Chương 13 TRẬN ALMA
Đột nhiên dịch tả dịu xuống. Đã bắt đầu có những ngày không ai mắc thêm rồi có ngày không ai chết. Công việc chuẩn bị cho chiến dịch sắp tới vẫn được xúc tiến khẩn trương. Dịch bệnh chấm dứt làm tăng niềm lạc quan cho mọi người.
Stephanie luôn ngạc nhiên trước những điều Pompette kể. Bà luôn có những tin tức đặc biệt. Mỗi khi nàng hỏi bà nghe đâu thì Pompette đều trả lời: "Tôi ngửi thấy!". Do kinh nghiệm chiến trường lâu năm, Pompette có biệt tài nghe mỗi nơi một câu, chắp nối lại, gạt bỏ những gì mâu thuẫn nhau, cuối cùng hình dung được tình hình đang diễn biến theo chiều hướng nào.
Pompette cho nàng biết hiện giờ Bộ Tham mưu quân đội Pháp và Anh sẽ ở đây đang thúc Paris và London cử thêm người, gửi thêm vũ khí, đạn dược, thuốc men, đặc biệt là phái các đơn vị tăng cường sang gấp.
- Nếu như người ta muốn kết thúc chiến tranh trước khi mùa đông tới thì đúng là cần phải có thêm rất nhiều vũ khí, đạn dược, lương thảo và quân đội.
- Thế bao giờ chúng ta xuất quân? - Stephanie hỏi.
- Sớm nhất cũng phải đầu tháng 9.
- Nghe bảo Sebastopol sẽ không chống cự được lâu.
- Cô nghe ai bảo? Ông trung úy René và các sĩ quan ở Bộ Tham mưu chứ gì? - Pompette bĩu môi - Hừm, nghe họ nói thì có mà nguy to.
Những ngày cuối cùng trước khi xuất quân, thành phố Varna sôi lên sùng sục. Và tinh mơ ngày 30 tháng 8, các đơn vị kéo lên các tàu chiến. Bộ Tham mưu lên chiến hạm Ville de Paris. Pompette và Stephanie thì lên một chiếc tàu vận tải chạy bằng hơi nước.
Ngày 12 tháng 9, họ nhìn thấy bờ biển bán đảo Crimée. Đấy sẽ là nơi diễn ra các trận đánh. Đấy sẽ là nơi quân ta chiến thắng. 48 tiếng đồng hồ sau, bắt đầu cuộc đổ bộ.
Stephanie vô cùng phấn khởi. Nàng ngửi thấy mùi thuốc súng và mùi chiến trận trong không khí bao quanh. Nàng mong đợi đã bao lâu nay được tham dự một trận đánh thật sự. Nó đến càng sớm càng tốt.
Ngày 17 có tin tướng Nga đã điều một trung đoàn tiến lên nghênh chiến.
Ngày 18 có tin quân Nga đã chiếm giữ những quả đồi nằm giữa Old Pord, nơi đóng quân của Pháp và quân cảng Sebastopol của Nga, trên bờ biển phía Nam của con sông nhỏ Alma.
Ngày 19 liên quân Pháp - Anh tiến đến và dàn quân trước mặt đối phương, đếm được cả những đống lửa của địch, để ước lượng quân số địch. Quân Nga, dàn trên cao điểm, đang chờ quân đồng minh tấn công. Mọi người đồn ngày mai sẽ bắt đầu cuộc công kích.
- Đây phải là trận đánh đầu tiên của cô, Phanie! Cô hồi hộp lắm phải không? - Pompette hỏi cô cháu.
- Bà quên mất là tôi đã dự trận Dobroudja rồi ư?
- Đấy đâu phải là trận đánh. Đấy là một địa ngục, có vậy thôi.
- Ôi, nhưng bây giờ thì cũng hơn gì? Chúng ta đóng bên này, René đóng bên kia. Từ hôm rời Varna, tôi chưa được gặp anh ấy lần nào! Vậy không phải là địa ngục ư? - Stephanie cười trả lời.
- Cô chỉ nhìn thấy mỗi mình người tình, còn thì bỏ đi hết. Nhưng thôi được, cô nói có lý đấy, Phanie! Khi yêu thì chỉ người yêu tồn tại mà thôi!
Trời chưa sáng hẳn, tiếng kèn thúc quân đã hối hả vang lên. Thế là khắp doanh trại náo động. Phía đông, chân trời sáng lên một dải mờ mờ. Tiếng gọi nhau í ới, tiếng chân tay chạy rầm rầm. Kế hoạch đã được thông báo cho các cấp chỉ huy. Stephanie cũng được biết những nét khái quát. Quân Pháp tiến bên cánh phải, quân Anh tiến bên cánh trái.
