← Quay lại trang sách

Chương 14 GẶP LẠI CÔNG TƯỚC MORNY

Mãi sau André de Bourdelles mới biết chàng đã trở thành nỗi ám ảnh rất lâu trước đó đối với Stephanie. Mỗi lần gặp chàng, Stephanie càng thấy quý chàng trai giản dị chân thật và đẹp trai lịch thiệp này. André khiến nàng quên hẳn René... André khiến nàng quên cả Boris. André khiến nàng quên tất cả những gì khác, những ai khác.

Stephanie say đắm chàng mặc dù André vẫn giữ thái độ lễ phép với nàng. Tuy vậy nàng thầm nghĩ "Chàng yêu ta! Chắc chắn chàng yêu ta. Ta chủ động đến với chàng, ta nhìn chàng, cặp mắt chàng nhìn lại ta nhưng liền sau đấy mắt chàng lảng ra và làm ta có cảm giá như chàng coi ta chỉ là người em gái, người chị gái... hoặc người phụ nữ mà chàng tuy rất quý mến nhưng không được phép yêu".

Trong đáy lòng André nghĩ gì về ta? Hay chàng sợ hôn nhân? Chàng cho rằng ta không thể trao thân cho chàng khi chưa đăng ký với tòa thị chính và được phép của nhà thờ? Chàng còn sợ gì nữa? Chẳng lẽ chàng không biết rằng ta khao khát được nằm gọn trong vòng tay của chàng, vuốt ve chàng và nhận những vuốt ve của chàng, được nếm vị lưỡi của chàng, được thấy tấm thân chàng đè lên, áp chặt vào thân ta, được dâng hiến thế xác cho chàng, được là vợ chàng sao?

"André! André!" Cái tên thân thiết ấy bao nhiêu lần. Stephanie thốt lên, rên rỉ trong đêm khuya thanh vắng. Nàng khao khát chóng đến ngày được nằm trên một giường với chàng, được ôm ấp chàng, chìu chuộng chàng...

Nhưng hôm sau, giữa lúc Stephanie đang tự tin về mối tình với André, trong lúc điểm tâm buổi sáng với Aimé, nàng nghe thấy tiếng chuông reo gấp gáp ngoài cửa.

- Anh xuống xem ai. Hôm nay tôi không hẹn tiếp ai.

Nàng lắng tai nghe. Bên dưới có tiếng thì thào. Rồi tiếng chân bước. Aimé đã mở cửa phòng khách. Sao lại có khách vào giờ này? Thật là lạ.

Aimé đã lên phòng nàng và giọng anh ta rất khẽ:

- Có một người đàn ông muốn được gặp bà chủ.

- Một người đàn ông? Ai vậy?

- Ông ta không chịu xưng tên. Trông hơi bệ rạc.

- Bệ rạc? Anh không dùng lầm chữ đấy chứ?

- Đấy là cảm giác của tôi, thưa bà chủ. Ông ta đang chờ bà chủ trả lời.

- Trả lời? Ông ta chuyển thư của ai à?

- Vâng. Nhưng ông ta đòi trao tận tay bà chủ.

- Đưa tôi tấm áo choàng mặc trong nhà và bảo là tôi xuống ngay bây giờ.

Một câu trả lời? Trả lời ai? Trả lời chuyện gì? Stephanie nghĩ, hay là thư của André? Hay của René? Hay Agnès bị ốm? Nàng hốt hoảng nhưng vẫn băn khoăn. Thôi được, để rồi xem.

Stephanie vội vã chải qua loa mái tóc, trang điểm nhẹ rồi soi vào gương xem trông có tàm tạm chưa. Nàng đoán rất có thể là một viên chức ở một bộ nào đó.

Vốn giàu kinh nghiệm xét đoán con người, Stephanie thấy ngay vị trí khách không phải như cách ăn mặc của ông ta bề ngoài. Trông hình thức bề ngoài, ông ta có vẻ tầm thường và "bệ rạc" đúng như Aimé nhận xét. Tuy nhiên qua cặp mắt ông ta, Stephanie thấy ngay đây là một con người đáng gờm.

- Chào ông.

- Tôi được giao nhiệm vụ chuyển đến phu nhân thứ này.

Ông ta đưa cho Stephanie một gói hình chữ nhật trông như đựng một cuốn sách.

- Bà có trả lời chứ ạ?

- Tôi biết, bởi ông đã muốn gặp tôi để trao thứ này - Nàng nói và đỡ gói buộc bằng sợi dây mảnh, có gắn xi.

Stephanie bực dọc gỡ sợi dây buộc. Đột nhiên trong lòng bàn tay người lạ hiện ra một cái kéo.

- Xin bà chủ dùng thứ này dễ gỡ hơn - Khách mỉm cười nói.

- Vậy là ông rất chu đáo - Nàng đáp rồi đỡ chiếc kéo.

Chắc một cuốn sách, nàng thầm nghĩ.

"Victor HUGO - Truyền thuyết về một thế kỷ - Nhà xuất bản Hetzel"

Stephanie ngơ ngác ngắm bìa cuốn sách. Tại sao người ta lại gửi cho mình cuốn sách này? Nàng ngước lên định đưa mắt dò hỏi người khách thì tờ bìa bật lên và nàng thoáng nhìn thấy những chữ đề ngoài một chiếc phong bì. Nét chữ tươi tắn và có đóng dấu của người viết. Nàng hấp tấp mở phong bì, bởi chuyện này làm nàng thấy bực dọc. Thái độ đó không lọt qua cặp mắt của người đàn ông vạm vỡ tóc vàng kia, bởi ông ta khẽ ho một tiếng phản ứng.

