← Quay lại trang sách

Chương 6 CHUYẾN ĐI

Hai người nhìn nhau không nói gì đã năm phút rồi. Hôm nay viện cớ cần làm việc riêng với Stephanie về chuyến đi khảo sát tài nguyên trên đảo, Yann yêu cầu nàng ở lại khách sạn và anh đến đó. Lúc đó, Yann đem theo cả một chồng hồ sơ lớn để trình bày với “bà chủ”.

Stephanie bằng lòng và thừa biết đấy chỉ là cái cớ. Yann muốn gặp riêng nàng. Nhưng nàng cũng muốn gặp riêng anh.

- Tôi biết chúng ta phải làm gì cho công ty, nhưng còn cho hai chúng ta... - Yann nói và đặt bàn tay lên bàn tay nàng, từ từ nắm chặt lại.

Stephanie không rút tay ra. Nàng để yên như thế trong khi tim nàng đập rộn rã. Nàng yêu Yann. Tình yêu với chàng trai trẻ trung tràn đầy sức sống này khiến đầu óc nàng bàng hoàng, giống như tình yêu sét đánh nàng đã nhận được sau khi gặp René lần đầu tiên trong đám cưới Amelie và Achille.

Tuy nhiên tình yêu đó đã chết.

Còn lại tình yêu với Boris. Một mối tình tuyệt đẹp nhưng Stephanie đến nay giữ lại chỉ như một giấc mơ. Một giấc mơ không bao giờ thành sự thật nữa. Boris! Liệu mình còn được gặp chàng nữa chăng?

Stephanie lại nhớ đến tình yêu thuần túy xác thịt với Victor Hugo. Thật ra đâu phải vậy? Nàng đã bị chinh phục bởi vinh quang sáng chói của ông. Nàng dâng hiến cho ông như tín đồ dị giáo dâng hiến thần mặt trời, mặc dù tấm thân ông hoàn toàn không phải tấm thân nàng ao ước.

Rồi mối tình với Michel Lambersart, một người tình tuyệt vời nhưng sẽ là một người chồng nhạt nhẽo và khô cứng. Hiện chàng đang ở Nga...

Còn mối tình bây giờ? Chàng trai cường tráng kia đang ở bên nàng. Cặp mắt anh đầy quyến rũ. Hôm trước miệng anh đã áp vào miệng nàng trong một cái hôn mê mẩn. Thân thể anh đã áp chặt vào thân thể nàng đến mức nàng nhận biết được từng thớ thịt từng nét gấp khúc trong thân thể anh qua lớp vải mỏng.

Bây giờ anh đang ở đây, ngay sát bên nàng. Còn đợi gì nữa, Yann? Ta là bà chủ, ta lớn tuổi hơn chàng, nhưng ta sẵn sàng làm nô lệ cho chàng, để được cặp môi đầy nhục cảm kia hôn cặp môi ta, để tấm thân trẻ trung cường tráng kia nằm trong vòng tay ta trong cuộc ái ân cuồng si.

“Không được. Ta điên rồi!” Stephanie tự nhủ và cố thoát ra khỏi cơn thèm khát đang dâng lên ngùn ngụt trong cơ thể.

- Hãy thoái thác chuyến đi này, Stephanie! - Yann nói rất khẽ.

Nàng cố giữ vẻ bình thản nói:

- Anh chịu được gian khổ của chuyến đi thì tôi cũng chịu được. Hồi chiến tranh Crimée, tôi đã chịu những thiếu thốn ghê gớm nhất, những gian nan khổ ải kinh khủng nhất. Giá rét, tuyết lạnh, bùn lầy tôi còn không sợ thì tôi sợ cái gì? Ở đây không những chẳng có giá lạnh mà trái lại, trời lúc nào cũng nắng đẹp tuyệt vời. Bầu trời xanh biếc không một gợn mây...

Bàn tay Yann đang vuốt ve nhè nhẹ trên bàn tay nàng, cặp mắt anh đang chăm chú nhìn vào mắt nàng. Chắc anh lo chuyến đi sẽ vất vả. Nhưng nàng vừa nói đến chiến tranh. Yann lẽ ra phải yên tâm chứ?

- Tôi không muốn đặt thêm yêu cầu gì với anh hết. Anh đã bố trí hai con ngựa thồ cho tôi. Như thế là quá đủ. Hôm trước chính miệng anh nói: “Tôi hi vọng bà ban cho chúng tôi niềm vinh hạnh được bà cùng đi!” Không phải vinh hạnh đâu mà tôi rất sung sướng được đi cùng với anh, với các người. Tôi cần thăm dò đảo, cần biết nguồn tài nguyên ở đây. Mục đích tôi sang đây chính là để làm công việc đó.

Yann quay đi một lát, bây giờ lại nhìn nàng, từ từ chiếu thẳng luồng mắt vào mắt nàng.

- Phu nhân Dytteville, tôi biết bà không sợ gì hết, bà sẵn sàng chịu đựng mọi gian nan vất vả. Tôi biết, nhưng...

Anh cầm cả hai bàn tay Stephanie, bóp chặt đưa lên, đặt vào ngực anh như van nài:

- Nếu tôi kiên quyết đề nghị bà từ bỏ chuyến đi này thì sao?

- Không được.

Hai tiếng đó bật ra khỏi miệng Stephanie nghe khô khốc! Tại sao nàng lại phải từ bỏ chuyến đi nàng ao ước? Nàng không hiểu. Đi là hưởng tự do, là hưởng tình ái. hay Yann sợ?

