← Quay lại trang sách

Chương 3 LÂU ĐÀI CHAULONNIERE

Sáng Chúa Nhật đó, ông Faverolle cùng bà vú Clemence đến đón Stephanie ở cổng tu viên. Sau bữa điểm tâm, đúng 11 giờ hai cậu cháu đến biệt thự hầu tước Dytteville.

Phu nhân hầu tước Dytteville tỏ ra là người bặc thiệp, rất giỏi dẫn dắt câu chuyện. Bà luôn lèo lái nó để không đụng đến đời tư của bất cứ ai, đồng thời khéo léo làm cho mọi khách khứa đều hài lòng, đều cảm thấy mình được quan tâm. Chồng bà, hầu tước Dytteville thì say sưa kể những sự kiện chính trị đang liên tiếp xảy ra. Quốc hội đã bầu hoàng thân Luis Napoléon làm tổng thống nhưng liền sau đấy ông ta đã dùng quyền tổng thống giải tán quốc hội và sắp tiến hành trưng cầu dân ý để phê chuẩn.

Sau bữa ăn, trong khi hầu tước Dytteville và ông Faverolle say sưa bàn chuyện chính trị, Armand bước đến bên Stephanie:

- Tôi rất sung sướng thấy tiểu thư đã bớt buồn rầu.

- Tôi hết buồn rồi.

- Cũng còn chút ít chứ?

- Rất ít. Nhưng tối nay quay về tu viện tôi không còn...

- Còn sợ nữa? Tiểu thư nói thật đấy chứ?

- Thật. Đúng ra tôi có lo lắng, lo chứ không phải sợ.

Armand nhìn nàng bằng cặp mắt trìu mến:

- Tôi hiểu. Tôi rất tiếc không có cách nào giúp tiểu thư. Tiểu thư có muốn ta trò chuyện riêng với nhau một chút không. Stephanie thân mến?

Nàng mỉm cười, đặt bàn tay lên bàn tay chàng để tỏ lòng tin cậy, nhưng rút lại ngay, như thấy không tiện. Nàng kể Armand nghe đã hoảng hốt thế nào khi bà seour thu lại chiếc xắc nàng mang theo và bắt nàng phải nộp vào kho tất cả những thứ nàng có trên người cũng như để trong các túi áo.

- Những thứ đó có gì quan trọng đâu mà họ cũng khắc khe vậy - Armand thở dài thông cảm nói.

Bỗng nhiên hầu tước Dytteville nói câu gì rất to, giọng giận dữ. Stephanie hoảng hốt quay sang nhìn ông, rồi khẽ hỏi Armand.

- Ngài hầu tước vừa nói gì vậy?

- Về Napoléon đấy - Armand mỉm cười đáp.

- Nhưng cụ thể là thế nào? Anh kể tôi nghe đi, Armand.

- Ôi, chuyện chính trị ấy mà. Nhưng vấn đề đó, lúc này người ta tranh cãi nhau khắp Paris. Nhiều nơi còn xảy ra xô xát. Tiểu thư cứ nghe khắc thấy.

Tiếng cậu Faverolle của nàng oang oang:

- Hầu tước nói thật là. Lão Louis Napoléon ấy là một thằng hề, và một thằng đồ tể! Lão đang mưu lật đổ chế độ cộng hoà để lên ngai vàng giống như ông bác lão, Napoléon I ngày trước.

Hầu tước Dytteville bình thản nói:

- Dù sao thì ông ta cũng mang tư tưởng tự do và hoà bình. Vả lại ông ta có cái tên kích động lòng người. Napoléon! Tên của một anh hùng vĩ đại nước Pháp, di hài hiện đang nằm trong viện In Valids, bên cạnh thi hài của những người con ưu tú nhất của nước Pháp. Và một khi ông ta được phụ nữ Pháp ủng hộ, ông ta sẽ thắng.

- Phụ nữ?

- Chứ còn gì nữa? Nước Pháp là nước của phụ nữ. Ngay cái tên "Nước Pháp", La France, cũng giống như cái đấy thôi!

Stephanie thì thầm vào tai Armand:

- Hầu tước nói có lý phải không anh?

- Chuyện không đơn giản như vậy đâu, Stephanie. Bao giờ tiểu thư học xong ở tu viện Sacré Couer, tôi sẽ kể rõ cho tiểu thư nghe - Armand thở dài.

- Sao anh buồn vậy, Armand? - Stephanie băn khoăn nhìn chàng, hỏi bằng giọng cô gái 17 tuổi non nớt.

- Stephanie! Tôi hay nghĩ đến tiểu thư quá... Tiểu thư xinh đẹp vô cùng... tôi... tôi rất yêu tiểu thư...

Stephanie nhìn vầng trán Armand cúi xuống, làn tóc màu nâu sáng và bỗng nàng thấy tội nghiệp chàng trai khôi ngô này. Nàng rất muốn vuốt ve chàng, nhưng không dám. Nàng chỉ lướt nhẹ bàn tay trên bàn tay chàng rồi thì thầm vào tai chàng:

- Armand. Em cũng yêu anh... rất yêu anh.

Đột nhiên nàng sực nhớ một đêm nàng đã hình dung Armand khoả thân nằm đè lên tấm thân trần truồng của mình. Nàng thấy thái dương nóng bừng, toàn thân rạo rực. Và nàng vội đứng dậy.