Stephanie lấy ra một tờ giấy trắng trên ghi một câu duy nhất "Dù nàng thế nào đi nữa!" Nét chữ của Công tước Morny! Mãi chinh phục André de Bourdelles, Stephanie quên bẵng mất Công tước Morny, quên bẵng mất việc đến chất vấn ngài. Bây giờ Morny gọi nàng đến gặp. Công tước muốn gì vậy? Chiến tranh đã kết thúc rồi. Bây giờ đến công việc của các nhà ngoại giao. Nàng không còn là Stephanie Mourlon nữa và không muốn trở lại làm Stephanie Mourlon.

- Ai cử ông đến đây? - Nàng hỏi đột ngột cốt để ông khách bị bất ngờ và nói lộ ra.

Khách nở nụ cười nhún nhường như muốn nói "Tại sao bà còn hỏi?"

- Phu nhân thừa biết - Khách trả lời giọng như cô bé vừa bị cô giáo la rầy.

Giọng ông ta kéo dài. Và giọng đó chứa đựng một sự như ra lệnh, như yêu cầu nàng ngoan ngoãn tuân theo.

Stephanie như đã hiểu:

- Ngài...

- Người sai tôi đến đây sẽ rất sung sướng được gặp lại phu nhân, được tiếp phu nhân đến thăm.

Người khách tóc vàng không giấu diếm nhận xét của ông ta là nàng rất đẹp, là nàng sống thoải mái. Bởi Stephanie thấy ông ta nhìn vào cổ nàng ngực nàng một cách khá suồng sã. Nàng thấy lúng túng trước người đàn ông khá lạnh lùng này. Ông ta trông khá đẹp, vạm vỡ và quyến rũ. Đã lâu nàng không ân ái và nàng thấy vị khách hôm nay rõ ràng là người luôn thành công trên đường tình.

Thái độ suồng sã đồng thời hết sức tự tin kia nói với nàng như thế. Chắc hẳn ông ta rất đàn ông và được nhiều phụ nữ mê.

Cố tình hờ hững khép vạt áo để che bớ làn da ngực lộ ra quá rộng. Stephanie tự dối lòng mình, nói:

- Tôi không có lý do gì để đến gặp người cử ông đến đây.

- Người cử tôi đến đây chắc chắn không nghĩ như phu nhân. Bởi tôi đã đến đây và ngày ai, cũng vào giờ này một cỗ xe sẽ đón phu nhân đúng ở vị trí hôm trước.

- Tôi không hiểu ông nói gì.

Khách nhìn xuyên thấu qua người nàng rồi nói giọng quả quyết:

- Mai, trước ngôi nhà số 7 phố Christine, 9 giờ sáng.

Khách cúi chào nhã nhặn và chìa bàn tay ra cho Stephanie. Nàng vừa ngạc nhiên vừa bị động chìa bàn tay mình. Ông ta đỡ bàn tay đưa lên đặt một cái hôn bằng cặp môi hé mở. Stephanie cảm thấy một luồng hơi ấm, ấm và êm ái phả lên bàn tay mình, trước khi nàng thu bàn tay lại. Khách không buông hẳn ra mà để bàn tay nàng rút khỏi bàn tay ông ta và cặp môi ông ta tiếp tục áp đến tận đầu ngón tay nàng.

- Thưa phu nhân, tôi hy vọng được hưởng niềm sung sướng hầu hạ phu nhân. Tôi hy vọng được hân hạnh đón tiếp phu nhân...

Ngay khi ông ta bắt đầu câu nói, Stephanie đã mở cửa phòng khách, ý nói cuộc tiếp kiến đã xong. Sau đấy, không thèm nhìn khách, nàng miễn cưỡng tiễn ông ta ra cổng.

Khách đã về. Nàng nghe thấy tiếng gót giày ông ta xa dần. Lúc này nàng mới ngắm nghía cuốn sách và mảnh giấy nàng cầm trên tay. Cuốn sách? Một cái cớ chăng? Cuốn sách vừa mới in xong mà đã gây dư luận ầm ĩ xung quanh tác giả và tác phẩm của ông ta. Stephanie chỉ biết rất lơ mơ về nhà văn này và những cuốn sách ấy. Nàng chỉ nhớ vài bài thơ của ông ta đăng trước cả khi nàng chào đời và sau đấy. Cha và mẹ nàng lúc sinh thời rất hay đọc lên mấy bài thơ ấy.

Lớn lên nàng được biết thêm Victor Hugo cho diễn mấy vở kịch làm nhiều người phẫn nộ như vở Hermani và Ông vua Ăn chơi, về sau bị cấm diễn. Hiện giờ ông ta bị đày ra một hòn đảo. Mấy chữ trên mảnh giấy nghĩa là sao? Nhằm mục đích gì mà Ngài Công tước Morny gọi nàng đến?

Lúc trở về phòng nàng lẩm bẩm "Vấn đề là mình không quan tâm đến ông công tước nữa. Thôi các thứ trò phiêu lưu mạo hiểm rồi. Mình đến nghe ông ta giải thích đôi điều và thế là xong!"