- Anh sợ thứ gì?

- Nhiều thứ lắm... - Yann lại bóp chặt bàn tay Stephanie như thể anh không chịu nổi luồng mắt của nàng.

- Anh sợ thứ gì? Nói tôi nghe thử, Yann.

- Tôi không biết nói thế nào với bà. Tôi sợ cho bà bởi tôi... yêu bà. Bà không thể hiểu được điều đó đâu. Bà xuất hiện ở đây như thêm một vầng mặt trời. Và vầng mặt trời cũ bỗng nhiên lu mờ đi, không còn giá trị gì nữa.

Yann đứng dậy và kéo nàng đứng dậy theo. Hai tay anh vẫn nắm chặt tay nàng.

- Hãy tin ở tôi, Stephanie!

- Nhưng anh phải nói rõ hơn. Tại sao tôi lại không nên đi?

Một ý nghĩ lóe lên trong óc Stephanie: đúng rồi, Yann sợ Eugénie dùng những ma thuật nào đó để làm hại nàng. Thật là vớ vẩn!

- Nếu tôi từ chối không đi nữa thì mọi người sẽ nghĩ về tôi thế nào? Anh đã suy nghĩ chín chưa đấy?

- Chín hơn là bà tưởng, Stephanie.

Cứ mỗi câu Yann lại đệm theo tên Stephanie. Không phải phu nhân Dytteville nữa mà “Stephanie!” Tiếng Stephanie thốt ra từ miệng Yann sao mà trìu mến đến thế. Nàng muốn nghe anh lặp đi lặp lại mãi.

- Yann! Anh sợ là vô lý. Đấy là ngày xửa ngày xưa, khi con người còn u tối. Làm sao anh có thể tin vào những thứ hồ đồ như thế trong thời đại đèn đốt bằng khí than, khi Remington vừa phát minh ra máy chữ và việc trao đổi thư từ đã lan rộng toàn địa cầu? Anh nên biết rằng tầu hỏa bây giờ chạy tám mươi cây số giờ, con tàu Atlantique đã cải tạo những tầu thuyền chạy bằng bánh xe thành chạy bằng chân vịt! Trong hai chục năm nữa xe chạy không cần ngựa kéo. Giữa thời đại mọi phát minh khoa học nổ ra liên tiếp và thế kỷ này nhân loại hiểu biết bằng tất cả lịch sử loài người cộng lại, mà anh lại còn tin vào cái gai châm vào những cánh hoa sao?

- Tôi bất chấp tầu hỏa, bất chấp chân vịt...

Yann đã áp miệng vào miệng Stephanie, không cho nàng nói tiếp. Hai tay anh ôm chặt ngang người nàng chỉ bằng một động tác lao tới nhanh như cắt.

-... Tôi yêu em, Stephanie! Tôi khao khát được ôm em. Đêm nào tôi cũng mơ thấy em, mơ ân ái với em. Tôi yêu em điên cuồng, say đắm. Tôi chỉ thấy một mình em. Chưa tên đàn ông nào yêu đàn bà mãnh liệt, dữ dội, đau khổ như tôi yêu em, Stephanie! Stephanie! Chính vì yêu em mà tôi muốn em ở lại Nouméa với Aimé. Anh ta là con chó trung thành, tận tụy, sẵn sàng chết vì em cũng như tôi. Tôi không muốn em lên núi, vào rừng, nơi đầy những hung thần. Em cười ư? Nhưng những hung thần đó là có thật. Tôi biết rõ sức mạnh ghê gớm của chúng. Tôi van em. Tôi năn nỉ em...

Như trong cơn tuyệt vọng, Yann áp chặt cặp môi anh vào cặp môi nàng. Stephanie đáp lại và hai tay nàng ôm anh, kéo anh vào thật chặt. Bụng nàng áp vào bụng Yann. Rồi nàng dướn lên để miệng anh áp vào vú nàng. Stephanie muốn cái miệng nhục dục kia dựa xuống, lướt trên khắp cơ thể nàng.

Yann đã nhấc bỗng nàng lên và bế nàng đi. Stephanie sung sướng tận hưởng được nuông chiều như vậy. Nàng mềm oặt người, buông thả trên hai cánh tay rắn như thép của Yann. Anh bế nàng đến giường, đặt nàng xuống rồi chồm lên trên.

- Yann.... đừng...

Tại sao nàng lại năn nỉ như vậy trong khi nàng thừa biết thân thể nàng đang khao khát thân thể anh? Bởi Stephanie là đàn bà và thái độ thô bạo điên cuồng của Yann làm nàng sợ. Bởi là đàn bà, nàng muốn Yann đi vào nàng và lịm đi trong cơn chiếm đoạt. Bởi nàng muốn máu của anh là máu của nàng, cuộc sống của anh là cuộc sống của nàng.

Quen làm tình với những cô gái, những đàn bà đã ở trần sẵn, bây giờ Yann bối rối với đám vải vóc, đăng ten, dải buộc. Hai bàn tay anh lồng vào hai bàn tay nàng cùng đưa xuống. Nhưng hai bàn tay anh đồng thời đang giật đứt những cái móc trên quần áo nàng. Áo nàng đã bung ra để lộ cả một tấm thân ngọc ngà. Lát sau cả áo quần trên người Yann cũng không còn và nàng say mê ngắm làn da mầu nâu nhạt nhẵn bóng, với những cơ bắp vạm vỡ.

