← Quay lại trang sách

Chương 17 THÀNH CONSTANTINOPE

Lúc tỉnh lại, Stephanie thấy mình đang nằm. Người ta đang đỡ vai và nâng đầu nàng lên để cho nàng uống. Chất rượu như đốt cháy cổ họng nàng. Người nàng mềm nhũn và cơ bắp nàng không cưỡng lại được chút nào. Rượu làm người nàng ấm lên. Nàng vẫn chưa sống lại, nhưng rồi sẽ sống.

Nàng lờ mờ nhớ lại câu nàng vẫn nhắc đi nhắc lại trong lúc nhấc chân trên tuyết: "Đi... đi.. Kiên quyết không ngủ gục..." Miệng và cổ họng nàng cháy bỏng vì rượu làm tan đi nỗi giá lạnh của tuyết mà nàng đã đớp phải cả một nắm lớn lúc ngã xuống.

Stephanie từ từ mở mắt. Nhiều khuôn mặt đang cúi xuống nhìn nàng. Những khuôn mặt đó chập chờn như qua một làn nước xao động. Nàng không sao nhận ra được ai với ai. Nàng từ từ nhắm mắt lại và thiếp đi lần nữa.

Nàng đang uống. Chất nước nóng bỏng, đắng và nồng. Chất cafe làm nàng hồi lại dần dần. Nàng dướn mình, cảm thấy như mình đang trên đường phố Sebastopol... Hình như nàng đang vừa gạt đi cánh tay ai đó và cằn nhằn câu gì đó. Đột nhiên nàng cảm thấy toàn thân bải hoải. Lúc này nàng mới nhận ra là nàng rất mệt. Nàng loáng thoáng nghe thấy những tiếng người. Lúc đầu chỉ là những âm thanh mù mờ.

Lát sau nàng mới nghe thấy những câu có nghĩa:

- Hay cho cô ấy ăn thêm một chút thịt nửa.

- Nước trà nóng thì tốt hơn...

- Có lẽ sữa là tốt hơn cả...

Stephanie hiểu ra rằng những người kia là người Pháp. Vậy là nàng đã thoát khỏi thành lũy quân địch. Nàng đã về được đây. Vì nơi này nàng đang nằm chính là một trạm quân y. Nàng khẽ mở mắt, nhìn thấy tấm vải bạt trên đầu. Nàng nhắm mắt lại, thầm nghĩ: " Một trạm quân y dã chiến!" Nhưng tất cả những thứ đó chẳng quan hệ gì. Vấn đề quan trọng nhất là nàng đã sống và đang ở đây. Và mong đừng ai bắt nàng uống thứ café đắng ngắt ấy. Hãy để cho nàng ngủ. Stephanie chỉ thèm một thứ duy nhất, đó là ngủ.

Khốn nhưng người ta đâu có cho nàng ngủ. Họ lại nâng vai nàng lên, đỡ đầu nàng và đổ nước thịt vào miệng nàng. Mùi ngọt của chất thịt sao mà dễ chịu vậy. Stephanie nhớ lại gia đình... Những bữa ăn, cũng có mùi thịt thơm ngon như thế đấy. Cảm giác khoan khoái lan toả trong người nàng. Nàng thấy mình đang ở nhà, giữa những người thân...

Stephanie nuốt dần dần, từng ngụm nhỏ chất nước ngon lành. Nàng thầm mong uống xong chỗ nước này người ta sẽ để yên và nàng sẽ ngủ thêm một giấc nữa. Nhưng chợt cửa lều bung ra và Pompette lao vào. Bà chạy giữa những chiếc cáng bệnh binh, đến thẳng chỗ Stephanie.

Đến nơi, Pompette quỳ sụp ngay xuống chân tấm phản Stephanie nằm, khóc như mưa như gió, vừa khóc vừa sụt sịt ầm ĩ như đầu tàu hoả. Bà quàng hai tay ôm chặt lấy Stephanie như thể sợ nàng sẽ lại biến đi đâu mất lần nữa. Stephanie hé mắt nhìn bà. Miệng nàng nhếch một nụ cười. Rồi nàng nhấc hai cánh tay rã rời nắm lấy tay Pompette giữ một lúc lâu.

Trong lúc đó nàng nghe thấy người ta giải thích cho Pompette biết rằng có một con chó hoang, con chó này có tài rất đặc biệt là chuyên môn ngửi những xác chết xem có xác nào chưa chết hẳn là sủa vang để mọi người đến cứu.

Stephanie nắm tay Pompette và nói rất khẽ, bảo bà ta ở lại đây với nàng, đừng đi đâu... Rồi nàng nặng nề ngả xuống gối. Nàng đã ngủ. Mọi người ra ngoài. Riêng Pompette ở lại, nằm ngay xuống ổ rơm trải dưới chân thấm phản gỗ hẹp của Stephanie.

Hôm sau, lúc Pompette đỡ Stephanie ra khỏi trạm quân y, một con chó lông dài nham nhở nhảy đến chực cắn Pompette làm bà suýt ngã bổ chửng. Con chó này không giống chút nào con Caesar của bà già Mayeux ở trang ấp nàng tại Vendée nhưng vì Stephanie quá nhớ con chó kia nên nàng gọi con này đúng như nàng đã gọi con Caesar hồi nhỏ.

- Yên, Caesar! Yên nào!

- Caesar à? - một trong mấy người lính đi cùng với nàng nói - Con chó này làm gì có tên, Phanie? Chẳng biết nó tên là gì và của ai, chỉ thấy nó cứ lẩn quẩn khu vực này. Chó Nga đấy và cô nói bằng tiếng Pháp nó không hiểu đâu.

- Nhưng chính nó đã tìm thấy tôi đấy thôi!

Con chó nhảy cẩng lên, sủa vang dưới chân hai người phụ nữ và lạ một cái là nó cứ bám chặt lấy Stephanie như thể đã quen nàng từ lâu.

- Con chó khôn quá! - nàng nói và định vỗ lưng nó.

Nhưng con chó nhảy ra xa, rồi lại xán đến gần nàng.

- Nó muốn theo tôi đấy - Stephanie nói.

- Vậy thì cô giữ lấy nó mà nuôi. Nó là kẻ đánh hơi đầu tiên thấy cô cho nên mọi người mới biết và khiêng cô về.

Họ ghé vào quầy canteen. Chủ canteen đãi "hai dì cháu" một bữa liên hoan, ăn mừng Stephanie trở về. Tên bác là gì không rõ, nhưng mọi người gọi bác là Tuboisquoi, lấy câu nói cửa miệng của bác "Tu bois quoi?" nghĩa là "Muốn uống gì?"

