Chương 5 MICHEL VÀ HYPPOLYTE
Bữa tiệc tiếp tân vào thứ Sáu của Stephanie có các thành viên bên gia đình chồng nàng, hai vợ chồng Resmont và hai vợ chồng Guinchamp. Sau bữa ăn, Amélie nói, lúc bước vào phòng khách.
- Bữa ăn ngon tuyệt, Stephanie thân yêu. Mọi thứ tối nay đều chu đáo tới mức hoàn chỉnh.
- Đó là công của Aimé đấy - Stephanie đáp.
- Cậu "đầy tớ" đó tận tụy với bà quá chừng, thưa phu nhân Dytteville - René nói và chàng nhấn hai chữ "đầy tớ" với một vẻ mỉa mai.
Cặp mắt Stephanie lóe lên tia giận dữ. Nhưng nàng cố ghìm lại, gượng mỉm cười:
- Aimé không phải là đầy tớ, thưa ông Guinchamp. Ngày anh Charles tôi còn sống, anh ấy rất quý Aimé... Và tôi coi Aimé gần như anh của tôi. Đó là người che chở, người tâm phúc của tôi. Gần như mọi lời Aimé khuyên bảo tôi đều nghe theo. Tôi đã gặp Aimé ngoài mặt trận trong một hoàn cảnh mọi người đã biết. Tôi rất quý anh ấy và rất cần đến anh ấy trong mọi công việc.
- Tình cảm của chị thật đáng quý - Agnès nói - Anh ấy là bạn thuở nhỏ, là người chị đã cứu sống và là một phần trong cuộc sống của chị.
Hyppolyte vốn không thích thứ tình cảm ủy mị của Agnès và cũng không muốn nghe lại những chuyện ngoài chiến trường, bèn lái đề tài sang chuyện khác. Anh có cảm giác rất lạ là hình như Stephanie không định "chài" René nữa. Hình như nàng đã "quên" René rồi.
Tối thứ Sáu tiếp theo, Stephanie tổ chức buổi "tiếp khách" chính thức của nàng. Lúc 3 giờ chiều nàng nghĩ chắc sẽ chỉ vài người đến. Ai ngờ 5 giờ chiều đã không còn ghế nào trống và Aimé phải vất vả đem tất cả các loại ghế dùng trong phòng khác đến phòng khách. Trong số khách khứa, rất nhiều người nàng chỉ mới biết sơ sơ, nhưng họ đều gọi nàng là "chị bạn rất thân mến" hoặc "phu nhân rất thân mến".
Bà Francoise, mẹ chồng nàng và Alida vốn quen tiếp khách trong các đêm dạ hội và tiệc tùng ở lâu đài Vaudiere, hôm nay cùng Stephanie đón khách. Adolphe Hermard là một trong những người đến sớm nhất, đứng bên nàng, kín đáo mách nàng tên một vị khách hoặc kể rõ về một bộ y phục.
Chàng Felix xinh trai đến cùng với bà mẹ. Stephanie rất ngạc nhiên thấy Pierre Lomanais đến cùng với người đàn ông tóc nâu nàng đã gặp trong vũ hội hóa trang ở lâu đài Vaudieres. Tên ông ta là Michel Lambersalt. Mắt Pierre xanh biếc bao nhiêu thì mắt Michel đen láy bấy nhiêu. Ông ta cũng làm việc trong lĩnh vực ngoại giao.
Cảm giác phụ thuộc vào René làm nàng khó chịu đến mức sáng hôm sau thức dậy, nàng nghĩ ngay đến các "chàng trai" đến dự tối hôm trước, Pierre, Felix, Adolphe, nhưng nàng nghĩ nhiều nhất đến Michel Lambersalt.
Theo lời khuyên của Amélie, Stephanie cố gắng mở rộng phạm vi giao du. Nàng đến tất cả những nơi được mời, và chiều nào cũng sai đánh xe đưa nàng đến nhà bè bạn. Chẳng bao lâu nàng thành người phụ nữ đặc biệt hâm mộ ở đất kinh kỳ. Nàng luôn luôn xuất hiện rong mọi sinh hoạt của giới thượng lưu tại nhà hát Opera. Có lần nàng được Nam tước Felix Rolneysse mời ngồi trong "lô" của ông ta tại nhà hát.
