Chương 16 STEPHANIE VÀ VICTOR HUGO
Sáng hôm sau, khi Stephanie còn đang ngủ, cô hầu của khách sạn đem lên cho nàng một lá thư... thư của ông ấy! Nàng mở phong bì, mắt nhắm lại tưởng tượng hình dạng Hugo, nhớ lại hơi nóng của cặp môi đầy nhục cảm, tham lam và không bao giờ chịu thỏa mãn của ông... Nàng thầm ước lúc này vẫn đang được bộ ngực vạm vỡ của ông ta áp lên cặp vú mình, được đôi bàn tay thô nhám của ông vò nắn da thịt mình, đến mức đau đớn... nàng nhớ lại thân thể ông, những bắp thịt cuồn cuộn và niềm khoái lạc ông đã đem lại cho nàng.
"Chúng ta sẽ nhớ mãi ngày hôm qua, Stephanie... Anh muốn lá thư gấp tư này đến tay em lúc em thức giấc và mở cặp mắt to xanh biếc. Anh muốn em nở nụ cười với anh và anh tin em sẽ nở nụ cười đó. Không thứ gì, kể cả cái chết, anh tin như vậy, xóa mờ được hình ảnh cùng những kỷ niệm của em trong tim óc anh. Suốt đêm qua, lúc nào em cũng hiện lên, lướt qua trí óc anh như ngôi sao chập chờn trước mắt anh. Gian hòng anh tràn ngập một sự lặng lẽ kỳ diệu. Anh mơ thấy em, mơ thấy em thuộc về anh, thậm chí mơ thấy anh thuộc về em, mơ thấy anh viết về em, anh viết cho em. Sáng nay lúc thức dậy anh đã thấy đó không phải là giấc mơ, mà là sự thật. Anh hôn đôi bàn chân xinh xắn của em. Anh hôn đôi môi em, ôm chặt tấm thân em.
Em thật tuyệt vời! Anh yêu em, Stephanie của anh, không lời lẽ nào tả xiết tình yêu của anh dành cho em. Anh yêu em và anh đợi em... Tình yêu của anh.
Victor của em."
Nàng hôn lên lá thư, tưởng chừng như đấy chính là chàng, là Victor của nàng. Nàng không còn băn khoăn gì hết. Nàng đã hoàn toàn thuộc về chàng. Nàng đã bị chàng chi phối. Nàng lăn trên giường, duỗi tay, quặp đôi chân như đang có chàng nằm trên, rồi dùng hai tay nắn bóp da thịt ình, như đấy là hai bàn tay chàng.
Nàng tự cắn môi, tự liếm lưỡi tưởng tượng như đang được chàng làm những việc đó. Nàng thì thầm cho mình và cho chàng:
- Anh sẽ thấy những gì anh mơ đều là sự thật... Anh mơ thấy em thuộc về anh... thì em thuộc về anh, hôm qua và hôm nay và mãi mãi... Em cũng vậy, em không thể sống thiếu anh...
Aimé gõ cửa. Anh đem khay điểm tâm đến và những tờ báo Pháp, như lệ thường, khi họ sống ở lâu đài Chaulonnière hay lâu đài Vendée. Những thời gian ở đó hai người không cùng nhau đọc báo trong phòng nàng để tránh lời dị nghị. Bởi ngồi bên nhau vào các buổi sáng sớm là điều bí mật của riêng hai người.
Stephanie nói giọng mệt mỏi:
- Anh đem đi. Tôi rất mệt. Tôi đang ở xa nước Pháp, tôi không muốn biết tin tức gì hết.
Aimé trả lời thản nhiên, bằng thứ giọng hờ hững và bướng bỉnh của anh:
- Bà chủ nghĩ thế là đúng. Các bác sĩ đã kê đơn cho bà chủ: nghỉ ngơi, đi dạo, không lo nghĩ gì hết, giải trí... Đơn điều trị của thầy thuốc ta không bao giờ nên vi phạm.
Trong lúc nói Aimé đặt khay lên giường. Khi nói đến hai chữ "giải trí", anh hơi nhấn một chút, như sau đấy lại bằng giọng hờ hững như cũ! Anh đã biết đích xác việc gì xảy ra hôm qua trên tòa nhà Hauteville. Anh không tán thành. Anh thấy bà chủ cần nghĩ đến André. Tất cả những điều đó, Stephanie phát hiện ra được ngay lập tức, khi nghe Aimé nói hai chữ "giải trí". Nàng nhìn thẳng vào mắt Aimé, nhưng anh nhìn đi nơi khác, tránh luồng mắt nàng. Anh vẫn nói nhưng không nhìn nàng:
- Tôi đã liếc qua mục Thị trường chứng khoán, thấy cổ phiếu của hãng Dytteville vẫn đang lên.
- Và bao giờ cũng lên - Nàng nói giọng mệt mỏi, trong khi một nỗi uất giận trào lên trong lòng.
Aimé không hỏi nàng xem đêm qua có ngủ ngon không! Nàng căm ghét thấy anh ta đứng đó, biết hết mọi chuyện và có vẻ như đang lên án nàng. Từ ngày nhận Aimé vào làm, anh ta dần dần biến thành một "Stephanie thứ hai", như một mặt trong ý thức nàng. Aimé vơ những tờ báo vừa đem lên, mắt vẫn không nhìn Stephanie.
Lúc Aimé mở cửa, nàng lạnh lùng nói:
- Cảm ơn. Đêm qua tôi bị mất ngủ.
Dường như Aimé không nghe thấy. Hoặc anh chẳng coi nàng là gì cả, thản nhiên đi ra, khép cửa lại.
Stephanie nhún vai, tại sao mình lại phải quan tâm đến việc anh ta nghĩ gì. Nghĩ gì thì ảnh hưởng gì đến nàng đâu? Nàng thấy đói cồn cào. Nàng bắt đầu ăn. Đúng là Aimé đích thân phết bơ lên mấy khoanh bánh mì. Giống như hồi ở Paris. Hồi đó nàng rất thích kiểu phết bơ dày như thế này, hai khoanh chỉ có bơ, còn một khoanh có thêm mứt hoa quả.
Mắt nàng nhìn vào lá thư. Chắc Aimé đã nhìn thấy nó. Anh ta biết hết mọi thứ, nhìn thấy mọi thứ, đoán được mọi thứ "Anh ta sẽ còn nhìn thấy nhiều bức thư khác nữa" Nàng thầm nghĩ đến Hugo, đến người tình mới dan díu một ngày... Và bao nhiêu kỷ niệm, bao nhiêu hình ảnh của cuộc tình hôm qua lại trào lên, nhấn chìm nàng vào đó. Stephanie cảm thấy mình bị mối tình với Hugo làm rung chuyển, lôi cuốn. Nàng khao khát được nhìn thấy ông ngay bây giờ, được nghe thấy giọng ông nói, được hiến dâng cho ông...
Khi đến tòa nhà Hauteville, nàng chưa nhìn thấy Hugo ngay. Nghe tiếng cỗ xe chạy tới, đầu tiên là con chó Crougna xuất hiện, sau mới đến Hugo. Con chó lao về phía nàng, còn ông đứng bất động trên bậc thềm, trước cái sân lát gạch rộng mênh mông nằm giữa tòa nhà và vườn hoa. Ông đứng yên nhìn nàng đi đến... Stephanie bước chậm chạp, trong lòng trào lên niềm sung sướng. Ta đang đến với chàng. Nàng thấy mình không còn là người tình, mà đã là vợ chàng, và chàng đứng đấy đón đợi người vợ xinh đẹp, ngoan hiền một cách điềm tĩnh. Nàng đã thuộc về chàng, chịu ơn chàng, của chàng và mãi mãi dâng hiến cho chàng.
