← Quay lại trang sách

Chương 5 CHIẾC MŨ CỦA STEPHANIE

Thế là mọi thứ sang trọng cuối cùng đã rời khỏi mình!” Stephanie buồn rầu nghĩ, khi nhìn tầu Araucaria rời xa dần bến cảng. Từ nay nàng không còn hào hứng gì ăn diện để ra mắt các buổi tối ở khách sạn Ile nữa.

Nhưng nàng sang đảo Nouvelle Caledonie xa xôi này đâu phải để tiếp tục cuộc sống hào nhoáng? Chỉ tám ngày nữa thôi, nàng sẽ lên đường cùng với đoàn người thăm thú các loại gỗ trong những khu rừng nhiệt đới trên đảo.

Với khả năng thích ứng tuyệt vời và với ý chí quyết tâm cao độ, Stephanie đã thành công trong việc đưa mọi người vào ý nghĩ rằng nàng là một phụ nữ tuyệt đối độc lập, người phụ nữ bất chấp mọi dư luận đàm tiếu. Việc nàng khoác tay “viên quản lý” Becave đi ngoài đường đã thành quen mắt đối với thị trấn và họ thôi không xì xào gì nữa.

Trong một buổi chiêu đãi ở dinh toàn quyền đảo, Stephanie còn dám tuyên bố nàng sẽ ra đảo Nou và bán đảo Ducos thăm những tù nhân bị kết tội tham gia Công xã! Mọi người sửng sốt nhưng nàng thản nhiên coi như đấy là chuyện hoàn toàn bình thường. Nàng muốn đi đâu, muốn thăm ai là quyền của nàng.

Việc Stephanie quyết định cùng đoàn người ngựa lên vùng rừng núi cũng làm hầu như tất cả phụ nữ trong thị trấn Nouméa ghen tị. Họ thèm được sống tự do như nàng, được độc lập như nàng. Đối với tất cả mọi đàn ông, Stephanie đều nhìn họ theo con mắt đàn bà, đánh giá thân thể của họ bên trong quần áo họ mặc.

Bằng những lời cảm ơn, những câu khen ngợi, những ánh mắt đưa duyên, Stephanie nhanh chóng chiếm được cảm tình toàn thể nam giới. Nàng cũng chiếm được cảm tình của toàn thể nữ giới vì họ tin cậy nàng. Đấy là thành công lớn của Stephanie. Nhưng một điều nàng vẫn chưa đạt được, đó là cưỡng lại sức hấp dẫn của Yann. Mọi lý lẽ nàng tự nêu ra để đánh bạt lòng khao khát anh ta đều tan ra như tuyết dưới ánh sáng mặt trời.

Stephanie thừa biết Yann ngủ với hàng chục đàn bà con gái, rằng hai cha con anh ta có con hoang với không biết bao nhiêu cô, đến nỗi chính họ cũng không biết hết. Tuy nhiên Stephanie lại thấy kiểu sống tự do, bất chấp mọi thứ của Yann giống kiểu sống của nàng. Nàng biết Yann cũng rất thèm nàng, nhưng anh ta chưa dám...

Nhưng mọi sự đã đổi chiều từ sau hai cái bạt tai vang lên ở phòng bên cạnh phòng giấy của Stephanie, nơi nàng để khăn, mũ và dù.

Nghe hai tiếng bạt tai. Stephanie ngẩng đầu lên xem thử có chuyện gì. Nhưng ông già Yves Kendelec đã nhìn nàng, nói:

- Chuyện vặt ấy mà, thưa phu nhân Dytteville. Chúng làm sai thì bị phạt là chuyện thường. Phải làm cho chúng phục tùng. Thổ dân bộ lạc Canaque rất biết kính sợ cấp trên. Người da trắng chúng ta không được quyền rộng lượng với chúng.