Nếu như Stephanie có những quần áo lót phức tạp thì anh có đôi ủng. Anh còn giữ lại đôi ủng một lát, ngắm nghía thân thể nàng rồi tụt chúng ra, chồm lên nàng. Thú vị biết bao được lẩn trốn anh, như thể nàng kháng cự, đẩy dần cơn thèm khát của anh lên đến đỉnh cao. Yann ôm chặt lấy nàng. Nàng cũng vậy. Anh đến với nàng và nàng đến với anh. Anh đi vào nàng và cả hai đều chiếm đoạt nhau. Họ đưa nhau lên đến tột đỉnh khoái lạc.

Yann vừa trong nàng vừa điên cuồng áp miệng vào trán nàng, cổ nàng, cặp vú nàng. Stephanie níu chặt hai vai anh ghìm lại nhưng anh cưỡng lại, tiếp tục trận mưa hôn. Những ngón tay anh vừa dữ dội vừa mềm mại. Họ đã lên đến đỉnh điểm khoái cảm và Yann buông thả và cả tấm thân nặng đè lên thân thể nàng.

- Anh yêu em, Stephanie...

- Em yêu anh, Yann...

Họ thì thào trong tiếng thở dốc. Và câu nói của họ lặp đi lặp lại, chen lẫn nhau, hòa quyện vào nhau, biến thành như một thứ lời ru đưa đẩy họ bập bềnh trên làn sóng tình ái. Âu yếm ôm gáy Yann kéo lại gần mình, Stephanie áp khuôn mặt anh vào mặt mình, cặp mắt anh vào cặp mắt mình, cặp môi anh vào cặp môi mình. Khi hai cặp môi chạm nhau nàng thì thào:

- Yann, tình yêu của em! Anh quyết định đi một mình, không cho em đi cùng sao?

Yann lắc đầu, vục mặt vào làn tóc nàng, nói giọng trầm như dùng hết toàn bộ hơi thở, nói bằng toàn bộ cơ thể anh:

- Anh yêu em, Stephanie. Em ở lại đây với cha anh, Moise và Aimé, em sẽ an toàn, không sợ gì hết.

Ôi, lại vẫn những mê tín kỳ quái và ngu xuẩn! Trong khi anh dũng mãnh thế kia, đàn ông thế kia, diệu kỳ hơn tất cả mọi người tình nam nhi trên đời.

- Vậy ta đem họ cùng đi.

Yann sửng sốt. Anh dướn hẳn người lên nhìn nàng chăm chú.

- Ta sẽ đem họ cùng đi! - Stephanie nhắc lại - Bởi chúng ta không thể xa nhau. Em phải đi với anh.

- Chúng ta phải đi với nhau?- Yann nhắc lại, cặp mắt điên dại nhìn nàng say đắm - Em nói như vậy sao, Stephanie của anh?

Anh lại thả người lên người nàng, ôm chặt nàng.

- Em muốn như vậy sao, người tình tuyệt vời của anh?

- Sao, anh còn hồ nghi gì nữa, Yann?

Bây giờ đối với họ mọi thứ trên đời đều không quan trọng. Chỉ còn tình yêu giữa họ.

***

Sau chặng đường ba chục cây số đầu tiên, đoàn người ngựa dừng chân trên núi để xuống trại Paita nghỉ qua đêm. Nhưng Stephanie không chịu.

- Em đòi đi để được sống ngoài trời, được ngủ ngoài trời như nhà thám hiểm. Em hoàn toàn không muốn nhìn thấy những người da trắng dưới đó. Em không muốn lại phải làm duyên với họ, đóng kịch với họ...

Stephanie nói với Yann như vậy khi được biết năm 1858, mười sáu gia đình đã đến vùng này và lập trại tại đây, dưới chân họ bây giờ. Hiện nay dân số trong trại đã lên đến năm chục người. Chỉ cần một du khách da trắng đến là họ lập tức tổ chức hội hè đón chào. Họ sẽ bầy vẽ đủ thứ tiệc tùng, vui chơi để bộc lộ hết lòng hiếu khách của họ.

Chưa kể đoàn khảo sát của công ty Dytteville lại không phải là đoàn du khách bình thường. Dân trên đảo này đâu đâu cũng biết tiếng ông già Yves Kendelec và yêu kính ông... Stephanie không muốn thứ gì khác ngoài sống bên cạnh Yann và yêu anh. Nàng chỉ muốn lúc nào cũng có anh bên mình và chỉ hai người với nhau.

Ông già Kendelec vốn quen tác phong tù trưởng, đã chọn một cánh rừng thưa thoáng đãng làm nơi đóng trại. Khi đám thổ dân Canaque tháo dỡ hành lý trên lưng ngựa thồ, những cuộn vải bạt để dựng lều, những chảo những nồi to để đun nước, nấu ăn, Stephanie chợt nhớ đến Pompette và những ngày nàng theo bác ta làm cấp dưỡng cho trung đoàn lính Bắc Phi ngoài mặt trận. Nàng nhớ đến thung lũng Dobroudja, đến làng Chersonese.

Lúc Yann lay thử cây cột dựng lều xem đủ chắc chưa và bắt đầu chăng dây thừng, nàng nhổm dậy đỡ anh một tay. Hai người cùng dựng lên túp lều vải bạt của nàng.

