Chương 9 STEPHANIE THẤY LẠI RENÉ
Chỉ vài ngày sau khi sinh nở, Stephanie đã dậy đi lại. Nàng muốn hoạt động. Vả lại, sức khỏe nàng rất tốt. Đẻ xong, thân thể nàng nhẹ nhõm hẳn đi, kèm theo đấy là niềm hạnh phúc lớn lao. Nàng sinh đôi và cả hai đều là con trai.
Ngay khi được tin chồng bị nạn, Stephanie đã quyết định là sẽ đặt tên con là Armand. Bây giờ hai đứa, nàng đặt một là Armand, đứa thứ hai lấy lại dự định cũ, nàng đặt là Charles. Cả hai con nàng đều khỏe mạnh, xinh đẹp và cũng tràn đầy sức sống như mẹ chúng.
Stephanie nhìn hai đứa con bụ bẵm, nghĩ đến Armand sẽ sung sướng biết bao nếu chàng còn sống. Và chắc chắn chàng sẽ yêu vợ thêm nhiều.
Bà nội chúng suốt ngày ngồi nhìn hai đứa cháu, mắt đẫm lệ vì nhớ thương con trai. Bố chồng nàng xưa nay tính trầm lặng, ít nói, thậm chí khô khan, vậy mà cũng luôn chạy vào ngắm hai cháu nội. Và mỗi khi có việc đi đâu, trước lúc ra cửa và sau lúc về nhà đều ghé vào ngắm chúng, hôn chúng thắm thiết. Không ai ngờ hầu tước Dytteville, tưởng chỉ biết đến tiền bạc, kinh doanh, vậy mà cũng nhiều tình cảm thế.
Rõ ràng hai đứa trẻ sinh đôi kháu khỉnh đã đem lại niềm vui lớn cho mọi người trong nhà, trừ Stephanie! Tuy hết sức cố gắng, nàng vẫn không sao tươi vui lên được. Nàng luôn cảm thấy mệt mỏi, chán chường. Và lần đầu tiên trong đời Stephanie thấy sợ cuộc sống. Nàng hoảng sợ nghĩ đến những năm tháng dài dằng dặc trước mắt. Sẽ là những năm tháng cô đơn! Armand đã bỏ nàng mà đi, vĩnh viễn.
Nàng đâm sợ chiếc giường tối tối nàng ngủ trên đó. Sợ tình trạng buồn bã. Sợ sinh lực dồi dào trong cơ thể nàng. Sợ gặp René. Đặc biệt nàng sợ những cơn khao khát tình dục luôn luôn trỗi dậy, làm toàn thân nàng quằn quại, Stephanie không muốn nghĩ rằng thiếu tình ái nàng không sống nổi. Nhưng mỗi khi những cơn khao khát bùng lên, nàng tưởng mình chết mất nếu không được thoả mãn. Ôi, nàng là đứa hư hỏng chăng? Bao nhiêu phụ nữ không cần làm tình vẫn sống vui vẻ, có sao đâu? Vậy mà nàng, tại sao nàng bị dằn vặt về nó đến thế?
Mỗi lần nàng nghĩ đến Armand để bấu víu vào kỷ niệm của chàng, trong óc nàng lại lờ mờ hiện lên hình ảnh René. Hai hình ảnh đó chập chờn, chen lẫn vào nhau, có khi chập làm một và có khi hình ảnh này lấn át hình ảnh kia.
"Sau này... sau này - Stephanie thầm nghĩ - Tất nhiên mình không thể sống cô đơn thế này đến già được... nhưng hiện nay thì chưa thể... Sau này... Phải, rất lâu sau này... Khi Armand đã chỉ còn là hình ảnh của dĩ vãng xa xăm..."
Tuy vậy, hình ảnh René vẫn cứ luôn hiện ra như một lời hứa hẹn những phút giây ân ái cuồng nhiệt. Để khỏi bị những ám ảnh làm nàng rối óc, làm nàng nhiều khi bị xấu hổ và tự rủa bản thân, Stephanie vạch ra một thời gian biểu chặt chẽ để lúc nào cũng bận bịu.