Nàng thường xuyên gặp Michel Lambersalt và nhiều lần chàng đến ngồi trong lô của nàng tại nhà hát Italia. Michel say mê âm nhạc, say mê nhạc kịch. Những nhạc sĩ sáng tác chàng yêu nhất là Mozart và Gluck. Ngồi bên chàng, Stephanie luôn quan sát chàng. Michel là người đàn ông nhưng chàng cũng là một "con đực". Stephanie nhìn bộ quần áo sang trọng Michel mặc mà tưởng tượng ra thân thể bên trong của chàng: bộ ngực vạm vỡ, đôi vai u, cái cổ to. Đã 40 tuổi, nhưng Michel vẫn vô cùng cường tráng. Chàng trái ngược với René chân tay thon thả, mềm mại. Stephanie thầm "cởi quần áo" Michel và có cảm giác chàng giống Boris.
"Michel yêu xác thịt đàn bà cũng như ta yêu xác thịt đàn ông", Stephanie thầm nghĩ. Michel là người đàn ông đầu tiên gợi cho nàng sự thèm khát xác thịt, kể từ ngày nàng về Paris. Michel là nhà ngoại giao và chàng có cặp mắt nhìn thấu suốt mọi vật.
Khi hồi chuông nhà hát rung lên báo đã hết giờ giải lao giữa hai màn kịch, Stephanie mỉm cười duyên dáng tạm biệt những người quen, nhưng nàng thấy Michel nhận rõ vẻ giả tạo của nụ cười nàng. Họ lại vào lô ngồi xem tiếp vở kịch Italia. Stephanie biết Michel đang chờ nàng. Chàng nói vài câu nhận xét về tấm áo, kiểu chải đầu của nàng. Stephanie chỉ trả lời bằng cách đặt bàn tay, ấn nhẹ lên bàn tay chàng. Michel có vẻ hơi ngạc nhiên. Chàng vẫn nghe đồn Stephanie là loại phụ nữ không ai chinh phục nổi và chàng biết rõ nàng không hề có nhân tình. Vậy là sao?
- Stephanie... - Michel nói khẽ.
- Michel - Nàng đáp rồi đưa tay sờ vào gáy chàng, vuốt ve nhè nhẹ.
- Cô đang nghĩ gì vậy, Stephanie?
- Nghĩ đến anh!
Stephanie áp cặp môi vào cặp môi chàng và đôi mắt nàng xuyên vào mắt chàng.
- Em yêu anh thật sao, Stephanie? - Michel thầm thì lúc hai cặp môi rời nhau.
Stephanie mỉm cười, hôn nhẹ lên má chàng, thì thào:
- Có lẽ thế.
- Em là nữ thần Bình Minh.
- Nhưng em tin không phải là nữ thần Bình Minh đầu tiên của anh đâu. Anh đã từng biết rõ đàn bà!
- Nhưng em là người đầu tiên anh yêu thật sự.
Trong lô ở rạp hát che rèm kín đáo, Michel luồn tay cởi khuy áo nàng, vuốt ve bộ ngực no tròn rồi lần tay xuống nơi kín đáo nhất của nàng, trong khi miệng chàng ngậm núm vú trần của nàng. Stephanie cũng đê mê thọc tay vào dưới lần vải áo của Michel vuốt ve những bắp thịt cuồn cuộn của thân thể chàng...
Michel thì thào những lời âu yếm cuồng nhiệt. Stephanie chỉ đáp lại hờ hững, trong khi nàng tận hưởng niềm sung sướng của bàn tay chàng vuốt ve da thịt nàng. Sau hôm đó họ luôn gặp nhau và khi Michel áp tấm thân trần của chàng lên da thịt nàng, Stephanie thầm nghĩ, mình không cần đến bất cứ người đàn ông nào khác: chàng Felix đẹp trai, hay Pierre Lomanais hay Adolphe... thậm chí René cũng bị mờ đi trước tấm thân vạm vỡ của Michel.