- Bà đúng là có bàn tay vàng - Yann nhận xét khi thấy nàng tỏ ra rất khỏe và rất khéo tay.

Stephanie bật cười:

- Tôi đã dựng lều bạt như thế này nhiều lần hơn anh đấy, Yann. Một chị đã dạy tôi cách chôn cọc, cách chăng dây thừng và cách buộc các kiểu nút. Tôi bảo đảm rằng không gió bão nào có thể quật đổ được cỗ xe chở thực phẩm của chúng tôi hồi đó đâu.

- Bà quí những kỷ niệm về chiến tranh lắm nhỉ! - Yann nói.

Stephanie cười vang.

- Ôi, đàn ông đều giống nhau hết!... - Nàng nhớ đến cuộc làm tình với Yann, so sánh nó với những cuộc làm tình trước đây của nàng, vừa đau đớn vừa khoan khoái.

Nàng cúi xuống âu yếm nói khẽ với Yann:

- Anh sẽ ban cho em cả nỗi đau đớn cả niềm sung sướng!

- Stephanie - Yann kêu lên, giọng khàn đặc.

Nàng ngạc nhiên nhìn anh và thấy mặt Yann tái nhợt.

- Yann! Anh làm sao vậy?

- Ôi, xin lỗi phu nhân Dytteville! - Anh nói rất khẽ.

- Sao vậy, hay tôi nói gì làm anh phật ý chăng?

- Phu nhân Dytteville! Tôi đề nghị đừng bao giờ bà nhắc đến người đàn ông khác. Bất cứ người nào. Tôi không thể chịu nổi khi nghĩ rằng một người đàn ông nào đó có thể ôm ấp bà.

- Yann! Sao anh lại nghĩ vậy?

- Bởi tôi nhìn trong ánh mắt bà, thấy hình ảnh một người đàn ông khác. Tôi biết trong tim bà, trong đáy tâm hồn bà vẫn có một tên đàn ông nào đó khiến bà không thể quên được hắn! Tôi căm ghét hắn.

Cơn uất giận trên mặt Yann như có thể làm anh thét lên hung hãn. Nhưng anh chỉ cúi xuống thì thầm:

- Stephanie! Anh yêu em đến mức anh không chịu nổi ý nghĩ rằng có gã đàn ông nào đụng vào em, sờ mó da thịt em.

Stephanie cầm tay Yann, nhìn anh âu yếm nép vào người anh.

- Yann - nàng dịu dàng nói.- Anh nên nhớ em là phu nhân Dytteville. Chính anh đã muốn em là bà chủ, là Nữ chủ soái. Anh đã yêu cầu em giữ cái tên đó thì em phải nhớ mình mang cái tên đó chứ!

- Stephanie! Tôi nghĩ đến ngày bà sẽ rời khỏi hòn đảo này! Ôi, khủng khiếp quá! Tha lỗi cho tôi, phu nhân Dytteville! Tôi là kẻ thô lỗ, tôi hoang dã quá...

- Tôi không tha thứ cho anh đâu...

- Stephanie - Yann thét lên đau đớn như thể anh đã đánh mất nàng - Tôi sẽ quên những gì bà vừa nói. Tôi sẽ không ghen tị với quá khứ của bà nữa. Như thế sẽ tốt hơn cho cả hai chúng ta... Và chỉ còn hai ta, em và anh! Lại đây, Stephanie, tình yêu của anh.

... Lúc buông nhau ra, họ đứng dậy kiểm tra lại túp lều rồi dạo quanh khu đóng trại tạm thời. Đám thổ dân Canaque đã ngủ say sưa dưới bầu trời đầy sao. Chỉ người da trắng là ngủ trong lều. Có bốn chiếc lều vải. Lều lớn dành cho ông già Yves Kendelec, ba lều nhỏ của Aimé, Yann và của nàng...

Nhưng Yann chui sang lều của nàng. Ngay đêm đầu mọi người đều biết Stephanie và Yann ngủ với nhau. Người ta không cần giấu giếm gì đám thổ dân Canaque.

Họ chỉ nhìn dáng điệu cử chỉ là họ đủ biết mọi thứ. Và họ coi đấy là chuyện tự nhiên, thậm chí họ còn mừng. Chính ra, nếu Stephanie không ngủ với người đàn ông nào họ mới thấy lạ. Nữ chủ soái đẹp như thế và con trai tù trưởng vừa trẻ vừa khỏe như vậy! Hai người ngủ với nhau là chính đáng. Trên những hòn đảo quanh năm chan hòa ánh sáng và hơi nóng này, chuyện làm tình bao giờ cũng cuồng nhiệt và đơn giản như ăn uống. Đàn ông thường xuyên phủ lên đàn bà và đàn bà cười sung sướng được hiến dâng thân xác cho đàn ông. Trời sinh ra đàn ông đàn bà để làm tình với nhau và đấy là chuyện hết sức bình thường.

“Lúc về có lẽ mình phải giữ gìn hơn để đám da trắng đồng hương khỏi dị nghị”, Stephanie tự nhủ. Nhưng nghĩ đến chuyện đó làm gì vậy? Hãy biết ở đây mình được tự do, mình được thoải mái. Mình muốn được sống, được hưởng cuộc sống, hưởng những khoái cảm tạo hóa dành cho đàn bà. Paris cách đây hàng vạn dặm và mình có quyền được sống!