Tuy nhiên Công tước Morny vời nàng đến vẫn cứ ám ảnh trí óc Stephanie. Ngài đâu phải loại người gặp chăng hay chớ. Hơn ai hết, Stephanie biết rõ Ngài Công tước thích sử dụng những người "không ai nghi ngờ được", họ tên không ghi trong công sở nào, trong sổ tay nào, trong hồ sơ nào.

Trong khi miệng tự nhủ "không cần biết", dòng chữ trên tờ giấy trắng và chữ ký bên dưới vẫn quay cuồng trong đầu óc khiến nàng không còn nghĩ được bất cứ thứ gì khác. Chiều hôm đó, lúc André đến, nàng tiến hành chinh phục chàng nhưng vẫn cứ thỉnh thoảng lại nghĩ đến người đàn ông vạm vỡ, tóc vàng đầy quyến rũ kia.

Stephanie cùng André ngồi trên xe ngựa đi về phía rừng Boulogne, trò chuyện đủ thứ phù phiếm trên đời. Đột nhiên André ầm tay Stephanie, hỏi:

- Phu nhân đang nghĩ đi đâu thì phải?

- Đâu có!

- Vẻ mặt và cặp mắt phu nhân hôm nay đờ đẫn thế nào ấy. Tôi thấy rõ hôm nay phu nhân đang lo lắng băn khoăn chuyện gì. Hay phu nhân vừa nhận được tin tức không vui? Hoặc có ai làm điều gì khiến phu nhân bực mình? Tôi nghĩ rằng phu nhân giấu tôi làm gì?

Stephanie mỉm cười để yên bàn tay nàng trong bàn tay André. Chàng nhìn thẳng vào mắt nàng, cố đoán tâm trạng nàng và năn nỉ nàng kể ra với chàng. Stephanie bối rối. Lời năn nỉ của André chứng tỏ chàng yêu nàng và hứa hẹn hạnh phúc của nàng trong chuỗi ngày sắp tới. Nàng mỉm cười nhìn chàng âu yếm, cố nghĩ xem phải bịa ra chuyện gì cho chàng yên tâm đây.

- André thân mến, công việc ở hãng đang gặp vài khó khăn. Một con tàu chở hàng lẽ ra phải đến hôm qua, giờ vẫn chưa thấy tới.

- Tàu chở gỗ à?

- Vâng. Gỗ ở Nouvelle - Calédoine.

- Bà lo xảy ra đắm tàu sao?

- Chưa biết là nguyên nhân nào. Chỉ biết đến hẹn mà chưa thấy tàu về.

- Nếu đắm thì có mất nhiều tiền không?

- Khá nhiều.

André im lặng một lúc rồi hỏi tiếp:

- Và có làm thay đổi cuộc sống của phu nhân không?

- Không - Nàng bật cười - Một con tàu bị đắm hay mất tích cũng chẳng ảnh hưởng gì mấy đến hãng Dytteville. Hãng chúng tôi hoạt động trên rất nhiều lĩnh vực kinh doanh khác nhau.

André im lặng một lúc rất lâu. Stephanie có ảm giác chàng định nói điều gì với nhưng còn ngập ngừng.

- Hoạt động kinh doanh như thế này có làm phu nhân thích thú thật không?

- Kinh doanh là loại công việc tôi rất thích, đôi khi còn làm tôi say mê nữa kia. Tôi có một thứ linh cảm nhạy bén. Bố chồng tôi rất quan tâm đến ý kiến của tôi và điều đó làm tôi thấy vui. Vả lại kiếm được nhiều tiền cũng là cái thú chứ, André.

André nhìn hai bàn tay đang nắm vào nhau và Stephanie nhận ra vừa rồi nàng đã lỡ miệng nói ra một điều chạm lòng tự ái của André. Chàng nghèo trong khi nàng giàu, rất giàu!

- Tôi đã từng không giàu. Nghèo là đằng khác, nhưng tôi không cảm thấy khó chịu - Nàng nói cốt để xoa dịu nỗi mặc cảm của André - Tiền bạc đâu phải là mục đích cuộc sống. Nó chỉ tạo thêm vài thuận lợi, có vậy thôi.

- Kiếm tiền không phải là công việc của nữ giới!

- André, ông có biết không, cuộc đời nhiều khi đưa đẩy con người. Đâu phải ta cứ muốn là được. Chồng tôi ngày xưa làm nghề kinh doanh. Anh ấy kể tôi nghe những chuyện vui buồn, những mơ ước của anh ấy. Tôi rất yêu chồng và tôi chia sẻ công việc với anh ấy. Đấy chẳng phải là vai trò của nữ giới hay sao? Giúp chồng và chia sẻ với chồng?

- Tôi thông cảm với bà, thưa phu nhân Dytteville.

- Ông thông cảm nhưng không tán thành! Đúng thế không, André?

André vẫn nhìn vào hai bàn tay nắm chặt nhau.

- Tôi không tán thành. Nhưng phu nhân vừa nói, nhiều khi chúng ta bị hoàn cảnh xô đẩy, trong khi bản thân chúng ta không muốn hoặc chưa muốn. Phu nhân là một phụ nữ tự do, thoải mái, sống độc lập... Một phụ nữ kinh doanh...

"Nghĩa là anh không cho rằng tôi hợp với anh chứ gì?" Stephanie thầm nghĩ. Nàng thấy khó chịu. Vậy là anh ta chẳng hiểu gì hết! Nàng giàu có đâu phải là lỗi tại nàng? Và nàng yêu anh ta cũng đâu phải là tội lỗi? Stephanie thấy André quá nông cạn, cổ hủ và ngu ngốc. Khốn nỗi nàng lại khao khát anh ta.

