← Quay lại trang sách

Chương 3 1

Một buổi chiều mùa hạ.

Cái bóng khổng lồ của cửa kéo.

Mặt đất được quét dọn sạch sẽ lênh láng nước.

Tấm phản sắt dày được trải ra để gia cố cho mặt đường.

Kosuke đang đứng chơi tho thẩn, tôi nói với thằng bé:

Đôi mắt cháu giống hệt như bố vậy.

Thế nhưng, trong lòng tôi lại không thực sự nghĩ như thế.

Tôi chỉ có thể nhìn vào bóng dáng đứa con trai trước măt mình mà thôi. Lúc bấy giờ Kosuke đã 11 tuổi. Đứa con trai trong kí ức tôi mãi mãi chỉ mới lên 5, nhưng cũng vì thế mà tâm can tôi lại thêm nặng trĩu.

Khuôn mặt bầu bĩnh tròn trịa. Đôi mắt lúc nào cũng ngước nhìn lên. Bờ vai nhỏ bé. Làn da rám nắng. Bắp thịt nơi đôi chân lúc nào cũng chạy nhảy. Đôi giày thể thao ôm lấy bàn chân trần.

Tôi phải tự mình bóp chết thứ tình cảm đang ngấp nghé trào dâng trong lòng, chỉ dám nhìn thằng bé với vẻ ước ao. Phải cố gắng lắm tôi mới có thể tiếp lời bằng chất giọng gượng vui. Bác là bạn của bố cháu đấy.

Thật ra, tôi chẳng phải loại người tốt đẹp gì cho cam. Tôi chỉ là một kẻ tàn nhẫn đứng ngoài cuộc quan sát, một tòng phạm, hay thậm chí là một kẻ phản bội đã hèn nhát trốn chạy để bảo vệ bản thân.

Loại người như thế, làm sao có thể giả mạo người lương thiện để đứng trước nạn nhân là con? Hay là chúng ta đi ăn tối cùng nhau đi? Cháu muốn ăn gì, bác sẽ đãi tất. Chỉ cho con no bụng trong phút chốc có được không? Con có thỏa mãn không? Con có nghĩ rằng ta xứng đáng được tha thứ không?

Những tháng ngày được ở bên Kosuke là quãng thời gian hạnh phúc nhất đời tôi.

Cảm giác được nắm chặt lấy bàn tay ấy, nhất quyết không buông giữa dòng người xô đẩy. Tôi vừa nhìn thằng bé vừa chìa thực đơn ra, con muốn ăn gì cũng được. Con thấy món này ngon không, ngon lắm hả, có thể được thưởng thức cùng một món ăn với con thế này, ta sung sướng lắm. Quãng thời gian nhàm chán khi chờ đến lượt ở công viên giải trí. Chụp hình lưu niệm với các nhân viên mặc trang phục nhồi bông. Gương mặt say ngủ khi ngồi trên tàu điện của con. Sức nặng của tấm lưng con. Giọng nói mơ trong lúc ngủ của con. Bố ơi.

Trái tim tôi đang rung động. Lần thứ hai trong đời, tôi biết được thế nào là hạnh phúc.

Tôi còn có thế làm được gì cho đứa trẻ này đây?

Mỗi ngày tôi đều cố gắng suy nghĩ.

Ngoài ra còn điều gì nữa? Ngoại trừ tiền ra, điều gì là quan trọng nhất? Điều gì mà tôi không thể có, điều gì mà tôi đã lỡ tay vuột mất?

Màu xám xịt của phố phường trông như một bãi tha ma, nhưng từ đấy, cuộc đời tôi lại bắt đầu được tô điểm bởi những màu sắc rực rỡ.

Cả ngày trời, tôi chỉ có thể âu yếm nghĩ về thằng bé. Một tuần là bảy ngày, cứ mỗi ngày nghĩ về con như vậy chắc chắn con sẽ cảm nhận được điều đó. Những ngày nghỉ cũng không còn trống rỗng như trước đây, chúng đã trở thành những khoảng lặng rõ rệt, những khởi đầu mới mẻ đáng quý.

Tôi mỉm cười trước cái nóng của mùa hạ, trước cái lạnh của màu đông. Nếu nói rằng mỗi ngày mới trôi qua tôi không hề cảm thấy tội lỗi là nói dối thế nhưng con người ta đâu thể nào chỉ sống bằng cách tự trừng phạt chính mình được. Họ chỉ có thể tiến lên phía trước với gánh nặng tội lỗi tàn nhẫn trên vai cho đến khi đạt đến giới hạn.

Tôi biết điều đó chứ. À không, phải nói rằng tôi nhớ rõ cảm giác đó lắm.

Nièm vui sướng khi được con tin tưởng. Cảm giác mãn nguyện khi được con cần đến.

Chính vì thế nên tôi không muốn mình thất bại. Tôi phải bảo vệ đứa trẻ này. Vì con, tôi có thể làm mọi thứ để được sống. Dẫu cho có nghèo khổ cách mấy tôi cũng không từ bỏ. Tiền bạc có thể được thay thế bằng tất cả mọi thứ.

Thay vào đó, sống một cuộc đời đạm bạc cũng tốt. Chỉ một ít thôi cũng đủ để khiến cho gã đàn ông chìm sâu trong tội lỗi này sống một cuộc đời hạnh phúc.

Lúc tòa chung cư Nakano lát mảnh ván sàn cuối cùng cũng là lúc tôi thông báo ý định nghỉ việc của mình với công ty xây dựng Nakabayashi, nơi đã giúp đỡ tôi trong vòng sáu năm qua.

“… Takkakka ơi.”

Bị gọi với cái biệt danh ngu ngốc đó, tôi liền quay đầu lại, ngay lập tức trông thấy gã ta đứng ngay cửa ra vào.

Trưởng thư kí hành chính công ty Kinoshita, Tobe Makio. Thương hiệu của gã là cái áo khoác dài màu đen chẳng ăn nhập gì với môi trường xung quanh. Đôi giày cùng màu trông như được tráng men, gõ trên sàn kêu cộp cộp.

Bất kể đối phương là ai, tôi vẫn chăm chú dộng miệng súng bắn đinh xuống sàn.

Ngon tay tôi bóp cò. Một cây, rồi lại thêm một cây nữa lần lượt ghim thẳng xuống. Âm thanh giống như mấy cây súng được trang bị ống giảm thanh thường thấy trên phim truyền hình vậy.

“… Anh tính nghỉ việc ở Nakabayashi thật à?”

Cây súng bắn đinh bỗng dưng bắt đầu rên rỉ, tiếng kêu của áp lực không khí bị dồn ép trong khoang đinh.

“Anh không thể nào trốn khỏi tôi được đâu… Anh Takaoka yêu quý ơi.”

Giọng nói ngọt ngào. Pha lẫn sự điên cuồng mất trí.

Tôi thầm tặc lưỡi.

“Anh có nghe không đấy hả? Ta. Ka. O. Ka… Kenichi?”

Một cây, một cây, một cây nữa. Bụp, bụp, bụp.

“Tôi đã tận tình giúp đỡ anh bấy lâu nay, vậy mà lúc nghỉ việc, anh cũng không thèm đến chào hỏi một tiếng… Ôi, chẳng phải là lạnh lùng quá sao?”

Tôi chốt cò súng lại rồi đặt nó xuống sàn.

Tiếng rên rỉ do không khí bị nén vẫn chưa dứt.

Tôi đứng dậy, chỉnh lại tư thế cho đàng hoàng.

“… Đã được anh giúp đỡ bấy lâu nay. Nhân dịp này tôi muốn nghỉ việc ở công ty xây dựng Nakabayashi để tự mình…”

“Bớt giỡn đi!”

Tobe đá văng lon nước rỗng được dùng thay gạt tàn dưới chân. Bức tường màu kem mơi được trát vôi lên bị móp vào một chút, đôi chỗ nhuộm màu nhám đen.

“Nhờ tao cho phép mà mày mới được sống tới giờ. Có hiểu không hả? Mày là Takaoka Kenichi đấy.”

“… Vâng, tôi hiểu.”

Gã ta xoay người lại, xin hãy cẩn thận giùm, thế nhưng gã lại đá vào dưới chân tường thêm lần nữa.

