Chương 4 KHÁCH SẠN ILE
Tiếng chuông báo động về mối tình có thể sẽ mắc vẫn văng vẳng bên tai Stephanie. Nàng không sao không nghĩ đến Yann, đến tấm thân vạm vỡ của anh, đến cảm giác nóng hổi của bàn tay Yann ôm ngang người nàng, chạm vào phía dưới cặp vú nàng, của bộ ngực trần áp vào lưng nàng. Cảm giác nóng hổi ấy truyền qua lần áo vải mỏng đến mức gần như không có. Trên đường về khách sạn, Stephanie miên man suy nghĩ:
- Y hệt cảm giác hôm mình mới quen René! Hai chục năm trôi qua, mình đã già thêm hai chục tuổi, vậy mà nỗi xốn xang vẫn y hệt ngày đó! Dòng họ Kendelec quê vùng Breton. Mà trai vùng đó nổi tiếng làm tình dữ dội, đam mê và tàn bạo.
Nàng thầm mỉm cười nhớ lúc Yann giới thiệu mình với dân bản làng Canaque. Nàng là bà chủ, là Nữ chủ soái của họ, là thần tượng mới của họ.
Về đến khách sạn, nhìn những người da trắng ăn mặc lịch sự, Stephanie tưởng như mình vừa trải qua một giấc mộng tuyệt đẹp và bây giờ tỉnh dậy. Thấy nàng bước vào phòng khách của khách sạn, chủ khách sạn Vincent Coqfigue đến vồn vã chào.
- Ông nói đúng! - Stephanie nói - Dân bản làng Canaque đúng là lạ. Ông già Kendelec và cậu con trai thái độ rất nhiệt tình. Họ đã là những con người dễ mến.
Nàng đi nhanh lên phòng. Aimé đã sắp xếp đâu vào đấy. Áo váy của nàng đã treo trên mắc trong tủ gọn gàng. Stephanie nhìn gian phòng rộng quá khổ so với phòng khách sạn châu Âu. Và nàng tự hỏi, tối nay sẽ mặc thế nào cho thích hợp. Nàng quyết định tối nay sẽ phải là một người đẹp Paris, một phụ nữ kiều diễm, duyên dáng.
Lát sau, soi vào gương, Stephanie mỉm cười hài lòng. Nàng đã chọn bộ váy áo màu xanh lam, với những mảng đăng ten đính rất đúng chỗ. Những nữ trang bằng ngọc trai và kim cương tôn thêm giá trị của bộ đồ. Trông nàng lại lộng lẫy, rực rỡ, như trong đêm vũ hội tại hoàng cung Tuilerie thuở nào. Một cô hầu phòng đón nàng ngoài hành lang, cúi đầu lễ phép nói:
- Thưa quí bà, phòng ăn dưới kia.
Thấy nàng, chủ khách sạn Vincent Coqfigue vội vã chạy từ ngoài sân vào. Ông ta trợn tròn mắt rõ ràng không thể tưởng tượng khi mặc áo quần sang trọng và trang điểm vào, bà khách giản dị lúc trước lại thành như thế này! Ông ta đâm luống cuống, ấp úng nói:
- Thưa quí bà... Thưa phu nhân...
- Phu nhân Dytteville, thưa ông Coqfigue. Tôi thuộc công ty Dytteville.
Há hốc miệng, ông ta như người bị cấm khẩu, không nói được lời nào. Stephanie mỉm cười nói tiếp:
- Có gì lạ đâu, thưa ông Coqfigue? Tôi sang đây để kiểm tra hoạt động của công ty tại đảo này. Vì bữa ăn tối nay tôi có mời ông thuyền trưởng và một số sĩ quan trên tầu Araucaria cho nên tôi muốn xuống trước xem bàn ăn chuẩn bị ra sao.
Aimé đã lo liệu rất chu đáo. Anh đã cho đem bầy lên bàn những bát hoa nhiệt đới màu sắc sặc sỡ và cả những chậu nhỏ trồng cây xanh. Sau khi tỏ ra hài lòng về cách bầy biện bàn tiệc, Stephanie quay sang trò chuyện với chủ khách sạn. Nàng nói, công ty Dytteville của nàng chuyên nhập các loại gỗ quí trên khắp thế giới. Nàng phải sang đây, nghiên cứu tại chỗ để có những chủ trương kinh doanh thích hợp về sau. Nàng đã đi rất nhiều nước và từ lâu đã ao ước được đến hòn đảo Nouvelle Calédonie này...
