Chương 15 BORIS
Stephanie ngồi bệt dưới sàn, trong gian phòng thấp, trần khum vòm, hai tay bị trói quặt sau lưng bằng sợi day thừng, đầu dây buộc vào một vòng sắt chôn trong tường. Nàng đã ngồi hơn tiếng đồng hồ rồi, dưới sự trông coi của hai lính gác.
Nàng ở đây, bị buộc vào tường, giống như một con vật, một kẻ nô lệ. Nàng thầm nghĩ, có lẽ lúc này Pompette đã tìm thấy René. Vết thương trên đầu chàng không đáng ngại, nhưng Stephanie rất lo vết thương nơi đầu gối. Toàn bộ khu vực ấy bị nát ra như thịt băm. Nàng hy vọng cái ga - rô nàng làm sẽ ổn định chỗ xương gãy và giúp ích cho việc điều trị sau này.
Nàng thầm hài lòng là đã trở lại cao nguyên tìm chàng. Nếu như sáng mai mới ra thì chưa biết lúc này René sẽ ra sao.
Stephanie mỉm cười một mình. Nàng lẩm bẩm:
- Ôi, René của em! Người tình yêu quý của em! Vậy là em có thể yên tâm về anh...
René sẽ trở về Pháp, sẽ lành vết thương. Và nàng hy vọng chàng sẽ sống ở Paris để khi trở về, nàng sẽ được gặp lại chàng. Nhưng liệu nàng có còn được gặp chàng không? Liệu nàng còn được nối lại mối tình say đắm và cháy bỏng với chàng không?
Stephanie thở dài. Nàng đưa mắt ngắm gian phòng trần thấp. Nàng thấy đây có thể là phòng giam mà cũng có thể là văn phòng của ban chỉ huy một đơn vị quân đội, bởi có treo mấy tấm bảng lớn, trên có những nét chì xanh đỏ và những mũi tên, những khoanh tròn. Rồi trong phòng còn có mấy chiếc ghế băng dài, một chiếc bàn tồi tàn, chất đầy giấy tờ. Sau bàn là một cái ghế bành to, cũ kỹ và rách nát, trồi cả lò xo lên.
Lúc Stephanie vào đến thành phố Sebastopol, đội áp giải bàn giao nàng cho một đội quân tuần tra. Đội này giải nàng đến đây, giao lại cho đơn vị quân đội. Hai viên sĩ quan Nga lúc đêm bắt nàng làm tù binh đã ra lệnh buộc nàng vào vòng sắt chôn trong tường.
Một tốp quân Nga vào phòng, nhìn nàng cười thích thú, lục giấy tờ gì đó trên bàn rồi kéo ra.
Một lúc sau, nàng không biết là bao lâu, ngoài hành lang có tiếng ồn ào. Nàng nghe thấy những tiếng nói, những bước chân. Ngoài trời đã sáng. Ánh sáng ban ngày lọt vào phòng qua ô cửa sổ lớn có khung sắt.
Tiếng cửa xịch mở và tiếng chân người bước vào. Linh tính cho biết người này sẽ hỏi cung nàng. Y ngồi vào ghế bành sau bàn giấy. Trông y có vẻ là quan chức dân sự hơn là quân sự. Một tốp người đi theo y, đứng vây quanh đợi lệnh.
Viên chỉ huy ra hiệu và hai người lính Nga canh gác đến cởi trói cho nàng, đẩy nàng tới trước bàn giấy. Nàng thầm nghĩ: "Sắp thẩm vấn rồi đây!"
- Tên chị?
Y nói bằng thứ tiếng Pháp khủng khiếp. Nàng ngập ngừng một giây rồi muốn gây ấn tượng mạnh cho y, nàng trả lời:
- Phu nhân Dytteville.
Viên chỉ huy búng ngón tay và hai tên lính gác lục soát nàng, chỉ thấy tấm thẻ quân nhân. Họ đưa viên sĩ quan đứng gần, có lẽ vì không dám trực tiếp với viên chỉ huy ngồi ở bàn giấy. Y đọc, cau mặt rồi ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào mắt nàng. Stephanie cố chịu cái nhìn xoáy thẳng ấy,không hề tỏ ra bối rối. Y đập bàn:
- Chị nói dối.
Y trỏ tấm thẻ quân nhân nói dằn từng tiếng:
- Chị là Stephanie Mourlon, chưa chồng.
Stephanie lúng túng:
- Tôi xin...
Y giận dữ đứng phắt dậy, quát:
- Im!
Tất cả các quân nhân có mặt vội dập gót chân, lập nghiêm. Viên chỉ huy hất đầu ra hiệu cho hai tên lính. Chúng lao đến, lột áo nàng, khiến nàng bị để từ thắt lưng trở lên. Viên chỉ huy bước đến gần nàng, đỡ cán ngọn roi da một người đưa cho y, rồi nhìn rất lâu vào ngực nàng, mắt, miệng và cặp vú nàng. Y chặc lưỡi một cái rồi quay sang nhìn đám tùy tùng.
Stephanie hoảng hốt. Lúc này nàng hoàn toàn trong tay chúng. Viên chỉ huy cầm roi đi vòng quanh nàng, trong lúc đám tùy tùng của y bước lại, đứng xung quanh. Hai tên sĩ quan tùy tùng nắm hai tay nàng thay cho hai tên lính gác, ấn nàng quỳ xuống. Một tên lấy ủng ấn lên đầu nàng. Stephanie thét to một tiếng. Và nàng không ngờ: ngọn roi da đã quật xuống lưng nàng.
- S... - viên chỉ huy nhìn vào tấm thẻ quân nhân của nàng.
Nàng nghiến chặt răng, cố nghĩ đến René để lấy can đảm. Nàng nhẩm đi nhẩm lại một câu: "Ta làm tất cả những việc này... ta chịu đựng tất cả những nhục nhã này là vì chàng, để cứu chàng và chàng đã thoát chết nhờ ta..."
Ngọn roi da lại quật xuống và Stephanie lại thét lên đau đớn.
- T... - Viên chỉ huy nói tiếp.
Hắn đánh nàng một cách chậm rãi, như thể tận hưởng nỗi khoan khoái được quật ngọn roi lên da thịt nàng. Cứ mỗi roi hắn lại đánh vần một chữ trong tên của nàng. Stephanie cảm thấy da lưng nàng rách toác và bây giờ ngọn roi cứa thẳng vào thịt nàng. Cơn đau làm nàng muốn ngất đi, nhưng nàng cố lấy hết nghị lực cho mình tỉnh táo, cố chỉ nghĩ về René, về chàng, để quên đi thực tại.
Nàng tự nhủ "Ta chịu đựng tất cả những thứ này là vì chàng. René yêu quý, để chàng được sống, em sẵn sàng chịu đựng mọi cực hình".
Viên chỉ huy bình thản quật từng ngọn roi lên tấm lưng nõn nà của Stephanie. Đến hai chữ cuối cùng, hắn quật liền hai roi.
- I, E - hắn khoái trá nói. Bây giờ đến họ nàng "Mourlon".
- M...
Những ngọn roi này hắn giáng mạnh hơn nhưng sao nàng không thấy đau như lúc hắn đánh vần tên "Stephanie". Phải chăng nàng đã quen với cái đau. Đến ba chữ cuối cùng, tên chỉ huy dằn từng tiếng:
- L... O.... N... - và nàng không chịu nổi nữa, thét lên kinh hoàng.
Hai tên lính kéo nàng đứng lên. Tên chỉ huy nhăn nhở nhìn nàng:
- Bây giờ thì mi biết tên họ của mi rồi chứ, Mourlon?
Nàng cúi đầu.
- Nhắc lại lần nữa!
- Stephanie Mourlon!
- Tốt lắm. Vậy là trí nhớ của mi đã trở lại! Ta tha cho mi. Tính ta thương người... ta tốt... còn mi thì đẹp... mi đẹp lắm, Stephanie Mourlon...mi đau hả?... nhưng đấy chỉ là một sự trừng phạt nhỏ thôi bởi mi đã nói dối...Cởi ra! - Đột nhiên tên chỉ huy ra lệnh cho nàng.
Stephanie hoảng hốt.
Ta phải làm gì bây giờ? Không, ta không thể làm gì được và cũng không nên làm gì. Chỉ cần ta tỏ ý cưỡng lại, bọn chúng sẽ lại đánh đập ta mất. Nàng chậm chạp cởi. Bây giờ nàng đã hoàn toàn khoả thân trước mặt chúng. Nàng đếm: tên chỉ huy cầm roi, bốn tên tùy tùng, hai tên đang canh giữ nàng. Hai tên lính canh ngục đã ra ngoài từ nãy. Vậy là họ có 7 tên tất cả.