- Cho tôi cái xương! - Stephanie nói.

- Cô định nuôi con chó hoang lông lá nham nhở này đấy à? Bác Tuboisquoi ngạc nhiên hỏi.

- Chính nó đã có công tìm ra Phanie và cứu được cô ấy thoát chết, bác hiểu chưa nào?

Bác chủ canteen quẳng khúc xương to cho con chó rồi bưng café ra cho hai "dì cháu Pompette". Bác bảo Stephanie:

- Này, cô Phanie! Nếu cô muốn nuôi con chó ấy thì tôi mách. Cô hãy lấy chiếc áo hay chiếc váy nào rách của cô lót cho nó ngủ. Nó quen cái mùi của cô rồi thì sẽ bám riết lấy cô cho mà xem.

Stephanie bưng tách café lên môi, nhấp một chút và nhăn mặt.

- Sao? Café của tôi tồi đến thế kia à? - bác chủ canteen hỏi có vẻ tự ái.

- Tôi không biết có ngon hay không, chỉ có điều không hiểu sao bây giờ tôi lại không thích café nữa. Lạ thật! Hay tại tôi vẫn còn mệt? Bác tha lỗi. Tôi mới ở xa về. Tôi chưa hoàn hồn, bác đừng lưu tâm, bác Tuboisquoi!

- Ờ, phải đấy, trông cô còn yếu lắm. Cô phải nghỉ ngơi cho thật nhiều vào, và cần gì thì cô bảo tôi.

Hốc đá của Pompette khá ấm cúng. Bà kiếm đâu ra rất nhiều áo capốt Nga, chắc là chiến lợi phẩm bà xin được hay bà thu thập được ngoài bãi chiến trường không biết. Bà đem cài lên vách đá khắp bốn phía. Tuy nhiên trong hang vẫn cứ còn mùi ẩm ướt.

- Tôi e những thứ này không vệ sinh đâu - Stephanie nói.

- Ôi, thời chiến ấy mà! - Pompette nói -Rét mướt thế này, có đủ thứ gì cho gió lạnh bới khỏi vào là quý rồi. Nhưng thôi, bây giờ chỉ còn tôi với cô cô kể cho tôi nghe đi. Cô bi chúng bắt à? Chúng hành hạ cô nhiều lắm phải không, bọn khốn kiếp ấy?

- Không đâu. Tôi rất dễ chịu!

- Dễ chịu! Sao lại thế được? - Pompette chồm lên giận dữ.

- Đúng, tôi sống ở đấy dễ chịu. Nhưng tôi vẫn trốn về đấy thôi. Rồi tôi sẽ kể hết để bà hiểu... Bây giờ tôi mệt lắm... Tôi lo lắng nữa... Tôi sợ.

- Cô sợ gì, Phanie?

Nàng thở dài, cắn môi, ngập ngừng một chút rồi nhìn thẳng vào mắt Pompette, nói giọng không chút gượng nhẹ:

- Tôi có thai! Trước tôi mới chỉ đoan đoán, nhưng bây giờ thì chắc chắn rồi. Đủ dấu hiệu của thai nghén.

- Chúng hiếp cô à?

- Không. Tôi yêu anh ấy..

- Cô yêu một tên Nga?

- Chẳng Nga thì Nhật Bản hay sao, bà hỏi lạ! Và bà chưa ngạc nhiên thấy tôi không hỏi thăm gì đến René à?

- Cũng có hơi ngạc nhiên.

- Vậy đấy, Pompette. Tôi cứ suy nghĩ mãi.

- Có gì mà phải suy nghĩ - Pompette cắt lời Stephanie - Đời nào cô lại giữ cái thằng Nga ấy!

- Nó thích thế nào thì tùy nó.

- Không được! Tôi không muốn giữ nó! Cô cứ để tôi làm. Tin ở tôi. Tôi sẽ bẩy nó ra mà cô không làm sao đâu!

Stephanie nhún vai vẻ không quan tâm. Thái độ nàng lúc này đầy vẻ chịu đựng, như thể nàng phó mặc số phận mình cho gió thổi. Đối với nàng tương lai ra sao cũng được. Nàng không muốn nghĩ đến cái thai đó lúc này. Có thể tối nay, ngay mai hay bao giờ đó, nhưng không phải bây giờ, lúc này...

- Bà kể tôi nghe về anh René đi.

- Hôm đó tôi đã tìm thấy ông Trung úy, cô Phanie ạ. Cái chân bị thương của ông ấy đã được ai bọc lại và buộc bằng thắt lưng da gọn ghẽ. Tôi bèn báo cho đội tải thương. Họ đưa ông ấy về đây, chữa chạy rồi chở đi Constantinople.

- Anh ấy chưa quay lại à?

- Chưa.

- Đưa tôi những lá thư anh ấy viết cho tôi.

- Ôi, làm gì có, cô em! Nhưng tại sao cô lại nghĩ ông René de Guinchamp viết cho cô kia chứ? Cô đã bị mất tích. Và tên cô đã bị xoá trong danh sách đơn vị rồi.

Chà! Thì ra người ta coi nàng như đã chết. Đối với quân đội Pháp, Stephanie không còn tồn tại nữa. Nàng chăm chú nhìn Pompette, như thể chưa tin vào điều bà vừa nói.

- Thế anh Achille có viết thư cho bà không? Bà có được tin tức gì về Achille không? - Nàng hỏi và một cục gì chẹn lấy cổ họng khiến nàng sợ hãi.

- Không, Phanie ạ. Không nhận được một lá nào hết - Pompette buồn rầu nói.

- Vậy thì... Vậy thì... - Đột nhiên Stephanie nói và mặt nàng nhợt nhạt - Có nghĩa Achille cũng đã chết. Cả hai đều đã chết.

- Tôi không biết, Phanie ạ.

Stephanie cảm thấy toàn thân như bốc lửa. Nàng tưởng như có thể phát điên ngay bây giờ. Nàng đưa cả hai tay nắm cổ tay Pompette lắc mạnh:

- Nhưng tại sao bà không chịu đi hỏi tin tức của họ? Tại sao bà không điều tra xem tình hình hai anh ấy ra sao?