Nàng cố tình kéo dài thời gian trò chuyện để chờ hai thứ: sự xuất hiện của Aimé và các sĩ quan, thủy thủ da trắng trên tàu Araucaria.
Aimé bước vào phòng ăn. Tối nay anh ăn mặc rất lịch sự, sang trọng. Các sĩ quan trên tàu Araucaria đã đến và đứng chật cửa phòng ăn. Cả sĩ quan, thủy thủ da trắng của những con tầu khác đang đậu ngoài bến cảng Nouméa ngồi các bàn xung quanh cũng đang trân trân ngó nàng thán phục.
Stephanie mở đầu:
- Thưa ông Vincent Coqfigue thân mến. Tôi xin hân hạnh giới thiệu những người bạn của ông thuyền trưởng Plantain. Bởi tôi biết giới hàng hải đều quen biết nhau và là bạn của nhau.
Họ lần lượt đứng dậy bước đến cúi chào nàng và hôn tay nàng. Giữa lúc đó xuất hiện cô gái điếm của khách sạn Ile. Stephanie thầm nghĩ: “Mình không thể lờ cô ta. Bởi rất có thể cô ta đã từng ngủ với toàn quyền Pháp và vua Canaque ở đảo này”.
Viên chủ khách sạn ngượng nghịu giới thiệu:
- Cô Yolande de Perriere, thưa phu nhân Dytteville.
Stephanie trìu mến khẽ nói:
- Tôi rất sung sướng được quen biết cô, thưa cô Yolande.
Stephanie nhác thấy sự lúng túng của ông chủ khách sạn và của những người đàn ông có mặt. Cách ăn mặc diêm dúa và hở hang của Yolande cũng như thái độ lẳng lơ của cô ta cũng làm họ ngượng thay.
- Tôi cũng rất hân hạnh được quen biết bà, thưa phu nhân Dytteville - cô gái nói với giọng hơi xược.
- Thưa ông Coqfigue - Stephanie nói - Tôi có điều đề nghị với ông, được không?
- Tất nhiên là được, thưa phu nhân.
- Tôi đề nghị tối nay ông hãy tạm quên ông là chủ nhân của khách sạn đáng yêu này và cho phép tôi được tiếp rượu tất cả những người có mặt tại phòng ăn này.
Stephanie ra hiệu cho Aimé. Lập tức các thứ rượu quí được bưng ra. Aimé điều khiển các cô hầu khách sạn rót rượu ra. Nàng mời tất cả các sĩ quan, thủy thủ có mặt trong phòng ăn chạm cốc. Lúc quay lại, nàng ngạc nhiên thấy cô gái điếm Yolande đã đứng lẫn trong đám thủy thủ, vừa ngả ngớn vừa cười rúc rích với họ, trong khi họ sờ nắn, bấu véo cô.
Stephanie làm như không nhìn thấy, duyên dáng đến với từng người, hỏi thăm và trò chuyện vui vẻ. Thuyền trưởng Plantain đến và ông vô cùng ngạc nhiên thấy bà khách đã từng chinh phục cảm tình của giới quan chức và tầng lớp thượng lưu ở Marseille bây giờ lại chiếm được lòng yêu mến của mọi người ở đây nhanh chóng như vậy. Và ông thấy hôm nay bà chủ Stephanie đẹp tuyệt vời, duyên dáng hết mức.
Bữa tiệc diễn ra vui vẻ và thân tình. Stephanie không ngờ món ăn ở một khách sạn ngoài hòn đảo thuộc địa xa xôi này lại ngon như vậy. Trong lúc ngồi ăn với Aimé cùng ba viên thuyền trưởng thuyền phó tầu Araucaria, Stephanie nhìn qua cửa sổ ra sân trời, thấy ở đó người rất đông.
Sau này nàng mới biết, tin đồn phu nhân Dytteville đến đã lan truyền khắp thị trấn và hầu như tất cả người da trắng trong thị trấn đều kéo đến đây xem mặt nàng và buổi tiệc nàng chiêu đãi những người chỉ huy tầu Araucaria.
Stephanie thấy Aimé ra hiệu, nàng hiểu anh muốn nói: “Đủ rồi, bà chủ nên thoái lui...”
Mà anh nghĩ thế là đúng. Cô gái điếm Yolande nốc quá nhiều rượu đã say khướt và phanh hết cả ngực ra. Đám sĩ quan và thủy thủ trong phòng bắt đầu văng tục và cười hố hế vang động.
- Thưa ông thuyền trưởng, xin ông...