Đúng là Yann rồi, Stephanie biết chắc như thế. Nàng chứng kiến nhiều lần anh ta đối xử với hai “vợ” của anh ta, Eugénie và Antoinette, như nô lệ. Nhưng khi có nàng ngồi làm việc trong phòng giấy, chưa bao giờ Yann đánh họ. Stephanie lắng nghe, không thấy tiếng rên rỉ, khóc lóc nào, nhưng nàng đã nghe rõ có tiếng đánh đập ở phòng bên. Lại một tiếng đánh nữa và tiếng một thân người ngã xuống sàn. Đúng là một vụ trừng phạt... Tiếng gót giầy Yann trên sàn rồi lại mấy tiếng đấm đá nữa và tiếng một cô gái khẽ thét lên. Không chịu được nữa, Stephanie chạy sang. Vì vội, nàng làm đổ chiếc ghế đang ngồi.

- Bà Stephanie! - ông già Yves Kendelec gọi, nhưng Stephanie đã ra khỏi phòng.

Eugénie nép ở phòng đang đưa tay đỡ những đòn đánh của Yann hệt đêm hôm trước cô gái điếm Yolande đỡ những ngọn roi của gã sĩ quan Đức.

- Anh điên rồi sao? - Nàng thét lên, nắm cánh tay Yann giữ lại để cứu Eugénie.

Yann hất mạnh tay ra, quay người nắm chặt tay nàng:

- Tại sao bà chen vào việc của chúng tôi với chúng nó?

- Anh buông tôi ra!

Stephanie uất giận! Xứ sở gì lạ vậy? Đánh đập phụ nữ thoải mái! Nàng giật tay khỏi Yann, chạy đến bên Eugénie. Yann bước đến nắm tay nàng và đẩy mạnh một cái, lần này nàng quay tròn băng ra giữa phòng.

- Anh không biết xấu hổ à?

- Không hề - Yann nói rồi đi thẳng về phía nàng - Con này phạm một tội không thể tha thứ.

- Dù cô ấy có phạm tội gì đi nữa, anh cũng không có quyền...

- Tôi có mọi quyền!

- Không tội nào anh được phép dùng nhục hình. Anh còn tồi tệ hơn bọn cai ngục. Anh làm tôi đau lòng đấy!

Stephanie tiến một bước về phía Eugénie, Yann chặn nàng lại.

Nàng định gạt anh ta ra, nhưng anh ta đứng vững như khối đá. Cơn giận làm nàng tối mắt tối mũi.

- Để tôi đi!

- Không. Phu nhân Dytteville! Tôi cấm bà không được đụng vào người nó.

Giọng nói dứt khoát và bình tĩnh của Yann làm nàng không ghìm nổi nữa. Giọng nàng nghẹn lại:

- Anh dám cấm tôi làm một việc nào đó chăng?

- Bà không thể hiểu! Bà từ nơi xa xôi đến. Bà không nên dính vào những việc ở đây, thưa phu nhân Stephanie. Tôi xin bà để mặc chúng tôi.

Đây là điều Stephanie hoàn toàn không chịu nổi. Yann nhìn nàng bằng cặp mắt của kẻ chỉ huy! Không được! Nàng nhìn thẳng vào mắt anh ta xem kẻ nào trong hai người chiến thắng. Nhưng cặp mắt của Yann có nét gì như thể cầu xin và Stephanie trong khi cưỡng lại vẫn bị xúc động.

- Eugénie đã phạm tội gì? - nàng hỏi.

Yann cắn môi, ngập ngừng. Nàng biết anh ta đang nắm chặt bàn tay lại. Cặp mắt anh ta thoáng hiện lên một nét bối rối.

- Tôi yêu cầu ông giải thích, ông Yann Kendelac.

Cánh mũi Yann phập phồng, môi anh run run. Anh thở gấp. Đinh ninh rằng nếu mình nói xong, Stephanie sẽ lẳng lặng rời khỏi gian phòng này, Yann nói khẽ:

- Nó đã dám đụng vào... mũ bà.

Stephanie bật cười. Nàng cười chảy cả nước mắt, nhìn mấy bông hồng và phăng xê cài trên mũ nàng.

- Anh định nói là cô ta đã cài những bông hoa kia lên mũ tôi? Thế thì tội tình gì đâu?

