← Quay lại trang sách

Chương 3 STEPHANIE VÀ RENÉ

Hai vợ chồng bác gia nhân Suzanne đã đến Paris được hai ngày. Stephanie ngồi nhà nghe chồng bác ta là viên quản lý Eugene trình với chủ tình hình kinh doanh rừng rú và đất đai của nàng. Nói chung, nàng thừa nhận bác ta làm ăn chu đáo, mặc dù nàng cũng cố moi vài chỗ ra chê để tỏ uy quyền của chủ nhân. Đồng thời Stephanie cũng chấp nhận cô gái mới được hai vợ chồng bác quản lý lấy vào làm. Tên cô gái là Noémie, 16 tuổi, mập mạp, da nâu, tóc đen, trán dô.

Stephanie không ngờ mình lại thấy vui như vậy, khi nàng nhớ lại quá khứ và chuẩn bị cho tương lai. Công việc ở văn phòng công ty tại phố Vivienne tạo cho nàng một niềm vui sống. Bây giờ lại thêm tình hình trang ấp của nàng ở quê dưới bàn tay quản lý của Eugene và Suzanne càng làm nàng thêm vui. Tuy nhiên cuộc gặp gỡ Agnès đã làm cho nàng choáng váng.

Ngay hôm sau, nhằm xuất hiện trước mắt René sao cho rực rỡ nhất, Stephanie đã đến hiệu Palmyre. Nhà may nổi tiếng này khuyên nàng chọn y phục cho buổi tối nên dùng loại satin dày màu xanh da trời nhạt và làm nổi thêm bằng rất nhiều mảng kim tuyến. Nếu mặc vào buổi chiều, Stephanie chọn loại hàng vân óng ánh màu vàng nhạt. Nếu để cưỡi ngựa đi chơi thì nàng chọn bộ màu beige. Nếu để đi thăm hỏi nàng sẽ dùng màu cẩm chướng có áng đỏ và nâu. Stephanie chọn thêm một tấm manteau màu vỏ bánh mì và một chiếc khác màu sặc sỡ.

- Đây mới chỉ là bước đầu - Nàng nói với Amélie.

Stephanie đã dọn về nhà riêng và tổ chức liên tiếp những buổi tiệc lớn nhỏ mời khách. Nàng mời khách đến và người ta lại mời nàng. Stephanie chìm ngập vào một sinh hoạt tưng bừng rộn rã. Nàng trang hoàng lại nhà cửa, lắp hệ thống đèn chùm và nhiều trang bị sang trọng khác.

Những sản phẩm mới nhất mọi người còn lạ lẫm và chưa tiện thay những sản phẩm cũ thì Stephanie không ngần ngại sử dụng ngay. Nàng là người đầu tiên trong gia đình sử dụng hầu như tất cả những trang bị thắp gas mới nhất.

Stephanie đang chuẩn bị đóng một cỗ xe ngựa thật sang và xây chuồng ngựa để nhốt con ngựa của nàng hiện vẫn nhốt ở biệt thự nhà chồng thì nàng nhận một lá thư xót xa tuyệt vọng của Aimé Becave. Anh ta viết:

"... Tôi ngập ngừng mãi mới quyết định viết cho bà chủ lá thư này. Tôi biết bây giờ tôi không có quyền hy vọng gì ở trang ấp của bà chủ nữa. Mọi người đều nhìn vào cánh tay cụt và tôi biết người ta cho rằng tôi là kẻ tàn tật, bỏ đi. Tôi tin rằng nỗi đau khổ nay của tôi sẽ được bà chủ thông cảm, do kỷ niệm về ông Charles, người đã rất quý mến tôi. Tôi không thể tiếp tục sống ở đây được nữa. Tôi muốn đến một nơi nào khác để những người ở đó chấp nhận tôi như tình trạng của tôi hiện giờ và không tỏ vẻ thương hại tôi. Một lần nữa, tôi cầu cứu bà chủ, người đã một lần cứu sống tôi... "

Aime! Stephanie hỏi thăm hai vợ chồng Suzanne về anh ta. Cả Eugene và Suzanne đều công nhận tình trạng tuyệt vọng của Aime. Từ ngày mang cánh tay cụt ngoài mặt trận trở về, anh ta buồn bã, suốt ngày lang thang ngoài rừng như kẻ chán đời. Stephanie lập tức viết thư bảo Aimé lên Paris giúp việc cho nàng.

Aimé lên ngay kinh thành trong chuyến xe trạm đầu tiên.

Stephanie xúc động trước con người luôn gợi lại trong lòng nàng bao kỷ niệm tuổi thơ, hồi còn sống ở trang ấp. Bao giờ nàng cũng cho Aimé là người thân, gần như ruột thịt. Đấy là bạn thân thiết của anh trai nàng ngày xưa và Aimé đã bao nhiêu lần chơi đùa với nàng thưở thiếu niên.

Nàng bảo Aime:

- Anh viết thư cho tôi là rất đúng, Aime. Tôi đang cần có người tin cẩn để tâm sự. Anh sẽ làm việc ở đây giúp tôi. Tại đây có cả Noémie, anh hãy giữ quan hệ tốt với nó. Anh lo việc xe cộ, ngựa và nhắc tôi những việc gì tôi quên. Nếu thấy cần thứ gì, anh cứ bảo tôi.

- Thưa bà chủ, tôi muốn nói với bà chủ...

- Tất cả những điều gì anh muốn nói với tôi, hãy gắng nói cho tôi hiểu - Nàng bối rối nhìn cặp mắt của chàng trai nông dân tận tụy và biết ơn - Tôi hoàn toàn tin cậy ở anh, Aime. Tôi hy vọng anh sẽ thấy mến ở đây, mến Paris. Chị Suzanne quen sống ở lâu đài và coi đó là nhà của chị tạ Nhưng tôi hy vọng anh sẽ thấy đây là nhà của anh. Tôi nhắc lại, hễ thấy cần thứ gì, anh cứ bảo tôi, đừng ngần ngại.

Thấy nước mắt Aimé đầm đìa, Stephanie xúc động trìu mến đặt bàn tay lên vai anh để an ủi, động viên đồng thời cũng để ghìm lại nỗi xúc động của chính bản thân nàng:

- Tôi rất mến anh, Aime. Anh thừa biết rồi. Tôi cảm ơn anh đã đến đây, sớm như vậy. Cô Noémie sẽ chỉ cho anh đâu là căn phòng dành cho anh.

Ngay sau khi hai vợ chồng Eugene và Suzanne về trang ấp, Aimé lập tức bắt tay vào lo toan toàn bộ công việc trong nhà của nàng. Anh ta đem lại cho ngôi nhà này sức khỏe của người đàn ông, sự vững chãi và che chở cho nàng. Aimé kiểm soát việc chi tiêu cũng như công việc nội trợ của Noémie. Chỉ sau vài ngày cô hầu này đã ăn mặc gọn gàng, sạch sẽ. Cách cô ta mặc tạp dề cũng dễ trông hơn nhiều. Aimé huấn luyện dần cô gái nông dân chất phác nghèo khổ thành cô hầu của gia đình quý phái.

Stephanie nhận thấy cặp mắt của Aimé chăm lo đến mọi nơi mọi thứ trong nhà của nàng. Đâu đâu cũng thấy có bàn tay của anh: từ những bàn ghế bao giờ cũng đặt chính xác vị trí, hoa trong các lọ bao giờ cũng tươi, những cây xanh trồng trong các góc nhà đều được tưới nước đều đặn và luôn xanh tốt. Lúc nào Stephanie cũng thấy sự có mặt của Aimé nhưng nàng lại hầu như không nhìn thấy anh mấy khi. Tuy vậy bất cứ lúc nào nàng cần đến, chỉ cất tiếng gọi là Aimé như chờ sẵn, đã bước ngay đến xem nàng sai bảo gì.

