng đầu tiên phát hiện ra hiện trường vụ án mà thôi.
Đột nhiên, Ioka lại cất tiếng.
“Cho anh hỏi một chút. Em có thể cho anh biết tên công ty xây dựng nơi ba em làm việc trước lúc qua đời được không?”
Lúc nào hắn ta cũng nói chuyện với cái giọng điệu khù khờ đó. Nhưng vẻ vô cảm của Michiko vẫn không mảy may suy suyễn, ngược lại, đôi mắt của cô bé còn chăm chú nhìn vào khoảng không gian trống rỗng giưa Reiko và Ioka hơn.
“… Là công ty Kinoshita ạ. Hình như ở quận Setagaya thì phải… Em cũng không rõ lắm.”
“Chữ ‘Kinoshita’ viết là ‘dưới cây’ phải không? Chữ ‘ko’ trong ‘kogyo’ Hán tự chữ ‘công’ à?”
“Không phải đâu ạ, là chữ ‘hưng’.”
“À rồi, ‘Hưng nghiệp’ Kinoshita. Hê hê, đã rõ.”
Đến đó, Reiko bèn lên tiếng thông báo kết thúc buổi trò chuyện trong lúc chờ Ioka uống xong tách trà. Lần này cô đưa luôn danh thiếp của mình cho Michiko, kế bên họ tên còn cẩn thận ghi thêm số điện thoại liên lạc trực tiếp với ban điều tra Tổng bộ.
Lúc hai người ra về, Michiko cất lời gọi với bọn Reiko lại.
“Sao? Em có chuyện gì muốn hỏi à?”
“A, em… Anh Mishima, không sao chứ ạ?”
Câu hỏi này có thể được lý giải bằng nhiều cách khác nhau. Hoặc là cô bé đang nghi ngờ Mishima là hung thủ. Hoặc chỉ muốn hỏi thăm về tình trạng của một người bạn vừa bị mất đi người ba nuôi thân thiết. Hoặc là cô bé đang lo lắng, không biết bản thân Mishima sắp tới có làm chuyện dại dột gì không.
Thông qua cuộc nói chuyện nãy giờ với cô bé, Reiko nhận thấy có vẻ Michiko và Mishima không phải kiểu bạn bè thân thiết. Ấy vậy mà cô bé lại cất công gọi bọn Reiko lại để hỏi thăm liệu Mishima có sao không. Reiko cảm nhận được trong giọng điệu của cô bé có một sự tôn trọng nhất định dành cho cậu ta.
Bởi thế nên Reiko cũng nhoẻn miệng cười thật tươi, nụ cười ẩn chứa nhiều hàm ý.
“Không sao cả đâu… Nếu em cảm thấy không yên tâm thì cứ gọi điện thử xem. Hẳn là cậu chàng sẽ vui lắm đấy.”
Đứng trước nụ cười của Reiko, Michiko cũng nở một nụ cười yên tâm.
Reiko thật lòng nghĩ rằng, Michiko quả là một cô bé đáng yêu.
Khi trở về Kamata, hai người bọn họ ngay lập tức đến thẳng cơ quan hành chính quận để nộp tờ đơn xin cấp giấy chứng nhận hộ tịch đã chuẩn bị sẵn từ trước, rồi sau đó mới lấy được hồ sơ hộ tịch của Takaoka Kenichi. Dựa theo mục kê khai các địa chỉ trong quá khứ, có thể thấy rằng Takaoka chuyển đến sống ở căn hộ hiện tại vào khoảng mười hai năm trước. Địa chỉ thường trú cũ là ở phía nam khu Hanabatake thuộc quận Adachi. Ngày mai cô cần phải đến đó quan sát thực tế xem sao.
“Tổ chưởng Reiko ới, sao cô hay quá dzậy, bộ không đói bụng sao?”
“A, đã 1 giờ rưỡi rồi à… Phải nhỉ. Anh muốn ăn gì?”
Ioka có vẻ không thích.
“Anh đứng đó dỗi cả buổi luôn đi. Tôi đi ăn một mình.”
Bọn họ bước vào quầy bán cơm thịt heo của khu mua sắm Matsuya.
