← Quay lại trang sách

Chương 8 ĐÊM HỘI TÌNH ÁI

Stephanie gục đầu vào bàn tay Aimé, người nàng yêu nhưng lại không được quyền yêu. Nàng nghẹn ngào thuật lại sơ qua việc nàng bị bắt cóc và đem đến đây. Aimé để yên cho nàng kể xong.

Nàng ngẩng đầu lên nhìn anh:

- Vậy thế nào bây giờ?

- Bà chủ có đủ mọi thứ.

- Đủ mọi thứ? - Nàng nhắc lại, chưa hiểu.

Vẫn cái kiểu bắt nàng phải chờ đợi, để sự nóng ruột của nàng lên đến mức không thể chịu thêm được nữa.

- Aimé, anh giải thích cho tôi nghe đi. Tất cả nghĩa là sao? Tất cả cái gì? Anh nói đi kẻo tôi phát điên lên bây giờ!

- Tình hình tóm tắt như sau. Một thủ lĩnh Canaque cho bắt cóc bà chủ để làm con tin, con tin chính trị... qua những câu nói lộn xộn và khó hiểu của Eugénie, cuối cùng tôi đã đoán được ra. Việc này hết sức quan trọng, bởi bà chủ sẽ được hưởng quyền miễn trừ của nghị viện và chúng tôi đều đặt hi vọng vào đó. Ngoài chuyện đó, còn chuyện cô gái kia muốn xin cái bí quyết của bà chủ chứ thật ra bà chủ làm gì có và bà chủ cũng không thể truyền cho ai. Bởi cô ta là cô ta, làm sao là bà được? Sức quyến rũ của bà chủ làm sao truyền cho phụ nữ khác được? Cho nên chúng ta phải tiến công cả trên hai trận tuyến.

- Vậy tôi phải làm gì?

- Bà chủ nhìn đây...

Hai thổ dân Canaque đã mở ba lô và Aimé trỏ vào hai chiếc ba lô ấy. Nàng thấy toàn những áo quần cực kỳ sang trọng, các đồ nữ trang quí, hàng mét chuỗi hạt lóng lánh bằng thủy tinh mầu, những dải ruy băng đủ mọi màu sắc, những tấm kim loại, bằng đồng, sắt, nhôm, thiếc...

- Sao lại là những thứ này?

Câu hỏi của Stephanie nghe ngoan ngoãn và vâng chịu.

- Tôi đã vét hết tủ kính của hiệu thời trang Hạnh Phúc Các Bà đấy. Sáng kiến của tôi mà. Bà chủ càng rực rỡ bao nhiêu, càng sang trọng quyền quí bao nhiêu thì bà chủ càng an toàn, càng không kẻ nào dám đụng vào bà chủ bấy nhiêu.

“Aimé đã tính toán chu đáo mọi thứ!” Stephanie thầm nghĩ.

- Anh cho rằng...

- Đúng, thế - Aimé rành rọt nói.

Tuy đã bàn bạc kỹ với Aimé, nhưng nhiều lúc Stephanie vẫn thấy lo. Nàng sợ mọi thứ: Atai, ngày hội, cuộc tháo khoán dâm dật...

Đã đến ngày lễ và đêm nay sẽ là đêm hội! Stephanie lo sợ nhìn dân làng háo hức chuẩn bị. Trong không khí chuẩn bị, thổ dân trong bản làng đã gần như phát điên phát rồ. Họ dựng lên một cái bệ cao gần như bục biểu diễn. Họ say sưa quấn những bó đuốc bằng sáp ong và bằng nhựa cây. Hoa hái dưới thung lũng được quăng thành từng đống trên các sàn nhà. Phụ nữ quấn dây hoa đầy người, che kín thân thể suốt từ đầu xuống đến chân.

- Đến đâu ta sẽ liệu đến đó - Aimé bình tĩnh nói.

Anh mặc áo quần cho nàng, trang điểm cho nàng và Stephanie rực rỡ hơn hẳn tất cả mọi khi. Các thứ nữ trang quấn khắp người biến nàng thành như con rối, nhưng rõ ràng là một nữ hoàng kiều diễm, giàu sang, quí phái hết mức. Thấy lòe loẹt và diêm dúa quá, mấy lần Stephanie đã bảo Aimé dừng tay, nhưng anh vẫn một mực:

- Cần phải thế!

