Chương 9 CUỘC ÂM MƯU
Mau lên, Nữ chủ soái!
Stephanie choàng thức dậy, mở mắt. Nàng thấy một bóng người cúi xuống phía nàng. Nàng nhận ra giọng nói của Eugénie. Hoảng hốt, nàng vùng đứng lên, chân dẫm lên nền hang và nhìn thấy sau lưng Eugénie một bóng người to béo: Aravihi! Phía xa, bóng những người đàn ông chân dài, vóc thon, vai rộng.
- Chuyện gì vậy?
- Phải đi thôi.
Nỗi hoảng sợ làm Stephanie đầu óc rối bời. Từ ngày đến sống trong thung lũng này, cảm giác an toàn đã tê liệt mọi cảm xúc và bây giờ tình thế đảo lộn. Nàng luống cuống không biết làm thế nào nữa. Vậy là số nàng đang bị đe dọa và nàng phải chạy trốn giữa đêm khuya chăng?
- Nhưng có chuyện gì?
- Phải đi ngay, thưa Nữ chủ soái! Tôi van bà, bà chủ phải đi ngay!
Eugénie có vẻ hốt hoảng, nhưng nàng chợt nghĩ: dân Canaque hay có khuynh hướng phóng đại mọi thứ...
- Aimé đâu? - Stephanie lấy giọng cứng cỏi nói, ý bảo rằng nàng sẽ không đi đâu nếu không có Aimé.
- Ông ấy đang mặc quần áo. Tôi thấy nguy là chạy đến gọi bà chủ ngay.
- Sao mà nguy? - Stephanie linh cảm thấy có chuyện gì đó không bình thường. Họ ép nàng phải đi đâu đó. Nàng thấy cần cảnh giác.
- Lính tráng đã kéo đến gần đây. Họ đang ngủ. Không được để chúng tìm thấy chúng ta và Atai. Chúng sẽ giận dữ và giết hết chúng ta mất.
Vậy là nhà nước đã cử quân đội đến đây để tìm phu nhân Dytteville! Stephanie sắp được giải thoát và nàng sẽ can thiệp giúp cho Atai. Y đối xử với nàng rất tốt và nàng cũng sẽ thanh minh cho những người Canaque này. Họ chất phác biết bao và quen sống theo bản năng. Nhưng lúc này đâu phải lúc mơ màng!
- Đốt đuốc lên! - Stephanie ra lệnh.
- Ồ, không được! Thưa Nữ chủ soái! - Eugénie nói, giọng ngày càng hốt hoảng và cô ta thu mình lại run rẩy như chỉ chực chạy biến ra ngoài bóng đêm dầy đặc.
“Được thôi, không có ánh sáng, không gây tiếng động! Chắc cậu chàng lai da trắng Napoleon đã báo nhà chức trách biết địa điểm này và bây giờ lính tráng chính phủ kéo đến sục sạo khắp thung lũng, cần chặn lại, kéo dài cuộc sơ tán này cho đến lúc trời sáng. Nếu bọn Canaque dùng vũ lực bắt mình chạy theo họ, mình sẽ kêu toáng lên. Giọng hét của mình rất to và ban đêm rừng thanh vắng, tiếng động càng vang xa”.
- Cô muốn gì, Eugénie? - Stephanie nói và lại nằm xuống.
Khi cửa hang bị chắn bởi những bóng người lố nhố bên ngoài - Stephanie càng thấy vững tâm. Bốn tên Canaque đã vào hang. Nàng chợt nhận ra một cánh tay cụt. Aimé!
- Ta làm thế nào bây giờ, Aimé? - Nàng đinh ninh anh sẽ bảo nàng trì hoãn cho đến sáng. Khi đó lính nhà nước sẽ kéo đến.
- Ta phải đi ngay, thưa bà chủ.
Sao Aimé lại nói vậy? Nàng bị bất ngờ hoàn toàn. Nàng tin vào Aimé. Anh đã nói phải làm gì tất là việc đó anh đã tính toán kỹ và nàng chỉ việc tuân theo. Từ đêm hội “Ái tình”, Aimé vô cùng tận tụy. Đêm đêm anh ngủ ngay trước cửa hang để bảo vệ nàng. Anh chỉ im lặng nhưng hai người hiểu nhau rất rõ, chỉ cần một cử chỉ, một ánh mắt là hiểu nhau đầy đủ.
- Ta sẽ đem tất cả đồ đạc đi, thưa bà chủ.
