Chương 6 TỐI HẬU THƯ
Tình hình chính trị nước Pháp vào thời gian nay diễn biến từng ngày. Sau cuộc đảo chính lật đổ quốc hội, trở thành Hoàng đế, hoàng thân Louis Napoleon đang đi khắp nơi vận động quần chúng chấp nhận giao toàn quyền cho ông ta. Phe bảo hoàng hò hét khắp nơi và khôn khéo đưa dần những biểu ngữ đẩy Louis Napoléon lên ngôi vua. Ngày càng xuất hiện nhiều những tẩm biểu ngữ "Hoàng đế Napoléon III vạn tuế".
Hàng vạn người đứng ở ga đón Louis Napoleon cùng đoàn tùy tùng của ông ta đi vận động ở những thành phố lớn của nước Pháp trở về. Tiếng reo hò vang động. "Hoàng đế muôn năm!" "Hoàng đế Napoléon đệ Tam muôn năm!" Cả kinh thành như lên cơn sốt.
Hoàng thân Louis Napoléon xuất hiện trên lễ đài, một bên là ngài Morny, một bên là cựu hoàng Jerome, em trai cố hoàng đế Napoleon đệ Nhất.
Kinh thành Paris lên cơn sốt thì đầu óc Stephanie cũng lên cơn sốt. Nàng cảm thấy ngày một đang tiến dần tới René de Guinchamp. Nàng luôn luôn tự nhắc nhủ là phải tỉnh táo và kiên nhẫn để đạt tới mục đích một cách êm thấm không gây phản ứng cho ai. Nhất là đối với Amélie, phải làm sao để cô bạn khỏi hoảng hốt.
Vài hôm sau, Stephanie đến nhà Amelie, báo cô ta biết tin gia đình Adolphe Hemard cầu hôn và nàng đã từ chối. Nhân đó nàng cho bạn biết mình cũng đã thoái lui luôn lời hứa hẹn với Armand, bằng cách tuyên bố chưa muốn lấy chồng. Amelie báo nàng biết là cô đã thăm dò René nhưng chữa thấy rõ tình cảm của anh ta lắm.
Stephanie thú thật với bạn, Armand yêu nàng, muốn lấy nàng và nàng cũng mến chàng, nhưng René mới thật sự làm trỗi dậy trong lòng nàng tất cả nỗi khao khát tình ái. Nàng nói với bạn là nàng cần phải gặp bá tước phu nhân Guinchamp, mẹ của René, và đó là cuộc gặp gỡ quyết định số phận cuộc đời nàng.
- Mình muốn thuyết phục bà ấy, Amélie. Mình muốn làm bà ấy thấy mình là đứa con dâu biết điều, sẽ không tranh giành René với bà. Mình sẽ ngoan ngoãn phục tùng bà trong mọi việc. Mình muốn làm cho bà ấy thấy rằng mình và bà ấy chỉ có một lợi ích chung, đấy là hạnh phúc của René. Mình sẽ làm tất cả những gì để bà Guinchamp hiểu được như thế và tin là như thế.
Lúc nàng cùng cậu Faverolle đến biệt thự Guinchamp, René ra đón tận ngoài cổng. Chàng thấy vẻ mặt Stephanie hơi đăm chiêu, lo lắng.
René dẫn khách vào nhà, giới thiệu với mẹ.
- Tôi rất sung sướng được làm quen với ông, thưa ông Faverolle kính mến và với tiểu thư Boisnaudoin. Con trai tôi luôn nhắc đến tiểu thư với những lời lẽ tốt đẹp nhất...
Stephanie thấy lạnh gáy. Câu chữ của phu nhân Guinchamp, đặc biệt là thái độ, sao mà giống thái độ của cậu nàng đến thế, hôm nàng giới thiệu René với ông. Rõ ràng đấy là những lời giả dối.
Cố giữ thái độ nhũn nhặn, Stephanie quan sát bà mẹ của René. Bà nói tiếp, giọng ngọt ngào nhưng vô cùng khách sáo:
- Con trai tôi nói quả không sai. Tiểu thư đúng là xinh đẹp. Tôi chúc mừng ông, thưa ông Faverolle kính mến, ông có cô cháu gái tuyệt diệu. Tôi còn được nghe là tiểu thư học trong tu viện Sacré Coeur được các bà seour ở đó khen ngợi và bạn bè yêu mến.
Stephanie tuy cố ghìm cảm xúc lại nhưng tim nàng vẫn đập loạn xạ. Nàng có ác cảm với bà phu nhân quý tộc trông đài cát đến tận đầu móng tay này.
Bà mặc áo dài màu ghi, viền nhung tím trông cực kỳ sang trọng. Cổ tay và cổ áo viền đăng ten để lộ ra vòng tay và các chuỗi hạt óng ánh kim cương. Tầm vóc trung bình, bà trông khoảng 50 tuổi. Stephanie phải công nhận bà rất đẹp. Điểm trang rất nhẹ, chỉ phơn phớt, nhưng tinh tế, khiến bà càng kiều diễm. Cặp mắt bà giống hệt cặp mắt René, to và xanh biếc, nhưng trông không hồn nhiên như con trai mà lạnh lùng, kiêu kỳ thậm chí có nét gì đó nhẫn tâm nữa.
Tuy bà Guinchamp tỏ ra trìu mến với Stephanie nhưng nàng cảm thấy như cặp mắt ấy xuyên qua người nàng.
Tuy cố tự chủ biết rằng không được để nỗi lo lắng cũng như định kiến sai lạc cảm giác đối với bậc mệnh phụ đài cát và kiêu kỳ này, nhưng nàng vẫn cứ thấy lạnh buốt trong xương.
Phu nhân Guinchamp nhìn nàng rõ ràng là để kiểm tra, đánh giá và nàng hiểu rằng ấn tượng đầu tiên này của bà sẽ quyết định số phận tương lai của mối tình giữa nàng và René. Stephanie lai rùng mình lần nữa khi bà Guinchamp lên tiếng nói tiếp, giọng ngọt như mật đồng thời cũng sắc nhọn như lưỡi dao, lách vào tim óc nàng.
- Với sắc đẹp kiều diễm và dáng điệu nhu mì như thế kia làm gì mọi người chẳng mến yêu!
Stephanie chỉ muốn bật lên một câu uất hận để bõ cơn tức tối. Nhưng nàng cố ghìm, Amélie đã chẳng căn dặn nàng phải thật mềm mỏng là gì. Amélie còn nhắc nàng không được hấp tấp làm điều gì phật lòng, để người ta có thể vịn vào cớ đó phá hủy kế hoạch của nàng.