Hai con nàng đã có người trông. Đó là một bà vú người Anh đã từng hầu hạ gia đình Dytteville từ lâu. Phần nàng, Stephanie cũng quan tâm nhiều hơn đến văn phòng của công ty trên đường Vivienne. Nàng ngày càng mở rộng quan hệ và luôn ra khỏi nhà.
Nàng thấy cần quên đi mọi thứ. Và tuy không nói thẳng ra với Amélie, nàng cố tránh không gặp René. Chưa gặp thì đúng hơn, trong lúc nàng chưa thật bình tĩnh, chưa có ý định nào rõ nét. Và nàng lại tử nhủ: "Để sau này... Để sau này... Hiện giờ chưa được... Còn quá sớm..."
Stephanie còn nhận làm thủ quỹ cho hội từ thiện do hai vợ chồng chủ nhà băng Vaudière tổ chức. Có lần nàng đến thăm lại tu viện Sacré Coeur, gặp và trò chuyện với seour Maire Joseph.
Ba tháng sau, khi thấy đã đủ bình tĩnh, tự tin, Stephanie mới lần đầu tiên đến nhà Amélie không báo trước. Tuy hôm đó René không tới, nhưng nàng chẳng có gì để phải thất vọng. Từ nay... phải, từ nay...
Sau đó vài ngày, nàng đang ngồi với Amélie ở phòng khách nhà bạn thì René cùng Achille bước vào. Hai người vừa đi công việc với nhau về. Stephanie giữ vẻ mặt và thái độ thản nhiên đến mức sau khi rời khỏi biệt thự của Amélie, nàng mừng rỡ nghĩ: "Vậy là mình đã vững vàng. Bây giờ thì mình không sợ gặp René nữa. Quan hệ giữa mình và chàng tiến triển theo cách nào hoàn toàn do mình chủ động".
Nhưng chỉ vài phút ngồi một mình trong xe, Stephanie thấy ngay nàng không vững vàng đến mức như vậy. Thật ra nàng yếu đuối hơn nhiều. Và nàng tự giận mình về sự yếu đuối ấy!
René đã khước từ nàng, do sợ mẹ. Trong khi đó Stephanie sẵn sàng đi theo chàng bất cứ đâu chỉ cần chàng bảo "Đi!" Và nàng đã thuộc về chàng ngay từ ngày đó. May mà René không biết được uy lực của chàng đối với nàng. Thấy thái độ Stephanie thản nhiên, hờ hững, trong cách nàng đưa tay, trong giọng nàng nói, René đinh ninh là nàng không còn yêu mình. Giữa hai người chỉ còn là tình bạn, tình quen biết.
René đâu biết rằng Stephanie đang đóng kịch!
Tâm trạng Stephanie thật mâu thuẫn. Một mặt nàng rất khao khát được René bộc lộ tình yêu và lôi cuốn nàng vào mối tình cuồng nhiệt. Nhưng mặt khác Stephanie lại muốn giữ thế chủ động. Nàng muốn thấy René đau khổ, và càng thấy vẻ mặt chàng rầu rĩ, bẽ bàng bao nhiêu nàng càng thích thú bấy nhiêu. Stephanie muốn đẩy nỗi khao khát của chàng lên đến đỉnh điểm, khiến chàng không chịu nổi, nàng mới cho chàng được phép bộc lộ tình yêu với nàng.
Nhiều lần, thấy René sắp nói ra, nàng lập tức giữ vẻ mặt thản nhiên, kiêu kỳ để chặn lại. Những lúc đó, thấy René đau khổ, lòng kiêu hãnh của Stephanie được thoả mãn và nàng vô cùng thích thú. Những lúc cùng ngồi trò chuyện trong xe của nàng, chỉ có hai người, Stephanie đem chuyện hai đứa con của nàng ra nói, vừa tạo chướng ngại vật, chặn không cho René đề cập đến quan hệ giữa chàng và nàng, đồng thời kích thích, khơi sâu thêm nỗi đau khổ cho chàng.
Hôm đó, lúc sắp chia tay, Stephanie nói:
- Tôi rất sung sướng được trò chuyện thân tình với anh, René. Bây giờ chúng ta là bạn, đúng không nhỉ?
Thấy mặt René cau lại, Stephanie rất thích chí. Hôm ấy, trước khi ra khỏi xe, chàng không hôn bàn tay nàng nhưng chỉ nhìn nàng rất lâu.
