← Quay lại trang sách

Chương 7 SỰ KIỆN ITALIA

Buổi tối hôm xảy ra vụ mưu sát, Stephanie nói với Aimé lúc nàng bước ra khỏi cỗ xe ngựa:

- Sáng mai, khi nào có báo thì anh đưa ngay lên phòng cho tôi. Nếu tôi còn ngủ thì anh cứ đánh thức tôi dậy.

Sau khi Noémie đã ra ngoài, còn lại một mình trong phòng, Stephanie nhớ lại toàn bộ câu chuyện xảy ra ban tối, đặc biệt là vụ mưu sát cùng với những người bị thương. Nàng ôn lại những cảm giác và ấn tượng của mình và trầm ngâm suy nghĩ, phân tích. Nàng nhận thấy mình tuy là một phụ nữ thượng lưu ăn vận sang trọng nhưng bản chất vẫn là một phụ nữ hành động, khi có chuyện gay cấn xuất hiện.

Stephanie suy nghĩ, thật là lạ, mình thật sự là đàn bà, nô lệ cho những thèm khát của bản thân. Mình cần một người đàn ông vậy mà mình hành động như một người đàn ông! Mình luôn quyết đoán và chỉ huy, và bao người đàn ông khác sẵn sàng tuân lệnh mình. Ngay Aimé, anh ta cũng hiểu ngay những gì mình muốn và thực hiện chính xác. Aimé chỉ còn một cánh tay nhưng anh ta giúp mình được nhiều hơn bất cứ ai lành lặn có đủ hai tay.

Trong khi đó René đứng đực ra như phỗng với chiếc áo manteau! Vậy mà trong lúc ân ái, mình lại mê mẩn chàng đến vậy?

Nàng thiếp đi giữa lúc trí óc bị ám ảnh bởi René, Boris, Aimé, như thể ba người đó cộng lại mới đúng là người đàn ông nàng cần đến, chứ không phải Michel...

Sáng hôm sau Aimé đem lên phòng cho nàng rất nhiều báo đăng những bài tường thuật dài dằng dặc. Nàng liếc qua, lựa hai tờ, còn thì đưa cho Aimé:

- Anh ngồi xuống đọc đi.

Aimé đỡ những tờ báo nhưng vẫn đứng.

- Anh còn chờ gì nữa?

- Bà chủ có quan tâm đến những điều bà chủ vừa bảo tôi không?

- Tôi biết những gì tôi nói! Anh ngồi xuống! Nếu thích, anh có thể xuống nhà đem cafe lên đây, ta vừa nhấm nháp vừa trò chuyện cho yên tĩnh.

- Trong phòng riêng của bà chủ?

- Đúng thế, trong phòng riêng của tôi! Sự kiện kia cho phép chúng ta không phải giữ nghi lễ. Vả lại tôi đâu phải xin phép ai. Tôi với anh, chúng ta hiểu nhau quá rõ rồi.

Vụ mưu sát công tước Orsini kích thích sự quan tâm đặc biệt của Stephanie. Nàng linh cảm đó chỉ mới là sự việc mở đầu cho hàng loạt sự kiện chính trị khác. Nàng nhớ lại chiến tranh Crimée. Vậy là mọi chuyện lại bắt đầu. Vụ mưu sát kia sẽ kéo theo những hành động trả thù, tàn sát, bắt bớ và nhiều thủ đoạn ngoại giao khác. Chúng sẽ lại dẫn nước Pháp vào một cuộc chiến tranh mới.

Tất cả các buổi sáng, trước khi chở Stephanie đến trụ sở hãng kinh doanh tại phố Vivienne, Aimé có lệ bưng khay điểm tâm lên cùng bà chủ vừa ăn vừa bình luận tin tức đăng trên báo. Stephanie đánh giá cao những nhận định sáng suốt của Aimé. Nàng thấy anh giống như Achille, có tài tiên đoán các sự kiện chính trị.

Cả hai người, Stephanie và Aimé đều thấy những biện pháp của nhà chức trách là chuyện hợp lý, nhưng cả hai đều bất bình trước việc bỏ phiếu "Điều luật về an ninh". Việc này bật đèn xanh cho những biện pháp quá mức và hạn chế quyền tự do công dân.

Sau khi trao đổi với Aimé, nàng quyết định đến gặp Achille để hỏi tình hình. Nhân Amélie vắng nhà, nàng có thể trò chuyện "chính trị" với anh ta.

- Tôi tin là chúng ta sắp bước vào một cuộc chiến tranh nữa. Cô thích thú chứ gì? Nhưng đừng lộ gì cho Amélie biết, cô ấy sẽ lại lo lắng.

- Ôi, thế thì khủng khiếp quá, Achille!

- Biết làm sao được? Lại sắp nổ ra cuộc chiến ranh Italia, giống như cuộc chiến tranh trước.