“Tôi cũng không có ý muốn trốn tránh gì đâu. Chẳng qua là tôi đang nghỉ đến chuyện làm cho mấy công trình nhỏ hơn thôi.”

“Nói gì? Mày tính chuyển đi á?”

“Không phải chuyển đi. Tôi vẫn ở lại khu này.”

Tôi có cảm giác cơn giận dữ của Tobe như đang cuộn lấy không khí xung quanh lại thành một vòng xoáy, biến chúng thành cơn gió lốc, cuốn phăng tất cả mọi thứ trên đường đi.

“Hê, thật vậy sao…?”

“Vâng ạ. Giống như anh Tobe đã nói, tôi là Takaoka Kenichi. Dẫu có đi đâu làm gì đi chăng nữa, tôi cũng không có ý định chạy trốn khỏi anh đâu.”

Có vẻ như rốt cuộc Tobe cũng hài lòng với câu trả lời của tôi.

“… Vậy sao vậy sao…. Ở kìa, Takaoka yêu quý đừng sợ. Hồi nãy tôi chỉ hơi hoảng lên thôi mà.”

Gã ta vừa nhe răng ra cười vừa vỗ vào bức tường khi nãy chính gã đã làm dơ.

“Xin lỗi nha. Nhưng mà bức tường bị bẩn rồi nè. Không sao chứ?”

“Không sao đâu ạ. Chỗ bị móp ấy chỉ cần trám bột đánh bóng vào sẽ hết thôi.”

Gã lại chà xát bàn tay bẩn thỉu ấy vào bức tường.

“… Anh Takaoka này, tiệc nhậu tối nay anh đi không? Là tiệc chia tay anh do tôi tổ chức đấy. Quán ‘Pateo’ trước ga. Nhớ sau khi tan ca đấy nhé.”

Tôi hơi lưỡng lự, bảo rằng mình không thích mấy chuyện tiệc tùng như thế lắm, nhưng Tobe lại không chịu nghe. Nếu tôi nói tôi không uống được rượu thì thế nào cũng chọc cho gã nổi trần lôi đình. Không còn cách nào khác, tôi đành phải dùng lời ngon tiếng ngọt để đáp lại vậy.

Lúc tôi tới được quán “Pateo” ấy thì xem chừng bộ dạng Tobe đã say khướt.

“Ô hô, Takaoka yêu quý ơi, lại đây nè, lại đây nè. Ngồi đây ngồi đây.”

Bên tay trái của Tobe có hai nàng đang ngồi hầu rượu. Trước mặt lại thêm một nàng nữa.

“Đây là cậu Takaoka, bạn thân của anh đó. Có phải đẹp trai lắm không?”

“Đúng thiệt nha, đẹp trai quá trời.”

Mặc dù đúng như đã dự đoán từ trước, nhưng tôi vẫn thẹn đến nỗi đỏ cả mặt.

Mấy cô gái làm việc ở nơi buôn phấn bán son thế này thật ra chẳng lấy gì làm thích thú với lũ đàn ông nghèo túng như tôi. Ở mâgs quán bar có dịch vụ bề nổi khá là trong sạch để ngụy trang thế này, các cô tiếp viên sẽ ưu tiên thay phiên nhau phục vụ những gã như Tobe hơn. Mà cũng đúng, khoảng cách giữa tôi với Tobe ai còn sáng mắt cũng nhận thấy được ngay.

“Nè nè, nhóm máu của anh Tobe là gì dzậy?”

“Hừm? Anh á hả? Anh có nhóm máu dê đó nha.”

Những gã đàn ông có tiền đến chốn này muốn làm gì cũng được.

“Chời ơi, người ta thấy bây giờ… Thôi, anh phải trả lời em đàng hoàng mới chịu.”

“A ha ha, a… Ờ để xem, nhóm A đó.”

“Xạo quá à, á, người ta nhìn kìa. Anh xạo đúng không?”

“Thì nhóm B. Chắc chắn là nhóm B.”

“Anh Tobe sau này đi xét nghiệm máu đàng hoàng đi nha.”

Họ cười rộ cả lên. Tôi cũng nhất thời nở một nụ cười.

“Nè nè, vậy anh Takaoka nhóm máu gì?”

“À… Tôi cũng nhóm máu A.”

Lại thêm một tràng cười nữa.

“Sao mà được. Hai người sao mà có nhóm máu giống nhau như vậy.”

“Sai rồi, chắc chắn là anh Tobe nhớ sai rồi.”

Đúng lúc ấy, tôi quyết định chen vào chỗ hai cô nàng kia để ngồi kế bên Tobe.

“Xin lỗi nha, chốc nữa tôi sẽ về chỗ ngay.”

Tôi không chần chờ gì cả, ngay lập tức nhích người lại gần rồi ghé vào tai gã.

“Xin lỗi, cho tôi hỏi… Ừm, vụ việc bốn năm trước của Mishima Tadaharu, anh đã dọn dẹp sạch sẽ rồi đúng không?”

Tobe ngậm điếu thuốc, phả ngay làn khói mờ mờ vào người cô nàng đang ngồi trước mặt. Cái bật lửa màu xanh nhạt bị gã vứt lên bàn.

“À à, anh cũng thấy mà đúng không? Hình như sau đó anh cũng bị cảnh sát hỏi thăm nhỉ?”

“Dạ không, họ chỉ kêu tôi hướng dẫn xung quanh công trường thôi.”

“Vậy à? Vậy chắc là anh phải vờ vịt không hay không biết gì hết chứ?”

“Cũng không đến nỗi thế…”

Nên hỏi thế nào để tránh tên của Kosuke ra đây.

“Vậy… số nợ ấy cũng xong xuôi rồi ạ?”

Tobe gật đầu cái rụp, rồi lại tiếp tục phà ra thêm một làn khói đặc.

“Dĩ nhiên. Việc của tôi là thế mà!”

“Hẳn là anh phải ra tay sạch sẽ gọn gàng lắm nhỉ?”

“Á à, hồi đó tôi có nói anh nghe mấy chuyện, giờ quên hết sạch rồi hay sao?”

Xác nhận được chuyện ấy, tôi hở phào nhẹ nhõm trong lòng. Thật không uổng công mình đã lê xác đến tận đây.

Gần một tiếng sau, tôi xin phép ra về. Có vẻ như tâm trạng Tobe đang vui lắm, gã vỗ vai tôi, lại còn chúc tôi sức khỏe nữa.

“Lúc nào gặp chuyện khó khăn thì cứ lại đây, tôi sẽ chỉ dẫn cho anh, nhé… Ta. Ka. O. Ka.”

Tôi cúi đầu xuống, đoạn quay gót bước ra khỏi phòng.

Và cũng không hề có ý định gặp lại gã lần thứ hai.

Thế nhưng bóng dáng của Tobe vẫn cứ hay bất thình lình hiện lên ngay trước mắt tôi.

Mấy tiệm điện, nước, gas, và cả cái bọn hay được gọi là “nhà thầu phụ” vốn dĩ có quan hệ với Tobe từ trước, vậy nên tin tức về chuyện tôi đang ở đâu làm việc gì đều được truyền tới tai gã ta. Cũng may là tôi đã lường trước hết những chuyện thế này.

Tuy vậy, tôi không nghĩ chuyện lại đến mức gã phải thân chinh đến tận nơi giáp mặt tôi. Mấy trò theo dõi kia chắc là do gã lo lắng về hành động của tôi, hoặc cũng có thể do gã rãnh rỗi quá chẳng có việc gì làm.

Khi ấy, tôi vẫn tiếp tục dắt Kosuke đi làm chung với mình. Tôi thật sự rất bất an, không biết liệu Tobe có biết về sự tồn tại của thằng bé hay không.

Mặc dù tối đó Tobe bảo đã dọn dẹp sạch sẽ vụ việc của Mishima Tadaharu, nhưng hạng người như gã, có khi sau này lại đi gây chuyện với tôi không chừng. Đến lúc Kosuke đã đủ tuổi đi làm kiếm tiền, bọn chúng lại đến bảo bố nó mượn nợ phi pháp, lãi mẹ đẻ lãi con rồi bắt thằng bé phải nai lưng ra trả. Đám chúng nó là loại người có thể bình thản làm những việc như thế kia mà.

