Chương 15 STEPHANIE ĐẾN GUERNESEY
Vài tuần sau, Stephanie đứng trên mũi con tàu vượt biển, nhìn hòn đảo Guernesey hiện dần lên ở chân trời. Nàng đang nghĩ đến ông ta. Ông ta sống tại đó... Đang ở đó... Ông ta người ngợm ra sao và nàng sẽ trò chuyện với ông ta những gì?
Mọi thứ xảy ra rất nhanh. Stephanie đã chuẩn bị đầy đủ mọi thứ cần thiết cho chuyến đi. Ngoài những vật dụng và tinh thần "thi hành nhiệm vụ" đưa nhà văn ương bướng Victor Hugo trở về với Vương triều nước Pháp, nàng còn tranh thủ đọc khá nhiều tác phẩm của ông ta.
Stephanie chú ý đến tuyên bố của Victor Hugo khi từ chối sự ân xá của Nhà nước "Trung thành với điều tôi đã tự cam kết với lương tâm tôi, tôi quyết định sống cuộc đời lưu đày, sự lưu đày của tự do. Khi nào tự do trở về, tôi sẽ về... " Công tước Morny đã giúp đỡ nàng nhiều. Ngài đã miêu tả hình dạng của nhà văn, Morny có tài bằng vài nét chấm phá đã khiến người nghe hình dung ra được chân dung một con người.
Victor Hugo gần như là một đấng thượng đế. Ông ta khao khát vinh quang. Tham vọng của ông ta là vô chừng. Thói ích kỷ của ông ta đến mức hung hãn. Tính bủn xỉn của ông ta trở thành huyền thoại. Nghe đồn ông ta tính toán từng xu, giống như bà hàng xén. Trong thời gian dài, dưới triều vua Louise Philippe rồi sang đến giai đoạn Quốc hội Lập pháp bầu Louise - Napoléon Bonaparte làm Tổng thống nước Cộng hòa Pháp, Victor Hugo đã hy vọng đôi chút ở chính phủ, chắc mẩm sẽ được giữ một chức tước nào đó, chí ít cũng là bộ trưởng hoặc đại sứ. Ông ta thờ phụng tự do như tín đồ thờ phụng Chúa và ông ta khao khát hưởng lạc đến mức điên rồ.
Nhưng Morny cũng mở một dấu ngoặc đơn, nhắc Stephanie nhớ rằng chính Victor Hugo là người đã bỏ phiếu cho luật đình công nhằm đem lại cho thợ thuyền một vũ khí tự vệ chống lại chủ. Và công tước đã hết lời ca ngợi tài ba của nhà văn này bằng những câu "Hugo là người phi thường. Mọi thứ trong ông ta đều vĩ đại: lời văn tràn trề, tư tưởng ông ta dữ dội. Ông ta đầy chất sử thi, đầy ắp lịch sử. Ông ta vừa quái đản vừa thiên tài. Ông a là một người khác tất cả mọi người khác".
Stephanie sững sốt trước những lời ngợi ca không chút kiềm chế của Ngài công tước. Nàng biết tính Morny xưa nay bao giờ cũng điềm đạm, dè dặt, vậy mà khi nói đến nhà văn Victor Hugo, Ngài không còn bình thản được nữa.
- Ngài sôi nổi quá đấy, thưa Ngài Công tước - Nàng nói.
- Tôi muốn để Phu nhân thấy được phần nào sự vĩ đại của ông ta. Tôi nghĩ khi tiếp xúc, Phu nhân còn thấy những lời miêu tả của tôi vẫn chưa đủ. Bản thân con người ông ta có sức thuyết phục khủng khiếp. Phu nhân hãy đọc tác phẩm Hugo, hãy nghe ông ta nói và Phu nhân sẽ thấy không thể cưỡng nổi sức quyến rũ của nhân cách ông ta.
Biển rập rờn. Con tàu vẫn rẽ sóng. Và hòn đảo hiện ra trước mắt nàng đang nhảy múa tiến lại gần. Gần nàng, Nóemie và Aimé. Bởi vị trí của nàng không cho phép nàng dưỡng bệnh một mình mà phải có đầy tớ theo hầu. Và thế là Stephanie đem hai người đó đi cùng. Cả hai đều là những người tâm phúc, kín đáo và nàng hoàn toàn tin cậy họ. Ba chủ tớ đi sang Bỉ, qua cảng Southampton và bây giờ cùng ngồi trên con tàu ra đảo Guernesey.
- Tòa nhà Hautevilee - Stephanie khẽ nói, trỏ một tòa nhà nổi bật, vượt lên trên mọi ngôi nhà khác.
