Chương 7 THUNG LŨNG HẺO LÁNH
Càng suy nghĩ Stephanie càng thấy kinh hoàng. Eugénie sẽ trả thù nàng theo cách nào? Bọn thổ dân này sẽ giết nàng bằng cách nào làm nàng đau đớn nhất. Nàng sẽ phải trải qua đủ thứ tra trấn man rợ trước khi từ giã cõi đòi. Chúng sẽ tra tấn theo kiểu nào? Cắt dần từng mảnh da thịt nàng? Đốt cháy dần từng bộ phận trên cơ thể nàng? Ôi, chúng sẽ không từ bất cứ một cách hành hạ nào đau đớn nhất, tàn bạo nhất!
Chúng vác nàng qua bao nhiêu dặm, bao nhiêu tiếng đồng hồ, Stephanie không thể ước lượng nổi. Cuối cùng chúng khiêng nàng vào cửa rất hẹp của một cái hang đá. Hai bên vách là những pho tượng quái đản. Chúng đặt nàng nằm lên một cái ổ bằng lá cây và vài mảnh vải rách rưới. Chúng bỏ giẻ ra. Nàng vội vã hít khí trời. Không khí sực nức mùi rêu, mùi mồ hôi, làm nàng gần như nghẹt thở.
Stephanie nhắm nghiền hai mắt, cố lấy hết nghị lực giữ cho thân thể khỏi run lên, nỗi run sợ hãi. “Không được để cho chúng thấy mình sợ!” nàng thầm tự nhắc nhở.
Đám gian phi đang cởi trói cho nàng. Chúng làm rất cẩn trọng như thể nâng niu nàng. Chúng bàn tán gì đó nàng không hiểu. Nàng chỉ nhận thấy ngôn ngữ của chúng du dương trầm bổng như hát và rất nhiều âm “A”.
“Phải xem mặt mũi chúng ra sao!” nàng thầm nghĩ.
Stephanie hé mở mắt. Đúng như nàng dự đoán: chúng đều có hình dạng gớm ghiếc trước con mắt người châu Âu! Da nâu bóng loáng như mầu sô cô la. Hàm vuông bạnh. Môi dầy. Mũi to và tẹt. Trán dô. Mắt sâu. Lông mày rậm và nhô lên. Tóc cứng như dây thép. Thân hình chúng đều rất đẹp: vạm vỡ, cân đối, các bắp thịt nổi lên cuồn cuộn. Sau khi bàn bạc một lúc, bọn chúng kéo nhau ra ngoài.
“Thế là hết! Mình nguy mất! Nhưng không, chưa chắc. Dù thế nào nữa, mình phải hi vọng...” Stephanie thầm nghĩ. Một ý nghĩ làm nàng yên tâm đôi chút. Nàng nhớ Aimé đã từng bảo nàng: “Dân tộc Canaque không phải là dân tộc tàn ác. Đã bao nhiêu lần họ cứu những người da trắng bị đắm tàu thuyền ngoài biển”. Nàng đã hơi yên tâm đôi chút thì đột nhiên tiếng chân ngoài cửa làm nàng lại hốt hoảng. Một người đàn bà thổ dân, dáng đi nặng nề, vóc to béo bước vào.
Stephanie nhắm mắt, để yên xem chị ta làm gì. Nàng ngạc nhiên thấy người đàn bà Canaque thận trọng xem những vết xây xát trên mặt, cổ tay, cổ chân nàng. Chị ta xem xét kỹ rồi định cởi áo quần nàng, nhưng có vẻ rất lúng túng, bởi không quen với những khuy, những móc, những dải buộc của phụ nữ da trắng.
Stephanie bèn tự cởi. Bây giờ nàng nằm khỏa thân trên ổ bằng lá cây. Người đàn bà Canaque lấy dầu thuốc ra thoa lên những chỗ trầy da của nàng. Stephanie thầm nghĩ: “Vậy là mình đoán đúng. Bọn họ bắt cóc mình để lấy tiền chuộc. Chính vì thế, họ mới chữa chạy những vết thương tích cho mình. Nhưng nàng lại rùng mình: nhỡ không phải? Nhỡ nàng là vật để họ hiến tế thánh thần thì sao? Bởi rất có thể họ muốn làm mình thành đẹp để hiến tế thần linh của họ?”