Stephanie chờ đợi. Nàng đã hết sợ, đúng hơn là nỗi sợ đã vượt quá sức chịu đựng của nàng và bây giờ nàng như trơ ra. Nàng cắn răng chịu đựng. Nàng căm thù bọn chúng. Nàng tự nhủ: "Ta sẽ không chống cự, nhưng cũng không sợ sệt. Ta sẽ chịu đựng tất cả. Sẽ đến một ngày nào đó ta sẽ trả thù".
Tên chỉ huy nắm tay kéo nàng vào một gian phòng phía sau. Đám tùy tùng theo rồi đóng cửa lại. Stephanie nhìn thấy trong phòng có một chiếc giường to và một đống gối. Một tên hất nàng ngã nằm xuống sàn nhà.
- Nằm xuống! - Tên chỉ huy cầm roi quát.
Trước khi nằm hẳn xuống, Stephanie đưa mắt nhìn bọn chúng để nhận mặt. Tất cả 7 tên này sắp làm nhục nàng. Nàng cần ghi nhớ mặt chúng để sau này sẽ trả thù từng tên. Nàng sẽ giết chúng! À, không, sẽ làm chúng thành những kẻ tàn phế suốt đời!
Nàng nằm xuống, nhưng...
Khi tên chỉ huy cầm roi bắt đầu cởi áo thì nàng nhanh như chớp co hai chân đạp mạnh vào hạ bộ hắn...
Nhưng hắn vội lùi lại và nàng đạp trượt! Đám tùy tùng chạy đến giữ chặt hai chân nàng lại. Tên chỉ huy cưỡi lên bụng nàng, bắt đầu đánh nàng. Hắn tát rất mạnh và má bên này rồi má bên kia, nắm cặp vú nàng vặn xoáy làm nàng đau khủng khiếp. Vừa đánh hắn vừa quát:
- Mày là con bò cái... Mà là con bò cái... Rồi mày sẽ thấy...
Stephanie gào thét nhưng không giãy giụa... Trong lúc bị cưỡng hiếp, nàng gào thật to mong quên đi, át đi những cử chỉ của hắn, cũng như tiếng rên khoái trá của hắn.
Tên thứ hai, thứ ba, thứ bốn, thứ năm, thứ sáu đều "theo gương" chỉ huy và nàng vẫn tiếp tục gào để quên đi tất cả.
Tên cuối cùng đã đứng bên nàng và nàng thấy vóc người cao lớn, chắc nịch, rắn rỏi của hắn như một bức tượng khổng lồ, gồ ghề và hoang dã nom vừa ghê sợ lại vừa có cái tò mò thu hút.
Hắn không thô bạo, không vội vã, dường như muốn tận hưởng khoái lạc của sử cưỡng chiếm ác độc này. Và dường như hắn muốn cả nàng, dù không chịu, cũng phải thụ hưởng cùng hắn.
Hắn thì thầm một cái tên hình như là "Serguéev!" Nàng nghe như thể đó là một mật hiệu, một mật lệnh.
Stephanie đáp lại:
- Serguéev!
Tấm thân hắn đè nặng lên nàng và xấu hổ, nhục nhã, nàng buông thả cho hắn... Nàng lúc này ra sao, không hiểu nổi nữa. Và nàng ấm ức khóc. Cũng chẳng hiểu vì sung sướng hay vì căm giận.
Cuối cùng, hắn từ từ nhấc tấm thân nặng nề ra khỏi nàng. Stephanie kiệt sức nhưng đồng thời cũng lâng lâng một cảm giác thanh thản kỳ lạ. Nàng chỉ nghĩ một điều: vậy là nàng sống. Vậy là nàng đã thoát khỏi nỗi nguy hiểm. Nàng sẽ không bị chúng trói vào vòng sắt chôn trong bức tường kia nữa. Nàng đã chấp nhận làm nô lệ cho chúng để chờ ngày giải thoát.
Stephanie mừng rỡ nghĩ đến Pompette, đến René, đến hai đứa con sinh đôi thân yêu và nàng có nghị lực, đủ dũng cảm vượt qua những thử thách này. Nàng sẵn sàng chịu đựng tất cả. Và như vậy là nàng đã vượt qua được tình trạng xấu nhất rồi.
Bọn chúng lục tục ra khỏi gian phòng. Serguéev ra sau cùng và lát sau hắn quay vào, quăng bộ quần áo lên tấm thân loã lồ của nàng.
Stephanie dậy, mặc quần áo và đợi. Hai tên lính coi tù bước vào. Nhìn chúng, nàng thấy ngay rằng chúng không hề biết chuyện gì vừa xảy ra ở đây. Nàng xấu hổ, nhưng vẫn ngẩng cao đầu. Nàng chỉ là tù binh và bọn chúng muốn làm gì nàng chẳng được: giết, hành hạ, cưỡng hiếp, đánh đập...
Hai tên lính giải nàng đi qua gian phòng lớn và những tên vừa cưỡng hiếp nàng đều có mặt ở đó. Chúng đang cúi xuống tấm bản đồ trải rộng. Chúng không thèm ngẩng lên nhìn nàng, trừ Serguéev đưa mắt theo hai tên lính đang giải nàng đi xa dần. Stephanie thoáng nhận thấy vẻ ái ngại trong mắt hắn... có vẻ hắn muốn giúp gì nàng chăng?
Hai tên lính đưa nàng ra hành lang rồi xuống thang gác trơn như mỡ, vào một phòng giam hẹp và ẩm thấp, chỉ có một cửa sổ nhỏ trên cao, để ánh sáng bên ngoài lọt vào, Stephanie nằm vật lên tấm phản nhỏ có nệm rơm. Mùi rơm ẩm mốc xộc vào mũi nàng.
Hai tên lính đã đi ra ngoài và khoá cửa phòng giam lại. Còn một mình, nàng chìm vào một trạng thái gần như như bất tỉnh, hôn mê.
Chúng đem vào cho nàng một cà - mèn đồ ăn và một xô nước. Nàng cố gắng nuốt thứ thức ăn nguội tanh, nấu bằng khoai tây với ít mỡ gân. Nàng kiên nhẫn nhai rất lâu và nhớ lại thưở nhỏ nàng đã từng nhai như thế những rễ cây ngòn ngọt, khi nàng dạo chơi trong những khu rừng bao quanh lâu đài của nàng.
Tối hôm đó không xảy ra chuyện gì. Người ta lại đem đến cho nàng một cà - mèn thức ăn và một xô nước. Số phận nàng sẽ ra sao đây Liệu chúng còn tra hỏi nàng nữa không? Người đêm qua cứu René thoát khỏi lưỡi kiếm tên chỉ huy đã quên nàng chăng? Stephanie có một linh cảm kỳ quái là người đó sẽ là ân nhân của nàng, sẽ giải thoát cho nàng ra khỏi căn hầm tối tăm và hôi hám này.
Hôm sau, Serguéev đến và kéo nàng đứng dậy không cần ý tứ gì hết. Hắn không biết tiếng Pháp và nàng không thể nói năng gì với hắn. Hắn chỉ là một con thú hoang dã.
Bốn, năm hoặc sáu ngày gì đó cứ tiếp diễn. Nàng không biết là mấy ngày, bởi nàng chẳng buồn biết đến nữa.
Nàng được chuyển sang một phòng giam khác, đỡ hơn và còn có giường, có chăn đệm. Thức ăn cũng bắt đầu khá hơn đôi chút. Ngày nào Serguéev cũng vào, có hôm hai lần. Nàng cảm giác như hắn cần đến nàng, như hắn mê mệt nàng và nàng loé lên một tia hy vọng. Lúc này nàng chỉ cầu mong có một điều là thoát chết. Ngoài ra nàng bất chấp.
Rồi một hôm chúng dẫn nàng ra hành lang, leo lên một thang gác tối tăm và dốc đứng. Lần này nàng được bàn giao vào tay một đám phụ nữ Nga. Họ nhận nàng như nhận một thứ hàng hoá nào đó.
Stephanie bước vào gian bếp rộng, một bếp lò lớn lửa cháy rừng rực. Trước mặt nàng là một thùng gỗ to, đựng nước nóng, bốc hơi mù mịt. Những người đàn bà kia kỳ cọ cho nàng bằng những động tác thô bạo, như thể kỳ cọ cho một con vật.
Đám phụ nữ giao nàng cho một tốp quân nhân mà nàng chưa hề gặp bao giờ. Đám quân nhân này có vẻ "cao cấp" hơn những quân nhân hôm trước, bởi họ ăn mặc sạch sẽ, và dáng điệu cũng đàng hoàng, nghiêm chỉnh hơn.
