← Quay lại trang sách

Chương 8 NHỮNG NƠI THÁNH ĐỊA

Sau khi Armand đi, Stephanie sầu não vô cùng. nàng không còn thiết làm gì nữa. Lúc nào cũng nhớ chàng. Nàng sợ nhất là ban đêm, chợt tỉnh dậy, không thấy chồng bên cạnh... và cả buổi tối, lúc lên giường một mình không có chàng.

Stephanie không ngờ nàng lại cần đến chàng bên mình như thế. Sự thiếu vắng chồng làm cho thân thể nàng rã rời. Nhiều lúc đang đêm thức dậy, nàng quờ tay sang bên cạnh, định ôm chồng, hưởng chút ấm áp từ thân thể chàng truyền qua và hít mùi da thịt chàng, nhưng không thấy gì. Chỉ thấy khăn trải giường lạnh giá! Những lúc ấy nàng đột nhiên hoảng hốt và phải một lúc sau nàng mới hoàn hồn trở lại được.

Ban đêm đã đành, mà ban ngày Stephanie cũng thấy thời gian trôi qua chậm chạm. Mỗi ngày bỗng dài ra đến mức tưởng như vô tận. Thật mâu thuẫn, ban ngày nàng mong cho chóng hết nhưng nghĩ đến ban đêm trơ trọi một mình, nàng lại hoảng sợ. Cảm giác cô đơn khiến nàng mệt mỏi trong người, và hay cáu gắt.

Nàng không ham đọc sách nên cũng không cẩm cuốn sách nào được lâu. Đọc vài trang, nàng lại bỏ xuống, suy nghĩ vẩn vơ. Lúc này Armad đang ở đâu, làm gì? Riêng báo thì nàng quan tâm. Từ ngày ra sống ở kinh thành Paris, nhất là những ngày tình hình chính trị sôi động, cuộc hôn nhân của hoàng đế Napoléon III, những cuộc biểu tình liên tiếp nổ ra, cả của phe ủng hộ hoàng đế lẫn phe chống đối... đã thu hút sự chú ý của nàng.

Rồi gần đây, sau khi lấy chồng, hoạt động kinh doanh của gia đình nhà chồng gắn liền với tình hình chính trị kinh tế nên càng làm nàng chăm chú đọc báo. Tuy nhiên,trong tâm trạng nàng lúc này, Stephanie cũng thờ ơ cả với báo chí. Chốc chốc nàng lại ngồi đờ đẫn rồi thở dài, lẩm bẩm:

- Một năm! Những một năm, 12 tháng trời đằng đẵng, làm sao ta chịu đựng nổi! Một năm chịu cảnh goá phụ!

Sáng hôm đó, sau một đêm trằn trọc hơn hẳn mọi đêm khác, Stephanie tung chăn, vùng đứng dậy. Nàng nói lên với mình, giọng quả quyết:

- Không! Ta không thể cứ ngồi mòn mỏi và chán chường thế này mãi. Ta phải làm một thứ gì đó. Phải làm sao để mệt nhoài thân xác, để dìm đi nỗi đòi hỏi tình ái, đêm mới có thể ngủ ngon được. Phải làm sao để không lúc nào rảnh rồi mà nhớ nhung chồng! Có như thế ta mới giữ được thanh thản trong tâm hồn. Phải để thân xác không lúc nào được nhàn rỗi.

Chỉ có một việc nàng có thể làm, đó là tham gia vào công việc kinh doanh của gia đình chồng cùng những hoạt động xã hội của bố mẹ chồng, thay Armand. Nhận một số công việc trước đây của chồng, Stephanie cảm thấy mình gần chàng hơn.

Thái độ hoan nghênh của phu nhân Dytteville không làm nàng ngạc nhiên, nhưng thái độ của bố chồng mới thực sự bất ngờ đối với nàng. Trước nay nàng vẫn sờ sợ hầu tước Dytteville, nhưng khi thấy con dâu nhận làm một số việc con trai ông vẫn làm, ông tỏ ra vui mừng đặc biệt và khích lệ thêm nàng.

- Con ạ, ta vẫn nghĩ rằng hoạt động kinh doanh thích hợp với con và chẳng bao lâu nữa con sẽ thành thạo không kém gì chồng con. Con nhảy vào lĩnh vực này bây giờ là đúng lúc. Mọi thứ đang bắt đầu chuyển động mạnh, trên tất cả mọi lĩnh vực kinh tế. Con nên đến phố Vivienne con sẽ thấy.

Trong ba tuần lễ, Stephanie tìm hiểu tình hình, những ý đồ của giới kinh doanh và nhất là những khả năng to lớn mà thể chế mới mở ra cho giới chủ doanh nghiệp. Nàng đến phố Vivienne, nơi tập trung những hoạt động tài chính ngân hàng không phải chỉ của kinh thành Paris mà của cả nước Pháp, thậm chí cả châu Âu. Đi đâu nàng cũng nghe mọi người sôi nổi bàn tán về triển vọng kinh tế. Kinh thành Paris như lên cơn sốt. Đâu đâu cũng thấy người ta phá nhà cũ kỹ, xây những toà nhà mới đồ sộ kiểu cách tuyệt đẹp. Ai cũng bàn chuyện mua bán đất cát nhà cửa. Các đường phố bị đào bới lên để lấp các ống dẫn nước và dẫn khí đốt.

Nàng nghe nói hoàng đế Napoléon III hàng ngày cầm cây chì màu xanh đỏ, vạch lên tấm bản đồ thành phố Paris những đại lộ to lớn, những quảng trường công viên trồng cây xanh.

Cơn sốt lan ra cả các tỉnh lỵ. Những vùng đất hoang, đầm lầy như Sologne ở cửa sông Loire hay vùng Landes đều được khai phá. Mạng lưới đường sắt dài 3,600 cây số chằng chịt khắp đất nước vẫn được tiếp tục mở rộng thêm. Các hải cảng chuẩn bị mở những đường hàng hải xuyên Đại Tây Dương với những con tàu chở khách khổng lồ và mỹ lệ. Hoàng đế Napoléon III còn đang tính tổ chức một hội chợ quốc tế...

Xung quanh Stephanie, người ta hào hứng bàn việc đầu tư vào ngành này ngành nọ để kiếm lợi nhuận, đồng thời xây dựng đất nước. Nước Pháp như đang tuổi vỡ da, đang hồi sinh sau mấy chục năm tiêu điều vì chiến tranh. Đột nhiên Stephanie nhớ lại những cuộc đánh chém nhau trên đường phố Paris cách đây ít năm. Chính cha nàng đã bị nạn trong cuộc hỗn loạn đó và anh Charles nàng làm nhiệm vụ dẹp những cuộc nổi loạn đã bị chết. Tim nàng nghẹn lại khi nghĩ đến tai hoạ rơi xuống gia đình nàng hồi bấy giờ... đến cha nàng, anh nàng... đến mẹ nàng qua đời một cách bi thảm sau đấy ít lâu.

