Chương 7 HÔN LỄ CỦA STEPHANIE VÀ ARMAND
Tin về lễ đính hôn của Hoàng đế Napoléon đệ Tam với công tước tiểu thư Montiji được đăng trên toàn bộ báo chí Paris ngay sáng hôm sau. Stephanie hoảng hốt chạy đến tìm Amélie.
- Bạn biết tin chưa?
- Biết rồi, cũng như mọi người.
Stephanie lo lắng hỏi:
- Vậy bạn có tin là...
- Mình cho rằng trong một lúc quá hoang mang, bạn đã đưa ra "tối hậu thư" dại dột với anh ấy.
Stephanie bối rối nhìn Amélie. Vậy là do nôn nóng, nàng đã đề ra "thời hạn cuối cùng" với chàng. Và bây giờ thì không còn cách nào gỡ lại. Chính nàng đã tự hủy mọi con đường rút. Bây giờ làm sao để gỡ lại?
Nhưng sau một lúc suy nghĩ, Stephanie đã trấn tĩnh lại. Không! nàng không thể tỏ ra yếu đuối! Không thể cứ chờ mãi! Mà chờ ai kia chứ? Chờ phu nhân Guinchamp. Có nghĩa là chờ suốt đời. Phu nhân Guinchamp không đời nào chấp nhận nàng.
- Vậy là mình đã trở thành tù nhân - Stephanie than thở.
- Tù nhân của chính bạn! - Amèlie thương xót nói.
- Đúng thế - Stephanie nghiến răng lại. Đúng như Amélie nói, mình đã bị chính câu nói của mình trói tay rồi.
- Bây giờ bạn đành phải rút "tối hậu thư" lại.
Câu nói của Amélie như ngọn roi quất vào Stephanie. Vậy ra thế gian này đồng tiền quyết định tất. Người ta coi trọng trị số của hồi môn, coi trọng tiếng tăm và lợi ích vật chất hơn tình yêu. Nghĩ đến đó Stephanie quặn đau. Gần đây nàng đã khám phá ra sự thật. Phu nhân Guinchamp thuở trẻ nghèo khổ. Bà coi đồng tiền là chìa khoá để mở mọi thứ. Bà ta lấy chồng giàu có để thoát khỏi cảnh nghèo. Bây giờ bà ta muốn hỏi tiểu thư Lomanais cho con trai vì Lomanais có khoản hồi môn khổng lồ. Bà ta muốn René có tương lai bảo đảm. Ngoài ra, Lomanais lại là cô gái khờ khạo, bà tha hồ bắt nạt... Ôi, cái thế gian mà đồng tiền chi phối mọi thứ, danh vọng trói buộc con người. Stphanie thấy ghê tởm. Nàng phải thoát khỏi những trói buộc đó.
- Phải tự giải phóng mình! Không! Không đời nào mình rút lui. Không đời nào mình chịu đầu hàng bà Guinchamp! Mình yêu anh ấy! Mình yêu đến mức mê mẩn. Nhưng René không dám thoát ra khỏi vòng cầm tù của bà mẹ! Tại bà ấy tất cả! Mình căm thù bà ấy! Mình căm thù thói nhu nhược của René!
Mấy câu cuối, Stephanie hét lên như điên. Amélie hoảng hốt vội chạy đến dìu bạn ngồi xuống, dỗ dành an ủi bạn. Cô dịu dàng, từ tốn, lựa lời khuyên giải Stephanie. Cô bảo Stephanie phải thông cảm với bà Guinchamp. Sau khi chồng qua đời, gia tài khánh kiệt rất nhanh và bây giờ bà ta đang rất cần tiền. Bà ta yêu con trai và muốn con trai lấy vợ giàu để bảo đảm cuộc sống sau này...
Amélie nói rất nhiều, nhưng Stephanie không buồn nghe. Tất cả các lý do đều không đủ sức thuyết phục. Đối với Stephanie, hạnh phúc lớn nhất, điều quan trọng nhất trong cuộc đời là tình yêu, một tình yêu dựa trên sự quý mến lẫn nhau, một tình yêu chân thật và sẵn sàng dâng hiến cho nhau. Ngoài ra mọi thứ khác đều không quan trọng.
Amélie còn an ủi bạn rằng thời gian từ lúc đính hôn cho đến lúc cưới nhiều khi rất dài. Mà tối hậu thư của Stephanie đưa ra với René là một tuần sau khi hoàng đế cưới tiểu thư Montijo chứ không phải sau khi hai người đính hôn. Biết đâu trong thời gian ấy René có thể xoay chuyển được bà mẹ.
- Liệu có lâu không nhỉ? - Stephanie vội bám lấy niềm hy vọng ấy.
- Lâu chứ! Stephanie này, nhân đây, mình lộ với bạn một chuyện. Tối hôm qua Rene đến đây. Anh ấy rất hoang mang. Thấy tin hoàng đế đã đính hôn với tiểu thư Montijo, René nghĩ đến "tối hậu thư" của bạn, đã một lần nữa cố năn nỉ phu nhân Guinchamp cho phép anh ấy cưới bạn. Nhưng bà ta dứt khoát không nghe. Thậm chí còn quát ầm lên và cấm René không được nhắc đến tên bạn ra với bà. Lại còn cấm René không được gặp bạn nữa.
