← Quay lại trang sách

Chương 20 COMPIÈGNE

Giữa lúc Hoàng đế Napoléon III cùng triều thần kéo đến nghỉ tại lâu đài Compiègne là nơi Ngài rất thích, thì một hôm Aimé đem đến cho Stephanie một chiếc phong bì to màu xanh gắn xi và mang huy hiệu của Hoàng cung Tuileries.

"Theo lệnh chỉ của Hoàng thượng, Chánh văn phòng Hoàng cung xin hân hạnh báo ông và bà Bourdeilles biết hai vị được mời đến nghỉ tại Compiènge sáu ngày, từ 14 đến 21 tháng 11. Yêu cầu phúc đáp, ký tên: Quận công Bassano".

Stephanie đưa tấm thiếp cho chồng:

- Vậy là Hoàng thượng mời em đến bệ kiến Người!

André sửa lại câu nói của nàng:

- Đây là thiếp mời hai ông bà Bourdeilles.

- Thì cũng vậy thôi! - Stephanie hét lên, bởi lòng nàng trào lên bao niềm hy vọng - Anh gọi Nóemie cho em và bảo Aimé đóng ngựa vào xe. Em phải đến gặp Amélie hỏi kinh nghiệm của chị ấy. Năm ngoái hai vợ chồng chị ấy cũng được mời đến nghỉ sáu ngày tại Compiègne.

- Em nên đến hỏi chị Agnès thì hơn. Hai vợ chồng René và Agnès năm nào chẳng đến đó.

- Thậm chí mỗi năm đến vài lần, anh nói đúng. Nhưng anh gọi Nóemie cho em mau lên.

Khi Agnès nhìn thấy tấm thiệp màu hồng, chị lẩm bẩm:

- Mừng cho chị, Stephanie! - Nhưng sau khi nhìn kỹ ngày tháng, Agnès nói thêm - Chị có để ý thấy đấy là tuần nào không?

- Có chứ, tuần từ ngày 14 đến ngày 21 tháng 11.

- Đấy là tuần đặc biệt nhất - Agnès nói khẽ - Tuần tưng bừng nhất trong cả năm của cung điện Compiègne. Chị không nhớ à? Ngày thánh Eugénie là ngày 15, cũng là ngày thánh của Hoàng hậu.

- Ôi! - Stephanie thở dài.

- Sao? Chị không thích à?

- Sẽ phải chi tiêu những khoản lớn để may mặc.

- Đúng thế. Nhưng tôi có hai tấm áo choàng mới may chưa mặc lần nào, trong hai tấm đó một có cổ lông thú quý. Tôi xin đưa để chị dùng. Tôi còn đưa chị thêm một số trang sức bằng kim cương và ngọc trai. Cho nên chị sẽ không phải may sắm gì nhiều lắm đâu. Và xin nói là nếu chị gặp khó khăn gì thì cứ cho tôi biết. Hai anh chị được quyền đem theo hai gia nhân, một là hầu phòng của chị và một là đầy tớ của anh André. Aimé và Nóemie lại là vợ chồng, chị đem họ theo hầu càng thuận tiện.

Stephanie mỉm cười biết ơn:

- Tôi không ngại tốn kém đâu. Thật ra chồng tôi chỉ biết một nửa số tiền tôi chi phí. Đấy là vấn đề nhiều lúc làm tôi buồn, tôi thường tránh không kể hết với André.

- Tại sao lại thế? - Agnès giương cặp mắt thơ ngây nhìn bạn.

- Bởi André có thói đa nghi, lại nhiều tự ái. Chồng tôi luôn khổ tâm thấy không đưa được vợ nhiều tiền đủ cho vợ chi phí. Anh ấy còn mặc cảm vì thấy tôi giàu.

- Ôi, giữa vợ chồng với nhau, chuyện tiền bạc đâu có quan trọng gì?

- Khốn, nhưng tính André đã thế rồi, Agnès.

- Thì chồng tôi cũng có tiền bạc gì đâu? René chỉ có đồng lương sĩ quan. Mọi chi phí đều là tiền của tôi - Agnès nói giọng nghiêm trang - Tôi biết tôi không đẹp, không khéo léo. Mẹ René muốn anh ấy lấy tôi chỉ vì tôi giàu - Stephanie ngạc nhiên, không ngờ Agnès tinh ý như thế - Nhưng tôi nghĩ rằng tuy anh ấy không yêu tôi say đắm theo kiểu nam nữ, nhưng anh ấy rất quý tôi và đáp lại tôi rất yêu và biết ơn René đã chịu lấy tôi.

