← Quay lại trang sách

Chương 11 TỪ PARIS ĐẾN GALLIPOLI

Tàu hoả khởi hành chậm hàng mấy tiếng đồng hồ. Trong toa nhà bếp, Pompette và Stephanie quấn chặt trong tấm chăn, nép vào tận góc toa, cố ngủ. Stephanie mệt bã, khắp người chỗ nào cũng thấy nhức nhối.

Sau cuộc diễu hành xuất thần dọc theo các đại lộ của kinh thành Paris, là cuộc đón tiếp ở ga xe lửa thành phố Lyon. Các trung đoàn ào lên như sóng biển và lúc đến sân ga, tình trạng hỗn loạn đã lên đến cực điểm.

Lính tráng xô nhau tìm đoàn tàu của họ, nhất là toa dành cho họ. Hai "dì cháu" Pompette và Stephanie chạy khắp sân ga mà không tìm ra toa dành cho nhà bếp của trung đoàn Bắc Phi. Pompette chống hai nắm tay lên hai mạn sườn hò hét, gọi, văng tục ầm ĩ. Rồi bà quát tháo sẵn sàng đánh nhau để leo lên một trong những toa chở hàng.

Bà đã đẩy được cánh cửa sắt nặng nề, leo lên đứng trên sàn toa tàu, vừa thét vừa giơ nắm đấm ra đe, ngăn không cho những tốp binh lính đông đúc và hung hãn đang cố leo lên chiếm toa. Bà túm được một nhân viên hoả xa chuyên đi dán những bản quy định vào thành các toa xe, bắt ông ta phải dán lên toa này là dành cho bộ phận nấu ăn của Trung đoàn Bắc Phi.

Tuy nhiên đám đông như kiến vẫn cố tình xô lên, nhận thấy một nhân viên hoả xa xách thùng sơn trắng đi tới, bà nhảy phắt xuống, gạt mọi người ra, lao tới nhân viên kia như một con hổ cái. Stephanie đứng xa nhìn thấy Pompette hoa tay múa chân hùng hùng hổ hổ như muốn đánh bác ta. Tiếng quát tháo của bà át mọi thứ tiếng ồn ào xung quanh. Đột nhiên nàng thấy Pompette túm ngực bác nhân viên hoả xa, tay kia vặn tay bác ta, phóng đầu gối vào thắt lưng, lôi xềnh xệch bác ta về phía toa xe. Đám quân nhân nhìn thấy bèn đứng lại xem và reo ầm lên hoan nghênh, rồi giãn ra lấy chỗ cho bà Pompette to béo lôi nhân viên hoả xa đi.

- Lên! Lên mau! Và lấy sơn viết chữ: "Toa dành riêng" trên cánh cửa sắt! Mau lên! Làm đi!

Stephanie bước ra. Người nhân viên hoả xa kêu rống lên. Pompette vội rống to hơn. Đám lính Bắc Phi cười vang khoái trá, vô đùi đen đét. Stephanie lúng túng không biết nên làm thế nào. Pompette đã dúi cái chổi sơn vào tay nàng. Một anh lính bèn nắm cổ tay Stephanie giúp nàng nguệch ngoạc trên tấm cửa sắt dòng chữ "Toa dành cho nhà bếp!" nét đậm nhòe nhoẹt.

Nàng viết xong, Pompette mồ hôi ướt đầm, cười đắc thắng, buông cổ áo người kia ra. Bác ta tức giận giơ tay đe sẽ báo cáo lên cấp trên về vụ cướp đoạt toa xe này. Pompette ưỡn ngực, vênh mặt hét:

- Dớ dẩn. Cứ đi mà báo cáo. Làm cái đít ta đây này! Ta là Pompette! Sang Thổ Nhĩ Kỳ! Nghe thủng chưa? Cút đi cho khuất mắt! Dễ thường ta sợ cấp trên của nhà bác đấy hẳn?

Nói rồi Pompette sấn tới. Bác nhân viên hoả xa hoảng hốt lùi, vấp phải đám lính Bắc Phi đứng sau lưng chắn lại, bác ta không biết làm cách nào bèn giơ cao thùng sơn định chống đỡ.

Pompette vẫn chưa buông tha:

- Sao không chạy?

Rồi Pompette quát đám lính Bắc Phi:

- Anh em lui sang hai bên cho hắn đi.

Lính tráng cười ồ, rẽ sang hai bên. Bác ta vội vã chạy đi trong tiếng huýt sáo đuổi theo của lính tráng.

Nhân đà vui vẻ, Pompette giơ tay trịnh trọng tuyên bố luôn:

- Ai cần café, bánh sừng bò hay thứ gì ăn uống thì phải theo tôi ra tìm xe chở thực phẩm ở ngoài sân ga rồi giúp tôi đưa xe lên toa này. Còn Phanie! Mày ở đây canh giữ. Để mất toa này là mày chết với tao.

Nửa giờ sau, Stephanie cò đang lo lắng thì đã thấy cỗ xe ló ra. Cả một đám lính Bắc Phi vây quanh xe, hò hét. Pompette ngồi trên xe chỉ huy. Đến sát đoàn tàu, đám lính nhấc bổng cổ xe đưa lên toa.

Trong lúc Pompette đứng trên sàn toa xe chỉ huy, Stephanie nhảy xuống sân ga giúp đám lính một tay. Ngay lập tức nàng hối hận là đã quá nhiệt tình.

Stephanie không chống cự lại những bàn tay thoải mái nắn bóp thân thể nàng. Cỗ xe ngả nghiêng bên trên đầu mọi người trong lúc họ chuyển nó lên toa. Nàng thấy rõ đám lính trong lúc nâng cao cổ xe, đồng thời tranh thủ ấn khuỷu tay, bắp tay, bàn tay, thậm chí cả ngực, cả mông vào vai, vào ngực, vào bụng, vào mông nàng. Họ vần nàng không chút e ngại.

Không có cách gì chống lại và chống cũng vô ích. Nàng lọt thỏm, một mình là phụ nữ giữa đám đàn ông khỏe mạnh và khao khát này.

Cỗ xe đã chạm vào mép toa xe lửa. Stephanie lại đứng vững. Một tốp lính Bắc Phi theo sau cỗ xe ùa tới. Họ nhấc bổng nàng lên, chuyền từ tay người này sang tay người kia để đưa lên toa. Pompette đã nhìn thấy "cô cháu" đang bị đám binh lính "tìm hiểu". Bà ta gầm lên:

- Cả một lũ khốn kiếp! Ta sẽ dạy các ngươi muốn sờ soạng con gái thì phải làm thế nào!