- Tiểu thư đi đâu?

- Trong này ngột ngạt quá. Ta ra vườn đi, Armand. Em muốn ra ngoài dạo chơi một lát. Alida, ra vườn với chúng tôi đi - nàng nói với em gái của Armand, đang ngồi bình thản trên ghế.

- Không đâu. Tiểu thư và anh Armand đi thôi. Em không thấy nóng bức.

Bỗng Stephanie hoảng sợ. Đi cùng với Armand! Không phải nàng sợ Armand mà sợ chính bản thân nàng. Stephanie chưa hiểu tại sao nàng lại phải sợ như vậy. Họ ra khỏi phòng khách, xuống vườn. Armand đưa nàng ra chuồng ngựa. Đã lâu lắm rồi Stephanie chưa cưỡi ngựa. Trong chuồng có 8 con.

- Anh vẫn thường xuyên đi ngựa đấy à, Armand?

- Không ngày nào bỏ. Tôi cưỡi con Cerise kia.

- Cái tên đẹp quá.

- Và nó cũng đẹp nữa chứ - chàng nói và nhảy luôn lên yên.

Stephanie thấy Armand quặp chân vào hai bên sườn con ngựa Cerise, cặp đùi chàng chắc nịch bó lại trong hai ống quần chật căng. "Tại sao lại như vậy, mỗi lần nhìn thấy chàng cử động bên trong lớp áo quần. Những bắp thịt vừa rắn chắc vừa mềm mại. Ôi, mình nghĩ bậy bạ rồi. Mình sẽ phải sám hối với Mẹ linh hồn thôi, cho dù mình đâu muốn thế", Stephanie thầm nghĩ.

Armand có vẻ tự hào về tài cưỡi ngựa của chàng.

- Tôi nhảy ngựa khá đấy chứ? - chàng mỉm cười nói.

- Tuyệt đẹp đấy chứ!

- Tính tôi hơi nhút nhát. Nhưng tôi ưa hoạt động. Tôi rất giống tiểu thư, Stephanie.

- Sao anh lại giống em? - Nàng chưa hiểu.

- Vì, tiểu thư thử nghĩ xem. Tôi cũng yêu đời, tôi cũng ham hoạt động. Bước ra khỏi văn phòng công ty là tôi nhảy chân sáo y hệt tiểu thư bước ra khỏi cổng tu viện. Chúa nhật sau ta lại gặp nhau chứ?

- Chắc thế.

Armand nhảy xuống.

Stephanie lại tưởng tượng thân hình chàng bên trong lớp quần áo, những chuyển động của cơ bắp. Nàng thầm nghĩ: "Mình giống bác sĩ Allaire lúc khám cho bệnh nhân mất rồi".

Armand vui vẻ khoác tay nàng.

- Ta vào nhà đi kẻo mẹ tôi mong.

- Vâng - nàng nói.

Stephanie dựa hẳn vào người Armand và thích thú cảm thấy cánh tay rắn chắc, thấy cả bộ ngực nở nang cứng như thép của chàng.

Bây giờ các Chúa Nhật của Stephanie đều đầy chật. Đã thành lệ, sau bữa điểm tâm với nhau, hai cậu cháu đến thăm gia đình hầu tước Dytteville. Buổi chiều, nàng đến thăm một trong những bạn gái ở tu viện tại nhà của gia đình họ.

Bên ngoài, cuộc vận động trưng cầu dân ý diễn ra sôi nổi. Stephanie đọc được trên tờ báo Chiến đấu bản vận động:

"Cavaignac sẽ là kẻ độc tài, là tình trạng kinh thành bị vây hãm. Ledru Rollin sẽ là bạo lực và ảo tưởng. Lamartine sẽ là nhu nhược và rối ren. Chỉ có Louis Napoléon mới đem lại cho đất nước một tương lai trật tự và phồn vinh".

Khắp Paris tiến hành các hình thức hoan nghênh "vị cứu tinh"của nước Pháp. Thậm chí tu viện cũng tổ chức một buổi cầu kinh để Chúa phù hộ cho Louis Napoléon.

Stephanie bỗng nhớ đến lâu đài Boisnaudoin và trang ấp của nàng. Lâu nay mãi cuốn theo những bữa tiệc tại nhà bạn bè thuộc các gia đình quý tộc tại Paris, mãi theo dõi tình hình chính trị, Stephanie phần nào lãng quên nó. Giờ đây nàng tha thiết muốn về thăm. Nhưng nàng muốn về một mình để tận hưởng cái tự do của người làm chủ nó. Nhưng thật khó nói mơ ước ấy ra với ông Faverolle.

Stephanie đành chờ dịp thuận lợi. Đó là khi chính cậu nàng khai mào trước về vụ nghỉ hè năm nay.

- Cậu đoán hè năm nay cháu muốn nghỉ hè ở quê, đúng không, Stephanie?

- Vâng, đúng thế, thưa cậu.

- Nhân dịp đó cậu cháu mình ghé lên Touraine nhé?

- Ôi, cháu rất muốn đến đó, rất muốn đến thăm lâu đài Chaulonnière. Cháu muốn sau khi nghỉ ngơi ở nhà cháu và trước khi lên Paris, hai cậu cháu ta sẽ hẹn gặp nhau ở Tour rồi cùng đến thăm trang ấp của hầu tước Dytteville.