Đám này bao quanh nàng, Stephanie đi giữa họ. Sau khi lên một thang gác, họ dẫn nàng dọc theo một hành lang rồi đến một ô cửa có hai lần cánh, trông ra một sân rộng. Ngoài đó lính tráng đang tập, một số xếp thành hàng.
"Chúng sắp bắn ta đây - nàng thầm nghĩ - Thế là hết!" Đầu óc nàng rối bời. Nàng nghĩ đến đủ thứ chuyện nhưng vẫn bước chân theo đám áp giải đi ngang qua sân.
Lại vào một cánh cửa, một hành lang, rồi cánh cửa nữa, hành lang nữa, cầu thang nữa. Tưởng như ang cứ đi hết cửa này, hành lang kia, cầu thang nọ không bao giờ dứt. Cuối cùng họ dẫn nàng vào một gian phòng lớn, sang trọng như phòng khách của một cung điện. Sàn lát đá cẩm thạch bóng lộn, trần cao treo đèn chùm pha lê, xung quanh là các thứ rèm quý. Một bàn giấy bằng gỗ gụ.
Đằng sau chiếc bàn đồ sộ và chạm trổ cầu kỳ là một chiếc ghế bành lớn. Một người khoảng 50 tuổi, ria mép rất rậm ngồi trong ghế. Đám áp giải Stephanie rẽ ra để nàng bước tới trước mặt người đàn ông oai vệ kia. Ông ta có vẻ quen với tác phong của một nhân vật mang tước vị cao và quyền hành lớn, nhìn nàng chăm chú bằng cặp mắt xanh biết. Nàng cố bình thản lại.
- Phu nhân Dytteville hay cô Stephanie Mourlon?
- Phu nhân Dytteville.
- Bà làm gì trong quân đội Pháp?
Ông ta nói bằng một thứ tiếng Pháp không chê vào đâu được, đồng thời còn văn hoa nữa. Giọng ông ta dịu dàng nhưng đầy giả tạo.
- Tôi săn sóc thương binh.
- Chỉ những seour trong tu viện Saint Vincent de Paul mới làm công việc ấy, chúng tôi biết. Bà đừng nói dối vô ích!
- Các nhân viên nấu bếp cũng làm công việc cứu chữa thương binh ngoài chiến trường khi cần thiết.
- Thôi được. Bà sống tại Paris?
- Vâng.
- Vâng, thưa đại tá - một sĩ quan tùy tùng đứng sau lưng viên đại tá nhắc.
Stephanie nhắc lại:
- Vâng, thưa đại tá.
- Paris... Paris...
Viên đại tá đột nhiên trở nên mơ màng, cặp mắt như nhìn tận đâu xa lắc. Ông ta xoa hai bàn tay:
- Paris! Tôi đã sống ở Paris một thời gian dài! Một thành phố tuyệt diệu! Mọi người đều tươi vui, tận hưởng cuộc sống! Paris đúng là thần tiên! - Rồi ông ta thở dài - Chẳng bao lâu nữa Paris cũng sẽ bị đào xới lên thành những chiến hào ngang dọc, giống như nơi đây lúc này... Ôi, tôi sẽ không còn được thấy Paris của ngày hôm qua nữa...
Stephanie ngơ ngác nhìn viên đại tá. Nàng không sao hiểu nổi, làm sao ngài thị trưởng Haussman lại có thể sai người đào bới Paris lên thành những chiến hào ngang dọc? Làm sao có chuyện đó được? Cuộc "trò chuyện" này làm nàng lúng túng, không còn biết nên có thái độ như thế nào nữa.
Stephanie đinh ninh sẽ bị hỏi về số lượng sư đoàn, trung đoàn, về các cấp tư lệnh, chỉ huy, vậy mà người ta lại gợi nàng nhớ đến những kỷ niệm về Paris. Nàng nhìn viên đại tá và cố hiểu xem thế này nghĩa là sao.
Stephanie không muốn quay trở lại hầm giam tăm tối, không muốn gặp tên chỉ huy cầm roi, không muốn lại bị tên Serguéev kia cưỡng hiếp một cách chậm chạp nhưng hoang dã. Nhưng nàng phải làm gì? Là tù binh, nàng đâu có quyền muốn.
- Ta đã từng là bạn của ngài Morny và bây giờ ta vẫn quý ông ta. Đúng là một người quý phái, thông minh và hào hoa...
Nàng mỉm cười nhìn viên đại tá. Nàng chợt nhớ lại đám cưới Amélie, nhớ lại lúc nàng cầm cuốn sổ nhỏ ghi tên những chàng trai nàng nhận lời nhảy, nhớ lại lúc René đứng bên nàng, nhớ lời mời của ngài Morny...
- Ngài Morny! - Stephanie ngạc nhiên - Ôi, hôm nay tôi được gặp ngài đúng là một sự ngẫu nhiên lý thú. Tôi đã nhảy với ngài Morny trong tiệc cưới của ông Achille Resmont và cô bạn Amélie de Fermondy. Ngài có biết hai người này không, thưa đại tá?
Stephanie nói bằng giọng tự nhiên và đượm vẻ kiêu kỳ khiến mọi người kinh ngạc. Nàng như không còn là nữ tù binh đang bị hỏi cung nữa, không còn là người phụ nữ ai muốn làm gì cũng được. Nàng đã biến thành một nữ quý tộc danh giá, đang trò chuyện trong phòng khách sang trong về những người mà cả chủ nhân - viên đại tá - và nàng - vị khách quý - đều quen biết.
Viên đại tá quay sang nói một câu gì đó bằng tiếng Nga với đám tùy tùng rồi đứng dậy, nói với Stephanie:
- Tôi không được hân hạnh quen ông Resmont, thưa phu nhân thân mến, nhưng tôi có được nghe nói về ông ta... hồi tôi ở Paris...
Ông ta quay sang xì xồ với đám tùy tùng, rồi nhìn Stephanie, dường như xin lỗi đã nói với ho bằng thứ tiếng nàng không biết.
- Thưa phu nhân thân mến, tôi vừa nói với các sĩ quan tùy tùng là tất cả chúng ta đều yêu Paris, yêu nước Pháp, yêu phong cách hào hoa của dân Paris. Tôi còn nói rằng những bộ quân phục này làm chúng tôi nhức mắt... chỉ vì lòng ái quốc... khốn nỗi hai nước chúng ta lại đang có chiến tranh.
- Vâng, đúng thế, chúng ta đang có chiến tranh, thưa đại tá.
Viên đại tá khẽ nhún vai, tuy rất nhẹ nhưng vẫn không lọt qua nổi mắt nàng. Nàng mỉm cười chờ đợi. Chỉ một cái tên nàng đột nhiên nhớ ra và nói lên đã đảo ngược tình thế.
- Tôi chưa hiểu... có thật là phu nhân đã nhảy với ngài Morny... trong bộ quân phục phu nhân đang mặc chăng?
Stphanie dang nhẹ hai cánh tay để tỏ rằng nàng mặc quân phục cũng rất thích hợp, không có gì khiến người khác phải lấy làm lạ. Và nàng nói bằng giọng hồn nhiên:
- Bộ quân phục của tôi?
- Vâng, bộ đồ của nữ đầu bếp trung đoàn lê dương Bắc Phi.
Nàng dừng lại một chút, thở dài rồi nói bằng giọng du dương, thứ giọng khó nam giới nào cưỡng nổi bởi sức quyến rũ của nó.
- Ôi, đại tá.
Nàng như chân thành lấy làm tiếc là ông ta đã không biết được tại sao nàng lại mặc bộ quân phục này.
- Thưa đại tá, chúng tôi đang có cuộc hành quân sang nước Nga... chắc ngài phải thấy chứ...
Viên đại tá chưa hiểu nàng định nói gì. Thấy vậy nàng nói thêm:
- Ngài có biết những phụ nữ... Những người vợ...
Mặt viên đại tá rạng rỡ ra:
- Tôi hiểu rồi... Những người phụ nữ... những người vợ theo chồng ra chiến trường! Ôi, tình yêu! Tình yêu! Những người phụ nữ đó khoác bộ quân phục lên người để được theo chân chồng! Họ gia nhập quân đội! Đúng là lãng mạn! Ôi, những phụ nữ Pháp và tình yêu! Phu nhân cũng như vậy chứ gì?
Nụ cười và sự im lặng của nàng chính là sự thú nhận. Viên đại tá thích thú bước ra khỏi bàn giấy, đến bên nàng, nghiêng mình:
- Xin phu nhân ban cho chúng tôi niềm vinh dự được mời phu nhân tối nay dự bữa với chúng tôi. Chúng ta sẽ gác lại những gì đang chia rẽ nhau và chỉ nói đến Paris mà thôi.