Sáng hôm sau thức dậy, Stephanie không thấy Yann nằm bên cạnh. Nàng chỉ hơi nhớ lờ mờ, có thấy lúc đêm anh dậy và ra ngoài. Anh có thì thầm vào tai nàng... hình như anh bảo anh kiểm tra xem đám thổ dân Canaque có đầy đủ trong trại không... Lát sau Yann quay vào lều, cùng Stephanie làm tình lần nữa. Sau đấy nàng ngủ thiếp đi và không còn nhớ gì nữa.

Nàng vươn vai sung sướng, cảm thấy được nghỉ ngơi hoàn toàn. Trái tim nàng đang lúc bình minh và nàng nghĩ đến đêm sau.

“Mình sẽ cùng mọi người đi đến cùng đảo, vượt qua những rặng núi, băng qua những thung lũng, đi sâu vào những khu rừng rậm rạp... Yann! Yann, tình yêu của em!”

Stephanie cúi đầu bước ra khỏi lều. Lúc ngẩng đầu lên nàng thấy Moise đang ngồi tựa vào một gốc cây nhìn nàng. Thấy nàng bước ra, ông ta giả vờ như không nhìn thấy nàng, đứng dậy đóng ngựa và buộc kiệu cho ông chủ Yves Kendelec. Yann bước đến chỗ nàng.

- Ông ta theo dõi chúng ta - Stephanie khẽ nói.

- Đúng. Đấy là lệnh của cha tôi. Bà đã yêu cầu cha tôi và Moise cùng đi để bảo vệ bà, đúng không nào?

- Vẫn lại chuyện dớ dẩn ấy!

- Ta đừng nhắc lại điều đó. Tôi biết bà không thích thế.

Giọng nói của Yann dịu dàng, nhưng Stephanie thấy rõ trong đó có thái độ dứt khoát, buộc nàng phải tuân theo. Nàng thấy cảm động là mọi người chăm sóc, bảo vệ nàng. Và cả mối tình cuồng nhiệt của Yann nữa. Nàng không thể không tuân theo anh. Và trong đáy thâm tâm, nàng cũng tò mò muốn biết các phù thủy chế những bùa phép ra sao, nhất là bùa yêu...

Stephanie đưa mắt nhìn Moise. Nhưng Moise không nhìn nàng. Qua cách nhìn của ông già quái dị đó, nàng có cảm tưởng như mắt ông ta nhìn xuyên qua được núi đồi, cây cỏ, như ông ta đang nhìn thấy thứ gì đó mà nàng không thấy. “Đúng mình mới là người dớ dẩn! Chuyện đó mình có hiểu biết gì đâu mà định nhúng vào?”

- Ta dỡ lều chứ? - Nàng hỏi.

- Đấy không phải việc của phu nhân. Mời phu nhân ra kia rửa mặt. Có sẵn ấm và cả cà phê. Tôi đã dỡ lều của tôi rồi và bây giờ tôi ra dỡ lều của cha tôi - Yann nói.

Nàng rất muốn được tham gia vào việc dỡ lều và gấp những tấm bạt, nhưng để giữ uy thế trước đám dân Canaque nàng đành nhịn. Nàng không thể sống như cô cấp dưỡng Phanie mà phải là phu nhân Dytteville, Nữ chủ soái của họ. Ngay kiểu sống của nàng mấy hôm nay cũng đã làm họ ngạc nhiên: tại sao không thấy nàng quát tháo, đánh đập mọi người như các bà chủ khác ở Nouméa. Tại sao nàng không suốt ngày chăm lo xống áo, trang điểm, nữ trang quí giá như những “bà Tây” khác ở đất thuộc địa này?

Đám phu thổ dân Canaque thoáng có chút nghi ngờ về uy thế của nàng. Tại sao Nữ chủ soái không che mặt để những tia nắng chiếu đốt khỏi làm xấu đi nước da nuột nà? Và tại sao mỗi khi nói năng với họ, sai bảo họ điều gì, Nữ chủ soái lại vui vẻ. hiền lành như thế? Thậm chí Nữ chủ soái còn cảm ơn họ! May mà Aimé đã cứu vãn tình thế. Anh là người da trắng, là “ông Tây”, nhưng bao giờ cũng kính cẩn, lễ phép một cách cường điệu với nàng.

Đám thổ dân Canaque rất nể sợ Aimé, và thấy anh nể sợ Nữ chủ soái, nên họ nể sợ nàng đặc biệt. Họ thấy lúc phu nhân Dytteville cùng Yann đến gần Aimé, ông này vội vã mở ghế gấp ra mời bà ngồi. Thoạt đầu, Stephanie hơi ngạc nhiên, nhưng Aimé lập tức nói ngay. Anh nói rất khẽ:

- Hôm qua bà chủ ngồi ăn trên bãi cỏ. Đấy là bà chủ muốn nếm thử không khí của chuyến đi. Nhưng từ hôm nay sẽ không thế. Bà chủ phải ngồi ăn đàng hoàng, có bàn có ghế cẩn thận. Xin bà chủ tin vào tôi và làm theo đúng như tôi bố trí. Bà chủ không được quên bà là “bà chủ” ở đây!

Stephanie biết Aimé không tán thành nàng tham gia chuyến đi xuyên rừng xuyên núi dài ngày này. Nhưng vì nàng đã quyết định đi, anh phải tuân theo, nhưng Aimé quyết giữ gìn uy thế cho nàng trước đám thổ dân.