Aimé mặc và trang hoàng cho Stephanie dưới bóng những cây dương xỉ, bởi không thể làm trong hang. Áo quần lòa xòa với đủ thứ lủng lẳng khiến nàng không thể chui ra cửa hang quá hẹp được.

- Atai sẽ xuất hiện ở đâu? - Nàng lo lắng hỏi.

- Tôi cũng không biết gì hơn cô, thưa tiểu thư Stephanie de Boisnaudouin!

Câu pha trò của Aimé làm nàng bật cười và thế là nỗi lo lắng tan biến.

- Anh tin rằng...

- Tôi tin ở bà chủ! Thế là đủ đối với tôi!

Stephanie có cảm giác đối với Aimé đây là phần chót vui vẻ của một pho tiểu thuyết “có hậu”. Trông Aimé vui tươi lạ kỳ. Vừa đắp lên người Stephanie các ruy băng, các dải, các mảng đăng ten, các thứ trang sức lóng lánh, anh vừa ngắm nàng.

- Hôm nay bà chủ phải là một nữ hoàng! Bà Nữ chủ soái kia mà! Phu nhân Dytteville kia mà.

- Bao giờ y mới tới? - Ý nàng nói đến Atai.

- Toàn bộ thành công hay thất bại đêm nay tùy thuộc ở sự chinh phục của nàng đối với Atai.

- Aravihi sẽ báo chúng ta biết. Chị ta rất yêu bà chủ. Bà chủ đã chinh phục được chị ta hoàn toàn.

Stephanie ngạc nhiên. Aimé chỉ cần vài phút đồng hồ đã đoán thấy ở người phụ nữ có cặp vú và bộ ngực, mông đồ sộ kia một nô lệ tận tụy và sẵn sàng che chở cho “bà chủ”.

- Còn Eugénie? - Nàng hỏi.

- Cô ta khác. Thật ra cô ta hoàn toàn chỉ là đứa con gái khao khát tình ái. Đối với cô ta tình ái là tất cả. Do không được giáo dục, cô ta chỉ sống theo bản năng đàn bà của cô ta.

- Sao lại giáo dục? - Stephanie phát bực thấy Aimé định nói tới sự giáo dục nào.

- Ôi, điều này rất khó nói ra cho hết nhẽ. Đây là chuyện vừa tự nhiên vừa táo tợn. Tôi cảm giác phong tục ở đây gần châu Phi hơn là gần khu vực Melanésie(1).

- Cụ thể là thế nào? - Stephanie phát bực thấy Aimé cứ nói vòng quanh.

- Do các bà mẹ khi thấy con khóc thét lên hay trằn trọc không chịu ngủ đã dùng ngón tay sờ mó vào một chỗ kín trên cơ thể con, nhất là con gái. Từ thói quen đó, phụ nữ đâm khao khát cảm giác kia ngay từ nhỏ. Chắc bà chủ đã thấy.

- Gãi trẻ con để chúng dễ ngủ là chuyện bình thường, có gì đặc biệt đâu? - Stephanie cãi.

- Không phải gãi thường mà gãi vào nơi nhạy cảm nhất, nơi tập trung các dây thần kinh nhiều nhất. Đáng tiếc là cách ru trẻ ngủ như vậy dẫn chúng đến chỗ sớm có nhu cầu tình dục. Tôi đã đọc thấy hiện tượng này trong những cuốn nhật ký hành trình của các nhà thám hiểm... những nhận xét về dân tộc học.

Stephanie bật cười. Nàng khẽ nói:

- Anh đọc nhiều quá nhỉ. Tôi thì lười đọc sách.

- Tôi đọc cho cả hai chúng ta.

Hai chữ “chúng ta” Aimé nói bằng giọng trìu mến lạ thường.

---------------------

(1) Các đảo vùng Nam Thái Bình Dương.

Aravihi đến, đúng như Aimé dự đoán. Chị ta lắc lư cặp vú, bộ mông và cặp mắt chị ta trợn tròn.

- Ngài sắp đến!

Vừa nói xong Aravihi đã chạy biến đi, trông như quả bóng lăn.

- Bây giờ đến lượt chúng ta bước vào ván bài! Bà chủ hãy tự lo lấy. Tôi chỉ còn một tay.