Stephanie chìa tay ra. VIên đại tá nâng lên kính cẩn hôn. Stephanie trong đáy lòng rất hoảng sợ. Nàng vừa thắng điểm! Nàng vừa đoạt thắng lợi trong cuộc chiến đấu khó khăn, nhưng trò chơi này của nàng vẫn vô cùng nguy hiểm. Nàng chưa biết như vậy là sao: viên đại tá bố trí chuyện vừa qua để lừa nàng theo kiểu mèo vờn chuột hay ông ta thật sự nhớ Paris và muốn được sống lại những giây phút huy hoàng đó.
Viên đại tá quay sang các tùy tùng:
- Tối nay các ông sẽ là khách của tôi trong bữa tiệc. Người phụ nữ đẹp nhất thành phố Paris hoa lệ đã nhận lời ban cho chúng ta niềm vui được thấy nàng có mặt trong bữa tiệc tối nay.
Ông ta bước thêm vài bước, gọi:
- Boris Biotsky!
Giọng ông ta nghe hách dịch làm sao. Các sĩ quan tùy tùng đứng nghiêm, không dám hé một lời. Một trong số đó bước lên, dập gót giày:
- Có tôi, thưa ngài Đại tá.
Stephanie rùng mình, chăm chú nhìn viên sĩ quan. Đấy chính là người nói câu "Y đã chết hẳn rồi", đã gạt lưỡi kiếm của tên chỉ huy lúc hắn định giáng xuống René, kết liễu cuộc đời chàng. Cũng chính là người dã đập vỡ ngọn đèn bão của nàng. Chính chàng đã cứu René thoát chết... Và ngay lúc đó nàng đã biết chàng là "đồng minh" của nàng.
- Boris thân mến. Ta biết ông thông thạo về những mode trang phục mới nhất...
Boris nuốt nước bọt.
- Thưa Đại tá, chúng ta đang ở ngoài mặt trận và bây giờ đang chiến tranh.
- Boris! - giọng viên đại tá chuyển sang đe nẹt, hăm doạ, nhưng sau đó lập tức lại dịu dàng mơn trớn, tuy nhiên chất hăm doạ chỉ lẩn vào bên trong, không hề biến đi - Tối nay phu nhân Dytteville cần có một tấm áo dài lộng lẫy, xứng đáng với tước vị phu nhân và với ta. Với ta!... Ông nghe rõ rồi chứ? Thôi, đi mà thi hành ngay!
Boris bước đến trước mặt Stephanie, nghiêng mình thi lễ.
- Tôi sẽ làm cho phu nhân thành một bà hoàng! - nói xong Boris đưa tay cho nàng khoác.
- Tốt lắm, ta khen! - viên đại tá đột nhiên bật cười, vỗ tay tán thưởng.
"Thằng điên!" Stephanie nghĩ thầm lúc khoác cánh tay Boris ra khỏi phòng khách của viên đại tá. "Tên đại tá này đúng là một con quỷ, một tên bạo chúa và một thằng vũ phu. Ta kinh sợ hắn nhưng cũng hy vọng có thể nhờ hắn mà ra khỏi đây, ra khỏi Sebastopol. Dù sao thì tuy là tù binh nhưng ta cũng đã từng khiêu vũ với ngài Morny! Và ta phải khai thác tình huống này".
Lại hành lang, cầu thang. Khoác tay Boris, ông sĩ quan "ân nhân" này dẫn nàng đi mãi, cuối cùng tới một cánh cửa nhỏ và ông ta đẩy cửa mở ra, tránh sang một bên để nàng vào trước.
Đó là một gian phòng trần thấp, tường quét màu sặc sỡ nhưng đã ố. Chủ yếu là màu đỏ, xanh lục và vàng. Góc phòng có một pho tượng thánh mạ vàng óng ánh. Bên cạnh pho tượng là một ngọn đèn đốt bằng dầu thực vật, toả ánh sáng. Stephanie nhìn thấy ba bông hồng đặt bên cạnh pho tượng thánh.
Một phụ nữ trạc 50 tuổi, cầm bàn là đang ủi những bộ quân phục trên mặt bàn rất lớn, chất đầy quần áo. Nhìn thấy Boris, bà ta ngừng tay vội đặt bàn là xuống rồi quỳ mọp trước ông. Không thèm để mắt đến bà ta, Boris dẫn Stephanie đến gần một chiếc ghế bành rộng, mời nàng ngồi.
- Cô ngồi xuống, Stephanie - ông ta gọi tên nàng theo kiểu như tên phụ nữ Nga - Cô thường mặc áo dài màu gì?
Do mối cảm tình sẵn có và thấy cách xưng hô thân mật của Boris, nàng cũng dùng cách thân mật đáp lại:
- Xanh lam, Boris! Đó là màu của lính trong trung đoàn lê dương Bắc Phi... Màu đó rất hợp với tôi...
- Ôi, cô đừng chua chát như vậy. Cô cần mặc màu gì nhạt, dịu dàng và thanh thoát, óng ánh như cặp mắt của cô vậy. Bằng thứ soie mượt mà như làn tóc cô. Nếu là xanh lam, phải là thứ xanh lam tươi mát, nhẹ nhõm đồng thời cũng đằm thắm như tâm hồn cháy bỏng của cô. Tại Sebastopol này cô muốn gì cũng có. Tôi sẽ tìm cho cô một tấm áo màu xanh lam thơ mộng.
- Ôi, Boris! Anh đúng là thi sĩ và là người có khiếu thẩm mỹ tuyệt vời.
- Tôi đã từng sống ở Paris, đi cùng với ngài Đại công tước.
- Đại công tước?
- Ngài đại tá ấy chính là Đại Công tước Kirill Krassoktin... cô phải cẩn thận với ông ta. Ông ta đa nghi lắm đấy.
-... Bẳn tính và thất thường nữa... Boris... - nàng nhìn thẳng vào mắt người sĩ quan - Hôm trước trên cao nguyên, có phải là anh không đấy?
- Vậy là cô nhận ra được rồi à?
- Tôi nhận được qua giọng anh nói. Cảm ơn anh, Boris! Anh đã cứu được người đàn ông tôi yêu và... từ lúc anh đạp vỡ ngọn đèn bão của tôi, lúc nào tôi cũng nghĩ đến anh. Tôi tin chắc sẽ được gặp lại anh. Tôi đặt niềm tin vào anh, Boris. Tôi đã có được hai phép lạ, một là gặp anh và hai là vụ vừa rồi, khi nhắc đến ngài Morny...
- Stephanie, tôi còn muốn tạo cho cô những phép lạ khác nữa... Tôi sẽ cố gắng bằng tất cả trái tim tôi, Stephanie...
- Tại sao?
- Mẹ tôi là người Pháp và cô đẹp lắm, Stephanie... đẹp đến nỗi...
Boris nâng bàn tay nàng lên và rất từ từ, đặt lên đó một cái hôn. Stephanie thấy rõ cặp môi áp vào bàn tay nàng nóng hổi và ngừng lại đó một lúc như ve vuốt. Boris say đắm nhìn nàng. Chàng khẽ nói rất dịu dàng, trìu mến...
- Hãy tin ở tôi, Stephanie... Tôi sẽ làm những phép lạ cho cô. Không, cô đừng nói gì hết... Tối nay tôi sẽ đến tìm cô...
Đột nhiên chàng quay ra phía người đàn bà đang quỳ, nói vài câu ra lệnh bằng tiếng Nga ngắn gọn, rồi cầm ngọn roi đó, quất vào mụ ta. Mụ ta vội vã chui ra theo một khung cửa thấp. Nàng thấy chàng sĩ quan này rất đẹp trai, có tấm thân chắc nịch, cặp mắt dịu hiền, sâu thẳm và hơi buồn. Màu xanh của mắt chàng thẫm lại và như luôn thay đổi sắc thái.
Cả một tốp phụ nữ, chừng một tá ùa vào phòng và quỳ sụp dưới chân Boris. Chàng vẫn không rời mắt khỏi Stephanie, trong lúc ra lệnh:
- Anna!
Một cô gái trẻ giơ cả hai tay về phía Boris. Stephanie không biết dáng điệu đó là cầu van hay ca tụng chàng. Boris nắm vai cô tay đẩy đến gần Stephanie.
- Con nữ nô này biết võ vẽ tiếng Pháp. Cô cứ việc sai phái nó! Cô cần phải đẹp, rất đẹp, đẹp vô cùng nữa kia đấy!
Nói xong chàng cùng đám phụ nữ ra khỏi phòng. Cô gái nữ nô vẫn đang quỳ mọp dưới chân nàng. Stephanie định kéo cô gái đứng dậy, nhưng cô ta không dám, vẫn cứ quỳ nguyên như thế.
- Cô tên gì?
- Con là Anna! Ông chủ đã trao con cho bà.
- Cô thường làm công việc gì?