Stephanie nhìn bạn một lúc lâu. Agnès vẻ mặt tươi cười tỏ ra hạnh phúc. Tuy nhiên Stephanie vẫn hỏi giọng tâm tình:

- Chị hạnh phúc chứ, Agnès?

- Rất hạnh phúc. Từ ngày gặp René, tôi chỉ nghĩ đến anh ấy. Tôi sống vì anh ấy. Tôi đã chờ anh ấy suốt bao nhiêu năm trời, tin tưởng chắc anh ấy sẽ lấy tôi. Bây giờ nguyên sự hiện diện của René bên cạnh cũng đủ làm tôi vô cùng hạnh phúc. Chỉ cần nhìn René, nghe anh ấy nói là lòng tôi đã rộn ràng. Ôi, giá tôi có thêm cho anh ấy được đứa con nữa thì tôi hạnh phúc hoàn toàn. Stephanie, chị hãy cầu nguyện giúp tôi, để tôi có một đứa con với René.

- Chị sẽ sinh con, Agnès. Tôi tin như thế, và tôi sẽ cầu nguyện Chúa phù hộ cho chị.

Agnès xúc động nói tiếp:

- Tôi biết trước đây René có yêu một cô gái nhưng cô ấy đã chết. Chồng tôi không bao giờ kể chuyện đó với tôi, nhưng tôi nghe lỏm thấy mẹ anh ấy nói với con trai, lúc René đang điêu trị vết thương tại lâu đài chúng tôi. Hôm ấy tôi đang ngồi lọt thỏm trong ghế bành thì hai mẹ con bước vào. Họ không nhìn thấy tôi. Mẹ anh ấy bảo con trai "Nó đã chết rồi, con còn quyến luyến nó làm gì nữa?" Tôi không muốn nghe lỏm, bèn đứng dậy. Tôi thấy René đầm đìa nước mắt.

- Sau đấy? - Stephanie hỏi, trong lòng xót xa.

- Tôi thấy René gọi tên tôi. Tôi biết lúc đó René đau đớn và bất lực, cần có chỗ dựa dẫm. Mẹ anh ấy nhìn con trai rồi nhìn tôi. Bà nghĩ tôi đã nghe rõ câu bà vừa nói lúc trước. Bà giảng giải cho tôi hiểu, "nó" đây là một con chó. René rất yêu con chó ấy, bây giờ con chó chết rồi. Tôi bỗng linh cảm là anh ấy rất ghét mẹ. Nhìn bộ mặt thảm hại của René, tôi bèn bước đến gần, ôm anh ấy để an ủi. René buông tay bà mẹ, tựa hẳn vào người tôi như để tìm chỗ dựa. Chính hôm ấy, sau khi bà mẹ đi ra, René cầu hôn với tôi.

Bỗng nhiên Agnès nói thêm:

- Chị tha lỗi cho tôi, Stephanie. Tôi đã bắt chị phải nghe chuyện riêng tư trong gia đình tôi.

- Trái lại thì có. Stephanie. Tôi rất thông cảm và biết ơn chị đã tin cậy tôi và thổ lộ ra những chuyện đó. Vả lại chúng ta là bạn bè, chị kể về René và tôi kể chị nghe về André. Hai anh sao mà khác tính nhau thế. Thôi, chiều nay chúng mình còn gặp lại nhau ở nhà Amélie kia mà.

Lúc chui vào xe, Stephanie không nhìn Aimé. Chuyện Agnès kể về René gợi cho nàng biết bao suy nghĩ. Bao kỷ niệm về chiến tranh Crimée trở về. Nàng nghĩ đến René, rồi nghĩ đến Boris. Nàng như còn nghe văng vẳng bên tai giọng nói tha thiết của Boris "Anh yêu em vô cùng, Stephanie!" Bây giờ Boris ở đâu, sống ra sao? Chàng là người duy nhất dám hy sinh mọi thứ, kể cả tính mạng vì Stephanie.

