← Quay lại trang sách

Chương 19 CHIẾN TRANH MEXICO

Bên cạnh André, sống vì chồng và chàng cũng sống vì vợ, Stephanie cảm thấy trong thời gian mới cưới họ vô cùng hạnh phúc. Tuy nhiên chẳng bao lâu nàng vẫn trở lại bản chất của nàng, với Stephanie de Boisnaudin. Một phụ nữ hoạt bát, năng động, ưa mạo hiểm, ham đấu tranh, luôn muốn làm một thứ gì đó để sống đầy đủ nhất.

Đối với André, nàng có tình yêu, tình yêu trọn vẹn, André là người tình nàng thấy mặt tất cả các buổi tối, ân ái tất cả các ban đêm, một người tình quan tâm đến nàng, đoán được những nhu cầu vợ và cố gắng thỏa mãn các nhu cầu đó.

Thường buổi sáng, khi rời nhau để ra khỏi giường, Stephanie thầm thì sung sướng:

- Hẹn đến tối, anh yêu.

Nhiều lúc, nỗi sung sướng trào lên, nàng nằm sấp áp người lên người chàng, áp môi vào môi chàng, thì thào:

- Hẹn tối nay, anh lực lưỡng của em, tình yêu say đắm của em.

Biết tính vợ, André ghì chặt nàng như muốn làm nàng nghẹt thở rồi mới buông ra, đứng dậy mặc quần áo đến sở chỉ huy quân sự.

Stephanie biết nhiều mặt hoạt động kinh doanh của công ty Dytteville, nhưng nàng chỉ biết thông qua bố chồng. Nhiều tháng nay Stephanie có cảm giác là nàng còn chưa nắm được việc kinh doanh của công ty ở phố Vivienne. Đôi lần nàng ngỏ ý muốn biết thì ông Georges, bố chồng nàng bảo "Con cứ yên tâm, công việc kinh doanh của chúng ta đang tiến triển tốt". Nhưng một lần nàng đến Sở Địa chính thành phố Paris thì phát hiện ra những bất động sản của công ty đang bị công ty khác lấn át dữ dội. Nàng chợt hiểu bố chồng đã cố thủ và không còn đủ sức theo kịp thời đại. Trong khi đó Hyppolyte quá hời hợt và non nớt. Giá Armand còn sống thì không thể có tình trạng như thế này.

Stephanie vội vã nắm lấy toàn bộ công việc. Điều đầu tiên nàng chợt nhận ra là phải tìm một sản phẩm mới để nàng nắm chắc nó. Nàng nghĩ đến chocolate và café, đến chất quinine tiết ra từ vỏ cây quinquina, đến chất ether và chloroferme dùng trong chiến tranh Crimée và chiến tranh Italia. Cuối cùng nàng nghĩ đến kền là thứ đảo Nouvelle - Caledonia có rất nhiều. Tân Caledonie! Tại đó nàng sở hữu khá nhiều đất đai và hầm mỏ. Kền! Kền! Stephanie cảm thấy mình đã phát hiện ra một thứ gì sẽ đem lại tiền bạc như nước.

Stephanie đem chuyện này ra bàn với bố chồng. Ông Georges hoàn toàn tán thành. Ông không ngờ con dâu lại năng động đến như vậy. Nói đến những vùng đất xa xôi là nói đến gỗ quý, kền, tàu bè, biển, đến những chuyến đi dài ngày.

Vì nàng không thể rời Paris, tốt nhất là nàng đến gặp viên chủ nhà băng cỡ lớn Vaudiere và thông qua ông ta tiếp xúc với những người khác.

Trong thời gian qua, Aimé và Noémie đã thiết lập quan hệ gần gũi và Nóemie sinh được một đứa con trai bụ bẫm, đặt tên là Joseph. Chuyện rắc rối bắt đầu nảy sinh khi Aimé tuyên bố đứa con anh phải được nuôi và dạy tại quê nhà ở Vendée giống như anh, vợ anh và cả bà chủ nữa.

- Không. Phải để nó ở đây, và cả những đứa con sau này của hai anh chị nữa - Stephanie nói gần như ra lệnh.

- Không, thưa bà chủ - Aimé không chịu - Tôi không muốn con tôi nhiễm lối sống xa hoa ở đây.