Rồi bà nắm chặt cỗ tay Stephanie giằng ra khỏi đám đông, đẩy nàng vào góc toa trong cùng. Pompette đẩy mạnh đến nỗi nàng suýt ngã sấp xuống mặt sàn

- Nằm yên ở đó! Hễ thằng đàn ông nào mò tới, mày cứ tự nhiên phóng gối vào giữa của quý của nó ấy. Còn các người. Liệu đấy, đồ dâm đãng! Ai vừa rồi sờ nắn cháu ta, sẽ biết tay ta. Đồ không biết xấu hổ!

Stephanie nằm ép vào góc toa, vừa xấu hổ, vừa uất ức, đồng thời đau xót thấy mình không có đủ can đảm được những người đàn ông kia phải tôn trọng. Nàng đỏ nhừ mặt thấy hàng chục hàng trăm cặp mắt chiếu thẳng vào mình.

Tiếng một người lính nói:

- Ai biết đây là cháu bà? Lẽ ra bà phải nói ra chứ?

Đó là một người lính nhỏ bé, da ngăm đen, có cặp mắt cười cợt:

- Nếu biết thì trước khi sờ soạng cô bé, chúng tôi đã xin phép bà!

Tiếng một người lính khác, giọng ồm ồm:

- Mà có thấy cô bé phản đối gì đâu? Phải công nhận cháu gái bà xinh đấy! Tôi sẵn sàng ngày nào cũng công kênh cô ấy từ dưới đất lên toa rồi lại trên toa xuống đất!

Pompette giận dữ, chồm đến chỗ hai người lính vừa nói:

- Câm ngay và biết điều thì xin lỗi cháu ta đi!

Tiếng ồn ào lại nổi lên, mỗi người xin lỗi một câu, nhưng đều là thanh minh thái độ "vô ý" vừa rồi của họ. Trong khi đó Pompette tay xắn váy, miệng không ngớt chửi mắng đám binh lính.

Stephanie lại nằm yên nhìn đám lính rồi lại nhìn "bà dì". Họ sờ soạng, đụng chạm vào thân thể nàng là có lý. Những người lính kia chỉ làm "công việc đàn ông" của họ. Một phụ nữ ngẫu nhiên rơi vào tay họ, tất họ phải tận dụng! Nghĩ cho cùng, đấy là chuyện hết sức bình thường.

Trong giới của Stephanie, trong tầng lớp xã hội thượng lưu của nàng, đàn ông mỗi khi muốn chinh phục phụ nữ đều phải từng bước tiến hành lịch sự, nhũn nhặn, tinh tế, theo những phương pháp đã được giáo dục...

Còn ở đây, đúng là nàng cần phải hiểu, đám lính tráng Bắc Phi kia là những dân thường. Họ sống cởi mở, không biết che dấu tình cảm cũng như dục vọng và họ đâu thấy cần phải mất thời giờ chọn lời nói sao cho lịch sự, chọn cử chỉ sao cho "quý phái"! Sống giữa họ, nàng cần thay đổi cách nhìn nhận, cách cư xử, không thể chờ đợi ở họ những lời nói hoa mỹ, bóng gió, những cử chỉ đầy hàm ý. Ở đây không có những chiếc quạt sang trọng, những nụ cười làm duyên, những trò "mèo vờn chuột" tốn thời gian của những chàng trai quý phái...

Stephanie có đủ lòng rộng lượng để thông cảm với họ, mặc dù nàng không tán thành. Họ là như thế! Vậy đã dấn thân vào đây nàng sẽ phải thích ứng như thế nào? Nàng nghĩ, mình sẽ phải bắt chước cách xử sự của Pompette: ho tục tằn thì ta cũng thô lỗ, đáo để đáp lại. Ăn miếng trả miếng! Tuy nhiên nàng thấy làm được như "bà dì" là điều vô cùng khó, đâu phải cứ muốn là được ngay.

Thấy Pompette và người lính giọng ồm ồm đang cãi nhau tay đôi khá găng, một hạ sĩ bước đến, tách hai người ra. Stephanie lắng nghe, thấy ông ta nói:

- Thôi! Bà đừng to tiếng với anh em như vậy, Pompette! Bà định đem Kinh Thánh ra đây thuyết giảng chăng? Chúng ta đang ngồi trên tàu hoả. Vui nhộn một chút có hại gì mà bà làm ầm lên như vậy? Với lại...

- Với lại cái gì? - Pompette gầm lên - Mà không chừng chính anh cũng bóp vú con bé cháu tôi rồi ấy chứ! Tôi phải phạt anh bằng một cái đá vào mông để lần sau anh nhớ mới được!

- Xin mời bà!

Người hạ sĩ quay luôn người, chìa mông ra cho Pompette. Bà ta bỗng nhiên ngập ngừng. Đám lính tráng cười và reo ho ầm lên thích thú:

- Kìa, Pompette! Đá đi chứ!

- Còn ngần ngại nỗi gì? Đá đi!...

Người hạ sĩ vẫn khom người, chìa mông, bình thản chờ đợi. Đột nhiên Pompette lấy đà, co chân phóng một cú thật mạnh, khiến người hạ sĩ bắn đi, rơi vào giữa đám lính đang chen chúc rồi nằm sóng soài trên sân ga.

Pompette đứng thẳng lên, ưỡn bộ ngực đồ sộ, chống hai tay hai bên háng, quắc mắc nhìn đám lính, dõng dạc nói:

- Thôi được, lần này ta cho qua! không nói đến nữa! Nhưng ta phải nói để các người biết. Con bé là cháu gọi ta bằng dì, hiểu chưa? Còn về phía ta là đầu bếp thì xin cảm ơn các bạn đã đưa giúp cỗ xe nhà bếp lên tàu.

Đám binh lính reo ầm lên thích thú. Chàng lính da ngăm ngăm đen người bé nhỏ bước đến gần Stephanie, nghiêng mình cúi chào rất lịch sự, nói giọng trịnh trọng:

- Xin quý tiểu thư tha lỗi! Vì vừa rồi bà dì bảo phải tôn kính tiểu thư nên tôi xưng hô như vậy cho phải phép!

Stephanie rất bực, nhưng không biết phải đối đáp cách nào. Thật ra nàng biết, nhưng nàng ngượng mồm không thể nói thứ giọng bỗ bã như Pompette được.

Ngay lập tức Pompette nhảy vào cứu nguy cho cháu gái. Bà ta chen vào giữa Stephanie và chàng lính da ngăm ngăm:

- Bao giờ các người bỏ cái thói thô bỉ ấy đi, bấy giờ muối gọi cháu tôi là gì thì tuỳ. Còn tên nó là Phanie! Tôi giới thiệu với các người để làm quen - nói rồi bà ta ôm vai nàng trìu mến.