Nghĩ đến chuyện ấy tôi lại đâm lo, lỡ như Kosuke đang gặp nguy hiểm thì tôi phải làm sao đây? Nếu tôi không biết được thằng bé đang gặp phải chuyện gì thì làm sao có thể kịp thời ra tay ứng phó? Rốt cuộc tôi vừa phải cảnh giác với bóng ma của gã Tobe, vừa không dám rời mắt khỏi Kosuke lấy một giây một phút nào. Chỉ cần tôi giữ chặt lấy thằng bé, nhất định nó sẽ không sao. Chỉ cần thằng bé còn bên cạnh tôi, Tobe nhất định sẽ không thể làm hại nó được. Tôi vừa tự nhủ với bản thân như thế vừa sống qua từng ngày.

Tuy thành tích của Kosuke ở trường bết bát thật, nhưng thằng bé chắc chắn không phải hạng đần độn. Thằng bé tiếp thu công việc rất nhanh, trí óc lanh lợi, cơ thể linh hoạt, sức lực cũng khá.

Thằng bé ăn khỏe, lao động vất vả, ngủ rất say. Mới có một năm mà tướng tá đã khác hẳn, tráng kiện hơn nhiều, tay nghề cũng ngày một trau chuốt.

Nhưng do mới 15 tuổi đầu mà đã theo cái nghề này nên mãi mà thằng bé vẫn không cao lên được. Tôi cũng thầm nghĩ mình đã lỡ hại thằng bé rồi, thế nhưng lại không tìm ra được dịp nào để xin lỗi. Mà bản thân nó cũng chẳng có vẻ gì là để tâm. Thôi, cứ im lặng là tốt hơn cả.

Lúc đầu tôi trả cho Kosuke năm nghìn cho một ngày công. Sau một năm thì tăng lên tám nghìn. Tôi không nhớ rõ mấy lần còn lại tăng lên bao nhiêu, nhưng đến khi thằng bé được 18 tuổi thì lương của nó đã là mười nghìn yên. Tôi tăng lương cho nó, xem như là quà mừng sinh nhật.

Công việc của chúng tôi đòi hỏi phải làm cả ngày thứ Bảy, tính ra cả tháng trời quần quật suốt 25 ngày cũng được bốn trăm năm mươi nghìn yên. Trừ hết thuế mas này nọ ra thì xem chừng lương của một thằng nhóc 18 tuổi như vậy cũng đâu có tệ. Nhưng càng về sau tôi càng không thể tăng lương cho Kosuke thêm được xu nào. Nếu chịu khó làm, sau này thằng bé sẽ không cần phải nhận thù lao theo ngày nữa, mà có thể tự mình nhận thầu hẳn một công trình luôn. Tôi lúc nào cũng muốn nuôi dưỡng Kosuke cho đến cái ngày đó.

Tôi và Kosuke là đôi bạn chí cốt.

Thi thoảng tôi với thằng bé cũng cãi nhau. Bàn bạc hợp đồng với chủ đầu tư khác nhau nên sau khi làm xong công trình, chúng tôi bị họ gây khó dễ; cũng có khi chúng tôi đọc sai bản thiết kế, bị nhà thầu trung gian cắt giảm thù lao. Thế nhưng mọi chuyện âu cũng là trải nghiệm có ích, cho cả bản thân tôi lẫn Kosuke.

Cứ đến ngày ấn định là tôi lại trả lương cho Kosuke. Dẫu cho thằng bé có lưỡng lự đi chăng nữa, tôi cũng nhất quyết ấn vào tay nó cho bằng được. Hiển nhiên đó chẳng phải cách ngọt ngào để thể hiện tình cảm, nhưng Kosuke hiểu rất rõ điều đó. Thay vì ăn năn tạ lỗi bằng cách tự giảm tiền lương, rút kinh nghiệm để sau này hoàn thiện bản thân còn khó hơn nhiều. Bởi thế nên Kosuke không bao giờ mắc cùng một lỗi. Tôi rất lấy làm tự hào vì điều đó.

Một ngày nọ, vào khoảng giữa tháng Mười năm nay.

“… Anh Ken này, hình như bên Konoshita lại nữa rồi đấy.”

Matsumoto hiệu điện thì thầm vào tai tôi ở công trường.

“Lại nữa… sao?”

Tôi ngó nghiêng xung quanh. Kosuke lúc ấy đang ra ngoài mua nước uống và bánh kẹo về cho kịp buổi giải lao lúc 3 giờ. Ngoài Matsumoto và tôi ra thì chẳng còn ai.

“… Công trường nào vậy?”

Matsumoto nhăn mũi lại.

“Của Nakabayashi chứ đâu. Tòa chung cư Musashi Kosugi. Diều Hâu mới vào nghề, té từ tầng chín xuống… Thiệt tình, nghĩ cái gì vậy không biết.”

Tim tôi quăn đau đến mức như muốn nổ tung.

Chắc chắn là do gã Tobe làm.

“Anh Akimoto bên Maruyoshi cũng lấy làm lạ, rõ ràng người ta đâu phải đân nhà nghề đâu mà lại bắt làm chuyện đó. Nghe bảo nửa tháng nay, anh ta chỉ làm mấy chuyện như khuân vác ống nước và vật liệu kim loại thôi. Nói cho cùng cũng chỉ là kiểu công nhân làm việc chân tay. Vậy mà tự dưng… đùng cái lại té chết.”

Tôi nhớ lại cái chết tàn nhẫn của Mishima Tadaharu.

“Cơ mà, anh kiến trúc sư Shimatani cũng có nói Nakagawa, tức là cái người té chết ấy, nghe đồn nợ nần nhiều lắm. Hình như do anh ta làm người bảo lãnh liên đới để người quen vay tiền thì phải. Hồi trước anh ta làm cho công ty thương mại địa ốc, anh Shimatani biết mặt luôn mà, nhưng lúc cất tiếng gọi thì anh ta lại ra vẻ như đang chạy trốn ấy. Ảnh thấy lạ nên nhân dịp đến công ty cũ của Nakagawa có chút việc liền hỏi thăm thử xem, mới biết được Nakagawa nghỉ việc lâu rồi… Mà nghe đâu do bị đuổi vì dám táy máy vào tiền bạc của công ty.”

Vùng da ở cổ tôi nổi hết cả gai ốc lên. Dưới hai bên nách, mồ hôi túa ra rất khó chịu.

“Tôi cũng khôg rõ lắm, mà nghe bảo rằng sau này, anh ta vay nặng lãi… Chẳng phải là giống với bố của nhóc Ko lắm sao? Đều là những gã cùng đường đến làm việc cho Kinoshita, rồi tự dưng đến thời đều té chết cả. Đấy, bên công ty lại viện cớ do tai nạn, rồi thó hết tiền bảo hiểm… Bên đăng kí cũng là Kinoshita mà bên thụ hưởng cũng là Kinoshita, ngay cả Nakabayashi cũng…”

Anh làm ơn đừng nhắc về bố thằng Kosuke nữa.

Ngay lúc tôi vừa tính lên tiếng thì…

Đã quá trễ.

“… Khoan đã, ý bác là sao? Giống như bố cháu là giống thế nào?”

Lúc tôi nhận ra thì Kosuke đã đứng ngay hành lang, trên tay lủng lẳng bịch đồ mới mua về từ cửa hàng tiện lợi.

“À không, Kosuke…”

Không để cho tôi kịp viện cớ, Kosuke đã một mạch bước thẳng đến chỗ của Matsumoto.

“Ý bác là sao? Cái gì mà ‘đến thời đều té chết cả’? Hả, bác Matsumoto?”

Thằng bé lắc lắc đôi vai của Matsumoto, anh ta chỉ còn nước chối bay chối biến với vẻ khổ tâm.

“Hồi nãy bác nói vậy là sao? Cùng đường, làm việc cho Kinoshita? Là sao vạy, hả bác Matsumoto?”

“Ngưng ngay, Kosuke!”

Kosuke gạt tay tôi ra rồi xoay người lại. Bộ dạng thằng bé trông hệt như quỷ dữ.

“Lão đại, bác biết chuyện này không?”

“… Không.”

