← Quay lại trang sách

Chương 14 CAO NGUYÊN INGERMANN

Một tiếng nổ "Oàng... oàng... oàng..." đánh thức mọi người. Pompette và Stephanie cũng chồm dậy nhảy ra ngoài cỗ xe.

Stephanie dụi mắt chăm chú nhìn ra phía xa.

- Chà! Chà! Ra thế! Ra thế! - nàng lặp đi lặp lại.

- Cái gì thế? - Pompette hỏi giọng ngái ngủ.

Stephanie trỏ ra ngoài vịnh đang cháy rực:

- Hình như chúng chắn đường ra biển! Chà, quân khốn kiếp!

- Có gì là lạ. Mình đánh thì chúng phải chặn lại! Kẻ địch đâu có ngu hơn chúng ta.

- Ta ra xem đi! - Stephanie nói.

- Ừ - Pompette tán thành.

5 chiến hạm lớn và hai chiến thuyền chở đầy đạn dược đã nổ tung và đang chìm dần xuống biển, vẫn ngùn ngụt cháy. Những tia lửa bắn tung toé lên trời.

Hôm sau, quân đồng minh vượt qua sông Tchernaia và chiếm phái đài Balaklava nhưng chưa kịp phát huy chiến quả, vì đúng ngày hôm đó, có tin nguyên soái Saint - Arnaud, Bộ trưởng Chiến tranh kiêm Tổng Tư lệnh Quân đội Pháp ở mặt trận này lại trúng dịch tả đang phải bàn giao quyền chỉ huy cho tướng Canrobert.

- Thế là hỏng! - Pompette buồn rầu nói.

- Sao lại hỏng? - Stephanie chưa hiểu.

- Đi mà hỏi ông trung úy René của cô ấy.

Và René đã giải thích tại sao Pompette lại bảo "hỏng". Chàng nói:

- Trong chiến tranh, cái quyết định là tạo bất ngờ và hành binh nhanh. Tướng Canrobert mâu thuẫn với huân tước Raglan, Tổng Tư lệnh quân Anh cho nên giải quyết công việc gì cũng lề mề chậm chạp và như thế khó mà chiến thắng.

Tình hình chiến tranh khó khăn làm Stephanie rất lo cho René. Chàng là sĩ quan, vị trí của chàng là đi đầu hàng quân, xông pha bom đạn. Nàng chỉ là nấu bếp, xuất hiện trên bãi chiến trường khi trận đánh đã dịu xuống.

Nàng nhẹ nhàng hỏi:

- Vậy là chúng ta sẽ còn ở lại Crimée lâu nữa?

Nói dứt lời, nàng chợt hiểu rằng chính đấy là điều nàng mong muốn, bởi chỉ ở đây, nơi bom đạn này, nàng mới được công khai chung sống với chàng. Stephanie không cần giấu giếm ai và mọi người đều nhìn nàng là vợ của trung úy René de Guinchamp.

- Đúng thế, chiến tranh sẽ kéo dài. Lực lượng quân Nga rất đông, theo tình báo của ta thì chúng có khoảng 200.000 chỉ riêng để bảo vệ Sebastopol. Pháo binh của chúng cũng rất mạnh. Pháo đài Malakof đang được tăng cường, đầy những khẩu pháo hạng nặng chĩa nòng ra tua tủa. Hôm nay, chúng ta bắt đầu cuộc phong toả.

- Càng hay.

- Anh thú thật riêng với em. Stephanie yêu quý của anh. Em nói rất đúng, may mà em đã sang đây. Có em bên cạnh, anh cảm thấy mới đúng là mình được sống. Stephanie, em quả là tuyệt vời. Không ai yêu anh như em. Vì yêu anh, em dám vượt qua tất cả...

Chàng nằm đè lên nàng, âu yếm thì thầm, giọng sung sướng:

- Nhờ em, anh mới có bốn bức tường này, có căn phòng này, tuy tồi tàn, nhưng anh thấy quý giá hơn lâu đài, cung điện lộng lẫy. Vì nó là chiếc nôi hạnh phúc của anh - Stephanie cố không nghĩ đến cặp môi René đang lướt trên da thịt nàng, núm vú nàng. Nhưng cảm giác bủn rủn vẫn lan toả khắp cơ thể nàng.

