Chương 4 ĐÁM CƯỚI AMÉLIE
Sau khi trả lời như vậy, quan hệ giữa nàng và Armand được đẩy thêm lên một bước. Hai người gặp gỡ nhau thường xuyên hơn. Thấy nàng muốn biết về tình hình chính trị nước Pháp, Armand kể nàng nghe về mối mâu thuẫn hiện nay giữa Tổng thống và Quốc hội.
Mỗi lần gặp nhau Armand đều hôn nàng, kiểu hôn của chàng trai sắp thành vị hôn phu chính thức. Tuy vậy nàng vẫn thấy nụ hôn của Armand không bao giờ đáp ứng đầy đủ niềm mong đợi của nàng. Chàng vẫn giữ thái độ tôn trọng, có phần dè dặt, khiến nhiều lúc Stephanie chỉ muốn chủ động ôm ghì lấy chàng và ngấu nghiến đôi môi chàng. Nhưng nàng vẫn tự an ủi rằng Armand làm thế là đúng còn nàng "hư hỏng" đấy thôi. Hai người đã là vợ chồng đâu mà có thể hôn nhau cuồng nhiệt, có thể tự do buông thả hoàn toàn được?
Về đến tu viện, Stephanie nhận được tin cô bạn Amélie đã chính thức đính hôn với Achille de Resmont. Toàn thể tu viện xôn xao về chuyện này. Các bạn gái xúm quanh cô gái hạnh phúc Amélie, tíu tít hỏi han. Amélie trả lời hết sức duyên dáng:
- Không, mình chưa rời tu viện ngay đâu. Achille hiện đang làm việc ở Rouen. Sang năm, khi anh ấy được chyển về Paris, bọn mình mới tổ chức cưới... Achille còn trẻ mà. Anh ấy mới 26. Cả hai gia đình đều mừng rỡ.
- Còn bạn? - Stephanie hỏi. Nàng tò mò muốn biết cảm giác của Amélie sau khi chính thức đính hôn.
- Mình cũng vui chứ, tất nhiên rồi. Mình và anh Achille biết nhau đã lâu. Hai trang ấp bên cạnh nhau.
- Thế là một dịp rất may - Valesrie nói.
Stephanie đột ngột thốt lên:
- Mình thì không bao giờ lấy chồng để mở rộng trang ấp. Mình sẵn sàng lấy một người nghèo miễn là mình yêu anh ta.
Amélie nghe thấy thế, hơi phật ý. Cô nói:
- Chuyện hôn nhân đâu phải do mình toàn quyền quyết định. Cha mẹ đặt đâu, bạn sẽ phải ngồi đó thôi.
Stephanie chưa chịu và không khí lặng đi một lúc. Amélie mặt đỏ bừng, hai mắt rơm rớm, đưa tay lên miệng, nhìn Stephanie và lắp bắp nói với nàng:
- Ôi, tha lỗi cho mình, Stephanie! Mình nói đúng là dớ dẩn. Ôi, tại sao mình lại nói ra một câu không đúng lúc thế nhỉ? Tha lỗi cho mình, Stephanie. Mình đang định nhờ bạn làm phù dâu cho mình đấy. Bởi Achille cũng đã chiến đấu bên Bắc Phi giống như anh Charles của bạn, và rất có thể hồi ấy hai anh đã gặp nhau và kết bạn với nhau. Vừa rồi mình nói một câu làm bạn phật ý, tha lỗi cho mình nhé.
Stephanie sẵn sàng bỏ qua cho bạn cái câu đó, bởi nàng biết nàng không "ngoan" như các bạn. Vả lại bây giờ nàng mồ côi, sẽ không còn ai can thiệp vào quyết định của nàng. Cậu Faverolle thì nàng biết sẽ hoàn toàn tôn trọng ý kiến của đứa cháu gái. Đồng thời nàng cũng rất vui được làm phù dâu cho Amélie. Trong các bạn cùng học ở Tu viện Sacré Coeur, Amélie là người nàng quý nhất, về tính chân thành và thái độ quan tâm thực sự đến người khác. Hơn nữa, đám cưới sẽ rất linh đình. Thậm chí nghe đâu sẽ có nhiều quan chức cao cấp trong chính phủ đến dự. Stephanie nghe đồn chính hoàng thân tổng thống cũng rất quý chàng sĩ quan trẻ tuổi Achille de Resmont.
Khi đó Stephanie chưa biết đám cưới Amélie sẽ còn là một sự kiện lớn, suýt thay đổi toàn bộ cuộc đời nàng.
*
Tình hình Paris đang có nhiều biến chuyển lớn. Cuộc trưng cầu dân ý được tiến hành đã tán thành quyết định của Tổng thống giải tán quốc hội. Dân nước Pháp gọi đó là cuộc đảo chính, dẫn Hoàng thân Louis Napoléon lên ngai vàng sau này, tái lập chế độ quân chủ.
Những sự kiện chính trị lớn lao đó tạo điều kiện cho Achille de Resmont được điều về Paris và đám cưới anh với Amélie được tiến hành ngay sau đấy.
Vào tháng năm, cỗ xe ngựa của bá tước Feromondy, thân sinh cô dâu, đón Stephanie cùng với một số bạn gái của Amélie đưa đến trang ấp của ông để dự đám cưới.
- Có xa không nhỉ? - một cô hỏi.
- Tưởng bạn biết rồi? - một cô khác trả lời bằng cách hỏi lại.
- Mình chỉ biết là gần thị trấn Montfort l'Amaury, nhưng mình chưa đến đó bao giờ.
- Mình đã đến đó chơi một lần trong 8 ngày - một cô bỗng kể - Một lâu đài rất đẹp, nằm giữa vùng núi xanh um. Tha hồ có chỗ để dạo chơi.
- Lâu đài lớn không? Liệu có chứa đủ tất cả khách khứa chứ?
- To khủng khiếp. Họ luôn tổ chức mời khách đến săn bắn vui chơi và tiến hành những bữa tiệc linh đình đông hàng trăm người.
- Chắc nhiều sĩ quan lắm - Stephanie lên tiếng - Mình rất thích nhìn những bộ quân phục.
Cô bạn tên Madelein nhìn nàng, nói khẽ:
- Armand của bạn không phải sỹ quan!
- Mình không nói đến chuyện tình cảm. Mình chỉ nói mình thích nhìn những bộ quân phục thôi.
Nghe nói đến Armand, tất cả quay lại nhìn Stephanie. Khắp tu viên đã biết mối quan hệ giữa Stephanie với chàng Armand Dytteville.
Cuộc hôn nhân của Amélie làm Stephanie đâm thèm có một ngôi nhà riêng, trong có phòng khách, phòng tiệc và nhiều gia nhân. Armand sẽ tạo cho nàng tất cả những thứ đó. Nàng biết chắc như vậy. Không nói với ai, chỉ thầm dự tính, nàng quyết định sẽ cưới vào cuối năm nay hoặc chậm lắm là đầu sang năm. Sau đấy nàng cũng sẽ có một toà nhà đồ sộ, sang trọng, đầy đủ tiện nghi...
Stephanie thả hồn bay theo giấc mộng, hướng tới Armand, hướng tới tình yêu, hướng tới sự kết hợp hai thân xác, hai linh hồn. Nàng tự nhủ, chẳng bao lâu nữa nàng sẽ giống Amélie bây giờ. Nàng cũng sẽ có chồng. Nàng tiếc Armand không có mặt ở đây. Giá có chàng, nàng sẽ khoác tay chàng đi sau cặp Amélie - Achille.
Sau hai ngày đi đường, cuối cùng cỗ xe đỗ trước cổng một lâu đài lộng lẫy. Amélie và mẹ là bá tước phu nhân Fermondy ra tận cổng đón họ. Bà mẹ cô hãnh diện giơ cao chiếc phong bì và reo lên sung sướng:
- Ngài Morny đã nhận lời sẽ đến dự đám cưới! Thật là vinh hạnh lớn cho gia đình chúng tôi!