- Tôi có hỏi chứ, nhưng cô biết đấy, đơn vị pháo binh "lũy cát" đã bị quân địch tấn công dữ dội nhất! Thì chính hôm đó cô cũng chứng kiến đấy thôi. Sau trận đánh của quân Nga lại đến trận bão tuyết khủng khiếp. Cây cối trong doanh trại của họ bị lốc bật tung cả rễ và bay đi tận đâu ấy. Cô biết không, Phanie? Một cái cây bị gió tung lên, khi rơi xuống trúng vào một cỗ xe và làm cỗ xe vỡ tan tành, không còn tấm ván nào nguyên vẹn. Bão còn bứng cả đàn ngựa bay lên không trung rồi quăng chúng xuống đâu có trời biết.

Bão làm cho tất cả các tàu thuyền ở cảng Balaklava và cảng cũ lắc lư và bật dây thừng, dây xích, bồng bềnh trên mặt biển chẳng khác gì những cái nút chai và làm đắm mất bao nhiêu chiếc. Nhiều người đã tưởng có động đất. Cho nên, cô thấy đấy, sau địch hoạ đến thiên tai, cả hai thứ đều ghê gớm, và sau đáy thì mọi thứ rối tung rối mù cả lên, chẳng còn biết ai còn ai mất, ai ra làm sao nữa...

Trong lúc nghe bà đầu bếp Pompette kể, Stephanie thầm nghĩ, giữa lúc mọi người ở đây khốn khổ đến như vậy thì nàng ngồi ấm áp rong pháo đài Sebastopol, tiệc tùng với đám sĩ quan Nga. Nàng mặc bộ váy áo lộng lẫy và trên bàn đầy những thức ăn quý giá, trong gian phòng sang trọng của viên Đại Công tước Nga Kirill Krassoktin... Boris yêu nàng và nàng yêu chàng. Và trong lúc Boris ân ái với nàng tại đó thì René ở đây có lẽ đang đau đớn trong cơn hấp hối.

Ôi, nàng không thể chịu đựng thêm được nữa. Nàng vội úp hai bàn tay... Không, nàng phải làm một cái gì đó! Phải làm gì đó để nhẹ bớt nỗi day dứt đang vò xé lòng nàng. Pompette vẫn tiếp tục nói:

- Ở đây, tin tức mù mịt cứ như sống bên rìa trái đất ấy. Chẳng biết gì xảy ra ở ngoài hết, Phanie. Những người rời khỏi đây đều không ai trở về. Rồi cô xem, bây giờ toàn bộ những bộ mặt mới, toàn bọn tân binh cả.

Stephanie ngẩng đầu, cặp mắt đỏ ngầu nhìn Pompette và nàng quát lên với bà:

- Vậy là họ đã đưa anh ấy đi Constantinople? Tôi phải đến đó. Tôi sẽ lần ra dấu vết anh ấy. Tôi sẽ biết anh ấy còn sống hay đã chết. Tôi sẽ tìm anh ấy ở bệnh viện.

- Không được đâu, Phanie! Tôi chẳng để cô đi đâu! Cô chưa biết những con tàu sang đó khủng khiếp đến mức nào đâu.

- Nhưng tôi cần phải biết tin tức René.

- Thì cô viết thư về nhà ở Pháp hỏi xem sao.

- Để báo cho họ biết tôi có thai sao? - Stephanie gầm lên - Mọi người coi tôi là đã chết và bây giờ tôi vác mặt trở về lại mang theo cái bụng to và một cái thai Nga! - Nàng nói giận dữ, tay vỗ vào bụng. Dường như nàng cố tình nổi nóng để làm mờ đi nỗi đau đớn, day dứt trong lòng, nỗi day dứt mà nàng có cảm giác không thể nào chịu nổi.

Tối nay! Tối nay Stephanie sẽ suy nghĩ kỹ về vấn đề này, về tình trạng khủng khiếp nàng đang rơi vào. Nghĩ đến đứa con của Boris đang lớn dần lên trong cơ thể nàng... về đứa trẻ sẽ là anh em cùng mẹ với hai đứa con sinh đôi của nàng hiện giờ ở Paris...

- Ngày mai, tôi sẽ đến gặp tướng Canrobert, Tổng Tư lệnh quân đội Pháp ở mặt trận Crimée này.

- Ôi, cô điên rồi, Phanie! Đời nào Tướng quân chịu cho cô gặp?

- Ngài sẽ tiếp tôi nếu biết tôi sẽ kể ngài nghe những điều quan trọng về thành phố Sebastopol, về các pháo đài ở đó. Còn su đấy thì tôi khác tự lo liệu.

- Nghe sao mà đơn giản vậy!

- Đúng, rất đơn giản.

- Thôi được. Vậy cô nói tôi nghe cô định đề nghi với ngài Tướng quân điều gì?

- Bà nghe làm gì cho mệt đầu óc?

- Không, cô phải cho tôi biết...

- Tôi buồn ngủ quá rồi...

Stephanie nằm xuống và quấn bao nhiêu tấm ca - pốt Nga vào người. Con chó Ceasar nằm ngay bên nàng, áp lưng vào nàng. Pompette tìm mọi cách moi tâm sự của nàng nhưng không sao cạy được miệng nàng. Trước mọi thái độ van nài, giận dữ, tình cảm, Stephanie đều chỉ đáp gọn một câu:

- Bà để tôi yên!

Mà quả thật tâm trạng nàng lúc này rối tung, khiến nàng kiệt sức. Nàng có cảm giác không thể nghĩ được gì. Mọi thứ đều bế tắc. Lúc ra khỏi lều bạc của trạm quân y dã chiến, nàng đã thấy thanh thản. Nàng đã đi theo Pompette về đây, đã trò chuyện vui vẻ với bác chủ canteen Tuboisquoi. Vậy mà sau khi Pompette cho nàng biết mấy tin tức lờ mờ kia, đầu óc nàng rối tung và sức lực nàng cạn kiệt.

Mọi thứ quá sức chịu đựng của nàng: René đã chết, trong khi nàng vẫn sống và lại mang trong bụng cái thai của Boris! Nàng vẫn muốn giữ cái thai nhưng nàng lại thấy không thể giữ nó. Vậy mà cuối cùng khéo nó vẫn cứ ra đời... Ôi, Stephanie đau đớn nghĩ lại lúc trở về Paris, bồng trên tay một đứa con Nga! Nàng còn mặt mũi nào mà gặp lại họ hàng thân thuộc? Làm sao nàng dám xuất hiện trở lại trước cái xã hội thượng lưu của nàng ở Paris với thứ "chiến lợi phẩm" nhục nhã này?

Nàng sẽ nói với các con thế nào? Chẳng lẽ nói với chúng: "Đây là em của các con" ư? Rồi nàng sẽ nói thế nào với René?... Đầu óc nàng mụ mẫm, rối mù. Stephanie thấy không thể suy nghĩ được gì hết... Nàng tuyệt vọng...

