Chương 6 VỤ MƯU SÁT ORSINI
Stephanie cùng hai con, Aimé, Noémie và con chó Cesar đến nghỉ ở lâu đài Fermondy của gia đình Resmont được một tuần thì một buổi sáng, nàng sắp bước xuống cầu thang lớn để bắt đầu cuộc dạo chơi ngoài rừng, cửa ra vào bật mở, René xuất hiện.
Choáng váng, Stephanie phải vịn vào cầu thang để khỏi ngã. René cũng đứng sững, bất động. Hai người cùng ngạc nhiên chăm chú nhìn nhau. Số phận oái oăm đã dun dủi họ gặp nhau tại nơi họ quen nhau lần đầu tiên, trong dịp hôn lễ Amélie lấy Achille, đúng vào vị trí đó, lúc nàng với tư cách phù dâu bước xuống phòng vũ hội và bắt gặp chàng với tư cách phù rể.
Stephanie từ từ bước xuống thang gác. René tiến lại. Cặp mắt chàng sáng rực, trong khi cặp mắt nàng đẫm lệ. Nàng đưa tay và họ ôm nhau, hai cặp môi áp vào nhau run rẩy. Stephanie không còn biết gì nữa. Một trận cuồng phong cuốn nang vào những kỷ niệm của dĩ vãng. Những cuộc ái ân điên cuồng. Những nụ hôn da diết cháy bỏng. Những đụng chạm da thịt khi hai tấm thân trần áp vào nhau như nhập làm một.
Bao nhiêu sự kiện xảy ra trong suốt bao năm tháng qua trỗi cả dậy. René... Boris... Michel... Nhưng người nàng thật sự yêu vẫn là René. Chính nàng gần gũi với Michel là để quên chàng. Nàng ngước nhìn vào mắt René và hiểu rằng bao kỷ niệm hạnh phúc giữa hai người cũng đang trở lại trong ký ức chàng.
René ôm ghì nàng, áp chặt cặp môi vào cặp môi nàng, thọc lưỡi vào miệng nàng tìm lưỡi nàng. Stephanie yếu ớt cưỡng lại, miệng lắp bắp:
- Buông tôi ra... buông tôi ra...
Nhưng lưỡi René đã chạm vào lưỡi nàng và Stephanie thấy hai vú của nàng bị ép chặt vào bộ ngực của chàng, bụng nàng áp vào bụng chàng, cặp đùi nàng áp vào cặp đùi chàng. Họ điên cuồng ghì chặt nhau, quên cả đất trời. Mọi thứ xung quanh họ biến mất, họ chỉ còn thấy có nhau. Một lát sau, khi cơn mê sảng đã trôi qua, Stephanie gỡ chàng ra, lắp bắp:
- Ông điên rồi, ông Guinchamp...
Nàng quay lại và giật mình thấy Aimé đứng trên bậc thang đang nhìn họ. Đúng lúc đó cả Achille cũng bước ra đứng trên đỉnh cầu thang. René nhìn thấy anh ta.
- Cậu đi ngang qua, ghé vào với bọn mình đấy à? - Achille hỏi bằng giọng thản nhiên, vừa nói vừa xuống bậc thang.
Stephanie hốt hoảng sững lại như hóa đá, nghe thấy tiếng chân Achille trên bậc thang gác. Nàng nghe thấy tiếng René trả lời bạn, giọng thản nhiên như không có chuyện gì xảy ra:
- Đúng vậy. Hoàng thượng ban ân cho mình nghỉ vài ngày. Hôm qua mình rời thị trấn Compiègne, định về Paris nhưng nghĩ thế nào lại ghé qua đến đây...
Stephanie hết sức lo lắng. Sẽ thế nào đây? Achille thì tự chủ được và không làm ầm ĩ gì hết, nhưng còn Aimé? Anh ta sẽ lên án nàng, lên án René. Tại sao René lại không kìm được cơn tình cảm bùng cháy dữ dội và tại sao nàng lại yếu đuối nhường ấy? Tại sao nàng không cưỡng lại ngay? Tại sao?... Tại sao mối tình kia vẫn cứ âm ỉ, không chịu tắt để vừa rồi lại bùng lên cao độ đến như vậy, khiến cả nàng và René đều quên hết mọi sự?
- Cậu đến làm chúng mình rất vui - Stephanie nghe tiếng Achille nói - Amélie sẽ rất sung sướng được gặp cậu. Stephanie, cô cầm lấy này - Achille nhặt chiếc mũ vải nàng đánh rơi xuống đất, đưa nàng - Chiều nay cậu lại đi chứ, René? Chiều nay chứ?
- Mình chưa biết nữa... Mình định ở lại đây thêm chút ít...
- Agnès mong cậu về đấy, đúng vậy không?
- Vợ mình không biết mình đến đây...
- Vậy mà nếu cậu về Paris hôm nay, Agnès sẽ mừng rỡ hết sức. Không ngờ chồng về mà - Achille quay sang Stephanie - Cô đừng vì lý do gì mà bỏ cuộc dạo chơi thường lệ vào các buổi sáng, Stephanie. Tôi biết cô rất thích những cuộc dạo chơi ấy.
Nói xong, Achille lôi tuột René đi, để mặc nàng đứng như trời trồng một mình dưới chân thang gác. Stephanie chậm chạp đội mũ vải lên đầu, thắt dải quai rồi từ từ... Nàng phải cử động, phải rời khỏi vị trí này, phải đi... Nàng bước về phía Aimé. Anh ta vẫn đứng như đợi nàng.
"Mình phải nói câu gì đó", nàng thầm nghĩ. Mình phải làm ra vẻ thản nhiên, phải coi như không có gì hết. Aimé không có quyền phê phán mình. Anh ta không có quyền và không ai có cái quyền đó.
Ra đến thềm nhà, nàng thấy con ngựa của René đang thở phì phò sau chuyến phi nước đại, chắc thế.
- Anh dắt con ngựa vào tàu đi, Aimé, còn đợi gì nữa? - Nàng nói bằng giong ra lệnh như thường lệ.
Con chó Cesar chạy trên gác xuống, lao về phía chủ. Nó sủa và vẫy đuôi mừng rỡ trước mặt nàng, đòi nàng vuốt ve, mơn trớn.