- Không được gặp mình?
Câu hỏi của Stephanie vừa đau đớn vừa tuyệt vọng, đến mức Amélie hoảng hốt phải ôm lấy nàng, dỗ dành như dỗ trẻ con.
- Nhưng bạn đừng lo. René sẽ đến. Anh ấy sẽ đến với bạn. Sẽ gặp bạn tại nhà mình. Stephanie, René sẽ vẫn đến đây.
Amélie dẫn bạn vào phòng khách nhỏ, bảo bạn chịu khó ngồi chờ. Rất có thể René sẽ đến ngay bây giờ. Stephanie nhìn gian phòng. Nơi đây nàng đã hưởng bao nhiêu giờ khắc diệu kỳ bên chàng. Vậy mà từ nay có thể sẽ chấm dứt tất cả. Nàng nhớ lại cảm giác khi chàng áp miệng vào miệng nàng trong một cái hôn cuồng nhiệt. Nhớ lại bàn tay chàng ve vuốt trên da thịt nàng. Và lần gần đây nhất chàng đã hôn lên vú nàng. Stephanie rùng mình. Toàn thân nàng nóng bừng...
Ôi, kia rồi, René đã bước vào. Cửa khép lại. Chàng đăm đăm nhìn nàng. Như trong cơn mê, Stephanie từ từ tiến lại. Họ ôm ghì lấy nhau trong một cái hôn thắm thiết. Rồi họ ôm nhau rất lâu, trong im lặng. Cả hai đều biết bất cứ lời nào nói ra lúc này chỉ thêm làm đau khổ cho nhau. Họ cứ lặng lẽ vuốt ve nhau. Lại gọi tên nhau, lại "anh yêu em", "em yêu anh". Rồi vẫn không nói gì hơn, đột nhiên René khóc nức nở. Và thế là Stephanie cũng không cầm được nước mắt.
Họ lại ôm nhau, vuốt ve nhau. Cả hai đê mê trong niềm hạnh phúc mà họ đều cảm thấy sẽ không phải là mãi mãi. Chàng hỏi:
- Bao giờ ta lại gặp nhau, Stephanie?
- Mai. Vẫn như thường lệ, René - nàng dịu dàng nói.
Từ hôm đó mỗi ngày họ gặp nhau, hôn nhau, vuốt ve nhau, tận hưởng thời gian bên nhau, nhưng không nhắc gì đến chuyện tương lai. Đêm nào về, Stephanie cũng băn khoăn, không biết có nên rút lại "tối hâu thư" hay không. Nhưng nàng kiên quyết không. Và đêm nào nàng cũng chỉ ngủ chập chờn, đầu óc hoang mang. Niềm hy vọng René thuyết phục được mẹ chàng tuy mong manh nhưng nàng vẫn cố bám lấy.
Tình hình diễn biến rất nhanh. Báo chí đăng tin lễ kết hôn của hoàng đế Napoléon III đồng thời là lễ đăng quang lên ngôi hoàng hậu của tiểu thư Montijo được ấn định vào ngày 30 tháng 1. Bản thông điệp gởi toàn dân của đức vua nói rõ: "Trẫm muốn kết hôn với người phụ nữ trẫm yêu hơn là lấy một người trẫm không hề quen biết chỉ cống để tạo liên minh chính trị..."
Mấy ngày hôn lễ của hoàng đế, cả kinh thành Paris chăng đèn kết hoa rực rỡ. René bị vướng vào công việc canh phòng đầy bận rộn và vất vã, không kể ngày đêm nên họ không thể gặp nhau.
Sáng ngày 31, René đến biệt thự của Amélie và thấy Stephanie mang vẻ lạnh lùng. Nàng kiên quyết không chịu sang phòng tiếp khách nhỏ để gặp riêng chàng.
- Tôi cần phải nói với ông, René! Và tôi sẽ nói trước mặt Amélie, là thời hạn cuối cùng đã kết thúc.
- Stephanie, em hãy chịu khó chờ đợi anh thêm ít lâu nữa.
- Chờ cái gì? Chờ đến lúc ông bằng tuổi cậu Faverolle tôi và tôi bằng tuổi mẹ ông hay sao?
- Stephanie!
- Tôi yêu ông, René. Nhưng ông khất lần mãi. Bây giờ thì tôi không thể đợi thêm được nữa.
- Anh van em. Anh hứa với em.
- Tôi không tin vào bất cứ lời hứa nào của ông nữa. Tốt nhất ta chia tay nhau.
Amélie đã lặng lẽ rút lui ra ngoài từ lúc nào. Nhưng khi René bước đến gần nàng, Stephanie nhẹ nhàng ngăn lại:
- Không. Ông để tôi yên. Nếu như ông muốn rủ tôi trốn đi, tôi xin sẵn sàng, bất kể đi đâu.