Khi đã thoa dầu thuốc lên những thương tích trên người Stephanie xong, người đàn bà Canaque kéo áo phủ lên người nàng. Stephanie mỉm cười mệt mỏi, dịu dàng hỏi:
- Cảm ơn. Tên chị là gì?
- Aravihi, thưa bà da trắng.
Vậy là chị ta biết tiếng Pháp. Có nghĩa chị ta đã từng tiếp xúc với người da trắng, cần khai thác chị ta. Trước hết cần khen ngợi chị ta. Những dân tộc chất phác này rất thích được khen.
- Tôi rất biết ơn chị, Aravihi! Chị làm rất giỏi, tôi thấy dễ chịu hơn rất nhiều. Hai bàn tay chị đáng quí lắm. Nhờ hai bàn tay đó mà tôi được dễ chịu như thế này. Hai bàn tay mềm mại, khéo léo và dịu hiền biết bao.
- Làn da bà cũng mềm mại lắm, thưa bà da trắng! Lúc tôi đụng vào tôi nghĩ da bà làm bằng cánh hoa và tôi tưởng như sắp làm rách, bong ra và bay lên.
Stephanie nghĩ chị ta dùng chữ “làn da” để chỉ vải áo quần của nàng chăng? Thứ lụa nàng may tấm áo này rất mỏng và nhẹ.
- Chị còn đến đây với tôi nữa chứ, Aravihi?
- Nếu như người ta bảo và nếu như bà muốn.
- Ta rất muốn chị đến đây với ta. Ta rất mến dân chúng trên hòn đảo của chị. Ta đến đây là để tìm hiểu và yêu mến các người.
Stephanie nói thành thật, nhưng trước hết nàng muốn gây cảm tình với người phụ nữ thổ dân chất phác này và muốn chị ta đến đây nhiều lần nữa.
- Tôi biết, thưa bà da trắng.
Câu trả lời của Aravihi làm Stephanie sửng sốt. Nàng nhìn vào mắt người đàn bà Canaque như dò hỏi. Chị ta giải thích:
- Napoleon đã nói cho tôi biết. Bà là Nữ chủ soái!
Tim Stephanie đập rộn ràng. Nàng mừng rỡ. Sau bao nhiêu nỗi lo âu, hoảng hốt... nàng thấy trào lên niềm vui không thể tả xiết. Vậy là Aravihi biết Napoleon! Napoleon đã kể với người đàn bà này mình là ai! Napoleon, cậu trai thổ dân tốt bụng đã vác nàng lội qua con ngòi trên bãi lầy. Vậy là nàng không lo cô độc nữa. Nàng đã có cách tiếp xúc với thế giới bên ngoài.
- Cậu ta rất đáng yêu, cậu Napoleon ấy. Tôi cũng quen cậu ta. Rất quen ấy.
- Không phải đâu! - Aravihi lắc đầu và cặp vú để trần đồ sộ của chị ta đung đưa - Nó không tốt đâu. Nó đi theo người da trắng. Nó phản lại tổ tiên.
- Phản! - Stephanie lặp lại như chưa tin là mình nghe đúng - Phản lại ai?
- Phản bội Atai. Atai. Mahana. Bà sẽ gặp Atai.
Nàng chưa kịp hỏi thêm gì thì một người đàn ông Canaque bước vào. Y mắng Aravihi gì đó rồi giận dữ trỏ ra cửa. Aravihi vội vã đi ra và người đàn ông cũng ra theo. Stephanie hiểu rằng người đàn ông vừa rồi là người có uy thế ở đây và y đã “lập lại trật tự!” Dù sao cuộc trò chuyện ngắn ngủi của nàng với Aravihi cũng làm nàng yên tâm phần nào.
Vốn dũng cảm và lạc quan, Stephanie luôn luôn nhìn về phía triển vọng tốt và nàng tin vào sức mạnh của bản thân. Nàng thấy cậu trai lai da trắng Napoleon kia, hiện bị coi là “phản bội”, là đi theo người da trắng, tất sẽ đến lúc biết “Nữ chủ soái” của cậu bị bắt cóc và đem giam giữ tại đây! Rồi Yann, anh thuộc đảo này như lòng bàn tay và chắc bây giờ đang chia người đi sục sạo. Sớm muộn gì anh cũng sẽ tìm đến nơi này... Stephanie đưa niềm lạc quan đi xa thêm nữa. Nàng nghĩ đến lúc thoát ra khỏi đây, lại nằm trong vòng tay Yann. Toàn thân nàng rạo rực khi nhớ lại những cử chỉ ve vuốt da thịt nàng của chàng trai nồng nhiệt kia...