Aimé làm một cử chỉ để Stephanie thấy bóng tối đang bao trùm ngoài cửa hang. Đám dân Canaque đang nhẩy nhót bên ngoài theo một điệu múa kỳ quái. Chưa hiểu ra sao nhưng hoàn toàn tin cậy Aimé, Stephanie vội vã mặc quần áo. Trời bên ngoài không đến nỗi tối lắm.
Stephanie cắm đầu đi theo, bởi nàng nào có biết đường, Nhưng nàng thấy rõ đám thổ dân Canaque chuẩn bị cho cuộc tháo chạy này khá vội vã. Một tốp hấp tấp đi về phía thác nước rồi biến mất trong đó. Một tốp đi về phía hồ chứa nước ở phía tây và Stephanie đi theo tốp này. Phía tây, nghĩa là các làng Bourail, Poya, Koné... đều là nơi đông dân.
Họ leo lên dốc cao. Stephanie bắt chước mọi người, một tay bám cành cây, một tay bám những rễ cây trồi ra vách đá, hì hục leo. Aimé cẩn thận đã kiếm một sợi mây dài, buộc lưng nàng vào lưng anh để khỏi lạc và để đề phòng nàng trượt chân. Đồng thời đôi lúc Stephanie loay hoay không trèo nổi, Aimé phải kéo sợi mây để giúp nàng.
Stephanie không nhìn thấy Eugénie, không thấy Aravihi cũng không thấy những thổ dân Canaque bên cạnh, nhưng nàng cảm thấy họ vẫn xung quanh nàng. Vất vả hết sức nàng mới lên được đỉnh núi đá và sau đó việc tụt xuống còn khó khăn nguy hiểm hơn nhiều. Vách núi đá gần như dựng đứng. Nàng chỉ cần lỡ chân một cái là lăn xuống vực. Stephanie trong lòng rất kinh hãi nhưng nàng nhớ lại: mình đã từng buộc sợi dây vào cửa sổ tụt trên gác xuống. Nàng đã từng leo trèo nguy hiểm không kém, hồi nàng mới mười ba tuổi, những lần chơi đánh trận giả với Charles và Aimé ở quê nhà Vendée.
- Nhanh lên, bà chủ! - Aimé thì thào bên tai, tay cầm sợi mây giữ cho nàng khỏi tụt chân, rơi xuống vực.
Chốc chốc anh lại nhắc:
- Nhanh lên!
Tưởng chừng như anh chỉ biết mỗi một từ là “nhanh lên”.
- Tại sao? - Nàng hổn hển hỏi.
- Tên độc!
Nàng đã xuống đến chân núi. Lúc nàng và Aimé ra khỏi khu rừng rậm rạp bên kia núi, đám Canaque chạy đến vây quanh họ. Aimé nói:
- Yann dẫn đầu bọn binh lính...
Sao anh biết? Eugénie báo chăng? Hay tên thổ dân canh gác bên ngoài? Nghe thấy tên Yann, tim nàng đập rộn ràng. Vậy là chàng đến cứu mình. Stephanie đã cảm thấy hơi ấm của Yann tỏa sang mình. Mừng quá, suýt nữa nàng đứng lại gào to gọi tên chàng.
- Bà chủ điên rồi!
Vậy là Aimé đã đoán trúng tâm trạng của nàng.
- Nằm xuống!- Vừa nói Aimé vừa đẩy nàng ngã sấp xuống - Tên tẩm thuốc độc! Phải đi nhanh ra xa khỏi khu vực nguy hiểm này.
Chỉ một ánh mắt nghiệt ngã của Aimé, Stephanie đã chợt hiểu. Vậy là Aimé đã cố tình đưa đám Canaque đi trốn chỉ là để cứu cho Yann cùng đám binh lính nhà nước. Bởi Aimé biết rằng nếu hai bên chạm trán, đám thổ dân Canaque trực tính sẽ hung hãn và chống đối quyết liệt. Cuộc đọ sức sẽ vô cùng nguy hiểm cho binh lính dưới quyền chỉ huy của Yann. Dân Canaque bắn nỏ rất chính xác và tên của họ đều tẩm thuốc độc.
Một chục khuôn mặt cúi xuống nàng.
- Nữ chủ soái! - Eugénie lêu lên, ngồi thụp xuống bên nàng.
Giọng nói của cô đầy hốt hoảng. Stephanie chợt hiểu thêm, thì ra Eugénie cũng như Aimé rất sợ binh lính nhà nước sẽ đẩy đám Canaque vào cuộc chiến đấu quyết tử và như thế sẽ cực kỳ nguy hiểm.
- Không sao đâu, Eugénie! Ta chỉ vấp một tảng đá thôi! - Nàng trấn an cô gái.