- Stephanie, nghe anh nói đã...
- Tôi không nghe anh nói. Tôi cần anh làm. Tại sao anh không dám đưa tôi đi trốn?
- Stephanie, nghe anh nói đã...
Stephanie không đáp, lặng lẽ bước ra cửa. Đến ngưỡng cửa, nàng quay lại nhìn chàng. Mắt nàng đẫm lệ. René lao đến định ôm nàng. Stephanie gạt nhẹ chàng ra, vẫn không nói một lời. Nước mắt giàn giụa trên mặt nàng.
- Stephanie... ngày nào anh cũng sẽ đến đây và chờ em. Em có đến gặp anh nữa không?
- Tôi chưa biết... - và nàng bước ra.
Hôn lễ hoàng đế Napoléon đệ Tam và tiểu thư Montijo được sao chép đúng như đám cưới hoàng đế Napoléon đệ Nhất lấy quận chúa Marie Louise. Cũng ngần ấy cỗ xe ngựa, đúng như làn trước. Thoạt đầu là một dẫy xe song mã chở gia đình quận chúa Mathilda, em họ đức vua, họ hàng và bè bạn của Hoàng hậu, quan Đổng lý văn phòng hoàng cung, các vị thượng thư và quan chức cao cấp. Tiếp đến ba cỗ xe lục mã chở quan tể tướng, quận chúa Mathilda, công tước phu nhân Montijo - mẹ hoàng hậu, vua Jerome - thân sinh hoàng đế Napoléon đệ Tam.
Tiếp đến đoàn kỵ binh gồm toàn các tướng lĩnh cưỡi ngựa, mặc quân phục trắng dẫn đầu cỗ xe 8 ngựa đen chở đôi uyên ương. Cỗ xe dát vàng, bên trên đặt vương miện mà ngày mồng 2 tháng 12 năm 1804 đã dùng trong hôn lễ của vua Napoléon I với nàng Joséphine. Hai vị thống chế nước Pháp cưỡi ngựa tháp tùng hai bên xe.
Tân hoàng hậu Eugénie, vẻ mặt kiều diễm, mái tóc cài hoa hồng, vương miện hoàng hậu đính kim cương trên đầu, đeo mạng trắng mỏng như đám mây nhẹ, mặc bộ áo dài bằng nhung trắng, cổ, vai và ống tay đính các loại ngọc, đeo một chuỗi hạt ngọc trai, theo đúng tục lệ của các cô dâu Tây Ban Nha.
Đoàn hôn lễ diễu hành dọc theo đại lộ Areole và dừng lại trước cổng nhà thờ lớn Notre Dame. Phải chăng là một ngẫu nhiên mang tính tiền định, cổ xe của đức vua và tân hoàng hậu đỗ lại ngay trước mặt Stephanie, chờ cho khách trong những cỗ xe đi trước ra hết. Cỗ xe của cặp tân hôn chờ... cũng như nàng đang chờ René thuyết phục mẹ chàng...
Stephanie tha hồ chiêm ngưỡng tân hoàng hậu... Hoàng hậu đâu biết số phận của bà kéo theo số phận của Stephanie!... Nàng đột nhiên nghĩ đến René và nàng chỉ muốn khóc. Đến giờ phút này nàng đã biết chắc chắn sự chờ đợi của nàng là vô vọng.
Ngay buổi chiều hôm đó, Stephanie ngỏ lời với ông Faverolle sẵn sàng đến thăm gia đình Armand Dytteville.
Phu nhân Dytteville tiếp hai cậu cháu nàng vẫn niềm nở và thân tình. Bà không tỏ một ý nào xung quanh việc nàng thoái thác chuyện lấy chồng hôm trước. Riêng Armand hơi có vẻ ngạc nhiên. Nhìn chàng, Stephanie thấy rõ chàng vẫn yêu nàng vô cùng. Cặp mắt Armand hơi có vẻ buồn.
Stephanie nhìn chàng và thấy chàng vẫn đáng yêu. Nàng yêu Armand với tình cảm của đứa em gái. Đã có thời nàng tưởng nàng yêu chàng bằng một thứ tình cảm khác, như sự đòi hỏi của thân xác chẳng hạn. Còn Armand, nàng biết chàng yêu nàng say đắm, hệt như nàng yêu René!
Cặp mắt Armand nhìn nàng vừa tha thiết, vừa có phần oán trách. Stephanie cảm thấy lòng dịu lại, thanh thản. Nàng nhận thấy lúc nàng mới vào, phu nhân Dytteville và Armand đưa mắt nhìn nhau như thể dò hỏi xem sự thể này là nghĩa là sao.
Sau những lời thăm hỏi xã giao, Stephanie nói:
- Thưa phu nhân, cho phép cháu được thổ lộ với phu nhân và anh Armand một điều. Cháu đã suy nghĩ và quyết định thay đổi ý định của cháu trước đây mấy tháng.
- Ôi, tôi rất hài lòng nghe tiểu thư cho biết như vậy. Tiểu thư thừa biết tôi rất mến tiểu thư và tiểu thư cũng biết rõ Armand tha thiết được kết hôn với tiểu thư.