Dòng suy tưởng của Stephanie đang bay bổng thì đột nhiên bị rơi đến “bịch” xuống đất. Khi nàng nhận ra bóng một người con gái lẻn vào. Eugénie! Vừa rồi mải mơ màng, nàng đã quên bẵng mất kẻ quan trọng kia: con gái một tù trưởng, cô gái kiêu hãnh, căm thù Stephanie vì nàng đã độc chiếm Yann, khiến cô ta bị anh bỏ rơi! Chưa kể Yann đã bắt quả tang cô ta “yểm bùa” nàng và đã trừng trị khiến cô ta phải trốn đi. Và bây giờ cô ta đến đây để ăn mừng chiến thắng!
- Chào bà chủ! Eugénie cúi rạp đầu cung kính, hệt như cô ta vẫn thường chào Stephanie mỗi khi nàng đến văn phòng đại diện của công ty Dytteville tại thị trấn Nouméa.
Stephanie nhìn thẳng vào mắt Eugénie, không thấy vẻ hằn thù nào đó trong đó. Cô gái trông hiền lành, nhút nhát. Nàng tự hỏi nên trả lời cô ta như thế nào. Nàng nghĩ tốt nhất là nên tranh thủ. Cần tạo không khí thân tình với Eugénie, dẹp đi nỗi ghen tuông đang âm ỉ trong tim cô ta. Nàng lấy giọng dịu dàng nói:
- Chào Eugénie! Cô thừa biết ta rất quí cô. Bao giờ ta cũng đối xử tốt với cô và các anh em của cô. Tại sao cô lại muốn làm hại ta?
- Không phải do tôi. Tôi còn muốn hành hạ bà hơn thế này nữa kia.
- Cô muốn ta phải chết chăng? Cô muốn giết ta chăng?
- Tôi chưa định. Nhưng nếu cần, tôi sẽ giết bà.
“Tại sao lại nếu cần?” Stephanie ngạc nhiên. Ý cô ta định nói gì vậy? Bỗng nhiên nàng rùng mình hoảng sợ.
- Vậy cô muốn gì ở ta? - Stephanie nói như mặc cả ngoài chợ - Nếu ta có thể làm, ta sẽ...
- Bà làm được!
Mặt Eugénie bỗng hớn hở, cặp mắt long lanh đứa trẻ khi nghe người lớn hứa cho kẹo.
- Tôi biết Nữ chủ soái có sức quyến rũ ghê gớm đối với đàn ông. Tôi đã nhìn thấy ở khách sạn, đàn ông nào cũng nhìn bà chủ với cặp mắt thèm thuồng. Đàn ông nào cũng muốn ngủ với bà chủ. Tôi biết bà chủ có bí quyết nào đó. Bà chủ có phép thần hay phép phù thủy nào đấy. Chỉ cần bà chủ lộ cho tôi biết cái bí quyết ấy. Nếu bà chủ không chịu nói cho tôi biết, tôi sẽ làm cho bà chủ phải phun ra.
“Vậy là Eugénie sẵn sàng xé xác mình! Sẵn sàng xé xác mình! Sẵn sàng đâm chém mình!” Stephanie thầm nghĩ. “Nhưng mình phải bình tĩnh. Phải làm dịu đi cơn uất hận của cô ta. Mình phải hứa hẹn để Eugénie tưởng thật!” Chưa nghĩ ra nên nói thế nào, Stephanie im lặng. Eugénie đã liếng thoắng nói ngay:
- Không đàn ông nào muốn chỉ ngủ với một người đàn bà! Bao giờ đàn ông cũng muốn ngủ với nhiều đàn bà. Nhưng gặp bà chủ thì đàn ông lại chỉ muốn ngủ với một mình bà chủ. Tại sao? - Eugénie giận dữ hỏi - Bà chủ có phép thuật gì vậy? Bà chủ có bí quyết nào vậy? Nếu bà chủ truyền cho tôi cái bí quyết ấy, tôi sẽ coi bà chủ là bạn. Bà chủ có chịu truyền không?
