← Quay lại trang sách

Chương 24 & 25 VƯƠNG QUYỀN CHUYÊN CHẾ

Nga hoàng rời Paris ngày 11, đến thăm Hoàng đế Guillaume đệ Nhất nước Phổ ngày 14 và ngay sau hôm đó phu nhân công tước Morny cùng quận chúa Biotsky, vợ Boris sang Anh.

Boris nhiều lần gửi lẵng hoa đến tặng Stephanie. Một hôm chàng đến ăn điểm tâm với nàng nhưng là một bữa ăn bạn bẻ và long trọng. Thái độ Boris mang tính chất dè dặt và bí ẩn thế nào đó, nàng không sao hiểu nổi. Hai ngày sau hai người gặp nhau tại nhà René de Guinchamp trong một bữa tiệc buổi tối có 25 thực khách. Boris dáng điệu trịnh trọng tuyên bố hân hạnh được đưa mỗi người một thiếp mời đến dự bữa tiệc tại nhà chàng tuần sau. Chàng nói với René:

- Nếu quý ông cho phép, tôi xin được mời phu nhân đến giúp tôi, bởi tôi rất ngu dốt về những tập tục của người Pháp.

Agnès đỏ mặt sung sướng không kịp chờ phản ứng của chồng, nói luôn:

- Stephanie sẽ giúp tôi một tay, chị vui lòng chứ?

- Tất nhiên rồi, Agnès! - Nàng thì thầm nói.

Stephanie rất bối rối. Ý đồ Boris ra sao? Tại sao chàng lại nhờ Agnès? Hay vì chàng tế nhị? Stephanie là phụ nữ góa chồng và chàng không muốn vì chàng mà nàng chịu mang tiếng? Tại sao cho đến hôm nay Boris vẫn chưa đến tìm mình? Chàng thừa biết mình khao khát chàng.

- Trưa mai tôi sẽ đến đây đón phu nhân, được không, thưa phu nhân Guinchamp?

- Vâng, tôi sẽ đợi hoàng thân.

Boris quay sang Stephanie:

- Tôi xin đón luôn cả phu nhân nữa, được không?

- Vâng, được - Nàng nói giọng y hệt như Agnès.

Hôm sau, Boris đem xe song mã đến đón phu nhân Guinchamp rồi đón phu nhân Bourdeilles, đưa họ đến thăm tòa biệt thự xa hoa lộng lẫy mà vợ chàng, quận chúa Natasa thuê trước lúc rời Paris để chồng sử dụng.

Boris giải thích cho hai người phụ nữ biết bữa tiệc sẽ có 60 thực khách và chàng muốn cách bài trí cũng như bày món ăn, tất cả đều theo đúng kiểu Pháp.

- Vậy chúng ta sẽ đập cốc? - Stephanie reo lên khiến Agnès ngạc nhiên chưa hiểu gì hết.

Boris cười nhắc lại:

- Đúng thế. Chúng ta sẽ đập cốc. Đó là phong tục trong các bữa tiệc Nga. Phải đập vỡ cốc mới vui. Tôi xin giới thiệu với hai phu nhân đầu bếp của tôi. Cậu ta tên là Leonid và nói tiếng Pháp rất kém.

- Tốt lắm. Anh ta sẽ lo nấu các món ăn Nga.

- Chính thế. Và cậu ta rất ngoan. Tôi chưa bao giờ phải quật roi lên lưng cậu ta. Hai phu nhân sai bảo bất cứ điều gì, cậu ta đều tuyệt đối tuân lệnh. Mọi thứ hoàn toàn do hai phu nhân. Muốn thay rèm khác, quét vôi lại, muốn bày những loại hoa gì, dùng dĩa nào, dao nào, nĩa nào, mọi thứ đều do hai phu nhân quyết định.

Boris nghiêng mình về phía Stephanie nói thêm:

- Xin hai phu nhân chú ý cho là sẽ cần rất nhiều ly, cốc để còn đập.

Chàng gọi Leonid lên, giới thiệu cậu ta với hai phu nhân. Hẹn họ sáng mai sẽ đến và bắt đầu làm việc. Lúc hai người phụ nữ bước lên xe song mã để Boris đưa về, chàng nói với Agnès:

- Chúng tôi xin đưa phu nhân lại nhà...

Câu nói đó nghe lịch sự, nhưng Stephanie thừa biết ý ngầm. Hai chữ "chúng tôi" có nghĩa là sau khi Agnès về đến nhà, trên xe sẽ chỉ còn Boris và nàng.

Cỗ xe song mã đỗ lại trước cổng biệt thự Lomanais. Agnès bước ra. Rõ ràng chị đã bị hoàng thân Nga duyên dáng chinh phục.

Bữa tiệc sắp tới nửa Pháp nửa Nga làm Agnès thích thú và chị lại được đóng vai trò chủ chốt! Lúc chia tay chị reo lên:

- Hẹn ngày mai! - Giọng Agnès hớn hở như cô thiếu nữ sắp được dự buổi dạ hội đầu tiên trong cuộc đời.