Đám binh lính reo ầm lên hoan nghênh. Tiếng huýt sáo, tiếng tặc lưỡi vui vẻ.

- Tôi biết nó có nhan sắc, nhưng không phải thứ các người muốn vần vò thế nào cũng được. Nó có dì nó trông nom và là đứa con gái đứng đắn, hiểu chưa? Bây giờ thì các người có thể đi được rồi.

Đám lính giải tán. Khi trước cửa toa không còn một người nào nữa, Pompette quay sang Stephanie càu nhàu:

- Hiểu rồi chứ, Phanie? Cô chưa quen sống với loại lính tráng thô lỗ này, nhưng đừng để chúng sàm sỡ. Phải mạnh dạn lên. Đứa nào ấn tay vào thì cô gạt ra, nó cố tình không buông thì tát vào mặt nó. Đầu gối đấy, cứ thúc thật mạnh là chúng sợ ngay. Càng hiền chúng càng bắt nạt. Càng nhịn chúng càng lấn tới. Cô thấy đấy, trông chúng thế nhưng không đứa nào độc ác đâu. Cứ đáo để vào là chúng sợ ngay. Thôi, bây giờ chui vào góc mà ngủ một giấc đi.

- Tôi muốn...

- Tôi đã bảo thì phải nghe. Tập cho quen cái tính ấy đi!

Stephanie nằm xuống sàn toa. Pompette quăng cho nàng hai cái chăn phủ lên người rồi với sự trìu mến, nhét bao café và lót thêm miếng vải nữa xuống gáy để nàng làm gối.

- Ngủ đi, Phanie! Cô đã phải vất vả cả một ngày. Và tha lỗi cho tôi đã ăn nói thô lỗ với cô nhé. Nhưng cô phải nhớ, trước mặt họ tôi là dì của cô!

Mi mắt trĩu nặng, Stephanie khẽ nói:

- Tôi là cháu của bà, đúng thế. Dì Pompette, cháu rất yêu dì. Cháu sung sướng được đi với dì, được dì đưa cháu đi.

Và nàng chìm vào giấc ngủ, tưởng như nàng đã biến mất khỏi cõi đời thì đúng hơn. Pompette hôn lên trán đứa cháu, dịu dàng như hôn đứa trẻ.

Đoàn tàu đột nhiên dừng lại làm Stephanie thức giấc. Nàng thấy ngay sự mệt mỏi. Khắp người đau như bị ai đánh đòn. Nàng hồi tưởng toàn bộ sự việc từ lúc rời khỏi trường quân chính cho đến lúc lên tàu. Những người lính chân thật và thô lỗ. Bà Pompette xốc vác và táo tợn đương đầu với đám quân nhân. Rồi những lời bà khuyên.

Stephanie cố ngồi dậy. Nàng phải cố lắm mới lê được đôi chân đau như dần, nhiều lúc tê dại như hai khúc gỗ. Hai vai cũng đau đớn và mỗi khi nhấc cánh tay lên để làm gì là lại muốn rụng ra.

Tuy vậy lúc đến cạnh Pompette nàng cố gắng hết sức, tỏ ra mình bình thường.

- Dì giao cho cháu việc gì đi. Cháu muốn giúp dì một tay.

- Nghỉ đi. Cứ nằm trong đó. Lúc tàu đến thành phố Lyon, cô chú ý đừng giơ mặt ra nhiều.

- Tại sao ạ?

- Lỡ có người nhận ra cô.

- Thế nào rồi cũng phải gặp những người cháu quen thôi.

- Nhưng không phải ở đây. Bao giờ đến cảng Marseille hay sang Thổ Nhĩ Kỳ thì tha hồ. Cô đi theo trung đoàn là không hợp pháp. Coi như người họ hàng của tôi, tôi đem bừa theo để giúp đỡ tôi thôi.

- Bà đừng lo.

Thấy Pompette nhìn mình như muốn nói điều gì nhưng còn ngập ngừng, Stephanie hỏi:

- Dì định nói gì phải không?

- Tôi phải nói thật với cô vì bây giờ ta đã đi cùng nhau. Thật ra tôi đã nhắn một đứa con gái khác nhưng không thấy nó đến. Nếu không tôi chẳng nhận cô đâu, Phanie!

- Vậy là bà ân hận đã đem tôi đi, Pompette? Bà yên tâm là tôi sẽ...

- Ôi, cô tự ái thế? Tôi nói vậy đâu có nghĩa là tôi hối tiếc. Cô cũng có nhiều cái tốt. Rất tốt là đằng khác. Cô gan góc, mạnh khỏe. Chỉ có điều là cô không giấu được vẻ đài các. Cô mặc gì lên người nhìn vẫn đẹp. Trông là biết ngay cô không phải loại người làm công giúp việc bếp núc này.

- Tôi hứa với bà là sẽ làm được và làm tốt...

- Tất nhiên rồi, tất nhiên rồi... Thôi, nằm xuống ngủ nữa đi!

- Không - nàng nói, vẻ bướng bỉnh - Tôi muốn làm đỡ bà. Giao cho tôi việc đi. Việc gì cũng được, bà đừng ngại gì hết.

Pompette nhìn thẳng vào mắt Stephanie. Nàng nhìn lại, hai "dì cháu" nhìn như hai con dê đực trên chiếc cầu hẹp. Đột nhiên tàu lắc mạnh, tiếng hai tấm sắt va vào nhau, tiếng dây xích kêu loảng xoảng. Pompette loạng choạng, ngã vào tay Stephanie trong khi nàng đứng vững.

- Ôi, nếu tôi không đứng chỗ này...

- Thì tôi vỡ mặt chứ gì? Cô định nói như vậy chăng? Thôi được cô đã muốn làm gì thì đây, lấy bánh mì ra cắt. Tôi sẽ chỉ cho cách thức. Cô hiểu suất ăn là thế nào chứ?

- Hiểu nhưng chưa biết cụ thể.

- Vậy nhìn đây.

Dưới ánh sáng ngọn đèn dầu lù mù, lắc lư treo trên trần toa xe, phu nhân Armand Dytteville học cách chia suất ăn cho binh lính.

Đoạn đường từ thành phố Lyon đến Valence, đường ray chưa lắp xong nên họ phải xuống tàu, đi bộ. Pompette rất phấn khởi. Bà lại được hành quân cùng binh lính như hồi còn ở chiến trường Algérie. Quãng đường dài hàng chục cây số và họ phải nghĩ chân làm nhiều chặng.

Đoàn quân đang tiến ra mặt trận. Chẳng bao lâu nữa sẽ là chiến trường, là bom đạn.

Pompette hồ hởi và nói với Stephanie:

- Tôi lại khoái kiểu hành quân thế này. Đỡ bó cẳng. Nhưng cô thì vất vả lắm phải không, Phanie?

