Chương 12 CHUYỆN RẮC RỐI VỚI NGÀI TOÀN QUYỀN ĐẢO
Stephanie không còn đếm nổi số ngày, khi con tầu Maraamu rẽ sóng chạy về phía đảo Nou, hòn đảo được người ta lợi dụng để chắn bão táp cho tầu thuyền đỗ trong vũng biển Nouméa. Vậy là mười lăm ngày ngắn ngủi đã trôi qua. Nàng luyến tiếc thầm nghĩ: “Cuộc sống có gi khác đáng giá ngoài ái tình?”
Stephanie nhìn bờ biển thoai thoải đang lại gần. Vậy là bây giờ ta sắp trở về với cuộc sống thực tế. Những ngày qua trên đảo vắng nàng không nghĩ được gì hết, bởi lúc nào hai thân xác cũng quấn chặt vào nhau, bởi mỗi ngày Yann yêu nàng đến chục lần. Nhưng bây giờ...
Nỗi sợ trước cái già bắt đầu ám ảnh nàng, mặc dù trong cuộc tình say đắm, nàng không thấy mình đổi khác so với năm nàng mười sáu, hai mươi. Vậy mà năm nay nàng đã ngoài bốn mươi... Đáng lẽ tuổi phải tính căn cứ vào tâm hồn, vào thể xác. Mà cả hai thứ đó Stephanie cảm thấy chưa già đi chút nào.
“Mình dớ dẩn - Stephanie thầm nghĩ - Mình vẫn còn thanh xuân hệt như xưa!”
***
Stephanie bước vào khách sạn Ile trong sự hân hoan đặc biệt của mọi người. Chủ khách sạn Vincent Coqfigue hớn hở chạy ra đón “người mệnh phụ đẹp nhất từ trước đến nay của khách sạn!”
Cô gái Yolande đang bị khách đàn ông vây quanh cũng gạt họ, chạy ra đón Stephanie:
- Ôi, chúng tôi biết hết cả rồi. Biết phu nhân đã bị thổ dân Canaque bắt cóc. Nhưng bọn chúng có làm gì bà không? Bởi dân Canaque nổi tiếng là dâm dật.,.
- Không. Không thổ dân nào đụng được đến người tôi, Yolande.
Vincent bắt đầu mở nút chai rượu:
- Ta phải ăn mừng thật to việc phu nhân Dytteville chiến thắng trở về.
Stephanie nhận thấy Yann lùi vào một góc kín đáo. Nàng bước đến bên anh.
- Anh hiểu cho, Yann! Họ mừng em trở về, em cũng phải trò chuyện với họ đôi chút cho đúng phép lịch sự chứ.
- Tôi muốn giết chết hết bọn chúng. Vậy là em đã về với chúng. Chúng làm hai chúng ta phải xa nhau.
- Vậy anh muốn thế nào?
- Anh muốn hai chúng ta trở lại hòn đảo hoang, xa tất cả những con người kia. Anh muốn chỉ một mình anh nhìn thấy em, nghe em nói, một mình anh hưởng sự hiện diện của em bên cạnh anh.
- Em cũng rất muốn thế. Vậy anh hãy mang em đi...
Ba tiếng đồng hồ sau, Yann đặt nàng lên lưng ngựa rồi ngồi đằng sau, ôm chặt nàng như xạ thủ ôm con thú săn được. Yann mang nàng đến túp nhà của anh. Khi đặt nàng lên giường và ôm chặt nàng anh thở dài tuyệt vọng. Cuộc ân ái của anh hôm nay như thể cuộc ân ái cuối cùng, anh sẽ không bao giờ được ân ái với nàng nữa.
- Anh sợ cái gì nào, anh yêu? - Sau cuộc tình, Stephanie uể oải hỏi.
- Anh sợ em! Thứ anh sợ đầu tiên là em!
- Em thuộc về anh kia mà! Em là của anh! Em yêu anh!
- Em yêu anh, nhưng em còn hòn đảo của em... - Yann giận dữ nói.
Hòn đảo của Stephanie? Đó là nước Pháp, là chồng nàng, các con nàng, là cuộc sống của nàng cách xa anh.
- Yann...
- Em đến hòn đảo này để làm gì, Stephanie?
Yann lại ôm ghì nàng khiến nàng gần như ngạt thở. Stephanie biết trả lời ra sao đây? Trong hai chục năm trời nàng đã chỉ yêu thật sự một người, vậy mà cuối cùng mối tình đó thất bại thảm hại. Stephanie đã lấy anh ta nhưng rồi cuộc hôn nhân sụp đổ và họ sẽ không sống với nhau nữa mặc dù họ bị gắn chặt vào nhau cho đến lúc chết. Sau đây René sẽ làm gì? Sẽ có những mối tình “ngoài lề” giống như Boris. Ôi, Boris! Stephanie yêu chàng biết bao, bây giờ cũng còn yêu, nhưng nàng lại có Yann! Yann giống như trận cuồng phong cuốn nàng vào một mối tình điên cuồng, bão táp, dữ dội. Nàng không thể ngờ trên cõi đời lại có kiểu mối tình như vậy!
Stephanie nép vào vòng tay Yann như thể muốn tan biến vào trong anh. Nàng thì thầm vào cổ Yann:
- Đừng nghĩ đến những chuyện đó, anh yêu. Em đang ở đây. Em đang yêu anh. Cuộc đời trôi chảy, các mối tình cũng đến rồi qua đi.
Stephanie nói dường như với bản thân, trong tâm trạng tuyệt vọng, bởi nàng nghĩ đến lúc chia tay với Yann. Tất sẽ đến lúc nàng phải chia tay anh, điều đó không thể tránh được. Cho nên nàng muốn lúc này chỉ nghĩ đến hiện tại.
- Đốì với em thì không phải như thế. Anh tin rằng những người đã yêu em bao giờ cũng thấy em đang tồn tại. Em không bao giờ “qua đi” cả.
Giọng Yann khàn đặc và Stephanie hiểu cơn thèm khát xác thịt nàng trong anh đang lên đến đỉnh cao. Yann không cho phép nàng quan niệm tình yêu của anh chỉ là “một thời gian”. Anh muốn không bao giờ quên nàng.
- Các mối tình nào cũng đến rồi qua đi! - Stephanie lẩm bẩm.
- Không! - Yann quát lên - Không phải thế!
Stephanie công nhận Yann phần nào có lý. Nàng tin René vẫn còn yêu nàng trong khi nàng đã không yêu anh nữa. Nàng nghĩ đến Boris: lúc trở lại với nàng, Boris còn cháy bỏng hơn, điên cuồng hơn. Chàng say mê nàng đến mức năn nỉ nàng theo chàng sang Nga để chàng không bao giờ phải xa nàng.