Stephanie cáu gắt ầm lên cũng vẫn không lay chuyển được ý chí của Aimé. Noémie đành chuẩn bị đem con về quê Vendeé để giao cho ông bà ngoại của nó nuôi dạy. Nhân dịp này, Stephanie cũng về quê kiểm tra công việc của điền trang và lâu đài của nàng.

Đến nơi hôm trước, 8 giờ sáng hôm sau Stephanie đã thấy viên quản lý Eugène đợi ngoài thềm. Nàng cùng bác ta không nói một lời, đi thẳng ra trại lợn. Nàng rất hài lòng thấy trại bố trí chu đáo và đàn lợn tăng nhanh.

- Tôi rất vui, bác Eugène ạ. Chiều nay chúng tôi sẽ đi Fontenay. Tôi muốn bác làm cho tôi bản kê khai thật nhanh.

Tối hôm đó nàng đi nằm với tâm trạng phấn khởi. Mọi công việc đều chạy, cả ở Paris, cả ở đây. Và nàng nghĩ đến André, thì thầm vào chỗ trống bên cạnh "Mong chóng đến ngày gặp lại anh, anh yêu!" Sau mấy ngày kiểm tra và vạch ra những hướng phát triển cho điền trang ở Vendee, Stephanie trở về Paris. Về đến nơi nàng thấy yêu chồng hơn nhiều. Ban ngày nàng vẫn là một phụ nữ năng động, thông minh, kiên quyết, nhưng ban đêm nàng biến thành người đàn bà thụ động, sung sướng hưởng niềm khoái lạc được chồng ôm ấp. André không ngờ vợ mình lại hích "cam chịu" đàn ông như vậy.

Đầu mùa đông nàng nhận được tin cậu Faverolle của nàng qua đời, người cậu đã từ đứa cháu vì không chịu sống theo đường đàn ông vạch ra. Stephanie bỗng được thừa hưởng một số lớn cổ phiếu của công ty kênh đào Suez. Thoạt đầu nàng coi thường, nhưng mẹ chồng nàng, bà Francoise cho biết sau khi kênh Suez được khai thông, tàu thuyền không phải đi vòng châu Phi nữa, những cổ phần của công ty sẽ tăng lên rất nhiều.

Lấy cớ được hưởng số gia tài thừa kế một cách bất ngờ đó, Stephanie cấp một số vốn cho vợ chồng Aimé. Và nàng chia một số cho André. Stephanie hoàn toàn hạnh phúc. Giới tài chính và kinh doanh rất kính nể nàng.

Tháng 5, dân Paris được biết người Anh và người Tây Ban Nha trong tháng 12 và tháng giêng đã đưa quân lên đất Mexico, tranh chấp quyền lợi với Pháp tại đó. Cuộc xung đột được mệnh danh là "Sự kiện Mexico". Stephanie rất lo lắng cho một cuộc chiến tranh sẽ lại nổ ra. Nàng theo dõi báo chí, tự mình xét đoán lấy, hoặc bàn bạc riêng với André. Bởi nàng biết nếu chiến tranh xảy ra, André sẽ tình nguyện ra trận, chàng đang khao khát vinh quang.

Khác với mọi lần trước, nàn cũng không hỏi đến tình hình ở Achille và René. Trong khi André sùng bái đức Vua thì Achille và René không tán thành đường lối đối ngoại "mạo hiểm" của Napoléon III. Nhưng đến một buổi tối, André về nhà báo cho vợ biết chàng đã đăng ký tình nguyện sang Mexico.

Hoảng hốt, Stephanie năn nỉ chồng hãy nghĩ đến bé Mauric. Nhưng André đã quyết tâm và Stephanie biết không thể ngăn được chồng, nếu như chàng biết rõ mọi tin tức.

Stephanie hồi hộp theo dõi cuộc chiến tranh bên kia đại dương. Nàng cảm thấy mình quá bất lực. Nàng không thiết gì việc kinh doanh nữa. Ngày nào nàng cũng mong tin cuộc xung đột quân sự bên đó chấm dứt. Nhưng ngày 15 tháng 6 báo Moniteur đưa tin về thất bại của quân Pháp. Nàng hoảng hốt thấy cuộc chiến tranh Mexico xem chừng kéo dài và vô cùng lo lắng. Nàng nhớ lại cuộc chiến tranh Crimée và thấy như hiện ra trước mắt bao thảm cảnh: nạn dịch tả, những thương binh không được cứu chữa, những xác chết ngổn ngang rên bãi chiến trường, đói, rét, mọi thứ đều thiếu: lương thực, áo quần, thuốc men...