Vậy mà bây giờ Paris như thế này đây! Giới thượng lưu tổ chứ hết hội hè này đến hội hè khác. Liên tục có những vũ hội, những tiệc tùng chiêu đãi linh đình. Đâu đâu cũng nhảy. Người ta quay cuồng điệu Luxembourg, điệu Bourbon. Họ nhảy khắp mọi nơi.

Stephanie mê mải hoà nhập vào cuộc sống nhộn nhịp đó. Ngày nào nàng cũng đến văn phòng, thường là vào buổi sáng, bởi nàng thích dậy sớm. Cái bầu của nàng còn chưa lộ cho nên nàng nhận tất cả những lời mời dự tiệc tùng, chiêu đãi, vũ hội, chợ phiên.

- Sau này - Stephanie nói với mẹ chồng - Khi nào bụng con đã lộ liễu, con sẽ không đi đâu nữa. Còn bây giờ con phải tranh thủ hoạt động. Con muốn cháu bé trong bụng con được hưởng không khí vui tươi xung quanh và khi chào đời nó sẽ mang sẵn trong lòng niềm yêu cuộc sống.

Nàng mỉm cười sung sướng nói với bà:

- Hiện cả hai mẹ con con đều khỏe mạnh và đều hài lòng về nhau.

Nàng nhận được thiếp mời cùng với bố mẹ chồng đến dự ngày hội nổi tiếng của ông chủ ngân hàng Vaudière. Ông ta cùng bà vợ thường xuyên tổ chức những ngày hội như thế. Nàng đã quen với hai vợ chồng Vaudière trong dịp họ đến dự lễ cưới của nàng và sau đó thỉnh thoảng họ cũng đến thăm ông bà hầu tước Dytteville.

Ông Vaudière là một người to béo, từ dân thường giàu lên rất nhanh nhờ buôn bán thứ đem lại lợi nhuận lớn nhất và nhanh nhất là tiền. Tài sản ông ta hiện nay lớn đến mức dường như không tính nổi. Ông ta sống trong một toà nhà khổng lồ trang trí lòe loẹt và rõ ràng là của một kẻ thất học khoe của. Ông ta tổ chức ở đây những ngày "hội gia đình", mời toàn khách sang trọng và giàu có bậc nhất của đất kinh thành.

Triều đình Napoléon III rất ưu ái Vaudière bởi ông đầu tư vào không biết bao nhiêu doanh nghiệp quan trọng. Khi một cơ sở được ông ta đứng ra đầu tư thì bảo đảm là không lo lỗ vốn và nhà nước khỏi sợ quỵt tiền thuế. Trên thực tế, Vaudière đã nhúng tay vào đâu là nơi đó bốc ra của. Ông ta có con mắt tinh tường về thứ gì kinh doanh có lãi, lãi ít hay nhiều, những gì kinh doanh thì lỗ chỏng gọng.

Lúc tiếp khách, ông Vaudière ăn mặc theo kiểu quý tộc và ông ta tin mình là quý tộc. Cũng uốn chân, nghiêng mình rất thấp, nâng bàn tay các phu nhân lên hôn rồi khen một câu, hoặc cách phục sức hoặc vóc dáng đẹp của người đó.

Ông ta khen Alida trẻ trung mơn mởn, khen phu nhân hầu tước Dytteville đài các, nhưng riêng với Stephanie ông ta có thái độ đặc biệt. Có lẽ nhan sắc nàng đã tác động đến ông mạnh mẽ. Ông ta làm bộ điệu rất kiểu cách chào nàng rồi tươi cười nói:

- Thưa phu nhân Armand Dytteville, không còn nghi ngờ gì nữa, phu nhân đúng là hoa hậu của ngày hội này. Tôi xin tuân theo mọi mệnh lệnh của phu nhân!

Nàng mỉm cười đáp:

- Nếu vậy thì tôi xin lạm dụng ông, thưa ông Vaudière quý mến. Tôi nghe toà biệt thự của ông là cả một viện bảo tàng. Tôi xin phép ông được xem những vật quý vô giá bày biện trong đó.

Ông ta cúi đầu lịch sự, nét mặt rạng rỡ và kiêu hãnh:

- Được bà quan tâm là một vinh dự lớn cho chủ nhân. Nếu bà cho phép, tôi rất sung sướng được giới thiệu từng thứ với bà, thưa phu nhân Armand Dytteville kiều diễm.

- Ôi, nếu được vậy thì còn gì bằng. Ai biết rõ giá trị của những báu vật ấy bằng ông, thưa ông Vaudière?

Thích thú trước thái độ vồn vã và lối ăn nói kiểu cách của Vaudière, Stephanie đi theo ông ta qua các gian phòng trang trí lộng lẫy, đèn thắp sáng choang. Tất cả những gì bày biện trong các gian phòng này đều là những đồ cổ vô giá. Các tủ kính chất đầy đồ vật bằng ngọc, vàng, kim cương. Các góc tường đều đầy hoa tươi. Các tủ rượu chật ních các loại rượu đắt tiền.

Phòng nào cũng có khách đang mải mê thán phục trước các vật trưng bày. Mỗi vật đều có bảng chú thích xuất xứ và giá trị. Hộp thuốc lá kia ngày trước là của ngài Talleyrand. Cây can kia là của hoàng đế Louis XVI. Cái quạt nọ là của hoàng hậu Josephine. Hộp đựng kẹo kia là quà của một đại quý tộc tặng cho phu nhân Pompadour năm 1760.

- Hộp đựng kẹo này trông duyên dáng quá - Stephanie reo lên - Ông thật may mắn, có được những vật quý giá hiếm hoi như thế này, thưa ông Vaudière. Biệt thự của ông phải gọi là một kho báu! Không phải một mà nhiều kho báu!

- Tôi rất vinh hạnh được bà quá khen, thưa phu nhân Armand Dytteville. Tôi sắp đem nó ra để làm phần thưởng xổ số đấy.

- Nghĩa là sao, thưa ông?

- Là thế này, thưa bà. Trong mỗi ngày hội ở biệt thự chúng tôi, tôi đưa ra một thứ treo làm giải thưỏng. Và tôi phân phát vé xổ số. Số nào trúng thưởng sẽ được nhận phần thưởng đó. Bà vợ tôi sẽ trực tiếp trao số tiền bằng trị giá vật quý đó cho người trúng thưởng.