- Con làm bất cứ việc gì ông chủ sai. Con là nông nô... con chỉ biết tuân lệnh... Con rất sung sướng được bà sai bảo.
- Cho ta chiếc lược và bàn chải.
Anna không tìm ra được thứ tiếng Pháp để đáp lại. ô vội vã chạy đến hai cánh cửa nhưng cả hai đều đóng chặt.
- Ôi, bà đợi cho một chút - cô ta nói.
Một giờ sau, đám đầy tớ nữ chen chúc ùa vào, mang đủ thứ bao bọc, đem đặt lên mặt bàn. Mụ chỉ huy có tuổi, chắc là quản gia, mở gói to nhất và dài nhất, trong một không khí im lặng trang nghiêm. "Ở Sebastopol này thứ gì cũng có" Stephanie thầm nghĩ. Trong gói là một tấm soie tuyệt đẹp màu xanh da trời. Đám đầy tớ reo hò thán phục.
Stephanie bỗng trào nước mắt. Nàng đứng dậy lúc mụ quản gia bước đến lấy số đo. Mụ cởi bỏ bộ quân phục đầu bếp trên người nàng ra, rồi đo. Sau đấy mụ mở cuộn vải soie lên bàn. Dáng điệu nhanh đến nỗi Stephanie không thể ngờ, mụ cắt thành những mảnh rồi đưa cho đám phụ nữ dưới quyền, miệng ra mệnh lệnh bằng tiếng Nga, chắc là hướng dẫn cách may.
Vì phu nhân Dytteville, cả một xưởng may được cấp tốc thành lập và đám nữ nô làm việc hối hả như tổ kiến.
Một tên lính đẩy cửa bước vào, bưng một khay đầy các món ăn ngon lành, đặt trước mặt Stephanie. Bây giờ thì không còn thứ gì làm nàng ngạc nhiên nữa. Nàng cảm thấy như lạc vào một thế giới kỳ quái và huyền ảo. Nàng bảo Anna, lúc này đang thoăn thoắt khâu cùng với những phụ nữ khác.
- Chị ăn với tôi...
- Không, không! - cô gái hốt hoảng đáp - May xong áo cho bà chúng con mới ăn. Phải làm sao cho bà đẹp lộng lẫy để đến với ngài Đại Công tước.
"Vậy ra là thế!" Stephanie thầm nghĩ "Sau tên chỉ huy cầm roi, sau những tùy tùng của hắn, sau thằng cha dữ dội Serguéev bây giờ đến ngài Đại Công tước!" Lúc nãy nàng được đám đầy tớ gái kỳ cọ tắm rửa và bây giờ thì được một đám khác may quần áo và trang điểm.
"Nhưng không sao! - Stephanie nghĩ tiếp - Vậy là ta với mi sẽ gặp lại nhau kiểu như vậy. Ta thề mi sẽ không chiếm đạt được thân xác ta đâu mà ta cũng không chịu quay trở lại hầm giam!".
Stephanie để đám nữ nông nô thử áo trên người nàng. Sau khi bọn họ hoàn chỉnh và đã mặc tất cả lên người nàng. Stephanie lấy lược chải tóc. Bọn họ mang đến cho nàng gương soi và các thứ phấn sáp để nàng tha hồ lựa chọn.
Lúc Boris quay vào đó, Stephanie kiêu hãnh nhìn chàng. Chàng sĩ quan Nga đứng sững người, kinh ngạc, không nhận ra được nàng nữa. Chàng từ từ bước đến, chân rón rén như thể sợ hình bóng tuyệt diệu kia sẽ đột nhiên biến mất.
- Stephanie!
Nàng đứng bất động, ý thức được giá trị của mình và tràn đầy tự tin, thì thầm với Boris, như một mệnh lệnh:
- Anh hãy thưởng gì cho họ đi, Boris!
Vừa nói, tay nàng vừa trỏ đám phụ nữ nông nô đang đứng nép vào tường. Chàng ngạc nhiên, lấy một ít tiền quăng cho họ.
- Chỉ có thế thôi à?
Boris lại thọc tay vào túi và quăng ra một nắm tiền thêm cho đám phụ nữ nông nô, mắt không thèm nhìn họ mà vẫn không rời Stephanie. Đám nữ nông nô quỳ ngay xuống, lầm rầm cảm ơn ông chủ.
Boris đưa tay ra để Stephanie khoác và họ thong thả bước, như để đến dự một cuộc vũ hội cung đình. Họ lại qua cả một loạt hành lang, cầu thang, và nàng chỉ nhận ra được đôi chỗ lúc trưa đã đi qua, bởi quá nhiều và hình dáng mỗi nơi một khác nàng không sao nhớ nỗi.
Đến một chỗ, Boris rẽ ngang và họ bước vào gian đại sảnh như những gian đại sảnh nàng được đọc trong cuốn tiểu thuyết hiệp sĩ. Một lò sưởi rất lớn choán tới một phần ba bức tường phía sau. Trước lò sưởi là một chiếc bàn lớn được vô số giá nến, mỗi giá có rất nhiều đế cắm nến soi sáng. Hai bên lò sưởi, giống như trong một cung điện thời trung cổ, là hai dãy đuốc lớn cháy rừng rực.
Tất cả khách khứa đã có mặt. Nàng đưa mắt nhìn một vòng khắp lượt với vẻ mặt kiêu hãnh. Lúc đến gần, nàng thấy trên bàn có những lẵng hoa quý, những đĩa dát vàng, những bộ đồ ăn bằng bạc nạm xà cừ. Trong lò sưởi khổng lồ, những khúc gỗ to đang cháy.
Đầu ngẩng cao, miệng tươi cười, Stephanie đẹp lộng lẫy. Tim nàng thắt lại khi nghĩ, trong cuộc chiến tranh quân Pháp khó mà thắng được lắm, bởi tiếp tế khó khăn, nhà trại dựng vội không chống chọi nổi với mưa và bão tuyết dữ dội ở đây.
Boris dẫn nàng đến chiếc ghế bành thứ hai và nàng đoán đó là vị trí của nàng trong buổi tiệc.
Đại công tước đứng đón nàng. Ông ta mở một chiếc hộp nhỏ.
- Xin công nương cho phép.
Nàng nhìn vào hộp, thấy một sợi dây chuyền vàng đính những hạt kim cương lấp lánh trên đáy hộp bọc nhung đen.
- Tặng công nương để tỏ lòng thán phục nhan sắc phi thường của công nương.
Stephanie không hề ngạc nhiên. Bởi nàng biết giá trị của mình và những lời ca tụng như vậy nàng đã từng nghe thấy nhiều lần. Nàng mỉm cười đỡ sợi dây chuyền đặt lên ngực, chỗ bắt đầu khe vú. Dáng điệu vô cùng duyên dáng, nàng quay người, hướng gáy ra phía trước cho Đại Công tước, để ông ta sửa lại sợi dây chuyền và cải khoá cho nàng.
Viên Đại Công tước vội vã giúp nàng và Stephanie thấy bàn tay ông ta rụt rè chạm vào làn da ở gáy nàng. Ông ta cài xong, nghiêng mình mời nàng ngồi xuống ghế. Ngồi xuống xong, Stephanie duyên dáng đưa tay mời Đại Công tước rồi lần lượt tất cả những khách khứa ngồi theo.
Thái độ xử sự của nàng rõ ràng là thái độ của nữ chủ nhân, như thể chính nàng là bà chủ và tất cả những vị khách kia đều do nàng mời và bây giờ được nàng tiếp. Mọi người đều phục tùng Stephanie và họ sửng sốt thấy dáng vẻ kiêu hãnh, đài các của nàng.
Stephanie thầm quyết định, ván bài này nàng phải thắng. Nàng phải đoạt lấy tư thế chủ động, chi phối mọi thứ ở đây, phải bắt những kẻ thù Nga kia không được coi nàng là tên tù binh Pháp thảm hại mà là một bậc mệnh phụ cao quý, để lát nữa sau dạ tiệc, nàng được quyền có một phòng riêng với cô hầu Anna.
Trong lúc đó tim nàng đập dồn dập. Nỗi sợ hãi và lo lắng làm bụng nàng quặn đau. Thần kinh nàng căng thẳng đến tột độ và nàng phải lấy hết nghị lực để thực hiện cho được điều nàng dự tính và quyết tâm hoàn thành.
Đám gia nhân, mặc đồng phục bằng satin, màu sắc sặc sỡ chạy lăng xăng, tiếp rượu vang. Viên Đại tá đứng lên, nâng cốc. Mọi người cũng cầm cốc đứng lên theo. Stephanie cũng vậy.
- Chúng ta hãy cạn cốc chúc thắng lợi của chúng ta! - viên đại tá Đại Công tước nói.