- Im, Cesar! - Nàng nói, giọng nghiêm khắc.
Trước mặt nàng Aimé đã bước ra sân. Nàng đi theo, Aimé nắm dây cương ngựa. Con chó Cesar nhảy lên sủa vang giận dữ.
Nàng nhìn theo. Nàng thấy Aimé giận dữ kéo cương con ngựa đang bướng bĩnh cưỡng lại rồi đột nhiên, nó co chân đá mạnh vào con chó Cesar. Con chó bị tung lên rơi xuống, đập mạnh xuống đất, nằm im bất động, thân thể mềm nhũn. Nó có vẻ rất đau, rên rỉ cầu cứu. Nó cầu cứu Aimé, cầu cứu nàng.
Stephanie chạy đến, quỳ gối xuống. Nàng đưa tay vuốt ve tấm lưng mềm oặt của con chó. Con chó đưa cặp mắt đờ đẫn nhìn chủ.
- Cesar, tội nghiệp Cesar. Rồi sẽ qua khỏi thôi.
Nàng thương xót nhìn con chó ân nhân. Chính nó cưu sống Stephanie lúc nàng bị vùi trong tuyết và sắp chết vì giá lạnh hồi chiến tranh. Vừa vuốt ve an ủi con chó, Stephanie vừa nhìn Aimé như dò hỏi:
- Làm thế nào bây giờ?
- Tôi e nó bị gãy xương, thưa bà chủ. Phải đem đến ông thú ý sĩ thôi. Nếu không bị gãy xương, nó sẽ chóng lành. Nhưng chưa biết làm thế nào. Con ngựa đá một cú dữ dằn quá.
Mấy người giám mã chạy đến, giữ con ngựa của René. Một người nói:
- Chắc gãy xương. Xin bà chủ đừng lo lắng quá. Chúng tôi sẽ làm hết sức mình để cứu con chó của bà chủ.
- Đừng để ai biết - Stephanie nói khẽ - Tôi không muốn làm ông Resmont và ông Guinchamp phải phiền lòng. Hai ông rất biết tôi cưng con chó chừng nào.
Stephanie đi theo người ôm con chó Cesar, nựng với nó. Bỗng nàng nghe thấy Aimé:
- Thưa bà chủ...
Nàng quay lại, ngạc nhiên. Aimé vẫn đứng nguyên chỗ cũ. Nàng bước đến gần anh:
- Anh định nói gì?
- Cuộc dạo chơi của bà chủ...
- Hôm nay ta không đi dạo nữa.
- Xin bà chủ tha lỗi, nhưng bà chủ phải đi.
- Tại sao? - Stephanie bực tức hỏi.
- Tôi nhắc lại đúng câu bà chủ vừa nói: để hai ông Resmont và Guinchamp khỏi phải phiền lòng. Cho nên bà đừng bỏ thói quen mọi khi của bà chủ.
Stephanie rất muốn đi theo con Cesar xem nó ra sao, nhưng Aimé có lý. Và cũng như mọi khi, mỗi lúc đau khổ, Stephanie lại trở nên bướng bỉnh:
- Còn anh, anh cũng đừng đem câu chuyện hôm nay nói với ai, nhất là với ông Guinchamp. Bởi đó không phải là lỗi của ông ấy.
- Đúng. Đấy là lỗi của bà chủ.
Stephanie giận dữ:
- Sao lại của tôi? Đây đâu phải lần đầu con Cesar giận dữ với giống ngựa. Xưa nay nó vẫn ghét ngựa.
- Đúng thế. Nhưng mọi khi, bao giờ con Cesar cũng rất thận trọng. Loài vật có trực giác khiến chúng rất hiểu nhau...
Stephanie lặng người. Aimé là người duy nhất dám nói với nàng bằng cái giọng ấy. Anh ta lên án nàng, lên án René. Chưa bao giờ nàng thấy cặp mắt Aimé nhìn nàng uất hận như thế. Đúng là cặp mắt của người đang lên cơn ghen. Cặp mắt Aimé đầy trách móc, oán hờn và đau khổ.
- Anh đi đâu vậy, Aimé? - Stephanie thét lên khi thấy Aimé đi về phía chuồng ngựa.
- Đến với nó! - Aimé đáp mà không ngoái đầu lại, chỉ đưa tay trỏ về phía cánh rừng.
Stephanie không dám theo chân Aimé. Nàng rất muốn đến chỗ con chó Cesar, ân nhân của nàng, đặt tay lên đầu nó để an ủi. Nhưng lỡ Achille đến đó cùng René. Con Cesar có thể giấu được nhưng nàng thì trốn đi đâu? Sẽ phải nói với René rằng chính con ngựa của chàng đã đá con chó. Và nàng cũng không thể quay vào lâu đài. Chỉ còn mỗi một cách là tiến hành cuộc dạo chơi buổi sáng như thường lệ.
Stephanie chậm rãi đi về phía rừng. Nàng nhớ lại bao kỷ niệm chiến trường, đến Crimée, pháo đài Malakoff, đến con chó Cesar, bạn thân thiết duy nhất của nàng suốt trong mùa đông năm ấy, đến René, đến cặp môi chàng áp trên cặp môi nàng. Stephanie nhớ đến những cuộc ái ân bốc lửa khi thân xác chàng đè chặt lên thân xác nàng... Vậy là chàng vẫn yêu mình, yêu say đắm. Chàng đã không ghìm được tình cảm... Stephanie khao khát lại được ôm ấp tấm thân chàng, được chịu đựng tấm thân đàn ông của chàng.
Nhưng René đã thuộc về người đàn bà khác! Stephanie không muốn lao mình vào cuộc tình vô vọng cuộc tình mà khi đã bước vào nàng không đủ sức vượt ra nữa. Nàng không muốn lao vào cuộc tình mà nàng cảm thấy trong đó nàng chỉ là thứ nô lệ. René đã hai lần xua đuổi nàng, vậy mà nàng cố bấu lấy chàng là nghĩa làm sao?