Những thành viên trong gia đình chồng nàng cũng như hai vợ chồng Achille và Amélie hơi bất bình thấy thái độ nàng quá thân mật với "kẻ ăn người làm" trong nhà, đặc biệt là Aime. Phải chăng giữa anh ta và Stephanie có một sự đồng lõa ngấm ngầm nào đó? Nàng đối xử với Aimé hệt như ngày trước, khi anh Charles nàng còn sống. Aimé tuyệt đối kín đáo. Không có điều gì chê trách anh ta. Tuy nhiên trong cách anh ta cúi đầu, mở cửa cỗ xe mời nàng lên và hàng ngàn hàng vạn cử chỉ khác, người ngoài luôn thấy anh ta không chỉ đơn giản là đầy tớ, xà ích, là gia nhân tận tụy và trung thành của bà chủ trẻ tuổi này.

Con chó Cesar tuyệt đối phục tùng Aimé như phục tùng nàng. Hai đứa con sinh đôi của nàng cũng rất yêu chú Aime. Anh là người duy nhất trong nhà chơi đùa với chúng, lắng nghe chúng kể chuyện, đối xử với chúng trìu mến và tôn trọng, dạy chúng cưỡi ngựa "thật". Hôm lần đầu tiên Aimé đặt chúng lên lưng ngựa, chị trông trẻ đã thốt lên:

- Thưa bà chủ - Chị ta lo lắng khẽ nói với Stephanie, mắt nhìn cánh tay cụt của Aime.

- Aimé chỉ còn một cánh tay nhưng anh ta sử dụng nó thành thạo khéo léo hơn tất cả chúng ta có đủ hai tay! Có Aimé bên cạnh, hai đứa trẻ sẽ an toàn hơn là bên cạnh tôi hoặc chị.

Gia đình chồng nàng cũng như gia nhân đầy tớ trong nhà hiểu rằng đừng có nói xấu Aime. Bất cứ anh ta làm việc gì, Stephanie cũng tán thành.

Suốt một tháng nay, Stephanie nóng lòng chờ đợi lời mời của Agnès và nàng không còn nghĩ được gì khác ngoài René.

- Lạ nhỉ - Một hôm Stephanie cố lấy giọng thản nhiên nói với Amélie - Tại sao hôm ấy phu nhân Guinchamp niềm nở với tôi như thế mà bây giờ lại hẫng đi như thế này?

- Chị ấy không được khỏe, hay bị ốm vặt.

- Chị thừa biết tôi định nói gì rồi, Amélie. Tôi cho rằng Agnès không muốn tôi đến nhà.

- Chỉ là chị ấy ốm thôi - Amélie nhắc lại - Ta chẳng nên băn khoăn về chuyện đó, Stephanie. Ta nói chuyện gì khác đi, được không?

Vài ngày sau, Stephanie nhận được lá thư của Agnès:

... Chồng tôi và tôi rất vui nếu được tiếp phu nhân tại nhà chúng tôi. Chúng tôi hy vọng thứ y, ngày 16 này, bà đến được. Nếu ngày đó không thuận tiện cho phu nhân, hai vợ chồng chúng tôi xin lựa một ngày khác. Chồng tôi gửi lời chào kinh trọng đến phu nhân và tôi gửi đến phu nhân lời chào thân thiết nhất...

- Đúng là khó chịu - Stephanie lẩm bẩm một mình - Cứ mỗi câu lại "chồng tôi và tôi" rồi "hai vợ chồng tôi".

Ngay chiều hôm đó, nàng bảo Aimé chở xe nàng đến biệt thự Resmont. Achille đang có nhà.

- Ôi, Stephanie! - Anh reo lên mừng rỡ - Ngọn gió lành nào đưa cô đến đây thế, Stephanie?

- Nhân tiện tôi có việc ở khu phố này, ghé thăm anh chị.

- Cô nói không đúng. Tôi biết cô không quen ai ở khu vực này. Cô đến đây cốt gặp chúng tôi và có lẽ...

- Có lẽ sao? - Stephanie cảnh giác.

- Có lẽ nguyên nhân là vì cô đã nhận được thiếp mời sau bao nhiêu lâu mong đợi. Sáng nay chúng tôi cũng nhận được tấm thiếp đúng như vậy.

- Trong thư René nói "rất vui nếu được tiếp". Vợ anh ấy viết như vậy trong thiếp mời. Không biết thật ra bây giờ René nghĩ về tôi thế nào.

Achille nhìn Stephanie rất lâu. Stephanie rất không thích kiểu nhìn đó của anh ta. Kiểu nhìn như đọc được mọi ý nghĩ thầm kín nằm sâu trong đáy lòng nàng. Achille rất tinh. Không ai giấu được anh chuyện gì. Nhưng nếu Achille đọc được ý nghĩ của nàng thì Stephanie cũng đọc được ý nghĩ của anh ta, về nàng cũng như về René. Stephanie thấy trong cặp mắt Achille nỗi thương cảm sâu sắc, kèm theo một nỗi buồn vô hạn.

Cuối cùng Achille lên tiếng:

- Stephanie thân mến. Câu cô hỏi chúng tôi rất khó trả lời. Bởi tôi có nói gì đi nữa thì cô vẫn hiểu không chính xác. Cô đang bối rối và những lúc tâm trạng như thế này bao giờ cô cũng rất hay gây gổ. Cô tấn công để phòng ngự. René, nói cho đúng hơn là ông de Guinchamp, sẽ rất sung sướng được gặp lại cô. Chính cậu ta đã thú nhận với tôi như thế. Cậu ta đã yêu cô say đắm. Có thể đến giờ René vẫn còn yêu cô, điều đó không liên can gì đến tôi, nhưng tôi xin nhắc là hiện giờ cậu đó đã có vợ, chúng ta đang sống ở nước Pháp chứ không ở Thổ Nhĩ Kỳ hay ở nước Nga. Cô với tôi đều đang sống ở Paris. Chúng ta cũng có người quen chung. Việc cô và René là nhất định phải xảy đến.

- Anh nói vậy nghĩa là sao, Achille?

- René đã có vợ, cô thì có hai con. Tốt nhất là hãy quên kỷ niệm cũ đi. Coi đấy chỉ là sự lầm lỡ một thời.

- Lầm lỡ? - Stephanie tái mặt nói - Sao anh lại có thể mở miệng nói ra như thế được? Chính anh đã chứng kiến mối tình cuồng nhiệt giữa tôi và René, vậy mà anh lại dám bảo đấy chỉ là sự "lầm lỡ". Giá người khác nói thì tôi có thể hiểu được, nhưng lại chính là anh, Achille! Anh đã nhìn thấy chúng tôi quấn quýt nhau như thế nào ngoài đó, anh đã nhìn thấy tôi sống tại đó ra sao! Thật kinh khủng!

- Tha lỗi cho tôi, Stephanie - Achille rất dịu dàng nói - Tôi đã dùng không đúng chữ. Quả là tôi đã biết cô ra sao, trước kia cũng như bây giờ, nhưng cho dù tình thế có nghiệt ngã đến đâu đi nữa, đối với cô và có lẽ đối với cả René...

- Anh tin là René cũng rất khổ tâm? Anh cũng cho rằng...