Rồi bà quay sang ông Faverolle:
- Thưa ông Faverolle, nếu ông và tiểu thư đã quyết định chấp nhận lời cầu hôn của chúng tôi cho cháu Armand, tôi nghĩ chúng ta có thể bàn bạc ngay việc này.
Bà cho biết Armand đang sắp phải sang Nouvelle Calédonie một thời gian dài, có khi phải đến 6 tháng. Và nếu Stephanie thấy không có gì trở ngại, hôn lễ có thể tiến hành trước khi Armand lên đường.
Stephanie bằng lòng. Phu nhân Dytteville còn nói thêm:
- Nếu vậy thì hay quá. Và nếu tiểu thư muốn, tiểu thư có thể đi theo Armand sang đó...
Bà quay sang nhìn con trai.
Armand bước đến gần Stephanie. Thấy rõ chàng rất xúc động.
Cặp mắt chàng lộ vẻ ngỡ ngàng trước hạnh phúc mà chàng không ngờ lại đến đột ngột như vậy, giữa lúc chàng đang lo lắng nó sẽ bay đi mãi.
Stephanie mắt rơm rớm xúc động, đưa bàn tay ra cho chàng:
- Ôi, Stephanie! Đây là sự thật sao?... Stephanie...
Chàng đỡ bàn tay nàng, đặt lên đó một cái hôn.
- Tôi rất sung sướng... rất sung sướng...
Và đột nhiên chàng quay đi thổn thức. Chàng khóc vì hạnh phúc.
Phu nhân Dytteville âu yếm ôm hai vai con trai, kéo chàng lại gần bà.
- Tất cả chúng tôi đều rất sung sướng, Stephanie!
Thế là xong. Nàng đã mất René cũng như chàng đã mất nàng. Vậy là hoà!
Trong bữa tiệc đính hôn, Armand lồng vào ngón tay Stephanie chiếc nhẫn mặt lam ngọc vùng Cashmere, màu xanh trong vắt, nạm kim cương xung quanh. Đấy là chiếc nhẫn quý giá nhất mà nàng được thấy cho đến tận giờ phút này.
Phu nhân Dytteville tặng con dâu tương lai một cái bờm đội đầu bằng pha lê đục viên vàng và một bộ đồ trang điểm, các hộp phấn, sáp, lược chải, trâm cài đều nạm kim cương.
Hầu tước Dỵtteville, ông bố chồng tương lai tính tình ít nói thì hứa sẽ đặt vào "giỏ quà cưới" của nàng một số cổ phần của công ty khai thác của ông tại đảo Nouvelle Calédonie. Alida, cô em gái Armand tặng chị dâu tương lai chiếc quạt quý của hoàng hậu Marie Antoinette ngày xưa, kèm theo một tập giấy xác nhận giá trị đó của nhiều chuyên gia về đồ cổ.
Chỉ ngày hôm trước hôm sau, cuộc sống của Stephanie đã biến đổi hoàn toàn. Nàng đi mua sắm đồ cưới cùng với bà vú Clemence, nhưng rất nhiều lần đi với phu nhân Dytteville và Alida. Họ đến hiệu may thời trang nổi tiếng Palmyre để sắm y phục cô dâu.
- Hai con có thể ở đây với mẹ, con dâu yêu quý của mẹ - phu nhân Dytteville nói với Stephanie - Mẹ rất biết tôn trọng độc lập của các con và con sẽ được thoải mái. Nhưng mẹ biết con vẫn muốn được ở riêng hơn. Mẹ vừa nghe người ta rao bán một ngôi nhà trên phố bờ sông, từ nhà ta đến đó chỉ đi mất 20 phút, coi như một cuộc dạo chơi ngắn. Vậy con nghĩ sao, Stephanie?
- Tùy mẹ thôi ạ.
- Thế thì được. Ta sẽ mời một hoạ sĩ thiết kế nội thất. Ngôi nhà đó là của ông Vaudière.
- Ông chủ nhà băng ấy ạ?
- Đúng thế. Ông ta với ba con là đôi bạn, quen biết nhau từ lâu và bây giờ là bạn hàng của nhau.
Tuy bận rộn chuẩn bị cho đám cưới, Stephanie vẫn tranh thủ thời gian viết thư báo tin cho Amélie. Amélie gửi thư đáp lại, ngỏ lời mời Stephanie cùng với chồng chưa cưới đến chơi với vợ chồng mình. Amélie trách bạn lâu nay không đến và tỏ ý mong gặp.
Để tránh cho Armand và René khỏi chạm trán nhau ở nhà Amélie, Stephanie báo trước ngày mình đến.
Khi Amélie rụt rè hỏi tình hình của nàng, Stephanie đáp:
- Mình tin là mình sẽ hạnh phúc. Mình rất mến Armand. Nếu hiện nay chưa yêu, thì chẳng bao lâu nữa mình sẽ yêu anh ấy. Tình cảm của mình với Armand là chân thành. Và anh ấy thì mỗi ngày lại yêu mình thêm lên. Cuộc sống như vậy mình thấy rất êm ả, dễ chịu. Bây giờ mình lại đâm thích ở bên anh ấy. Kỳ này anh ấy sang Nouvelle Calédonie, khéo mình sẽ đi theo.