Morny! Stephanie đã nghe nói nhiều đến con người lừng lẫy này. Ngài là em cùng mẹ khác cha của Hoàng thân Louis Napoléon, trợ thủ đắc lực nhất và là nhân vật số 2 của nước Pháp hiện nay.
Stephanie còn nghe nói ông ta rất điển trai, hào hoa và cũng rất... hám gái. Người ta đồn hết công tước phu nhân này đến quận chúa kia, hầu tước tiểu thư này đến nữ diễn viên nổi tiếng nọ đã rơi vào vòng tay đa tình của ngài Morny!
Lại thêm một niềm vui nữa: trong đám cưới này nàng sẽ được biết mặt con người lừng danh ấy.
Lát sau Stephanie đã tắm rửa và thay quần áo để xuống nhà. Điều mong muốn trước tiên của nàng là xem mặt chú rể.
Achille có nét tinh tế, vẻ mặt nghiêm nghị, cặp mắt trầm tĩnh và hơi buồn. Nhưng giọng anh nói nghe trầm trầm, rõ ràng của một con người quyền uy, trái ngược với nét thư sinh trên mặt. Stephanie thấy anh ta có nét duyên ngầm, phần nào hơi giống Armand. Khi Achille nhìn nàng, Stephanie cảm thấy bối rối. Anh ta nhìn thẳng, như xoáy vào tâm can. Stephanie có cảm giác cặp mắt ấy xuyên thấu nàng và hình như Achille đã hiểu hết về nàng, thậm chí hiểu hơn cả chính bản thân nàng.
Stephanie rất khó tả cái cảm giác nàng khi đó. Và nàng cũng khó đoán cảm giác của anh ta. Giữa hai người vừa có một niềm thấu hiểu nhau sâu sắc vừa có một sự thù địch nhau mãnh liệt. Thế là sao? Và nàng hoảng hốt nhận thấy tính nết Achille rất giống tính nàng, cũng bướng bỉnh táo tợn như nhau, điều mà Amélie không thể ngờ tới. Phải chăng tính nết anh ta và Amélie trái ngược nhau mà họ kết hợp thành một cặp vững chãi, giống như giữa Armand và mình, tính nết cũng trái ngược như thế và cũng sẽ tạo thành một cặp vững chãi như vậy? Nếu đúng như mình phán đoán thì cặp Amélie - Achille hạnh phúc bao nhiêu, cặp Stephanie - Armand sau này cũng sẽ hạnh phúc bấy nhiêu.
Trong phòng cô dâu, các cô phù dâu ngồi sốt ruột, chờ đến lúc xuống nhà, Amélie và mẹ cô ta đã căn dặn rất kỹ thể lệ, quy tắc tiên trình hôn lễ. Cô dâu và đám phù dâu chỉ được xuống nhà khi đoàn nhà trai đã đến lâu đài Fermondy này.
- Sao mà lâu thế? - Stephanie rên rỉ - Mà hình như nhà trai đến thì phải.
Nàng vừa nói xong thì tiếng reo hò vang động từ dưới vọng lên. Madeleine hé rèm, nhìn xuống, bình thản nói.
- Xe vẫn tiếp tục đến kìa!
- Ôi, nếu mời họ đến đủ thì khéo cả chiều nay, sáng mai, thậm chí ngày kia nữa đấy chứ - Stephanie nhăn nhó nói. Nàng có tính sốt ruột và những nghi thức rắc rối như thế này làm nàng rất bực bội.
- Lại một cỗ xe tứ mã nữa kìa! - Madeleine tiếp tục báo tin.
- Ôi, lại một gia đình nữa?
- Bạn thấy có quân nhân không?
- Không.
Cuối cùng, bá tước phu nhân Fermondy ló đầu vào:
- Các tiểu thư sẵn sàng rồi chứ?
- Vâng, đã sẵn sàng từ lâu rồi - Stephanie bực dọc đáp.
Nhưng lúc đó các cô mới ùa đến tấm gương, hấp tấp sửa sang khuôn mặt, mái đầu. Họ quay thử xem váy đủ phồng chưa, nắn lại eo xem đã thít chặt lưng ong chưa. Nghiêng đầu soi gương xem cổ áo mở đã đủ rộng để khoe làn da ngực nõn nà chưa.
Lát sau đám phù dâu đã đứng thành hàng, trịnh trọng tươi cười bước xuống bậc thang chính ở giữa nhà. Họ đi rất chậm, đầy vẻ long trọng. Đám khách nhà trai đã tụ tập dưới tiền sảnh. Amelie cùng bá tước phu nhân mẹ cô nét mặt rạng rỡ, giới thiệu từng vị khách. Mỗi cô phù dâu được ghép với một chàng phù rể. Đa số là quân nhân, nhưng cũng có vài chàng mặc y phục dân sự.
Stephanie thầm nghĩ: "Giá mình được một quân nhân thì tốt. Quân nhân bao gờ cũng có dáng đi hùng dũng, giống như anh Charles mình hồi xưa".
Các cô phù dâu đều đã "nhận" phù rể. Chỉ còn lại nàng, hồi hộp chờ xem sẽ vớ phải ai đây. Theo đúng phép tắc, nàng cúi mặt xuống. Tuy vậy nàng vẫn khôn khéo liếc trộm lên và thấy trước mặt mình là một chàng sỹ quan vô cùng đẹp trai! "Ôi, đúng là mình gặp may!" nàng mừng rỡ nghĩ.
- Xin phép cho tôi được hân hanh giới thiệu với tiểu thư - Achille trịnh trọng nói với nàng - René d Guinchamp, một trong những bạn thân thiết nhất của tôi, làm quen và xin được tháp tùng tiểu thư trong buổi hôn lễ của chúng tôi.
- Và xin cho phép tôi được giới thiệu với công tử René thân mến - giọng Achille tiếp theo ngay - Tiểu thư Stephanie...
Cô dâu chưa kịp nói hết câu thì chàng René điển trai đã mỉm cười rất tươi tiếp lời:
-... de Boisnaudouin - chàng vừa nói vừa nghiêng đầu rất điệu đà.
Amélie ngạc nhiên nhìn chàng sỹ quan nói rất khẽ:
- Ôi, anh quen Stephanie à, René?
- Tôi đã được hân hạnh biết tiểu thư Stephanie từ nhiều năm trước đây.
- Vậy mà tôi không hay - Amélie lúng túng nói - Anh chưa kể với chúng tôi bao giờ.
Stephanie sực nhớ ra và nước mắt nàng hơi ướt. Phải rồi, trong những lá thư của Charles từ mặt trận Bắc Phi gửi về, hiện nàng vẫn còn giữ, luôn nhắc đến cái tên René, một trong những bạn thân nhất của anh. Vậy mà nàng chậm nhớ ra. Phải rồi, René de Guichamp! Vậy chính là anh ta đây! Mình chưa thấy chàng trai nào đẹp đến như thế này.
Stephanie nói trong nước mắt:
- Vậy chính ông đã cùng chiến đấu với anh tôi, trong trận vây bắt giáo chủ đạo Hồi Abd Elkader... Anh Charles tôi có nhắc nhiều đến ông trong những lá thư gửi về cho tôi.
- Vâng, chính là tôi, thưa tiểu thư. Hôm đó hai chúng tôi cùng nhận nhiệm vụ phục kích để bắt lão Giáo chủ quỷ quyệt ấy - chàng mỉm cười nhìn Stephanie. Nụ cười của chàng làm nàng hoa mắt - Tôi và Charles là bạn chiến đấu - Chàng quay sang cắt nghĩa cho cô dâu chú rể - Cả hai chúng tôi đều được phong hàm một lúc. Charles thường đọc thư của em gái anh ấy cho tôi nghe... của Stephanie... xin tiêu thư tha lỗi tôi đã dùng tên thánh của tiểu thư.