Stephanie thầm nghĩ, mình phải xin bệ kiến Hoàng thượng, xin đức Vua quan tâm đến cuộc sống và những điều kiện của chiến sĩ ngoài chiến trường. Mà lần này trong số chiến sĩ đó có thể có cả André của nàng.

Nhưng Hoàng đế Napoléon III rất bận và rất khó xin được bệ kiến Ngài. Hoàng hậu Eugénie thì môi tuần chỉ nhận tiếp khách có một ngày. Stephanie chưa kịp thảo đơn tâu xin được gặp thì một hôm Agnès bảo nàng:

- Tôi vừa nghe một tin khiến tôi rất buồn. Trong mùa hè năm nay, chúng ta sẽ gửi sang Mexico 25,000 quân sĩ. Họ sẽ phải sống ở một vùng đất hết sức nóng nực. Trời Mexico quanh năm như thiêu đốt, trong khi trang bị quân đội của chúng ta lại ít ỏi...

Trong khi Agnès nói, Stephanie không nghe thấy gì hết, tai nàng ù lên và nàng chỉ nghĩ đến cánh đồng Dobroudja, thời tiết khắc nghiệt nơi đó và bệnh dịch tả... Và nàng chợt nhớ đến câu nhận xét của Aimé "Cuộc chiến tranh Mexico là một cuộc chiến tranh của Hoàng hậu Eugénie!".

Hôm sau Stephanie gửi đơn xin gặp Hoàng hậu. Nàng thầm nghĩ "Phụ nữ dễ thông cảm nhau! Đây là chiến tranh, tất Hoàng hậu sẽ hiểu đó là thế nào!"

Hai tuần sau, Stephanie nhận được giấy mời của Hoàng hậu. Nàng đến Hoàng cung và được dẫn vào phòng tiếp khách phụ. Lát sau, cửa sang phòng tiếp khách chính mở ra. Đột nhiên Stephanie thấy hết tầm trách nhiệm của bước đi này. Vậy ra nàng chưa biết gì về công việc chuẩn bị cho cuộc chiến tranh, về những ý đồ của Hoàng thượng và Bộ Chỉ huy Tối cao. Nàng sẽ nói gì với Hoàng hậu. Cánh cửa phòng khách xanh lam đã mở. Một tiếng nói vọng ra:

- Mời phu nhân Bourdeilles!

Nàng bước lên, cố giữ cho tim khỏi đập mạnh. Nàng khuỵu chân cung kính chào lần thứ nhất, lần thứ hai rồi lần thứ ba. Tiếng Hoàng hậu Eugénie dịu dàng cất lên:

- Ta hài lòng được thấy phu nhân có mặt tại đây. Ta có thể làm gì giúp phu nhân được đây?

- Tâu Lệnh bà, tôi muốn tâu trình với Người về chiến tranh.

- Về chiến tranh? - Hoàng hậu đưa mắt nhìn về phía các mệnh phụ tháp tùng. Họ đều có vẻ ngạc nhiên. Hoàng hậu nói tiếp - Phu nhân đứng lên. Phu nhân hãy nói rõ hơn ta nghe. Về chiến tranh nghĩa là sao?

- Tâu Lệnh bà, tôi đã được chứng kiến bao nhiêu người chết.

- Hoàng thượng và ta đều biết phu nhân dũng cảm như thế nào ngoài chiến trường trong hai cuộc chiến ranh vừa qua. Phu nhân lại từng bị bắt làm tù binh và giam trong pháo đài Sebastopol, đã phải chịu bao gian nan, khổ ải. Và phu nhân đã tìm cách trốn ra được, trở về với đội ngũ.

- Vâng, đúng thế, tâu Lệnh bà.

Hoàng hậu Eugénie có vẻ lúng túng, chưa biết nên xử trí ra sao.

- Vậy hôm nay phu nhân đến gặp ta có điều gì cần yêu cầu ta?

