Chương 18 RENÉ ĐAU KHỔ
Stephanie khoác tay chồng ra khỏi nhà thờ Saint Thomas d'Aquin. Lễ cưới đã xong. Có mặt cả đức Vua. Hoàng hậu không đến được, cử công chúa Anna Marat đến thay.
Stephanie thu xếp lịch công việc của hai vợ chồng để họ có nhiều thời gian bên nhau. Cuộc sống thật hạnh phúc. Khó có đôi nào sánh bằng. Sang mùa xuân, Stephanie có thai. Nàng nghỉ ba tuần liền tại lâu đài Chaulonnier với André. Khi chàng phải tiếp tục làm việc, nàng đến sống ở lâu đài Fermondy với hai vợ chồng Resmont: Achille và Amélie. Hai vợ chồng nàng gặp nhau mỗi tuần một lần vào Chúa nhật. Lâu đài Fermondy gần Paris nên André có điều kiện lui tới dễ dàng.
Ngày tháng trôi qua. Lá vàng bắt đầu rụng. Đã sang cuối tháng 8. Một buổi sáng Stephanie thấy mặt Amélie đăm chiêu. Chị đang lo nghĩ gì đó. Khi nghe hỏi, Amélie thú thật mới nhận được lá thư của Agnès.
- Thì đã sao?
- Tôi mời chị ấy đến đây...
- Vậy chị còn lo ngại chuyện gì?
Amélie không trả lời, chỉ cúi đầu xuống. Stephanie ngạc nhiên hỏi:
- Cả René cùng đi với vợ chứ gì?
- Đúng thế - Amélie trả lời rất khẽ.
Stephanie bèn cầm cả hai bàn tay bạn:
- Vậy có gì chị phải lo, Amélie? Chị thấy rõ tôi và André hòa thuận hạnh phúc. Chị không phải lo chuyện gì hết.
- Tôi sợ... cái lâu đài này...
- Sợ những kỷ niệm chứ gì? Chị nghĩ tôi đã gặp René tại đây và những kỷ niệm xưa có thể trở về? Đừng, đừng lo. Bây giờ tôi đâu còn như xưa? Tôi đã có chồng, một người tôi yêu. Chị đừng ngại gì hết. Bao giờ họ đến?
- Họ đang đợi tôi trả lời.
Vài ngày sau, vợ chồng René và Agnès đến. Stephanie không ngờ gặp René tại đây lại khiến nàng bàng hoàng như thế. Thì ra Amélie lo là có lý. Chính tại đây nàng và René đã gặp nhau lần đầu và tình yêu "sét đánh" đã dẫn họ đến chuỗi thời gian hạnh phúc. Không chỉ René mà cả Stephanie cũng không sao quên được những kỷ niệm đó. Nàng bắt gặp René nhiều lần đứng thẫn thờ nhìn khung cửa sổ gian phòng nàng đã ở đó hoặc chân cầu thang lớn, nơi chàng và nàng lần đầu tiên gặp nhau.
Sáng hôm sau, lúc Stephanie chuẩn bị cuộc dạo chơi buổi sáng với hai con trai của nàng và bé Quille con của Amélie thì René xuất hiện trên đỉnh cầu thang lớn.
- Phu nhân có cho phép tôi cùng đi với phu nhân không? - René hỏi.
Chàng mặc quân phục sĩ quan, đúng hệt như hôm hai người lần đầu gặp nhau. Bao kỷ niệm xa xưa bỗng vụt trở lại. Stephanie lặng đi. Ba đứa trẻ nghe thấy thế vỗ tay reo hò thích thú. Chúng mến René và rất muốn có chàng cùng đi. René tự hào về vẻ điển trai của mình, từ từ bước xuống thang gác. Stephanie thấy rõ cặp đùi của chàng chuyện động trong hai ống quần. Nàng nhìn René và như xuyên thấu áo quần bên ngoài, thấy rõ tấm thân chắc nịch, cân đối của chàng bên trong.
Nàng chưa kịp trả lời thì René đã đến sát bên nàng, âu yếm nâng bàn tay nàng lên, đặt một cái hôn. Stephanie rùng mình, cố lấy giọng điềm tĩnh nói:
- Chúng tôi, cả các cháu lẫn tôi đều rất vui thấy ông bà đến lâu đài. Tuy nhiên nếu ông định đi dạo với chúng ta thì phải đi tất cả các buổi sáng.
- Tôi xin tuân theo mọi mệnh lệnh của phu nhân.
Lúc họ đi ngang qua dãy nhà ngan, Aimé xuất hiện tay cầm sợi dây buộc cổ con chó Colosse, một con chó bergie to lớn và hung hãn, nhưng lại rất hiền lành với mấy đứa trẻ và Stephanie.
Con chó chồm lên sủa ầm ĩ.
- Khôn nào, Colosse! Nằm xuống.
Con chó ngoan ngoãn nghe lời. Nàng bước tới vuốt ve con chó, đưa bàn tay cho nó liếm. Nàng nói với René:
- Ông cũng chìa bàn tay ra.
René tuân theo, chìa bàn tay. Con cho ngập ngừng. Nàng nói:
- Bạn ta đấy!
Con chó bèn nhìn René, đánh hơi chàng rồi thè lưỡi liếm bàn tay chàng.
- Tốt lắm! Bây giờ đứng lên, Colosse!
René mỉm cười:
- Phu nhân có tài chinh phục mọi thứ.
- Con chó khôn lắm.
Nàng nói tiếp với con Colosse:
- Đi dạo.
Con chó chạy đến chỗ ba đứa trẻ và họ ra khỏi cổng lâu đài. Họ đi chầm chậm. Đột nhiên René nói rất khẽ:
- Tôi rất đau khổ, Stephanie!