Stephanie thấy sợ René. Khi gặp chàng, nàng thấy mình không còn ý chí, nghị lực gì nữa. Nàng không sao cưỡng được nỗi thèm khát lao vào vòng tay chàng. Nàng thầm nghĩ, đêm nay René sẽ cùng ngủ dưới mái nhà với nàng và nếu chàng mò đến, nàng sẽ không đủ sức cưỡng lại.
Sau cuộc dạo chơi, Stephanie quay về lâu đài. Nàng ghé vào tàu ngựa, hy vọng gặp Aimé. Nhưng anh ta không có ở đó. Nàng đành hỏi đứa bé chăn ngựa:
- Cho chó ra sao rồi?
Không, con Cesar không chết. Nó có thể chết già, nhưng không thể chết vì một vó ngựa của René.
- Nghe bảo cứu được, thưa bà.
Nàng quay lên phòng. Nàng không phải lo lắng nhiều cho con Cesar nữa. Nàng quyết định ngay hôm sau sẽ trở về Paris và đêm nay sẽ nép mình trong vòng tay vạm vỡ của Michel xóa đi cảm giác nụ hôn sáng nay của René.
Stephanie ngồi trước gương trang điểm. Nàng nhìn hình phản chiếu bản thân và thấy xấu hổ. Nàng sắp "chạy trốn". Nàng lắc chuông gọi con hầu Noémie, sai nó chuẩn bị quần áo cho nàng. Sau khi trang điểm, nàng nhìn vào gương và thấy hài lòng. Mình đẹp lắm, thầm nghĩ. Nàng vuốt lại nếp váy, nhấc một bông hoa hồng trong chiếc cốc cài vào khe giữa hai vú. Nàn cảm thấy mình lại trở về tư thế một chiến binh sắp bước vào cuộc chiến.
Lúc bước vào phòng khách, qua cặp mắt lo lắng của Amélie, Stephanie biết rằng Achille đã kể cho vợ nghe chuyện xảy ra buổi sáng. Nàng mỉm cười với Amélie để trấn an rồi thản nhiên ngồi xuống trò chuyện với Achille và René:
- Thưa ông Guinchamp, ông đã kể nhiều chuyện về triều đình, về những chiến công của hoàng thượng, bây giờ xin ông kể cho chị Amélie của tôi nghe về cách ăn mặc, trang sức của các vị mệnh phụ trong triều, về những gì thú vị trong các cuộc hội hè đình đám tại hoàng cung.
- Thưa phu nhân thân mến, tôi có thể trả lời phu nhân chỉ bằng hai chữ là đủ hết. Hai chữ đó là "chán ngắt".
- Chán ngắt?
- Vâng, chính thế - René khẽ đáp rồi nói thêm - Các hội hè đều giống nhau, đều tiệc tùng, đều nhảy nhót, đều khoe áo quần, khoe trang sức đắt quý...
- Vậy mà ông bảo là "chán ngắt" sao? Tôi tưởng những người sống nơi hoàng cung đều thích thú làm và hưởng tất cả những thứ đó. Họ sống trong những hội hè đó thoải mái, sung sướng như cá tung tăng trong làn nước vậy.
Trong cặp mắt René ánh lên tia giận dữ. Amélie và Achille đưa mắt nhìn nhau. Stephanie vẫn giữ nụ cười duyên dáng chờ câu trả lời của René.
- Vâng, đúng là đàn cá, nhưng là đàn cá vàng tung tăng trong lọ nước bằng thủy tinh.
Achille có vẻ đoán thấy câu chuyện dẫn đến đâu, anh nói:
- Cháu Quillle sắp ra mắt các bác.
Vừa lúc đó chị giữ trẻ bế Quille vào, đồng thời hai đứa con trai sinh đôi của Stephanie cũng chạy ùa vào đứng áp bên mẹ.
René nhìn hai đứa trẻ và một nỗi buồn thoáng lướt nhanh trên cặp mắt chàng. René đang nghĩ đến vụ sẩy thai của Agnès vừa rồi. Bác sĩ cho biết Agnès sinh con sẽ rất khó khăn và hiện vợ chàng đang điều trị bằng huyết thanh ngựa.
Stephanie nói:
- Các ông nghỉ ngơi rồi ta đi dạo một chuyến ngoài rừng.
- Mẹ định đi với ông Guinchamp và con Cesar ạ? - Cậu bé Armand hỏi.
René có cảm giác Stephanie khẽ nghiêng đầu về phía chàng và hình như nụ cười trên môi gượng gạo.
- Con Cesar vẫn khỏe chứ? - Chàng hỏi.
- Vâng - Stephanie đáp rồi đẩy hai đứa con về phía René.
Chàng ngồi thụp xuống, hai tay nhấc bổng hai đứa trẻ lên. Hai đứa trẻ ôm chặt cổ chàng, cười ré lên. Bé Quille cũng tụt xuống khỏi cánh tay bố, chạy đến với René.
- Bác bế cháu với!
Stephanie chạy đến nhấc đứa bé lên đem đặt bên René. Khi nàng cúi xuống, Charles nhìn thấy bông hoa hồng gài trong khe vú mẹ, bèn nhấc ra đưa cho René:
- Cháu cho bác này!
Stephanie không kịp ngăn lại. René cầm bông hoa và chăm chú nhìn Stephanie. Nàng cảm thấy chàng nhìn xuyên qua vải áo quần và thấy nàng hoàn toàn khỏa thân. René đưa bông hoa lên miệng cắn, Stephanie rùng mình, tưởng như chàng đang cắn vào vú mình.
Mấy đứa trẻ thấy "bác René" ăn bông hoa đều cười phá lên
Stephanie đành cười theo và nàng thấy toàn thân nóng bừng. Nàng tưởng như René đang cắn vào vú nàng, rồi đưa cặp môi lướt dần trên cơ thể nàng. Achille đỡ bé Quille trên tay Stephanie. Nàng cố gượng mỉm cười với anh để giấu đi cảm giác hừng hực đang thiêu đốt da thịt nàng.
Sau bữa ăn nhẹ, cả đoàn kéo nhau đi dạo ngoài rừng: Achille, Amélie, René, Stephanie và mấy đứa trẻ. Aimé cho biết con chó Cesar bị nga gãy chân, không thể đi theo họ được.