- Xin phu nhân cho phép tôi đưa phu nhân đi dạo một lúc - Boris nói, lúc lên xe chỉ còn chàng và Stephanie. Khi xe lăn bánh được một quãng, chàng nói thêm - Ta sẽ trở lại tuổi sinh viên...

- Đúng thế, chúng ta sẽ tán gẫu, chơi đùa...

Boris ra một lệnh ngắn bằng tiếng Nga cho xà ích riêng của chàng rồi quay sang trò chuyện với Stephanie về cuộc triển lãm quốc tế vừa rồi, về cái đẹp của thành phố Paris. Nàng lắng nghe, không thể không nghĩ thầm trong lòng.

"Nhưng chàng làm sao vậy? Tại sao chàng không nói với mình về chúng ta, về khuôn mặt của mình như hôm trước chàng bảo ta "Anh đã yêu Paris vì Paris có khuôn mặt của em". Nhưng rõ ràng Boris đang rất vui. Mình thấy rõ. Giọng chàng hôm nay tươi tỉnh lạ thường. Chàng có điều gì đó phấn khởi, điều gì vậy?

Đột nhiên Stephanie nhìn ra ngoài, sững sốt:

- Ta đang ở đâu thế này, Boris?

- Khu ngoại ô này gọi là Sablons. Anh muốn dành cho em một bất ngờ nhỏ.

Chàng nhấc bàn tay Stephanie đặt lên ngực mình.

- Anh đã làm gì để em bất bình bao giờ chưa? - Chàng nhắc lại câu đã nói với nàng hôm trước.

- Chưa bao giờ, Boris - Stephanie thì thầm nói, để yên bàn tay trong bàn tay chàng và ngả đầu lên vai chàng - Ôi, Boris, em yêu anh biết chừng nào và em muốn chúng ta cứ đi dạo như thế này mãi mãi...

Cỗ xe song mã lại đỗ trên một đường phố vắng vẻ, trước một ngôi nhà hai tầng, xung quanh là một vườn hoa nhỏ.

- Em hãy tin ở anh, Stephanie!

Nàng xuống xe và đi theo Boris. Phải chăng đây là cái bẫy chàng dăng ra để bẫy nàng? Nếu vậy tì nàng cũng vẫn sẵn sàng chui vào. Nàng đã sẵn sàng ân ái với chàng, sẵn sàng ban khoái lạc cho chàng cũng như nhận ở chàng mọi biểu hiện của tình yêu.

Boris mở cửa. Lối vào nhà trông tầm thường. Một cầu thang dẫn lên tầng hai không có gì đặc biệt. Khi đến trước một cánh cửa, Boris nói:

- Em mở ra, Stephanie. Và vào đi! - Giọng Boris rất khẽ và có vẻ bí hiểm.

Nàng ngạc nhiên nhìn chàng. Vẻ bí hiểm trong giọng nói của Boris làm nàng hơi sợ. Trong cặp mắt của Boris có vẻ gì trìu mến nhưng lại lo âu. Boris nhắc lại:

- Em mở cửa ra và vào đi! Hãy coi đây là nhà của em.

- Không! - Stephanie hoảng hốt lùi lại - Em không dám, em không biết... em sợ...

Quả là nàng thấy sợ cánh cửa kia. Sợ vẻ vừa trìu mến vừa lo âu của Boris mà nàng không giải thích nổi. Bỗng nhiên nàng thấy đôi mắt Boris y hệt như chàng từng nhìn nàng bao nhiêu lần ở Crimée! Hay là mình đang ở đấy? Mình đang ở Sebastopol. Và cặp mắt kia là cặp mắt của tình yêu?

- Nêu vậy em nhắm mắt lại, Stephanie, đừng nhúc nhích. Anh sẽ vào cùng em. Nào, đưa tay anh dắt.

Nàng đưa tay cho Boris rồi nhắm mắt. Nàng líu ríu bước theo chàng. Nàng nghe thấy tiếng then sắt mở ra rồi đóng lại... Được vài bước, nàng nghe thấy tiêng Boris nói khẽ:

- Mở mắt ra, Stephanie.

Nàng mở mắt và ô kìa: phòng giam nàng trong pháo đài Sebastopol! Vẫn những cái gối nhồi bông ấy, những tấm thảm ấy, những tấm lông chồn quý ấy. Và ở góc phòng một phụ nữ bất động. Nàng chợt nhận ra: chính là Anna.

- Anna! - Nàng thì thầm, chưa tin vào mắt mình.

- Bà chủ! Bà chủ!

Chị nông nô chạy đến, phủ phục dưới chân nàng, hôn lên bàn chân nàng, miệng vẫn reo lên sung sướng:

- Bà chủ! Bà chủ!

Boris ra lệnh gì đó bằng cử chỉ, Stephanie không nhìn thấy nhưng nàng thấy Anna nhìn ông chủ rồi chạy vụt ra ngoài, đóng cửa lại.