- Vậy là ông phải bỏ ra hai lần tiền. Lần để in vé và lần tặng cho người được thưởng.

Ông ta vẫy tay ý nói "Không đáng gì đối với tôi" Rồi ông ta lấy giọng bí mật thì thào với nàng:

- Thông thường, số may mắn hay tìm đến người đẹp...

Nàng nháy mắt trả lời, vẻ đồng loã, mặc dù nàng đâu có biết đến cuối ngày hội, lúc các vé số đã phân phát xong, ông Vaudière thọc tay vào túi vải, lấy ra một tấm thẻ. Ông ta nhìn vào đó rồi dõng dạc công bố tên người trúng giải.

Stephanie bước ra. Mọi người vỗ tay hoan nghênh. Ông chủ nhà băng trịnh trọng bước đến trước mặt nàng, cúi rạp đầu rồi ngẩng lên đưa nắm tay ra. Nàng đặt bàn tay lên đó và ông ta dẫn nàng lên bục cao. Tại đấy ông ta long trọng dùng cả hai tay trịnh trọng trao cho nàng hộp đựng kẹo của phu nhân hầu tước Pampidour ngày xưa.

- Cái hộp quý này xưa thuộc sở hữu của một người đẹp nhất thời đó nay lại trở về tay một người đẹp nhất thời bây giờ!

Mọi người lại vỗ tay rộ lên lần nữa.

Mặc dù các thứ công việc hoặc thù tiếp vô cùng bận rộn, Stephanie vẫn thường xuyên đến thăm hai vợ chồng Achille và Amélie. Cô vẫn là bạn gái thân thiết, tin cẩn nhất của nàng nhất là xã hội tại gia đình. Amélie mới thật là xa hội quý phái. Thoát khỏi giới buôn bán, kinh doanh và thực dụng, Stephanie rất muốn tìm về cái không khí tế nhị, sang trọng thật sự tại biệt thự của bạn.

Nàng thấy không khí ở đây vẫn giữ nguyên vẻ đài các kinh điển, vững chãi theo cách cha truyền con nối hầu như không thể thay đổi bất kể xung quang người ta thô bỉ, thực dụng và coi trọng đồng tiền đến mức nào. Nó tạo cho Stephanie cảm giác thật sự nghỉ ngơi.

Từ khi quyết định nhận lời cầu hôn của Armand, trong câu chuyện với Amélie, Stephanie chưa hề nhắc đến René lần nào. Nhưng trong thâm tâm, nàng vẫn mong được gặp chàng, để thử coi tình cảm thật của mình ra sao. Thấy rõ không còn yêu René, nàng rất tự tin vào bản thân mình.

Phu nhân Armand Dytteville làm sao có thể giữ lại tình yêu của tiểu thư Boisnaudouin. Và như thể tiền định, một hôm nàng gặp lại René.

Lúc đó nàng đang ngồi trong phòng khách lớn ở biệt thự Resmont thì gia nhân vào báo với Amélie là có công tử Guinchamp đến. Stephanie ra hiệu cho Amélie ngồi nguyên đấy và nàng chuẩn bị một vẻ mặt để đón chàng. René bước vào. Nhìn thấy Stephanie, chàng không giấu được nỗi lúng túng. Mặt chàng đỏ ửng và bước chân ngập ngừng. Chàng nâng bàn tay Stephanie lên, đặt môi hôn rồi nói băng giọng như nghẹn lại:

- Chào bà thân mến!

- Tôi rất sung sướng được gặp ông, thưa ông Guinchamp - nàng nói bằng giọng hoàn toàn thản nhiên, không một chút bối rối nào hết - Ông khỏe không và sức khỏe phu nhân thân mẫu ông ra sao?

- Cảm ơn bà, mẹ tôi vẫn khỏe. Còn bà, thưa bà Dytteville?

Nàng kể chàng nghe về chuyện chồng nàng vừa lên tàu sang Nouvelle Calédonie. Nàng hy vọng đến bến cảng Madagascar, một bến cảng quan trọng để tàu nghỉ ngơi trước khi vượt Ấn Độ Dương, chồng nàng có thể viết thư về cho nàng. René hỏi nàng có về thăm lâu đài Vendée không, nàng trả lời thời gian này nàng không đủ điều kiện để ngồi xe ngựa vượt một quãng đường dài.

- Bà không được khỏe chăng, thưa bà Dytteville?

- Không... Tôi đang có thai.

Mặt René bỗng tái nhợt. Và cố trấn tĩnh nhưng không nổi, chàng nói giọng run run:

- Xin chúc mừng bà.

Chàng hỏi thăm về cậu nàng. Nàng hỏi về công việc ở cung điện Tuileries. René trả lời ngắn gọn, cố tránh không nhìn thẳng vào mắt nàng. Và chàng vội vã cáo lui.

Amélie tiễn René ra cổng. Khi quay vào cô ngạc nhiên thấy nét mặt Stephanie buồn bã. Tôn trọng sự im lặng của bạn, cô lặng lẽ ngồi xuống, trìu mến cầm tay nàng. Giọng rất âu yếm, Amélie nhẹ nhàng hỏi:

- Cuộc gặp gỡ vừa rồi làm bạn xúc động phải không, Stephanie? Mình rất tiếc là đã làm cho bạn kém vui đi như vậy.

Stephanie thở dài, mắt rớm lệ:

- Bạn không có lỗi gì hết, Amélie. Chẳng sớm thì muộn thế nào chẳng đến lúc mình gặp anh ấy. Chuyện đã qua rồi. Bây giờ mình và René lại có thể gặp nhau bình thường. Mình nói thật với bạn, mình không hề ân hận đã lấy Armand. Thú thật với Amélie là cuộc gặp vừa rồi sẽ thoải mái hơn cho mình nếu sáng nay mình vừa ngồi ăn điểm tâm với Armand và lát nữa sẽ lại về gặp anh ấy. Mình nhớ chồng vô cùng. Amélie! Nếu anh ấy ở nhà, đây là một sự hỗ trợ cho mình trong việc giáp mặt với René...

Amélie không dám có ý kiến gì hết. Thấy cô lộ vẻ băn khoăn, Stephanie nói luôn:

- Ôi, đối với mình René vẫn còn tình cảm khá sâu nặng, sâu nặng hơn mình tưởng. Trước đây đã có lúc mình coi anh ấy là tất cả. Amélie, và mình dám làm mọi thứ vì anh ấy! Thì ra mối tình đầu không dễ mà xoá mờ ngay được. Nếu cần, mình sẽ gặp lại René. Mình và anh ấy sẽ trở thành bè bạn. Rồi thời gian sẽ giúp vào thêm. Bây giờ thì không còn trở ngại gì để anh ấy thành hôn với tiểu thư Lomanais.