Nàng thầm nghĩ, mình sẽ không nói gì nữa. Anh muốn tôi yếu đuối, anh muốn che chở cho tôi. Tôi làm anh thất vọng vì tôi quá tự lập và giàu nghị lực. Trái với mong muốn của anh... Thôi được, tôi sẽ chìu anh, như ý anh muốn. Anh sẽ đóng vai đàn ông. Tay anh sẽ ôm vai tôi. Tôi sẽ ngã đầu vào ngực anh. Tôi sẽ đóng vai đàn bà... rồi anh sẽ ghen, anh sẽ bứt tôi ra khỏi tay người đàn ông khác... Anh kiêu hãnh về sức mạnh của anh cũng như về sự yếu đuối của tôi...

Ho vào uống trà trong quán Cascae rồi Aimé chở họ đến phố Dupleix.

- André, tôi về quê sau đây chừng tám ngày.

- Phu nhân sắp rời Paris?

Mình điểm trúng huyệt, Stephanie thầm nghĩ. Anh ta lo, anh ta đã bắt đầu thấy thiếu mình, thấy cô đơn rồi.

- Tôi vắng không lâu đâu. Khoảng một tháng thôi.

- Một tháng?

- Thậm chí có lẽ không đến một tháng. Chiều thứ Năm này, tôi đợi ông đến dùng bữa với tôi.

Lúc chia tay, Stephanie đem theo về nhà hình ảnh khuôn mặt buồn xìu của André. Nàng thấy thích thú bởi như thế có nghĩa đấy là một lời thú nhận tình yêu đối với nàng... Nàng đi xa và André sẽ thiếu nàng trong một tháng, tất nhiên là không đến một tháng. Nhưng khi nàng trở lại Paris, André sẽ yêu nàng hơn rất nhiều.

Sau khi qua quảng trường Roi de Rome, cỗ xe rẽ vào một đường phố mà nàng còn nhớ, rồi một phố khác, qua một vòm cổng. Khi đến phố Christine, nàng thấy người đàn ông tóc vàng đã đứng đón nàng trên hè. Nhìn thấy nàng, ông ta mở ánh cửa cỗ xe của ông ta. Nàng bước lên, không nói một lời. Ông ta đã đóng cửa xe lại, để nàng một mình bên trong. Cỗ xe chuyển bánh.

Lại khác lần trước một điểm nữa là khi đến nơi, người đánh xe nhảy xuống, mở cánh cổng nặng nề rồi dắt xe vào sân. Sau khi đóng cánh cổng lại, bác ta mới leo lên chỗ ngồi và giật cương cho ngựa kéo xe đến trước bậc thềm nhà.

Cánh cửa mở. Một đầy tớ cúi đầu kính cẩn chào. Stephanie bước vào nhà. Nàng vào một gian phòng êm ấm, rèm cửa sổ đều kéo xuống chỉ con ánh sáng dìu dịu. Vẫn lại không khí của một cuộc hẹn hò bí mật y hệt lần trước nàng vào đây, trước khi lên đường sang Italia.

Ngài Công tước Morny tiến đến gần nàng. Nàng gặp lại con người quý phái, sang trọng, duyên dáng, đào hoa, chuyên tán tỉnh nữ giới. Bởi Stephanie thấy rõ Ngài đang ngắm nghía cách ăn mặc của nàng, với cổ áo mở rộng đến mức tối đa mà thời tiết ban sáng cho phép. Nàng thấy vị công tước quyền uy nhìn nàng như lột trần thân thể nàng.

- Xin kính cẩn đón chào nàng, thưa phu nhân Dytteville. Hôm nay phu nhân vô cùng kiều diễm, đáng yêu.

- Xin Ngài, thưa Ngài Công tước - Nàng khẽ nói và lịch sự nghiêng mình đáp lễ.

- Cảm ơn phu nhân đã đến. Cảm ơn.

Ngài Công tước nâng cả hai bàn tay nàng và đặt môi lên từng bàn tay một. Lập tức Stephanie hiểu Ngài muốn chinh phục nàng, quyến rũ nàng, muốn chiếm đoạt nàng, muốn đoạt cái điều mà nàng đã quyết định sẽ thoái thác, không ban cho Ngài. Với thái độ tự vệ, nàng nói:

- Xin thú thật là việc Công tước mời tôi đến đây làm tôi rất ngạc nhiên. Ngài đã trao cho tôi một nhiệm vụ mà tôi đã không hoàn thành. Chắc chắn Ngài đã biết. Tôi không làm sao tiếp cận được Hoàng thượng. Người đã không cho tôi bệ kiến.

Nàng nói bằng giọng giận dữ. Ngài Công tước nhìn nàng sửng sốt.

- Ngài đã dùng một liên lạc khác đến trước tôi! - Nàng nói giọng khẳng định và gay gắt.