- Bạn quên hẳn René chưa?
- Mình sẽ quên hẳn. Amélie này, bây giờ mình không muốn nghĩ đến anh ấy nữa. Hồi đó mình mê René, nhưng lúc nào cũng băn khoăn, đau khổ, rồi lại tự dằn vặt đủ thứ. Bây gờ quên được anh ấy, mình nhẹ bỗng cả người.
- Sắp cưới rồi chứ?
- Dự định vào đầu tháng ba. Bạn và anh Achille sẽ đến nhé.
- Mình muốn tặng bạn quà cưới. Bạn có thấy muốn thứ gì không?
- Ôi, mình chẳng biết nữa. Vì chưa kịp muốn thì người ta đã cho rồi.
- Vậy là được. Vợ chồng mình sẽ nghĩ thứ quà gì thật độc đáo.
Achille đã nảy ý nghĩ rất hay là chọn trong chuồng ngựa của anh hai con đẹp nhất 3 năm tuổi, tặng đôi vợ chồng mới cưới. Armand và Stephanie đều choáng váng trước món quà quá ư quý giá ấy.
Tựa vào cánh tay ông Faverolle, cô dâu Stephanie bước vào nhà thờ. Nàng mặc bộ áo dài cưới rất đắt tiền bằng đăng ten Ăng - lê, sáng tạo mới nhất của hiệu may thời trang Palmyre. Phù dâu có Alida cùng ba cô bạn gái ở tu viện: Madeleine, Clotide và Valérie.
Nhà thờ trang hoàng lộng lẫy, khắp mọi chỗ đều kín hoa tươi, đăng ten. Sàn trải thảm đắt tiền. Đám cưới tổ chức linh đình, khách mời là những nhà kinh doanh và những quý tộc cỡ lớn đất kinh thành.
Stephanie rất sung sướng và ngạc nhiên thấy bà Nhất Naie Joseph và seour Marie cũng đến dự.
Đoàn khách ở trang trại và lâu đài của nàng tại Vandée cũng ra dự cưới. Chị quản gia Suzanne đi cùng chồng là viên quản lý Gautorn. Bà cụ Mayeux già nua, cứ khóc nức nở mãi. Ông già Firmin và cha mẹ của Aimé nữa. Chính Aimé thì không đến dự được vì anh đã nhập ngũ và không xin nghỉ phép được.
Hôn lễ kết thúc trong tiếng nhạc đại phong cầm và dàn hợp xướng của nhà thờ. Stephanie khoác tay chú rể Armand bước ra khỏi nhà thờ.
Phu nhân Guinchamp và René cáo lỗi không đến dự lễ cưới được bằng một lá thư kèm theo lời chúc mừng đôi uyên ương, với lý do dịp đó họ không có mặt ở Paris.
Mặc dù không định, Stephanie nhìn Armand mà tưởng như đó là René. Đáng lẽ người nàng khoác tay lúc này phải là René de Guinchamp mới đúng. Lẽ ra phải là chàng trả lời chữ "Có" khi đức cha linh mục hỏi, có bằng lòng kết duyên với tiểu thư Boisnaudouin không?
Nàng đã chủ động đến với Armand, vội vã tìm tới chàng, chỉ cốt để mau thoát khỏi hình ảnh ám ảnh của René. Bởi cho đến ngày hôm nay, những nụ hôn cháy bỏng, những vòng tay xiết chặt, những cử chỉ mơn trớn ve vuốt của "người kia" vẫn cứ ám ảnh trỗi dậy trong ký ức nàng, không chịu buông tha. Mùi hương của thân thể René vẫn cứ thoang thoảng vây quanh nàng, cái mùi thân thuộc biết bao đối với nàng. Nàng đã biết rõ những bắp thịt vạm vỡ của René, làn da ấm áp của chàng, trọng lượng thân thể của chàng đè lên thân thể nàng... Chỉ có mỗi một thứ nàng chưa được hưởng ở chàng và lúc này nàng sắp nhận được ở Armand, là cảm giác khi hai thân thể hoàn toàn trần truồng áp vào nhau và cái của người đàn ông đi vào nàng, đẩy nàng đến khoái cảm tuyệt đỉnh, biến nàng từ một thiếu nữ trinh bạch thành đàn bà! Chỉ mỗi thứ đó nàng chưa được biết ở René và bây giờ nàng sắp được biết ở Armand! Nàng hy vọng Armand sẽ đem lại cho nàng niềm khoái cảm đủ mạnh để nàng xoá được những kỷ niệm về René vẫn còn ám ảnh nàng không thôi. Liệu Armand có làm được chuyện ấy khôn? Có giúp nàng gạt đi được hình ảnh, cảm giác và mùi hương của René hay không?
