Chương 22 CUỘC SỐNG TIẾP TỤC
Một tháng nay Stephanie nằm trên giường bệnh. Da xanh lướt, gầy còm chỉ còn da bọc xương, đầu cạo trọc, đội chiếc mũ vải, nàng sống thoi thóp. Bác sĩ đã yêu câu nàng phải cắt đi làn tóc vàng óng. Sau khi nghe tin André chết, nàng bị một cơn sốt não và bất tỉnh, trí nhớ hỗn loạn, lầm lẫn lung tung, tên người này nhầm sang tên người kia. Chỉ riêng Aimé là nàng gọi được đúng tên.
Bác sĩ không cho ai đến thăm nàng, ngoài Amélie. Toàn bộ tình hình sức khỏe của nàng đều do chị thông báo với mọi người. Tuy nhiên Stephanie cũng không nhận ra được chị. Đối với nàng, Amélie chỉ là người phụ nữ xa lạ không hề quen biết.
Sau ba tuần lễ Stephanie nằm trên giường bệnh, Amélie nghĩ rằng nếu René đến thăm, chàng có thể gợi lên trong trí nhớ Stephanie được đôi điều. Được bác sĩ chấp thuận René de Guinchamp đến bệnh viện.
Lúc Réne bước vào phòng bệnh, Stephanie quay mặt nhìn chàng một lúc lâu. Sau đấy cặp lông mày nàng nhíu lại, như thể cố lục tìm trong trí nhớ xem đây là người nào. Đột nhiên nàng kéo chăn lên che kín cổ lộ vẻ sợ hãi. Nàng hỏi:
- Ông là ai?
- Tôi là René! René de Guinchamp đây mà, Stephanie!
Nàng nhìn Réne bằng cặp mắt nghi ngờ rồi đột nhiên hoảng hốt thét lên:
- Suzanne... Suzanne... Suzanne...
Hai vợ chồng Aimé và Nóemie vội chạy vào đứng sát bên cạnh nàng trấn an, cho nàng đỡ sợ hãi.
Ámelie đi cùng René ra ngoài.
Stephanie dịu bớt cơn hoảng hốt, lại thở đều đặn. Thế rồi đột nhiên một cơn thần kinh nữa lại bùng lên. Toàn thân nàng run bần bật, chân tay co quắp. Nàng thét lên những tiếng rùng rợn, chen vào những lời không ăn khớp nhau. Áo rách tung, nàng giãy giụa vật lộn với một kẻ thù vô hình nào đó.
Tuần lễ sau, bệnh trạng của Stephanie đỡ hơn. Bác sĩ đã cho phép thêm một số người đến thăm nàng thường xuyên. Ngoài hai vợ chồng René và Agnès, Amélie còn có mẹ chồng cũ của nàng, bà Francoise. Sau hai tháng, những cơn thần kinh của nàng bớt dần. Stephanie bây giờ ngoan ngoãn như đứa trẻ nhỏ. Nàng chịu ăn, chịu uống những gì người ta đem đến cho nàng.
Một đêm Stephanie thức dậy, đăm đăm nhìn vào ngọn đèn đêm tỏa ánh sáng yếu ớt khắp phòng bệnh. Nàng chăm chú nhìn bóng người thon dài nằm ở cạnh giường gần đó. Nàng gọi bằng giọng đã khá bình thường:
- Nóemie, Nóemie... - Thấy Nóemie ngạc nhiên nhìn mình, nàng nhẹ nhàng hỏi - Sao chị lị ngủ trong phòng tôi?
- Bà chủ... ốm.
- À, phải rồi. Tôi có bị ốm thật.
Sau đó nàng lại nhắm mắt thiếp ngủ yên tĩnh.
Hôm sau nữa nhiệt độ nàng trở lại bình thường. Nàng không sốt nữa. Khi Aimé bước vào phòng bệnh, Stephanie chăm chú nhìn anh rất lâu. Nàng uống bát sữa rồi hỏi bằng giọng mệt nhọc:
- Anh đã lo việc đem thi hài chồng tôi về nước chưa?