- Còn đấy... trở ngại lại chính là anh ấy.

Stephanie nhìn bạn và thấy Amélie đỏ ửng mặt, ân hận là đã lộ ra điều đó.

- Bạn bảo sao? Trở ngại chính là ở René?

- Lẽ ra mình không nên lộ ra với Stephanie điều René tâm sự riêng với mình. Hôm ấy mình có hỏi anh ấy về chuyện cưới xin với tiểu thư Lomanais, René thổ lộ là...

- Là sao, nói đi, Amélie?

- René nói đúng những lời như lúc nãy bạn nói.

- Cụ thể là thế nào?

- Anh ấy bảo - Amélie nói rất khẽ, gần như thì thầm, đồng thời vặn vẹo tay chân như ngồi trên đống gai nhọn - Anh ấy bảo hiện giờ thì không thể được. Vết thương lòng chữa đâu có dễ lành. Stephanie đã từng là tất cả đối với tôi.

- Tất cả! Nhưng vẫn chưa quan trọng bằng bà mẹ.

- Đừng cố chấp thế, Stephanie. Mình thấy bạn nên hiểu cho René và cho bà cụ nữa.

- Dù sao thì chuyện cũng đã xong rồi, Amélie! Mình hiểu họ chứ. Còn mình, nếu có chút yếu đuối nào thì chỉ là trước mặt bạn chứ không phải trước mặt René. Bạn phải thừa nhận là vừa rồi anh ấy bối rối chứ không phải mình. Anh ấy hoảng hốt và đau đớn.

- René choáng váng! Mình thấy tội nghiệp anh ấy quá.

- Rồi anh ấy sẽ quen dần thôi! Đấy là một động từ anh ấy thích dùng. Bây giờ René có thể chia theo các thì. Anh ấy sẽ quen dần với ý nghĩ kết hôn với tiểu thư Lomanais. Mình thì không việc gì phải tránh mặt René. Mình không sợ gặp anh ấy.

- Stephanie!

- Mình biết bạn định nói gì rồi, Amélie. Mình cứng đầu lắm! Đấy là cách duy nhất để mình tự vệ. Mình thấy khó chịu khi gặp lại René, nghe anh ấy nói, thấy anh ấy hôn bàn tay mình như hôn một người bà con xa, rồi gọi mình là "Bà Dytteville". Amélie đừng quên là mình đã sẵn sàng trốn đi với René.

Amélie nhìn bạn một lúc lâu. Và người khổ tâm lại chính là cô.

- Stephanie! Mình hơi khó chịu thấy thái độ của bạn tàn nhẫn quá. Thú thật làn nhiều lúc bạn có những thái độ mình không hiểu nổi. Tính nết hai đứa mình khác nhau nhiều quá.

- Đúng thế, Amélie! Bạn thích lý lẽ và làm việc gì cũng cân nhắc đúng sai. Mình thì không suy tính gì hết. Mình thích gì làm nấy, bất chấp hậu quả. Và việc gì đã xong không bao giờ mình còn ngoái đầu lại để mà hối tiếc.

- Bạn không luyến tiếc cái gì bao giờ ư? - Amélie tỏ vẻ hoài nghi.

- Không! Mình không biết cảm giác ân hận là thế nào.

Một nụ cười lướt nhanh trên môi Amélie. Trong cặp mắt cô thoáng ánh lên một vẻ giễu cợt.

- Sao bạn cười? - Stephanie giữ thế thủ.

- Mình có cười gì đâu?

- Đừng dối mình. Mình biết bạn quá rõ. Amélie. Bạn vừa nghĩ đến chuyện gì đó. Chuyện gì? Một câu nói nào của Achille chăng?

Câu hỏi quá cụ thể và tự tin đến mức Amélie đành phải thú nhận.

- Quả có thế. Nhưng chuyện này mình nói riêng với bạn thôi đấy. Bạn đã biết chồng mình rất quý bạn, rất thích gặp bạn và trò chuyện với bạn...

- Mình biết. Bạn không cần thanh minh cho Achille. Chồng bạn là con người tuyệt vời.

- Cái lần sau khi... bạn đã nói một câu rất tàn nhẫn... Một hôm hai vợ chồng trò chuyện với nhau, mình bỏ Achille rằng Stephanie phúc hậu, dịu dàng, anh ấy cười phá lên.

Stephanie cau mày nhìn bạn chăm chú.

- Nghe mình kể ra mọi phẩm chất tốt đẹp của bạn xong, Achille bảo: "Stephanie là một trong số rất ít phụ nữ vô cùng đáng yêu mà anh được gặp biết. Nụ cười quyến rũ, cặp mắt thông minh, dáng nét cao quý... Chỉ có điều, nếu ai theo thì đó là một nàng tiên hiền dịu. Trái lại nếu ai chống thì coi chừng, cô ấy sẵn sàng một mất một còn ngay. Stephanie sẽ biến thành một tên cướp biển.

- Cướp biển?

- Achille nói thế không có ý gì ghét bỏ bạn đây, Stephanie. Chỉ có điều lúc nãy nghe thấy câu nói của bạn, mình chợt nhớ đến nhận xét của chồng mình.

- Bạn thấy mình là cướp biển bao giờ chưa, Amélie?

- Có thấy một chút...

- Achille còn nhận xét gì thêm về mình nữa không?

- Còn. Là sau khi lấy chồng bạn đẹp lên rất nhiều.

- Tất nhiên rồi, Amélie. Vì mình hạnh phúc, đơn giản vậy thôi. Mình yêu chồng và lúc nào cũng nhớ chồng, đặc biệt vào ban đêm.

- Stephanie!

- Đừng có lên mặt đạo đức như vậy, kẻo mình biến thành cướp biển bây giờ. Bạn cũng yêu chồng, và tất nhiên có lúc này yêu nhiều hơn lúc khác.

- Đúng thế. Mình rất yêu Achille... yêu ghê gớm. Và mình rất thích nép trong vòng tay Achille - Amélie nói nhanh và mặt đỏ lựng.

- Mình thích làm tình. Mình yêu thân thể, đôi tay, đôi chân, cái bụng anh ấy. Mình yêu...

- Stephanie!

- Chuyện ấy là bình thường, Amélie! - Stephanie nói và nàng ngạc nhiên tại sao khi đụng đến chuyện đó nàng lại thấy thân thể nóng bừng lên như vậy. Và kèm theo cảm giác đó là một niềm đau xót.

