← Quay lại trang sách

Chương 10 DÌ POMPETTE

Hôm ấy nàng nhận thấy Amélie nhìn nàng và René bằng mắt chứng tỏ cô đã biết hai người thường xuyên gặp nhau và đã trở thành tình nhân của nhau.

Nhưng sự việc thứ hai trầm trọng hơn là ở phía mẹ chồng nàng.

Hôm đó hai mẹ con ở trong phòng. Nàng vừa ôm hôn hai đứa con sinh đôi xong, phu nhân Dytteville ngắm bô y phục con dâu, khen:

- Con mặc bộ này đẹp lắm. Rất hợp và nó làm nổi màu da cũng như cặp mắt...

Stephanie mỉm cười sung sướng được bà khen, nhưng liền sau đấy bà nói:

- Ta rất sung sướng khi con đã chịu gặp lại tất cả bạn bè cũ và đã chịu sống cuộc sống xứng đáng với tuổi trẻ của con.

Chắc cặp mắt nàng cau lại và nhìn bà như dò hỏi, bởi nàng thấy bà nói thêm:

- Ta rất mừng và con đừng ngạc nhiên. Bởi câu chuyện ta sắp nói với con, đến một lúc nào tất cả phải nói ra. Ta muốn con biết là bất kể trường hợp nào, dù sao đi nữa ngôi nhà này vẫn mãi mãi là nhà của con. Năm nay con 20 tuổi, Stephanie cái tuổi không một phụ nữ nào bị buộc phải sống một mình và có thể sống một mình. Nêu ta goá bụa vào tuổi con, ta cũng đi bước nữa. Ta hiểu và ta muốn con làm lại cuộc đời. Cả ta và con đều hiểu biết và thẳng thắn nên không việc gì phải rào trước đón sau. Bao giờ ta cũng yêu con và rất mong con tìm lại được hạnh phúc...

Nói đến đây, giọng phu nhân Dytteville nghẹn ngào và bà nói rất khẽ:

- Con tha lỗi cho ta, nhưng ta thấy cần phai nói với con, cho dù câu chuyện có nặng nề và khổ tâm đến mấy. Chúng ta không thể cưỡng lại số phận. Con làm ta sung sướng vì đã đem lại sung sướng cho con trai ta. Ngày nó còn sống, hai vợ chồng con đã là một cặp hạnh phúc tuyệt vời...

Nước mắt trào ra quá nhiều khiến phu nhân nghẹn lại phải ngừng nói. Bà ngồi xuống đi - văng. Stephanie bối rối bước đến gần mẹ chồng. Phu nhân Dytteville nói tiếp:

- Con đừng quên, bao giờ ta cũng coi con là con của ta và bao giờ con cũng thấy đây là nhà của con. Mọi người ở trong toà nhà này mãi mãi coi con là người ruột thịt.

- Mẹ...

- Không. Con đừng nói gì cả. Ta hiểu con và rất yêu con. Những điều vừa rồi ta thấy cần phải nói để cho rõ ràng. Ta muốn con hiểu, ta là mẹ đồng thời là bạn của con...

Stephanie ngồi ở nhà Amélie. René sẽ không đến đây hôm nay. Achille nói chuyện phiếm với nàng. Amélie sửa sang lọ hoa. Bỗng nhiên René đến. Nét mặt Achille lộ vẻ băn khoăn. Stephanie biết họ sắp có một quyết định quan trọng.

- Chà, hay quá! - Amélie reo lên.

René nhìn cả ba người, gượng cười. Achille đứng dậy, thân mật ôm vai bạn:

- René thân mến, mình vừa đọc xong những báo cáo cậu nói đến. Chúng ta phải bàn bạc chu đáo.

Hai người vừa ra đến cửa thì Amélie lên tiếng. Giọng cô đanh lại:

- René, nếu anh cần nói với chồng tôi điều gì thì anh hãy nói ngay ở đây, trước mặt tất cả chúng ta.

Achille vẫy tay bất lực và ra hiệu cho bạn. René đưa mắt nhìn hai phụ nữ rồi nói rất khẽ, như thể không muốn họ nghe thấy:

- Ngày mai quốc hội sẽ bỏ phiếu thông qua công trái.

- Việc ấy là tất nhiên thôi. Không thể tránh được sau vụ Sinope và lá thư phúc đáp của Sa hoàng - Achille hờ hững nói - Nhưng chắc chắn Sa hoàng sẽ suy nghĩ lại.

Anh tìm cách trấn an vợ. Amélie khẽ kêu lên một tiếng, rồi từ từ khuỵu xuống thảm. Achille mặt tái nhợt hơn cả vợ, hoảng hốt chạy đến quỳ xuống bên cạnh.

- Bà ấy đang co thai - anh lắp bắp nói, rồi nhấc bổng vợ lên - Vậy mà đột nhiên có cái chuyện công trái, chuyện chiến tranh sắp nổ ra, hai bạn hiểu chứ?...

René giúp bạn khiêng Amélie đặt lên đi - văng, mở khuy áo, nới dây lưng cho cô. Stephanie thì mắt trợn lên, miệng lẩm bẩm:

- Sắp nổ ra... Chiến tranh sắp nổ ra...

- Tôi xin đừng ai nói đến thứ ấy. Amélie đã tỉnh. Hai bạn hãy cười cho tươi vào và nói chuyện gì cũng được, miễn là chuyện vui.

Stephanie nói:

- Ôi, Amélie! Bạn làm chúng tôi hoảng quá. Bạn dùng một chút rượu nhé... hay café?

- Khốn khổ! - Amélie thều thào - Không hiểu tại sao, đột nhiên tôi thấy mệt rũ ra, và thế là xỉu đi.

- Achille đã cho chúng tôi biết rồi... Mình rất mừng cho bạn. Mấy tháng đầu bao giờ cũng mệt. Bạn nhớ mình nghén mất liền mấy tháng đấy không?

- Cảm ơn, Stephanie. Bạn đã an ủi mình.

Cô quay sang, nhìn thẳng vào mắt chồng:

- Achille, lúc em trở dạ, chắc anh không vắng nhà chứ?

Cặp mắt Achille nhòa lệ.

Stephanie lúc này chỉ muốn một mình với René. Nàng muốn biết chính xác. Chàng sẽ đi... Chàng sẽ xa nàng...

- Bạn phải nghĩ thôi. Mai mình lại đến.

- Không, Stephanie. Ở lại ăn với bọn mình... Mình chỉ mệt sơ sơ thôi mà. Xin mời cả René ở lại ăn tối với chúng tôi.

- Đúng thế, Achille năn nỉ - Có bạn ở đây, vợ tôi sẽ dễ chịu hơn.

Stephanie đành ở lại. Nhưng ăn xong, nàng xin phép về ngay cùng với René.

- René! Em phát điên lên mất! - nàng nói và bấu chặt lấy chàng - Công trái cũng tức là ngày mai nổ ra chiến tranh. Bao giờ anh đi? Anh biết nhưng anh không chịu nói với em.

- Anh chưa biết! Em bình tĩnh đi nào, em yêu của anh.

- Ôi, em không làm gì được cho anh. Em không làm gì được hết... Em sẽ mất anh... em rất không muốn...

- Anh là người lính, Stephanie - chàng dịu dàng nói - Chiến trường mới là nơi để người lính chứng tỏ mình. Chiến trường mới là nơi đem vinh quang đến cho người lính lúc trở về. Vinh quang mà anh có thể tặng em sau này.

Ôi, mình cần gì đến vinh quang, nếu như phải xa chàng ngần ấy thời gian? Stephanie cố dùng hết nghi lực để khỏi oà khóc, khỏi van vỉ René ở lại...

Càng gần đến ngày René ra trận, Stephanie càng đau đớn khổ sở. Những lúc một mình, nàng hoang mang nghĩ đến khi xa René, thời gian sẽ trở nên khủng khiếp thế nào.