Hay quay lại Sebastopol? Boris lúc này đang ở đó... Boris sẽ nhận lại đứa con của nàng, sẽ hiểu nó là con chàng. Nhưng Boris đã có vợ, Stephanie dần dần thấy giải pháp Pompette đưa ra là có lý nhất. "Tôi sẽ bẩy nó ra và cô sẽ không làm sao đâu!" Đầu óc Stephanie lại nóng bừng lên như lửa đốt. Thôi, không nghĩ đến chuyện ấy nữa. Bây giờ hãy tập trung vào một vấn đề thôi: René, dò xem tin tức về chàng, số phận chàng!

Hôm sau Stephanie tìm đến Bộ Tư lệnh mặt trận. Tướng Canrobert nghe nàng rất chăm chú, mắt không rời tờ giấy mà Stephanie phác lên đó sơ đồ phòng ngự của quân Nga ở Sebastopol. Ông chăm chú ghi tất cả những thông tin nàng cung cấp về quân số, trang bị vũ khí, quy luật hoạt động của quân Nga tại pháo đài Sebastopol.

Ông nồng nhiệt cảm ơn Stephanie về những tin tức nàng cung cấp. Thái độ nhã nhăn và bình thản của ông khiến Stephanie có cảm giác như những tin tức phong phú của nàng không hề thay đổi gì dự kiến quan sát của ông và những gì ông đã quyết định tiến hành.

Trước lúc ra đi, Stephanie đánh bạo hỏi tướng Canrobert xem trung úy René de Guinchamp liệu có quay lại mặt trận Crimée nữa không. Thoạt đầu tướng Canrobert không biết trung úy Guinchamp là ai. Nàng phải nói thêm rất nhiều về chàng, viên tướng mới hơi lờ mớ nhớ ra. Ông bảo ông nghĩ rằng trung úy René de Guinchamp sẽ không trở lại mặt trận nữa, nhưng cũng giục nàng sang bên cục quân lực hỏi thêm.

Sổ sách của Cục Quản lý Quân lực chỉ ghi bên cạnh họ tên trung úy René de Guinchamp có vài chữ đơn giản: "Bị thương, đã đưa về Constantinople". Còn bên cạnh tên Achille de Resmont cũng ghi đúng những chữ như thế: "Bị thương, đã đưa về Constantinople".

- Nhưng, thưa trung tá - nàng hỏi viên sĩ quan phụ trách quân lực - Vậy là họ đều được đưa đến Constantinople?

- Ồ, không phải tất cả! Khi các thương binh đã được đưa xuống tàu thì lại còn phụ thuộc vào ông thuyền trưởng. Có những tàu chạy thẳng về Pháp, đến cảnh Marseille, chứ không ghé vào Constantinople. Vấn đề còn phụ thuộc vào ông thuyền trưởng đánh giá các thương binh đã đưa xuống tàu ông ta ra sao.

- Sao lại thế, thưa trung tá?

- Cái này tùy thuộc ở các thầy thuốc trên tàu, họ có ý kiến với thuyền trưởng và ông này sẽ quyết định cho tàu đi đâu. Ôi, cô không biết đâu, trên các tàu chở thương binh, tình hình hỗn độn đến mức khủng khiếp. Và đông nữa chứ. Chuyện thương binh rơi xuống biển là bình thường và chẳng khiến ai băn khoăn. Rồi có những thương binh chết ngay trong lúc đi đường và họ bị ném xuống biển. Mà dù có đến được Constantinople thì tình hình cũng chẳng hay ho gì. Các bệnh viện quân ở đó đông như nêm cối.

Nhưng Stephanie đã quyết tâm. Nàng cùng con chó Caesar đi loanh quanh trong khu doanh trại, dò hỏi các sĩ quan. Toàn người mới. Chỉ lác đác vài người cũ nàng quan biết. Nhưng cả sĩ quan mới và sĩ quan cũ, không ai cho nàng biết thêm tin tức gì René cũng như Achille. Hai trung úy này không hề thư từ gì cho họ.

Stephanie chán nản. Bây giờ chỉ còn cách duy nhát là viết thư về Pháp hỏi Amélie. Nỗi đau làm nàng khổ sở nhưng Stephanie cố giữ bình tĩnh. Nước mắt trào ra và nàng tự nhủ: "Không! Dù thế nào đi nữa thì mình cũng không thể ngã lòng" Và trên đường về hốc đá của Pompette, Stephanie cố giữ cho dáng đi vững chãi.

Pompette đang nấu ăn trong bếp tự tạo, bà vẫn không ngừng đao thứ gì đó trăng trắng trong nồi khi Stephanie hỏi:

- Bà nấu thứ gì trông lạ thế?

- Cho cô đấy.

- Cho tôi?

- Tôi đã nói với cô rồi còn gì? Chính tôi đã từng nuốt vào bụng hàng bao nhiêu kilo mà tôi có chết đâu nào? Cô phải dũng cảm mới được. Mà dũng cảm thì cô có thừa, đúng không nào? Cái khó là kiếm ra thứ này.

- Nhưng là gì vậy?

- Hành.

- Xin lỗi. Tôi chưa hiểu.

- Mỗi ngày cô chịu khó ăn cho hết 1 kilo, chia làm hai lần và thế là cái thai sẽ tự khắc bị đẩy ra... À, thế nào? Cô có dò hỏi thêm được tin tức gì không?

- Không. Bà đừng hỏi tôi chuyện ấy nữa.

Stephanie đăm đăm nhìn vào trong xoong một lúc lâu. Rồi nàng quay gót, chui vào hốc đá. Sức chịu đựng của nàng đã kiệt. Nàng tự buông thả và đổ người xuống nệm rơm. Stephanie khóc, khóc như mưa như gió, khóc cho tất cả những nổi khổ đau tuôn ra theo dòng lệ. Con chó Caesar dường như hiểu được nỗi lòng của chủ, trìu mến liếm hai bàn tay và mặt nàng. Trong khi đó, bên ngoài, Pompette vẫn luôn tay đảo hành.

Trong hốc đá kín đáo, Stephanie mỗi ngày hai lần cố ăn hết nữa kilo thứ hành quái đản khó nuốt kia. Đêm hôm đầu nàng lên cơn sốt. Sáng hôm sau, Pompette gỡ một hạt kim cương trong sợi dây chuyền của Stephanie đem ra bến cảng Kamiesch và gần tối bà mới trở về, lưng vác bao tải hành, được bà che bằng những mảnh vải. Vậy là đủ số hành đế Stephanie dùng.