Thấy Yann quắc mắt nhìn lại, nàng đâm bối rối. Thế nghĩa là sao? Cô gái kia cầm vào mũ nàng, cắm mấy bông hoa lên đó thì có gì lạ? Chỉ là tính con gái, thích thứ gì đẹp nên tò mò ngắm nghía và lấy hoa cài cho đẹp. Vả lại mọi thứ nàng dùng, từ quần áo, giầy mũ đến các vật cầm tay đều được phụ nữ khác khen ngợi là nàng có thẩm mỹ tinh tế. Việc cô Eugénie kia thích thú hoàn toàn là chuyện bình thường.

- Nếu cô ấy thích cái mũ của tôi thì... - nàng bước về phía mắc áo.

Yann chặn lại.

- Sao vậy? - nàng ngạc nhiên.

- Tôi đề nghị bà để yên! Để yên chiếc mũ ở đó.

Càng ngày Stephanie càng không thể hiểu.

- Tôi cho cô ấy thì sao?

- Bà muốn cho thì để tôi cho nó. Tôi thay mặt bà cho nó. Tôi sẽ giải thích tại sao. Tôi hứa với bà là như thế. Tôi chỉ đề nghị bà một điều là bà đứng yên. Sau đây tôi sẽ nói để bà hiểu.

Vừa lúc ấy, Eugénie định lánh chạy đi. Yann nhẩy bổ đến chặn lại và quắc mắt nhìn cô gái khiến cô ta hoảng sợ lùi lại, nép vào góc tường như cũ.

- Để tôi giải quyết chuyện này, bà để tôi lo chuyện này. Bà hãy để yên cho tôi làm. Tôi van bà, nhân danh...

Yann chằm chằm nhìn vào Stephanie và bước đến. Khi tới sát bên nàng, anh ta nói khẽ vào tai nàng:

- Nhân danh tình yêu của tôi đối với bà.

Stephanie sững người lại, không dám nhúc nhích, đúng như Yann yêu cầu. Nàng chăm chú theo dõi từng động tác của Yann. Anh ta giơ cao tay dùng hai ngón nhấc cái mũ ra rồi hất nó ra khỏi mắc. Sau đó anh ta từ từ tiến lại gần Eugénie, dáng đi chậm rãi và mềm mại như mèo. Dáng điệu ấy, kiểu đi ấy khiến Stephanie nhớ đến Serguiev. Tên sĩ quan Nga Serguiev khủng khiếp ở pháo đài Sevastopol.

Stephanie nhớ đến kiểu cách của tên sĩ quan Nga thô bạo ấy. Mỗi lần làm tình với nàng, y đều biết cách đẩy nàng đến trạng thái hứng tình cao độ. Nàng căm ghét y nhưng cuối cùng vẫn không cưỡng lại được nỗi khao khát tình ái cứ dâng lên trong cơ thể nàng. Tên Serguiev quái đản ấy dùng những động tác thô bạo mặc dù nàng căm thù, nàng vẫn cứ chịu khuất phục và đáp lại y một cách nhiệt tình, đam mê! Cho đến nay nàng vẫn không sao hiểu nổi cách đánh thức bản năng xác thịt ở nữ giới của y. Nàng cho Serguiev là người duy nhất trên đời làm được như thế.

Nhưng bây giờ Stephanie thấy một người giống hệt Serguiev. Yann cũng có cái kiểu ấy. Và nàng thích thú ngắm cách anh ta sắp sửa làm với cô gái Eugenie. Anh ta đang tiến đến cô ta với bước đi mềm mại, hơi nhún nhảy một chút. Eugrnie sợ hãi nép vào góc tường. Ôi sao giống mình đến như thế, Stephanie thầm nghĩ, nhớ lại những lần Sreguiev chuẩn bị hành hạ nàng.

Kia rồi, Yann đã chồm lên người Eugenie, một tay anh vẫn cầm quai mũ và chiếc mũ lắc lư bên dưới, một tay anh túm mố tóc trên đầu cô gái, ấn đầu cô vào tường, rồi chụp chiếc mũ vào mặt cô ta. Eugenie thét lên kinh hoàng, ngạt thở trong chiếc mũ chụp lên mặt cô ta một cách thô bạo.