- Tất nhiên rồi, Stephanie. Nhưng chẳng nên nói cụ thể quá như thế. Mình nghe hơi ngượng.

- Mình có nói trước tất cả mọi người đâu, Amélie. Mình với bạn cùng phái, bạn lại là người thân nhất của mình! Armand đã gợi cho mình thế nào là tình ái. Anh đã giúp mình khám phá được bản thân. Mình dâng hiến cho anh ấy. Với René, mình chỉ còn là quan hệ bè bạn.

Ngồi một mình trong xe trên đường về nhà, Stephanie mơ màng nghĩ đến René. Nàng không cảm thấy tự tin như vừa nói với Amélie. Lúc chàng ra cửa và Amélie tiễn chàng, Stephanie bỗng cảm thấy có nhu cầu được nhìn thấy René, nghe giọng nói của chàng thêm chút nữa. Chàng như một thứ thức ăn nàng cần. Trước đây chàng đã từng là nỗi điên cuồng, là mối tình đầu say đắm của nàng.

Stephanie không có mảy may suy nghĩ nào về ý định phản bội chồng, nhưng nàng cũng không muốn đoạn tuyệt hoàn toàn với René, đẩy chàng ra hẳn cuộc đời nàng. Vẫn có những mối dây thầm kín nào đó nối hai người lại với nhau. Cũng có thể vì nàng sắp sinh con cho nên tình cảm với René là một thứ đền bù cho chàng? Nghĩ đến René, nàng thấy chàng tội nghiệp làm sao, chàng chỉ như một đứa trẻ bất hạnh, một con người hoang mang bối rối, không có đường ra. Biết rõ những mặt yếu của chàng, Stephanie thầm nghĩ, nàng có thể an ủi, động viên, khuyên bảo chàng, thuyết phục chàng lấy vợ, bởi bây giờ đối với René nàng chỉ là người bạn xưa, người bạn tin cậy để chàng có thể thổ lộ tâm sự thầm kín. Ý nghĩ đó làm nàng thấy yên tâm. Nàng sẽ coi René như anh trai, như Charles, là thứ tình cảm nàng vẫn thiếu thốn sau khi Charles mất.

Đến cuối tháng 10, Stephanie tránh gặp mọi người. Chỉ trong vài tuần mà dáng vẻ nàng nặng nhọc hẳn lên. Tuy vậy ngày nào nàng cũng sai đóng ngựa vào xe, để nàng ra phố mua bán hoặc thăm bạn gái nào mà nàng biết đến đó sẽ không gặp ai khác. Nàng vẫn thường xuyên đến nhà Amélie và cô luôn hỏi tình hình sức khỏe của nàng.

- Mình mong được như bạn, Stephanie. Achille và mình rất thèm có con. Bạn có thấy mệt ngọc lắm không? Chân có bị phù nữa không?

- Chân dễ chịu lắm rồi - Stephanie nói và vén gấu váy lên để Amélie nhìn thấy cổ chân thon thả của nàng.

- Mình nghe nói khi có thai dễ bị sưng tĩnh mạch lắm.

- Có thể. Nhưng sức khỏe mình rất tốt. Đứa bé trong bụng hay đạp lắm. Mình mấy lấn phát vào nó. Mong sau này nó thuần tính hơn mẹ nó thì đỡ khổ.

- Ôi, giá mình có thai thì sướng biết bao - Amélie thèm thuồng nói - Bạn nhận được tin tức gì của Armand chưa?

- Sau lá thư anh ấy gửi từ Madagascar, chưa thấy thêm tin gì. Đến hôm nay hẳn Armand phải tới nơi gần một tháng rồi. Chắc lúc này anh ấy đang mải lao vào công việc.

Bao giờ anh ấy về?

- Sớm nhất cũng phải tháng 5. Mình tiếc là không đi theo chồng được. Mình mong anh ấy từng ngày. Vắng anh ấy, mình cô đơn vô cùng. Mình đã nói câu ấy với bạn bè khéo đến trăm lần rồi.

Achille và René bước vào phòng khách. Gần đây, đã mấy lần Stephanie gặp René. Tuy vẫn còn bối rối đôi chút, nhưng chàng đã có được vẻ tự nhiên hơn buổi gặp lại đầu tiên nhiều. Một lần Améli rất sửng sốt thấy Stephanie mời René lên xe để nàng chở chàng về nhà. Ngập ngừng chút ít, René nhận lời. Có vẻ René cũng muốn tạo tình bạn bình thường giữa chàng và Stephanie.

Nàng bảo chàng:

- Tôi sẽ đặt tên con là Charles, lấy tên của bác nó.

- Nhưng nếu con gái?

- Tôi không muốn đẻ con gái.

- Bà bao giờ cũng rất tự tin - chàng mỉm cười nói.

Hai cặp mắt chạm nhau, âu sầu. Ho nhớ lại những kỷ niệm ngày trước. Nàng nói:

- Ta đừng nhắc lại chuyện cũ nữa, René. Ta hãy là bạn của nhau. Bao giờ ông cưới cô Lomanais?

- Lúc này tôi chưa muốn cưới vợ.

- Nhưng không thể độc thân mãi được.

- Để sau cuộc chiến tranh này đã...

- Chiến tranh? Chiến tranh nào?

- Cuộc chiến tranh mà triều đình đang chuẩn bị. Chiến tranh tất yếu sẽ phải nổ ra. Bà nhớ bản dự thảo hoà ước Nga - Thổ hồi tháng 8 chứ? Bản dự thảo do đích thân hoàng đế thảo ra nhưng đã bị Thổ Nhĩ Kỳ bác bỏ.

- Anh tin là...

- Tôi mong là như thế.

- Anh mong? - Stephanie thét lên kinh ngạc - Nhưng chiến tranh có nghĩa là... là...

Nàng không nói hết câu. René đang chăm chú nhìn vào mắt nàng vẻ trìu mến, rồi chàng âu yếm nâng bàn tay nàng đặt cặp môi vào đó. Chàng nói bằng cái giọng vang như chuông đã từng làm nàng xao xuyến.

- Chắc bà phải hiểu tại sao tôi lại mong có chiến tranh?

Giật mình, Stephanie vội vã rụt tay về, và suốt quãng đường còn lại họ không nói với nhau thêm câu nào nữa.

Khi cổ xe đỗ trước cổng biệt thự Guinchamp, René đã lấy lại được bình tĩnh, chàng nói bằng giọng đài các:

- Tôi đề nghị bà đừng nói gì về chiến tranh với phu nhân Améie Resmont, tính bà ấy đa cảm, rất dễ bị lo lắng quá mức.

