Chương 5 STEPHANIE & RENÉ
Ông Faverolle rất hào hứng nghe cháu gái thuật lại hôn lễ linh đình ở lâu đài Fermonde. Duy ông chỉ hơi ngạc nhiên thấy Stephanie tỏ ý sau niên học này sẽ rời khỏi tu viện. Nhưng ông nghĩ, chắc chắn cháu gái mình tính chuyện cưới Armand.
- Cậu vừa nhận được hai lá thư, Stephanie. Một lá của viên quản lý trang ấp gửi cho cậu và một lá gửi cho cháu, cậu đoán là của chị Suzanne. Cậu đoán chị ấy cũng chỉ báo cháu biết vẫn cái tin đó thôi.
- Tin gì, thưa cậu?
- Họ sắp làm lễ cưới.
- Ôi, đây là tin đáng mừng. Suzanne lấy Gautron tất cả hai sẽ ở lại lâu đài. Cháu đang lo chị ấy đi lấy chồng nơi khác sẽ rời khỏi nhà ta.
Trong lúc đọc thư Suzanne, đầu óc Stephanie chợt hiện lên hình ảnh ở nhà trọ hôm trước. Áo quần Suzanne vứt quăng quật trên ghế và nàng không nhìn thấy chị ta đâu. Đọc xong thư, Stephanie ngồi thừ ra suy nghĩ. Nàng nhớ đến lâu đài trang ấp, đến dáng hình Aimé vạm vỡ cao lớn chạy từ sau thân cây ra tiễn nàng đi Rouen... Trước đây nàng đã tính, khi nào Gautron thôi không làm quản lý trang ấp, nàng sẽ giao anh thay chân đó. Nhưng bây giờ, sau khi lấy Suzanne, chắc chắn Gautron sẽ ở lại vĩnh viễn. Nàng hơi tiếc cho Aimé. Nàng rất mến anh.
- Cháu sẽ viết thư mừng họ và tặng cho họ một món quà cưới. Cậu nghĩ sao, thưa cậu Faverolle?
- Đúng rồi. Nên thế. Cháu có định sau này về sống ở đó không, Stephanie?
- Không, thưa cậu. Không bao giờ cháu về sống ở đó. Chỉ thỉnh thoảng ghé thăm ít bữa thôi.
Ông Faverolle hiểu rằng quyết định đó, cô cháu gái đã có từ lâu.
- Nghe giọng cháu nói rất dứt khoát. Nhưng cậu lại nhớ đến mẹ cháu. Hồi bằng tuổi cháu bây giờ, mẹ cháu cũng nói đúng hệt như thế.
- Mẹ cháu cũng từng nói như vậy ạ, thưa cậu?
- Ừ, Stephanie. Hồi trẻ mẹ cháu rất đẹp, cũng yêu kiều, duyên dáng như cháu bây giờ, cũng ham vui, thích mặc đẹp và tiệc tùng. Mẹ cháu cũng có bao nhiêu đám danh gia vọng tộc ướm hỏi, nhưng ba cháu xuất hiện, thế là mẹ cháu nhận lời và sau khi cưới, ba mẹ về quê, sống ở lâu đài, trông nom trang ấp. Từ đó ông bà chỉ thỉnh thoảng mới lên Paris.
Chưa bao giờ Stephanie lại nghĩ mẹ nàng ngày xưa từng xinh đẹp nổi tiếng một thời. Nàng cảm thấy hình như mình có một số hoàn cảnh giống công tước phu nhân Boisnaudouin, mẹ nàng. Nàng cũng có nhiều chàng trai chú ý. Nàng cũng đã định lấy Armand, nhưng rồi René xuất hiện... Nàng sẽ lấy René và sẽ sống bên chàng mãi mãi... Duy có điều về lâu đài thì nàng cảm thấy nàng không giống như mẹ. Dù có chồng và yêu chồng đến mấy nàng cũng sẽ không rời bỏ đất kinh thành. Nhưng biết đâu?
- Cháu nghĩ gì vậy?
- Cháu nghĩ đến mẹ cháu... À, cháu định thưa với cậu một chuyện.
Và nàng trình bày nguyện vọng tổ chức một tiệc mời bè bạn. Tất nhiên ông Faverolle tán thành.
- Ta sẽ in thiếp thật đẹp. "Tiểu thư Stephanie de Boisnaudouin rất hân hạnh..."