- Đấy là một vọng lâu, ông ta cho xây để làm nơi viết văn - Stephanie nói - Ngồi làm việc trên đó, ông ta có thê nhìn thấy Tổ quốc Pháp.
- Toi đã nghe người ta nói thế, thưa bà chủ.
- Chúng ta sẽ đến đấy, Aimé. Chúng ta sẽ đến thăm ông ta và ông ta sẽ tiếp chúng ta.
Hòn đảo đã đến gần, nhìn rõ bến cảng và những ngôi nhà chồng chất lên nhau xây trên vách núi đá. Chúng chen chúc nhau như muốn vượt lên nhau để nhìn được ra biển. Stephanie nghĩ đến nhiệm vụ nàng được trao và nàng đã nhận thực hiện: rước con đại bàng ra khỏi tổ, đưa nó về Paris và đem nó đến cho Tổ quốc Pháp... Liệu nàng có làm tròn được không? Liệu nàng có muốn làm tròn không? Chính nàng cũng chưa rõ.
Stephanie sợ cuộc chạm trán, sợ những vần thơ bốc lửa của ông ta, đó là những tiếng thét hung hãn và đau thương, những lời kêu gọi con người và Thượng đế, đó là những lời ngợi ca tự do, kính trọng lao động, yêu thương gia đình, những lời ca tung tình yêu nam nữ. Những vần thơ đó khiến nàng choáng váng. Lần đầu tiên trong đời, Stephanie cảm thấy bị lời văn chinh phục. Mỗi câu mỗi chữ của Victor Hugo đều như giáng vào tim nàng. Và trong khi đọc, nàng cảm thấy mình trở nên nhỏ bé, cam chịu và phấn hứng trước những chữ những vần. Nàng say mê mọi thứ của Hugo: thơ, tiểu thuyết và cả những vở kịch.
Stephanie cũng biết là Juliette Drouet, nhân tình già, lâu năm của Hugo. Chính bà đã chép lại không biết mệt những thứ gì nhà văn viết ra. Bà cũng là người hiến dâng cho nhà văn sắc đẹp, tuổi trẻ và tình yêu vĩnh hằng. Bà sống cùng với Hugo ngoài đảo Guernesey, trong khi vợ chính thức của ông, Adèle Hugo thì không chịu sống tăm tối "ngoài mỏm đá giữa biển cằn cỗi" đã ở lại thành phố Bruxeles nước Bỉ phần lớn thời gian, cùng với con gái bà. Hai con trai Hugo: Francois và Charles thì ở ngoài đảo với cha.
Stephanie biết rằng việc nàng đến đây mọi người đều biết và chú ý cho nên nàng ngập ngừng tự hỏi, có nên ngay ngày mai sẽ đến gặp Victor Hugo tỏ lòng thán phục ông ta chưa? Hay nán thêm vài ngày đã. Nàng quyết định sẽ tùy liệu sau. Trước mắt hãy dạo chân thăm thú hòn đảo, lững thững đi vòng quanh tòa nhà Hauteville rồi xem thêm thế nào. Cần do xem sinh hoạt của Hugo ra sao, sau đấy cử Aimé đến xin được gặp ông ta.
Stephanie quyết định đóng vai một độc giả thán phục hết mức, tha thiết muốn được chiêm ngưỡng nhà văn và bày tỏ lòng ngưỡng mộ.
Hôm sau, muốn "thông báo"là có một mệnh phụ từ Paris đến đây dưỡng bệnh, mặc dù khắp mọi người trên hòn đảo đã biết, Stephanie vẫn thuê một cỗ xe chở nàng đến thăm một bộ phận trên đảo cùng với Aimé và Nóemie. Nhiều thứ làm họ ngạc nhiên. Đảo đông dân hơn họ tưởng lúc mới đến. Thị trấn Saint Pierre tuy nhỏ nhưng thực sự là một cảng hẳn hoi và thù phủ của đảo.
Thảm thực vật trên đảo vô cùng phong phú và ngoạn mục. Dân trồng trọt cũng ngang với chăn nuôi. Vốn xuất thân nông thôn, cả ba người đều ngắm phong cảnh, đồng ruộng không biết chán. Mãi đến lúc Stephanie phải ngưng lại, bảo xà ích:
- Trên đường về, lúc xe chạy ngang qua tòa nhà Hauteville, bác cho ngựa chạy chậm lại.
Stephanie nhìn vào vườn hoa trước tòa nhà... Cây cối trong vườn rất đẹp. Khí hậu ở đây nóng và ẩm khiến cho cây cối tươi tốt tuyệt vời. Những khóm hoa hồng, tầm xuân. Bên trong là một tòa nhà lớn nhiều so với đứng phía xa nhìn: tòa nhà ba tầng và trên cùng là một vọng lâu nhô cao.