Những lần ân ái của họ cháy bỏng. Stephanie không hề hỏi Michel về gia đình chàng, về công việc cũng như niềm hy vọng tương lai của chàng. Michel hiểu rất rõ rằng họ gặp nhau là chỉ để ân ái, để tận hưởng xác thịt của nhau, để hiến cho nhau những khoái cảm cao nhất
Nhiều lần, sau cuộc ân ái, cặp mắt buồn rầu của Michel nói lên đầy đủ hơn lời lẽ. Chàng si mê Stephanie đến rồ dại, nhưng đồng thời chàng cũng thấy sợ người phụ nữ quá dâm đãng này. Ngay trong lúc ái ân lên cao độ nhất, cũng không bao giờ nàng nói một lời nào hứa hẹn hoặc cam kết.
Một hôm Michel hỏi Stephanie:
- Em biết anh yêu em đến mức nào không?
- Em cũng yêu anh, Michel. Nhưng em đã có hai con...
- Thế thì sao?
- Em không thể lấy anh được. Nhưng em yêu anh...
Giọng nàng nói ngọt ngào trìu mến nhưng kiên quyết. Và Michel không thể nài nỉ thêm.
Chàng tin chắc Stephanie không muốn đi bước nữa vì sợ ảnh hưởng không tốt đến hai đứa con mà nàng vô cùng yêu quý.
Vài tuần lễ sau, lần thứ hai Adolphe Hermand ngỏ lời cầu hôn với nàng. Tiếp đó đến nam tước Felix Rolneysse cũng cầu hôn. Nàng đã nhất quyết không lấy người nào trong hai người đó, đồng thời nàng coi chuyện cầu hôn của họ là không đáng phải suy nghĩ. Một hôm nàng lơ đãng nói với Michel:
- Anh biết không...
Michel ngừng tay lắng nghe và Stephanie thấy mặt chàng tái đi.
- Đã hai người cầu hôn với em.
- Em có thêm hai đám cầu hôn nữa đấy - Michel chậm rãi nói.
- Những ai vậy? - Nàng lững lờ hỏi.
- Pierre Lomanais. Lần nào gặp anh cậu ta cũng nói đến em. Cậu ta mê em lắm.
- Em biết. Anh ta cho em là người phụ nữ...
- Kiều diễm, duyên dáng hết mức...
- Nhưng khen là một đường và lấy lại là một chuyện hoàn toàn khác - Stephanie lững lờ nói - Anh ta không định cưới em đâu.
- Có đấy. Cậu ta thổ lộ ý định cầu hôn với cô em họ của cậu ta là Agnès. Agnès rất tán thành, nhưng chồng cô ta lại phản đối. René bảo rằng cuộc hôn nhân đó là không thể chấp nhận được.
Stephanie giấu nỗi ngạc nhiên và căm giận, nói khẽ:
- René phản đối à? Anh ta viện cớ tại sao?
- René bảo Pierre là quan chức ngoại giao, cần lấy một người phụ nữ nào xứng đán, sau này còn làm đại sứ phu nhân. Muốn vậy phải tìm một cô gái thượng lưu, có tước hiệu. René còn viện cớ là em đã quá nhiều tuổi, xấp xỉ tuổi Pierre. Rồi em lại đang có phần trong công ty Dytteville, ngày nào cũng đến làm việc ở văn phòng của công ty ở phố Vivienne. Rằng đấy không phải là vị trí thích hợp đối với phụ nữ. René còn viện cớ em đã có hai đứa con. Anh ta viện ra hàng trăm hàng ngàn cớ khác để khẳng định rằng Pierre Lomanais không nên cầu hôn với em.
Michel dừng lại một lát rồi nói tiếp:
- René tự phụ lắm. Cậu ta tự cho mình là đẹp trai, tài ba. Cũng một phần vì lắm các bà, các cô mê anh ta quá.