"Anh yêu em vô cùng, Stephanie!" - Câu nói đó văng vẳng bên tai nàng mãi cho đến lúc cỗ xe đậu lại trước cửa nhà nàng. Stephanie đau đớn thầm nghĩ "Hay là Boris không còn sống nữa?"

Viên quan phụ trách lâu đài Compiègne niềm nở đón tiếp hai vợ chồng André và Stephanie Bourdeilles, dẫn họ vào một căn hộ gồm hai phòng đồ đạc sang trọng, toàn kiểu dưới thời vua Louis XIV.

7 giờ tối, toàn thể những khách quý tộc được mời đến cung điện Compiègn đều tập trung trong gian phòng lớn, gọi là "Phòng bản đồ" vì có treo rất nhiều bản đồ vùng rừng Michel. Đột nhiên có tiếng hô:

- Hoàng thượng ngự giá!

Tiếng váy áo sột soạt. Phụ nữ dạt sang một bên. Nam giới dạt sang một bên. Hoàng đế Napoléon III cùng Hoàng hậu Eugénie bước vào. Quận công Bassano và Công chúa Essling giới thiệu với hai vị chúa tể những người khách mà hai ngài chưa biết.

- Ta hy vọng các con của phu nhân vẫn khỏe mạnh? - Hoàng hậu nói với Stephanie.

- Trẫm sung sướng được tiếp khanh tại cung điện này - Hoàng thượng nói với André.

Phần giới thiệu đã xong, đoàn người, đi đầu là Hoàng đế và Hoàng hậu, kéo sang phòng ăn. Được xếp ngồi đối diện với Đức vua, Stephanie thấy Ngài chốc chốc lại nhìn nàng. Stephanie lâu nay quên bẵng, không nghĩ đến cuộc chiến tranh ở Mexico, nhưng hôm nay nhìn thấy Đức vua, nàng lại trào lên niềm hy vọng được tâu với Hoàng đế về những băn khoăn của mình.

Stephanie hy vọng nhà vua sẽ tiếp chuyện nàng, hỏi ý kiến nàng một cách giản dị thân tình như giữa hai người lính. Nàng để ý thấy nhà vua nhìn nàng hơi mỉm cười rồi quay mặt đi. Stephanie càng ôm hy vọng sẽ được Ngài cho bệ kiến riêng.

Bữa ăn kết thúc, cả đoàn người đứng dậy đi sang phòng tráng miệng, uống cafe. Miệng tươi cười, Hoàng đế Napoléon III thoải mái như một người quý tộc bình thường, trò chuyện thân mật với mọi người, khen những phụ nữ đẹp và những bộ quần áo may cắt khéo. Một cách tình cờ Ngài bước đến gần Stephanie. Đám khách giãn ra.

- Trẫm sung sướng được tiếp phu nhân tại Michel, phu nhân thân mến. Xin phu nhân cho phép trẫm được nói rằng cuộc gặp lần này làm trẫm vui hơn mọi cuộc gặp trước với phu nhân.

- Tôi còn nhớ rõ những lần bệ kiến trước, tâu Bệ hạ.

- Phu nhân có thích đồng quê, rừng núi, săn bắn không?

Nàng ngập ngừng chưa biết trả lời ra sao.

- Không à? - Đức vua ngạc nhiên - Nhưng phu nhân cũng thích đi dạo ngoài trời chứ?

- Tâu bệ hạ, vâng - Nàng sung sướng nghĩ sẽ tâu với Hoàng đế những điều nàng ôm ấp.

Vua Napoléon III gật đầu, nhìn những tấm huân chương nàng đeo trên ngực, nhìn cổ áo nàng khoét rộng để lộ làn da trắng muốt. Rồi độ nhiên Ngài nghiêm giọng nói:

- Trẫm rất ngạc nhiên và xúc động khi nghe Hoàng hậu thuật lại những lời phu nhân hôm ở Hoàng cung Tuileries.

Hai người lúc này đứng đối diện nhau. Các vị khách kín đáo lui ra. André còn đang hút thuốc trong phòng hút. Stephanie đợi nghe Đức vua nói "Chúng ta còn sẽ nói tiếp chuyện đó, phu nhân nghĩ sao?" Nhưng Ngài lại không nói vậy, mà chỉ mỉm cười tiếp:

- Trẫm hy vọng những ngày phu nhân ở đây sẽ dễ chịu.

- Tâu bệ hạ, thiếp coi đây là kỷ niệm đẹp nhất trên đời.