Stephanie hoảng hốt. Nàng lao về phía Yann, áp người vào lưng anh ta, hai tay nắm cổ tay anh ta cố kéo anh ta lại. Yann bị bất ngờ, ngạc nhiên cố gỡ hai bàn tay nàng ra. Do đó anh phải buông Eugenie. Tranh thủ lúc đó, cô gái tội nghiệp vùng chạy ra ngoài.

Stephanie không buông anh ta ra và thế là anh mất thăng bằng ngã ngửa người ra. Stephanie cũng bị ngã và Yann đè lên người nàng. Yann xoay người lại và thành nằm úp lên trên nàng. Tất cả chỉ diễn ra trong khoảnh khắc và bây giờ nàng nằm dưới anh ta giãy giụa. Stephanie không còn nghĩ được gì nữa. Trong lúc giãy nàng thấy bùng lên một niềm khao khát. Có gì lạ đâu? Đã bao nhiêu buổi tối, nàng nghĩ đến Yann, tấm thân vạm vỡ cân đối của anh ta. Đã bao nhiêu đêm nàng nằm mơ thấy được tấm thân ấy đè lên mình. Và bây giờ đây, nàng ở trong một mâu thuẫn quái đản. Vừa muốn đẩy Yann ra vừa muốn được trọng lượng thân thể anh đè lên mình.

Yann đã nắm chặt hai cánh tay Stephanie như hai gọng kìm. Nàng chỉ còn giẫy giụa được thân mình. Trong lúc giẫy, nàng thấy bụng và người Yann áp chặt cọ sát trên người nàng. Yann áp miệng vào miệng nàng ấn xuống. Nàng thấy hơi thở của anh ta phả vào miệng nàng. Mệt quá, Stephanie không giẫy được nữa, nàng để yên cho Yann đè lên mình. Sau khi đã hôn ngấu nghiến, Yann ngẩng đầu lên, giọng anh ta khàn đặc lại.

- Vì tình yêu của đôi ta, Stephanie...

- Anh là...

Nhưng Yann đã lại hôn nàng và nàng không nói được nữa. Vậy là anh ta sắp cưỡng hiếp nàng? Ngay tại đây, tại văn phòng đại diện của công ty Dytteville tại đảo Nouvelle Caledonie? Không thể để như vậy được. Thu hết tàn lực, nàng dùng mặt hất mặt anh ta ra, quay sang một bên để tránh cặp môi anh ta. Nàng hổn hển nói:

- Anh tồi tệ lắm... Tôi căm ghét anh...

- Tại sao? Vì tôi trừng phạt một con thổ dân Canaque có tội? Vì tôi yêu bà chăng, Stephanie? Vì tôi yêu bà hơn tất cả những phụ nữ trên đời chăng? Stephanie! Bà không biết tôi yêu bà đến chừng nào sao?

Giọng Yann bây giờ dịu dàng, trìu mến, âu yếm, khác hẳn giọng mọi khi. Lợi dụng lúc Yann không cảnh giác, nàng hất anh ta ngã ngửa sang bên cạnh, đứng phắt dậy. Nhưng Yann đã đứng dậy theo và đè nàng áp vào tường, hai bàn tay anh lồng vào hai bàn tay nàng, giữ chặt nàng, Stephanie thấy hai đùi anh ta ấn chặt vào đùi nàng. Nàng có cảm giác như giữa nàng và anh ta không còn áo quần gì hết. Hoặc chúng quá mỏng và không tạo một sự ngăn cách nào giữa hai cơ thể.

- Không! Anh buông tôi ra! - Stephanie hổn hển nói.

- Stephanie, hãy hiểu cho tôi. Hãy nghe tôi nói, để hiểu tại sao lúc nãy tôi lại trừng phạt nó!

- Không, tôi không cần hiểu. Tôi không muốn hiểu. Nếu tôi không vào anh đã đánh chết cô gái ấy mất... Tôi biết anh có thể đánh chết cô ta. Thật khủng khiếp, thật tàn bạo.