Aimé vốn có nghị lực, điềm tĩnh đáp:
- Rồi, thưa bà chủ.
- Đến bao giờ mới về đến Paris?
- Tôi không thể nói đích xác.
- À, phải rồi. Bọn phương Bắc lục soát các tàu thuyền...
Mọi khi Stephanie vẫn nằm co quắp nhưng hôm nay nàng đã nằm duỗi thẳng chân tay. Sáng hôm sau thức dậy, nàng lại hỏi Aimé:
- Thi hài chồng tôi sẽ về cùng với thi hài ba thành viên kia chứ?
- Tôi tin là như thế, thưa bà chủ.
- Bao giờ thì về?
- Tôi không biết.
- Anh đi hỏi ông René de Guinchamp xem. Chắc ông ấy biết. Và mời hai vợ chồng ông ấy đến đây với tôi. Tôi muốn gặp cả ông Achille và bà Amélie. Nói với bà Francoise là hãy đến với tôi hàng ngày. Cho tôi cái gương.
Thấy Aimé ngập ngừng, nàng nhắc lại:
- Đưa tôi cái gương.
Aimé lấy gương trên bàn trang điểm đưa Stephanie. Nàng soi gương, tháo mũ vải, đưa tay xoa trên mái đầu trọc lốc, rồi lại đội vào, lần này che kín cả hai tai.
- Anh cầm lấy - Nàng đưa gương cho Aimé - Tôi chưa muốn gặp các con tôi. Tôi không muốn chúng nhìn thấy tôi đầu trọc như thế này. Chúng sẽ sợ.
Trong ngày hôm đó Stephanie không nói thêm một lời nào nhưng cặp mắt nàng đã tỏ ra hiểu biết. Aimé thầm nghĩ có lẽ ban đêm ngủ được, sáng ra tỉnh táo nên bà chủ anh mới nói được ít câu.
Mỗi ngày Stephanie nói nhiều hơn. Nhiều lúc đang nói, không hiểu sao nàng đột nhiên im bặt. Aimé cho rằng tại sức khỏe còn yếu, nói nhiều làm nàng mệt. Nhưng anh cũng thấy rõ bà chủ hết sức cố gắng để dần dần trở lại như ngày trước.
Cuối cùng đến một hôm Stephanie yêu cầu đưa các con nàng đến. Hôm sau chúng đến thăm mẹ, nàng hỏi các con chuyện học hành, giảng giải cho hai đứa lớn sinh đôi và bé Maurice rằng cha nó còn ở lại Mexico nhiều tháng nữa và các con cần luôn nghĩ đến cha. Nàng nhìn bé Valentine rất lâu. Bé được chị giữ trẻ bế. Khi nàng chìa tay đón con, nó khẽ nói:
- Không!
Nàng choáng váng, quay sang nói với bà Francoise:
- Mẹ cho các cháu về nhà ngay hộ con và bảo Aimé vào đây. Một mình anh ta thôi... Con rất mệt. Mẹ tha lỗi...
Khi Aimé vào, anh thấy bà chủ đẫm nước mắt. Nàng nói khẽ:
- Anh thấy không, tôi đã đỡ nhiều rồi. Tôi đã khóc được! Hôm qua tôi muốn khóc mà không khóc được. Vậy là sự sống đang dần trở lại trong tôi.
Nàng im lặng một lúc rồi nói tiếp:
- Từ ngày mai, hằng ngày anh mang báo cho tôi. Bây giờ tôi có thể tiếp bất cứ ai muốn đến thăm. Tôi sẽ trò chuyện với họ theo cách của tôi. Có những chuyện tôi không muốn ai nhắc đến. Tôi cũng không muốn nhìn thấy những bộ mặt thương xót tôi. Còn bây giờ anh ngồi xuống và kể tôi nghe những chuyện gì đã xảy ra trong thời gian tôi ốm... Tôi bị viêm màng não phải không?
- Người ta gọi là cơn sốt não, thưa bà chủ.