- Tôi không biết và không muốn biết. Tôi đã nói rồi. Cô là phu nhân Armand Dytteville. René là chồng của tiểu thư Agnès Lomanais. Cả cô lẫn René đều phải quên đi những tình cảm đã dành cho nhau, phải chuyển tình cảm thương yêu đó sang hướng khác, dành cho người khác. Nếu như cô cảm thấy trong cuộc chạm trán sắp tới, không thể ghìm mình được, thì tốt nhất nên thoái thác không đến, viện một lý do nào đó: mệt chẳng hạn, hay bận, hay phải đi xa, không có mặt ở Paris thời gian đó. Cô hãy để thời gian xóa nhòa ần các kỷ niệm, cô sẽ không phải sống cô đơn mãi đâu, cô còn trẻ lại đẹp, rất đẹp...

- Không - Stephanie kêu lên - Tôi muốn gặp René, bởi vì tôi chỉ còn có anh ấy! Nếu được, anh cho tôi sang đây, ngồi cùng cỗ xe với anh. Có anh bên cạnh tôi sẽ vững tâm hơn. Anh thấy không, Achille, tôi đã cố bình tĩnh, cố tỉnh táo, nhưng - Nàng nhìn thẳng vào mắt Achille - Hồi đó không phải là chuyện "lầm lỡ" và cũng không bao giờ là "lầm lỡ". Đấy chính là tình yêu. Tôi đã được hướng tình yêu kỳ diệu. Không ai buộc tôi phải quên đi những kỷ niệm tuyệt vời ấy. Tôi không ân hận gì hết. Nếu như có thể nối lại được, tôi sẵn sàng bằng bất cứ giá nào.

*

Họ vừa vào đến cửa thì viên quản gia nói to báo hiệu:

- Ông và bà Resmont! Phu nhân Dytteville!

René đứng bên cạnh lò sưởi. Bốn mắt chạm nhau. Nàng thấy được nỗi bối rối của chàng cũng như René đoán được tâm trạng của nàng. Chắc hẳn Stephanie đang tái mặt đi bởi mặt chàng cũng nhợt nhạt. Nàng thấy cổ họng mình khô khốc và nhận thấy René cũng vừa nuốt nước bọt.

Agnès bước nhanh ra niềm nở đón họ. René cũng tiến ra đứng bên vợ đón khách. Trông nét mặt Agnès rạng rỡ, Stephanie bỗng thấy choáng váng. Nàng thấy sợ chính bản thân mình, sợ bản thân nàng hơn sợ chàng, sợ mọi thứ gì xuất hiện trong thâm tâm nàng khi thấy chàng hiện ra trước mắt. Hai cặp mắt họ chạm nhau, lảng ra rồi lại chạm nhau, lại vội lảng ra. Stephanie cố giữ vẻ thản nhiên. Nàng cố tự bắt mình lắng nghe giọng nói nhạt nhẽo của Agnès.

- Ôi, tôi hân hạnh vô cùng được phu nhân vui lòng đến đây, thưa phu nhân Stephanie thân mến! Tôi biết chồng tôi ngày trước là bạn thân của ông anh bà. Tôi còn biết phu nhân quen biết chồng tôi trong dịp hôn lễ của anh chị Resmont.

Stephanie rất ngạc nhiên thấy Agnès nhắc đến anh của nàng. Nàng có cảm tưởng rất lạ là Agnès đã chuẩn bị trước câu đó. "Cô ta" có thật ngày xưa biết anh Charles nàng là bạn thân của René không? Tại sao cô ta lai nhắc đến đám cưới mà cô ta không dự? Tại sao cô ta biết rõ nàng và chồng cô ta gặp nhau lần đầu tiên ở đâu? Trong dịp nào? Phải chăng René đã chuẩn bị trước câu nói trên cho vợ?

- Tôi rất sung sướng được gặp lại bà, thưa phu nhân thân mến - René nói bằng giọng nhỏ nhẹ, gần như tâm sự.

Stephanie đưa bàn tay, chàng nhẹ nhàng nâng lên, không nắm chặt mà trìu mến đặt cặp môi lên đó. Khi môi chàng chạm vào làn da bàn tay nàng, Stephanie cảm nhận rất rõ ràng cái miệng quen thuộc đã bao lần, khi âu yếm khi cuồng nhiệt, và nàng rùng mình. Stephanie biết lúc này cả Amélie lẫn Achille đang chăm chú theo dõi. Nàng đã chuẩn bị tinh thần từ trước để đợi giây phút này vậy mà nụ cười trên môi nàng vẫn gượng gạo. Nàng không dám nhìn thẳng vào René.

René xem chừng cũng rất xúc động, nhưng vẫn giữ được tự chủ. Tuy nhiên chàng cũng không dám nhìn vào mắt Stephanie. Giống như Stephanie, chàng cũng sợ, sợ nàng, sợ tình yêu giữa họ, sợ để lộ ra tâm trạng thật. René quay sang Achille rồi mỉm cười với Amélie và trò chuyện với họ, trong lúc Agnès vợ chàng giới thiệu với Stephanie một chàng trai khoảng 25 tuổi, hao hao giống cô ta:

- Xin giới thiệu với phu nhân, anh họ tôi, Pierre de Lomanais. Anh ấy hiện đang hoạt động trong chính trường và chúng tôi hy vọng chẳng bao lâu nữa Pierre sẽ làm tùy viên một đại sứ ở nước ngoài.

- Xin có lời chúc mừng ông, ông Piere de Lomanais.

Stephanie cảm thấy giây phút khó khăn nhất đã trôi qua. Nàng gặp lại chàng. Nàng đã nói chuyện với người khác trước khi nói chuyện với René. Mỗi giây đồng hồ lúc này lá giây nàng giành được thắng lợi, vượt qua được thử thách. Nàng đã tiếp xúc với Agnès và cảm thấy không ghen với cô ta. Mà làm sao nàng ghen được cơ chứ? Bởi nàng thấy rõ Agnès không phải người ban được tình yêu cho ai cũng như nhận tình yêu của ai.

Bỗng nhiên Stephanie cảm thấy mình mạnh mẽ, tự tin hơn rất nhiều. Bây giờ thì nàng có thể hoàn toàn nhìn thẳng vào mặt mọi người, giao tiếp với họ trong khi vẫn bảo toàn được tình yêu giữa nàng và René. Tình yêu giữa họ vẫn y hệt như ngày trước.

Stephanie đưa mắt quan sát mọi người xung quanh. Nàng thất tất cả đều thoải mái.

- Thưa phu nhân Dytteville - Agnès nói - Xin phép được ngợi khen bộ áo của phu nhân. Bộ áo rất đẹp và rất hợp với phu nhân.

- Tôi cũng xin phép được tán thành nhận xét của vợ tôi - René nói.

- Màu xanh nước biển xưa nay vẫn là màu được tôi ưa chuộng, thưa ông Guinchamp - Stephanie mỉm cười nói.

Đột nhiên nước mắt nàng trào ra. Nàng giữ im lặng. "Màu xanh nước biển vốn là màu tôi ưa chuộng". Hôm cưới Amélie nàng cũng mặc bộ váy áo đúng màu xanh này. Hôm ấy nàng đã nói với René đúng câu đó và hôm nay nàng lại lặp lại nó với René.

- Màu đó đúng là hoàn toàn thích hợp với phu nhân - René khẽ nói.

Stephanie cắn môi, nắm chặt bàn tay đến mức ấn các móng tay sắc nhọn vào lòng bàn tay. Nàng chớp chớp mi mắt, hồi tưởng lại kỷ niệm xưa. Nàng từ từ bước đến bên ghế bành, ngồi xuống, trong lúc René đứng che nàng để Agnès và Amélie khỏi nhìn thấy, khẽ kể với nàng về công việc hiện nay của chàng ở điện Tuileries.

