Chương 17 ANDRÉ VÀ STÉPHANIE
Con tàu rời cảng Saint Pierre. Nàng biết Hugo đứng trên "vọng lâu" cầm ống nhòm nhìn theo nàng. Nàng cũng ngước mắt lên đó vẫy khăn tay chào tạm biệt. Hôm gặp nhau lần cuối cùng, sau khi làm tình, nàng nói:
- Sau đây vài tháng, em sẽ lại ra với anh. Trong thời gian xa nhau em sẽ viết thư đều cho anh.
- Đừng quên anh, Stephanie - Hugo thì thầm.
- Quên anh sao được? - Nàng trả lời.
Chắc chắn Hugo không nghi ngờ gì nàng. Ông quá tự tin. Nhưng điều đó có gì quan trọng? Stephanie đứng trên boong tàu nhớ lại cặp mắt thù địch của Coelina. Chị ta sung sướng biết bao khi lại được "phục vụ" Hugo như cũ.
Cập bến đất Pháp, Stephanie cảm thấy mình là kẻ chiến thắng. Nàng sẽ cưới André, sẽ được hạnh phúc và cuộc sống của nàng sẽ được yên ổn dễ chịu. Trời đẹp và chuyến đi nghỉ vừa qua làm sức khỏe của nàng tăng lên rõ rệt. Nóng lòng được gặp Andfé, nàng thuê một cỗ xe chở nàng cùng Aimé và Nóemie đến thẳng thị trấn Vire để đáp tàu về Paris.
Về đến nhà, Stephanie ngạc nhiên thấy phòng đầy hoa tươi. Lại thêm một cử chỉ đẹp nữa của bà Francoise, mẹ chồng nàng. Trên bệ lò sưởi có cả tấm ảnh chụp hai con trai của nàng mà lúc trước chưa có.
Không có bông hồng nhung nào...
Có lẽ André chưa dám gửi hoa đến tặng nàng. Stephanie lập tức gọi Nóemie:
- Chuẩn bị ngay nước tắm cho tôi, và chọn tấm áo dài giản dị thôi. Tấm áo nào giản dị nhất ấy, bằng vải sợi to và màu xanh nước biển, kèm theo những thứ phù trợ thích hợp với tấm áo ấy. Aimé, kiếm cho tôi một cỗ xe và bảo đợi tôi ngoài cổng.
1 tiếng đồng hồ sau, cỗ xe đã chạy tới phố Dupleix.
Tim nàng đập dồn dập lúc nàng chạy lên thang gác... Cánh cửa bên trái. Stephanie chưa đến đây lần nào. Nàng đợi một lúc rồi bấm chuông. Niềm sung sướng làm toàn thân nàng run lên.
Stephanie kéo chiếc vòng ở đầu sợi dây. Nhưng không thấy ai trả lời. Sao vậy? Lúc này là 6 giờ chiều, André phải có nhà chứ?
... Nhưng chàng đi vắng.
Stephanie thất vọng khủng khiếp. Nàng đang mong gặp André để được thấy thái độ của chàng và đồng thời cũng muốn thấy mặt chàng cho bõ bao ngày xa cách. Stephanie ngập ngừng. Nên làm thế nào bây giờ? Để lại một dấu vết gì để chàng biết mình đến? Hay ta đi đâu rồi lát nữa quay lại? Hay đứng đây chờ?
Stephanie từ từ bước xuống thang gác, vẫn không quyết định được nên chờ hay nên bỏ đi rồi sẽ quay lại. Bởi nàng rất mong gặp André, ngay bây giờ. Nàng muốn chàng là người đầu tiên nàng gặp và trò chuyện sau khi ở đảo Guernesey về. Nhưng rất có thể André còn khuya mới về... Mà cũng có thể đêm nay chàng không về nhà ngủ. Hay là chàng ở nhà... nhân tình?