Bây giờ đã hiểu, Stephanie sẵn sàng làm mọi việc để cứu Yann và đám binh lính nhà nước. Nàng sẵn sàng đi theo những kẻ đang dẫn nàng đi, sẵn sàng chịu làm tù binh cho họ. Nàng đột nhiên đứng phắt dậy, lên giọng oai vệ nói:
- Dẫn ta đến gặp Atai, mau!
Đám Canaque sửng sốt nhìn nàng. Họ không hiểu tại sao lại như thế. Stephanie là tù binh vậy mà ra lệnh như người chỉ huy họ. Nàng quay sang Eugénie, biết rằng cô ta có uy thế ở đây. Cô ta là con gái một tù trưởng kia mà.
- Eugénie! Ta cần gặp Atai!
Đám Canaque chất phác chưa hiểu thế nghĩa là sao. Họ quay sang nhìn Eugénie. Cô gái khẽ đáp:
- Tôi không biết hiện ngài ở đâu, thưa Nữ chủ soái.
Stephanie biết cô ta nói thật. Nàng quay sang những thổ dân Canaque vây quanh:
- Cũng như mọi người, Atai tất phải có bộ lạc, có gia đình, có vợ có con...
- Không! Atai hoàn toàn tự do.
Nghe Eugénie hét lên câu đó, Stephanie chợt hiểu. Atai là kẻ lang thang hết thung lũng này đến thung lũng khác. Y là “Thánh”. Y không có nhà, không có vợ... Y ngủ với tất cả những đàn bà Canaque nào y thấy thích. Y còn cần gì vợ? Nàng giận dữ quát:
- Ta cần gặp ông ta! Mọi thứ tùy thuộc Atai và cô.
- Tôi? - Eugénie giật nẩy người.
Đám Canaque ngơ ngác nhìn xung quanh. Stephanie thấy vậy đẩy lên thêm:
- Dẫn ta đến chỗ Atai! Ta ra lệnh!
Eugénie vội quỳ xuống hôn hai bàn tay Nữ chủ soái. Stephanie quát:
- Dẫn ta đi ngay! Mau!
Eugénie nhìn cặp mắt trừng trừng của nàng, hoảng hốt đứng dậy chạy đi. Stephanie chạy theo, Aimé bám sát nàng và đám thổ dân Canaque cùng chạy, vây quanh nàng. Họ lại đi vào bóng đêm và rừng rậm. Lát sau, trời bắt đầu sáng. Một thứ ánh sáng đục như sữa lan tỏa. Stephanie thấy xa xa là một ngôi đền lớn. “Atai sống ở đó!” nàng mừng rỡ thầm nghĩ.
***
- Tin sao được bọn trắng!
Atai nói câu đó để chặn đứng Stephanie khi nàng cùng đám thổ dân Canaque kéo vào ngôi đền, xung quanh là những pho tượng gớm ghiếc. Mà y nói thế là có lý. Người da trắng đến đây đã xâm phạm các tục lệ lâu đời, đã báng bổ thần linh của thổ dân địa phương.
- Tại sao ngài không tin ta?
- Nàng thì ta tin. Nhưng ta không thể tin những tên da trắng khác. Nàng là người đặc biệt, Nữ chủ soái! Nàng là người chính trực. Bây giờ nàng hãy ở lại đây, có ta che chở.
Không còn cách nào khác, Stephanie đành ở lại đây, theo lời mời của Atai. Nàng sẵn sàng làm mọi thứ miễn là tránh được cho Yann nỗi nguy hiểm, bảo vệ được tính mạng của anh.
Đã hai ngày trôi qua. Atai giấu nàng tại đây, trong thung lũng đá đỏ này, nơi mỗi cái hang đều là một chỗ ẩn náu tuyệt đối kín đáo. Trời nắng liên tục. Bầu trời hôm nào cũng trong vắt, xanh thẳm. Stephanie cố kéo dài bữa điểm tâm nàng dùng với Aimé và Eugénie. Aravihi lo việc nấu nướng và hầu hạ. Chị ta chăm chỉ chu đáo như một vú nuôi thời cổ xưa. Thức ăn rất phong phú. Vì là thức ăn Thánh cho nên không thiếu thứ sản phẩm nào của núi rừng: nấm, măng, thịt nai, thịt hoẵng, gà gô, cả cá đánh được dưới suối nữa.
Eugénie suốt ngày trò chuyện vui vẻ. Cô ta không lúc nào rời mấy sợi dây chuyền và chuỗi hạt ngọc, thật ra chỉ là thủy tinh mầu, Aimé đem đến cho nàng và nàng chia bớt cho cô ta. Stephanie còn biết thêm rằng Eugénie vui vì có Aimé bên cạnh... Từ sau lần hiếp anh trong đêm hội Ái tình, cô ta có vẻ mê anh.
