← Quay lại trang sách

Chương 23 CUỘC TRIỂN LÃM NĂM 1867

Stephanie phải trải qua một mùa đông nặng nề. Nàng nghĩ đến André, nhưng đồng thời lại nghĩ đến René. René thì dùng chiến thuật một mặt tỏ ra rất thương xót Stephanie, thông cảm với nỗi đau khổ của nàng, mặt khác nói bóng nói gió để nàng hiểu rằng chàng chỉ quý Agnès như quý một người bạn gái và quan hệ ân ái giữa hai vợ chồng hết sức nhạt nhẽo.

René hoàn toàn không nhắc gì đến Adelaide, vợ góa của Wensborg, nhưng Stephanie dò biết được đôi chút về mối quan hệ lén lút kia, đâm ghen với cô gái trẻ trung và xinh đẹp. Nàng thầm nghĩ "Mình chỉ cần vẫy tay là chàng lao vào mình ngay, bỏ tất cả mọi nhân tình khác. Nhưng mình không thể làm thế vì Agnès, vì mình và cả vì chàng nữa. Mình không thể lao vào một mối tình vụng trộm như vậy!"

Giữa lúc đang bối rối về tình cảm như vậy thì xảy ra cuộc triển lãm quốc tế tại Paris. Công ty Dyttevile sôi động chuẩn bị tham gia vào triển lãm và Stephanie không còn thời giờ nghĩ đến những lúng túng của nàng về mặt tâm hồn. Công ty Dytteville có cả một gian hàng khá lớn trong triển lãm và Stephanie bỏ vào đấy mọi công sức, hy vọng thu hút sự chú ý của giới kinh doanh khắp các nước trên thế giới đến tham quan triển lãm. Stephanie cũng như phần lớn giới kinh doanh Pháp rất tự hào về thành công lớn lao của cuộc triển lãm quốc tế đầu tiên được tổ chức tại Paris, nâng cao uy tín nền kinh tế Pháp trên thị trường thế giới đến mức gần như đỉnh cao nhất.

Họ quên bẵng đi mất là quân Phổ và quân Áo đang tập trung ở biên giới nước Pháp và đe dọa an ninh của Pháp.

Sang tháng 5 cuộc thương lượng diễn ra ở London được coi là thành công lớn của nước Pháp trên trường ngoại giao. Dân Paris nhảy lên sung sướng. Khắp nơi tổ chức hội hè vui chơi ăn mừng. Đến nỗi Rochefort phải viết lên báo rằng "Người ta bảo Paris là cái đầu của nước Pháp, nhưng giờ ở Paris người ta chỉ thấy cái chân" - ý nói đâu đâu cũng vũ hội, cũng nhảy nhót.

Vua chúa các nước lần lượt đến thăm nước Pháp để xem cuộc triển lãm đồ sộ chưa từng có này. Vua Nga cũng đến. Sau khi Ngài đến được hai ngày, Stephanie về nhà, sửng sốt thấy giữa phòng khách bày cả một khu rừng thu nhỏ xanh mướt.

- Thưa bà chủ, phải ba gia nhân mới khiêng được "khu rừng" kia đến đây!

Stephanie nhấc tấm thiếp gài vào những cành lá xanh tươi. Nàng chưa biết nét chữ của chàng nhưng nàng đoán ra đó chính là thiếp cùng quà tặng của chàng. Nàng run lẩy bẩy. Hiện tượng đó không qua được mắt của Aimé.

Nàng lấy tấm thiệp trong phong bì ra đọc:

"Hoàng thân Boris Petrovich Piotsky hân hạnh được gửi lời chào và lòng ngưỡng mộ tới phu nhân André de Bourdeilles, kèm theo lời quả quyết rằng ông ta vẫn chưa quên những kỷ niệm."

- Buồn cười thay! Anh có thể đọc được đây là một trong những tên đao phủ Nga đã hành hạ tôi trong thời gian tôi bị bắt làm tù binh ở pháo đài Sebastopol. Tôi sẽ viết thiếp cảm ơn và mai anh đem đến cho ông ta ở khách sạn Louvre. May mà ông ta để lại địa chỉ trên tấm thiếp.