“Tui đã nghĩ dịp này có thể hẹn hò với tổ trưởng, dzậy mà…”
“Chẳng phải tôi đã nói rất ghét mấy chuyện như vậy sao?... Nè, ăn cho lẹ rồi còn đi nữa.”
Sau đó, cả hai người bọn họ lại vòng về Kawasaki.
Nhà hàng Royal Diner, quận Kawasaki.
Do cả hai đến vào lúc quá giờ ăn trưa nên lượng khách trong nhà hàng chỉ chiếm hơn một phần tư.
“Xin chào quý khách. Các vị đi hai người ạ?”
Cô gật đầu, sau đó được một nữ phục vụ trạc tuổi Michiko dẫn ra bàn.
Hai người họ ngồi xuống ghế trước lời mời của người phục vụ, đoạn Reiko lên tiếng cắt ngang câu nói “Nếu quý khách đã chọn được món nào…” của cô bé.
“Xin lỗi, nhưng phiền em có thể gọi giúp chị quản lý ra đây một chút được không?”
Trông thấy vẻ mặt khó hiểu của cô bé, Reiko bèn giơ phù hiệu cảnh sát ra. Sau khi nhìn chăm chú vào cái phù hiệu, vẻ mặt cô bé liền đanh lại, đoạn cúi người chào rồi bước nhanh vào phòng trong của nhà hàng.
Chưa đầy một phút sau, người quản lý tên Saito đi tới bàn của Reiko.
Cả hai người liền đứng dậy.
“Chúng tôi thành thật xin lỗi vì trong lúc bận rộn thế này lại gọi anh ra đây. Tôi là Himekawa từ Sở Cảnh sát Thủ đô. Còn đây là anh Ioka.
“Xin chào.”
Hai bên cúi đầu chào nhau, đoạn cô mời Saito ngồi xuống phía ghế đối diện.
“Xin hỏi, có chuyện gì mà các vị lại gọi tôi ra đây…?”
“A không, chúng tôi gọi anh Saito ra là muốn hỏi thăm về Nakagawa Michiko, nhân viên của nhà hàng.”
“A, à à, cô bé đó à.”
Phản ứng của anh ta vẫn không có gì đặc biệt. Có thể nói là thái độ hơi lạnh lùng một chút.
“Anh có biết người bạn tên là Mishima Kosuke của Nakagawa không?”
“Mishima… Kosuke…”
Sau khi nghe Reiko miêu tả, Saito gật gù như đã nhớ ra, nhưng ngay lập tức, sắc mặt của anh ta sa sầm lại.
“Người đó là… bạn trai của Nakagawa hay sao?”
Chính cô ta còn không biết chuyện ấy có phải hay không.
“À không, cậu ta không phải bạn trai của Nakagawa đâu. Nhưng không biết anh có thể xác nhận cho chúng tôi biết rằng liệu tối hôm kia cậu ta có đến đây không? Nếu có thì vào lúc mấy giờ, và hóa đơn của cậu ta ghi gì?”
Saito cúi đầu với vẻ khổ sở.
“Thành thật xin lỗi. Những giấy tờ dữ liệu như hóa đơn của khách, chúng tôi không thể công khai nếu như không có lệnh. Đây là quy tắc rồi.”
Đúng là có quy tắc như vậy thật, Reiko cũng đã lường trước chuyện này rồi.
“Vậy sao…? Anh Saito này, tối hôm kia vào khoảng 10 giờ, anh cũng có mặt ở đây đúng không?”
“Vâng. Hôm kia tôi làm từ sáng. Cũng có nhiều lần nghỉ giải lao đi ra ngoài, nhưng đúng là tôi có mặt ở đây.”
“Vậy hẳn anh biết rõ cậu thanh niên ấy có vào đây hay không nhỉ? Cái này là nhờ vào trí nhớ của anh nên không sao đâu.”
Saito suy nghĩ một hồi, đoạn gật đầu ậm ừ một tiếng.
“Tối hôm kia quả thật cậu ta có vào đây. Nhưng mà, tôi cứ nghĩ rằng chắc chắn là cu cậu đã cặp với Nakagawa rồi.”