- René! René! Em mong sao chiến tranh cứ kéo dài mãi mãi, kéo dài cho đến khi em già, cho đến khi anh cũng già, cho đến khi đôi ta không thể còn... được nữa. Cho đến khi đôi ta nằm yên nghỉ dưới mồ, vẫn quấn chặt nhau, cho đến khi xương thịt chúng ta tan ra, hoà lẫn vào nhau... Em muốn...

René chồm lên, áp miệng vào miệng nàng để ngăn không cho nàng nói thêm. Chàng để yên một lúc như thế rồi mới nới ra, áp má vào mặt nàng, thì thầm:

- Stephanie, em yêu của anh! Em nói gì lạ vậy? Chưa gì đã nghĩ đến già, đến chết. Ta hãy nghĩ đến ngày hôm nay, đến lúc này. Anh thì lại mong nước Pháp sẽ thắng trong cuộc chiến tranh này. Bởi anh là người lính. Và em cũng vậy, em cũng là người lính. Nhưng dù chiến tranh kết thúc theo cách nào, thắng hay thua thì em cũng mãi mãi thuộc về anh cũng như anh mãi mãi thuộc về em...

Chàng nói tiếp:

- Không gì có thể chia cắt đôi ta.

Ngày 29 tháng 9 nguyên soái Saint - Arnaud qua đời, chưa kịp chuyển về nước.

Nghe tin đó, Pompette khóc nức nở trong vòng tay Stephanie:

- Ông ta là con người phiêu lưu, đúng thế, Phanie. Nhưng ông ta là một nguyên soái dũng cảm, yêu quân lính và đã nói là làm. Bây giờ ông ta chết đi, cuộc chiến sẽ trở nên bùng nhùng. Tướng Macaret thay chân ông ta là người chậm chạp. Chiến tranh không biết sẽ còn kéo dài đến bao giờ? - Trầm ngâm giây lâu, bà nói tiếp: - Phanie, tình hình này, chúng ta sẽ vất vã lắm đây. Mùa đông tới và chúng ta sẽ phải đóng quân giữa cái bãi hoang mạc mênh mông này. Không có lấy một bóng cây, chỉ toàn mặt đất trơ trụi, gió tha hồ lồng lộn và tuyết tha hồ phủ. Chưa kể chiến tranh càng kéo dài thì tiếp tế càng khó khăn...

Stephanie biết Pompette nói có lý, nhưng nàng nghĩ khác. Mặc dù yêu say đắm, cuồng nhiệt, nàng vẫn mơ tưởng được chiến đấu. Nàng vẫn khao khát những trận đánh quyết liệt, dữ dội. Và nàng hy vọng sẽ không phải nằm bẹp một chỗ chờ đợi.

Cuộc phong toả đã kéo dài được một tháng rồi. Một hôm pháo binh đồng minh nã dữ dội vào thành Sebastopol và pháo binh Nga lập tức bắn trả, cũng dữ dội không kém. Tiếng đại bác nổ rung chuyển mặt đất. Con ngựa Topol thay cho con Casmirr, vốn không quen tiếng súng lớn, chồm lên, giật đứt dây buộc, lao chạy khiến Pompette phai đuổi theo, mãi mới bắt lại dược. Bà đang buộc nó vào một cây cột chôn rất sâu xuống đất thì một tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên.

Các đó chừng 800 mét, một đám khói lớn bốc lên cuồn cuộn phủ kín cả doanh trại. Kho thuốc súng của quân đội Pháp bị nổ.

Chợt không thấy Stephanie đâu, Pompette bèn vội vã chạy đi tìm. Len lỏi trong đám khói mù mịt, sặc sụa, cuối cùng bà thấy nàng đứng ho rũ rượi, quần áo dính đầy tro. Bà bèn lôi xềnh xệch về cỗ xe.

- Cô đi đâu thế, Phanie? Làm tôi chạy đi tìm hết cả hơi! Tôi chỉ muốn cho cô một trận. Tay tôi ngứa lắm rồi đây!

- Vậy thì bà gãi đi cho khỏi ngứa! - Stephanie nói.

Dứt lời nàng bỏ đi, vẫn theo hướng cũ, chân bước mỗi lúc một nhanh. Pompette đứng nhìn theo, không còn hiểu ra sao nữa. Đột nhiên tiếng đại bác ngừng bặt. Thông thường khi đại bác ngừng tiếng là bộ binh bắt đầu lao lên. Pompette nhìn ra xa, thấy khói toả mù mịt lên doanh trại đồng minh và khi khói tan dần, bà thấy tiếng reo hò đắc thắng của quân Nga vẳng tới. Bà chạy theo Stephanie hỏi:

- Cô đi đâu, Phanie?