- Stephanie! Tôi yêu cô... yêu cô vô cùng... và tôi chỉ mong quên được cô... Nhưng không sao quên được... Tôi vẫn yêu cô y hệt ngày xưa...
Chàng nói rất khẽ, rồi quay ra, rời khỏi xe, nói bằng giọng bình thường.
- Cảm ơn bà, thưa bà Dytteville!
Rồi chàng đi thẳng, đầu không ngoái lại. Stephanie ngồi lại một mình. hối hận vô cùng. Nàng đã hành hạ chàng quá mức. Nàng thấy mắt cay và ướt. Nhưng nàng cố trấn tĩnh, tự nhủ: "Ta phải bình tĩnh. Ta có nhẫn tâm đâu? Ta cũng yêu chàng, yêu ghê gớm kia mà!"
Sau đấy liền hai tuần Stephanie không được gặp René. Hai tuần liền chỉ thấy Achille về một mình. Stephanie bắt đầu hốt hoảng. Trò ú tim của nàng đâm thành tai hại thế này ư? Đâu phải nàng từ chối chàng. Đã bao lần nàng nghĩ: "Chàng hãy nói lời yêu em đi, tất nhiên em sẽ thoái thác. Nhưng chàng cứ nói lần thứ hai, em sẽ không thoái thác nữa!".
Nàng chỉ định kích thích nỗi khao khát tình ái của René, ai ngờ lại đâm thế này. Hẳn là thấy không còn hy vọng nối lại tình cảm đằm thắm say mê ngày trước, chàng đã tránh mặt nàng. Bây giờ thì người cầm trịch không phải là nàng nữa, mà là chàng René đã giành lại được thế chủ động!
Bây giờ người mong đợi, đau khổ lại là nàng!
Hôm đó, không nhịn được nữa, Stephanie đành tự mình hỏi thăm Amélie về René de Guinchamp.
- Achille kể với mình là rất hay thấy René đi với cô Lomanais.
Đột nhiên trong lòng Stephanie bùng lên một cơn uất giận khiến nàng nghẹn ngào, mặc dù cố làm ra vẻ thản nhiên trước Amélie. Nàng nở nụ cười hờ hững nói:
- Càng hay. Vậy là ông ấy đã quyết định kết hôn. Và có người vợ tuyệt vời như thế, chắc chắn René sẽ hạnh phúc lắm.
Lát sau, khi đã nguôi ngoai, Stephanie suy nghĩ và đoán, đây là thủ đoạn của Achille.
Anh ta không muốn mình và René yêu nhau! Đúng thế! Nhưng tại sao? Tai sao anh ta lại ngăn trở? Vì lý do đạo đức chăng? Không phải, chồng mình đã mất. Mình là goá phụ. Mình có quyền yêu, có quyền bắt nhân tình. Không sai đạo đức chút nào hết! Stephanie triền miên suy nghĩ.
Nàng quyết định, đã thế, nàng phải tìm cách tự mình đến gặp René.
Hôm sau, Stephanie đến cổng cung điện Tuileries, nói với cảnh vệ bên ngoài là cần gặp trung úy Guinchamp.
Viên cảnh vệ nhìn nàng với vẻ giễu cợt đến mức tuy y giữ vẻ mặt lạnh lùng, nàng vẫn đọc được ý nghĩ diễn ra trong óc y: "Hừm! Lại một ả nữa!".
Trước mắt y, Stephanie chỉ là một trong số rất nhiều ả lẳng lơ, mê chàng trung úy điển trai Guinchamp và tìm đủ mọi cách để mồi chài, kiếm chút tình ái nơi chàng. Viên lính cảnh vệ kia, chi bằng một cái nhìn, đã sỉ nhục nàng. Chắc hẳn y đã từng đếm bao nhiêu những cô gái dễ dãi mò đến đây. Và chắc Guinchamp đã dặn trước cho nên y nói:
- Hiện giờ trung úy đi vắng. Nếu cần bà cho tôi biết họ tên để lát nữa trung úy về tôi báo cáo.
- Không cần!