Đêm hôm đó, lấy cớ trong người khó chịu, Stephanie bảo cô hầu Noémie vào ngủ trong phòng nàng. Nàng trằn trọc mãi không sao thiếp đi được. Cả một đêm thức trắng nàng chỉ nghĩ đến René. Hình ảnh chàng khỏa thân ôm chặt nàng trong vòng tay luôn luôn ám ảnh nàng. Bao nỗi buồn vui ngổn ngang. Mãi đến khi trời bên ngoài lờ mờ sáng, Stephanie đứng dậy, bước ra cửa sổ, mở rèm nhìn xuống vườn. René sắp lên đường. Tối qua chàng bảo chàng sẽ đi vào lúc mờ sáng.
Nếu René đến tàu lấy ngựa, chắc người ta sẽ cho chàng biết chuyện con chó. Stephanie nghĩ không nên để René biết chuyện đó. Con Cesar rồi sẽ lành lặn và không ai nhắc đến chuyện ấy nữa. Nàng rất lo Aime. Nàng nhớ lại cặp mắt giận dữ của anh. Chắc chắn Aimé sẽ kể hết với René. Cần phải ngăn chặn chuyện đó.
Stephanie vội vã mặc quần áo, búi mớ tóc trên đầu, chạy ra ngoài, xuống thang gác. Mãi đến lúc đứng dưới chân cầu thang nàng mới sực nhớ, nếu René gặp nàng, chàng sẽ lại ôm nang, lại nghiến ngấu hôn nàng, ghì chặt nàng. Nàng hoảng hốt định chạy lên gác về phòng nhưng lại thôi. Nàng nghĩ đến René và Aime, hai người nàng thật sự yêu quý.
Đây cửa ngoài, bước ra thểm, Stephanie thấy Aimé đang giúp René lên yên ngựa.
- Ôi, bà chủ.
- Tôi không ngủ được, định đi dạo lúc trời chưa sáng, không ngờ ông Guinchamp vẫn chưa đi. Chúc ông thượng lộ bình an và cho tôi gửi lời chúc sức khỏe Agnès.
- Cám ơn phu nhân - René nói - Còn con Cesar, chân nó đã lành chưa?
Stephanie trả lời nàng không biết, lát nữa nàng mới đến thăm nó được.
- Con Cesar đã chết đêm qua, vì bị con ngựa của ông đá, thưa ông Guinchamp - Aimé lạnh lùng nói.
Giọng anh ta nghe lạnh như lưỡi dao cắt. Stephanie rùng mình. Vậy là con chó Cesar đã chết. Con chó ân nhân, con chó đã cứu nàng thoát chết trên bãi tuyết mênh mông ở ngoại vi Sebastopol. Nó chết mà không được có nàng bên cạnh... và nàng hiểu rằng suốt đêm qua Aimé đã túc trực bên nó.
- Thật à? Ôi, tôi lấy làm rất tiếc. Chuyện xảy ra hôm qua à?
- Vâng, thưa ông Guinchamp, lúc tôi dắt con ngựa của ông vào chuồng.
- Tại sao không ai nói cho tôi biết?
- Tôi tưởng không nặng lắm - Stephanie khẽ đáp. Tôi không muốn làm ông áy náy.
Cặp mắt René lại chiếu thẳng vào mắt nàng, Stephanie vừa thú nhận không muốn làm chàng áy náy, không muốn làm chàng phiền lòng. Có nghĩa là nàng vẫn còn yêu chàng. Không, nàng không thể quên ta được. Và khi René nâng bàn tay Stephanie đặt cặp môi lên đó, mắt chàng chăm chú nhìn nàng như muốn nói: "Hai ta vẫn yêu nhau... Sẽ đến lúc em lại thuộc về ta... về ta..."
René đã nhảy lên ngựa, chàng nhìn thẳng vào mắt Aimé trong vài giây đồng hồ. Và khoảng khắc ngắn ngủi ấy đủ để René nhận thấy rõ tên "đầy tớ" kia trông bình thản nhưng trong lòng căm uất chàng. René thọc tay vào túi lấy ra ít tiền lẻ quẳng xuống cho Aimé làm tiền thưởng. Tiền rơi xuống đất, Aimé lờ đi coi như không thấy. Lúc René chào tạm biệt Stephanie, chàng biết trước Aimé sẽ nhổ nước bọt lên chỗ tiền lẽ ấy.
René đã phi ngựa đi khuất, Stephanie rầu rĩ khẽ hỏi Aimé:
- Tại sao anh lại làm thế? Tại sao anh kể với ông Guinchamp là con ngựa của ông ta đã đá chết con chó Cesar?
- Bởi vì con chó đã chết.
- Anh đã nói với ông ta ngay trước mặt tôi!
- Tôi không nói thì sẽ đến lúc ông ta cũng biết.
- Đã đành như thế. Nhưng cách anh nói tàn bạo quá.
- Tôi không thể làm khác được.
Họ nhìn thẳng vào mắt nhau. Mắt Stephanie đẫm lệ, mắt Aimé bắt đầu long lanh. Họ không nói với nhau một lời. Họ chỉ có chung một mong ước được cùng khóc bên nhau trước cái chết của con chó Cesar.
*
Trở về Paris, Stephanie thoát khỏi được những day dứt trong chuyến đi nghỉ ở thôn quê. Đêm khai trương một mùa sân khấu mới tổ chức tại nhà hát Italia, Stephanie mời mẹ chồng và hai vợ chồng Resmont đến ngồi trong lô của nàng. Khán giả đêm nay toàn những bậc danh giá. Một lô là của ngài Thượng thư Bộ Thương mại, một lô dành cho gia đình Walewski. Lô sát sân khấu dành cho Công tước Morny. Ngài đến rạp cùng dàn nhạc đang chơi khúc mở đầu. Công tước đi cùng vợ, Quận chúa Troubetsboi vừa trẻ vừa đẹp lộng lẫy, ông ta cưới được bà trong thời gian làm sứ thần triều đình nước Pháp tại Saint Petersbourg. Công tước Morny đưa cặp mắt lạn lùng lướt trên sàn diễn rồi các hàng ghế, gật đầu oai vệ đáp lễ một số người, mỉm cười chào một số khác. Đến Stephanie, ông ta ngưng lại hơi lâu một chút và nàng biết Công tước đã nhận ra nàng. Đến giờ giải lao, ông ta vào lô của nàng và tỏ ra hết sức lễ độ, duyên dáng. Khi ông ta đi rồi, Achille ghé vào tai nàng.