- Tôi đi tìm René! - Stephanie thản nhiên đáp.

- Ông trung úy không tham gia trận này đâu!

- Tôi biết! Tôi biết tiếng nổ vừa rồi chắc không ảnh hưởng gì đến René, nhưng tôi phải nhìn thấy anh ấy thì mới yên tâm được...

Pompette không biết đối đáp thế nào đành chỉ vẫy tay giận dữ. Mãi gần tối Stephanie mới về. Nàng cho Pompette biết là nàng không gặp René nhưng được biết chàng ở cách xa nơi xảy ra vụ nổ. Chàng ở chỗ trại ngựa và sáng mai mới về.

Tuy biết như vậy rồi, Stephanie vẫn chưa thật yên tâm. Và tối nào cũng vậy, nàng cũng bị ám ảnh bởi một ý nghĩ: "Rất có thể sáng mai chàng dẫn quân ra trận...".

Đêm hôm đó Stephanie vừa thiếp đi, bỗng nàng mơ màng nghe như có tiếng súng nổ liên hồi ở đâu đó vọng đến. Nàng tỉnh dậy thì không nghe thấy gì nữa, và không biết tiếng súng vừa rồi có thật hay không. Nhưng kìa, Pompette cũng đã ngồi dậy và lắng nghe.

Bây giờ thì tiếng súng lại nổi lên. Rõ ràng là một cuộc chạm trán với địch, tuy ở rất xa.

- Bà nghe thấy không? - Stephanie hỏi.

- Nhưng xa lắm.

- Nghe như ở bên phía quân Anh. Hôm nay đổi gió nên nghe rõ.

- Thôi, nằm xuống đi! - Pompette nói.

- Nhưng súng nổ nhiều quá. Ta ra xem đi!

Pompette không đáp, ngồi dậy, châm ngọn đèn bão, Stephanie chạy ra khỏi cỗ xe. Đêm mùa đông mưa rét, không có một vì sao. Nàng chỉ nhìn thấy những đốm lửa ở xa, của những tốp lính gác ban đêm.

Tiếng súng đã nổ gần hơn.

Doanh trại quân Pháp náo động. Có tiếng người nào đó kêu:

- Bọn Nga! Bọn Nga!

Rồi những tiếng truyền nhau:

- Bọn Nga! Bọn Nga!...

- Chuẩn bị đi, Phanie! - Pompette bình thản nói, bà đã ra đứng ở cửa cỗ xe, tay cầm ngọn đèn bão - Có chuyện rồi đấy.

Tiếng súng đã nổ liên hồi ở khá gần. Xung quanh hai "dì cháu", mọi người đã dậy và hấp tấp chuẩn bị.

- Trời ơi, René - Stephanie hoảng hốt kêu lên và nắm chặt cánh tay Pompette.

Nàng vừa nghe thấy tiếng kèn xuất quân của trung đoàn René. Vậy là René ra trận. Vậy là René đang lao vào nơi nguy hiểm.

- Nhưng tại sao lại là họ mà không phải chúng ta? Chúng ta còn phải chờ gì nữa?

- Mệnh lệnh, cô hiểu chưa? Thế nào là mệnh lệnh quân sự? - Pompette lạnh lùng nói, cố tình tỏ thái độ cứng rắn.

Lại một hồi kèn thúc quân gần ngay đấy.

- Bourbaki! - Pompette nói - Trung đoàn Bourbaki cũng đã xuất quân.

- Nghĩa là tiếp đó đến chúng ta?

- Phanie, cô phải nhớ là đám đàn ông đi trước, còn chúng ta đi sau!

Stephanie liếc nhìn Pompette. Cặp mắt nàng vừa lo lắng vừa uất ức. Nàng cắn môi rít khẽ:

- Tôi biết!

Cuối cùng mệnh lệnh của tướng Bosquet được chuyển đến nơi.

Ông ta điều các đơn vị bộ binh ra trận trước, sau đến các đơn vị Algérie và các đơn vị lê dương Bắc Phi. Vậy là đơn vị nàng ra trận sau cùng.