Pháo binh Pháp đã nã đại bác vào khu vực đồi sát biển. Pháp binh Nga lẻ tẻ đáp lại.
Sau đó lại yên tĩnh. Các đơn vị Bắc Phi căng thẳng chờ lệnh và mắt họ đăm đăm hướng về một địa điểm. Vài tiếng súng lẻ tẻ làm họ bật cười. Stephanie thấy trong lòng vừa hồi hộp vừa vui vui. Ra trong những lúc căng thẳng thế này, người ta vẫn cười được và cười rất hồn nhiên nữa!
Các đơn vị Bắc Phi là chủ bài của quân đội Pháp. Họ thiện chiến đặc biệt. Cho nên Bộ Chỉ huy lần này tung họ ra. Sebastopol sẽ là chiến trường quyết định thắng bại của cuộc chiến tranh này.
Stephanie đứng ngồi không yên. Bộ phận nấu bếp của nàng và Pompette chỉ được ra bãi chiến trường khi súng đã ngớt hoặc đã im hẳn. Từ xa nàng nhìn thấy một lá cờ đỏ phất thành vòng bán nguyệt nhiều lần liên tiếp. Lập tức tiếng "Xung phong!" vang lên và tiếng reo hò, tiếng la hét rung chuyển bầu không khí.
Các binh sĩ Bắc Phi chen chúc nhau leo theo vách núi dốc gần như thẳng đứng, điều mà quân Nga không hề ngờ là hướng tấn công - Ôi, quân của trung đoàn chúng như đến hết cả! - Stephanie reo lên thích thú.
Tiếng đại bác nổ ầm ầm. Đất cát, khói bụi bốc lên mù mịt làm Stephanie ngất ngây. Nàng chăm chú nhìn đám quân mặc quần đỏ đông đúc, tìm xem trong đó có gì đặc biệt.
- Lên kia nhìn mới rõ - Pompette đến bên nàng.
Stephanie bèn áp người vào vách đồi, dướn đầu lên. Gần chỗ nàng là một khẩu đội pháo binh. Nòng pháo chui qua một khe, trông giống như cái mỏ con chim đang dướn đầu ra. Khẩu pháo bắn từng phát một cách nhau đều đặn. Mỗi lần nổ, nòng đại bác thụt lại rồi lại nhô ra, một chút khói toả ra từ miệng nòng, và một tiếng nổ mà Stephanie cảm thấy không lớn như nàng tưởng tượng.
Stephanie leo lên đứng hẳn trên mỏm vách núi. Một bình nguyên rộng lớn trải dài trước mắt nàng. Nàng hình dung mình có thể chạy cùng với đồng đội Bắc Phi của nàng, chạy mãi về phía quân Nga, về phía thành phố quân cảng Sebastopol.
Thế rồi, nàng quyết định thực hiện. Stephanie lao tới chạy lẫn trong đám binh sĩ ào ào xông tới. Nàng chạy như bay, hít vào người này, chạm vào người nọ. Nàng mê mải, say sưa đầu óc ngây ngất... Tiếng súng nổ vang. Nàng vấp phải một người vừa ngã xuống, đang co quắp. Cái vấp làm nàng bừng tỉnh và lúc này nàng mới thật sự nghe thấy tiếng đạn nổ đúng với cường độ thật của nó.
Stephanie giật mình, vội rụt đầu xuống và lồm cồm bò tới. Đạn vẫn rú rít trên đầu nàng. Tiếng liên thanh nổ liên hồi. Nàng dừng lại, nhìn quanh. Đã khá nhiều người ngã xuống, đang quằn quại rên la. Nàng vội chạy đến với họ...
Đột nhiên Stephanie cảm thấy như tất cả mọi âm thanh đều ngưng cả lại. Nàng ngẩng đầu lên. Những đơn vị quân đội đã đang chạy phía xa, bỏ nàng lại sau cùng với những người chết và bị thương nằm rải rác.
Pompette chạy tới.
- Ôi, giá như hôm nay có kỵ binh! - Bà nói.
- Kỵ binh nào? - Nàng hỏi.
- Trung đoàn kỵ binh vẫn còn ở lại Varna! Ôi, lẽ ra hôm nay thắng to rồi, vậy mà... Ôi, nhưng chúng ta đã phải trả một cái giá không nhỏ! - Pompette đưa mắt nhìn những xác người nằm la liệt trên bãi chiến trường...