- Cuộc chiến tranh trước?

- Chúng ta đợi xem vụ xử Orsini diễn biến ra sao. Nhưng thôi, vợ tôi về rồi kìa. Ta không nói chuyện ấy nữa.

Cửa mở, Amélie bước vào:

- Chào Stephanie. Hai người đang nói chuyện gì vậy?

- Chuyện lại một người nữa ngỏ lời cầu hôn với Stephanie. Chà, chị ấy đẹp quá cho nên đàn ông Paris đua nhau đến xin cầu hôn - Achille nói.

- Chuyện đó thì chị Stephanie hoàn toàn quyết định. Việc gì anh cứ phải đem ra trêu chọc chị ấy như vậy? À, hai người biết chưa, luật sư Jules Favre đã dũng cảm nhận cãi cho Orsini...

- Chuyện ấy đâu phải chuyện của chúng mình, Amélie yêu quý. Ta nên bàn chuyện đàn ông Paris mê chị Stephanie đến mức nào thôi...

Stephanie không hỏi thêm Achille được gì nữa. Nàng cáo lui. Nàng tính tìm René có thể biết thêm được nhiều chuyện nhưng lại thôi. Gần đây Stephanie ít gặp René và lần nào cũng đều có vợ chàng bên cạnh. Agnès luôn miệng nhắc đến chuyện ngài Công tước Morny đã "hạ cố" buộc phải vào gặp Stephanie tại lô của nàng ở rạp hát opera vì nàng quá đẹp...

Càng gần gũi Agnès, Stephanie càng thấy thương hại người phụ nữ quá chân thật và tốt bụng này. Agnès không hề nghi ngờ quan hệ trước đây giữa chồng chị và Stephanie. Sự chân thật và ngây thơ của Agnès làm Stephanie thấy cảm động.

Nàng vẫn đều đặn gặp Michel mỗi tuần vài lần. Chàng vẫn là "thuốc an thần" cho nàng, giải tỏa cho nàng những bức bối về xác thịt. Michel yêu nàng nhưng không dám đòi hỏi gì ở nàng ngoài quan hệ ân ái, cho nên tuy dan díu với nàng, Stephanie vẫn cảm thấy mình là người hoàn toàn tự do, không bị gò bó chút nào hết.

Cách làm tinh của Michel cuồng nhiệt nhưng vẫn giữ chất dịu dàng là thứ nàng hoàn toàn không cần đến. Nàng muốn trong đỉnh cao của cuộc an ái, được trở về là một "con cái" hoàn toàn khuất phục "con đực". Sau mỗi cuộc làm tình, họ nằm nghỉ thoải mái và sung sướng. Trong lúc chờ đợi một cuộc làm tình tiếp theo, Stephanie hay đem chuyện chính trị ra trao đổi và ý kiến Michel giống hệt ý kiến Achille.

- Vụ mưu sát là bước khởi đầu cho hàng loạt sự kiện đẫm máu khác.

Stephanie vuốt ve làn tóc nâu sẫm và cứng của Michel, bày tỏ những suy nghĩ của mình, Michel nghe hờ hững, bậm môi vào đầu vú nàng, thở nhè nhẹ, đê mê với hơi ấm thơm tho của da thịt người tình.

- Vậy là lại sắp chiến tranh? - Stephanie kéo mặt Michel ra khỏi ngực mình, nhìn thẳng vào mắt chàng.

- Chắc thế! Nhưng chuyện đó chẳng có gì quan trọng hết lúc anh ở bên em.

- Anh đừng nói với em bằng cái giọng lưỡi ngoại giao ấy. Hãy nói đi: chiến tranh hay không chiến tranh nào?

- Anh không biết... - Michel nói và lại đưa cặp môi lướt nhẹ trên da thịt ấm áp của Stephanie, xuống thấp dần, thấp dần.

- Michel, an còn giấu em điều gì chăng?

Cặp môi vẫn lướt xuống, đến cặp đùi của Stephanie và Michel không đáp.

- Michel?

Michel miễn cưỡng ngẩng đầu lên.

- Anh làm sao mà mặt cau có thế kia?

- Anh quá yêu em, Stephanie. Anh định hỏi em một câu nhưng lại sợ em trả lời từ chối. Anh không thể sống thiếu em.

Stephanie đành để yên cho Michel vuốt ve, lướt cặp môi trìu mến lên da thịt nàng. Nàng biết câu hỏi kia chính là về chuyện cưới nhau. Nàng nhìn Michel. Phải công nhận chàng rất đẹp: cặp mắt đẹp, cái miệng đẹp, đôi môi đẹp, cặp lông mày đẹp. Nàng thì thầm âu yếm:

- Michel...