- Thưa bà chủ, trong những trường hợp như thế này, bao giờ người gửi thiếp chẳng phải để lại địa chỉ.

Vậy là Boris còn sống và là hoàng thân kia đấy, lại đang có mặt ở Paris. Giấu đi nỗi xốn xang trong lòng, Stephanie không nhìn Aimé, chỉ nói:

- Anh đi với tôi vào đây.

Nàng ngồi vào bàn, lấy một tấm thiệp viết:

"Phu nhân André de Bourdeilles xin cảm ơn hoàng thân Boris Petrovich Biotsky về tặng phẩm đẹp tuyệt vời. Xin mời hoàng thân ngày mai quá bộ đến nhà vào giờ bữa ăn nhẹ"

Dưới nàng ký tên "Stephanie" bởi nàng như nghe thấy bên tai tiếng Boris gọi mình, như nhìn thấy cặp mắt chàng, cặp môi chàng, tấm thân trần của chàng. Ký tên xong, nàng thấy mình lỡ lời nhưng không dám viết tấm thiếp khác, bởi Aimé có mặt ngay bên cạnh đang nhìn nàng ra vẻ thản nhiên.

Lúc gắn xi vào phong bì, Stephanie ân hận sao mình lại hẹn "ngày mai" như thể nàng quá nóng lòng muốn gặp chàng, như thể nàng không thể chờ thêm được vài ngày. Một niềm khao khát trào lên trong trí óc Stephanie. "Ngày mai!" - Nàng thấy mình hơi thiếu tế nhị nhưng không ân hận. Aimé mang phong bì đi ngay.

Boris! Bao hình ảnh trở lại trong ký ức Stephanie. Căn phòng giam đã được chàng biến thành phòng tình ái, ấm áp và thân tình, với chiếc đi - văng kiểu phương Đông, những tấm thảm, những chiếc gối, những tấm lông thú quý giá. Boris! Suýt nữa nàng đã sinh một đứa con cho chàng, đứa con bất hợp pháp... Nhưng Pompette đã có lý. Một nữ cấp dưỡng sinh đứa con ngoài giá thú là chuyện thông thường, nhưng Stephanie lại là "phu nhân Dytteville" thì chuyện quá đặc biệt! Mặc dù phu nhân Dytteville lúc đó làm cấp dưỡng cho trung đoàn lính Bắc Phi! Mùi hành cay xè nàng đã phải ngốn mấy kylo liền đến bây giờ nhớ lại Stephanie vẫn còn thấy lợm giọng.

Boris! Nàng nhớ lại hình dáng chàng, vạm vỡ, cân đối trong bộ quân phục sĩ quan Nga thẳng nếp! Stephanie nhớ y nguyên cả dáng đi của chàng và đặc biệt, vẻ cường trán của thân thể chàng lúc chàng đến với nàng để bước vào cuộc ân ái... Nghĩ đến khối cây rừng thu nhỏ chàng cho gia nhân khiêng đến tặng trưa nay. Stephanie thèm được ngắm nó một lần nữa. Nó làm nàng cảm thấy như đang ở bên chàng.

Khắp nhà lặng lẽ. Hai vợ chồng Aimé và Nóemie đã về phòng của họ tận đầu kia hành lang. Từ ngày Stephanie bị bệnh, hai con nàng Maurice và Valentine sống với bà Francoise. Nàng sống ở đây một mình và không ai bắt gặp được nàng. Nàng đốt ngọn đèn và từ từ xuống phòng khách...

Một cái hòm gỗ dài trên mét rưỡi được những bàn tay khéo léo đanh đóng ghép những vỏ cây lên tạo ảo giác như một thân cây lớn, xung quanh là cả một khu rừng nhiệt đới thu nhỏ với những bụi rậm, những cây con và đủ thứ cỏ, hoa dại. Chưa bao giờ Stephanie thấy một thứ kỳ lạ như vậy. Nàng như nhìn thấy cặp mắt của Boris đang chăm chú nhìn, lựa chọn sắp xếp các chi tiết thảo mộc hoang dã ấy...

Sáng hôm sau, ý nghĩ đầu tiên của Stephanie lúc thức giấc là về chàng, Boris, về họ, về hai người với nhau...