Vừa nghe được thông báo, Stephanie đã định lao đi, nhưng nàng bị Pompette nắm tay kéo lại.

- Chưa đến lượt mình đâu, Phanie! Bao giờ quân đội bắt đầu chiến đấu chúng ta mới được ra đó. Cô không nghe lời, tôi trói cô lại đấy. Mà không cần, tôi sẽ tố cáo là cô nhập ngũ theo cách bất hợp pháp và người ta sẽ tống cổ về Pháp.

Stephanie sững người, chưa bao giờ Pompette nói với nàng bằng cái giọng ấy. Và bỗng nhiên nàng chợt hiểu, lúc này là vô cùng quan trọng. Trận đánh sắp tới sẽ là một trận ác chiến thực sự, lớn lao và dữ dội. Tình hình nghiêm trọng vậy mới khiến cho Pompette nói giọng dữ dằn này. Và trước mắt bà ta, rõ ràng nàng là một chiến binh thực thụ, có nhiệm vụ phải tuân theo quân lệnh. Nàng hiểu rằng, lúc này mỗi câu nói của Pompette là một mệnh lệnh chiến đấu và bà nói không phải chỉ cốt để doạ chơi.

Hình dung thấy đạn đang réo khắp xung quanh người tình, Stephanie lẩm nhẩm cầu nguyện cho chàng. Đầu óc nàng lúc này như tê dại. Nàng không còn khái niệm gì về thời gian nữa.

Ôi, mình chỉ có mỗi một chàng... Chỉ mỗi chàng mà thôi...

- Phanie?

Stephanie quay lại và thấy Pompette đặt bàn tay lên vai nàng.

- Bà bảo gì, Pompette?

Nàng thấy cặp mắt Pompette chăm chú nhìn mình và hình như bà ta cũng đang băn khoăn.

- Thôi được, ta đi đi!

Stephanie nhìn ra phía chiến trường. Đã xuất hiện những tốp thương binh dìu nhau đi dưới thung lũng, máu me đầy người. Họ đi về phía những ngôi nhà quân y bằng gỗ vừa dựng tạm lên.

Pompette đi nhanh và Stephanie rảo bước theo sau. Tiếng súng nổ liên hồi làm hai tai nàng ù lên, đầu óc như mụ mẫm.

Stephanie bắt đầu thấy những xác chết... Và mỗi lúc một nhiều.

- Ôi, đúng là một cái lò sát sinh! - Pompette lẩm bẩm rồi đứng dừng lại. Stephanie cũng đứng lại, đưa mắt nhìn xung quanh.

Cuộc chém giết thật khủng khiếp. Họ đã lên đến cao nguyên Inkermann và ở đây xác chết nằm như ngả rã, hầu như không còn thấy chỗ đất nào trống nữa. Khắp mặt đất bị phủ bằng những bộ quân phục màu xanh, màu đỏ, màu trắng, những khẩu súng màu nâu, những lưỡi lê sáng loáng, những thắt lưng da to bản, rồi ủng... Stephanie đứng lặng đi nhìn những xác người đè lên nhau, mỗi xác trong một tư thế quái đản.

Nàng không còn nhận ra cái cao nguyên quen thuộc. Bây giờ trông nó loang lổ đủ mọi màu sắc và kéo dài đến tận chân trời. Cách một quãng lại có một con ngựa chết hoặc nằm úp hoặc nằm ngửa, phình bụng lên. Khắp xung quanh, không khí lặng lẽ, im lìm. Chỉ lác đác có những bóng người hoặc bò hoặc đi ngật ngưỡng, chốc chốc lại ngã khuỵu xuống, rồi lại cố đứng lên đi tiếp. Họ đi ngược chiều với hai phụ nữ để đi xuống thung lũng.

Xa xa, dọc theo bức tường thành Sebastopol hiện lên những đám khói nhỏ màu trắng đục bay lơ lửng khiến Stephanie thấy như đấy chỉ là ảo ảnh. Nhưng chính từ những lỗ châu mai của bức tường thành kia đạn các cỡ đã tuôn ra xối xả và giết chết tất cả những con người này.

Tiếng rên rỉ của những người chưa chết hẳn tạo thành một thứ tiếng động khủng khiếp. Nàng thoáng nghe thấy cả những tiếng cầu kinh, những tiếng gọi vợ, gọi con, những tiếng rên vì đau đớn và thỉnh thoảng một tiếng gào lên đơn độc.