*
Trở về tu viện Sacré Coeur, Stephanie bàn ngay với Madeleine danh sách những bạn gái nàng sẽ mời dự tiệc.
Nàng rất nóng lòng mong hai vợ chồng mới cưới Amélie và Achille trở về Paris. Nhưng vừa được tin họ về thì nàng lại được ngay tin tiếp theo là họ đã lại đi nông thôn. Stephanie rất thất vọng. Nàng đã chuẩn bị cả một kế hoạch thầm kín với Amélie, nhờ bạn điều tra thêm về gia đình René de Guinchamp, nhất là về con người gọi là tiểu thư Lomanais kia.
Hôm đó chồng Amélie đã gợi lên tên của cô gái đó bằng cái giọng Stephanie không thể nào bỏ qua. Dụng ý của Achille là gì? Tiểu thư Lomanais là ai? Tại sao lại dính dáng đến nàng? Hay đấy là người yêu của René? Thậm chí là vị hôn thê! Không, không thể có chuyện ấy được. Nếu vậy thì René sao lại ngỏ ý muốn gặp lại nàng? Nhưng giọng Achille nói với nàng hôm đám cưới không thể là bâng quơ. Phải có chuyện gì đó. Tốt nhất là nhờ Amélie điều tra.
Chưa biết rõ tiểu thư Lomanais là ai và quan hệ với René thế nào, Stephanie chưa thể ăn ngon ngủ yên. Nàng đã quá yêu René và nếu xảy ra chuyện gì khiến không lấy được chàng, làm sao nàng sống nổi? Không, bằng mọi giá nàng phải lấy được René!
Stephanie về thăm lâu đài Boisnaudouin trong tâm trạng rối bời. Nàng đến thăm bà cụ Mayeux và những người thân thiết khác. Nhưng chỉ khi gặp Aimé và trò chuyện với anh, nàng mới thấy lòng thanh thản đi ít nhiều. Đã mấy lần nàng định thổ lộ tâm tình với Aimé nhưng lại thôi.
Stephanie hấp tấp trở lại Paris, hy vọng gặp Amélie. Nhưng hai vợ chồng mới cưới còn đang mãi ngao du, chưa thấy trở về kinh thành. Sau nhiều đêm băn khoăn đến mất ngủ, Stephanie quyết định nhìn thẳng vào vấn đề đang làm nàng rối trí. Điểm lại những hoàn cảnh nàng đã trải qua, Stephanie thấy nàng phải khắc phục thói bộc trực quá đáng. Phải biết kiên nhẫn. Những ngày dân Paris nổi loạn, hai cái chết đau thương của cha và anh. Chuyến chở hai linh cữu về quê. Việc mẹ nàng qua đời và nàng phải nắm quyền làm chủ trang ấp... Dù sao hai năm trong tu viện cũng giúp nàng được nhiều. Bây giờ Stephanie chín chắn hơn, nhẫn nại hơn, và cũng bình tĩnh hơn. Muốn đạt được mục đích, không thể nóng vội. Mọi thứ đều phải từ tốn. Quyết tâm của nàng là lấy René, nhưng không thể tiến hành một cách thô bạo mà phải đi từng bước.
Stephanie quyết định đến lâu đài Chaulonnière thăm gia đình Armand. Nàng không sợ cậu nàng, ông Faverolle, cũng không sợ hầu tước phu nhân Dytteville, mẹ Armand. Người duy nhất nàng sợ là bản thân Armand. Cảm giác thanh thản khi ở bên chàng, kèm thêm nỗi tò mò đối với quan hệ nam nữ đã dẫn nàng đến tình yêu đối với chàng. Nếu René không xuất hiện, chắc hẳn nàng sẽ lấy Armand. Nàng biết Armand yêu nàng và vẫn tin sẽ lấy được nàng. Vậy phải làm sao đây? Đâu phải nàng không yêu Armand, nhưng bây giờ đã có René...
Đến lâu đài Chaulonnière là một bổn phận đạo lý mà nàng thấy cần thiết. Nghĩ đến lúc gặp Armand, đi bên với chàng, nhìn niềm hạnh phúc tràn trề trong cặp mắt chàng, Stephanie thấy buồn vô hạn. Nàng rất khổ tâm nghĩ đến việc sẽ gây cho Armand nỗi đau khổ khôn cùng. Nàng dự định sẽ tỏ ra hết sức dịu dàng, ngoan ngoãn với chàng và để chàng thấy nàng rất kính trọng chàng...