Trong khi Eugénie thao thao những lời đó, Stephanie thấy cô ta giận dữ. Cô ta gần như hét lên và mắt cô ta quắc lại, mồ hôi ướt đẫm trán, hàm răng rít lại. Stephanie thấy hoảng. Nàng làm gì có bí quyết nào? Có thể do nàng đẹp hơn những phụ nữ khác. Hoặc trong nàng toát ra một chất “đàn bà” nào đó khiến đàn ông mê mẩn? Thật ra, mỗi người đàn bà có một sức quyến rũ riêng chỉ có điều nhiều phụ nữ không biết cách khai thác... Nàng cố lấy giọng dịu dàng nói:
- Ta rất muốn truyền cho cô, Eugénie. Nhưng cái bí quyết đó ta lại để ở Nouméa. Ta cất trong hòm quần áo. Nếu cô đưa tôi về đó, hai chúng ta sẽ cùng mở hòm ra tìm, và ta sẽ trao cho cô.
Eugénie thơ ngây có vẻ tin. Đột nhiên cô ta nức nở khóc.
- Sao vậy? Tại sao cô khóc, Eugénie? Tôi đã nói rồi thôi. Ta sẽ lấy và truyền cho cô cái bí quyết ấy.
- Atai không chịu cho tôi với bà chủ đi đâu! Eugénie nghẹn ngào nói, nước mắt vẫn chảy ròng ròng trên hai gò má - Atai muốn giữ bà chủ ở lại đây, không biết để làm gì và đến bao giờ. Ông ấy chưa cho phép thì tôi không thể cùng với bà chủ về Nouméa được.
Stephanie bây giờ mới hiểu vụ bắt cóc này còn có nguyên nhân khác chứ không phải chỉ do Eugénie. Nhưng cô ta bảo Atai không cho đi. Atai muốn giữ nàng ở đây? Atai là ai? Lúc nãy Aravihi có nhắc đến Atai với vẻ mặt sợ hãi. Nàng nói:
- Vậy tại sao ta lại bị bắt cóc đưa đến đây? Ta là Nữ chủ soái của các người kia mà?
- Tôi không thể nói được. Bà chủ là tù binh của Atai. Ông ấy là Mahana.
Lúc nói đến tên đó, Eugénie có một động tác rất lạ. Cô đưa tay lên trán, đưa dần xuống mũi rồi xuống miệng, bịt miệng lại. Phải chăng đây là cô ta làm dấu thánh? Giống như tín đồ Cơ đốc làm dấu bằng cách vẽ cây thánh giá, thoạt đầu sờ trán rồi sờ vai rồi sờ xuống ngực? Mahana là gì? Một cái tên người hay một cái chức tước?
- Ta muốn ra ngoài, được không, Eugénie? - nàng hỏi và đinh ninh Eugénie sẽ trả lời là không được.
- Được. Tại đây bà chủ hoàn toàn tự do, thưa Nữ chủ soái!
“Tự do!” Làm gì có chuyện đó! Ta ra ngoài được nhưng sẽ bị theo dõi nghiêm ngặt. Tuy nhiên điều làm nàng hơi yên tâm là Eugénie vẫn gọi nàng là “Nữ chủ soái”.
- Bà chủ sẽ truyền cho tôi bí quyết chứ? Nếu bà chủ không truyền, Atai sẽ bắt bà chủ phải phun ra cho tôi. Không ai dám cưỡng lại Atai. Atai là người nhà trời.
- Vậy ta muốn gặp Atai. Ta muốn gặp người nhà trời. Ta sẽ bảo ông ta là nếu đưa ta về Nouméa, ta sẽ mở hòm lấy bí quyết ra truyền cho cô.
- Bà sẽ được gặp Atai.
- Bao giờ?
- Đến ngày lễ.
- Bao giờ đến ngày lễ?
- Etahitaaroa - Eugénie reo lên hớn hở.
Stephanie ân hận là từ sau khi đến Nouvelle Caledonie, nàng không chịu học một số từ ngữ cần thiết của dân tộc bản địa Canaque. Nàng sực nhớ, Aimé có kể nàng nghe dân tộc Canaque tính lịch theo mặt trăng và nàng nhớ Aimé còn kể khi trăng tròn người ta gọi đó là ngày Maitu.