Stephanie thầm nghĩ: “Aimé thừa biết mình từng là nữ cấp dưỡng Phanie, thừa biết hiện giờ mình là nhân tình của Yann! Vậy Aimé nghĩ sao về chuyện đó?” Nàng nhìn Aimé, cố phát hiện ý nghĩ thầm kín của anh nhưng không nổi. Nét mặt Aimé vẫn bí hiểm như mọi khi. Câu nói vừa rồi ý muốn nói nàng không được bỏ qua ranh giới phân cách nàng và đám thổ dân Canaque. Không được xóa nhờa phân cách về mầu da, về địa vị xã hội!

Aimé bưng tới chiếc khay, trên có thức ăn điểm tâm, một ấm cà phê và hai chiếc tách men sứ. Y hệt như anh thường làm hồi ở trên tầu Araucaria mỗi buổi sáng, vẫn hai khoanh bánh mì phết bơ và một khoanh phết mứt hoa quả, trước những cặp mắt thán phục và kính cẩn của đám thổ dân Canaque. Thấy Aimé trịnh trọng như vậy, Stephanie hơi bối rối. Nàng quay sang nhìn Yann. Yann nói rất khẽ:

- Ông Becave làm như vậy là đúng. Đấy là nghi lễ buổi sáng dành cho Nữ chủ soái! Bà là Nữ chủ soái! Hãy luôn nhớ là như thế.

- Kính mời phu nhân Dytteville! - Aimé nói và kính cẩn đưa tay trỏ chiếc ghế gấp.

- Cảm ơn Aimé, nàng nói.

- Đội ơn bà chủ! - Anh nói và nháy mắt để nàng quên đi hai chữ “cảm ơn”.

Aimé khúm núm ngồi ghế bên cạnh, cùng ăn điểm tâm với “bà chủ”, sau đấy tự tay mang tách đĩa, ấm cà phê đi rửa. Rồi anh bước đến trước mặt tù trưởng Yves Kendelec, cúi đầu chờ lệnh ông già. Nhìn tất cả những thái độ cử chỉ ấy, Stephanie thầm cảm phục trí thông minh và tài đóng kịch của Aimé.

Đoàn người ngựa tiếp tục lên đường. Trật tự vẫn y hệt trật tự lúc ở Nouméa ra đi và sẽ giữ mãi trong suốt chuyến đi. Tốp thổ dân đi trước thăm dò. Cách một quãng sau mới đến bộ phận chính. Đầu tiên là ông già Yves Kendelec ngồi trên kiệu đóng vào hai con ngựa thồ do Moise dắt. Tiếp đến phu nhân Dytteville và con trai tù trưởng, Yann Kendelec, ngồi trên lưng một con ngựa. Yann đỡ nàng. Đi sau họ là mấy con ngựa thồ hành lý của các chủ. Cuối cùng là đàn bà trẻ con Canaque, vợ con đám phu thổ dân.

Stephanie thích thú ngắm những bông hoa dại nở trên các bụi cây hai bên đường, những cây leo, những sợi mây, những chùm quả dại vàng, đỏ, những con nai con hoẵng thỉnh thoảng chạy vọt qua đường trước mặt nàng hoặc thấp thoáng đằng xa, sau những thân cây. Nàng tỏ vẻ ngạc nhiên sao hươu nai nhiều như thế. Yann giải thích:

- Phu nhân của quan toàn quyền Guillain chỉ đem sang có hai cặp, vậy mà chúng sinh sôi nẩy nở nhiều đến như thế. Loại này rất mắn. Và ở đây không có hổ báo hay dã thú nào ăn thịt chúng. Chúng chỉ có kẻ thù duy nhất là con người.

Đoàn người ngựa đi qua những thung lũng mầu mỡ, cây cối rậm rạp, vượt qua những con đèo hẹp. Hoàng hôn ở đầy khác hẳn mọi hoàng hôn Stephanie đã từng thấy trong đời. Ráng chiều mầu sắc rực rỡ đến mức kỳ lạ và nhạt màu rất nhanh. Bầu trời chuyển sang một mầu tím trong vắt. Mầu tím thẫm đi cũng rất nhanh, và hàng triệu hàng triệu vì sao hiện lên trên bầu trời sâu thẳm.

Dưới bầu trời thăm thẳm kia là Yann, Stephanie thầm nghĩ. Suốt ban ngày nàng ân ái tưởng tượng với anh để ban đêm ân ái thật. Cặp mắt của Yann luôn nhìn nàng. Trước luồng mắt của Yann, Stephanie thấy trên người mình không còn áo quần gì nữa. Và nàng nhìn lại anh, cũng thầm cởi bỏ áo quần trên người anh. Họ nhìn nhau đắm đuối như thể xung quanh họ mọi thứ không tồn tại. Chỉ còn hai người với nhau. Mỗi khi có ai nói với họ, hoặc ông già Yves Kendelec, hoặc Aimé hay một thổ dân Canaque nào đó, Stephanie và Yann phải cố gắng lắm mới thoát khỏi thế giới riêng của họ để trở về với thực tại.

Đến sáng ngày thứ tư thì mọi chuyện bắt đầu. Stephanie nhìn thấy cách nàng chừng hai chục mét, Moise ngồi xổm, tựa lưng vào một gốc cây, đang chờ nàng chui trong lều ra. Stephanie đã quen với cảnh tượng đó. Khi Moise thấy nàng bước ra, ông ta đứng dậy, đi ra chỗ ông già Yves Rendelec. Bữa điểm tâm do Aimé chuẩn bị và bưng đến cũng chính xác như đồng hồ.