- Nhưng nó định giết bà, Stephanie! - Yann nói và giọng anh như khóc - Bà phải hiểu là như thế. Con Eugénie mưu giết bà.

Stephanie sửng sốt nhìn Yann. Eugénie mưu giết nàng? Nhưng tại sao cô ta lại căm ghét nàng đến mức ấy?... Vô lý, nàng có làm gì để cô ta ghét đâu? Nàng đối xử với cô ta và cả với Antoinette rất tốt. Không Yann nói không đúng! Yann nói dối, để nhẹ bớt tội.

- Stephanie! Nó mưu yểm bà để bà chết! Bởi nó ghen với bà. Từ hôm bà đến đây tôi chỉ nghĩ đến bà và bỏ rơi chúng. Trước kia tôi vẫn ngủ với cả hai đứa và nhiều đứa nữa. Nhưng từ hôm gặp bà tôi không muốn ngủ với đứa nào nữa. Buổi tối con Eugénie và con Antoinette đến hiến thân xác cho tôi nhưng tôi không nhận, tôi đuổi chúng ra ngoài. Chúng tức giận, chúng oán bà. Chúng ghen. Chúng sẵn sàng để tôi ngủ với đứa khác nhưng không được bỏ chúng. Từ hôm tôi đuổi chúng ra khỏi phòng tôi, chúng thấy bị lăng nhục, chúng uất ức...

Thấy Yann nói huyên thuyên như kẻ điên, Stephanie điềm tĩnh nói:

- Anh tin vào những chuyện yểm bùa, những chuyện phù thủy ấy ư? Chúng ta đang ở thế kỷ 19 rồi, Yann.

- Không chuyện kia là có thật. Tôi đã thấy tận mắt. Tôi đã thấy những người bị yểm bùa ốm đau liểng xiểng, nhiều người chết bởi không biết cách giải bùa.

Yann nói trong lúc miệng anh ngay sát miệng nàng, môi anh mấp máy chạm vào môi nàng. Ngực anh vẫn áp chặt vào ngực nàng. Yann nói tiếp:

- Vừa rồi, lúc tôi úp cái mũ vào mặt nó bà không nghe thấy nó rú lên kinh hoàng sao? Tại cái mũ của bà đã bị yểm bùa! Cái mũ đó úp vào mặt nó, nó sẽ chết, nếu không thì cũng sống dở chết dở.

- Yểm thế nào? - Stephanie cố quay mặt đi để khỏi đụng vào môi Yann.

- Nó lấy bông hoa hồng, dùng gai thiêng chọc vào các cánh hoa rồi cài lên mũ bà. Nếu bà không biết, đội vào, bà sẽ chết.

- Gai thiêng là sao? - Stephanie cố tránh nói vào miệng Yann.

- Là cái gai được lấy ở cây hoa hồng ra vào đúng lúc mặt trăng đêm rằm chưa mọc, chưa nhô hết từ dưới biển lên. Tôi đã bắt quả tang nó còn rắc lên hoa thứ bột độc.

“Mình không thể tin những trò mê tín dị đoan như thế được”. Stephanie thầm nghĩ lúc nghe Yann nói. Tuy nhiên giọng nói và cặp mắt của anh như đanh đóng cột khiến nàng đâm tự hồ nghi. Yann bảo vệ nàng, che chở cho nàng, điều đó đã rõ ràng. Và giống như người theo chủ nghĩa vô thần, không tin vào thánh thần gì hết vậy mà trước khi chết cũng tự hỏi: “Hay là có trời thật?” -Stephanie lúc này hệt như vậy. Nàng đâm nghi ngờ bản thân. Hay tất cả những thứ bùa yểm và mọi thứ hoang đường khác đều có thật?

Nàng lấy giọng dịu dàng hỏi:

- Nhưng tại sao anh biết Eugénie tìm cách hại tôi?

Yann đáp như thể chuyện đó không phải kiểm tra gì hết:

- Moise bảo tôi trước để đề phòng.

Moise? Ông già da trắng ngớ ngẩn ấy sao? Nàng càng không tin:

- Ôi, anh đi tin vào những loại người như vậy sao, Yann?