- Tôi sinh ra và lớn lên ở nông thôn, nên cũng rất thích đi bộ ngoài trời thế này. Thưở bé tôi là đứa con gái nghịch ngợm, suốt ngày chạy ngoài đồng, leo núi đá, trèo cây. Tôi không phải tiểu thư đài các như bà tưởng đâu.

- Cũng có thể. Tôi thấy cô đi đứng thoải mái, nhanh nhẹn. Tính tình phóng khoáng, không câu nệ, không quan cách...

- Bà chưa hiểu tôi mấy đâu, Pompette... Người ta bảo tôi luôn làm họ bất ngờ. Có gì đâu, tôi chỉ là người yêu đời, ham hoạt động. Mấy hôm nay tôi rất sung sướng, vì bà biết không, tôi dám làm mọi thứ vì anh ấy...

Quả như thế thật. Đúng là Stephanie cảm thấy hạnh phúc. Mọi nỗi vất vả gian truân nàng dễ dàng chịu đựng, bởi nàng luôn nghĩ đến chàng. Tất cả những thứ này là vì chàng, vì René.

Pompette chăm chú theo dõi lối cư xử của Stephanie với đám quân nhân. Bà rất hài lòng. Stephanie đã biết cách chống đỡ những cử chỉ thô lỗ của đám lính tráng. Khác với kiểu ăn nói trắng trợn và đe nẹt của Pompette, "cô cháu" bà dùng kiểu đùa vui, vậy mà dần dần bọn binh lính đều phải nể trọng Phanie, không dám sỗ sàng với nàng như hồi đầu nữa.

Stephanie cũng làm tốt cả công việc. Nàng học rất nhanh cách cắt bánh thành từng khoanh đều nhau, cách đưa con dao xắt xúc xích ra thành từng thỏi, cách nấu món "Xúp lính", cách nghiêng chai rượu rót vào cốc cho họ. Đặc biệt Stephanie là chuyên gia về món trứng luộc. Trứng nàng luộc bao giờ cũng vừa chín, bên trong vẫn lòng đào. Pompette không thể làm được như thế.

Bản thân Stephanie cũng ngạc nhiên sao mình thích ứng nhanh chóng và êm ả như vậy với hoàn cảnh mới. Hồi đầu thật ra nàng hoảng sợ, lo lắng rất nhiều. Bây giờ nàng đã biết cách đối xử với người xung quanh. Binh lính Bắc Phi nhìn chung ăn nói thô lỗ, họ dùng những từ nhiều khi không nàng hiểu, nhưng đấy là ngôn ngữ của họ. Stephanie hiểu rằng nàng không nhất thiết phải học thứ ngôn ngữ đó mà chỉ sử dụng vài cách hành văn của họ để chứng tỏ thiện ý của nàng.

Họ tốt bụng và dũng cảm. Thấy thứ gì là tốt họ đều ủng hộ, thứ gì xấu họ đều xa lánh. Họ nói năng tục tĩu, nhưng đấy là thói quen của họ. Họ nói tục cả trong lúc khen ngợi, thán phục... ngạc nhiên, thậm chí thương yêu.

Stephanie tự nhủ: "Không thể tưởng tượng mình lại quen thuộc được với họ".

Tới Valence, họ lại lên tàu hoả để đến hải cảng Marseille. Hàng vạn binh lính đổ xuống thành phố hải cảng này để tập trung trước khi lên tàu vượt biển sang Thổ Nhĩ Kỳ.

Bãi đóng quân trên cảng quả là hỗn độn. Không có bất cứ một sự chuẩn bị nào hết của chính quyền địa phương. Các đơn vị quân đội bất ngờ ập đến đây như đàn châu chấu đổ xuống một cánh đồng cằn cỗi. Các đoàn tàu hoả liên tiếp thả xuống, hết trung đoàn này đến trung đoàn khác.

Trên bãi lúc nhúc những người là người và không ai chịu nhường ai. Họ lo không xuống được tàu. Bất kể chỗ nào có mái che đều bị binh lính tranh nhau chiếm lĩnh. Pompette và Stephanie phải ngủ dưới gầm cỗ xe nấu bếp.

Pompette phải chạy đi tìm chỉ huy để kiếm cho ra một chiếc tàu chạy hơi nước. Bà ta đến gặp những người quen biết cũ ở chiến trường Bắc Phi hiện nắm những cương vị cao. Cuối cùng rồi mọi việc cũng yên ổn.

Chống khuỷu tay lên bao lơn tàu, Stephanie ngắm bờ biển nước Pháp lùi xa dần. Pompette đã xoay xở để đưa xe thực phẩm và dụng cụ nhà bếp cùng con ngựa Casimir lên một con tàu chạy hơi nước. Đây gần như là một công lao của bà vì cô cháu, Stephanie Muorlon. Muorlon là họ của Pompette. Bà đã xoay xở được thủ tục nhập ngũ chính thức cho nàng, đầu bếp của Trung đoàn Bắc Phi. Đúng là một phép thần thông!

Khi họ tên Muorlon Stephanie được ghi trong danh sách quân nhân, Pompette đòi phải cấp cho cháu bà một tờ quyết định chính thức. Bà khai là Stephanie bị mất cắp hết giấy tờ cho nên ngày sinh tháng đẻ cũng như quê quán, đành chỉ căn cứ vào lời khai của bà mà thôi.

Giữa tất cả những gian truân vất vả dọc đường, Stephanie không còn thì giờ nào nghĩ đến René. Bây giờ khi đã yên ổn ngồi trên tàu biển, nàng mới nghĩ đến chàng. Chàng đã đi chưa? đi thì chắc chắn rồi, nhưng chàng xuống tàu ở cảng Marseille trước hay sau nàng? Hiện chàng ở đâu? René chắc chắn lúc này cũng đang nghĩ đến nàng như Stephanie nghĩ đến chàng.

Chẳng bao lâu nữa, Stephanie lại được nép trong vòng tay chàng. Khi đó họ sẽ hoàn toàn tự do. Ngoài chiến trường họ là hai quân nhân. Không có họ hàng, không có dư luận xã hội nào ngăn cản họ hưởng niềm hạnh phúc bên nhau. Hai người không phải lén lúc gặp nhau như khi còn ở Paris. Họ sẽ chia sẻ với nhau mọi hiểm nguy và sau này, cả vinh quang của người chiến thắng.

Đến khi chiến tranh kết thúc, trở về Paris, phu nhân Guinchamp sẽ không thể cản trở được cuộc hôn nhân của một anh hùng, được hoàng đế khen ngợi và đích thân gắn huân chương lên ngực... Ôi, mối tình kỳ diệu giữa René và nàng sẽ kết thúc vô cùng đẹp đẽ.