Dần dần cuộc trò chuyện trở nên thoải mái, thân tình. Stephanie hiểu ra rằng hôm nay vợ chồng René không mời thêm khách nào khác. Họ muốn bữa tiệc chỉ có toàn người thân thiết nhất. Có mặt thêm Pierre de Lomanais chỉ là thêm một đàn ông cho chẵn số, vì Stephanie có mỗi một mình, không có chồng, không có người tình... Agnès đã khéo léo sắp xếp bàn tiệc gồm hai vợ chồng cô ta, hai vợ chồng Amélie và ghép vào với người góa phụ Stephanie lá chàng trai còn độc thân.

Pierre cũng có vẻ sững sờ trước nhan sắc của Stephanie. Anh ta rõ ràng lúng túng. Stephanie quá đẹp, quá kiều diễm! Sự có mặt của Pierre làm Stephanie thêm phần thoải mái. Cặp mắt anh ta nhìn nàng say đắm khiến Stephanie yên tâm trò chuyện, không cần nhìn René mà chỉ tìm cách làm chàng phát ghen. Stephanie trổ hết tài bà làm duyên, chinh phục tình cảm và lòng yêu mến của mọi người bằng nụ cười quyến rũ, cặp mắt tình tứ, bằng cử chỉ thân mật, cốt thu hút trái tim mọi người.

Trong lúc chinh phục chàng trai Pierre, nàng tưởng như đang chinh phục René. Nàng hình dung trong óc những lần René ghì chặt nàng trong vòng tay và hai người điên cuồng quấn quýt vào nhau trong cuộc ân ái. Nàng như nghe thấy tiếng René thì thầm, giọng khàn đặc lại trong lúc rã rời sau cuộc làm tình. Nàng thầm nghĩ nếu cuối bữa tiệc này Pierre hoàn toàn mê mệt nàng, có nghĩa nàng đã tái chiếm được René. Và nếu chàng trở lại yêu nàng mãnh liệt như ngày trước, nàng sẵn sàng theo chàng đến bất cứ đâu, sẵn sàng vượt mọi trở ngại để đoạt lại chàng.

René đã đang đứng bên cạnh nàng và Stephanie đè mạnh cánh tay lên tay chàng... Chàng mỉm cười với nàng.

Lúc bước vào phòng khách, nàng nhìn lên một bức họa.

- Bức họa phong cảnh này đẹp quá - Nàng nói.

- Phu nhân thích bức họa của Ruysdael này ư? Riêng tôi, tôi yêu nó vô cùng - Agnès thì thầm - Ngày nhỏ ông họa sĩ ấy vẫn thường đến thăm gia đình tôi. Tôi rất sung sướng khi phu nhân cũng thích tranh ông ấy. René, anh hãy soi để phu nhân Stephanie ngắm kỹ nó.

René cầm một ngọn đèn chiếu.

Stephanie không nhìn thấy ánh sáng của ngọn đèn chiếu lên bức họa, cũng không nghe thấy René đang giải thích cho nàng nghe về bố cục bức họa, nghệ thuật sử dụng những mảng sáng tối trên tranh. Nàng chỉ nghĩ đến lúc này chàng đang ở cạnh nàng và nàng tận hưởng ít phút ngắn ngủi được một mình bên chàng. Nàng mê mẩn khiến nàng mất hết mọi tỉnh táo và sự thận trọng. Nàng thì thầm:

- Em muốn gặp riêng anh.

René làm như không nghe thấy, vẫn tiếp tục giải thích nghệ thuật của tác giả bức họa. Đúng hơn là chàng cũng không muốn nghe thấy câu đó, trong khi Stephanie thì cố tận hưởng niềm hạnh phúc được ở bên chàng, như để hướng ánh sáng vào một điểm nào đó trên bức họa rồi lợi dùng lúc chàng ghé sát mình, nàng nói nhanh:

- Mai anh đến nhà em.

- Phu nhân hãy xem kỹ chỗ kia...

Tay nắm chặt tay Stephanie, René vẫn tiếp tục giải thích về nghệ thuật bức họa và chàng nói rất khẽ giữa hai câu giới thiệu:

- 11 giờ.

- Xin cảm ơn ông, thưa ông Guinchamp thân mến. Ông quả là rất am hiểu về nghệ thuật. Nghe ông giải thích, tôi thấy yêu mến thêm bức họa rất nhiều.

Cặp mắt Stephanie long lanh. Nụ cười nàng rạng rỡ. Niềm vui nàng tràn trề. Vậy là sáng mai nàng sẽ được gặp chàng. Nàng đã đoạt lại được chàng. René đã thuộc về mình. Hai vợ chồng Achille và Amélie xem chừng đã đoán ra vừa có sự kiện gì đó. Mọi người trò chuyện sôi nổi về mode váy phồng bắt đầu thịnh hành, có khung bên trong phình to hơn trước rất nhiều, về các hội hè yến tiệc đang làm cả kinh thành Paris quay cuồng, về nhan sắc kiều diễm đặc biệt của quận chúa Castiglione, được ông Cavour phái đến làm "sứ giả thần tình" bên cạnh Hoàng thượng nhằm tác động đến ngài ủng hộ cuộc đấu tranh của nhân dân Italia.

Lúc Stephanie đứng lên định ra về, Agnès đề nghị hôm nào đó Amélie đem cậu con trai Quille đến đây, Stephanie cũng đem theo hai đứa trẻ sinh đôi đến. Hơi ngạc nhiên, nhưng Stephanie nhận lời. Vậy là Agnès định chinh phục tình cảm của nàng sao?

Đêm hôm đó, nghĩ đến chuyện vừa rồi gặp lại người tình cũ mà Stephanie trằn trọc mãi. Đến khi ngủ, giấc ngủ cũng không thanh thản. Chốc chốc nàng lại thức giấc, nghĩ đến René và mong sao sớm gặp lại được chàng. Nàng thì thầm tên chàng trong lúc mặc quần áo. Nàng tạo cho mình cảm giác khoan khoái biết bao mỗi lúc lắng nghe tên chàng thốt ra từ cái miệng của chính nàng.

Stephanie nhìn qua cửa sổ xuống nhà chờ người tình cũ.

Khi cô hầu Noémie đưa René vào nhà, Stephanie sai cô hầu bảo Aimé đến biệt thự gia đình chồng nàng, báo cho mẹ chồng biết trưa nay nàng không về ăn cơm bên nhà. Nàng hơi ngại Aimé: anh ta tinh ý, rất có thể đoán biết mọi chuyện, trong khi nàng đối với anh ta vẫn có chút e ngại của một người phụ nữ trẻ trước một người nàng vẫn coi như người anh tình cảm. Aimé biết anh Charles của nàng và chưa biết René cũng như mối quan hệ giữa René với nàng... Tất nhiên Aimé sẽ biết nhưng không phải hôm nay, không phải ngay bây giờ.

Stephanie vẫn tiếp tục lẩm bẩm "René là người tình của mình... Mình yêu chàng... mình yêu chàng... " Nàng muốn sẽ xuất hiện trước René như một hình ảnh tuyệt đẹp. Và Stephanie đứng trước gương sửa lại tóc, tô lại lông mày và kéo vai áo thấp xuống thêm nữa.

René đã đứng đó, đẹp trai tuyệt vời, như chàng hoàng tử trong các giấc mộng, cặp mắt say đắm. Nhìn thấy chàng, Stephanie sững lại vài giây đồng hồ rồi mới sực tỉnh và chạy ra đón, lao vào vòng tay chàng nhắm nghiền hai mắt lại, chìa cặp môi ra cho chàng.

René ôm ghì lấy nàng hệt ngày trước. Stephanie lại thấy được vị lưỡi của chàng. Nàng quàng tay ghì chặt tấm thân tuyệt vời thân yêu vào mình. Nàng phó thác thân mình cho René. Nàng muốn kéo chàng vào phòng ngủ.

René cưỡng lại.

