← Quay lại trang sách

Chương 21 PHÁI BỘ SAILLARD

Trong lúc ngủ, Stephanie cong mình lại, nép vào người chồng, tìm hơi ấm ở chồng, nhưng đột nhiên nàng choàng tỉnh dậy. André không ở bên cạnh nàng. Stephanie sực nhớ chàng đã rời Paris cách đây hai ngày. Đã hai đêm nay nàng ngủ một mình, không được ôm chàng và được chàng ôm ấp.

Nàng nhớ lại cách đây ba tuần, hôm ấy André về nhà hớn hở như trẻ con.

- Stephanie! Anh được cử tham gia phái bộ Saillard. Phái bộ hòa bình! Em không phải lo lắng gì hết. Bọn anh sang đó chỉ để đàm phán chuyện rút quân và trả tiền bồi thường.

Stephanie hốt hoảng. Nàng biết sau vụ tán tỉnh nàng không được ở Compiènge, Đức Vua rất uất và bây giờ Người trút nỗi căm thù lên đầu chồng nàng. Sứ bộ Saillard là một mẹo để Đức Vua đẩy chồng nàng vào nơi nguy hiểm. Tuy chiến tranh Mexico đã kết thúc trên thực tế, nhưng đâu phải hai bên đã hoàn toàn vui vẻ.

Tuy chiến tranh Mexico đã kết thúc trên thực tế, nhưng đâu phải hai bên đã hoàn toàn vui vẻ.

Đêm hôm đó, khi André đã giải thích cặn kẽ cho vợ hiểu. Chàng thuật lại buổi bệ kiến Hoàng thượng lúc ban ngày. Chàng được dẫn vào phòng giấy của Đức vua trong Hoàng cung Tuileries. Hoàng thượng đã thân mật vỗ vai chàng, khen ngợi chàng đủ thứ rồi báo chàng biết Người đã sắp xếp chàng vào phái bộ Saillard.

- Chính tay Hoàng thượng đã ghi tên anh vào bản danh sách các thành viên trong phái bộ. Sau đấy các thành viên khác lục tục kéo vào. Hoàng thượng đã đích tân giới thiệu anh với Bá tước Saillard. Bá tước bảo đã nghe thấy danh tiếng anh và rất vui được có anh tham gia phái bộ của ông ta...

Ôi, André ngây thơ đâu có biết đấy là một âm mưu của Đức vua. Từ hôm ở Compiègne về, Stephanie đã hồi hộp lo lắng chờ nhà Vua thi hành một biện pháp nào đó để làm hại chồng nàng. Thì ra bây giờ đây. Nhưng không thể ngăn chặn được, nàng đành giữ kín trong lòng và không nói gì với chồng. Buổi chia tay nàng vẫn tỏ thái độ tin tưởng chàng sẽ trở về đem theo vinh quang và chắc chắn sẽ được thăng cấp.

Để thoát khỏi nỗi cô đơn và lo lắng cho tính mạng chồng, Stephanie lao vào hoạt động kinh doanh sôi động. Ngày nào nàng cũng đến làm việc ở phố Vivienne. Ngoài ra nàng cũng tự bắt mình phải giao du. Ngày nào nàng cũng đến thăm Agnès. Agnès hồi này rất yếu, từ sau lần sinh thứ hai. Trong vòng 2 năm Agnès sinh liền hai con gái đặt tên là Catherine và Juliette. Chính qua Agnès mà Stephanie biết được rằng từ Paris sang Mexico nếu biển lặng cũng phải mất 32 ngày.

Vậy là André đã đi được sáu tuần lễ rồi. Chuyến tàu nào sang đó Stephanie cũng viết thư gửi cho chồng. Tối tối, trước khi đi ngủ, bao giờ nàng cũng lấy lịch ra tính ngày, xem hôm nào sẽ nhận được thư chồng, bởi cũng như nàng, André viết rất đều đặn.