Ý nghĩ đó làm tim Stephanie nhói đau. Nàng xuống đường và đột nhiên nhìn thấy André đang đi về phía mình. André không nhận ra nàng ngay vì cách ăn mặc giản dị khác lạ. Stephanie vội vã rẽ vào một cánh cổng, đợi cho André đi qua một lúc lâu rồi mới đến nhà chàng, lên thang gác và giật chuông.
André mở cửa, sững lại nhìn nàng:
- Phu nhân? - André hỏi như chưa tin lại là nàng.
- Vâng, tôi đây! - Nàng dịu dàng nói rồi tiến đến một bước, nhìn thẳng vào mắt André, chờ một cử chỉ của chàng.
André bước đến, khép cửa lại, áp miệng vào miệng nàng, một tay đặt lên vai nàng, một tay ôm ngang lưng nàng, chàng nhắm mắt lại khi hai cặp môi chạm vào nhau. Stephanie nhìn và thấy mặt André tái đi. Chàng hôn nàng như hôn một cánh hoa. Trong dáng điệu từ tốn của chàng có cái gì như nghi lễ tôn giáo. Vậy là hôm nay chàng đã dám ôm một thần tượng. Họ ôm nhau nhẹ nhàng trìu mến. Nhưng rồi tình yêu bùng cháy, André ngấu nghiến miệng nàng như thể kẻ sắp chết đói ngấu nghiến miếng bánh mì.
Rồi André vuốt tóc nàng, ngả đầu lên vai nàng:
- Stephanie...
- Khôn thể nào với tôi được chứ gì? - Nàng mỉm cười thì thầm vào tai André.
- Bà tha lỗi. Tôi yêu bà. Đúng ra tôi không được yêu bà mới phải...
- Tại sao? - Stephanie hỏi bằng giọng rành mạch và dứt khoát. Tại tôi giàu chăng? Tôi nghĩ ông nói đùa, André. Bởi đâu phải là lỗi tại tôi?
- Bà không thể hiểu được đâu...
- Vậy thì xin ông cắt nghĩa cho tôi hiểu.
- Bà vào đây. Xin lỗi là nhà hơi bề bộn.
Căn hộ với những đồ đạc cổ điển này đâu có tồi tệ. Nhưng bây giờ nàng đã hiểu cái gì ngăn cách André với nàng. Gian phòng ờ đây trong nghiêm túc, giản dị, trái ngược với phòng khách của nàng xa hoa, lộng lẫy, Stephanie lập tức thấy ngay những ý nghĩ gì đang cản trở André. Nàng tỏ ra không coi trọng những sự khác biệt bên ngoài, nói sang chuyện khác.
- Tôi về nhà được mấy tiếng đồng hồ rồi.
- Và bà...
- Tôi đến tìm ông ngay, André. Tôi khao khát được gặp ông. Những lá thư của ông làm tôi rất xúc động.
- Stephanie!
- Ta cứ giữ cách xưng hô như thế này mãi - Nàng mỉm cười.
André có vẻ lúng túng trước nụ cười của nàng.
- Bà chưa ăn tối chứ gì?
- Chưa. Tôi chưa kịp nghĩ đến chuyện ăn uống. Nhưng ông có gì mời tôi không?
- Chúng ta có thể...
- Trong nhà hiện có những gì nào?
- Jambon - André ngạc nhiên nói - Thứ jambon tôi nhận được từ quê gửi ra. Nhà tôi bao giờ cũng sẵn thứ đó.
- Có trứng không?
- Có.
Đột nhiên họ trở lại không khí thân tình giữa cô cấp dưỡng Phanie và chàng trung úy bị thương André. Chàng ngạc nhiên:
- Ôi, bà làm tôi bỗng thấy thoải mái - Chàng thì thầm nói - Bà lại xinh đẹp, vui tính như ngày nào, bà thay đổi nhanh thật. Bà đã lại thành cô cấp dưỡng ngoài mặt trận, nuôi nấng và cứu chữa thương binh.
- Anh có rượu vang, fromage, có bánh mì chứ? - Nàng hỏi như thể không nghe thấy câu của André.