- Phu nhân sẽ còn nhiều kỷ niệm khác tại đây cũng lý thú nữa.

Đức vua đi tiếp với nụ cười bí hiểm trên môi. Và Stephanie lại tiếp chuyện với những người khác hâm mộ nàng. 10 giờ, nhạc sĩ Waldteufel ngồi vào đàn piano. Tiếng nhạc nổi lên và những cặp nhảy đầu tiên bắt đầu quay cuồng trong điệu waltz. 12 giờ đêm, Hoàng đế Napoléon III và Hoàng hậu Eugénie cáo lui, để đám khách ơ lại hoàn toàn tự do tiêu khiển.

- Một buổi tối tuyệt vời! - Stephanie nép vào người chồng thì thầm - Hoàng thượng đã bắt chuyện với em. Em tin Ngài sẽ còn tiếp chuyện em nữa.

- Rất có thể, em yêu của anh, nhưng... em là một trong mấy phụ nữ đẹp nhất đêm nay, Hoàng thượng đã nhận thấy như thế.

- Anh nhận thấy à?

- Lúc ngồi ăn, Người chốc chốc lại ngắm em.

- Anh điên rồi, André - Stephanie cười vang - Em yêu anh. Em hạnh phúc. Anh hãy ôm em thật chặt vào. Chặt nữa.

André ôm chặt vợ và đặt cặp môi lên môi nàng, mắt nhìn thẳng vào mắt nàng thì thầm:

- Nếu em phản bội anh, dù với Đức vua đi nữa, anh sẽ giết em.

- Anh yêu em đến thế kia à?

- Yêu đến mức có thể giết em được.

André ghì chặt như muốn làm Stephanie ngạt thở. Rồi đột nhiên chàng buông vợ, vẻ mặt đau khổ. Stephanie định lắc chuông gọi Nóemie. André vùng lên lại ôm nàng vào vòng tay, thì thầm:

- Không, không! Tối hôm nay đã có quá nhiều người, cả đàn ông lẫn đàn bà nhìn em, ngắm em...

Rồi chàng ôm ghì lấy vợ, hôn tới tấp lên mặt, gáy, cổ nàng, giọng chàng khản đặc lại:

- Không cần Nóemie! Hôm nay anh sẽ tự tay cởi áo quần cho em.

Lúc André ôm vợ để cởi thắt lưng nàng, Stephanie tựa đầu vào hõm vai của chồng rồi thò tay cởi thắt lưng cho chồng. Trong lúc André cởi khuy áo cho nàng, nàng cởi khuy áo cho chàng.

Hôm sau là lễ thánh Eugénie, Hoàng hậu tiếp toàn thể khách khứa trong phòng khách lớn. Thái tử Louloub đọc bài chúc mừng mẹ, rồi khách khứa lần lượt đến cung kính cúi chào và chúc sức khỏe bà.

Từ mấy hôm trước, khắp các địa phương trong nước Pháp cũng như nhiều quốc gia trên thế giới điện và hoa tới tấp gửi đến chúc mừng Hoàng hậu. Hoa chất đầy phòng ngủ của bà. Giờ ăn nhẹ, khi Stephanie còn đang trò chuyện với đám khách nữ giới về thời trang, về gia đình, con cái, về văn chương nghệ thuật, nàng đã bắt đầu thấy ngán.

Nàng thầm nghĩ "Ngồi mãi với các bà vô công rỗi nghề để nói những chuyện phù phiếm ngán lắm rồi. Mình sẽ dạo chơi ra ngoài".

Nghĩ thế, câu chuyện của nàng trở nên nhạt nhẽo. Nàng nghĩ đến Đức vua, tự nhủ thầm "Mình phải tâu với Hoàng thượng, cho dù Ngài không muốn nghe, bổn phận của mình là phải nói".

9 giờ tối, sau bữa ăn là lúc Stephanie bắt gặp nhiều lần Đức vua nhìn mình, cuộc bắn pháo hoa ngoài vườn bắt đầu. Stephanie hy vọng Hoàng thượng sẽ vời nàng vào gặp riêng, nhưng không thấy gì. Ngài không đến gần nàng mà chỉ mỉm cười từ xa. Ngài chỉ trò chuyện với đám khách nữ. Họ đang khao khát cầu cạnh Đức vua, để xin một đặc ân hoặc để ngủ với Ngài.