Stephanie nói một tràng, câu nói mà nàng đã chuẩn bị sẵn từ trước và bây giờ nàng nói ra bằng giọng bình thản. Ông Faverolle hơi ngơ ngác:

- Cháu nói sao, Stephanie? Nếu cậu không nghe lầm thì hình như cháu muốn về trang ấp một mình?

- Cháu nghĩ là được chứ sao đâu, thưa cậu? Cậu không thích nông thôn, mà về đó cháu lại phải luôn đi thăm hỏi người này người khác, chỉ làm cho cậu ngán ngẩm mà thôi. Những cuộc thăm hỏi đó, cậu biết là cháu không thể bỏ. Dù sao thì khi đến tuổi thành niên cháu cũng sẽ là chủ nhân lâu đài và trang ấp.

- Nhưng cháu đi một mình sao được? Dọc đường...

- Ôi, cậu đừng lo. Cháu sẽ viết thư bảo chị Suzanne cùng ông quản lý Gautron lên đón cháu ở thị trấn Parthenay.

Ông Faverolle thở dài, buồn rầu nhìn cháu:

- Stephanie! Cháu giống mẹ cháu quá!

- Thế ạ, thưa cậu?

- Cháu giống người đã đành, giống cả tính nữa. Mẹ cháu ngày xưa hễ muốn gì thì không ai cản nổi. Mẹ cháu có kiểu nhượng bố việc nhỏ nhoi để đạt một yêu cầu khác quan trọng hơn. Cách làm vừa rồi của cháu y hệt thế. Cháu biết cái khoé này bao lâu nay rồi?

- Cậu tha lỗi, cậu Faverolle. Tại cháu nhớ quê quá.

- Cháu chưa trả lời câu hỏi của cậu, Stephanie.

- Ôi, cậu hỏi từ bao giờ ấy ạ? Đây mới là lần đầu tiên, cháu nghĩ ra cách này từ hôm đột nhiên cháu quặn nhớ lâu đài và trang ấp. Cháu muốn bay ngay về đó để được tha hồ nhởn nhơ chơi đùa như thời còn anh Charles. Cậu biết đấy, hồi đó hai anh em cháu thường làm cha mẹ phiền lòng chỉ vì suốt ngày lông bông ngoài đồi. Cháu còn bị mắng là nghịch như con trai, chẳng thèm học điệu ăn tiếng nói của một thiếu nữ dòng dõi quý tộc. Cháu hứa với cậu là từ giờ cháu sẽ biết tu sửa...

- Cậu tin. Hạnh kiểm của cháu ở tu viện rất tốt. Điểm các môn học cũng cao. Cậu rất hài lòng về cháu, Stephanie. Từ ngày gia đình ta gặp tai hoạ khủng khiếp ấy, cậu thấy cháu lớn bổng lên, cả thân hình lẫn ý thức. Ngay trong mối quan hệ với Armand, cậu cũng thấy cháu rất có lý trí, không như các cô gái vừa khờ khạo vừa đỏng đảnh khác.

*

Một tháng sau, đúng như kế hoạch, Suzanne và Gautron đón nàng ở thị trấn Partheny. Gặp họ, Stephanie rất vui. Nàng thấy mình trở thành "cô chủ", nữ chủ nhân của một lâu đài cổ kính và một trang ấp rộng lớn.

Tối hôm đó, trong nhà trọ, nàng hỏi đủ thứ và viên quản lý cũng như chị quản gia đã kể cho nàng nghe cả những chuyện tỉ mỉ nhất. Còn họ thì há hốc miệng nghe nàng thuật lại cuộc sống xa hoa náo nhiệt ở Paris.

Trong tâm trạng vui tươi, nàng lên phòng và ngủ rất ngon. Sáng hôm sau, nàng thức dậy sớm, chạy xuống cửa phòng Suzanne. Không thấy tiếng đáp, nàng gõ lần thứ hai, mạnh hơn. Đợi một lát vẫn không thấy gì nàng đẩy mạnh cửa. Căn phòng không có người. Giường vẫn trải khăn như chưa có ai nằm lên đó. Hoảng hốt, nàng vội chạy sang gõ cửa phòng viên quản lý Gautron.

- Ai đấy?

- Tôi đây, ông Gautron. Mở cửa ra tôi hỏi. Ông có biết chị Suzanne đi đâu không?

Không thấy tiếng trả lời. Cánh cửa hơi hé ra một chút. Nàng ngó vào, không thấy Suzanne, nhưng trên ghế nàng thấy váy, áo cùng tấm khăn trùm đầu của chị ta. Linh tính báo là nàng không nên vào.

- Tôi đợi Suzanne trên phòng của tôi. Còn ông thì sai người đóng xe đi.

Nàng chạy nhanh như bỏ trốn. Về đến phòng, nàng ngồi phịch xuống ghế bành. Vậy là... Nàng nhớ hôm ở tu viện có nghe bàn về cô "nhân tình" người Anh của Hoàng đế Louis Napoléon. Hôm đó, nàng ngơ ngác, cô bạn kia đã giải thích: "Nhân tình nghĩa là sống như vợ chồng nhưng lại không phải vợ chồng" Vậy là quan hệ giữa viên quản lý Gautron với chị quản gia Suzanne cũng giống như quan hệ giữa hoàng thân tổng thống Louis Napoléon với người phụ nữ Anh kia!