Đến nơi hôm trước, như thường lệ, nàng nhận lời dạo chơi với Armand ra vùng đồi núi. Nàng lo lắng nghĩ đến lúc chàng sẽ ôm nàng và đặt cặp môi lên môi nàng, hôn nàng thắm thiết... Trước đây thông thường nàng chủ động, đẩy chàng đến cử chỉ đó. Nhưng từ sau đám cưới Amélie, lòng nàng đã khác. Nàng đã có René. Nhưng nàng chưa muốn lạnh nhạt với Armand. Nàng thầm nghĩ nếu như Armand tự buông thả thêm nữa, yêu nàng không phải theo cách "gia giáo" mà say đắm đến mức điên cuồng, biết đâu nàng sẽ quên René đi mà lấy chàng.
Đến một rặng cây vắng vẻ, Armand quay sang ôm nàng. Stephanie để chàng ghì chặt mình trong vòng tay, để chàng đặt cặp môi lên trán, lên má, lên gáy nàng. Tỏ ra là một cô gái hiền dịu, ngoan ngoãn, nàng nép mình vào ngực Armand với thái độ của đứa em gái đối với người anh, không phải của một người tình. Armand hơi ngạc nhiên: mọi khi chàng thấy Stephanie sôi nổi, say mê hơn thế này nhiều. Nhưng Armand nghĩ, đấy chỉ là một cách nhõng nhẽo thường tình của phụ nữ, nên chàng thấy cũng phải tôn trọng và ôm chặt nàng vào lòng một cách tinh khiết.
Trên đường trở về lâu đài. Armand hỏi:
- Stephanie, hình như em đang mệt phải không?
- Khô... ông, - nàng đáp, không ra vẻ khẳng định cũng không từ chối.
Nhưng hôm sau, lúc chàng ôm Stephanie, chàng thấy nàng hơi cưỡng lại.
- Em làm sao vậy, Stephanie?
- Em không biết nữa.
- Hôm nay em làm sao ấy. Mọi khi em có thế này đâu?
- Em vẫy thế đấy chứ, Armand - nàng nói, không ngẩng mặt, nép sâu hơn vào ngực Armand và nghe thấy tiếng tim chàng đập thình thịch... Stephanie vẫn không sao quên được René. Bất giác nàng muốn bộ ngực nàng đang tựa đầu vào là bộ ngực René...
Câu nói của Armand cất lên cắt đứt dòng mơ mộng của nàng.
- Stephanie! Anh không muốn em tin vào điều đó, nhưng anh thấy hình như em lảng xa anh.
- Không phải đâu. Em đang bên cạnh anh đấy thôi - nàng thì thào và bỗng áp chặt mái đầu vào bộ ngực vững chãi của chàng. Armand yêu nàng biết bao. Chàng là người sẽ che chở nàng trong những lúc gian nan nguy hiểm, là người an ủi nàng những lúc nàng cô đơn...
Stephanie chợt nghĩ: "Bộ ngực đàn ông vững chãi biết bao nhiêu. Tựa vào đó mình không phải lo âu gì nữa".
Cảm giác an toàn mà đã lâu lắm rồi nàng không được hưởng như thể đã giải phóng thân xác nàng. Stephanie bỗng muốn buông thả hết. Armand đặt môi lên môi nàng, cảm giác khát khao trào lên trong lòng và Stephanie thọc tay vào bên trong chemise Armand, ôm chặt tấm lưng trần của chàng. Chàng thấy mắt nàng rơm rớm.
- Stephanie, em có chuyện gì buồn phải không?
- Không - nàng nhúc nhích đầu theo kiểu lắc.
- Anh cảm giác em có chuyện gì khúc mắc trong lòng.
Nàng không đáp. Nàng để Armand tự phán đoán. Biết đâu chàng đoán được. Stephanie chờ đợi. Nàng không muốn nói dối, không muốn lừa dối ai hết, nhất là Armand, người nàng cảm thấy không những yêu nàng chân thành mà còn là người bạn đáng tin cậy và tận tụy. Nàng rất muốn giữ tình bạn với Armand, một tình bạn giúp nàng những lúc cô đơn. "Ôi, giá như không có René, em sẽ rất vui lòng chấp nhận tình yêu của anh, Armand. Em sẽ rất sung sướng làm vợ anh... Anh hãy hiểu và tha thứ cho em..." Nàng định thốt lên tiếng nói trái tim đó với Armand nhưng không nỡ. Stephanie không muốn Armand bị đột ngột quá. Chàng đã đặt bao hy vọng vào cuộc hôn nhân với nàng, vậy mà bỗng nhiên... Không, hãy để chàng nhận ra dần dần.