Stephanie lấy hết nghị lực ra mới ăn nổi số hành Pompette quy định cho nàng. Nàng gầy rộc đi, xanh lướt và cứ chốc chốc lại bị một cơn sốt run lên bần bật. Nàng hoàn toàn không ra khỏi hốc đá. Pompette một mặt an ủi. động viên "cô cháu", một mặt kiếm cho nàng rượu mạnh để nàng uống cho ấm người.

Một hôm bác chủ quán canteen Tuboisquoi tìm đến. Lâu bác không thấy Stephanie và hôm nay bác mang một bọc to. Thấy bác ngỏ ý muốn gặp nàng, Pompette nói luôn:

- Cô ấy ốm. Đấy là hậu quả của thời gian bị bắt làm tù binh trong doanh trại quân Nga.

- Tôi vào thăm cô ấy không được à?

- Bác có sai được con Caesar thì bác vào.

Nhưng con chó khôn hung hãn kiên quyết bảo vệ cho chủ được yên tĩnh, nhất định không cho bác chủ canteen vào.

-Thôi được, tôi về đây, để cô ấy nghỉ. Nhưng cô ấy đã uống được café chưa? Đã chịu được vị café rồi chứ?

- Chưa. Nhưng rồi sẽ chịu được.

- Bà thật là... Bà Pompette, tôi đến đây là vì muốn điều tốt cho cô ấy thôi. Nhưng cô ấy không ra được thì bà chuyển thứ quà này của tôi biếu cô ấy vậy - Bác ta nói, và trỏ tay vào bọc quà to buộc dây cẩn thận.

- Quà gì vậy?

- Khoai, mở và đường. Nếu cô ấy ốm, tất cần đến những thứ đó. Tôi chất lên lưng bà nhé?

Pompette quay vào hốc, lưng còng xuống vì bọc thức ăn. Lúc bà cởi dây buộc ra thì đúng là trong đó có mỡ thỏi và đường. Nhưng không có khoai mà thay vào đó là hành!

- Đúng là lão già tinh quái. Không giấu được lão cái gì hết. Nhưng được cái lão cũng kín miệng và lại quý Phanie.

14 ngày cực hình như vậy cuối cùng đã trôi qua. Hôm thứ 15, Stephanie bị một cơn đau quặn khủng khiếp và lát sau mọi thứ đã yên ổn. Cái mầm non trong bụng nàng đã thoát ra ngoài. Stephanie nằm nghỉ thêm 5 ngày nữa. Trong 5 ngày này Pompette tẩm bổ cho nàng vô cùng chu đáo.

Bà gỡ thêm một hạt kim cương nữa trong sợi dây chuyền của nàng đem ra chợ và mua về thịt tươi, thịt ướp, trứng, sữa, rượu và đủ thứ gia vị. Bà pha một ly rượu mạnh, bỏ thêm đường và cho vào đó ít quế cho nàng uống. Rồi bà rán một miếng beefsteak to tướng bắt nàng phải ăn cho hết.

- Bây giờ thế là xong. Cô đã bình phục, lại khỏe mạnh và xinh đẹp như trước rồi, tạ ơn Chúa! Cô hãy viết thư về nhà đi.

- Không! Tôi phải đến Constantinople đã! - nàng nói bằng cái giọng mà Pompette hiểu rằng khi nàng dùng nó thì đừng có ai ngăn cản được nàng - Nếu René đã chết trong bệnh viện rồi thì tôi còn viết thư hỏi làm gì? Vả lại tôi cũng được mọi người coi là chết rồi kia mà! Tên tôi đã bị xoá trong sổ sách của quân đội Pháp.

Bất chấp tiền thưởng lớn, số người tình nguyện phục vụ dưới các thuyền vẫn không đủ để đảm bảo cho việc chuyển thương binh đến cảng Constantinople. cối cùng, Bộ Tư lệnh buộc phải chỉ định một số quân nhân làm "y tá" dưới các tàu. Khi Stephanie rời hốc đá để xin tình nguyện xuống tàu thương binh, Pompette không chịu tiễn nàng đi "con đường chết" đó, mặc dù bà đã thương yêu, chăm sóc, nuôi nấng, thậm chí vỗ béo cho nàng bấy lâu nay.

Con chó Caesar, bị buộc vào một cái cọc, thì kéo căng dây thừng và sủa ầm lên vì tức giận.

- Phanie! Cô phải nghetôi - Pompette gầm lên.

- Không được đâu! - Stephanie đáp và chân nàng vẫn bước về phía bên tàu.

Tất nhiên nàng được người ta dang cả hai tay đó. Và nàng xuống tàu ngay lập tức.

Đây là loại tàu nhỏ vứt đi, trong khoang chất đầy bệnh nhân. Những người mắc chứng hoại huyết, cứ mỗi lần nhỏ nước miếng lại văng ra một vài cái răng. Những bệnh nhân lao ho như xé cổ họng, và bệnh nhân đủ các loại bệnh trầm trọng khác: kiết lỵ, xuất huyết... Trên tàu nồng nặc mùi tử khí. Thức ăn trên tàu chỉ có thịt ướp, thịt sấy nấu với đỗ nhạt nhẽo.

Thuốc men thì hầu như chỉ có một thứ là thuốc nước pha nha phiến. Bênh binh chết hàng loạt. Khi có người chết, một y tá cầm chân, một y tá cầm đầu, nhấc lên, lấy đà "1, 2" và đến "3" thì họ quẳng xuống biển. Một tiếng "ùm" và thế là Biển Đen nuốt chửng chàng quân nhân xấu số ấy vào trong lòng của nó.

Lần đầu tiên thấy hai y tá làm cái công việc chôn cất quái đản ấy. Stephanie đã phải nhắm mắt lại không dám nhìn và nàng bịt chặt hai tai để hỏi nghe thấy tiếng "ùm" khủng khiếp kia. Nhưng rồi những lần sau, tiếng "ùm" vọng đến tai nàng quá bất chợt làm nàng không kịp bịt tai. Nàng rùng mình và tim nàng thắt lại. Bỗng nhiên nàng nghĩ đến René và Achille, cầu Trời hai chàng trung úy thân thiết của nàng đã không bị chung số phận đó.

Để khỏi bị những ý nghĩ khủng khiếp ám ảnh, Stephanie liên tục ngồi bên cạnh các thương bệnh binh, chăm sóc, an ủi họ bằng lời lẽ dịu dàng. Cùng với họ nàng ăn thứ nước canh đỗ nấu với thịt sấy, khoai tây đã mốc meo. Buổi tối nàng ngồi một mình trong chõ tối trên boong tàu, cố không nghĩ đến cuộc sống thảm hại đang diễn ra nơi đây.