Bà Guinchamp vẫn ngọt ngào uốn éo cái lưỡi:
- Thưa ông Faverolle kính mến. Ngày tiếp khách của gia đình chúng tôi là tối thứ 6. Tôi hy vọng ông không quên điều đó và đến với chúng tôi không chỉ một vài lần. Và tất nhiên mời cả tiểu thư nữa. Chúng tôi sẽ rất hân hạnh và vui mừng được tiếp ông và tiểu thư.
Rồi bà ta quay sang một cô gái gầy đét, cao như cái sào, mặt xương xẩu, da tái xanh, đứng nhút nhát phía sau bà.
- Tôi xin hân hạnh được giới thiệu với quý ông và tiểu thư, đây là tiểu thư Lomanais, cháu họ xa của tôi nhưng tôi coi như con trong nhà...
Stephanie liếc nhìn cô gái. Chà, thì ra đây là tiểu thư Lomanais mà Achille đã nói đến. Cô ta trông vụng về và cặp mắt mở to như sợ hãi. Vậy ra bà ta định hỏi cô này cho René!
- Lomanais, con là đứa con gái trong gia đình, con hãy tiếp các vị khách quý đi. Thưa tiểu thư Boisnaudouin, tôi rất mong lần sau đến biệt thự chúng tôi, tiểu thư mời cả công tử Armand Dytteville cùng đến. Bởi tôi sẽ rất sung sướng được gặp vị hôn phu của tiểu thư. Con trai tôi có kể công tử Armand Dytteville là chàng trai rất dễ thương.
Stephanie muốn thét lên: "Bà nói bậy! Armand không phải vị hôn phu của tôi! Tôi chưa có vị hôn phu nào hết", nhưng cổ họng nàng khô lại và bởi đã chuẩn bị sẵn thái độ nhịn nhục, nàng chỉ im lặng.
Quay sang René, nàng thấy chàng lộ vẻ ngạc nhiên và mặt đỏ bừng lên. Rõ ràng câu nói vừa rồi đã tác động rất mạnh đến chàng. Hoảng hốt, René quay sang đưa mắt cầu cứu ông Faverolle. Nhưng không thấy cậu nàng nói gì. Cũng có thể cậu nàng chưa kịp thanh minh thì bà Guinchamp đã liến thoắng luôn:
- Thân sinh cậu Armand nổi tiếng là nhà kinh doanh tài giỏi. Ngài Dytteville có cả một đồn điền rất lớn ở đảo Nouvelle Caledonie ngoài Thái Bình Dương. Tôi nghe đồn ngài Dytteville sắp cử một đại diện sang đó để tiến hành khai thác. Tin đồn có đúng không, thưa ông Faverolle?
Cậu nàng miễn cưỡng đáp lời:
- Quả thật chuyện đó tôi không biết, thưa phu nhân.
Thấy cậu nàng định nói gì thêm, bà Guinchamp lập tức chặn lại rồi nói trước:
- Xin ông tha lỗi, tôi phải ra tiếp mấy vị khách mới đến.
Nói xong bà không đợi Faverolle trả lời, đi ngay ra phía mấy người khách vừa trên xe xuống, đang bước lên thềm, để mặc hai cậu cháu ngây người ra lúng túng.
Tiểu thư Lomanais, sau khi bưng thức uống ra mời ông Faverolle và Stephanie, cũng lặng lẽ lui sang tiếp những khách khác.
Trong suốt buổi tiếp khách tối thứ 6 đó, Stephanie cố tìm cách gặp riêng René để nói rõ với chàng rằng chuyện nàng đính hôn với Armand là hoàn toàn không có. Armand chưa hề là "vị hôn phu" của nàng. Nhưng nàng không làm sao gặp riêng được chàng.
René cũng mấy lần định gặp riêng Stephanie nhưng không được.
Phu nhân Guinchamp tuy tiếp khách trò chuyện vui vẻ với họ nhưng mắt vẫn theo dõi con trai. Hễ thấy René đến gần Stephanie là bà ta gọi chàng để sai bảo một việc gì đó. Stephanie nhìn cảnh đó và càng thấy thương chàng hơn.
Nàng đã thấy "đối thủ" của mình và có thể quả quyết ngay rằng René không thể yêu được một cô gái gầy đét, người ngợm phẳng lỳ thế kia. Vả lại cô ta không phải loại đáo để, khôn ngoan. Rõ ràng đấy là một cô gái ngô nghê, nhút nhát, bà Guinchamp lấy về làm nàng dâu cốt để không tranh chấp gì được với mẹ chồng - có lẽ thế.
Trong khi Lomanais khô cằn đến phát sợ lên được, René lại điển trai, duyên dáng đáng yêu thế kia. Tội nghiệp René biết bao nếu chàng phải kết duyên với cây củi khô này. Không! Chàng xứng đáng được hưởng một tình yêu say đắm của một cô gái xinh đẹp. Ta sẽ gỡ cho chàng khó khăn này và nguyện sẽ hiến dâng thân thể ta, tâm hồn ta, cả cuộc đời ta cho chàng.
Có vẻ René rất sợ mẹ, nhưng ta có cách để chàng không sợ nữa, Stephanie thầm nghĩ.
Nhân lúc bà Guinchamp mãi tiếp một vị chức sắc lớn của chính phủ, René tranh thủ bước đến gần nàng. Không đợi chàng nói, Stephanie nói rất nhanh:
- Mai tôi sẽ đến thăm Amélie.
Chàng chưa kịp nói gì thì bà Guinchamp đã nhìn thấy họ.
- René, con ra tiếp ngài Thượng thư và phu nhân. Ngài đang hỏi mẹ về công việc của con đấy. Xin lỗi tiểu thư Boisnaudouin nhé!
René khẽ gật đầu với Stephanie. Vậy là chàng đã hiểu ý ngầm của nàng. Ngày mai gặp chàng, ta sẽ nói hết, nàng nghĩ. Và nỗi bực dọc trong buổi tối hôm nay bỗng vơi nhẹ hẳn đi.
Trên đường về hai cậu cháu không nói với nhau một lời. Mỗi người theo đuổi một ý nghĩ riêng. Stephanie thấy rõ cậu nàng vẫn tiếc đám Armand Dytteville và thái độ của bà Guinchamp đã tác động đến ông mạnh mẽ. Nhưng nàng thấy lúc này nói gì với ông cũng chỉ bất lợi thêm mà thôi.
Bước vào nhà, cậu nàng chỉ lặng lẽ nở nụ cười méo xệch, hôn nhẹ vào trán đứa cháu gái bướng bỉnh rồi về phòng riêng.