Trước tình cảm chân thành, tha thiết của Armand, nàng thấy rất tiếc là sẽ không thể lấy chàng. Tình cảm với René gợi lên trong lòng nàng những triển vong quá thơ mộng, khiến nàng không thể nhận lời với con người đáng quý này được.
Mấy tuần lễ sống trong lâu đài Chaulonnière, bên hầu tước phu nhân Dytteville và Armand, Stephanie được hưởng một cảm giác êm đềm, thanh thản. Cả hai mẹ con bà Dytteville cũng như ông Faverolle cậu nàng, đều coi nàng là cô con dâu hoàn mỹ của gia đình Dytteville trong tương lai. Stephanie lúc đầu cũng định tỏ ra một sự cảnh tình nào đó, nhưng rồi nàng chặc lưỡi. Chuyện này nàng sẽ tiến hành theo một cách thức thật êm ả, không để gây ấn tượng gì xấu về nàng cho những con người đáng yêu kia.
*
Vừa đặt chân đến Paris, Stephanie đã ngập vào không khí ồn ào náo nhiệt đất kinh thành. Nàng nghĩ ngay đến René, đến cặp vợ chồng Amélie - Achille và đến bữa tiệc nhỏ mời bạn bè. Nàng tính toán những bước đi để đạt tới được hạnh phúc mong ước. Bữa tiệc là một bước đi. Mục đích của nó là gặp lại René và giới thiệu chàng với cậu nàng.
René hiện ra trên ngưỡng cửa đẹp đến mức làm nàng hoa mắt. Chàng còn đẹp hơn hồi đám cưới Amélie, đẹp hơn cả trong những giấc mơ của nàng.
- Cháu xin giới thiệu với cậu, công tử René de Guinchamp, người đã làm phù rể và là kỵ sỹ tháp tùng của cháu trong đám cưới Amélie.
Nghe giọng nói của đứa cháu có gì vừa hồi hộp vừa ngập ngừng, ông Faverolle linh cảm thấy ngay một điều gì đó:
- Tôi rất mừng được gặp và làm quen với công tử. Cháu gái tôi đã kể rất nhiều về công tử.
Cậu nàng đã nói dối, bởi từ hôm về, nàng chưa hé miệng nhắc đến René với ông. Những câu xã giao ông nói chứng tỏ ông đã đoán được phần nào, tại sao cháu gái ông lại tha thiết tổ chức bữa tiệc hôm nay. Phải chăng chỉ cốt để có cớ mời chàng trai hào nhoáng này đến nhà? Và phải chăng chính vì nguyên nhân đó mà Stephanie đòi rời khỏi tu viện ngay cuối năm học này.
Stephanie với tư cách "nữ chủ nhân" liên tục phải đóng mấy vai một lúc và nàng đóng hết sức khéo léo. Mặc dù đối tượng chính của bữa tiệc là René, nàng vẫn niềm nở vui vẻ với tất cả bạn bè. Khó nhất là thái độ xử sự với Armand, nhưng nàng vẫn tìm ra được giải pháp. Tuy Armand được đối xử ân cần, niềm nở và thân tình, chàng vẫn cảm thấy cặp mắt Stephanie rực sáng mỗi khi nhìn René. Nàng bảo đó là chiến đấu với Charles ngày xưa và nàng coi René như Charles vậy. Nhưng Armand linh cảm thấy hình như giữa Stephanie và René không phải chỉ có chung những kỷ niệm về Charles.
Cuối bữa tiệc, René nói nhỏ với nàng:
- Có lẽ tôi phải về thôi, Stephanie... Hôm nay tôi rất sung sướng được gặp lại tiểu thư. Ta sẽ còn gặp nhau chứ?... Tôi yêu tiểu thư...
Giữa lúc đó Achille bước tới phá rối. Vẫn cứ là Achille! Anh ta chuyên môn nhúng mũi vào chuyện riêng của mình.