- Anh không đi lâu đâu, chẳng mấy lúc anh sẽ trở về, Stephanie!

- Em muốn tin như thế, tình yêu của em. Nhưng em không tin nhiều như anh! Cha chồng em và cậu em bảo thực tế sẽ rất cay nghiệt. Cuộc chiến chưa biết ra sao, và chắc chắn sẽ kéo dài.

- Đấy là suy nghĩ của những người thất bại. Em đừng tin họ, Stephanie. Bố chồng và cậu em là người già, họ nhìn cái gì cũng đen tối. Ta cũng không thể trách họ.

Chàng bế nàng lên, đưa đi đưa lại, dỗ dành như dỗ trẻ con, nhưng vẫn không làm nguôi được nỗi lo lắng của nàng. Ý nghĩa cuộc sống của nàng là René. Chàng đi xa thì cuộc sống chăng còn đáng giá nào nữa.

René hẹn đến, vậy mà trễ một tiếng đồng hồ rồi vẫn chưa thấy chàng đâu. Stephanie đã bắt đầu nghĩ đến một rủi ro nào đấy. Ngã ngựa. Phải thi hành một công vụ đặc biệt. Mà cũng có khi chàng đã bị cử gấp sang Nga, sang Thổ Nhĩ Kỳ, sang Anh! Tại sao chàng không gửi cho nàng một mẩu giấy? Một liên lạc nào đó? Như cái lần chàng gặp chuyện cấm trại đột xuất. Chàng không đến có nghĩa chàng đã đi khỏi kinh thành Paris. Hoặc bị đau ốm...

Tiếng chìa khoá vặn trong ổ. Mừng quá, Stephanie lao đến ôm chầm lấy chàng:

- Ôi, anh yêu... em đã lo...

- Đừng hơi một chút đã cuống lên như vậy, Stephanie. Anh đến trễ, nhưng không phải lỗi tại anh. Anh phải sang bên Trường quân chính.

- Em lo anh đi rồi. Lúc ngồi đây chờ anh, em rất hoảng. Sẽ đến một ngày nào đó, em chờ và anh không đến. Anh không đến nữa.

- Stephanie! Em đã hứa là không nhắc đến chuyện anh đi kia mà. Anh cần em dũng cảm, em yêu!

Stephanie nép người vào chàng, tìm môi chàng, uốn người nằm lọt thỏm trong chàng. René nhấc bổng người tình lên, đặt nàng lên giường.

Nàng thì thầm:

- Em yêu anh... Em muốn quên hết mọi thứ... Quên hết và chỉ nghĩ đến tình yêu của anh...

Chàng chồm lên người nàng, hung hăng đề nàng xuống. Họ quằn quại trong cuộc tình... Họ như hai kẻ mất trí... Họ chỉ biết có nhau mà thôi...

Làm tình xong, René nằm một nửa người lên nàng, vừa nói vừa mân mê vú nàng, trong khi nàng vò tóc chàng, vuốt ve vai chàng, háng chàng...

- Anh rất cần em nghĩ đến anh, Stephanie. Em sẽ viết những lá thư thật dài cho anh. Kể mọi chuyện của em ở nhà, mọi việc em làm. Kể màu áo em mặc để anh hình dung ra em dễ dàng hơn. Em sẽ viết rằng em rất buồn, rằng đêm nào em cũng thấy dài khủng khiếp. Rằng em mơ thấy anh. Rằng em chờ anh...

René nhấc người lên, nằm hẳn lên nàng. Nàng quặp hai chân vào chàng, hai tay ôm chặt chàng. Toàn thể trọng lượng của chàng đè lên nàng. Và chàng cười:

-... Em biết không, phụ nữ chính là tinh thần của lính, lúc nãy Pompette nói với ông thiếu tá như thế.

- Pompette! Ai mà có cái tên kỳ quái thế, René?

- Bà ta đúng là con người kỳ quái! Bà ta đã từng tham gia chiến dịch Algérie. Trông không có vẻ lắm nhưng can đảm hết sức...

Vẫn giữ nguyên tư thế đó, chỉ ngẩng đầu lên chút ít, René kể câu chuyện sau đây, đã làm cho chàng không nhịn được cười.

-... Suốt gần nửa giờ đồng hồ, bà ta tranh cãi với cấp chỉ huy về cà mèn, thìa nĩa, về xuất ăn và những thứ gì gì có mà trời hiểu. Đến nỗi ông thiếu ta không chịu nổi, quát lên: "Bà làm tôi phát điên lên mất thôi!" Lập tức Pompette đứng thẳng dậy cũng quát lại: "Ông phát điên hả? Vậy là ông ngu lắm. Lính tráng cần ăn cho no bụng cũng như cần gái để thoả mãn. Ông ngu hết chỗ nói, đàn bà con gái chúng tôi là thứ lính tráng rất cần để nâng đỡ tinh thần cho họ. Vừa cho họ ăn uống ngon lành vừa cho họ cưỡi. Hôm sau tiến công địch mà đêm trước được làm tình với một con đàn bà mập mạp thì dứt khoát thắng trận. Công việc của tôi phục vụ lính của ông, kể cả ông nữa, là làm các ông vừa no vừa sướng. Lính của ông chỉ cần có thế là tinh thần lên cao rầm rầm ngay". Bà ta nói xong là vị thiếu tá chỉ huy cúi đầu ký luôn. Trông Pompette có dáng của một con gà mẹ chăm sóc đàn gà con.

- Bà ta cũng đi với anh à?

- Với đơn vị Bắc Phi. Pompette chuyên đi với họ.

Pompette... Pompette... cái tên nghe ngộ nghĩnh ấy ám ảnh mãi trong đầu Stephanie.

Một hôm, trong lúc làm tình, Stephanie hỏi:

- Bao giờ anh đi?

René đè mạnh xuống làm nàng suýt ngạt thở rồi đáp khẽ:

- Khoảng hai tuần nữa.

Thế là từ lúc đó Stephanie chỉ chăm chăm nghĩ làm sao gặp được Pompette để giao phó René cho bà ta chăm nom hộ, đồng thời nhờ bà ta viết thư cho nàng để kể tất cả những chuyện gì mà René không viết cho nàng biết.

Pompette, theo René tả, rõ ràng là một phụ nữ to lớn, phúc hậu, quý người. Chắc chắn điều Stephanie nhờ vả bà ta sẽ không từ chối. Để bà vui vẻ giúp đỡ nàng, Stephanie quyết định sẽ cung cấp cho Pompette tất cả những gì hiện bà đang cần và sau đấy, Pompette cần gì ở mặt trận, cứ viết thư, nàng sẽ gửi ra. Hôm sau, Stephanie cải trang thành một cô gái thường dân, mặc bộ y phục xấu xí, không đeo trang sức gì hết, tìm đến cổng Trường Quân chính. Nàng biết Pompette sống và ăn ngủ ở đây. Và nhà ăn của trường chính là đại bản doanh của bà.

Dọc đường, nhìn những đám người nhàn tản dạo chơi, những kẻ vô công rồi nghề, nàng thấy lẫn vào đó rất nhiều bộ quân phục diêm dúa. Lúc đó là buổi chiều, phố xá tấp nập người qua lại. Stephanie sang bên kia đường, lẫn vào đám đông đúc những ngựa, những xe, lính tráng và những phụ nữ tò mò đứng nhìn.

Nàng thoải mái chen, lách, đẩy, lọt vào được bên cạnh cánh cổng sắt to mở rộng. Lính tráng ra vào tấp nập. Đứng bên đường là rất nhiều phụ nữ, một số bế con, một số con đã lớn, đang bấu chặt vào váy mẹ. Tiếng cười nói, tiếng gào thét và đủ các thứ tiếng vang động, tiếng văng tục, tiếng khóc nức nở nữa. Stephanie cảm thấy như lạc vào một thế giới hoàn toàn khác. Nàng thấy mình lạc lõng, nhúc nhát, không biết hỏi thăm ai và cũng không dám hỏi.