Stephanie một tay vạch lá cây, một tay đặt lên bàn tay nắm chặt của Aimé. Họ vào đến bãi rộng bên cạnh thác nước, nơi tổ chức ngày hội. Vốn chất phác, dễ bị kích động trước mọi thứ, đám thổ dân Canaque, tất cả đều sững người nhìn Stephanie. Nàng đi đến đâu họ dãn cả ra, mắt không rời nàng. Một số còn thụp xuống dưới chân nàng. Ngần ấy cặp mắt đều hướng cả vào Stephanie. Đến giữa bãi, Stephanie đứng lại, vẫn tựa người trên cánh tay Aimé. Thổ dân Canaque đứng thành vòng bán nguyệt đang chờ đợi gì đó. Họ đợi gì? Một phép thiêng chăng?

Sau này Stephanie mới tự hỏi, Atai làm thế nào để đạt được hiệu quả lớn lao đến thế. Nhưng lúc này đây nàng như bị thôi miên không còn nghĩ được gì hết. Bãi rộng nằm ngay bên bờ suối, bên trên là dòng thác đổ xuống.

Atai xuất hiện từ trong làn nước đổ, hai chân dạng, đẹp hơn cả thiên thần. Y chỉ đeo chiếc khố làm bằng những vỏ sò đan lại với nhau và cái của y lắc lư làm rung những vỏ sò ấy.

Stephanie không ngờ Atai đẹp đến thế! Chân dài, đùi thon, chắc nịch, bụng phẳng, vóc mảnh, ngực rất to, vạm vỡ như lực sĩ điền kinh, cổ nhỏ... nhưng khuôn mặt xấu hết sức và trông đầy vẻ tàn bạo. hai mắt y sáng rực như hai hòn than. Y đeo rất nhiều dây chuyền chắc bằng cách xâu chuỗi những chiếc răng cá mập y giết được, long lanh như ngọc trai.

Vẻ đẹp hoang dã của thân thể Atai làm Stephanie nuốt nước bọt. Y toát ra một sức mạnh không ai cưỡng được và không muốn cưỡng. Toàn thể dân Canaque gào lên thán phục vị chúa tể của họ. Đột nhiên Atai băng đến trước mặt Stephanie, cúi rạp đầu xuống sát mặt đất rồi ngẩng lên bằng dáng điệu mềm mại như con báo. Y như thể tự nguyện dâng hiến cho nàng:

- Ta chào nàng, Nữ chủ soái Stephanie!

Nàng nghiêng mình đáp lễ:

- Ta chào chàng Atai vĩ đại, Mahana - nàng nói, pha trộn hai thứ ngôn ngữ, tiếng Pháp và tiếng Canaque.

Atai cũng dùng đúng như vậy:

- Nàng đẹp hơn cả Fetia (ngôi sao). Nàng là Tiarama (bầu trời sao).

Tuy không hiểu hai từ Canaque ấy, nhưng Stephanie thấy rõ Atai kính trọng nàng và coi nàng bình đẳng với y.

“Kính trọng ư?” Stephanie thầm nghĩ. Nàng đang đem cả tự do và tính mạng đặt lên chiếu bạc đây!

Aimé trịnh trọng đi sau như vị tể tướng đầy quyền uy đi tháp tùng Hoàng đế và Hoàng hậu.

Stephanie đã ngồi bên cạnh Atai trên bục. Hai chiếc “ngai” làm bằng những dây leo, sợi mây và tết hoa sặc sỡ.

Atai đưa tay lên cao ra hiệu cho buổi lễ bắt đầu. Aimé ngồi dưới chân Stephanie.

Theo một trật tự mang tính chất nghi lễ, dân chúng Canaque đứng thành vòng tròn. Đàn ông hàng trên, đàn bà hàng dưới, xa bục hơn. Tiếng trống nhịp nhàng, tiếng các loại đàn dây và các loại sáo vang lên tạo thành một thứ nhạc vừa tưng bừng vừa lôi cuốn. Nhạc ngày càng rộn rã, say đắm. Mọi người bắt đầu nghiêng ngả và bắt vào điệu nhẩy phía sau, ưỡn cặp vú trần với những núm nhọn hoắc như mời mọc.