Chính nỗi băn khăn ấy khiến Stephanie nép vào vòng tay chồng, ngoan ngoãn, phục tùng, khi trong phòng tân hôn chỉ còn le lói một ngọn bạch lạm toả ánh sáng lờ mờ và đôi vợ chồng mới cưới nằm trên chiếc giường mới.
Armand khép chặt vòng tay xung quanh thân thể nàng.
Mới có thế mà suýt nữa Stephanie buột miệng thốt lên "René"!
Nàng muốn khóc. Nàng đau đớn. Nàng cảm thấy mình là đứa con gái bất hạnh, tội nghiệp. Armand đang hôn lên khắp người nàng. Stephanie buông thả hoàn toàn. Nàng chuẩn bị tinh thần chịu đau. Nhưng nhờ bản năng, Armand dường như hiểu được nỗi sợ hãi và bối rối của cô gái trong đêm tân hôn. Chàng trìu mến, nhẹ nhàng trấn an nàng, rồi đưa cặp môi lướt trên da thịt nàng, nhưng ngón tay dịu dàng trìu mến ve vuốt bầu vú nàng.
Stephanie thấy niềm khát khao dục tình của nàng tăng dần, tăng dần. Những kỷ niệm về René lùi xa dần, xa dần, Armand đã đẩy lui hình ảnh, mùi vị René ra khỏi ký ức nàng. Stephanie bây giờ chỉ còn thấy cảm giác da thịt của Armand áp lên da thịt nàng, mùi thân thể Armand bao quanh nàng.
Rất từ tốn, thong thả, kiên nhẫn, Armand đẩy cảm giác sung sướng của Stephanie lên cao, cao mãi. Và đột nhiên Stephanie chợt nghĩ... "Anh ấy đã biết cách!".
Armand biết cách vuốt ve cặp vú nàng, hôn lên nó rồi ngậm vào núm vú khiến chúng cứng lại. Armand biết cách đưa những ngón tay chậm chạp vuốt ve háng nàng làm nàng run rẩy vì sung sướng. Chàng biết cách kích thích chỗ kín của nàng rồi nhẹ nhàng nằm lên nàng, trong khi miệng chàng như ngậm kín miệng nàng. Chàng biết cách đợi cho đến lúc nàng cong người lên đón nhận thân thể chàng.
Stephanie không còn suy nghĩ được gì hết. Nỗi thèm khát xác thịt đã choán hết trí óc và đẩy nàng lên cao bất chấp lý trí nàng. Nàng rên rỉ:
- Armand!... Armand!...
Tiếng kêu của nàng nghe tựa tiếng kêu đau đớn. Cả thân thể Armand đè nặng lên nàng. Bộ ngực vạm vỡ, nặng chịch đè lên ngực nàng và cảm giác sung sướng cùng cực lan toả khắp cơ thể nàng. Stephanie bỗng thấy mình trở nên bé nhỏ và nàng cố bấu chặt vào tấm thân to lớn kia đê tận hưởng cho hết niềm khoái cảm.
Nàng rên rỉ:
- Armand... ôi, Armand... Ôi, ban cho em đi...
Nàng thấy chàng đã ở trong nàng và hai đùi của chàng lọt giữa hai chân nàng. Rồi toàn thân chàng cứng lại, bất động. Khoái cảm lên đến độ tột cùng. Stephanie thậm chí muốn hét lên vì sung sướng. Lát sau Armand vừa thở gấp vừa tụt trên bụng nàng xuống giường. Và nàng cảm thấy như từ từ rơi vào một vực thẳm đê mê, không đáy.
Cả hai đều thiếp đi trong hoan lạc tuyệt đỉnh.
Cặp Stephanie - Armand ngao du trong 10 ngày bên ngoài kinh thành Paris. Nơi xa nhất họ đến cũng chỉ là Fontainebleau. Đó là ý của Stephanie. Nàng không muốn tiến hành chuyến du lịch trăng mật theo kiểu cổ điển. Sau đêm tân hôn đầu tiên ở Saint - Germani, họ đến ngủ cách đó 15 cây số, trong một nhà trọ sang trọng. Hôm sau họ đi tiếp theo kiểu tùy hứng, trên cổ xe ngựa của gia đình Dytteville. Chuyến ngao du trăng mật này đem lại thích thú cho cả hai vợ chồng.
Về đến Paris, Stephanie bắt tay vào việc lập chương trình cho chuyến đi kinh doanh của chồng sang Nouvelle Caledonie nay mai. Cùng với Armand, nàng chúi mũi vào các tấm bản đồ, nghiên cứu các báo cáo, chú thích, dẫn giải và nàng thấy ở đó có phong vị của một chuyến thám hiểm.
- Em đã biết mọi điều gần bằng anh rồi đấy - một hôm nàng bảo chồng - Em biết những hải lưu người ta có thể sử dụng, biết địa thế vùng bờ biển châu Phi, biết những điểm tàu đỗ lấy nước ngọt và lương thực, biết nơi nào có nhiều đá ngầm. Biết đảo Madagascar... tất cả những gì cần thiết để hiểu biết vùng đất mới của em.