Mắt nàng ánh lên nỗi giận dữ. Vị công tước mỉm cười:

- Phu nhân đẹp như một nàng tiên nhưng nàng lại có ngôn ngữ của một nhân viên điệp báo. Tại sao nàng giận dữ? Tôi thấy có bổn phận phải thanh minh với nàng. Tôi xin nói ngay bây giờ. Vấn đề hết sức đơn giản. Trước lúc nàng lên đường, tôi không có điều kiện báo cho nàng biết rằng mấy chữ "F....1831" không phải chỉ là ám hiệu để gặp Hoàng thượng mà bản thân nó đã chứa đựng đầy đủ nội dung bức thông điệp, đầy đủ nội dung điều tôi cần nói với Hoàng thượng. Mấy chữ đó có nghĩa: cẩn thận, ngừng ngay tất cả lại, đề phòng sự đối đầu nguy hiểm.

- Thật ư?

- Đúng thế, thưa Phu nhân. Trong khi đó chính Hoàng hậu đảm nhiệm việc nói rõ với Hoàng thượng nguy cơ nào đang đe dọa nước Pháp. Bức thư của Hoàng hậu đến tiếp sau khi phu nhân trao bản thông điệp kia. Hai thứ đến liền nhau đã giúp Hoàng thượng có đủ chủ trương thích hợp. Đấy là công lao của Phu nhân, người mà tôi tuyệt đối tin tưởng.

Stephanie ngớ người, không biết đối đáp ra sao. Cố giữ thái độ tự tin, nàng nói tiếp:

- Nhưng tại sao lại có mảnh giấy hôm qua? Câu trong đó có nghĩa gì, tôi không hiểu.

Vị Công tước lại nhìn nàng:

- Và cả cuốn sách kia cũng có nghĩa gì, đúng vậy không, thưa Phu nhân thân mến?

- Cuốn sách không quan trọng! Đấy chỉ là một cái cớ để liên lạc với tôi - Nàng sôi nổi nói.

Công tước Morny bóp mũi bằng ngón trỏ và ngón cái rồi lướt hai ngón đó xuống hai bên mép.

Stephanie thầm nghĩ "Vừa rồi mình ăn nói quá vội vã. Đúng là cuốn sách kia cũng phải có ý nghĩa nào đó, không phải chỉ là sự ngẫu nhiên, cũng không chỉ là cái cớ! Con người này ghê gớm hơn mình tưởng. Ông ta định chơi cái trò gì với mình đây? Nhưng là trò gì?"

- Ngài đòi tôi đến đây để làm gì? - Stephanie xấn xổ hỏi.

- Để khen ngợi và cảm ơn Phu nhân, để tỏ lòng cảm phục và biết ơn Phu nhân. Tôi còn muốn được ngắm nhìn phu nhân, được hưởng nhan sắc của phu nhân cho riêng mình tôi. Giờ thì phu nhân sẽ trách cứ tôi chứ?

- Không đâu, thưa Ngài. Lúc nãy vì không biết những tinh tế trong hoạt động điệp báo của Ngài, tôi đã oán trách Ngài. Bởi tôi tưởng Ngài đã lừa tôi, nhưng chính tôi đã lầm. Ngài đã làm tôi hiểu ra câu chuyện và tôi rất sung sướng được biết rằng tôi đã làm tròn nhiệm vụ Ngài giao.

- Khi làm tròn nhiệm vụ bao giờ con người ta cũng thấy sung sướng.

Trong cách vị công tước nói, không có sự đe dọa mà dường như chứa đựng một niềm hy vọng. Vốn nhạy cảm và đang cảnh giác, Stephanie nhận thấy rất rõ điều đó. Để làm tan biến mọi hy vọng của đối phương, nàng đáp lại bằng giọng nói vừa thản nhiên vừa kiên quyết.

- Thành công như của tôi vừa rồi chỉ là một sự thỏa mãn tự ái cá nhân, có vậy thôi, thưa Ngài Công tước.

- Thỏa mãn tự ái cá nhân, thưa Phu nhân, cũng là điều dễ chịu chứ? Hay không phải?

- Tùy từng người.

Công tước Morny nhìn thẳng vào mắt nàng bằng cặp mắt lạnh lùng của một người quen sống bằng tư duy. Ông ta đang suy nghĩ gì vậy, Stephanie tự hỏi. Ông ta là một khối óc siêu phàm, một nhà ngoại giao giàu kinh nghiệm, mình phải cảnh giác cao. Không thể coi thường từng thái độ nhỏ của ông ta, sự im lặng cũng như cách nhìn.

- Tôi hy vọng chuyến ra chiến trường Italia còn để lại co Phu nhân nhiều kỷ niệm khác nữa. Tôi tin rằng tại đó phu nhân cũng đã bắn mũi tên xuyên qua một vài trái tim nam nhi. Phu nhân là loại phụ nữ mà bất cứ đàn ông nào chỉ mới gặp một lần đã khao khát được quỳ gối dưới chân nàng.

- Tôi không quan tâm đến chuyện đó!

- Xin Phu nhân cho phép tôi nói rằng câu nói vừa rồi của phu nhân làm tôi rất ngạc nhiên.

- Tôi cho phép Ngài nói mọi thứ gì Ngài muốn - Stephanie nhếch mép cười.

- Cảm ơn Phu nhân - Vị Công tước nghiêm trang nói.

Ngài bước đến, vòng ra đằng sau Stephanie, cúi xuống gáy nàng.

Stephanie vùng đứng dậy, quay người nhìn thẳng vào vị Công tước.

- Tôi chỉ cho phép Ngài nói thôi, bất kể nói gì, thưa Ngài Công tước.