Cặp với Michiko?
“Ý anh là sao?”
“Lúc đầu cậu ta xuất hiện ở quán, tôi cứ thầm nghĩ, quái, Nakagawa đã đến đâu, nhưng chỉ một lúc sau cô bé đến thật, còn chạy ra ghi thức uống cho cậu ta nữa. Trông thấy như vậy nên tôi mới đoán chắc hai đứa cặp với nhau luôn rồi. Chắc do cô bé phải thay đồ nữa nên mới đến trễ vậy.”
Nói như vậy, lẽ nào hai người họ đi cùng với nhau?
“Anh có nhớ cậu ta ở lại đến mấy giờ không?”
“Mấy giờ nhỉ… Ừm, bình thường thì đến 1 rưỡi hay 2 giờ chi đó, chắc tối đó cũng vậy thôi. Nếu cậu ta có về sớm thì tôi chắc chắn sẽ nhớ.”
“Lúc cậu ta về, anh Saito cũng ở đây phải không?”
“Ừm… Đúng rồi. Nếu là các khách hàng bình thường khác thì tôi sẽ không nhớ đâu, nhưng do cậu ta là bạn trai của Nakagawa nên tôi cũng có để ý đôi chút.”
Ý của anh ta là gì đây?
“… Nhân viên nhà hàng không được qua lại với khách ạ?”
Thấy điệu bộ Reiko bắt chéo hai ngón trỏ lại làm thành dấu X, Saito bật cười, đoạn lắc đầu.
“Không có chuyện như vậy đâu. Nhưng mà Nakagawa cũng không phải kiểu người dám hẹn hò với bạn trai ngay giữa giờ làm như thế. Mà con gái chừng ấy tuổi có quen biết hẹn hò cũng tốt chứ có gì đâu.”
Nhưng vì cớ gì cơ chứ? Vừa nói dứt câu, đôi mày của Saito đã nhíu lại.
“Có chuyện gì sao? Anh nhớ ra được chuyện gì kì lạ à?”
“Khôg phải,” Saito buột miệng nói, đoạn chưng ra vẻ mặt nhăn nhó một hồi lâu.
“… Không, chỉ là… Không biết có phải do tôi nhớ lầm không, nhưng biểu hiện của cô bé tối đó… có gì đó lạ lắm.”
“Ý anh ‘lạ’ là sao?”
“Ừ thì… cũng không phải chuyện gì to tát lắm đâu. Lúc có ai đó gọi thì phải một hồi sau cô bé mới trả lời, rồi thì lơ đễnh trong lúc làm việc, phải đến khi có người khác đến dọn dẹp giúp cô bé mới như chợt tỉnh ra rồi cám ơn người ta… Đại loại thế.”
Nói đoạn, Saito còn à lên thêm một tiếng.
“Ngoài ra, cô bé còn bị giật mình khi nghe thấy tiếng động lớn nữa. Lúc khách làm vỡ ly chẳng hạn… Tụi tôi thì nghe quen rồi nên cũng bình thường thôi, nhưng tối đó, cô bé lại hoảng hốt vô cùng… Đến độ sợ xanh mặt luôn ấy… Mà thôi, dù gì cũng là chuyện tôi mới chợt nhớ ra, cũng có khi nhớ lầm không chừng.”
Giật mình khi nghe thấy tiếng động lớn. Hoảng hốt, sợ hãi…
Tuy không có bằng chứng xác thực, nhưng cô có thể chắc chắn rằng mình đã hiểu ra Michiko gặp phải chuyện gì rồi. Bởi lẽ chính bản thân Reiko cũng đã từng trải qua tình trạng giống hệt như vậy trong quá khứ.
Nakagawa Michiko chắc chắn đã gặp chuyện gì đó…
Và cô dám cá thế nào cũng liên quan trực tiếp đến bạo lực thể xác.
3Sau khi kết thúc buổi thẩm vấn Mishima Kosuke, Kusaka và cộng sự của mình, Satomura, cùng nhau xuống nhà ăn của sở để ăn trưa. Hai người họ gọi một phần cơm Trung Hoa và mì udon. Satomura cho ớt bảy vị vào món của mình, nhiều đến nỗi Kusaka chỉ nhìn thôi cũng đã thấy nóng cả mặt.