Phần nhẩy này kéo dài khá lâu. Sau đó đàn ông đột nhiên lao về phía đám đàn bà và chen vào giữa họ. Đàn bà lắc mông, uốn người với chủ ý không cần giấu giếm. Họ đang kích thích hứng tình của đàn ông và mời mọc họ lao vào cuộc tình. Đàn ông đã không chịu nổi, lao vào đàn bà như những kẻ mất trí. Đàn bà bỏ chạy, vừa chạy vừa thách thức đàn ông bằng những tiếng kêu thích thú. Mỗi đàn ông đuổi theo một đàn bà. Đàn bà vừa chạy vừa luồn qua những người khác, vừa reo hò và bây giờ đàn ông đã túm được họ và lúc này những động tác của họ trở nên dâm dật công khai.

Đột nhiên trong tiếng trống liên hồi và tiếng đàn, tiếng sáo dâm loạn, tất cả đàn ông quẳng khố ra khỏi người, tay ôm chặt người đàn bà họ đã túm được và reo hò đắc thắng. Lúc này đàn bà chuyển sang các động tác chiều chuộng đàn ông. Stephanie nhắm mắt lại không dám nhìn ngần ấy bộ phận của đàn ông đang trong tư thế bị kích thích cao độ.

Tiếng trống, tiếng đàn sáo, tiếng reo hò điên dại của đám đàn ông đàn bà Canaque vẳng đến tai nàng và Stephanie nhắm nghiền mắt biết rằng nếu mở ra nàng sẽ thấy những cuộc làm tình điên dại nhất diễn ra trước mắt. Lát sau, phỏng đoán cuộc làm tình tập thể đã hoàn tất, nghe tiếng trống, tiếng đàn tiếng sáo trở lại nhịp nhàng và say đắm, Stephanie bèn mở mắt.

Nàng ngạc nhiên thấy Eugénie, cô gái Canaque đã từng làm nhân viên trong văn phòng của công ty Dytteville tại Nouméa, đã từng căm ghét Stephanie, lúc này đang nhẩy múa ngay dưới chân bục nơi nàng và Atai ngồi. Eugénie, trên người chỉ có một mảnh vải nhỏ che kín, để trần bộ ngực với cặp vú to, tròn đầy khêu gợi, cái bụng thon và cặp đùi nở nang. Cô ta nhẩy điệu múa dâm dật, phô ra cho người ngồi trên bục những bộ phận ngon lành nhất trên cơ thể. Nhiều lúc Eugénie múa như gợi lên những động tác của nữ giới trong cuộc ân ái. Thậm chí đôi lúc cô như đang ôm ấp, tình tứ với một đàn ông vô hình.

Đột nhiên Eugénie quăng mảnh vải cuối cùng trên người, tiếp tục uốn người, nhẩy múa. Bây giờ Stephanie đã thấy rõ cô ta đang hướng về Aimé và kích thích khêu gợi anh xuống làm tình với cô. Cuối cùng Eugénie chống tay lên bục, dưới chân Atai, bằng giọng khàn đặc dâm đãng, cô ta hỏi:

- Atai! Đức Thánh ban ông ấy cho con chứ?

- Ta ban cho.

Stephanie bất giác đặt bàn tay lên vai Aimé, nhưng Eugénie đã nắm cổ tay anh bằng những ngón tay quặp chặt. Aimé trừng mắt nhìn cô ta, như để đe cô ta không được thế. Nhưng Eugénie đã kéo Aimé xuống chân bục và cô đụng vào bộ phận của Aimé, thấy ngay rằng “chàng da trắng khô khăn” kia đã hứng tình cao độ. Cô ta quàng tay ôm ngang người anh, ghì chặt rồi ngửa đầu đưa bàn tay ra.

Một bà già Canaque đã móm mém, hết khả năng làm tình, bây giờ chuyên lo chuyện tiếp thức uống cho đàn ông, bước đến đưa Eugénie một nửa gáo dừa đựng thứ nước trắng đục, lóng lánh dưới ánh những ngọn đuốc vây quanh. Eugénie trịnh trọng đưa Aimé uống. Anh uống một ngụm rồi quay sang nhìn Stephanie cầu cứu. Nàng bối rối chưa biết làm thế nào.