Suốt ngày hôm đó người ta thu dọn chiến trường, đưa các thương binh về hậu tuyến. Stephanie cùng tham gia công việc với mọi người. Chiều đến, nàng mệt rã rời. Suốt từ sáng đến giờ nàng chỉ ăn mỗi một bữa phụ. Nàng không thấy đói. Các thương binh đã được đưa đi hết, trên bãi chiến trường chỉ còn những xác chết.
Stephanie thong thả trở về nhà bếp, trong ánh sáng chiều hiền hoà. Chiến trường lúc này im ắng một cách rất lạ, nàng cảm thấy như nghe thấy cả tiếng chân mình đang bước. Một vài tiếng súng nổ lẻ tẻ ở rất xa.
Bỗng nàng nghe thấy một tiếng rên rỉ ngoài bãi rộng. Nàng bèn đi nhanh về phía nó. Nàng phải lách qua những xác người chồng chất. Một bàn tay bấu vào mắt cá chân Stephanie. Thì ra anh ta chưa chết, vậy mà vừa rồi nàng đi qua, không để ý thấy.
Stephanie quay lại và cố tìm mặt anh ta đã bị những cánh tay, cẳng chân của những xác chết che đi. Nàng cúi xuống, nâng nhẹ khuôn mặt đẫm máu ấy lên. Và nàng khẽ kêu một tiếng kinh hoàng:
- Aimé!...
Aimé! Đúng là anh ta rồi, người tá điền, con trai bác làm bánh ở trang ấp nàng tại Vendée! Người bạn thân thiết của anh Charles nàng thuở nhỏ. Và là người xưa nay nàng coi là bạn thân thiết của mình mặc dù anh ta vẫn đối xử với nàng theo lễ chủ tớ. Hôm cưới nàng, Stephanie hy vọng Aimé sẽ đến dự, nhưng sau mới biết anh ta đã nhập ngũ. Trong một chớp mắt, bao nhiêu hình ảnh thưở nhỏ, bao nhiêu kỷ niệm thời quê nhà vụt hiện lên trong óc nàng. Hình ảnh này chồng lên hình ảnh khác.
Aimé nhìn nàng đăm đăm, cặp mắt đau đớn, van vỉ. Anh ta rõ ràng kinh ngạc, không thốt lên được một lời, chỉ nhìn nàng chằm chằm.
- Aimé!... - Nàng vội quỳ xuống, thì thầm rất khẽ.
- Ste...pha...nie...
Không biết rõ là nàng nghe thấy, hay nàng chỉ đoán được qua cặp môi mấp máy của Aimé? Nàng xem xét vết thương thì thấy nó đã khô se lại, máu không còn chảy nữa. Chính nhờ đó mà anh chưa chết. Nhưng anh không cử động được cánh tay. Cần phải có bác sĩ... phải làm thật nhanh... thật nhanh...
- Có tôi ở đây rồi, Aimé. Anh đừng lo... Dũng cảm lên... Tôi sẽ trở lại ngay bây giờ... Nằm yên, không được cử động đấy!
- Câu nàng nói là thừa, bởi anh ta đâu có cử động được.
Cách đó 50 mét, nàng thấy dưới ánh sáng lù mù của ngọn đèn bão, một nhân viên quân y đang lúi húi làm việc... Ông ta ngồi xổm trước một cái cáng thương... Hai người khiêng cáng đang đứng chờ... Đúng ông ta là bác sĩ phẫu thuật. Nàng vội chạy đến, hấp tấp bước qua những xác chết.
- Ông hãy đến kia... mau lên... mau lên... - và ngu ngốc làm sao, nàng lại còn nói - Aimé đang ở đằng kia... chỗ kia kìa...
Bác sĩ phẫu thuật không ngẩng đầu lên, vẫn tiếp tục làm việc:
- Cứ để anh Aimé ấy chờ một lúc... Tôi còn cưa dỡ cái chân này.
Stephanie ngồi xem ông ta cắt, khâu... Mấy giây đồng hồ mà nàng tưởng như mấy tiếng. Nàng kiên nhẫn chờ để ông ta khỏi đến chỗ một thương binh nào khác. Thấy ông ta vừa làm xong, chưa kịp để ông ta đứng lên, Stephanie đã nắm lấy tay ông ta kéo đến chỗ Aimé.
Cái hình ảnh Aimé, Charles, lâu đài, những gia nhân, những tá điền trong trang ấp, ngọn đồi tập trận giả, chiếc bình đựng nước giả làm rượu... chen lấn trong óc nàng, quay tròn trong đầu nàng.
Stephanie và bác sĩ phẫu thuật đã ngồi xổm hai bên Aimé. Ông bác sĩ đã kéo được vai Aimé ra khỏi những xác chết và bây giờ thì nàng hoảng hốt nhìn thấy vết thương. Vết thương toác ra, đỏ lòm và sùi bọt, vẫn tiếp tục sùi bọt...