Bây giờ nàng đã có hai đứa con với chàng: Maurice và bé gái Valentine. Nàng viết thư cho chàng là khi chàng về, nàng sẽ sinh thêm đứa con thứ ba cho chàng.

Lá thư đầu tiên André viết lúc rời cảng nước Pháp lên tàu đầy nhớ thương vợ con và có phần bi quan. Nhưng lá thư thứ hai lời lẽ đã khác hẳn. André tỏ ra rất phấn khởi. Vua nước Mexico cùng phái bộ Saillard đóng ở hoàng cung Mexico tại Chapultepec... Một lâu đài đầy đủ tiện nghi và sang trọng... Thư André rất dài, chàng kể về những cánh rừng rậm xanh ngắt, những đồng cỏ mênh mông của xứ Mexico. Stephanie đâu có quan tâm đến những thứ đó.

Rồi André báo tin cuộc đàm phán được chuyển đến Cuernavaca, cung điện mùa hè của vua Maximilen và chàng cũng chưa nhắc đến bao giờ xong việc trở về. Trong tất cả các lá thư André chỉ nói nhiều đến phong cảnh hùng vĩ của đất nước Mexico mà không nói gì đến chiến tranh, trong khi chiến tranh vẫn chưa hoàn toàn chấm dứt.

Biết chồng ở nơi xa chiến trận, nàng không phải lo gì mũi tên hòn đạn cho chàng, nhưng Stephanie vẫn chưa yên âm. Nàng nhớ đến những trái bom của Bá tước Orsini đã suýt giết chết Hoàng đế Napoléon III. Chưa kể bên ấy hiện đang có Tướng Bazaine. Rất có thể ông bắt chàng ra chiến đấu. Thư nào Stephanie cũng viết câu hỏi "Bao giờ anh về? Anh chỉ cần nói áng chừng thôi cũng được, để em yên tâm. Em tính từng ngày mong anh... "

Đã sắp hết tháng 6.

Đám trẻ sắp theo Nóemie đến nghỉ ở lâu đài Chaulonnièrre cùng với Francoise, mẹ chồng trước của nàng.

Aimé ở lại Paris với Stephanie. Nàng kiên quyết không đi đâu trong khi André chưa về. Nàng muốn ở lại ngôi nhà tại Paris để đợi thư chàng và đón chồng trở về.

Rồi nàng nhận được lá thư, sẽ là lá thư cuối cùng của André. Trong thư André viết:

"Anh sắp trở về với em, Stephanie! Sau đây tám ngày phái bộ sẽ nhổ neo. Chuyện ấy là nhất định không thể có sự thay đổi, trì hoãn nào hết. Lúc này anh muốn có đôi cánh! Anh sẵn sàng làm bất cứ thứ gì để về đến Paris thật mau. Anh muốn mình chạy trên mặt nước... "

Tám ngày! André viết lá thư ấy cho đến hôm nay đã được tám ngày. Nghĩa là hôm nay chàng đã ngồi trên tàu và tàu đã nhổ neo. Nàng đến Hoàng cung Tuileries tìm René để hỏi tên con tàu chở phái bộ Saillard về nước nhưng René không biết.

- Về mặt chính thức thì anh không biết gì hết. Nhưng hễ biết được tin gì cụ thể, anh sẽ báo em biết ngay.

Thỉnh thoảng, khi hai người gặp nhau mà không có ai khác, René thường xưng hô thân mật với Stephanie để nhắc nàng rằng chàng chưa quên nàng, vẫn hy vọng nối lại mối tình ngày trước, lại được ôm ấp nàng trong vòng tay, ân ái với nàng như ngày xưa. René không nhắc đến dĩ vãng cũng không phàn nàn gì về sức khỏe của Agnès, không kêu ca mình cô đơn. Nhưng bằng cách xưng hô "anh em", chàng gợi lại cho Stephanie không biết bao nhiêu kỷ niệm giữa họ. Những lúc đó, giọng René trở nên trìu mến, cặp mắt tha thiết và đầy khao khát.