Stephanie nhìn quanh gian phòng. Mọi thứ y hệt như phòng giam nữ tù binh Phanie Mourlon ngày đó trong pháo đài. Vẫn bàn thờ và pho tượng Chúa, vẫn lửa cháy rừng rực trong lò sưởi xây kiểu bếp lò Nga. Vẫn mấy bông hoa tươi cắm trong chiếc cốc pha lê. Trên bàn trang điểm vẫn những dải lụa màu xanh lam, những chiếc lược Nga, mấy hộp kem dưỡng da, phấn, sáp môi, nước hoa. Hoàn toàn như ngày ấy. Boris không quên thứ gì hết.

- Boris... Boris... anh làm cái trò gì vậy? - Nàng thì thầm quay về phía chàng và nép vào người chàng - Boris... Tình yêu của em... Boris thân yêu của em...

Chàng ôm chặt nàng trong lòng, như che chở tấm thân mảnh dẻ của người tinh bằng tất cả sức cường tráng nam nhi của chàng. Bây giờ Stephanie quên sạch tất cả mọi thứ, chỉ còn thấy người tình. Người đã qua bao năm tháng nàng khắc khoải mong chờ. Và từ hôm chàng đến Paris, nàng khao khát chờ mong. Đã có lúc nàng thầm trách chàng sao còn gìn giữ quá như thế đối với nàng. Sao chàng không dìu mình ngã xuống, buộc mình phải phục tùng, dâng hiến thân xác cho chàng?

Bây giờ Stephanie mới chợt hiểu. Tất cả những vẻ "bí hiểm" lâu này của Boris chính là để dẫn dắt đến giây phút này. Nàng nép chặt thêm vào Boris, thì thầm:

- Ôi, anh yêu của em, người tình của em...

- Stephanie! Vừa rôi anh đã trút bỏ cái lốt hoàng thân Biotsky và em đã trút bỏ cái lốt phu nhân Bourdeilles. Bây giờ chúng ta trở về với chiến trường Crimée, với pháo đài Sebastopol, với phòng giam có cô nữ tù binh người Pháp... Ôi, Stephanie, tình yêu của anh! Chúng ta lại được là của nhau, thuộc về nhau. Tấm thân em lại áp chặt tấm thân anh. Môi anh lại áp chặt môi em...

Dĩ vãng cách đây 12 năm đã trở lại. Stephanie thấy lại niềm cuồng si ngày đó, sự hoàn toàn buông thả ngày đó. Họ vẫn vừa ôm nhau, môi áp chặt vào nhau, cởi dần áo quần cho nhau. Họ điên cuồng trong ân ái. Cả thế gian biến mất, chỉ còn cặp người tình. Stephanie lại thì thầm những câu đúng như 12 năm trước, trong lúc nép vào vòng tay Boris - Yêu em đi, Boris... yêu em đi, như đêm hôm qua... như đêm hôm đó... yêu em đi. Boris, tình yêu của em...

Trong thành phố Paris đông đúc và náo nhiệt đến cực độ, nơi những người Paris thật sự bắt đầu chạy trốn. Stephanie chỉ còn là của Boris. Nàng yêu chàng bằng tất cả thân thể và tâm hồn. Boris khôi phục trong nàng nhu cầu tình ái vốn là bản chất của nàng. Chàng mới đúng là người đàn ông khiến bên chàng Stephanie cảm thấy mình yếu đuối và cuồng nhiệt. Chàng là người đàn ông mà mọi người phụ nữ đều ao ước, người đàn ông đẹp, cường tráng, đam mê, dịu dàng và dữ dội.

Stephanie chỉ viện ra một cái cớ cho bạn bè và bà mẹ chồng:

- Con không thể đi được. Con phải trông gian hàng ở triển lãm và con phải chờ để đón và tiếp những khách hàng quan trọng.

Stephanie trao các con cho Nóemie, đề nghị chị đưa chúng đến lâu đài Chaulonniere. Nàng chỉ giữ lại Aimé. Khi anh biết mối quan hệ tình ái giữa Stephanie và Boris khởi đầu từ trong cuộc chiến tranh Crimée thì Aimé rất vui vẻ. Stephanie không hề ngạc nhiên. Nàng biết Aimé tán thành mọi thứ gì đẩy nàng ra xa René và sẵn sàng đồng lõa với nàng trong việc tạo ra sự xa cách ấy.

Sáng nào Aimé cũng đánh xe đến khu ngoại ô Sablons đón bà chủ để chở nàng vào nội thành, đến phố Vivienne, đến khu triển lãm, và buổi tối anh lại chở nàng về "phòng giam" tình ái, nơi nàng chờ người tình. Trong khi chờ Boris, nàng trò chuyện với Anna về chàng. Anna kể thao thao không bao giờ hết về ông chủ của chị ta, về lâu đài đồ sộ của ông chủ ở Kiev. Chị ta ca ngợi hết lời sự sang trọng xa hoa của tòa lâu đài này.Anna còn kể cho "bà chủ" nghe về rừng rú, làng mạc, dân cư dưới quyền Boris mà chàng không bao giờ chịu bán đi. Boris có hàng ngàn và hàng ngàn nông nô và họ là những đứa con trong khi chàng là cha là mẹ họ.