Nàng đành lách ra khỏi chỗ đông nhất, đứng tách ra một chút, hy vọng sẽ thấy một phụ nữ to béo, chất phát đi ra để nàng hỏi. Bởi vì nàng đoán hình dạng Pompette chắc hẳn to béo, với khuôn mặt chân thật, đáo để một cách đáng yêu.

Nhưng nàng chưa thấy gì thì một quân nhân để ria mép oai hùng bước tới trước mặt nàng:

- Ê! Cô em xinh đẹp! Đi dạo không?

Nàng cau mặt, lảng đi, nhưng anh ta bám theo:

- Cô em chờ cậu trai nào phả không? Tên tôi là Amédée, ta làm quen nào.

Giận quá, Stephanie quay phắt lại nhìn y, định nhổ vào mặt y cho bõ tức. Đồ ăn nói thô bĩ.

- Để tôi yên. Tôi không đợi ai hết. Không việc gì đến nhà ông.

- Vậy hả? Nhưng ta cũng làm quen được chứ? Cô em không đợi thằng con trai nào và cũng không thằng con trai nào đợi cô em. Nhưng tại sao cô em cứ đứng mà ngó như bò lạc ngó tìm chủ vậy?

- Tôi chờ bà Pompette! Nhưng hãy để tôi yên và đừng nói với tôi bằng cái giọng thô bỉ ấy.

- Hừm, Pompette hả? Bà ta "khó" lắm đấy! - anh lính có ria mép vểnh lên nhe răng cười khoái trá - Bà ta cùng đi với tôi ra, mới cách đây 5 phút thôi.

Thất vọng, Stephanie hỏi:

- Bà ấy sẽ quay về chứ?

- Tất nhiên là phải về. Bà ta ngủ ở đây mà lại! Trong lúc chờ đợi, ta đi dạo chơi một lát nào, cô em?

- Ông biết hiện giờ bà ấy ở đâu không?

- Hiện giờ đấy à? Đang chạy đi mua sắm.

Stephanie lấy trong xắc ra một nắm tiền, giúi vào tay anh ta, nói giọng như ra lệnh.

- Ông dẫn tôi đến chỗ bà ấy. Tôi chưa biết mặt bà ấy nhưng có việc rất cần gặp.

Ngạc nhiên trước nắm tiền khá lớn và nhất là trước giọng nói quyền uy của nàng, anh lính để ria mép nói:

- Ôi, để tôi đưa bà đến chỗ bán thực phẩm. Pompette chắc đang ở đó.

- Vậy ông đưa tôi đi!

Nàng đi bên cạnh Amédée, lựa bước chân để theo kịp anh ta, cảm thấy vững tâm bởi Amédée đã bớt ba hoa. Họ đi trên đường phố đông đúc. Hai bên hè đậu các xe đẩy, bầy bán đủ thứ rau quả. Phía sau những xe bán hàng lưu động ấy là những cửa hàng bán thực phẩm.

Stephanie chỉ sợ lạc mất anh lính. Nàng bấu chặt cánh tay, lúc lại móc vào dây lưng anh ta. Amédée đưa mặt sục sạo khắp xung quanh, vào các cửa hàng, ngó nhìn, rồi hỏi mọi người:

- Có thấy Pompette đâu không?

Nhiều người lắc đầu. Nhưng rồi một người trỏ tay ra phía sau:

- Tôi vừa thấy bà ta ở kia.

Amédée rảo bước về phía ấy và Stephanie chạy theo. Người đông nghịt, mấy lần nàng va vào họ.

- Ê, Pompette! - Anh lính hét to.

- Gì thế, Amédée?

- Có người muốn gặp bà đấy, lại đây!

Stephanie có cảm tưởng nước Hồng Hải rẽ ra để ông già Moise bước xuống trong truyền thuyết cổ. Đám người đông đúc rẽ sang hai bên, lấy chỗ cho một phụ nữ đứng tuổi da sạm nắng, vai rộng, bộ ngực đồ sộ và dây lưng thít chặt ngang eo.

- Cô này muốn gặp bà - Amédée nói.

- Tôi có chuyện muốn nói riêng với bà...

- Cô em muốn gì? Có chuyện gì trục trặc hả? Ta vào quán kia nói chuyện thoải mái hơn.

- Tôi muốn gặp riêng bà...

- Hiểu rồi, hiểu rồi. Vậy cô em định đi đâu?

- Tùy bà thôi. Nhưng đây là chuyện riêng tư.

- Thôi được. Vậy chờ ta nhé, cô bé!

Rồi quay sang anh lính Amédée, Pompette huýt sáo một tiếng dài lanh lảnh, bảo:

- Đi chỗ khác để ta nói chuyện. Lúc khác ta sẽ đền ơn chú mày.

Amédée khoái trá cười vang rồi chặc lưỡi thích thú.

- Còn cô bé đi với ta. Ta mua nốt vài thứ rồi cô em kể ta nghe tâm sự. Chắc chuyện rắc rối lắm phải không? Ta ngửi thấy mùi ấy rồi.

Stephanie lách giữa đám đông, bám theo người phụ nữ ăn nói, đi đứng hoạt bát, thoải mái. Rất nhiều người gọi và cười với bà. Lúc bà vào một cửa hiệu, Stephanie đứng đợi bên ngoài, mắt vẫn theo dõi bà đi lại, mua bán trong đó, qua chiếc mũ nồi đội lệch, bên trên là một quả bông đỏ chót.

- Đỡ lấy! Thứ này để cho bữa tối.

Stephanie vội đỡ cái bọc nặng tới 5 ký lô, đè trĩu cánh tay nàng xuống.

- Mua nốt phó mát nữa là xong, ta sẽ nghe cô em kể. Các thứ khác cửa hàng sẽ chở đến trường sau.

Pompette lại lao vào đám đông chen chúc, lát sau bà bước ra, vác một bọc rất nặng trên vai:

- Xong! Bây giờ thì thoải mái được rồi.

Stephanie đầu óc rối tung, lùi lũi rảo bước theo chân bà đầu bếp to lớn, nhanh nhẹn. Nàng không nhìn thấy gì, không nghe thấy gì, ở xung quanh quá nhốn nháo. Cuối cùng, nàng thấy mình đang đứng trước chiếc bàn nhỏ trong một quán rượu giản dị.

Trên bàn một cốc rượu vang đỏ.

- Ngồi xuống, em! Ta chạm cốc nào!

Stephanie nhìn sang, thấy Pompette đang nâng cốc rượu. Nàng bèn nâng cốc của mình. Pompette khẽ chạm cốc của bà vào cốc nàng, rồi uống một hơi cạn đến quá nửa.

Bà đặt hai cánh tay vạm vỡ núc ních lên mặt bàn, nhìn thẳng vào mắt Stephanie vài giây, rồi nói toạc luôn.

- Sao? Vậy là em muốn đăng lính để đi theo cậu ta chứ gì?

Stephanie có cảm giác như vừa bị một xô nước lạnh hắt vào giữa mặt. Nàng thấy Pompette có sáng kiến rất hay. Thì chẳng đúng như thế còn gì? Chỉ có điều nàng chưa nghĩ đến khả năng đó bao giờ. Đúng là nàng muốn được đi theo René.

Sự thật đó hiện ra quá đột ngột làm Stephanie lúng túng mất một lúc. "Ừ nhỉ! Tại sao ta không đăng lính để đi theo chàng?" Việc đó quá xa lạ với tần lớp của nàng và nếu nàng đăng lính chắc chắn mọi người sẽ không thể hiểu nổi, cho đấy là một quyết định điên rồ.

Stephanie lúng túng. Nàng lắp bắp ngập ngừng nói:

- Tôi chỉ muốn nhờ bà một việc...