- Có. Tất cả những thứ đó đều có.
- Vậy bây giờ anh chạy xuống phố, mua thêm thứ gì đó, tùy anh. Tôi ở nhà chuẩn bị dọn bàn. Anh đừng lo, André. Tôi sẽ tìm được tất cả những thứ cần thiết. Tôi sẽ thái jambon, sẽ làm mọi việc.
- Stephanie!
- Khoan đã... ta nấu ít soup nữa, thưa ông trung úy.
Lát sau, khi André về đến phòng, trên bàn đã đầy đủ hai bộ thìa nĩa và các món ăn đều đã chuẩn bị xong. Họ vui vẻ ngồi vào bàn. Nàng kể André nghe về hòn đảo Guernesey, về chuyện nàng đến thăm nhà văn Victor Hugo tại lâu đài Hauteville của ông trên đảo... Tất nhiên nàng không nói gì về mối tình rồ dại của nàng với Victor Hugo. Nàng kể về những tác phẩm của ông, về bộ tiểu thuyết đồ sộ ông đang viết và đặt tên là "Những người khốn khổ". Nàng kể về Hugo có một bà nhân tình già và hai người thường dạo chơi bên nhau ngoài bãi biển.
Stephanie còn kể về cuộc sống của nàng, đưa dần André vào khung cảnh gia đình nàng. Ăn xong họ dùng café tráng miệng. Stephanie pha còn André xay.
- Stephanie... - Chàng thì thầm - Bà cần phải hiểu - André từ từ đứng dậy, bước đến bên Stephanie, đặt cả hai tay lên hai bàn tay nàng - Tôi yêu bà hơn mọi thứ trên đời, nhưng...
- Nhưng sao?
André im lặng chưa trả lời.
- Nhưng sao, Trung úy André?
- Nhưng tôi không dám cầu hôn với bà, bởi bà sống cuộc sống giàu sang hết mức, trong khi tôi... Bà không thể ngờ tôi nghèo đến mức nào đâu. Nhiều hôm tôi sống thể ngờ tôi nghèo đến mức nào đâu. Nhiều hôm tôi sống hết sức khổ sở. Giữa hai chúng ta sự khác biệt quá lớn.
- Tôi hiểu. Nhưng vừa rồi ông bảo ông yêu tôi hơn mọi thứ trên đời. Đúng thế không nhỉ? Hay là tôi nghe lầm?
- Bà nghe không lầm đâu.
- Chính vì biết như thế nên tôi đến đây, André. Tôi sống và suy nghĩ đơn giản hơn ông tưởng rất nhiều.
- Nhưng sự thật là nếu lập gia đình thì tôi có bổn phận phải đảm bảo một cuộc sống đầy đủ cho vợ, con...
- Cách suy nghĩ đó làm ông do dự. Tôi giàu và về chuyện tiền nong ông khỏi phải lo gì hết...
Stephanie cảm thấy mình đang phải chiến đấu, một cuộc chiến khó khăn để giành lấy tình yêu, để đẩy lùi những quan niệm cổ hủ vẫn còn xâm chiếm đầu óc André.
- Tiền bạc chỉ là chuyện phụ. Nếu ông thật sự yêu tôi...
Cuối cùng nàng đã chiến thắng. André nói:
- Tôi yêu bà chứ, Stephanie... và tôi muốn bà thuộc về tôi. Là vợ tôi, Stephanie... tôi xin cầu hôn với em.
Trào nước mắt, Stephanie nép vào ngực André, như mong đợi được chàng che chở, bảo vệ. André thì thầm:
- Ôi, tình yêu của tôi. Ôi, Stephanie của anh...
Rồi chàng ôm chặt nàng trong vòng tay, ngấu nghiến hôn lên môi nàng. Buông nàng ra, André thì thầm - Mặc ai muốn nói gì về anh thì nói, bởi chỉ cần mình em hiểu là đủ.
