Chương 2 TU VIỆN SACRÉ COEUR
Trong phòng khách của lâu đài, Stephanie bàn công việc với viên quản lý do cậu nàng mời đến sau khi được ông chưởng khế Ballereau giới thiệu.
Stephanie biết mình chưa đến tuổi thành niên cho nên về danh nghĩa chưa có quyền giao dịch và chưa có đủ tư cách pháp nhân để trông coi công việc, mặc dù trên thực tế nàng vẫn là chủ nhân trang ấp cùng toà lâu đài này. Và ông Gautron được mời đến chính là để giúp nàng làm việc đó.
Ngồi bên cạnh nàng là chị quản gia Suzanne. Stephanie bảo chị đến cùng dự. Suzanne là người nàng tuyệt đối tin cậy, tin đến mức mù quáng và nàng biết chị cũng rất yêu quý nàng. Stephanie sử dụng Suzanne như một thứ "thám tử". Mọi công việc và những gì diễn ra trong trang ấp Suzanne đều biết và đều báo lại cho nàng. Nhất là sắp tới nàng phải vắng mặt trong một thời gian dài. Theo đúng tục lệ của các gia đình quý tộc, Stephanie sẽ phải vào học vài năm trong một tu viện ở Paris.
- Ông Gautron, từ nay ông là quản lý trang ấp và lâu đài. Tôi yêu cầu ông thường xuyên báo cho tôi biết tỉ mỉ mọi công việc, nhất là mối quan hệ giữa ông với các gia nhân và tá điền. Nếu như việc trả tô của các tá điền có chậm đôi chút, ông đừng thúc giục quá đáng. Ngày xưa, cha tôi, ngài công tước không bao giờ thúc ép tá điền.
- Thưa cô chủ, xin tuân theo mọi mệnh lệnh của cô. Ông chưởng khế Bellereau thường xuyên gặp gỡ tôi, sẽ hướng dẫn tôi để tôi tiếp tục theo đúng những thể thức của ngài cố công tước...
- Thật ra ông chưởng khế cũng không biết tỉ mỉ bằng chị Suzanne. Suzanne đã làm quản gia cho gia đình chúng tôi hàng chục năm và thông tỏ mọi công việc. Chính Suzanne đã trông nom anh Charles và tôi hồi nhỏ. Sinh thời, cha mẹ tôi rất tin cậy chị, còn tôi thì chẳng phải nói.
Ông quản lý cúi đầu:
- Tôi hứa sẽ làm mọi việc để cô chủ hài lòng.
- Tôi nói thế này hơi vội, nhưng vì tôi sắp đi xa nên cứ nói. Cha mẹ tôi được gia nhân lâu đài và tá điền trang ấp rất kính trọng. Bản thân tôi rất muốn được như thế. Tôi hy vọng ông cũng sẽ giúp tôi làm được như cha mẹ tôi ngày xưa.
Gautron cúi đầu. Ông ngạc nhiên và thích thú thấy một tiểu thư quý tộc xinh đẹp, ngây thơ, tuổi mới mười bảy mà ăn nói chững chạc, nghiêm trang, đầy đủ như vậy. Gautron đã có một số dự định cải tiến cách quản lý trang ấp và ông tin cô chủ sẽ hoan nghênh những dự định táo bạo đó của ông.
Stephanie quay sang Suzanne:
- Chị đưa ông Gautron lên xem căn phòng dành cho ông. Tôi hy vọng ông sẽ hài lòng. Và chị cũng lo sao cho ông quản lý không bị thiếu thốn thứ gì.
Nói xong, nàng trịnh trọng nghiêng mình rồi lui ra, sang phòng giấy, nơi cậu Faverolle của nàng đang bàn công việc với viên chưởng khế.
- Thế nào, cháu có vừa lòng với ông quản lý này không, Stephanie? - ông cậu hỏi nàng.
- Cháu chưa biết. Nhưng cảm giác ban đầu của cháu là tốt.
- Cậu thì tin, sau khi nghe ông chưởng khế giới thiệu rất kỹ về Gautron.
Nàng mỉm cười vẻ biết ơn rồi bước đến bên cửa sổ nhìn ra ngoài.