Bước ra đường, tim Stephanie quặn lại và nàng căm thù tên cảnh vệ đã dám nhìn nàng một cách hỗn xược như vậy. Nàng căm thù cả René là nguyên nhân gây nên tình trạng nhục nhã của nàng hôm nay. Nàng tính toán hàng trăm cách để trả thù chàng cho hả giận. Đúng là bất công! Có những đàn ông được mọi người hâm mộ và khích lệ, muốn bao nhiêu đàn bà cũng có, tha hồ tận hưởng mà vẫn được coi là hào hoa, là có duyên, là đáng kính trọng. Trong khi đó có bao phụ nữ tội nghiệp, còn trẻ đã goá bụa, sống cảnh cô đơn, và hễ hơi tỏ ý cần đến một người đàn ông nào là lập tức bị lên án, bị mọi người khinh rẻ.
Niềm kiêu hãnh của Stephanie bị tổn thương nặng và nàng thề rằng phải tiếp tục hành hạ René, phải vẫn tỏ ra không cần đến chàng, cho tới khi nào chàng phải quỳ xuống van lạy ta ban cho chút tình ái. Nhưng đồng thời từ trong cơ thể nàng, đôi môi, cặp vú, cái bụng, cặp đùi nàng lại bừng bừng nỗi thèm khát được hai bàn tay chàng ve vuốt.
Cuối cùng cảm xúc sau đã thắng và buộc Stephanie phải tự thú nhận: nàng khao khát tấm thân chàng, khao khát được làm nô lệ cho chàng.
Nàng cay đắng nghĩ:
"Ngày trước ta tự lập, ta khôn ngoan. Khi còn sống với cha mẹ ở lâu đài, ta bao giờ cũng tự chủ. Vào tu viện, yêu René, bao giờ ta cũng tự chủ, kiêu hãnh, khôn ngoan. Vậy mà giờ đây ta yếu đuối, điên rồ, tự ti biết chừng nào!".
Nàng đã từng chờ René van nài. Nàng đinh ninh là sẽ đẩy được René đến mức đó. Ai ngờ già néo đứt dây. Bây giờ thì chính nàng phải tìm chàng và van vỉ chàng. Bởi nếu không, René sẽ lấy cô Lomanais kia và không bao giờ đoái hoài đến nàng nữa.
Armand đã không còn. Ta không thể sống một mình. Ta phải lấy chồng. Ta mong lấy René, nhưng tình hình này có nguy cơ ả kia sẽ chiếm được chàng. René sẽ không bao giờ trở thành chồng ta nữa.
Stephanie đẩy đà suy nghĩ thêm:
"Chỉ còn một cách là ta tim một người đàn ông khác để quên René đi. Chỉ có cách ấy ta mới hết đau khổ. Ta có sắc đẹp, ta hiểu biết. Tìm người đàn ông làm chồng không khó chút nào hết. Thậm chí có thể tìm được người hơn René. Nhưng khốn nỗi ta chẳng yêu người đàn ông nào khác ngoài René... và Armand, tất nhiên. Armand đã mất. Chỉ còn René. Nếu chàng không lấy ta, ta chẳng thể lấy ai khác".
Chiều hôm ấy, đến biệt thự của vợ chồng Amélie, Stephanie thấy bạn lộ vẻ bồn chồn lo lắng.
Lát sau, sắp đến giờ ăn, Amélie luôn nhìn lên đồng hồ treo tường, sửa lại nếp áo váy, giật giật dây lưng, hoặc đưa tay lên sau gáy.
- Bạn làm sao thế? Váng đầu à? Stephanie hỏi.
- Không. Mình không sao hết.
- Bạn có vẻ lo lắng, băn khoăn điều gì đó, đúng không, Amélie?
Amélie vẫn bồn chồn, đứng ngồi không yên. Cuối cùng, dường như không chịu đựng được nữa, cô nói một mạch:
- Chuyện là thế này, Stephanie. Không phải mình mong Achille đâu, mà mình đang sốt ruột chờ tin … về thư trả lời của Sa hoàng gửi cho Hoàng đế nước ta. Nếu Sa hàng khước từ điều kiện Hoàng đế đưa ra, chiến tranh sẽ bùng nổ.
- Bạn đừng nên nghĩ đến chuyện đó. Chẳng có chiến tranh đâu - nàng nhớ lời dặn của René hôm ngồi trên xe.