Tất cả những hình ảnh hiện ra trước mắt, những âm thanh vọng đến bên tai đều như ùa vào con người nàng và Stephanie ngơ ngác: phải chăng tất cả đều có thật?

- Không thể như thế này được! - Nàng lẩm bẩm - Tất cả chỉ là ác mộng mà thôi. Mà tại sao? Tại sao người ta lại giết nhau như thế này? Để làm gì?

- Chiến tranh là như vậy đấy! - Pompette nói giọng bình thản, chứng tỏ bà đã quen thuộc với cảnh tượng này.

- Vậy không có ai đến cứu những người còn thoi thóp ư?

- Có đấy - Pompette đáp rồi trỏ tay về phía sau - Kia kìa.

Stephanie ngoái đầu lại và nhìn thấy những bóng người đang cúi xuống các xác chết. Một vài thương binh được cáng đi.

- Sao bây giờ họ mới đến? - Stephanie giận dữ hỏi.

Pompette chặc lưỡi:

- Đám quân y bao giờ cũng chậm chạp thế đấy. Phần đông là y tá, hộ lý, chỉ có vài bác sĩ ít ỏi. Stephanie phẫn nộ. Nàng gào lên uất ức:

- Lẽ ra phải dựng bệnh viện ngay tại đây, chứ không phải tận thành phố Constantinople. Đám seour ở tu viện Saint Vincent de Paul lẽ ra phải ra đây, chứ không phải ngồi tận đó chờ người ta đem thương binh về.

- Ở đây đã có chúng ta và những người tình nguyện khác - Pompette bình thản nói.

Trong câu nói bình thản "đã có chúng ta" của Pompette có chứa đựng một sự thật đơn giản, đồng thời cũng chứa đựng cả tấm lòng nhân hậu của bà khiến Stephanie cảm động.

- Đúng, có CHÚNG TA!

- Trong khi chờ họ, tôi với cô, ta bắt tay vào giúp anh em...

- Vâng - Stephanie ôm đầu - Vậy theo bà, chúng ta nên...

Và đột nhiên nàng nhìn ra phía xa. René ở đó! Không biết chàng có sao Nhưng hình ảnh René lúc này trở nên xa vời. Bên cạnh nàng bao nhiêu người đang đau đớn... Tuy nhiên một ý nghĩ vẫn cứ loé lên "Liệu chàng có làm sao không?".

Pompette đoán được nỗi hốt hoảng của nàng:

- Cô chạy về trung đoàn xem ông trung úy thế nào... rồi trở lại đây.

Stephanie chạy xuống thung lũng và đến chỗ những ngôi lều bằng gỗ dựng tạm để đón thương binh. Tất cả đều chật ních. Bên ngoài, trên mặt đất, thương binh cũng nằm la liệt. Trong khi đó các cáng tải thương vẫn cứ liên tục đưa về thêm. Tiếng rên rỉ, gào thét nghe não lòng.

Sephanie bịt tai, nhắm mắt lại, úp mặt vào hai bàn tay, cảm thấy như không đủ sức chịu đựng quang cảnh khủng khiếp này. Phải một lát sau, dùng toàn bộ nghị lưc để trấn tĩnh, nàng mới mở mắt quan sát. Nàng bắt đầu tìm René, căn cứ vào những bộ quân phục tương tự bộ chàng vẫn mặc. Nàng cúi xuống hỏi từng người:

- Ông có thấy trung úy Guinchamp không?

- Ông có nhìn thấy trung úy Guinchamp không?

- Trung đoàn của ông cũng chiến đấu trên cao nguyên chứ?

- Ông bị thương ở chỗ nào?

Nhiều người nhận ra Stephanie. Họ gọi nàng, túm lấy chân nàng, nắm cánh tay nàng cầu van nàng giúp họ. Stephanie vuốt trán từng người, dịu dàng an ủi họ. Nàng cố trấn tĩnh nhưng trong lòng vẫn cứ mỗi lúc một tăng thêm nỗi lo cho người tình. Nàng nghĩ: phải tìm chàng bằng được. Ít nhất thì cũng để biết rằng chàng đã chết...

Stephanie bước qua những thân người, mấy lần trơn suýt ngã vì giẫm phải vũng máu, miệng nhắc đi nhắc lại:

- Ông có thấy Guinchamp không?