- Ôi, André. Anh ngốc lắm - Nàng thì thào. Niềm sung sướng làm nước mắt nàng trào ra không sao ngăn lại được - André, em sung sướng biết chừng nào. Chúng ta sẽ hạnh phúc, vô cùng hạnh phúc.
Họ lại ôm ghì nhau, lại hôn nhau. Rồi họ lại nhì vào mắt nhau để nhận biết nhau đầy đủ hơn. Tình yêu đã đẩy họ lên niềm hạnh phúc diệu kỳ.
10 ngày sau, trong tấm áo dài trắng muốt, Stephanie đứng quan sát khách khứa để nhận biết ấn tượng ban đầu của họ về André de Bourdeilles. Mọi người đều biết Stephanie đã gặp André ở ngoài mặt trận, đã chữa lành vết thương cho chàng, đã cứu sống chàng. Stephanie thấy không cần giấu diếm điều đó và chính vậy lại làm giản dị những lời giới thiệu.
Amélie hiền dịu thấy mến ngay chàng trung úy André thái độ dè dặt và cặp mắt chân thật.
Achille cũng thân mật ngay với André.
Bố chồng Stephanie coi André như một khách dự tiệc và ông thích những câu trả lời rành mạch và chính xác của chàng.
Bà Francoise mẹ chồng nàng thì thấy ngay Stephanie đã mê chàng trung úy trẻ tuổi và bà tán thành mối tình đó. Bà tỏ ra quý mến André và không đợi xong bữa tiệc, đã đề nghị giới thiệu chàng trai đứa cháu nội của bạ André vui vẻ nhận lời và Stephanie âu yếm nhìn chàng hỏi chuyện hai con trai sinh đôi của nàng.
Agnès cũng tỏ thái độ thiện chí với mối tình của Stephanie. Riêng René thì tỏ ra khinh thường André và trò chuyện với chàng bằng giọng trịch thượng của một đại úy kỵ binh với một trung úy bộ bịnh Thấy vậy Stephanie thầm nghĩ "René rõ ràng ghét André".
Nàng nhìn hai người đàn ông đó và so sánh họ với nhau: một là người yêu đầu tiên và một là người yêu hiện giờ của nạng Họ là hai con người trái ngược nhau, René là một sỹ quan quý tộc, đẹp trai, tự tin, trong khi André giản dị, chân thật, khiêm tốn. Cả hai đều có phẩm chất đáng quý. René thì lộ liễu ra ngoài trong khi André thì giấu kín nó bên trong.
Sáng sớm hôm sau, Stephanie đến làm việc ở phố Vivienne như trước kia. Bố chồng nàng mãi mê công việc, như đã quên bẵng bữa tiệc tối hôm qua.
Chiều hôm đó và những ngày tiếp theo, Stephanie hồi hộp theo dõi nhận xét của mọi người đối với André. Nàng thấy các bà, từ Francoise, mẹ chồng nàng, Agnès, Amélie, tất cả đều nói về chàng bằng những từ: duyên dáng, đẹp trai, chân thật.
Điều băn khoăn của nàng về thái độ gia đình chồng về André đã được giải quyết. Bà Francoise rất niềm nở và hai đứa con nàng cũng mau chóng quý mến chàng. Lúc ra về, khi ngồi trong cỗ xe ngựa, Stephanie nép vào người André thì thầm:
- Anh muốn bao giờ chúng mình làm lễ đính hôn?
- Tùy em - André đáp - Có lẽ nên đợi thêm chút thời gian để con em gần gụi anh hơn nữa và anh kết thân với chúng thật sự.
- Như thế này chưa đủ sao?
- Kể ra thì đủ rồi, nhưng anh vẫn thấy sờ sợ thế nào ấy. Trẻ con tinh lắm và chúng ta không dễ gì biết được trong đầu óc chúng nghĩ gì.
Việc tiến hành hôn lễ khá phức tạp. Đơn từ phải được gửi đến nhiều nơi, lấy vài con dấu, nhưng cuối cùng mọi thủ tục đã hoàn thành.