- Nhưng chiến tranh thì đúng là chứa đựng bao nhiêu hiểm nguy?

- Tôi sẽ không nói với chị ấy. Xin tạm biệt, chào ông Guinchamp - nàng bình thản nói.

Lần sau gặp nhau ở nhà Amélie, Stephanie lại nhận đưa René về bằng xe của nàng. Lần này trên xe, nàng chỉ toàn nói đến mẹ chồng, như để làm vật chắn không cho René và nàng gần gũi nhau, tâm sự thân tình với nhau.

Tiếp đó mấy hôm, ngồi ở nhà Amélie, thấy René bước vào, nàng làm ra vẻ thật là tự nhiên.

Lúc ra về, nàng lấy giọng thoải mái nói:

- Tôi chở ông về nhé, ông Guinchamp?

- René ở lại đây ăn bữa chiều với chúng tôi, Stephanie! - Achille nói - Hai chúng tôi đang có rất nhiều chuyện cần bàn với nhau.

- Chuyện quan trọng lắm không?

- Hết sức quan trọng! Tôi và René phải xem lại một số báo cáo, tính toán quân số, bố trí khung sĩ quan và nhiều vấn đề khác nữa.

- Tôi ở lại có được không? Hai anh chị mời tôi đi! - nàng mỉm cười nụ cười khó hiểu và cặp mắt nàng như muốn nói với họ. "Các người đừng hòng ngăn trở tôi. Tôi đã muốn làm gì thì tôi sẽ làm bằng được! Muốn gặp René de Guinchamp lúc nào là hoàn toàn do tôi!".

Đưa lại áo khoác cho cô hầu, Stephanie đột nhiên thấy mình đang làm một việc ngổ ngáo. Nhưng nàng bất cần. Nàng vui vẻ bước trở lại phòng khách.

Hôm đó nàng về muộn và đến thẳng nhà bố mẹ chồng, bởi gần đây, phu nhân Dytteville mời nàng hàng ngày sang ăn bữa chính. Lúc nàng vào phòng khách, dáng hồ hởi, tươi vui, nàng ngạc nhiên thấy phu nhân Dytteville ngồi trên đi - văng, gục đầu khóc và khi bà ngẩng lên nhìn con dâu, nàng thấy nước mắt bà ướt đẫm hai má.

Alida thì đứng bên mẹ, tựa đầu vào vai bà, cũng nức nở.

Nụ cười trên môi Stephanie vụt tắt. Nàng nhìn mẹ và em chồng 1 giây rồi nói rất khẽ:

- Sao thế ạ? Chồng con làm sao phải không ạ?

- Ôi, khủng khiếp... khủng khiếp... đúng là oan nghiệt quá! - phu nhân Dytteville mếu máo, đưa con dâu lá thư.

Đột nhiên một luồng khí lạnh lướt qua cơ thể Stephanie làm nàng rùng mình. Nàng run rẩy ở phong bì. Đấy là thư của Công ty Hàng hải:

"Chúng tôi vô cùng đau đớn báo tin cho hầu tước Dytteville và phu nhân biết, tầu "Nouméa" đã va phải đá trong vùng đá ngầm Phương Nam lúc vượt qua eo biển Boulari. Ông Armand Dytteville đã không được tìm thấy trong số những người sống sót".

Đất dưới chân nàng chao đảo. Stephanie loạng choạng phải bám lấy chiếc bàn. Lá thư rơi khỏi tay nàng. Phu nhân Dytteville và Alida vội đỡ nàng, dìu nàng ngồi xuống.

Stephanie không biết nàng đang ở đâu. Óc nàng mụ đi, không suy nghĩ được gì hết. Nàng như tan ra, không một cử động - không một tiếng kêu, không một giọt nước mắt. Chỉ có một điều bay lượng trong óc nàng "Armand đã chết... Armand không còn nữa... Armand không bao giờ trở về... Ta sẽ không bao giờ gặp được chàng..."

Stephanie quay sang mẹ chồng, mắt ngơ ngác, như không tin rằng tin kia lại có thể đúng.

- Có thật không, thưa mẹ?

Phu nhân Dytteville liếc mắt xuống lá thư đang nằm trên thảm. Stephanie nhìn theo luồng mắt bà. Nàng đứng lên, và khi Alida giơ tay định đỡ nàng gạng cô em chồng ra, phũ phàng y hệt thái độ của mẹ nàng xưa kia mỗi khi gặp chuyện trái ý, gạt nàng hoặc gạt chị Suzanne.

Alida từ từ cúi xuống, nhặt lá thư lên, đưa chị dâu. Stephanie đọc lại rất kỹ, từng chữ một. Trên lá thư, nàng thấy hiện lên tấm bản đồ đảo Nouvelle Calédonie mà nàng đã nghiên cứu bao nhiêu lần và đã thuộc lòng từng điểm trên đó.

Nàng quay sang mẹ chồng:

- Vùng đá ngầm phương Nam... Đám đá này rất lớn, có nhiều mỏm nhô lên mặt nước và người ta có thể làm nhà sống trên đó... Chắc chắn ngày mai ta sẽ nhận được tin tức tiếp theo...

Nàng ngẩng mặt lên. Cặp mắt hướng đi tận đâu xa tít... cặp mắt to dần, to dần... Rất xa, đằng sau những bức tường này, xa lắc, có một xứ sở lạ lẫm. Những bóng người sục sạo các mỏm đá nhô lên mặt biển. Họ chui vào những ngóc ngách. Họ đang tìm Armand... Armand... Armand... Họ đang tìm chồng nàng...

Rồi đột nhiên, phu nhân Dytteville và Alida chưa kịp chạy ra đỡ thì Stephanie đã khuỵu xuống, từ từ ngả người trên thảm, giống như một chiếc lá rụng trên cành, rơi xuống cỏ.

Những tin tức chi tiết họ nhận được sau đấy không hề thay đổi nội dung sơ sài, khô khan của lá thư hôm trước, lá thư đã biến Stephanie thành goá phụ ở tuổi 20. Một trận bão đột ngột nổi lên đã hung hãn quật tàu Nouméa vào vách đá, làm con tàu vỡ tan chỉ trong vòng ít phút đồng hồ. Chỉ ba người sống sót, đều là thủy thủ. Hiện nay vẫn chưa tìm được xác những người xấu số.

Trong nhiều ngày liền, Stephanie ngồi khóc tấm tức. Nàng không đủ dũng cảm về nhà riêng, nơi mọi thứ đều nhắc đến kỷ niệm về Armand. Nàng quyết định ở lại biệt thự Dytteville với gia đình nhà chồng đến khi nào bình phục.