Stephanie lại nghĩ đến Yann. Trước khi gặp nàng, Yann đã ngủ với hàng chục, hàng trăm cô gái, thổ dân có, lai có, da trắng có. Vậy mà sau khi gặp Stephanie, Yann không còn thiết bất cứ ai khác ngoài nàng. Yann chỉ yêu một mình nàng. Anh đã từng nói: “Ban đêm anh gào lên để ghìm xuống nỗi khao khát em!” Và nhiều lần Yann hói: “Từ khi nhìn thấy em, anh chỉ còn nghĩ đến em. Bất cứ cô gái trẻ trung xinh đẹp đến đâu anh cũng không chịu nổi để cô ta nằm bên cạnh anh, đụng chạm da thịt vào da thịt anh. Từ ngày có em, anh ghê tởm thân thể mọi phụ nữ khác!”
Tình yêu của Yann có gì đó đặc biệt, ngoại lệ. Nàng xúc động thầm thì:
- Yann, tình yêu của em! Anh biết đấy, cần phải...
Stephanie không dám nói: “Cần phải để em về và ngủ ở khách sạn cho đúng phép. Người đời là người đời. Em đã theo anh về đây để yêu anh... Bây giờ anh phải đưa em về khách sạn”.
- Em muốn về à?
- Mọi người đều biết em đến đây với anh. Ta cần giữ bề ngoài một chút, anh hiểu không?
- Hiểu! - Yann nói và đứng dậy - Em cầm lấy!
Yann quăng lần lượt từng thứ đồ lót nàng đã tìm thấy ở khách sạn và thay vào người trước lúc đến đây.
- Và đây là áo!
Yann sửa lạì áo nàng, cài khuy, vuốt cho thẳng. Nét mặt anh giận dữ và lạnh lùng đến sợ.
- Xong rồi chứ?
- Yann... - Stephanie thầm thì van vỉ.
- Tôi hiểu. Tôi hiểu! Lên ngựa thôi! Bà nói đúng, phu nhân Dytteville. Những kẻ ở khách sạn Ile mới quan trọng, bà mới cần quan tâm. Còn tôi chẳng là cái gì hết. Tôi chỉ là thằng nhân tình lén lút.
Yann giật cương cho ngựa phi như điên trong đêm tối. Anh ôm chặt nàng, áp nàng vào ngực mình, kẹp chặt hai đùi nàng vào đùi mình. Họ không nói một lời. Họ lặng lẽ như vậy cho đến lúc về tới khách sạn.
Khi họ dừng ngựa, sân bên ngoài vắng tanh, không một bóng người. Yann nhẩy xuống trước, đỡ nàng xuống sau.
- Khoan đã! - Yann ra lệnh.
Anh vuốt lại nếp áo nàng, như thể cố kéo dài giây phút bên nàng.
Stephanie thầm nghĩ: “Không người đàn ông nào đau khổ vì mình như mình đang làm Yann đau khổ. Yann! Tại sao anh tự hành hạ anh như vậy? Em yêu anh kia mà, Yann!”.
Nhưng nàng không nói gì. Trước thái độ của Yann, nàng thấy sợ.
Như kẻ điên, Yann nhẩy phắt lên lưng ngựa, hét:
- Đi!
Stephanie không chịu nổi nữa. Nàng không thể chia tay anh trong tình trạng thế này. Tim nàng rướm máu. Nàng thèm được áp môi vào môi anh, áp thân thể vào thân thể anh, được hôn anh một nụ hôn đắm đuối. Nàng vội vã đưa tay níu dây cương. Con ngựa vẫn phi, kéo Stephanie lê đi một quãng rồi mới dừng lại. Nàng đã túm được cổ nó bèn bấu chặt, co chân lên.
Yann đỡ nàng, ôm chặt:
- Em yêu của anh... Xin lỗi em...
- Anh ở lại khách sạn với em, Yann. Em yêu anh, em không thể xa anh! Và em cũng biết, anh không muốn xa em chút nào. Mặc dư luận, mặc tất, vào với em...
Và nàng kéo Yann. Họ chạy theo hành lang, vào phòng nàng. Vừa đóng cửa lại, họ đã hấp tấp cởi quần áo cho nhau và lao lên giường, ôm chặt nhau.
Lần này người chủ động lại là nàng! Stephanie đã kéo Yann theo nàng, buộc cả thị trấn thủ phủ đảo Novelle Caledonie phải chấp nhận mối tình giữa nàng và Yann!
Cặp nhân tình! Họ là cặp nhân tình của tình yêu ngoài hôn nhân. Tầng lớp thị dân có thể bĩu môi, dẩu mỏ, có thể lườm nguýt nhưng trong tầng lớp kinh doanh tại thị trấn Nouméa, hai người đều là những nhân vật không ai có thể bỏ qua, không ai dám không thèm giao tiếp. Vì lẽ đó những thái độ bĩu môi, dầu mỏ dần dần tan biến.
Mọi người bắt đầu thấy chuyện cặp Stephanie - Yann, hoặc nói cho chính xác hơn, cặp phu nhân Dytteville và chàng Yann Kendelec đi bên nhau ngoài phố, trong khách sạn và âu yếm nhau công khai là chuyện không đáng phải bàn tán.
Thấy Stephanie táo bạo bất chấp mọi thứ, ngay Yann cũng hoảng và Stephanie đã phải một lần nữa chỉnh đốn người yêu:
- Sự đời là như vậy. Ta cứ đàng hoàng sẽ không ai dám bàn tán gì nữa. Em đã lựa chọn giữa kiểu sống đạo đức giả chẳng che giấu được ai và kiểu sống đàng hoàng, công khai, theo đúng lòng mình. Anh là người tình của em. Anh ngủ trong phòng khách sạn của em! Đàng hoàng, công khai. Và bất cứ ai muốn mời em đến nhà họ, đều buộc phải mời cả anh!
Việc Aimé vắng mặt, người xưa nay được nhìn nhận là thân tín, là người Stephanie coi gần như anh ruột, đã làm mọi người ngạc nhiên. Stephanie giải thích việc Aimé vắng mặt như sau:
- Ông Bevace nán lại bên ông già Yves Kendelec để hoàn thành chuyến đi kiểm tra các cơ sở của công ty Dytteville. Họ sẽ còn đến tận Koumac và Poum.