Thuyền trưởng Plantain đứng lên, đưa tay để nàng khoác và hai người rời khỏi phòng ăn. Một số người đứng dậy định chào nàng, Stephanie nhẹ nhàng nói:
- Tôi hơi mệt, xin lỗi các quí vị. Xin các vị cứ tiếp tục vui chơi.
Nàng đã ra ngoài kín đáo. Lúc đi theo hành làng về phòng, Aimé nói:
- Bà chủ đã tính toán chính xác. Ấn tượng của bà chủ gây cho mọi người ở đây rất mạnh. Bữa tiệc tối nay thành công mỹ mãn.
- Sáng mai anh đánh thức tôi sớm một chút. Tám giờ sáng tôi phải có mặt ở văn phòng đại diện của công ty.
Đang ngủ say, những tiếng thét làm Stephanie choàng thức dậy. Xung quanh tối đen, chỉ một ngọn đèn nhỏ hắt ánh sáng lù mù. Nàng thấy tiếng chân ai chạy ngoài hành lang. Tiếng thét gọi và tiếng rên rỉ đau đớn. Tiếng rên rỉ là giọng phụ nữ. Tiếng gọi và quát là giọng đàn ông.
Stephanie vội với tấm áo choàng mặc đêm, không kịp xỏ chân vào dép; cứ thế mở cửa chạy ra ngoài xem chuyện gì.
Dưới ánh sáng lờ mờ của ngọn đèn ngoài hành lang, nàng nhìn thấy một cảnh tượng nàng không tưởng tượng nổi. Một người đàn ông to lớn, đi ủng, trần truồng hoàn toàn, tay cầm ngọn roi ngựa đang khật khưỡng đuổi theo cô gái điếm Yolande. Cô ta cũng hoàn toàn trần truồng, vừa hốt hoảng chạy, vừa né tránh ngọn roi chỉ chực vụt xuống. Lúc này trên vai, trên ngực cô ta đã đầy những vết xước dài rướm máu. Cô vừa chạy vừa rên rỉ đau đớn. Đến cuối hành lang, hết đường chạy, Yolande hoảng hốt thụp xuống, chuẩn bị đón những ngọn roi tới tấp sắp quật xuống nữa.
Stephanie lập tức với chiếc ủng ngựa để ngoài cửa, chạy tới. Nàng lấy đà quật chiếc ủng xuống gã đàn ông. Đinh sắt ở đế ủng làm tóe máu trên làn da trắng trẻo của gã. Gã đàn ông quay ngoắt lại, ngạc nhiên nhìn nàng rồi giơ ngọn roi, quất xuống. Stephanie đưa chiếc ủng ngựa lên đỡ. Đồng thời nàng giật mạnh ngọn roi ra khỏi tay gã đàn ông.
Stephanie vừa nhận ra đó là viên thiếu tá Đức Ludwig von Reimbinggen. Vừa lúc ấy các cửa phòng bật mở, khách nghỉ trong các phòng khách sạn bước ra hành lang xem. Vì vội họ ăn mặc luộm thuộm, một số vẫn còn mặc quần cộc. Họ lao đến túm cánh tay gã đàn ông Đức, nhưng gã hất mạnh một cái, mọi người bắn cả xa. Gã sắp lao vào Stephanie. Nhưng nàng lại đưa ủng lên đỡ, và thuận tay đang cầm ngọn roi ngựa nàng quất lên ngực gã. Mọi người lúc này đã tới kịp. Họ ôm chặt gã đàn ông. Bây giờ Stephanie mới nhận ra là ngọn roi có mấu ở đầu!
... Nàng chợt nhớ đến Sebastopol... Nàng đã từng bị tra tấn bằng ngọn roi như thế này và chỉ lát sau khắp người nàng đã đầy máu...
Nghe tiếng rên rỉ của Yolande, lúc này Stephanie mới quay đầu lại. Cô gái tội nghiệp nép vào một góc, xấu hổ co chân, khép đầu gối hai tay ôm gáy, đầu gục xuống cặp vú để trần, đang chờ người đến, giúp đỡ. Stephanie tiến hai bước về phía gã đàn ông Đức.
- Đồ khốn kiếp! - nàng quát vào mặt gã, như thể trút lên gã nỗi căm hờn đã tích tụ hai chục năm nay.
Nàng quăng ngọn roi vào bên rìa hành lang, bước nhanh đến gần Yolande, ném cho cô ta tấm áo choàng mặc nhà.
- Cô khoác tạm vào rồi sang phòng tôi.