Đưa mắt tìm Yann, nàng thấy anh đang giận dữ quát tháo đám thổ dân Canaque. Nàng biết phải nghiêm khắc tối đa với đám thổ dân mới bắt họ luôn ở thế tuyệt đối sợ hãi và phục tùng. Họ chỉ là những đứa con nít và chủ da trắng là cha mẹ họ. Đám thổ dân đang nem nép run sợ nghe “ông chủ Yann Kendelec” quát tháo thì thấy Nữ chủ soái, phu nhân Dytteville xuất hiện. Họ liếc mắt nhìn sang nàng.

Lập tức Yann quay phắt đầu lại và rảo bước về phía nàng. Đôi chân, đôi vai, bộ hông và dáng đi của Yann gợi nàng nhớ lại cuộc làm tình dữ dội của họ ban đêm. Yann nắm lấy tay nàng, dẫn đến bên nồi nước nóng đang đặt trên bếp lửa.

- Chúng phạm lỗi gì vậy? - nàng hỏi.

- Chúng buộc yên thồ không chặt. Tôi tình cờ bắt gặp.

- Lúc thít dây dưới bụng ngựa chàng?

- Đúng thế!

Yann nói dối. Stephanie biết, bởi lúc nãy nàng nhìn thấy vẻ mặt đám thổ dân có gì đó không bình thường và lúc này, nụ cười trên môi Yann gượng gạo. Nếu chuyện chỉ có thế, tại sao Yann phải kéo nàng ra xa bọn thổ dân? Rõ ràng anh không muốn nàng biết sự thật.

Lúc Yann sang chỗ Moise giúp ông ta đóng kiệu cho ông già Yves, nàng khẽ hỏi Aimé:

- Có chuyện gì vậy?

Aimé mỉm cười, hờ hững đáp:

- Hai tên thổ dân Canaque đã bỏ trốn.

Stephanie không hỏi thêm gì nữa. Vì câu trả lời của Aimé đơn giản và thản nhiên như khi nàng hỏi: “Anh ngủ có ngon không?” và anh ta đáp “Ngon!”

Hôm đó cũng tương tự mọi hôm khác, mặc dù trong lòng Stephanie còn băn khoăn về chuyện hai thổ dân Canaque bỏ trốn. Nàng không dám hỏi thêm Yann tuy biết anh ta cũng đang băn khoăn chuyện đó. Anh không nói, nàng cũng chẳng hỏi. Vả lại chuyện hai thổ dân Canaque bỏ đi nói cho cùng chẳng phải là chuyện gì ghê gớm. Họ muốn đến thăm người quen gần đây hoặc đi có mục đích gì đó riêng tư. Băn khoăn làm gì? Không, đấy không phải chuyện bình thường.

Tối hôm đó, lúc Stephanie trở về lều, một đàn dơi rất đông ào ào bay lượn hung hãn xung quanh nàng. Những con lớn mầu xám, những con nhỏ mầu đen. Ban đêm, dơi bay đi kiếm hoa quả thì có gì là lạ. Nhưng sao chúng tập trung đập cánh hung hãn xung quanh nàng? Hay tại rừng nơi đây rậm rạp hơn mọi chỗ và trại của họ đóng ở cánh rừng thưa nên chúng thấy nơi này thoáng mát, bay đến?

Đêm yên tĩnh. Bầu trời xanh thẫm, thăm thẳm. Đúng lúc Yann sắp sửa đi vào Stephanie thì bỗng có một luồng gió thổi rất mạnh kèm theo tiếng rú rít nghe như tiếng cú kêu lặp đi lặp lại nhiều lần. Tiếng gió rít không làm nàng ngạc nhiên gì mấy, nhưng Yann thì bật dậy, ngồi lên bụng nàng.

- Anh yêu... - nàng thì thào, duỗi phần người đang bị đè dưới thân thể người tình bây giờ được nới lỏng ra.

- Không có gì đâu, em yêu. Mai chúng ta đóng trại gần mỏ Thio và sẽ không có dơi, không có gió rít nữa. Vùng đó toàn đầm lầy.

Yann lại nằm xuống tiếp tục cuộc làm tình. Đêm đó anh không ra khỏi lều. Anh vẫn ân ái với Stephanie hai lần như mọi đêm. Mãi lúc phương đông bắt đầu rạng và ngoài lều không trung trắng đục như sữa, Yann mới dậy. Stephanie cũng dậy theo; nàng mặc áo quần, chải đầu vội vã, bước ra. Gốc cây trước cửa lều trống không. Moise đã biến đâu mất.

Stephanie đưa mắt tìm xem ông ta ở đâu nhưng không thấy. Hôm nay đám thổ dân Canaque phải thay Moise đóng kiệu cho ông già Yves Kendelec. Moise đi đâu? Nàng thấy tim mình nhói đau, cảm thấy có tai họa gì đang xảy ra xung quanh nàng và với đoàn khảo sát của nàng.

Khi cả đoàn lên đường, Stephanie nhìn thấy Moise lại hiện ra, dẫn đầu đoàn người ngựa. Nàng có cảm giác ông ta chui dưới đất lên. Vậy mấy tiếng đồng hồ vừa rồi ông ta ở đâu? Nàng thầm đặt một loạt giả thuyết nhưng không thấy giả thuyết nào hợp lý. Nàng không dám hỏi Yann hoặc Aimé, bởi thấy hai người này vẻ mặt vẫn thản nhiên. Nàng bèn lấy giọng hờ hững nói:

- Sao không thấy chị Denise đâu? Lạ nhỉ!