- Sang bên kia, anh yêu của em. Em yêu anh... Em thèm được anh ban cho tình yêu... Em muốn anh yêu em... Ôi, tình yêu của em... Em muốn thuộc về anh.

René thở dài nói khẽ:

- Không được đâu, Stephanie.

Sao lại thế được? Đúng là mình nghe lầm, nàng nhìn thẳng vào mặt René.

- Anh có vợ rồi, Stephanie!

Nàng kinh ngạc. René có vợ rồi thì sao? Nàng thừa biết chàng đã có vợ! Nhưng mà thế có gì thay đổi đâu? Nếu chàng muốn đi khỏi nhà nàng sẵn sàng đi theo đến bất cứ nơi nào. Thì nàng đã chẳng bỏ nước Pháp đến đuổi heo chàng, tìm đến tận nơi chàng sống hay sao? Vì René, nàng đã chịu đựng mọi tai tiếng, mọi tủi nhục, mọi gian nan khổ cực trên dòng sông Dobroudja, tại Alma, trên cao nguyên Inkermann... nàng đã bị quân địch bắt làm tù binh, bị đánh đập tàn nhẫn, bị cưỡng hiếp. Vì René, nàng đã vượt ngục, đã bỏ Boris, bởi vì nàng cũng yêu Boris nhưng không yêu bằng René.

Stephanie đã suýt chết rét trên cánh đồng tuyết phủ. Không có con chó Cesar thì quả là nàng đã chết rồi. Vì René, nàng đã mò đến tận Constantinople, làm đủ mọi thứ, đã liều lĩnh dấn thân vào mọi nguy hiểm. Vậy mà tất cả những công lao, khó khăn vất vả, thậm chí nguy hiểm ấy, bây giờ lại bị đối xử bằng "Anh có vợ rồi... Anh không yêu em nữa!".

Stephanie thầm nhắc đi nhắc lại "Anh ấy không yêu mình nữa... Vô ly! Không thể có chuyện như thế được!"

- Số mệnh đã định sẵn là chúng ta phải xa nhau - René nói bằng giọng ủ rũ.

- Anh tưởng em đã chết. Khi nghe tin em trở về anh đau đớn khủng khiếp. Anh đã khao khát được ôm em...

- Nhưng anh cố nhịn! - Nàng nói và gỡ ra khỏi hai cánh tay của René.

- Anh muốn em hiểu, trước hết là vì quyền lợi của em.

- Vì tôi? Anh nói như vậy có nghĩa sao?

- Tôi không có quyền hủy hoại cuộc đời em, Stephanie yêu quý. Tôi không còn được tự do, trong khi em cần được sống, được hưởng hạnh phúc.

- Vậy thì anh không còn yêu tôi nữa?

- Tôi không có quyền được yêu em. Agnès...

Nghe thấy chữ Agnès, nàng bùng lên cơn thịnh nộ:

- Anh đừng nhắc đến tên người đàn bà đó với tôi! - Nàng nói và kiên quyết dằn ra khỏi hai cánh tay ôm chặt của René - Anh yêu tôi chứ không phải yêu cô ta.

René không chịu buông nàng. Chàng định cố an ủi, làm dịu đi nỗi đau khổ, cơn uất giận của nàng:

- Anh yêu em, Stephanie. Anh không thể quên em được. Không bao giờ. Hôm nghe thấy tin em gặp Agnès ở nhà Amélie, anh đã tin rằng anh và em đều có thể sống theo lý trí.

- Sống theo lý trí.

Bằng động tác quyết liệt, Stephanie dằng ra khỏi vòng tay của René rồi quắc mắt nhìn thẳng vào mặt chàng:

-Thưa ông Guinchamp, nếu tôi có thể sống theo lý trí thì việc gì ông phải quan tâm đến tương lai cuộc đời tôi?

- Stephanie, anh xin em...

- Nếu tôi có thể sống theo lý trí, thưa ông Guinchamp, thì ông không việc gì phải đóng vai đàn ông đức hạnh.

- Anh đã chết vì bị bỏ mặc trên cánh đồng Inkermann, nếu không được em đến cứu. Anh biết chứ và đã bao đêm anh nằm mơ thấy em.

- Anh nằm mơ thấy mũi kiếm đâm vào ngực anh thì bị đẩy ra chứ gì? Anh biết không, lúc tôi bị bọn Nga bắt làm tù binh và giải đi, tôi đã gào gọi Pompette. Rồi khi ôi bị kéo ra cách anh 50 mét, cách dòng máu anh mà tôi đã nếm thấy trên đầu lưỡi, tôi đã gào tên anh giữa đêm khuya, để Pompette biết rằng anh còn sống... vậy mà bây giờ, vừa mới rồi thôi, anh còn dạy tôi một bài luận lý tiểu thị dân! Anh còn dám mở miệng bảo tôi rằng tất cả những chuyện đó đều đã không còn. Anh dám lên mặt dạy tôi phải sống theo lý trí, rằng anh không được quyền yêu tôi. Rằng anh không yêu tôi nữa.

- Anh yêu em chứ, Stephanie.

- Ôi, tôi biết! Tôi biết anh gọi "yêu" nghĩa là thế nào rồi, nghĩa là dấu kín trong đáy lòng và không làm một cử chỉ nào để lộ ra cho người ngoài biết, kể cả người mình yêu.

- Khoan, nghe anh nói đã, Stephanie. Anh muốn em nghĩ đến em đến cuộc đời, đến hạnh phúc của em.

- Tôi nghĩ đến anh, có vậy thôi.

- Em trẻ, đẹp, em đẹp hơn cả trước kia rất nhiều. Em thừa sức làm lại cuộc đời từ đầu. Anh không có quyền cản trở em... nếu như em gặp một người xứng đáng với em...

- Một người xứng đáng. Anh định giới thiệu ai đó với tôi chăng? Không đâu, anh chẳng có ai khác. Anh muốn tôi nói toạc sự thật gan ruột anh ra không? Anh đến đây vì anh sợ! Anh sợ tôi sẽ nói câu chuyện quan hệ của anh với tôi ra cho người khác. Anh sợ mất số tài sản vợ anh cho anh hưởng! Anh sợ vợ anh không cho anh tiền tiêu vặt nữa. Và anh đến đây để van nài tôi im đi.

Mặt René tái nhợt. Chàng tiến lên bước về phía Stephanie. Nàng tưởng René tát nàng và nàng quát vào mặt chàng:

- Những tình cảm mỹ miều của anh xin anh cứ việc giấu kính trong đáy lòng, cùng với nỗi sợ hãi, sự hèn nhát, với nỗi mong ước lấy vợ giàu để có tiền tiêu thoải mái. Tôi tin rằng mẹ anh trên thiên đường sẽ rất hài lòng thấy con trai "biết điều" như thế. Xưa nay bà cụ vẫn mong con trai như vậy.

- Tôi cấm cô không được phỉ báng mẹ tôi!

- Anh không có quyền cấm tôi làm điều gì hết! Nhưng thôi, anh có thể yên tâm ra đi khỏi ngôi nhà này! Tôi giải phóng cho anh! Anh cứ giữ lấy cái đức hạnh của anh, nhưng tôi nói trước, anh sẽ không thể quên tôi được đâu. Anh sẽ không bao giờ quên tôi được đâu.

Stephanie nhìn thẳng vào mặt René... Chàng tiến một bước về phía cửa. Nàng nắm cổ tay chàng níu lại:

- René, anh...

- Hai chúng ta không còn điều gì để nói với nhau nữa, Stephanie. Tôi rất đau lòng.