Hôm đó, trong lúc Stephanie đang ngồi ăn bữa sáng với Aimé, Eugénie và Aravihi đang tiếp thức ăn cho họ thì một tên thổ dân Canaque hốt hoảng chạy vào. Y có thân thể như pho tượng Hi Lạp, bộ mặt gồ ghề như pho tượng thần linh của họ. Y hét lên những tiếng khản đặc, lấy đầu ngọn giáo cầm tay hất đổ nồi thịt nai trên bếp và dẫm chân lên dập tắt ngọn lửa.
- Mau lên! Mau lên, Bà chủ soái!
Eugénie kinh hoàng. Stephanie và Aimé thì hiểu ngay: vậy là binh lính đã tìm được vào đây và đang bao vây thung lũng. Qua Aimé và Eugénie, nàng biết đội quân của Yann hai ngày hôm nay phải chiến đấu với một số chiến binh Canaque thuộc loại “không khoan nhượng”, số này phản đối Thánh của họ và cho rằng Atai quá mềm yếu với bọn da trắng, thậm chí còn định giàn hòa với chúng.
Cuộc di chuyển của đám thổ dân Canaque vẫn còn tuân theo lệnh của Atai đúng là hỗn loạn. Bị Aimé và Eugénie lôi đi, Stephanie luống cuống leo lên các mỏm đá để trở về hang cũ của nàng. Nàng lách vào qua khe hẹp cửa hang, được che kín bằng cây cối rậm rạp. Nàng nằm vật xuống nền đá mấp mô, một bên là Aimé, một bên là Eugénie.
Nghe những bước chân, nàng ngoái đầu lại nhìn. Xung quanh nàng và trên cao, những thổ dân Canaque đang chĩa nỏ mang sẵn mũi tên tẩm thuốc độc. Nàng nhìn xuống dưới thung lũng. Những ngôi nhà bị cháy vẫn đang tỏa khói và khắp thung lũng không có một bóng người. Đột nhiên nàng nhìn thấy Yann hiện ra một mình, vẫn đôi ủng da mầu nâu, quần ngựa mầu trắng và áo sơ mi phanh ngực. Tim Stephanie như ngừng đập.
Nàng nhắm mắt lại một lát, cố nén để tên chàng khỏi bật ra khỏi miệng. Nàng cố ghìm xuống nỗi sợ hãi, lo lắng đang trào lên trong đáy lòng. Stephanie mở mắt nhìn Aimé bối rối. Anh quắc mắt nhìn nàng, miệng nói khẽ, dằn lại:
- I...im!
Và anh lấy ngón tay chặn môi nàng lại.
Từ lúc này mọi thứ phụ thuộc vào Stephanie. Hàng trăm cây nỏ nấp kín trong cành lá xung quanh đang chĩa về phía Yann.
Đội quân chính phủ đi thành đội hình, vẫn dò dẫm từng bước, mắt đảo nhìn xung quanh, súng chĩa phía trước. Yann nhìn những ngôi nhà đang bốc khói, lắc đầu. Vậy là bọn thổ dân Canaque biết binh lính nhà nước đến đã bỏ trốn. Anh trỏ lên vách núi đá. Đám binh lính bắt đầu trèo.
Aimé và Eugénie vẫn nắm chặt hai tay Stephanie. Các tay nỏ Canaque đang bảo vệ nàng. Stephanie lùi dần vào sâu trong hang.
“Yann! Yann!... Mong rằng họ đừng bắn!” Stephanie thầm nghĩ.
Nàng nghe thấy tiếng đế ủng và tiếng người bên ngoài cửa hang.
- Nhìn thấy gì không? - Tiếng Yann hỏi.
- Chúng trốn biệt đâu cả rồi. Nhưng tôi vẫn chưa yên tâm.
Khốn khổ! Yann đâu có biết bẩy mũi tên tẩm thuốc độc đang chĩa về phía anh và bạn anh.
- Ta sục tiếp chứ?
- Không có gì đâu.
Tiếng đế ủng xa dần. Những người đang đè chặt để giữ nàng bây giờ đã nới ra. Nàng chỉ còn nghĩ về Yann... Nàng chỉ muốn được nhìn thấy anh, được nhìn thấy anh nữa.
Lách giữa Aimé và Eugénie, tiến lên phía trước tốp thổ dân Canaque cầm nỏ, Stephanie lần ra cửa hang. Nàng nhìn thấy Yann vẫn đứng đó, đang chỉ huy đám binh lính leo lên vách đá. Anh nghe các báo cáo ngắn gọn của những binh lính sục sạo không thấy gì quay về báo.
