← Quay lại trang sách

Chương 10 NGỤC TÙ

Một bàn tay mềm mại nắm bàn tay nàng.

Lúc đi ngủ Stephanie đã chuẩn bị sẵn, để nguvên ủng và bộ váy áo giản dị nàng mặc lúc rời khỏi Noméa và cũng chính bộ ấy nàng mặc hôm bị bắt cóc đưa về đây.

Stephanie nhận ra qua bóng dáng, biết đây là một đứa trẻ ở tuổi thiếu niên. Họ lặng lẽ đi, không nói một lời. Đứa trẻ dắt nàng xuyên qua một cánh rừng rậm rạp, băng qua một thung lũng rồi lại một cánh rừng lớn. Họ đi vào một khe núi. Đường quanh co và mấp mô. Quần áo nàng nhiều lần bị những bụi cây bên đường níu lại khiến nàng phải gỡ ra. Đến một chỗ, Stephanie bỗng nhìn thấy bầu trời sao hiện ra giữa hai triền núi. Phải chăng đây là biển?

Stephanie khấp khởi mừng. Nhưng đứa trẻ vẫn dắt nàng đi, đi mãi, lại vào một khu rừng âm u, có vẻ nó rất thông thuộc đường đi lối lại. Trời lại bắt đầu rạng sáng. Stephanie nhìn đứa trẻ, nhận ra một đứa trẻ lai, trừ chiếc mũi tẹt còn toàn bộ hệt người da trắng.

- Bà chủ muốn nghỉ một chút không?

Nó nghĩ rằng mệt. Nhưng tinh thần đang phấn chấn, Stephanie không thấy mệt chút nào.

- Sao chưa thấy biển?

- Kia rồi. Đằng sau rừng chuối kia. Bà chủ có thể ngồi nghỉ một lát.

Stephanie nhìn theo ngón tay đứa trẻ, thấy phía xa một rừng chuối xanh um chạy rất dài. Vậy ra đi hết rừng chuối kia sẽ đến biển. Ôi, nàng đã hình dung thấy một con tầu thả neo và Yann đứng trên boong đón đợi nàng. Yann! Nàng sắp được nép trong vòng tay lực lưỡng của anh...

- Em tên là gì?

- Maurice!

Vậy là đứa trẻ này trùng tên với con trai nàng, con của André Bourdeilles! Và con nàng cũng trạc tuổi này.

- Maurice! Cái tên hay đấy!

- Mai bà chủ sẽ ra đến biển.

Stephanie hoảng hốt:

- Sao lại ngày mai? Vậy đêm nay ta ngủ ở đâu?

- Ngủ trong rừng chuối. Ồng tôi bảo ngày mai đưa bà chủ ra biển.

- Cụ Yves là ông cậu? - Stephanie thấy trong lòng đột nhiên vững chãi. Đứa trẻ này là cháu của Yves Kendelec.

- Đúng! Ông nội tôi.

- Nhưng sao trước đây ta không gặp cậu lần nào?

- Nhưng tôi biết bà. Bà là người đàn bà phù thủy. Bà làm cho đàn ông đều phải mê bà...

Trong giọng nói của đứa trẻ, Stephanie thấy có chút hằn học.

- Sao cậu nói thế, Maurice?

- Bà đã chài Yann! Bà đã bỏ bùa cho ông ấy khiến ông ấy mê mẩn bà.

Vậy thằng bé Maurice này là con của Yann! Nhưng sao nó không gọi anh là “bố tôi” mà chỉ gọi là “Yann” và “ông ấy”? Nàng bỗng thấy giọng nói của nó thoáng chút hằn học. Nàng hoảng hốt, nhưng cố trấn tĩnh, nàng lấy giọng dịu dàng nói:

- Cậu đẹp trai lắm, Maurice. Chắc nhiều đàn bà yêu cậu lắm nhỉ?

- Nhiều. Họ mê tôi và tôi ban cho họ thứ họ đòi.

Stephanie sửng sốt! Thằng bé này chỉ trạc tuổi, con trai nàng vậy mà đã từng ngủ với bao nhiêu đàn bà.

Họ đã đi vào rừng chuối, Stephanie không ngờ rừng chuối rộng đến thế. Đột nhiên nàng nghe thấy tiếng bật lưỡi nỏ gần đấy và một mũi tên cắm phập vào cây chuối bên cạnh. Nàng hoảng hốt, quay lại nhìn không thấy Maurice đâu. Lại hai mũi tên nữa bay ngang bên tai nàng, cắm vào thân cây mấy chuối gần đó. Nàng vội ngồi thụp xuống, hoảng sợ.

