← Quay lại trang sách

Chương 11 TÔI SẼ TRỞ LẠI

Cuộc sống giam cầm hết sức vất vả khổ cực. Tuy nhiên Stephanie có một niềm an ủi lớn: các tù nhân đối xử với nhau như ruột thịt. Những nam tù nhân như Keller, Greboura... những nữ tù nhân như Lafaye, Annette... đối xử với nàng hết sức tốt. Họ luôn gợi cho nàng niềm lạc quan. Mà đúng thế, số phận họ còn khổ hơn nàng gấp bội. Họ chẳng còn trông chờ vào đâu, ngoài lệnh ân xá của chính phủ bên Pháp.

Trong khi đó nàng còn bao nhiêu nguồn hi vọng: Aimé, hai cha con Kendelec: Yves và Yann... Nàng rất hi vọng Maurice báo cho cha biết và anh sẽ đến cứu nàng. Nhưng có lúc nàng lại thoáng nghi ngờ: thằng bé Maurice không yêu gì nàng. Nàng còn nhớ nét mặt căm giận của nó khi nó bảo nàng bỏ bùa cha nó...

Stephanie đã sống trong địa ngục trần gian này được hai ngày. Sáng thứ ba, nàng rất ngạc nhiên thấy tên cai ngục Pepère vào gọi nàng:

- Ra đây!

Thái độ hắn hôm nay lại như kính nể nàng. Có chuyện gì vậy? Nhìn những bộ mặt lo lắng của các bạn tù, Stephanie nói với họ:

- Tôi sẽ trở lại...

Nàng theo chân Pepère ra văn phòng. Nàng mừng rỡ thấy Yann và Maurice đứng giữa hai tên cai ngục. Họ đứng trong gian phòng bên kia, cách chỗ nàng một tấm liếp cao ngang thắt lưng. Tấm liếp phân ranh giới bên này là địa ngục, là giam cầm, bên kia là tự do. Stephanie chăm chú nhìn Yann. Nàng xúc động không thốt lên được tên anh. Nàng phải vịn vào tấm liếp để khỏi ngã xỉu.

- Bà mệt quá đấy mà - Pepère nói giọng ra vẻ nhân từ, bước đến định đỡ nàng.

Ra tên khốn kiếp chưa biết gì hết. Nàng quắc mắt nhìn hắn:

- Không được đụng vào người ta! Ta cấm mi...

Tiếng còi báo giờ ăn sáng vang lên.

Hai tên cai tù đứng dậy, nói:

- Vào ăn đi, sếp!

- Chúng mày cứ đi đi! - Pepère nói, coi như không có chuyện gì xẩy ra.

Khi chúng đi khỏi, Yann định gỡ tấm liếp, nhưng liếp bị đóng đanh rất chặt. Anh liền đá mạnh làm bay tấm liếp. Pepère liền nói:

- Phu nhân Dytteville được đối xử rất tốt. Phu nhân không hể bị đánh đập.

Giọng hắn hiền lành, đinh ninh Stephanie đang mong thoát khỏi nơi này, chắc sẽ không tố cáo gì hắn.

- Không bị đánh đập ư? - Stephanie vạch vai nàng bị thâm tím - Đây này! Rồi bụng, lưng. Chính mi đã đá vào bụng ta khiến ta gập người làm đôi. Mi đập thanh gỗ lên đầu ta làm ta ngất xỉu và bao nhiêu trận đòn giáng lên người ta nữa.

- Mày dám làm thế hả? Đồ khốn kiếp!

Yann quát và một cú đấm làm Pepère bắn ra xa, đập vào bức tường phía sau. Hắn mềm oặt rồi từ từ khụy xuống. Máu mũi máu miệng ộc ra. Hắn lắp bắp:

- Ông không có quyền... không có quyền...

- Không có quyền à? Đồ khốn kiếp!

Yann túm ngực áo vét của Pepère, kéo hắn đứng lên.

- Đừng, đừng - Pepère hổn hển nói.

- Tao có quyển! Tao có quyền đánh cho chúng mày thành những cái giẻ rách!

Lại một cú đấm nữa quật Pepère nằm sóng soài ra sàn.

- Thôi, Yann! Anh làm hắn chết mất!

Cơn giận làm Yann mất trí. Anh kéo Pepère lên rồi lại đấm cho hắn ngã quỵ xuống. Cứ thế mấy lần liền. Vừa đánh anh vừa chửi. Stephanie định can nhưng thằng bé Maurice níu vai nàng lại. Nàng nhắm mắt không dám nhìn cuộc trả thù.

- Cút ngay ra ngoài kia, cho các nạn nhân của mày được một bữa sướng mắt.

Pepère lê bước ra ngoài, miệng rên rỉ. Nhưng hắn vừa mở cửa chưa kịp ra thì Yann đã đá một cú làm hắn bị quăng ra xa tới chục mét.