Lúc nào Stephanie cũng nghĩ đến Armand. Lúc nào nàng cũng thấy chồng hiện lên trước mắt. Ban ngày, nàng thấy như chồng đi lại, ngồi đọc báo hoặc nhấm nháp thứ gì đó. Ban đêm, chàng lẩn quất bên nàng. Không bao giờ nữa! Vĩnh viễn không bao giờ Stephanie còn được tấm thân chàng đè lên mình, đi vào mình, đem lại cho nàng niềm sung sướng tột cùng của tình ái. Vĩnh viễn không bao giờ nàng còn ngửi thấy mùi thân thể chàng, thứ mùi chỉ cần thoang thoảng cũng đủ làm nàng ngây ngất, rạo rực, gợi lên ở nàng nỗi khao khát tình ái...

Không bao giờ nữa, sau cuộc tình, tấm thân đàn ông vạm vỡ của chàng trở nên nặng, rất nặng, đè lên thân thể nàng, khiến nàng muốn mãi mãi được cảm nhận sức nặng diệu kỳ ấy... Không bao giờ nàng còn được thấy hơi thở nóng hổi của chàng phả trên cổ, trên ngực, trên bụng nàng... Không bao giờ nàng còn được thấy cảm giác tràn trề hạnh phúc lúc đã kiệt sức, âu yếm vuốt ve làn da rắn chắc trên đùi chàng, mông chàng... Không bao giờ nàng còn được nghe thấy giọng Armand thì thầm gọi tên nàng... Không bao giờ nữa!

Nỗi đau thương thoạt đầu như một mũi dao nhọn đâm vào tim óc nàng, được thời gian dần dần làm dịu, bây giờ, nỗi đau chỉ còn âm ỉ, đôi lúc mới đột nhiên bùng lên, và khoảng cách cũng thưa dần. Stephanie vẫn phải sống. Nàng vẫn phải thức dậy, đi lại, ăn uống.

Tuy vậy nàng chưa thể ra khỏi nhà. Bố chồng nàng, hầu tước Dytteville thấy con dâu buồn bã như vậy, bèn đem về nhà rất nhiều báo chí để nàng đọc cho lãng quên nỗi đau khổ.

Lúc đầu Stephanie thờ ơ nhìn những tờ báo. Nhưng rồi những hàng chữ tít lớn đập vào mắt và nàng bắt đầu chú ý. Từ đó nàng quan tâm đến tình hình chính trị đang diễn biến sôi động xung quanh.

Thổ Nhĩ Kỳ đã tuyên chiến với Nga. Hội nghị Vienne kéo dài như vô tận mà chẳng đem lại hy vọng nào trong việc thu xếp mối mâu thuẫn giữa hai nước lớn.

Stephanie đem chuyện đó ra hỏi phu nhân Dytteville thì mẹ chồng nàng bình thản đáp:

- Con dâu yêu quý của ta, con quan tâm làm gì đến những chuyện ấy? Hai nước Nga và Thổ xa cách nước Pháp hàng vạn dặm. Dù xảy ra chuyện gì đi nữa, thậm chí là chiến tranh thì bom đạn cũng chẳng lan được tới đây.

Báo chí nói nhiều đến "Vụ thánh địa". Chẳng biết hỏi ai, Stephanie đành đến hỏi cậu nàng, xem cụ thể nó là thế nào.

Ông Faverolle ân cần giảng cho cháu gái hiểu rằng, hai dân tộc đang tranh chấp nhau cái được gọi là Thánh Địa, quê hương của Chúa Jesus. Nhưng tất cả chỉ là vấn đề mấy chiếc chìa khoá thôi.

- Chìa khoá? Vậy là sao? - Stephanie càng ngạc nhiên.

- Hoàng đế của chúng ta nhất quyết không bỏ qua cơ hội may mắn này - ông Faverolle trầm ngâm nói.

Stephanie càng thấy khó hiểu. Mấy chiếc chìa khoá sao lại là cơ hội may mắn được?

- Cơ hội thế nào, thưa cậu?

- Ôi, vậy ra cháu không hiểu gì hết. Thế này nhé. Sa hoàng nước Nga xưa nay vẫn tự cho mình là vị vua vĩ đại và ông ta muốn đứng bao trùm cả các vua chúa châu Âu. Hồi nước Pháp tái lập chế độ quân chủ thì Sa hoàng nước Nga có thư công nhận Đệ nhị Đế chế thế nhưng thái độ rất láo xược.

- Chuyện ấy thì cháu biết. Có phải theo nguyên tắc thì Sa hoàng phải coi vua Pháp là "anh em" hoặc "anh em họ", bởi các dòng hoàng tộc ở châu Âu đều coi nhau là máu mủ, là họ hàng. Nhưng lần này, trong thông điệp chào mừng Hoàng đế Napoléon III lên ngôi. Sa hoàng lại xưng hô một cách lạnh nhạt, gọi vua Pháp là "bạn thân mến". Chữ "bạn" làm Napoléon III rất bực. Như thế có nghĩa Sa hoàng coi vua Pháp không phải là người mang dòng máu cao quý.

- Bức thông điệp đó có khác gì một cái tát vào mặt Napoleon III! Làm sao hoàng đế có thể tha thứ được? - ông Faverolle nói thêm.

- Cháu hiểu.

- Bây giờ xảy ra vụ tranh chấp giữa Thổ Nhĩ Kỳ và Nga xung quanh quyền thờ cúng những ngôi đền Jerusalem và Bethléem tạo cơ hội tuyệt vời cho Napoléon III kiếm cớ gây sự với sa hoàng Nicolas để trả đũa cái tát hôm trước.

- Nhưng những chiếc chìa khoá là sao ạ?

- Cháu biết địa dư vùng đất Thánh không nào, Stephanie?

- Thưa cậu, chưa ạ.

- Đất Thánh, quê hương Chúa Jesus, nằm ở bờ biển phía đông Địa Trung Hải, chủ yếu bao gồm một cái hang tại Bethléem, một cái hang khác ở Gehtsemani và một cái hốc gần mỏm đồi thiêng Golgotha, nơi Chúa Jesus bị hành hình trên cây thánh giá, nằm bên ngoài thành phố Jerusalem. Tại ba Thánh địa đó đều có xây đền hoặc khoét thành nơi thờ. Đền thờ ở Gethsemani nằm chìm trong lòng đất. Đền thờ Bethléem thì xây bên trên, ngôi đền thờ thứ ba khoét trong hốc đá gọi là Máng Cỏ, dựa trên truyền thuyết cổ. Trong cùng của hốc đá đó là nơi tục truyền Đức bà Maria sinh Chúa Hài đồng. Một tấm đá hoa cương trắng, khung bằng bạc. Đã nhiều thế kỷ nay, giới tu sỹ vẫn tranh chấp nhau về quyền giữ chìa khoá ở hai ngôi đền, một xây trên cao và một nằm dưới hầm.