Ba thổ dân Canaque xuất hiện.

- Đứng yên! - Một tên quát bằng thứ tiếng Pháp lơ lớ.

Stephanie từ từ đứng dậy. Đột nhiên, tiếng Maurice vang lên. Thằng bé nấp ở chỗ nào bây giờ mới bước ra. Nàng khấp khởi mừng thầm. Maurice nói gì đó bằng tiếng thổ dân với ba tên đàn ông Canaque.

Ba tên nhìn nàng:

- Mụ trốn trại hả?

Nàng hoảng hốt nhìn đã không thấy Maurice đâu rồi. Nó đã nhân lúc đó chạy thoát. Vậy là may. Cầu trời cho thằng bé tìm được đến con tầu chờ nàng ngoài khơi, báo được với bố nó...

Không thấy nàng trả lời, một tên Canaque quát nhắc lại:

- Mụ trốn trại hả?

Nàng chợt hiểu. Gần đây có trại giam tù Công xã! Ba tên Canaque này nghi nàng là tù trốn trại. Nàng vội vã nói:

- Tôi không phải là...

- Mày là tù. Mày đã bắn giết anh em, bạn bè, đồng bào của mày! Mày là tội phạm! - Một tên Canaque gầm lên.

Nàng chợt hiểu. Nàng có nghe kể chuyện, thường xuyên có những tội nhân Công xã trong các trại giam vượt ngục và nhà nước trao giải thưởng cho ai bắt được họ đem nộp.

Mấy tên Canaque nhổ những mũi tên cắm vào các thân cây chuối, xem mũi tên nào chưa bị cùn, cất vào bao. Chúng giải nàng đi. Nàng nhận thấy chúng giải nàng theo hướng bắc trong khi thị trấn thủ phủ của đảo Nouvelle Caledonie, Nouméa, nằm ở phía nam đảo. Lại luồn rừng, lại leo núi. Đêm hôm đó chúng cho nàng ngủ trong rừng. Ba tên nằm ba phía xung quanh để canh nàng.

Sáng hôm sau chúng giải đi tiếp. Giữa trưa thì đến một trại giam. Chúng dẫn nàng vào một ngôi nhà bằng gỗ, văn phòng của trại. Một người đàn ông mặt sưng húp, đỏ gay, kiểu nghiện rượu, đứng lên:

- Tù hả? Trại nào? - y hỏi.

- Chúng tôi không biết.

Người đàn ông, chắc là nhân viên trại giam, chăm chú nhìn Stephanie rồi nói:

- Không phải tù trại này.

Stephanie hoảng hốt. Trại này không nhận có nghĩa nàng sẽ phải đi tiếp, mà nàng không còn đủ sức nhấc nổi bàn chân nữa rồi. Nàng vội vã nói:

- Tôi là phu nhân Dytteville!

- Câm miệng - nhân viền trại giam mắng.

Một tia hi vọng lóe lên khi nàng thấy y cúi xuống, mở một ngăn kéo, tiếng tiên kêu sủng soẻng. Y bước đến gần mấy thổ dân. Mấy tên này chìa tay. Những đồng tiền rơi trên đó. Nàng đếm, thấy mười lăm đồng. “Vậy là tốt!”

Stephanie thầm nghĩ. Nàng được biết ai bắt được tù trốn trại đem nộp, đều được thưởng ba mươi đồng. Tên nhân viên này chỉ đưa đám thổ dân Canaque có mười lăm. Y ăn quịt của họ mười lăm đồng. “Loại này ta có thể mua chuộc được đây”, Stephanie thầm nghĩ.

- Cảm ơn anh. Thấy tù xổng lại giải đến đây lĩnh thưởng nhé!

- Cảm ơn quan lớn!

Mấy tên thổ dân đi rồi, Stephanie nói với nhân viên trại giam:

- Thưa ông, tôi là phu nhân Dytteville - nàng nhắc lại.

- Câm miệng! - Nhân viên trại giam gắt.

- Câu của ông không phải câu trả lời! Nếu ông không nghe thấy tên tôi bao giờ, chắc ông có nghe thấy tên dòng họ Kendelec?

- Họ ở Nouméa, không dính dáng gì đến tao!

- Nhưng tôi...

Một cái tát trời giáng quất vào mặt nàng.

- Ông sẽ phải trả giá cái thái độ vũ phu vừa rồi đấy -Stephanie uất ức nói.

- Câm miệng! Mày còn lảm nhảm, tao còn đánh. Pepère này có đủ quyền ở đây. Rõ chưa?