- Muốn hỏi ý kiến ta chứ gì? Sẵn sàng! Mà hỏi làm cái gì? Em cứ đăng lính, đi cùng ta, thế là chị em tha hồ trò chuyện bàn bạc. À, nhưng liệu gia đình có chịu không? Chuyện đó em phải tính toán cho kỹ đấy.

- Em tính toán rồi - bỗng nhiên nàng thấy tin cậy người phụ nữ lành mạnh, phúc hậu, thất học này.

- Nghĩa là sao?

- Em không muốn xa anh ấy.

Dứt lời, đột nhiên Stephanie ngạc nhiên nàng đã nói ra miệng điều ước mong thầm kín mà nàng không dám nghĩ đến và cũng không nghĩ là có thể thực hiện dược. Đúng là điều ao ước lớn nhất của Stephanie là không phải xa René. Vậy ra là có khả năng thực hiện niềm ao ước ấy! Tuyệt vời. Mọi cản trở khác nàng bất cần. Nàng nói thêm, quả quyết:

- Em suy nghĩ kỹ rồi, bà Pompette. Em không thể xa anh ấy được.

Pompette nhìn nàng một lúc lâu, không nói gì. Stephanie nói tiếp:

- Em muốn ra đó.

- Chị hiểu, chị rất hiểu em! Hồi 18 chị cũng đã tình nguyện đăng lính để theo chân anh ấy. Anh ấy hy sinh. Chị vẫn tiếp tục công việc cũ. Chị không ân hận. Công việc nào cũng có những lúc sung sướng tột cùng và những lúc khốn khổ, khốn nạn. Nhưng chị phải hỏi, em nhà ở đâu? Tên là gì? Hiện em làm chỗ nào? Và làm công việc gì?

- Em không làm gì cả.

- Có chồng chưa?

- Chồng em chết rồi.

- Có lợi tức không?

- Có.

- Em kể kỹ cho chị nghe hoàn cảnh của em xem nào.

Stephanie bèn kể hết, từ chuyện nàng yêu René, nhưng hai người không lấy được nhau, chuyện nàng cưới Armand rồi yêu chàng, nhưng chàng qua đời trong một vụ đắm tàu... Chuyện nàng gặp lại René. Chàng vẫn chưa lập gia đinh. Hai người yêu nhau tha thiết, đam mê đến mức nào.

Nghe xong, Pompette lộ vẻ mặt đăm chiêu. Bà nói:

- Chà, đúng là một chuyện tình lý thú. Nhưng Stephanie này, em thuộc tầng lớp giàu có. Em cứ nhìn hai bàn tay em rồi nhìn hai bàn tay chị xem. Khác nhau một trời một vực. Em không thể sống cuộc sống lam lũ như của chị được đâu. Ngay cách em nói năng cũng quá lịch sự. Thôi, nghe chị, em hãy về nhà và chịu khó đợi đến lúc cậu đàn ông của em trở về. Em sinh ra đời là để sống theo cách đó.

Giọng điệu của Pompette rõ ràng là gạt nàng ra. Stephanie gân cổ cãi. Nàng bảo tuy sinh ra trong hoàn cảnh giàu có nhưng nàng sống khác các cô gái cùng hoàn cảnh. Nàng ngỗ nghịch, táo tợn, không chịu tuân theo những quy định của tầng lớp nàng. Nàng đã từng liều lĩnh thế này thế nọ. Càng nói, Stephanie càng cảm thấy việc nàng tình nguyện đăng lính và đi theo René là đúng và là điều nàng mong tha thiết nhất.

Pompette kiên nhẫn nghe, nhưng nét mặt lộ ra vẻ khó chịu...

- Tôi hiểu, tôi hiểu. Nhưng "quý ông" của cô là người thế nào? Cũng là thứ lịch sự, sang trọng, không phải thứ lính tráng như binh lính đi cùng với tôi đâu!

Hai chữ "Quý ông" Pompette nói với giọng mỉa mai khiến Stephanie nổi cáu. Nàng định cãi, nhưng Pompette vẫn nói tiếp:

-Binh lính chỗ tôi là lính Bắc Phi, cô hiểu không? Họ không sống kiểu đài các, lịch sự như các người đâu! À, nhưng "quý ông" của cô thuộc đơn vị nào?

- Anh ấy trước đây là sĩ quan tùy tùng của tướng Lamoricière.

- Vậy là đã phục vụ ở Algérie! Đúng không?

- Vâng. Anh ấy đã tham gia chiến dịch bắt giáo sĩ Abdel - Kader.

Thái độ Pompette đột nhiên thay đổi hẳn. Bà dướn thẳng đầu, mắt sáng lên, kiêu hãnh:

- Vậy hả? Thì tôi cũng phục vụ ngay gần đó, cô Stephanie. Thậm chí tôi còn giáp mặt lão giáo sĩ ấy rồi. Lão vóc người nhỏ bé nhưng rất đẹp trai!

- Anh trai tôi viết thư về cũng tả ông ta như vậy.

- Ôi, lại cả anh trai cô cũng phục vụ bên Algérie à?

Pompette có vẻ thú vị, bà ta đặt hẳn hai mông to bè lên ghế và ngửa bộ ngực đồ sộ vênh lên kiêu hãnh. Stephanie hiểu rằng như vậy là nàng đã điểm trúng huyệt bà ta.

- Em sẽ đưa chị xem tất cả thư từ anh trai em gửi từ mặt trận Algérie về. Qua những lá thư đó em biết rất nhiều về bên đó.

- Anh cô có kể chuyện đánh nhau chứ?

- Có! Hồi em còn bé em đã đã cắt các bài báo đăng tin tức mặt trận Algérie dán vào một cuốn vở.

Và Stephanie tuôn ra một mạch các mẩu chuyện về đồng đội của Charles anh đã kể trong thư gửi về cho em gái. Những tình tiết ly kỳ và những số phận khác thường khiến Pompette luôn miệng đệm theo những câu làm rõ thêm sự việc. Bởi bà ta cũng tham gia chiến dịch đó ở Algérie và biết hầu như tất cả những chuyện kia. Stephanie càng nói, Pompette càng được như sống lại thời thanh xuân, khi bà mới chỉ là cô gái trẻ trung. Chỉ lát sau, hai người đã thành gần gũi, thân thiết.

- Ôi, cô làm tôi nhớ lại bao nhiêu thứ - Bà rót thêm rượu vào đầy hai cốc rồi hờ hững liếc nhìn đồng hồ treo trên tường.

Mắt Pompette như nhìn tận đâu xa lắc. Bà thở dài rồi nhìn Stephanie một lúc rất lâu.

- Hồi đó thật là sướng - bà vỗ mạnh xuống bàn - Tôi nói không sai đâu! - bà vỗ thêm lần nữa, mạnh hơn làm hai chiếc cốc và cái chai suýt đổ.

- Bây giờ tôi phải đi, cô tha lỗi nhé, Stephanie!

Thấy Pompette đứng dậy, Stephanie hoảng hốt. Vậy là vẫn chưa thuyết phục được bà ta. Nàng cần phải đi theo René. Không phải chỉ nàng cần mà René cũng cần. Không! Không nên bỏ lỡ cơ hội này. Lúc Pompette nhấc túi thực phẩm nhỏ lên, Stephanie vội bám chặt cánh tay bà.

- Em van chị! Chị giúp em! Chị là phụ nữ, chị đã từng yêu, chị hiểu em, Chị phải giúp em. Em van chị.

- Nhưng tôi chưa biết làm thế nào để giúp cô đây, Stephanie. Với lại cô đến đột ngột quá. Để tôi nghĩ xem có cách nào không đã. Đừng khóc. Tôi hứa là ta sẽ còn gặp nhau. Tôi sẽ giúp cô. Tôi thề...

Giọng nói của người phụ nữ chất phác kia có một âm sắc nào đấy khiến Stephanie tin tưởng. Nàng biết nàng đã chiếm được tình cảm của bà ta.