Tuy Stephanie không nghe rõ, nhưng chỉ vài chữ loáng thoáng nghe được, nàng cũng biết số binh lính đó không tìm thấy gì.
“Lạy Chúa, mong chàng đi khỏi đây, mong chàng dẫn quân của chàng rời khỏi đây. Bởi chỉ một cánh tay mệt mỏi, một phát súng cướp cò là đám chiến binh Canaque sẽ bật lẫy nỏ và một trận mưa những mũi tên tẩm thuốc độc kia sẽ trút vào chàng!”
Stephanie căng thẳng đến tột độ. Bất cứ lúc nào Yann của nàng cũng có thể ngã xuống. Vậy mà nàng, Stephanie, cứ phải nín lặng. Quả là một cực hình. Không khí căng thẳng, hồi hộp như thế kéo dài hai tiếng đồng hồ.
Cuối cùng, Yann khoát rộng tay, ra lệnh:
- Chuyển sang hướng khác!
Mãi khi toàn thân Stephanie rã rời, không còn chút sức lực nào nữa, nàng mới thấy Yann đi khuất. Đám binh lính của anh đã khuất vào khu rừng rậm và biến mất. Bây giờ thung lũng đã không một bóng người và nàng thở phào nhẹ nhõm. Không chịu nổi nữa, Stephanie buông người, ngã vào lòng Aimé. Lúc này nàng cần tựa vào một bờ vai vững chãi, một bộ ngực rắn chắc, một hơi ấm đàn ông, một trái tim che chở. Còn ai có thể ban cho nàng tất cả những thứ đó ngoài Aimé? Còn người đàn ông nào trên đời này hiểu nàng hơn anh? Aimé là con người mà những lúc sóng gió nhất nàng dựa vào, những lúc chán chường, nàng trở lại bên cạnh. Aimé là bến bờ, là hậu phương vững chãi tuyệt đối của nàng.
- Nhờ bà chủ mà họ được an toàn.
Đấy là câu Stephanie mong muốn được nghe nhất trong lúc toàn thân rã rời này. Aimé ôm chặt nàng vào lòng và nàng thấy cảm giác đầm ấm thân thiết hôm nào trên quảng trường Ngôi Sao! Bất chấp nàng có René, có Boris, có Yann, Aimé vẫn là người duy nhất, người không thể thay thế! Tuy kiệt sức, không còn nhận biết gì nữa, Stephanie vẫn nhận biết được vòng tay yêu thương và che chở của Aimé. Nàng vẫn biết tuy anh không với được tới nàng, anh vẫn coi Stephanie là người yêu lý tưởng, duy nhất và thầm kín của anh.
- Aimé, tôi mệt tưởng muốn chết! Chưa bao giờ tôi gặp phải trường hợp làm tôi sợ đến như vừa rồi.
Nàng nép chặt vào người Aimé, nhìn anh như đứa trẻ nhìn người mẹ nhân từ.
- Bao giờ chúng ta mới thoát khỏi nơi đây? Những thổ dân sơ khai này đâu có độc ác! Quân lính có thể giết chết họ. Tôi không muốn những thổ dân này bị giết. Tôi không muốn đổ máu. Chúng ta có bổn phận phải nghe họ. Họ có quyền được sống. Họ đang ở trên đất đai của họ. Aimé, bao giờ chúng ta thoát khỏi nơi này?
- Sắp rồi, thưa bà chủ.
“Sắp rồi!” Làm như anh và nàng sẽ thoát khỏi đây ngay ngày mai!
- Nhưng bà chủ cần nghỉ ngơi. Bà chủ mệt quá rồi. Những phút vừa rồi căng thẳng quá.
Aimé nhấc bổng Stephanie, đem đặt xuống ổ trải bằng lá cây. Anh nhìn nàng một lúc bằng cặp mắt trìu mến rồi đi ra, để Aravihi ở lại chăm sóc nàng.
Thời gian trôi chảy quá chậm chạp. Đêm này qua đêm khác, Stephanie thấy mặt trăng cứ thay đổi hàng ngày theo tuần tự của nó trên bầu trời. Nàng chỉ có một khái niệm mơ hồ về thời gian. Và nàng hồi hộp lo sẽ lại đến trăng tròn. “Hội ái tình!” Mỗi lần nghĩ đến thứ đêm hội quái đản ấy nàng đều hoảng sợ.
Cứ chập tối Atai đến thăm nàng, như thể y là do hoàng hôn sinh ra. Lần nào y cũng xuất hiện đột ngột, không ai đoán được. Mỗi lần thấy y, những thổ dân Canaque có mặt đều sụp xuống vái. Kể cả Aimé bây giờ cũng xuất hiện đột ngột, Stephanie khó thể đoán được những lúc anh đến.