Stephanie cười như điên dại:

- Đau lòng! Anh thật hèn nhát, René! - Nàng khinh bỉ nói - Tôi thì có điều để nói với anh đấy - Nàng nói giọng dịu dàng nhưng hai hàm răng nghiến chặt. Nàng rít lên, hai mắt tóe lửa, và nụ cười gằn trên môi - Tôi đã cứu anh thoát chết. Nhưng còn một người nữa cũng có công cứu sống anh. Anh ấy là người Nga. Hai chúng tôi đã cùng cứu thoát anh.

Stephanie ngừng lại một giây rồi nói tiếp, mỗi lời như một lưỡi dao thọc vào tim René:

- Trong thời gian ở pháo đài Sebastopol, tôi đã yêu người đó. Tôi đã thoải mái trao thân cho anh ấy. Tên anh ấy là Boris. Điều ấy cũng sẽ trở thành một kỷ niệm của anh trong cuộc chiến tranh ở Crimée, mặc dù đến giờ anh mới biết. CHào anh và ta sẽ còn gặp lại nhau. Tôi định sẽ mời vợ anh đến đây chơi và tôi cũng sẽ đến thăm chị ấy và anh sẽ phải luôn luôn gặp mặt tôi! Tô sẽ luôn luôn ở trên con đường anh đi, René!

René ra rồi, Stephanie đứng lại, lặng đi trong vài giây đồng hồ rồi nàng vào phòng riêng, đóng chặt cửa lại. Toàn thân rung lên vì giận dữ. Nàng giận René và giận cả bản thân mình. Nàng đi đi lại lại lồng lộn trong gian phòng đấm mạnh nắm tay bên trái vào lòng bàn tay phải, đá liên tiếp vào các ghế. Và thuận tay, nàng dứt những tấm rèm xuống. Nàng hung dữ như con thú bị thương.

Lát sau, khi cơn giận đã nguôi ngoai chút ít, Stephanie tự nhủ mình đã quá nhiều tự ái đâm làm trò dại dột. Thoạt đầu nàng đòi chàng đến nhà mình, vậy mà khi chàng đến, nàng lại nổi nóng. Nàng đã không tự kiềm chế được, lúc chàng từ chối không chịu ân ái với nàng. Stephanie thấy mình cả giận mất khôn, đem nhắc lại sự việc trên cao nguyên Inkermann, vu cho chàng hèn nhát, vu cho chàng bị phụ thuộc vào đồng tiền của vợ và dại nhất là nàng đi nói ra quan hệ giữa nàng và Boris. Nàng đã mù quáng đâm dại dột, nhưng bản thân René cũng phá hỏng mọi thứ vì cái thói nhát gan và đạo đức giả của chàng.

Bởi có đúng là chàng sợ không? Khi con người đã sợ, đã hèn nhát thì không có lý lẽ nào để đánh tan được. Vậy mà nàng đã nổi cơn thịnh nộ, đã quát tháo, la hét, càng làm chàng thêm sợ. Điều René sợ nhất là các cuộc đụng độ, những vụ tai tiếng. Đâu có thể trách chàng về thói đó? Chàng sinh ra đã nhiễm nó rồi và làm sao có thể thay đổi được. Lẽ ra Stephanie phải hiểu là như thế. Hồi gặp nhau ở Crimée, chẳng phải René đã năn nỉ nàng về Paris là gì? Chàng làm chuyện đó chính vì tình yêu, chính vì lo cho nàng.

Bây giờ nghĩ lại, Stephanie thấy René không có lỗi. Bây giờ nàng hiểu ra rằng cơn giận dữ vừa rồi chỉ do nàng quá yêu, quá khao khát chàng. Stephanie đâm thấy sợ niềm say mê đang xâm chiếm nàng. Nàng chỉ tha thiết có một thứ, nàng chỉ khao khát ân ái với một người, đó là René, vậy mà vừa rồi nàng đã đẩy chàng đi. Vậy là hết. Nàng thấy sự kết thúc của một mối tình say đắm sao mà buồn làm vậy.

Stephanie đau đơn nhớ lại cảm giác tuyệt vời mà nàng không bao giờ được hưởng nữa. Đó là cảm giác khi nàng vuốt ve ngực chàng, bụng chàng, khi đùi chàng quặt chặt vào đùi nàng, khi miệng chàng nghiến ngấu lên miệng nàng và tấm thân đàn ông của chàng đè lên người nàng. René đâu có đức hạnh gì. Chàng có thể giấu mọi người, giấu được Agnès, nhưng làm sao giấu được nàng.

Stephanie ân hận nghĩ mình đã thèm chàng quá mạnh, làm chàng sợ. Nhưng không, nàng tự nhủ, ta sẽ gặp lại chàng, sẽ đẩy chàng đến chỗ tiếp tục ân ái với ta. Ta sẽ cố gắng hiền hòa, nhu mì để chàng yên tâm ban tình yêu cho ta. René là người thích phụ nữ nhu mì, thụ động. Được, ta sẽ dùng cách đó để buộc chàng trở lại với ta. Ngày mai... Ngày mai chàng sẽ thuộc về ta. Chàng sẽ tin cậy ta cũng như ta tin cậy chàng. Nhưng bây giờ, nếu ta không làm gì, ta sẽ phát điên lên mất.

Stephanie lằc chuông, gọi Noémie:

- Lấy cho ta áo manteau và mũ.

- Bác Aimé chưa về, thưa bà chủ.

- Ta sẽ đi bộ đến biệt thự Dytteville.

Đi nửa đường nàng gặp Aimé đang trên đường trở về. Nàng chỉ nói:

- 2 giờ chiều anh chở xe đến đón tôi, mang theo con Cesar. Chúng ta sẽ cho hai cháu đi dạo.

Aimé nhìn nàng. Anh chỉ cúi đầu tuân lệnh mà không nói gì. Trên đoạn đường còn lại, Stephanie bị ám ảnh bởi cái nhìn của Aime. Đôi khi nàng thấy cặp mắt Aimé y hệt cặp mắt của Achille như xuyên thấu lòng nàng và đọc được mọi ý nghĩ thầm kín của nàng.

Sau một đêm đầy mộng mị, sáng hôm sau Stephanie thức dậy rất mệt mỏi và chán chường. Nàng đã mơ thấy René, giấc mơ lộn xộn bao gồm nhiều mẫu trong cuộc chạm trán sáng hôm qua. Nàng cảm thấy mối quan hệ giữa nàng và René bị tổn thương nặng nề và nàng chưa biết tương lai sẽ ra sao. Đã chắc gì nàng nối lại được quan hệ yêu đương thưở trước.

Stephanie thấy mình cần được ngồi một mình suy tính mọi thứ và chuẩn bị kế hoạch kéo René trở lại với mình. Nàng sai Aimé đến báo văn phòng công ty ở phố Vivienne và nhà mẹ chồng nàng ở biệt thự Dytteville là nàng không được khỏe nên sẽ không đi đâu. Aimé đi ra, không nói năng gì, nhưng hai tiếng đồng hồ sau anh ta quay về cùng với một bác sĩ. Stephanie đang giận dữ đành phải để bác sĩ khám, phải kể cho ông ta nghe về cơn đau đầu và khó chịu trong người của nàng. Nàng tự hỏi không biết Aimé tin nàng ốm thật hay anh ta mời bác sĩ về khám cho nàng chỉ là một cách chế giễu nàng. Bác sĩ kê đơn vài thứ thuốc an thần, vài thứ thuốc bổ, và dặn nàng chỉ cần nằm nghỉ vài ngày là đủ.

Ba ngày nay không ai đến thăm, Stephanie sống âm thầm như trong tu viện, chịu đựng sự chỉ huy ân cần của Aime. Nàng rất khó chịu trước thái độ săn sóc đều đặn quá đáng của anh ta. Cứ đúng giờ, anh vào phòng, theo sau là cô hầu Noémie bưng khay thuốc viên, thuốc nước, thuốc lá.