- Xin chúc mừng, chị bạn thân mến! Ngày mai khắp hoàng cung và cả kinh thành Paris sẽ biết tin Ngài Công tước Morny lúc giải lao đã vào lô của chị để chiêm ngưỡng nhan sắc siêu phàm của chị. Thậm chí gần như ông ta tán tỉnh chị.
Nghỉ giải lao lần thứ hai, khách kéo vào lô của Stephanie gặp nàng đông không kém gì khách kéo vào lô các quan chức cao cấp để chào. Thậm chí một số phụ nữ quyền quý cũng vào lô của nàng thăm hỏi và mời nàng đến dự một số tiệc tùng, vũ hội. Stephanie nhận vài nơi và nhận lời tham gia một buổi tối văn nghệ quyên tiền ủng hộ quỹ từ thiện.
Stephanie vẫn tiếp tục kế hoạch mỗi tháng hai buổi tối thứ Sáu. Thỉnh thoảng nàng mời hai vợ chồng Resmont đến ăn bữa thân mật. Hai lần René đến cùng với vợ chồng Resmont, Stephanie không gặp riêng René lần nào nữa. Và khi René và nàng gặp nhau trong một bữa tiệc, ho thường ngồi đối diện với nhau, chăm chú nhìn nhau như hai kẻ thù. Tưởng như giữa họ không còn gì, thật ra đâu phải thế. Đôi khi trong ánh mắt họ nhìn nhau vẫn hiện lên bao kỷ niệm thân tình xưa.
Tối hôm đó Stephanie đến dự tiệc tại biệt thự của gia đình Guinchamp cùng với vợ chồng Resmont và Pierre Lomanais. René tặng nàng một con chó thay thế cho con Cesar bị chết, nhưng nàng nhất định không nhận, nàng bảo rằng nàng không nhận bất cứ thứ gì của chàng. René rất uất. Agnès ngây thơ cứ năn nỉ Stephanie nhận món quà.
- Không đâu. Tôi quý con Cesar chỉ vì nó cứu mạng cho tôi, hôm tôi bị vùi trong tuyết ở cánh đồng Sebastopol. Vậy mà số phận run rủi làm sao lại chính con ngựa của chồng chị đá chết nó.
Đau đớn khi nghe câu nói của Stephanie, René cố lấy giọng dịu dàng đáp:
- Thưa phu nhân thân mến, tất cả những ai đã được phu nhân băng bó, chữa trị và cứu sống đều không bao giờ quên ơn phu nhân. Họ ghi nhớ đời đời công ơn ấy. Tôi chỉ bực mình một nỗi là riêng một mình Aimé được phu nhân cứu, bây giờ lại trở thành người duy nhất gần gũi và cần thiết cho phu nhân.
Stephanie uất lên, nhưng nàng cố ghìm lại. Nàng ngước cặp mắt buồn bã nhìn René.
- Aimé không phải là người tôi mới gặp trong chiến tranh, thưa ông Guinchamp. Anh ta là bạn thưở nhỏ của tôi, của anh tôi lúc sinh thời. Tôi tin rằng nếu tôi chết, Aimé sẽ là người thương tiếc tôi nhiều nhất.
Achille ngắt lời nàng:
- Stephanie vô cùng thân mến, cô không thích nuôi chó thì sẽ không bao giờ có chó. Đơn giản vậy thôi.
Tiếp đó anh ta cao giọng như tuyên bố với tất cả mọi người:
- Xin tất cả quý vị biết cho rằng phu nhân Dytteville không thích nuôi chó, nhưng đồng thời cũng xin tất cả các quý vị biết thêm rằng, phu nhân Dytteville cực kỳ xinh đẹp sắp kể lai cho chúng ta nghe về buổi vũ hội gần đây nhất, tại đó phu nhân Dytteville đã được tất cả các khách khứa ca ngợi về sắc đẹp siêu phàm của mình. Điều này sẽ được đưa tin và bình luận trên tất cả các báo chí tại kinh thành Paris.
- Anh nói dớ dẩn - Stephanie cau mặt nói.
- Sao lại dớ dẩn?
Stephanie nhún vai. Nhưng Achille đã trêu chọc ai thì không bao giờ chịu buông tha.
Stephanie chuyển hướng câu chuyện:
- Các vị có biết không, tôi lại vừa có người ngỏ lời cầu hôn đấy.
- Có gì lạ đâu? - Achille nói - Không có người cầu hôn cô mới là điều lạ. Vậy sao? Cô nhận lời chứ?
- Tôi từ chối và đây là lần từ chối thứ năm.
- Quả thật phu nhân không muốn đi bước nửa chăng? - Pierre Lomanais hỏi bằng giọng như anh ta sắp ngỏ lời cầu hôn với nàng.
Câu hỏi đưa ra đúng lúc khiến hai vợ chồng René và Agnès bối rối. Stephanie thở dài nói:
- Tôi không biết nữa. Cho đến hôm nay tôi chưa có ý định đi bước nữa. Tôi hơi khó tính, vì chồng quá cố của tôi hết sức... Với lại, tôi muốn một người chồng...
Pierre hơi nghiêng đầu về phía Stephanie như thể chờ xem quan niệm của Stephanie về một người chồng lý tưởng phải như thế nào. Achille linh cảm thấy Stephanie sắp sửa châm chọc René, nên anh tránh không hỏi thêm. Amélie thì lo lắng. Agnès hồi hộp. Chỉ có mỗi René hỏi thẳng:
- Phu nhân muốn một người như thế nào?