- Stephanie! - Yann nói giọng trách móc - Bà đừng bao giờ nói những lời sàm sỡ như vậy. Moise ngớ ngẩn nhưng chính những người ngớ ngẩn như thế lại gần với thánh thần ma quỉ hơn chúng ta đấy. Bà hứa với tôi đi, Stephanie! Đừng bao giờ nói lời phỉ báng thánh thần kiểu như vậy.

Thấy vẻ mặt lo lắng của Yann, Stephanie bật cười. Thì ra anh ta quí mình thật, “yêu” mình thật. Anh ta sợ mình chết. Nàng mỉm cười trìu mến:

- Thôi được, tôi hứa, Yann.

- Moise đã sống lâu năm với thổ dân Canaque. Ông ta đã thấy được những hiện tượng huyền bí của họ. Chính vì thế mà cha tôi đem Moise về đây, nuôi nấng và để ông ta giúp việc chúng tôi. Moise và Helène! Bà chưa biết đấy. Moise chỉ nhìn lên trời là thấy được bao nhiêu thứ, đoán trước được bao nhiêu việc. Ông ta biết trước ai sắp ốm đau, ai sắp chết, người phụ nữ nào sắp sinh con, con trai hay con gái. Cha tôi rất tin Moise, nhất là từ ngày...

- Ngày nào?

- Ngày... - Yann ngập ngừng rồi ngước lên trời, sợ hãi - Ngày ông chủ Armand, chồng bà bị nạn. Hôm trước đó, Moise nhìn lên trời, bảo cha tôi: “Ông Armand Dytteville sẽ không đến được đây đâu!” Cha tôi không tin, nhưng hôm sau thì được tin tầu va vào đá ngầm và đắm ở eo đảo Nou, và ông Armand Dytteville chết...

Stephanie rùng mình. Yann chuyển sang giọng thành kính.

- Cha tôi kinh hoàng. Từ đấy người luôn hỏi Moise về mọi chuyện và tin hoàn toàn vào ông ta. Năm sau, khi mẹ tôi có thai, sinh con gái, cha tôi nghe lời Moise, bèn đặt tên em gái tôi là Stephanie, tức là lấy tên của bà đặt cho nó. Moise bảo bà là người phụ nữ đặc biệt và hết sức đáng quí. Cha tôi tin và tuy chưa gặp bà nhưng lúc nào cũng kính trọng bà, yêu mến bà và khao khát được gặp bà.

- Còn anh, Yann? - Stephanie mỉm cười hỏi, muốn chuyển sang đề tài khác cho bớt nặng nề.

- Tôi thì yêu bà ngay từ phút đầu nhìn thấy bà - Yann âu yếm nói - Tôi nghe đồn bà rất đẹp, nhưng không ngờ bà đẹp đến thế và lại có thân hình khiến tôi khao khát. Eugénie biết điều đó. Nó thấy tôi không thiết làm tình với nó nữa, đuổi nó ra. Cả Antoinett, chắc là hai đứa bàn nhau...

Stephanie cảm động. Nàng trìu mến nói:

- Cảm ơn anh, Yann!

Yann quàng tay ôm chặt nàng, hai miệng áp vào nhau, đê mê. Hai thân quyện vào nhau. Qua lần vải áo dài, Stephanie thấy rõ toàn bộ cơ thể cường tráng và dai sức của chàng trai đáng mến này. Nàng ao ước một lúc nào đó sẽ không có lớp vải ngăn cách nữa.

Khi buông nhau ra, họ nhìn nhau nồng nàn. Nhưng chỉ lát sau họ đã trở lại là bà chủ và người đại diện công ty.

Hôm sau Eugénie không đến văn phòng làm việc. Và cả Antoinette nữa. Eugénie thì Stephanie hiểu được, nhưng Antoinette thì nàng ngạc nhiên. Lát sau Yann sang gặp nàng, thản nhiên báo tin hai cô gái đã bỏ làng trốn đi đâu không biết. Stephanie bỗng rùng mình. Nàng cảm thấy đây là điềm gở...

Trong tâm trạng băn khoăn, Stephanie trở về khách sạn chiều hôm đó.