Một lần, thấy Aimé vào, nàng phải gắt lên:

- Anh hãy để tôi yên, tôi uống thuốc như vậy là đủ quá rồi. Càng uống tôi càng thấy khó chịu thêm. Tôi không muốn nhìn thấy các thứ dớ dẩn này nữa. Đem cho tôi ly rượu vang.

- Thưa bà chủ, bác sĩ...

- Anh làm tôi cáu đấy hẳn?

Aíme quay sang bình thản bảo cô hầu Noémie:

- Cô đi lấy rượu vang cho bà chủ.

Khi Noémie đi rồi, Aimé bước đến cạnh giường, nói giọng nhỏ nhẹ nhưng kiên quyết, một giọng mênh lệnh làm Stephanie rất ngạc nhiên:

- Bà chủ cần phải ra ngoài, dạo chơi, thăm bạn bè và thay đổi cách suy nghĩ.

- Anh nói cái gì vậy?

- Tôi chỉ muốn nói bà chủ cần phải sống, cần phải hoạt động sôi nổi như xưa kia ở lâu đài bà chủ tại thôn quê. Bà chủ phải tiếp khách, phải mời tiệc.

- Tiệc?

- Tiệc và chiêu đãi. Người ta luôn mời bà chủ và bây giờ bà chủ cũng phải mời lại người ta.

- Tôi khắc biết tôi phải làm những gì.

Aimé không hề bối rối, vẫn nói tiếp bằng thứ giọng từ tốn nhưng kiên quyết như cũ:

- Khi bà chủ thuê tôi vào làm, bà chủ đã dặn tôi phải nhắc bà chủ những gì bà chủ lỡ quên. Tôi xin nhắc thêm, bà chủ đã được mời đến dự dạ hội hóa trang tại lâu đài Vaudieres.

- Tôi đang ốm, tôi không đi đâu hết, nhất là đi nhảy múa.

- Đến cuối tháng vũ hội mới tiến hành. Từ nay đến đó bà chủ sẽ bình phục hoàn toàn. Sức khỏe bà chủ rất tốt, điều đó không còn nghi ngờ gì nữa. Hiện nay chỉ là do bà chủ có chuyện bực bội đấy thôi.

Giọng Aimé hơi đi quá đà, khiến Stephanie đã định đối đáp lại thì Noémie bưng khay trên có ly rượu vang vào.

- Lẽ ra chị phải đem cả chai! - Nàng nói và nhấc ly rượu đưa lên môi.

Đúng lúc đó chuông ngoài cửa reo. Stephanie cau mày:

- Anh ra xem và liệu từ chối. Anh muốn kiếm cớ gì cũng được, miễn là đừng bắt tôi tiếp ai lúc này.

Nàng cố dỏng tai nghe nhưng không thấy rõ, lát sau Aimé quay vào, đang dẫn ai đi về phía phòng nàng. Nàng nghe tiếng:

-... Bà chủ tôi sẽ rất vui được gặp phu nhân. Đêm qua bà chủ tốt hơn và sáng nay đã dễ chịu nhiều.

Aimé gõ cửa và không đợi bên trong trả lời, đã đẩy cửa bước vào. Stephanie đoán đó là Amélie hoặc bà Francoise mẹ chồng nàng, ai ngờ người bước vào lại là Agnès.

- Ôi, tôi rất ngại. Tôi vừa đến biệt thự Resmont thăm Amélie và được tin chị không được khỏe, nên đánh bạo đến đây hỏi thăm... Tôi chỉ định ghé qua hỏi tin ai ngờ ông quản gia nhất định nài tôi vào... Chị tha lỗi. Chị thấy trong người ra sao rồi, phu nhân Dytteville?

- Đấy! - Stephanie trỏ ly rượu vang đỏ - Bác sĩ kê đơn cho tôi thứ rượu bổ này.

- Rượu Qinquina?

- Không. Vang Bordeaux.

- Ôi, đấy là thứ rượu bổ tuyệt vời nhất. Bác sĩ cũng kê đơn yêu cầu tôi dùng. Mỗi ngày hai ly vào hai bữa ăn chính. Chị không từ chối, tôi xin cho người đem đến biếu chị thứ rượu đó. Chồng tôi kiếm đâu được loại rượu Bordeaux hảo hạng. Ngay chiều nay tôi sẽ sai người đem đến chị dùng. Được chứ ạ, phu nhân Dytteville?

- Vâng, xin hết lòng cảm ơn bà.

- Xin đừng gọi tôi là "bà"! Từ nãy giờ tôi xưng hô quá suồng sã, nhưng đấy là do chị. Hôm ở biệt thự Resmont, chị trò chuyện thân mật biết bao, rồi đến hôm chị đến thăm chúng tôi, tôi đã dám đề nghị chị gọi tôi là Agnès cho thân tình. Và khi nghe chị gọi thế, tôi rất sung sướng. Tôi nghĩ chúng ta là bè bạn...

Stephanie bỗng thấy mến người phụ nữ mà xưa nay nàng vẫn cho là đần độn.

- Vậy thì chị ngồi xuống đã, Agnès - Stephanie mỉm cười nói - Ông chồng chị vẫn khỏe chứ?

- Mấy ngày nay René có vẻ mệt mỏi thế nào ấy. Anh ấy không nói ra nhưng tôi biết. Hồi này công việc trong hoàng cung bận rộn lắm.

- Công việc cụ thể của ông Guinchamp là làm gì?

- Anh ấy tiếp các khách hỏi công việc và trả lời họ, sau đó tâu trình lên hoàng thượng và xin ý kiến của ngài. Đấy là một công việc hết sức tế nhị.

- Việc đó thì đúng là khó khăn, nhưng tôi tin ông nhà làm việc đó rất hợp. Ông Guinchamp là người lịch lãm và tế nhị.

- Chồng tôi rất biết cách hoãn binh và từ chối một đề nghị nào đó mà không làm mất lòng khách. Anh ấy rất giỏi tạo cho khách vẫn hy vọng... Ôi René quả là người đàn ông tốt bụng.

"Cô ta đúng là thích hợp". Stephanie thầm nghĩ. René tiếp tất cả những ai tìm đến hoàng cung Tuilieries, vậy tại sao chàng không chịu đến thăm nàng? Không lẽ chàng tránh mặt? Nếu gặp chàng mình sẽ làm cho chàng hết giận, giống như lần ở Crimée. Hôm đó hai người đã cãi cọ nhau vậy mà nàng đã làm chàng hiểu được nàng, biết quý Pompette cùng cỗ xe cấp dưỡng của họ. Nhất quyết phải làm cách nào gặp được René để giải bày mọi chuyện.

Thấy vẻ đăm chiêu của Stephanie, Agnès ngỡ nàng mệt, cần nghỉ ngơi, cô đứng dậy:

- Chị cần nghỉ ngơi, Stephanie.

- Không, chị đừng đi vội, chị dùng trà nhé?

- Không, cảm ơn. Tôi phải đi bây giờ, chị chưa được khỏe, cần nghỉ ngơi.

Sau khi Agnès đi rồi, Stephanie bỗng thấy càng căm giận. Một cô gái đần độn như vậy mà René có thể yêu được? Không, René không thể yêu được cô ta, Stephanie cảm thấy mỗi lần gặp Agnès, trong lòng nàng lại dấy lên những ý nghĩ rối ren. Nàng lắc chuông gọi Aime:

- Tại sao anh cho cô ta vào?

- Phu nhân Guinchamp là bạn thân của bà chủ.