Maitu nghĩa là ngày rằm, ngày trăng tròn. Nhưng Etahitaaroa thì nghĩa là gì?
- Cái chữ cô vừa nói ấy nghĩa là gì?
- Etahitaaroa ấy à? Nghĩa là đêm thiêng, thưa bà chủ. Cũng chính là cái đêm Yann đuổi tôi ra, không cho tôi vào ngủ với anh ấy. Khi đàn bà bị chồng hoặc người tình xua đuổi vào đêm Etahitaaroa thì sẽ phải chịu số phận hẩm hiu, sẽ thành bà già và không thể có con được nữa.
Lại thứ mê tín vớ vẩn. Eugénie đẹp thế kia, khỏe mạnh trẻ trung thế kia, làm sao lại không thể có con?
- Bà chủ muốn ra ngoài không? - đột nhiên Eugénie hỏi.
- Muốn.
Nàng muốn xem xét bên ngoài, xem bản làng thổ dân ở đây ra sao? Nàng đứng dậy, mặc áo quần rồi đi theo Eugénie qua cửa hẹp đi ra ngoài hang. Đang ở trong hang tối tăm, ra đến ngoài Stephanie chói mắt vì ánh nắng. Những túp nhà nằm dưới những bóng cây um tùm. Bản làng nằm trên hai bờ dốc của một con suối lớn. Nàng thấy lợn gà chạy ngoài sân. Cả những con công đang xòe đuôi múa.
- Cô đưa cánh tay ta khoác được không?
Bất ngờ trước vinh dự ấy, Eugénie reo lên.
- Được chứ, thưa bà chủ.
- Làng này đẹp quá!
Phong cảnh ở đây quả là đẹp. Những túp nhà nhỏ nhưng xinh xắn nấp dưới bóng những cây đại thụ cao vút. Bên dưới là dòng nước chảy trong vắt. Đúng là mảnh đất của mối tình thơ mộng giữa Paul và Virginnie(1). Stephanie thầm nghĩ, giá mình với Yann được sống ở đây, xa lánh thị thành, đắm đuối trong tình ái thì còn gì sung sướng bằng! Không phải giữ ý giữ tứ với ai, không phải đối phó với ai. Không phải lo âu chuyện gì...
Thổ dân Canaque trong làng đi đi lại lại. Chỉ vài người quàng tấm vải nhỏ ngang người. Đàn ông hầu hết đều không mặc thứ gì. Đàn bà để hở hoàn toàn từ thắt lưng trở lên. Bên dưới cũng chỉ quấn một mảnh vải nhỏ che chỗ kín. Tất cả đều để cặp vú trần, cả những cô gái trẻ vú cao, những bà già vú chảy đến những phụ nữ đang tuổi sinh nở cặp vú to và nặng lắc lư theo bước chân họ.
Thấy Stephanie, mọi người đều nhìn. Nàng thấy những cặp mắt chất phác, tò mò nhìn nàng. Người nào trông cũng có vẻ hiền lành, có phần đần độn.
- Cô là con tù trưởng, cô là chủ của họ đấy, phải không, Eugénie?
- Atai mới là chủ của họ. Atai là Mahana.
- Mahana nghĩa là gì?
- Là “Thánh”
Họ đi dạo một chút.
- Sao ở đây không thấy hươu nai? - Stephanie ngạc nhiên.
- Hươu nai là do người da trắng đem đến. Chúng sinh nở rất nhanh và ăn hết mùa màng, ngô khoai, cả lúa nương nữa. Nơi đây nằm giữa núi đá cao, hươu nai không vào được.
Stephanie thoáng lo. Vậy là đường vào đây hiểm trở đến mức hươu nai cũng không vào lọt? Vậy làm thế nào Yann và Aimé lọt vào được?
- Ta sẽ gặp Atai - Stephanie nói - Ta sẽ nói chuyện với ông ấy. Ông ấy là Thánh, là ông chủ, là người nhà trời. Còn ta cũng là Nữ chủ soái. Ta với ông ấy ngang hàng. Ta sẽ nói chuyện với ông ấy để ông ấy hiểu và cho ta về Nouméa.
- Bà muốn ngủ với Atai không? Atai to, đẹp, khỏe lắm.