Stephanie bối rối thật sự. René là người duy nhất nàng không muốn trả lời câu hỏi đó. Nếu người khác hỏi, nàng có thể trả lời theo cách chọc tức René, chẳng hạn "Tôi muốn một người đàn ông dám vứt bỏ mọi thứ để đi theo tiếng gọi của trái tim. Tôi muốn một người không chỉ là đàn ông lúc trên giường, mà còn có quan điểm riêng của bản thân, chứ không phải chỉ nhu nhược tuân theo quan điểm của vợ, hoặc của người đàn bà khác".
Stephanie cau mày suy nghĩ một lát rồi mới nói vẻ như chưa thật suy tính kỹ:
- Đây là vấn đề hoàn cảnh, và chuyện linh cảm của tôi nghĩ rằng khi gặp người nào thích hợp, trực giác sẽ mách bảo tôi.
- Vậy là phu nhân chưa bao giờ có cái trực giác ấy? Chưa bao giờ phu nhân mới nhìn thấy một người đã bị tình yêu sét đánh?
Câu René hỏi đúng là để trả đũa. Trông vẻ mặt anh ta khoái trá. Nàng mỉm cười đáp:
- Tại sao ông lại dùng mấy chữ "chưa bao giờ"?
Guichamp chưa biết đối đáp ra sao thì vợ chàng, Agnès đã đỡ lời:
- René, anh quên rằng chị Stephanie đã tưng có chồng rồi sao. Rõ ràng đấy là một người đàn ông chị ấy thật sự yêu quý. Anh hỏi câu vừa rồi là gợi lại cho chị ấy nỗi mất mát kia.
- Xin phu nhân tha lỗi - René khẽ nói.
- Tôi vẫn còn được mấy đứa con - Stephanie nói.
Cặp mắt René giận dữ nhìn nàng và Stephanie có cảm giác chàng muốn đánh nàng. Vậy là trận đấu này nàng đã thắng.
- Tôi tha thứ cho ông, thưa ông Guinchamp. Nhân đây tôi có một việc nhờ đến ông. Tôi muốn đến xem buổi trình diễn nghệ thuật đặc biệt dành cho nghệ sĩ Massol sắp tới. Nhưng các lô đều đã bị hoàng gia mua hết. Vậy ông gần gũi hoàng thượng, ông có thể kiếm giúp tôi một lô được không?
Agnès đỡ lời:
- Tôi xin mời chị ngồi chung lô của chúng tôi, chị Stephanie.
Ngày 14 tháng Giêng năm 1858, Stephanie cùng Agnès, René và Pierre Lomanais ngồi trong một lô thuộc loại nhìn lên sân khấu rõ nhất. Khán giả đều ăn vận choáng lộn. Toàn những triều thần, quan chức cao cấp, những mệnh phụ kiều diễm và sang trọng hết mức, đeo đầy nữ trang quý. Đêm biểu diễn hôm nay nhằm tiền thu được cho nghệ sĩ giọng nam trung nổi tiếng Massol. Đây là sự kiện nổi bật nhất trong tháng này.
Đêm diễn lại bắt đầu. Hoàng thượng, hoàng hậu và quận chúa Mahhilde đều chưa đến. Mọi người vừa xem, vừa chờ mong. Bỗng vào lúc 8 giờ rưỡi, ba tiếng nổ lớn liên tiếp nghe như súng đại bác, khiến mọi người lạnh gáy. Tất cả náo động và hỏi nhau xem đấy là tiếng gì.
"Một vụ khủng bố", Stephanie thầm đoán. Nàng không dám nhúc nhích. Dàn nhạc vẫn chơi, tâm trạng mọi người rất lo lắng. Một tiếng thét vang, hai chữ "mưu sát" lan truyền khắp các hàng ghế, các lô khán giả. Năm phút sau người ta nghe thấy tiếng cửa rạp khẽ mở rồi khép lại.
- René, em đề nghị anh thử ra xem có chuyện gì - Agnès khẩn khoản chồng.
Đúng lúc René đứng lên định chạy ra ngoài thì Hoàng thượng và Hoàng hậu bước vào lô dành cho hoàng gia. Tấm áo của Hoàng hậu Eugene nhuốm máu. Mặt bà tái nhợt và nụ cười trên môi méo xệch. Hoàng đế Napoleon III lau bên má rướm máu bằng chiếc khăn tay. Tất cả khán giả nhất tề đứng dậy hoan nghênh đức vua. Dàn nhạc tấu bài "Chúng ta tiến quân sang Syrie" nổi tiếng. Hoàng thượng quay sang tiến sĩ Veon, giám đốc nhà hát Opera:
- Trẫm vừa thoát khỏi một cuộc mưu sát. Hoàng đế Louis Philippe ngày trước còn bị 10 lần mưu sát kia mà. Người thấy trẫm vẫn chưa phải là thứ gì ngoại lệ.
Sau đó ngài quay sang Thượng thư Bộ Nội vụ Brillaut và Giám đốc An ninh kinh thành Paris lúc này bước vào cùng với Công tước Morny, Persigny và Walewski:
- Cơ quan cảnh sát của các ông làm việc rất tốt.
Khắp rạp hát ồn lên như sấm động. Người ta gọi nhau, báo tin cho nhau biết có 50 người bị thương và có rất nhiều người chết.
- Tôi rất lo cho Aimé đang ở ngoài xe - Stephanie đứng bật dậy nói - Tôi chạy ra xem sao?
- Để tôi ra cho, thưa phu nhân thân mến - René nói.
- Tôi muốn nhìn thấy tận mắt mới yên tâm được. Mời ông đi theo tôi nếu như ông muốn.
Agnès giữ Pierre lại trong lô với chị.
Thềm bên ngoài nhà hát tràn đầy máu. Mái hiên nhà hát bị vỡ và ống dẫn gas đốt ở phía ngoài cửa nhà hát bị đứt. Cỗ xe hoàng gia vỡ tung, nằm nghiêng bên thềm. Những người bị thương nằm la liệt, tiếng kêu thét vang động. Stephanie và René dẫm chân lên những vũng máu và mảnh kính vỡ tung tóe. Nàng chạy ra phía cỗ xe của nàng. Không thấy Aimé ở đó. Nàng hốt hoảng lao vào phía đám người tụ tập, miệng hét vang gọi:
Aimé! Aimé!...