- Thậm chí em có thể điều khiển con tàu được ấy chứ - Armand cười nói.
- Không đâu, nhưng em có thể đi cùng với anh.
- Đi cùng với anh? Em điên rồi sao, em yêu? Em chưa biết ở đó em sẽ phải sống vất vả thế nào đâu. Toàn là nhà tranh.
- Nhưng Nouméa là thủ đô kia mà?
- Gọi là thủ đô thôi. Các bản tường trình đều tô hồng mọi thứ.
- Armand! Kỳ này anh đi lâu quá - nàng nói và sán đến gần chồng. Armand ôm vợ, hôn rồi vẫn giữ vợ trong vòng tay - Em sẽ rất buồn phải xa anh... Nghĩ đến lúc anh vắng nhà, em rất sợ... Hãy cho em đi cùng, Armand. Việc ấy chỉ do anh quyết định. Em là vợ anh... Em yêu anh... Em muốn có anh bên cạnh, nhất là ban đêm. Armand, em rất cần ở bên anh.
Stephani không nói dối. Bây giờ nàng muốn đi xa không phải để quen, mà để gần Armand, cả ngày lẫn đêm, nhất là ban đêm. Nỗi tiếc nuối René vẫn còn sót lại trong trí óc nàng nhưng mỗi lúc một nhạt dần, bây giờ chỉ còn như một kỷ niệm thời thơ ấu xa xôi và lúc nào hiện về thì cũng mơ hồ như sau một làn sương.
Stephanie đi theo Armand vì nàng yêu vị ngọt trên môi chàng, hơi ấm của da thịt chàng, cảm giác khi thân thể chàng chạm vào thân thể nàng, cơn thèm khát càng gợi dần lên trong nàng cho đến lúc nàng phải rên rỉ: "Lại đây, Armand! Hãy lại đây và chiếm đoạt em đi... Armand..."
- Armand! Cho em đi theo anh.
Stephanie nép vào chồng, vuốt ve đầu tiên là mái tóc mềm mại, rồi bộ ngực vạm vỡ, rồi dưới háng chàng. Làm sao nàng chịu được khi thiếu vắng cặp mắt chàng, những cái hôn âu yếm những ve vuốt chậm rãi trên da thịt nàng. Làm sao nàng thiếu được luồng mắt của chàng lúc chàng cởi áo quần cho nàng?
Làm sao nàng chịu được sự thiếu vắng cảm giác run rẩy thèm khát, lúc chàng bước đến, ôm lấy nàng, áp chặt thân thể chàng vào thân thể nàng, bộc lộ toàn bộ chất đàn ông cường tráng khi đè lên nàng, đi vào nàng. Ôi, làm sao nàng thiếu vắng được tấm thân đàn ông đã kích động nàng, trước khi rút hết sức lực của nàng và làm nàng như tan ra? Bây giờ, vào đúng lúc chàng đòi hỏi nàng, muốn chiếm đoạt nàng, nàng biết rằng nỗi khao khát của tấm thân chàng cũng chính là nỗi khao khát của thân thể nàng.
- Armand... em van anh, hãy cho em đi cùng...
Ôm ghì vợ vào lòng, Armand nói bằng cái giọng hơi khàn, cái giọng nàng đã hoàn toàn quen thuộc... cái giọng nàng nghe thấy thốt lên bên tai lúc nàng dâng hiến cho chàng...
- Stephanie... không được, em yêu của anh!... Em thừa biết là không thể được...
- Em chỉ biết là anh muốn bỏ rơi em!
- Đừng tự dằn vặt như thế... Em phải biết điều mới được...
- Em lấy chồng không phải để chỉ trở thành biết điều. Em lấy chồng là để thuộc về anh, để lúc nào cũng bên anh.
- Anh xin em...
Sung sướng và tự hào thấy mình đã gợi lên được ở Stephanie một tình yêu mãnh liệt. Armand không thể cưỡng lại lâu thêm. Đôi khi chàng tự trách mình đã lôi nàng vào cuộc mạo hiểm đó, nhưng chỉ cần Stephanie nhìn chàng chăm chú, chỉ cần liếm cặp môi ướt hé mở của nàng là chàng chỉ còn nghĩ được tới những phút giây tuyệt vời bên nàng.
Phu nhân Dytteville không tán thành việc Stephanie đi theo chồng vì đường xá xa xôi và trắc trở, nhưng cũng đành chấp thuận. Bà còn nghĩ bằng sự có mặt của Stephanie bên Nouvelle Caledonie thậm chí còn giúp cho công việc thuận lợi hơn. Phụ nữ hay nhìn thấy những thứ đàn ông không thấy. Vả lại nếu ở địa vị nàng, còn trẻ hơn, chắc hẳn bà cũng lên tàu đi theo chồng.
Ông Faverolle không thể ngăn cản cháu, đành chỉ trách Armand và nói toạc ra với Stephanie là nàng bướng bỉnh và ngu ngốc như một con lừa cái. Stephanie ngồi nghe một cách thụ động và chỉ nói:
- Armand là chống cháu. Cháu yêu anh ấy. Cháu muốn chia sẻ với chồng mọi thứ, sung sướng cũng như gian truân khổ ải.