- Xin cảm ơn, thưa ông Guinchamp - Nàng nói - Tôi thử đến cơ quan ngoại giao xem họ có biết không.

- Em muốn anh đi cùng không, Stephanie? Hoàng thượng đang nghỉ dưỡng bệnh bằng nước khoáng ở Vichy. Tuy anh phải trực ở đây nhưng đi đâu một lát vẫn được.

- Cảm ơn. Không cần. Nhờ ông gửi lời tôi thăm hỏi chị Agnès và chúc chị mạnh khỏe. Mai tôi sẽ đến thăm chị ấy, ông làm ơn nói hộ.

Bộ Ngoại giao cho biết có ba con tàu đang giương buồm về phía bờ biển nước Pháp. Phái bộ Saillard chắc ở trên trong ba con tàu ấy. Tàu thứ nhất sẽ cập bến nước Pháp sau đây chừng 10 ngày. Thấy nàng tỏ vẻ ngạc nhiên về sự "ước chừng" không chính xác gì ấy, người ta cho nàng biết Hải quân Bắc canh chừng tất cả tàu thuyền rời khỏi biển Mexico và đôi khi còn giữ lại để khám xét...

Hôm sau và những hôm sau đó, sáng nào Stephanie cũng đến Bộ Ngoại giao và Hoàng cung Tuileries để dò hỏi.

Đúng 10 ngày nay, sáng nào Stephanie cũng đến hỏi René ở đúng cái cửa sổ đó. Và cũng đúng 10 ngày nay, khi Stephanie hỏi, René không ngẩng đâu lên. Cho đến hôm đó, lúc Aimé bước vào nhà, Stephanie chưa kịp hỏi thì anh ta đã nói ngay:

- Bá tước Saillard đã về đến Paris tối hôm qua cùng với một bộ phận của phái bộ - Aimé nói - Bốn thành viên khác của phái bộ trong đó có ông chủ đi chuyến tàu sau... có lẽ thế.

Máu trong huyết quản Stephanie như đông đặc lại. Nỗi kinh hoàng như nghiền nát tim nàng. Nàng thấy nghẹt thở.

- Sao lại "có lẽ thế"? - Nàng run rẩy hỏi.

- Bốn thành viên đó bị bệnh. Xứ Mexico nóng bức nên bốn người đó mắc kiết lỵ, người ta đang lo họ không sống nổi trong một chuyến vượt biển dài ngày như thế.

- Đúng là vất vả, nhưng...

- Bệnh kiết lỵ làm người ta rất mệt, bà chủ đã biết qua hồi chiến tranh Crimée.

Nàng lao đến Aimé, ôm vai anh, lắc mạnh rồi nhìn thẳng vào mắt anh, hét lên:

- Ở Crimée là dịch tả! Người ta nói như thế nào? Anh nói thật đi!

- Ở những nước nhiệt đới, bệnh kết lỵ là bệnh rất phổ biến, nhất là vào mùa này.

- Nói dối! Không phải như thế. Anh nói thật đi, Aimé! Nhưng trước tiên cho tôi biết, anh hỏi ai?

- Ông René de Guinchamp ở Hoàng cung Tuileries. Bá tước Saillard sợ bị lây bệnh nên không cho những người mắc bệnh ngồi cùng tàu với ông ta. Vả lại Bá tước còn sợ đến cảng Saint Naziare, cơ quan kiểm dịch không cho tàu có người mắc bệnh truyền nhiễm cập bến. Ông Bá tước còn nói, để bốn người đó ở lại Mexico có lợi hơn. Thổ dân ở đó có những thứ thuốc lá rất công hiệu.

- Ôi, anh làm tôi sợ quá. Vậy là ta đành đợi đến chuyến tàu sau?

- Đành vậy chứ biết làm sao?