- Mai em sẽ lại đến đây. Chị chờ em nhé!

- Được. Nhưng muộn một chút. 5 giờ - bà ta nói giọng oang oang, và Stephanie thấy rõ bà đang rất xúc động.

- Chị không sai hẹn chứ, Pompette?

- Không, tôi hứa.

Lát sau, Stephanie bước ra đường, như kẻ mộng du. Pompette đã đi khuất nhưng hình ảnh bà vẫn còn in đậm trong trí nhớ Stephanie. Đôi vai to, cái lưng dài, vạm vỡ, cặp mông và bộ ngực đồ sộ, những bắp tay lực lưỡng. Dáng đi của bà ta chắc nịch, hơi lắc cặp mông.

Stephanie nhìn ra ánh nắng chói chang. Nàng nheo mắt. Không khí huyên náo của đường phố làm nàng đê mê như say rượu. Làn đầu tiên nàng bước vào chốn này. Ấn tượng in vào nàng rất mạnh. Nàng ôn lại cuộc trò chuyện với Pompette, một cuộc trò chuyện mà nàng không thể tưởng tượng nổi, đơn giản, thân tình và nàng thấy mình bỗng biến thành một cô gái nông dân giản dị.

Stephanie không nhớ rõ lắm những gì hai người đã nói với nhau. Duy hai điều chủ yếu nàng không thể quên: 5 giờ chiều mai nàng sẽ gặp lại Pompette và nàng sẽ được ra ngoài chiến trường cùng với chàng.

Nàng vô cùng phấn khích, thèm được chia sẻ với ai niềm vui này, nhưng không được. Phải giấu thật kín, không được lộ cho ai biết, kể cả Amélie. Bởi đây là "âm mưu" của nàng.

Trên đường về nhà, Stephanie đi bộ. Lên phòng, nàng mở tủ quần áo, lựa riêng ra những thứ xoàng xỉnh nhất.

Trước khi thiếp ngủ, nàng nhớ lại hình ảnh Trường quân chính, đường phố bình dân, bà đầu bếp và quán rượu. Trên lưỡi nàng vẫn đọng dư vị chát của rượu vang đỏ nàng uống với Pompette lúc chiều.

Hôm sau thức dậy, Stephanie tưởng như mình vừa nằm mộng. Không, chiều hôm qua không phải mộng mị mà là sự thật... Cổ họng nàng se lại. Nàng là phu nhân Dytteville nhưng nàng cũng là Stephanie. Phu nhân Dytteville thì phải ở lại Paris, nhưng Stephanie thì có thể ra trận.

- Con ngang ngược lắm! - Câu mẹ nàng ngày xưa hay nói bỗng văng vẳng trong óc nàng!

Đúng, mình không thể ra đó được. Mình không có quyền! Một phu nhân quyền quý, quen sống đài các, làm sao có thể từ bỏ mọi thứ quen thuộc này để lao vào một cuộc sống xô bồ, hỗn tạp. Mình không thể trở thành kẻ sa đoạ, để không bao giờ trở lại là một phu nhân cao sang được nữa. Stephanie hoang mang thầm nghĩ.

Bỏ gia đình ư? Bỏ con cái ư? Để chạy theo một thằng đàn ông! Không, nàng không thể chịu nổi dư luận lên án nàng như vậy, lên án nàng là một kẻ vô đạo đức, hư hỏng. Hoạ là mình điên, mình mới làm như thế!

Stephanie quyết định, chiều mai gặp Pompette, nàng sẽ chỉ nhờ bà ta đúng cái điều nàng đã dự định lúc trước: "Bà hãy cho tôi biết những tin tức về anh ấy... Hãy cho tôi biết bà cần những thứ gì, để tôi gửi đến cho bà..."

René vừa mới ra về. Còn lại một mình trong gian phòng nhỏ, Stephanie thong thả mặc quần áo. Thân thể nàng vẫn còn vương hơi ấm của thân thể chàng. Mùi hương của chàng vẫn còn thoang thoảng xung quanh. Ôi, chỉ 10 ngày nữa chàng sẽ đi, và mình còn lại một mình, nàng đau đớn thầm nghĩ. Không, bất cứ giá nào mình cũng phải đi theo chàng. Nếu ở lại nhà, cứ nguyên nhớ đến những cái hôn nóng bỏng, những cử chỉ vuốt ve, nhưng giây phút làm tình thần tiên của chàng mình cũng đã đau khổ tột cùng vì khao khát rồi.

Không! Mọi thứ đều không có ý nghĩa gì hết, một khi không có chàng bên cạnh.

- Tôi chưa có tin gì mới để nói với cô đâu, Stephanie, Pompette nói và đặt cặp mông to bè xuống ghế - Nhưng tôi đã nghĩ rồi. Có khá nhiều cách. Tôi sẽ mặc cho cô bộ đồ tân binh rồi ghi thêm họ tên cô vào danh sách đơn vị. Tất nhiên làm thế là bậy, nhưng không sao. Hoặc có cách khác, cô giả là em, là cháu tôi, tôi đem theo để giúp đỡ tôi. Sẽ không ai nói được gì nữa. Cách đó hay hơn. Lại không phải tên họ gì hết...

- Cách nào cũng được. Miễn là tôi đi lọt - Stephanie nói - Tôi có thể làm chân cứu thương.

- Không được đâu! Người ta lấy các học sinh của tu viện Saint Vincent de Paul đi làm cứu thương rồi. Họ không lấy người khác đâu. Tu viện ấy độc quyền, cô phải chịu thôi.

Đột nhiên, Stephanie nghĩ, hay là đến tu viện Sacre Coeur xin với bà Nhất Marie Joseph để bà giới thiệu sang tu viện Saint Vincent de Paul... Nhưng liệu bà Nhất sẽ nghĩ sao? Con bé này muốn theo đám seour ra mặt trận chỉ vì nó mê trai! Ý nghĩ ấy làm nàng thấy còn tồi tệ hơn là làm chân tân binh hoặc đóng vai em hay cháu Pompette.

- Bà muốn làm thế nào cũng được, Pompette. Tôi sẽ tuân theo bà hoàn toàn.

- Tôi sẽ cố gắng, Stephanie. Duy chỉ còn một cái khó cuối cùng, mà cũng không phải nhỏ. Stephanie, cô là con nhà giàu, quen sống nhàn hạ, e...

- Bà e sao, Pompette?

- Có thể là cô không nhát gan, cô không sợ nguy hiểm, nhưng vì quen sống nhàn hạ sung sướng cô không chịu nổi cuộc sống ngoài chiến trường đâu.

- Bà yên tâm. Tôi không bao giờ phàn nàn kêu ca. Tôi chịu trách nhiệm về mọi việc tôi làm. Tôi không bao giờ đổ lỗi cho người khác - nàng lạnh lùng nói.

- Cô sẽ phải đi bộ. Cô sẽ phải tuyệt đối phục tùng cấp trên. Nhiều khi cô phải làm những việc bẩn thỉu, nặng nhọc cô không muốn làm. Cô hiểu quân đội là thế nào rồi chứ? Kỷ luật khắc nghiệt lắm.

- Tôi chịu được hết - Stephanie nói.

- Cô đã suy nghĩ kỹ rồi chứ?

- Rồi.

- Vậy tôi sẽ báo cô biết ngày giờ lên đường, tai nhà cô, được không?

- Được - Thật cô không sợ gì chứ, Stephanie?

- Thật! - Nàng khó chịu, cảm thấy Pompette đánh giá nàng quá thấp. Nhưng còn lâu không?

- Khoảng 8 đến 10 ngày nữa thôi. Cô cho tôi địa chỉ rồi cô cứ về nhà. Có tin gì tôi báo cô ngay. Không phải đến tìm tôi nữa. Tôi không quên đâu. Nào ta cạn cốc rồi về.