- Không sao. Ông cứ gọi tôi là Stephanie như vẫn thường gọi khi nói chuyện với anh Charles tôi.
Tình huống bất ngờ làm Amélie hết sức bối rối.
- Chuyện này đối với tôi hoàn toàn bất ngờ - Amélie lúng túng nói - Vậy tôi phải làm gì bây giờ?
- Bạn không phải làm gì cả. Cứ để tôi với ông René đây.
Hai người nhìn nhau, không nói một lời, trong khi cô dâu chú rể tiếp tục giới thiệu khách khứa hai họ quen nhau. Lúc này Stephanie chỉ nhìn thấy mỗi chàng, tất cả mọi thứ xung quanh đều nhòa đi. Một cảm giác thần tiên lan toả trong người nàng. Stephanie tưởng tượng như mình vừa được ai nhấc bổng lên khỏi mặt đất và nàng đang bay lượn giữa muôn vàn đám mây ngũ sắc.
Chàng sĩ quan René này có vóc dáng lý tưởng: cao, mảnh, nước da rám nắng, tóc nâu, mắt đen, sâu thăm thẳm. Và chàng cũng hiền dịu như anh Charles nàng ngày xưa. Giọng chàng nghe ấm áp, êm tai, như bao lấy nàng. Rõ ràng René cũng sửng sốt trước sắc đẹp của Stephanie. Nàng rất đẹp nhưng còn hơn thế nữa, sắc đẹp của nàng không lãnh đạm, bình thản, như các pho tượng nữ thần Hy Lạp, mà sôi nổi, đậm đà, giàu sức thể hiện. Stephanie vượt tất cả những phụ nữ René đã gặp trong cuộc đời. Hơn thế, chàng còn cảm thấy như nàng mới đích thực là người chàng từng mơ ước nhưng không tin sẽ có thể thấy trên cõi đời.
- Tiểu thư rất giống Charles - René nói, đúng là để phá vỡ không khí lặng lẽ ngượng ngùng giữa hai người. Đồng thời cũng để bản thân chàng bừng tỉnh khỏi cơn bàng hoàng.
- Vậy ư? Tôi không nghĩ là tôi lại giống anh Charles được.
- Khi được biết tôi sẽ là kỵ sĩ tháp tùng tiểu thư, tôi đã rất mừng. Tôi có cảm giác như sắp được gặp lại một người thân cho nên tôi đã không nói gì về tiểu thư với anh bạn tôi là Achille và hôn thê của anh ấy là tiểu thư Amélie.
- Vậy là công tử đã biết trước...
- Vâng, thưa tiểu thư. Tôi đã được thông báo từ trước.
Họ lại im lặng. René đưa tay lịch sự mời Stephanie khoác để chàng dẫn nàng ra chỗ quầy giải khát. Stephanie đi theo chàng như người vô hồn. Họ rời khỏi phòng khách. René dẫn nàng xuống hết bậc thềm, ra sân, qua sân tới bãi cỏ và tiếp tục đi, đi mãi. Stephanie vẫn còn đang bàng hoàng, không nói được một lời nào. Nàng chưa biết lúc này chàng nghĩ gì. Quầy giải khát nhỏ đặt ngoài vườn. René mời nàng uống trà, dùng bánh ngọt, và khi thấy René vẫn gọi mình là "tiểu thư Boisnaudouin", nàng lặp lại lần nữa với chàng, hãy gọi nàng đơn giản là Stephanie.
René lúng túng đưa mắt nhìn xung quanh, Stephanie chưa biết gì về chàng. Nàng phải cố hết sức mới đứng dậy nổi để trở lại phòng khách.
Suốt buổi lễ hôm đó, lúc nào René cũng bên cạnh nàng. Tư cách "kỵ sĩ" giúp chàng có lý do chính đáng để làm việc đó. Cũng như Stephanie, chàng chỉ còn nhìn thấy mỗi nàng, mọi thứ xung quanh đều nhòa đi hết. Trong lúc khoác tay René, nàng cảm thấy con người chàng toả ra, bao trùm nàng và Stephanie thấy mình như lọt vào trong cái vòng tròn thần lực của chàng.
Đột nhiên, Stephanie nhớ đến Armand. Tại sao khi bên cạnh Armand nàng không có cảm giác kỳ diệu như thế này?
Đêm khuya hôm đó, sau khi vũ hội kết thúc, khách khứa tản ra các phòng trong lâu đài nghỉ. Stephanie chia tay René xong, đi như bay về phòng. Lúc này nàng muốn được một mình để giữ lại ấn tượng mạnh mẽ về chàng và thử phân tích xem thật ra trong đáy lòng nàng đã diễn ra sự kiện gì.
Vậy là sao? René có sức hút gì ghê gớm đến như vậy? Chàng như có ma thuật làm nàng không còn kịp suy nghĩ gì hết mà cứ cuốn theo như một con bé khờ khạo, cả tin! Đột nhiên, so sánh René với Armand, nàng thấy ngay sự khác biệt. Armand bình tĩnh, chín chắn. René hào hoa, mơ mộng, táo tợn. Armand giống như một tảng đá để nàng dựa. René lại như một ánh hào quang toả sáng ra xung quanh khiến nàng nhìn mọi thứ đều lung linh màu sắc.
Sáng hôm nay, Stephanie thức dậy đã thấy nắng ban mai trải đều trên thảm cỏ ngoài vườn. Đêm qua nàng đã ngủ một giấc ngủ không mộng mị. Trời bên ngoài đẹp tuyệt làm tâm hồn nàng thêm phơi phới. Nhớ lại hôm qua, Stephanie thoáng chút ân hận. Nàng đã hơi vội vã đề nghị René gọi nàng một cách thân tình là "Stephanie". Liệu chàng có ý nghĩ gì không tốt về mình không? Stephanie định hôm nay, nếu gặp lại René, nàng sẽ giữ gìn hơn. Sẽ tỏ ra nàng là một thiếu nữ ngây thơ, nhút nhát và làm như không để ý đến chàng mấy. Nàng định bụng sẽ chỉ chào chàng một cách lịch thiệp, hơi chút thản nhiên. Đại khái như "Chào ông!" thế thôi.
Nhưng Stephanie đã không thực hiện được tất cả những gì nàng dự định. Vừa thấy René ngoài vườn, trên lưng ngựa, nàng đã phải cố ghìm cảm xúc, cố bình thản để bước xuống bậc thềm và đi về phía chàng. Chưa kịp chào thì René đã nhảy trên lưng ngựa xuống:
- Chào tiểu thư Boisnaudouin!
Liền sau đấy một tiếng chào khác như tiếng vọng của câu chào kia - chào tiểu thư Boisnaudouin!
Achille đứng bên cạnh ngựa René nhìn nàng bằng cặp mắt gờm gờm giống hệt như lúc anh ta đưa trà mời nàng và hỏi nàng hôm trước. Không phải Achille chế giễu nàng nhưng trong giọng anh ta, Stephanie vẫn nhận thấy có một vẻ gì đó mà nàng không sao gọi tên lên được... Nàng đưa mắt tìm Amélie. Cô đứng trên bậc thềm đang chờ chú rể. Stephanie đột nhiên giật mình hoảng hốt và mặt nóng bừng. Nàng là cô gái đầu tiên dám chủ động chạy xuống sân đón đàn ông!
May mà sự vô ý của Stephanie chưa bị phát hiện thì đám khách khứa đã ùa cả xuống sân, chuẩn bị cuộc dạo chơi trong rừng. Tuy nhiên, Stephanie vẫn còn băn khoăn: mọi người sẽ nghĩ gì về mình?" Vậy là một năm trời sống ở tu viện chưa làm nàng thay đổi gì hết! Cậu Faverolle bảo nàng thay đổi nhiều là không đúng. Nàng chỉ có vẻ đoan trang khi nàng bình tĩnh cố tình tỏ ra như vậy. Nhưng khi tâm hồn bị xáo động và hoặc khi không tự kiểm soát được hành động của mình thì nàng vẫn y nguyên như ngày xưa: bị cuốn theo thích thú cá nhân và bất chấp mọi người xung quanh.