- Nguyên mặt trước nhà là 14 cửa sổ - Aimé lẩm bẩm - Nếu ông ta là người keo kiệt thì ông ta cũng không phải là nghèo.
- Ông ta không keo kiệt đâu - Noémie nói giọng quả quyết - Ông ta biết cách tính toán. Có vậy thôi. Ông ta sai người đem than, đem thịt, vải làm tã lót cho những phụ nữ sinh nở và sai đem bánh mì cho những ai đến gõ cửa nhà ông ta để xin.
Stephanie và Aimé đều ngạc nhiên nhìn cô hầu phòng.
- Sao cô biết? - Stephanie hỏi.
- Do hôm qua cháu xuống nhà bếp, thưa bà chủ. Cháu đã dò hỏi xem ông ta là người thế nào vì bà chủ đến đây để dưỡng bệnh và gặp ông ta. Tốt nhất là trước khi đến gặp ông ta nên biết qua về con người đó.
- Nhưng tôi đã biết được khá nhiều - Stephanie kêu lên.
- Về một con người thì không thể nói là đã biết đủ được, thưa bà chủ - Noémie nghiêm giọng nói.
- Vậy cô còn biết thêm được những gì nữa?
- Biết ông ta rất hám gái. Tất cả các chị và các cô hầu đều thường xuyên vào ngủ với ông ta.
- Chuyện ấy thì ai chẳng biết - Stephanie bật cười - Ông ta có định làm gì thì chỉ cần đẩy ông ta ra là xong. Đàn ông như thế cũng chẳng có gì xấu...
- Còn gì nữa không? - Aimé hỏi, nhìn thẳng vào mắt Noémie.
- Có vậy thôi, nhưng nếu bà chủ...
- Không, ta chỉ quan tâm đến tác phẩm của ông ta... Ngoài ra ta không quan tâm đến gì khác.
Cỗ xe chạy chậm ngoặt sáng bên rồi xuống dốc. Stephanie thầm nghĩ "Mình sẽ phải sử dụng mọi thứ vũ khí của mình! Ông ta đã gần đến 60, không còn nguy hiểm nữa. Vả lại, nêu ông ta cần thì đã có bà Juliette và mấy cô hầu phòng!"
Đột nhiên nàng nghĩ đến André. Nàng có mặt ở đây lúc này là do lỗi của chàng một phần. Nàng đã cố tình bỏ đi xa để chàng thấy nhớ, để chàng viết thư, để chàng thú nhận tình yêu, nàng hy vọng như vậy. Nàng tự hỏi tai sao André lại giữ gìn đến thế? Tại sao cứ mỗi khi hai người bắt đầu vào câu chuyện riêng tư tình cảm thì André lại như sợ thứ gì đó và mất mọi sự thoải mái? Lúc đó, Stephanie có cảm giác André như con chó bị xích và bị chủ cầm dây níu lại. Nhưng ai níu chàng? Thứ gì níu chàng khiến chàng không thể thoải mái? Một kỷ niệm, một phụ nữ nào trước đây đã yêu chàng, là nhân tình của chàng chăng? Tuy nhiên Stephanie ân hận là mình đã bỏ đi. Lúc này André sống ra sao? Liệu chàng có nghĩ đến nàng như nàng đang nghĩ đến chàng hay không? "Tối nay mình sẽ viết thư gửi cho chàng" - Stephanie thầm nghĩ. Mình sẽ viết rằng những chuyến đi làm mình rất mệt. Mình nhớ Paris, nhớ con và nhớ chàng. Tất nhiên là mình sẽ viết kín đáo, để chàng ngầm hiểu. Phải viết sao cho chàng thấy mình ở đây khá buồn, mình tiếc là đã rời Paris. Mình sẽ nhắc lại đôi ba kỷ niệm êm đêm đã trải qua với chàng... yêu cầu chàng nhớ đến những kỷ niệm đó... Rằng mình không định ở đây lâu... "
- Mai - Nàng bảo Aimé - Tôi sẽ viết một lá thư để anh đem đến đưa ông ta. Tôi sẽ đề nghị Victor Hugo tiếp tôi. Chúng ta đã đến đây rồi thì gặp ông ta càng sớm càng tốt.
Đường phố hẹp và ngoắt ngoéo, mấp mô. Cảng chốc chốc lại hiện ra. Cỗ xe luôn ngoặt hết bên này lại bên kia và sát hai bên đường là những bậc thang hẹp và dốc dần đến các ngôi nhà xây trên sườn núi. Xa xa, dưới chân họ là biển xanh bát ngát. Những cánh buồm lả lướt trên nền sóng nước. Xa hơn nữa là một con tàu lớn ba cột buồm.