Stephanie hoảng hốt. Nhưng nàng trấn tĩnh được và nói một hơi:

- Tôi tâu với lệnh bà điều lo lắng của tôi. Tại chiến trường Mexico, cái nóng sẽ nung đốt và cần làm cách nào để ngăn ngừa được bệnh dịch lan tràn. Cần có biện pháp để chiến binh ta ở ngoài đó có đủ lương thực thực phẩm, thuốc men, người chữa trị và thuyền bè đến đúng lúc để không bỏ sót lại thương bệnh binh nào.

Stephanie thấy hoàng hậu Eugènie nhún vai và những ngón tay bà quặp chặt vào tay vịn ghế. Stephanie chợt hiểu chỉ qua một câu vừa rồi, nàng đã lên án toàn bộ khâu tổ chức chiến tranh của Đức vua. Vậy là mình lỡ lời. Mình sắp bị Hoàng hậu quát cho một trận và tống cổ ra ngoài. Nàng vội vã nói khẽ:

- Tâu Lệnh bà, in Lệnh bà rộng lượng tha tội. Tôi rất khao khát được bệ kiến Hoàng thượng. Nhưng hôm nay tôi quỳ dưới chân Lệnh bà để tâu với Lệnh bà những nỗi băn khoăn của tôi. Tôi xin tâu Lệnh bà rằng chiến tranh không phải là những bản báo cáo. Tôi đã mắt thấy tai nghe mọi thứ. Tôi chẳng có gì khác ngoài rượu mạnh để rửa các vết thương. Chúng tôi không có phương tiện gì để sơ tán thương binh. Chỉ có 10 cái cáng trong khi cần hàng ngàn cái. Chỉ có hai cỗ xe chuyên chở trong lúc lẽ ra cần hàng trăm cỗ. Hàng ngàn hàng vạn con người chịu đựng thương tích bệnh tật trên những tấm nệm rơm bẩn thiu...

Stephanie thấy toàn thân như bốc lửa, giọng nàng nghẹn lại:

- Tôi ao ước Hoàng thượng và Hoàng hậu hiểu được tình trạng thiếu thôn đến mức thảm hại các phương tiện... Đây, cổ tôi hiện đang đeo kỷ vật của Pompette, một nữ cấp dưỡng dũng cảm đã hy sinh trên pháo đài Malakoff.

Stephanie giật chiếc lắc cổ hình Đức mẹ Đồng trinh đeo ở cổ chìa ra cho Hoàng hậu. Bà đưa tay, nâng nàng đứng lên rồi đỡ tấm lắc. Hoàng hậu nói:

- HÌnh Đức mẹ Đồng trinh! - Bà làm dấu thánh - Ta cầu nguyện Chúa ban sự yên tĩnh cho linh hồn người đàn bà ấy trên thiên đường.

Hoàng hậu đưa tấm lắc trả lại cho Stephanie.

- Tâu Lệnh bà, với người đàn bà, người bạn thân thiết đó của tôi, thế là đã yên. Mong linh hồn chị ấy được yên ổn nơi đất Chúa. Nhưng còn bao nhiêu người khác... cần...

- Ta sẽ tâu với Hoàng thượng - Hoàng hậu ngắt lời Stephanie - Điều phu nhân tâu với ta làm ta sửng sốt...

"Sửng sốt!" Stephanie hoảng hốt nghĩ. Hai chữ đó Hoàng hậu nói ra với ý nghĩ gì vậy? Hoàng hậu nói tiếp:

- Ta rất sung sướng được khẳng định với phu nhân rằng Hoàng thượng lúc nào cũng chăm lo đến điều kiện sinh hoạt và chiến đấu của binh sĩ ngoài chiến trường. Người đã ra lệnh cho bộ chỉ huy ngoài chiến trường à không được để đơn vị quân đội nào phải sống quá tám ngày trên vùng cao nguyên nóng bức của Mexico...

"Tám ngày!" Thiếu mọi điều kiên, thiếu mọi phương tiện tối thiểu để chống đỡ thời tiết khắc nghiệt thì chỉ tám ngày cũng đủ đánh gục những tấm thân cường tráng nhất. Mà đâu phải chỉ có tám ngày? Stephanie vẫn lắng nghe Hoàng hậu nói tiếp.