Vừa rồi nỗi khát khao được gặp René, được đến bên chàng đã làm trí óc nàng mụ mẫm và nếu có làm gì thì chính nàng cũng không còn biết. Cảm giác vừa rồi y hệt cảm giác hồi nhỏ, trong những lần nàng vượt khỏi sự ngăn cấm của cha mẹ, cứ thế chạy theo anh Charles lên đồi tập chơi trận giả. Vừa rồi cũng vậy, sợ René đi mất đã khiến trí óc nàng hoảng hốt và cuống cuồng đi xuống giữ chàng lại. Nàng giống như vụn sắt gặp phải thanh nam châm, không sao cưỡng lại được. Và cũng như không biết bao nhiêu lần hồi nhỏ cứ xong việc nàng mới ân hận để rồi lần sau lại phạm tiếp.
Nhưng Stephanie chặc lưỡi, dù sao cũng không gỡ lại được, buồn bã ân hận cũng chẳng ích gì. Vả lại tính nàng là thế, làm sao khác được? Nàng nhìn xung quanh. Mọi người đang cười đùa vui vẻ, họ quan tâm đến những chuyện khác, đâu phải đến cách xử sự vụng về của nàng. Đồng thời René vẫn bên cạnh nàng đây.
Bữa ăn điểm tâm được tổ chức ngoài vườn, theo cách tùy ý thực khách. Các bàn bày rải rác. Khách lấy tay nhót thức ăn. René trìu mến và săn đón hỏi nàng thích ăn gì để chàng đi lấy.
Khổ quá, bao nhiêu người vây quanh họ, cười nói ồn ào, vậy mà René chẳng ý tứ gì hết, vẫn không rời mắt khỏi nàng, lại còn ghé vào tai nàng bằng thứ giọng ngọt ngào nghe mượt như nhung.
- Tại sao người ta không để chúng mình yên nhỉ? Tôi rất muốn...
- Tôi cũng vậy, René... - nàng thì thầm đỡ lời chàng.
Stephanie đưa mắt ra phía khu rừng và những khóm cây ngoài đồi. Nàng ao ước được cùng René ra đó.
- Không được đâu, Stephanie... lỡ người ta cần tìm thì phiền.
- Vậy đi gần thôi.
Họ đứng lên. René đưa cánh tay và Stephanie dựa vào đó. Stephanie thầm nghĩ: "Vậy là mình đã thắng. Mình đã có được riêng chàng. Và lát nữa, vào đến khu rừng rậm kia, chàng sẽ... chàng sẽ...
- René!
Họ ngoái đầu lại. Đó là Achille và Amélie gọi. Cặp vợ chồng mới cưới đang dắt tay nhau chạy về phía họ. Achille tươi cười thích thú, còn nói đùa nữa. Stephanie rất bực. Nàng muốn vả vào giữa khuôn mặt nhăn nhở kia...
Nhưng nàng chẳng biết làm cách nào. Và cả bốn người cùng dạo chơi.
Stephanie rất cáu, nhưng vẫn phải tươi tỉnh. Nàng thầm nghĩ: đồ khốn kiếp. Achille! Mi có vợ, đúng hơn ngày mai mi đã có đưa con gái để mi tha hồ tình tứ, tha hồ lột hết áo quần ra mà ôm ấp, sao mi còn chen vào cản trở ta? Cút đi, quân khốn kiếp! Để René cho ta. Cơn giận đã làm cho nàng gần như uất ức và nàng không tiết kiệm được những lời tục tằn thô bỉ nhất để thầm rủa tên chú rể độc ác kia.
Achille ám họ mãi đến khi cuộc dạo chơi kết thúc mới chịu buông. Và Stephanie có cảm giác tuy buông họ nhưng Achille vẫn tiếp tục đe nẹt ngầm hai người. "Hắn ta" giơ tay chào tạm biệt nhưng cặp mắt dường như nói: 'Liệu liệu đấy! Ta không cho hai người quấn quýt với nhau đâu!".
Suốt ngày hôm đó, Stephanie không lúc nào tách được René riêng cho mình. Nàng thấy hình như René cũng có ý muốn ấy như nàng.
Tuy nhiên, đêm đó, lúc nằm trên giường, Stephanie đẩy sự ấn tượng lên cao, như để trả thù cho ban ngày nàng bị mọi người cản trở. Stephanie có tính đó từ nhỏ. Và mẹ nàng ghét nhất con gái ở thói ngạo nghễ, hiếu thắng đó. Công tước phu nhân bắt nàng nhịn bữa điểm tâm ư? Stephanie thản nhiên mỉm cười với bà. Bà nhốt nàng trong phòng không cho đi chơi? Nàng lấy khăn trải giường buộc một đầu vào thành lan can cửa sổ rồi leo xuống sân và đi xa hơn, lâu hơn. Tức quá phu nhân đánh nàng, Stephanie căng thẳng chịu đau, mặt vẫn lạnh như tiền, không thèm kêu ca khóc lóc.
*
Đám cưới đã sang ngày thứ ba.
Khoảng 10 giờ kém 20 thì tên gia nhân đầu tiên hộc tốc phi ngựa về báo. Đoàn xe ngựa của ngài Morny cùng tùy tùng đang tiến về phía lâu đài. Tin tức này lập tức lan nhanh và gây tiếng xôn xao hân hoan trong khắp các gian phòng, các hành lang. Đám tiểu thư phù dâu bị nhốt trong phòng đều ùa ra cửa sổ nhìn xuống con đường dẫn đến cổng lâu đài, cố không bỏ qua một chi tiết nào của sự kiện lừng lẫy đó.
Ngoài chức vụ cao, ngài Morny còn là em cùng mẹ khác cha với hoàng đề đương nhiệm, Hoàng thân Louis Napoléon. Hoàng hậu Hortense, mẹ Louis Napoléon đã tằng tịu với vị tướng đẹp trai Flahaut sinh ra ngài. Và như vậy ngài Morny đồng thời cũng là cháu nội không hợp pháp của ngài Talleyrand. Bởi tướng Flahaut là một trong số những con hoang của Talleyrand, cũng như hoạ sĩ nổi tiếng Delacroix vậy.
Cỗ xe tứ mã của Morny được đóng theo kiểu cầu kỳ nhất, trang trí lộng lẫy, mang gia huy của dòng vương tộc Hortensia mà tất cả mọi người đều quen thuộc.
Mọi người reo hò cuồng nhiệt lúc Morny vóc cao dáng đài cát vén tấm rèm nhung đỏ, ngó ra vẩy tay chào. Ngài mặc bộ quân phục cấp tướng, đeo dải huân chương danh dự chéo vai. Mọi người đều đã biết những chiến công lừng lẫy của ngài bên Bắc Phi. Ngài mỉm nụ cười rất tươi và đưa mắt nhìn khắp như để chinh phục lòng mến mộ, kính yêu của tất cả khách khứa hai họ. Mẹ cô dầu, bá tước phu nhân Fermondy cúi đầu, hai tay nâng váy, khẽ nhún đầu gối trong một động tác chào kính cẩn. Tất cả mọi người đều bắt chước theo.
Trong phòng phù dâu, tiểu thư Valerie mắt vẫn không rời vị hoàng thân điển trai và nổi tiếng, thì thầm giọng thán phục:
- Ôi, ngài có dáng đài cát tuyệt vời!
- Này, cẩn thận đấy, vẻ ngoài thế thôi. Cha mình kể rằng ngài sống trác táng lắm đấy.