Nàng đang cúi xuống, nâng Yolande đứng lên thì thấy bàn tay ai nắm vai mình. Nàng ngoái đầu lại: Aimé! Qua con mắt anh, nàng sực nhớ rằng, mặc dù nàng mặc tấm áo ngủ nhưng vải áo quá mỏng khiến mọi người đều nhìn thấy rõ thân thể nàng bên trong. Gã Ludwig cũng đang nhìn nàng thèm thuồng. Thấy nàng ngoái lại, gã lúng túng:
- Xin lỗi...
Stephanie lộ vẻ ngạc nhiên. Chẳng lẽ gã lại nói với mình? Thấy vậy Ludwig nhắc lại:
- Bà thứ lỗi cho...
Stephanie nhún vai khinh bỉ, bảo những người có mặt ở đấy:
- Đổ rượu lên cho tên khốn kiếp này rồi gọi thầy thuốc băng bó cho hắn. Tôi lo cho cô gái này.
Nàng quay sang Aimé:
- Anh đem sang cho tôi những thứ cần thiết.
Được đặt nằm trên giường Stephanie, Yolande khóc nức nở. Chốc chốc lại rên rỉ và quằn quại đau đớn, nhất là khi Stephanie chấm thuốc sát trùng lên những chỗ rướm máu của cô ta. Nàng phải thừa nhận thân thể cô ta rất đẹp, theo kiểu mỡ màng. Cặp vú to, nặng mà vẫn cao. Nàng bỗng nhận xét chắc Yolande phải mất nhiều công phu lắm để giữ cho cặp vú lúc nào cũng vẫn đầy khêu gợi như thế này. Bởi trông tuổi thì cô ta không còn trẻ nữa.
- Đầu đuôi thế nào? - nàng hỏi cô gái điếm.
- Chỉ tại cái nghề này thôi! - cô ta rầu rĩ đáp - Biết làm sao được? Thiếu gì đàn ông như thế. Lúc bình thường thì hiền dịu lắm nhưng khi nốc rượu vào thì khủng khiếp. Bọn này lại còn thói làm tình cứ như tra tấn con gái nữa.
- Tôi biết...
Tuy Stephanie nói rất khẽ nhưng nàng thấy cả Yolande lẫn Aimé đều ngạc nhiên nhìn nàng.
- Là tôi đoán thế - nàng mỉm cười nói chữa - Nhưng thế nào mà cô lại lưu lạc đến thị trấn Nouméa này?
- Chiến tranh. Tại chiến tranh! Hồi đó tôi đâu có nghèo,chưa kể một người đàn ông giầu có còn định tậu nhà cho tôi. Nhưng rồi quân Phổ kéo đến. Bao vây! Tôi chạy đi Versaille, bởi tôi không thích Công xã.
Yolande kể tiếp những hoàn cảnh xô đẩy khiến cô ta lưu lạc đến hòn đảo này.
- Chiến tranh là một tai họa lớn! Tôi không hiểu nổi tại sao lại có chiến tranh! - Cô ta đột nhiên ngừng nói, nhìn Stephanie vẻ biết ơn, nói - Bà có cái tên rất đẹp lại đơn giản: Stephanie... Trong khi tên khai sinh của tôi là Eulalie. Eulalie Bouton! Tên xấu như vậy thì làm sao ngóc mũi sủi tăm lên được. Cho nên tôi trả thù đời.
- Vậy là cô tự ý chọn cái nghề này?
- Cũng một phần là do tôi. Ngày ấy một thằng cha tằng tịu với tôi. Hắn gọi tôi là Yolande, nghe sao mà êm tai thế. Tôi tưởng hắn là người tốt. Hắn đưa tôi ra khỏi nông trại, đem về nhà hắn. Hắn làm tình rất giỏi. Nhưng rồi hắn lấy vợ và tống cố tôi đi. Tôi bèn đến Paris, vẫn giữ cái tên Yolande. Tôi đổi họ là Ferriere bởi tôi thích cái họ ấy, nghe có vẻ quí tộc.
Aimé ho một tiếng, Stephanie nhìn lên và thấy anh hơi nhăn mặt. Anh không muốn nàng mất thời giờ quá nhiều với cô gái này. Đêm nay nàng còn phải ngủ để ngày mai bao nhiêu công việc khác đang chờ nàng.
- Cô dễ chịu rồi chứ, Yolande? Cô về phòng nằm ngủ đi.
Yolande ngồi dậy:
- Cảm ơn bà, phu nhân Dytteville! Tôi mang ơn bà và xin bà biết cho rằng bất cứ bà yêu cầu điều gì tôi cũng xin hết lòng làm giúp bà.
- Cảm ơn cô - nàng mỉm cười thân tình.