Đúng lúc ấy, tên cai ngục khác, tên là Juju xuất hiện từ bao giờ, chĩa súng, quát:

- Bây giờ đến lượt mày!

Yann sững người lại, chưa biết nên xử trí ra sao. Tên Juju vẫn gằn giọng nói:

- Mày tự đến đây, đâu có ai mời mày mà mày dám gây sự tàn bạo như vậy?

Hai giây... ba giây lặng lẽ trôi qua. Bỗng tiếng náo động bên trong trại vang lên. Tù nhân nổi loạn ở nhà ăn! Juju hoảng hốt quay đầu lại. Thừa cơ Maurice lao đến vật hắn. Cả hai lăn lông lốc dưới sàn. Súng bị cướp cò nổ “đoàng” một tiếng, nhưng không trúng ai. Yann lao đến, giật khẩu súng khỏi tay Juju. Maurice tháo thắt lưng đạn của tên cai ngục, đưa cho cha.

- Mày sẽ làm lá chắn cho chúng tao! Đứng lên! - Yann quát tên cai ngục - Quay lưng lại mũi súng rồi đi giật lùi! - Mau.

- Ông đừng bắn. Tôi van ông! - Juju van lạy. Hắn quay lưng lại đúng như lệnh của Yann, đi giật lùi, che cho Yann, Stephanie và Maurice.

Tiếng hò hét đánh lộn nhau bên trong trại vẫn tiếp diễn. Ba người lùi dần. Yann vẫn lăm lăm khẩu súng trong tay chĩa vào lưng Juju.

Khi họ ra đến vách đá, Yann quay súng, dùng báng đập lên sọ Juju khiến hắn nằm quay lơ. Stephanie hốt hoảng, tại sao Yann liều lĩnh thế, bởi bọn cai tù có thể xông đến. Và như để chứng minh điều lo lắng của nàng, một tốp dân Canaque đã từ những hốc đá lao ra, vây quanh họ.

Stephanie hốt hoảng lao vào vòng tay Yann, định tranh thủ hôn anh trước khi họ bị bắt lại, bị đem bán, phải chia ly.

Yann ôm ghì nàng để che chở:

- Em sợ gì đâu? Con tầu của anh đậu ngoài kia. Đây là thủy thủ trên tầu. Họ đều có vũ khí...

Yann vừa nói vừa nhấc bổng nàng lên vác đi, miệng liên tiếp thì thào:

- Stephanie của anh! Vợ của anh! Người tình tuyệt vời của anh...

Lát sau, Yann bế nàng lên tầu. Anh bế nàng vào thẳng trong khoang, mở cửa một phòng cabin, bế nàng vào rồi đóng cửa lại, đặt nàng lên tấm phản ngủ. Anh lột hết quần áo trên người nàng một cách hung bạo giống như lúc nãy anh đạp đổ tấm liếp trong văn phòng trại giam.

Bây giờ hai tấm thân không còn gì ngăn cách nữa. Họ dính chặt vào nhau. Yann điên cuồng đưa cặp môi lướt trên da thịt nàng, làn da đầy những vết thâm tím do những ngọn roi của bọn cai ngục.

Anh vừa đưa miệng lên trên đó vừa thì thào:

- Ôi, da thịt của em! Da thịt của em! Anh yêu em biết chừng nào, làn da này, tấm thân này. Xa thân xác em, làm sao anh sống nổi, Stephanie! Tình yêu của anh... đừng bỏ anh!

- Em yêu anh, Yann... - nàng thì thào và cảm thấy toàn thân rã rời. Nỗi mệt mỏi bây giờ mới thấm vào toàn bộ cơ thể nàng.

Vài phút sau, Stephanie biết được Yann tính đưa nàng đến một hòn đảo không có người. Nàng hoảng hốt nhắc anh hãy tỉnh lại.

- Còn ông cụ?

- Không có gì đáng lo cho cha anh. Ông cụ là bạn thân của Atai.

- Nhưng còn... Aimé?

- Em không phải lo cho ông ta. Ông ta hết ngày này sang ngày khác ban giống cho khắp mặt đàn bà ở đó. Stephanie! Anh yêu em vô cùng. Em đã là vợ anh. Anh có quyền tận hưởng em trong mười lăm ngày, hoàn toàn chỉ hai chúng mình với nhau. Để anh được suốt ngày ve vuốt thân thể, uống da thịt em, để bàn tay anh, cặp môi anh chiếm đoạt em. Mười lăm ngày tận hưởng em. Chúng ta sẽ mê mẩn đến mức giá như tầu có lẳng lặng chìm xuống đáy biển, chúng ta cũng không thèm biết...

- Yann, anh hãy nói nữa đi, nói liên tiếp, nói suốt ngày, rằng anh yêu em...