Sáng hôm sau, Stephanie đến nhà Amélie. Nàng cố ghìm nỗi uất hận, lấy giọng điềm tĩnh thuật lại cho bạn nghe cuộc tiếp xúc hôm qua. Nàng cũng không nêu nhận xét gì về tiểu tư Lomanais. Trong khi chờ René đến, nàng nêu nhận xét với Amélie rằng, theo nàng, René có vẻ chịu sự khống chế của bà mẹ. Nàng không dám chắc mà chỉ có cảm giác thế thôi.
René vẫn chưa đến. Nàng cố kiên nhẫn chờ, Amélie thì đoán:
- Chắc anh ấy bận quân vụ...
Stephanie không tin mặc dù nàng không giải thích lý do. Nàng chỉ lờ mờ cảm thấy có lẽ bởi lý do khác chứ không phải công vụ.
Stephanie mất công đợi hai tiếng đồng hồ. Lúc chia tay, mắt nàng rơm rớm và cảm thấy như mình sắp phát điên.
Về đến nhà, không dám vào phòng ngồi một mình để khỏi nghĩ ngợi miên man, nàng xuống nhà, trò chuyện huyên thiên với ông Faverolle. Cả hai cậu cháu đều cố tránh bàn luận đến việc hôn nhân của nàng, chỉ xoay quanh tình hình chính trị đang diễn ra ở kinh thành Paris. Về những hoạt động hung hãn của đám bảo hoàng và về phản ứng quyết liệt của những người cộng hoà.
Đã khuya, Stephanie mới lên phòng. Đầu óc nàng bức bối đến không chịu nổi. Với tâm trạng rối bời và uất hận lúc này, Stephanie dám làm mọi thứ: tung hê mọi chuyện lên, rủ René đưa mình đi trốn, hiến thân cho chàng, có con với chàng.
Nhưng rồi với nghị lưc vốn có, Stephanie bình tĩnh lại và tự nhủ: "Không, ta sẽ phải gặp chàng, tất nhiên là ở nhà Amélie! Ta sẽ làm cho chàng phải đến đấy. Ta sẽ làm cho chàng thoát khỏi sự khống chế của bà mẹ và thuộc về ta!".
Tuy đã quyết như thế, Stephanie vẫn không sao ngủ được. Nàng lấy báo ra đọc. Không kết quả. Mắt nàng vẫn chong chong. Mọi tin tức trên báo đều không làm nàng quan tâm... Cuối cùng nàng đành thổi tắt ngọn nến. Trong bóng đêm, nàng mở to mắt, thần kinh căng thẳng. Nàng tiếp tục suy tính mưu kế... Tủi phận, tự thương mình, nàng nghẹn ngào:
- René! René! - nàng lẩm bẩm như người cầu kinh và để nước mắt tự do chảy xuống gối - René! René! Tình yêu của em!
Rồi lẩm bẩm tên chàng, Stephanie lim dim mắt và thiếp đi. Nàng mơ thấy mình bơ vơ một mình giữa sa mạc mênh mông. Cát khô trắng thành từng đợt kéo dài đến tận chân trời... Bên trên là bầu trời u ám, với những đám mây nặng nề xám ngoét.
Nàng thấy rét. Nỗi hoảng sợ trùm lấy nàng. Nàng co quắp người. Nàng hét:
- René! René! Em ở đây kia mà! Anh ở đâu, René thân yêu?
Nàng choàng dậy, nhưng chưa tỉnh hẳn. Nàng thôi không hét nữa, và lại thiếp ngủ. Lại mơ thấy René. Chàng vẫn đẹp trai tuyệt vời như vậy, nhưng đang lấn dần xuống một bãi lầy. Mà sao lầy ở đây không phải bùn mà một thứ như bột nhão. Chàng đang chìm dần. Nàng vội bò ra, túm lấy một ống chân chàng, giữ lại. Mà sao nàng không có áo quần gì hết. Vú nàng áp xuống thứ bột nhão, dính bê bết. Cả bụng nàng, đùi nàng,đều dính đầy bột nhão. Vậy mà nàng vẫn cố kéo. Mà sao René thì cứ thản nhiên như không, thậm chí anh còn không nhìn nàng mà cứ để mặc cho mình chìm dần.
- René! René! Anh làm sao vậy? - nàng hét lên.
Và Stephanie choàng tỉnh, mồ hôi ướt đầm. Nàng vội tụt khỏi giường, với tay lấy bao diêm thắp ngọn bạch lạp, tay vẫn còn run lẩy bẩy.
Không dám lên giường nữa, Stephanie ngồi vào ghế bành chờ sáng. May thay chỉ lát sau ngoài cửa sổ trời bắt đầu rạng. Nàng sang phòng tắm, rẩy nước thơm lên thái dương, thay quần áo. Lúc nàng trong phòng tắm ra, trời bên ngoài đã sáng hẳn.
Hôm sau, Stephanie đến nhà Amélie, nhưng không vào ngay mà kín đáo đứng bên ngoài, chờ xem có thấy René đến đó không. Kia rồi. Chàng cưỡi ngựa đến. Vậy là chàng làm sao có thể thiếu mình được, Stephanie thầm nghĩ. Lát nữa mình sẽ nói hết, nhưng phải nói bình tĩnh.
Nàng tính toán kỳ lưỡng rồi mới bước đến cổng biệt thự Resmoint, giật chuông.
Nhưng thực tế diễn ra đâu có như nàng tính toán. Nàng vừa bước vào phòng khách thì René đã bước tới, nụ cười tươi rói trên môi, dáng điệu thoải mái, âu yếm cầm bàn tay nàng:
- Tôi rất sung sướng được gặp tiểu thư, Stephanie! Sao tiểu thư lại nảy ra ý nghĩ tuyệt vời là đến đây?
Thế là bao dự định của Stephanie tan biến sạch. Nàng cảm thấy mình không có giá trị gì nữa, giống như một tín đồ bé bỏng trước đấng thượng đế toàn năng. Nàng cố lấy hết nghị lực, nhìn thẳng vào mắt René, nói giọng nghiêm nghị:
- Hôm qua tôi đã đến đây, thưa công tử Guinchamp!
Giọng nói trách móc của Stephanie làm chàng ngạc nhiên. René quay sang nhìn Amélie hy vọng cô ta nói giúp cho một câu. Nhưng Amélie cũng ngạc nhiên không kém, trước thái độ nghiêm khắc của Stephanie. Biết bạn dám liều, Amélie có cảm giác như Stephanie sắp ào ào một trận lôi đình với René về cái tội hôm qua chàng đã lỡ hẹn. Lúng túng, Amélie lắp bắp:
- Kìa, Stephanie!...