“… Cu cậu hồi nãy đúng là hệt như mấy đứa nhóc dạo này, hở cái là nổi nóng.”
Nhà ăn ở đây không có đũa tách mà chỉ có đũa sơn mài. Kusaka lại không giỏi tách đũa nên gã cảm thấy dùng đũa sơn mài thế này đỡ hơn nhiều, chỉ có điều gắp mì bằng loại đũa này rất dễ bị trượt.
“Giới trẻ thời nay… Phải rồi, công nhận là đúng thật.”
Bỗng dưng gã lại nhớ đến đứa con trai 14 tuổi của mình. Vài năm nữa thôi, có lẽ Yoshihide cũng sẽ trở nên giống như thế không chừng.
Không đâu, nhất định không.
Tốt xấu gì ddi chăng nữa, Kusaka quan niệm rằng đã là con trai thì phải được dạy cho tinh thần cạnh tranh cầu tiến. Nếu không chúng sẽ chẳng có tinh thần vượt qua khó khăn bằng chính sức lực của mình, cũng chẳng có chí khí mạnh mẽ. Nhưng gã cũng đành phải thừa nhận rằng người làm ba khó mà can hiệp vào những chuyện như vậy được.
“… Tổ trưởng nghĩ sao?”
“Sao là sao?”
“Liệu Mishima có khả năng là hung thủ hay không ấy?”
Kusaka hơi nghiêng đầu, gã làm thinh đổi từ đũa sang muỗng múc ăn. Gã không muốn bàn chuyện điều tra ở nơi tai vách mạch rừng thế này. Theo góc nhìn của Satomura, toàn bộ người trong nhà ăn này đều là bạn bè đồng nghiệp thân thuộc, nhưng đối với Kusaka họ chỉ như người ngoài, không phải nhân viên của ban điều tra thuộc Tổng bộ. Vả lại nếu được, gã cũng muốn hạn chế việc nêu ra ý kiến cá nhân của mình.
“Anh Satomura này, mấy chuyển đó để sau hẳng nói đí.”
Dường như Satomura cũng đoán được ý gã. Cho đến khi hai người họ ăn xong, không còn chủ đề bàn tán nào được nêu ra nữa.
Satomura gợi ý cả hai nên nghỉ ngơi một chút, sau đó anh liền trở về Phòng hình sự, Kusaka thì trở về hội trường. Gã muốn đọc cho xong năm tờ báo lớn nhất của Nhật mới mua sáng nay.
Hẳn là đám phóng viên chịu trách nhiệm đưa tin từ Sở Cảnh sát Thủ đô cũng biết rõ cung cách làm việc của đơn vị điều tra án mạng số Mười. Vấn đề ở đây là bọn họ đã đánh hơi được những gì rồi. Đám phóng viên ấy có biết ban chuyên án đã được điều về sở Kamata này không? Và còn việc đội khám nghiệm hiện trường đang ra sức lùng sục khu vực sông Tama với quy mô lớn thì sao?
Nhưng gã vẫn chưa thấy bất kì tin tức nào được đăng tải trên năm tờ báo lớn của Nhậtn Bản phát hành sáng nay cả. Gã thầm nghĩ, có lẽ vẫn chưa có bằng chứng nào bị rò rỉ trên mặt báo.
Hiện tại, ban điều tra của Tổng bộ đã đưa ra chủ trương tuyệt đối không được để lộ bất kì thông tin nào về vụ án lần này trong phạm vi nhất định. Và cuối cuộc họp, quy định ấy hẳn đã được thông báo tới toàn thể nhân viên điều tra. Ban chỉ đạo vụ án lần này, trong đó bao gồm có Kusaka, đã phải lặp đi lặp lại rất nhiều lần lưu ý ấy, bởi lẽ cho đến bây giờ vẫn có khả năng thủ phạm không hề hay biết rằng hắn đã bỏ quên bàn tay trái của nạn nhân lại.