Hắn vừa nói vừa đá vào bụng, làm Stephanie rú lên cúi gập mình xuống. Tên nhân viên lại đập luôn thanh gỗ hắn nhấc trên bàn lên đầu nàng làm nàng tối tăm mặt mũi, ngã quay lơ. “Ôi, giá mấy tên thổ dân dẫn ta đi khéo lại còn tốt hơn”. Đúng lúc đó có tiếng cánh cửa phía trong mở, tên nhân viên gọi vào trong:

- Fernand!

Nàng nghe thấy những bước chân. Đang đau đớn, nàng không ngẩng lên nhìn, chỉ nghe thấy những câu trao đổi.

- Mày dẫn mụ ta ra đấy - tên nhân viên nói - Bắt nó đào mỗi ngày hai mét khối!

Vậy là chúng bắt mình đào đất sỏi! Mỗi ngày hai khối! Stephanie biết ngay đây là một mỏ gì đó. Người ta bố trí trại giam tù nhân ở đây để khai thác sức lao động của họ.

Người tên là Fernand cúi xuống đỡ nàng đứng dậy, dìu nàng ra ngoài. Giọng anh hiền lành:

- Chị tên là gì?

- Stephanie! - nàng thều thào nói.

- Họ?

- Dytteville.

- Công ty à? - Fernand có vẻ ngạc nhiên. Thái độ anh ta thông cảm hơn.

- Vâng. Tôi là...

- Thôi đừng nói vội. Thằng cha Pepère đang nhìn kia kìa. Lát nữa...

Stephanie không đi nổi, khuỵu gối, ngã vật xuống đất. Fernand vừa cúi xuống định nhấc nàng dậy, vừa gọi to:

- Keller, Greboura, Lafaye, lại đây giúp tôi một tay.

Stephanie thấy ba người nữa cúi xuống và họ nhấc bổng nàng đem đi. Nàng nhắm nghiền mắt, toàn thân đau như dần. Ôi, cú đá và cái đập vừa rồi của tên gọi là Pepère!

Lát sau họ đã đặt nàng nằm trên một tấm phản trong lán của tù nhân. Một trong ba người khiêng nàng đến đây cúi xuống. Ông ta hỏi.

- Tên chị là gì?

- Phu nhân Dytteville...

- Dytteville? Tôi nghe cái tên quen quen, ở đâu nhỉ?

- Ở Paris! - Stephanie cố nén cơn đau, nói.

Người đàn ông dần dần hơi ngớ ra.

- Phải rồi, ở Paris... Tôi xin tự giới thiệu, tôi là luật sư Keller.

- Còn tôi là Georges Greboura, nhà báo - người thứ hai trịnh trọng nói.

Người thứ ba, một phụ nữ, vội nói:

- Cẩn thận đấy! - Một tiếng nổ và tiếng đạn réo ngay bên cạnh như chứng thực lời chị - Đừng nói năng gì nữa.

Công việc của Stephanie ở đây cũng là của tất cả tù nhân: đào đất và đãi quặng. Trại chỉ có hai mươi lăm nam, năm nữ, bây giờ thêm nàng nữa là sáu. Họ đối xử với nhau thân thiết như anh chị em ruột. Chỉ sau một ngày, Stephanie đã cảm thấy mình nhập cuộc với họ. Đúng như nàng dự đoán, họ đều là những người tham gia Công xã Paris. Sau khi Công xã thất bại, họ bị đầy sang đây.

Họ làm việc cật lực, luôn bị cai tù đánh đập. Tên Pepère hung hãn nhất. Trong lúc làm việc, tù nhân chỉ nói với nhau một câu là cũng bị hắn đánh ngay.

Chiều hôm sau, lúc lao động về, nhân không có cai tù nào đi theo, Stephanie khẽ hỏi Keller.

- Ông luật sư Keller! Ông bị đầy ra đây vê tội gì?

- Tôi đã giấu Elisabeth Dimitrief - Luật sư Keller đáp.

- Elisabeth? - Stephanie ngạc nhiên hỏi - Vậy bây giờ chị ấy ra sao?

Nàng nhớ lại như in khuôn mặt xinh đẹp, trẻ trung nhưng cương nghị của cô gái “Quốc tế” ấy.

- Hình như ở London, bên cạnh Karl Marx. Elisabeth là thư ký của Marx. Chính Marx cử chị ấy sang Paris để giúp Công xã.

Stephanie quay sang người tù thứ hai:

- Còn ông nhà báo, ông Greboura... Tôi nghe tên ông ở đâu rồi nhỉ?

- Bà cố nhớ lại xem, Stephanie...

Greboura nở nụ cười kiêu hãnh:

- Tôi viết nhiều bài lên án chính phủ Versailles, đả kích Thiers...