Một lần Aimé đột nhiên bảo nàng:
- Napoleon đã biết chúng ta ở đây.
Nàng mừng rỡ:
- Ai nói?
- Aravihi.
- Aravihi? Chị ta vẫn hàng ngày ở đây kia mà?
- Tôi không biết do đâu Aravihi biết. Cũng có thể...
- Có thể sao? - Stephanie phát cáu với kiểu nói giữa câu rồi bỏ lửng của Aimé.
- Có thể là sau chuyện xẩy ra hôm trước, tôi vô ý không theo dõí. Có thể trong đêm hội đó chị ta đã...
- Aravihi đã hiếp anh chứ không phải anh hiếp chị ta!
- Tuy nhiên, thưa bà chủ, chị ta tỏ ra biết ơn tôi.
Stephanie đột nhiên thấy đuôi mắt Aimé khẽ cười. Vậy là anh đang sung sướng, đang thích thú.
- Còn Eugénie? - nàng hỏi.
- Hình như cô ấy...
Stephanie chẳng hiểu Aimé nói những gì. Nàng nhìn anh chờ đợi.
- Tôi sắp có con, thưa bà chủ.
Chuyện đó chẳng có gì lạ, tuy nhiên Stephanie vẫn há hốc miệng. Nhưng liền sau đó nàng bật cười. Nàng sực nghĩ, vậy là mấy đứa con của Aimé hiện đang sống ở Vendée sắp có đứa em cùng cha khác mẹ ở đảo Novelle Caledonie xa xôi...
- Tôi nghĩ rằng bà chủ vui vì đứa trẻ đó được ra đời là để phục vụ cho bà chủ. Ý tôi nói là nhờ đứa trẻ ấy mà bà chủ có thêm một tên đầy tớ trung thành tận tụy. Eugénie bây giờ hết sợ hậu quả của bùa phép, đã hoàn toàn thành người của chúng ta.
- Anh tin rằng Eugénie...
- Nhờ sự trung gian của cô ta, Atai đã bằng lòng tiếp ông già Yves Kendelec tại đây. Tôi không ngờ Eugénie lại làm được điều đó. Quả tôi có gợi ý cho cô ta nhưng không hề ép. Vậy mà cô ta vẫn làm và làm thành công. Hôm nay tôi mới báo bà chủ biết bởi hôm nay tin đó mới chính thức.
Tin đó làm Stephanie rất ngạc nhiên. Vậy là vẫn có những hoạt động ngấm ngầm mà nàng không hay biết. Giá biết nàng không thể đồng ý. Nàng không muốn bắt ông già ốm yếu đó đi đâu xa, trong khi con trai cụ thì...
- Sao nỡ bắt ông cụ đi? Sao không để Yann đến đây thay cha anh ta?
- Bà chủ quên mất rằng quan hệ giữa Eugénie và Yann ra sao rồi chăng? Vả lại bà chủ cũng chưa biết ông già Yves Kendelec có uy tín đến chừng nào trên đảo này. Ngay sau khi đến đây ít lâu, ông già Yves Kendelec đã chinh phục được lòng tin yêu của khắp mọi người và ông cụ chuyên là chân đứng trung gian hòa giải giữa những người Pháp và thổ dân. Người trung gian được cả hai bên tuyệt đối tin cậy và kính nể.
Stephanie im lặng. Ra ở đây còn nhiều điều nàng chưa rõ.
- Nếu như ông già không giải quyết được mọi vấn đề thì ít nhất cũng sẽ giúp được số phận của chúng ta ở đây đỡ nặng nề. Ông già che chở được cho chúng ta. Cuộc thương lượng sắp sửa bắt đầu. Atai bằng lòng, đã hứa sẽ gặp cụ Yves Kendelec. Tôi xin thông báo thêm với bà chủ rằng, hồi bà chủ đột nhiên mất tích, dư luận trong số người ta da trắng ở đây và thái độ của chính phủ Pháp khá quyết liệt, rất dễ nguy hiểm cho chúng ta. Nhưng bây giờ tạm ổn thỏa rồi.
- Sao anh biết tất cả những chuyện đó? - Stephanie nhìn Aimé ngạc nhiên.
Aimé khẽ mỉm cười, nói:
Họ cho tôi biết.
- Ai?
- Hai cô vợ tôi.
- Hai kia à? Tôi mừng cho anh đấy, Aimé.