Hugo đỡ bàn tay Stephanie, bóp mạnh làm nàng đau, rồi đưa lên miệng, ngoạm vào, cắn lấy, hôn hít.
Ông đưa tay để nàng khoác. Họ vào qua gian tiền sảnh, hành lang. Khẽ nghiêng đầu, nhưng vẫn nhìn nàng, Hugo mời nàng lên thang gác. Nàng bước được mấy bậc thì đứng lại, ngoái đầu, chìa cặp môi hé mở, nhìn ông hứa hẹn dâng hiến hoàn toàn cho ông, làm nô lệ cho ông, sẵn sàng hầu hạ, chiều chuộng, thỏa mãn mọi đòi hỏi của ông. Rồi nàng đi lên tiếp.
Hugo theo sau, cách nàng một bậc. Stephanie cảm thấy ông đang chăm chú nhìn nàng... Thê rồi... Khi bàn tay ông đụng vào đùi nàng, nàng không dừng lại, vẫn đi tiếp... Khi bàn tay ông lần lên cao hơn, nàng vội lấy tay vịn cầu thang, bước nhanh hơn. Nàng gần như chạy lên tầng hai, băng qua mặt sàn lên tiếp tầng ba. Hugo đuổi theo, túm được nàng, quàng tay ôm ngang người nàng. Stephanie luồn ra khỏi vòng tay ông, chạy lên trước, duỗi cánh tay ra phía sau như dẫn người tình lên theo.
Cặp tình nhân này, một phụ nữ xinh đẹp tuyệt vời được tình yêu khiến càng đẹp thêm và một người đàn ông có tuổi, cũng được tình yêu làm trẻ lại, như biến thành hai đứa trẻ nghịch ngợm, trêu chọc nhau, đùa giỡn nhau. Stephanie biết mình đã thuộc về ông, đang khao khát ông nhưng vẫn tìm đủ mọi cách để thoát khỏi tay ông. Và Hugo cũng tiếp nhận trò chơi đó để tăng thêm niềm thích thú, để tận hưởng thêm niềm tự hào của chiến công tình ái vừa đoạt được.
Đến tầng ba, nàng quay một vòng, làm phồng tà váy, đưa hai tay lên cao, chắp lại, như hể hiện ngọn lửa tình, rồi đi tiếp lên tầng trên cùng. Ông bước lên theo. Rồi nàng mở cửa để vào cái hang ổ đại bàng lơ lửng giữa không trung.
... Và thế là họ ân ái, cũng như hôm trước nhưng khác hơn là cả hai đều đã nếm trải nhau, biết nhau và biết mình chờ đợi gì. Hai bên rình mò nhau, lao vào nhau, quấn quýt nhau, vờn đuổi nhau, trốn tránh nhau rồi lại quấn vào nhau. Để kích thích người tình hơn nữa. Stephanie tiếp tục chơi trò lẩn tránh. Chàng lại càng ghì chặt nàng hơn. Chàng nặng như đúc bằng chì, dữ dội đè xuống, buộc nàng phải vâng chịu. Chàng tỏ ra thô bạo để nàng đáp lại bằng toàn bộ thân xác nàng, để nàng có cái hạnh phúc của người thua cuộc, để tấm thân, cơ thể nàng quằn quại, mở ra, tiếp nhận chàng, để những tiếng kêu đau đớn của nàng biến thành tiếng rên rỉ khoái lạc.
Chàng lọt vào nàng, biến mất trong đó, trở thành bất động, rã rời một cách tự nguyện, để lát nữa lại tiếp tục một cuộc tấn công hung hãn khác...
Thời gian vẫn trôi. Tất cả các buổi chiều, vào 2 giờ, nàng đến tòa nhà Hauteville. Tất cả các buổi chiều chàng đợi nàng và tất cả các buổi chiều họ ân ái với nhau. Họ đòi hỏi nhau và ban phát cho nhau.
Một tuần sau, Stephanie đam mê trong cuộc tình. Không còn nghĩ đến chuyện phải giấu giếm những lần viếng thăm kéo dài của nàng tại lâu đài Hauteville... Rồi mọi người đều biết: các chị nấu bếp, các bác làm vườn, gia nhân đầy tớ. Họ đâu phải đui mù.
Ngay sau cái buổi đầu không thể nào quên ấy, Stephanie đã quyết định một điều, đã chọn lời giải đáp vĩnh viễn cho câu hỏi lâu nay dằn vặt nàng "Ta sẽ ra sao với con người này?" Muốn nhìn thẳng vào sự thật, nàng tự nhủ "Ta là người tự do, ta không cần phải xin phép ai! Ta hãy yêu chàng trong lúc chàng còn yêu ta. Thậm chí đến khi chàng không yêu ta nữa, ta vẫn yêu chàng... "
Từ lúc quyết định như vậy nàng thấy hoàn toàn hạnh phúc. Nàng chỉ nghĩ đến chàng, đến vinh quang của chàng, đến những nụ hôn nồng cháy của chàng, đến thiên tài chàng và đến những vòng tay xiết chặt trên người nàng, đến sức sáng tạo đồng thời đến cách làm tình điên cuồng của chàng. Nàng chỉ còn nghĩ đến những kiệt tác chàng tuôn vào tai nàng như dòng thác và sau đấy, khi nàng mặc lại tấm váy, khi nàng chải lại đầu tóc bù rối...
Họ vừa xong cuộc ái ân. Thân thể nàng vẫn còn hôi hổi hơi nóng của chàng, vẫn còn cảm giác mỏi nhừ do hai bàn tay chàng bóp nắn... Thấy Hugo bước đến bàn giấy, Stephanie nghĩ ngay đến tác phẩm đồ sộ mà Công tước Morny đã nói cho nàng biết.
- Anh yêu, có phải anh đang viết một tác phẩm lớn không?
- Đúng thế, Stephanie. Bộ tiểu thuyết "Những người Khốn khổ".
- Anh có biết cả nước Pháp đang mong đợi nó không?
- Anh tin là như thế! - Hugo nói với vẻ kiêu hãnh đơn giản và tinh khiết.
- Cuốn đó sẽ ra sao?
Hugo nhìn nàng trước khi trả lời. Ông mỉm cười. Nụ cười mới đẹp làm sao, và rõ ràng làm sao. Ông nhấc chừng 20 trang giấy giơ cao lên đầu:
- Nguyên sáng nay anh đã viết được từng này đây!
- Còn hôm qua?
- Bà ấy đang chép lại.
Hugo nói vui vẻ và hồn nhiên đến mức Stephanie ngạc nhiên, nàng khẽ rùng mình.
"Bà ấy... người tình già của chàng!" Nàng ngẫm nghĩ rồi nói vẻ như hững hờ:
- Phu nhân Juliette Drouet?