Trong lúc xung quanh hoàn toàn lặng lẽ, Stephanie lạnh lùng đặt ly rượu xuống bàn. Mặt nàng nhìn tất cả các cặp mắt đang ngạc nhiên chĩa về phía nàng. Stephanie nhìn sang Đại Công tước đứng bên cạnh:
- Thưa Đại Công tước Kirill Krassotkin, tôi là người Pháp. Tôi lại là người lính! Ngài và các vị có mặt ở đây sẽ nghĩ về tôi thế nào, nếu như tôi cạn cốc để chúc nước Nga chiến thắng?
Mọi người chưa biết phải phản ứng ra sao thì Stephanie đã cầm cốc rượu trở lại, đứng lên nói tiếp. Nàng cố giữ để bàn tay khỏi run:
- Thưa các quý ngài - nàng nói giọng quả quyết - Tôi xin cạn cốc chúc hoà bình giữa hai tổ quốc chúng ta!
Nàng ngửa cổ uống một hơi cạn cốc vang rồi quăng chiếc cốc rỗng ra phía sau lưng.
- Chúc hoà bình! - Viên đại tá gầm lên.
- Chúc hoà bình! - các khách sĩ quan đồng thanh nhắc lại lời cấp chỉ huy.
Nét mặt Stephanie vẫn tươi cười trong khi hai bàn tay nàng phải bấu chặt vào thành bàn để khỏi xỉu đi mất, do không chịu nổi sự căng thẳng này. Nàng chỉ là tên tù binh thảm hại và đơn độc vậy mà đang phải đương đầu với tất cả những kẻ nắm toàn bộ quyền lực ở đây.
Bữa tiệc bắt đầu. Một bữa tiệc linh đình đến mức không thể tưởng tượng nổi. Nguyên các món nguội để ăn phụ cũng đã gồm rất nhiều loại cá, thịt, rau tươi... Đến các món nóng thì mỗi món mỗi khác, món nào cũng ngon, quý và được đưa ra liên tiếp hết món này đến món khác.
"Sebastopol, chỉ thiếu quân số thôi, còn chưa bị phong toả chút nào, vẫn liên lạc thoải mái được với bên ngoài", Stephanie thầm nghĩ trong lúc nghe viên đại tá Đại Công tước tán tụng nàng. Ông ta so sánh mắt nàng với những bông lưu ly thảo. Hai tên gia nhân bê cả một chậu lớn chất đầy hoa quả tươi.
Stephanie lại thầm nghĩ "Quân ta không thể chiếm nổi Sebastopol bởi bọn chúng vẫn nhận được đầy đủ các thứ hoa quả phong phú thế này. Chúng cũng nhận được đầy đủ vũ khí đạn dược, rồi cả quân bổ sung nữa. Trong khi quân chúng ta thì chẳng có gì hết!".
Cuộc dạ tiệc đã bắt đầu náo động. Đám khách sĩ quan nốc rượu vào, hò hét ầm ĩ bằng cả tiếng Nga lẫn tiếng Pháp. Stephanie để ý hấy Boris uống rượu rất ít và thái độ lặng lẽ. Trong khi viên đại tá Đại Công tước đã hơi say, hết lời ca tụng nàng. Ông ta liến thoắng tán tỉnh Stephanie, bảo làn tóc nàng giống như một cánh đồng lúa chín, cặp môi nàng ngon như trái anh đào, da nàng nõn nà như cánh hoa hồng.
Cách tán tỉnh của viên đại tá quá tầm thường, thô thiển, nhưng Stephanie vẫn tỏ ra thích thú, khen ông ta nói tiếng Pháp giỏi và nàng vui vẻ khích thêm ông ta. Mặc dù trong đáy lòng chỉ muốn nhổ vào cái bộ mặt đáng ghét kia, nhưng nàng vẫn tỏ ra lịch sự duyên dáng. Viên đại tá táo bạo cầm tay nàng:
- Công nương hãy nói là công nương yêu ta đi, con chim bồ câu của ta!
- Ôi, ngài Đại Công tước! - nàng mắng nhẹ, miệng vẫn tươi cười và rút tay ra khỏi bàn tay y - Ngài Morny đâu có ăn nói kiểu như ngài vừa rồi.
Nghe nhắc đến tên người bạn cao quý Pháp mà y xưa nay vô cùng thán phục, y giật mình vội thanh minh:
- Xin công nương thứ lỗi. Công nương đẹp quá. Xin công nương cho phép ta nói rằng nàng đẹp vô cùng và cho phép ta hy vọng nàng sẽ yêu ta.
- Ít nhất thì cũng phải nói cách như vậy, thưa ngài Đại Công tước! Thái độ tế nhị của ngài khiến tôi rất hài lòng.
Viên đại tá nhìn Stephanie chăm chú. Cặp mắt y đã dại đi. Stephanie cúi xuống khẽ nói với y như thể tâm sự.
- Ngài đại công tước, xin ngài hãy ban cho tôi sự tự do tình cảm của tôi... đó là sự tự do duy nhất tôi có thể còn được hưởng, bởi tôi là tù binh của ngài, thưa đại tá Kirill Krasssotkin... Nhưng ngài là một đại quý tộc, ngài rất lịch sự hào hoa và tôi cảm thấy như tôi đang ở Paris.
- Không... không... - viên đại tá nói giọng ngọt ngào, đưa miệng lại sát miệng nàng - Ta mới là tù binh của nàng... Stephanie!
Nàng không dám đẩy y ra một cách lộ liễu quá. Cặp môi viên đại tá đang tiến sát cặp môi nàng và nàng thì lùi dần lùi dần, đến lúc không thể lùi được nữa thì hai cặp môi sắp sửa áp vào nhau. Stephanie bối rối, không biết làm cách nào để tránh, nàng bèn thầm thì, cố để y khỏi tự ái:
- Ôi, ngài đúng là một người đầy sức quyến rũ, thưa ngài Kirill Krassotkin... Ngài làm cho đàn bà đều phải mê ngài. Tôi sắp sửa quên tôi là kẻ thù của ngài, trong khi bổn phận của tôi là phải côi ngài là kẻ thù.
Viên đại tá lần tìm bàn tay nàng, định ôm nàng. Miệng y phả ra toàn mùi rượu đang sắp áp vào miệng nàng. "Ván bài" của nàng lúc này đã đến pha nguy hiểm. Viên đại tá đã bốc nóng đầu và gần như thành điên cuồng. Stephanie đã thấy rõ mình không còn biện pháp gì nữa thì Boris ngồi bên đột nhiên cứu nàng. Chàng đứng bật dậy.
- Ôi, phu nhân làm sao vậy? - Chàng lấy giọng lo lắng hỏi - Sao mặt phu nhân đột nhiên tái nhợt đi thế kia?
Vien đại tá đột nhiên đứng phắt dậy, mạnh đến nỗi làm nàng hốt hoảng. Y loạng choạng vịn vào lưng ghế bành và nhìn thẳng vào nàng bằng cặp mắt đờ đẫn như bằng thủy tinh. Trong cặp mắt luôn biến đổi sáng tối.
Stephanie tựa đầu vào ngực Boris. Chàng cúi đầu xuống nàng, nói rất khẽ:
- Cô hãy xin lỗi đi...
Trông mặt chàng, Stephanie thấy chàng còn hốt hoảng hơn cả nàng. Bộ mặt tái nhợt đến mức không hiểu tại sao Boris lại bị kích động đến mức ấy. Nàng chỉ biết nàng đang rơi vào tình trạng cực kỳ nguy hiểm và Boris đang tìm mọi cách để cứu nàng.
Bữa dạ tiệc hôm nay chỉ là một thứ trò trá hình, một dạ hội hoá trang. Xung quanh nàng, các khách khứa đều say khướt. Họ la hét, cười hô hố, khóc rưng rức và nhiều người say quá, gục xuống bàn li bì, hoặc vắt đầu lên lưng ghế, mắt đờ đẫn.
Họ say nhưng họ cũng đang chờ sự kết thúc, một sự kết thúc đầy lý thú. Và họ đang chờ một mệnh lệnh của chủ soái. Nhưng mà mệnh lệnh gì? Nàng tự hỏi.
- Thưa ngài Đại Công tước - nàng lúng túng nói, như thể nàng nghẹn không thở nổi.
- Thưa ngài Đại Công tước - Boris nói - Phu nhân Dytteville thấy trong người khó chịu và xin ngài cho phép phu nhân về phòng nghỉ.
- Phòng của nàng ư? Phòng nào?... - viên đại tá dường như cố gắng định thần để hiểu được những gì đang diễn ra xung quanh.
Trong khi đó Stephanie lại hốt hoảng: "Về phòng? Phòng nào? Lại còn sắp xảy ra chuyện gì nữa chăng? Hay người ta lại định nhốt mình lại?"
