Chương 13 ANDRÉ DE BOURDELLES
Càng về gần kinh thành Paris, Stephanie càng nhớ lại nhiều về chiến trường Italia. Nàng ra đó mang theo hy vọng gặp René, nhưng nàng đã không gặp chàng. Nàng lại gặp André de Bourdelles là người để lại ấn tượng đến bây giờ vẫn chưa nguôi trong lòng nàng. "Mình sẽ không bao giờ quên chàng... Con người mới đẹp đẽ, quý phái và đáng yêu làm sao!" Nàng thì thầm.
Ngồi trên đoàn tàu từ Lyon đến Paris, Stephanie chỉ nghĩ đến chàng trung úy André. Nhưng khi bước ra khỏi toa tàu xuống sân ga, nàng nghĩ ngay đến Công tước Morny. Chính Ngài đã cử nàng đi nhưng nhiệm vụ nàng đã không hoàn thành. Nàng không được bệ kiến Hoàng thượng. Nhưng đấy không phải là do nàng. Và cuối cùng Hoàng thượng vẫn chưa biết nàng là ai. Nàng không giận Hoàng đế nhưng nàng giận Công tước Morny. Nàng cần phải gặp ông ta để cho rõ ràng mọi chuyện. Nàng có bao nhiêu câu cần chất vấn Công tước để xóa đi nỗi cay đắng đã không được bệ kiến Hoàng thượng và truyền lại bức thông điệp kia.
Nhìn thấy Stephanie bước vào cửa, Noémie sửng sốt reo lên:
- Ôi bà chủ! Đúng là bà chủ rồi.
Aimé thì không tỏ vẻ gì hết. Anh ta chỉ nói:
- Hoa hồng tươi đã cắm sẵn trong phòng bà chủ. Mấy hôm nay chúng tôi nhận được hoa đều và tin rằng bà chủ sắp về.
Stephanie bước thẳng lên phòng riêng và thấy một bó hoa hồng tươi rất to, đính một tấm thiếp "André!". Nàng reo lên sung sướng.
- Đây là bó hoa thứ năm thưa bà chủ.
- Tôi đã thấy! Năm bó.
Nàng vội mở những chiếc phong bì khác. Mỗi phong bì đựng một tấm thiếp và những dòng chữ "Tôi mong bà... Tôi chỉ nghĩ đến bà không nghĩ được gì khác... Tôi không thể quên được bà... " Nàng quay sang Aimé lúc này đứng im như pho tượng:
- Anh đóng ngựa vào xe ngay. Ta đến phố Dupleix, số nhà 14, biệt thự ông André de Bourdelles một người bị thương tôi đã chăm sóc ngoài chiến trường.
- Thưa bà chủ...
- Anh làm ngay đi! Tôi biết anh sắp nói "Đây là Paris chứ không phải chiến trường". Nhưng ngày hôm nay tôi vẫn còn đang ở chiến trường và tôi cần đến với người thương binh của tôi. Từ ngày mai tôi sẽ theo thời gian biểu anh vạch ra. Nhưng hôm nay thì chưa. Bảo Noémie chuẩn bị áo quần cho tôi. 10 phút nữa ta đi.
André d Bourdelles đi vắng. Stephanie vô cùng thất vọng, ghi vội mấy chữ cho chàng, bảo nàng đã về Paris và đợi chàng ngày mai tại nhà riêng. Sau đó nàng sai đánh xe đến biệt thự Resmont gặp Amélie để hỏi xem trong thời gian nàng đi vắng có dư luận gì về nàng không và thái độ bên chồng nàng ra sao.
Nàng rất ngạc nhiên thấy việc nàng đi vắng không ai bàn tán gì hết. Thì ra là "Ông Armal" đã có một cách giải thích cho các thành viên của Ủy ban Guinchamp rất khéo. Bộ chiến tranh yêu cầu nàng tiếp nhận quà của một số thành phố và áp tải đến biên giới Italia.
- Nhưng tôi ra mặt trận kia mà? - Stephanie thú nhận với bạn.
- Đúng thế. Người ta nói rằng khi đến biên giới, chị đã tình nguyện sang Italia để giúp đỡ thương binh.
Trong đầu óc vẫn còn buồn về nỗi không được gặp André, Stephanie tâm sự luôn với bạn về quan hệ giữa nàng với Trung úy André de Bourdelles.
Hôm sau, khi André đến thăm Stephanie, nàng không ngờ cuộc gặp gỡ lại nghiêm trang đến thế. Chỉ vì André thấy nàng hoàn toàn khác. Nếu trước đó là Phanie, nữ cấp dưỡng của trung đoàn Bắc Phi thì bây giờ là phu nhân Dytteville, một mệnh phụ kiều diễm, sang trọng, giàu có và dáng điệu quý phái. André đâm ngượng nghịu lúng túng. Nàng càng cố khôi phục lại sự thoải mái thân tình bao nhiêu thì chàng càng lùi xa bấy nhiêu.