Stephanie quay ngoắt lại, nhìn thẳng vào mắt bạn khiến Amélie khiếp đảm. Cô cố nở nụ cười gượng gạo thảm hại, lúng túng chớp chớp mi mắt để trấn tĩnh, rồi cố lấy hết can đảm nhìn trả lại Stephanie, nói một hơi:
- Vừa rồi, lúc bạn chưa đến, René đã tâm sự hết với mình rồi.
Câu nói làm Stephanie lúng túng. Bao nhiêu uất giận đột nhiên tan biến. Nàng lúng túng hỏi:
- Nghĩa là sao, mình chưa hiểu.
- Khoan đã...
Nói chưa hết câu, Amélie đã đứng dậy:
- Mình xin lỗi... - và cô đi rất nhanh ra ngoài, đóng cửa lại.
Lần đầu tiên René và Stephanie ở riêng với nhau - chỉ có nhau mà thôi.
Stephanie nhìn René và thấy bóng mình trong mắt chàng... Hai tay René đã ôm ngang người nàng, áp cặp môi vào môi nàng, Khi hai cặp môi vừa chạm nhau, René đã thít chặt vòng tay và ép miệng chàng vào miệng nàng thật mạnh, đến mức phũ phàng. Chàng ngửa mặt nàng ra và miệng chàng há to ngoạm miệng nàng như muốn nuốt gọn lấy.
Stephanie đột nhiên không còn sức lực gì nữa. Nàng mềm lã người, phó thác hoàn toàn cho chàng. Ôi, René của em! René của một mình em thôi! Bây giờ thì hai bàn tay nàng đã ôm gáy chàng, kéo mạnh lại để miệng chàng áp mạnh đến mức nàng thấy đau rát hai môi. Hai chân nàng và nàng còn đứng được là do hai cánh tay cứng như sắt của René ôm lấy. Eo nàng đau và lạ thay chính trong nỗi đau thân xác ấy, một niềm sung sướng dịu kỳ lan toả khắp cơ thể nàng. Stephanie muốn chàng làm mình đau thêm nữa bởi cảm giác ấy khiến nàng thấy sung sướng. Và như đoán được ý nghĩ ấy, René càng xiết chặt vòng tay. Bộ ngực vạm vỡ của chàng ấn vào ngực nàng đến mức làm vú nàng nhức nhối.
- Stephanie! Stephanie!
Stephanie hổn hển:
- René! René! Em yêu anh! Em yêu anh!
- Anh cũng yêu em! Anh yêu em vô cùng - René thì thào. Cánh tay chàng ôm ngang lưng Stephanie vẫn chưa hề giảm bớt cường độ.
Stephanie tức ngực. Cặp vú nàng đau nhức. Nàng thì thào:
- René! René!
René lại nhay nhay như muốn nhai và nuốt cặp môi nàng. Cử chỉ của chàng ngấu nghiến, thô bạo, nhưng lại làm Stephanie nhẹ nhỏm hẳn người, bởi bao nỗi băn khoăn, lo lắng, uất ức hành hạ nàng suốt mấy ngày nay đã tan biến. Chỉ còn cảm giác hạnh phúc diệu kỳ đến mức giá như René có làm nàng ngạt thở và chết ngay lúc này nàng cũng không tiếc nuối gì. Nàng sẵn sàng chết trong vòng tay ghì chặt của chàng, trong niềm hạnh phúc đang xâm nhập toàn bộ cơ thể nàng.
Đột nhiên những dự định trong cuộc gặp gỡ hôm nay hiện ra trong óc Stephanie. Nàng cố gỡ ra khỏi vòng tay chàng. Không. Nàng phải nói! Không phải những lời hờn tủi, mà là những điều dự tính cho tương lai. "René! René! Chưa bao giờ em là vị hôn thê của Armand! Đấy là một..."
René ôm chặt nàng hơn.
- Vậy mà anh đã tưởng... anh đã hoảng sợ quá...
- Mẹ anh... mẹ anh nghĩ thế nào về em?
Bỗng Stephanie cảm giác có một sự chuyển động nào đó rất tinh tế, khó nhận thấy lướt qua cơ thể René, như thể chàng rất sợ đụng đến chuyện đó. Stephanie chợt ân hận đã hỏi như vậy.
Nhưng nàng không cho phép mình yếu đuối. Không, mình không thể không hỏi, vì điều đó quyết định số phận mình. Ít nhất cũng để mình biết mà có cách đối phó.
René im lặng.
"Vậy là mẹ chàng ghét mình, Stephanie thầm nghĩ. Chàng biết nhưng không dám nói ra, thậm chí không dám nghĩ đến. Nhưng thôi được. Chuyện ấy mình sẽ lo sau".
- René! Lúc nãy anh nói chuyện gì với Amélie đấy?
- Anh phó thác mọi sự cho cô ấy. Amélie sẽ giúp đỡ để chúng mình luôn được gần nhau.
- Tại sao lâu thế anh không đến với em? Anh thừa biết là em yêu anh và mong gặp anh biết chừng nào.
- Anh cũng muốn tin là thế, Stephanie.
- Vậy tại sao không viết thư cho em?
- Vì anh lo mọi người sẽ nghĩ sai về em.
Điều này thì chàng nói đúng. Stephanie mới chỉ là cô gái mới lớn lại là học viên trong tu viện. René đâu biết nàng đã có quyền nhận thư riêng. Chàng sợ các seour trong tu viện kiểm duyệt. Chàng sợ cậu nàng, ông Faveroll sẽ mở ra xem trước. Chàng ngại...
- René! Hè vừa rồi em đã về lâu đài của em nghỉ mấy tuần lễ liền.
- Anh biết.
Nàng gần như thét lên:
- Vậy tại sao anh không nghĩ đến em? Anh biết địa chỉ của em, tại sao anh không gửi thư cho em? Tại sao, René?
- Nếu anh gửi thư cho em, em sẽ nghĩ về anh như thế nào, Stephanie? Mỗi lần nghĩ đến em, anh vừa vui mà vừa buồn...
- Tại sao buồn?
- Vì Amélie cho anh biết em có ghé vào lâu đài Chaulonnière một số ngày.
- Tình cờ thôi! Cô ấy biết anh không lúc nào không nghĩ đến em. Và anh biết chuyện Armand.
- Anh có biết?
- Anh biết là hai bên gia đình có ý định... Và hôm em mở tiệc, anh có thấy Armand. Cho nên, Stephanie, anh rất mong chờ ngày hôm nay, nhưng đồng thời anh cũng e ngại. Em sợ mẹ anh thì anh cũng rất sợ cậu em.
- René...
- Sao? Em định nói gì, Stephanie?