- Vậy à? - Các tiểu thư phù dâu đồng thanh thốt lên. Vậy là ngài Chủ tịch hội đồng lập pháp, em cùng mẹ khác cha của hoàng đế Louis Napoléon là người trác táng! Cái thói xấu đó chứng tỏ ông ta là người yêu đời, ham lạc thú và tất nhiên đồng thời cũng đem lại lạc thú cho bao nhiêu người khác, nhất là phụ nữ. Người ta đồn đại không biết bao nhiêu mối tình ly kỳ và cuống nhiệt của ngài với những mệnh phụ, tiểu thư xinh đẹp nhất kinh thành và tất cả những địa phương ngài có dịp ghé qua.
Hai chữ "trác táng" gợi cho các cô biết bao nhiêu niềm mơ tưởng, bao nhiêu nỗi khát khao. Thật là diễm phúc được bậc vĩ nhân trác táng kia để mắt tới. Một vị tướng oai hùng! Một quý tộc hào hoa! Một người tình nồng nhiệt!
Ngài Morny đáp lại lời chào của đám đông vây quanh, bước xuống xe, lên bậc thềm và khuất khỏi tầm mắt của các tiểu thư phù dâu.
- Mình hy vọng ngài sẽ mời mình nhảy một điệu vũ - Valerie mơ màng nói.
- Còn mình thì mong ngài đừng mời mình - Madeleine nói giọng khinh bỉ - Nhảy với một người đàn ông trác táng khác nào nhảy với quỷ satan.
- Bạn biết quỷ satan hình dạng thế nào chưa? Người ta chỉ đem satan ra doạ chứ ai đã gặp bao giờ? Và nếu nó cũng điển trai và đài cát như ngài Morny kia thì mình sẵn sàng nhận lời cầu hôn của... - Valerie bĩu môi nói.
Thế là tiếng ồn ào nổi lên. Mỗi cô phù dâu một ý kiến, kẻ khen, người chê, không ai chịu ai.
Riêng Stephanie không nói gì. Nàng có nhìn ông ta trên xe tứ mã, bước xuống và chào hỏi mọi người rồi vênh mặt lên thềm nhưng nàng hoàn toàn thản nhiên. Ngài Morny không hề thu hút sự chú ý của nàng một ly nào... lòng dạ nàng đang nghĩ tận đâu đâu... không phải. đến René de Guinchamp. René còn điển trai, hào hoa hơn Morny mà lại không có cái cung cách kiêu ngạo ấy. Chàng chắc đang ngoài gian tiền sảnh... Chắc chàng đang mong mình... mình phải xuống với chàng... mọi thứ, mọi người xung quanh đều không quan trọng, điều làm nàng băn khoăn nhất lúc này là René đang ở dưới nhà trong khi nàng vẫn còn ở trên này!
Bá tước phu nhân Fermondy trong tấm áo váy phồng loà xoà với đủ ngọc ngà châu báu trên người và những dải ruban bốn phía trông như cánh buồm tơi tả giữa trận giông tố, lao vào gọi đám phù dâu.
- Các tiểu thư! Các tiểu thư đã sẵn sàng chưa? Các tiểu thư đã biết cặn kẽ phải làm những gì rồi chứ? Không ai quên đấy chứ?
Bà lướt nhanh kiểm tra từng người rồi lại bước ra ngoài...
- Đi theo tô, mau lên... Cẩn thận xống áo đấy... Đừng để va quệt vào đâu... Nhanh lên.
Stephanie được phân là phù dâu đi đầu. Nàng bước nhanh ra trước và thấy bà bá tước băng băng xuống thang gác, nhanh như đốm ma trơi bị gió thổi bay giữa đồng hoang.
- Amélie! Amélie! Con gái yêu quý của ta! Con sắp phải xa mẹ rồi, con gái thân yêu của mẹ!
Bà bá tước vừa nói vừa lao vào phòng cô dâu, tấm váy phồng loà xoà quét đất.
"Vậy là mình sắp xuống nhà! Chàng hiện đang đứng chỗ nào? Chàng đón mình ở đâu? Giữa gian tiền sảnh hay ngay chân cầu thang?" Stephanie hồi hộp nghĩ. Nàng hình dung đến lúc René đưa cánh tay ra mời và nàng sẽ dựa cả thân mình lên cánh tay vững chãi ấy... Ôi, thì ra chàng đứng ngay dưới chân cầu thang!
Cô dâu Amélie trong chiếc váy phồng trông kiều diễm hết mức, đi giữa đám phù dâu vây quanh. Tất cả đều mặc váy phồng màu xanh nước biển. Cô dâu chỉ khác ở chỗ váy có đuôi dài kéo sau.
- Mình chúc bạn hạnh phúc diệu kỳ đúng như bạn hằng mơ ước - Stephanie thì thào.
- Cảm ơn Stephanie. Bạn là người đầu tiên mình ôm hôn đấy - Amélie xúc động nói - Bạn là người nhận nụ hôn đầu tiên của cô dâu. Mình chúc bạn chẳng bao lâu nữa cũng được hưởng niềm hạnh phúc như mình hôm nay, Stephanie.
- Đến giờ rồi đấy, con ạ - Ngài bá tước Fermondy âu yếm nói, đưa cánh tay ra cho con gái tựa.
Đám phù dâu vây quanh, tháp tùng cô dâu và ông thân sinh cô bước xuống bậc thang chính giữa nhà. Tiếng bàn tán trầm trồ lan khắp các khách khứa đứng đón bên dưới.
Stephanie thậm chí không quan tâm đến cả những thứ đó. Tất cả những âm thanh đó đối với nàng không hơn gì tiếng gió thổi rì rào trên cánh đồng lúa mì. Nàng nhìn René và chàng nhìn lại. Ngay từ cái nhìn đầu tiên, hai người đã nhập vào làm một.
Mỗi bậc thang là một bước đưa nàng nhích gần chàng thêm. Stephanie thấy như mình lơ lửng trên mây, nàng đang giẫm lên những đám mây bồng bềnh. Nàng cảm thấy mình đang trong một thế giới huyền ảo. René không còn là con người. Chàng là thượng đế và nàng đang bước dẫn tới bàn thờ Người. Nàng sắp hiến dâng Người toàn bộ thân xác, tâm hồn mình. Nàng khao khát được quỳ xuống bàn thờ đó và dâng hiến. Đấng "thượng đế" ấy sẽ nghiêng người, cúi xuống nâng nàng lên. Nàng có cảm giác xung quanh đều biến mất. Chỉ còn nàng, kẻ ngưỡng một, và chàng Đấng Tối cao. Thế rồi René đưa cánh tay, nàng tựa vào đó. Nàng cảm thấy nàng đã thấm vào chàng như nước thấm vào thửa đất khô cằn. Thấm vào hết. Hoặc như nàng là thanh củi và chàng là ngọn lửa đang thiêu cháy dần nàng... Nàng không còn nữa. Toàn bộ con người nàng đã tan vào chàng hết rồi.
Các sĩ quan phù rể khác cũng đã đưa cánh tay ra cho các cô phù dâu tựa...
Stephanie nhập vào René. Nàng bước bởi chàng bước. Nàng bước thong thả, bởi chàng bước chậm rãi vậy. Nàng vươn dài các ngón và đầu ngón tay nàng chạm vào cổ tay chàng, đụng vào da chàng, ngấm hơi nóng của chàng và Stephanie cảm thấy vừa tỉnh vừa mê.
Đoàn hôn lễ tiến rất chậm rãi và bây giờ đã ra đến bậc thềm, xuống bậc và đến cửa các cỗ xe đón dâu...
20 cỗ xe song mã xếp thành hàng, nối đuôi nhau lấp sau đám cây trong vườn. Cuộc hôn lễ này chắc chắn là hôn lễ linh đình, trong thể nhất trong năm.
Stephanie đã lên xe cùng với Madeleine. Nàng đỡ chiếc váy phồng loà xoà tạo thành một vòng tròn trĩnh phía trước và nàng ngồi xuống. Trước mặt hai cô gái là René de Guinchamp và Adolphe Hemard, kỵ sĩ tháp tùng Madeleine.