- René! Mình tiễn bạn.
René mỉm cười gật đầu, nhưng quay sang ông Faverolle:
- Thưa ông, tôi rất vinh dự được dự bữa tiệc hôm nay. Và mẹ tôi, bá tước phu nhân Guinchamp và tôi sẽ rất hân hạnh nếu ông và tiểu thư Boisnaudouin quá bộ đến biệt thự chúng tôi dự những buổi tiếp khách vào tối thứ 6 hàng tuần...
Stephanie định mở miệng nhận lời thì ông Faverolle đã nói ngay:
- Chúng tôi vui lòng nhận lời mời của công tử. Có lẽ ta sẽ đến vào tối thứ 6 cuối cùng của tháng này, cháu nghĩ sao, Stephanie?
Stephanie không biết nói sao, đành chịu.
- Vâng, thưa cậu - Nàng cố lấy giọng ngoan ngoãn nói.
Tận cuối tháng! Sao mà lâu thế? Nàng bực dọc nghĩ.
- Mẹ tôi sẽ rất hân hạnh được làm quen với tiểu thư! - René nói thêm rồi lễ phép cúi chào, ra đi.
Vài hôm sau, để thu lượm vài thông tin về René và bá tước phu nhân mẹ chàng, nhưng chủ yếu để tâm sự và hỏi ý kiến Amélie đồng thời lôi kéo cô bạn về phía mình, Stephanie đã đến nhà Amélie. Trên đường nàng cầu mong Achille đi vắng. Và đúng là Amélie chỉ có một mình thật.
Sau khi thổ lộ tình cảm của mình, Stephanie hỏi:
- Bạn quen biết René từ lâu, bạn có thể nói mình biết, trước đây René đã có nhắm đám nào chưa?
- Mình không biết, Stephanie.
- Bà mẹ chàng là người thế nào?
- Bà bá tước Guinchamp...Ôi, mình biết quá ít về bà.
Đang cầm tay Amélie, Stephanie buông ra:
- Nhưng tại sao vừa rồi bạn lại ngập ngừng khi trả lời mình?
- Không phải ngập ngừng, Stephanie. Bạn đừng đáo để với mình như thế và đừng nghi ngờ mình. Câu bạn hỏi quá đột ngột nên mình rất khó trả lời, có vậy thôi. Về việc René có nhằm đám nào chưa thì mình không biết. Còn bà bá tước Guinchamp thì mình mới chỉ gặp và trò chuyện hai hoặc ba lần gì đó, trong những buổi tiệc. Mình không rõ về bà ta lắm.
Stephanie nghĩ Amélie nói thật. Amélie là người không biết nói dối.
- Vậy là bạn thật sự yêu René rồi phải không, Stephanie?
- Mình cảm thấy như quen chàng từ lâu lắm rồi và vẫn chờ chàng...
- Và bạn tin René yêu bạn như thế?
- Mình tin là như vậy.
- Anh ấy đã nói gì cụ thể với bạn chưa?
- Anh ấy bảo anh ấy yêu mình.
- Liệu có phải là cách nói xã giao không?
- Chẳng lẽ mình lại ngu ngốc đến mức vậy sao? Câu nói xã giao và câu nói từ đáy lòng khác nhau xa.
- Thôi được. Nếu thế chuyện này khá tế nhị đấy. Mình sẽ bàn với chồng mình. Achille chơi thân với René, anh ấy sẽ điều tra thêm. Và mình cũng sẽ gặp René thăm dò nữa. Mình hứa với bạn. Hãy tin ở mình, Stephanie. Mình rất yêu quý bạn. Đừng giận mình nếu mình nói vợ chồng mình rất quý mến Armand Dytteville. Armand thông minh và rất dễ thương. Bọn mình rất thích trò chuyện với anh ấy. Còn René... phải để vợ chồng mình tìm hiểu thêm. Bạn hãy tin rằng mình bao giờ cũng hành động vì quyền lợi của bạn, Stephanie. Vợ chồng mình hạnh phúc và mình rất mong bạn cũng có được cuộc hôn nhân hạnh phúc.
- Mình biết chứ. Hôm trước Achille dặn Armand sẽ cùng đi với mình nếu mình định thăm bạn.
- Bạn sẽ đến đây với Armand?
- Mìh chưa biết, Amélie. Mình đang đợi xem bạn nói thế nào đã.