Nàng úp mặt vào hõm vai chàng. Ôi, ấm áp làm sao! Stephanie cảm thấy dễ chịu vô cùng. Niềm sung sướng lớn đến nỗi làm nàng trào nước mắt.
- Sao em khóc, Stephanie? Hay em nghĩ đến Lomanais?
Nàng ép sâu mặt vào vai chàng, như hoảng sợ:
- Gia đình anh và gia đình cô ấy có ý định tác thành cho hai đứa. Nhưng anh yêu em, Stephanie... xin em hãy chịu khó chờ anh ít lâu.
Câu René nói làm nàng sửng sốt và nàng rời mặt khỏi vai chàng, nhìn chàng, chờ nghe tiếp.
- Đúng thế, Stephanie. Em chịu khó chờ anh ít lâu. Để anh thuyết phục dần mẹ anh.
Nàng phải cắn môi lại để khỏi buột miệng kêu lên: "Anh phụ thuộc vào mẹ anh đến thế sao?"
Như hiểu được ý nghĩ thầm kín diễn ra trong óc Stephanie, René ôm nàng rồi âu yếm nói:
- Stephanie! Stephanie! Anh yêu em hơn mọi thứ trên đời, em đừng hồ nghi điều đó. Mẹ anh hiện nay vẫn giữ ý định kia. Hồi trẻ mẹ anh đã phải chịu quá nhiều đau khổ. Bây giờ mẹ anh thông cảm với những phụ nữ bất hạnh. Tiểu thư Lomanais là một cô gái bất hạnh. Mẹ anh muốn giúp cô ấy. Em hiểu cho mẹ anh. Và thông cảm với anh. Anh không nỡ khiến mẹ anh khổ tâm. Hãy để anh thuyết phục dần. Anh cam đoan, anh thề với em, anh chỉ yêu mình em. Em là nguồn hạnh phúc của cuộc đời anh... Stephanie, tình yêu của anh!... Bao giờ ta lại gặp nhau, Stephanie?
- Tùy anh. Lúc nào cũng được. Ở đây...
Stephanie lại nép vào người René, tận hưởng hơi ấm cơ thể chàng toả ra, sưởi cho nàng, và áp cặp môi vào cặp môi chàng trong nụ hôn đắm đuối. Nàng chỉ rời cặp môi ra cốt để nói: - Em yêu anh, René!... Em sẵn sàng gặp anh luôn... tại đây... Em hoàn toàn tự do...
Nói xong nàng lại nghiến ngấu hôn chàng.
René thì thầm:
- Anh yêu em! Anh rất yêu em, Stephanie... Giờ quân vụ anh vẫn có thể đến đây... anh sẽ nhờ người trực giúp... anh muốn lúc nào cũng được ôm em, hôn em như thế này... anh muốn lúc nào cũng được em nép vào người anh như thế này, Stephanie... Em là của anh.
René đã đưa miệng xuống cổ nàng, xuống khoảng da ngực trắng ngần bên trên cổ áo mở rộng của nàng. Stephanie thấy cảm giác đê mê và hầu như nàng không còn biết gì nữa. Họ không nghe thấy tiếng Amélie gõ cửa.
Mãi đến khi Amélie xoay quả nắm, họ mới vội vã buông nhau. Không thấy Amélie vào, René bèn chạy ra cửa mời. Lúc hai người vào, Stephanie vẫn ngồi bất động. Amélie ngạc nhiên nhìn bạn.
- Có chuyện gì vậy?
Câu hỏi đó thốt lên từ miệng Stephanie với ý, có gì trở ngại cho chúng tôi không? Cho cuộc hôn nhân, cho tương lai hạnh phúc của chúng tôi không?
Amélie đưa mắt nhìn từng người một, nghiêm nghị hỏi:
- Hai người định thế nào bây giờ?
- Đối với mình thì không còn phải suy nghĩ gì nữa. Mình đã quyết định - Stephanie nói giọng quả quyết.
Nàng quay sang nhìn René say đắm. Chàng là ông chủ, nàng là đầy tớ. Nàng tuân theo mọi suy nghĩ, mọi quyết định của chàng. Bằng giọng ngoan ngoãn, thụ động, nàng nói khẽ: - Mình sẽ chờ để anh René thuyết phục phu nhân Guinchamp... Em sẽ chờ anh, René...
Nhưng đêm hôm đó, nằm trên giường một mình, trí óc tỉnh táo, Stephanie nhận thấy ý nghĩ của mình lúc ở nhà Amélie quá đơn giản. Đúng là nên chờ, nhưng chờ đến bao giờ? Chữ "chờ" quá chung chung. Nó lọt thỏm vào cõi hư vô. Chờ đến bao giờ kia chứ? Phải có một hạn mốc... Nhưng rồi lần nào cũng vậy, hễ gặp René là nàng bị ngợp trong niềm đam mê, không còn nghĩ được gì hết.
Mà họ gặp nhau liên tiếp.
Những hôm Achille đi vắng, Amélie để hai người tình tự với nhau trong gian phòng tiếp khách nhỏ, tường chăng rèm satin, đầy ghế nệm, đi văng. Chỉ còn lại với René, Stephanie quên hết mọi thứ.
Nàng thôi không nhắc đến phu nhân Guinchamp nữa, nhưng René thì lại luôn đem chuyện mẹ ra kể, để năn nỉ nàng kiên nhẫn chờ đợi. Thoạt đầu, Stephanie không nói gì, nhưng một lần nàng lấy giọng thật dịu dàng, âu yếm nói:
- Em rất hiểu anh, René. Em sẽ chờ, chờ đến đầu sang năm...
René sửng sốt nhìn nàng. Hình như chàng chưa hiểu. Stephanie nói thêm:
- Đầu sang năm! Nghĩa là một tháng rưỡi nữa.
Chàng định nói gì đó nhưng nàng lấy tay âu yếm bịt miệng chàng:
- Không, đừng nói gì hết. Đừng nói. Em chỉ muốn anh hiểu cho là em chỉ có thể chờ đến một hạn độ nào thôi... Em chỉ muốn nhắc anh rằng anh phải thuyết phục bằng được mẹ anh trong vòng mấy tuần lễ tới... tha lỗi cho em... em cần phải nói rõ thời hạn em dành cho anh... em không thể chờ anh mãi mãi... Hiểu cho em, René yêu quý của em... Anh hãy hiểu cho em...
Càng gần René, Stephanie càng thêm đắm đuối trong tình yêu với chàng. Bây giờ nàng chỉ sống vào những lúc bên chàng, đúng hơn là trong vòng tay chàng. Ngoài những lúc ấy, nếu nàng có sống thì cũng là sống bằng kỷ niệm với chàng mà thôi.