Giọng trả lời giản dị và tự nhiên của Aimé làm bùng lên cơn giận dữ trong lòng Stephanie:

- Làm gì có chuyện thân? Cô ta chỉ là một trong số những người quen biết của tôi. Nhìn thấy cái mặt bướng bỉnh của anh, tôi đã thấy lộn ruột. Tại sao anh cho cô vào? Anh trả lời đi.

- Tôi đã có mặt ở Crimée cùng với bà chủ - Aimé chậm rãi đáp.

- Thì đã sao?

- Tôi đến Crimée trước bà chủ và tôi đã thấy hết.

- Thấy gì?

- Thấy bà chủ cùng với Pompette đẩy cỗ xe cấp dưỡng.

Vậy là anh đã biết hết. Stephanie nhìn thẳng vào mắt viên quản gia. Aimé cũng nhìn thẳng trở lại. Nàng cắn môi suy nghĩ, mắt vẫn không rời Aime, nàng hỏi:

- Tại sao hồi đó anh không đến gặp tôi?

- Tôi không thể đến để bà tiếp ly rượu, để tôi trả bà tiền xe vài xu. Không, tôi không thể làm như những binh lính Bắc Phi ấy. Dù ngoài mặt trận bà là cấp dưỡng, bà vẫn là bà chủ lâu đài và trang ấp. Bà vẫn là bà chủ của tôi.

- Nhưng tại sao tôi lại không gặp anh lần nào nhỉ?

- Tại bà chủ phục vụ ở đoàn quân Bắc Phi trong khi đó tôi ở đơn vị bộ binh. Bà chủ và tôi ở hai trận địa khác nhau. Giá như tôi bị mắc dịch tả, có lẽ trước khi hấp hối có lẽ tôi đã nhờ người mời bà chủ đến để trối trăn... Hôm bà chủ ở mặt trận Dobroudja về tôi rất lo cho bà chủ. Thậm chí tôi đã khóc...

Stephanie không thể hỏi thêm gì nữa, xưa nay nàng vẫn có linh cảm Aimé thường xuyên theo dõi nàng, nhưng hôm nay nàng càng hiểu rõ thêm là đúng như thế. Hôm nay anh ta để Agnès vào gặp nàng chính là một cách bảo vệ nàng. Aimé cho rằng khi về đến kinh thành Paris này, Stephanie không nên tiếp tục quan hệ tình ái với René nữa. Điều đó là điên rồ và sẽ dẫn đến chuyện hay ho. Aimé cho rằng tình bạn giữa Stephanie với vợ của René càng thân tình thắm thiết bao nhiêu, càng ngăn cản nàng nối lại quan hệ với René bấy nhiêu. Tóm lại, thái độ Aimé y hệt như của Achille. Stephanie chăm chú nhìn Aime, suy nghĩ xem nên tỏ thái độ như thế nào.

Họ im lặng căng thẳng một lúc lâu. Cuối cùng Aimé nói rất khẽ:

- Tôi cáo lui được không, thưa bà chủ?

- Khoan đã! Lẽ ra anh phải cho tôi biết từ trước là anh đã có mặt ở Gallipoli và Varna chứ?

Trên mặt Aimé hiện ra một nụ cười bí hiểm.

- Anh đang nghĩ gì vậy, Aime?

- Không, thưa bà chủ.

- Đúng là anh đang nghĩ gì. Chắc không phải nghĩ đến tôi mà là nghĩ đến thời gian ngoài mặt trận, đúng thế không?

- Tôi nghĩ đến cái bánh xe Pompette đã tìm thấy, định lắp vào cỗ xe của bà chủ sau hôm hỏa hoạn. Chính tôi đã lăn cái bánh xe ấy đến để Pompette và bà tìm thấy. Tôi đã kiếm được nó và lăn nó suốt cả một đêm.

Thế là hai người nhìn nhau, cùng mỉm cười như hai chiến binh nhắc lại một kỷ niệm ngoài chiến trường. Đột nhiên Stephanie thấy cuộc đời trong sáng biết bao. Nàng bùng lên một niềm vui sống. Nàng cảm thấy nhẹ hẳn bớt nỗi cô đơn. Aimé đã trở thành bạn đồng ngũ, một đồng minh, một chỗ dựa mà nàng có thể dựa vào đó.

- Ôi, Aime! Anh đã thấy là tôi hết sức cần đến sự có mặt của anh ở Paris. Anh giúp tôi nhớ lại thời gian tuyệt vời ngoài đó. Vậy bây giờ thế nào? Bạn đồng ngũ với tôi sắp khuyên bảo tôi gì đây?

- Bà chủ hãy sinh hoạt bình thường, giống như mọi phụ nữ thượng lưu ở Paris này. Bà chủ hãy mở tiệc chiêu đãi, hãy mời khách khứa đến nhà vui chơi...

- Đồng ý. Vậy anh lo chuyện đó giúp tôi. Tôi trao toàn quyền cho anh, được chứ?

- Được, thưa bà chủ.

- Anh đã là bạn thân của anh Charles tôi ngày xưa. Vậy anh nghĩ nếu Charles còn sống và đang ở bên tôi lúc này, anh ấy sẽ khuyên tôi ra sao?

- Thưa bà chủ, nếu cậu chủ Charles còn sống và lúc này đang trò chuyện với bà, cậu chủ sẽ khuyên bà chủ hãy quan tâm đến hai đứa con - Aimé nói không chút ngập ngừng.

Aimé đã đụng vào nỗi đau ngấm ngầm của nàng.

- Anh nói đúng. Charles sẽ nói thế và anh ấy cũng biết là tôi rất yêu hai đứa con. Chúng là toàn bộ cuộc đời của tôi. Hôm về đây, tôi đã nói với mẹ chồng tôi rằng "Từ nay mọi sự sẽ trở lại y hệt ngày xưa!" Tôi rất nhớ hai đứa con, nhưng làm cách nào để tôi được gần gũi chúng hơn nữa?

- Lúc này bà chủ có hỏi nếu ông chủ Charles còn sống, ông chủ sẽ nói gì nữa với bà chủ. Tôi xin nói rằng cậu chủ Charles sẽ nhắc với bà chủ rằng bà chủ còn trẻ, bà chủ có cuộc sống của bà chủ và hai đứa con của bà chủ có cuộc sống của chúng. Bà chủ hãy mở tiệc tùng, mời khách, hãy đến thăm bạn bè và hãy để cho hai cậu con trai sinh đôi của bà chủ có cuộc sống của chúng. Bà chủ thấy đấy, tại biệt thự Resmont, cậu bé Quille có phòng riêng và không hề ảnh hưởng đến cuộc sống của hai ông bà Resmont...

- Nhưng bất cứ lúc nào Amélie muốn, chị ấy cũng có thể gặp con trai. Chị ấy có thể ôm hôn con trai sáng sớm cũng như trước khi đi ngủ.

- Tôi nghĩ bà chủ có thể dành riêng một phòng cho hai cậu ngay tại ngôi nhà này của bà chủ.

- Ôi, sao bây giờ anh mới bảo tôi điều đó?

- Vì bây giờ mới đúng lúc. Tôi nghĩ đưa hai cậu về đây sẽ làm cho hai cậu và bà đều sung sướng. Và tôi nữa, tôi cũng sẽ rất sung sướng.

- Anh yêu chúng lắm sao, Aime?

- Bởi hai cậu đều là của bà chủ, đều rất giống bà chủ.

Giọng Aimé có nét gì say đắm làm cho Stephanie bối rối. Nàng cảm thấy Aimé yêu nàng và tình yêu đó càng mãnh liệt do anh ta biết không bao giờ được nàng đáp lại. Vị trí của họ quá cách biệt. Bỗng nhiên Stephanie xúc động. Nàng thấy mến Aimé đúng như một người anh. Nang coi Aimé như chính Charles vậy.