"Như thế là không được!" nàng thầm nghĩ và tự hỏi, nếu mẹ nàng, phu nhân công tước Boisnaudouin còn sống thì người sẽ xử trường hợp này như thế nào? Rất có thể mẹ nàng sẽ đuổi cả hai. Còn nàng phải giải quyết sao đây?

Cũng còn bởi tuy đã 17 tuổi, Stephanie vẫn chưa biết rõ "chuyện ấy" cụ thể là thế nào. Một cô bạn gái có vẻ thành thạo hơn đã nhiều lần kể nàng nghe, nhưng thật ra nàng cũng chỉ hiểu một cách lờ mờ là hai tấm thân đàn ông và đàn bà không quần áo áp vào nhau, có vậy thôi.

Vừa lúc ấy Suzanne bước vào.

- Tôi chuẩn bị xong rồi. Ta đi cho sớm.

Về đến lâu đài, Stephanie không ngờ nó lại thảm hại đến thế. Trong thời thơ ấu của nàng, nơi đây đồ sộ và lộng lẫy biết bao. Bây giờ nàng thấy nó chỉ như một toà nhà bỏ hoang và quá tầm thường, so với những biệt thự sang trọng ở kinh thành Paris.

Nàng về được hai ngày thì ông chưởng kê Ballereau đến thăm. Cùng viên quản lý Gautron, họ giải quyết những vấn đề tài sản tiền nong trong lâu đài và trang ấp. Nàng thấy mọi người đối xử với nàng đã thực sự là đối xử với "bà chủ".

Đám gia nhân và tá điền lục tục đến gặp chào nàng và cũng như Gautron và Suzanne hôm ở quán trọ, họ thán phục khi nghe cô chủ kể chuyện Paris. Nàng nhiều lần ngồi trò chuyện với bà già Mayeux. Bà cụ nhìn nàng thán phục nói:

- Ôi, Stephanie, bây giờ cháu thành người lớn rồi. Cháu đẹp lắm, có lẽ đẹp hơn cả phu nhân công tước hồi trẻ nữa đấy - rồi bà cụ làm dấu-Cầu Chúa ban phước cho Ngài công tước và phu nhân bình an bên cạnh Chúa. Vậy mà ngày cháu còn nhỏ, bà công tước cứ lo mãi, sợ lớn lên cháu chẳng ra vẻ một tiểu thư quý tộc chút nào.

Nhưng trong số những người nàng gặp lại, Aimé vẫn gây cho nàng ấn tượng mạnh nhất. Anh đã thành một người đàn ông thực sự, vạm vỡ, dáng đi vững chãi và tính tình hiền hậu. Nét mặt anh có vẻ nghiêm nghị hơn xưa nhưng mỗi khi nhìn nàng, cặp mắt ấy đột nhiên trở nên dịu dàng trìu mến đặc biệt. Aimé đối xử thân mật nhưng vẫn giữ khoang cách "chủ tớ" với nàng, trong cả lối xưng hô. Nhìn cặp đùi to và chắc nịch hằn lên trong ống quần anh ta, Stephanie thầm nghĩ, nếu vì lý do gì đó Gautron thôi không làm quản lý trang ấp, nàng đề cử Aimé thế vào chân đó. Chắc anh sẽ làm tốt.

Nàng trò chuyện với Aimé không biết chán. Anh nhớ như in mọi kỷ niệm về Charles. Nàng tự hỏi phải chăng vì những kỷ niệm đó, vì tình thân thiết với Charles mà Aimé quý nàng. Tuy nhiên có một điều nàng không thể nghi ngờ, là Aimé tận tụy với nàng tuyệt đối. Nàng cũng hết sức tin cậy Suzanne, nhưng ở Aimé còn một thứ khác hơn hẳn. Thân thể anh ta vững chải như tảng đá và nàng có cảm tưởng nàng chỉ là một dây leo mềm mại và yếu đuối, rất cần đến một chỗ dựa như vậy. Aimé lại có một khả năng đặc biệt nữa. Anh biết thuyết phục nàng. Nàng cảm thấy dễ chịu làm theo mọi điều anh khuyên bảo.

Hai tuần lễ đầu tiên sống ở lâu đài, Stephanie cảm thấy vừa bận rộn vừa thanh thản. Mỗi khi nghĩ đến Paris, nàng thấy nơi đó là một nơi nào xa lắc. Cuộc sống ở tu viện Sacré Coeur đã tạo cho nàng thói quen thức khuya dậy sớm. Nhưng rồi cũng đến lúc nàng thấy cuộc sống ở đây tẻ nhạt. Nàng đọc báo thấy đăng những tin về hoàng thân tổng thống Louis Napoléon. Chuyện ông về Rueil thăm mộ mẹ, hoàng hậu Hortense. Chuyện quận chúa Mthilde, em họ của ông, tiếp đãi văn nghệ sĩ...

Stephanie ân hận đã chót hứa với cậu Faverolle là sẽ đến gặp ông ở thành phố Tours.

Đến ngày ra đi, cỗ xe ngựa đã sẵn sàng đợi "cô chủ" trước cổng lâu đài. Bác đánh xe Firmin đứng mở cửa sẵn mời nàng lên. Đi theo tiễn nàng ra xe có Suzanne và Gautron. Đúng lúc nàng sắp sửa bước lên xe thì một bóng người nấp sau gốc cây bước nhanh ra. Đó là Aimé. Anh đứng lại nhìn nàng. Quả thật trong thâm tâm nàng cũng đang đợi anh.