May thay tiếng gõ cửa của Aimé cắt đứt dòng suy tưởng của Stephanie. Nàng là ra vẻ bình thản để Aimé khỏi nghi ngờ. Nhưng suốt buổi sáng hôm đó nàng chỉ toàn nghĩ về Boris. Nàng cố dùng những kỷ niệm của André để đánh bạt những kỷ niệm về Boris. Trí óc nàng đâm hỗn độn, những hình ảnh chen lấn nhau, xô đẩy nhau.

Nghĩ đến Boris làm gì? Chỉ vài ngày nữa chàng sẽ rời Paris. Đau khổ vì tình mãi làm gì? Nhớ lại những kỷ niệm xưa ích gì?

Stephanie đợi Boris.

Chàng bước vào. Trên ngực tấm áo quân nhân gắn đầy huân chương. Boris mập lên một chút, già đi một chút nhưng vẫn là Boris của ngày đó, vững vàng trong tuổi 40. Nàng thấy lại được dáng đi mềm mại hơi nhún nhảy của chàng, những điệu bộ, cử chỉ ăn khớp, nhịp nhàng đến mức kỳ lạ. Trong con người Boris, chất đàn ông, chất cường trán kết hợp tài tình với chất dịu dàng. Stephanie sững người đi một chút vì xúc động.

"Tấm thân chàng vãn y hệt ngày đó!" Stephanie thầm nghĩ và đỏ mặt vì bắt gặp mình thầm cởi quần áo chàng ra.

- Hoàng thân không thay đổi chút nào hết, vẫn y hệt ngày đó! Tôi rất sung sướng được gặp lại hoàng thân.

Trên vẻ mặt Boris thoáng hiện lên vẻ thất vọng trước thái độ lịch sự và cách xưng hô có phần nghi thức của nàng. Stephanie nhận ngay ra điều đó. Nàng thấy mình không phải.

- Tôi có thay đổi chút ít - Boris nói khẽ rồi nâng bàn tay nàng, đặt lên đó một cái hôn trìu mến - Còn em, em đẹp hơn trước. Trái tim Boris đã tìm thấy Stephanie, nhưng hoàng thân Boris Petrovich thì xin kính cẩn chào phu nhân Bourdeilles.

- Anh đi với hoàng đế Nga?

- Anh vinh dự được tháp tùng Người, mặc dù không phải quan chức chính thức trong phái đoàn. Vợ anh có chút dòng máu hoàng tộc và rất thân với bà Sophie Troubetskoi.

- Em có biết bà ta. Em được giới thiệu với bà hôm ở Hoàng cung Tuileries. Bà là phu nhân công tước Morny và rất đẹp.

- Đẹp ư?... Và rất Nga nữa chứ!

- Anh nói như vậy ý là sao?

- Không có ý gì hết. Chỉ có điều vợ anh khá giống bà ấy. Em hãy kể về em đi, Stephanie.

Họ im lặng một lúc lâu. Tim Stephanie đập mạnh. Nàng bối rối nói:

- Anh đã tìm được em, có nghĩa là anh đã biết khá nhiều về em.

- Biết sơ qua, chẳng hạn em có hai đứa con sinh đôi và hai đứa nữa. Anh sẽ rất sung sướng nếu được gặp chúng.

- Các con em không sống với em. Nhà ở đây chỉ là một căn hộ. Nhà mẹ chồng em rộng rãi hơn nhiều. Đó là một biệt thự sang trọng và có vườn lớn. Thêm nữa, có chuyện hơi tế nhị: bốn đứa con em không cùng một cha mà em lại không muốn cho chúng xa nhau. Hoặc đem hai đứa trẻ sinh đôi về đây, hoặc để hai đứa con sau đến đó ở với hai anh chúng. Em đành chọn cách thứ hai.

- Em sống cô đơn lắm phải không?

- Không. Em luôn ra ngoài, tiếp xúc với mọi người. Ngoài ra ở cùng nhà với em hiện nay còn có Aimé, bạn thưở nhỏ của anh Charles em, mà em coi phần nào như anh ruột. Aimé làm quản gia cho em. Anh ta và vợ anh ta giúp đỡ em trong mọi công việc. Cả hai đều tận tụy, trung thành và em rất tin họ. Còn anh, anh đến Paris vui vẻ chứ?