Hugo gập tập giấy xuống, bước đến bên nàng, đưa hai tay ôm ngang người nàng, gục đầu vào làn tóc nàng, vừa hôn vừa khẽ nói:
- Đừng ghen, em yêu, nàng Eva của anh, nữ thần Venus của anh... Bà ấy là người tình cũ... một mối tình đã và khác hẳn tình yêu theo nghĩa bình thường...
- Khác hẳn là sao? - Stephanie thì thầm hỏi, trái tim thắt lại.
Hugo nhìn nàng, áp chặt cặp môi vào môi nàng, rồi để tăng thêm sức thuyết phục, ông thở dài thú nhận:
- Anh và bà ấy đã không còn ân ái với nhau nữa, Stephanie. Bây giờ bà ấy chỉ còn là bạn. Một người bạn gái tận tụy, chăm chỉ chép các bản thảo cho anh và yêu quý những bản thảo ấy. Em biết bà ấy đã viết thư cho anh và nói như thế nào không? "Khung cảnh đã đổi thay. Em đã già... " Em thấy không, em không có gì để phải ghen hết.
Nàng im lặng một lúc rồi rụt rè nói:
- Bà ấy có biết em không?
- Bà ấy biết có một người là em. Bà ấy biết ngày nào người ấy cũng đến đây. Bà ấy có hỏi anh về em, anh không chối... Anh và bà ấy đã thỏa thuận ngầm...
Nghĩ tới người phụ nữ một thời nổi tiếng kiều diễm, nhưng nay đã già, trở nên âm thầm và buồn tủi, Stephanie bỗng thấy thương hại:
- Bà ấy không đau khổ sao?
- Tất nhiên là có - Hugo nói bằng giọng thản nhiên không có ý - Nhưng bà ấy hiểu.
Đột nhiên Stephanie thoáng nghĩ đến "sứ mệnh của nàng là phải ca ngợi thể chế mới, phải lôi kéo Hugo trở về với nước Pháp hiện nay dưới chính quyền quân chủ, lôi kéo ông chịu về Paris... Rồi nàng nghĩ đến một ngày nào đó, nếu Hugo vẫn khăng khăng bám chặt lấy hòn đảo toàn núi đá cằn cỗi này, nàng sẽ phải xa ông. Nàng sẽ phải rời khỏi ông, trở lại Paris một mình, cô đơn. Nghĩ đến đó nàng thấy trái tim nhói đau. Nàng bèn đặt tay lên trán Hugo, hỏi:
- Anh yêu của em, vậy anh hãy nói em nghe về bộ tiểu thuyết đồ sộ "Những người khốn khổ" ấy. Có lẽ em là người được biết ít nhất về nó.
- Được, Hugo nói, buông nàng ra, đi đi lại lại, trầm ngâm - Đây sẽ là một tác phẩm ưng ý nhất của anh. Anh muốn nói lên tất cả những điều anh thấy cần phải nói từ năm 1845... vào tháng 11. Theo như anh nhớ, bấy giờ là thời kỳ đen tối, nước Pháp đang tiến hành cuộc chiến ranh ở Algerie.
Đột nhiên trong óc Stephanie vụt hiện ra những kỷ niệm thời thơ ấu, khi nàng sống trong lâu đài của cha mẹ. Nàng nhớ đến anh nàng, Charles, đến René. Nước mắt trào ra, Stephanie không sao ghìm được. Nàng nói không phải với Hugo mà như với chính mình trong lúc ông vẫn mãi nghĩ đến tác phẩm, không chú ý nghe lời của nàng.
- Đó là những nỗi khốn khổ chung của thế gian, của mọi con người... bản năng của anh đã dẫn dắt anh viết chúng ra giấy... - Rồi nàng nói to - Anh sắp hoàn thành chưa?
- Còn phải vài tháng nữa. Những người khốn khổ!
Hugo đưa mắt nhìn ra trời ra biển, thét lên mấy chữ Những người khốn khổ như để lắng nghe tiếng vọng lại của nó. Stephanie cảm thấy mình đã thấu hiểu ý nghĩa của tác phẩm. Nàng lẩm bẩm lặp lại:
- Những người khốn khổ!
- Đúng vậy, đó là tên của tác phẩm. Anh thề với em. Những người khốn khổ? Stephanie yêu quý, Những người khốn khổ là bộ sách ghi lại cả một thời kỳ lịch sử. Sang năm anh sẽ viết những chương miêu tả trận Waterloo...
Giọng Hugo nửa như buồn bã nửa như mơ màng:
- Anh sẽ kể cho em nghe về chiến tranh, về những trận đánh. Anh đã chứng kiến chiến ranh, đã sống trong chiến trận. Anh đã đau nỗi đau của nhân loại. Em sẽ đến với anh, sẽ nói cho anh biết em muốn gì, em khao khát những gì...
- Ôi em muốn đó, anh yêu của em - Stephanie kêu lên, ôm chặt cổ người tình - Em thuộc về anh, cả thể xác lẫn tâm hồn. Mọi thứ anh thích em đều thích. Mọi thứ anh khao khát, em đều khao khát...
Stephanie cảm thấy như nàng không hề có quá khứ. Cuộc sống của nàng chỉ mới bắt đầu từ lúc nàng đi trên lớp sỏi ngoài vườn hoa này, bước vào lâu đài Hauteville và trao thân cho Hugo. Ôi, nàng sẽ đến Waterloo, sẽ chép lại bản thảo của chàng. Nàng sẽ tận tụy với chàng, thán phục chàng. Nàng sẽ nâng chàng lên và nếu chàng vĩ đại thì nàng cũng được là cái bóng của con người vĩ đại.
Đúng là phí sau Stephanie còn có cuộc đời nàng, gia đình nàng, con cái nàng... cả André nữa. Nhưng mọi thứ đó bỗng trở nên xa vời, như lùi vào sau làn sương mờ... Sau này, sau này, nàng có lúc sẽ nghĩ đến tất cả những con người đó, còn bây giờ khi niềm say đắm mãnh liệt này đang chiếm đoạt, nàng chỉ có cho mình đôi chút thời gian ít ỏi... Tuy nhiên...
Ngay hôm sau, quá khứ đã trở lại với Stephanie, trong luồng ánh sáng thực của hiện tại! Nàng nhận được những thư trả lời từ Paris, sau những lá thư đầu tiên nàng viết về đó. Nàng để riêng lá thư của André, dường như nàng sợ hãi nó, không dám mở ra. Nàng sợ nó sẽ làm nàng rối bời. Nàng nhận ra nét chữ trẻ con, không biết đứa nào viết dòng chữ ngoài phong bì: Armand hay Charles?
Lá thư của bà mẹ chồng đầy những lời căn dặn nàng phải cảnh giác. Bà Francoise nói về nỗi nhớ mẹ của hai đứa con nàng. Chúng rất mong mẹ chúng sớm trở về. Rồi nỗi buồn của bố chồng nàng. Ông Georges quen có con dâu giúp đỡ trong công việc kinh doanh tại phố Vivienne, bây giờ rất lúng túng vì không có ai bàn bạc. Stephanie luôn có trực giác nhìn nhận được trước những vấn đề nên giúp được ông rất nhiều. Nàng luôn gợi ý để bố chồng bỏ vốn vào chỗ nào mang nhiều lợi nhuận nhất.