- Nhưng chưa thấy tiếng đồn nào về chuyện anh ta có nhân tình.
- Cậu ta kín đáo lắm. Toàn dan díu với những bà lớn tuổi, đã có chồng, cho nên họ giấu tài lắm. Anh với Pierre đều tin rằng René có rất nhiều nhân tình, nhưng cậu ta luôn thay đổi nhân tình, không dan díu với ai quá lâu nên vẫn không bị lộ. Khó ai có thể tìm được chứng cứ nào kết tội René.
- Em cũng giống anh, rất lấy làm lạ về thái độ của René Guinchamp trong vụ này. Nhưng cũng chẳng có gì quan trọng. Em không hề có ý định lấy Pierre mặc dù em công nhận anh ta đẹp trai và rất đáng yêu. Em chỉ muốn coi anh ấy là bạn.
- Stephanie... Lúc nãy anh bảo còn có thêm hai người cầu hôn em nữa. Người thứ nhất là Pierre thì anh nói rồi. Còn người thứ hai... chính là anh.
Từ lâu Stephanie vẫn biết sẽ đến ngày Michel nói lên điều đó. Nàng rất muốn nghe chàng nói ra ý định cầu hôn với nàng. Không hiểu tại sao, Stephanie không muốn làm vợ Michel.
- Năm tới anh sẽ được nhận một chân ở đại sứ quán tại nước ngoài. Em muốn anh nhận nước nào?
Stephanie rất muốn bảo "nước Nga" phần vì để tránh xa René, phần vì được có dịp gặp gỡ Boris. Nhưng nàng lại khẽ nói:
- Em muốn ở lại Paris, Michel!
- Anh sẽ làm tất cả những gì em muốn. Và anh chờ em nhận lời lấy anh, bất kể lúc nào, Stephanie. Anh tin rằng sẽ đến một ngày nào đó, em yêu anh đến mức bất chấp mọi khó khăn, trở ngại, bất chấp nỗi lo ngại cho hai đứa con, nhận lời anh cầu hôn.
Stephanie thấy mũi lòng. Michel đã nói ra một câu khiến nàng khó nghĩ. Nàng nhìn và thấy vẻ mặt chàng căng thẳng như con chiên chờ lời phán của đức thánh thần.
Nàng nói:
- Michel - Nàng cố lấy giọng âu yếm nói tiếp - Lúc này em chưa thể trả lời anh được. Chuyện hôn nhân là chuyện quá hệ trọng. Anh phải để em có thời gian suy nghĩ.
- Anh sẽ chờ, Stephanie, cho dù câu trả lời của em là "có" hay "không".
- Lúc này đây, em chưa quyết định có hay không. Hiện giờ em chưa biết...
- Anh rất yêu em, Stephanie. Anh sốt ruột lắm rồi, em thông cảm cho anh. Tha thứ cho anh đã thúc giục em.
Hôm sau, vẫn còn xúc động trước lời cầu hôn của Michel, Stephanie thổ lộ với mẹ chồng về chuyện Adolphe và chàng nam tước Felix Rolneysse ngỏ lời cầu hôn để xem bà nói thế nào. Bà Francoise trả lời một cách thận trọng rằng cả hai đều tốt, nhưng lĩnh vực tình cảm là lĩnh vực hết sức riêng tư và bà không thể có lời khuyên nào được.
- Thực ra con không có ý định đi bước nữa, Stephanie thú nhận - Con quen sống tự lập. Hiện nay con không bị ràng buộc gì, muốn đi đâu tùy thích, không bị ông chồng nào cản trở. Và như thế con rất thoải mái.
- Nhưng như vậy con vẫn cô đơn - Bà Francoise nhẹ nhàng nói.
- Ý mẹ nói là con đã 25 tuổi phải không ạ?
- Mẹ định nói phụ nữ vẫn cần một người đàn ông trong cuộc sống, con gái yêu của mẹ, mẹ nghĩ rằng con nên lấy chồng. Có thể không phải là Adolphe, không phải là Felix, mà là một người đàn ông khác, người nào con thật lòng yêu quý.