Stephani chỉ giữ một ý nghĩ trong đầu, đó là tìm cho bằng được René, tìm cho bằng được người tình của nàng, ít nhất cũng phải biết có còn hy vọng gặp chàng nữa không... Nàng gạt đi cái ý nghĩ René đã chết... Nàng không muốn tin rằng cuộc đời nàng đến đây là hết...

Tàu cập bến cảng Constantinople. Các bệnh binh được khiêng lên bờ, đặt nằm la liệt trên mặt đấy đầy sỏi đá. Các cáng tải thương được huy động để khiêng bệnh binh lê bước trên con đường lát đá, hy vọng có được một cái giường để nằm và một bác sĩ để chăm sóc họ.

Không may là trong khi bệnh viện bên phía quân Anh được công nương Nightingale tận tụy trông nom thì bên bệnh viện quân Pháp hầu nhưng chẳng có ai và thiếu thốn đủ mọi thứ. Mùi uế khí tràn ra khỏi các bức tường. Lúc Stephanie bước đến gần cổng bệnh viện, mùi khủng khiếp đó đã xộc ngay vào mũi nàng.

Nàng bước vào cổng. Không ai hỏi han gì hết, nhưng nàng thấy những quân nhân đi lại dọc theo các dãy giường bệnh, đếm số bệnh binh và đánh giá từng người. Nàng bèn bước đến hỏi một quân nhân:

- Ông vui lòng cho biết văn phòng bệnh viện ở đâu?

- Bà cần gì?

- Tôi muốn biết trung úy de Guinchamp có được điều trị ở đây không? Hoặc trước đây có đến đây không?

Mấy quân nhân nhún vai. Họ không biết gì và họ cảm giác như người đàn bà này mất trí.

- Lâu chưa? - một quân nhân hỏi nàng.

- Từ trận đánh trên cao nguyên Inkermann!

- Ôi, vậy là chuyện từ thời hồng thủy, cô em ạ.

- Tôi muốn được ngó qua sổ sách thương binh của bệnh viện.

Và cần tăng thêm uy tín cho điều yêu cầu, nàng nói thêm:

- Tôi được Bộ Tham mưu cử đến đây để lấy thông tin về ông trung úy Guinchamp.

- Nhưng bà không phải là sĩ quan thì sẽ không ai trả lời hết! Nhưng thế này. Bà đi dọc theo hành lang, đến cửa thứ ba thì gõ và xin gặp ông Surel. Ông ta đã có mặt ở đây ngay từ ngày đầu tiên. Và chính ông ta ghi tên bệnh nhân nhập - xuất.

Người đàn ông có tên Surel ấy lắng nghe nàng trình bày, bèn trỏ cho nàng một chồng sổ khổ to và dày.

- Bà tìm trong đó. Toàn là những sổ ghi thương binh từ lâu rồi. Nhưng cũng không đủ hết đâu, bởi tôi không thể ghi vào sổ tất cả mọi người. Thời gian đầu thương bệnh binh ít thì còn ghi được. Nhưng sau, các tàu chở thương binh cứ ùn ùn đến, thương binh nằm chật cả các phòng, các hành lang, rồi ngoài sân, không làm sao ghi xuể. Với lại...

- Lại cả một đống nữa này... - một người lính bước vào với một tấm vải buộc túm. Anh ta mở ra, đổ xuống rất nhiều giấy tờ, sổ sách và huân chương huy chương.

Stephanie ngơ ngác nhì, không hiểu gì hết. Lúc người lính đi ra, nàng hỏi:

- Cái gì thế?

- Những thứ thu nhặt được của những người chết. Để báo tin và gửi về gia đình. Thế là may đấy, nhiều người chết trong tay không có thứ gì. Đấy là những người mất tích, không để lại di vật gì hết.

- Giống như những người bị quăng xuống biển chứ gì?

- Đúng thế, giống như vậy.

Stephanie bắt đầu xem xét từng cuốn sổ ghi tên tuổi thương bệnh binh ra vào bệnh viện này, khởi đầu từ cuốn sổ xa xưa nhất. Chốc chốc nàng bắt gặp tên Một con tàu và bên dưới là tên cũng như số hiệu của những người lên bến và những người xuống tàu. Số chênh lệch giữa hai con số chính là những người bị "ùm" xuống biển khơi.

Tối hôm đó Stephanie xuống bếp. Nàng tự giới thiệu tên là Stephanie Mourlon, cháu gọi Pompette bằng dì và nàng đã làm việc với bác chủ canteen Tuboisquoi. Thế là người ta cho nàng một xuất ăn, chẳng khác gì hơn xuất ăn trên tàu.

Nàng cùng với Surel đến văn phòng bệnh viện. Ông ta nói:

- Cô gặp tôi là may đấy! Gặp thằng khác thì nó không để cô yên đâu. Đứa nào nhìn thấy con gái cũng thèm nhỏ dãi. Chúng chỉ rình đè ngửa cô ra thôi!

- Thế còn ông? - Nàng hỏi, giọng ngờ vực.

- Tôi ấy à? Tôi có vợ rồi và tôi định làm mục sư! Chắc nghe tôi nói thế cô ngạc nhiên lắm phải không? Nhưng chính vì vậy mà người ta phân cho tôi công việc trông coi sổ sách giấy tờ. Tôi có học thức hơn người khác. Tôi biết tiếng Hy Lạp. Tiếng Latin và tôi làm việc chu đáo.

Hôm sau Stephanie muốn đi thăm các phòng bệnh nhân. Các góc phòng đều có những bô đựng phân và nước tiểu của bệnh nhân nào tự lên được đến đó. Mùi phân và nước tiểu nồng nặc. Nhiều bệnh nhân không đi được, ỉa đái ngay tại chỗ, lên tấm nệm rơm. Xem chừng họ khó có thể sống nổi để ra khỏi đây.

Những con người nằm ở đây đều ở trong tâm trạng tuyệt vọng và mất hết mọi ý chí. Ai hỏi, họ không buồn trả lời. Và nếu họ có mở miệng thì giọng nói của họ cũng yếu ớt đến mức không ai hiểu họ nói gì. Stephanie rất muốn giúp đỡ họ, muốn ngồi động viên, an ủi họ, nhưng nàng không thể làm được gì. Trước cảnh tượng khủng khiếp kia, nàng chỉ có một mình, hoàn toàn bất lực. Nàng đành nhắm mắt lại, cố ghìm không để nước mắt trào ra.