“Nhắc mới nhớ, lúc bố cháu mất, lão đại đang làm việc cho Nakabayashi mà, phải không? Vậy bố cháu vào làm cho Kinoshita chỉ vì muốn chết thôi sao? Có phải là bố đã canh thời điểm thích hợp rồi lao người xuống từ giàn giáo không? Trước khi bố chết, lão đại có biết không?”

Tôi không thể nói được gì. Cho dù có bị thằng bé tóm lấy cổ áo đi chăng nữa, cho dù có bị nó lắc lắc hai vai đi chăng nữa, không hề có bất cứ lời lẽ nào được thốt ra từ miệng tôi.

“Bác trả lời cháu đi! Bác biết hết phải không? Bác biết là bố cháu tự tử vì nợ nần, vậy tại sao bác không ngăn cản hả?”

“Thôi ngay, nhóc Ko!”

“Tại sao vậy? Không phải ông đã nói mình là bạn của bố sao? Vậy thì tại sao… Tôi nói đâu có sai đâu đúng không? Vậy ông có chứng kiến cảnh bố tôi chết không? Có lẽ nào, ông… ông cũng chung một giuộc với đám người ấy?”

“Nhóc Ko!”

Matsumoto khóa chặt hai tay của Kosuke lại ra đằng sau, rồi cứ thế lôi thằng bé ra khỏi người tôi. Kosuke mất đà ngã lăn ra sàn.

“… Nhóc Ko à, dù cho có chuyện gi đi chăng nữa, cháu đừng có… cháu không được phép dùng những lời lẽ như vậy với anh Takaoka, có nghe không?”

Kosuke lồm cồm bò dậy trên nền nhà dốc, vẻ mặt bang hoàng.

“Con người này đã vì cháu nên mới ra sức làm nhiều việc như vậy! Những người khác thì bác không biết thế nào, nhưng mấy công nhân trước kia làm việc chung đều quen biết nhau cả.”

Tôi tóm lấy cánh tay của anh ta.

“… Anh Matsu à.”

“Không, anh phải để tôi nói. Chỉ vf một đứa mồ côi không thân không thích như cháu mà anh Ken phải đứng ra làm biết bao nhiêu chuyện! Cháu chỉ mới là một thằng nhóc thôi, vẫn còn chưa biết gì đâu, làm sao mà hiểu được sau lưng cháu, anh Ken phải hạ mình cúi đầu trước bao nhiêu người. Có chuyện gì xảy ra cũng phải nói với ảnh trước, rồi thì mọi trách nhiệm ảnh xin chịu, lúc nào cũng cố gắng hết sức, làm việc vất vả để lo cho tương lai của cháu… Con người này, dù cho không phải là cha mẹ ruột thịt của cháu đi chăng nữa, nhưng cũng đã làm rất, rất nhiều thứ vì cháu. Vậy mà cháu lại dùng những lời lẽ như vậy với anh Ken, tuyệt đối không thể tha thứ được!”

Kosuke từ từ đứng dậy. Thằng bé lại một lần nữa đi khỏi công trường.

Cả tôi lẫn Matsumoto đều không đuổi theo.

Tôi nhặt bịch đồ thằng bé đã đánh rơi lên. Bên trong có gói bánh gạo nướng giòn vị nước tương, bịch chocolate trông như quà vặt rẻ tiền cùng ba lon nước. Cà phê Pokka là cho tôi, trà Ito En là của Matsumoto, Coca là của Kosuke. Lúc nào cũng như vậy, đấy là những thức uống ưa thích của chúng tôi.

Tiếng thở dài nãy giờ bị Matsumoto đè nén rốt cuộc cũng được buông ra.

“… Hồi nãy tôi lỡ nói quá nhiều rồi.”

Tôi cũng chẳng có tư cách nào để mà trách móc anh ấy.

“Không đâu… lỗi cũng do tôi mà. Do đã không làm điều đúng đắn.”

Tôi đưa cho Matsumoto lon trà, rồi cùng nhau hút vài điếu.

Điếu Mild Seven hôm ấy đắng một cách kì lạ.

2

Chủ Nhật, ngày 7 tháng Mười Hai. 10 giờ 40 phút sáng.

Kusaka đang ngồi ở quán nước gần nhà Mishima Kosuke.

“Ngày nghỉ mà lại làm phiền cậu thế này, thật có lỗi quá.”

Ánh mắt Mishima dán chặt xuống mặt bàn, cái cằm hơi chìa ra.

“Cũng không hẳn…”

Quán nước này theo kiểu bình dân, đâu đâu cũng có. Bữa sáng hì phục vụ bánh mì nướng, trứng ốp la và thịt xông khói. Giờ trưa thì có mì Ý và cơm cuộn trứng. Những vị khách đến đây một mình hầu như đều đang đọc báo hoặc truyện tranh.

Tính luôn Satomura vào là ba người, đều gọi cùng một phần ăn sáng. Theo như trên bảng hiệu, cà phê ở đây là hiệu UCC thì phải. Vị không ngon, nhưng cũng không đến nỗi tệ.

“… Lần trước tôi có hỏi cậu về chuyện của Nakagawa Michiko.”

Gã dò xét sắc mặt của Mishima, nhưng cậu lại không có phản ứng gì đáng chú ý.

“Bố của cô bé, Nakagawa Noburo, hồi hai tháng trước cũng gặp tai nạn té chết ở công trường do công ty Kinoshita phụ trách…. Chuyện này, cậu có biết không?”

Mishima với tay lấy gói thuốc nằm ở mé bàn. Lark Mild. Cậu ta châm điếu thuốc bằng quẹt gas, trông chẳng có vẻ gì là đang xao động.

“… Vậy sao?”

Câu nói ấy thật ra chính là mấu chốt rất quan trọng.

Bố của hai người bọn họ, tuy thời điểm có khác nhau, nhưng đều cùng làm cho công ty Kinoshita, cùng gặp tai nạn té chết. Câu nói khi nãy của Mishima cho thấy rằng cậu ta hoàn toàn không hay biết gì về chuyện ấy.

Nhưg chắ chắn cậu ta phải biết. Đó là ý kiến của toàn thể ban điều tra Tổng bộ. Nếu Mishima phủ định điều ấy thì khoan bàn tới khả năng cậu ta là hung thủ, tạ thời gã đã có thể khẳng định khả năng ngụy tạo bằng chừng của cậu ta.

Cái gì cũng có mặt trái của nó. Nên thận trọng lưu ý điều ấy.

“Vậy sao…? Vậy thì vẫn còn một chuyện nữa. Takaoka Kenichi có mua bảo hiểm nhân thọ và chỉ định người thụ hưởng là cậu. Chuyện đó thì sao?”

Khác với khi nãy, ánh mắt của cậu ta có chút xao động. Có lẽ Mishima đã lường trước mình sẽ bị hỏi về vụ việc của Nakagawa Noburo, chỉ có điều cậu ta không ngờ rằng cảnh sát lại động tới vụ tiền bảo hiểm.

“Ừ thì… Tôi cũng có nghe bác Takaoka nói qua.”

“Ông Takaoka có đưa giấy chứng nhận cho cậu không?”

Lúc lục soát nhà riêng của Takaoka, không một ai phát hiện ra bất kì loại giấy tờ bảo hiểm nào cả.

“Đâu, để xem… Tôi cũng không nhớ nữa.”

Hợp đồng bảo hiểm được kí vào bốn năm rưỡi trước. Đúng một năm cậu ta làm việc chung với Takaoka. Khoan hẵng nói đến tờ hợp đồng, ngay cả chuyện mình có nhận được giấy chứng nhận hay không, cậu ta còn không nhớ sao?

“Vẫn còn một người thụ hưởng nữa. Một người phụ nữ tên là Naito Kimie. Cậu có biết không?”

Lần này, biểu cảm của cậu ta có nét thay đổi, rõ hơn hẳn so với lần bị hỏi về tiền bảo hiểm khi nãy. Suy ngược lại, có nghĩa là lúc bị hỏi về Nakagawa Noburo, Mishima đã giả vờ tỏ vẻ không biết thật.

“… Naito, rồi gì nữa?”

“Kimie. Naito Kimie.”

Cậu ta nghiêng đầu ngẫm nghĩ trong giây lát.