- Hoàng thượng và ta yêu quý các chiến sĩ không kém gì phu nhân và lo lắng không kém gì phu nhân. Ta sẽ tâu ngay với Hoàng thượng về những điều phu nhân nhắc nhở...

Stephanie thầm nghĩ "Mình nói thêm làm gì nữa? Hoàng hậu sẽ không hiểu được gì hết. Và đây đâu phải lỗi của Người".

Nàng ngước mắt lên, nhìn một lượt các mệnh phụ tháp tùng vị nữ chúa. Trông họ ngoan ngoãn và ngu ngốc làm sao! "Vậy là ta có nói thêm chắc cũng chẳng ích gì. ta phải nghĩ cách khác thôi".

Nàng quỳ xuống cảm ơn Hoàng hậu rồi xin cáo lui. Hoàng hậu mỉm cười gật đầu. Một mệnh phụ đưa nàng ra ngoài...

André xưa nay tán thành mọi hành động của vợ, nhưng lần này rất ngạc nhiên trước sự táo tợn của nàng. Chàng cầm tay vợ, kéo lại gần, ôm nàng âu yếm nói:

- Anh rất hiểu tấm lòng của em, nhưng anh không tin em bệ kiến Hoàng hậu lại có tác dụng gì. Chiến tranh là như vậy và vì vinh quang của Tổ quốc, chúng ta sẵn sàng chịu đựng mọi khó khăn gian khổ, kể cả hy sinh. Tuy nhiên Hoàng hậu sẽ tâu lại với Hoàng thượng. Điều đó thì anh tin hơn, bởi Hoàng hậu Eugenie vốn là người có ý thức bổn phận rất cao. Bà đã hứa với em thì bà sẽ làm.

- Thật không, André? Anh tin là như thế chứ? - Stephanie khẽ hỏi - Ôi, nếu vậy thì em cũng còn đôi chút hy vọng.

- Em đúng là đáng quý, Stephanie! Và điều em tâu với Hoàng hậu là chính xác. Chỉ có điều...

Tuy André chưa nói hết câu, nhưng Stephanie hiểu được ý chàng.

Sau đấy hoàng gia không tiếp riêng Stephanie lần nào nữa. Nhưng hai vợ chồng nàng nhận được thiếp mời đến dự dạ hội trong hoàng cung Tuileries. Trong thiếp, ngài chánh văn phòng của Đức vua còn nó rõ rằng hai vợ chồng André và Stephanie được bố trí trong đội ngũ nhảy bản đối vũ long trọng đầu tiên.

Tối hôm vũ hội, khi Hoàng đế Napoléon III cùng Hoàng hâu Eugénie từ gian phòng của Đệ nhất Tổng đài bước ra gian đại sảnh, Ngài dừng lại trước mặt Stephanie, mắt nhìn soi mói vào phần ngực hở ra ở cổ áo của nàng, chìa tay cho nàng.

- Trẫm rất cảm động nghe Hoàng hậu nói lại về những điều Stephanie lo lắng cho các chiến sĩ của chúng ta. Đây cũng là những điều trẫm ngày đêm lo lắng.

Hoàng hậu khẽ gật đầu, ý bảo Stephanie rằng "Thấy không, ta đã truyền đạt những lời của phu nhân lên Hoàng thượng!"

- Trẫm đang nghĩ đến khanh - Hoàng thượng quay sang André.

Stephanie rùng mình. Mấy tiếng từ miệng Đức vua thốt ra như mũi dao đâm thấu tim nàng. Stephanie bỗng linh cảm trước một mối nguy hiểm đang đe dọa nàng. Vậy là chuỗi dây xích đã rõ: nàng tâu với Hoàng hậu. Hoàng hậu nói lại với Vua. Vua chú ý đến André. Ôi, André là người nàng hoàn toàn không muốn mất.

- Trẫm đang nghĩ đến khanh!" Chỉ một câu ngắn ngủi đó từ miệng vị Hoàng đế khiến nàng run rẩy. Nhưng Stephanie vội vã tự trấn tĩnh "Cuộc chiến tranh chắc chắn không thể kéo dài. André sẽ không phải ra trận. Chưa đến lượt chàng thì chiến tranh kết thúc rồi. Bởi Hoàng thượng có muốn gì đâu? Ngài chỉ muốn kênh đào Panama, muốn có một kênh đào khác giống như kênh đào Suez!