Stephanie không thấy hồi hộp, sợ hãi hay lo âu gì hết. Một niềm vui kỳ diệu lan toả khắp cơ thể nàng. Đột nhiên nàng muốn nói một câu gì đó, chỉ cốt để nghe giọng nói của René đáp lại:
- Trang ấp của tôi - nàng nói - Cũng hơi giống như thế này: bãi cỏ xanh rộng lớn, những khóm cây. Rất nhiều cây to. Nhưng tầm mắt nhìn xa thì không khoáng đạt thế này.
- Tiểu thư thích nông thôn lắm phải không? - René hỏi.
- Tôi thích đến đó thăm, nhưng không thích sống ở đó. Tôi không muốn ra khỏi tu viện lại chôn vùi cuộc đời ở nơi hẻo lánh heo hút ấy.
- Ôi, Stephanie! Sao bạn lại nói thế? Chúng ta phải biết yêu vùng quê.
- Mình nghĩ gì nói vậy.
- Tiểu thư Boisnaudouin nói thế là đúng - Adolphe tán thành và giọng anh ngọt ngào - Khi không có ông già bà cả bên cạnh, tội gì chúng ta không nói thật những gì chúng ta nghĩ.
Stephanie bật cười.
- Tiểu thư Boisdonauin rõ ràng là người thích tự lập, René nói - Tiểu thư yêu cuộc sống.
- Chắc thế, thưa công tử Guinchamp. Nhưng tôi còn ít biết về cuộc sống lắm. Tôi vẫn đang theo học trong tu viện. Cuộc sống ở đó lôi cuốn tôi. Và không biết thế này là đúng hay sai, nhưng tôi muốn được hưởng sung sướng.
- Vậy lúc này đây bạn có thấy sung sướng không, Stephanie? - Madeleine hỏi.
- Mình rất sung sướng. Sung sướng hơn bất cứ bao giờ. Thế còn bạn, Madeleine?
- Có chứ, nhưng có lẽ không nhiều như bạn. Vả lại, mình không muốn nói ra hết những gì mình nghĩ trong lòng như bạn đâu.
- Tiểu thư Boisnaudouin rõ ràng là người có bản lĩnh, đáng tiếc biết bao là tôi không được phục vụ dưới quyền của tiểu thư - Adolphe thở dài nói.
- Tiểu thư có bản lĩnh như thế, nếu vào quân ngũ thì phải nhận ngay hàm cấp tướng mới xứng đáng - René nói và giọng càng có đượm một chút giễu cợt.
Stephanie giật mình. Chàng nghĩ mình là một đứa con gái có lý trí và thích quyền uy chăng? Nàng bối rối, vội vã thanh minh, giọng ân hận:
- Xin công tử Guinchamp đừng hiểu lầm. Tôi chỉ định nói rằng tôi đã rơi vào một hoàn cảnh đặc biệt buộc tôi phải quyết đoán. Còn vừa rồi là tôi nói vui thôi.
- Ôi, tôi hoàn toàn tin điều tiểu thư vừa nói - René cũng vội chữa lại.
Nhưng cặp mắt chàng vẫn chưa hết ánh giễu cợt. Stephanie cảm thấy hoang mang. Sao vậy? Và nàng cố lấy vẻ mặt nhu mì, thậm chí nhẫn nhục chịu đựng, để xoá đi ấn tượng nàng đã gây cho chàng, René. Đúng lúc ấy Madeleine đưa mắt nhìn René, khiến chàng định nói gì lại thôi. Chàng định nói gì? Stephanie thầm đoán, hình như René muốn trách nàng tại sao lại tỏ vẻ chịu đựng một cách quá đáng như thế.
Nàng mỉm cười cay đắng và cúi đầu, vuốt nhẹ tà váy phồng trước mặt. Nhưng René như không để ý đến thái độ bối rối của nàng, đã nói ngay bằng giọng trang nghiêm và ân cần.
- Thưa tiểu thư, tôi biết tiểu thư đã phải trải qua nhiều hoàn cảnh đau thương và đã phải nhận những trách nhiệm quá nặng nề với một thiếu nữ yếu đuối. Đồng thời tôi cũng biết các bạn gái đều yêu quý và thán phục tiểu thư.
- Ôi, công tử quá khen - Stephanie thì thầm đáp. Nàng thể hiện vẻ nhũn nhặn. Nàng có đủ tài để làm ra vẻ như vậy nhưng trong lòng vẫn đang nghĩ cách xoay chuyển đề tài câu chuyện.
Chắc hẳn René đoán được ý nghĩ thầm kín ấy của Stephanie. Chàng ngước mắt nhìn lên bầu trời xanh thẵm, vầng mặt trời chói lọi và quan sát những nông phu đang làm đồng hai bên đường.
- Họ đều ăn mặc như đi dự hội - chàng nói - Rõ ràng là tiểu thư Amélie và anh bạn tôi Achille đều được dân trong ấp yêu quý.
Stephanie hoàn toàn hững hờ với xung quanh. Chỉ duy nhất một thứ nàng quan tâm, đó là René. Nàng biết ơn chàng đã giúp nàng chuyển đề tài câu chuyện và bây giờ nàng đã thoả mái tận dụng sự gần gụi bên chàng.
Đám cưới Amélie mà nàng chờ mong suốt bao nhiêu tháng nay bây giờ đâm đọng lại chỉ vào riêng một con người. René đã hút toàn bộ tâm trí nàng.
Stephanie liếc nhìn hai bàn tay nuột nà với những ngón tay dài của chàng, lắng nghe tiếng cười giòn tan của chàng. Còn chàng nói những gì nàng chỉ nghe lơ đãng, tuy thỉnh thoảng đệm một câu khuyến khích chàng nói thêm. Thứ quan trong đối với Stephanie lúc này không phải ý nghĩa câu nói mà là thanh âm giọng nói của chàng một giọng nói trầm ấm, êm tai biết bao.
Đoàn xe đón dâu đã vào đến sân lâu đài Resmont của nhà trai. Lâu đài này còn tráng lệ hơn lâu đài Fermony. Sau nghi lễ tiếp đón, khách khứa được mời lên phòng nghỉ trưa để chuẩn bị cho cuộc vũ hội tối nay.
Giấc ngủ trưa là bắt buộc đối với mọi người. Người ta khuyên các cô phù dâu cởi bộ áo váy ra cho cơ thể được thoải mái. Tấm váy phồng bó chặt ngang eo quả đã làm Stephanie nhức nhối. Nhất là phần trên, bộ ngực nàng bị ép chặt trong tấm áo bằng nhung dầy và may rất chặt làm Stephanie đôi lúc cảm thấy như ngạt thở.
Stephanie nới long các khuy, cái dải và nằm ngả lên nệm ghế. Trong cơn mơ màng lại thấy René hiện lên và lúc này chàng có một vẻ gì đó bí hiểm khiến nàng nghi ngại. Choàng thức dậy, nàng vội nhìn quanh. Nàng chỉ thấy mấy cô bạn phù dâu đang thiếp đi trên các nệm ghế như nàng.
Lúc xuống cầu thang chính, nhìn thấy René, tim Stephanie lại đập thình thịch. Toàn thân nàng nóng rực, lúc chàng tiến về phía nàng. Stephanie nhìn chàng, xem nét bí hiểm của chàng là ở đâu, nhưng hoàn toàn không thấy chút dấu vết nào của nó mà nàng đã thấy trong lúc mơ màng buổi trưa. Lòng nàng trào lên niềm hạnh phúc, một niềm hạnh phúc nàng không thể phân tích, vượt ra cả không gian, thời gian.