- Ôi, tại sao ông không thoải mái như lúc chúng ta trong nhà kho bên Italia được, André thân mến?
- Tôi vẫn thoải mái đấy chứ - André ngượng nghịu nói, chàng mặc bộ quân phục sĩ quan mới cứng và đeo lon đầy đủ.
- Ông nghĩ tôi khác trước à? Ông lầm rồi, André! Có ông đổi thay thì có. Tại sao ông không nói với tôi bằng giọng của một thương binh với nhân viên cứu thương như trước?
- Quả là tôi chịu ơn cứu sống của bà, thưa phu nhân.
- Ôi, việc tôi làm chỉ là chuyện ngẫu nhiên. Ông không phải mang ơn gì tôi cả, André. Điều quan trọng là chúng ta đã gặp nhau và trở thành bạn bè thân thiết. Hay lần sau ông đến đây tôi sẽ mặc lại bộ y phục cấp dưỡng và đi ủng lính? - Stephanie mỉm cười nói - Aimé sẽ đem rượu vang ra đây và tôi muốn ông lại coi tôi y hệt như Phanie hôm trước.
- Phu nhân nói thế là rất tốt bụng. Nhưng chiến tranh tạo nên hoàn cảnh khác và cho phép con người ta thoải mái với nhau...
- Sự thoải mái mà Paris không cho phép? Tôi không tán thành. Ông hãy kể về bà thân sinh của ông đi, André. Hôm trước ông nói còn quá ít về bà.
- Tôi rất ít khi về gặp gia đình.
- Xin lỗi, câu tôi hỏi hơi quá tò mò. Tôi không muốn gợi chuyện buồn của ông.
- Đã lâu tôi không còn buồn về chuyện gia đình nữa. Có ai chọn nơi mình sinh ra đâu? Tốt hơn là bà hãy kể về bà. Có vẻ bà rất bận rộn và giao du rộng, đúng vậy không?
- Tôi bắt đầu thấy ông trở lại như trước rồi đấy - Stephanie mỉm cười nói - Đúng, tôi rất hay đi vắng. Tôi có lô riêng tại rạp hát Italia, rồi nhiều công việc khác nữa. Tôi luôn đến thăm hai con tôi.
- Chúng giống bà?
- Tôi không biết nữa. Ông gặp sẽ thấy.
- Tôi sẽ rất sung sướng nếu được gặp các con bà.
- Ông làm sao vậy, André? - Stephanie thấy chàng lại bắt đầu gò bó - Tôi có điều gì làm ông ngại không đấy?
- Có.
- Điều gì vậy? Xin ông cho biết, André.
André nhìn nàng. Stephanie mỉm cười khích lệ. André hiểu rằng mình phải đến với nàng.
- Hai chúng ta biết về nhau quá ít, thưa phu nhân. Cho nên bà đã nói đôi chút về bà. Nếu muốn đòi bà nói thêm, tôi thấy có bổn phận phải nói về tôi trước. Cha tôi mất năm tôi lên 10 và em gái tôi Sophie lên 7. Vài năm sau mẹ tôi lấy một người Anh, Huân tước Aylesbury, gần thành phố London, trong một lâu đài và dinh cơ đồ sộ. Hai anh em tôi được nuôi dạy ở Pháp trong trường dòng. Hè nào chúng tôi cũng sang Anh nghỉ với mẹ và dượng, mặc dù chúng tôi không thích thế. Huân tước Kilmenorch tính tình khắc nghiệt và lạnh lùng. Đến con ông ấy mà ông ấy cũng không muốn nó đến gần. Năm lên 5 thằng bé Edward đã bị ông ấy gửi vào trường nội trú.
- Còn mẹ ông, André? - Stephanie hỏi.
- Mẹ tôi cũng chẳng sung sướng gì. Hiện mẹ tôi còn rất đẹp. Huân tước Kilmenorch rất giàu và ông cầu hôn, mẹ tôi bằng lòng ngay vì đấy là một cơ hội bất ngờ.
- Mẹ ông chịu rời xa hai anh em ông?