- Tôi ra chào và chúc "cô chủ" một chuyến đi vui vẻ, bình yên - anh nói.

- Cám ơn anh, Aimé!

Stephanie chìa tay ra. Aimé nắm chặt tay nàng. Nàng bỗng cảm thấy bàn tay vạm vỡ, cứng cáp của Aimé như cầm tù bàn tay nàng, mặc dù anh đã cố gượng nhẹ. Riêng đôi mắt của anh nhìn nàng làm nàng xao xuyến. Bỗng nhiên nàng muốn ngã vào lòng con người to lớn, vững chãi kia, muốn được anh ôm chặt và nàng ngả đầu lên bộ ngực vạm vỡ kia. Nhưng không được. Nàng là "bà chủ" còn Aimé chỉ là gia nhân, đầy tớ của nàng. Đầu óc Stephanie như ù đi một lát. Nhưng nàng cố trấn tĩnh lại. Nàng hôn vào má Suzanne, rồi tạm biệt Gautron. Nàng nói với Aimé:

- Cảm ơn Aimé. Cảm ơn anh đã ra tiễn tôi.

Rồi nàng lấy thái độ bình thản bước lên xe. Nhìn qua cửa sổ, nàng thấy Aimé đứng bất động như pho tượng. Trông nét mặt anh có vẻ gì đó đau đớn. Nàng vẫy tay chào "Tội nghiệp Aimé..." nàng nghĩ. Aimé giơ bàn tay chào nàng, dáng ngượng ngập.

- Tội nghiệp Aimé! - nàng nói với Suzanne lúc xe chuyển bánh.

- Cậu ta có gì mà tội nghiệp, thưa cô chủ? - Suzanne thản nhiên nói - Bố mẹ cậu ta giàu lắm. Cậu ta chẳng phải lo gì cho tương lai đâu.

*

Đến Tours, Stephanie đã thấy phu nhân hầu tước Dytteville, Armand và cô em gái anh là Alida và cậu Faverolle của nàng chờ ở đó. Nhưng nàng chỉ quan tâm đến một người duy nhất: Armand.

Chàng trai cao lớn, rắn rỏi, nét mặt dịu dàng. Ôi, sao nàng thèm đến thế, được lao và chàng, được hai cánh tay cứng cáp kia ôm chặt đến ngạt thở, được chàng đặt cái miệng kia lên miệng nàng trong nụ hôn cuồng nhiệt. Sao nàng thèm đến thế, được chàng nhấc bổng mình lên, bế và một căn phòng nào đó, cởi hết quần áo nàng ra, và quần áo của chàng nữa chứ, rồi đè nàng xuống giường ngấu nghiến trên thân thể nàng, làm cho nàng phải thét lên vì đau đớn, phải giãy giụa dưới sức nặng của chàng. Nàng thèm được làm "nạn nhân" của chàng. Nỗi chờ đợi thầm kín tiềm tàng trong cơ thể nàng, niềm khắc khoải hưởng cảm giác thân thể đàn ông trùm kín lên mình, đột nhiên bùng lên khi nàng nhìn thấy Armand. Hình ảnh chàng làm lu mờ mọi hình ảnh những người đứng bên chàng. Armand! Chàng là hạnh phúc, là niềm hy vọng, là tương lai cuộc đời của em! Chàng là niềm ước mong của em! Em yêu chàng biết bao!

Vẫn trong ý nghĩ đó, Stephanie ôm hôn phu nhân hầu tước Dytteville, cậu nàng, rồi Alida, em gái Armand. Cuối cùng đến chàng. Armand ôm nàng nhưng với thái độ dè dặt và cặp môi chàng chạm vào má nàng quá nhẹ, không như nàng mong muốn... Tuy vậy Stephanie vẫn thấy được cặp môi đầy đặn của chàng nóng hổi... Ôi, cái miệng kia mới đẹp làm sao... nhưng tất nhiên không phải lúc này. Sẽ đến lúc, đêm đêm chàng và nàng ở riêng một phòng và khi đó, chàng sẽ không còn phải giữ gìn gì nữa. Nghĩ đến đó Stephanie thấy khắp người nóng bừng.

Nàng đã lên xe. Từ thành phố Tours đến lâu đài Chaulonnière chỉ khoảng hơn 10 dặm. Ngồi trong xe, Stephanie ngước nhìn trời. Bầu trời xanh thẳm, đẹp biết bao. Gió bên ngoài thổi vào mát rượi và tinh khiết. Phong cảnh xa xa phủ một lớp sương rất nhẹ, nên thơ. Những đám mây trắng bồng bềnh gần như đứng lặng trên cao Stephanie đưa mắt ngắm phong cảnh vùng châu thổ sông Loire này.

Stephanie quay sang hỏi cậu nàng có đem hòm tư trang của nàng đến đây không. Ông Faverolle âu yếm trao cháu gái một bọc đựng vài bộ váy mới may để nàng dùng trong thời gian nghỉ ở lâu đài Chaulonnière.

- Cháu yên tâm, Stephanie thân yêu. Yvonne đã lo hết mọi thứ rồi. Chị ta là hầu phòng của cháu đấy, chăm chỉ và tận tụy lắm.