Những bãi cỏ xanh rờn, những cây cối và bầu trời xanh biếc. Vậy là nàng sắp rời khỏi đây. Cảm giác lẫn lộn vừa buồn vừa vui. Buồn vì phải rời xa nơi chưa đựng biết bao kỷ niệm thời thơ ấu, nơi gia đình nàng đã sống bao tháng năm hạnh phúc tuyệt vời. Vui vì nàng sắp được đến Paris tham dự vào cuộc sống hoa lệ nơi kinh thành. Lòng hiếu kỳ của tuổi trẻ khiến nàng mong được sống giữa những sự kiện lịch sử đang xảy ra dồn dập lúc này. Hoàng thân Charles Louis Napoleon đã được cuộc phổ thông đầu phiếu bầu ra trong bốn tỉnh. Ông là con trai của hoàng hậu Hortense và hoàng đế Hà Lan...
Cậu nàng sẽ đưa nàng ra Paris và nàng sẽ vào học ở Tu viện Sacré Coeur. Chắc chắn cậu Faverolle nghĩ đúng. Việc đó có lợi cho cậu, đồng thời cũng có lợi cho nàng. Ông giao du rộng với giới danh da vọng tộc đất kinh thành và rất muốn cô cháu gái mồ côi được vào học trong tu viện thuộc loại danh giá nhất nước Pháp, chỉ đặc biệt dành cho con gái những gia đình thế lực hạng nhất đất kinh thành, lúc nào cũng có hàng trăm đơn xin vào học, nhưng số được thu nhận chỉ đếm trên đầu ngón tay.
"Mình sẽ ở đó hai hoặc ba năm, cho đến khi lấy Armand. Các Chúa Nhật mình sẽ ra thăm chàng, và cả những ngày nghỉ lễ nữa. Mình sẽ hiểu rõ chàng hơn... và chắc chắn chàng là người chồng tuyệt vời của mình" Stephanie thầm nghĩ và trong lòng nàng trào lên một niềm vui cho tương lai.
Tất cả những tình cảm trái ngược đang ngổn ngang khiến Stephanie đâm bối rối: vừa nhớ lâu đài, vừa mong đến Paris, vừa hoảng sợ trước cuộc sống nghiệt ngã trong tu viện. Chính vì vậy mà nàng bấu vào hình ảnh Armand để có chỗ dựa dẫm, để thêm vững chí lên đường, Armand là niềm hy vọng, là tương lai của nàng. Armand trước, sau mới đến Paris. Gia đình chàng có nhiều cơ sở kinh doanh ở quần đáo Nouvell Calédonie ngoài khơi Thái Bình Dương. Nàng sẽ thường xuyên gặp chàng để cùng bàn tính mọi chuyện. Nàng sẽ thành phu nhân Armand Dytteville. Và cậu Faverolle đã có lần nói với cháu: "Armand sẽ ra đảo và tại sao vợ cậu ta lại không cùng ra đó được?"
Nhận thức đầu tiên đột ngột chiếm lĩnh tâm hồn Stephanie lúc nàng bước trên xe ngựa xuống là cảm giác cô đơn. Nước mắt nàng bất giác tuôn trào. Mới cách đây chưa lâu, nàng cũng ngồi trên cỗ xe ngựa này, cũng bước xuống đúng chỗ này, nhưng còn có đủ cha mẹ. Và lần đó trên xe bước xuống, nàng lao thẳng đến anh Charles của nàng. Vậy mà hôm nay nàng chỉ có một mình, không có cha mẹ đi cùng, không có Charles đứng đợi. Hôm nay chỉ có cậu Faverolle...
Stephanie rảo bước vượt lên trước để cậu nàng khỏi nhìn thấy dòng nước mắt trên má đứa cháu gái. Stephanie tự nhủ: "Không! Ta phải trấn tĩnh. Không được để ai thấy ta khóc..." Nàng vừa bình tâm được thì nhìn thấy Armand đứng đúng vị trí anh Charles của nàng hôm nào. Nỗi nhớ tiếc anh trào lên và nàng không ghìm được nước mắt.
Armand vội chạy đến cầm tay nàng:
- Stephanie...