Eugénie đã nắm chặt cổ tay Aimé kéo về phía bàn thờ, nơi có nhiều pho tượng thần linh trông gớm ghiếc, giữa có pho tượng vị thần chính yếu. Trong lúc Eugénie kéo Aimé đi đến bàn thờ, đám đàn bà Canaque vây quanh, hò reo điên loạn.

Stephanie đoán trước thấy tình thế: Eugénie sẽ bắt Aimé làm tình với cô ta ngay trước pho tượng vị thần gớm ghiếc kia. Nàng đứng phắt dậy, vội vã lao đến, định van lạy Eugénie buông tha Aimé. Nhưng nhanh như chớp, Atai đã đứng trước mặt nàng cản lại. Y dạng hai chân, ưỡn người, ngửa hai bàn tay. Những vỏ sò y đeo để che bộ phận kín của y rung rung.

- Nàng sợ cái gì, Tiarama?

Giọng nói điềm tĩnh, nụ cười thích thú, cặp mắt nheo lại, y nhìn chăm chăm vào nàng. Hay đấy chỉ là nghi lễ và Aimé không bị sao? Nhưng vẫn đang rất lo cho anh, Stephanie cố điềm tĩnh đáp:

- Nó là của ta!

Stephanie nói với ý Aimé là nô lệ của nàng và không ai có quyền đụng đến anh.

- Nàng phải cho Eugénie mượn thôi. Đừng ghen. Tên nô lệ của nàng sẽ ban cho Eugénie đứa con mà Yann từ chối không chịu ban cho con bé, do hắn mê nàng.

Ra thế! Trong đáy thâm tâm, nàng vẫn coi Aimé là người yêu và nàng không thể để Eugénie “hiếp” anh được. Tội nghiệp cô gái thất tình đang khao khát trả thù và tội nghiệp Aimé!

“Kể ra cũng không có gì đáng thương hại cho Aimé”, Stephanie thầm nghĩ. Eugénie trẻ trung, xinh đẹp, ngon lành thế kia. Aimé có bị cô ta “hiếp” đi nữa thì cũng chẳng khổ cực gì. Thậm chí anh còn được hưởng tấm thân mỡ màng kia nữa chứ. Và như thế ta cũng đỡ nguy hiểm hơn. Bây giờ mới đến chập tối, đã chắc gì đến đêm khuya, tên Atai kia chịu để ta yên!

- Thôi được, ta cho cô ta mượn nó! - Nàng nói bằng giọng oai vệ xứng đáng với vị trí thượng khách của “Thánh Atai”.

Atai mãn nguyện rồi ngồi xuống ghế bên cạnh nàng.

Tuy cố làm ra vẻ điềm tĩnh, trong lòng Stephanie rất lo cho Aimé. Mấy người đàn bà Canaque đang cởi bỏ dần áo quần trên người anh, vừa cởi họ vừa cho anh uống thứ nước gì đó. Aimé giẫy giụa, co quắp cưỡng lại chỉ càng làm đám đàn bà Canaque rú lên cười thích thú. Khi trên người Aimé không còn mảnh vải nào nữa, đám đàn bà kia trói anh vào khúc gỗ nằm ngang, theo cách làm người anh vồng lên. Stephanie rất muốn nhắm mắt lại, nhưng Atai đang chăm chú theo dõi nét mặt nàng, chờ đợi nàng thích thú trước đêm hội ái tình của dân chúng dưới quyền y.

“Mình đành chấp nhận, đành giả vờ thuận tình vậy! Thậm chí mình còn phải tỏ ra biết ơn y đã cho mình xem những quang cảnh dâm dật kia”, Stephanie thầm nghĩ như vậy, nhưng nàng lại nghĩ đến Aimé lúc này bị chuốc rượu say, chưa biết những gì sẽ xảy ra với anh. Đầu anh đang lắc lư...

Đám dân chúng Canaque bây giờ đã lùi ra đứng thành vòng tròn xung quanh pho tượng thần gớm ghiếc. Eugénie quỳ trước Atai. Tên này cúi xuống mừng cho cô ta:

- Con được một tên đàn ông đẹp trai đấy! Ta mừng cho con!