Muốn hay không, Stephanie vẫn cứ bị lôi cuốn vào cuộc sống thực tế mà nàng cố quên đi, cố nhắm mắt để không nhìn thấy. Đó là cuộc sống ở Paris: kinh doanh, gia đình, con cái, lâu đài của nàng ở Vendée cùng tất cả những gì đã từng là ý nghĩa cuộc sống của nàng trước khi nàng bị tình yêu sét đánh với Hugo giáng xuống. Victor Hugo đã khuất phục nàng, đè bẹp nàng, biến nàng thành nô lệ của ông. Nàng bị choáng váng. Nàng chói mắt trước con người Hugo, không còn biết gì nữa.
Hugo như vầng mặt trời rực lửa và nàng biến thành một hành tinh ngoan ngoãn quay xung quanh ông trong hệ thống vũ trụ. Mà đúng vậy, Hugo mang tầm vóc vũ trụ, mỗi khi ông nói về những tác phẩm của ông với niềm say mê thoát ra ngoài mọi thứ gì trần tục. Hugo là Thượng đế, là Thượng đế do lời lẽ của ông, do những từ những chữ, những vần, do tất cả những gì nàng không sao giải thích nổi chứa đựng trong khối óc ông, trái tim ông. Giọng nói trầm vang của ông khiến Stephanie mê muội và nàng làm theo lời ông như một kẻ nô tỳ ngoan ngoãn và tận tụy. Nàng sung sướng được vâng lệnh ông, được hầu hạ ông, được hiến thân xác cho ông, được ông hành hạ, cắn xé... Chỉ mỗi mình Hugo, chỉ mỗi mình ông mới khiến Stephanie mê muội đến như vậy...
Trong lúc nghĩ về Hugo, nàng nhấc lá thư của André. Lá thư mà nàng không muốn đọc chút nào.
Phu nhân yêu quý...
Tại sao anh ta không gọi mình đơn giản là Stephanie?
Chưa bao giờ tôi thấy cô đơn như lúc này.
Tại sao chàng không biết mình cũng khao khát chàng?
Việc bà rời đây ra đi đã đảo lộn cuộc sống của tôi.
Tại sao chàng không năn nỉ mình ở lại? Chỉ cần hai cánh ta chàng ôm ta, chỉ cần cặp môi chàng hôn lên môi ta là ta sẽ ở lại Paris, thoái thác chuyến công cán này.
Tôi thấy tôi như một kẻ mất hồn, Paris trở nên sa mạc hoang vắng và trong những lúc đau khổ, tôi đi vòng quanh biệt thự Dytteville. Tôi thấy hai con trai bà. Chúng đi ra cổng, lên cỗ xe, cùng với một phụ nữ có tuổi, tôi đoán là bà Francoise, bà nội chúng. Nhìn thấy hai con trai bà, tôi như được nhìn thấy bà, và tôi tự hỏi một câu đúng là ngu xuẩn. Tại sao không thấy Aimé bên chúng? Bởi bà có lần đã nói với tôi: Aimé rất yêu hai đứa trẻ. Tôi cũng yêu chúng bởi chúng là một phần của bà... Bà.. Phu nhân Dytteville... Stephanie!
Bây giờ chàng mới chịu gọi ta bằng tên!
Họ đi dạo để hít thở không khí trong lành, cũng như bà đi hít thở gió biển ở đảo Guernesey, xa các con, xa tôi biết bao!
Sức khỏe của bà hiện ra sao? Lúc nào tôi cũng nghĩ đến bà. Tôi chỉ nghĩ đến một mình bà. Tôi rất lo lắng, băn khoăn. Bà đừng bận tâm về chuyện nhận được thư tôi chậm trễ, bởi chuyển thư về Paris đến đó đòi hỏi phải một thời gian khá dài. Chỉ cần một câu nói của bà "Tôi đã khá hơn" là đủ giúp tôi sống cầm cự cho đến lúc bà trở về.
Bà từng là Phanie, là phu nhân Dytteville, bà đã cứu sống tôi, xin bà đừng quên điều đó. Tôi xin được nói với bà tôi vẫn còn là thương binh, nhưng tệ hơn nữa, thiếu bà, tôi trở thành kẻ cô đơn giữa kinh thành Paris đông đúc. Tôi ao ước bà nhớ tôi, nghĩ đến tôi cũng như tôi nhớ đến bà, nghĩ đến bà. Tôi sẽ viết hàng ngày, bởi tôi không thể làm khác được, bởi lúc nào tôi cũng nghĩ đến bà. Bà hãy viết thư cho tôi khi nào bà thích viết. Tôi kính cẩn được là người không bao giờ quên bà và người đã được bà cứu sống.
André de Bourdeilles.
Hai chữ "kính cẩn" đúng là xổ toẹt tất cả. Nhưng dù sao Stephanie cũng thấy đôi chút cảm động về những đoạn khác trong lá thư. Vậy là André đã trở lại tâm trí nàng. Chàng đã hiện diện. Chàng không nói "Anh yêu em" nhưng nguyên việc chàng thấy mình cô đơn, lạc lõng giữa Paris cũng đủ nói lên rằng chàng yêu nàng biết bao. Lạ thay, đọc xong lá thư, Stephanie bỗng thấy khao khát được gặp André, được hôn chàng, được ôm ấp chàng. Hôm ấy, nàng đã thèm được ân ái với chàng, nhưng chàng lại "không dám". Nàng đã muốn làm vợ chàng, nhưng chàng cũng lại "không dám" cầu hôn. Còn bây giờ, một ngươi khác, Victor Hugo đã ban cho nàng tình yêu, ca tinh thần lẫn xác thịt. Một tình yêu mãnh liệt đam mê. Một tình yêu mà nàng đã từng khao khát được nhận ở André.
Lá thư làm Stephanie xúc động và cắm rễ chặt vào trái tim nàng một cách vô hình, giống như mỏ neo cắm chặt xuống đáy biển, chìm sâu dưới làn nước... Bất giác nàng nghĩ đến tương lai... nàng sẽ vẫn nấp dưới bóng nhà thơ thiên tài Victor Hugo, nhưng nàng sẽ là vợ André do Bourdeilles... Vậy là sao?
Bên Victor Hugo, Stephanie sống cuộc sống của một phụ nữ ngoài lề, giống như rất nhiều phụ nữ khác. Nàng chỉ là người đàn bà, đứng sau nhân tình già, được coi là "hợp pháp" của Hugo. Bà ta gần ngang vị trí với vợ chính thức của ông. Còn Stephanie, nàng chỉ là người tình... và một lúc nào đó ông sẽ chỉ coi nàng không hơn gì những cô hầu vẫn thường xuyên thỏa mãn tình dục cho ông... Bởi Hugo bao giờ cũng có những "cô hầu" kiểu như vậy. Ông gọi họ vào giường và cũng điên cuồng chiếm đoạt họ như vẫn điên cuồng chiếm đoạt Stephanie.
Trong lâu đài Hauteville, ngay bên cạnh phòng ngủ của Hugo là phòng ngủ của cô hầu Coeline. Cô ả này có đôi mắt điên dại, cặp vú đồ sộ, hằn hai núm vú ra lần vải áo, trông đầy khiêu khích. Trước Coelina đã có Julia, có Constance và rồi sẽ có một cô hầu khác thay Coelina: một cô Marie hay một cô Rosalie nào đó!