Nàng chậm chạp bước về phía phòng Surel.

Nhìn những cuốn sổ đen kịt, Stephanie sực nhớ đến Aimé. Aimé được đưa lên một trong những chuyến tàu chở thương binh đầu tiên. Những con tàu kiêm bệnh viện ấy không đỗ lại ở Constantinople. Vậy là anh ta đã thoát, chắc chắn là như thế! Lúc này chắc hẳn Aimé đang ở nhà cùng với cha mẹ anh ta tại trang ấp Vendeé. Lúc này chắc anh ta đang nhìn toà lâu đài của nàng, dạo chơi trong những cánh rừng tuyệt đẹp ở quê hương nàng... Nhưng còn René? Chàng đã bị đưa đi như thế nào? Phải chăng chàng cũng bị đưa lên những con tàu chết chóc kia? Và cùng với những thương binh hấp hối, chàng bị đổ lên bờ biển này để các con tàu ấy quay lại, vượt Biển Đen trở về Crimée?

- Surel - Stephanie hỏi - Ông nhớ, sau trận chiến đấu trên cao nguyên Inkermann, có nhiều tàu thuyền chở thương binh đến đây không?

- Những chiếc tàu hẳn hoi thì không đỗ lại đây, cô Phanie à.

- Còn các sĩ quan?

- Ôi, lúc đó lộn xộn đến mức cô không thể tưởng tượng được đâu. Khắp bệnh viện và cả bãi trống bên ngoài đều chật ních. Số thương binh trở về đông đến nỗi...

Stephanie nghĩ đến René. Chàng đẹp trai là thế, thanh lịch là thế. Vậy mà chàng phải nằm trên tấm nệm rơm bẩn thỉu hôi hám với cái chân giập nát... René! Nàng không thể tưởng tượng nổi René lại nằm trong những phòng bệnh chật ních người, bẩn thỉu, hôi hám chẳng hơn gì chuồng lợn!

"Ôi, lạy Chúa! Con xin sẵn sàng chết yểu 20 năm chỉ cốt để biết được rằng René của con không phải chịu số phận khủng khiếp ấy!" nàng thầm nghĩ.

Bàn tay nàng vẫn chậm chạp lật từng trang quyển sổ ghi thương bệnh binh nhập và xuất viện, đọc các tên của họ trong đó. Chốc chốc một người lính bước vào, tay ách chiếc xô, chậu hay một bọc chất đầy giấy tờ, sổ sách, huy chương huân chương, đổ xuống chỗ góc phòng.

Surel đeo găng tay, mỗi ngày chừng vài lần thờ ơ lật một số kỷ vật đó lên, ghi vào sổ rồi lại bỏ mặc đấy để rồi có chuyến tàu nào về Pháp thì bốc xuống đó để họ đem về cho Bộ Chiến tranh... còn sau đó ở Paris họ làm thế nào với những kỷ vật này thì có Trời biết.

Stephanie tìm thấy họ tên một thương binh là Linchamp, trung úy. Đằng trước cái họ Linchamp ấy là tên thánh viết bằng chữ tắt rất khó nhìn, không biết R, D hay B.

- Ông xem hộ chữ đây là chữ gì? - nàng hỏi Surel.

Surel chăm chú nhìn rồi đưa ngón tay sờ, như thể muốn nhấc cái chữ ấy lên. Cuối cùng ông ta nói:

- Có lẽ là chữ R. Ông trung úy bạn cô tên gì?

- René.

- Thế thì khéo đúng đấy. Cô thử gặp các seour hỏi thêm xem sao. Các tấm lon sĩ quan đều được đưa sang cho các seour để họ sắp xếp lại.

- Tôi không ưa các seour - Stephanie lạnh lùng nói, nhớ lại thái độ của họ hôm nàng gặp họ tham gia công việc cứu thương ngoài mặt trận.

- Các seour có người tốt có người không tốt! Cô nên đến gặp một seour tên là Blanche. Chính seour ấy là người chuyên đến đây thu thập các tấm lon sĩ quan đã qua tay bà ấy. Hay tôi nhắn lời mời bà ấy đến đây ăn bữa tối hôm nay?... Cô nghĩ thế nào, Phanie?

*

Seour Blanche là một phụ nữ to lớn, mặt trắng trẻo bầu bĩnh. Rất khó đoán tuổi seour. Có lúc trông seour chỉ trạc 30 nhưng có lúc trông lại như 50. Giọng nói dịu dàng và cách ăn nói rành mạch, chính xác. Cặp mắt của seour bình thản một cách kỳ lạ, người khác nhìn vào có cảm giác như seour thấu hiểu nỗi lòng của họ. Con người seour toát ra một thứ gì đó khiến không ai dám nói dối seour điều gì.

- Ta nhớ rồi, cô bé thân mến - seour Blanche nói - ta có nghe nói đến cao nguyên Inkermann và cuộc chiến đấu dữ dội ở đó. Tuy chưa đến Crimée bao giờ nhưng ta biết rõ miền đó. Các binh lính đã kể tỉ mỉ cho ta nghe về trận đánh khủng khiếp ấy. Nhưng sau trận đó, không còn ai ở lại đây. Bấy giờ là thời của các thương binh còn bây giờ là thời của các bệnh binh. Ông Surel có kể ta nghe là cô đã tìm thấy tên người cô cần tìm và ông ta lúc đó bị thương rất nặng, đã gần đất xa trời.

- Thưa seour, tôi không biết - Stephanie lúng túng nói, cổ họng nàng khô lai, hai mắt ướt đẫm - Cái tên ấy viết rất khó nhìn cho nên tôi không dám tin chắc đấy là tên anh ấy. Tôi chỉ hy vọng, thưa seour, tôi chỉ muốn...

- Cô cần tìm tên nào?

- De Guinchamp, thưa seour. René de Guinchamp, trung úy.

- Guinchamp à? Ta chưa nghe tên người ấy bao giờ. Tại đây ta đã thấy rất nhiều người có họ tận cùng bằng "champ" như: Duchamp, Feuchamp, Pinchamp, Linchamp, cho nên rất dễ lẫn với nhau. Cô đã viết thư về Pháp hỏi chưa?

- Thưa seour chưa - nàng nói khẽ, sau một chút ngập ngừng.