Khi vua và hoàng hậu rời đám vũ hội, toàn bộ khách khứa kéo nhau ra đoàn xe để đến thăm lâu đài Pierrefonds, một lâu đài cổ xưa đã được trùng tu lại. Nhà văn Prosper Merimée dẫn đường và giải đáp mọi câu hỏi của khách tham quan.

Stephanie khoác tay André, chăm chú nghe những lời giới thiệu. Nàng ít quan tâm đến lịch sử, đến những thứ gì cổ kính, nhưng được dạo chơi ngoài trời, được ở bên André, nàng thấy sung sướng. Nàng vuốt ve gáy chàng. Đột nhiên nàng cảm thấy như có ai nhìn mình. Nàng ngoái đầu lại, thấy Đức vua cùng Quận công Bacciochi. Nàng linh cảm hai người đó đang bình phẩm về nàng, nàng đã nghe nói Bacciochi là người chuyên dắt gái cho vua và nàng tin rằng hai người nói với nhau không ngoài chuyện đó. Nàng cũng nghe đồn vua Napoléon III là người dâm dục, làm tình không biết chán và với không biết bao nhiêu người đẹp trong triều.

Trong khi nói gì đó vào tai Hoàng thượng, Bacciochi nhìn Stephanie chăm chú. Nàng cảm thấy thích thú. Và nàng biết André cũng đã nhìn thấy. Lát sau, Bacciochi đến gần nàng. Ôngta đứng bên trái và Vua đứng bên phải nàng.

- Phu nhân hài lòng về chuyến tham quan này chứ?

- Tâu bệ hạ, thiếp rất hài lòng. Ông Mérimee đúng là một người hướng dẫn tham quan tuyệt vời.

- Trẫm rất mừng thấy phu nhân hài lòng. Trời hôm nay đẹp thật.

- Đẹp tuyệt vời, tâu bệ hạ!

Nàng nói và thầm nghĩ "Vua cũng cũng như mọi đàn ông khác đều giống nhau hết. Thoạt đầu khen trời đẹp, rồi phong cảnh đẹp và cuối cùng là cặp mắt đẹp, vân vân và vân vân... "

André bước đến bên vợ. Mắt chàng hơi cau lại, nhưng chàng trấn tĩnh được cơn ghen.

Đức vua điệu đà nắm bàn tay Stephanie đưa cho André:

- Trẫm trả lại bàn tay này ho khanh. Khanh có thích lâu đài cổ Pierrefonds này không?

- Lâu đài rất đẹp, tâu bệ hạ.

"Vua đã cầm tay ta, đây là bước tấn công đầu tiên. Dứt khoát Hoàng thượng sẽ tiếp riêng ta" - Stephanie thầm nghĩ.

Vua cùng Bacciochi lảng đi.

André không nói gì.

Stephanie biết chồng đang bực tức, nghi ngờ. Rõ ràng André đang nghĩ, Đức vua sẽ... Để trấn an chồng, Stephanie tựa người lên cánh tay chàng và nép sát vào chàng hơn thường lệ. Và trong lúc đi theo đoàn tham quan tiếp tục nghe Mérimee giới thiệu, nàng ôm chặt ngang lưng chồng và nhịp bước theo chàng để hai đùi cùng khít chặt vào nhau.

Tối hôm đó, trong lúc vũ hội, Vua Napoléon III mời nàng nhảy. Ngài đặt bàn tay lên ngang eo nàng, nhưng lại đưa bàn tay đó lần xuống mông, xuống háng, xuống đùi nàng, như thể dò xem hình dạng cơ thể nàng. Đồng thời Ngài thì thầm với nàng những câu nói tầm thường:

- Phu nhân nhảy giỏi lắm... Tấm áo của phu nhân đẹp lắm...

Stephanie chỉ thỉnh thoảng liếc trộm vua như thể nàng không quan tâm đến điệu vũ mà đang mãi nghĩ chuyện khác. Nàng nói:

- Tâu Bệ hạ, còn chiến tranh? Còn Mexico?

Khi quận công Bacciochi mời nàng nhảy, Stephanie đã cảnh giác. Nàng thầm nghĩ "Ông này sẽ đi xa hơn đây, thăm dò xem ta có chịu ngủ với Hoàng thượng không đây!"