- Stephanie, mình không muốn giảng đạo đức cho bạn, nhưng chuyện này bạn phải hết sức bình tĩnh, thận trọng và kiên nhẫn. Tính bạn hay hấp tấp. Mình đề nghị bạn cố gắng đừng làm phiền lòng bất cứ ai, trước khi chúng mình gặp nhau lần sau.
Stephanie suy nghĩ một chút:
- Mình hứa làm theo đúng lời bạn khuyên, Amélie. Mình hoàn toàn tin cậy bạn.
Ra khỏi nhà Amélie, Stephanie cảm thấy lòng nhẹ hẳn. Amélie có được tất cả những phẩm chất mà nàng thiếu: bình tĩnh, chín chắn. Đặc biệt Amélie rất chân thành, không hề biết nói dối ai. Có được sự giúp đỡ của Amélie, nàng vô cùng yên tâm.
Achille, tuy thái độ bên ngoài có vẻ cục cằn, nhưng bản chất cũng rất tốt. Anh ta lại thân với René. Ngoài ra, Stephanie còn cảm thấy hình như Achille cũng không hẳn lãnh đạm với nàng, về phương diện nam nữ. Có thể vì tính nàng sôi nổi, táo báo, tự lập làm anh ta thấy thích chăng? Nhiều khi đàn ông như vậy đấy, thích những tính cách đối lập. Vợ anh ta hiền dịu thì anh ta lại thích thú một cô gái ngỗ ngược. Phải thế chăng?
Về đến biệt thự Faverolle, ông cậu nàng đang ngồi đợi. Thấy cháu gái đi ra ngoài hành lang, ông gọi vào phòng giấy của mình.
- Cậu muốn nói câu chuyện quan trọng với cháu. Vài phút thôi.
Stephanie hơi ngạc nhiên. Nàng không đoán ra được chuyện gì. Cậu nàng hay nói dài dòng văn tự mà nàng thì lúc này chỉ mong lên phòng cho nhanh để ngồi một mình suy nghĩ.
Nàng ngồi vào ghế rồi mà ông Faverolle vẫn còn loay hoay xếp lại cái bút, sửa lại vị trí cuốn sách...
Rõ ràng ông chưa biết nên nói với cô cháu gái thế nào. Cuối cùng ông đã ngồi yên, ngả người ra lưng ghế, hai tay chắp lại đặt trước bụng.
- Stephanie, vừa rồi cậu tiếp hai người khách mà cậu đã biết trước và đã chờ đợi. Cháu đoán được là ai không?
- Không, thưa cậu - Stephanie thản nhiên đáp. Lúc này nàng rất mệt và không muốn để ý đến bất kỳ thứ gì khác ngoài chuyện nàng với René.
- Phu nhân Hermard và cậu Adolphe.
Stephanie ngạc nhiên, nhìn cậu.
- Cậu biết cháu sẽ ngạc nhiên - ông Faverolle nói tiếp - Cậu biết sẽ có cuộc viếng thăm của họ hôm nay, nhưng cậu không nói gì trước với cháu, bởi cậu biết mục đích của họ và biết cháu không quan tâm đến chuyện đó. Nhưng vừa rồi thấy cháu ngạc nhiên, cậu giật mình. Hay là cháu có quan tâm? Vậy cậu xin nói ngay, phu nhân Hermard hỏi xin cháu cho Adolphe.
Stephanie sửng sốt. Anh chàng Adolphe này đúng là điên!
- Cậu trả lời rằng cậu sẽ hỏi ý kiến cháu. Vậy cháu nghĩ thế nào về chuyện đó, Stephanie?
- Cháu chẳng nghĩ thế nào cả.
- Cháu có yêu Adolphe không?
- Cháu mến anh ta thôi. Adolphe vui tính, dễ mến. Có vậy thôi, thưa cậu.
- Nếu vậy thì chưa đủ để thiết lập mối quan hệ hôn nhân.
- Vâng. Cháu cũng nghĩ thế. Và thưa cậu, cháu đã quyết định, xin cậu thoái thác cho cháu với phu nhân Hermard.
Mặt cậu Faverolle lộ vẻ mừng rỡ:
- Cứ thế nhé? Cháu sẽ không thay đổi ý kiến nữa chứ?
- Vâng, thưa cậu. Mà nói chung hiện giờ cháu chưa muốn lấy chồng - nàng nhân đà nói luôn.