Stephanie làm lễ đính hôn và lễ cưới đơn giản, chỉ mời những người thân nhất, nhưng Amélie không chịu. Chị muốn cuộc hôn lễ này phải linh đình, trọng thể. Stephanie và André đều dòng dõi quý tộc và Amélie đã cùng với chồng thu xếp được cặp vợ chồng chưa cưới này tiếp kiến với đức Vua. Đơn thỉnh cầu được gửi đến quận công Bassano, chánh văn phòng của hoàng đế Napoleon III và quận chúa Essling, chánh văn phòng của hoàng hậu Eugenlie.
Vậy là chỉ còn tám ngày nữa sẽ đến buổi lễ kiến long trọng đó. Một quan chức tùy tùng của nhà Vua giật chuông ngoài cửa ngôi nhà của phu nhân Dytteville, đem đến một lá thư và đợi trả lời ở ngoài phòng khách. Thư có in hình vương huy của vua nước Pháp, đòi Stephanie có mặt ở nhà lúc 16 giờ ngày hôm sau để nhận một lệnh chỉ vô cùng quan trọng. Stephanie xem xong lá thư, bảo Aimé:
- Chắc là có lệnh chỉ liên quan đến cuộc hôn nhân của tôi. Anh nói với họ là tôi sẽ ở nhà vào giờ đó để đợi lệnh.
Lúc Aimé trở vào, anh thấy Stephanie đang lồng lộn trong phòng như con thú trong cũi sắt. Nàng hét lên giận dữ:
- Anh đoán ra chuyện gì không? Hoàng gia có gì để nói với tôi đâu? Tôi đang bận tối mắt tối mũi, vậy mà còn thêm những chuyện rắc rối này nữa! Anh đang nghĩ gì vậy, Aimé?
Nàng hỏi bởi đột nhiên thấy nét mặt André đăm chiêu.
- Tôi không nghĩ gì cả.
- Anh nghĩ gì, đồ con lừa? - Nàng giận dữ giậm mạnh chân xuống đất.
- Tôi có cảm giác phu nhân Amélie de Resmont biết được người nào vào ngày mai sẽ đến đây và nhằm mục đích gì.
Hôm sau, đúng 16 gờ, một triều quan ở hoàng cung Tuileries đến nhà Stephanie, đem tới hai tấm huân chương quận công, một vì những chiến tích ở chiến trường Crimée và một ở Italia. Ông đề nghị nàng đeo những tấm huân chương đó khi vào bệ kiến đức Vua.
Nghe xong, Stephanie sửng sốt:
- Tôi không dám nhận những phần thưởng cao quý này. Tôi có công lao gì đâu? Tôi không xứng đáng...
Viên triều quan không nói gì, chỉ cúi đầu chào. Stephanie tiễn ông ta ra ngoài cửa. Nàng ra hiệu cho Aimé lát nữa vào với nàng. Stephanie mở hộp huân chương và dải đeo. Hai tấm huân chương gợi lại cho nàng bao kỷ niệm ngoài chiến trường: mùi chết chóc, súng đạn, những người bị dịch tả, những tử sĩ trên chiến trường.
Aimé đã bước vào, nhìn nàng:
- Bà chủ có tin gì thế?
- Huân chương! Tôi có công trạng gì đâu? Công trạng là của các sĩ quan, binh lính đã bỏ mạng ngoài chiến trường...
Một nỗi thương cảm trào lên và nàng bỗng òa khóc như thể trút ra bao nỗi hờn tủi đọng lại trong bấy năm qua. Nàng tựa đầu vào ngực Aimé nức nở. Anh để yên cho nàng khóc:
- Bà chủ khóc đi cho nhẹ bớt nỗi lòng.
Khi đã nguôi ngoai, nàng bảo Aimé:
- Anh đón xe đi, ta đến gặp Amélie! Tôi muốn thổ lộ với chị ấy.
Đến biệt thự Resmont, Stephanie chạy thẳng vào gặp Amélie, lấy hai hộp huân chương ra bày lên bàn.