Mishima rít một hơi, nhả đám khói hướng về con đường vô hình nào đó mà Kusaka không nhìn thấy được.

“Hình như là… ở Shimoshakujii… mà không…”

“Cậu biết được chuyện gì sao?”

Cậu ta rít thêm một hơi nữa rồi dúi điếu thuốc xuống gạt tàn.

“Ừ thì… Cũng không hẳn, chỉ là tôi nhớ mang máng lúc làm ở công trường hồi trước có nhà một ông tên là Naito, vợ ông ta hình như tên là Kimie hay sao đó.”

“Chỗ đó ở Shimoshakujii phải không?”

“Để xem, quận Naito ở Shimoshakujii… Ừ, tôi nhớ là vậy. A, nhưng mà Naito… Là khu Shimoshakujii hay quận Naito ta… Chỗ nào ấy nhỉ…”

“Cậu làm ở đó cách đây mấy năm rồi?”

“Hai, ba năm gì đó… hay là trước đó nữa ta… Nếu như có sổ tay của bác Takaoka ở đây thì tốt quá.”

Nhà của Naito Kimie ở Bắc Senju, quận Adachi. Nếu là khu Shimoshakujii ở quận Nerima thì hẳn phải là người khác rồi. Mặc dù gã vẫn chưa biết rằng liệu có phải cách đây hai ba nâm, Kimie mới chuyển đến nơi ở hiện tại để sinh sống không.

Kusaka vừa gật đầu vừa nhìn vào mặt cậu ta.

Lúc hỏi chuyện liên quan đến Nakagawa Noburo, cậu ta đã tỏ ra không có phản ứng gì, vờ vịt như không biết. Thế nhưng khi nhắc đến vụ thụ hưởng khoản tiền bảo hiểm nhân thọ, biểu cảm quả thật có chút xao động, sao đó cậu ta mới đáp lại rằng không nhớ mình có nhận được giấy chứng nhận hay chưa. Khi nhắc đến Naito Kimie, cậu ta có nhớ mang máng hình như hồi xưa đã từng làm việc ở đó với vẻ tư lự.

Nếu tất cả đều là màn kịch đã tính toán từ trước, gã phải thạt lòng khen ngợi diễn xuất tài tình của Mishima. Bằng mà ngược lại, nếu như cậu không phải giả vờ, có nghĩa là quả thật Mishima Kosuke chăng hay biết tí gì về Naito Kimie cả. Kusaka có thể cảm nhận được điều đó. Mặc dù suy cho cùng tất cả chỉ là giả thuyết dựa trên kinh nghiệm của gã mà thôi.

“…. Vậy à? Vậy nếu như cậu có nhớ ra thêm điều gì thì cứ liên lạc với chúng tôi nhé, đừng ngại.”

Mishima vâng dạ đáp lời, đoạn nói rằng có khi trong nhật kí trước đây mình có ghi chép lại gì đó, sẽ vè nhà giở ra xem thử. Kusaka hơi bất ngờ. Gã không nghĩ người như Mishima lại có thói quen ghi nhật kí.

Trưa ngày thứ Hai, bọn Kusaka đến viếng thăm công ty Kinoshita ở khu Todoroki, quận Setagaya.

Trụ sở của công ty là một tòa nhà ba tầng có hình chữ L không lớn cho lắm. Tòa nhà được sơn màu nâu đỏ đã cũ, khi Kusaka ngẩng lên nhìn các cửa sổ và lan can phía trên, gã có thể cảm nhận được hơi người đang sinh sống.

Khoảng sân vây quanh bức tường và tòa trụ sở không hề có bóng xe nào đang đậu. Góc tường phía bên tay phải có một dàn ống sắt khổng lồ, được dựng từ khoảng vài chục thanh sắt dài cỡ bốn mét. Nhìn kĩ mới thấy, trên mấy ống sắt dính đầy sơn và bê tông.

Văn phòng hình như nằm ngau chính diện tầng một.

“Xin thứ lỗi.”

Ngay khi mở cánh cửa bằng kính có đề tên công ty ra, gã liền gặp ngay quầy tiếp tân. Đối diện là bốn cái bàn xếp thành hình vuông. Trong phòng có ba người, hai người nữ bận trang phục lễ tân và một người nam bận vest. Phía tay phải có một cái bảng trắng, trên chép thời khóa biểu và bảng phân công nhân sự của công ty.

“Vâng ạ?”

Người nhân viên ngồi ở vị trí gần nhất với quầy lễ tân đứng dậy. Đó là một cô gái trẻ, đeo kính.

“Tôi là người của Sở Cảnh sát Thủ đô. Thành thật xin lỗi vì đã đường đột thế này, nhưng cho tôi hỏi ngài giám đốc có ở đây không?”

Cô nàng hơi nheo mắt lại, cúi đầu xin bọn họ hãy chờ một chút rồi đi vè phái cánh cửa bên tay trái, giơ tay gõ cửa rồi mới mở ra, thông báo cho người bên trong biết rằng có khách đến.

Ngay lập tức, một người đàn ông tầm hơn 55 tuổi với chiều cao trung bình xuất hiện.

“Vâng, có chuyện gì vậy?”

Tuy đôi chân mày ông ta có hơi chau lại thật, nhưng biểu cảm không có vẻ gì là khó chịu.

“Thành thật xin lỗi vì đã đường đột đến đây thế này. Tôi là người của Sở Cảnh sát Thủ đô. Hiện tôi muốn hỏi ông một vài chuyện, liệu ông có thời gian không?”

Gã vừa giơ phù hiệu ra vừa thông báo với giọng điệu từ tốn nhất có thể.

Đối phương chỉ ừ một cái rồi gật đầu.

“Tôi là Kinoshita, giám đốc ở đây… Xin hỏi, cụ thể là anh muốn hỏi chuyện gì vậy?”

“Ừm, tôi muốn hỏi ông về vụ tai nạn hai tháng trước khiến cho Nakagawa Noburo mất mạng, và cả cái chết chín năm trước của một người tên là Mishimaf Tadaharu.”

Rốt cuộc ông ta cũng lộ vẻ khó xử.

“Hả…? Vậy thì, trước tiên hai vị cứ ngồi xuống đã. Yashiro, mang trà ra đây.”

Sau khi ra lệnh cho người nhân viên đầu tiên trò chuyện với bọn Kusaka, Kinoshita mời hai người họ bước vào căn phòng ông ta ở khi nãy. Phòng của giám đốc toát ra vẻ sang trọng với bộ trường kỷ và bàn làm việc bằng gỗ trông vừa bền lại vừa đắt tiền. Chỉ có điều, ô cửa sổ trong phòng hướng ra khu nhà hàng xóm nên trông rất tối tăm.

Phía sau lưng bộ trường kỷ có một bức tranh sơn dầu họa núi Phú Sĩ, trước bàn làm việc thì được trang trí một bức hoành phi khắc bốn chữ Hán “sơ chí quán triệt”1

1: Tức “dám nghĩ dám làm”

Sau khi trao đổi danh thiếp với nhau, Kinoshita liền mời bọn Kusaka ngồi xuống.

Một lát sau, nhân viên mang trà vào.

“… Xin phép.”

Người nữ nhân viên tên Yashiro trong một khoảnh khắc nhìn Kusaka như muốn nói điều gì đó, nhưng rốt cuộc, cô nàng chỉ cúi đầu chào bọn họ rồi bước ra ngoài.

Kinoshita nhấp trà với vẻ mặt đăm chiêu, đoạn tự mình mở lời trước.

“… Về hai vụ việc khi nãy anh nhắc đến, cảnh sát đã điều tra kĩ càng và kết luận rằng đó chỉ là tai nạn thôi mà.”

“Ừm, tôi biết. Nhưng hôm nay, tôi muốn hỏi ông về những chuyện xảy ra sau tai nạn kia.”

“Sau… tai nạn ư?”

Kusaka gật đầu, đôi mắt không rời khỏi khuôn mặt của Kinoshita.

“Công ty Kinoshita có đăng kí cho ông Mishima Tadaharu một khoản tiền nhân thọ trị giá mười hai triệu yên, và sau vụ tai nạn đã trở thành bên thụ hưởng số tiền ấy…”

“Cái đó là theo lẽ…”

Đương nhiên thôi mà, nhưng Kusaka đã giơ tay lên cắt lời Kinoshita.