Đấy là những địa điểm tận cùng của đảo Novelle Caledonie. Bao giờ ông già Yves Kendelec về mà không có Aimé thì lúc đó mới lo người ta bàn tán. Lúc đó lại tính giải thích kiểu khác, Stephanie suy nghĩ. Lúc này cách giải thích như trên là đủ.
Stephanie cũng không nhắc gì đến trại giam tù nhân, đến những tội phạm bị giam giữ. Nàng không trở lại thăm họ và cũng không lộ ra chút gì về chuyện nàng đã sống mấy ngày tại đấy. Nàng giữ kín điều bí mật đó để chuẩn bị ném “một quả bom” sau này, vào dịp nào thích hợp.
- Em đang chuẩn bị một quả bom - nàng nói với Yann - Em sẽ châm ngòi. Anh yêu của em, người tình của em. Anh chưa biết người đời là thế nào đâu, nhất là tầng lớp thượng lưu Paris! Tại đó mọi thứ gì dính dáng, liên quan đến Công xã đều bị coi là của cấm. Cho nên em phải chuẩn bị chu đáo việc trả thù! Em phải nhấm nháp nó như nhấm nháp món sốt vang! Em sẽ tiến hành cuộc chiến đấu với xã hội và chính quyền. Chuyện đâu phải dễ. Phải làm cách nào để họ sợ em. Em sẽ buộc họ phải chịu thua. Nhưng... trong chuyện này em cần lôi kéo đám phụ nữ để tạo hậu phương!
- Em định làm cách nào?
- Em chờ thời cơ và sẽ tấn công trực diện.
Stephanie chuẩn bị hậu phương hết sức tỉ mỉ, kỹ càng.
Nàng chăm chỉ đến dự các buổi tiệc trà, niềm nở vui tươi với tất cả mọi người. Nàng cúng tiền cho nhà thờ và chủ nhật nào nàng cũng cùng Yann đi lễ. Thấy hai người đi với nhau tình tứ, nhiều cặp mắt nhìn vẻ chê bai, nàng coi như không thấy. Nhưng lúc nàng và Yann trong nhà thờ bước ra sau buổi lễ, mọi người chào nàng cũng đều phải chào Yann, bắt tay nàng cũng đều phải bắt tay anh.
Sau khi trở về Nouméa ba tuần lễ, Stephanie nhận được thiếp mời sang trọng đến dự tối chiêu đãi ở dinh quan Toàn quyền của đảo. Đấy là nơi quyền quí nhất tại đây! Cầm tờ thiếp in trên giấy dầy, Stephanie thầm nghĩ: “Toàn bộ giới thượng lưu và chức sắc của đảo sẽ có mặt trong buổi tối chiêu đãi này! Mình sẽ nổ quả bom lúc đó là chính xác nhất!”
Tuy nhiên khi nàng đọc lại dòng chữ ngoài phong bì, nàng thấy đề tên thật của nàng. Cái tên mà ở đây không có ai biết và không ai dùng, Stephanie bỗng thấy lo ngại.
Từ ngày đến đây, mỗi khi tự giới thiệu hay khi viết thiếp mời ai, nàng đều xưng là “Phu nhân Dytteville”. Ngài Toàn quyền không phải không biết. Ba lần gặp ngài, ngài đều chào nàng: “Chào phu nhân Dytteville”. Tại sao lần này đột nhiên ngài lại cho đề ngoài phong bì “Kính gửi phu nhân Guinchamp”? Vì ngài tôn trọng sự hợp pháp hay tôn trọng sự chính xác mang tính nghi lễ? Stephanie không tin chỉ đơn giản như vậy.
Stephanie chỉ có một cách giải thích nàng cho là chính xác: ngài Toàn quyền muốn nhắc nàng trở về đúng vị trí của nàng. Phu nhân Guinchamp phải sống cho đúng với bổn phận và danh dự của phu nhân Guinchamp. Đừng có tự xưng là phu nhân Dytteville để lập lờ... ngài Toàn quyền dùng kiểu ghi chính thức ngoài phong bì đựng thiếp mời là ngài tỏ ý mời “phu nhân Guinchamp” chứ không mời “phu nhân Dytteville”
Stephanie không thể cãi được, bởi về mặt pháp lý nàng vẫn là vợ của René Guinchamp. Người được gọi là “phu nhân Dytteville” thật ra không tồn tại và nếu có tồn tại thì đồng thời bà phu nhân Dytteville ấy cũng là nhân tình của Yann Kendelec. Nhân tình công khai!
Vốn không chịu rơi vào thế bị động, không chịu để người khác buộc mình phải sống theo ý họ, Stephanie mất hai ngày căng thẳng suy nghĩ, tìm cách thoát ra khỏi cái thòng lọng ấy. Phải đợi đến lúc các thiếp mời dự chiêu đãi đã đến tay tất cả các khách mời, Stephanie mới khẳng định Yann Kendelec không được mời. Nàng bèn nhấc cây bút đẹp nhất của nàng, nắn nót viết thư cho ngài Toàn quyền:
“... Rất hân hạnh được ngài Toàn quyền Pháp trên đảo Novelle Caledonie có nhã ý mời, phu nhân Dytteville vui lòng nhận lời đến dự buổi chiêu đãi cùng với ông Yann Kendelec...”
Cách “chỉnh đốn” đồng thời tỏ lập trường dứt khoát này không ai còn có thể hồ nghi. Hôm sau Yann liền nhận được thiếp mời.
- Em có nhận được thiếp mời chứ? - Anh chìa tấm thiếp mời dự chiêu đãi ra khoe với người tình.
Trong thâm tâm, Stephanie sung sướng. Nàng đánh bạo thử “gây sự” và đã chiến thắng! Một điềm tốt lành! Làm ra vẻ thản nhiên, nàng hờ hững đáp:
- Em cũng nhận được như anh, sáng nay.
Yann cần phong bì của nàng lên đọc:
- Guinchamp! Sao lại thế này? - Mặt Yann cau lại nhìn nàng nghi ngờ.
- Đấy là theo giấy tờ chính thức. Ngài Toàn quyền không thể làm khác được. Ông ta rất thận trọng trong văn bản. Nhà ngoại giao giàu kinh nghiệm mà lại.
- Anh không biết chuyện đó. Em có lý và ngài toàn quyền có lý.
- Anh yêu, hôm ấy sẽ là lần đầu tiên hai chúng ta xuất hiện chính thức, công khai trước mọi chức sắc và giới thượng lưu. Em sẽ mặc bộ mọi người chưa thấy lần nào. Anh cũng phải bỏ đôi ủng và bỏ kiểu sơ mi phanh ngực đấy.