Nghe Anna kể, Stephanie mỉm cười hình dung ra Boris trong lâu đài ở Kiev và trong lãnh địa của chàng. Rất nhiều điều Anna kể về ông chủ của chị ta Stephanie không làm sao hiểu nổi, cũng như đối với Boris, nàng là người phụ nữ bí hiểm, kỳ lạ, có công việc kinh doanh va điều khiển kinh doanh.

Stpehanie chờ một dịp thuận lợi nào đó để giảng cho Boris hiểu đầy đủ hơn về cuộc sống phương Tây, cuộc sống của nước Pháp, cuộc sống của nàng. Nàng muốn Boris gần nàng hơn. Nàng muốn tăng thêm cho Boris niềm thích thú đươc trở lại Paris, được sống ở Paris hàng tháng liền, bởi nàng muốn giữ chàng bên mình càng nhiều càng tốt. Nhưng nàng nhận thấy Boris không thể hiểu được những điều nàng nói.

Là một địa chủ đại quý tộc Nga, Boris quen coi nông nô như súc vật, chàng quen sai bảo, đánh đập họ. Chàng không thể hiểu nổi một người phụ nữ quý phái mà lại làm việc, nhất là công việc kinh doanh. Dần dần Stephanie hiểu ra rằng không thể làm cho Boris gần được cách suy nghĩ của người phương Tây. Nàng đành bằng lòng quan hệ tình ái say đắm trong lúc họ gần gũi làm tình. Một hôm, Stephanie thì thầm vào tai người tình:

- Boris của em. Hai chúng ta cần hiểu nhau hơn. Anh phải đến gian hàng của em, anh phải ở lại đó, anh phải suy nghĩ phần nào giống như em. Boris yêu quý, em rất cần anh yêu tất cả những gì của em, yêu em đúng như em hiện giờ. Em muốn có thể nói mọi chuyện vơi anh, như thể chúng ta không bao giờ xa nhau.

Boris ôm chặt nàng, hơi ngẩng đầu lên nói:

- Anh sẽ trở lại đây với em, Stephanie. Anh thề là như thế. Em cũng sẽ thề là một ngày nào đó em sẽ đến Kiev. Anh muốn biết mọi thứ về đất nước em, nhưng anh cũng muốn em biết mọi thứ về đất nước anh. Em bảo em muốn anh nhìn thấy cuộc sống của em để nghĩ đến em nhiều hơn. Anh cũng muốn em nhìn thấy cuộc sống cua anh để không bao giờ quên anh. Em hãy thề đi, Stephanie. Hãy thề bằng miệng em trên miệng anh đi.

Hai cặp môi áp vào nhau, họ mấp máy không ra tiếng.

- Em thề với anh...

- Anh thề với em...

Quận chúa Natasa ở Anh trở về, dừng lại Paris bốn ngày rồi đi thăm Tây Ban Nha, không làm đảo lộn gì cuộc sống của Stephanie và Boris. Quận chúa về đây để tiếp đại công tước Marie nước Nga và quận chúa Oscar nước Thụy Điển mà cô có dịp được gặp tại Kiev. Sau đấy quận chúa lại đi Italia, thăm Venise, Rome và Naples, bỏ mặc chàng Boris tội nghiệp và thân yêu còn bận thu xếp nốt những việc Nga hoàng giao phó tại Paris.

Stephanie được mời đến dự một số cuộc chiêu đãi đó. Chia sẻ phần cách sống của người Nga, nàng ngạc nhiên thấy rằng họ sống và nghĩ theo cách rất lạ. Từ ngày đó Stephanie hiểu thêm Boris, đồng thời Boris, do khả năng thích ứng kỳ lạ của dân tộc Nga, đã dần dần tiếp thu cách sống của người Paris.

Bây giờ Boris đến thăm Stephanie nhiều lần trong tuần tại khu triển lãm. Chàng thích thú đứng trong gian hàng và hiếu kỳ quan sát cách Stephanie tiếp khách hàng, trình bày cho họ thấy những phẩm chất, những mặt hàng của công ty Dytteville, đặc biệt là các loại gỗ quý chuyên chở từ các miền nhiệt đới, trong đó có hòn đảo Nouvelle Caledonie[1]. Nhờ nàng, Boris thấy được mặt hấp dẫn của công việc kinh doanh ngang với sức hấp dẫn của cơ thể người tình.

- Em là ai, người tình của anh? - Một hôm khi họ ở bên nhau ở khu ngoại ô Sablons, Boris đã hỏi nàng như vậy - Em luôn thay hình đổi dạng như mặt biển. Em dịu dàng như tuyết, em cương nghị đồng thời mềm mại như sợi mây mà em đẹp hơn cả ánh mặt trời.