Pompette nâng cốc vang, tay không hề run. Stephanie cũng bắt chước bà ta nốc một hơi cạn cốc rượu. Stephanie cố lắm nhưng cũng phải ngưng lại nửa chừng, uống làm hai lần mới cạn. Rượu làm người nóng bừng. Nàng hơi chóng mặt chút ít. Và nàng thấy bất chấp mọi thứ trên đời.

Stephanie tiễn Pompette đến cổng trường quân chính. Dọc đường nàng lắng nghe cách bà ta chào hỏi, đối đáp với binh lính và người quen bà gặp. Nàng cảm thấy mình cũng sẽ phải bắt chước Pompette một phần nào cái thái độ vui tươi, giản dị, không khách sáo gì như thế. Đến cổng trường nàng đứng lại, nhìn theo bóng Pompette lắc lư cặp mông to bè đi xa dần về phía nhà bếp cuối sân. Khi bà ta đi khuất, Stephanie quay ra, vừa đi thong thả, vừa suy nghĩ về hành lý sẽ mang theo.

Nàng tính đem rất ít, tuy nhiên những vật dụng tối thiểu cũng phải có. Chưa biết cuộc sống sắp tới thế nào, nàng chỉ biết mình đang dấn thân vào một chuyến đi liều lĩnh đầy mạo hiểm.

Stephanie lấy ra những thứ nàng cho là không thể thiếu trong cuộc hành trình dài ngày: ba tấm áo liền váy, cộng với tấm nàng đang mặc, hai manteau, một thật dày, một vừa phải, mấy váy mặc trong, đồ lót các loại, chemise, giày dép, tất ngắn tất dài, khăn tắm, khăn mặt và vài dụng cụ trang điểm.

Kết quả là cả một đống to khủng khiếp. Ít nhất phải hai cái hòm và thêm hai xắc mới chứa nổi. Khó nữa là nàng phải tiến hành thật kín đáo, không để ai biết nàng định đi xa.

Cải trang theo kiểu nào không phải điều quan trọng. Quan trọng là nàng phải tới được Gallipoli và gặp được René. Tới đấy nàng tính sẽ thuê một ngôi nhà và sẽ thu xếp để sống trong những khoảng thời gian giữa hai trận đánh. Nàng nghĩ sẽ vắng nhà không quá 6 tháng và do nghĩ mãi, cuối cùng nàng tin là chỉ 6 tháng mà thôi.

Đôi lúc Stephanie còn hình dung ngôi nhà nàng thuê ở Gallipoli sẽ tấp nập khách khứa và nàng sẽ tổ chức những đêm vũ hội tưng bừng như trong truyện Ngàn lẻ một đêm. Trong những khoảnh khắc phấn hứng nàng hình dung mình sẽ làm những hành động anh hùng ngoài chiến trận, chẳng hạn đỡ lấy lá cờ trong tay một chiến binh vừa ngã xuống, chạy tới cắm trên định một ngọn đồi quân ta vừa chiếm được, và sĩ quan chỉ huy trận đánh ấy lại chính là René de Guinchamp.

Nàng sẽ tự động băng bó các chiến binh bị thương, tranh vị trí của những nữ học viên tu viện Saint Vincent de Paul. Nàng sẽ được Bộ Tham mưu mặt trận quý mến và được họ mời dự lễ chấp nhận sự đầu hàng của quân đội Nga...

Chiến tranh sẽ đem lại cho nàng tất cả những gì nàng mong ước: hội hè, những buổi chiêu đãi, những đêm vũ hội, cuộc sống nguy hiểm, những chân trời mới. Khi nàng trở về Paris, hoàng đế Napoléon III sẽ nhận đứng chủ hôn cho hôn lễ nàng chiến binh dũng cảm Dytteville với chàng sĩ quan can trường René de Guinchamp...

Giấc mộng "đẹp hơn cả mộng" ấy có một số điểm không được thực tế lắm, nhưng Stephanie tức khắc bỏ qua, không tính đến.

Về con cái thì nàng khỏi lo. Chúng sẽ được nuôi nấng chu đáo, không thiếu thốn gì. Hiện giờ chúng chưa cần đến mẹ và khi nàng trở về, chắc gì chúng đã biết gọi "mẹ ơi..."

Mỗi lần đến thăm Amélie, thấy bạn đau đớn, khổ sở vì lo cho chồng nhưng lại không dám lộ ra với chồng, nàng hết lòng an ủi. Amélie biết mối quan hệ tình ái giữa nàng và René, nhưng thấy nàng bình tĩnh quá, cũng đâm hồ nghi.

Một buổi tối, ngồi với nàng, Amélie thở dài não nuột tâm sự:

- Bạn không phải đau khổ như mình, Stephanie thân yêu - cô thì thầm - Achille sắp ra trận! Mỗi lần nghĩ đến chuyện đó, ruột gan mình rối tung cả lên. Rồi cái thai trong bụng lại làm mình mỏi mệt. Mình thấy không chịu đựng thêm được nữa. Đừng bỏ mặc mình, Stephanie. Hãy đến với mình luôn. Mình yêu bạn hơn bạn tưởng nhiều lắm. Bạn đúng là người có nghị lực. Mình rất cảm phục.

- Mình chăng có gì hơn người đâu. Rất nhiều phụ nữ cũng như mình, Amélie.

- Không! Mình chưa thấy ai nghị lực như bạn. Stephanie, bạn nên biết rằng bao giờ mình cũng là người yêu quý bạn, thông cảm với bạn. Bao giờ mình cũng muốn làm điều tốt cho bạn.

- Mình rất tin ở bạn, Amélie.

- Mình biết. Và mình muốn nói với bạn rằng, bất kể thế nào, bạn vẫn có thể tin cậy ở mình được. Bao giờ mình cũng chung thủy, tận tụy với bạn. Mình không biết cách nói, Stephanie, mình vụng về, nhưng mãi mãi là nhà của bạn.

Stephanie thầm nghĩ: "Lời lẽ y hệt của phu nhân Dytteville, mẹ chồng mình".

- Ngay cả trường hợp - Amélie nói tiếp - Bạn có là nhân tình của René de Guinchamp đi nữa, mình cũng không chê trách. Mình đâu có cái quyền ấy. Mình yêu bạn, bất kể bạn thế nào, bạn làm gì. Và dù bạn thế nào đi nữa thì tình cảm mình đối với bạn cũng không hề thay đổi...

Nghe Amélie nói tha thiết, Stephanie rất cảm động, suýt nữa nàng buột miệng nói lên: "Mình sắp đi... mình đi cùng các chiến sĩ ra mặt trận, bởi mình không thể sống thiếu René. Chỉ vài ngày nữa mình sẽ không còn ở đây. Bạn đừng hy vọng mình luôn đến thăm bạn. Đừng trông đợi ở mình điều gì..." May mà nàng ghìm lại được. Nàng vặn hai bàn tay vào nhau, giống như cha nàng ngày xưa mỗi khi định nói gì nhưng rồi lại không nói.

Amélie! Bạn tốt với mình hơn tất cả những người khác. Mình không bao giờ quên tấm lòng của bạn.

Stephanie mỉm một nụ cười bí hiểm và nhiều ý nghĩa. Nụ cười như của thiên thần. Nàng đang nghĩ đến những va li đựng đầy các quần áo cũ mà nàng nói dối là soạn để vứt đi. Nàng lấy cớ về thăm lâu đài ở Vendée để có lý do vắng mặt trong những ngày đầu tiên. Sẽ không ai nghi ngờ gì hết. Rồi lúc đến thành phố cảng Marseille, trước khi lên tàu sang Thổ Nhĩ Kỳ, nàng sẽ viết thư thú thật với mẹ chồng, với cậu nàng, với Amélie. Nàng sẽ bảo Amélie yên tâm, vì đã có nàng bên đó chăm lo cho Achille.