Khi bàn tay René đụng vào bàn tay nàng và dừng lại ở đó, Stephanie mới sực tỉnh, ý thức được mình đang ở đâu. Nàng đang đứng giữa phòng khách lớn của lâu đài Resmont. Vậy là Amélie đã về nhà trai, đã là gái có chồng.
Dàn nhạc chơi nhè nhẹ và cuộc vũ hội bắt đầu. René một tay đỡ bàn tay nàng, tay kia ôm ngang eo, dìu nàng đi theo điệu nhạc. Lúc này nàng mới nhớ đến cuốn sổ nhỏ xíu và chiếc bút chì. Cuốn sổ ghi tên những ai nàng đã nhận lời cùng nhảy. Nàng tựa hẳn vào người René, lấy cuốn sổ nhỏ trong túi áo, xòe ra như cái quạt, và cầm chiếc bút chì bằng bạc kẹp sẵn trong đó. Rồi nàng nheo mắt, biết René đang lén theo dõi, nàng viết lên trang sổ:
"René... René..." Trong lúc viết, nàng càng tựa mạnh lên người chàng hơn.
Cảm thấy mọi người chú ý nhìn mình, nàng thong thả nắm chặt cuốn sổ, tiếp tục đặt bàn tay lên vai René, để chàng đưa đi. Tiếng nhạc nghe mới thần tiên làm sao.
- Chúng ta đều nâng niu thờ phụng cái đẹp, phải không ông Guinchamp?
Giọng vang như tiếng kim loại của ngài Morny ngay bên cạnh nàng:
- Thưa tiểu thư Boisnaudouin, tôi thỉnh cầu tiểu thư ban cho niềm vinh hạnh được nhảy với tiểu thư bản nhạc tiếp theo.
Stephanie ngỡ ngàng, lúng túng nhìn hai người đàn ông. Cuốn sổ nhỏ nàng vẫn nắm chặt trong bàn tay cùng với chiếc bút chì bằng bạc. Lúc này nàng mới giật mình, loáng thoáng cảm thấy hình như ngài Morny đã chăm chú nhìn nàng từ lúc nàng xuống cầu thang và cho đến bây giờ mới mời nàng nhảy với ông một bản. Giác quan thứ 6 báo cho nàng biết như vậy, đồng thời nàng cũng biết mình chỉ muốn nhảy với René, một mình René thôi. Nàng bỗng thấy ác cảm với ngài Morny danh giá và quyền thế kia. Ông ta đã bắt nàng phải rời René. Nhưng nghĩ cho cùng thì cho đến giờ phút này nàng vẫn là người phụ nữ tự do, chưa bị ràng buộc gì hết. Ông ta có quyền mời nàng.
- Thưa ngài, tôi chưa biết...
René ấn mạnh vai nàng, với ý ngăn nàng lại, không để nàng nói hết câu.
- Thưa ngài - René vội kính cẩn nói - Tiểu thư Boisnaudouin rất biết ơn niềm vinh hạnh ngài vừa ban cho nàng.
Nàng luôn mỉm cười khi chàng mỉm cười, nói khi chàng muốn nàng nói, nên nàng cung kính cúi đầu duyên dáng với ngài Morny.
Nhưng vị hoàng thân lõi đời này rất tinh tường. Ngài thấy ngay thực chất vấn đề. Mặc dù Stephanie duyên dáng nghiêng mình cảm ơn nhưng ngài vẫn quắc mắc nhìn nàng, vẻ lạnh nhạt trong khi miệng lại mỉm cười nhũn nhặn. Ngài lảng đi.
René nhìn Stephanie vẻ trách móc:
- Tiểu thư không nên thoái thác một lời mời vinh dự đến như thế.
- Tôi đã trả lời gì đâu, công tử Guinchamp?
- Dù sao tôi cũng không có quyền giữ thêm tiểu thư nữa - René dịu dàng nói khẽ.
Stephanie bực bội cắn môi. Đúng là nàng lại vừa làm một điều dại dột. Tại sao thế? Tất nhiên nàng muốn nhảy với René, chỉ với chàng thôi. Nhưng nàng quên rằng đấy là điều không thể được, trong những đêm vũ hội như thế này. Ôi, cách cư xử của nàng đúng là dại dột và còn bất lịch sự nữa. Không biết mọi người sẽ nghĩ về nàng thế nào?
Nhưng nàng vừa kịp băn khoăn thì Adolphe Hemard đã bước đến:
- Với tôi, tiểu thư có thể dành cho một cơ hội nhỏ nào được không, thưa tiểu thư Boisnaudouin?
Nàng nhận lời, ghi thêm vào cuốn sổ vũ hội tên của Adolphe.
- Vậy là tôi đã diễm phúc bởi đến đúng lúc. Vì tiểu thư nhìn kìa - Adolphe cười, trỏ một loạt sĩ quan đang tiến đến - Lúc nãy vì ngài hoàng thân đã chọn nên tất cả chúng tôi không ai dám đăng ký xin nhảy với tiểu thư. Nhưng giờ ngài đã bỏ đi, bọn chúng tôi sẽ ùa đến cho mà xem.
Đúng như Adolphe nói, bây giờ thì Stephanie hoàn toàn bối rối.
- Thưa tiểu thư, liệu tôi có được vinh dự...
- Thưa tiểu thư...
- Thưa tiểu thư...
- Thưa tiểu thư...
Xung quanh nàng là Henry, Honoré, Paul và một loạt sĩ quan trai trẻ khác. Nàng mỉm cười ghi tên họ vào các trang của cuốn sổ "vũ hội".
- Tôi rất lấy làm tiếc thưa công tử...
Stephanie đã lấy lại được nụ cười tươi tắn, nụ cười làm bao nhiêu chàng trai ngây ngất, thầm mơ tưởng. René có bao nhiêu bạn nhảy nữ khác, vậy nàng cũng có bạn nhảy ngoài chàng chứ sao? Nhưng khi trong vòng tay của Adolphe Hermard, để mặc anh đưa nàng đi trên sàn nhảy trong tiếng nhạc của bản vũ điệu thứ hai, nàng liếc nhìn sang René lúc này cũng đang nhảy với một cô phù dâu và bỗng hoảng hốt khi thấy chàng cau mặt. Sao vậy? Nghĩa là chàng không bằng lòng nàng nhảy với người khác?
Stephanie vội mở cuốn sổ nhỏ, ghi tên René vào khoảng giữa những tên nam giới khác. Rồi lúc lướt bên cạnh chàng, Stephanie giơ cho chàng thấy. Nghĩa là cứ sau một điệu nhảy với người khác, nàng lại dành một điệu nhảy với chàng. Stephanie thấy cặp mắt René sáng lên và chàng mỉm cười rất tươi.
"Vậy là chàng yêu ta rồi" Stephanie sung sướng thầm nghĩ "Chàng yêu ta rồi!" Ý nghĩ đó lặp lại trong óc nàng "Em cũng yêu anh, René! Em rất yêu anh!".
Bây giờ nàng đã lại trong vòng tay chàng. Những ngón tay chàng chạm vào ngón tay nàng như truyền sang hơi ấm, hơi ấm của da thịt chàng. Nàng cảm thấy hơi ấm ấy từ khắp người chàng lan toả sang khắp người nàng...
Ở điệu nhảy mở đầu, trong khi nàng nhảy với René thì cô dâu nhảy với vị khách danh dự của hôn lễ, hoàng thân Morny. Các cô phù dâu khác nhảy với các chàng phù rể. Sang điệu nhảy thứ hai, họ đổi bạn nhảy. Bây giờ là điệu nhảy thứ ba. Trong đám vũ hội Stephanie nhận thấy hoàng thân Morny nhảy với một thiếu phụ có khuôn mặt kiều diễm, cách phục sức lộng lẫy và dáng điệu vô cùng đài cát. Nhưng ông ta thỉnh thoảng ngoái đầu nhìn nàng bằng cặp mắt đột nhiên lạnh giá. Còn thiếu phụ kiều diễm kia, Stephanie không nhớ tên. Hình như là quận chúa gì đó. Nàng đã được giới thiệu với bà, nhưng tất cả là do René. Từ lúc gặp chàng, nàng không còn nhớ được ai vào với ai nữa. Stephanie tự nhủ, sẽ hỏi Amélie xem người thiếu phụ đó là ai.