- Sao lại phải khoá, thưa cậu? Cứ để ngỏ cửa đền đã sao?

Ông Faverolle bật cười:

- Ôi, cháu tôi ngây thơ quá. Chuyện đâu đơn giản như vậy? Cuộc tranh chấp quyết liệt kéo dài bao nhiêu năm đã được tạm ngừng vào năm 1851, do công của Ngài Lavalette, sứ thần nước ta tại Thổ Nhĩ Kỳ. Nhưng bây giờ các giáo sĩ La Mã đòi được giữ chìa khoá cổng chính ngôi đền ở Betheléem và một trong hai chìa khoá mở hai cửa của ngôi đền dưới hầm, được gọi là "Máng Cỏ Thiêng". Họ còn đòi được đặt trong Máng Cỏ Thiêng một ngôi sao bạc có khắc quốc huy nước mình.

- Thì cứ cho mỗi nước đặt quốc huy của họ vào đó, thế là xong!

- Cậu thì lại nghĩ, không cho nước nào đưa quốc huy vào đó hết, bởi Chúa Jesus là của cả nhân loại, đâu của riêng nước nào, dân tộc nào. Các giáo sĩ Hy Lạp bằng lòng mở các cửa đền nhưng không chịu nhả chìa khoá là vật xưa nay họ vẫn giữ. Gần đây vua Thổ Nhĩ Kỳ bị hoàng đế Napoléon III gây sức ép đã phải chịu trao mấy chiếc chìa khoá đó cho các giáo sĩ La Mã.

- Vậy là yên rồi chứ sao? - Stephanie chăm chú chờ cậu nàng giảng giải thêm.

- Đâu có yên. Nước Nga theo Chính giáo, cũng thờ Chúa Jesus và coi Kinh Thánh là Cựu ước và Tân ước, nhưng cách tiến hành khác, không giống Thiên chúa giáo và Chính giáo vẫn thỉnh thoảng lục đục nhau. Bây giờ thấy Thiên chúa giáo được nhận chìa khoá Thánh địa, Sa hoàng rất giận. Trong khi đó nước Anh lại rất quan tâm đến sự toàn vẹn của đế quốc Thổ Nhĩ Kỳ. Điều này thì cháu biết rồi. Thế là Sa hoàng Nicolas đưa luôn quân vào miền Moldavi, lấy cớ bảo vệ 10 triệu người Hy Lạp đang sống dưới quyền vua Thổ Nhĩ Kỳ. Hoàng đế Napoléon III lập tức làm ầm chuyện này lên, chuyện tranh chấp chìa khoá ấy...

Nói đến đó, ông Faverolle vẩy tay vẻ bực bội.

- Chuyện vớ vẩn, phải không thưa cậu?

- Thật ra thì đấy chỉ là cái cớ. Nguyên nhân của cuộc tranh chấp sâu xa hơn nhiều. Sa hoàng không ưa gì hoàng đế Pháp và Napoleon III lại liên minh với Anh. Ông ta không muốn lặp lại dại dột của Napoléon ngày trước.

Nhưng điều làm Stephanie đặc biệt chú ý là hôm sau, trong lúc trò chuyện với nàng về mối mâu thuẫn giữa Pháp và Nga, cậu nàng thốt lên một câu giống hệt câu của René hôm ngồi trên xe với nàng:

- Nhất định sẽ nổ ra chiến tranh. Hiện hai bên đều đang gấp rút chuẩn bị.

Báo chí cũng liên tiếp đưa những tin về chuyện này. Pháp và Anh lên tiếng ủng hộ Thổ Nhĩ Kỳ. Hạm đội Anh - Pháp đang tiến gần tới biển Dardanlles.

Một ngày đầu tháng chạp, trong lúc uống café sáng, hầu tước Dytteville đã giận dữ quăng tờ báo xuống bàn.

- Bẩn thỉu! Đúng là chuyện bẩn thỉu!

- Con đọc báo sáng nay -Stephanie nói, thấy hội nghị Vienne đã tan. Đúng là tình hình trở nên tồi tệ.

- Chứ còn gì nữa. Vậy là chiến tranh sẽ nổ ra nay mai. Thật ra có thể nói chiến tranh đã bắt đầu. Hội nghị Vienne tan có nghĩa là hai bên đã tuyên chiến.

- Cha tin là như thế ạ? - Stephanie lo lắng hỏi.

- Chiến tranh nổ ra sẽ rất trở ngại cho kinh doanh của chúng ta. Giá thị trường chứng khoán sắp tụt. Mai chúng ta phải mua ngay thôi!

Bố chồng nàng đứng dậy, bước sang phòng giấy và đóng cửa lại.

Tình hình diễn biến tiếp tục theo hướng căng thẳng, tồi tệ thêm. Hội nghị Vienne tan vỡ kéo theo việc hạm đội Nga ở Hắc Hải chạm trán và tiêu diệt luôn hạm độ Thổ Nhĩ Kỳ tại Sinope. Lập tức. Anh và Pháp cùng gửi quân đội của mình sang để "che chở người Thổ".

Vậy là chiến tranh sắp nổ. Không còn nghi hoặc gì nữa. Stephanie nghĩ đến bạn. Amélie chắc lúc này đang rất lo. Achille sẽ phải ra trận... Cả René cũng sẽ đến đó, bởi như chàng nói, chàng rất mong có chiến tranh để thoát khỏi Paris, và bởi Stephanie không thể yêu chàng... không thể thuộc về chàng!

Thuộc về René! Nghĩ đến câu đó, Stephanie thấy gáy nóng ran. Nàng xấu hổ là đã có những ý nghĩ đen tối. Nàng đang để tang chồng. Đang đau khổ vì thương xót Armand. Nàng đang day dứt nhớ chàng, ngày cũng như đêm. Đêm nào nàng cũng mơ thấy Armand về, làm tình với nàng. Vậy mà nàng lại còn nghĩ đến René... đến "thuộc về chàng"... đến nép trong vòng tay René, đến thân thể René đè lên nàng và hai người ân ái...

Úp mặt vào hai bàn tay, Stephanie nức nở khóc.

Ôi, tốt nhất là René ra trận... đi khỏi Paris... xa nơi này... xa nàng! Nàng sẽ không gặp chàng nữa... không nghĩ về chàng như vừa rồi nàng đã nghĩ... đúng là khủng khiếp... khủng khiếp...