Còn hai ngày nữa sẽ lên đường. Stephanie sốt ruột quá. Pompette vẫn chưa báo tin gì. Stephanie rất nóng lòng nhưng nàng kiên quyết không đến Trường quân chính, theo đúng lời Pompette dặn. Tuy nhiên nàng tin tưởng Pompette không quên nàng.

Lúc đó là 11 giờ tối. Nàng ăn tối ở nhà bố mẹ chồng và vừa về đến nhà thì thấy trên bàn trong phòng ngủ của nàng trong một chiếc phong bì, đè dưới lọ nước hoa.

Cô hầu phòng nói:

- Thưa bà chủ, lúc chiều có một bác lính đem lá thư này đến. Bác ta nói là thư khẩn và phải đưa tận tay bà chủ.

Không nghe thêm những lời giải thích rườm rà của cô hầu, Stephanie vội vã bóc thư. Thư viết bằng nét chữ to, nắn nót và nghiêng ngả, trên trang giấy xé ở vở học sinh:

"Ba giờ chiều mai, vẫn địa điểm trước. Pompette".

Nỗi vui sướng bùng lên trong lòng nàng. Rồi một luồng khí lạnh lướt qua cơ thể nàng.

"Vậy là ngày mai! Ngày mai!".

- Cảm ơn - nàng nói - Chị đi ngủ đi. Mặc tôi.

Nàng còn lại một mình.

Tối nay có thể là tối cuối cùng nàng ở lại kinh thành Paris. Đêm cuối cùng! Sắp đi khỏi đây, nàng suy nghĩ miên man về những gì nàng bỏ lại nơi này.

Xã hội nàng đang sống đúng là xã hội đầy định kiến, đầy nghi thức giả dối, nhưng nàng sinh ra và lớn lên trong đó. Vào thời điểm sắp chia tay với nó, nàng thấy rõ xã hội này đã cầm tù nàng, bó chân bó tay nàng. Tự tin vào bản thân, Stephanie biết nàng không sợ bất kể công việc khó khăn nặng nhọc nào. Nàng sẽ chấp nhận mọi thứ, vì tình yêu, vì René. Vì chàng, nàng sẵn sàng chấp nhận gian nan cốt để được chia sẻ với chàng cuộc sống khổ ải nơi chiến địa.

Stephanie lại nghĩ đến hai đứa con sinh đôi. Nàng rất yêu chúng, ngày nào cũng sang chơi với chúng. Giá chúng lớn hơn, có lẽ nàng không nỡ bỏ đi. Chỉ chúng mới có đủ sức níu chân nàng lại. Song chúng còn quá nhỏ. Chúng cười với nàng, nhưng chúng cũng cười với nhiều người khác. Nàng đi xa, chúng chưa biết nhớ mong chưa biết đau khổ gì hết. Chúng chẳng để ý ngày mai hay ngày kia mẹ chúng không ghé vào chơi với chúng, cúi xuống hai cái nôi hôn chúng.

Đã lên giường nằm, nàng vẫn suy nghĩ miên man về hai đứa con sinh đôi. Nhưng người nàng nghĩ đến cuối cùng trước khi thiếp ngủ lại là René.

Và khi thức dậy, người đầu tiên nàng nghĩ đến cũng vẫn là René. Nàng nghĩ đến chàng cả lúc đi đến quán rượu của Gegène; lúc gọi lấy một chai vang đỏ và hai chiếc cốc.

Stephanie ngồi được 10 phút thì Pompette lao vào như một cơn lốc.

- Mau lên! Ta đi thôi!

Stephanie bật đứng dậy, chạy ra.

- Ôi, chưa trả tiền! - Bà chủ quán Gegène quát lên.

Nàng quăng một nắm tiền lên mặt quầy rồi chạy theo Pompette. Hai người mở một lối đi giữa đám đông chen chúc.

- Từ nay cô là cháu, gọi tôi là dì. Dì Pompette!

- Bà...

- Gọi tôi là dì Pompette! Nói vậy mà cô vẫn chưa hiểu ra ư? Ôi, cái lũ này, chen lấn gì mà gớm thế?

Đến cổng trường quân chính, Pompette túm tay Stephanie lôi đi. Hai "dì cháu" lách qua các cổ xe tải, các chân lừa ngựa chen chúc trên sân. Tiếng gọi nhau, tiếng chửi rủa tục tằn, tiếng cười hô hố vang động khắp xung quanh. Stephanie gần như nhắm mắt rảo bước, nhiều lúc bị Pompette lôi đi xềnh xệch.

Một lần tà áo váy của nàng vướng vào một bao kiếm, nàng thấy viên sĩ quan cúi xuống gỡ ra, miệng càu nhàu, nhưng khi thấy vẻ mặt xinh đẹp của nàng, ông ta chuyển thành nụ cười rạng rỡ. Ông ta lịch sự xin lỗi, nhưng gấu váy của nàng đã bị xé toạc ra một mảnh.

Lúc khác, nàng cộc đầu vào một thành xe chất đầy đồ quân dụng. Rồi chân nàng thọc vào bánh một cổ xe khác và ngàng bị ngã chúi vào gầm xe. Nàng cúi đầu chạy dưới cổ một con lừa đang thở phì phò. Lúc vào đến nhà ăn tập thể của binh lính, "đại bản doanh" của "dì Pompette" thì áo quần Stephanie đã tả tơi và trên người nhiều vết tím bầm.

Tại đây, tiếng huyên náo còn khủng khiếp hơn. Cả nhà ăn đông nghẹt. Ghế ngồi không đủ, họ phải đứng. Họ uống rượu, la hét, văng tục. Nhiều anh lính say mèm hát những câu vè tục tĩu. Có anh vừa hát vừa gõ cốc xuống bàn làm nhịp.

Pompette gạt người này, đẩy người nọ kéo Stephanie đi. Nhiều bàn tay thô lỗ chạm vào người nàng. Có người phát một cái vào mông nàng, rồi xung quanh cười rộ lên thích thú. Mũ nàng đội trên đầu đã tụt xuống vai. Tóc nàng xổ tung. Mấy cậu lính trẻ níu tay nàng định kéo lại, bị dì Pompette phát cho đau điếng. Bà kéo tuột nàng vào gian trong.

Gian này là kho, chất đầy nồi niêu, bát đĩa, cốc uống rượu, chổi... Stephanie đứng lại thở hồng hộc. Nghĩ đến những bàn tay thô lỗ đụng vào nàng vừa rồi, nàng lẩm bẩm "Vì chàng! Vì chàng! Mình đi là vì chàng!" Nhưng Pompette không để nàng kịp trấn tĩnh đã giúi vào tay nàng một xấp áo váy.

- Cởi bộ ấy ra, mặc bộ này vào, kẻo người ta tưởng mày đi ăn cưới!

- Tôi đã chuẩn bị sẵn các thứ ở nhà, để tôi về lấy...

- Không phải lấy gì hết. Ở đây đủ cả - Pompette ngắt lời nàng.

Thế là bà ta cởi hết áo váy nàng, nàng mặc tấm váy đỏ đã phai màu, ấn lên đầu nàng chiếc mũ vải nhem nhuốc, nhét những lọn tóc xổ tung của nàng vào bên trong. Stephanie để mặc cho bà ta làm, cỗ nghĩ đến René để giữ cho đầu óc khỏi xáo động, ghê tởm. Nàng sẵn sàng chịu đựng mọi thứ vì chàng, vì tình yêu đối với chàng.

Stephanie hiểu, để đến được nơi đó, bên cạnh chàng, nàng phải ăn mặc, nói năng, đi đứng, làm lụng như Pompette. Và để tự trấn tĩnh tinh thần, nàng thầm lặp đi lặp lại một câu: "Mình là đầu bếp! Mình là đầu bếp! Mình là đầu bếp!" như thể đó là câu thần chú để biến hoá nàng từ một mệnh phụ đài các thành một nữ binh ngổ ngáo, áo quần xộc xệch.