Trong lúc Stephanie vẽ lên những triển vọng thơ mộng của mối tình của nàng thì thực tế cuộc sống vẫn chứa đầy những thiếu thốn, vất vã. Nàng luôn phải thích ứng với những con người xa lạ với nàng về tác phong, ngôn ngữ cùng bao nhiêu nét tính cách khác.

Pompette tỏ ra rất quý "cháu". Bà chăm sóc nàng như con. Ban đêm hai dì cháu ngủ trên boong, dưới gầm cỗ xe nấu bếp, bởi Pompette cương quyết không chịu vào trong khoang.

- Mày ở trên này với tao, Phanie! Tội gì chui vào cái phòng kín mít dưới đó. Trên này ta tha hồ ngắm sao trời.

- Nhưng ban đêm lạnh lắm, dì ạ.

- Lạnh còn hơn. Tao không cho mày ngủ một mình dưới khoang đâu.

Pompette không nói toạc ra cho nàng biết rằng bà e ngại đám lính tráng Bắc Phi giở trò. Ban đêm, biết nàng chỉ có một mình, họ dám đè nàng ra. Stephanie không biết cách chống đỡ, không biết cách kêu cứu và cuối cùng sẽ chẳng dám nói ra với ai vì xấu hổ.

Hễ thấy một cậu trai nào dồn Stephanie vào chỗ vắng Pompette liền chửi luôn. Có cậu sĩ quan trẻ bảo:

- Nếu lúc nào cô thấy bằng lòng thì tôi xin lấy cô, Phanie!

Lập tức bị Pompette quát ngay:

- Để nó yên!

Càng quan sát Stephanie, Pompette càng ngạc nhiên hơn. Bà tự nhủ, để xem lúc ra ngoài chiến trường cô ta sẽ ra sao. Nhưng thâm tâm bà ta thấy Stephanie sẽ chịu đựng nổi. Cô ta gan góc, dũng cảm và không bị những cơn hoảng loạn tinh thần. Rõ ràng là như thế, bà không phải nghi hoặc gì nữa.

Pompette nhiều lúc nhìn Stephanie và thấy nàng biến đổi khá nhiều so với hồi ở Paris: dáng đi đã mềm mại, nhanh nhẹn, thấy rõ là đi trên mặt đất chứ không phải đi trên thảm. Giọng nói cũng dứt khoát hơn. Tuy Stephanie không bắt chước đám lính tráng ăn nói thô tục, nhưng nàng có một kiểu nói vui, nhẹ nhàng, dễ thương và chinh phục họ ngay, khiến họ vừa mến vừa không dám sàm sỡ.

Sự biến đổi ấy khiến Pompette vừa mừng vừa hơi không bằng lòng. Bà muốn "đứa cháu" giữ nguyên kiểu cách quý phái, mặc dù bà biết sự thay đổi kia là hợp lý và đáng khen ngợi, đồng thời cũng thích hợp với công việc nấu nướng của nàng.

Con tàu vòng qua quần đảo Cyclades vào biển Egée, tiến dần tới biển Thổ Nhĩ Kỳ. Bây giờ xung quanh con tàu là những hòn đảo nhỏ sáng chói. Ánh nắng lấp lánh tạo chúng giống như châu ngọc. Con tàu chạy men theo các thành thị, Samos, Chio, Mytilène và Stephanie vô cùng thích thú ngắm phong cảnh trên bờ. Các hòn núi đá ngoài biển gần như trắng toát. Những bờ đá dựng đứng và nứt nẻ, thỉnh thoảng mới thấy một đám cỏ xanh xanh thưa thớt chen trong khe đá.

Mảnh đất này khô khan, cằn cỗi và nghiệt ngã làm sao! Nước biển lặng, trong xanh có một vẻ đẹp nào đó khiến Stephanie ngây ngất.

Đám quân nhân không chịu nổi nắng gắt, chúi hết vào những chỗ có mái che. Stephanie bước đến bên Pompette. Bà đang chúi dưới gầm cỗ xe, hé một mắt ra nhìn nàng:

- Nắng khiếp, Phanie!

- Vâng, nhưng cũng vẫn chịu nổi.

- Cái gì cô cũng chịu được! Tôi phục cô đấy, Phanie!

- Chỉ có một thứ cháu không chịu nổi, đó là những ánh phản chiếu chói chang trên mặt biển kia, dì Pompette! Chưa bao giờ cháu thấy nhiều ánh sáng như thế này. Như thể ánh sáng khủng khiếp kia xuyên vào tận trong óc làm đầu ta váng vất.

- Nếu vậy thì, nằm xuống đây mà ngủ đi.

- Cháu không muốn ngủ lúc này... Cháu chỉ thích xem và chơi.

- Ôi, cô còn khối thì giờ. Mai ta mới lên bờ kia mà. Và thế là đến nơi. Chẳng bao lâu nữa chúng ta sẽ chiến đấu.

- Chiến đấu dưới ánh mặt trời gay gắt thế này sao?

- Ôi, người ta sẽ có cách chứ! Chẳng hạn hành quân từ lúc mặt trời chưa mọc, đến trưa là dừng chân nghỉ. Buổi chiều nằm dài ra trong chỗ nào râm mát, bắn vài phát súng, gọi là để báo quân địch biết chúng ta đã đến, nhắc chúng liệu hồn. Bên địch cũng bắn chơi vài phát nhắn rằng chúng đang đợi đây. Chiến tranh là như thế, bắn nhau chỉ là chuyện hiếm hoi, còn cái chính là hành quân, là nằm nghỉ, là doạ nhau. Bởi chiến tranh là chuyện lâu dài, đâu phải dăm bữa nửa tháng là thắng bại đã rõ ràng.

- Thật thế ư, thưa dì?

- Chứ còn gì nữa? Chiến tranh bao giờ chẳng như vậy. Nó cũng có quy tắc của nó, không khác cái xã hội giàu sang của cô đâu.

- Nhưng tôi đã vi phạm những quy tắc của cái xã hội ấy.

- Thế là tốt, Phanie. Tôi phục cô đấy, tôi không nói sai đâu. Nếu nghề nấu nướng của ta cũng có phong hàm, có đề bạt, chắc chán cô sẽ leo lên đến cấp tướng.

- Cũng có lý - Stephanie khẽ nói, nét mặt đột nhiên trở nên đăm chiêu.

- Sao thế, Phanie? Váng đầu à?

- Không... Nhưng...

- Cô muốn sang đây! Vậy thì giờ cô đã đến nơi rồi đấy.