Stephanie túm áo Aimé nhìn thẳng vào mắt anh, cố tìm xem đâu là sự thật. Nhưng Aíme không hề nao núng. Nàng lo lắng "Vậy là sao? Sự thật là thế nào?" Lát sau, một ý nghĩ lóe lên trong óc, nàng thét lên.

- Không phải kiết lỵ mà là sốt vàng da! Và chồng tôi đã chết! Anh không nỡ nói với tôi điều đó! Nhưng ông René de Guinchamp sẽ nói thật với tôi! Ông ấy biết và ông ấy sẽ cho tôi biết sự thật!

- Ông René de Guinchamp sẽ nói với bà chủ đúng như tôi đã nói. Bởi tôi truyền đạt đúng lời của ông René de Guinchamp: ông chủ mắc bệnh kiết lỵ của xứ nóng. Bá tước Siallard cũng sẽ không nói gì hơn với bà chủ.

Nàng quàng tay ôm chặt cổ Aimé. Đấy là chỗ dựa duy nhất của nàng lúc này. Mọi thứ quay cuồng xung quanh nàng. Nàng không có nước mắt để khóc. Chỉ một ý nghĩ len lỏi trong óc nàng: chàng đã chết hoặc sắp chết! Chết tại nơi xa xôi! Nàng ngã đầu lên vai Aimé. Toàn thân nàng mềm nhũn, và nàng từ từ tụt xuống. Aimé còn cảm giác bà chủ anh giống như con tàu đang dần dần chìm xuống đáy biển. Aimé nhấc bổng bà chủ lên, đem về phòng nàng:

- Bà chủ! Bà chủ! - Anh đau đớn gọi.

Stephanie từ từ mở mắt, thều thào:

- Không! Không thể có chuyện ấy được!

Sau một lát, nàng lấy hết nghị lực nói:

- Đóng xe...

- Bà chủ...

- Đóng xe ngay. Tôi muốn đến Hoàng cung Tuileries...

Lát sau, khi bước lên xe, nàng nói:

- Đến biệt thự Lomanais.

Aimé vâng lệnh. René đi vắng. Agnès tiếp nàng. Stephanie nói đau đớn:

- Tôi biết rồi. Anh André đã chết!

- Chết? Vô lý! - Agnès tái mặt ngã phịch xuống ghế.

- Anh René không nói gì với chị sao?

- Không. Tôi tưởng anh André chỉ bị kiết lỵ.

- Sốt vàng! - Bây giờ thì Stephanie đã hoàn toàn tin chắc vào điều dự đoán.

- Nhưng bệnh ấy chữa được. Tại sao chị lại bảo anh ấy chết?

Bỗng nhiên Stephanie giật mình, thầm nghĩ: "Mà đúng. Rất có thể chồng mình còn sống! André còn sống! Mình lầm đấy thôi!"

Nàng ôm hôn Agnès rồi kể huyên thuyên. Nào Aimé đã hiểu lầm câu nói của René. Nào nàng vội hoảng hốt và đoán sai. Nàng bảo sẽ lên tàu...

Đúng lúc đó René về, tươi cười chào Stephanie. Chàng biết chắc André đã chết. Bệnh sốt vàng khó ai có thể qua khỏi. Nhưng chàng không đủ can đảm nói với Stephanie rằng chồng nàng không còn, rằng nàng sẽ không bao giờ gặp lại André...

Stephanie ôm hy vọng. Nhưng chuyến tàu tiếp theo cập bến hôm trước thì hôm sau viên thuyền trưởng đến tìm phu nhân Bourdeilles, báo tin chồng nàng đã chết. Do công lao, Trung úy André de Bourdeilles được phong Thiếu tá và được tặng thưởng huân chương Quang vinh. Hoàng đế đích thân quyết định việc thăng cấp, khen thưởng và đồng thời gửi thư chia buồn đến cho phu nhân Bourdeilles.

Aimé đưa tiễn viên sĩ quan của Hoàng cung ra cửa. Lúc quay vào, anh thấy bà chủ nằm bất động trên thảm trải sàn, người mềm nhũn.