- Vui lắm, nhất là...

- Nhất là sao?

- Là Paris có khuôn mặt của em.

- Hôm nào đó anh phải dẫn chị ấy đến dự bữa ăn tối với em. Em sẽ mời thêm một số bạn bè. Được không?

- Được, mặc dù anh bận vô cùng. Nga hoàng sẽ rời Paris vào ngày 11.

- Ngày 11?

Stephanie đỏ mặt. Nàng biết qua giọng nói và thái độ của nàng Boris đã nhìn thấy rõ nỗi buồn là sắp phải xa chàng. Nàng cố nói để lấp đi:

- Anh ở đây ít ngày quá nhỉ? Từ nơi xa xôi như thế mà lại chẳng nán được lâu lâu một chút.

Boris tỏ một cử chỉ, ý nói "Anh biết làm thế nào khác được". Chàng tiến lại gần nàng, nàng lùi xa. Boris thì thầm:

- Em sợ à, Stephanie?

Stephanie đứng lại. Boris đã đến sát bên nàng. Chàng cao hơn nàng hẳn một cái đầu. Cặp mắt, nụ cười chàng đều trìu mến vahời buồn, như thể trách nàng

- Anh đã làm điều gì khiến em phiền lòng bao giờ chưa, Stephanie?

Boris nhẹ nhàng ôm nàng. Stephanie không cưỡng lại. Nàng tự buông thả. Vòng tay Boris khép lại và nàng ngửa đầu. Lúc cặp môi chàng sắp chạm vào cặp môi nàn, Stephanie bỗng quay đi để tránh

- Đừng, em xin anh, Boris

- Em yêu quý. Anh không sao quên được em. Anh vẫn ao ước lấy em, sống suốt đời với em

Vừa nói chàng vừa ghì chặt nàng. Stephanie thấy thân thể chàng đè nặng lên nàng. Nàng nhớ lại những lúc ân ái trong pháo đài Sebastopol, tấm thân chàng cũng đè nặng lên nàng. Cảm giác sung sướng biết bao... Stephanie ngửa mặt để tránh cái hôn và để bộ ngực vạm vỡ của Boris không đè lên ngực nàng. Boris bèn hôn lên cổ nàng và Stephanie nhớ lại cảm giác chàng cũng hôn lên cổ mình như thế này trong những đêm họ nằm trên tấm thảm phương Đông trong "phòng giam" của nàng tại Sebastopol, lúc hai người hoàn toàn khỏa thân. Nàng vừa muốn áp chặt thêm thân thể vào chàng, vừa muốn đẩy chàng ra

- Tại sao em khóc, Stephanie?

Nước mắt ròng ròng trên má nàng nhưng Stephanie không nức nở. Nàng chỉ thở rất dài rồi nhìn chàng

- Em sẽ nói tại sao chúng ta không trở lại chuyện này nữa! Em khóc bởi anh chưa quên em. Em luôn nghĩ đến anh, Boris, vì em yêu anh. Em khóc còn vì vài ngày nữa anh lại đi và em phải xa cách anh hàng vạn dặm đường, chắc gì còn gặp anh trên cõi đời này nữa? Em khóc vì số kiếp không cho em được sống bên anh mãi mãi. Anh đã có vợ. Em hiện đang tự do, nhưng cho dù anh cũng tự do nhưu em, em cũng không thể lấy anh vì em không thể sang sống ở bên Nga như mẹ anh được... Cho nên, dù em yêu anh đến mấy, dù anh yêu em không kém, em đề nghị chúng ta không nói thêm với nhau về những tình cảm ấy. Anh buông em ra và ngồi xuống. Ta dùng bữa nhẹ với nhau và hôm nào đấy anh cùng quận chúa vợ anh đến dự bữa ăn tối với em và một số bạn bè. À, vợ anh biết em không?

- Anh có kể về em cho cô ấy. Em là tù binh nữ duy nhất bị nhốt trong pháo đài Sebastopol

Stephanie mỉm cười buồn bã

- Và em sẽ giới thiệu với bạn bè của em, anh là cai tù của em hồi đó

Nàng lắc chuông. Nhưng không phải chị hầu phòng vào mà là Aimé

- Anh bảo chị Simone bưng bưa ăn nhẹ lên tiếp khách. Thưa ông Boris! Rất tiếc là tôi không có ấm trà samovar

- Vậy phu nhân có ấm trà kiểu Ăng - lê chứ?