- Tôi nói đùa vậy thôi. Nhưng cũng nghiêm chỉnh nữa đấy. Eugénie thì bà chủ biết rồi. Cô ta là mẹ đứa con của tôi sắp ra đời, tất không thể từ chối tôi điều gì. Khi sắp sinh con với một người đàn ông, bà biết rồi đó, tất nhiên là phải có mối cảm tình đặc biệt với người đàn ông đó! Tôi là cha của đứa con cô ta kia mà...
Thấy Stephanie vẫn chăm chú nghe, Aimé mỉm cười ngượng ngùng nói tiếp:
- Tôi không ngờ Eugénie nhiều tình cảm đến thế. Người thứ hai cho tôi biết tin tức là Aravihi. Chị ta to béo nhưng tinh tế lắm. Tôi không thể tưởng tượng chị ta có được những ngón tay tài tình đến vậy. Chị ta sử dụng hai bàn tay và những ngón tay thần tình và trơ trẽn đến mức làm loài khỉ có khi cũng phải đỏ mặt vì xấu hổ.
Đầu óc Stephanie bây giờ đã hơi tỉnh. Nàng mỉm cười nhìn Aimé:
- Con người từ loài khỉ tiến lên mà thành. Nhưng anh thì lại ngược lại. Anh lui về loài khỉ! Anh không còn biết ngượng là gì nữa. Aimé! Anh ca ngợi những ngón tay tài tình của Aravihi... Những ngón tay vừa động viên, vừa tâng bốc anh lên... và như anh nói, vừa đưa anh về bản năng sinh sản!
- Ôi, bà chủ cũng nói kiểu đó!
- Đó là do anh. Anh phải thừa nhận chính anh đang hào hứng và anh đẩy tôi vào thứ giọng điệu đó. Tôi chưa thấy người đàn ông nào cưỡng lại được sự sùng bái... bản thân họ.
Stephanie không dám dùng mấy chữ “sùng bái cái của đàn ông” nhưng Aimé hiểu nàng định nói gì. Anh cúi xuống thích thú, giả vờ ngượng ngùng. Cũng như mọi đàn ông khác, Aimé cũng kiêu hãnh được là “đàn ông”.
- Nhờ hai cô vợ đó - Aimé nói tiếp - Tôi đã tạo được một mạng lưới.
- Mạng lưới? Nghĩa là sao?
Aimé xoa tay, vẻ mặt anh bí hiểm.
- Việc Atai bằng lòng chịu tiếp ông già Yves Kendelec là chiến công đầu tiên của tôi. Tình hình tiến triển hết sức tốt. Mới vừa rồi, Eugénie báo tôi biết, hai ngày nữa ông già Kendelec sẽ tới đây. Hôm đó là ngày lễ của dân Canaque và cũng lại có điệu nhảy pilou-pilou...
- Yves Kendelec sẽ đến? - Stephanie mơ màng đáp lại.
Từ buổi trưa, Stephanie đã ngồi trang điểm. Eugénie giúp nàng mặc quần áo. Aravihi thì hí hoáy vừa nhổ nước bọt vào ủng của “Nữ chủ soái” vừa lau chùi bóng loáng. Hai cô vợ của Aimé! Còn bao nhiêu đàn bà Canaque khác nữa. Bởi hôm đó đâu chỉ Eugénie và Aravihi “xin giống” của anh?
Trái với dự đoán của Aimé, lần này Atai đích thân đến đón Stephanie. Bãi rộng dưới thung lũng chan hòa ánh sáng của những ngọn đuốc. Lúc nàng cùng Atai đến nơi trong tiếng reo hò của đám thổ dân cuồng nhiệt, Stephanie đã thấy ông già Yves Kendelec ngồi chễm chệ trên bục. Vẫn cái ghế dùng trên kiệu của ông cụ. Vẫn tấm vải che lên hai chân. Và Stephanie ngạc nhiên vô cùng là nàng thấy hai thổ dân đã bỏ trốn hôm trước, Claude và Alfred, lúc này đứng hầu hai bên ông già.
“Chắc đây là chiến công nữa của mạng lưới Aimé lập được với sự trợ giúp của hai cô vợ thổ dân Eugénie và Aravihi!” Stephanie thầm nghĩ. Hoặc hai tên kia tự ý, hoặc Yves Kendelec ra lệnh cho chúng.
Bắt chước dáng điệu của Aimé hôm lễ hội lần trước, khi anh để “Nữ chủ soái” khoác tay đi vào, hôm nay Atai cũng dùng đúng dáng điệu đó lúc dẫn Stephanie vào bãi. Y mặc giống hệt hôm trước, chỉ một khố nhỏ tết bằng vỏ sò che chỗ kín, còn để trần hết. Nàng nhận ra Moise cũng có mặt, ngồi bệt xuống sàn bục, dưới chân Yves Kendelec.