Nàng đã quen với những tên Pháp đặt cho đám thổ dân Canaque. Linh mục trong bản làng của họ đã đặt tên cho họ như vậy, lúc quàng lên cổ họ sợi dây chuyền có đeo ảnh Chúa, ban cho họ cây thánh giá nhỏ, cuốn kinh thánh. Thổ dân Canaque rất thích được nhận quà.

- Chị ta đi thăm người thân ở gần đây. Vài hôm nữa sẽ về thôi, cũng như Claude và Alfred.

Claude và Alfred là hai thổ dân đã bỏ trốn hôm trước. Chuyện đơn giản có vậy mà nàng băn khoăn làm gì? Tuy nhiên trong lòng Stephanie vẫn cứ ám ảnh nỗi ngờ vực. Nàng thấy như có chuyện gì không bình thường đang diễn ra xung quanh. Hay do đi lâu quá trong rừng, tâm thần nàng bất định? Hay do vẻ lo âu trên mặt Yann mà nàng cũng bị lây? Tại sao lúc nãy Yann không nói thật với nàng?

Tâm trạng Stephanie dịu đi khi cây rừng thưa dần. Tầm mắt đã bắt đầu thoáng và dần dần nàng nhìn thấy những núi đá cao, những mảnh đất đỏ bên dưới và những bụi cây mọc thành từng khóm nhỏ bên đường. Mặt đất bắt đầu phẳng và ướt át. Phải chăng đây là bãi lầy rồi? Mặt đất phủ những mảng dương xỉ xanh ngắt. Lần đầu tiên đoàn người ngựa cảm thấy đang đi bên trên mọi thứ, giữa nơi thoáng đãng.

Con đường vẫn lên dốc xuống dốc nhưng đã thoai thoải. Bầu trời xanh thẳm, cao vút. Gió thổi hây hây, Stephanie cảm thấy người lâng lâng nhẹ nhõm. Không trung thoang thoảng mùi i-ốt. Nàng thấy thấp thoáng biển ở rất xa, ló ra giữa những ngọn đồi thấp. Nàng nhìn thấy cả sóng biển tung bọt trắng xóa tạo thành một vòng cung, chắc do nước biển đập vào vành đai san hô.

Yann ôm sát nàng, vai anh chạm vào vai nàng. Anh cầm tay nàng, thầm thì:

- Anh yêu em biết chừng nào, Stephanie!

Stephanie ngước mắt nhìn mắt anh, miệng anh.

- Chúng ta dừng chân ở Thio có lâu không?

- Hoàn toàn tùy em. Sáng mai chúng ta sẽ đi săn hoẵng. Chiều ta xuống thăm mỏ. Chỉ vài ngày là em thấy chán thôi mà.

***

Đột nhiên một tấm vải chụp vào mặt nàng. Stephanie không kịp kêu, miệng nàng đã bị bịt kín bằng một nắm giẻ. Cả Yann và bốn tên thổ dân Canaque không hề biết, bởi họ không nghe thấy. Họ đang chạy xuống chỗ con hoẵng vừa bị trúng mũi tên, đang nằm rỉ máu dưới khe núi. Stephanie hối hận đã không chạy theo họ.

Liền sau đó hai tay nàng bị hai kẻ nào đó quặt ra sau lưng, trói lại. Hai chân nàng cũng bị trói chặt. Nàng bị nhấc bổng lên. Chắc chắn đám gian phi đã nấp rình ở đây từ sáng sớm, đợi lúc nàng đi một mình, không có ai bên cạnh. Sáng nay lúc Yann đi săn hoẵng anh hỏi nàng có đi không. Nàng bảo không, nhưng sau nghĩ thế nào lại chạy theo họ, không báo Aimé biết. Nàng chạy đến đây thì bị đám gian phi nấp sẵn bắt cóc.

Bọn bắt cóc vác nàng chạy len lỏi dưới bóng cây. Nàng thấy mỗi lần lên dốc hay xuống dốc, có hàng chục bàn tay lướt trên người nàng. Chúng đem nàng đến một nơi không ai biết ở giữa đảo, tới một thung lũng lọt thỏm giữa hai rặng núi đá cao...

Đột nhiên Stephanie thoáng nghĩ một điều khiến nàng yên tâm đôi chút: chắc bọn thổ dân này bắt cóc nàng để lấy tiền chuộc! Trị giá của nàng rất lớn, chúng biết thế. Nàng đã nghe nhiều chuyện về những người da trắng bị thổ dân Canaque bắt cóc để đòi tiền chuộc. Nhưng nếu không phải thế?

Nghĩ đến đó Stephanie rùng mình. Nàng cắn chặt núm giẻ đang chẹn miệng nàng. Một ý nghĩ khủng khiếp lướt qua óc nàng: “Eugénie trả thù!” Nàng đã được Yann cho biết cô ta cũng là con một tù trưởng và xưa nay tính tình kiêu hãnh. Cô ta sẵn sàng chia xẻ thân xác Yann với bất cứ ai, miễn là anh không được vì một “con đàn bà” nào đó bỏ rơi cô ta. “Ôi, Eugénie!” nàng run rẩy.