“Tôi hiểu điều đó. Với môi trường làm việc ngoài công trường thế này, quý công ty có lo lắng âu cũng là điều đương nhiên. Vả lại, việc đền bù cho gia quyến của nhân viên trong công ty cũng là điều cần thiết.”

Ánh mắt của Kinoshita lia ra mép bàn.

“Ngoài ra, trước khi qua đời, Mishima Tadaharu đang ôm một khoản nợ gần mười triệu yên. Ông có biết chuyện đó không?”

Kinoshita khẽ hít vào một hơi, đoạn gật đầu.

“Ừ thì… bên phía cảnh sát cũng có nói cho tôi biết…”

“Vậy về phần Nakagawa Noburo thì sao? Cảnh sát có nói cho ông biết rằng ông ta vốn dĩ cũng đang khó khăn vì nợ nần chồng chất không?”

Tiếng thở dài run rẩy.

“Sao đây ta… Tôi cũng không nhớ nữa.”

“Sao cơ? Mới có hai tháng trước thôi mà… Vậy ai là người biết rõ chuyện này nhất?”

Ông ta bỗng dưng ngẩng mặt lên, nhưng ánh mắt vẫn không dám nhìn thẳng vào mặt Kusaka.

“Những chuyện như vậy, tôi nghĩ rằng ở đây không ai biết rõ đâu…”

Cặp mắt ông ta chuyển động liên hồi. So với nhân viên của công ty Nakabayashi, rõ ràng vị giám đốc này dễ chột dạ và ngân thơ hơn hẳn.

“Trong công ty, người phụ trách những chuyện liên quan đến tiền bảo hiểm và phúc lợi lao động chính là giám đốc đây, đúng không?”

Không phải. Ông ta theo phản xạ lỡ miệng thốt ra.

“Vậy thì là ai?”

Rõ ràng là ông ta do dự không muốn nói.

“… Trong công ty có mười bảy nhân viên, trong đó mười hai người là công nhân làm việc ngoài công trường, tính thêm cô Yashiro khi nãy mang trà vào nữa, vậy là chỉ có bấy nhiêu người phụ trách công việc thôi phải không?”

“À không, cô ta là…”

“Vẫn còn một nữ nhân viên nữa, chưa kể đến người nam mặc vest khi nãy ở bên trong.”

Gã ngưng lại một lúc. Đôi mắt của Kinoshita vẫn dán chặt vào chính giữa mặt bàn, chẳng hiểu ông ta đang suy nghĩ đến chuyện gì trrong đầu.”

Trong góc phòng đối diện với chiếc bàn gỗ có đặt một bàn cờ shogi dày cỡ 15 centimete ngay trên sàn. Có lẽ trong tâm trí Konoshita bây giờ, tình thế hiện thời cũng giống như thế bí trên bàn cờ shogi vậy, và ngài giám đốc cũng đang nỗ lực hết sức hòng tìm kiếm nươc cờ tiếp theo giải vây cho mình.

Mấy chuyện liên quan đến bảo hiểm là do vợ tôi phụ trách. Vậy ông có thể mời bà ấy ra đâh được không? Hiện thời bà ấy đang ra ngoài có việc. Mấy giờ sẽ quay về? Chờ đến tối cũng không thấy về đâu. Bà ấy đang đi du lịch ạ? Đi đâu cơ? À không, cái đó thì…

“Sao vậy, giám đốc Kinoshita?”

Gã đã điểm trúng huyệt rồi chăng? Khuôn mặt của Kinoshita cang lúc càng méo mó khổ sở.

Ông ta thọc tay vào túi áo trong, khẽ tắc lưỡi.

“… Xin… xin thứ lỗi.”

Kinoshita đứng dậy, cầm gói thuốc rời khỏi bàn. Thuốc lá Peace. Ông ta ngậm một điếu vào miệng rồi bóp dẹp gói thuốc màu kem lại. Hình như đó là điếu cuối cùng.

Sau khi chăm điếu thuốc lên bằng cái bật lửa để trên bàn, ông ta nhả ra một làn khói dày đặc. Điều ấy có vẻ như cũng giúp ông ta bình tĩnh lại đôi chút.

“Thật ra thì… mấy vụ liên quan đến bảo hiểm… là do bên hành chính phụ trách… Anh ta tên là Tobe.”

“Có phải người đàn ông đang ở bên ngoài không?”

“… Không phải. Hôm nay anh ta không đến công ty.”

“Xinh nghỉ à?”

Lắc đầu.

“… Thì, làm về ba cái vụ đó đòi hỏi tính chuyên môn… Tóm lại là khác với đám lính làm ở công trường lắm…”

“Khi nào anh ta sẽ quay về?”

“Để xem… Hôm nay thì có hơi…”

“Vậy còn ngày mai thì sao?”

“Ừ thì…”

Kinoshita đáp lại rằng không biết khi nào Tobe sẽ quay về, cũng không có cách nào liên lạc được. Dĩ nhiên điêif này khiến Kusaka đâm ngờ vực, nhưng gã cũng không muốn đặt thêm câu hỏi nào.

Bởi lẽ tên họ và tuổi tác của nhân vật ấy, gã đã xác định được từ trước rồi.

Tobe Makio, 41 tuổi, hiện đang sống ở khu Yutenji thuộc quận Maguro.

Sau khi nhắn nhủ về lần viếng thăm tiếp theo, bọn Kusaka rời khỏi công ty Kinoshita.

“… Tổ trưởng à, sao anh không đào sâu thêm nữa?”

Satomura vừa nhìn vào khuôn mặt của Kusaka vừa nhỏ giọng.

“Có lẽ nguyên tuần này, tên Tobe ấy sẽ không đến công ty đâu.”

Sao cơ, Satomura buột miệng.

“Lúc đi ra, tôi có kiểm tra lại mấy cái bảng tên trên khung điểm danh ghi trên bảng trắng. Có tên Yashiro, Kawakami, Niki. Tên Niki cũng trùng màu đỏ với Yashiro, vậy có nghĩa Niki chính là nữ nhân viên còn lại. Kawakami là người nam bận vest kia. Bảng tên của Kinoshita, tức là giám đốc công ty, lại không được gắn lên bảng. Các nhân viên còn lại đều được phân qua khung điểm danh ở công trường. Còn lại tên của một người, Ito. Cột tên của người ấy trống không, vậy có nghĩa hoặc người ấy đã nghỉ việc ở công ty, hoặc đang có phép nghỉ ở nhà. Bảng tên của Tobe, anh có biết gắn ở đâu không?”

Không biết, Satomuar lắc đầu.

“Được gắn dưới ngày 26. Tấm bảng ấy được ghi từ đầu tháng, vậy có nghĩa ngày 26 ấy là từ tháng trước rồi. Bảng tên của các nhân viên khác đều cho thấy họ có mặt ở công ty hay đang ở ngoài công trường, đã nghỉ việc hay đang có phép ở nhà, duy chỉ có mỗi tên của Tobe lại được gắn với một ngày tháng cố định… Tôi nghĩ nhất định chi tiết ấy phải mang ý nghĩa nào đó.”

Đúng lúc ấy, phía sau lưng bọn họ cất lên tiếng gọi.

Do không có lý nào tiếng gọi ấy lại phát ra từ ngay trước mặt mình nên hai người họ bèn ngoái đầu lại, lập tức trông thấy người đang đứng đằng đó là cô nhân viên ban nãy trong văn phòng. Cô nàng khoác một chiếc áo khoác màu xanh rêu, miệng thở ra làn hơi trắng xóa.

“Vâng, có chuyện gì sao?”

“À, xin hỏi… Ừm, tôi có chuyện muốn nói với hai người. Là về Tobe.”

Tròng kính của Kusaka bỗng dưng bị sương phủ trắng xóa.

Thế là trong vô thức, gã cứ đứng nhìn chòng chọc vào cô nàng mãi không thôi.

Do cô nàng bảo rằng mình có thể nói chuyện trong khoảng một tiếng đồng hồ, nên cả ba người liền đi ra quán nước gần đó, gọi luôn ba ly cà phê.