- Anh đã có vài lần đến dinh Toàn quyền và những lần đó anh mặc rất diện.
- Lần này anh đi với em cho nên phải tạo hòa hợp giữa cách ăn mặc của hai chúng ta.
Yann ôm chầm người tình.
- Nghĩa là em muốn anh đẹp chứ gì, Stephanie?
- Đẹp và quyến rũ đến mức tất cả đàn bà con gái có mặt trong buổi chiêu đãi đều phải ghen tị với em, là em dám yêu anh công khai. Khi đó họ sẽ hiểu em yêu anh là có lý và sẽ tha thứ cho em, sự tha thứ mà em không thèm xin xỏ ở họ!
- Đúng là tính bướng bỉnh của em! - Yann cười.
- Chính thế. Yann, anh thừa biết em bất kể người ta bình phẩm thế nào, nhất là những người đề ra đủ mọi thứ nguyên tắc đạo đức nhưng lại không thực hiện theo những nguyên tắc ấy. Họ chỉ rêu rao những nguyên tắc ấy để che mặt người khác. Những nguyên tắc ấy thốt ra miệng có lợi cho họ. Mà nói anh biết, Yann... Hôm nay em sẽ ném một quả bom đấy!
Yann nhìn nàng, khẽ nói:
- Chuyện trại giam ở đảo Nuo... và chuyện những tù nhân mà em đã...
- Đúng thế - Stephanie nói giọng dứt khoát, chấm hết câu chuyện đang làm nàng suy tính, không muốn để ảnh hưởng đến tình cảm giữa nàng và Yann lúc này.
Stephanie nép vào người Yann thì thầm:
- Anh yêu của em... Hôm này cả anh và em đều phải chinh phục được họ!
***
Gọi là dinh Toàn quyền thực chất chỉ là một tòa nhà xây kiểu thị dân vững chãi, hai tầng, nằm giữa một khu vườn rất rộng được chăm sóc tỉ mỉ, công phu. Để tưới cây cối, những luống trồng hoa, ở Nouméa không có sông có suối nước ngọt nào, người ta phải dùng xe tải chất hai chục thùng phuy hàng ngày đến lấy nước ở Yahoué, cách đó mười ba cây số.
Phòng khách của dinh bầy biện toàn đồ gỗ cổ lỗ, nặng nề. Ghế, bàn, đi văng và cả những tấm rèm trông to lớn, cồng kềnh khiến Stephanie nghĩ đến những tòa nhà của tầng lớp giầu có hồi đầu thế kỷ. Nhờ những vườn cây bao quanh, tòa nhà trông đỡ chối mắt, khiến dinh Toàn quyền có vẻ đáng yêu hơn đôi chút. Những cây nhiệt đới rậm rạp và cao vút, các loại hoa sặc sỡ tạo cho khung cảnh bao quanh một vẻ tươi mát dễ chịu.
Nữ chủ nhân của tòa nhà, phu nhân quan Toàn quyền, được mọi người gọi một cách xu nịnh là “Bà lớn Berthe”, không phải người đẹp. Bà có khuôn mặt dài như mặt ngựa. May mà bà niềm nở, lịch thiệp với khách gỡ lại. Và phải công nhận tính tình bà rất phúc hậu.
Stephanie ngồi trên xe song mã đến dự chiêu đãi. Ở đây người ta rất ít dùng song mã, bởi đường phố hẹp, mấp mô, lên dốc, xuống dốc và thị trấn thủ phủ này lại nhỏ, dùng ngựa hoặc đi bộ thuận tiện hơn nhiều. Nhưng Stephanie đã kiếm cho bằng được một cỗ xe song mã để cùng Yann đến dinh Toàn quyền. Dùng xe song mã là một điểm trong kế hoạch của nàng đêm nay.
Stephanie đã phải hỏi mượn một bạn gái tại đây. Nàng bảo đến dự chiêu đãi tại dinh quan Toàn quyền ở đây đối với nàng quan trọng không kém gì đến dự chiêu đãi ở dinh Tổng thống nước Cộng hòa Pháp tại Paris. Nàng là người từ Paris sang đây, không thể đi bộ đến dinh Toàn quyền được. Câu nói của nàng đã làm bà bạn thích thú và bà sẽ đi kháo với tất cả mọi người rằng “phu nhân Dytteville xếp quan Toàn quyền đảo Novelle Caledonie ngang với ngài Tổng thống nước Pháp!... Tại Paris người ta có lệ...Và phu nhân Dytteville không thể đi bộ đến dự buổi chiêu đãi mà bà ta rất lấy làm vinh dự được mời. Phu nhân Dytteville đã năn nỉ tôi cho bà mượn cỗ xe song mã...”
Vậy là điều đầu tiên trong kế hoạch của nàng đã hoàn tất: đưa câu nói đó đến tai “Bà lớn Berthe”, bà sẽ vui vẻ thuật lại cho chồng và ngài Toàn quyền sẽ sung sướng được người ta tán dương. Nhờ bước gây cảm tình đầu tiên đó mà khi nàng đến dinh, quan Toàn quyền sẽ vui vẻ hôn tay nàng theo đúng kiểu cách Paris và buộc phải bắt tay người tình của nàng.
Trông thấy Stephanie từ trên xe song mã bước xuống, không phải chỉ quan Toàn quyền và phu nhân mà mọi khách khứa cũng phải tôn trọng nàng hơn.
Quả bom của Stephanie trong buổi chiêu đãi hôm nay là đặt vấn đề phải tôn trọng những điều ghi trong bộ luật, những qui chế đã ban hành về việc quản lý tù nhân. Nhưng nàng thừa biết điều yêu cầu đó khó có thể được thực hiện. Thế nào người ta cũng bảo nàng: “Ôi, chúng tôi biết chứ, thưa phu nhân... nhưng sai sót là chuyện khó tránh, tuy nhiên chúng tôi cũng sẽ...” và sau đấy là đủ thứ lời hứa hẹn hay ho nhưng không bao giờ thi hành. Những lời hứa hẹn chung chung và mơ hồ...
Lúc bước trong xe ra, Stephanie thầm nghĩ: “Mình phải tiến hành theo bài bản, giống như diễn viên theo kịch bản mới được. Nàng khoác tay Yann bước lên các bậc thềm vào nhà. Hôm nay Yann ăn mặc rất đẹp, theo đúng gợi ý của nàng. Áo vét dài bằng dạ mầu nâu đỏ pha sợi hóa học, gi lê mầu be thêu, quần cũng màu be. Chỉ có ca vát mầu xanh lam, lặp lại mầu áo của Stephanie. Lúc đến dinh, Yann mặc ngoài tấm áo choàng mầu nâu đỏ rất rộng, trong khi Stephanie mặc áo dài hở vai, khoác áo choàng màu xanh lam, ống tay thụng.