- Ngủ với ta ư? Cô nói gì lạ vậy? - Stephanie kiêu hãnh nói - Cô điên rồi. Atai không muốn pha trộn dòng máu. Con cháu ông ta phải thuần khiết Canaque chứ không phải lai, để ông ta còn truyền ngôi chứ. Bởi sau khi ông ta chết, con cháu ông ta sẽ nối nghiệp làm ‘Thánh” ở vùng này.
- Atai là dòng dõi vua. Bà chủ là Nữ chủ soái. Atai to, khỏe, làm tình không biết mệt. Bà chủ thì đẹp. Bộ tộc này ngủ với bộ tộc khác có sao đâu? Bà chủ lấy Atai sẽ đẻ con là người Canaque như cha và da trắng như mẹ. Nó sẽ làm thầy ở cái đảo này vì nó mang họ cha.
Stephanie thầm nghĩ: “Mong sao ta không bị hắn mê, mong sao ta không phải ngủ với một tên thổ dân Canaque!” Nàng hoảng hốt không biết cầu cứu ai. Nàng sực nghĩ đến Aravihi. Chị ta quen Napoleon. Mình có thể nhờ cậy Aravihi và qua chị ta đánh tin cho Napoleon biết.
- Eugénie! Lúc người ta đem ta đến đây, họ trói làm ta xây xát và giờ hãy còn rất đau. Cô gọi bà lang đến đây giúp ta.
- Được, tôi sẽ bảo bà ấy đến chữa cho bà chủ.
Đưa Stephanie về đến cửa hang. Eugénie chạy đi. Stephanie vào trong hang, nằm xuống ổ lá cây nghỉ ngơi. Lát sau Aravihi vào, đem theo bát nước dấu và bắt đầu thoa lên những chỗ đau cho nàng.
- Chị có biết Nouméa không? Chị đến đó bao giờ chưa? - Stephanie thăm dò.
- Chưa! - Aravihi lắc đầu.
- Chị biết ông già Kendelec chứ?
Aravihi lại lắc đầu. Stephanie thấy rõ chị ta nói dối. Sau vài câu hỏi nữa, nàng phát hiện ra là người ta cấm Aravihi không được nói năng gì với nàng nữa. Chị ta có vẻ sợ hãi. Chắc là người ta đe dọa chị ta.
***
Hôm sau lúc Stephanie thức giấc, ánh nắng đã rọi vào qua cửa hang. Nàng thấy đói. Nàng gọi Eugénie. Aravihi chạy vào, nặng nề bước và đung đưa cặp vú đồ sộ. Dáng chị ta đi khá giống Pompette khiến nàng thấy mến chị ta.
- Tôi đói!
Chị ta quay ra, vẫn đung đưa cặp mông. Stephanie nhìn ra ngoài. Nàng đã ở đây gần tròn một ngày. Nàng nhìn những vách núi đá phủ cây cối rậm rạp. “Ta có thể trèo lên bằng cách nắm vào những cành cây kia. Lá cây to và rậm rạp sẽ che kín ta”. Aravihi đã quay lại đem theo một mâm gỗ trên có cá sông, thịt sấy và hoa quả, đựng trên những lá to thay đĩa. Chị ta không nói năng gì. Stephanie đoán là sau cuộc trò chuyện với nàng hôm qua, Aravihi bị cấp trên đe nẹt, cấm nói chuyện với nàng.
Stephanie biết thế, bèn cúi xuống, ghé vào tai chị ta, nói rất khẽ:
- Eugénie đâu?
Aravihi nhún đôi vai u, gấp khuỷu tay lại, xòe các ngón ra lắc lư. Stephanie không biết có phải đấy là ám hiệu gì không. Và nếu là ám hiệu thì nàng cũng không hiểu nó có nghĩa thế nào. Tuy nhiên nàng đoán Aravihi không biết Eugénie ở đâu. Mà cũng có thể chị ta không muốn cho nàng biết.
Stephanie định nhờ chị ta báo tin cho Napoleon biết nàng đang ở đây nhưng lại nghĩ, không nên vội, có thể nguy hiểm. Nàng gọi:
- Eugénie sẽ đến đây vào ngày lễ chứ?
- Pilou-pilou... - Aravihi khẽ đáp, hai mắt sợ hãi.