Stephanie mơ màng nghĩ đến André, đến Paris rồi đến tòa nhà Hauteville, nghĩ đến những điều nàng sẽ nói với nhà văn bị lưu đày, tên phạm quốc gia kia. Nàng ngắm những mái nhà, những rặng cây, cảng, biển, những con thuyền... Phong cảnh đúng là đẹp, yên tĩnh nhưng quá lặng lẽ...
- Chắc ông ta phải buồn lắm! - Nàng khẽ nói một mình.
Stephanie đi theo sau Aimé đang ôm những cuốn sách nàng định đem đến để xin bút tích của tá giả. Stephanie bước vào sân. Tên đầy tớ lập tức mời nàng vào. Nàng đã chuẩn bị tất cả những thứ cốt để quyến rũ chủ nhân tòa nhà. Một tấm áo choàng rất rộng màu xanh lục sẫm gần như đen khoác ngoài bộ váy áo. Tấm choàng lót bằng satin màu đỏ. Stephanie biết Victor Hugo rất thích màu đỏ và ông ta dùng quần áo ngủ bằng vải màu đỏ.
Nàng muốn dùng tấm áo choàng để chinh phục ông ta. Nhưng tác động mạnh hơn đến ông ta chính là tấm áo dài bằng mousseline trắng gấp nếp và thêu những bông hoa nhỏ kín đáo màu sắc dịu dàng, cổ để mở rộng, làm lộ làn da ngực trắng ngần, đôi vai thon thả và một phần cặp vú tròn trĩnh. Tấm váy phồng quết đất nhưng vừa đủ phồng để làm nổi eo nhỏ nhắn và những đường cong tuyệt mỹ của nàng.
Vẫn Aimé đi trước, Stephanie theo sau, họ vào phòng khách và ngạc nhiên thấy cách bày biện quá nghiêm khắc. Tường quét vôi màu đỏ máu, đồ đạc đều màu thẫm và nghiêm khắc. Một cỗ kiệu bằng gỗ chạm trổ tạo thành một tấm rèm trang trí lớn nhất, do sáu tên nô lệ tạc bằng gỗ khiêng. Sáu tên nô lệ là người châu Phi. Ngoài ra là những ghế ngồi lưng tựa cao kiểu Tây Ban Nha, những tủ, những đồ trang trí bằng thủy tinh, pha lê. Cách trang trí nội thất của gian phòng này mang chất sân khấu, chất lãng mạn, chất hoành tráng đồng thời rất phương Đông.
Nhìn gian phòng, Stephanie nhớ lai những gian phòng trong pháo đài ở Sebastopol, phòng của Boris... Gạt ý nghĩ đó ra khỏi đầu óc, nàng nhắm mắt định thần lai một lúc. Rồi nàng mở mắt ra ngắm lại lần nữa. Đúng lúc đó "ông ta" bước vào.
Victor Hugo không cao nhưng to ngang và dáng vạm vỡ, nặng nề. Stephanie khuỵu gối, khẽ nói:
- Kính chào bậc thầy.
- Chào bà.
Ông ta đi nhanh đến, chìa bàn tay để mở. Nàng rụt rè đặt bàn tay nhỏ nhắn của mình lên bàn tay to bè ngắn ngủn của ông ta. Ông ta đưa bàn tay nàng lên môi đồng thời hơi cúi xuống "Thế là được nửa chặng đường rồi" - nàng thầm nghĩ. Nàng điềm tĩnh nhìn ông ta, trong lòng nàng rất tự tin. Nàng đinh ninh giọng nói của ông ta phải trầm và vang ai ngờ giọng nói của ông ta lại nhỏ và thanh.
Victor Hugo có vầng trán rất rộng, đúng như Stephanie đã nhìn thấy trong những hình vẽ châm biếm đăng trên báo chí. Bàn tay ông ta to và vạm vỡ nhưng nàng thấy ở đó toát ra một hơi nóng, truyền sang làm nàng cảm thấy bừng bừng. Điều này khó giải thích nhưng không hiểu sao nàng cảm thấy ngay nàng như bị gắn bó vào con người này, bởi đột nhiên nàng ước gì thời gian ngừng lại. Tuy nhiên lòng bàn tay ông ta vẫn vuốt nhè nhẹ trên bàn tay nàng.
Victor Hugo quay sang Aimé và như thể ngạc nhiên sao người đầy tớ gôm qua đem thư đến cũng vào trong này.