Nàng không quay đầu lại, làm như không nghe thấy, kêu lên:
- Quille! Không được chạy nhanh như thế, cháu sẽ ngã đấy!
Bé Quille đứng lại chờ Armand, Charles và con Colosse.
- Tôi rất đau khổ, Stephanie - René nhắc lại.
- Tại sao, thưa ông Guinchamp?
- Hãy gọi tôi là René và đừng xưng hô long trọng nữa. Ở đây không có ai.
- Agnès là một phụ nữ tuyệt vời. Chị ấy có phẩm chất hết sức quý giá.
- Tôi biết. Nhưng cô ấy sợ có thai, lúc nào cũng lẩn tránh. Trong khi em đã có hai đứa và sắp có thêm đứa thứ ba...
Họ im lặng.
- Agnès cũng có thai đấy chứ. Nhưng không may...
- Hai lần có thai rồi nhưng đều sảy. Các bác sĩ bảo cô ấy không sinh con được. Agnès đúng là người bạn đời tuyệt vời! Anh không thể chê trách cô ấy điểm nào được. Nhưng... Em hiểu anh định nói gì chứ, Stephanie?
Stephanie im lặng. René nói tiếp:
- Stephanie! Anh không thể quên em. Lúc nào anh cũng nghĩ đến em, mơ thấy em.
- Tôi thì quên anh rồi, René. Tôi không còn nghĩ đến anh nữa. Tôi yêu chồng tôi hiện giờ. Tôi yêu anh ấy ban ngày, yêu anh ấy ban đêm, anh hiểu chứ? Ban đêm tôi còn yêu André hơn cả ban ngày. Anh thừa biết rồi. Tôi cần ân ái, và André làm cho tôi thỏa mãn.
- Cậu ta làm tình giỏi hơn anh à?
- Đấy đúng là câu hỏi của đàn ông. Thật ra chẳng nên đặt câu hỏi như thế. Nhưng anh đã hỏi, tôi xin trả lời. Đúng! André làm tình giỏi hơn anh bởi tôi yêu anh ấy và chỉ nghĩ đến anh ấy. Còn anh, anh chưa bao giờ thật sự vì ai. Anh chỉ nghĩ đến bản thân anh. Còn André nghĩ đến tôi, mong muốn làm cho tôi sung sướng. Bây giờ tôi mới hiểu ra nhiều vấn đề. Khi anh yêu tôi, anh gợi lên ở tôi lòng thèm khát, thật ra anh chỉ nghĩ đến anh. Mãi khi tôi lấy Armand và bây giờ lấy André, tôi mới hiểu rằng tôi không cần đến anh. Với tôi anh không còn tồn tại nữa.
René nắm bàn tay Stephanie, kéo nàng quay đầu về phía chàng, hỏi giọng phũ phàng:
- Cô đi Italia làm gì?
- Để gặp anh.
- Vậy là cô yêu tôi!
- Đúng, bấy giờ tôi yêu anh, tôi muốn được gặp anh, được ân ái với anh.
- Tôi tin là như thế - René nói bằng giọng tự tin và hãnh diện.
Stephanie nhìn mặt René và thấy chàng vô cùng đẹp trai. Nàng bình thản nói:
- Nhưng sang đó tôi gặp André và yêu anh ấy. Bay giờ ta chỉ nên giữ tình bạn.
- Em có thể quên hết mọi thứ sao, Stephanie?
- Quên thì không, nhưng tôi không ân hận gì hết. Quan hệ giữa anh và tôi chỉ còn là những kỷ niệm của dĩ vãng, tôi đã khóa kỹ nó trong đáy hòm. Tôi yêu André và anh ấy là tất cả đối với tôi.
Aimé đánh xe đến gặp họ để chở hai bé Charles và Armand về cho Nóemie. Chị trông trẻ thì đón bé Quille về phòng trẻ. Stephanie cùng René quay về nhà. Mọi người đã đợi họ trong phòng ăn để điểm tâm. Lúc nhà bếp bưng hoa quả lên, Stephanie quay sang Agnès:
- Chị có thích cái tên con trai là Maurice không?
- Có - Agnès ngạc nhiên.
- Bởi tôi đặt tên con trai sắp tới của tôi là Maurice và tôi sẽ rất sung sướng nếu chị nhận làm mẹ đỡ đầu của nó.
- Stephanie! Chị thật đáng mến. Tôi rất sung sướng được làm mẹ đỡ đầu của cháu. Tôi không ngờ lại có được niềm vinh dự ấy.
- Tôi đã nghĩ chuyện này từ lâu - Stephanie nói - Nếu tôi chẳng may không còn ở đây nữa, chị sẽ thay tôi làm mẹ nó. Nếu Achille bằng lòng, anh ấy sẽ là cha đỡ đầu của con tôi và sẽ trông nom nó.
- Xin sẵn sàng, Stephanie. Tôi rất vui được làm cha đỡ đầu con thứ ba của cô - Achille vui vẻ nói - Nhưng...
- Nếu nó là gái chứ gì? André và tôi đã định sẽ đặt tên nó là Valentine. Nhưng tôi tin lần này sẽ sinh con trai, là Maurice chứ không phải là Valentine.
Bé Maurice de Bourdeilles ra đời ngày 21 tháng 12 năm 1860. Hoàng hậu gửi tặng cháu tấm lắc được Đức Giáo hoàng ban phước. Agnès gắn tấm lắc quý giá ấy vào một sợi dây chuyền bằng hổ phách mà chị đã tìm chọn kỹ càng. Theo mê tín thì hổ phách tránh cho trẻ không bị sài vặt.