Amélie rầu rĩ nói:
- Đừng giấu mình, Stephanie. Mình không thể không biết những thứ gì đe doạ số phận chồng mình! Người ta đánh lạc hướng bằng cách tổ chức hội hè này tiệc tùng khác. Nhưng không lừa được ai hết. Bạn cũng vậy, bạn đâu bị lừa?
- Mình thấy tình hình không đến nỗi nghiêm trọng lắm.
- Mình lại thấy ngược lại, và … à đây rồi - Amélie nói và lục lọi trong bó những mẫu vải hoa thêu trên bàn - Mình nghĩ vải này rất hợp với đi - văng đấy. Còn rèm cửa thì mình chưa ưng mẫu nào. Mẫu này hơi đậm quá …
Vừa lúc ấy Achille bước vào, theo sau là René.
Tim Stephanie đập loạn xạ, bàn tay run rẩy khiến nàng phải nắm lấy bó mẫu vải. Nàng đã trấn tĩnh được và bắt đầu đóng kịch.
- Mẫu này được, màu vàng nhạt và lại có thêu kim tuyến. Thứ vải này làm rèm cửa, nắng chiếu vào sẽ ánh lên rất đẹp đấy, Amélie.
- Hai bà bàn chuyện vải vóc đấy à? Em định chọn để dùng vào việc gì? Thay rèm ở đâu? - Achille hỏi.
- Em định trang trí lại lâu đài ở quê.
Achille cúi xuống, đặt cái hôn lên trán vợ.
Rõ ràng Achille chỉ giả vờ hồ hởi, tươi vui. Giọng anh ta nói nghe giả tạo đến mức làm Stephanie đột nhiên lo lắng, chăm chú quan sát nét mặt hai người đàn ông. Như Amélie và nàng. Achille và René cũng đang đóng kịch!
- Có tin gì mới không anh? - Amélie thẳng người lên, lấy giọng vui vẻ hỏi chồng.
- Mới ấy à? - Achille làm ra vẻ ngạc nhiên, tại sao vợ lại hỏi như vậy.
- Đã có thư trả lời chưa?
- Thư nào? À, có rồi! Không sao hết - anh nói bằng giọng hồ hởi - Lão Nicolas hoảng rồi. Cuộc hoà đàm lại tiếp tục.
Stephanie bắt gặp luồng mắt của René. Vậy là Achille nói dối. Sa hoàng đã từ chối điều kiện Hoàng đế Pháp đưa ra.
- Chà, xem khung cảnh cuộc sống sắp tới của tôi ra sao nào? - Achille nhấc bó mẫu vải - Vừa rồi hình như hai bà chưa nhất trí về màu sắc chứ gì? Nếu tôi không nghe lầm. Chị thích màu vàng có điểm kim tuyến, đúng không, Stephanie?
- Tôi chỉ là người đứng ngoài nói chơi thế thôi. Đây là việc của hai anh chị.
- Việc của vợ chồng tôi là chính! Amélie bao giờ cũng có lý. Tôi hoàn toàn tán thành mọi quyết định của vợ tôi. Anh mỉm cười nói rồi bước đến, đặt một cái hôn rất lâu trên bàn tay vợ.
Stephanie cảm thấy René đang nhìn mình chằm chằm.
Cuộc trò chuyện chuyển từ vải vóc sang lâu đài ở thôn quê rồi đến cung điện Tuileries, nơi Hoàng hậu cũng đang dự định tiến hành sửa sang. Câu chuyện lan man và Achille huyên thuyên về đủ mọi thứ. Anh kể Hoàng hậu Eugénie rất quan tâm đến vẻ đẹp của cung điện, thích thay đổi mọi thứ bằng toàn đồ bằng vàng, bạc, ngọc, sứ Trung Hoa, các rèm, các màn cửa, càng nhiều vải vóc trong các gian phòng càng tốt. Ba ta rất thích màu vàng kim óng ánh và màu đỏ. Thích rèm phải may bằng vải dầy và gấp lại thành rất nhiều nếp.
Stephanie đứng dậy, cáo lui.
- Ông có về không, ông De Guinchamp?