Stephanie biết rõ nhu cầu sinh lý vô hạn độ của Hugo, biết ông luôn cần phụ nữ thỏa mãn những nhu cầu của ông "Bất kể nàng là ai!" Ông không cần biết tâm hồn họ, không cần biết nhan sắc họ, không cần biết vị trí xã hội của họ. Ông chỉ cần điều duy nhất là họ cũng đam mê tình ái như ông và cuồng nhiệt như ông.
Còn André! André sẽ là người tình như Armand... Vừa là người tình vừa là người ban cho nàng con cái, ban cho nàng cuộc sống ổn định. André đại diện cho một tương lai nàng không muốn. Hiện tại và trong một tương lai chưa rõ là bao lâu, nàng chỉ muốn mỗi một điều là được khuất phục, được dâng hiến được hầu hạ Hugo!... Ông... cùng với sự ân ái điên cuồng, cùng với hai bàn tay như gọng kiềm kẹp chặt thân thể nàng... Ông cùng với thiên tài và tác phẩm... Chỉ riêng Hugo có khả năng đem lại cho nàng những hiểu biết mới mẻ và sâu sắc. Stephanie đã trở thành cái bóng của Hugo. Ông nằm chễm chệ trong trái tim nàng, trí óc nàng, máu thịt nàng. Trong việc ông ta chiếm đoạt hoàn toàn con người nàng, có một điều Stephanie không sao lý giải được, nhưng nàng vui lòng chịu đựng. Đó là Hugo đã tạo nàng thành người Đàn bà chữ hoa, thành nữ thần Venus, nữ thần hoan lạc Cybèle. Hugo biến nàng thành Eva vĩnh hằng và Stephanie thấy mình là do ông sáng tạo nên, là tác phẩm của ông.
Mối liên hệ đã được ổn định. Mỗi tuần hai chuyến thư đến bằng con tàu bưu điện. Stephanie nhận được thư của André, của gia đình và bè bạn. Tất cả những lá thư đó đều muốn nàng sớm trở về Pháp, càng sớm càng tốt. Những lá thư đó như sợi dây, nối nàng với toàn bộ mọi thứ của cuộc sống mà nàng không thể nào dứt bỏ.
Thư của André Bourdeilles ngày càng nhiều hơn, thắm thiết hơn. Từ nơi xa xôi, chàng tiến hành cuộc giành giật nàng bằng toàn bộ sứ mạnh của chàng từng ngày, từng giờ. André đâu biết chàng đang phải chống lại tình yêu say đắm, đến mức cuồng si, thứ tình yêu điên dại biến người chàng thương yêu trở thành một phụ nữ lạc lối...
Stephanie xúc động trước những lá thư ấy, thoạt đầu nàng tưởng mình có thể thờ ơ, nhưng rồi nhận thấy mỗi ngày nàng thêm mong đợi thư của chàng. Mỗi thứ Hai và thứ Năm là ngày con tàu chuyển thư cập bến nàng đều hồi hộp đón đợi. Một hôm trong lá thư của André có những dòng chữ "Phu nhân còn lớn lao hơn cuộc sống của tôi... tôi cảm thấy phu nhân như một vì sao xa vời mà tôi không thể với tới" Mấy chữ "không thể với tới" làm nàng ngạc nhiên. Mấy chữ đó làm nàng suy nghĩ. Nàng tự nhủ: mình phải hỏi xem tại sao André lại viết như vậy.
Để gạt André ra khỏi trí óc, Stephanie nhìn Victor Hugo viết. Nàng dịu dàng nói:
- Anh yêu, chúng ta cùng đi dạo trên đảo được không?
Hugo ngoái đầu nhìn nàng rồi lại quay vào viết tiếp như để cho hết hơi văn đang nung nấu trong đầu. Rôi ông đặt bút xuống. Ông chưa kịp mở miệng, Stephanie, qua ánh mắt ông, đã thấy ngay rằng không những ông chẳng muốn đi dạo mà còn sợ hãi nữa. Nàng hiểu có nài nỉ cũng vô ích, tuy nhiên làm ra vẻ một phụ nữ đam mê người tình, một phụ nữ theo đúng bản chất của nó, nàng dịu dàng:
- Hôm nay trời rất đẹp, em muốn chúng ta...
- Em tha lỗi, Stephanie, anh phải đưa những trang này cho Juliette để bà ấy chép lại.
Nói xong, Hugo gỡ tay nàng rồi bước luôn ra ngoài. Stephanie biết rằng ngày nào Hugo cũng đến gặp bà ta, nhưng hôm nay là lần đầu tiên nàng đề nghị ông cho đi cùng, và Hugo đã từ chối. Ông từ chối phắt như thể đấy là chuyện dĩ nhiên. Stephanie cảm thấy lời từ chối đó như một đòn giáng vào tình yêu của nàng. Bằng hành động ấy, Hugo tỏ ra khinh thường nàng, không hề coi nàng là một phụ nữ mà ông đang yêu. Nàng bị đẩy lùi ra phía sau người tình duy nhất, vượt lên trên mọi người tình khác của ông, đó là tác phẩm. Và trong trường hợp này là bộ tiểu thuyết "Những người khốn khổ" ông đang viết.
Vốn không quen chịu để thứ gì đặt lên trên mình trong trường hợp này, Stephanie không dám ghen với cuốn sách, nàng chỉ còn cách đổ tội lên đầu người đàn bà kia, đối thủ của nàng, người đàn bà được Hugo coi trọng hơn nàng - Em có thể đi đến đó với anh bởi vì bà ta biết em là ai, bởi bà biết quan hệ giữa anh và em, biết em yêu anh và anh yêu em, biết hai chúng ta ân ái với nhau.
Hugo chậm chạp bước lại gần nàng, nói:
- Không được đâu!
Ông ôm nàng rồi dùng bàn tay làm xổ tung làn tóc của nàng xuống đôi vai.
- Em yêu! Em là cuộc sống của anh! Em đừng đòi hỏi như thế... Anh không thể làm bà ấy đau lòng. Anh không muốn nhìn thấy em bà ấy lại nhớ tiếc thưở trẻ, khi bà ấy còn đẹp lộng lẫy... Bà ấy là mùa thu của anh, còn em là mùa xuân...
Stephanie nhắm mắt lại, chìa môi ra cho Hugo. Ông nói có lý nhưng ông ấy yêu bà kia hơn nàng! Stephanie biết Hugo thường dạo chơi ngoài đảo với Juliette đến tận bờ nước. Ông ngồi trên tảng đá, mơ mộng, trong khi Juliette, ngồi cách một quãng ngắm ông, tôn trọng sự im lặng và dòng suy tư của ông... Trong lúc hôn lên môi nàng, mắt ông hướng ra mặt biển, nhìn những ngọn sóng. Nàng thấy ông như đang suy nghĩ gì đó về sự mênh mang của đại dương và những con sóng gào thét.
Stephanie uống hơi thở của Hugo, áp thân mình vào ông, nhưng ngay cả lúc đó nàng vẫn hiểu rằng nàng không thể địch nổi bà già kia và Hugo còn sống ngày nào thì ông còn yêu bà ta hơn tất cả mọi phụ nữ trên đời. Nàng ghen với Juliette. Mặc dù phản bội về mặt tình dục, Hugo vẫn chung thủy với bà ta về tâm hồn. Quá khứ của họ mạnh hơn cả hiện tại. Juliette vẫn tồn tại và sẽ tồn tại với tư cách người thân cận nhất của Hugo... Stephanie chỉ là "một quãng" ngắn ngủi mà thôi. Stephanie bỗng nổi một cơn thèm khát, kích thích Hugo đến mức ông không chịu nổi, phải kéo nàng sang phòng ngủ, lột hết áo quần nàng.