- Thì cũng vậy thôi. Tôi cần phải tự kiềm chế. Chỉ với anh tôi mới cảm thấy thoải mái. Anh hãy kể đi, đừng bỏ sót chuyện gì nhé. Đức vua vẫn ở Vichy chứ?
- Hoàng thượng đã về Hoàng cung từ lâu rồi.
- Hôm nay là ngày bao nhiêu nhỉ?
- Ngày...
- Tháng nào? Tháng 7 hay tháng 8?
- Tháng 9, thưa bà chủ. Hôm nay là ngày 7 tháng 9.
- Vậy là tháng 9. Bây giờ anh kể đi.
- Đã xảy ra trận Sadowa.
- Đấy là đâu?
- Nơi quân Phổ đã chiến thắng quân Áo, ngày 3 tháng 9. Trước đó quân Phổ đã thắng quân Italia tại Custozza, cuối tháng 6, ngày 24 hay 25, tôi không nhớ rõ. Hình như ngày 24.
- Chiến tranh Mexico kết thúc rồi chứ?
- Quân Pháp đang rút dần về nước, làm ba đợt.
- Ta sẽ nói đến André sau. Lẽ ra tôi phải chết đi mới đúng, nhưng xem chừng chết cũng không dễ. Vậy là năm nay ta không về quê Vendée được, Aimé.
- Tôi hiểu, thưa bà chủ. Tuy nhiên bà chủ cũng cần thay đổi không khí.
- Tôi biết! Để dưỡng bệnh! Tôi có thể đến lâu đài Chaulonnière, đến Anjou ở nhà gia đình Albamont, đến Picardie ở nhà gia đình Guinchamp. Tôi có quyền lựa chọn, nhưng tôi sẽ đến ở với ông bà Resmont. Lâu đài Fermondy là nơi tôi thích nhất, có Amélie, có bé Quille. Bà Francoise có thể đưa lũ trẻ cùng đến đó. Rồi anh và Nóemie nữa. Nơi đấy lại gần Paris, đúng là nơi lý tưởng. Nhưng trước tiên tôi cần tập đi đã.
Aimé định ngăn lại, nhưng Stephanie gạt tay anh ra:
- Không, để tôi thử đặt chân xuống đất xem sao.
- Tôi đỡ cho bà chủ.
Stephanie đứng lên sàn một cách vất vả, nhưng không đứng vững. Nàng ngồi ngay xuống giường. Nàng nghĩ "Thì ra không đơn giản chút nào việc đứng dậy sau mấy tháng nằm liệt giường. Mình vẫn còn cần có người đỡ, nhưng chỉ ít hôm thôi mình sẽ đi một mình được".
- Anh cho tôi vịn vai anh.
Nàng đè hẳn người lên vai Aimé và lần được đến ghế bành.
- Tôi không thể đi thêm được nữa. Mô hôi ra như tắm rồi.
- Bà chủ nghỉ đi.
- Đưa tôi lọ nước hoa và khăn tay. Trong thời gian tôi nằm đây, chú Hippolyte làm những gì?
Aimé không biết.
- Tôi muốn gặp riêng chú ấy. Sáng mai anh mời chú ấy đến sớm. Chú ấy sẽ ăn điểm tâm với tôi ở đây.
Nàng lại cố bước những bước ngắn, bàn tay bấu chặt vào vai Aimé. Cố không đụng đến người Stephanie, anh để bàn tay phía sau lưng để đề phòng nàng ngã. Nàng lạnh lùng nói:
- Không cần.
Nhìn thẳng vào mắt Aimé, nàng nói thêm:
- Và đừng đem gậy chống đến cho tôi. Tôi sẽ quật nó vào lưng anh đấy.
- Tôi thấy bà chủ đi vững hơn tôi tưởng. Vậy là chúng ta thoát rồi.
Hai chữ "chúng ta" làm nàng cảm động. Một phút yếu đuối, nàng tựa hẳn lên người Aimé và hôn anh. Hai má đều đẫm nước mắt chạm vào nhau.