- Vâng, dì nói đúng, Pompette. Tôi đã muốn sang và tôi đã sang đến nơi. Tôi rất sung sướng, nhưng tuy vậy chứ phải tôi không thấy gì khác, - nàng im lặng một lúc rồi nói tiếp - Dì Pompette, tôi vẫn thấy một chút lo ngại. Tôi thấy sợ.

- Sợ gì?

- Tôi sẽ gặp anh ấy, dì hiểu chưa? Tôi sắp đến gặp anh ấy mà không hề báo trước. Anh ấy không thể ngờ tôi lại sang đây. Và tôi bỗng lo tôi không gặp được. Tôi lo anh ấy, vẫn còn ở Marseille hay đang trên biển. Và tôi sợ anh ấy sẽ nghĩ gì...

- Còn nghĩ gì nữa? Cậu ta sẽ sướng rơn lên đấy chứ. Và cậu ta sẽ hãnh diện, bởi mấy phụ nữ dám táo bạo như cô, dám đăng lính để ra chiến trường gặp người tình! Nếu cậu ta đúng là một người đàn ông, cậu ta nhất định sẽ cưới cô, Phanie!

- Liệu ở đây có cưới được không?

- Cô lo không có linh mục làm phép cưới chứ gì? Ôi chuyện ấy thì khỏi. Quân ta đi đâu cũng có linh mục đi theo. Người sống cần linh mục, người chết cũng cần.

- Người chết?

- Ôi, cô mê ngủ đấy à? Đây là chiến trường. Trong số những thằng con trai vây quanh cô, tán tỉnh cô mấy ngày hôm nay, sẽ có những thằng nằm xuống. Chiến tranh mà lại.

- Tôi hiểu chứ... Tôi hiểu chiến tranh tất có người hy sinh. Và tôi đã từng thấy bao người chết...

Staphanie lảng ra ngoài, suy nghĩ miên man. Pompette nói đến chuyện chết chóc như không. Nàng đi trên boong, dưới ánh nắng gay gắt, ngắm những bờ đá chói chang. Đám lính nằm mệt mỏi trong những chỗ có chút bóng râm. Trông họ như đã chết. Stephanie nhìn họ và tim nàng thắt lại. Trong số những người kia, ai sẽ phải nằm lại trên mảnh đất xa lạ và cằn cỗi này? Họ đều trẻ, đa số chỉ ở độ tuổi 20, 25...

Những cái miệng nàng vẫn thấy nhai nhồm nhòam, nốc rượu ừng ực kia sẽ cứng đơ lại. Những bàn tay vẫn bấu véo da thịt nàng sẽ rữa ra... Stephanie vội gạt đi những hình ảnh khủng khiếp đang lần lượt hiện lên trong trí óc nàng. Nhưng đồng thời, nàng bỗng thấy quý mến, đúng hơn là thấy thương xót những con người khỏe mạnh, chân thật, tuy hơi thô thiển kia.

Sáng sớm hôm sau con tàu cập bến cảng Callipoli. Đây rồi, nơi mà nàng đã bao lần hình dung trong những giấc mơ! Cảng đầy chật đủ loại tàu thuyền, mang đủ mọi hình thù, màu sắc. Trên bờ người ta dựng lên không biết bao nhiêu ngôi nhà lớn nhỏ bằng gỗ để tạm trú.

Nàng nhìn lên đồi. Trên sườn đồi có rất nhiều toà nhà sang trọng bằng đá trắng, chắc hẳn là biệt thự, dinh thự của giới quan lại hoặc của những tên cướp biển giàu sụ. Nàng thấy trong đó có một toà nhà treo cờ Pháp và một toà nhà khác treo cờ Anh.

Tàu đã thả neo, mọi người chen chúc lên bờ. Bãi cảng ở đây còn nhốn nháo hơn bãi cảng ở Marseille. Những thuyền buồm nhỏ bơi ra chở người trên tàu vào bờ. Mãi đến gần trưa, mới có một xà lan ra chở cỗ xe nấu bếp.

Pompette đã gần như kiệt sức vì cái nắng khủng khiếp và vì nóng ruột, bây giờ bỗng đột nhiên mắt sáng lên, hét tướng:

- Hoan hô anh em Bắc Phi! - Rồi bà quay sang cô cháu, thét - Tao dắt ngựa đằng trước, mày đẩy đằng sau, Phanie!

Hải quân đồng minh đã chiếm cảng Pirée, nằm ở ngoại ô kinh thành Athène để trấn áp Hy Lạp, vì vua Otto đang ngầm có những hoạt động ủng hộ phe Nga. Rồi pháo trên hạm đội đồng minh nã đạn vào hải cảng Odessa. Trong khi đó quân đội đồng minh đổ bộ ào ạt lên đất Thổ Nhĩ Kỳ.

Trong trung đoàn người ta kháo nhau, liệu họ sẽ đánh theo hướng nào và bao giờ bắt đầu cuộc công kích.

Pompette giúp đỡ cô cháu Phanie, bằng mọi cách cố tìm xem René de Guinchamp ở đâu nhưng không thấy. Tất cả các ngôi nhà có thể dùng được đều bị Bộ Tham mưu đồng minh trưng dụng để phân cho các sĩ quan của họ. Họ phân phát cho mỗi sĩ quan trong Bộ Tham mưu một tấm phiếu tạm trú. Những sĩ quan này cầm phiếu xộc vào bất cứ ngôi nhà nào còn chỗ cho mình. Vì thành phố Callipoli đã chật ních, nhiều sĩ quan phải ra các thị trấn ngoại vi, hoặc tận bờ vịnh Sanos, miễn cưỡng bằng lòng với những ngôi nhà vách đất...

Bộ Tham mưu không thể nắm chính xác được. Các sĩ quan chỉ tập trung vào buổi sáng trong giờ điểm danh. Stephanie được Pompette giao nhiệm vụ trông nom cỗ xe và những thứ trong đó. Cổ xe nấu ăn nằm ngay giữa bãi trống dành cho trung đoàn Bắc Phi, một bên là biển, một bên là vách núi đá cao tới trăm mét. Địa điểm này khá an toàn.

Trước khi đi lo công việc, Pompette giao lại cho Stephanie một loạt nhiệm vụ nặng nề: vá tấm bạt mui xe, tắm rửa cho con ngựa Casimir, rửa xoong chảo nồi niêu, chuẩn bị bữa điểm tâm cho binh lính: café, jambon, bánh mì và fromage. Stephanie bận rộn đến mức không còn thời gian và bụng dạ nào nghe những lời chọc ghẹo của đám quân nhân. Chính Pompette đã cố tình tạo ra sự bận rộn này cho cô cháu gái.