Stephanie nói nhỏ nhẹ:
- Thưa, đây là ông Becave, quản gia của tôi. Do bác sĩ yêu cầu tôi dưỡng bệnh tại một hòn đảo nào đó giữa biển khơi, tôi đã chọn hòn đảo này bởi Ngài ở đây, bởi tôi muốn được chiêm ngưỡng một bậc đại nhân mà tôi vô cùng kính trọng, cảm phục. Ông Becave cùng đi với tôi bởi ông cũng là một độc giả ngưỡng mộ ngài. Cùng với tôi còn có thêm một cô hầu phòng. Ba chúng tôi cùng quê ở một nơi - Stephanie nhìn thẳng vào mắt Hugo, nói tiếp - Vùng Vendée.
Stephanie sung sướng đã nêu ngay tên vùng đất quê hương của nàng nhưng cũng là quê hương của Victor Hugo và nêu một cách hoàn toàn ngẫu nhiên.
Mắt Hugo sáng lên và đột nhiên xa vời, như thể ông đang nghĩ đến nơi đã sống những ngày thơ ấu. Tuy nhiên, liền sau đấy Stephanie thấy ông đăm đăm nhìn nàng.
- Cảm ơn bà đã đến gặp tôi. Tôi rất kính yêu mẹ tôi, uy mẹ tôi gốc ở vùng Bretagne, nhưng tâm hồn là tâm hôn vùng Vendée. Mẹ tôi đã chiến đấu ở Vendée và gặp cha tôi ở đó.
Ông ta trỏ chiếc ghế bành bên cạnh lò sưởi lửa cháy bùng bùng:
- Xin mời bà...
Ông ta trỏ tấm áo choàng ý bảo nàng bỏ ra. Ông ta tiến đến định giúp Stephanie bỏ tấm áo, nhưng nàng đã nhanh mắt ra hiệu cho Aimé bước đến vội giúp bà chủ bỏ tấm áo choàng. Nàng sửa lại những trang sức bằng vàng trên cổ áo rồi vung mạnh tay hất tấm áo choàng ra. Tấm áo lật lần lót đỏ chói bên trong. Lúc này trên người nàng chỉ còn tấm áo dài trắng toát duyên dáng bằng mousselien làm nổi bật nhan sắc phi thường của nàng.
Aimé lẳng lặng rút ra ngoài, mang theo tấm áo choàng, để Stephanie ngồi lại với chủ nhân trong gian phòng khách trang nghiêm. Victor Hugo như choáng váng trước sức quyến rũ của vị khách kiều diễm đang ngồi trước mặt. Cuộc chạm trán đầu tiên này Stephanie đã chuẩn bị hết sức chu đáo và nàng thấy rõ là đã thành công mỹ mãn. Nàng thấy rõ cặp mắt Hugo sáng lên. Nàng đã kích thích lên trong ông ta nỗi thèm khát nàng.
Tuy nhiên, nàng thấy một cảm giác bất ngờ. Nàng thấy mình đã bị ông ta thu mất hồn. Hơi nóng hừng hực trong bàn tay ông ta vẫn như còn đọng lại trên bàn tay nàng, trên da thịt nàng. Đấy là hiện tượng kỳ quái, tinh vi, khó có thể hiểu nổi.
Mắt vẫn không rời Stephanie, Hugo chầm chậm ngồi xuống ghế trước mặt nàng. Bốn con mắt một lúc lâu không chịu buông nhau. Stephanie im lặng, không dám thốt lên một lời nào. Trong nàng dường như có hai phụ nữ suy nghĩ và tranh cãi nhau. Một bảo ông này là ông già gần 60 tuổi không có gì đặc biệt, tóc bạc; người phụ nữ thứ hai thấy trên đầu ông ta có vòng hào quang của một thiên tài và ông ta có dáng đĩnh đạc, đường bệ của một con người tự tin vào năng lực và phẩm chất của bản thân cũng như sức quyến rũ.
Stephanie không ngờ nàng lại bị ông ta chinh phục nhanh như vậy. Nàng đến đây để chinh phục ông ta, để lôi kéo ông ta đi theo mình vậy mà bây giờ nàng bị chinh phục, cảm thấy sẽ bị ông ta lôi đi mà không thể cưỡng lại, hoặc không muốn cưỡng lại.
- Bà nghĩ gì thế?
- Nghĩ về ông - Nàng thì thầm - Bao nhiêu ý nghĩ đột nhiên xâm chiếm tôi! Tôi nhớ đến những bài thơ của ông, những cuốn tiểu thuyết, những vở kịch của ông. Tôi nghĩ rằng ông là người duy nhất, chỉ còn có một trên thế gian này...