Khi Atai dẫn “Nữ chủ soái” lên đến bục, mời nàng ngồi, Moise bèn nâng bàn tay nàng lên, đặt một cái hôn kính cẩn. Nàng nhận thấy ông ta hôn lên chiếc nhẫn của Armand tặng nàng hôm cưới. Nàng chợt hiểu, đối với ông già kỳ lạ Moise, kỷ vật đó của chồng nàng là “vật thiêng”. Ông già Yves Kendelec gật đầu chào nàng.
- Con gái của ta!
- Cảm ơn cha! - Nàng thầm thì đáp lại, cảm thấy ông già có một điểu gì bí hiểm nàng chưa thể biết.
Stephanie ngồi giữa Yves Kendelec và Atai. Nàng biết ông già Yves sẽ phải nói gì với nàng đây. Nàng hồi hộp chờ đợi.
Atai vừa ngồi xuống ghế, tiếng trống, tiếng đàn sáo đã nổi lên hân hoan. Đàn ông đàn bà Canaque đứng thành vòng tròn vừa vỗ tay theo nhịp nhẩy nhót. Trông những tấm thân để trần của họ, Stephanie nhớ lại đầy đủ đêm hội lần trước. Chưa biết hôm nay còn có gì khác nữa không?
Yves Kendelec quay sang nói với Atai.
- Mahana! Các chiến binh của ngài quả là đáng giá!
Atai lộ vẻ kiêu hãnh, đáp:
- Thưa ông chủ. Họ rất hân hạnh được thấy ông chủ đến đây và họ sẽ nhẩy múa mời ông chủ xem.
Nói xong, đợi cho tiếng trống, tiếng đàn sáo chuyển sang một tiết tấu dồn dập và dâm dật khiến người nghe không thể chịu nổi, Atai nhẩy từ trên bục xuống. Hai chục đàn bà Canaque - Stephanie nhận thấy đó là những đàn bà có thân hình nở nang nhất và đều rất trẻ chạy đến vây quanh “Thánh”. Atai dứt chiếc khố bằng vỏ sò ra. Lập tức hai chục đàn bà Canaque kia cũng dứt mảnh vải che chỗ kín của họ. Bây giò cả “Thánh” cả hai chục cô gái đều lõa lồ..Các cô gái uốn người lên mời “Thánh” và Atai “ban” cho họ.
Lợi dụng lúc mọi người đang mải xem Thánh ban phước cho đám đàn bà dâm dật kia, Kendelec nói khẽ với Stephanie:
- Tươi mặt lên con! Atai đang muốn làm vui lòng con...
Stephanie chợt nhớ nét mặt mình đang căng thẳng.
Ông già Yves Kendelec lại thì thầm:
- Sau đây hai ngày, vào ban đêm, một đứa trẻ sẽ đến cầm tay con. Con hãy theo nó ra bờ biển. Một con tầu đợi con ngoài đó. Yann sẽ có mặt trên con tầu...
Yann! Mỗi lần nghĩ đến anh, nghe thấy ai nhắc tên anh Stephanie đều trào lên một cơn thèm khát dữ dội. Nhất là lúc này, trước mắt nàng đang diễn ra cảnh làm tình tập thể điên loạn kia. Nhưng nàng cố trấn tĩnh nghe ông già nói:
- Còn cụ, Yves? - nàng hỏi.
- Ta sẽ ở lại đây thế chân cho con.
“Sao lại thế được?” Stephanie vội vàng đáp:
- Không! Như thế không được...
Yves Kendelec ngắt lời:
- Khẽ chứ, Stephanie! Ta biết con đang nghĩ gì. Nhưng con phải nghe lời ta. Ta sẽ làm cho Atai hiểu rằng con không muốn rời khỏi đây, nhưng có kẻ đã cưỡng ép con phải đi theo và con không có cách nào khác. Atai tin và sẽ không oán trách gì con...
- Nhưng còn cụ? Rồi còn Aimé?
- Con không lo. Ta sẽ che chở cho Aimé. Anh ta sẽ không bị gì đâu. Một ngày nào đó con sẽ trở về Pháp. Bao nhiêu điều sẽ còn xẩy ra. Cuộc đời là tất cả nhưng cũng chẳng là gì hết. Một giấc mơ, có vậy thôi! Con nhớ đấy, hai ngày nữa, tức là đêm ngày kia! Con đừng kháng cự gì hết. Hãy để đứa trẻ đó dắt đi. Yann đang đợi con. Mong con!
Stephanie khẽ đáp:
- Vâng, con sẽ đi theo đứa trẻ đó.