“Tôi muốn kể cho hai người nghe về Tobe…”

Cô nàng ực một hơi hết luôn ly nước, đoạn dáo dác nhìn ngó xung quanh.

“… Trước đó tôi có nghe lén một chút… Chuyện Tobe có liên quan đến vụ tiền bảo hiểm là sao vậy ạ?”

Thật ra cái tên ấy khi nãy Kusaka cũng mới được nghe lần đầu, bị hỏi thế này…

“À không, cũng không có gì đâu?”

“Hắn ta không bị bắt sao?”

Cô nàng vẫn còn trẻ thế này, lại còn đang đi làm nữa, chẳng phải nên học hỏi phép cẩn trọng trong lời ăn tiếng nói của mình sao?”

“… Tại sao cô lại nghĩ rằng anh ta nên bị bắt?”

Ngay lập tức, cô nàng liền cầm ly cà phê lên. Hình như do cô nàng không thích tròng kính mình bị hơi nước phủ mờ, nên rốt cuộc bèn đặt cái ly sang bên.

Đôi mắt dán chặt vào mặt nước đen ngòm.

“… Bởi vì hắn ta là một gã khốn nạn. Tên Tobe ấy…”

“Khốn nạn? Ý cô là sao?”

“Hắn ta là xã hội đen.”

Tobe Makio là… xã hội đen sao?

“Chuyện đó nghe có vẻ không ổn nhỉ… Theo như chúng tôi quan sát thì, Kinoshita chỉ là một công ty bình thường, vậy tại sao lại đi thuê một gã xã hội đen như vậy?”

Cô nàng khẽ thở ra một hơi, dường như là để kiềm chế sự hồi hộp.

“… Hai vị điêif tra viên đây có biết công ty Nakabayashi không?”

Bất giác, Satomura và gã cùng nhìn nhau.

“Có, chúng tôi có biết.”

“Chức sắc trong công ty đó toàn là dân xã hội đen cả.”

Con bé này biét cả chuyện ấy luôn sao?

“… Ừ thì, chuyện như vậy… nghe đồn rằng cũng có. Nhưng như vậy thì có liên quan gì đến Tobe?”

“Chính thức thế nào thì tôi không rõ, nhưng hắn ta vốn dĩ là nhân viên được chuyển đến từ Nagabayashi. Ngay cả hắn cũng nói thế mà.

Ra là vậy.

Gã đã có thể chắp nối được vài sự việc lại với nhau trong đầu rồi.

Yashiro lại tiếp.

“… Thật ra tôi cũng không rõ lắm, nhưng từ trước đến giờ một tuần hắn ta chỉ đến công ty có một, hai lần thôi. Mà dẫu có đến đi chăng nữa cũng chả bao giờ đụng tay đến việc gì…”

“Hôm nay chúng tôi cũng không thấy anh ta đâu.”

“Ừm… Đã mấy ngày rồi hắn không đến công ty.”

Từ khi nào anh ta không đến công ty nữa?”

Cô nàng bẻ bẻ ngón tay mình lên phần đầu gối.

“Hồi thứ Tư tuần trước cũng có ghé qua một chút… thì phải.”

Vậy suy đoán khi nãy của gã về ngày 26 tháng trước đã trật rồi sao? Thế nhưng, thứ Tư tuần trước tức là ngày 3 tháng Mười Hai, đúng vào cái ngày Takaoka bị sát hại. Sau ngày đó, gã Tobe lại không thấy đến công ty…

Cũng có khi chỉ là trùng hợp, nhưng đây quả là một chi tiết thú vị.

“Anh ta không bao giờ đụng tay đến việc gì là sao?”

Cô nàng nghiến răng nghiến lợi, đoạn gật đầu với vẻ phẫn uất.

“… Hắn ta lúc nào cũng tự tiện vào phòng thay đồ của đám con gái chúng tôi, thay vì chào hỏi cho đàng hoàng, hắn ta lại có hành vi quấy rồi của phường dâm tặc… Tay chân hắn táy máy sờ mó chúng tôi cũng là chuyện thường ngày như cơm bữa… Do tôi muốn giúp đỡ cho giám đốc nên ráng gồng mình chịu đựng, nhưng có một hôm giám đốc dẫn con gái theo… Con bé nói là mình không bị gì, nhưng tôi nghi lắm, có lhi nó cũng bị… rồi không chừng. Tôi…”

Cô nàng cầm ly cà phê lên uống, có vẻ như là để lấy lại bình tĩnh.

“… Hắn ta đã hơn 40 tuổi rồi mà lúc nào cũng hôi hám mùi rượu, đã vậy lúc có mặt mấy người phụ trách việc ngoài công trường hắn còn chả thèm đến… Gây gổ với hơn sáu mươi công nhân, còn dùng vũ lực với phụ nữ. Loại đàn ông như vậy…”

“Tại sao giám đốc Kinoshita lại cho phép người như vậy vào công ty mình?”

Đôi mắt cô nàng cụp xuống với vẻ chua xót.

“Chuyện đó tôi cũng không rõ… Nhưng có một hôm giám đốc đi vắng, tôi nghe thấy trên tầng hai có tiếng cãi nhau… Sau đó, tên Tobe ấy vừa đi xuống vừa cười ha hả, chắc chắn đã xảy ra chuyện gì rồi, vậy mà… Vợ của giám đốc vẫn còn trẻ lắm, lại là một người rất xinh đẹp… Có khi đã bị hắn ta hãm hại cũng nên, vậy nên giám đốc mới không thể… đuổi cổ tên khốn nạn ấy được.”

Kusaka vừa thầm nghĩ đây đúng là một câu chuyện khó nuốt, vừa từ từ chắp nối lại ấn tượng của bản thân về cái gã tên Tobe Makio này.

“Gặp phải những chuyện như vậy, tại sao cô lại không nghỉ việc ở Kinoshita?”

Ngay lập tức, Yashiro tỏ ra vô cùng giận dữ nhướng đôi mày lên.

“Chuyện như vậy…! Thật ra thì ngoại trừ gã Tobe đó, còn lại mọi người trong công ty đều rất tử tế. Những người làm việc ngoài công trường này, anh Kawakami bên phòng Kế toán này, vợ của giám đốc này, ai trong đó cũng là người tốt cả. Nếu chỉ có mỗi mình tôi chạy trốn thì…”

Cô nàng nhoài người qua bàn.

“Cảnh sát các vị không thể nào gông cổ hắn ta sal?”

Kusaka đành phải lắc đầu trước câu hỏi ấy.

“Bây giờ thì không thể. Nhưng nếu mọi người phơi bày tình cảm của mình ra rồi đệ đơn kiện lên Sở Hình sự, tôi dám chắc rằng chúng tôi sẽ không tiếc công giúp đỡ. Thế nhưng, mọi người lại không muốn… làm như vậy sao?”

Đôi vai ủ rũ không còn chút sức lực nào.

“Quả nhiên… là không thể mà.”

Nhưng nhờ có hôm nay, Kusaka mới hiểu ra được nhiều chuyện.

Tobe đến làm việc ở công ty Kinoshita dưới danh nghĩa nhân viên được Nakabayashi thuyên chuyển đến để phụ trách công việc liên quan đến kí kết hợp đồng bảo hiểm. Rất có khả năng hắn ta có can dự đến vụ nghi án gian lận tiền bảo hiểm của Mishima Tadaharu và Nakagawa Noburo. Còn về vụ sát hại Takaoka Kenichi, gã vẫn chưa thể kết luận được liệu tên Tobe ấy có liên quan gì đến hay không, nhưng Kusaka không thể gượng ép bản thân phủ nhận khả năng hắn ta vô can được.

Hơn nữa, ba ngày sau khi Takaka bị sát hại, Tobe không hề xuất hiện ở Kinoshita.

“… Yashiro này, việc đệ đơn kiện Tobe về những hành vi của hắn sẽ có nhiều khó khăn, và cũng có khả năng tòa sẽ xử thua mọi người. Nhưng hiện tại, gã Tobe ấy đang bị chúng tôi điều tra vì có dính dáng đến một vụ án, nên rất có khả năng hắn ta sẽ bị tóm cổ sớm thôi.”

Đôi tròng mắt đen láy mở tròn xoe.