Achille lập tức phản ứng:
- René đang còn phải làm việc với tôi nhiều thứ lắm.
Rất bực, nhưng Stephanie vẫn nói bằng giọng lịch sự pha chút bông đùa:
- Nếu vậy tôi sẽ đợi để ông De Guinchamp làm xong công việc với anh Achille. Chắc là không lâu, bởi tôi thấy hai ông làm việc với nhau suốt cả ngày hôm nay rồi.
Thấy Stephanie kiên quyết về cùng với René, Achille biết không thể cản, anh đành chịu thua. “Vậy là anh ta biết tính mình. Lôi thôi là mình biến thành cướp biển ngay!” Stephanie mỉm cười thầm nghĩ.
Một giờ sau, René đã ngồi bên cạnh Stephanie trong cỗ xe ngựa. Và ngay lúc lên xe, Stephanie đã quyết định không để không khí nặng nề len vào giữa họ. Nàng lập tức gợi chuyện:
- Vậy là Sa hoàng đã trả lời.
René ngạc nhiên nhìn nàng. Biết không phải giấu nàng chàng thì thầm giọng tâm sự:
- Vài ngày nữa báo chí mới được phép công bố.
- Vậy nghĩa là …
- Sa hoàng giữ thái độ hệt như năm 1812, mặc dù năm nay là 1854.
- Năm 1812, nghĩa là cuộc rút lui của quân Pháp khỏi nước Nga, là liên quân chống Hoàng đế Napoléon I, là …
René chăm chú nhìn nàng rất lâu.
- Anh sẽ đi chứ, René?
- Vâng, Stephanie … mãi sau René mới trả lời. Và chàng nói lí nhí, sau đấy mới lặp lại giọng bình thường - Vâng, thưa cô Stephanie.
Ôi, “cô”! Tại sao chàng vẫn còn giữ cái giọng lạnh lùng khách sáo như vậy? Tại sao chàng không dịu dàng hơn? Và lát nữa, họ lại chia tay? Ôi, cũng tại mình. Mình đã làm chàng nghi ngại. Stephanie bèn nhìn thẳng vào mắt René, cặp môi nàng run rẩy tiến sát môi chàng, lướt nhẹ rồi áp vào đó. René vẫn yên lặng. Stephanie quàng hai cánh tay lên cổ chàng, kéo lại gần. Mãi lúc đó René mới ôm ghì lấy nàng, ngửa mặt nàng ra, ghì mạnh môi lên môi nàng, ngấu nghiến. Rồi miệng chàng há to, ngoạm vào miệng nàng. Stephanie rướn người đáp lại. Toàn thân nàng nóng bừng. Nước mắt chảy ròng ròng trên má: nước mắt sung sướng, nước mắt hạnh phúc, nước mắt đam mê, cuồng nhiệt. Nàng đã tìm thấy chàng, nhưng chàng lại sắp phải đi xa … chàng sắp đi xa …
Cỗ xe chậm dần rồi dừng lại đột ngột, Stephanie sực tỉnh cơn mê. René vẫn chưa chịu buông nàng.
- Anh phải gặp em!
- Mai, ở nhà Amélie.
- Không, gặp riêng em kia. Mai, 6 giờ.
- Vâng, René … nhưng ở đâu?
- Ở đâu được nhỉ … ở đâu … trước cửa nhà thờ Notre Dame …
- Bên trái, chân cột đầu dãy.
- Anh yêu em!
- Em yêu anh! Em yêu anh vô cùng! …
Và như mọi lần, khi René ra khỏi xe, họ chào nhau lịch sự.
Về đến nhà, Stephanie vào ngay phòng riêng, đóng chặt cửa lại. Rồi ngồi xuống trước gương, nàng lấy tay vuốt trán và túm tóc giật mạnh ra phía sau gáy để tỉnh khỏi cơn mê đang khiến nàng không còn nhận biết gì, suy nghĩ được gì. Mối tình cuồng nhiệt giữa nàng và René đột nhiên cháy bùng trở lại. Toàn bộ quãng thời gian xa nhau, cả kỷ niệm về Armand, đám cưới chàng và những ngày tháng sống bên chồng, tất cả đều trở thành như một giấc mộng mù mờ.