Hôm trước, anh trai nàng cũng làm đúng như thế, cũng cầm tay nàng và nói đúng câu Armand vừa nói "Stephanie..." Kỷ niệm cũ làm nàng mê đi và nàng nói khẽ:
- Anh Charles!... - và nàng ôm hôn Armand.
Vừa buộc miệng, Stephanie sực tỉnh. Nếu như Charles ở đây, anh rất không muốn nhìn thấy em gái khóc. Nàng vội vã khẽ nói:
- Tha lỗi cho em, Armand - giọng nàng dịu dàng. Hôm trước anh Charles cũng đứng đúng chỗ của anh bây giờ. Lúc nãy mắt em hoa lên và em tưởng như nhìn thấy anh em.
Nhưng cũng chính vì nàng thốt lên tên Charles mà khi bước vào toà nhà của ông cậu Faverolle, nàng cảm thấy tự tin trong lòng. Bà Clemence, vú già đã nuôi mẹ nàng và cậu nàng, dẫn Stephanie đến một cánh cửa.
- Ồ không, tôi thích ở phòng cũ của tôi kia, nơi anh Charles tôi đã mất tại đó... tất nhiên nếu cậu Faverolle không phản đối.
Không đợi ông Faverolle tỏ ý bằng lòng, nàng quay sang nói với Armand, chàng đang xách va - li cho nàng.
- Anh đưa sang bên này cho em.
Một bà seour nhỏ bé, bước chân rất ngắn dẫn Stephanie và cậu Faverolle đi theo một hành lang hẹp và dài, từng màu nâu buồn tẻ. Đến một cái cửa, seour bước vào một lát rồi quay ra mời hai người khách giọng rất nhỏ:
- Tôi đã thưa với Mẹ Bề trên rồi, xin mời hai vị ngồi xuống
Stephanie nhìn gian phòng giản dị, chỉ có vài chiếc ghế nhồi rơm. Vẫn màu tường nâu y hệt ngoài hành lang. Màu nâu quét cao ngang đầu người và cánh cửa cũng màu nâu như thế. Một bức tượng Chúa Jesus trên cây thánh giá, to bằng người thật, với vết dao đâm bên mạng sườn, hai bàn tay và hai bàn chân chảy máu. Cây thánh giá to cũng sơn màu nâu.
Tu viện này sao mà xấu xí đến thế, Stephanie thầm nghĩ, xấu đến mức khủng khiếp. Ở tu viện Fontenay là màu ghi xỉn. Ở tu viện Miort là màu beige thẫm, nhưng dù sao cũng còn được là màu beige. Vậy mà ở đây chỉ là màu nâu tồi tệ này. Mình sẽ phải sống ở đây suốt mấy năm trời. Phải làm sao để không bị phạt. Nghe nói mỗi học viên phạm lỗi bị đánh bằng roi rất dã man... Phải cố thật ngoan... thật nhẫn nhục chịu đựng... chịu đựng đến phát khóc lên cũng phải chịu! Chăm chỉ và ngoan ngoãn, làm sao để các Chúa Nhật đều được ra ngoài... hoặc đến với cậu Faverolle, hoặc đến nhà hầu tước Dytteville, với Armand. Khi ra khỏi tu viện Sacré Coeur này mình sẽ cưới chàng và khi đó trong nhà hai vợ chồng sẽ không có một bức tường, một tấm rèm nào màu nâu hết.
Stephanie liếc mắt nhìn cậu. Ông Faverolle đang cúi nhìn xuống sàn nhà. Nàng nhìn ông, chờ đợi.
Sau một khoảng khắc nàng tưởng như cả một thế kỷ, cánh cửa trước mặt họ mở ra. Một seour nói trong lúc cúi đầu khiến nàng không nhìn thấy mặt bà, mời hai cậu cháu sang phòng khác.
Stephanie theo sau ông Faverolle bước vào phòng Bà Nhất. Nàng đưa mắt nhìn thật nhanh và thấy gian phòng này cũng không thoát khỏi cái màu nâu gớm ghiếc ấy, mặc dù trên sàn có trải thảm. "Chắc là tấm thảm duy nhất trong cả tu viện!" Nàng thầm nghĩ.