“Bởi vậy nê, cô Yashiro này…”

“Vâng ạ…”

“Tôi có một vài việc muốn nhờ đến sự giúp đỡ của cô.”

Cô nàng gật đầu với vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.

“Trước tiên, xin cô hãy cho chúng tôi biết số điện thoại của gã Tobe ấy. Rồi sau đó cô liên lạc với hắn ta, bảo là có chuyện cần hắn về công ry. Nếu như hắn chịu bắt máy và đến công ty, xin cô hãy gọi điện báo cho chúng tôi biết ngay. Trường hợp hắn ta đột nhiên xuất hiện, cũng xin cô lập tức báo chúng tôi, chúng tôi sẽ đến công ty của mọi người ngay. Nếu có thể, cô nên viện ra lý do nào đó để cản bước hắn ta lại trong lúc chờ chúng tôi đến… Cô làm được không, Yashiro?”

Yashiro sau khi nói rằng mình đã hiểu, liền cầm điện thoại lên gọi cho ai đó.

“… A, bé Sae đó phải không? Chị, ừm… không sao. Giờ chọ đang nói chuyện với mấy người cảnh sát tí. Nè, em email cho chị số điện thoại của anh Tobe qua liền được không? Ừ, mấy anh cảnh sát nhờ đó… Ừ, được mà… Cảm ơn em nhiều nha. Tạm biệt.”

Chẳng mấy chốc mà điện thoại của Yashirođax vang lên giai điệu quen thuộc, ngay cả Kusaka cũng biết. Ca khúc của nhóm The Beatles. Nhưng gã đã quên mất tên bài hát ấy rồi.”A, đến rồi đến rồi… Điện thoại của anh có bắn dữ liệu hồng ngoại1 được không?”

1: Truyền phát dữ liệu bằng tia hồng ngoại (IrDA – Infrared Data Association) là một dạng dịch vụ truyền phát dữ liệu nhanh chóng qua tia hồng ngoại, với khoảng cách tối đa là 1 mét, và chỉ có thể truyền phát email, số điện thoại hoặc địa chỉ hòm thư, không như Blutooth có thể truyền phát khối dữ liệu lớn hơn nhiều (nhạc, hình ảnh,…) trong phạm vi 10 mét.

Lúc gã đáp lại rằng không biết dùng chức năng ấy thế nào, cô nàng bèn chưng ra bộ mặt chưng hửng.

Lúc quay sang hỏi thì Satomura bảo là có biết.

Kusaka xấu hổ đến mức đỏ cả mặt.

3

Mấy ngày nay nhờ có sự giúp đỡ của giám đốc Suzuki Taichi bên công trường thương mại địa ốc Suzuki, Reiko mới được dịp thẩm vấn trực tiếp những người trước đây từng sinh sống cùng thời với Takaoka Kenichi ở khu Nam Hanabatake.

Bạn học thời tiểu học, bận học thời cấp hai. Hoặc là các bậc đàn anh đàn em trên dưới một hai khóa. Thế nhưng trong số ấy chẳng có lấy một ai quen biết với Takaoka Kenichi trước cái thời di dời.

“Hồi còn nhỏ, cậu ta cứ mang lại cảm giác mờ nhạt thế nào ấy.”

“Là kiểu người không được ai để ý đến sự tồn tại nhỉ.”

“Hay khóc nhè, dễ bị bắt nạt nữa.”

“… Cũng có đứa tên Takaoka nữa hả?”

Dẫu cho cô có đưa ảnh ra cho họ xem, cũng chẳng ai nhớ được gì.

Hóa ra thời thơ ấu của ông ta là như thế này sao…?

Lẽ đương nhiên Reiko vẫn muốn tiếp tục thẩm vấn bọn họ. Nhưng dù gì cũng là chuyện của hơn chục năm trước. Giả như bọn họ có biết về cửa hiệu Takaoka chuyên bán quà vặt cùng các món đồ chơi của hai vợ chồng già đi chăng nữa, cũng không đến nỗi nhớ ra đứa con trai nhà ấy. Cô chỉ thẩm vấn những người hàng xóm được như vậy thôi.

Giữa lúc ấy, Reiko lại nhận được cuộc gọi từ Suzuki.

‘… Cái tiệm mì Soba cách nhà Takaoka hai căn mà mấy hôm trước tôi nhắc với cô, chuyên nấu mì Sarashina ấy, giờ tôi liên lạc được với con trai nhà đó rồi này.’

Cô vội vã nhờ bác ta thu xếp với anh con trai ấy một cuộc hẹn. Và thế là cả hai bên quyết định sẽ gặp nhau ở khu Shinjuku. Địa điểm là ở một cửa hàng cùng dãy với nhà sách Kinokuniya.

Sau khi ươsc vào cửa, Reiko liền gọi cho số điện thoại liên lạc với mình để sắp xếp buổi gặp mặt này. Ngay lập tức, từ phía ghế ngồi kế bên cửa sổ hướng ra đường phố Shinjuku, một người đàn ông quay mặt nhìn cô. Reiko vừa bước lại gần với tư thế gập người cúi chào vừa mở lời:

“Xin thứ lỗi, cho hỏi anh có phải là Sawai Yuji không ạ?”

Trông anh ta khoảng chừng 35, có vẻ như thuộc tuýp người lịch sự đáng mến.

“Vâng, tôi là Sawai đây… À, cô đây là Himekawa phải không?”

Reiko cùng với Ioka trao đổi danh thiếp với Sawai, rồi sau đó ngồi xuống bên ghế đối diện. Tấm danh thiếp đề tên nơi anh ta đang làm việc là bộ phận nhân sự thuộc một công ty dụng cụ gas khá nổi tiếng. Về điểm này trí nhớ của giám đốc Suzuki cũng tương đối chính xác.

Bởi vì Sawai gọi cà phê, nên bọn Reiko cũng bắt chước gọi cà phê.

“… Sao tự dưng mọi người lại muốn hỏi về anh Ken nhà bán bánh kẹo vậy?”

“Ừm, anh Sawai đây có thân thiết với ông Takaoka Kenichi không?”

Ngay đúng lúc anh ta tính mở miệng ra kể, thì người nữ phục vụ lại bưng cà phê đến, thành ra câu chuyện bị ngắt quãng giữa chừng một lúc.

“… Thành thật xin lỗi, nhưng trước hết anh có thể cho chúng tôi hỏi tuổi được khômg?”

Sawai mỉm cười, đoạn đáp lại rằng mình 36. Nhưng trông anh ta lại chẳng có vẻ gì là 36 tuổi cả. Nhìn qua có khi chỉ lớn hơn Reiko độ hai ba năm gì đó thôi. Người khác nhìn vào cứ tưởng anh là người mẫu hay diễn viên ấy chứ.

“Vậy có nghĩa là… anh kém Takaoka năm tuổi.”

“Phải ha. Nhưng hồi còn nhỏ tôi được ảnh chăm dữ lắm. Lúc vào lớp 1, tôi lúc nào cũng theo ảnh miết.”

“Ông Takaoka là người thế nào ạ?”

Một nụ cười đầy ẩn chứa nhiều sự tình nở trên môi Sawai.

“Nói sao thì nói, mặc dù hồi đó ảnh là đứa hay vừa rụt rè lại vừa nhút nhát, nhưng đối với tôi ảnh giống như một người anh, rất chu đáo và hiền từ. Ảnh học môn Ngữ văn rất giỏi… thế là cứ đến kỳ nghỉ hè lại nhắc tôi, nè, không phải em còn bài tâoj làm văn chưa làm sao. Nhưng rốt cuộc đa số bài văn của tôi đều được anh Ken làm cho hết… Ảnh giống như con mọt sách vậy, đọc rất nhiều. Mấy bài tập làm văn lớp 1 ảnh làm cho tôi đều có vốn từ vựng của cả lớp 1 lẫn lớp 2 luôn. Thật tình là ảnh giúp tôi nhiều lắm… Tôi chỉ có việc chép nguyên văn lại vào giấy làm bài của mình thôi. Hồi đó, ảnh chăm lo cho tôi thật là tốt.”

Lời kể này cũng trùng khớp với chuyện Takaoka mướn Mishima Kosuke vào làm chung với mình, lại còn đối xử như con ruột. Nhưng Reiko lại không ngờ rằng Takaoka