- Tôi thấy Resmont ở cạnh ông ta...

- Ở đâu?... Ở đâu?...

- Tít phía sau kia...

Nàng đứng phắt dậy, và theo hướng viên sĩ quan thương binh trỏ, nàng chạy như bay, vừa chạy vừa gào:

- René... René... René...

Bỗng đột nhiên nàng thấy xấu hổ vì đã kêu gào người tình như vậy giữa đám thương binh và người hấp hối.

- Stephanie... - một tiếng thều thào vọng tới tai nàng. Nàng quỳ xuống và nhận ra Achille ngay bên cạnh. Nàng quỳ xuống:

- Stephanie... Ôi, Amélie... đứa con tôi...

Vừa rên rỉ Achille vừa đưa cặp mắt tuyệt vọng nhìn nàng. Tuy đầu óc nghĩ về René, nàng không nỡ bỏ đi. Nàng cúi xuống, cởi khuy tấm áo choàng sĩ quan của Achille, xem vết thương của anh. Một vết chém chạy dài từ trên vai xuống chéo qua ngực, máu vẫn còn rỉ, đỏ tươi và đặc quánh. Hai bên rìa vết thương máu đã khô lại, thành màu nâu sẫm.

- Vết thương không nguy hiểm lắm đâu, Achille! Anh sẽ về được nhà...

Nàng không thể bỏ đi lúc này. Cặp mắt Achille ướt đẫm và môi anh run rẩy.

- Vết thương trầm trọng lắm phải không? Chị nói thật đi, Stephanie!

Nàng nhìn kỹ và thấy xương vai trồi ra trăng trắng. Nàng định nhấc cánh tay Achille nhưng vừa đụng vào, anh ta đã hét lên đau đớn.

- Không bị vào xương - nàng khẽ nói. Rồi áp mặt vào sát mặt anh ta, nàng hỏi nhỏ:

- René thì sao?

- Cậu ta bị ngã trên lưng ngựa xuống, đúng trước lúc giáp lá cà. Bị chém vào chân...

- Hiện anh ấy ở đâu?

- Vẫn ở chỗ ụ cát...

- Chưa được cáng về đây à?

- Tôi không biết. Lúc người ta nhấc tôi lên cáng thì René vẫn còn nằm đó...

Stephanie chạy đi tìm y tá, dẫn đến chỗ Achille. Đợi cho người y tá đổ rượu vào để sát trùng vết thương cho anh xong, nàng đứng lên, chạy về phía cao nguyên Inkermann.

Dọc đường, thấy cáng nào nàng cũng lại gân, nhìn người trên cáng. Thấy nàng đi ngược ra bãi chiến trường, một người y tá nói:

- Đây là những người cuối cùng. Trời tối rồi, đành để đến mai thôi. Chị cũng đừng ra. Bọn Nga đang ở ngoài đó.

Mặc, nàng cứ đi. Pompette đã thấy nàng, cất tiếng gọi nàng. Nàng thấy bà ta trỏ ra một phía ý nói "Ở đó" rồi chạy theo hướng đó. Stephanie đuổi kịp Pompette. Trời đã tối hẳn.

- Tối quá rồi, không nhìn thấy gì đâu, Phanie!

- Nhưng tôi phải tìm cho được anh ấy! Tôi phải gặp anh ấy! Tôi phải cứu anh ấy.

Sương xuống dày đặc. Hai người phụ nữ nắm tay nhau đi. Lát sau trời đổ mưa phùn. Không nhìn thấy gì, họ vẫn cứ dò dẫm bước, đầu cúi, căn cứ vào tiếng sóng biển để định hướng. Nàng mệt lã người để mặc cho Pompette kéo đi.

- Không nhìn thấy được gì hết. Đành về thôi.

Pompette kéo nàng theo hướng sóng biển. Lát sau họ đã rời cao nguyên, bước xuống thung lũng. Đến nơi đóng quân, họ mò đến cỗ xe và leo lên. Không còn đủ sức làm gì nữa, Stephanie kéo tấm chăn lên nằm vật xuống. Pompette châm ngọn đèn bão. Đột nhiên Stephanie vùng dậy, giật lấy ngọn đèn trong tay Pompette, nói khẽ:

- Anh ấy đang gọi tôi... Tôi phải ra đấy thôi... René đang mong tôi, Pompette!