Nàng đi đứng, ăn nói nhưng là đóng kịch. Do cách rèn luyện trong tu viện và do quyết tâm không để lộ ra quan hệ với René de Guinchamp, nàng đủ nghị lực và khôn khéo giấu biệt, khiến cậu nàng, ông Faverolle, và gia đình Armand Dytteville hoàn toàn không biết gì hết. Mọi người vẫn thấy nàng bình thường, không có gì thay đổi.
Sự kiện chính trị bên ngoài dồn dập không hề khiến nàng quan tâm. Mà nước Pháp quả đang trong giai đoạn của những chuyển biến dữ dội. Hoàng thân Louis Napoléon, nhờ sự ủng hộ của giới bảo hoàng và quần chúng nhân dân đã quá mệt mỏi vì cách mạng và chiến tranh, đang tiến sát tới ngai vàng. Cuộc trưng cầu dân ý ngày 21 tháng 11 đem lại cho ông ta thắng lợi rực rỡ: 7,824,789 tán thành và chỉ có 253,115 phản đối.
Louis Napoléon Bonaparte đã lấy danh hiệu Hoàng đế Napoléon đệ Tam.
Ngày 2 tháng 12, tân hoàng đế dọn vào sống trong cung điện Tuileries. Lá cờ tam tài xuất hiện trên nóc cung điện đã được dân chúng kinh thành Paris hoan nghênh cuồng nhiệt.
Stephanie biết tất cả những tin tức đó nhưng nàng đâu có quan tâm. Đầu óc nàng bây giờ chứa đầy những cuộc hò hẹn với người yêu, cuộc nào thành, cuộc nào không thành, cuộc nào phải hoãn đến hôm sau. Bởi công việc nhà binh của René và cũng có khi bởi Achille có nhà và Amélie không dám để đôi bạn gặp trong phòng riêng.
Tuy nhiên có một chuyện chính trị làm Stephanie quan tâm. Nó cũng là đề tài làm mọi người xôn xao bàn tán. Đó là vấn đề bây giờ nước Pháp đã có vua, tất nước Pháp cũng cần có hoàng hậu. Chuyện hôn nhân của hoàng đế làm khắp hoàng gia cũng như triều đình băn khoăn, lo lắng. Đã hai quận chúa từ chối lời cầu hôn của hoàng đế Napoléon III. Bây giờ mọi người đều bàn tán đến nhân tình lâu nay của Hoàng đế, tiểu thư Montijo.
Stephanie nghe nói bà ta là người Tây Ban Nha, dòng dõi quý tộc, đẹp nhưng là cái đẹp lẳng lơ kiểu gái ăn chơi, rất không thích hợp với vai hoàng hậu một triều đình lớn như nước Pháp.
Stephanie quan tâm đến chuyện lấy vợ của Napoléon III bởi hoàn cảnh của hoàng đế cũng khá giống hoàn cảnh của nàng, đúng hơn là hoàn cảnh của René. Napoléon III yêu tiểu thư Montijo, nhưng bị tất cả hoàng gia và quan chức triều đình ngăn trở. Cũng giống như René yêu nàng nhưng bị bà mẹ phản đối. Nàng chờ xem cuối cùng hoàng đế có dám "bất chấp" hoàng gia và triều đình, lấy người ông yêu không? Và Stephanie linh cảm thấy nếu đức vui "dám" thì đấy là tấm gương cho René và chàng cũng sẽ dám lấy nàng, bất chấp sự phản đối của bà mẹ.
Một hôm, Achille vừa về đến nhà đã hét lên phẫn nộ:
- Táo tợn thật (ý nói hoàng đế Napoléon III) dám đưa "mụ" Montijo vào cung điện và tổ chức tiệc đón mừng "mụ" ta! Tất nhiên không dám mời rộng, mà chỉ trong phạm vi những người thân cận nhất của mình.
Nghe thấy tin đó, Stephanie càng khấp khởi mừng thầm. Vậy là điềm René sẽ dám cưới nàng.
Mối tình của nàng với René càng đắm đuối, cuồng nhiệt bao nhiêu thì những lúc xa chàng, nghĩ lại, Stephanie càng uất hận và sốt ruột bấy nhiêu. Những lúc gặp chàng, Stephanie thấy rõ không những mình ngày càng yêu chàng thêm mà ngay René cũng tỏ ra không thể sống thiếu nàng.
Bây giờ, chỉ vừa bước vào phòng, đóng cửa lại, là họ đã lao vào nhau. Mấy tiếng đồng hồ trong gian phòng nhỏ của Amélie, họ không rời nhau ra một phút nào. Hai thân thể quấn chặt vào nhau, hai cái miệng dính liền vào nhau. Lần gặp sau họ lại tiến xa hơn lần trước. René hôn gáy nàng, hôn dần đến cổ rồi đến cặp vú, đến bụng nàng. Bây giờ Stephanie đã cho chàng vuốt ve khắp thân thể nàng, chỉ còn chừa chỗ kín nhất mà thôi. Nhiều lúc bản thân nàng đã tưởng như không chịu nổi và sắp dâng hiến "nốt" cho chàng, nhưng vốn là người có nghị lực mạnh mẽ, Stephanie đã cố gắng để giữ được chừng nào hay chừng ấy.
René cũng hiểu, nếu vượt qua "ranh giới" đó, bản thân chàng cũng sẽ rơi vào tình trạng khó xử sau này. Dù sao thì những giờ khắc tình tự đó cả hai đều đạt đến một mức thoả mãn nhất định.
Mốc của Stephanie đề ra là Tết Dương lịch, mồng một tháng Giêng. Do đó, tháng 12 này nàng thấy sao mà trôi chậm thế. Khi có một mình, tâm trạng Stephanie cáu kỉnh, thần kinh nàng căng thẳng. Nỗi lòng đó nàng đành trút hết lên đầu cô bạn thân thiết Amélie. Vốn bản chất phúc hậu, Amélie chỉ biết an ủi bạn, nhưng dần dần cô thấy an ủi cũng không kết quả gì, nên đành chỉ nghe bạn cáu kỉnh, giận hờn cho nhẹ bớt nỗi lòng.
Stephanie đếm từng ngày.
Và hôm nay, ngày 28 tháng 12, nàng vừa chia tay với René để sau dịp nghỉ Tết, mồng 5 tháng Giêng hai người mới gặp lại. Nàng đã nói với chàng:
- Hẹn sang năm gặp lại!