Nàng sục sạo trong đám người chen chúc ở cổng nhà hát. Tim nàng thắt lại. Nàng lách giữa đám người để vào trạm cấp cứu. Không thấy Aimé ở đó. Nàng chen lấn để lọt vào một tiệm cafe, nhìn mặt từng người, tìm khuôn mặt quen thuộc, thân thiết của Aimé:
- Bà chủ!
Kia rồi. Vậy là anh còn sống. Nàng phát điên lên vì sung sướng. Stephanie vội vã chen lách tiến về phía Aimé. Anh đang ở đó, quỳ gối xuống sàn, tay đỡ một người bị thương đang thở dốc. Nàng cũng quỳ gối xuống bên cạnh, thì thầm:
- Anh không sao chứ, Aimé?
- Không, thưa bà chủ.
- Ôi, anh làm tôi sợ quá. Aimé, anh làm tôi không còn hồn vía nào nữa. Khủng khiếp quá!
Stephanie đưa mắt nhìn xung quanh. Quang cảnh hệt như trên bãi chiến trường. Nàng thét với những người xung quanh:
- Cho tôi vải, mau lên, ai kiếm cho ít nước, rượu nữa. Nhanh lên! Trước tiên là vải để băng bó.
Trong lúc chờ đợi, Stephanie cởi thắt lưng vải ra như đã nhiều lần ngoài chiến trường nàng tháo thắt lưng làm garo cho thương binh. Người bị thương nằm trên đùi Aimé là một chiến binh của lực lượng an ninh bảo vệ hoàng thượng. Vết thương nặng ở đùi anh ta đang chảy máu xối xả. Stephanie lấy thắt lưng buộc chặt phía trên để ngăn máu chảy xuống. Lúc này, người ta mang vải đến và nàng hối hả lau, rửa vết thương cho người lính bị nạn, trong lúc Aimé quỳ bên cạnh giúp nàng một tay. Anh vừa làm vừa kể:
- Đám đông đang reo hò "Hoàng thượng muôn năm" và cỗ xe hoàng gia chạy vào cổng vòm của nhà hát thì bống ánh chớp lóe lên chói lòa và một tiếng nổ lớn như tiếng đại bác. Quả bom đầu tiên rơi ngay trước mặt cỗ xe hoàng gia, quả thứ hai bên trái, và quả thứ ba, dưới gầm xe.
- Đưa rượu mạnh cho tôi - Stephanie thét lên. Cognac! Và có thứ vải nào nữa cũng đưa đây cho tôi. Mau lên!
- Thật khủng khiếp. Người ngã xuống như ngã rạ, cả đàn ông lẫn đàn bà. Ngựa lồng lên. Mọi người la hét lao chạy ra tứ phía. Đúng là một phép lạ là hoàng thượng và hoàng hậu đều không việc gì. Hoàng thượng đòi đến thăm những người bị thương nhưng triều thần tháp tùng xa giá nài tâu Hoàng thượng vào rạp để mọi người trong đó yên tâm, tránh hoang mang không cần thiết. Tôi nghe thấy hoàng hậu nói "Các người không phải lo cho hoàng tương và ta. Làm chính trị thì phải chịu những cảnh như thế này thôi".
- Thủ phạm vụ mưu sát là ai?
- Chúng bỏ chạy ngay. Ít nhất có ba tên.
Stephanie lúc này lại trở thành nữ chiến binh Phanie, dịu dàng vỗ vào má người lính cảnh binh bị thương:
- Chú em đừng lo. Vết thương hơi sâu thật nhưng chỉ đụng phần mềm, xương không bị sao.
Nàng quay lại phía sau, cúi xuống một người bị thương khác máu me đầy vai, băng bó cho anh ta:
- Cậu còn trẻ và cậu rất dũng cảm! Aimé, kiếm cho tôi thanh gỗ để tôi bó chỗ xương gãy này. Trong khi tôi làm, anh ra bảo René là tôi đang ở trong này.
Bỗng nàng chững lại, nàng vừa gọi "René" chứ không phải "ông Guinchamp" và nàng nói bằng thứ ngôn ngữ lính tráng với người bị thương. Vậy là trong khoảnh khắc nàng đã từ vị trí "phu nhân Dytteville" trở về vị trí "cô Phanie, cấp dưỡng của trung đoàn lính Bắc Phi". Nàng cảm thấy như mình lại đang ở Crimée...
- Anh báo ông Guinchamp biết tôi ở trong này và tôi sẽ ở lại đây thêm. Nhưng kiếm khúc gỗ nào cho tôi để tôi bó chỗ xương gãy này đã. Anh biết cần một thanh gỗ như thế nào rồi.
Lúc này xe cứu thương đã tới. Người ta khiêng những người bi thương đi dần. Stephanie nghe thấy tiếng súng nổ, nàng ngẩng đầu lên.
- Họ bắn những con ngựa bị thương để mở đường cho xe cấp cứu.
Đấy là câu của René, chàng đã đứng ngay sau lưng Stephanie. Nàng nhận ra giọng nói của chàng. Chàng đang cầm chiếc áo manteau định khoác lên đôi vai trần của Stephanie. Nàng gạt đi và làm bắn mấy giọt máu.
- Ông không thấy tôi đang bận ư? Ông hãy quay vào với Agnès và Pierre. Tôi không cần đến ông.
Thậm chí Stephanie không muốn nhìn René. Chàng không giúp được gì. Nàng muốn ở lại với những người bị thương. Lúc này họ mới là những người nàng thực sự quan tâm. Nàng dỡ thanh gõ Aimé đem đến đặt nhẹ dưới vai người bị thương.
- Xong rồi, anh bạn. Đừng động đậy. Để yên tôi buộc vào cho chặt. Chịu khó một chút.
Aimé đưa nàng vải. Stephanie vừa buộc cho người bị thương, vừa nói tiếp. Nàng biết rằng lúc này những câu nói của nàng làm anh ta quên đi phần nào nỗi đau đớn. René vẫn đứng đó không đi. Stephanie không để ý đến chàng. Sự có mặt của chàng làm nàng khó chịu. Một cỗ xe cấp cứu đỗ ngay ngoài cửa hiệu cafe. Nàng đẩy dạt mọi người ra, gọi y tá giống như hồi nàng còn làm ở ngoài mặt trận.