- Thưa ngài Đại Công tước, xin phép ngài cho tôi đưa phu nhân đi nghỉ.
- Ờ, phải rồi, Boris thân tín của ta!... Ông thu xếp để nàng nghỉ ngơi cho lại sức... ta rất không thích nhìn thấy phụ nữ ốm yếu... ngày mai... con chim bồ câu của ta... mai ta cũng sẽ lại tổ chức bữa tiệc như hôm nay và khi đó công nương sẽ không bị quá mệt như thế này... công nương hiểu ý ta chứ? Công nương sẽ khỏe mạnh.
Viên đại tá đưa tay về phía cổ Stephanie, nơi có sợi dây chuyền kim cương, nhưng nàng không hiểu. Nàng bèn đưa tay lên cho y hôn. Viên đại tá loạng choạng, nâng cốc rượu:
- Chúc nàng công nương đẹp nhất!
- Chúc nàng công nương đẹp nhất - đám sĩ quan đồng thanh nhắc lại.
Tất cả các cốc đều bị giáng xuống sàn và vỡ thành một tiếng giòn tan. Tất cả lặng đi vì không khí yên tĩnh hoàn toàn, người ta chỉ nghe thấy tiếng tà áo dài sột soạt và tiếng hai tấm thân nặng nề đổ vật xuống sàn nhà.
Boris và Stephanie bình thản rời khỏi gian phòng. Lúc họ ra đến hành lang, chàng thì thầm:
- May mắn làm sao!
- Tôi mệt đến mức không muốn nhấc chân nhấc tay gì nữa.
- Ta sắp về đến nơi rồi.
Mụ quản gia ban trưa cắt quần áo cho Stephanie đã xuất hiện sau một chiếc cột lớn, giống như bóng ma. Mụ dẫn hai người vào một cánh cửa bọc sắt.
- Mụ ta sẽ chịu trách nhiệm bảo vệ nàng, Stephanie. Anna sẽ hầu hạ nàng và nàng cần gì hãy sai bảo nó.
Họ bước vào trong phòng.
- Tôi hy vọng nàng sẽ hài lòng với phòng giam này.
Gian phòng này trang trí theo kiểu phương Đông, với rất nhiều rèm lụa, thảm len, gối nệm. Lửa trong lò sưởi cháy rừng rực. Pho tượng thánh, thứ không thể thiếu, được dát vàng sáng lên ở góc phòng. Stephanie cảm thấy người mệt rũ.
- Boris - nàng thì thầm nhìn chàng - Lại là anh! Một lần nữa anh lại làm phép lạ để cứu tôi!
- Đúng vậy, Stephanie!
Họ nhìn thẳng vào mắt nhau.
- Bữa tiệc hôm nay quả là khủng khiếp... anh thừa biết rồi. Tôi đã đinh ninh không thể thoát ra... Ôi, những tên đàn ông say khướt và cả ông Đại Công tước nữa... tôi đã hoảng quá, Boris. Chưa bao giờ tôi bị một cơn sợ như vừa rồi... anh không thể biết tôi sợ đến mức nào đâu... may mắn thay, Boris, anh lại có ở đấy cứu tôi...
Nàng bước tới, ngả đâu lên ngực chàng. Stephanie yếu đuối. Nàng chỉ là nhi nữ... Boris ôm nàng trong vòng tay.
- Anh hiểu chứ, em thân yêu. Em đã tỏ ra rất dũng cảm, nhưng em phải coi chừng ông Đại Công tước. Ông ta mà nổi cơn thịnh nộ thì sấm sét sẽ giáng xuống bất kể ai. Em đừng làm gì khiêu khích ông ta, nhất là khi ông ta đang say. Anh chưa thể nói ra hết với em được, Stephanie.
- Boris...
Nàng hầu như không nghe chàng nói gì. Nàng nép vào ngực chàng. Bây giờ nàng có thể tự buông thả hoàn toàn, cam thấy an toàn bên chàng, trong vòng tay chàng, lắng nghe tiếng tim chàng đập, cảm nhận hơi thở của chàng trên mái tóc. Đã bao nhiêu ngày nay Stephanie sống trong hồi hộp, lo lắng, bị những cơn sợ hãi hành hạ. Nhưng giờ đây nàng hoàn toàn yên tâm... nàng không phải sợ gì nữa. Đã có Boris, nàng hoàn toàn yên ổn.
- Boris... - Stephanie thì thầm.
Nàng khóc tấm tức. Chàng ghì chặt nàng trong vòng tay. Hơi thở ấm áp của chàng phả vào trán nàng, thái dương nàng. Nàng dâng hiến cặp mắt cho chàng, dâng hiến đôi môi. Chàng áp môi chàng vào đó rất lâu... rồi chàng nhấc bổng nàng lên, đem đặt vào giường.
- Boris! Đừng bỏ em... đừng đi đâu hết... lão Đại Công tước có thể đến đây tìm em...
- Ông ta không đến đâu, Stephanie. Em hãy bình tĩnh. Đã có anh che chở cho em. Nhưng anh phải ra đó, cùng với họ. Phải thế, vì em!
Hai người nhìn nhau say đắm. Boris hôn vào môi nàng và phải cố gắng lắm chàng mới bứt ra được. Chàng buông nàng và đi gọi Anna.
*
Hôm sau Stephanie ngồi ăn tối với viên đại tá và tất cả các sĩ quan. Trên bàn đầy hoa tươi. Thức ăn cũng phong phú và sang trọng, nhưng không khí có một vẻ gì khác mà nàng không giải thích nổi. Viên Đại Công tước ngồi giữa, một bên là nàng và một bên là Boris.
Boris đã kể trước với nàng về những ý thích oái oăm của Đại Công tước, thói kiêu hãnh của y, niềm tự hào là đã sống ở Paris và có bạn là ngài Morny. Nhưng chàng chưa kể gì thêm để nàng có thể hiểu được tại sao bữa tối nay, không khí lại khác hẳn như vậy. Rồi đến những hôm sau, bữa ăn tối cũng kiểu này tiếp diễn. Thành như một công thức, một tập tục.
Trong những bữa ăn đó, Stephanie kể cho viên đại tá nghe về Paris, về những người quen biết của y và ca ngợi y có một về u sầu đầy quyến rũ, bởi viên đại tá luôn tự hào là có tài chinh phục không chỉ đàn bà mà cả đàn ông.
Stephanie cố gắng chịu dựng cái không khí tẻ nhạt đó, cố chăm chỉ lấy lòng viên đại tá, cười với y, mắng yêu y, đồng thời cũng rộng lượng tha thứ mỗi khi y làm điều gì đó nàng không hài lòng. Nàng làm tất cả những chuyện đó theo lời khuyên của Boris. Chàng bảo rằng y sẽ không làm gì được nàng đâu. Nói cho cùng y là kẻ đáng thương. Ham chơi lạc thú vậy mà y phải chịu cảnh buồn chán tại thành phố Sebastopol này. Chàng khuyên nàng nên làm y giải khuây. Mặc dù chưa hiểu tại sao, nhưng nàng vẫn cố gắng làm theo ý chàng.
Stephanie có thêm nhiều bộ áo váy mới.
Viên đại tá tặng nàng một chiếc trâm tuyệt đẹp đến nỗi nàng từ chối, phải sua đó vài ngày nàng mới dám nhận, do Boris khuyên nàng.
Boris! Stephanie không biết nàng đã trao thân cho chàng vì niềm biết ơn, bởi chính chàng đã gạt lưỡi kiếm và nói "Y chết hẳn rồi" và cứu được René thoát chết, bởi chàng đã cứu nàng mấy phen, hay vì nàng yêu? Vì chàng yêu nàng tha thiết làm nàng cảm động và cũng vì chàng đẹp trai và nàng yêu chàng...
Stephanie tự nhủ "Ta yêu Boris. Trước đây ta đinh ninh không thể yêu ai khác ngoài René, vậy mà bây giờ ta yêu Boris. Tại sao lại như thế, chính ta cũng chưa hiểu... Có thể vì đơn giản ta là đàn bà và chàng là đàn ông... Ta là kẻ đàn bà bất hạnh, khốn khổ, bị bỏ rơi, đơn độc giữa kẻ thù. Giữa lúc đó Boris xuất hiện, khỏe mạnh, đẹp trai, tự tin. Chàng đã chú ý đến ta, yêu ta, che chở cho ta và ta đã ngã vào vòng tay chàng để tìm một chỗ dựa vững chãi..."
