Chương 4 DẠ HỘI TẠI LÂU ĐÀI VAUDIERES
Sau khi bình phục, việc đầu tiên là Stephanie đến thăm đáp lễ hai vợ chồng Guinchamp. Nàng đến để cảm ơn cả về hai hòm rượu vang Bordeaux Agnès đã sai người đem đến biếu nàng. Đó là thứ rượu quý René tích trữ rất nhiều trong hầm rượu của chàng.
Agnès vô cùng mừng rỡ thấy "người nữ anh hùng chiến tranh Crimée" đến thăm mình. Mặc dù Stephanie cố tự chủ rằng Agnès đần độn, nàng vẫn phải thừa nhận cô ta chân thật và tha thiết yêu chồng, rất muốn tìm hiểu về chiến trường và những nỗi vất vả gian truân chồng cô ta phải chịu ở ngoài đó.
Trước thái độ cảm mến đến mức sùng bái của Agnès, Stephanie hào hứng kể chuyện về Varna, về Dobroudja. Câu chuyện càng say sưa sôi nổi thì tiếng vó ngựa đập mạnh ngoài sân lát đá.
- René - Agnès nói - Ta đừng nói chuyện chiến trường trước mặt chồng tôi.
René bước vào phòng khách, dáng điệu hết sức quý phái.
- Chào phu nhân thân mến, tôi rất hân hạnh được biết phu nhân đến thăm vì nhận ra cỗ xe của phu nhân đỗ ngoài sân.
- Tôi đến chuyện phiếm với Agnès được khá lâu rồi. Bây giờ đã muộn, tôi phải về. Tôi đến cũng để mời hai ông bà đến nhà tôi dự một bữa ăn thân mật, có cả hai vợ chồng Resmont. Ngày giờ cụ thể tôi sẽ báo sau, bởi còn cần hoàn chỉnh nốt việc trang trí lại ngôi nhà của tôi.
René nghiêng mình, trịnh trọng nói chàng rất sung sướng được nhận lời.
- Chúng tôi sẽ được gặp hai cháu chứ, Stephanie? - Agnès hỏi.
- Không, Agnès ạ. Hai cháu hiện vẫn còn ở với ông bà nội.
René tỏ vẻ rất ngạc nhiên nhìn hết vợ đến nhân tình cũ. Chàng ngạc nhiên thấy hai người xưng hô thân mật với nhau.
- Anh đừng lấy làm lạ, René yêu quý. Em và chị Stephanie đã quyết định bỏ hai chữ "phu nhân" mà xưng hô theo kiểu bạn bè. Và hai chúng em định sẽ đến thăm nhau luôn đấy.
Stephanie hiểu rõ René hơn vợ chàng cho nên thấy được qua nụ cười gượng của chàng nỗi khó chịu trước tình thân ấy. Nàng nói tiếp:
- Nhân tiện cũng xin cảm ơn ông, thưa ông Guinchamp, về hai hòm rượu Bordeaux rất quý. Thứ rượu vang hiếm hoi ấy đã giúp chúng tôi chóng bình phục trở lại. Chưa bao giờ tôi thấy trong người khỏe khoắn như hiện giờ.
- Tôi rất mừng nghe phu nhân nói vậy - René lịch sự đáp.
Trên đường về nhà, Stephanie càng tin rằng René vẫn yêu nàng và chắc chắn sẽ đến lúc chàng trở lại với nàng. Nàng quyết định chinh phục chàng trở lại sớm bằng cách sẽ làm cho mình thật đẹp, thật quyến rũ và đồng thời kích thích lòng ghen tuông của chàng. Nàng sẽ phải nổi bật trong mọi cuộc tiếp xúc, hội hè, tiệc tùng.
Đã sắp đến đêm dạ hội tại lâu đài Vaudieres. Dạ hội này của vị chủ nhà băng nổi tiếng nhất Paris, sẽ tập hợp toàn bộ giới thượng lưu kinh thành, sẽ được báo chí nhắc đến rất nhiều, tường thuật đêm dạ hội cũng như nêu lên tên tuổi của những nhân vật quyền thế danh tiếng đến dự.
Stephanie quyết định chuẩn bị bản thân hết sức chu đáo để xuất hiện choáng luôn và nổi bật trong đêm dạ hội đó. Đó là dạ hội hóa trang và nàng nhẫm tính sẽ ăn mặc theo kiểu nào: Hoàng hậu Josephine hay phu nhân Tallien. Hoặc chọn một nhân vật thần tiên: Nữ thần sắc đẹp Venus, nữ thần săn bắn Diana hay sứ thần Iris trên thiên cung Olympe... Cuối cùng nàng chọn nữ thần bình minh Aurore.