- Trong vòng tám ngày nữa tôi sẽ tự đi được. Trong tám ngày nữa, anh sẽ chở tôi đến văn phòng công ty ở phố Vivienne. Tôi sẽ xem xét toàn bộ công việc. Sau đây hai tuần lễ chúng ta sẽ rời Paris để đi nghỉ! Tôi muốn anh mua cho tôi rượu bộ quinquina, bordeaux và thịt bò beefsteak loại thật đỏ vào... như chị Pompette và Tuboisquoi vẫn từng rán cho tôi ăn hồi đó.
Mọi việc được tiến hành đúng như nàng đã quyết định. Aimé dặn những người đến thăm Stephanie là không được nhắc đến chuyện tang tóc. Sáng sáng, anh đều đặn đem báo chí vào cho bà chủ và họ khôi phục lại thói quen ngày trước: cùng đọc báo và bình luận tình hình.
- Anh thấy không - Nàng nói, cặp mắt sưng húp và đỏ hoe - Lúc đi ngủ tôi khóc. Trong lúc ngủ tôi cũng khóc! Ban ngày tôi có thể kiềm chế, nhưng đến ngày hôm nay tôi vẫn không muốn ai nhắc đến anh ấy. Ôi, khủng khiếp biết bao! Tôi không thể chịu nổi khi nghĩ rằng mình sẽ không bao giờ được gặp lại André nữa! Và sẽ không bao giờ tôi chịu đựng nỗi ý nghĩ ấy. Tôi oán Thượng đế... Tại sao Thượng đế lại bất công làm vậy?
Chính nỗi oán giận trời đất ấy tạo cho Stephanie nghị lực để vượt mọi khó khăn, trở lại cuộc sống, giúp nàng khô nước mắt, củng cố sức mạnh tâm hồn.
Mùa hè năm ấy Stephanie đến lâu đài Fermondy nghỉ với vợ chồng Resmont. Họ dành riêng cho nàng vãn căn phòng nàng mỗi lần đến đây thường ở, bây giờ được Achille và Amélie gọi là phòng Stephanie. Tại đây nàng tiếp xúc với nhiều khách khứa đến thăm vợ chồng Resmont.
Vợ chồng René và Agne Guinchamp cũng đến nghỉ ở đây một tuần. Stephanie trò chuyện rất nhiều với Agnès và mỗi lần thêm tâm đầu ý hợp. Stephanie gặp lại một René dịu dàng, thông cảm sâu sắc với nỗi bất hạnh của nàng.
Hippolyte cũng đến một lần với vợ chưa cưới và Amélie nhận xét cậu ta vẫn còn mê bà chị dâu. Chỉ cần Stephanie muốn là lập tức nàng sẽ lấy lại danh hiệu "phu nhân Dytteville" ngay. Đầu tháng 11, Stephanie trở lại Paris và lại tiếp tục đọc báo các buổi sáng với Aimé.
Một hôm Aimé trỏ tờ báo nói:
- Ôi, ông Wensborg chết rồi này!
- Wensborg à? Phải rồi, tôi đã gặp ông ta vài lần ở Hoàng cung Tuileries cùng đi với bà vợ. Bà ta trông rất đẹp. Hình như bà ta quá trẻ so với chồng thì phải.
- Bà ta cũng trẻ hơn ông ấy khá nhiều.
- Ông nào?
- René de Guinchamp... Chuyện ấy ai cũng biết.
Aimé định bảo bà chủ rằng: vụ dan díu giữa René và phu nhân Wensborg ai cũng biết, chỉ bà chủ là cố tình không chịu biết. Anh ta nghĩ thế là không đúng. Bởi René kín đáo và chỉ rất ít người biết chuyện chàng dan díu với vị phu nhân trẻ đẹp kia. Nhưng Aimé nói ra điều đó nhằm hạ thấp phẩm giá René trước mặt Stephanie. Bởi anh rất ghét chàng. Mặt khác Aimé muốn ca ngợi André và không muốn bà chủ nhanh chóng quên André.
Anh thích thú thấy Stephanie đỏ mặt và cúi mặt xuống, nấp sau tờ báo mở rộng.