Vừa lúc ấy có mấy tiếng gõ cửa khe khẽ. Aimé ra mở cửa. Vincent Coqfigue cùng một người lạ bước vào. Vincent nói lúng túng:
- Bác sĩ Verdonnent muốn được gặp cô Yolande.
- Xin mời bác sĩ - Stephanie nói, trỏ Yolande.
- Ông thấy không, Vincent? - Yolande reo lên đắc thắng - Vậy mà lúc chiều ông định giới thiệu tôi với phu nhân Dytteville.
Trong lúc Vincent ngượng ngùng thì bác sĩ xem những vết thương trên lưng Yolande.
- Bà chữa chạy cho cô ấy tốt lắm. Thầy thuốc cũng chưa chắc đã làm tốt hơn.
- Cô cho tôi đưa cô về phòng chứ? - Vincent nói.
Qua thái độ, cử chỉ của họ, Stephanie đoán quan hệ giữa viên chủ khách sạn và cô gái điếm không phải quan hệ bình thường.
Văn phòng đại diện của công ty Dytteville quá tồi tệ. Một ngôi nhà quét vôi trắng với tấm biển kẻ nguệch ngoạc. Cửa ngoài là loại cửa dùng ở các nhà nông dân. Bốn phòng liền nhau trông ra bến cảng và sau nhà là sân, nơi buộc nhiều ngựa.
Yann khẽ nói, giới thiệu với bà chủ hai cô gái thổ dân Canaque vừa quỳ xuống dưới chân Stephanie:
- Ở Pháp thì gọi là thư ký. Tên hai cô này là Eugénie và Antoinette. Công việc chung của hai cô ấy là xếp đặt các thứ. Chúng không biết viết, đọc thì rất kém, nhưng lại có trí nhớ kỳ lạ. Tôi hi vọng bà chủ sẽ cùng đi với chúng tôi lên rừng để lựa gỗ cho chuyến hàng sau.
Yann nói “chúng tôi” thoải mái, khiến Stephanie thoáng nghĩ, chắc anh ta ngủ với cả hai cô gái này. Chuyện ấy ở đây là bình thường, cả hai đều trẻ, đẹp nhưng khá giống nhau, khiến Stephanie phải cố tìm ở mỗi cô một nét nào đó để phân biệt cho khỏi lẫn cô này với cô kia. Cả hai cô đều để vú trần. Ở đảo này hầu hết phụ nữ, già hay trẻ đều không che cặp vú.
- Chào hai cô - nàng nói giọng bà chủ - Tôi sẽ đến đây luôn. Hai cô hãy làm quen với tôi và cần hỏi gì cứ trực tiếp với tôi cũng được.
- Cha tôi cũng có đến - Yann nói thầm vào tai Stephanie.
- Tôi đã chào cụ rồi và tôi thấy chưa cần phải...
Yann đặt lên môi ý nhắc Stephanie là đừng quá dễ dãi với cấp dưới. Hai cô gái Canaque làm công kia không được quyền trực tiếp với bà chủ, với “phu nhân Dytteville”.
Nghĩ đến tranh thủ, chiếm lĩnh cảm tình và uy tín của Yves Kendelec, Stephanie cùng Yann sang phòng giấy của ông già.
Nàng cười duyên dáng, nói với ông già:
- Thưa ông Yves Kendelec. Mai ông có đến văn phòng không? Tôi rất muốn hàng ngày được gặp ông và hỏi ý kiến của ông về công việc của chi nhánh.
- Mai tôi sẽ đến. Riêng chiều nay tôi bận. Tôi phải ra bến, điều khiển việc chuyển hàng lên tàu Arancaria.
Trong mấy ngày đầu ở Nouméa nàng đã nhận xét thấy vì thị trấn nhỏ nên toàn bộ mọi người da trắng ở đây quen biết lẫn nhau. Nàng biết thêm cả bác sĩ Verdonnet cũng sử dụng Yolande. Vậy ra cô ta ngủ với hầu hết dân trong thị trấn. Ở đây, nếm mùi gái da đen, da nâu mãi họ muốn nếm mùi gái da trắng. Bây giờ thì nàng biết rõ cả hai cô “thư ký” Eugénie và Antoinette đều thường xuyên ngủ với Yann.
Đấy là một điều khiến nàng bớt thấy khao khát tấm thân vạm vỡ tuyệt đẹp của anh ta. Anh ta ngủ với quá nhiều gái. Tuy nhiên ban đêm, hình ảnh Yann vẫn ám ảnh nàng và nhiều lúc nàng mơ thấy ân ái với anh ta. Ôi, Yann! Yann!