Đêm dạ hội đã tới. Khi gia nhân báo tin nữ thần Aurore đến, toàn thể quan khách xôn xao hẳn lên. Stephanie xuất hiện rực rỡ trong bộ váy dài thướt tha bằng satin hồng, điểm những mảng bằng vải tuyn mỏng màu xanh tím như những đám mây, đính những hạt kim cương và ngọc trai lấp lánh.Thời bấy giờ, cuốn tiểu thuyết Ba người lính ngự lâm đang được hâm mộ và là tác phẩm văn học thời thượng, nên vị chủ nhà băng Antonin Vaudieres cai trang thành quận công Buckingham, còn vợ ông Justin thì cải trang thành hoàng hậu Anne nước Áo. Ông ta bàng hoàng nghiêng mình chào Stephanie, lẩm bẩm nói:
- Ôi, kính chào nữ thần Bình minh! Bà đến khiến cho đêm dạ hội trật tự hẳn lại.Bà kiều diễm tuyệt vời!
Mà quả vậy. Sắc đẹp của Stephanie và cách ăn mặc vừa độc đáo vừa cao quý của nàng át mọi phụ nữ quý phái trong phòng tiệc. Bộ đồ satin hồng trắng muốt đầy khêu gợi, tấm váy ôm khít eo nhỏ và những đường cong tuyệt mỹ của bộ hông và cặp đùi nàng. Chỉ sau vài phút Stephanie đã trở thành trung tâm dạ hội, hoa khôi của cuộc vui, nữ hoàng của đêm hội hóa trang. Nàng đê mê trong sự thành công và thầm nghĩ đến René. Stephanie muốn chàng nhìn thấy nàng và ghen với bao nhiêu cặp mắt thèm khát nhìn nàng.
Chủ lâu đài Antonin Vaudieres cùng với Stephanie nhảy bài khai mạc đêm hội và tiếp đó, nàng không nghỉ chân lúc nào. Các nam giới đều van nài nàng nhảy với họ một bài. Hai lần nàng nhận lời nhảy với Adolphen Hemard. Ông ta nhắc với nàng rằng ông ta đã từng cầu hôn với nàng mà không được nàng ưng thuận, đến nay ông vẫn chưa quên được nàng và sẵn sàng làm nô lệ quỳ dưới chân nàng. Stephanie nhảy với chàng đẹp trai nhất kinh thành Paris là Felix Rolneyesse, cai trang thành hoàng đế Louis XV. Bỏ mặc bao nhiêu người đẹp gợi ý, chàng quay sang van nài Stephanie 'ban ân" cho chàng được nhảy với nàng một bản. Và suốt đêm dạ hội hóa trang, Felix không rời mắt khỏi nàng lúc nào.
Đêm dạ hội kết thúc, Stephanie thoái thác bao nhiêu lời tình nguyện tiễn chân nàng về đến tận nhà. Lúc đó đã 2 giờ sáng và Stephanie thầm nghĩ, Aimé đã nói đúng khi khuyên nàng nên thâm nhập vào cuộc sống đất kinh thành. Và thành công rực rỡ đêm nay khiến nàng quên bẵng René.
Hôm sau, trên tất cả các báo chí kinh thành Paris đều tường thuật ca ngợi đêm dạ hội hóa trang do Ngài Antonin Vaudiere cùng phu nhân tổ chức. Họ nhắc đến tên những khách quý tham dự và đặc biệt ca ngợi "nữ hoàng" của đêm hội, phu nhân Dytteville. Cả tờ La Presse, tờ Thế kỷ và tờ Constitutionnel đều gọi nàng là "người mệnh phụ hết sức kiều diễm, hết sức duyên dáng, thần tiên và vô cùng quyến rũ... " Stephanie đưa tờ báo cho Aimé đọc.
- Tôi đọc rồi, thưa bà chủ. Bà chủ đẹp đến như vậy, làm sao người ta không ao ước?
- Đêm qua tôi đã báo mọi người biết là buổi tiếp khách của tôi là vào các tối thứ Sáu thứ nhất và thứ Ba mỗi tháng. Vậy là tôi đã theo đúng lời khuyên của anh đấy.
- Tôi rất sung sướng, thưa bà chủ. Tôi tin rằng bà chủ sẽ có những người bạn mê bà chủ đến điên rồ.
- Tôi hy vọng những bữa tiệc vào các tối thứ Sáu sẽ hết sức chu đáo - Stephanie nói.
- Bà chủ yên tâm, sáng mai chị đầu bếp sẽ đến nhận việc ở nhà ta.
- Tốt lắm. Anh thấy sống ở đây dễ chịu chứ, Aime?
Không cần nghe câu trả lời, nàng đã biết Aimé nghĩ như thế nào rồi. Nàng mỉm cười nhìn anh ta. Aimé im lặng một lúc rồi khẽ nói:
- Tôi không còn muốn sống ở bất cứ nơi nào khác, ngoài ở đây.
Qua cặp mắt Aimé nhìn nàng, Stephanie nhớ lại bàn tay anh ta nắm chặt bàn tay nàng hôm nàng rời khỏi trang viên ở quê. Hôm đó khi cỗ xe bắt đầu lăn bánh, Aimé mới từ trong rặng cây rậm rạp đột nhiên chạy ra, nắm bàn tay nàng chìa ra cho anh. Bây giờ cánh tay đó đã không còn. Bác sĩ quân y ngoài mặt trận đã cưa mất của anh...
- Anh thật đáng mến, Aimé - Nàng thì thào nói - Tôi vô cùng biết ơn anh đã đến với tôi... và đã có mặt ở đó nữa.