- Mẹ tin rằng sẽ đến ngày con gặp được một người con yêu?
- Mẹ tin và mẹ mong như thế, Stephanie yêu quý của mẹ. Mẹ muốn con được hạnh phúc. Con còn trẻ, cuộc đời còn dài. Những phụ nữ bình thường như mẹ đều tìm lấy một người đàn ông làm bạn đời. Nếu như vào tuổi con, chẳng may bố chồng con qua đời, mẹ cam đoan với con rằng, cho dù mẹ có ba mặt con, mẹ vẫn quyết định đi bước nữa.
Stephanie cúi đầu. Nàng nghĩ đến Armand, chàng đã cứu nàng thoát khỏi René, đến cái chết đột ngột của chàng đã làm đảo lộn toàn bộ cuộc sống của nàng và đẩy nàng vào tay René, biến nàng thành nhân tình của René, rồi thành nữ cấp dưỡng trong quân đội mang cái tên Phanie và bây giờ thành người vợ góa, thành người phụ nữ đơn độc như mẹ chồng nàng vừa nói.
Stephanie biết rằng đến nàng nào đó nàng cũng phải đi bước nữa, phải lấy chồng. Thì đã sẵn có Michel đấy thôi. Nghĩ đến đó nàng bõng linh cảm thấy một điều, chắc chắn nàng sẽ không lấy Michel. Nàng không muốn làm vợ anh, mặc dù mê say tấm thân cường tráng của anh. Tại sao vậy, chính nàng cũng không tự cắt nghĩa nổi.
- Hiện nay con chưa muốn nghĩ đến chuyện đó, thưa mẹ. Ta chuyển sang chuyện khác đi. Mẹ định kỳ hè này đi nghỉ ở đâu? Con muốn mời mẹ đến trang ấp Vendee, con có tòa lâu đài cổ kính ở đó. Hai mẹ con ta đem các cháu về đó, nghỉ vài tuần, rồi hãy đến lâu đài Chaulonniere.
- Anh chị Resmont mời con đến lâu đài của họ kia mà?
- Con định đến đó nghỉ chừng hai tuần.
- Còn hai vợ chồng René Guinchamp thì sẽ nghỉ ở đâu?
Bà Francoise đặt câu hỏi một cách rất tự nhiên. Stephanie xưa nay chưa biết mẹ chồng nàng có rõ quan hệ trước đây giữa con dâu bà với René Guinchamp. Nàng chăm chú nhìn bà dò xét. Bà Francoise không lộ phản ứng gì, chỉ nói:
- Con vừa bảo mẹ rằng, chị Agnès mời con và hai cháu của con đến nghỉ tại lâu đài của chị ấy ít ngày sao?
- Bà mẹ của nam tước Rolneysse cũng tha thiết mời con đem hai cháu đến nghỉ ở điền trang của bà cụ, có lẽ để thuyết phục con nhận lời cầu hôn của con trai cụ chăng? Rõ ràng cả hai mẹ con ông nam tước đều đang tìm cách thuyết phục con. Nhung con không nhận lời đến đó. Chị Valerie cũng mời con đến nghỉ ở chỗ chị ấy. Con làm sao có thể chiều ý tất cả mọi người? Con không thể ở mỗi nơi vài ngày và suốt thời gian đó chuyên ngồi trong xe ngựa. Nhưng con lại không muốn mất lòng ai. Con định cùng các cháu thoạt đầu về lâu đài của con ở Vendee, sau đó đến nghỉ hai tuần ở lâu đài Chaulonniere, rồi cuối cùng mới đến Fermondy nghỉ với vợ chồng Resmont.