Xong cuộc phá phách tàn bạo của Hugo, Stephanie toàn thân bầm tím, nhưng nàng vô cùng sung sướng.
Vầng thái dương đang rơi dần xuống đường chân trời rực đỏ như lửa. Hoàng hôn không u ám mà rực sáng những màu đỏ, màu vàng sáng chói.
Lúc bước trở lại, làn tóc xõa của Stephanie rối bù, rũ rượi. Nàng cài khuy áo. Trong khi Victor Hugo đã đứng bên bàn giấy đang soát lại bản thảo.
- Anh đã lại làm việc rồi à? - Nàng ngạc nhiên thì thầm.
- Lúc nào anh cũng làm việc. Em thừa biết anh không thể không làm việc. Bây giờ anh cần đem bản thảo đến cho Juliette. Bà ấy đang mong anh.
Stephanie đã bắt đầu thắt lại dây lưng, đột nhiên sững tay lại. Nàng nhìn Hugo. Ông không để ý thấy nàng đã biến thành pho tượng đá. Thỏa mãn, khoan khoái, ông chỉ nghĩ đến chương sách ông đang viết nốt để chuyển cho Juliette chép.
Stephanie thầm nghĩ "Mình không thể giận anh. Hugo là thói ích kỷ hiện hình. Cần phải ngưỡng mộ anh, không được đòi hỏi anh điều gì. Anh cần ân ái để dịu đi những đòi hỏi xác thịt, để được yên ổn sáng tạo. Tình ái đem lại cam hứng cho anh và nhờ tình ái, tài năng anh rực sáng. Nó cho anh sự cân bằng, sự nghỉ ngơi và tạo cho anh sức mạnh".
Bị tình yêu Hugo cuốn đi, Stephanie tha thứ cho ông, thông cảm với ông. Nhưng trong thâm tâm nàng vẫn thấy cay đắng. Nàng thấy Hugo khổng lồ nhưng cô đơn. Hugo thản nhiên với mọi thứ ngoài sự sáng tạo cũng như mặt trời thản nhiên với mọi vật ngoài việc bắn ra những tia lửa. Và Hugo, đem đến cho đời những kiệt tác nghệ thuật cũng như mặt trời đem đến cho vạn vật ánh sáng và sự sống.
Hugo đã xếp lại các trang của tập bản thảo chương sách vừa viết. Ông buộc lại và cầm vào tay như vị hoàng đế cầm vương trượng.
- Hẹn ngày mai! - Hugo dịu dàng nói.
Ông đang vội. Ông chỉ còn nghĩ đến "Những người khốn khổ". Ông nói câu "hẹn ngày mai" như thể đuổi nàng đi. Nhưng Stephanie lại cười ngoan ngoãn, vâng chịu, mặt mày rạng rỡ bởi ông vẫn còn hẹn nàng. Hugo ôm nàng:
- Em biết anh yêu em đến chừng nào không? Em biết em là thế nào đối với anh không?
- Em còn muốn hơn thế... Em còn muốn là tất cả đối với anh!
- Ôi, anh còn yêu em hơn thế được nữa sao? Thế là tận cùng rồi... Ôi, Người Đàn bà! Em là người đàn bà vĩnh hằng, là cô gái quyến rũ. Em là sự diệu kỳ của sắc đẹp, của tình ái...
Họ đi chầm chậm xuống bậc thang gác, qua sân gạch, qua vườn hoa và nàng nhìn theo Hugo cùng con chó Chougna đi về phía ngôi biệt thự xinh xắn La Fallue, nơi ở của Juliette. Bà ta ở ngay gần lâu đài Hauteville để sáng nào cũng nhìn thấy thượng đế Hugo của bà rửa ráy trên sân trời tầng chót, tắm vòi hoa sen rồi biến vào trong căn 'vọng lâu', bắt đầu làm việc.
Stephanie đi theo những đường phố hẹp trở về khách sạn. Nàng miên man suy nghĩ. Nàng nghĩ đến Victor Hugo và nàng nghĩ đến André. Nàng sống ở đảo Guernesey này hơn một tháng rồi. Đã đến lúc phải nghĩ đến chuyện trở về Paris. Rồi nàng lại nghĩ đến Hugo, đến bà Juliette, người sẽ chép những trang bản thảo của ông, để rồi tự nhủ:
- Mình phải nhìn thấy bà ta, phải nhìn thấy hai người đó bên nhau xem họ với như thế nào.
Stephanie quyết định.
Về đến khách sạn, nàng nhìn qua cửa kính vào gian đại sảnh, thấy Aimé đang đọc báo. Đấy là điều không bình thường. Aimé sắp nói gì với nàng đây và thái độ anh ta sẽ ra sao? Nàng biết rất rõ Aimé ngồi đó chính để chờ nàng về và anh đã nhìn thấy nàng.
Stephanie bước vào cố tình làm váy áo sột soạt. Aimé vẫn không phản ứng gì và Stephanie cảm thấy đó cũng lại là một điều lạ. Nàng có thể "tỏ thái độ" với Aimé bằng cách đi thẳng lên phòng, nhưng nỗi tò mò mạnh hơn và nàng bước đến gần anh, tin rằng Aimé sắp nói bóng gió đến Victor Hugo mà không nêu đích danh ông lên.
- Bà chủ! - Aimé nói khi nàng đã đến ngay sát bên anh.
- Anh đừng giả vờ. Anh nhìn thấy tôi từ lúc tôi ở ngoài đường, vậy mà còn làm bộ ngạc nhiên khi thấy tôi. Tôi thừa biết gan ruột anh.
- Bà chủ lầm rồi. Tôi mải đọc báo, có để ý gì đâu. Đấy là chuyện bình thường.
- Anh đọc tại chỗ này à?
- Khi nào vắng người, tôi ngồi đây đọc báo. Như bây giờ chẳng hạn.
- Tin tức tốt chứ?
- Tuyệt vời! Nước Pháp quân chủ ngày càng vững mạnh... Quá vững mạnh là đằng khác.
- Quá? - Nàng sửng sốt hỏi.
- Đây là khi con người ta quá khỏe mạnh và bệnh tật rất dễ xâm nhập...
- Còn khi đau ốm thì người ta hy vọng là sẽ hồi phục chứ gì?
- Tôi rất sung sướng và vinh hạnh là cách suy nghĩ của bà chủ và tôi đồng nhất.
Nàng nhìn Aimé, thầm hỏi anh ta nói vậy là ý gì?
- Nóemie có ở đây không?
- Cô ấy đang giặt quần áo. Bà chủ cho phép tôi để bà chủ xem mục tin tức thị trường chứng khoán chứ?
Aimé lật lật các trang báo và một chiếc phong bì bật ra, rơi xuống đất. Aimé làm như không nhìn thấy, vẫn gấp tờ này lại, giở tờ báo khác.
- Bà chủ đọc, rồi thử so sánh mấy ngày xem - Anh nói và chìa tờ báo ra cho nàng.
Lúc đó Aimé mới thấy Stephanie không nhìn anh mà nhìn xuống đất.
- Ôi, xin lỗi bà chủ.