- Chị nghĩ thế nào về chuyện này?
- Đấy là...
- Huân chương, tôi biết. Nhưng tại sao người ta lại ban tặng huân chương cho tôi?
- Stephanie thân mến - Amélie nói bằng giọng trìu mến - Khi Hoàng thượng được tâu trình về cuộc hôn nhân của chị, người ta đã hỏi quận công Rossano về chị. Quận công tâu với Hoàng thượng phu nhân André de Bourdeilles tương lai chính là phu nhân Dytteville! Nghe đâu Hoàng thượng đã reo lên "À, cô Phanie!" Thì ra chuyện về chị đã đến tai Người từ bao giờ. Người bèn yêu cầu xem lại hồ sơ công lao của chị. Những người xung quanh Người hết lời ca ngợi "cô cấp dưỡng Phanie dũng cảm". Kể cả Thống chế Canrobert và Thống chế Mac - Mahon có mặt tại triều lúc đó cũng phụ họa vào thêm. Rồi chồng tôi, anh Achille...
- Cả René de Guinchamp nữa chứ?
- Tất nhiên rồi! Hoàng thượng lấy làm lạ so một nữ chiến binh nhiều công trạng như vậy mà lại chưa được khen thưởng...
- Amélie! Nhưng ta hãy nhìn vào sự thật. Chị thừa biết tôi ra trận là để theo đuổi René, để yêu anh ấy.
- Nhưng rồi chị đã phục vụ rất tốt, cứu chữa thương binh, an ủi người hấp hối. Chị lại ghi nhớ được cách phòng thủ pháo đài Sebastopol, báo cáo tỉ mỉ với Bộ Chỉ huy Chiến dịch...
- Quả có vậy, nhưng những công việc ấy đâu có gì lớn lao?
Nàng nói và cất lại hai tấm huân chương vào hộp.
Ngày Stephanie vào bệ kiến đức Vua và Hoàng hậu đã tới.
8 giờ, cỗ xe chở Stephanie đứng vào dãy xe tiến chầm chậm qua quảng trường Concorde, phố Rivoli, đến hoàng cung Tuilerie. Stephanie và André bước vào gian tiền sảnh rộng thênh thang, đầy những gia nhân mặc chế phục. Hai vợ chồng chưa cưới đi qua hàng rào danh dự đứng bất động như những pho tượng, lên bậc thang lớn để vào gian đại sảnh của cung điện.
Khi mọi người đã đông đủ, hai cánh cửa lớn ở cuối phòng mở ra. Hoàng đế Napoleon III, Hoàng hậu Eugenie cùng các hoàng tử, công chúa, các hoàng thân gần gụi với đức vua và các triều thần thân tín bước vào. Stephanie đeo trên ngực hai tấm bội tinh. Hoàng thượng dừng lại trước nàng. Stephanie cung kính khuỵu gối thi lễ. Vua đưa tay truyền nàng đứng dậy.
- Hình như trẫm đã gặp phu nhân rồi?
- Tâu Hoàng thượng, đúng thế.
- Ta nhớ hôm ở Soferino phu nhân đã đến bệ kiến ta và phu nhân đã bị ngất xỉu?
- Đúng thế, tâu Hoàng thượng.
- Ta đã hỏi thăm về phu nhân và hôm nay ta rất sung sướng được công khai tỏ lời cảm ơn phu nhân về lòng dũng cảm ngoài chiến trường. Eugenie...
- Tâu bệ hạ! - Hoàng hậu tiến lên, nói.
Stephanie lại cung kính khuỵu gối chào. Hoàng hậu Eugenie cũng đưa tay bảo nàng đứng dậy.
- Trẫm muốn giới thiệu với Hoàng hậu phu nhân Dytteville mà trẫm đã kể cho Hậu nghe.
- Quả là Hoàng thượng đã nói với ta về phu nhân - Hoàng hậu Eugenie nói - Ta rất sung sướng được tiếp phu nhân tại hoàng cung và nhân đây tỏ lời khen ngợi phu nhân.