Một tháng sau, hai cỗ xe ngựa sang trọng chở hầu như toàn bộ gia đình Dytteville: Stephanie, bà mẹ chồng Francoise, hai đứa trẻ sinh đôi Charles và Armand, Pauline và Marie - Therese, chị giữ trẻ, Aime, Noémie và con chó Cesar. Còn ở lại Paris chỉ có ông bố chồng nàng và em chồng nàng Hyppolyte, đều đang bận việc kinh doanh gỗ. Họ hẹn nhau là cuối tháng 7, hai người này sẽ nhập vào với mọi người khác trong gia đình tại lâu đài Chaulonniere.
Ngồi trong cỗ xe ngựa, Stephanie thấy trong lòng vui tươi thanh thản. Nàng sắp được về quê nhà, bên cạnh nàng là hai đứa con. Nàng sung sướng thấy hai tấm thân non nớt tựa vào hai bên sườn nàng. Mỗi đứa đặt một bàn tay lên gối mẹ, ngả đầu vào vai mẹ và cứ ngồi yên như thế suốt chặng đường. Chúng như hai con chim non ủ trong đôi cánh chim mẹ. Cuối cùng là con chó Cesar ngồi dưới chân nàng, dụi mõm vào giữa hai bắp chân nàng.
Đưa hai con trai và con chó Cesar về đến lâu đài, Stephanie đi thăm thú ngay điền trang. Tối hôm đó nàng ngồi vào ghế bành của cha nàng ngày xưa, sau chiếc bàn giấy đồ sộ, lắng nghe viên quản lý Eugene Gautron báo trình công việc. Do tận tụy và yêu mến cơ ngơi này, bác ta đã dồn hết mọi sức lực làm cho dinh cơ phát đạt, trở thành trang ấp giàu có nhất tỉnh. Chỉ sau vài tiếng đồng hồ, Stephanie đã nắm đầy đủ mọi tình hình.
Viên quản lý Eugene đưa ra những dự định phát triển, trong đó có việc dùng tất cả ngôi nhà phụ làm chuồng nuôi lợn. Nhưng Stephanie phản đối, bảo cần xây một công trình hẳn hoi để nuôi lợn. Cuối cùng Eugene tán thành và nàng giao cho anh ta toàn quyền lo chuyện này. Eugene rất phấn khởi:
- Bà chủ giao cho tôi nuôi 50 con mỗi năm, tôi xin thực hiện gấp đôi con số đó.
Sau vài ngày giải quyết công việc kinh doanh của trang ấp, Stephanie bắt tay vào thực hiện vai trò của mẹ nàng xưa kia, làm nhiệm vụ nữ chủ nhân lâu đài Vendee. Nàng tiến hành thăm hỏi và chăm sóc những người già cả, ốm đau, giúp đỡ những gia đình nghèo túng. Stephanie hiểu rằng cuộc sống ở thôn quê cũng có những nghi lễ và phong tục của nó như ở đất kinh thành. Nàng tiến hành những cuộc viếng thăm xã giao đến các gia đình quý tộc trong vùng và giới thiệu hai đứa con với họ.
Tuy nhiên chỉ sau vài ba tuần lễ, khi mọi "bổn phận" đã làm trọn nàng thấy rỗi rãi và buồn tẻ. Nàng lại nhớ đến Michel và thấy khao khát chàng. Stephanie đã vết nhiều lá thư cho chàng, kiểu thư mà ai cũng có thể đọc được. Michel viết trả lời cũng với giọng điệu như thế. Tuy nhiên cả hai đều đọc được giữa các hàng chữ những điều họ thật sự muốn nói với nhau.
Qua những lá thư đó Stephanie thấy rõ Michel say mê nàng không thua gì Armand say mê nàng ngày trước. Có điều khác với Armand là người xưa nay không bao giờ áp đặt điều gì cho nàng, Michel luôn tỏ ra như kẻ ra lệnh. Stephanie thầm nghĩ "Michel đúng là người tình tuyệt vời, nhưng cuộc đời đâu phải chỉ có khoái cảm xác thịt".