Và cặp mắt Stephanie nhìn René như van vỉ. Nhìn lại nàng bằng cặp mắt nồng nàn và bằng giọng trầm, mượt như nhung, thứ giọng vẫn thường làm cho cơ thể nàng bốc cháy, chàng nói:
- Stephanie! Anh không thể thiếu em... Em sẽ là vợ anh và đôi ta sẽ dâng hiến toàn bộ thân xác cũng như tâm hồn cho nhau.
Rồi chàng ôm chặt người yêu, đặt lên miệng nàng một cái hôn đắm đuối như thể áp con dấu vào bản cam kết giữa họ.
Trong mấy ngày nghỉ Tết, mỗi bên đều bị cuốn vào những bổn phận đối với gia đình. Họ không thể gặp nhau. Nhưng đến ngày mồng 5, mặc dù vợ chồng Amélie - Achille còn ăn Tết ở lâu đài Fermondy chưa về, René và Stephanie vẫn đến đó tìm nhau.
Sau khi vào phòng khách nhỏ như mọi khi và gia nhân của Amélie đã mang trà lên, họ đóng cửa lại và bắt đầu cuộc tình tự. Cửa vừa khép, họ đã lao vào nhau và cùng bị cuốn vào một cơn thèm khát dữ dội.
Tuy nhiên một nỗi hoảng sợ, đau buồn và tuyệt vọng vẫn len lỏi vào tâm trí Stephanie và nàng bỗng nhiên căm uất. Nàng không thể ghìm nổi cơn phẫn nộ đang bùng lên trong lòng.
- René... René... - nàng van vỉ.
- Anh yêu em... anh yêu em, Stephanie - chàng thì thầm và lấy miệng bị miệng nàng lại.
Stephanie dùng hết sức đẩy mặt chàng ra, và vẫn trong vòng tay thít chặt của chàng, nàng nhìn thẳng vào mắt chàng, vào khuôn mặt của chàng... Ôi, khuôn mặt chàng mới đẹp làm sao! Và nàng muốn mãi mãi đắm mình trong cặp mắt diệu kỳ kia.
- René...
Chàng cố áp miệng, chặn không cho nàng nói. Nhưng lần này, Stephanie kiên quyết cưỡng lại:
- Không!
René sửng sốt trước câu: "Không" thốt lên, nghe rất khô khốc. Chàng buông lỏng vòng tay, nhìn nàng lo lắng.
- René... anh đã nói chuyện với mẹ anh chưa?
Mặt René đột nhiên đau khổ đến mức Stephanie bỗng ân hận là mình đã tàn nhẫn với chàng. Nhưng không! Đây là chuyện tương lai cuộc đời nàng, là điều quyết định hạnh phúc suốt đời của nàng. Đành phải tàn nhẫn vậy. Tàn nhẫn một lần này thôi.
- René... Anh trả lời em đi... Anh đã nói chuyện với mẹ anh rồi chứ?
- Rồi...
Nàng chờ đợi chàng nói tiếp, nhưng René im lặng. Thái độ im lặng của chàng cũng có nghĩa là một sự thú nhận. Thấy cặp mắt chàng đẫm lệ, Stephanie vừa thương xót nhưng đồng thời cũng thất vọng về tính nhu nhược của chàng.
- Mẹ anh trả lời thế nào?
- Mẹ anh bảo anh chưa đủ điều kiện để đảm bảo cho cuộc sống của một gia đình. Lương sĩ quan của anh không đủ nuôi một gia đình.
Stephanie không bảo là chàng nói dối, nhưng nàng tin là chàng không nói thật.
- Anh có yêu em không?
- Sao em hỏi lạ vậy? Anh yêu em vô cùng, và chỉ yêu riêng mình em. Mẹ anh bảo chúng ta hãy chờ thêm một thời gian nữa.
- Chờ cái gì?
- Mẹ anh bảo anh hãy còn quá trẻ.
- Anh Achille cũng bằng tuổi anh.
- Mới 25, Stephanie.
- Nhưng nếu anh lấy tiểu thư Lomanais thì mẹ anh không thấy anh trẻ chút nào.
- Stephanie!
- Điều em nói là sự thật và anh thừa biết như thế.
- Anh sẽ không lấy cô Lomanais. Anh thề với em. Người anh yêu là em. Chỉ em thôi... Anh sẽ thuyết phục được mẹ anh để bà bằng lòng... Anh cam đoan với em... Anh thề với em... Em hãy tin ở anh.
Stephanie không thể rời khỏi René. Nàng thấy rõ tình cảm thật của chàng. Đúng là chàng yêu nàng, nhưng chàng sợ mẹ, một bà mẹ rất yêu con, và chính vì yêu con mà bà nắm chặt con. René đã không dám nói thẳng, nói thật với mẹ. Bây giờ thì Stephanie thấy rõ, tuy chàng có thân hình cao lớn, có những bắp tay rắn chắc, có cặp đùi vạm vỡ, bó chặt trong ống quần, tuy chàng đè lên nàng, có thể làm nàng không sao quẫy cựa được, nhưng tâm hồn chàng, ngược lại, vô cùng yếu ớt. Chàng là con người nhu nhược, hèn nhát, cần phải có người quyết đoán hộ. Đã vậy thì nàng phải làm công việc quyết đoán. Nàng phải ép chàng. Nàng phải mạnh mẽ hơn chàng, hơn mẹ chàng, hơn tất cả thế gian.
Một cơn giận trào lên trong lòng nàng. Stephanie thấy phải doạ chàng. Phải làm chàng run lên vì khiếp sợ. Muốn vậy chỉ có một cách, mặc dù nàng không muốn, nhưng không còn cách nào khác. Phải hạ tối hậu thư.
- René - nàng chậm rãi dằn từng tiếng - Hoàng đế Napoléon III sẽ cưới tiểu thư Montijo.
- Sao lại thế được? Em khác, bà ta khác chứ!
- Không! Em phải có thời hạn cuối cùng. Em yêu anh vô cùng. Anh cũng bảo anh yêu em. Nếu như tình yêu của Hoàng đế vượt được lên trên những ý kiến phản đối của hoàng gia và triều đình thì anh cũng phải vượt lên được sự phản đối của mẹ anh. Nếu bằng thái độ kiên quyết của mình, Hoàng đế buộc hoàng gia và triều đình chấp thuận để ngài thành hôn vơi tiểu thư Montijo thì anh, anh cũng phải có đủ kiên quyết để buộc phu nhân Guinchamp phải chấp thuận để anh lấy em.
- Stephanie... Stephanie... tình yêu của anh... Điều em vừa nói là điên rồ, là...
René nổi nóng, nhưng nàng vẫn bình thản nói tiếp:
- Sau khi tiểu thư kết hôn với hoàng đế và lên ngôi hoàng hậu một tuần, nếu mẹ anh vẫn chưa đến ngỏ lời cầu hôn chính thức với cậu Faverolle thì em sẽ tự quyết định...