Bác sĩ chuẩn bị làm. Stephanie hồi hộp theo dõi. Một lưỡi dao sáng loáng loé lên dưới ánh sáng tù mù của ngọn đèn bão rồi thọc vào...
- Cô giữ thật chắc vào, không được để cậu ta giẫy... Giữ thật chắc vào... Không được buông ra đấy.
Stephanie kẹp đầu Aimé vào giữa hai đùi nàng. Tà váy căng ra đỡ bên dưới. Nàng thấy rõ hơi thở hổn hển của Aimé phả vào mặt nàng nóng hổi. Ông ta cắt, lưỡi dao ông ta lách vào làm lộ đầu xương trắng hếu. Hai bàn tay ông ta đẫm máu đỏ. Aimé vặn mình đau đớn. Anh ta cắn. Cắn để khỏi kêu lên. Phanie vẫn giữ thật chặt, không hề lơi lỏng. Nàng thì thầm, nhắc đi nhắc lại, áp miệng vào tai anh.
- Xong rồi đây... Aimé... xong ngay bây giờ... xong rồi... xong rồi...
Bác sĩ đã khâu, rồi làm băng bó cấp tốc. Sau đấy ông ta nhấc cánh tay đã rời ra, quẳng ra phía sau lưng mình. Tim Stephanie nhói đau. May mà dạ dày rỗng nên nàng không có gì để nôn mửa. Nhưng mồ hôi toát ra. Cánh tay kia, chính cánh tay kia đã giơ lên chào nàng ở cổng lâu đài, lúc Aimé tiễn nàng rời khỏi trang ấp Vendée trở lại kinh thành Paris, à không, hôm ấy nàng đến Tours để cùng cậu Faverolle đến lâu đài Chaulonnière của gia đình hầu tước Dytteville...
Bác sĩ đứng lên, nhìn người thương binh đã bị ông ta cắt đi mất một cánh tay rồi nhìn Stephanie. Ông thấy mặt người phụ nữ trẻ ấy long lanh mấy giọt lệ, trong ánh sáng của ngọn đèn bão chiếu ra.
- Đừng khóc! Vậy là chàng trai của cô đã thoát chết. Tôi đã làm rất cẩn thận. Phải thừa nhận cậu ta có sức khỏe tốt - rồi ông quay sang hai người khiêng cáng - Đưa anh ta về tuyến sau.
Aimé nằm trên cáng. Stephanie cúi xuống, đặt cái hôn lên vầng trán đẩm mồ hôi của anh. Nàng mỉm cười:
- Xong rồi, Aimé. Mai tôi sẽ đến trạm thương binh thăm anh.
Người ta cáng Aimé đi.
Người bác sĩ phẫu thuật lại đến quỳ trước một thương binh khác, cách đó chừng 30 mét.
Stephanie đứng dậy, kéo váy lên, xem vết cắn của Aimé ở đùi nàng. Mấy giọt máu rỉ ra. Nàng lấy chai rượu trong túi, mở ra dốc một ít vào bàn tay rồi đổ lên vết cắn.
Mãi đến lúc mặt trời mọc, Stephanie mới loạng choạng lê được về đến nhà bếp. René đang đợi nàng. Chàng đã chờ nàng suốt đêm qua. Nhìn thấy René, Stephanie mới sực nhớ là suốt cả một ngày qua nàng không hề nhớ đến chàng. Cả một ngày qua nàng quên bẵng mất người tình.
Vậy là chiến tranh đã mở màn. Họ không còn ở Varna nữa. Pompette nhường cỗ xe cho cặp tình nhân, còn bản thân thì ngủ dưới gầm xe.
Hôm sau, Stephanie loay hoay tìm Aimé mãi trong số các thương binh bên trạm cấp cứu cũng như nằm la liệt bên ngoài.
Mãi sau mới có người cho nàng biết Aimé đã được chở ra xà lan để đưa về điều trị ở Varna.
Stephanie trầm ngâm nhìn ra mặt biển. Vậy là đối với Aimé chiến tranh đã kết thúc... Sau Varna, anh ta sẽ lại trở về trang ấp Vendée. Nàng rầu rĩ quay lại nhà bếp. Aimé! Tội nghiệp... Cái cánh tay của anh ta bị bác sĩ quẳng ra ngoài trời đêm như quẳng một cành cây! Ôi, khủng khiếp!
Aimé, đối với nàng, cũng phần nào Charles... Aimé chính là tuổi thơ của nàng... tuổi thơ đã lùi hẳn vào dĩ vãng, để trở nên xa vời vợi...