- Thưa phu nhân thân mến, xin phu nhân cho phép tôi được nói với phu nhân một điều chắc chắn không làm phu nhân ngạc nhiên gì mấy.

- Mời ông.

- Phu nhân là người đẹp nhất trong đêm vũ hội.

- Đấy cũng là nhận xét của chồng tôi, thưa quận công! Tôi có điểm yếu là chỉ tin vào những điều chồng tôi nói. Tôi chỉ coi trọng những gì chồng tôi nghĩ về tôi.

- Xin phu nhân cho phép được nói rằng chúng tôi rất ghen với ông André Bourdeilles.

- Nhất định tôi sẽ nói lại điều này với chồng tôi, thưa Ngài. Tôi không giấu chồng tôi điều gì bao giờ. Tôi hy vọng nghe được câu nhận xét trên của quận công, chồng tôi rất sung sướng. Bao giờ tôi cũng kể lại với chồng tôi tất cả những gì người khác nói với tôi. Do đấy chồng tôi tin cậy tôi y hệt tôi tin cậy ông ấy.

Stephanie đã dùng những câu trên để báo cho "người dắt gái" biết "chủ nhân" của ông ta đừng hy vọng gì chiếm đoạt được thân xác nàng.

Sang ngày thứ tư, trời đổ mưa rào, không ai đi đâu được.

Họ nhân dịp đó nghỉ ngơi trong phòng riêng. Hoàng hậu Eugénie chơi bài và chọn ông Loulongeon đứng về phe bà. Phu nhân Metternich thì chơi trò "thợ xay bột", mỗi người cố dùng răng cắn một chiếc nhẫn đặt trong hậu bột cách nào để mũi không dính bột. Đám sĩ quan thì tranh luận về dải trang trí trên quân phục của lính Bắc Phi và cấp dưỡng của họ màu gì.

Một sĩ quan nói:

- Còn tùy thuộc trung đoàn nào. Nhiều khi người ta không dùng một màu nhất định mà pha trộn nhiều màu với nhau: xanh lam, đỏ, vàng, trắng...

- Chuyện ấy thì tốt nhất là hỏi ý kiến phu nhân Stephanie de Bourdeilles.

André lập tức về phòng nơi Stephanie nằm nghỉ, nhưng không thấy nàng ở đó. Chàng chạy đi khắp các phòng tìm cũng vẫn không thấy.

- Thử đến chỗ Hoàng thượng xem sao - Hoàng hậu Eugénie đẩy các quân bài ra, đứng phắt dậy.

Lúc bà vào đến phòng chờ trước cửa phòng của Đức vua, bà nhìn thấy quận công Bacciochi đứng canh ngoài cửa. Hoàng hậu hiểu quá rõ thế nghĩa là sao. Bà cau mặt rồi bước nhanh vào. Thái độ cản lại của quận công Bacciochi càng làm tăng thêm nỗi nghi ngờ của hoàng hậu. Ông ta nói:

- Tâu Lệnh bà, Hoàng thượng đang bàn công việc với ngài Hausmann.

- Ông tin chắc là như thế chứ? - Hoàng hậu Eugénie hỏi - Bởi Ngài Hausmann vừa mới chia tay ta xong và hiện đang chơi billiards. Ông cho ta vào.

Bà gạt quận công Bacciochi sang một bên, đẩy cửa bước vào, đi thẳng đến bàn giấy, thấy Hoàng đế Napoléon III và Stephanie đang ngồi hai bên bàn. Bà đứng lại, cặp mắt tóe lửa. Đức vua đứng lên. Stephanie thì khuỵu chân cung kính chào. Hoàng hậu quắc mắt nhìn nàng:

- Phu nhân đứng dậy. Phu nhân làm gì ở đây?

Vua đỡ lời:

- Phu nhân Bourdeilles đang tâu trình với trẫm về những điều khiến phu nhân lo lắng.

- Và bệ hạ đã an ủi theo cách của bệ hạ chứ gì? Phu nhân đã nói gì với ta đây?

- Hoàng thượng cho vời tôi đến bệ kiến và tôi vào phòng giấy của Hoàng thượng.

Eugénie quay sang quát Hoàng đế Napoléon III một câu khiến bà trở thành dân chợ búa, không còn là Hoàng hậu nước Pháp nữa.