- Cậu em...
- Chuyện cậu em chỉ là nghi lễ, là thủ tục mang tính hình thức, anh đừng lo.
René nhìn nàng. Stephanie thấy nỗi phẫn nộ hiện trên cặp mắt chàng và trong nụ cười gằn của chàng. René nghiến răng khẽ nói:
- Em sẽ nhận lời cầu hôn của Armand?
- Việc ấy của em, không liên quan gì đến anh. Một khi chia tay anh, em muốn lấy ai là chuyện của em. Nhưng rất có thể là Armand. Ít nhất anh ấy cũng hơn anh ở một điểm quan trọng. Anh ấy biết mình muốn gì và kiên quyết thực hiện.
René nổi giận ôm chặt nàng đến mức tưởng như định bóp chết nàng. Stephanie bình thản gỡ tay chàng ra. René không chịu. Chàng hét:
- Thì ra cô không yêu tôi. Chỉ tôi yêu cô... Cô không hề yêu tôi chút nào hết... chỉ có tôi là thật sự yêu cô...
René như người điên. Hai mắt long sòng sọc, miệng mím chặt, sùi cả bọt mép, hai thái dương phình ra, đỏ ửng. Đột nhiên toàn thân Stephanie mềm ra. Nàng quá mệt mỏi. Sự căng thẳng đã rút hết sức lực của nàng. Nhưng cũng chính thái độ bình thản, không cưỡng lại, càng làm René thêm tức giận.
- Không đâu, em yêu anh. Đêm nào em cũng mơ thấy em thuộc về anh. Có lúc em cảm thấy không sống nổi nếu phải chia tay anh. Nhưng em cũng rất quý...
René hùng hổ bịt miệng nàng lại. Rồi như con dã thú, chàng đè nàng xuống, hấp tấp cởi khuy áo nàng, lướt cặp môi ẩm ướt lên ngực nàng, lên cặp vú nàng, trượt xuống bụng nàng. Hai bàn tay chàng như những gọng sắt dằn nàng xuống. Hai chân chàng đè lên, quặp chặt hai chân nàng, khiến nàng không sao cử động nổi.
Stephanie cố quẫy. René chồm lên hôn vào miệng nàng. Stephanie quay mặt đi, tránh cặp môi chàng rồi đạp chân chàng ra. Nàng hổn hển nói:
- Tôi rất quý Armand... tôi tin rằng tương lai tôi sẽ thấy những cuộc hôn nhân lý trí là những cuộc hôn nhân bền vững và hạnh phúc nhất.
Stephanie tưởng René sắp buông mình ra. Ai ngờ chàng lại càng đè nàng xuống. Bây giờ hai bàn tay chàng bấu chặt vai trần trụi của nàng. Đúng là một con hổ hung dữ.
- Anh làm tôi đau.. buông ra, René...
Như không nghe thấy, René vẫn bấu chặt hai vai, đè nàng xuống. Và giọng anh đột nhiên lạc hẳn đi, nghe khàn khàn rất lạ. Stephanie chưa nghe thấy giọng René như thế bao giờ.
- Không! Anh không thể chịu nổi nếu em thuộc về một người đàn ông khác. Anh không thể chịu nổi... Anh yêu em... Em phải là của anh... Em phải thuộc về anh... Và chính em cũng mong muốn thế... Anh không thể để em lọt vào tay kẻ khác...
Làn tóc Stephanie xổ tung, xoã ra trên tay ghế. Mắt nàng hé mở, chăm chú nhìn chàng. Nàng sung sướng thấy René phát điên lên như vậy. Nghĩa là chàng ghen! Nàng đã khơi lên được cơn uất hận, nỗi đau đớn của chàng. Nàng đã kích thích được nỗi sợ hãi mất nàng của René.
Và bây giờ, vẫn khoá nàng trong gọng kìm của hai cánh tay cứng như thép, René xin lỗi nàng, nhắc lại rằng chàng yêu nàng. Lần này chàng nói bằng những lời cuồng nhiệt hơn tất cả những lần gặp nhau trước đây. Chưa bao giờ Stephanie thấy chàng yêu mình như bây giờ trong cơn giận dữ, trong nỗi hoảng hốt mất nàng.
Stephanie sung sướng. Nàng mừng rỡ đã đẩy chàng lên trạng thái hung bạo như vậy. Nhưng nàng nghĩ, vẫn cần đẩy thêm nữa. Và nàng lại quẫy mạnh hơn. René không chịu buông, họ biến thành một cuộc vật lộn dữ dội.
Họ vật nhau như hai võ sĩ trên sàn đấu. Họ lăn lốc trên sàn, cả hai đều tả tơi áo quần. Cả hai đều mặt đỏ gay và mồ hôi ướt đẫm. Cuối cùng, khi cả hai đều kiệt sức, họ nằm yên, thở hổn hển, vẫn trong vòng tay nhau. Rồi họ chuyển sang vuốt ve nhau. Những bàn tay rã rời cố run rẩy âu yếm nhau. Hơi thở họ đã đều đặn trở lại.
- Tại sao? Tại sao ta lại tự làm khổ nhau như vậy? - René thì thào.
- Đúng thế. Muốn khỏi làm khổ nhau thì có gì khó đâu? Anh hãy tiến hành thủ tục cầu hôn đi. Nếu như sau lẽ kết hôn của hoàng đế một tuần...
- Im! Em không được nói nữa. Anh van em... đừng nói nữa...
Stephanie âu yếm đặt môi lên môi René, lướt nhẹ trên đó rồi ngoan ngoãn ngả đầu lên vai chàng, giống như mệt mỏi sau một cuộc làm tình cuồng nhiệt. Nàng nhè nhẹ cắn dái tai chàng, bấu cặp môi đau nhức vào lớp da trên cổ chàng âu yếm nói:
- René, tình yêu của em!... Em chờ anh... Nếu một tuần... Nhưng thôi, điều ấy em đã nói rồi... từ nay đến khi đó em sẽ không nhắc lại... Hai ngày nữa ta sẽ gặp nhau, như mọi khi... nhưng cái hạn đó em không thay đổi đâu, anh hãy tin là em sẽ kiên quyết... Hai ngày nữa... em chờ anh quyết định.
7 ngày sau, 12 tháng 1 năm 1853 hoàng đế chính thức gửi thư cho phu nhân nữ công tước Montijo, xin cầu hôn với tiểu thư con gái bà. Và hôm sau đức vua nói với triều thần:
- Trẫm không hỏi ý kiến các khanh. Mà đây chỉ là trẫm thông báo để các khanh biết.