Stephanie sờ lên gáy, vuốt bàn tay xuống vai, xuống cặp vú. Nàng rùng mình. Bàn tay lại đưa lên mặt, dừng lại ở đó. Nàng bóp thật mạnh vào trán đến đau nhức, mắt nàng nhắm nghiền. Cảm giác đau đã trở lại, cảm giác đau khi René ngấu nghiến nàng. Ký ức mãnh liệt trào lên khiến nàng muốn thét to. Nàng vội lấy tay bịt miệng lại.
Tối hôm ấy, Stephanie trở lại trạng thái đam mê ngày nào sẵn sàng để René đến, đưa nàng đi trốn. Ôi, ngày mai! Ngày mai sẽ thế nào đây? Nàng tưởng tượng René đang hau háu ngoạm vào miệng nàng, bóp mạnh vào cặp vú nàng, ấn tay vào da thịt nàng, dằn nàng xuống làm nàng ngạt thở.
Đêm đó nàng mơ thấy một giấc mơ khủng khiếp. René đứng đó. Xung quanh tuyết phủ. Nàng cố nhoài tới mà không được, cuối cùng chàng rơi xuống một vực thẳm, rơi mãi, rơi mãi.
Stephanie hoảng hốt choàng dậy. Nàng vội nhảy ra khỏi giường, đứng tựa lưng vào tường, người run lên bần bật. Không dám lên giường nữa, nàng khoác tạm tấm áo choàng mặc nhà, ngồi gục đầu trên ghế, chờ sáng.
Sáng hôm sau, Stephanie đến nhà thờ Notre Dame rất sớm. Nàng vào trong, thong thả đi một vòng trong bóng tối mờ mờ. Đầu óc nàng mụ mẫm. Vậy là sao? Nàng đã không đúng với Armand? Chẳng lẽ mối tình với René mãnh liệt đến thế sao?
Nàng dừng lại, ngước nhìn tượng Đức mẹ Đồng trinh. Nàng quỳ xuống lầm rầm khấn. Nàng cầu xin Đức mẹ tha tội cho nàng tội lỗi lát nữa nàng sẽ phạm. Tội lỗi mà nàng không hề ân hận. Tại sao? Tại sao Thượng đế lại đưa vào trái tim nàng một tình yêu tội lỗi như vậy? Một tình yêu đam mê, cuồng nhiệt khiến nàng không đủ sức cưỡng lại?
Phải chăng Chúa đã phái René đến với nàng để thử thách nàng? Stephanie xưa nay không bao giờ nghe theo lời khuyên của ai, lúc này dòng suy nghĩ của nàng lẫn lộn, những ý nghĩ tinh khiết và những ý nghĩ phàm tục. Nàng nhớ lại, chính Chúa Jesus cũng không kết tội người đàn bà ngoại tình. Nàng nhớ lại đoạn trong kinh Phúc âm:
- Ai kết tội con?
- Thưa Chúa, không ai cả.
- Ta cũng không kết tội con. Con hãy thanh thản mà đi..."
Vả lại nàng đâu phải người vợ ngoại tình. Thậm chí nàng chưa bao giờ như thế. Chính Thượng đế đã phá vỡ tình yêu giữa nàng và René, rồi chính Ngài lại đưa René lại cho nàng.
Khi chiến tranh đã kết thúc rồi thì mọi thứ đều có thể xảy ra.
Stephanie úp mặt vào hai bàn tay một lúc. Rồi nàng đứng dậy, ra chỗ chân cột đầu tiên bên trái.
René đến. Stephanie thấy chàng đưa mắt tìm nàng. Rồi cặp mắt sáng lên, René bước đến chỗ nàng... Giống hệt như hôm đầu tiên họ gặp nhau trong đám cưới Amélie. Nàng có cảm tưởng như chàng toả ánh hào quang rực rỡ làm lu mờ mọi thứ xung quanh.
René đến. Họ nhìn nhau cười, không nói một lời.
René lên xe trước. Nàng lên sau và chàng đưa hai tay đỡ nàng. Vậy là chàng cướp nàng đi! Cỗ xe như thần tiên có cánh đang bay vào những đám mây. Họ ôm chặt nhau. Stephanie nhắm mắt, không nghĩ gì hết, hoàn toàn buông thả cho thân thể lắc lư theo nhịp cỗ xe đang chạy trên đường.