Stephanie nhìn cậu mỉm cười cám ơn.

Cỗ xe chạy bên những chuồng ngựa vào khu nhà phụ rồi vào đến sân lâu đài. Chaulonnière không to bằng Boisnaudouin của nàng nhưng cũng vẫn là một lâu đài. Bãi cỏ xanh mướt chạy ra đến tận bờ sông Loire. Mặt nước sông lấp loáng ánh nắng, đằng sau những rặng cây cao. Ánh phản chiếu chói chang đến mức Stephanie phải nheo mắt lại.

- Phong cảnh nơi đây đẹp quá - nàng trầm trồ thán phục.

- Ta rất yêu đài Chaulonnière này - hầu tước phu nhân nói - Mùa đông ở đây lạnh giá không chịu nổi, nhưng mùa hè thì thật tuyệt. Mới bắt đầu vào hè, ta chỉ mong chóng được về đây nghỉ ngơi. Ta rất mừng thấy tiểu thư mến dinh cơ của ta.

Nàng lên phòng, một phòng rất đẹp, cửa sổ nhìn ra sông. Mãi đến sau bữa ăn tối, Stephanie mới nhận ra được Armand của nàng đã thay đổi biết bao nhiêu. Chàng không còn như hồi ở Paris nữa, chàng hồn nhiên, vui tươi. Bây giờ chàng có vẻ nghiêm trang và hơi buồn buồn... Dùng chữ buồn chưa thật đúng nhưng có gì đó không hồ hởi như trước... Stephanie không hiểu được tại sao chàng lại có vẻ mặt như vậy?

Mãi đến cuối buổi tối hôm đó, Stephanie mới đoán được nguyên nhân. Armand đã chuyển sang cách cư xử không phải bạn, không phải người anh mà là "vị hôn phu" của nàng. Thái độ ấy đâm làm nàng khó xử. Armand mất đi cái vẻ thoải mái, tự nhiên mà luôn như thể giữ ý với "vợ chưa cưới", "tôn trọng" rất buồn cười và nàng rất không thích thái độ ấy.

Armand hầu như không đụng đến người Stephanie và nàng cũng miễn cưỡng phải giữ "khoảng cách" đó. Chàng muốn tỏ ra là một quý tộc trẻ có giáo dục và đôi lúc Stephanie đâm bực mình. Tuy vậy nàng tự an ủi, thật ra như vậy chàng mới thực sự yêu nàng. Chỉ có điều Armand tưởng làm thế Stephanie sẽ nể trọng chàng hơn, trong khi thật ra nàng chỉ thấy nó khuôn sáo một cách ngớ ngẩn mà thôi.

Còn Armand, tuy sinh ra trong gia đình quý tộc, nhưng vì cha chàng, hầu tước Dytteville chuyển sang hoạt động kinh doanh nên ảnh hưởng đầu óc thực dụng, chàng không thể hiểu nỗi một tâm hồn "nổi loạn" như của Stephanie. Armand sống điều độ, ngăn nắp, làm việc chăm chỉ, chí thú và nghiêm khắc với bản thân. Những cái mà chàng gọi là đam mê thật chẳng đáng kể nếu so với những thanh niên con cái các gia đình quý tộc khác

Stephanie còn quá non nớt về mặt tình ái. Nhiều lúc nàng cảm thấy bức bối sinh lý, nhưng lại cho đó là "hư đốn" và cố tìm cách nhấn cho chúng chìm xuống để giữ tư thế là một thiếu nữ quý tộc đoan trang và tâm hồn tinh khiết. Tuy vậy nàng cũng không chịu nổi thái độ giữ gìn quá quắt của Armand. Đã nhiều lúc nàng tìm cách phá vỡ cái gông cùm "đúng đắn" ấy nhưng không nổi. Armand vẫn cố tự kiềm chế, chỉ sợ nàng hiểu chàng là loại người chơi bời.

Stephanie cười phá lên khi Armand chỉ tủm tỉm. Nàng lao chạy như điên thì Armand chỉ rảo bước nhanh hơn bình thường đôi chút. Nàng sôi nổi trò chuyện thì chàng chỉ bình thản lắng nghe. Và không bao giờ Armand phản đối nàng. Stephanie nói gì chàng cũng tán thành, trong khi nàng muốn chàng tranh cãi với nàng kia. Cuối cùng, thấy mọi cố gắng đều vô ích, không lay chuyển nổi con người mô phạm máy móc kia, Stephanie đành chịu thua.

Nàng thầm nghĩ, không thể đòi hỏi chàng nhiều hơn. Armand khỏe mạnh, đẹp trai, thế là đủ. Stephanie thôi không nghĩ đến chuyện "cải tạo" chàng nữa mà thụ động hưởng những gì chàng đem đến cho nàng.

Armand rất biết cách chiều chuộng người yêu và rõ ràng chàng tha thiết lấy nàng làm vợ. "Mình còn đòi hỏi gì hơn nữa. Vả lại sau này khi đã thành vợ chồng, chẳng lẽ trên giường khi hai tấm thân áp vào nhau mà chàng vẫn còn bình tĩnh, "gương mẫu" như thế này được sao?" - Stephanie thầm tự nhủ.