Mà đúng vậy. Một người đàn bà xinh đẹp, mỏng manh, yếu đuối khi gặp một người đàn ông vững chãi khỏe mạnh, tự tin làm sao không ngã vào được? Tràn ngập lòng biết ơn, tràn ngập niềm cảm phục, một buổi tối, Stephanie đã ngã vào lòng Boris thì thầm: "Em yêu anh, Boris!" CHính nàng đã thốt lên câu tỏ tình ấy trước.
"Trái tim ta, thân thể ta đều muốn dựa vào chàng. Tâm hồn ta, thân xác ta đang cần được che chở, được thương yêu. Ta khao khát sức mạnh của Boris biến thành sức mạnh của ta, bởi ta chỉ là kẻ yếu đuối. Chính vì vậy ma ta khao khát tình yêu của chàng"
Stephanie không cảm thấy mình phản bội René. René vẫn hiên diện. Nàng không phản bội chàng. VIệc nàng yêu Boris là điều tự nhiên. Nàng quá cô đơn, quá yêu đuối và nàng cần Boris cúi xuống nàng, ôm nàng vào vòng tay để giữ gìn nàng, che chở nàng và yêu nàng. Cũng có thể nàng yêu Boris vì chàng yêu nàng với toàn bộ sức lực, bởi thân thể chàng đòi hỏi thân thể nàng, bởi chàng yêu nàng, chiếm lĩnh thân thể nàng hoàn toàn không phải lợi dụng tình trạng khó khăn của nàng.
Từ buổi tối lần đầu tiên Stephanie hiến dâng toàn bộ thân xác cho Boris, nàng nhận ngay ra rằng nàng rất cần đến thân xác chàng. Stephanie không thể sống thiếu tình yêu. Nàng không thể sống thiếu đàn ông và nàng đã phải tự nhủ rằng may mắn thay nàng đã gặp được Boris. Nàng biết rằng rồi nàng sẽ gặp lại René và hai người sẽ được hưởng lại những đêm "của họ". Nhưng Boris quá dịu dàng, quá tình cảm.
Những ngày sau nàng trở thành gắn bó chặt chẽ với chàng. Câu "em yêu anh" nàng thốt lên với Boris chứa đầy một nỗi khát khao, lòng biết ơn, một nhu cầu được che chở. Tình yêu nảy nở thành một tình cảm sâu đậm như thể đã bắt rễ ngang dọc bên trong thân thể nàng.
Thật nguy hiểm. René vẫn là người tình đầu tiên và nàng sẽ mãi mãi giữ mối tình đầu đó. Nhưng mỗi khi thân thể Boris quyện vào thân thể nàng, Stephanie thấy mình bỗng chốc quên René. Sức mạnh tình yêu của Boris như đã đẩy lùi tình yêu René âm ỉ trong lòng nàng.
*
Stephanie đã là nhân tình của Boris một tháng nay rồi.
Đã một tháng, tối nào Boris cũng đến đưa nàng đi ăn tối với viên đại tá rồi lại đưa nàng về phòng và nhiều đêm chàng ở lại luôn. Còn bình thường về phòng chàng rồi khuya mới đến với nàng.
Tối hôm đó, chàng đến vào giờ như thường lệ và nàng đã đi nằm. Chàng đến để đưa nàng đi ăn tối với viên đại tá.
- Sao, em vẫn chưa mặc quần áo kia à?
- Boris, hôm nay em không ra đó ăn đâu...
- Sao vậy, em thân yêu?
Anh muốn nói với ông ta thế nào thì tùy anh... nhưng hãy bảo là em không được khỏe. Anh làm cách nào để ông ta đến đây.
- Ông Đại Công tước?
- Vâng, anh xử sự cách nào thì tùy. Điều em cần là anh bảo ông ta rằng anh đề nghị ông ta đến thăm em. Anh bảo là anh đề nghị, đừng nói là em muốn thế.
15 phút sua viên đại tá giận dữ bước vào, theo sau là Boris.
Stephanie nằm yên trên giường, trán đắp tấm khăn ướt. Anna quỳ bên cạnh đang nhúng ướt một khăn khác để thay vào chiếc đã sắp khô. Không để viên đại tá nói gì, Stephanie đã nức nở nói ngay:
- Thưa Đại Công tước, em rất lấy làm tiếc. Ngài tha lỗi cho em... Nhưng đầu em váng như búa bổ, em thở rất khó khăn. Anna, thay cho ta chiếc khăn ướt vào đây.
Anna vội vã thay khăn đắp trên trán nàng, miệng rền rĩ. Viên đại tá đã ngồi vào nơi chân giường.
- Công nương làm sao vậy, Stephanie? - Y lo lắng hỏi.
- Em không biết, có lẽ tại trong này ngột ngạt quá. Em thiếu khí trời... Thưa Đại Công tước, ngài tất phải đoán được chứ? Em ru rú trong gian phòng này suốt ngày suốt đêm. Nếu có ra khỏi đây thì cũng chỉ là đến chỗ ngài... Thiếu khí trời quá... Nhiều lúc em tưởng như ngạt thở...
*
Hôm sau, khoác trên người các tấm lông thú quý, Stephanie đi cùng viên đại tá và đám tùy tùng của y ra ngoài trời đi dạo trên bức tường thành. Không khí ngoài trời làm nàng tỉnh táo trở lại. Tối hôm đó nàng vui tươi hẳn lên và luôn miệng ca ngợi viên đại tá.
Thé là y đề nghị nàng hàng ngày đi cùng y thăm thú mặt trận.
Trong lúc huyên thuyên cười nói với viên đại tá, trong lòng nàng xót xa đau đớn. Nàng cầm ống nhòm nhìn ra phía xa, cố tìm dưới bầu trời xám đen nặng trịch những ngọn đồi, những khe suối dưới thung lũng, nơi nàng cùng Pompette và các binh lính Bắc Phi đã leo lên. Phía bên, cao nguyên Inkermann trải dài. Chính nơi đó nàng đã cùng Pompette tham gia trận đánh. Chính nơi đó ban đêm nàng đã tìm thấy René bị thương... và Boris đã cứu sống chàng.
Stephanie nhìn ra và tim thắt lại. René chắc vẫn đang mong tin nàng... Nàng cố tìm trong những đám khói rải rác bốc lên kia đâu là nơi đã có những túp nhà gỗ dựng tạm để đơn vị nàng trú quân, những túp nhà ấy đã bị bão tuyết hung dữ quật đổ rồi. Nàng trỏ một điểm ở chân trời, hỏi:
- Kia là gì?
- Đấy là Tratkir.
- Còn kia, phía sau đấy?
- Tít xa ấy à? Thành phố nghỉ mát Yalta.
Nàng cảm thấy tình hình quân đồng minh quả là vô cùng tuyệt vọng. Tuyết đã phủ như một tấm vải liệm lên toàn bộ quân đội Anh và Pháp. Họ đang sống dỡ chết dỡ vì đói và rét. Một trận gió mạnh thổi trên cao nguyên và thung lũng, bốc tuyết lên cao thành một đám bụi trắng. Tuyết rơi đập vào tường thành dưới chân nàng kèm theo tiếng rít rú.
Một buổi sáng, bầu trời xám xịt u ám bỗng có một lỗ hổng và vầng mặt trời đỏ rực treo lơ lửng như một ngọn đèn lồng. Viên đại tá đứng bên nàng huyên thuyên ca tụng tháp pháo đài Malakof, một công trình kiên cố, hùng mạnh do nhà kiến trúc Todleben xây, đứng sừng sững, làm trụ cột cho toàn bộ hệ thống phòng thủ của thành phố Sebastopol.
Stephanie lặng lẽ đưa mắt ngắm nhìn quang cảnh thành phố Sebastopol trải dài trước mắt. Thành lũy chạy bao quanh. Nổi bật lên, bao trùm tất cả là pháo đài Malakof. Nàng chợt nghĩ, muốn chiếm thành phố Sebastopol, cần phải tấn công pháo đài Malakof. Chỉ cần chiếm được pháo đài Malakof lập tức toàn bộ hệ thống phòng ngự Sebastopol sẽ sụp đổ.
- Đẹp thật! Tuyệt đẹp! - nàng nói và chìa tay ra.
Viên đại tá Kirill Krassotkin đưa ống nhòm cho nàng. Stephanie ngắm thêm lần nữa thành phố Sebastopol với lũy thành vững chãi xung quanh. Nàng đưa mắt dò theo đường thành với những chỗ ngoặt, những pháo đài nhỏ và nàng nhìn ra cánh đồng bên ngoài.
Stephanie nhẩm tính con đường thoát ra khỏi đây. Ít lâu nữa, khi mùa đông kết thúc, bắt đầu mùa xuân, chiến tranh sẽ lại tiếp diễn và nàng sẽ trốn khỏi đây. Trốn cách nào? Hiện nàng chưa biết. Nhưng nàng phải trốn về với đồng đội.
Mặc dù hiện na