Xe dừng lạ, René ra trước, đỡ nàng xuống. Chàng ôm vai nàng. Nàng không nhìn thấy gì xung quanh. Phố xá, nhà cửa biến mất sạch. Cả cánh cửa, cả cầu thang lên gác. Chàng đem nàng đi! Nàng không cần biết chàng đem mình đi đâu. Nàng không muốn biết. Nàng đã thuộc về chàng. Chàng muốn làm gì nàng, bắt nàng đi đâu cũng được.
Họ vào một gian phòng. Cuối cùng họ đã bên nhau, tách khỏi thế giới. René ôm chặt nàng. Nàng nép vào người chàng. Nụ hôn say đắm kéo dài tưởng như vô tận, bù lại bao nhiêu ngày xa nhau đau khổ, chờ đợi, khao khát.
Họ gọi tên nhau. Họ thầm thì "Anh yêu em", "Em yêu anh".
Rồi René cởi dải áo nàng. Stephanie cởi khuyu áo chàng... Họ giống như Adam và Eva lúc ra khỏi thiên đàng. Ho giống như người đàn ông và đàn bà đầu tiên của loài người.
Cuộc ân ái diễn ra cuồng nhiệt hơn. Nàng bấu chặt lấy chàng, cố áp toàn bô da thịt vào da thịt chàng. Nàng muốn chàng đè bẹp nàng, muốn mình tan ra trong chàng. Mắt nàng nhòa lệ và nàng rên rỉ:
- René, René... Em yêu anh...
Chàng đã đi vào nàng. Cảm giác sung sướng lên đến tột đỉnh, nàng tưởng như hôm nay nàng mới biết mùi ân ái.
Vẫn nằm lên nhau, Stephanie nhìn chàng. René đoán được nỗi lo âu của nàng.
- Đến lúc anh từ chiến trường trở về, Stephanie của anh, cuộc sống sẽ thuộc về chúng ta... tương lai sẽ thuộc về chúng ta... - René thì thầm.
Nàng đăm đăm nhìn chàng, không nói gì.
Lại như đoán được ý nghĩ tiếp theo của Stephanie, chàng thì thầm:
- Thời gian sẽ sắp xếp mọi thứ. Một khi hai người yêu nhau, yêu nhau mãnh liệt đến như chúng ta, một khi tình yêu...
Stephanie kéo đầu chàng xuống và hôn vào môi chàng thắm thiết. Nàng thì thầm:
- Ôi, tình yêu của em... Tình yêu của em...
Và vẫn nằm trên người nhau như thế, họ tiếp tục trò chuyện.
- Ôi, em không muốn tin rằng anh sẽ phải ra trận. Em không muốn chút nào hết.
- Đừng nghĩ chuyện gì khác, Stephanie! Hãy nghĩ đến chúng ta... Hãy để anh chiêm ngưỡng em. Em đẹp vô cùng, Stephanie. Và em đem lại cho anh niềm hạnh phúc diệu kỳ. Anh là người hạnh phúc nhất trên đời vì anh có em.
- Và em là của anh. Em muốn là của anh, thuộc về anh, René.
Từ hôm đó, ngày nào họ cũng gặp nhau, dù chỉ là chốc lát, trong gian gác xép René thuê ở một khu phố vắng vẻ. Stephanie sắp xếp mọi công việc của nàng, để có thời gian gặp René. Mỗi lúc bên nhau, nàng thèm khát tận hưởng. Vào đến phòng là họ cởi bỏ hết các thứ trên người quấn chặt lấy nhau.
Suốt quãng thời gian đó, Stephanie không lúc nào chịu rời thân mình ra khỏi thân thể René. Nói chuyện với nhau họ cũng vẫn nằm lên nhau. Bây giờ Stephanie mới thực hiểu, thế nào là tình yêu đam mê cuồng nhiệt. Nàng thèm được chàng làm đau, thèm được mệt rã rời sau cuộc tình. Cái cảm giác ấy mới kỳ diệu làm sao.
Stephanie tin rằng bí mật của nàng với René sẽ giữ được. Nhưng hai sự việc xảy ra làm nàng bối rối, mất đi niềm thanh thản kia.