Và bỗng nàng thấy hết mệt mỏi. Nàng cầm ngọn đèn bão, leo ra khỏi cỗ xe và dang rộng cánh tay để soi đường. Pompette đã kịp lấy khoanh bánh, giúi vào tay nàng.

- Ăn đi! Cô phải ăn để lấy sức.

Pompette giúi tay nàng thêm miếng fromage.

- Ăn đi! Chịu khó ăn đi!

Stephanie đưa lên miệng, cắn một miếng to rồi hấp tấp nhai. Họ vừa đi vừa ăn. Lúc leo từ dưới thung lũng lên cao nguyên, Stephanie phải kéo Pompette bởi hai bắp chân bà ta đã sưng húp.

- Thôi, tôi đi cùng chỉ làm vướng chân cô. Cô hãy đi một mình, Phanie. Mặc tôi. Tôi cứ theo ánh đèn của cô mà theo sau...

Vừa lên đến cao nguyên, một ngọn gió mạnh tạt vào mặt Stephanie. Nàng vội đứng lại, giơ ngọn đèn định hướng. Đi được một lúc nàng quay lại hỏi to:

- Bà vẫn đi theo đấy chứ, Pompette?

Tiếng đáp từ xa vọng lại:

- Tôi đây! Cô cứ đi đi, đừng lo cho tôi.

Stephanie đi về phía những hào lũy xây bằng bao cát. Tiếng sóng biển vẫn ào ạt sau lưng, nhưng mỗi lúc một xa dần. Chân nàng bắt đầu vấp phải những xác chết đầu tiên. Nàng bèn cúi xuống, nhìn từng bộ quân phục để xem có bộ nào cùng màu với bộ của René không, miệng luôn gọi khẽ:

- René... René... René...

Thấy ngọn đèn, những thương binh cất tiếng rên rỉ, gọi nàng để cầu cứu. Tiếng ồn ào khẽ lan truyền khắp cao nguyên. Và luôn luôn nàng phải cắn răng, bước qua trước những lời năn nỉ, van nài. Trong tay nàng không có phương tiện nào để giúp họ, có chăng chỉ một lời an ủi. Nàng đành nói dịu dàng:

- Lát nữa... Lát nữa tôi sẽ trở lại...

Và chân nàng vẫn bước tiếp. Tai nàng như thể văng vẳng tiếng rên rỉ của René, mặc dù nàng biết đấy chỉ là sự tưởng tượng của nàng. Thật kinh khủng! Vậy chiến tranh là thế này đây.

- Lát nữa... Lát nữa tôi sẽ trở lại...

Miệng nói, chân nàng vẫn rảo bước. "René! Người tình của em! René! Anh ở đâu?" Đầu óc nàng chỉ có mỗi một ý nghĩ ấy. Nàng tin tưởng một cách kỳ lạ rằng nàng đang đi về phía chàng. Chỉ lát nữa thôi nàng sẽ ở bên chàng. Ôi, cả cuộc đời, lúc nàng nàng cũng đi về phía chàng. Kể tù lúc oe - oe chào đời, như thể nàng vẫn chỉ đi theo hướng đó, đến với chàng. Từ ngày ở Paris, bao giờ hướng đi của nàng cũng là đến với chàng. Rồi sang Thổ Nhĩ Kỳ và bây giờ, luôn luôn nàng đi theo tiếng gọi huyền bí của chàng, như thể đời nàng chỉ có một mục tiêu của chàng...

"René! Gắng đợi em! Chỉ lát nữa thôi, em sẽ đến với anh!" Và đây rồi, một tiếng rên rỉ vọng đến tai Stephanie:

- Stephanie!... Stephanie!...

Chàng đã ngay bên cạnh nàng. Nàng giơ cao ngọn đèn bão. Đây rồi, chính là chàng!

Stephanie cúi xuống. Nàng áp mặt lên mặt René, âu yếm đặt cặp môi lên cặp môi chàng... Nàng thấy lưỡi mình có vị của máu. René bị thương vào đầu. Máu chảy và đông lại, bết tóc chàng. Niềm vui mừng như điên được gặp lại người tình lập tức thay thế bằng trí sáng suốt, khôn ngoan của người phụ nữ tỉnh táo.