- Cháu có tính ngang ngạnh đến khó chịu.
Chợt nàng nghĩ đến René. Nếu René muốn, nàng đã thành đứa con gái hư hỏng, bỏ nhà trốn theo trai, đã bị cậu nàng từ bỏ và mọi người khinh bỉ. René! Nàng không nhắc đến chàng nữa và mỗi lần định đến thăm. Amélie nàng đều báo trước để không gặp René ở đó.
Amélie khi biết chuyện nàng sắp lên đường theo Armand, đã thì thầm:
- Mình không sao hiểu nổi bạn.
Còn Achille thì vẫn nụ cười cay độc quái đản mọi khi, nói bằng giọng thủng thẳng như thể anh đang tiếp tục dòng suy nghĩ.
- Tôi thì không ngạc nhiên chút nào hết. Cô là loại phụ nữ tình khí thất thường đến mức không ai có thể đoán trước cô sẽ làm gì. Nhưng thiếu cô, kinh thành Paris sẽ không còn là Paris trọn vẹn nữa.
Stephanie tham dự hối hả vào cuộc sống kinh thành Paris mà nàng sắp chia tay trong vòng một năm tới. Nàng có bốn người làm: một chị giúp việc vặt vãnh, một hầu phòng, một chị đầu bếp, chồng chị ta vừa làm giám mã vừa làm đánh xe, chăm sóc hai con ngựa Psyché và Pelops, quà tặng của vợ chồng Amélie.
Ngày nào nàng cũng sai đóng xe, dạo chơi phố xá, chỉ trừ thứ 5 là ngày nàng ở nhà tiếp bạn bè đến thăm.
Stephanie đã lấy chồng được hai tháng. Nàng đã tổ chức nhiều bữa tiệc mời bạn bè và nhiều bữa tiệc mời khách công việc. Tối nay nàng khoản đãi bố mẹ chồng cùng hai vợ chồng chủ hãng đóng tàu ở Havre đến. Sau món xúp, đang ngồi bỗng nhiên mặt Stephanie tái nhợt. Nàng phải xin lỗi khách để về phòng nằm nghỉ.
Thấy con trai lo lắng, phu nhân Dytteville cũng cáo lỗi để vào với con dâu. Bà thấy nàng cố nôn oẹ lên chiếc chậu và cứ sau mỗi lúc như thế lại ngửi thuốc muối.
- Con ốm... Không biết bệnh gì... Con thấy tức ngực...
- Con không thấy đau đầu ư?
- Thưa mẹ, không. Con chỉ thấy nôn nao và tức ngực thôi.
- Sáng mai ta mời bác sĩ đến xem.
- Ôi... khách đang ngồi ngoài đó. Liệu họ có bảo con bất lịch sự không, thưa mẹ?
- Nhưng Stephanie... mẹ đang nghĩ, hay con...
Nàng nhìn thấy mẹ chồng lộ vẻ ngạc nhiên. Khi đó nàng chưa biết bà đoán nàng có thai.
Bác sĩ đến, khẳng định điều phu nhân Dytteville phỏng đoán là đúng. Ông tính ngày tháng rồi nói, nàng sẽ sinh con vào khoảng giữa tháng 12.
Vậy là chuyện sang Nouvelle Calédonie không thành nữa rồi.
Nàng không thể sinh nở giữa những thổ dân tại đó hoặc trên con tàu trên đường quay về Pháp.
Armand thì phấn khởi ghê gớm, thấy mình sắp là bố. Chàng dỗ dành và ru vợ ngủ, như dỗ đứa trẻ. Stephanie cảm thấy mình còn là đứa trẻ con hơn cả thời nàng là trẻ con thật. Mộng của nàng đã không thành. Armand sẽ đi một mình. Nàng sẽ không được biết miền đất mới. Và lần đầu tiên trên đời, nàng thành người ốm thật sự và nàng cảm thấy mình yếu đuối biết bao.
Hai tháng thai nghén thật khủng khiếp. Rồi một hôm, đột nhiên bao bức bối khó chịu trong người biến sạch. Rồi nàng trở nên kiều diễm hơn cả thời gian sau khi cưới. Nước da trắng nõn, tươi mát. Cặp mắt nàng như to hơn, đẹp hơn. Riêng mái tóc không còn ngoan ngoãn như trước, lúc nào cũng chực tuột ra khỏi chiếc kẹp.
Tuy sức khỏe của Stephanie tràn trề và nàng thèm được hoạt động. Armand vẫn không chịu cho vợ tiễn mình lên tàu ở thành phố hải cảng Havre, cũng như chàng không chịu cho phu nhân Dytteville đi cùng.
Chỉ có cha chàng, hầu tước Dytteville, cậu em trai chàng và ông Faverolle ra đứng ở bến cảng nhìn theo con tàu Nouméa chạy xa dần, mất hút sau những con sóng Đại Tây Dương.