Đức vua quay sang nhìn đám đông:
- Ta mừng cho phu nhân về cuộc hôn nhân với ông Bourdeilles, một trong những sĩ quan xuất sắc của ta.
André tiến lên, cung kính cúi rạp đầu chào. Đức vua nói tiếp:
- Hoàng hậu và trẫm chúc mừng hai khanh.
Nghi lễ giới thiệu bắt đầu. Công chúa Mathilse dừng lại trước mặt Stephanie và André:
- Ta rất mừng được đón tiếp phu nhân và ông Bourdeilles tại nhà riêng của ta trên đại lộ Courcelles.
Rồi đến ngài Công tước Morny dừng lại trước mặt nàng:
- Chào phu nhân. Tôi rất hân hạnh được gặp phu nhân trong ngày đầu tiên phu nhân đeo hai tấm huân chương cao quý này. Liệu tôi có hy vọng được phu nhân nhảy với tôi một bản nhạc như hôm ở lâu đài Fermondy không?
- Chào ngài Công tước! - Nàng thì thầm nói, trong lòng nghĩ "Mình sắp phải báo cáo đây".
- Cảm ơn phu nhân.
Thái độ niềm nở và tôn trọng của các thành viên hoàng gia đối với phu nhân Dytteville khiến toàn bộ khách khứa chú ý đến nàng. Mọi người đều muốn thấy mặt nàng và chào hỏi nàng.
Trong đại sảnh Hội đồng tướng lĩnh, dàn nhạc do nhạc sĩ Strauss chỉ huy mở đầu một bản nhạc dạo, rồi tối vũ khai mạc bằng một bản đối vũ nghi thức. Stephanie khâm phục nhan sắc siêu đẳng và thái độ quý phái hết sức của hoàng hậu Eugenie. Mái tóc hoàng hậu được quấn hờ hững, cài bằng hai trâm to bằng vàng gắn kim cương. Tấm áo trắng muốt của bà ôm lấy thân hình với những đường cong tuyệt mỹ.
Vua và hoàng hậu nhảy điệu nhạc mở đầu. Sau đó Stephanie nép trong vòng tay công tước Morny nhảy điệu waltz.
- Phu nhân thân mến! Chắc phu nhân ngạc nhiên thấy tôi im lặng trong thời gian qua?
- Tôi vẫn ngóng đợi Ngài! Nhưng Ngài đã dặn tôi không được đến biệt thự của Ngài.
- Tôi không dám cho xe đến đón bởi sợ làm phật lòng phu nhân. Tôi biết thời gian qua phu nhân rất bận và tôi biết cuộc bệ kiến của phu nhân hôm nay tại hoàng cung là...
Cặp mắt công tước nhìn nàng lạnh lùng và nghiêm khắc.
- Là không thể tránh được - Stephanie đỡ lời Ngài.
- Sức khỏe phu nhân tốt chứ?
- Thời gian nghỉ ngoài đảo đã nâng sức khỏe tôi lên bội phần - Stephanie cười đáp.
- Phu nhân thấy nhiệm vụ tôi giao như thế là xong chứ? Ông ta nhất định không chịu thay đổi ý kiến chứ?
- Ông ta không chịu về Paris. Ông ta yêu hòn đảo và việc lưu đày làm ông ta tăng thêm vinh quang. Tôi có thể khẳng định với ngài một điều: trong tập sách "Những người khốn khổ" sẽ không có một câu nào đụng đến nhà nước vương quyền. Điều đó tôi xin đảm bảo.
- Phu nhân đảm bảo?
- Đồng thời tôi cũng tin chắc tác phẩm đó sẽ gây dư luận vang động và trở thành bất hu, thưa ngài Công tước. Hugo là một thiên tài. Ông ta hoàn toàn đúng như Ngài nhận định và đã cho tôi biết.
- Bà phục tài ông ta?
- Hoàn toàn.
- Tôi tin chắc thế nào ông ta cũng tán tỉnh bà.