Stephanie làm mọi việc hồ hởi và chu đáo, trong sự vất vã nàng cảm thấy một niềm sung sướng tràn ngập. Nàng cũng muốn tỏ cho "bà dì" thấy nàng có thể làm được và làm tốt bất cứ việc nặng nhọc nào, và bà có thể tin cậy hoàn toàn ở nàng.

Thật ra, cuộc sống vất vả này lại hợp với bản chất hiếu động của Stephanie. Nàng làm một cách thích thú. Và cả thể xác lẫn tinh thần nàng đều lành mạnh hơn lên rất nhiều. Stephanie rất thích kiểu công việc nề nếp và có kỷ luật nghiêm túc, có giờ giấc chính xác như thế này. Nàng thích sau những giờ làm việc căng thẳng, được hưởng những khoảng thời gian nghỉ ngơi hoàn toàn thoải mái.

Điều khiến Stephanie ngạc nhiên là bỗng nàng thấy yêu quý Pompette, giống như nàng đã từng yêu quý mẹ chồng nàng ngày nào. Hai người trái ngược nhau về mọi mặt nhưng lại có chung một nét: cả hai đều ham hoạt động, đều yêu đời, chân thật và thẳng thắn, đều có cách nhìn lành mạnh và lạc quan với mọi thứ xung quanh. Hoạt động kinh doanh của gia đình Dytteville thành công được chủ yếu nhờ vào bàn tay phu nhân Dytteville cũng như ban hậu cần trung đoàn Bắc Phi này nuôi quân giỏi nhờ vào bàn tay của Pompette.

Sau một ngày làm việc mệt nhọc, nằm nghỉ trong thùng xe, Stephanie nghĩ đến những buổi vũ hội, tiệc tùng, những bộ điệu trang nhã, đài các ở Paris mà thấy như xa vời vợi! Cuộc sống mà nàng hình dung sẽ nhọc nhằn khổ ải thì bây giờ lại làm nàng thích thú và thăng bằng được tinh thần. Nàng chỉ thiếu mỗi một thứ, đó là René! Nhưng nàng thầm tin chẳng bao lâu sẽ được gặp chàng. Và khi đó nàng sẽ hoàn toàn thoả mãn.

Qua mấy ngày đầu, công việc trở vào nề nếp. Hôm đó, sau bữa điểm tâm, Pompette đi lo công việc bên ngoài. Stephanie thu dọn các thứ xong, đang ngồi nghỉ. Pompette đã đi hơn hai tiếng đồng hồ rồi. Mọi khi thì bà đã về và hai dì cháu đã cặm cụi lo bữa trưa. Bây giờ, nàng không biết còn việc gì phải làm nữa, đành đem mấy chiếc xoong ra lau chùi.

- Thưa trung úy, tôi không biết bà Pompette đi đâu, nhưng nếu cần thứ gì, trung úy cứ hỏi cô cháu bà ấy, tên là Phanie, đang cọ đồ bếp kia kìa - Có tiếng người nói gần đấy.

Stephanie hất những lọn óc vàng loà xoà trên mặt, ngẩng lên miệng mỉm cười như thường lệ. Đột nhiên nụ cười trên môi nàng chững lại. Trước mắt nàng là René và Achille. Họ cũng đứng sững lại như hai pho tượng, đăm đăm nhìn nàng.

- Stephanie! - Chị Stephanie! - Achille nói rất khẽ, như thì thầm.

- Stephanie! - René cũng kêu lên, nhưng cổ họng nghẹn lại khiến tiếng kêu của chàng như tắc ở đâu đó.

Chiếc xoong trên tay Stephanie lăn trên mặt đất. Nàng từ từ đứng lên, chùi hai tay vào tà váy, mắt chăm chú nhìn hai người đàn ông đứng trước mặt như nhìn một hình bóng lạ lẫm hiện lên giữa lúc thanh thiên bạch nhật này. Trí óc nàng như bay vơ vẩn tận đâu đâu rồi mới trở về với nàng.

Stephanie hỏi, như thể tự trấn an:

- Vâng. Tôi đây... René, chính là em đây!

René hỏi lại, như thể chàng chưa tin đấy là sự thật:

- Stephanie?

Nàng từ từ bước tới rồi đột nhiên lao vào chàng, nép trong vòng tay vừa chìa ra đón của René, ôm cổ chàng, môi tìm môi chàng.

Achille quay mặt đi. Người lính Bắc Phi dẫn hai sĩ quan trẻ tuổi đến đây rõ ràng ghen với viên trung úy may mắn có một không hai kia. Mấy người lính đi ngang qua gần đấy cũng đứng lại nhìn cặp trai gái đang ôm ghì nhau trong một cái hôn nồng nhiệt.

Hai đôi môi vẫn còn chưa rời hằn nhau, René lắp bắp:

- Sao em ở đây? Em... cách nào mà sang được đến đây?

- Em yêu anh... chỉ có vậy thôi, René.

Nàng nhìn chàng một lúc rất lâu rồi tựa người vào chàng, quay đầu lại:

- Anh Achille...

Achille quay lại và khi bốn mắt gặp nhau, Stephanie nói đơn giản:

- Tôi yêu anh ấy... có vậy thôi.

Achille ngạc nhiên trước câu thú nhận đơn giản và nhẹ nhàng ấy. Anh thầm cảm phục lòng dũng cảm của cô gái. Khi đã yêu là bất chấp tất cả, dám làm moi thứ chỉ vì tình yêu.

- Anh có thấy tôi làm như thế này là không đúng không?

- Tôi làm gì có quyền phê phán chị, Stephanie.

- Tôi thuộc về René. Anh ấy đi đâu, tôi đi theo đó, Achille.

René kêu lên:

- Stephanie!

- Em nói đúng sự thật đấy, René. Em yêu anh và em đi theo anh bất kể tới đâu. Anh chưa thấy đây là một bằng chứng tình yêu của em với anh hay sao?

- Không phải thế, Stephanie, mà anh muốn nói với em rằng...

- Đừng nói gì hết, người yêu của em! Mọi chuyện ta sẽ nói sau...

Stephanie nhìn vào mắt René và thấy vẻ thèm khát của chàng, vẻ thèm khát nàng đã từng biết rõ và đã tận hưởng bao nhiêu lần. Nàng thấy được cả sự hừng hực trong cơ thể chàng, nỗi sốt ruột muốn chiếm đoạt nàng.

Nỗi khát khao xác thịt bùng cháy trong cơ thể René cũng dần dần làm cơ thể nàng nóng lên, rất chậm thôi, nhưng như thủy triều, không gì cản nổi.