Gia nhân trịnh trọng báo tin:
- Phu nhân Dytteville!
Stephanie mừng rỡ thầm nghĩ: “Vậy là mình gạt được cái tên “phu nhân Guinchamp” ra khỏi buổi chiêu đãi hôm nay!”
- Ngài Kendelec! - Gia nhân hô tiếp.
Quan toàn quyền cùng phu nhân, “Bà lớn Berthe”, niềm nở đón chào hai vị khách quí.
“Ai dám coi thường được công ty Dytteville?” Stephanie thầm nghĩ.
Khi hai người bước vào phòng khách rộng thênh thang, những khách đến trước ùa ra chào đón họ, đến mức Stephanie phải thầm nghĩ: Khéo “Bà lớn Berthe” đã dặn họ là phải niềm nở đón chào nàng. Tất nhiên mọi người đều chờ đợi nàng và Yann bởi hai người là cặp tình nhân gây dư luận nhiều nhất, đồng thời cũng được mọi người cố tình quên đi!
“Họ xử sự thật cảm động - Stephanie thầm nghĩ - Thì ra cách hiệu nghiệm nhất để dẹp mọi lời đàm tiếu là hiên ngang, dũng cảm đương đầu! Hỡi các vị thân mến, hôm nay tôi sẽ dành cho các vị một quả bom lớn!”
Trong khi chờ đợi ai sẽ nói câu gì bóng gió chê bai nàng, Stephanie tỏ ra hết sức duyên dáng, lịch thiệp, đáng yêu với tất cả mọi người. Nàng hết khen ngợi cách ăn mặc của người này lại tấm tắc ngợi ca cách làm đầu của người kia. Đối với khách đàn ông, Stephanie đã sẵn có sắc đẹp siêu phàm lại thêm cách tiếp chuyện dịu dàng, thông minh, nàng luôn miệng khen ông này có vóc người đậm đà, ông kia có cặp mắt dễ thương, ông nọ có dáng đi quí phái khiến chỉ lát sau, nàng đã chiếm được cảm tình của tất cả mọi người.
Gia nhân bưng ra đồ uống. “Bà lớn Berthe” lịch sự, tươi vui, đi thăm hỏi, trò chuyện với tất cả các nhóm. Cuối cùng vị Toàn quyền phu nhân nói với Stephanie:
- Thưa phu nhân thân mến, tôi rất sung sướng được nói với chồng tôi cũng như toàn thể các quí khách có mặt ở đây là chúng tôi rất hân hạnh thấy phu nhân có mặt trong buổi chiêu đãi tối nay. Chúng tôi đã vô cùng hoảng hốt khi nghe tin phu nhân bị thổ dân Canaque bắt cóc. May thay ngài Kendelec đây đã có hân hạnh được cứu phu nhân thoát...
Câu nói của “bà lớn Berthe” thoáng nghe có vẻ là một lời ca ngợi nhưng hàm ý không lấy gì làm hay ho cho nàng. Stephanie lấy vẻ nghiêm trang đáp lại:
- Thưa Toàn quyền phu nhân tôn kính, ông Kendelec cứu tôi, đúng thế, nhưng không phải trong tay đám thổ dân Canaque mà trong tay đám cai ngục ở trại giam.
“Trại giam” tiếng xì xào lan khắp các khách khứa, cả các gia nhân đang tiếp rượu cũng dừng tay lắng nghe.
Stephanie đợi cho gian phòng im ắng chờ đợi, mới đưa mắt nhìn tất cả mọi người, dõng dạc nói:
- Thật ra chuyện của tôi rất đơn giản. Đám thổ dân Canaque của Atai quả đã bắt tôi đem đi. Nhưng phải nói rằng họ đối xử với tôi hết sức kính nể. Họ định dùng tôi làm con tin hay đòi tiền chuộc, điều này tôi chưa biết rõ...
Nàng dừng lại một chút, chuẩn bị giọng điệu để đi vào điểm chính yếu, “quả bom”, mà nàng đã chuẩn bị kỹ càng mấy hôm nay.
- Ông già tốt bụng Yves Kendelec do sẵn có mối quan hệ tốt với bộ lạc thổ dân, đã tự nguyện thế chân cho tôi và bố trí cho tôi trốn. Tôi đã làm theo điều ông già Kendelec yêu cầu. Không may một số tên chuyên lùng bắt tù trốn trại đã tưởng tôi là kẻ họ tìm, bèn bắt, giải tôi đến trại giam để lĩnh thưởng. Thế là tôi sa vào trại giam những người bị kết án lưu đầy và bị đánh đập tàn bạo. Vâng, đúng thế, tôi đã bị đám cai tù đánh đập hết sức dã man. Thức ăn của tôi chỉ là bánh mì mốc, cá ươn và chuối đã thâm nát...
Stephanie quay sang ngài chỉ huy quân sự đảo, nói tiếp:
- Thưa ngài chỉ huy pháo đài, tôi biết lực lượng hải quân của ngài luôn tuần tiễu dọc bờ biển và chịu trách nhiệm về các tù nhân. Rất tiếc là về mặt kỷ luật, quân của ngài không được khá gì mấy. Tôi nghĩ rằng qui chế đối với tù nhân nghiêm khắc là đúng như vẫn phải nhân đạo. Rất đáng tiếc là những gì tôi mắt thấy tai nghe và bản thân nếm trải thì lại dã man đến mức khủng khiêp và tôi tin rằng nếu ngài biết ngài cũng không thể chấp nhận. Tôi xin khiếu nại cho bản thân tôi và cho các tù nhân khác bị giam trong những nhà tù vô nhân đạo ấy.
Quả như nàng dự đoán: điều nàng vừa nói ra đúng là một quả bom. Nàng đã châm nó nổ giữa dinh Toàn quyền, bằng cách không nói thẳng với ngài mà nói qua viên chỉ huy quân sự của đảo, trước mặt tất cả mọi người. Bây giờ thì nhà chức trách Pháp trên đảo không thể không tiến hành điều tra những kẻ phạm pháp, lập tòa án xét xử. Và điều Stephanie vừa nói ra nhất định sẽ được báo hàng ngày ở Nouméa đưa tin, cả những báo chí bên Sydney cũng quan tâm đến chuyện này, sẽ cử phóng viên đi thu thập tài liệu, chứng cứ phạm pháp của cai tù các trại giam. Quả bom của nàng sẽ tạo nên phản ứng dây chuyền và chưa biết dư luận xung quanh cách đối xử tàn bạo trong các trại giam sẽ còn lan xa đến đâu nữa. Đúng là một vết dầu loang và chắc chắn sẽ được đưa lên báo chí bên Pháp và nhiều nước khác.