“Ra thế! - Stephanie thầm nghĩ - Ngày lễ của dân tộc Canaque thường tổ chức to kèm theo hội. Và hội của người Canaque bao giờ cũng linh đình, mọi người nhảy múa, hò hét, ăn uống, họ thả mặc cho bản năng và không kiềm chế gì hết!”
- Ngày lễ cả Atai cũng đến chứ? - nàng hỏi.
Aravihi kính cẩn gật đầu, có vẻ coi ông Atai kia là một nhân vật tối cao và sẽ làm chủ ngày lễ sắp tới. Stephanie thầm nghĩ mình sẽ phải nghĩ cách để chinh phục ông ta. Làm sao để ông ta không coi mình là một tù binh đơn giản mà phải kính trọng mình, đối xử ngang hàng với mình. Chỉ có cách chinh phục được Atai mình mới có thể bắt đám thổ dân Canaque kia nể sợ mình.
- Bao giờ thì có pilou-pilou?
- Raautoro! - Aravihi vui vẻ nói và lấy ngón tay cái bên phải đếm trên bàn tay bên trái.
“Vậy là sáu ngày nữa” - Stephanie thầm nghĩ. Giá Yann tìm đến đây được trước ngày đó thì hay biết chừng nào.
Nàng mong từng ngày. Nàng rất muốn làm việc gì đó để giết thời giờ nhưng không có việc gì để làm. Aravihi ngày ngày đem thức ăn đến nhưng Stephanie không hỏi thêm được câu nào. Nàng ra ngoài hành lang đi dạo, ngắm địa hình để có thể khi cần thì sử dụng đến. Những thổ dân Canaque thái độ có vẻ kính cẩn nhưng xa lánh. Nàng nhìn những khuôn mặt hiền lành chất phác của họ thầm nghĩ, khi cần, những con người kia có thể biến thành dã thú hung hãn, có thể chém, giết, cưỡng hiếp...
Có vẻ họ bị cấm không được trò chuyện với nàng. Tuy nhiên nhờ nghe lỏm, Stephanie biết được vài từ ngữ Canaque. Chẳng hạn, suối là anavaiiti, vú là nau, do mấy lần dân bản địa nói từ đó và ra hiệu bảo nàng bỏ áo ra, che làm gì cặp vú. Có vẻ họ thèm thuồng muốn nhìn cặp vú người da trắng. Một lần Aravihi cũng bảo nàng, nên để vú ra cho thoải mái giống như phụ nữ Canaque.
Chỉ còn hai ngày nữa thì đến ngày lễ. Ngày Etahitaaroa.
- Bà chủ! Bà chủ! Lại đây, nhanh lên, nhanh lên...
Giọng nói của Eugénie hớn hở. Nàng quay mặt lại.
- Bí quyết của bà chủ kia kìa! Bà đi theo tôi.
Cô ta nói gì vậy? Nàng ngần ngại. Nhưng thấy Eugénie cười hớn hở, không có vẻ gì thâm hiểm, nàng bèn đi theo. Cô ta dẫn nàng đi ngược dòng suối, đến chỗ ngọn thác có những hang đá. Bỗng nhiên nàng sững người lại. Phải chăng là giấc mơ? Aimé đứng đó, giữa một bãi trống. Sau lưng anh là hai thổ dân Canaque đeo hai ba lô rất lặng.
- Bà chủ bảo bà chủ cất cái bí quyết trong hòm đựng quần áo ở khách sạn ngoài Nouméa. Tôi đã rình và gặp được ông Aimé. Bây giờ bà chủ hãy bảo ông ấy là bà chủ bằng lòng cho tôi cái bí quyết ấy, tôi sẽ đi cùng với ông Aimé về khách sạn. Ông Aimé sẽ mở hòm quần áo của bà chủ, lấy cái bí quyết ấy đưa tôi. Sau đấy tôi sẽ đưa ông Aimé lại đây với bà chủ...
Stephanie hồi hộp bước đến gần Aimé. Nàng thấy hai mắt anh ướt đẫm. Vậy là anh đã tìm thấy nàng. Anh sung sướng quá đấy mà.
“Anh ấy yêu mình biết chừng nào!” - Nàng thầm nghĩ và nuốt dòng nước mắt.
Chú thích:
.[1] Cuốn tiểu thuyết lãng mạn “Paul và Virginec” của Bemardin de Saint Pierre được hâm mộ ở thế kỷ 19.