René sẽ làm tình với nàng. Nguyên ý nghĩ đó cũng làm Stephanie thấy mọi nhọc nhằn, vất vả phải chịu đựng bao ngày nay đều không có nghĩa gì nữa. Nàng sẵn sàng chịu gian truân gấp trăm lần miễn là được đền bù bằng niềm hạnh phúc nép vào vòng tay kia, được chàng ban cho nàng tình yêu cuồng nhiệt.

Khoảnh khắc này tại thành phố Gallipoli là khoảnh khắc diễm lệ nhất trong cả cuộc đời nàng. Đó là tình yêu lật nhào mọi chướng ngại vật, giẫm đạp lên mọi ước lệ, đó là tình yêu chiến thắng cả cái chết.

Stephanie quay về phía Achille:

- Hoàn cảnh đã biến đổi. Ở Paris, René và tôi phải yêu nhau lén lút, sang đây chúng tôi được công khai. René chưa biết chính vì mục đích đó mà tôi tìm mọi cách để sang đây.

- Chị có bị ràng buộc gì đâu, Stephanie!

- Đúng thế. Bao giờ tôi cũng làm điều tôi muốn và tôi sẵn sàng chịu trách nhiệm hoàn toàn về những gì tôi làm, Achille!

Achille khẽ cúi đầu rồi hỏi bằng giọng lịch sự nhưng lạnh lùng làm Stephanie rất khó chịu:

- Stephanie, chị có nghĩ đến hậu quả của việc chị có mặt trên đất Thổ Nhĩ Kỳ này không?

- Hậu quả thế nào?

- Lúc này tôi chưa muốn nói đến vị trí của chị trong gia đình tại Paris, tôi chỉ nói đến vị trí của chị tại đây. Chị đã chọn một cuộc sống mà chị chưa hề hiểu biết chút nào.

- Đấy là cuộc sống của René! Và sau đây nó sẽ là cuộc sống của tôi. Bây giờ tôi là người lính, là một quân nhân. Thưa ông Trung úy, ông vui lòng bắt tay một đồng đội chứ, trung úy Achille?

Không hề do dự, Achille chìa ngay bàn tay ra cho nàng. Anh giữ bàn tay nàng khá lâu trong tay mình, nhìn chăm chú vào mắt nàng như xuyên tới sâu thẳm bên trong. Stephanie nhận thấy trong cặp mắt anh ta một vẻ gì vừa cảm phục vừa say đắm mà nàng rất khó phân tích. Xưa nay Achille thường có thái độ rất không bình thường với Stephanie, khiến nàng luôn nhận thấy cả sự thù ghét lẫn sự yêu mến. Vậy là sao? Nhưng lúc này cặp mắt Achille rõ ràng là tán thưởng hành động của nàng.

- Tôi không hoàn toàn tán thành cách xử sự của chị, Stephanie, nhưng Amélie rất quý chị, vậy tôi có thể kể cho vợ tôi biết là gặp chị ở Thổ Nhĩ Kỳ này không?

- Amélie biết rồi. Tôi đã viết thư cho chị ấy đồng thời cho mẹ chồng tôi và cho cậu ruột tôi.

René nói rất khẽ:

- Stephanie! Anh rất lo cho tương lai của em. Bọn anh sẽ phải chiến đấu, anh và Achille. Đây là chiến trường kia mà...

Stephaie nép chặt thêm nữa vào người René, cầm tay chàng quấn vào eo mình, ngả đầu lên hõm vai của chàng.

- Em được ở bên anh, cùng với anh, thế là đủ. Ngoài ra em không cần thứ gì khác. Em không quan tâm đến bất cứ chuyện gì khác, René.

Đột nhiên Pompette chạy tới. Lập tức bà hiểu ngay vấn đề. Bà đứng nghiêm trước mặt trung úy René de Guinchamp.

- Tôi biết tên Trung úy rồi, thưa Trung úy de Guinchamp!

- Bà biết tôi?

- Tôi chưa được hân hạnh quen Trung úy, như đã nghe kể nhiều về Trung úy! Nhiều chứ không phải ít hoặc vừa vừa đâu!

Stephanie bèn nói:

- Bà Pompette, tôi xin giới thiệu Trung úy Achille de Resmont.

Pompette quay sang ngạc nhiên nhìn Achille rồi thân mật hỏi:

- Phải chăng ông thân sinh của Trung úy đã từng chiến đấu bên Algérie?

- Vâng, đúng thế. Vậy ra bà cũng đã có mặt bên đó?

- Đúng thế, thưa Trung úy de Resmont. Trung úy rất giống ông thân sinh. Ngài Resmont hồi đó rất được binh sĩ dưới quyền yêu mến. Chiến đấu dũng cảm, tính tình phúc hậu và luôn luôn đi với Ngài Morny, như hình với bóng. Tôi xin chúc mừng cho Trung úy giống được như ông thân sinh ngày trước.

- Tôi xin hết sức cố gắng noi gương cha tôi - Achille mỉm cười nói.

- Hiện ông sống ở đâu?

- Tôi ở cùng với Trung úy de Guinchamp. Chúng tôi có một phòng trong toà nhà kia. Đứng đây cũng nhìn thấy đấy. Kia kìa, trên sườn đồi, chếch bên trái và dưới cung điện hoàng gia một chút - anh nói và đưa tay trỏ.

- Tôi thấy rồi - Pompette nói rồi quay đầu sang chăm chú nhìn Achille - Tôi còn nhớ rất rõ ngài Resmont hồi ở chiến trường Bắc Phi. Trung úy có thể tưởng tượng được không, có một lần...

Đột nhiên bà ngừng nói, quay sang Stephanie:

- Cô ở nhà, tôi phải đi có việc. 5 giờ tôi về... Hừm, tôi đã bảo cô rồi, thế nào cũng sẽ gặp được ông Trung úy của cô mà!

Nói xong, Pompette quay sang Achille, nháy mắt với anh và đi khuất vào đám lính tráng tụ tập phía ngoài. Achille nhìn theo người đàn bà chân thật, cởi mở và hiếu động. Lúc nào anh sẽ hỏi bà thêm về cha anh. Biết đâu có những chuyện anh chưa biết. Và bà Pompette này có vẻ khá thân tình với cha anh.

Achille quay lại nhìn bạn và anh chợt hiểu mình ở lại đây là vô duyên. Anh nói:

- Cậu cứ ở đây với Stephanie, việc báo cáo Thiếu tá mình sẽ làm...

Achille đi nhanh khuất. Còn lại René và Stephanie. Giữa bãi đóng quân ồn ào, người đi lại tấp nập, đôi tình nhân rạng rỡ hạnh phúc. Họ nhìn nhau như thể xung quanh không có ai. Rồi một lát sau đó, họ vai kề vai thong thả bước lên ngôi nhà trên sườn núi, chếch bên trái và phía dưới cung điện của nhà vua một chút...