- Em chỉ là người được anh yêu, Boris. Em không muốn là thứ gì khác.

- Em cũng muốn thành người phụ nữ kinh doanh - Chàng nói và giơ ngón tay đe nàng - Em yêu cả kinh doanh...

- Ôi, đó là chuyện ngày mai, Boris. Lúc này chỉ có anh và em.

Họ chỉ có hai người với nhau, đúng thế.

Stephanie tiếp tục từ chối mọi tặng phẩm Boris năn nỉ nàng nhận. Nàng không muốn nhận nữ trang, lông thú quý, đăng - ten, những bộ đồ bằng vàng và sơn mài. Nàng không muốn lấy gì hết và cố gắng giải thích cho người tình hiểu rằng nàng không thể đeo những thứ đó ra cho người khác thấy.

- Nhưng anh sẽ để lại thứ gì cho em được, Stephanie? - Boris khẩn khoản nói.

- Anh để lai cho em kỷ niệm về Boris... kỷ niệm về anh! Thế chưa đủ sao? Em chỉ cần mỗi thứ đó.

- Em hãy sang Nga với anh...

- Anh phải hiểu. Điều đó không thể được. Vả lại chính anh cũng không muốn em đi với anh. Mà sang bên đó em sẽ sống ra sao? Em sẽ vô công rồi nghề.

- Thôi được, anh sẽ lại sang đây với em vậy, Stephanie - Chàng đứng dậy, đi về phía pho tượng Chúa - Anh sẽ sang. Anh thề trước Chúa. Nếu không anh sẽ chết vì em.

Stephanie từ từ bước đến bên chàng, nép người trong vòng tay chàng, thì thầm:

- Em sẽ đợi anh, Boris. Khi nào anh về Nga, anh để lại pho tượng kia, em sẽ thắp nến thường xuyên, sẽ thay hoa tươi trên bàn thờ kia, sẽ nhớ đến anh. Thứ đó em có thể cho mọi người thấy mà họ không biết đó là kỷ vật tình ái của anh.

- Stephanie, anh sẽ tặng em một pho tượng Chúa khác, đẹp hơn, có gắn hồng ngọc, bích ngọc và các loại đá quý khác...

- Không, em chỉ cần pho tượng này. Trị giá của nó chính là ở trong lòng em, bởi nó là của chúng ta. Hai chúng ta đã cùng ngắm nó. Không ai thấy được giá trị của nó bằng em. Chỉ em mới thấy được.

Thời gian cứ trôi. Đã sắp đến lúc mọi người trở về Paris: Bà Francoise, các con nàng, vợ chồng Resmont, vợ chồng René và Agnès Guinchamp. Cả quận chúa Natasa, vợ Boris cũng từ Italia trở về Pháp để dừng lại ở đây vài tuần lễ. Cuộc sống chỉ có hai người với nhau của Boris và Stephanie sắp chấm dứt. Sau khi mọi người trở về Paris, họ sẽ chỉ gặp gỡ nhau ở mức độ, còn phải tính đến "những người khác".

May thay quận chúa Natasa luôn hết sức bận rộn các buổi chiều. Phu nhân Morny muốn khai thác cô, luôn bám cô. Các buổi tối họ đều có các buổi chiêu đãi, tiệc tùng. Stephanie có thể đến đó và gặp Boris. Nàng không ưa vũ hội nhưng trước ngày vợ chồng Boris và Natasa về nước, trong một cuộc chiêu đãi, nàng đã nhảy với chàng.

Rồi đến ngày Stephanie đem pho tượng Chúa đi. Họ phải thổi tắt ngon nến thắp trên bàn thờ suốt ngày đêm. Hai người nhìn nhau mãi, trong lòng thầm nghĩ, việc tắt ngọn nến kia phần nào cũng báo trước tình yêu giữa họ chấm dứt.

Stephanie nói:

- Sao chúng mình lại khóc nhỉ? Anh còn quay lại Paris kia mà... Anh nhất định phải trở lại đây... chúng tay hãy thổi tắt ngọn nến kia và gỡ pho tượng xuống. Em sẽ tự tay gói nó lại và chúng ta phải bình tĩnh. Chúng ta sẽ luôn nghĩ đến lúc gặp lại nhau. Cần phải tin rằng chỉ nay mai thôi chúng ta lại được gặp nhau.

Nàng tháo chiếc nhẫn trên bàn tay đưa chàng.

- Anh cầm lấy thứ này. Đây là nhẫn thời con gái của em. Nó là của riêng một mình em. Anh giữ lấy nó, chừng nào anh còn yêu em...

- Anh sẽ yêu em mãi mãi, Stephanie...

- Boris, chúng ta phải chia tay thôi. Tất cả những điều em có thể nói với anh lúc này là "Em yêu anh... Em yêu anh... em yêu anh" anh đưa bàn tay cho em và hai cặp môi chúng ta hãy chạm vào nhau lần cuối cùng.