- Đúng thế, thưa Hoàng thân

Aimé bước ra, không nhìn Boris, nhưng cặp mắt nông dân của anh đã nhìn thấy hết. Anh biết thái độ thản nhiên Stephaie và thái độ điềm tĩnh của vị khách Nga chỉ là đóng kịch. Aimé ra rồi, Stephanie trìu mến mỉm cười với Boris

- Anh hy vọng chuyện trở về Pháp hồi đó của em không đến nỗi gian nan quá

- Kể ra cũng không dễ dàng, nhưng em đã nhanh chóng trở lại cuộc sống bình thường, công việc kinh doanh, bạn bè giao tiếp...

- Sau đấy đến cuộc chiến tranh Italia...

- Ôi, vậy là anh đã biết hết còn gì?

- Phu nhân công tước Morny là bạn thân của vợ anh và qua phu nhân Morny anh được biết Hoàng đế Napoléon III đã tặng thưởng em về những công lao trong hai cuộc chiến tranh Crimée và Italia

Stephanie bèn kể với chàng về André, về đám cưới giữa họ, về chiến tranh Mexico. Nàng kể tất cả những gì giúp nàng đẩy xa được tình cảm với Boris...

Biết ý, lúc chia tay, Boris không nói "ngày mai" và Stephanie cũng không đáp "vâng". Chàng đi rồi, Stephanie bước lên phòng miên man suy nghĩ. "Nên thế! Cũng có thể mình bỏ qua một dịp thuận lợi để hưởng hạnh phúc với chàng, dù chỉ trong vài ngày. Một dịp hưởng lại vị ngọt cặp môi chàng, sức nặng thân thể chàng... Nhưng ích gì đâu? Chỉ thêm đau khổ lúc xa nhau! Nhưng sao Boris không năn nỉ mình, không kiên quyết đòi mình? Bởi chàng là nam nhi, chàng phải chủ động! Nếu chàng quyết đòi bằng đưuợc, chắc hẳn mình sẽ phải chịu và phải chăng như vậy cả hai cùng được hưởng lại những phút giây kỳ diệu đã hưởng một lần ở Sebastopol... "

Tuy kiên quyết không nghĩ đến Boris, không đến tìm chàng ở khách sạn Louvre, nhưng hình ảnh chàng vẫn cứ ám ảnh khiến nàng sa vào tâm trạng vô cùng dằn vặt, đau khổ

Khi biết bà chủ quyết định tổ chức bữa tiệc chiêu đãi hai vợ chồng hoàng thân Boris Petrovich Biosky, Aimé tỏ vẻ rất bực. Anh can Stephanie vì làm như thế có thể gây ra dư luận không tốt. Bất chấp lời khuyên của Aimé và bất chấp dư luận xã hội, Stephanie vẫn mời rất nhiều khách, tới 60 người

Phần vì muốn chìu Stephanie, phần vì tò mò muốn biết mặt vị hoàng thân nổi tiếng quý phái, khách được mời đều có mặt đông đủ

Stephanie rất hồi hộp gặp mặt vợ Boris. Chàng cùng vợ đến. Đi trước là hai gia nhân khiêng một lẵng hoa hết sức lớn, toàn hồng bạch! Stephanie chăm chú nhìn vợ của người yêu. Quận chúa vợ chàng có những nét tiêu biểu cho người miền cực Bắc: tóc vàng nhưng là thứ màu vàng rất nhạt gần như trắng. Da trắng nõn, cặp môi đỏ chót, mắt xanh như nước hồ mùa thu. Cô rất đẹp, một cái đẹp dịu dàng và cao quý, phù hợp với dòng dõi và cách giáo dục cô được hưởng trong triều đình Nga hoàng

Dáng điệu phu nhân Boris có một vẻ kiêu kỳ kín đáo. Cô ta biết mình đẹp và kiêu hãnh về dòng dõi hoàng tộc, đưa mắt nhìn xung quanh với vẻ tự tin, như thể thầm nghĩ: "Xem tầng lớp thị dân Paris sinh hoạt ra sao đây!"