- Người duy nhất còn đơn độc.
Nàng chỉ còn nhìn thấy bậc thiên tài. Mọi thứ xung quanh đều biến đâu mất.
- Câu ông nói vừa rồi quả là kỳ diệu.
- Bà cho phép?
Hugo lấy trong túi áo căng phồng ra mấy tờ giấy, một cây bút và ghi ngay mấy vần thơ vừa nảy ra trong óc:
- Tôi không biết mấy câu thơ này có hợp với bà không, nhưng tôi xin tặng bà. Bà đừng cảm ơn tôi. Xin bà nói về bà cho tôi nghe. Bà có con chứ?
- Hai đứa con trai sinh đôi. Cha chúng chết từ trước lúc chúng chào đời.
Hugo đứng dậy, mắt vẫn không rời Stephanie, chậm chạp bước đến, nhấc một chiếc ghế tựa, đem đến trước mặt Stephanie rồi ngồi xuống sát nàng, đầu gối chạm hẳn vào đầu gối nàng. Ông ta cúi xuống, nắm lấy hai bàn tay của nàng, Stephanie để yên cho ông ta nắm. Một hơi ấm dễ chịu lan tỏa trong thân thể nàng khiến nàng bừng bừng.
- Bà kể về các con của bà cho tôi nghe... Sự tinh khiết trong trắng của trẻ thơ bao giờ cũng là thứ cuốn hút tôi. Hãy kể về tuổi thơ của bà ở Vendée, kể về bà...
- Về Paris?
- Paris ư? Tôi không cần Paris. Thứ tôi cần là tự do cho nước Pháp. Cuộc lưu đày của tôi là tốt, tôi cảm ơn số mệnh. Càng ngày tôi càng cảm thấy cuộc lưu đày là tốt. Không phải viếng thăm xã giao ai. Đỡ mất những quãng thời gian vô ích. Chỉ làm việc... chỉ có làm việc....
Stephanie nhớ có lần nàng đã nói với Công tước Morny "Ngài không thấy rằng cuộc lưu đày càng làm ông ta vinh quang thêm sao?" Nàng thấy ngay rằng nhiệm vụ Công tước Morny giao cho nàng lần này sẽ thất bại. Nhưng điều đó không có gì là quan trọng. Điều quan trọng hơn cả đối với nàng lúc này là bàn tay nàng nằm trong bàn tay ông ta.
Họ trò chuyện rất lâu. Stephanie dâng hiến cho ông ta. Nàng quên bẵng mọi mối tình của nàng như thể lúc này chúng tan biến hết. Hugo hỏi nàng về chiến tranh Crimée, về trận Dobroudja, hỏi tỉ mỉ, cặn kẻ...
Stephanie nói với ông ta về Aimé, về cánh tay cụt của anh. Nàng kể rất ít về thời gian bị cầm tù trong pháo đài người Nga. Nàng quên bẵng Boris, cũng như quên bẵng René. Nàng nói về chuyện trở lại Paris sau cuộc chiến tranh Italia.
- Một cơn điên khùng.
- Nước Pháp rất hùng mạnh.
- Nền vương triều này sinh ra trong máu và sẽ lụi tàn trong máu. Sau đấy tôi sẽ trở về nước Pháp.
- Nhà nước rất kính trọng ngài. Ngài có thể ấn phẩm ở Pháp tất cả những gì Ngài muốn.
- Tôi bị án thân thể.
- Nhưng tư tưởng của Ngài vẫn tồn tại. Tôi chỉ là một người tầm thường trong số hàng triệu những người hâm mộ Ngài. Ngài không thấy hết vinh quang của Ngài lớn đến mức nào đâu.
- Tôi biết chứ. Và tôi yêu nó. Đối với tôi, bà là đại diện cho một đám độc giả mến tôi và bà rất đẹp.
Hugo cầm bàn tay Stephanie, nâng lên đưa lên môi, hôn từng bàn tay một.
Hoảng hốt, nàng thì thầm:
- Tôi phải về.
- Ai đang mong đợi bà?
- Không có ai.
- Mai bà trở lại đây chứ?
- Nếu Ngài muốn...
- Tôi đợi bà tất cả các ngày.
- Mai tôi sẽ được xem nơi làm việc của Ngài chứ? Phòng giấy, nơi Ngài sáng tạo?
- Đúng thế!
Stephanie đứng dậy.