Bà Nhất Marie Joseph ngồi sau bàn giấy đồ sộ. Bức tường phía sau bà vẽ cảnh Đức mẹ đồng trinh bay lên trời, xung quanh là vô số thiên thần. Bức tranh chiếm cả bức tường, dùng hai màu hồng và xanh, trông vừa đẹp vừa thành kính. Các thiên thần đều là những đứa trẻ mông tròn xoe, môi đỏ chót, má hồng.
Bà Nhất đứng lên chào khách, đưa tay mời họ ngồi. Stephanie cứ hơi khuỵu đầu gối chào cho ăn chắc, mặc dù nàng không biết có phải chào theo cách như thế không. Lúc Bà Nhất, người đứng đầu tu viện ngồi xuống, ông Faverolle và đứa cháu mới ngồi. Không khí im lặng nặng nề. Bà Nhất chăm chú nhìn hai người một lát rồi chậm rãi nói:
- Thưa Ngài, chúng tôi rất vinh dự được thu nhận tiểu thư công tước Boisnaudouin do Ngài gửi gắm.
Ý là thế nhưng cách nói khiến Stephanie có cảm giác người được vinh dự không phải là Bà Nhất mà chính là cậu nàng. Trong bà thật đặc biệt. Nét mặt hiền từ và nghiêm trang, đôi mắt đen to, sâu và trầm tĩnh. Tất cả như nói lên bà là người đầy bản lĩnh. Nàng thầm nghĩ "Bà ta toàn quyền trong tu viện giống như mình toàn quyền trong trang ấp vậy!".
- Học vấn tiểu thư thế nào rồi?
- Thưa mẹ, con vẫn học thầy Germain.
- Ông ta là gia sư?
- Thưa mẹ, vâng. Thầy Germain dạy cả anh con nữa.
- Anh tiểu thư hiện ở đâu?
- Anh con đã tử trận. Trước đó anh con làm sĩ quan tùy tùng của tướng Lamoricière.
Nét mặt Bà Nhất chẳng có gì biến đổi. Bà chăm chú quan sát cô học trò mới, phán đoán rồi làm dấu Thánh.
- Tối nay ta sẽ cầu nguyện cho ông ấy. Ta sẽ cầu ông ấy phù hộ cho tiểu thư, bởi ta biết rằng trong linh hồn tiểu thư lúc nào cũng có hình ảnh ông ấy.
- Con cảm ơn mẹ.
Stephanie cúi đầu nhìn vào hai bàn tay. Bà Nhất lắc chiếc chuông nhỏ.
Lập tức một seour bước vào.
"Vậy là lúc nào cũng có người rình bên ngoài. Ta phải luôn luôn thận trọng mới được".
- Seour Marie Anne, seour hãy đưa tiểu thư Boisnaudouin ra vườn cây để làm quen với bạn bè.
Hôm sau ông Faverolle dẫn đứa cháu gái mười bảy tuổi nhập học. Ở cổng tu viện, Stephanie ôm hôn cậu. Nét mặt ông đầy vẻ thương cảm trong khi Stephanie chỉ thấy trong lòng bình thản, nàng đi về phía khung cửa nhỏ dành cho học viên.
- Tiểu thư mang gì đấy?
Một seour nhìn xắc của nàng rồi đưa ngón tay trỏ.
- Thưa seour, vài vật dụng cá nhân.
- Ở đây cấm dùng thứ gì của cá nhân, thưa tiểu thư.
Stephanie hốt hoảng, phải chăng người ta sẽ tịch thu những thứ mà đối với nàng là vô cùng quý giá? Nàng vội ngoái đầu lại ra phía ngoài, nhưng ông Faverolle đã đi rồi. Nàng bèn đưa chiếc xắc cho seour.
- Lúc nào tiểu thư được ra ngoài, chúng tôi sẽ trả lại.
- Chúa Nhật!
- Tôi không biết. Còn tùy thuộc kết quả học tập và đạo đức của tiểu thư từ hôm nay đến đó.