Họ chạm môi vào nhau dịu dàng, âu yếm. Rồi họ thổi tắt ngọn nến trên bàn thờ, gỡ pho tượng Chúa. Stephanie bọc pho tượng vào tấm khăn san của nàng, không nhìn Boris, nàng đi ra cửa:

- Stephanie!

Nàng đi không ngoái đầu lại, giống như ngày nào nàng trốn khỏi pháo đài Sebastopol.

Trong lòng đau đớn, hai mắt hoa lên, Stephanie lảo đảo như người say rượu, mang đi hình ảnh chàng trong trái tim nàng. Nàng khóc, nhưng không phải lúc này mà sau đây, khi nàng trở lại giao tiếp với bạn bè thân thích khác. Ngày ngày nàng nhìn lên pho tượng Chúa. Nàng thắp nến để ngày nào cũng có một ngọn đang cháy trên bàn thờ. Nàng thay hoa tươi hàng ngày. Và nàng khấn lời yêu thương đến Boris.

Về đến nhà, nàng bảo Aimé:

- Bày thứ này lên mặt tủ. Đây là quà tặng của hai ông bà Biotsky.

- Ta bày ở đâu đây? - Aimé hỏi - Trong phòng khách chăng, thưa bà chủ? Để mọi người đều nhìn thấy?

- Đúng thế, tại phòng khách.

- Món quà đẹp quá.

- Đây là pho tượng Chúa phổ biến ở khắp nước Nga.

Một vẻ nghi ngờ hiện lên trong ánh mắt Aimé nhưng anh không nói gì. Stephanie thấy trong lòng đột nhiên trống rỗng khủng khiếp. Nàng vội vã bảo Aimé đóng xe. Trong lúc chờ đợi nàng thắp nến và đặt hoa tươi lên trước pho tượng Chúa.

Aimé chở nàng đến biệt thự Resmont, nhưng cả nhà Resmont đều đi vắng. Nàng đến gia đình Albaont cũng không thấy ai. Nàng đến nhà cha mẹ chồng hy vọng gặp Hippolyte, nhưng cậu đã rời Paris sáng nay và không nói đi đâu. Ông Georges, bố chồng nàng cũng đi vắng. Stephanie không ngồi lại đợi ông về mà ra thằng xe.

Nàng cố tự đấu tranh bản thân để không nghĩ đến Boris. Cổ họng nàng khô khốc, tim nàng nghẹn lại.

- Tối nay có chuyến tàu nào đi Tour không khỉ?

- Có. Vào 9 giờ 45, thưa bà chủ. Và tàu đến Tour vào lúc quá nửa đêm.

- Hay lắm. Vậy ta về nhà chuẩn bị một chiếc hòm và hai túi xách. Đêm nay ta sẽ ngủ lại thành phố Tour. Vì không thể đến lâu đài Chaulonniere lúc đêm khuya được.

Stephanie muốn rời khỏi Paris trước Boris. Nàng không thể ngồi lại đây mà nghĩ đến lúc Boris ra ga, lên tàu. Nàng phải rời Paris ngay tối hôm nay.

Đến Chaulonniere, Stephanie gặp đông đủ: Hippolyte, bà Francoise, Noémie, hai đứa con sinh đôi Armand và Charles, hai đứa con sau Maurice và Valentine. Thấy mẹ, các con nàng reo hò sung sướng.

Ba ngày sau, cả gia đình kéo về Paris. Stephanie giới thiệu với mọi người pho tượng Chúa, quà tặng của hoàng thân Boris Petrovich Biotsky. Mọi người trầm trồ khen ngợi pho tượng đẹp và gắn nhiều đá quý. Riêng René sa sầm nét mặt. CHàng biết như vậy là Stephanie đã dan díu với Boris trong những ngày qua. Giữa lúc đó, chàng, mối tình đầu của nàng, lại bị nàng hờ hững xua đuổi. Niềm kiêu hãnh đàn ông của René bị xúc phạm mãnh liệt.

Stephanie đọc được những ý nghĩ diễn ra trong đầu René. Nàng đoán, nếu không có ai, chỉ hai người với nhau, chắc chắn René sẽ xỉ vả nàng hết lời.

Stephanie nóng lòng đợi tin tức Boris. Nàng nhận được lá thư đau đớn, lá thư của một người đàn ông 40 tuổi viết cho người tình mà chàng yêu say đắm, người duy nhất chàng thật sự yêu. Sau khi suy nghĩ, cân nhắc, Stephanie lấy giấy bút viết thư trả lời. Nàng viết rằng nàng yêu chàng. Nàng chờ chàng và tin rằng chàng sẽ trở lại với nàng. Stephanie tin Boris cũng như đã từng tin Armand và André.

Trong thâm tâm, Stephanie coi Boris là chồng mình, cũng như Armand và André. Boris là người mà nàng luôn nghĩ đến và che chở nàng khỏi René là người nàng nhận thấy tuy tỏ thái độ cam chịu nhưng vẫn vô cùng nguy hiểm.