- Đem cáng vào đây! Khiêng người này trước. Anh ta bị thương vào bụng. Khiêng cẩn thận. Đỡ dưới mông ấy... - Nàng quay sang hai người khiêng cáng khác... - Còn anh này thì phải đỡ chỗ đùi. Anh kia có thể đi được, chỉ cần dìu là đủ. Để tôi giúp cho anh này.
Stephanie biến thành người chỉ huy đám y tá cứu thương và họ ngoan ngoãn tuân theo mệnh lệnh của nàng. Stephanie liên tục nói, hết an ủi một người đang rên rỉ lại lệnh cho người khiêng cáng, hết xoa trán người này lại đỡ lưng người kia.
Cỗ xe chở người bị thương đi xa dần, nàng lặng lẽ nhìn theo. Lúc này nàng đứng trên hè và một số người xách nước đến, cọ quét vết máu. Stephanie xoa hai tay hài lòng về công việc mình vừa làm. Nước mắt vẫn chảy ròng ròng trên mặt nàng. Ôi, giá Pompette có mặt ở đây lúc này và nhìn thấy công việc của nàng, chị ấy chắc chắn sẽ phải hài lòng. René có mặt bên cạnh khiến nàng thấy như một cái đanh.
- Ông vào với bà vợ ông đi - Nàng bực dọc nói - Tôi đã bảo tôi không cần đến ông kia mà.
Nàng giật tấm áo manteau trên tay René rồi bước vào trong hiệu cafe, quăng lên mặt một chiếc bàn rồi cho tay vào một chậu nước. Lát sau nước trong chậu đã đỏ hồng. Nàng với chai rhum rót ra một cốc đầy rồi đưa lên miệng uống một hơi cạn.
Đột nhiên bên ngoài bừng sáng. Đám thị vệ cầm đuốc đứng thành hàng hai bên bậc thềm nhà hát. Hoàng thượng, hoàng hậu và đoàn tháp tùng trở về hoàng cung Tuileries. Đã kết thúc màn hai của vở opera. Stephanie khoác tấm áo manteau lên đôi vai trần, đi nhanh sang bên kia đường, quay vào rạp. Mọi người reo lên khi nhìn thấy nàng. Nàng hiểu tại sao, áo váy nàng lem luốc, đầy những vết máu và nhiều chỗ rách toạc. Tóc nàng rối bù. Trông nàng lúc này chắc là thảm hại. Công tước Morny đứng trên bậc thang nhà hát chăm chú nhìn xuống Stephanie.
Ngài bước nhanh xuống đón nàng:
- Phu nhân Dytteville! Phu nhân không bị sao chứ?
- Không, thưa ngài Công tước. Tôi không bị sao, chỉ là vừa rồi tôi băng bó cho mấy người bị thương. Tôi đã làm chuyện đó ngày còn ở chiến trường.
- Ôi, tôi biết. Tôi đã được nghe kể về lòng dũng cảm của phu nhân trong chiến đấu. Phu nhân muốn tôi tháp tùng phu nhân không?
- Cảm ơn ngài Công tước. Tôi đã có các bạn của tôi rồi.
Nàng nghiêng người thi lễ. Công tước Morny cũng nghiêng mình đáp lại. Nàng cài khuyu áo manteau, một mảnh váy rách tụt xuống, quết trên mặt sàn đá hoa.
Công tước Morny nhìn theo nàng vài giây rồi trầm ngâm xoa cằm và xoắn ria mép.
Cảnh sát đã đánh hơi thấy trước vụ mưu sát nay nhưng chưa kịp có biện pháp ngăn chặn. Mật phái viên gài ở thành phố Bruxelles đã đưa tin về Paris là một nhân vật nguy hiểm đã lọt vào nước Pháp. Đó là một người Italia, tên là Pieri. Ngay tối hôm đó, Pieri bị bắt giữ, lúc 8 giờ tại phố Le Petetier, do một sĩ quan cảnh sát đã nhận được mặt y. Người ta khám người y thấy có con dao găm và một trái bom.
Ngay đêm hôm đó, cảnh sát bắt giữ tất cả những đồng phạm của vụ mưu sát đức Vua: công tước Rudio, Gomez và tên cầm đầu, ông tước Felice Orsini. Cả bốn là người Italia, từ London sang và đều tham dự vào vụ quăng bom, chỉ trừ Pieri bị bắt giữ từ trước đó.
Phái Carbonarisme vừa cảnh báo một cách tàn bạo đức vu Napoleon III, người đã lên ngôi nhờ những thủ đoạn đặc biệt, là "đừng có vi phạm lời thề". Chẳng là thời trẻ hai anh em Louis và Napoleon đã tham gia tổ chức "Vente". Họ đã phải chịu đựng bao thử thách nghiêm ngặt, phải tuyên thệ đem lại tự do cho nước Italia và tống cổ quân Áo ra khỏi thành Rome. Năm 1831, được cử đứng đầu quân đội cách mạng dưới thời giáo hoàng Gregoire XVI, hai anh em Louis và Napoleon đã tấn công quân đội của Giáo hoàng. Những thắng lợi ban đầu đã biến thành thất bại thảm hại khi Giáo hoàng Gregoire cầu cứu quân đội Áo, quân đội Coate và quân đội Hungary. Tại Foti, hoàng hậu Hortense tìm được xác con trai bà là Napoleon bị tử trận trong cuộc chiến đấu cho nền độc lập của Italia. Bà bèn cứu Louis lúc đó đang bị nhà chức trách treo giải để lấy đầu, cải trang cho con thành một gia nhân mặc sắc phục đầy tớ gia đình quyền quý để con trốn đến Paris.
Từ đó Louis trở thành hoàng đế Napoleon III, hoàng đế nước Pháp! Bây giờ tổ chức bí mật kia thông qua công tước Orsini tiến hành vụ mưu sát hoàng đế chính là để nhắc nhở ngài, rằng nước Italia vẫn đang bị áp bức, què quặc và ngài phải thực hiện lời thề ngày trước đem lại nền độc lập cho Italia.