- Tại huân tước và tài sản, dinh cơ của ông ấy. Năm tôi 19 tuổi và em gái tôi 16, mẹ tôi đã tính đem chúng tôi sang Anh sống cùng nhưng chúng tôi thoái thác. Chúng tôi muốn sống thoải mái. Mẹ tôi muốn hai anh em tôi thành người Anh. Chúng tôi ghét cả ông huân tước lẫn đám gia nhân đầy tớ, tòa lâu đài cũng như đồ đạc tại đó. Mẹ tôi bèn cắt nguồn cung cấp thế là tôi gia nhập quân đội, còn Sophie em gái tôi thì trốn ra khỏi trường dòng với Lambert de Saint Hollien, anh của một người bạn gái cô ấy. Họ buộc phải cưới nhau. Lambert đến gặp tôi, bảo gia đình cậu ta không bằng lòng cho cưới vì hồi môn của em gái tôi không có gì. Sophie quỳ xuống lạy van tôi. Tôi bèn cho nó phần gia tài tôi được thừa kế của cha tôi, chỉ giữ lái nông trại nhỏ tiêu điều và vài thửa đất chẳng có giá trị gì.
- Tóm lại ông đã tạo lập cho em gái, ông André? Tôi hy vọng cô ấy được sung sướng và có nhiều con cái?
André trầm ngâm buồn rầu nói:
- Tôi cũng tin là nó hạnh phúc. Em rể tôi và vợ cậu ta tính nết hợp nhau. Chỉ có điều...
- Sao?
André dịu dàng nhìn thẳng vào mắt Stephanie:
- Sau này tôi mới biết em gái tôi và chồng nó đóng kịch để lừa tôi. Thật ra chúng đâu cần khoản hồi môn kia mới được gia đình cho phép cưới nhau. Sophie giống tính mẹ tôi. Nó rất thích tiền. Tôi không còn tình cảm với mẹ tôi và em gái tôi. Chỉ là quan hệ hình thức. Gặp nhau chẳng có chuyện gì để nói. Tôi biết quá ít về Edward, em cùng mẹ khác cha. Em gái tôi có năm con nhưng tôi cũng chỉ biết mặt có hai đứa đầu. Vậy là bà đã biết đầy đủ về người thương binh của bà. Tóm lại, tôi có thể nói là vô gia đình.
Stephanie chăm chú nghe, không nói một lời. Nàng rất mến thái độ bình thản André kể về những người thân của anh. Một nỗi thương xót trào lên trong lòng khiến nàng chỉ chực thốt lên "Ôi, em yêu anh, André". Nàng dịu dàng nói khẽ:
- Ông nói một cách chân thật làm tôi xúc động. Xin cảm ơn ông, André. Gia đình tôi rất khác gia đình ông. Chúng tôi rất hòa thuận và thương yêu lẫn nhau. Mẹ chồng tôi hết sức đáng yêu.
Rồi Stephanie kể cho André nghe về thời thơ ấu của nàng, cuộc hôn nhân với Armand Dytteville, việc nàng tham gia cuộc chiến tranh Crimeé và giải thích cuộc ra trận đó là do chồng chết, trở nên góa bụa, nàng thấy buồn và muốn đi để thay đổi không khí.
Khi chia tay, Stephanie mời André một buổi nào đến ăn bữa tối.
- Chỉ có hai chúng ta - Rồi nàng mỉm cười thân mật - Nào bây giờ chàng thương binh bắt chặt tay cô cứu thương đi nào!
André cười nắm bàn tay Stephanie bóp chặt thân thiết. Stephanie không gọi Aimé đưa khách ra mà tự đưa tiễn chàng ra tận cổng. Trong tất cả đàn ông mà nàng quen biết và cầu hôn với nàng, tán tỉnh nàng, ngoài René và Boris ra, nàng gặp một người đàn ông có sức quyến rũ nàng mãnh liệt cả về tinh thần lẫn thể xác.
Hôm André đến ăn bữa tối với nàng, Aimé khiến nàng rất ngạc nhiên, anh ta cư xử với André de Bourdelles như người thân thiết. Nét mặt nghiêm nghị của Aimé bỗng dịu xuống và trở thành tươi tắn. Thái độ thiện chí ấy làm cho Stephanie, lúc uống cafe tráng miệng, đã giới thiệu Aimé với André rằng đấy là người thân từ thưở nhỏ và là người tin cẩn và cần thiết với nàng không thể thiếu.
Aimé trả lời rằng bà chủ anh ta đã cứu sống anh ta ngoài chiến trường Crimeé. Thấy kỷ niệm đó có thể gợi cho André những liên tưởng không nên có nàng ngắt lời ngay Aimé.
- Ông Aimé - André nói - Tôi muốn được nghe ông kể tiếp.
- Vâng, xin sẵn sàng, khi nào có dịp, thưa Ngài.
Stephanie rất ngạc nhiên thấy lời lẽ của Aimé như vậy, như thể anh đã coi André de Bourdelles là ông chủ từ bao giờ. Rõ ràng Aimé muốn nàng cưới André. Stephanie thầm nghĩ thú vị "Stephanie de Boinaudonin sẽ thành Stephanie de Bourdeilles!" Vậy là ta trở lại được hai chữ đầu thời con gái "S.B"