Nàng đến lâu đài Chaulonnière được một tuần thì hầu tước Dytteville về. Nàng đã biết ông từ nhỏ, vậy mà bây giờ nàng phát hiện là nàng chưa hề biết gì về ông hết.

Hầu tước Dytteville lúc nào cũng suy nghĩ và nói ra rất ít.

Một hôm, cả nhà ngồi ăn tối, hầu tước phu nhân liên tiếp đưa ra những câu hỏi với chồng và ông đáp lại một cách chậm rãi và đơn giản. Bỗng nhiên, bà hầu tước hỏi độp ngay một câu:

- Những dự định của ông về Tín dụng Ruộng đất và về đảo Nouvelle Calédonie thế nào?

- Em yêu dấu, anh không lúc nào rời mắt khỏi những thứ đó đâu, em yên tâm.

- Đúng rồi, anh phải hết sức đấy. Vì tương lai của chúng ta là ở những bất động sản và những con tàu đấy.

Bà vừa nói vừa nháy mắt với Stephanie. Tuy không hiểu hết ý nghĩa của cái nháy mắt đồng loã ấy nhưng Stephanie cũng lờ mờ đoán ra, đấy là câu bà muốn nói với nàng để thanh minh cho con trai.

Stephanie hiểu ý bà hầu tước như sau: "Tiểu thư thấy đấy. Con trai ta giống hệt tính cha nó. Chỉ làm hùng hục. Rồi tiểu thư thấy nó, tiểu thư cũng như ta bây giờ, nghĩa là phải nắm và điều khiển công việc kinh doanh".

Stephanie rất cảm động trước điều nhắc nhở đó. Bà hầu tước dường như còn bảo nàng "Tiểu thư hãy học tập để làm được điều ấy".

- Đất Nouvelle Calédone đúng là béo bở - Armand nói khẽ, như tự nói với bản thân.

- Thật thế ư, Armand? - Stephanie hỏi. Nàng ngồi bên cạnh nhưng chàng cứ nhìn thẳng về phía trước, nên nàng phải kiếm cớ hỏi để chàng quay sang mình.

- Theo tôi đánh giá thì như thế.

Thật ra nàng đã tìm hiểu và biết về hòn đảo màu mỡ ấy ở phía nam Thái Bình Dương. Mắt nàng bỗng ánh lên một hình ảnh xa xôi "Chàng đúng là dỡ hơi, ngu ngốc, lúc nào cũng đóng vai vị hôn phu!" nàng tự nhủ. Nhưng rất có thể chàng đang xúc tiến công việc để chuẩn bị ra một cú quyết định. Cũng như ta vậy. Chàng hẳn giống con mèo, ngồi hiền lành lim dim mắt, để chờ lúc nhảy ra vồ mồi. Chỉ sau lễ cưới thôi, chàng sẽ lao vào mình như điên, hành hạ, ngấu nghiến cho mà xem. Ta chẳng việc gì phải vội. Dù sao Armand cũng là đàn ông và đàn ông nào chẳng thèm khát đàn bà!" Và nàng nhớ đến cái đêm ở nhà trọ, thấy quần áo Suzanne, kể cả đồ lót vứt lộn xộn trên ghế. Tuy không nhìn rõ chị ta, nhưng nàng biết chị ta không còn mảnh vải nào trên người và đang trong cơn đắm đuối với Gautron. Đột nhiên Stephanie thấy người nóng bừng.

Nhưng rồi một hôm, đang dạo chơi với Armand trên núi, bỗng nhiên Stephanie vấp phải một tảng đá, loạng choạng suýt ngã và rơi ngay vào vòng tay của Armand đưa ra đỡ nàng. Nhân dịp đó, nàng nép luôn người vào chàng. Armand đỏ mặt.

- Tiểu thư có đau lắm không?

- Không - nàng thì thầm đáp, ngửa khuôn mặt yêu kiều lên nhìn chàng, xoáy luồng mắt vào chàng, rồi rướn cặp môi đến sát môi chàng, miệng hơi hé ra một chút.

- Armand!... - nàng thì thào.

- Stephanie - chàng cũng thì thào đáp lại.

Hai cặp môi dính vào nhau và nàng thấy vị ngon lành của đôi môi đàn ông nóng hổi. Nàng cảm thấy hơi thở của mình phả vào mặt chàng cũng nóng hổi như vậy. Nàng còn thấy hơi thở của cả hai hâm nóng dần thân thể họ đang áp vào nhau. Nàng không biết lúc này phải làm gì. Nàng chỉ biết nàng muốn cứ thế này mãi, nép vào ngực chàng và chàng ôm chặt nàng. Mà đúng vậy. Armand ghì chặt khiến nàng gần như ngạt thở. Nhưng rồi chàng vội buông nàng ra.

Chàng nói gấp gáp:

- Stephanie! Stephanie... tha lỗi cho tôi. Tôi không định.

Suýt nữa nàng quát lên: "Sao lại lỗi?" nhưng vội kiềm chế ngay, tự nhủ không nên để cho chàng bối rối thêm. Thế này là tốt rồi. Đã thành mở đầu và chắc chắn ngày mai Armand sẽ gặp lại, sẽ hôn nàng và ôm chặt nàng cho xem. Thậm chí ngày mai chàng còn chủ động cho mà xem.