Stephanie rất vui được đến lâu đài Chaulonniere, gần Paris hơn và cũng gần Michel hơn. Chưa kể cuộc sống ở lâu đài Chaulonnier sang trọng, hào hoa hơn chứ không thôn dã như ở Vendee. Bà Francoise tiếp khách rất nhiều, luôn tổ chức tiệc tùng, dạ hội. Lúc nàng cùng bầu đoàn đến nơi, họ rất ngạc nhiên thấy Hyppolyte đã có mặt ở đó.
- Con rất mệt. Cha bảo con đến đây nghỉ ngơi và đón cả nhà.
Ngay hôm sau, Hippolyte đã ra khỏi cổng lâu đài và đóng vai trò kỵ sĩ tháp tùng bà chị dâu. Hồi ở Paris, cậu ta rất ít khi gặp Stephaie và họ chỉ gặp nhau khi có mặt toàn bộ gia đình. Tại đó Stephanie vẫn chỉ coi em chồng như một chàng trai non nớt. Nhưng đến lâu đài Chauloniere, tình hình đã diễn ra hoàn toàn khác. Nàng rất thích những cuộc dạo chơi trên lưng ngựa, dưới bầu trời nóng bức, bên cạnh Hippolyte.
Chẳng bao lâu, Stephanie phát hiện ra ở cậu trai có vẻ vụng về này một bạn đồng hành dễ chịu và lịch thiệp, Hippolyte có giọng nói y hệt Armand, cũng kiểu cười như thế và đôi khi cả cặp mắt nhìn nàng say đắm như vậy.
Linh cảm cậu ta yêu mình, Stephanie hết sức giữ gìn mỗi khi gặp riêng cậu. Nàng vẫn lịch thiệp và duyên dáng, vui tương như giữ một khoảng cách như một phụ nữ lớn tuổi với một cậu trai mới lớn.
Hippolyte vừa nhảy sang một bên hào nước. Cậu mỉm cười quay lại chìa tay đón chị dâu. Nàng không nắm mà tự nhảy một mình nhưng trượt chân ngã. Hippolyte vội nắm tay nàng kéo lên và nhân đà, cậu ôm ngang lưng nàng, hai mắt nhìn nhau, hai miệng sát nhau. Vẫn đà ấy Hippolyte nhấc bổng nàng lên. Cậu khỏe hơn nàng tưởng.
- Stephanie... - Giọng cậu khàn đặc lại, đầy thèm muốn.
Giọng nói đó gợi nàng nhớ lại giọng Armand ngày xưa mỗi khi hai người hào hứng, sắp bước vào cuộc ân ái. Nước mắt nàng trào ra. Hippolyte ôm ghì nàng, áp cặp vú nàng vào ngực cậu, đưa cặp môi tiến lại gần cặp môi nàng. Một cảm giác kỳ lạ trào lên và Stephanie khao khát đón đợi cặp môi đầy nhục cảm ấy. Nhưng khi cặp môi Hippolyte sắp chạm vào môi nàng, Stephanie vội quay đi, nhẹ nhàng thoát khỏi vòng tay cậu.
Vài phút sau, khi chị dâu, em chồng sóng đôi đi bên nhau, nàng đã lấy lại bình tĩnh và nói bằng giọng bình thường như không có gì xảy ra.
Tối hôm đó, khi chúc nhau ngủ ngon để ai về phòng người ấy, nàng nói:
- Chúc ngủ ngon, Hippolyte.
7 giờ sáng hôm sau hai người lại gặp nhau, nàng hôn nhẹ vào má cậu như người chị hôn em rồi dịu dàng nói:
- Hôm nay ta theo lối mòn chứ không băng rừng và cánh đồng nữa.
Hippolyte hơi đỏ mặt rồi cúi đầu lúng túng nói câu gì đó.
Nàng cầm tay cậu kéo đi:
- Ta đi thôi, chú em. Hôm nay trời đẹp tuyệt vời.
Hippolyte không thể tin rằng bà chị dâu đã quên hẳn vòng tay và cặp môi cậu hôm qua. Trong khi đó Stephanie thầm nghĩ "Mong chóng gặp lại Michel để ta quên đi ý nghĩ tội lỗi này".