- Ta hiểu - seour Blanche nói rất dịu dàng - Ta hiểu cô rất khó viết thư về nhà vì ngại gia đình cô, gia đình ông ấy. Đã nhiều tháng nay cô mong ngóng tin tức ông ấy. Vậy ta khuyên cô nên viết thư cho tất cả những người quen biết mà cô có thể hỏi. Cô đừng vội thất vọng, thế nào cũng sẽ có người biết tin ông ấy và trả lời cô. Cô có thể cho ta biết tên cô là gì không?

- Stephanie, thưa seour.

- Stephanie?

- Vâng, nhưng nhiều người còn gọi tôi là Phanie.

- Phanie à? Ôi, vậy ra cô là người đến gặp chúng tôi hồi ở bệnh viện chúng tôi đóng tại Gallipoli chăng? Hôm đó những người tiếp chuyện cô đã thiếu thiện chí với cô. Ta cũng chẳng nên trách cứ họ. Hôm đó cô đi với Pompette phải không nhỉ?

- Vâng, đúng thế - Stephanie ngạc nhiên.

Seour Blanche nhìn Stephanie một lúc lâu. Nàng không biết seour nhìn nàng để nhận ra hay là bà đang suy nghĩ gì. Dường như bà để đầu óc tận đâu đâu:

- Ta rất tiếc, ta rất tiếc là không giúp gì được cô. Nhưng chuyến đi của cô đến đây hôm nay không phải hoàn toàn vô ích. Trên cõi đời không có gì hoàn toàn vô ích, ngay cả khi chúng ta chưa hiểu được lợi ích đó là ở đâu. Chúa sẽ dẫn dắt chúng ta. Cô hãy viết thư về Pháp. Cô không nên tự bỏ mặc để cho cô trở thành biệt tâm như thế này. Tôi nói với cô như vậy bởi vì tôi thấy có bổn phận phải nói. Tôi không thể làm khác được. Tôi khẩn thiết yêu cầu cô, Phanie. Hãy viết thư đi. Tôi sẽ cầu nguyện Chúa phù hộ cho phu nhân và Pompette nữa.

Seour quay đầu sang phía Surel:

- Mai tôi sẽ trở lại đây. Hiện chúng tôi đang có rất nhiều bệnh binh nặng. Đêm đối với họ sẽ rất đau đớn.

Seour bước nhanh ra khỏi văn phòng. Stephanie nhìn thấy bà lấp bóng ngoài sân như một bóng ma thoắt hiện lên chỉ để sua phán một lời rồi biến ngay mất.

- Chà, thì ra là thế đấy - Surel nói - Tôi bây giờ không còn hồ nghi gì nữa. Bà seour này bao giờ cũng vậy. Nghe đồn bà ta đoán được mọi nỗi uẩn khúc trong lòng bất kỳ ai, cho dù họ giấu kín đến đâu. Tôi chỉ có thể nói với cô được một điều, ông trung úy Guinchamp của cô hiện đang ở Paris. Ông ta vẫn sống và đang chờ tin tức của cô. Cô phải viết thư cho ông ấy ngay. Tôi còn có thể nói thêm với cô rằng đêm nay bà seour kia sẽ nhận được một bọc gì đó. Chính vì bà ta tiên đoán được như vậy nên bà ta mới vội vã ra về như thế.

Lúc này hai mắt Stephanie đờ đẫn nhìn ra hướng Blanche vừa đi. Trong lòng nàng trào lên một niềm hy vọng đồng thời với một nỗi cay đắng. Nàng tin René còn sống, nhưng chắc chắn chàng đã về sống với mẹ chàng... viết thư về cho chàng cũng tức là có nhiều nguy cơ lá thư rơi vào tay mụ già ấy!

Bà ta chắc chắn la đã biết hết, cả chuyện nàng sang đây để gặp con trai bà và hai người đã sống chung với nhau một thời gian bên này. Mọi thư từ từ Crimée gửi về cho con trai bà tất phải khiến bà cảnh giác.

Viết thư ư? Nàng sẽ viết thư cho Amélie. Amélie sẽ báo cho René biết. Seour Blanche chẳng đã nhấn mạnh mấy chữ "cô đừng bỏ mặt để cho cô trở thành biệt tăm" là gì? Stephanie hiểu câu ấy có nghĩa "cô hãy làm cho ông ấy biết cô còn sống! Cô hãy bảo vệ quyền sống của cô!" Đúng thế! Mình phải viết thư cho Amélie, nàng thầm nghĩ.

- Cô nghĩ gì thế?

- Tôi định xuống cảng - Stephanie trả lời Surel - Tôi sẽ lên con tàu nào gặp đầu tiên để trở về Crimée. Cảm ơn ông, Surel. Nhờ ông chuyển lời cảm ơn seour Blanche. Tôi rất biết ơn cả hai người.

- Trông cô lúc này có gì đó rất nực cười...

- Đúng vậy... đúng vậy...

Nàng đưa tay lên trán, xoa hai tay rồi bóp mạnh vào gáy.

- Cô làm sao thế, Phanie? - Surel hỏi.

- Tôi đang rất vui. Chuyện vừa qua làm tôi sung sướng vô cùng. Tôi muốn khóc... Trước đây tôi đinh ninh anh ấy đã không còn trên đời này nữa. Nhưng bây giờ tôi tin anh ấy còn sống. Tôi hoàn toàn tin như thế... Chính lúc trên cánh đồng trắng tôi đã mất anh ấy.

- Cánh đồng trắng? - Surel ngạc nhiên - Cô nói gì vậy? Cánh đồng trắng là ở đâu?

Stephanie không trả lời. Nàng đã bước nhanh về phía bến cảng, nhớ đến giấc mơ bao nhiêu lần nàng đã thấy. Trong giấc mơ đó Stephanie nhìn thấy René ngay trước mắt, vậy mà nàng cứ đuổi mãi vẫn không sao túm được chàng. Giấc mơ ấy nàng thấy mỗi khi nghĩ đến cao nguyên Inkermann. Và trong giấc mơ Stephanie thấy nàng và René cùng ở trên một cánh đồng trắng xoá...

Nàng nghe thấy tiếng Surel nói vọng đến tai nàng như một tiếng vang:

- Hãy viết thư đi...Cô hãy viết thư đi... Phanie... Hãy viết thư đi... và cô sẽ gặp may mắn... viết đi...

Câu nói vẳng đến tai Stephanie như tiếng vong từ nơi xa thẳm khiến nàng bùi ngùi, xúc động. Tim nàng đập mạnh. Và nàng cũng thầm tự nhắc nhủ theo mỗi tiếng đập của trái tim nàng:

- Ta viết... ta viết... ta viết... ta viết...