- Ngôi nhà ở phố Rue du Bac chưa đủ cho bệ hạ sao? Rồi cả ngôi nhà ở phố Neuilly nữa?

Stephanie thầm nghĩ "Chắc hai ngôi nhà đó là nơi tiếp gái của Vua. Nàng nghe đồn đức vua còn có hàng chục nơi kín đáo kiểu như thế. Ngài luôn thay đổi địa điểm để tránh sự theo dõi của Hoàng hậu". Vua Napoléon IIi là người có nhu cầu tình dục mạnh mẽ, luôn không được thỏa mãn, trong khi Hoàng hậu thì mãi lo những chuyện phù phiếm, không đáp ứng được chồng.

- Eugénie! - Đức vua nói bằng giọng van vỉ - Xin em! Em nghi ngờ oan! Stephanie nhìn hai vợ chồng vua và hoàng hậu. Nàng nghĩ đến nàng và André.

- Lệnh bà nói như vậy là xúc phạm tôi. Hoàng thượng vời tôi đến đây chỉ để hỏi chuyện về cuộc chiến tranh Crimée.

Cơn thịnh nộ của Hoàng hậu bắt đầu dịu xuống thì đột nhiên mớ tóc của Stephanie tuột ra khỏi tấm khăn nàng quấn trên đầu. Thế là cơn thịnh nộ của lệnh bà lại bùng lên.

- Vậy cái gì đây? Hay những câu chuyện về chiến tranh làm cho tóc phu nhân xổ ra?

Không hề bối rối, Stephanie điềm tĩnh sửa lại tóc rồi nhìn thẳng vào mắt Hoàng hậu Eugénie, nói rành rọt:

- Khi Quận công Bacciochi đến tìm tôi, bảo Hoàng thượng đợi tôi trong phòng giấy của Người để nghe tôi tâu trình, tôi đang nằm trên giường. Tôi vội vã mặc quần áo và chải tóc cho nên không quấn được cẩn thận.

- Bà đóng vai kịch giỏi lắm, thưa phu nhân Bourdeilles.

- Tôi không đóng kịch, thưa Lệnh bà.

- Và Bệ hạ cũng chối bay chối biến chứ gì, tậu Bệ hạ?

Lúc này Napoléon III ngồi gục đầu như chó cụp tai. Ngài chỉ là một người đàn ông khốn khổ. Bản năng người phụ nữ mách bào Stephanie rằng không nên để Vua nói câu gì. Tốt nhất là nàng tiến hành cuộc đấu: giữa hai người đàn bà với nhau.

Nàng nói:

- Hoàng thượng hỏi tôi về chiến tranh Crimée. Lệnh bà phải tin tôi, bởi tôi xin thề trên tấm lắc tôi đeo trên cổ mà Lệnh bà đã nhìn thấy hôm Lệnh bà cho tôi bệ kiến lần trước.

Hoàng hậu Eugénie lúng túng, nhìn Stephanie một lúc lâu rồi nói:

- Tôi tin lời phu nhân. Bây giờ phu nhân có thể về phòng.

Stephanie không nhúc nhích. Hoàng hậu Eugénie ngạc nhiên, dịu dàng nhắc lại:

- Phu nhân có thể về được rồi.

Stephanie nghĩ đến André. Chắc lúc này chàng đang tìm mình và chàng đã biếc mình đang ở đây. Đến lúc này mọi người đều biết điều đó và đều nhìn chàng là người chồng mọc sừng. Vì André, vì nàng, vì tình yêu giữa André và nàng, Stephanie thấy phải thoát khỏi các bẫy nàng bị sa vào này. Không ai sẽ còn tin Hoàng thượng và không ai còn tin nàng nữa. Nàng phải làm một cử chỉ nào đó để xóa hết những dư luận đó. Nàng nhìn thẳng vào mắt Hoàng hậu Eugénie như hai phụ nữ bình đẳng, ngang sức.

- Tâu Lệnh bà! Trung úy André de Bourdeilles và tôi yêu nhau thắm thiết. Và xin thú thật với Lệnh bà là chồng tôi rất ghen. Chàng luôn nghi ngờ tôi phản bội. Sự việc ngày hôm nay đến tai mọi người sẽ bị họ hiểu sai lệch, coi chồng tôi là người bị vợ cắm sừng và thành trò cười cho thiên hạ. André de Bourdeiless yêu tôi như tôi yêu chàng. Tôi mạnh dạn đề nghị Lệnh bà hãy xóa cho tôi mọi sự nghi ngờ.