- Stephanie, quyền quyết định hoàn toàn thuộc về em. Anh sẽ đi với em hay không với em, anh sẽ ở lai Paris hay nhận sang nơi nào đó. Em thích nước nào: Brazil hay Nga? Người ta bảo anh chọn một trong hai nước đó. Vì tương lai sự nghiệp, anh phải rời khỏi nước Pháp nhưng anh không muốn xa em...

Stephanie suy nghĩ. Giá như René hỏi nàng câu đó, nàng sẽ trả lời "Tùy anh quyết định. Anh đi đâu em sẽ theo chân anh". Nhưng tại sao với Michel nàng lại không thể và không muốn trả lời như thế? Bỗng nàng thấy thương hại Michel.

Stephanie thì thầm:

- Em nghĩ anh nên sang Saint Petersbourg... Bởi ở đó sẽ rất thú vị...

Nói xong nàng bỗng tự thấy xấu hổ. Nàng chọn Saint Petersbourg chỉ vì có Boris bên đó... Như thể Boris hiện về trong trí óc nàng, nhắc nàng nhớ là chàng có trên đời. Boris... sang đó nàng có nhiều hy vọng gặp lại chàng... không phải, chắc chắn nàng sẽ gặp...

- Stephanie!... - Giọng Michel lóe lên niềm hy vọng.

- Không, Michel... - Nàng dịu dàng nói - Anh sẽ sang đó một mình... Không. Anh đừng nói gì đó, em van anh...

Stephanie không chịu nổi cặp mắt năn nỉ của người đàn ông. Michel chờ nàng nói một lời chấp thuận. Stephanie âu yếm vuốt ve trên gáy chàng cốt để tránh luồn mắt van vỉ ấy. Nàng thấy thương hại Michel và phải chăng chính vì vậy mà nàng không thể yêu chàng mặc dù nàng làm tình với chàng.

Stephanie so sánh René và Michel. Đối với René, tình yêu chưa phải là tất cả. Mối tình giữa chàng và Stephanie còn vấp phải bao chướng ngại vật: đó là sự nghiệp, dư luận xã hội, là đủ thứ vớ vẩn khác, trong khi đối với Michel, nàng là tất cả. Nàng luôn phải đấu tranh với René, trong khi với Michel nàng không phải đấu tranh gì. Michel ngoan ngoãn phục tùng mọi ý muốn của nàng. Phục tùng vô điều kiện. Vậy mà nàng không yêu Michel mà lại yêu René.

Stephanie không muốn tự thú nhận rằng sau khi Michel ra đi, nàng sẽ lại cô đơn. Lại phải mất một thời gian để thích ứng với người đàn ông khác và để anh ta thích ứng với nàng. Nàng thích khám phá những điểm yếu của người đàn ông cũng ngang với sự thích thú của nàng khi người đàn ông khám phá ra những điểm nhạy cảm trên cơ thể nàng, cách hôn vào những chỗ làm nàng thấy đê mê. René và nàng đã thuộc về nhau đến mức trong cuộc làm tình họ hoàn toàn hòa nhập vào nhau, cùng đẩy dần nhau lên đỉnh cao khoái cảm.

Nếu Stephanie yêu Michel thì cũng chỉ vì khi chàng ở thế đứng, nàng hình dung thấy lát nữa nếu chàng ở thế nằm và ban cho nàng khoái cảm xác thịt. Tóm lại, nàng chỉ thích chất "con đực" của Michel chứ không yêu chàng. Bình thường Michel là nô lệ của nàng và nàng chỉ là nô lệ trong một số khoảnh khắc, khi cuộc tình bước vào lúc điên cuồng nhất.

Hôm đó, khi chia tay nàng thầm nhớ lại điều suy nghĩ ấy, điều suy nghĩ mà hôm nàng thổ lộ ra đã làm Amélie phẫn nộ.

Hôm xét xử các bị can trong vụ mưu sát, cả thành phố Paris náo động. Cuộc tranh cãi diễn ra không phải chỉ ở trong phiên tòa mà cả ở ngoài đường phố. Phe đối lập nhân dịp này ám chỉ đến những hành động đẫm máu của vua Napoleon III trong cuộc đảo chính quân sự đập tan chế độ cộng hòa, bước lên ngai vàng và những cuộc thanh trừng tiếp theo.

Michel chọn nước Nga và chàng được cử làm bí thư đại sứ quán Pháp tại đó. Thời tiết ấm dần và Stephanie nghĩ đến vụ nghỉ hè sắp tới. Nàng nhớ đến lâu đài Chaulonnier và Hippolyte. Nàng biết rõ cậu ta rất thèm nàng và biết đâu hè năm nay, trước sức tấn công của cậu, nàng sẽ ngã và trở thành tình nhân của cậu em chồng.

Nghĩ đến đó Stephanie bật cười một mình. Nàng không thể thiếu đàn ông trong một thời gian dài.