Lúc Armand buông ra và Stephanie đứng lên, nàng thấy tim đập thình thịch, một cảm giác đê mê rất lạ lan toả khắp thân thể nàng. Nàng vừa hoảng sợ vừa dễ chịu vô cùng. Vậy là sao? Phải chăng đó là tình ái?

Hôm sau đúng là Armand có trìu mến nàng hơn nhưng đồng thời cũng xa vắng hơn. Stephanie nghĩ: "Có lẽ chàng làm thế là phải. Hai đứa chưa cưới nhau, không nên hôn hít say đắm như vậy".

Tuy nhiên, đôi khi Armand đã mạnh dạn hơn. Chàng hôn nàng, tuy không điên cuồng như hôm trên núi, nhưng cũng thắm thiết hơn bình thường. Stephanie tự an ủi, như thế cũng tốt rồi, và lại thấy lòng tươi vui. Càng ngày nàng càng muốn ở bên cạnh chàng nhiều và thấy yêu chàng hơn.

Định nghỉ ở lâu đài Chaulonnière hai tuần, cuối cùng Stephanie cứ lần lữa và cuối cùng là tròn một tháng. Trước hôm về Paris, ông Faverolle đi theo sau chị hầu phòng Yvonne đem thức ăn điểm tâm vào cho Stephanie. Ông hôn cháu gái rồi ra đứng cửa sổ xem phong cảnh bên ngoài. Đợi chị hầu phòng ra, ông mới hỏi Stephanie, giọng hững hờ:

- Cậu tưởng cháu thích phong cảnh nơi đây.

- Cháu rất thích ấy chứ, thưa cậu. Và cháu sẵn sàng trở lại đây vào dịp nào thuận tiện.

Ông Faverolle gật gù, vẻ hài lòng nói:

- Còn Armand, cháu thấy anh ta thế nào?

- Chắc cậu đã biết, cháu yêu anh ấy. Armand rất dễ thương.

- Anh ta cũng mến cháu đấy. Và cũng bảo cháu rất dễ thương. Cháu hiểu cậu nói thế nghĩa là sao rồi chứ?

- Vâng, thưa cậu.

- Vậy cháu có bằng lòng lấy cậu ta không?

- Armand hỏi cậu ạ?

- Phu nhân Dytteville ngỏ ý với cậu là xin cháu cho Armand. Bà còn nói cả gia đình đều rất quý cháu. Cậu không muốn khuyên nhủ gì cháu hết mà muốn cháu hoàn toàn thoải mái trong việc quyết định. Đấy là một đám tốt. Hai gia đình môn đăng hộ đối, nhưng hầu tước Dytteveille còn thêm một đặc biệt nữa là giàu. Gia tài họ rất lớn.

Stephanie tựa lưng vào gối, ngả đầu nhìn cốc chocolate và đĩa bánh kem.

- Cháu rất cảm động, thưa cậu. Nhưng quả thực cậu hỏi đột ngột quá, cháu chưa kịp suy nghĩ.

- Cháu thấy đột ngột lắm ư, Stephanie?

- Với cậu thì cháu thú thật là cũng không đến nỗi đột ngột lắm - nàng mỉm cười, cầm một chiếc bánh phết kem - Cháu sẽ suy nghĩ về điều cậu vừa nói - nàng nhấp một chút chocolate.

- Cháu suy nghĩ đi. Cậu có thể trả lời phu nhân hầu tước là cháu chưa từ chối chứ?

- Được, thưa cậu.

- Và Armand có thể hy vọng?

Nàng ngập ngừng một chút rồi mới trả lời:

- Vâng, thưa cậu. Anh ấy có thể hy vọng. Anh ấy biết rồi!... Tất cả mọi người đều biết cháu mến Armand.

Còn lại một mình, Stephanie đăm chiêu. Từ lâu rồi nàng đinh ninh nàng sẽ lấy Armand. Từ lâu nàng đã mến chàng. Nàng đã từng nghĩ đến lúc nép vào người chàng, trong vòng tay của chàng và gần đây, ở lâu đài Chaulonnière, nàng đã để chàng hôn. Thậm chí nàng đã từng hình dung lúc thân thể chàng đè lên tấm thân nõn nà của nàng. Armand chắc cũng tin là nàng sẽ nhận lấy chàng. Vậy mà sáng nay nàng bỗng ngập ngừng.

Nghĩ kỹ lại, Stephanie thấy hình như giữa Armand và nàng chưa có tình yêu. Trước đây nàng tính lấy chàng chỉ vì nàng thấy Armand bảo đảm được cho nàng một cuộc sống yên ổn, đồng thời cũng vì lòng tự ái được mơn trớn: có người muốn lấy mình. Nhưng còn tình yêu? Nàng thật sự yêu Armand chưa? Tự hào thì có còn say đắm và khao khát thì chưa. Triển vọng trở thành phu nhân Armand Dytteville khiến nàng thấy hãnh diện, phải chăng chỉ có thế?

Stephanie tự nhủ: "Tình yêu sẽ xuất hiện khi đã bắt đầu cuộc sống chung, khi hai người cùng ở chung một phòng, thân tình đến mức không còn gì phải e dè..." Nàng nhắm mắt lại, tưởng tượng đến lúc hai tấm thân quấn chặt vào nhau...

Stephanie thở dài.

Nàng lấy chiếc bánh kem nữa, nhúng vào chocolate, rồi chiếc nữa, dầm vào và lấy thìa xúc ăn.