"Đây chính là lá thư Aimé muốn mình đọc!"
Nàng bỗng thấy tò mò. Nàng tự nhủ "Không phải Aimé muốn nói chuyện với mình về Hugo. Aimé đã quen thấy mình đến đó và anh ta làm như không biết gì hết. Cả cô hầu phòng Noémie cũng vậy. Nhưng tại sao có lá thư này? Anh muốn tôi hỏi anh một câu chứ gì, anh bạn? Nhưng anh làm thế lộ liễu quá đấy, không giấu ai được đâu!"
Aimé nhặt chiếc phong bì đặt lên bàn, Stephanie nhận ra ngay nét chữ. Nàng nhìn vào đó một lúc lâu. Thái độ của nàng không lọt qua cặp mắt tinh tường của Aimé và anh ta làm ra vẻ bối rối:
- Ôi, bà chủ tha lỗi. Ông ấy viết cho tôi để...
- Ông ấy? - Nàng hỏi như thể nàng không biết ai là người gửi lá thư đó.
Aimé cầm lá thư, đưa nàng và nói bằng giọng rầu rĩ:
- Ông André de Bourdeilles! Xin bà chủ tha lỗi cho lần nữa. Ông André rất lo cho sức khỏe của bà chủ. Ông ấy nghi ngờ rằng bà chủ không viết sự thật cho ông ấy biết. Ông André cho rằng bà chủ đang giấu một chuyện gì đó... cho nên ông viết thư cho tôi. Tôi đã viết trả lời và bây giờ ông ấy lại viết cho tôi nữa...
Aimé im lặng, cố tình im lặng để chờ một câu hỏi của Stephanie.
- Hai người viết thư cho nhau trong bao lâu rồi?
Aimé đáp:
- Tôi kể với ông André de Bourdeilles rằng bà chủ khỏe mạnh lên nhiều, rằng không khí ở biển rất tốt và bà chủ thường xuyên đi dạo với chúng tôi... rằng ở đây rất vui, hòn đảo phong cảnh đẹp và chưa biết bao giờ chúng tôi mới về. Điều này còn phụ thuộc ý kiến của bác sĩ ở đây. Người mà bà chủ thường xuyên đến khám sức khỏe.
Rõ ràng là Aimé đã tạo ra một bức màn dối trá để che chở cho nàng.
Mọi thứ anh ta viết trong thư đều logic. Stephanie hiểu rằng Aimé nói như vậy chính cũng là để đề nghị với nàng một cách sống trên đảo này...
- Anh chỉ viết có vậy thôi sao?
- Tôi còn viết cho ông André de Bourdeilles là chúng ta hân hạnh được nhà văn Victor Hugo tiếp và nhà văn đã vui lòng ký tên vào những tác phẩm của ông mà chúng ta có. Đến đảo Guernesey mà không tới thăm nhà văn Hugo là vô lý... Tôi đã viết như vậy!
Stephanie lườm Aimé rồi lên phòng riêng. Nàng rất cáu với Aimé, tuy nhiên nàng vẫn thấy anh có lý... cũng như mọi khi. Những gì Aimé viết cho André cũng là những điều nàng viết thư kể với những người khác "Đến đảo Guernesey không thể không đến thăm nhà văn Victor Hugo!" Nàng chỉ giấu những chuyện tiếp theo cuộc viếng thăm đó, một mối tình say đắm, cuồng nhiệt, cuốn hút nàng vào với con người kia.
Stephanie cầm bút viết thư cho André:
"Bà là người tôi không với tới được", ông đã viết cho tôi như vậy. Tại sao lại thế? Ông sợ gì ở tôi? Tôi ước mong ông cũng thành thật như tôi đã thành thật với ông. Giữa chúng ta không có điều gì phải giấu giếm nhau, nếu như ông thấy có thể được...
Tiếp theo, nàng kể khá nhiều về tình trạng sức khỏe của nàng hiện nay, về cuộc sống của nàng trên đảo "Chúng tôi thường xuyên dạo chơi ngắm cảnh biển..."
Stephanie nói dối, nàng nói dối như thầm chuẩn bị cho cuộc trở về Pháp. Nàng nói dối một phần cũng vì nàng thất vọng thấy người tình của nàng quan tâm đến tác phẩm của ông ta hơn đến nàng. Nàng nói dối chủ yếu vì Aimé đã viết thư cho André làm chàng hiểu rằng Stephanie chỉ có chàng và không có ai khác. Aimé cho rằng mối tình của nàng với Hugo chỉ là sự điên rồ nhất thời của một tâm hồn đang cô đơn, khao khát tình ái đến mức không còn tỉnh táo.
Hôm sau, Stephanie đặt may một tấm áo dài đen, mũ đen, mạng che mặt đen. Nàng muốn cải trang để đến quan sát, xem cặp "Hugo - Juliette" cư xử với nhau ra sao. Tuy nhiên chiều hôm đó nàng vẫn đến lâu đài Hauteville như thường lệ. Nàn không thể cưỡng lại niềm khát khao tấm thân Hugo và muốn được ông ôm ấp.
Hôm sau nữa, nàng đến hiệu may mặc thử tấm áo mới bằng vải len đen, biến thành một phụ nữ bình dân đảo Guernesey, vô danh và đang có tang. Sau đấy nàng đến Hauteville và cuộc ân ái của họ lại điên cuồng như mọi lần. Sau cuộc tình, Hugo hỏi:
- Mai chứ?
- Vâng, nhưng...
- Nhưng sao?
- Em ở lại đây không lâu nữa. Chúng ta nên biết giữ gìn hơn chút ít.
- Anh yêu em, Stephanie. Anh sẽ đợi em và chúng ta sẽ dùng trà với nhau...
- Anh nên đến với bà ấy sớm hơn mọi khi một chút - Stephanie chậm rãi nói.
- Ôi, em đừng ghen như thế, Stephanie. Bởi em thừa biết bà ấy không còn làm tình được nữa. Bà ấy không còn là nhân tình của anh nữa rồi. Vì có em, anh đã lơ là phần nào với bà ấy. Do có em nên anh thường rủ bà ấy dạo chơi ngoài bãi biển...
- Chỗ những tảng đá?
- Chỗ ấy chẳng hạn.
- Em đề nghị anh hãy dành cho bà ấy cả một ngày mai. Ngày kia em sẽ đến đây.
- Ôi, em tốt bụng quá, Stephanie.
Đêm hôm đó Stephanie thao thức không ngủ được. Nàng chỉ nghĩ đến ngày mai, là ngày nàng đã chuẩn bị kế hoạch rất chu đáo. Vậy là cuối cùng nàng sẽ được nhìn thấy họ, thấy "cặp đó" bên nhau.
Sáng dậy nàng đến hiệu may nhận bộ đồ đen, biến nàng thành một phụ nữ bất hạnh, tầm thường, không khiến ai quan tâm. Nàng bảo Nóemie đi cùng, bởi Hugo chưa biết mặt cô hầu phòng của nàng. Aimé thì đứng xa theo dõi, cố gắng không để Hugo nhìn thấy.