Vẫn cầm cả hai tay nàng, Hugo đứng dậy theo và kéo nàng lại gần. Hai thân thể áp chặt vào nhau. Stephanie nhắm mắt, ngửa mặt chìa môi. Hugo ôm ngang lưng nàng. Hai cánh tay ông ta cứng như thép. Ngực ông ta ép chặt, bẹp cặp vú nàng và miệng ông ta áp vào miệng nàng. Cặp môi dày của ông ta ấn chặt vào môi nàng. Nàng đáp lại, hé môi ra đón lưỡi của ông ta, dâng hiến cho ông ta... Nàng đã mê con người này, đưa tay kéo ghì ông ta thêm nữa, áp hẳn cặp vú vào ngực ông ta đến mức nàng cảm thấy đau, nỗi đau khoan khoái.
Chất đàn ông, chất "con đực" của Hugo đè bẹp mọi ý chí kháng cự của nàng, biến nàng thành tên nô lệ ngoan ngoãn, phục tùng. Nàng không còn thấy gì hết ngoài ông ta, ngoài họ, hai người với nhau.
Cố cưỡng lại cơn điên cuồng, nàng thì thào:
- Buông tôi ra...
Hugo ngoạm cả miệng lên miệng nàng, truyền sức mạnh của ông cho nàng, chinh phục nàng bằng hơi thở bằng hai bàn tay, bằng tấm thân ông áp càng chặt thêm nàng... Stephanie trở thành nàng Danae, còn Hugo là trận mưa vàng.
- Buông tôi ra... - Nàng thì thào lặp lại - Buông tôi ra để tôi về...
Hugo áp má vào má nàng thì thầm bằng giọng khàn đặc:
- Em đã hiện ra trước mắt tôi. Em đã đến với tôi trên những con sóng... Em như nữ thần sắc đẹp Venus sinh ra từ sóng biển... hãy để tôi tin là như thế... Hãy cho tôi được yêu em. Hãy trở thành người thật, hãy là người phụ nữ, hãy trở thành vĩnh hằng...
Stephanie lúc này tránh cặp mắt Hugo, thì thầm:
- Để ngày mai... ngày mai.. buông em ra đã...
Hugo chậm chạp, tiếc rẻ buông nàng. Nhưng hai cặp mắt vẫn nhìn nhau. Nàng thấy bóng mình phản chiếu trong mắt ông. Chắc ông cũng thấy hình phản chiếu trong mắt nàng. Hai cặp mắt thề với nhau, hứa hẹn với nhau tình yêu và khoái lạc. Ông muốn chiếm đoạt toàn bộ thân xác nàng và nàng muốn dâng hiến toàn bộ cho ông. Hai cặp mắt nói với nhau rằng:
- Em yêu ông...
- Tôi yêu em...
Nàng thốt lên tiếc rẻ:
- Hẹn ngày mai...
- Ngày mai!
Hai chữ "ngày mai" của Hugo nghe như mệnh lệnh và nàng mong được thực hiện mệnh lệnh ấy. Stephanie vội vã bước nhanh ra ngoài.
May thay Aimé vẫn đứng đợi. Nàng thấy phải lấy lại thế chủ động mà nàng đã mất lúc trong vòng tay quấn chặt của Hugo. Không được để Aimé nghi ngờ gì hết. Không được để anh ta nhận thấy rằng vừa rồi nàng đại bại và đã biến thành một phụ nữ mới mẻ. Xưa nay, trong cuộc sống, bao giờ Stephanie cũng là con người dữ dội bạo liệt, nhưng vừa rồi, nàng đã thành một phụ nữ mềm yếu và bị người đàn ông đầy nam tính kia áp đảo một cách thảm hại.
Về đến khách sạn, nàng lên phòng ngay và nằm vật ra giường như người say rượu.
Say!...
Đúng là nàng đã say Victor Hugo.
Nàng đưa tay lên thái dương, lên trán, nàng cố nghĩ lại xem vừa rồi chuyện gì đã xảy ra. Nàng hình dung thấy Hugo trong gian phòng khách, to ngang bè bè như con gấu, đi lại chậm chạp, hông to, vầng trán lớn, cặp mắt nảy lửa... Nàng nhớ lại cảm giác khi lòng bàn tay ông ta đặt lên lòng bàn tay nàng. Cảm giác hơi nóng lan truyền lúc đó. Ông ta đã chiếm đoạt nàng và biến nàng thành một vật đem dâng hiến. Nàng dâng hiến cho ông ta toàn bộ thân xác nàng.
Lúc đó nàng không còn ý nghĩ chống lại, kháng cự mà hoàn toàn buông thả cho ông ta. Nàng xoa lên cặp vú cứng lại và nhớ đến lúc ngực ông ta áp chặt vào đó, nhớ lúc hai bàn tay ông bóp lên đó, những ngón tay ông ta quặp lại làm nàng đau. Bây giờ nàng đụng đến vú vẫn còn đau, nhưng là nỗi đau khoan khoái. Nàng nhớ đến cặp môi dày, chắc nịch, đến hàm răng ông cắn vào nàng...