Eugénie cúi đầu cảm ơn “Thánh”. Stephanie giật mình nghĩ, biết đâu lát nữa sẽ xuất hiện trên tay Eugénie một con dao nhọn; nàng hoảng hốt, lỡ đây không phải chỉ là cuộc làm tình đơn thuần? Rất có thể sau cuộc làm tình Eugénie sẽ đâm một mũi dao vào cổ họng, vào giữa ngực Aimé!

Stephanie hồi hộp theo dõi. Lúc này Eugénie hoàn toàn khỏa thân đang xòa hai bàn tay uốn éo múa lượn rồi lao đến bên Aimé, nhẩy lên bụng anh, cưỡi lên anh như cưỡi ngựa. Cô ta chồm lên chồm xuống như con điên hiếp anh. Mấy người đàn bà Canaque đứng bên cạnh đỡ cô ta, giữ cho cô ta khỏi tuột ra ngoài.

Nhìn cảnh tượng đó Stephanie thấy cổ họng khô khốc. Đám dân chúng Canaque nhẩy cỡn, rú lên reo hò thích thú. Cuối cùng Eugénie đã lăn xuống đất và hổn hển mệt lử; Mấy người đàn ông bồng cô lên, khiêng đến đặt dưới một gốc cây. những người đàn bà khác chạy đến bên Aimé, tranh nhau làm tình với anh.

“Đêm hội ái tình!” thật khủng khiếp!

- Đem chúng bán sẽ được giá cao đấy - Atai khẽ nói giọng vui vẻ.

- Đem cái gì? - Stephanie hỏi.

- Những đứa con lai ấy! Có đúng là nàng thích thuê thợ đẵn gỗ và khai mỏ là những đứa có dòng máu da trắng hay lai da trắng không?

Ra thế! Nàng sực nhớ một lần Yann đã nói với nàng. Phu người lai đắt giá hơn phu thổ dân hoàn toàn. Vậy là Aimé đã biến thành con đực để đám đàn bà kia lấy giống. Tội nghiệp Aimé!

Tim Stephanie nghẹn lại nhìn đám đàn bà tranh nhau xin giống của Aimé. Nàng không dám tỏ thái độ gì. Đây là ngày lễ lớn của dân địa phương, là ngày hội mà họ mong đợi bao lâu nay. Và nàng nghĩ, khéo lát nữa Atai sẽ đè nàng xuống rồi tiếp đó sẽ đè những người đàn bà khác. Bởi đêm nay là đêm hội ái tình!

Kia rồi! Aravihi đã lách vào, dùng cùi tay, đầu gối hất những người đàn bà kia ra, để giải thoát cho Aimé. Aravihi cũng muốn xin giống của Aimé, rõ ràng là như thế. Chị ta bước đi, lưng quay về phía bục. Stephanie chỉ nhìn thấy lưng Aravihi. Nàng thấy chị ta đã quẳng mảnh vải nhỏ che chỗ kín, bây giờ hoàn toàn khỏa thân, đang cưỡi lên người Aimé. Chị ta vừa “hiếp” Aimé vừa rú lên cười man rợ. Thật ghê tởm. Nhưng rõ ràng đây là lễ hội vui nhất mỗi tháng của dân Canaque, vào đêm trăng tròn.

- Atai! - nàng thì thầm, ghé đầu nói với y.

- Nàng muốn gì?

- Trả lại tên nô lệ kia cho ta.

Atai cau mày, nhìn thẳng vào mắt nàng:

- Để nó cho hết giống nó có. Khi nó không làm được nữa, ta sẽ trả nó lại cho nàng.

Stephanie nhận thấy trong giọng nói của Atai có nét khinh bỉ. Điều nàng vừa yêu cầu đã hạ phẩm giá của nàng trước tên “Thánh” kia. Nàng vội nói chữa:

- Nhưng ngài ban nó cho Eugénie chứ đâu phải cho những đàn bà khác?

- Vậy nàng có đem bản thân nàng ban cho ta không?

Có nghĩa Atai đòi đổi. Nàng muốn y thả Aimé thì nàng phải hiến thân xác nàng cho y. Stephanie biết không đời nào Aimé chịu, nếu như anh nghe được “điều kiện” của Atai. Stephanie tin chắc Aimé sẽ bảo: “Không! Thà tôi chết còn hơn!” Nhưng nếu nàng từ chối Atai, y nổi giận và mọi việc sẽ hỏng cả. Y sẽ cưỡng hiếp nàng, giết nàng, thả nàng cho đám đàn ông đang hừng hực thèm khát kia thay nhau hiếp nàng.