Công tước Morny nhìn nàng. Trong một khoảnh khắc rất ngắn, nàng thấy vị Công tước thoáng tái mặt. Cặp mắt ngài trở nên lạnh lùng và cái miệng hé mở đầy tham lam, thèm khát. Một tay Ngài quàng quanh người nàng, tay kia nắm vào gáy nàng và cặp môi Ngài áp mạnh vào cặp môi nàng. Công tước ghì chặt nàng trong vòng tay.

Hoảng hốt, Stephanie đẩy mạnh Ngài ra:

- Ngài nghĩ thế nào vậy?

- Đâu bí hiểm gì - Công tước Morny nói giọng trắng trợn - Đã nhiều năm nay tôi luôn nghĩ đến em, đến sắc đẹp siêu phàm của em. Tôi yêu em...

- Và Ngài đã muốn ngủ với tôi! - Nàng quát lên, trong lòng thầm nghĩ "Những phụ nữ khác không ai cưỡng lại ông ta, vậy mà mình cưỡng lại. Nhưng phải công nhận ông ta vạm vỡ, rắn chắc, hai chân ông ta mạnh mẽ, hai tay ông ta như hai gọng kìm và cái miệng ông ta cháy bỏng!"

Nàng nói tiếp:

- Ngài coi tôi như loại đàn bà nào vậy, thưa Công tước Morny? Ngài quen được nữ giới quy phục, nhưng tôi không thuộc loại đó. Tôi tưởng Ngài đã biết như vậy, đã hiểu như vậy.

- Phu nhân muốn tôi kể ra những gì tôi đã hiểu về phu nhân không?

Hai tay Stephanie bấu chặt vào hai vai vị công tước và đẩy Ngài ra xa, nhưng hai tấm thân vẫn áp chặt vào nhau và một cánh tay Ngài vẫn ôm chặt quanh eo nàng, bàn tay kia bám vào gáy nàng. Stephanie kiên quyết chống trả trong lúc Ngài Công tước kiên quyết chiếm đoạt.

- Ngài nói đi - Nàng nói giọng thách thức - Điều phu nhân Dytteville ngần ngại thì Phanie lại thích thú.

- Thích thú ư? - Công tước Morny thì thầm, hàm răng nghiến lại - Phu nhân quả là tự tin.

- Bao giờ tôi cũng tự tin. Ngài hãy nói đi, tôi nghe đây.

Công tước nới lỏng hai cánh tay rồi trỏ nàng thấy hai cổ tay cũng như ống tay áo Ngài.

- Tôi là nhà ngoại giao, tôi không đeo lon. Tôi không phải đại úy, trung úy. Tôi không mặc quân phục.

Stephanie chợt nghĩ đến René, đến André. Nàng choáng váng:

- Vậy là Ngài biết hết?

- Không biết đâu, nhưng tôi biết khá nhiều. Phu nhân đừng sợ - Công tước lại cầm hai bàn tay nàng, đặt nàng ngồi xuống, rồi ngồi xuống chiếc ghế trước mặt nàng - Ngay từ khi Phu nhân còn là cô gái trẻ Stephanie de Boisnaudin, tôi đã mơ tưởng nàng. Sau đó tôi mơ tưởng đến Phu nhân Dytteville... Mong rằng Stephanie cho phép tôi nói rằng nàng hiện lên trong óc tôi như một giấc mơ, bởi vì nàng còn đẹp hơn giấc mơ. Tấm thân nàng là có thật. Cặp mắt nàng là có thật. Mọi thứ trên thân thể nàng đều hài hòa tuyệt đối... Tôi không nghĩ rằng ai gặp nàng lại có thể quên được nàng.

Công tước vẫn nhìn nàng. Hai tay ông vẫn cầm tay nàng, Stephanie không dám rút ra. Công tước thở dài chán ngán, không nói nữa, mắt cụp xuống và Stephanie tự nhủ, rằng người đàn ông giàu kinh nghiệm trong tình trường này sau khi thấy biện pháp bất ngờ không đem lại kết quả, đã chuyển sang thủ đoạn tình cảm, làm ra vẻ ân hận... Nàng cũng nghĩ đến André, người đàn ông duy nhất nàng ao ước được chàng ôm ấp... Ôi, tại sao André không ôm ghì lấy nàng như vừa rồi Công tước Morny ôm?

- Thưa Ngài Công tước - Stephanie khẽ nói để đánh tan không khí lặng lẽ căng thẳng - Tôi xin Ngài hãy coi tôi là bạn. Việc tôi cưỡng lại vừa rồi không hề làm giảm thanh danh của Ngài. Ngài đã hưởng tình ái của bao nhiêu mệnh phụ xinh đẹp trong triều, tại kinh thành Paris, những phụ nữ kiều diễm nhất: Alice Ozy, Esther Guimont, phu nhân de Paiva, đấy sao?

- Phu nhân tin vào những lời đồn đại?

- Tôi nghe thấy.

- Nếu chúng ta đã tâm tình, tôi xin nói rằng người phụ nữ đó...

- Một kỹ nữ!

- Điều đó không quan trọng. Bà ấy không còn là kỹ nữ nữa. Phu nhân hầu tước là một trong những phụ nữ thông minh nhất mà tôi được biết.

- Thật vậy sao?

- Thật. Phu nhân hãy tin lời tôi nói, do sinh ra trong một khu phố nghèo nàn ở Moska, bị bán làm nô tỳ cho một quân vương Ả Rập, chạy trốn được tại Constantinople, đến Paris, bị chuyền tay hết người đàn ông này đến người đàn ông khác, bà ta là người từng trải và hiểu biết hơn bất cứ ai. Và bà giỏi mọi thứ: tâm lý con người, âm nhạc, hội họa, thi ca. Và bản thân bà ta chính là "Truyền thuyết của mọi thế kỷ".