Đến phần giới thiệu quan khách, Stephanie được biết tên cô là Natasa. Trái với điều nàng dự đoán, Natasa tỏ ra rất khâm phục Stephanie. Cô nhìn rất lâu hai tấm huân chương trên ngực nàng

- Thưa phu nhân - Natasa nói bằng giọng hết sức dịu dàng và tiếng Pháp của cô rất chuẩn - Tôi đã biết phu nhân được nhận những phần thưởng cao quý này bằng lòng tận tụy trên chiến trường. Tôi còn biết Hoàng đế Pháp đánh giá rất cao công lao của phu nhân và nói rằng phu nhân là người phụ nữ đặc biệt

Stephanie thấy cặp mắt của Boris và René đều nhìn chằm chằm vào mình. Quận chúa Natasa nói tiếp

- Chị bạn tôi, phu nhân công tước Morny đã cho tôi biết cặn kẽ về nước Pháp

Stephanie cố lấy giọng bình thản đáp

- Cảm ơn quận chúa quá khen. Hình như hoàng đế Nga sẽ rời Paris vào ngày 11 và quận chúa cũng như hoàng thân Boris sẽ đi theo Đức vua?

- Phu nhân nói đúng có một nửa. Quả là hoàng đế của chúng tôi rời Paris về Nga vào ngày 11, nhưng mới sáng nay tôi nhận được lệnh của Người: một số thành viên trong phái đoàn tháp tùng Ngài sẽ nán lại ở Paris làm nốt một số công việc Ngài chưa làm xong. Trong số ở lại Pháp một thời gian có Hoàng thân chồng tôi. Lẽ ra ngày 11 chúng tôi sang thăm nước Anh. Như thế này tôi sẽ phải đi một mình

"Vậy là Boris chưa đi?" - Stephanie thầm nghĩ, không biết nên buồn hay nên vui

Quận chúa Natasa nói tiếp

- Rất tiếc tôi đã có chương trình và không thể ở lại Paris với hoàng thân chồng tôi được. Sau khi sang Anh, tôi còn định đến Rome, sang Tây Ban Nha... Tội nghiệp Boris! - Cô nói và quay sang chồng - Anh sẽ ở lại đây làm nốt những việc hoàng thượng giao phó, anh yêu

Rồi quận chúa Natasa nhìn những người đứng vây quanh

- Tôi hy vọng các vị là bạn của chồng tôi, các vị sẽ giúp đỡ Hoàng thân Boris Petrovich sống những ngày tiếp theo ở Paris không đến nỗi buồn quá

Cặp mắt Natasa dừng lại ở nơi Agnès và cặp mắt cô ta như khẩn khoản. Agnès đỏ mặt mỉm cười quay sang nói với Boris

- Hoàng thân sẽ không phải buồn đâu - Agnès thật thà và vụng về nói - Chúng tôi hứa sẽ bù đắp vào sự vắng mặt của quận chúa bằng cách mời Hoàng thân đến nhà tôi, dự bữa ăn tối nào đó với chúng tôi

René đành phải lịch sự cúi đầu ý nói tán thành đề nghị của vợ. Nhưng Stephanie thấy mặt René tái nhợt, rõ ràng chàng đang tức giận. Cặp mắt và nụ cười trên môi chàng lộ rõ như thế. Nàng thầm nghĩ "Vậy là René đã bắt gặp Boris nhìn ta và ta nhìn chàng. Réne ghen! Anh thừa biết Boris là đối thủ đáng gờm nhất của anh"

Quận chúa Natasa đã lên tiếng, cô bảo chồng

- Boris, anh yêu. Anh nghe thấy rồi chứ? Vậy là tốt. Các vị có mặt ở đây đã biết anh phải nán lại Pháp một thời gian mà không có em bên cạnh và họ sẽ giúp anh để tạo cuộc sống của anh ở đây dễ chịu - Natasa quay sang mọi người - Xin cảm ơn trước tất cả các vị. Xin cảm ơn

Sau khi khách khứa đã ra về, Stephanie lên phòng riêng. Nàng cảm thấy thân thể rã rời. Nhưng một tia hy vọng lóe lên trong đầu. Boris chưa đi. Boris ở lại...