Trong lúc nguy hiểm tột cùng như vậy Stephanie vẫn cố trấn tĩnh. Nàng thoáng nghĩ: phải tự khẳng định mình, phải chinh phục Atai, phải làm cho y tự nguyện bỏ ý định kia chứ không phải mình khước từ. Nàng nghĩ đến Yann, đến Boris, đến René, dùng những người đó làm chỗ dựa để nàng vững tâm. Và đột nhiên nàng nghĩ đến Moise với mái tóc bạc trắng, dắt hai con ngựa thồ mang kiệu Yves Keiidelec. Hình như nhờ thần giao cách cảm, sự hiểu biết của Moise đã giúp nàng.

- Ta xin lỗi, Atai, Mahana. Ta rất xấu hổ. Ngài là chúa tể của các chúa tể, ngài có tấm thân tuyệt vời, giọng nói của ngài ngọt ngào du dương như suối chảy. Mong thánh thần tha tội cho ta. Đêm nay ta không được sạch. Ta đang thời kỳ...

Stephanie cúi đầu, buồn bã nói.

- Nàng không được sạch? - Atai hỏi giọng thất vọng.

Y giận dữ hất nàng sang một bên rồi đứng phắt lên giữa bục, hai chân dạng, ngực ưỡn, đầu ngẩng cao, y hệt như lúc y xuất hiện từ trong thác nước ra. Cặp môi mím chặt của y rít lên một tiếng rất lạ, như tiếng mèo đực lúc cần cái. Tiếng rít của Atai kéo dài, lan rộng, lan rộng mãi. Y đưa tay giật chiếc khố tết bằng vỏ sò ra. Đấy là một hiệu lệnh.

Đám dân chúng Canaque cũng rít lên tương tự đáp lại. Đám đàn bà Canaque, tất cả đều khỏa thân, chạy đến đứng trước “Thánh” ưỡn người, xin dâng hiến cho y. Atai nhẩy xuống đất và bắt đầu một cuộc làm tình điên loạn, một mình y đáp ứng cả một bầy đàn bà đông đúc đang khao khát y. Stephanie rùng mình. Vóc dáng tuyệt vời, đầy nam tính của Atai khiến nàng run rẩy, mặc dù nàng “không sạch”.

Tiếng rú man rợ, tiếng rên rỉ vang động. Stephanie nhìn ra chỗ Aimé. Anh nằm đó ngất xỉu. Nàng nhìn thấy ánh trăng vằng vặc chiếu xuống thân thể trắng trẻo lõa lồ của anh.

Stephanie đắp khăn ướt lên trán Aimé, trong khi Aravihi âu yếm thoa dầu thuốc lên da thịt anh. Do bị trói vào khúc thân cây, hai cổ tay và cổ chân anh rỉ máu. Sau khi anh bị đám đàn bà hiếp đến kiệt sức, đám đàn ông Canaque bắt đầu vào cuộc truy hoan. Họ nằm xuống vồng người lên mời đám đàn bà tha hồ hiếp họ. Đám đàn bà thay nhau hiếp những người đàn ông đó và cả đàn ông đàn bà liên tiếp rú lên những tiếng sung sướng...

Sáng hôm sau, trên bãi rộng ngổn ngang những đàn ông và đàn bà không một mảnh vải trên người mê mệt ngủ.

Gần sáng, lúc Atai vác Aimé đến trả cho nàng, y nói:

- Ta sẽ gặp nhau. Nữ chủ soái! Bây giờ ta trả nàng tên nô lệ của nàng. Thung lũng này sẽ còn giữ nàng ở lại nơi đây.

Vậy nghĩa là sao? Y sẽ giam cầm nàng trong thung lũng này mãi mãi?

Sau một lúc chữa chạy, Aimé đã tỉnh. Aravihi âu yếm hôn anh rồi cáo lui, về nhà nghỉ. Stephanie ngồi lại với Aimé. Họ bàn tính xem bây giờ cần phải làm những gì. Phải làm thế nào thoát được đây trước ngày trăng tròn tháng sau. Bởi cứ đến trăng tròn là dân chúng Canaque lại tiến hành “đêm hội ái tình” khủng khiếp kia.