Stephanie thì thầm như lời cầu nguyện:
- Anh... anh...
Nàng rên rỉ khao khát.
Sáng hôm sau, lúc nàng đến, đã thấy Hugo đang đứng ngoài vườn hoa và bên cạnh ông, một con chó xám.
Stephanie bước ra khỏi xe, đi về phía ông ta. Hugo mỉm cười bước ra đón nàng trong ánh nắng rực rỡ xuyên qua cành lá. Nàng yêu chó, chắc ông ta cũng thế. Nàng có con Cesar ngày nào và bây giờ Hugo có con chó này. Ông gọi:
- Chougna!
Con chó nhìn Stephanie và cùng nàng bước đến chỗ Hugo.
Ông cầm tay nàng nâng lên, đặt nhẹ một cái hôn:
- Cảm ơn bà đã đến... Tôi đang mong bà... Tôi đang hy vọng...
Họ vào nhà... Stephanie đi sau, nhìn dáng đi vững chãi, thân hình chắc nịch của người đàn ông rất "đàn ông" này. Hugo dẫn nàng vào hành lang, ngang qua phòng ăn. Tất cả đều bày những đồ đạc kiểu phương Đông hoặc của châu Âu thời Trung thế kỷ.
Tầng hai là tầng dành cho phụ nữ. Stephanie không nhìn thấy gì hết. Tầng ba dành cho hai con trai của Hugo, nhưng lúc này cả hai đều đi vắng. Họ về Bruxelles thăm mẹ
người lên đến tầng trên cùng: "vọng lâu". Chính đây là nơi để Hugo có thể nhìn thấy đất Pháp. Stephanie rùng mình. Chính tại căn phòng này ông đã viết bao bài thơ nổi tiếng, và đang viết tác phẩm đồ sộ "Khốn khổ" mà Ngài Công tước Morny và triều đình nước Pháp đang rất sợ.
Đột nhiên cánh cửa mở ra và Stephanie nhìn thấy một gian phòng lợp toàn kính giống như một khu vườn lợp kính ở quê. Căn phòng chan hòa ánh sáng và như lơ lửng giữa không trung.
Hugo tỳ tay lên chiếc bàn bừa bộn giấy má, những ngọn bút bằng lông ngỗng, hai lọ mực. Ông ta viết đứng. Nàng bước đến gần ông như bị thôi miên. Rồi Hugo đưa hai bàn tay to bè ôm lấy nàng, ghì chặt nàng vào người ông...
Ông thì thầm những câu gì đó mà nàng chỉ nghe thấy lờ mờ và không hiểu rõ lắm. Ông nói về tình yêu trong lúc cởi khuy áo nàng xoa cặp vú nàng một cách thô bạo. Ông nói về sắc đẹp của nàng lúc lướt bàn tay bên trong lần vải khắp thân thể nàng. Stephanie đê mê, không còn biết gì nữa, để mặc nhà thơ vĩ đại, nhà văn thiên tài, người đàn ông hung hãn như con thú ia tha hồ dày vò, bóp, nắn. Và hai tấm thân quấn chặt vào nhau, bốn bàn tay nắn trên da thịt nhau vào những chỗ kín đáo nhất, thân tình nhất.
Họ cứ quấn chặt nhau như thế mà bước qua một cánh cửa vào gian phòng có chiếc giường to, Stephanie không hề thấy gì hết.
Hugo lột hết mọi thứ trên người nàng bằng hai bàn tay như giận dữ bực tức. Và nàng cũng kéo hết quần áo ông ta ra lúc nào không biết. Hai tấm thân trần điên cuồng quấn quýt nhau, ve vuốt nắn bóp, gắn vào nhau...
Họ không còn là hai sinh vật nữa. Họ chỉ là một. Họ thì thầm với nhau mà không còn biết đã nói những gì.
Họ nói những lời xoay quanh tình ái. Một bên là tấm thân mềm mại của Stephanie, một bên là tấm thân chắc nịch vạm vỡ của Hugo. Hai thân xác quằn quại điên cuồng tận hưởng niềm khoái lạc thiên nhiên ban cho con người. Chàng đòi hỏi, vò nắn, chồm lên đè xuống, nàng nhịp nhàng mê mẩn đáp lại. Bản năng sinh vật của họ được buông thả hết mức và cứ thế họ quằn quại tận hưởng cho đến khi thân xác họ rã rời, sát nút cái chết, họ mới buông nhau ra...