- Đúng thế - Stephanie mỉm cười - Tán tỉnh mạnh mẽ, nhưng không đạt kết quả.
- Tôi cũng tin là như thế. Than ôi, bà là loại phụ nữ độc ác biết chừng nào. Nhưng xin phép bà cho tôi được nói rằng tất cả nam giới ở đây, kể cả tôi, đều ghen với chàng trung úy trẻ tuổi kia đã chinh phục được trái tim bà.
Điệu waltz kết thúc. Hai người chào nhau rồi Stephanie lần đầu tiên nhảy với André. Họ nhìn nhau không nói gì rồi chia tay nhau. Trước mặt vua và hoàng hậu, không đôi nào được giữ nhau đến hai điệu nhảy.
Các điệu nhảy polka, waltz tiếp nối nhau. Những bộ quân phục sĩ quan, triều quan sang trọng quấn quýt với những tà váy phồng của các công nương mệnh phụ.
Đúng nửa đêm, dàn nhạc ngừng chơi. Vua, hoàng hậu cùng những người tháp tùng rời khỏi bục đi xuống vòng quanh gian tiền sảnh gặp gỡ mọi người. Tất cả đứng thành hai hành trên lối đi của nhà vua. Các bà các cô cố nghển cổ hy vọng được vua và hoàng hậu chú ý, nhìn họ hoặc ban cho họ một lời. Hoàng thượng nhìn thấy Stephanie đứng ở hàng ba bên cạnh André de Bourdeilles. Ngài dừng lại. Đám khách giãn ra để khỏi tránh luồng mắt vua.
- Trẫm hy vọng tối hôm nay phu nhân dễ chịu. Trẫm tỏ lời chúc mừng Trung úy. Ông đã làm nhiều người phải ghen đấy.
Hoàng hậu Eugenie nở nụ cười niềm nở hơn lần trước. Vua và hoàng hậu đi tiếp. Sau khi đi trọn một vòng, hai vị dừng lại trước cánh cổng thông sang gian phòng của đệ nhất tổng đài. Vua Napoléon III đưa mắt một lượt chào đám khách khứa, hoàng hậu Eugenie cũng khuỵu gối xuống chào mọi người. Tấm váy phồng của bà tạo thành một hình tròn rất đẹp.
Cánh cửa đã khép lại. Dàn nhạc tiếp tục chơi. Bây giờ mọi người được phép nhảy liên tục với một đối tượng. Stephanie chỉ nhảy với André. Chàng nhảy không giỏi nhưng nàng sung sướng được dẫn dắt chàng, trong khi tỏ ra như mình bị chàng dẫn dắt. Cặp mắt họ cũng như đôi chân và tấm thân họ, nhịp nhàng với nhau một cách tuyệt vời.
Rời khỏi hoàng cung Tuileries, lúc ngồi trên xe, Stephanie nép người vào chàng thì thầm:
- André! André! Em sung sướng quá! Tối vũ hội đêm nay đúng là không thể nào quên. Hai tấm huân chương lúc trước em thấy quá nặng, bây giờ lại nhẹ bổng. Em đó khủng khiếp, còn anh?
- Anh cũng hơi đói.
- Em vẫn còn chóng mặt do nhảy nhiều quá.
- Và nghe thấy nhiều lời ca ngợi nữa chứ. Hôm nay em được mọi người coi là hoa khôi của đêm hội đấy. Em đẹp tuyệt vời.
- Em đẹp là vì anh, André, chỉ để một mình anh nhìn thôi - Nàng nói và chìa môi cho chàng.
Nàng nhìn thấy miệng André bên trên miệng mình, cặp môi cong, đỏ thắm, ướt như một trái cây. Hàm răng chàng trắng muốt. Nàng hít hơi thở của chàng, nghe trái tim mình đập mạnh và thấy hai cánh tay chàng ôm ghì mình. Nàng nhắm mắt lại thì thầm:
- André...
- Stephanie... Stephanie... - Giọng chàng chìm vào một cái hôn thắm thiết.