Đột nhiên nàng giật mình. Hôm nay là ngày cuối cùng của cuộc hôn lễ. Sau hôm vũ hội này, sáng mai khách khứa sẽ ra về. Và nàng lại phải chia tay với René. Làm thế nào nàng gặp lại được chàng? Nàng tự nhủ, cuối buổi vũ hội này, nàng sẽ phải hẹn với chàng lần gặp mặt sau tại Paris. Ở đâu, bao giờ là tùy chàng.
Điệu nhảy cuối cùng nàng nhảy với ngày Morny. Hoàng thân mời nàng theo cách nàng không thể từ chối và cũng không dám từ chối.
- Điệu nhảy cuối cùng, cũng là điệu nhảy chia tay của tất cả chúng ta. Tôi hy vọng tiểu thư vui lòng ban cho tôi vinh dự?
Stephanie khẽ cúi đầu, cô mỉm một nụ cười duyên dáng nhất mà nàng có thể, rồi đặt bàn tay lên vai con người uy quyền nhất Paris kia.
Nàng cảm thấy hoàng thân đưa mắt nhìn lướt trên khuôn mặt nàng, đưa xuống dưới, vào bên trong cổ áo mở rộng của nàng, rồi nhìn thẳng vào mắt nàng. Cặp mắt ngài sỗ sàng, phải chăng vì nàng là người phụ nữ đầu tiên dám thoái thác ngài và chính thái độ đó của nàng càng kích thích lòng thèm khát của ông ta?
Cặp mắt ngài Morny vẫn lướt trên da thịt nàng, như thể ông ta có tài nhìn xuyên qua lần vải. Bỗng nhiên Stephanie rùng mình. Nàng không hiểu cảm giác này là sao. Chưa ai nhìn nàng theo kiểu đó. Chưa người đàn ông nào dám sỗ sàng với nàng như vậy. Nàng sực nhớ đến Aimé. Con trai ông chủ hiệu bánh, bạn thuở nhỏ của Charles ở quê cũng có cách nhìn xuyên thấu như vậy với nàng, nhưng sao nàng không cảm thấy anh ta sỗ sàng? Cái nhìn của Aimé thành kính, chiêm ngưỡng và hình như không có vẻ xác thịt chút nào. Armand lại khác. Chàng chỉ đưa mắt rất nhanh rồi lảng ngay đi, thậm chí còn khiến nàng mong chàng nhìn lâu hơn. Riêng René thỉnh thoảng cũng nhìn nàng táo tợn như vậy, nhưng không gây cho nàng cảm giác khó chịu như bây giờ, mà còn khiến nàng sung sướng, tự hào về thân thể của mình hơn.
Cặp mắt ngài Morny lúc này đã mất hẳn vẻ băng giá mà chỉ còn nét tình tứ, thậm chí đĩ thoả. Vừa say đắm nhìn vào mắt nàng ông ta vừa hỏi:
- Phải chăng tiểu thư đã học nhảy ở tu viện Secré Coeur?
- Thưa ngài, tu viện chỉ có một số tiết về cử chỉ và bước đi, không có tiết nhảy vũ hội.
- Vậy thì tôi xin nói rằng tiểu thư có năng khiếu trời cho về nhảy. Tiểu thư đi những bước rất mềm mại, duyên dáng.
Lời khen làm nàng sung sướng. Không phải vì ngài Morny mà vì nàng nghĩ tất cả những phẩm chất tốt đẹp này nàng đều sẽ hiến dâng René, chỉ cho chàng mà thôi. Cùng với mọi thứ khác của nàng.
Đêm vũ hội kết thúc. Cuộc tiễn đưa ngài Morny về Paris diễn ra long trọng. Ngài khen cô dâu chú rể đẹp đôi và chúc họ hạnh phúc. Ngài cảm ơn chủ lâu đài, hai thân sinh của Achille và của Amélie. Ngài ca tụng các sĩ quan là "chỗ dựa của nước cộng hoà". Mọi người đều ra thềm tiễn ngài, dưới ánh sáng của những ngọn đuốc.
Khi trở vào phòng khách, chú rể Achille bước đến gần nàng:
- Tôi hy vọng khi trở về Paris, chúng tôi sẽ được tiếp tiểu thư, Amélie rất quý tiểu thư.
- Cảm ơn công tử. Tôi cũng đang muốn xin công tử một lời khuyên. Tôi sẽ tổ chức một bữa tiệc nhỏ tại biệt thự của cậu tôi, ông Faverolle, kiểu tiệc như hôm lần đầu tiên tôi gặp công tử, tại biệt thự của phu nhân Soulage. Tôi thoáng nghĩ trong bữa tiệc của tôi, các bạn thân của tôi Madeleine, Valerie, Clotilde và một số bạn gái khác chắc chắn sẽ rất vui mừng được gặp lại các kỵ sỹ tháp tùng họ trong cuộc hôn lễ này.
- Và tiểu thư cũng sẽ rất vui mừng được gặp lại bạn tôi René de Guinchamp, tôi đoán thế?
Vậy là không thể giấu anh ta được điều gì. Stephanie tránh cái bẫy Achille giăng ra.
- Công tử sẽ đến cùng với Amélie chứ? Tôi sẽ rất sung sướng nếu công tử và Amélie có mặt hôm đó.
- Chúng tôi rất vinh dự nhận lời tiểu thư mời.
- Vậy là tôi có thể hy vọng ở mối cảm tình của công tử?
- Ở tình bạn chân thành của tôi, thưa tiểu thư Boisnaudouin.
- Vì tình bạn, công tử sẽ giúp tôi chuyển lời mời đến các bạn công tử?
- Tất nhiên. Tôi sẽ bàn với vợ tôi, Amélie. Tất nhiên trong số khách mời đến dự tiệc ở nhà tiểu thư sẽ có bạn tôi René de Guinchamp... và cả tiểu thư Lomanais nữa.
Stephanie nhận thấy trong ánh mắt của Achille khi nói đến người có tên là tiểu thư Lomanais kia, thoáng nét nhắc nhở, gần như đe nẹt nàng. Ít nhất thì cũng là nhắc để nàng biết rằng trên đời còn có một thiếu nữ tên là tiểu thư Lomanais.
- Tiểu thư Lomanais? Tiểu thư không có mặt trong hôn lễ này?
- Lomanais đang vướng tang. Tiểu thư Lomanais rất xinh đẹp và duyên dáng. Một thiếu nữ vô cùng đáng yêu...
- Tiểu thư rất thân với công tử?
- Vâng. Tiểu thư có thể gặp và làm quen với tiểu thư Lomanais, nếu tiểu thư quá bộ đến thăm vợ chồng tôi.
Lomanais! Lomanais! Nàng nhẩm cái tên đó nhiều lần để ghi nhớ. Bởi qua thái độ của Achille thì đấy là người mà nàng cần lưu ý. Nhưng lưu ý gì vậy? Cô ta, cô tiểu thư Lomanais ấy, đóng vai trò gì trong cuộc đời nàng?
Lúc lên phòng để nghỉ, Madeleine ghé vào tai nàng nói nhỏ:
- Tiếc cho Armand không có mặt ở đây hôm nay.
Stephanie định hỏi tại sao Madeleine lại nói vậy. Nhưng nàng lại thôi. Armand! Bây giờ nàng mới nghĩ đến chàng. Vậy là trong trái tim nàng có những hai người: Armand và René. Nhưng bây giờ khi đã có René, hình ảnh Armand bổng mờ nhạt hẳn đi... Suốt ba ngày hôm nay, hầu như không lúc nào nàng nghĩ đến.