Stephanie thấy câu tuyên bố của nàng như lưỡi búa bổ xuống đầu ông cậu. Miệng há hốc, mắt trợn tròn, ông Faverolle nhìn chằm chằm vào mắt đứa cháu gái, như thể lần đầu tiên gặp nó.
- Cháu... Cháu chưa muốn lấy chồng lúc này? - ông lắp bắp nói - Nghĩa là cháu không muốn lấy chồng nữa?
- Thưa cậu, cháu chưa muốn lấy chồng vào thời gian này, Stephanie nhắc lại.
- Sắp tới cháu sẽ rời tu viện Sacré Coeur, thế nào ông bà hầu tước Dytteville cũng sẽ chính thức cầu hôn cháu cho Armand. Mà chắc chỉ nay mai thôi họ sẽ đến gặp cậu. Cháu thừa biết chuyện đó đã được cả hai bên nhất trí từ lâu, nay mai họ có đến đây thì cũng chỉ là thủ tục thôi.
- Thưa cậu, cháu chưa muốn lấy chồng. Mà có lẽ không lấy. Cháu muốn ở nhà với cậu... Tất nhiên nếu cậu không ghét bỏ cháu.
- Cháu thừa biết là cậu quý cháu và rất muốn cháu ở với cậu mãi mãi. Nhưng chuyện hôn nhân là quan trọng, cháu phải suy nghĩ cho kỹ. Hay Armand có làm gì cháu không thích cậu ta nữa?
- Cháu rất yêu anh ấy, cậu thừa biết.
- Vậy thì tại sao?
- Cháu không muốn lấy chồng - nàng nói bằng giọng kiên quyết, thứ giọng bướng bỉnh mà ông Faverolle biết rất rõ. Ông không lạ gì tính nết đứa cháu gái mà ông hết sức yêu quý này.
- Ôi, nếu như vậy Armand sẽ rất đau khổ, còn cậu thì sẽ rất buồn. Cả gia đình Dytteville chắc cũng chẳng vui gì. Tại sao? Có chuyện gì vậy, Stephanie?
- Cháu cũng không biết.
- Ôi. Cậu nói với họ thế nào đây?
- Tùy cậu, thưa cậu yêu quý.
Stephanie đọc rõ vẻ phẫn nộ trong mắt ông cậu. Nhưng nàng thích thú thấy việc nàng từ chối Adolphe đã mở đường cho việc từ chối Armand và việc đó khiến cậu nàng không nghi ngờ gì về mối tình mới xuất hiện của đứa cháu. Nàng từ chối Armand chỉ đơn giản là "chưa muốn lấy chồng"! Muốn ở nhà, muốn sống với cậu!
Stephanie cố lấy giọng thật dịu dàng nói:
- Cháu xin lỗi bởi đã gây khó khăn cho cậu, thưa cậu Faverolle.
Ông Faverolle thở một hơi dài như cơn gió mạnh, làm bay mấy tờ giấy trên bàn, giơ hai tay lên với vẻ bất lực rồi thả người ngồi phịch xuống ghế bành. Lát sau ông mới thốt lên được:
- Nếu cháu đã quyết như vậy thì... thôi, ta không nhắc đến chuyện ấy nữa... ít nhất thì cũng trong thời gian này.
- Cậu cho phép cháu lên phòng chứ ạ?
- Ừ, cháu lên nghỉ đi - ông nói uể oải và tránh không nhìn vào mắt Stephanie.
Vào phòng, đóng cửa lại, Stephanie xoa tay nhẹ nhõm. Vậy là nàng đã tiến hành trót lọt mấy bước. Đặc biệt khó nhất là đối với Armand. Thoái hôn mà vẫn không làm sứt mẻ mối quan hệ thân tình giữa hai gia đình. Bây giờ nàng được toàn quyền tự do gặp gỡ René. Amélie sẽ giúp nàng chuyện đó. Ôi, René, em yêu anh biết chừng nào. Em mong chóng được hiến dâng toàn bộ thân xác, tâm hồn cho anh.
Chỉ trong vài tháng nữa thôi nàng sẽ được chung sống với René. "Nếu cậu Faverolle không đồng ý thì chàng sẽ đưa ta đi và cuối cùng ông chẳng có cách nào ngăn chặn cuộc hôn nhân giữa mình và chàng". Nàng nghĩ.