Viên chỉ huy quân sự của đảo, một con người thông minh, nhanh trí và không phải không đúng đắn, nghiêng đầu đáp:
- Tất cả các khiếu nại đều được lưu giữ trong văn phòng của tôi, thưa phu nhân. Tôi hi vọng phu nhân ban cho tôi hân hạnh được nhận đơn khiếu nại chính thức của phu nhân về chuyện này. Ngày mai, xin phu nhân quá bộ lại văn phòng bộ chỉ huy quân sự của tôi. Vào 3 giờ được không, thưa phu nhân?
- Được, thưa ngài chỉ huy. Tôi sẽ có mặt tại phòng giấy của ngài vào 3 giờ chiều.
- Rất hân hạnh. Tôi xin đợi phu nhân.
Bây giờ Stephanie nhìn ra xung quanh. Mọi khách khứa đều ngây người như những pho tượng bằng sáp. Mặt Yann tái nhợt. Anh không ngờ Stephanie liều lĩnh như vậy. Đám các bà và các cô trợn mắt tỏ vẻ kinh hãi.
Riêng viên chỉ huy quân sự của đảo vẫn điềm tĩnh, lịch sự như mọi khi. Thế rồi, do một bản nàng thầm kín nào đó, bỗng nàng thấy mến ông ta. Nàng thấy ở viên chỉ huy quân sự này một con người công bằng, hào hiệp, cao thượng và hấp dẫn nữa.
Tối hôm nay, ông ta là đối thủ của nàng và trước quả bom của nàng, ông vẫn bình tĩnh, sẵn sàng tiếp chuyện nàng để nghe chi tiết những điều nàng phát hiện.
Thấy không khí buổi chiêu đãi nặng nề, căng thẳng, “bà lớn Berthe” lên tiếng:
- Thưa phu nhân Dytteville thân mến. Chúng tôi rất hiểu tấm lòng của phu nhân. Những tù nhân bị giam cầm đều là người có tội, họ đã phạm tội làm loạn. Nhưng đúng như phu nhân nói, mặc dù họ phạm tội ác, lỗi lầm, họ vẫn là những con người và chúng ta phải đối xử nhân đạo với họ.
Stephanie nở một nụ cười e thẹn, từ từ gật đầu tán thành. Nàng nhỏ nhẹ nói những lời mới nghe tưởng như đơn giản, thơ ngây:
- Họ cũng là người như bà lớn, như tôi, như tất cả chúng ta... ‘
Và đúng như nàng tính toán, đây lại là một quả bom nữa. “Giống như chúng ta sao được!” Mọi khách khứa đều sửng sốt. Sao bà ta dám nói như vậy? Sao bà ta dám so sánh những tên tù tội đó với chúng ta ở đây? Stephanie đưa mắt nhìn xung quanh, thấy một số cặp mắt lộ vẻ kinh hoàng và phẫn nộ.
Đột nhiên Stephanie đâm biến thành một tên cách mạng, một kẻ mắc thứ bệnh phong mà mọi người đều xa lánh. Mấy người đàn ông đang đứng bên cạnh Yann đã lảng ra xa, coi anh như một kẻ mắc bệnh phong. Stephanie giật mình: Hay mình đã đi quá xa? Nhưng nàng lập tức tự nhủ “Mặc! Cũng cần cho họ biết mình nghĩ thế nào!”. Tuy nhiên vốn quen bình tĩnh trong những tình huống gay cấn nhất, Stephanie vẫn tỉnh táo. Nàng thấy nếu không thi hành biện pháp nào, nàng sẽ rất có thể bị mọi người xa lánh, thậm chí còn bị cấm không được bước vào tòa nhà này và phòng khách các nhà khác!
Stephanie thấy nàng phải làm một cử chỉ gì, nói vài câu gì để mọi người quên đi những lời nàng nói lúc nãy mà họ coi là sự phỉ báng họ. cần phải làm cách nào để họ trở lại với nàng. Stephanie nghĩ bản thân nàng thì nàng bất cần. Nhưng vấn đề là những người kia! Những tù nhân ở trại giam đã trở thành những bè bạn của nàng. Mục đích nàng chuẩn bị tỉ mỉ và quăng quả bom kia ra giữa nơi công khai này chính là vì họ! Vì họ chứ không phải vì nàng.
Vì họ mà nàng cần khiếu nại, cần phản kháng, cần trừng trị những tên cai tù độc ác, man rợ kia, cần cải thiện cuộc sống của các tù nhân. Vì những con người bị đầy đọa một cách bất công đó mà nàng phải đánh tiếng chuông vang đến tận chính quốc! Đảo này cách xa nước Pháp hai mươi ngàn cây số, làm sao chính phủ Pháp có thể kiểm tra được? Không, nàng phải khéo léo để cuộc đấu tranh đạt hiệu quả thực sự.
- Thưa quí vị - Stephanie nói bằng giọng nhận lỗi, hai mắt cụp xuống, nụ cười ngượng nghịu trên môi - Tôi lỡ miệng nói ra câu vừa rồi, chỉ là vì một hôm Patrice, ôi, tôi quên gọi ngài Tổng thống nước Cộng hòa Pháp bằng cái tên thân tình ấy - Stephanie giả bộ mỉm cười nhận lỗi - Xin các vị thứ lỗi. Ngài tổng thống đương nhiệm của nước Pháp với tôi là chỗ quen lâu năm, ngài thường gọi tôi bằng cái tên thánh Stephanie, tôi cũng gọi ngài bằng tên thánh Patrice... Đúng ra phải gọi ngài là Thống chế Mac Mahon, quận công Magenta, Tổng thống nước Cộng hòa Pháp...
Đúng là hài hước. Khi nghe nàng nhắc đến tên “Mac Mahon” lập tức mọi người đứng nghiêm ngay lại, đầu hơi cúi, như thể đích thân Tổng thống Mac Mahon vừa bước vào đây, đang đứng trước mặt họ. Cặp mắt của các bà long lanh kính cẩn. Họ nhìn Stephanie bằng cặp mắt cảm phục. “Ra bà ta thân với ngài Tổng thống kia đấy!”