- Cuốn sách Ngài đã gửi đến tay tôi?

- Và phu nhân cho chỉ là cái cớ?

- Có thể tôi lầm.

- Bà lầm một cách nặng nề - Công tước chậm rãi nói, với nụ cười bí hiểm trên môi khiến Stephanie đâm tò mò.

Nàng đang cảnh giác. Nàng đang nghi ngờ bị Công tước đưa vào tròng. Tại sao Ngài lại nhắc đến tên cuốn sách lúc này? Nàng nghĩ vài giây rồi hỏi:

- Vậy tại sao lại cuốn sách "Truyền thuyết mọi thế kỷ" và lá thư bên trong và tại sao lại có câu đó?

- Đó là câu của Phu nhân. Tôi hy vọng Phu nhân không chối từ.

- Tôi đã nhận nó.

Công tước khẽ cúi đầu. Ngài tỏ ra bằng lòng. Nhưng cặp mắt lạnh lùng của Ngài lúc này đầy vẻ khinh miệt, giống như vẻ mặt Ngài sử dụng trong các cuộc chiêu đãi và biểu diễn nghệ thuật.

Stephanie nghĩ "Ông ta giống như con mèo đang vờn chuột. Để xem ông ta muốn gì nào. Tại sao ông ta mời ta đến đây?"

- Ngài gọi tôi đến đây nhằm mục đích gì, thưa Ngài Công tước?

- Để trao Phu nhân một nhiệm vụ làm vinh quang cho vương quốc.

- Lại một nhiệm vụ nữa?

- Bởi lần trước Phu nhân đã làm tròn một cách mỹ mãn. Phu nhân yêu Vương quốc Pháp chứ?

Nàng nhún vai. Câu hỏi là thừa.

- Vậy Phu nhân có chấp thuận?

- Thưa Ngài Công tước, Ngài đã luôn gặp những người sẵn sàng làm nhiệm vụ ngay khi chưa biết nhiệm vụ đó ra sao. Những người sẵn sàng đi bất cứ đâu, làm bất cứ việc gì, chịu đựng mọi gian nan trong khi thi hành nhiệm vụ. Loại người đó có nhiều hay không?

- Victor Hugo, người bị kết tội đày ra đảo Guerneey! Phu nhân đã được biết gì về ông ta chưa?

- Biết rất ít. Tôi đọc trên báo thấy nói ông ta từ chối sự ân xá hồi tháng 8. Chuyện ấy chẳng quan hệ gì đến tôi.

- Tôi tiếc cho ông ta! Chuyện đó làm "chúng tôi" rất phiền lòng. Cần phải lôi kéo ông ta vào lợi ích của Vương quốc Pháp. Cần kéo ông ta về Paris và đấy là nhiệm vụ tôi muốn trao cho Phu nhân.

- Tôi nghĩ Công tước nói đùa! Tôi không quan tâm đến những trục trặc giữa ông ta với Nhà nước Pháp. Tại sao Ngài lại muốn tôi đến bảo với ông Victor Hugo ấy rằng "Ông hãy khôn ngoan hơn. Nhà nước Vương quốc Pháp đã tha tội cho ông. Ông hãy về Paris đi!".

- Phu nhân đọc cuốn "Truyền thuyết mọi thế kỷ" và Phu nhân sẽ phục tài ông ta.

Stephanie bĩu môi:

- Thú thật với Ngài là tôi rất ít khi đọc sách.

- Phu nhân quả là một người đáng quý. Tôi đánh giá cao tính thành thật trong con người và thứ quý giá nhất trong con người Phu nhân chính là cái phẩm chất thành thật đó.

Công tước Morny trầm ngâm nói tiếp:

- Tôi khó thấy người nào, đàn ông cũng như đàn bà, thú thật rằng họ ít đọc sách và họ không quan tâm đến tác phẩm của Victor Hugo.

Stephanie bật cười:

- Tôi là người như thế đấy. Nhưng tôi sẽ làm Ngài ngạc nhiên bởi tôi xin đọc mấy vần thơ tôi thuộc... Khoan đã... thế nào nhỉ?

Yêu tự do vì trái ngọt vì những bông hoa

Yêu ngai vàng vì quyền hành, yêu Vua vì nhhững bất hạnh của Ngài

Trung thành với dòng máu ta mang trong người

Của cha ta, người lính già, của mẹ ta gốc Vendeé!

- Tôi xin cảm tạ Phu nhân về mấy vần thơ vừa dẫn. Quả tôi chọn Phu nhân là hoàn toàn chính xác... Mẹ tôi gốc Vendeé! Phu nhân cũng sinh trưởng ở vùng Vendeé! Victor Hugo yêu mẹ vì bà là người phụ nữ đặc biệt và cũng không thủy chung, giống như Phu nhân! Victor Hugo sẽ xúc động nếu Phu nhân nói với ông ta "chiến tranh, tự do, Vendée!" và thấy Phu nhân đại diện cho Vương quốc, ông ta sẽ bớt ghét Vương quốc Pháp.

- Tôi không có lý do để đến đó.