Thư từ trao đổi giữa Stephanie và Boris tiếp tục đều đặn, hàng ngày nàng đều đốt nến trên bàn thờ, thay hoa tươi và khấn Thượng đế phù hộ cho chàng, cho tình yêu giữa họ. Mọi thứ đó vẫn diễn biến đều trong năm 1867. Nhưng sang 1868, tình hình có nhiều phức tạp. Stephanie gặp một loạt khó khăn: bệnh tật của con cái, kinh doanh vấp phải nhiều trở ngại.

Tình hình chính trị cũng có nhiều rối ren: nước Pháp dưới quyền chuyên chế của Hoàng đế Napoléon III ngày càng bị cô lập. Hai chữ "chiến tranh" bắt đầu được nhắc đến trên miệng của nhiều người. Stephanie hốt hoảng "Lại chiến tranh nữa sao?"

Nàng tìm đến Achille để hỏi. Anh cười chua chát nói:

- Đúng đấy. Nước Phổ đang muốn gây chiến. Chỉ cần một bài diễn văn hiếu chiến của vua Guillaume là lập tức thị trường chứng khoán rối loạn ngay và trị giá các cổ phiếu sẽ sụt một cách thảm hại.

- Nhưng bao giờ? Bao giờ xảy ra chiến tranh? - Stephanie lo lắng hỏi.

- Biết bao giờ? Chỉ biết nước Pháp càng ngày càng sa sút và cô độc. Quân Phổ hung hăng và phen này cả Nga cũng đứng về phía Phổ.

"Cả nước Nga" - Nàng choáng váng nghĩ.

- Chúng ta đang cố kéo dài - Achille nói - Chỉ sang năm chúng ta sẽ hoàn thành kênh Suez và lúc này, càng đẩy lùi thời gian nổ ra chiến tranh càng tốt. Theo tôi, cũng phải vài năm nữa.

"Vài năm" - Nàng tự nhủ và nghĩ đến Boris. Vậy là chàng còn có điều kiện sang Paris. Ta lại gặp chàng và hai ta lại được hưởng hạnh phúc. Phải vài năm nữa kia mà.

Boris báo cho nàng biết mùa hè chàng sẽ sang Pháp., nhưng chưa đến mùa hè nàng nhận được lá thư mang lại cho nàng nỗi thất vọng ghê gớm. Boris cho biết Nga hoàng không muốn cho những người hoàng tộc sang Pháp, nhất là để dự lễ kỷ niệm 100 năm ngày sinh của Napoléon Đệ nhất, kẻ thù của nước Nga. Boris hy vọng sang năm chàng sẽ tham gia phái đoàn của vua Nga dự lễ khánh thành kênh đào Suez.

"Sang năm" - Stephanie đau đớn nghĩ thầm. Một năm ấy dài bằng cả thế kỷ.

Nàng biết làm cách nào bây giờ?

Chẳng lẽ lặp lại sự mạo hiểm hồi chiến tranh Crimée?

Bay ngay sang với người tình?

Stephanie suy nghĩ suốt mấy tiếng đồng hồ rồi thở dài ngao ngán "Giá như ta trẻ lại được 10 tuổi thì ta đi ngay. Nhưng bây giờ ta đi sao được? Còn công việc kinh doanh, còn con cái?"

Tất cả các báo chí đều đăng lễ khánh thành vĩ đại kênh đào Suez mà vinh quang thuộc về nước Pháp và nền vương triều Napoléon III. Nàng đọc tỉ mỉ các bài báo nêu tên phái đoàn các nước cùng tên những nhân vật quan trọng tham gia phái đoàn ấy. Nàng thấy có tên hoàng thân Boris Petrovich Biotsky.

Ít hôm sau, Stephanie nhận được lá thư người tình. Chàng nói rất ít đến nghi lễ cực kỳ long trọng kia mà dành phần lớn nói về tình cảm của chàng đối với nàng.

"... Đã từ lâu anh tính kế sang với em. Gần đây anh tiến hành xoay một chân trong đại sứ quán Nga tại Paris, tiện cớ để nghiên cứu công nghệ đường sắt, kỹ thuật nông nghiệp của nước Pháp. Em yêu của anh! Lúc nào anh cũng nghĩ đến em. Lúc nào anh cũng khao khát được hôn em, ôm chặt tấm thân em, được cùng em đê mê trong cuộc ân ái. Ôi, trước Chúa nhân từ, em mới chính là vợ anh... "

Một niềm sung sướng tràn ngập khiến Stephanie thấy người hầm hập như lên cơn sốt. Boris! Cuộc sống! Tình yêu! Stephanie nhìn thấy mọi thứ xung quanh đều đẹp lên bội phần. Bây giờ nội dung cuộc sống của nàng chỉ còn là chờ Boris. Nàng tính sẽ đưa chàng đến cảng Le Harve xem những con tàu của công ty, đến Vendée thăm lâu đài và điền trang của nàng. Stephanie hy vọng sẽ gắn chàng vào với việc kinh doanh của công ty Dyttevile, với cuộc sống của nàng.