Stephanie xem xét cẩn thận vết thương. Vết thương trên đầu bao giờ cũng làm người ta dễ khiếp sợ vì ra nhiều máu! Vậy mà lúc chiều Achille bảo René bị thương ở chân. Nàng đưa bàn tay sờ khắp thân thể René, tấm thân mà nàng xiết bao yêu quý. Bàn tay nàng vuốt trên đùi chàng. René thét lên làm nàng giật mình. Đầu gối chàng và cả khu vực xung quanh đã bị nát ra.

Dưới bàn tay nàng, máu đông lại mềm nhũn và vẫn còn ấm vì chưa hết rỉ ra. Nàng vừa sờ rất dịu dàng, vừa nói khẽ:

- Ôi, người tình muôn vàn yêu quý của em... Em đến đây rồi, anh đừng lo lắng gì nữa... Hãy tin ở em, René...

Vừa nói nàng vừa soi đèn thăm dò vết thương. Xương bánh chè đã bị vỡ, cả bắp chân bên dưới mềm nhũn. René rên rỉ, luôn gọi tên nàng.

Stephanie vội vã cầm đèn bò ra xung quanh, nàng vơ những mảnh vải rách, những thắt lưng quân đội to bản của những xác chết, cố không nhìn vào mặt họ. Đem tất cả những thứ đó trở lại chỗ René, nàng bắt đầu làm ga - rô để cầm máu. Lúc nàng luồn chiếc thắt lưng xuống đầu gối để thít lại, René thét lên đau đớn rồi ngất đi.

Nàng vẫn tiếp tục băng bó thật nhanh, để máu ngừng chảy và sáng sớm mai khi những nhân viên tải thương đến họ sẽ đưa chàng lên cáng được dễ dàng.

Đột nhiên xuất hiện xung quanh nàng những ánh lửa lập lòe như đom đóm. Nàng ngẩng đầu lên. Những tấm áo choàng rộng màu xám đã vây quanh nàng và René.

- Thưa Ngài, đấy là một cô nấu bếp của trung đoàn lê dương Bắc Phi - tiếng người nói bằng tiếng Pháp vang lên.

Một tiếng ngắn gọn nghe đanh đanh đáp lại nhưng nàng không hiểu. Các đốm sáng khác biến mất, chỉ còn lại hai đốm. Nàng nhận ra đấy là hai ngọn đèn bão gài vào thắt lưng của một sĩ quan Nga. Họ chỉ cần khép à áo choàng là lập tức những ngọn đèn đó biến mất và họ chìm vào bóng đêm mịt mùng.

- Lại đây! - Giọng đanh đanh lại vang lên.

- Xin ngài cho tôi được ở lại đây... Tôi phải cầu nguyện cho anh ấy. Anh ấy vừa mới tắt thở...

- Để xem!

Một lưỡi kiếm loé lên trên đầu René. Stephanie đưa cả hai tay lên định nắm vào lưỡi kiếm sắc bén, nhưng một sĩ quan Nga đã đẩy nàn ra, gạt lưỡi kiếm của viên sĩ quan kia, rồi cúi đầu lễ phép nói:

- Thưa Ngài, không cần. Y đã chết hẳn rồi.

Lúc đứng thẳng người lên, người đó đã giẫm chân làm vỡ ngọn đèn bão của Stephanie.

Vậy là viên sĩ quan Nga, người nói tiếng Pháp, đã cứu René, cứu người tình của nàng thoát khỏi tử thần... Bỗng nhiên Stephanie hoảng hốt chợ nghĩ, nếu như René tỉnh lại lúc này thì thật nguy. Bọn Nga sẽ giết chàng mất.

Nàng vội nói ngay:

- Tôi xin theo các ngài.

Nàng chấp nhận làm tù binh và đi theo đám quân Nga. Khi đi được khoảng 50 mét, nàng gào to:

- René... ở đó... René - nàng định nói để Pompette nghe thấy.

Một bàn tay bịt miệng nàng một cách thô bạo rồi ấn ngửa đầu nàng ra.

- Câm ngay! Không mi chết bây giờ!

Nàng ngoan ngoãn đi theo họ, không tỏ một ý nhỏ muốn chống cự. Bây giờ René tỉnh lại, chàng có rên rỉ thì bọn Nga cũng không nghe thấy nữa. Nàng đã cứu được chàng... Bây giờ thì Pompette đã nghe thấy câu gào của nàng, bà sẽ biết René còn sống... sẽ tìm ra chàng... và cứu chàng...