- Ý phu nhân nói là không có "cớ" gì để gặp ông ta chăng? Để phục vụ cuộc chiến tranh Italia, Phu nhân đã tổ chức Ủy ban Guinchamp hỗ trợ các chiến sĩ ngoài mặt trận. Tôi tin rằng Phu nhân sẽ nhận lời và sẽ đến đó.

Stephanie suy nghĩ miên man. Nghĩ đến René nàng thấy buồn cho chàng. Nhưng André lúc này còn làm nàng chán ngán hơn. Nhiệm vụ Công tước Morny trao sẽ giúp nàng lánh xa Paris, xa nước Pháp, xa André! Nàng sẽ tiếp tục yêu chàng, tiếp tục viết thư cho chàng. André sẽ viết thư trả lời. Có lẽ sự xa cách làm hai người gần gũi nhau hơn. Nàng nhớ đến những câu André viết trong thiếp gửi kèm theo những bó hoa hồng tặng nàng. Những câu chàng chỉ viết ra chứ không dám nói! Rất có thể khi viết thư chàng sẽ thoải mái và mạnh dạn bộc lộ tình cảm chăng?

André đã từng viết "Tôi rất nhớ Phu nhân... " "Tôi rất thiếu Phu nhân... " Khi xa nàng André sẽ bồn chồn, lo lắng, nhớ thương.

Stephanie tiếp tục cân nhắc:

- Không. Tôi xin nhận nhiệm vụ đó, thưa Ngài Công tước - Nàng chậm rãi nói, giọng do dự, nửa không muốn nhận nửa muốn nhận.

Công tước Morny tinh ý thấy ngay tâm trạng đó.

- Tôi từ chối, bởi tôi chưa hề biết con người ông ta cũng như tác phẩm ông ta...

- Vậy thì Phu nhân nên tìm hiểu. Đây là một thiên tài.

- Nghe to tát quá.

- Không! Ông ta là thiên tài duy nhất. Phu nhân cần kiếm một cớ nào đó để đến gặp ông ta chăng? Ông ta rất trẻ con. Phu nhân giả vờ đau ốm và bác sĩ khuyên phu nhân nghỉ dưỡng bệnh ven biển, hít thở không khí biển. Phu nhân vừa đọc xong "Truyền thuyết mọi thế kỷ", Phu nhân rất xúc động, rất cảm phục. Phu nhân đến Guernesey và một công đôi việc: vừa dưỡng bệnh, vừa thuyết phục Hugo quay về Vương quốc.

Stephanie nở một nụ cười bối rối nhìn vị công tước:

- Ngài ngoại giao có nghĩ rằng Victor Hugo thoái thác ân xá vì ông ta cho rằng làm như thế ông ta sẽ vinh quang hơn không?

- Tất nhiên rồi. Nhưng Phu nhân hãy thuyết phục ông ta rằng nếu ông ta quay về Paris thì vinh quang ông ta còn tăng thêm rất nhiều.

- Thật ra ông ta về có lợi chính là cho Ngài, thưa Công tước.

- Đã đành! Phu nhân hãy nói rằng về Paris ông ta sẽ được nhận huân chương. Ông ta thích đấy. Và tôi sẽ không chậm trễ lo chuyện đó cho ông ta. Hãy bảo ông ta rằng, về Paris ông ta sẽ được hưởng mọi sự trọng vọng, mọi vinh quang. Victor Hugo thích những thứ đó đấy. Bảo ông ta rằng ông ta sẽ được phong làm chủ tịch... hiện giờ tôi chưa biết để ông ta làm chủ tịch thứ gì, nhưng chắc chắn tôi sẽ nghĩ ra một chân cực kỳ cao sang cho ông ta.

Ngài Công tước mỉm một nụ cười hài lòng nói tiếp:

- Phu nhân hãy nói rằng ông ta sẽ giàu có. Hugo thích tiền. Thích nghe tiếng những đồng tiền vàng kêu loảng xoảng. Ông ta sẽ có danh hiệu, có chức tước, có mọi thứ... chỉ trừ một thứ ông ta thích nhưng chúng tôi không thể cho ông ta. Đó là một ghế bộ trưởng trong chính phủ. Hoàng thượng không đời nào quên cuốn sách "Napoleon bé tí" và không bao giờ tha thứ cho Victor Hugo về cái tội đem Vua ra nhạo báng. Kể ra như thế là xoàng, nhưng chúng ta cũng phải thông cảm cho Hoàng thượng... Tôi nói thế, Phu nhân hãy phát huy thêm. Hiện Victor Hugo đang soạn một cuốn tiểu thuyết phê phán xã hội đồ sộ lấy tên là "Khốn khổ". Chúng tôi không muốn giọng văn trong cuốn sách ấy gay gắt quá. Nhiệm vụ khó khăn đồng thời cũng lý thú, đối với một phụ nữ như Phu nhân.

Stephanie còn đang suy nghĩ về André và thái độ nên đối xử thế nào với chàng để cuối cùng chàng thuộc về nàng. Và nàng chấp thuận nhiệm vụ Công tước Morny trao, một phần vì những khó khăn của nó kích thích nàng.

- Hiện tôi chưa thể trả lời Ngài được. Phải để tôi đọc thêm một số tác phẩm của cái ông Hugo mà Ngài hết lời ca ngợi đã. Tôi sẽ trả lời Ngài trong vòng...

- Tám ngày được không? Và cũng tại địa điểm đó...

-... Vào 9 giờ sáng sẽ có một cỗ xe chờ sẵn?

- Đúng thế.