May mắn thay, không tính những bên liên quan đến cảnh sát, hiện tại chỉ có duy nhất một người ngoài biết đến sự tồn tại của bàn tay trái ấy, đó chính là Mishima Kosuke. Giả sử có một người ngoài cuộc nào đó nghe được tin tức gì từ cậu ta, sau đó xuất hiện nhiều lời khai rối rắm về bàn tay trái, cảnh sát có thể ngay lập tức xác định khả năng có liên quan đến vụ án của cậu ta. Nhưng miễn cưỡng mà nói dẫu cho sự tình bây giờ có được đăng báo đi chăng nữa, cảnh sát cũng không thể nào vội vàng kết tội cậu ta được.
Những bài phát biểu trước giới truyền thông là con dao hai lưỡi. Nếu được tung ra vào lúc cảnh sát đang cần thêm thông tin sẽ rất hiệu quả, nhưng đồng thời cũng có thể khiến cho quân cờ trong tay trở nên vô hiệu. Chỉ cần một tên trong đám phóng viên bắt đầu lùng sục đánh hơi xung quanh Sở Tư pháp thôi, thì việc ban chuyên án hiện tại đã được dời về đây sớm muộn gì cả bọn cũng biết. Bây giờ nên nghĩ trước kế sách đối phó cho lúc đó đi là vừa.
Đầu tiên là phải bịt miệng tên giám sát đơn vị Hashidzume kia trước. Hắn ta là người được chuyển đến từ sở cảnh sát khu vực, kinh nghiệm điều tra còn non nớt vậy mà đã lên làm giám sát đơn vị, đúng là chuyện hiếm thấy. Hơn nữa, hắn còn là một tên cực kì vô tích sự. Gã lúc nào cũng né tránh việc nói chuyện với hắn ta. Chỉ vì muốn gây ấn tượng tốt với mọi người nên Hashidzume lúc nào cũng chỉ huyên thuyên mãi những chuyện mình đã biết, chẳng màng đến việc nơi chốn ấy có thích hợp để buôn chuyện hay không.
Người duy nhất khiến gã yên tâm chỉ có mỗi trưởng đơn vị số Mười, thanh tra Imaizumi. Mặc dù Kusaka không ưa cách điều tra dựa vào linh tính của Imaizumi, nhưng gã có thể trông cậy vào kinh nghiệm thực tiễn của người cấp trên này. Nếu như có thể kiểm soát tốt Imaizumi thì mỗi lần ra hiện trường bản thân gã sẽ cảm thấy yên tâm hơn. Nhưng vấn đề là hiện tại gã vẫn chưa thể biết được khi nào đám phóng viên ấy sẽ đến đút lót cho người trong ban chuyên án đây.
Mối quan hệ trong công việc của Takaoka sẽ giao cho các tuần tra viên thuộc đội Một chịu trách nhiệm, và hiện tại thì tổ của Kusaka đã được chỉ định đi điều tra về mối quan hệ giữa Takaoka và Mishima.
1: iờ trưa, Kusaka cùng với Satomura đến hỏi thăm trại cô nhi Shinakawa, nơi đã chăm sóc cho Mishima Kosuke trong suốt bốn năm trời.
Người ra tiếp bọn họ là Shimizu Noriko, viện trưởng học viện tu dưỡng đạo đức Shinakawa. Vốn dĩ thời Mishima còn lưu trú tại đây bà mới chỉ là phó viện trưởng. Sau khi nghe hai người họ trình bày mục đích của chuyến viếng thăm, bà liền bày tỏ lời chia buồn với vẻ mặt xót xa.
“… Gặp phải chuyện như vậy, hẳn là Kosuke đang đau khổ lắm.”
Có vẻ như bà ấy vẫn còn nhớ Takaoka là ai.
“Có phải anh ta là người vai rộng, khuôn mặt rất điển trai không?”
“Đúng thế.”
Căn phòng nhỏ mà hai người họ được dẫn đến là phòng giáo vụ. Trong phòng có ba cái bàn được sắp thành hình chữ “phẩm”1. Có một cái bàn được tách ra một chút để làm nơi tiếp khách cho bọn họ ngồi xuống.
1: Chữ “phẩm”: 品.
“Chúng tôi nhận được thông tin l