- Thống chế Mac Mahon vốn rất quan tâm đến bè bạn. Nếu như ngài biết tôi bị bắt lầm vào trại giam và đối xử tàn bạo như vậy, chác chắn ngài nổi giận và sẽ thi hành những biện pháp để ngăn chặn tình trạng đó tiến diễn! Và ngài làm được, tất nhiên, bởi ngài là Tổng thông.
Vậy là nàng đã đảo ngược tình thế. Nỗi phẫn nộ lúc trước, bây giờ biến thành lòng cảm phục. Stephanie thầm tự khen mình đã vô cùng khôn khéo. Cái câu giá trị nhất là “Ngài là tổng thống, nếu biết bạn ngài rơi vào trại giam và bị đối xử như thế nào, ngài sẽ không để yên!”
Câu đó có giá trị tương đương như: “Chuyện này không thể im đi được. Sẽ đến tai Paris, đến tai chính phủ, đến tai Tổng thống và ngài sẽ không bỏ qua!”
“Bà lớn Berthe” hoảng hốt, thấy buổi chiêu đãi biến thành một cuộc mít tinh chính trị. Bà vội nói:
- Thưa phu nhân Dytteville thân mến...
Stephanie vội đứng dậy, bước đến cầm tay bà chủ nhà tốt bụng:
- Ôi, tôi rất lấy làm tiếc đã đề cập đến câu chuyện lẽ ra không nên nói ở đây, thưa Toàn quyền phu nhân kính mến. Lúc nào khác chúng ta sẽ trao đổi riêng với nhau...
“Bà lớn Berthe” thơ ngây đâu có biết mưu đồ của Stephanie, vội nói nhỏ:
- Đúng thế. Vậy mời phu nhân đến nhà tôi tối thứ sáu này. Ngày tiếp khách của tôi hàng tuần là ngày thứ sáu. Đến đó phu nhân sẽ kể cho tôi cũng như bạn bè của tôi, những thử thách phu nhân đã phải chịu tại trại giam. Có phải thế không, các bạn của tôi? - Bà quay sang các khách phụ nữ.
Nhân đà Stephanie nói luôn:
- Vâng, tôi sẽ đến. Chúng ta sẽ tổ chức một Ủy ban cứu trợ những kẻ bất hạnh.
Nàng nhanh trí thay hai chữ “tội phạm” bằng hai chữ “bất hạnh”. Quả là hai chữ này dễ được nữ giới đồng tình. Họ thì thầm với nhau:
- Mà tại sao lại không nhỉ? Đây là việc làm nhân đạo...
Nhưng không ai lên tiếng mạnh mẽ. Stephanie lại đẩy tới.
- Vậy là chúng ta nhất trí! Bà lớn sẽ là chủ tịch ủy ban, thưa Toàn quyền phu nhân kính mến - nàng nói và quay sang mỉm cười nhìn “Bà lớn Berthe”. Bà lớn hoàn toàn xứng đáng nhận cái ghế ấy: chủ tịch Ủy ban cứu trợ những kẻ bất hạnh! Bà lớn đừng lo. Hồi ở Paris tôi tham gia rất nhiều hội từ thiện, tôi có nhiều kinh nghiệm về tổ chức, điều hành, về gây quỹ cho hội. Bà lớn làm chủ tịch là chính xác. Công việc của ủy ban là công việc nhân đạo. Công việc của nữ giới, đúng không thưa quí vị? Và tôi tin chắc bà lớn làm chủ tịch ủỦy ban sẽ tập hợp được lực lượng rộng rãi nữ giới trên đảo ta.
Nhìn những bộ mặt tươi tỉnh tán thành, Stephanie tin chắc mình chiến thắng, số phận tội nhân tại các trại giam tù Công xã nhất định sẽ được cải thiện. Bây giờ đến lô cốt cuối cùng nàng cần phải đánh chiếm. Nàng quay sang viên chỉ huy quân sự của đảo:
- Thưa ngài chỉ huy... - nàng nói giọng ngọt ngào và với nụ cười duyên dáng hết mức - Tôi sẽ rất sung sướng được ngài tiếp tôi ngày mai.
- Đó là chuyện tự nhiên thôi. Xin phu nhân biết cho rằng tôi rất bất bình trước mọi hành vi tàn bạo bất công.
- Đấy là truyền thống của Hải quân Pháp, thưa ngài! Truyền thống công bình và nhân đạo đã làm vinh dự cho Hải quân chúng ta.
Nàng nói thế vì biết viên chỉ huy vốn là đô đốc Hải quân. Nàng đánh vào thói kiêu hãnh của tầng lớp sĩ quan, đô đốc Hải quân.
- Phu nhân thân mến, lúc nãy phu nhân đang nói dở dang một câu.
Stephanie ngạc nhiên:
- Câu nào, thưa ngài? Tôi không nhớ đấy.
- Lúc phu nhân nói đến ngài Thống chế, phu nhân kể có một hôm ngài Thống chế nói, nhưng phu nhân chưa kể ngài nói thế nào.
“Chà, viên chỉ huy quân sự này không phải loại có thể bịp được”. Stephanie thầm nghĩ. Nàng mỉm cười:
- À, đơn giản thôi. Hôm đó... thưa ngài chỉ huy, sau cuộc bao vây Paris và xuất hiện Công xã... - nàng nói chậm lại, tìm cách bịa câu chuyện cho giống như thật -Ngài Thống chế gặp tôi. Hai chúng tôi trao đổi về tai họa nội chiến, cùng là người Pháp mà huynh đệ tương tàn, tôi bèn nói với ngài Thống chế... đại khái như thế này, tôi không nhố nguyên văn... rằng họ là những kẻ làm loạn, nhưng dù sao họ cũng là những con người. Ngài Thống chế tiếp lời tôi, nói luôn: “Cũng như chúng ta, cũng như phu nhân và tôi!”
Viên chỉ huy quân sự nhìn nàng rất lâu. Stephanie không biết ông ta có tin câu chuyện bịa kia thật không. Nhưng nàng vẫn nói tiếp:
- Tôi quen biết với ngài Thống chế từ rất lâu.
Câu nói đó đúng là tác dụng như một tiếng sét. Viên chỉ huy ngây người nhìn nàng rồi nói khẽ:
- Hình như từ ngày quân ta đánh chiếm pháo đài Malokoff, nếu người ta báo cáo tôi không sai.
- Đúng thế.
- Tôi còn được biết phu nhân đã được tặng huân chương về những chiến công trên chiến trường Crimée và chiến trường Italia.
- Vâng, đúng thế - nàng nói, vẫn còn bàng hoàng, không ngờ ông ta biết rõ lai lịch của nàng đến thế.