2 giờ trưa, Stephanie ngồi trong cỗ xe cùng Nóemie, đợi bên ngoài lâu đài Hauteville. Aimé đứng gần đó theo dõi và báo cho bà chủ biết lúc Hugo ra khỏi tòa nhà, đến biệt thự La Fallue, rồi để cùng Juliette Drouet ra ngoài, bắt đầu cuộc dạo chơi. Thời tiết rất đẹp. Gió hơi mạnh nhưng Hugo thích gió cũng như ông thích biển lúc sóng to. Ông yêu bão tố, yêu sấm sét và bầu trời hung dữ.
3 giờ, Aimé đến báo cho nàng biết Hugo đã vào biệt thự La Fallue. Stephanie đợi chừng 45 phút sau thì thấy Aimé ra báo:
- Họ đã ra khỏi nhà, đang đi ra phía bờ biển.
Stephanie bảo bác xà ích:
- Bác đánh xe về cảng Saint Pierre!
Nàng cùng Nóemie ra khỏi xe, đi bộ. Nóemie dìu nàng như dìu một phụ nữ đang đau khổ, đi không vững, trong bộ đồ đen tang tóc. Chiếc mũ vải đen che hết làn tóc vàng dày của nàng. Tấm khăn đen che kín cổ và ngực nàng. Nàng biến thành một bà già.
Còn cách khá xa, Stephanie đã thấy Hugo ngồi một mình trên tảng đá, cách đó khoảng 30 bước, Juliette Drouet đang hái hoa trong các bụi cây dại. Đó chính là "bà ta", một bà già chậm chạp, dáng nặng nề. Hugo đang ngoái đầu lại, vẫy bà ta đến. Juliette bước tới. Hugo cầm tay bà ta. Stephanie vội kéo Nóemie đến gần để nhìn cho rõ hơn.
Juliette khoác tay Hugo như kiểu khoác tay đã thành thói quen, không chút gì âu yếm. Họ tiến ra sát bờ nước, nơi có nhiều tảng đá, rồi tiếp tục đi. Stephanie kéo tay Nóemie đi theo đến bãi cát phía trước, để nhì cho rõ cặp "Hugo - Juliette". Họ đang tiến về phía nàng. Hugo cố đi chậm để khỏi làm Juliette mệt. Bây giờ thì Stephanie đã nhìn rõ mặt bà ta.
Khuôn mặt Juliette già nua, nhăn nheo, tuy nhiên vẫn còn chút nào đó của nhan sắc ngày xưa. Con người này xưa kia nổi tiếng kiều diễm. Vết tích còn lại là khuôn mặt trái xoan, cặp môi vừa dịu dàng vừa cương nghị. Còn Hugo lúc này cũng trở nên già nua, mặt đầy vết nhăn sâu. Chiếc cổ to mập mạp đặt trên đôi vai đầy. Ông gấp đôi tuổi nàng. Stephanie đau đớn nhìn thấy Hugo trong hình ảnh này. Vậy là nàng đã say mê một ảo ảnh của chính ông. Trong Hugo có hai con người, một ông già nhăn nheo gần 60 tuổi và một thiên tài... và người ta biết Hugo chỉ qua những tác phẩm vĩ đại của ông.
Stephanie lẩm bẩm một mình:
- Lẽ ra ta chẳng nên đến đây. Bây giờ ta đâm thất vọng về con người này...
Nàng thấy tim mình nhói đau. Nàng vẫn muốn được yêu Hugo, được điên cuồng say đắm trong vòng tay ông, dưới tấm thân ông. Nhưng bây giờ niềm say đắm ấy đột nhiên tan biến. Trước mắt nàng là một ông già không có gì hấp dẫn. Trong thời gian "vọng lâu" sao ông mạnh mẽ và quyến rũ đến vậy? Ngoài bãi biển này Hugo biến thành một ông già tội nghiệp. Nhìn ông lúc này nàng so sánh ngay với tấm thân chắc nịch của Armand, René, Boris, Michel... và nàng nghĩ đến André.
... Nàng nghĩ đến André! Về khách sạn, Stephanie ngồi ngay vào bàn, lấy giấy viết cho chàng. Nàng viết rằng bác sĩ khám lại, cho biết sức khỏe nàng đã hoàn toàn bình phục. Nàng vô cùng khỏe khoắn và nàng hy vọng sau đây hai tuần có thể trở về Pháp.
Hôm sau, tại lâu đài Hauteville, khi Hugo ôm Stephanie nàng nghĩ đến André. Cuối cùng Hugo vẫn đốt lên được ngọn lửa tình dục trong nàng bởi ông rất nhiều kinh nghiệm về đàn bà. Và nàng lại bị lôi cuốn vào một cuộc ân ái cuồng nhiệt. Nhưng lúc nàng lại tưởng tượng ra đây là André... Nàng đang trong vòng tay chàng, đang ân ái với chàng.
Tuy nhiên hàng ngày Stephanie vẫn đến Hauteville để xóa dần mối tình. Nàng không muốn đột ngột chấm dứt để phải lưu lại trong lòng mình một niềm ân hận. Nàng thầm nghĩ, trong ký ức nàng sẽ mãi mãi giữ lại tòa lâu đài khác thường, tối tăm và buồn tẻ này, xung quanh là vườn hoa tươi tốt và trên nóc có gian "vọng lâu" lợp kính như thể lửng lơ giữa không trung. Đấy đúng là tổ con đại bàng.
Hugo cần khoáng đạt, tự do, cần bay bổng. Và Stephanie đã bị lóa mắt trước thiên tài đó, đấng thượng đế đó. Nàng đã nhìn thấy Hugo đẹp trai và quyến rũ như thần tình ái Eros.
Chính để quên ông đi mà nàng tiếp tục làm tình với ông. Vả lại nàng cũng không muốn làm ông phiền lòng. Cả nàng lẫn ông, đều muốn giữ lại trong ký ức quãng thời gian say mê vừa qua, khi kết thúc cũng đẹp như lúc khởi đầu.
Mỗi ngày đến Hauteville, Stephanie càng bớt khao khát Hugo, đồng thời càng tăng thêm niềm gắng bó với André. Những lá thư của chàng mỗi lúc một thêm da diết, mặn nồng. Cuối cùng đến lá thư André trả lời câu nàng hỏi "Tại sao ông lại bảo tôi là người phụ nữ ông khó với tới được?" Chàng đã viết kín bốn trang để nói với Stephanie, đồng thời là nói với bản thân chàng, rằng chàng chỉ là một trung úy không tài sản, sống bằng lương sĩ quan, trong khi nàng lại lạ phu nhân Dytteville, cổ đông của một công ty hàng hải lớn, có lâu đài ở Vendeé và điền trang đang hồi làm ăn phát đạt. Ra thế đấy, Stephanie lẩm bẩm một mình. Chàng hoảng sợ trước tiền bạc của mình! Chàng muốn những người nghèo như chàng! Giá như mình nghèo, hẳn André sẽ ngỏ lời cầu hôn với mình ngay! Nhưng nàng lại giàu và André không dám! Chàng do dự. CHo nên mình đã phải rời khỏi Paris, rời khỏi chàng. Khéo rồ chính ta phải ngỏ lời cầu hôn với chàng mất: "Anh yêu, em yêu anh, chúng ta cưới nhau đi!" Và đột nhiên, Stephanie nhớ lại cái đêm trong gian nhà kho ngoài mặt trận...
Stephanie quyết định về Paris để gặp André và giải tỏa nỗi băn khoăn của chàng. Và nàng sẽ thành Stephanie de Bourdeilles.