- Chà, trông được đấy! - Pompete lùi ra ngắm "cô cháu gái" với vẻ hài lòng.

- Cái váy cứ muốn tụt xuống, bà ạ! - Stephanie nhăn nhó.

- Dì! Dì Pompette! Đã bảo gọi tao là dì kia mà! - bà nói vừa đưa Stephanie chiếc thắt lưng da to bản dùng cho quân nhân - Thắt cái này vào, ra xe.

- Xe nào ạ? - Stephanie loé lên hy vọng về nhà lấy đồ đạc.

- Xe làm bếp. Kia kìa. Nào! Cẩn thận kẻo cái mông với hai cái vú mày bị chúng nó bóp nát ra đấy!

Pompette kéo Stephanie ra nhà ăn, lúc này đang huyên náo cực độ và khói thuốc lá mù mịt.

- Này, tao báo trước thằng nào đụng vào cháu tao là chết đấy.

Lát sau họ đã đến sân. Stephanie đã có đôi chút kinh nghiệm. Lần này, nàng căng thẳng các cơ bắp, luồn lách qua người ngợm, xe cộ và mặc những bàn tay, những cái mông nam giới va đập vào mình. Sau một hồi chen lấn toát mồ hôi, hai "dì cháu" đến một góc sân tương đối yên tĩnh.

Trước mặt Stephanie là hai cỗ xe to, hai bánh, có hai càng để đóng ngựa. Trên xe phủ một tấm vải bạt.

- Con Casimir của chúng mình đấy! - Pompette nói, vỗ vào mông một con lừa to, chân rất cao. Nó đang giậm vó xuống nền đất.

- Mày đi mua thêm cho dì 30 bánh pho mát và 1 kí lô tấm - Pompette nói với nàng và thọc tay vào túi lấy tiền - Cẩn thận kẻo kẻ cắp móc mất đấy. Cầm lấy cái bao tải. Mày biết chỗ nào rồi chứ? Hôm nọ hai dì cháu đã mua ở đấy.

- Cháu sợ quên mất lối đi đến đó mất rồi.

- Vây thì chui vào xe, tao đi vậy. Lên đó mà ngồi, sẽ không ai ngó ngàng đến mày đâu.

Pompette nhấc một góc tấm bạt. Stephanie leo lên xe. Miếng bạt rơi xuống thành một tiếng động khô khốc, và trong xe tối om, ngăn cách nàng với bầu không khí vang động bên ngoài. Vậy là cuộc đời nàng đã rẽ sang khúc ngoặt mới rồi.

Trên cỗ xe lừa kéo này, nàng Stephanie đài các sắp ra trận! Tiểu thư Stephanie de Boisnaudouin, rồi phu nhân Armand de Dytteville bây giờ thành gì không biết. Pompette chưa cho "đứa cháu" biết họ tên của nó là gì.

Stephanie thầm tự nhủ "Làm gì cũng được, mình sẵn sàng chịu đựng tất, chỉ vì chàng, cốt để được bên chàng, không phải xa chàng!" Chợt một ý nghĩ thoáng qua: "Hay trốn khỏi đây? Lúc này vẫn còn kịp?" Nhưng Stephanie gạt đi ngay. Không! Mình cam chịu cuộc sống này. Bản tính thích mạo hiểm, thích lao vào những tình huống chứa đầy thách thức, bên cạnh những lo lắng Stephanie vẫn thấy một thích thú thầm kín. Niềm thích thú của kẻ phiêu lưu, chưa biết số phận sẽ đưa đẩy mình đến đâu.

Nàng ngồi ôm đầu gối, nhìn đống dụng cụ nhà bếp, những bao thực phẩm chất xung quanh và suy nghĩ về bản thân. Nàng vừa sinh ra lần thứ hai và biết đâu đây mới là cuộc đời thật sự của nàng? Có điều, cuộc đời này do nàng tự ý chọn lựa, một cuộc đời bão táp, điên rồ, sẽ dẫn nàng đến đâu? Rất có thể là cái chết! Dù sao nàng cũng sẽ không hối tiếc. Không bao giờ, cho dù quyết định này dại dột đến đâu.

Ánh sáng ùa vào xe.

- Xếp những thứ này vào phía sau ấy!

Các bao, các túi được quăng ào ào lên xe. Stephanie vội đứng lên đỡ rồi xếp xuống sàn phía sau.

- Bây giờ ta vào nhà bếp đem nốt dụng cụ ra!

Họ lại quay vào. Bây giờ chỉ còn hơn chục người ngồi nhấm nháp cốc rượu. Họ đều là cấp chỉ huy. Còn binh lính đã ra ngoài hết để chuẩn bị điểm danh, xuất phát.

Xếp các cốc vào một bao tải, Pompette đưa cho Stephanie:

- Vác lên, Phanie!

Phanie! Nàng nhận cái tên mới này như đứa trẻ mới sinh nhận tên thánh trong lễ rửa tội đầu tiên. Chỉ trong ít phút, nàng đã biến hoá thành con người khác. Bây giờ là Phanie! Nàng đã tái sinh. Nếu kiếp trước nàng sinh ra trong một gia đình quý tộc, giữa một xã hội lịch sự thì kiếp này nàng sinh ra trong một xã hội tục tằn, thô lỗ, và tên của nàng là Phanie!

- Dì còn nhiều thứ phải mang ra không?

- Còn phải chất lên xe cho đến lúc không thể chất thêm được nữa mới xong. Mày đặt lên vai sẽ nhẹ hơn là xách tay thế kia.

Chuyến chuyển dụng cụ từ nhà ăn ra rất vất vả. Phanie, bây giờ ta hãy gọi nàng bằng tên ấy, chạy đi chạy lại như con thoi, đến hai chục lần mới xong.

*

Tất cả các đơn vị lính Bắc Phi đã đứng thành đội ngũ. Các sĩ quan đang điểm danh, chỉnh đốn hàng quân.

Tiếng kèn đồng vang lên như xé không trung. Tiếng trống vang rền. Các chiến sĩ đeo ba lô lên lưng, khoác súng vào vai, giậm chân theo nhịp rồi lần lượt từng đơn vị rầm rầm kéo qua cổng ra phố.

Pompette đã cầm cương con Casimirr:

- Mày đi bên kia.

Như người mộng du, Stephanie bước sang phía bên kia con lừa.

Đoàn quân diễu hành theo đại lộ. Dân chúng đông nghịt đứng hai bên đường reo hò tiễn họ. "Hoàng đế vạn tuế", "Nước Pháp vạn tuế".

Lúc đoàn quân đi trên phố Capucines, Stephanie nhớ lại, chính trên con đường này, ngày xưa cha nàng đã bị một cỗ xe cán chết, giữa lúc quân khởi nghĩa Paris tiến hành cuộc cách mạng 1848. Nàng khẽ làm dấu và cầu nguyện linh hồn cha nàng được bình yên nơi Chúa.

Mắt Stephanie đẫm lệ. Nàng vội quệt ống tay áo lên lau. Trong đám dân chúng đông đúc kia, liệu có cậu nàng không? Nhưng dù đứng đó ông cũng không thể nhận ra cô cháu gái trong bộ quần áo vải thô luộm thuộm kia. Nàng nghĩ đến René lúc này chắc đang đợi nàng để chia tay lần cuối trước khi chàng lên đường... Chàng đợi nàng, nhưng không hề biết nàng đang theo chàng.

Đột nhiên trong lòng Stephanie trào lên một niềm hạnh phúc.

Một người dân nào đó hét:

- Hoan hô binh sĩ Bắc Phi! Hoan hô các bạn đầu bếp!

Bất giác nàng giơ tay đáp lại. Phanie, bước chân theo nhịp bước của con lừa đang kéo cỗ xe, vừa nắm lấy càng xe như để nắm chặt số phận mà nàng đã tự chọn cho mình.