- Phu nhân đòi tôi nói công khai ra chăng? - Hoàng hậu Eugénie kiêu hãnh nói - Phu nhân quên rằng phu nhân đang nói với ai rồi đấy!

Stephanie nói:

- Tôi chỉ đơn giản đề nghị - Nàng trỏ lên mặt giấy - Lệnh bà đọc những gì Hoàng thượng đã ghi bằng chính bàn tay của Người.

Vua Napoléon III đang cầm ba tờ giấy rời trên bàn đưa cho Hoàng hậu. Bà giật lấy bằng cử chỉ giận dữ rồi đọc thấy trên đó những địa danh như Cao nguyên Inkermann, cảng Varna... rồi những con số gạch xóa. Bà nghĩ một lát rồi nói, giọng dứt khoát:

- Thôi được. Ta sẽ cùng với phu nhân.

Thấy Hoàng hậu đi cùng Stephanie vào phòng khách lớn, tất cả mọi người đều quay đầu nhìn.

Hoàng hậu lớn tiếng gọi:

- Ông André de Bourdeilles! Phu nhân vợ ông có một trí nhớ kỳ lạ. Ông xem đây này, bà ấy nhớ cả những con số của các trung đoàn, số thương binh, số tử sĩ ngoài mặt trận và vợ ông nhớ cả nhiều cái tên nữa. Hoàng thượng rất thán phục trí nhớ đó, đâm tôi quên hỏi Người về mẫu dải đính trên quân phục của binh lính Bắc Phi. Bây giờ chúng ta có thể hỏi phu nhân de Bourdeilles. Mời phu nhân ngồi xuống cạnh ta. Và mời cả ông André de Bourdeilles cũng lại đây nữa.

Stephanie bèn nói trước mặt tất cả triều đình về màu của dác dải đính trên quân phục của từng trung đoàn Bắc Phi.

Tối hôm đó khi về phòng riêng, André cầm bàn tay vợ, nói:

- Bây giờ anh cần em nói sự thật!

- Sự thật ư? Rất đơn giản. Anh yêu quý, anh đoán đúng đấy.

- Hoàng thượng muốn ngủ với em?

- Đức Vua cũng chỉ là một người đàn ông. Người đã tán tỉnh em như đã tán tỉnh, gạ gẫm bao nhiêu phụ nữ khác. Nhiều bà nhiều cô đã chấp nhận ngủ với Người. Nhưng em thì nửa đùa nửa thật đẩy Người ra. Em yêu cầu Hoàng thượng ngồi vào sau bàn giấy và ghi những địa anh, những tên người, những con số rồi em bắt đầu kể với Người tất cả những điều em tha thiết muốn tâu. Đúng lúc đó thì Hoàng hậu vào, Lệnh bà làm ầm lên, nghi em ngủ với ông chồng của Lệnh bà. Nhưng cuối cùng bà phải công nhận rằng Hoàng thượng không thể ghi đặc ba trang giấy đồng thời lại cưỡng ép được một người phụ nữ ngồi bên kia bàn giấy.

André im lặng một lúc rồi nói:

- Anh tin lời em... Nhưng khi biết em đang trong đó rồi ngoài cửa lại có thằng cha khốn kiếp Bacciochi... mọi người nhìn anh là thằng chồng bị vợ cắm sừng... Anh rất khổ tâm... Cho mãi đến lúc Hoàng hậu cùng em bước ra khỏi phòng khách và Lệnh bà nói với anh, anh mới yên tâm và nghĩ rằng em bị rơi vào một cái bẫy.

- Đúng thế. Nhưng hôm nay em đã bảo vệ được danh dư của em cũng như của anh.

- Tuy vậy anh vẫn lo. Anh đã thấy em ở Solferino, anh biết mọi người tôn trọng em. Nhưng anh lo, bởi đây lại là Vua!

- Ôi, anh chồng ngốc nghếch của em! - Stephanie ôm đầu André áp vào cặp vú nàng - Anh không phải lo gì hết. Anh không phải nghi ngại gì hết. Em yêu anh, chỉ yêu mình anh. Bây giờ thì anh yên tâm chưa? Ôi, André! Em yêu anh biết chừng nào!