Cuộc trưng cầu dân ý ngày 18 tháng 5 năm 1870, các thành thị đều chống lại Hoàng đế Napoléon III nhưng nông dân ủng hộ Ngài. Kết quả cuối cùng 1,572,000 phiếu chống nhưng 7,359,000 phiếu ủng hộ. Vương triều Napoléon III vững mạnh hơn bao giờ hết. Tại thị trường chứng khoán cổ phiếu loại 3% tăng từ 67 franc lên 70 franc.

Vậy là triển vọng hòa bình nhiều hơn. Diễn biến tại các triều đình khác ở châu Âu cũng củng cố thêm lòng tin của Stephanie. Hòa bình đồng nghĩa với Boris và tình yêu!...

Tháng 6 Stephanie về thăm lâu đài Vendée, sau đó nàng đến lâu đài Fermondy nghỉ, định ở lại đó ít lâu. Đêm hôm đó nàng đang ngủ say thì tiếng ồn ào và tiếng chân người chạy rầm rập ngoài hành lang làm nàng thức giấc. Chuyện gì vậy? Stephanie sửng sốt.

Nàng vội choàng tấm áo ngủ ra ngoài, cầm ngọn đèn chạy xuống thang gác. Ngoài phòng khách các ngọn đuốc thắp sáng trưng và nàng nghe tiếng khóc nức nở... Amélie! Và tiếng Achille dỗ vợ.

Tại sao Achille lại ở đây? Chắc anh ấy phi ngựa đến đây để báo tin gì quan trọng lắm. Nhưng tin gì mà Amélie khóc?

- Anh muốn hôn hai mẹ con em trước khi lên đường - Tiếng Achille nói.

"Lên đường? Achille đi đâu? Tập trận gì chăng?" Stephanie ngạc nhiên. Nàng tiến lên vài bước và nhìn thấy lưng Achille. Anh đang ôm chặt vợ trong vòng tay. Amélie gục đầu vào vai chồng, hai vai chị rung lên.

- Chào Achille! Có chuyện gì vậy? - Stephanie lo lắng hỏi.

- Chiến tranh!

Hai chữ ấy như ngọn roi quất vào giữa mặt nàng. Không! Không thể có chuyện ấy được! Lại những xác chết ngổn ngang trên bãi chiến trường? Lại những thương binh gào thét, rên rỉ trong các trạm cấp cứu chật kín và bẩn thỉu? Chiến tranh! Chiến tranh với ai?

- Không! Không thể có chuyện ấy được. Họ điên cả rồi sao? Tại sao lại chiến tranh? - Stephanie đau đớn nói.

- Do một thông điệp của Ngài Bismark[2] vừa gửi tới, giống như một lời lăng mạ chúng ta, một trái bom. Tôi không hiểu rõ lắm. Nhưng cô sẽ thấy nội dung bức thông điệp ấy trên báo tôi đem đến kia kìa.

Stephanie nhìn theo bàn tay Achille và thấy một cuộn báo. Nàng nghĩ đến Boris! Vậy là chàng không đến Paris được nữa.

- Sao mà đột ngột thế! - Nàng bối rối nói.

- Hình như không phải đột ngột đâu. Nhưng thôi, tôi phải đi bây giờ. Tôi bị điều đến quân đoàn sông Rhin.

Stephanie nhắm mắt lại.

- Ôi, thế là lại chiến tranh!

- Khắp Paris đang bùng lên nỗi phẫn nộ. Đâu cũng thấy người ta la thét "Đả đảo quân Phổ" Và họ hát quốc ca Marseillaise vang động trên đường phố.

- Em sẽ chờ anh, Achille! - Amélie thì thầm, giọng nghẹn ngào.

- Mai tôi sẽ đi Paris! - Stephanie nói.

- Không, đừng. Có họa điên mới đến đó, Stephanie...

- Tôi sẽ về Paris sáng mai! - Nàng nói rồi hấp tấp trở về phòng, cầm theo một tờ báo.

Hai vợ chồng Achille và Amélie đưa mắt nhìn nhau rồi nhìn theo bóng Stephanie khuất sau cửa phòng khách.

- Cô ấy điên rồi! Nhưng không thể thay đổi ý kiến của cô ta được đâu.

25

THÔNG ĐIỆP EMS

Stephanie hầu như khỏa thân, nằm trên giường đọc bản thông điệp đăng trên một tờ báo nàng mượn của Achille. Nàng chỉ thấy đó là một thông điệp ngoại giao, lời lẽ cứng cỏi, khô khan, không hề thấy đó là "một cái tát", "một sự lăng mạ nước Pháp" như Achille nói.

Vậy là Boris sẽ không sang với nàng được nữa.

"Mai mình sẽ về Paris, Stephanie thầm nghĩ - mình sẽ tìm hiểu thêm tình hình và rất có thể lại một lần nữa mình lao vào cơn bão tố... "