"Như thế này có lẽ lại tốt, bởi những thứ mình đem theo sẽ nằm tại đây, cậu Faverolle có tò mò muốn xem cũng không được" Stephanie nghĩ. Trong xắc nàng đựng những thứ không đáng để ý với người khác nhưng lại rất quan trọng đối với nàng. Nếu ai đó, kể cả cậu nàng thấy được, chắc sẽ cho nàng là đứa trẻ ngu ngốc. Tập thư của anh Charles gửi từ mặt trận Bắc Phi, hai chiếc nhẫn cưới của cha mẹ nàng, một chuỗi hạt, một cuốn kinh cầu nguyện, một con dao rọc giấy Algerie có chuôi bọc da của Charles tặng em gái và một chiếc ly nhỏ bằng pha lê, nàng cũng chẳng hiểu tại sao nàng lại giữ mãi.
- Tiểu thư đưa tôi chiếc vòng.
- Vòng đeo tay?
- Vâng. Tiểu thư có chuỗi cổ không?
- Có. Một sợi dây chuyền có ảnh.
- Đưa nốt cho tôi. Và tất cả những gì trong các túi áo của tiểu thư.
Stephanie đưa seour chiếc khăn tay bằng phin nõn, ví tiền và các thứ vặt vãnh khác đựng trong túi áo vest. Vậy là cuộc sống bình thường bên ngoài không còn lọt được vào mảnh đất của Chúa.
Một nỗi uất ức trào lên và Stephanie muốn thốt ra vài tiếng tục tĩu với bà seour mặt lạnh như tiền kia. Nhưng nàng ghìm lại "Mình cũng chỉ ở đây hai năm là cùng", nàng nghĩ trong lúc cúi đầu nhẫn nhục đi theo bà seour.
Gian phòng ngủ rất rộng và thấp, trần xây thành những vòm cuốn nhỏ. Cả một hệ thống rèm bố trí khéo léo ngăn gian phòng thành rất nhiều ô nhỏ. Mỗi ô đều giống nhau: một chiếc giường cá nhân, một tủ gỗ nhỏ sơn trắng, một bàn và một ghế, một cây thánh giá. Khi vào đến ngăn của mình, Stephanie đã thấy trên bàn có đặt một chiếc túi vải đựng áo quần tu viện và một chuỗi tràng hạt.
- Tiểu thư xếp áo quần vào tủ. Cấm kéo các rèm ngăn, cấm nói trong phòng. Cấm đọc sách báo. Cấm dùng đồ cá nhân. Ngăn kéo trên cùng để mù - xoa, tất, vở học, sách và tràng hạt. Các ngăn khác để áo quần. Sau đây năm vòng tràng hạt, ta sẽ xuống sân.
Seour Marie Annne bắt đầu lần cỗ tràng hạt, trong lúc Stephanie mở bọc lấy áo quần tu viện xếp vào tủ. Nàng làm rất nhanh và chờ seour. Đã xong năm vòng.
- Tiểu thư theo tôi. Xuống phòng giải trí, tiểu thư sẽ làm quen với các bạn và những người chịu trách nhiệm về tiểu thư.
- Chịu trách nhiệm về tôi?
Seour không nghe thấy câu hỏi. Mà cũng có thể là ở đây học viên không được phép hỏi các seour.
Seour Marie Anne giới thiệu nàng với các nữ học viên khác. Họ đang nghỉ ngơi trong "phòng giải trí". Tất cả đều mặc đồng phục màu trắng, dài chấm gót. Riêng Stephanie vẫn mặc áo váy của nàng. Hai cô gái bước đến tự giới thiệu là "người chịu trách nhiệm" về nàng. Đó là Madeleine và Valérie, một người vào đây trước nàng 2 năm, một trước nàng 1 năm.
Ngoài ra, Stephanie còn làm quen với nhiều bạn khác. Tất cả đều vui vẻ, thậm chí còn rúc rích cười. Stephanie thở phào thầm nghĩ, thì ra ở đây cũng không đến nỗi buồn tẻ lắm. Các cô gái vào đây đều tỏ ra ngoan ngoãn, nhẫn nhục, nhưng mỗi khi vắng các seour, họ kháo nhau đủ thứ chuyện chẳng lấy gì làm "đạo đức" cho lắm.
Chỉ lát sau Stephanie đã biết gia cảnh từng bạn và nàng cũng kể sơ qua cho các bạn nghe gia cảnh của mình.