Nàng thầm nghĩ: “Mình dại quá! Giá như đem hai tấm huân chương ấy sang đây và đeo nó trong buổi tối chiêu đãi này, chắc chắn sẽ còn gây hiệu quả nhiều hơn gấp bội. Nhưng ông ta còn biết những gì về mình nữa? Liệu ông ta có biết hết không? Phải kiểm tra xem mới được. Không cẩn thận là mình bị hố với ông ta mất!”
***
Phòng khách đang náo nhiệt. Mọi người ca tụng vị chủ tịch Ủy ban cứu trợ những kẻ bất hạnh Berthe và bàn tán về những công việc của ủy ban sắp tới.
Giàn nhạc đã cất tiếng.
Viên chỉ huy quân sự đã nghiêng mình mời nàng. Stephanie đặt nhẹ bàn tay lên vai ông ta, ông ta đặt bàn tay vào eo nàng. Viên chỉ huy quân sự đúng là tay nhẩy tuyệt vời. Nàng vừa buông thả theo bước chân và bàn tay dắt dẫn ông ta vừa tỉnh táo thăm dò xem ông ta biết những gì nữa về nàng. Nhưng ông ta lảng tránh mọi câu hỏi của nàng.
“Ta không nên vội. Hôm nay hãy tìm cách tranh thủ cảm tình của ông ta... Hình như ông ta vẫn còn luyến tiếc chế độ quân chủ thì phải. Những chiến công của các hoàng đế Napoleon I và Napoleon III...”
Lúc tiếng nhạc dừng lại, viên chỉ huy quân sự đảo đưa nàng về chỗ, nàng nói:
- Cảm ơn ngài chỉ huy. Vừa rồi được ngài đưa đi theo điệu nhạc và nhìn bộ quân phục của ngài, tôi tưởng tôi như tôi đang khiêu vũ trong hoàng cung Tuileries.
Trong ánh mắt viên chỉ huy quân sự lóe lên một niềm luyến tiếc đồng thời một mối cảm tình đặc biệt với nàng. Thì ra vậy! Ông ta đang phục vụ trong quân đội Cộng hòa nhưng tim óc ông ta là tim óc của một sĩ quan cao cấp trong quân đội hoàng gia. Ông ta vẫn kiêu hãnh về những chiến công ngày xưa... Tất nhiên ông ta phải căm ghét những người đi theo Công xã rồi!
- Hẹn ngày mai, thưa ngài? - Nàng nói thì thầm như kiểu hò hẹn với người tình.
- Vâng ngày mai, thưa phu nhân - ông ta nói giọng nghiêm trang nhưng nàng thấy rõ ông ta đã bị nàng chinh phục về mặt nữ tính.
***
Stephanie vừa khai xong. Lời khai này nàng đã ngẫm nghĩ suốt cả sáng nay, cân nhắc từng câu từng chữ, nêu ra những sự việc cụ thể, những tên người chính xác.
- Bà hãy tin rằng, thưa phu nhân thân mến, những lời phu nhân khai đều được ghi lại chính xác từng chữ - viên chỉ huy quân sự nói, trỏ nhân viên thư ký lúc này đang đưa ông ta ba trang giấy viết kín.
Viên chỉ huy liếc qua rất nhanh rồi đứng dậy đưa Stephanie xem lại. Nàng vừa bắt đầu đọc thì ông ta ra lệnh cho viên thư ký:
- Viết một giấy phép cho phu nhân Dytteville được quyền đến kiểm tra bất kỳ trại giam nào trên đảo Nouvelle Caledonie, đem đến cho tôi ký.
Stephanie ngạc nhiên nàng mỗi lúc một hiểu thêm con người kỳ lạ này, từ câu nói: “Từ ngày quân ta đánh chiếm pháo đài Malakoff” đến câu ra lệnh cho nhân viên thư ký.
Nhân viên thư ký quay vào đưa viên chỉ huy tờ giấy thông hành in sẵn.
- Tốt lắm, hoàn toàn đầy đủ - Stephanie nói. Nàng đã đọc xong mấy trang biên bận. Tôi chỉ còn việc ghi “Đã đọc lại và thừa nhận” rồi ký là xong.”
- Phu nhân quên làm các hợp đồng, thưa phu nhân thân mến.
- Vâng, từ bao nhiêu năm nay rồi.
- Trao đổi văn bản - ông ta mỉm cười đưa nàng tờ thông hành và nhận tờ biên bản nàng đã ký dưới - Tờ giấy này cho phép phu nhân đến được bất cứ nơi nào, kể cả những nơi nghiêm cấm không cho người ngoài lọt vào.
- Xin cảm ơn ngài - Stephanie mỉm cười nói.
- Thưa phu nhân thân mến, tôi còn muốn trao đổi với phu nhân một chuyện đang làm tôi rất phiền lòng...
- Chuyện gì, thưa ngài chỉ huy? - Stephanie cảnh giác nói.
- Về ông nhà, chồng phu nhân...
Stephanie bị hoàn toàn bất ngờ. Nàng không thể tưởng tượng đến đây lại bị đụng vào chuyện đó. René đã làm gì? Đã yêu cầu gì với nhà chức trách ở đây chăng?
- Thưa phu nhân thân mến, tôi được hân hạnh gặp ông nhà nhiều lần, cách đây khoảng bẩy năm. Giữa tôi và ông Guinchamp có nhiều cách suy nghĩ giống nhau về con người, về cuộc đời và nhiều vấn đề khác nữa. Trên tư cách bè bạn, ông Guinchamp có viết thư riêng cho tôi.
- Trong đó nói những gì, thưa ngài? - Stephanie đã lấy lại tự tin.
- Tôi chỉ xin nói đại ý thôi. Ông Guinchamp có kể tôi nghe về phu nhân, cuộc sống của phu nhân, mối tình của ông nhà với bà, cuộc hôn nhân và chuyến đi của bà rời Paris vừa rồi. Ông Guinchamp tỏ vẻ rất buồn. Ông mong muốn rằng bà trở về Pháp càng sớm càng tốt. Ông hi vọng tôi sẽ thuyết phục được phu nhân về Pháp bằng chuyến tầu biển gần đây nhất.
Vậy là René vẫn bám theo Stephanie, không chịu buông tha nàng! Anh ta sẽ làm gì, nếu nàng chưa chịu về? Chắc chắn René không thể kiện hàng về tội ngoại tình để buộc nàng phải về. Hình ảnh nàng bị hai sĩ quan cảnh sát giải ra tầu để đưa về Pháp là hình ảnh chỉ bôi xấu thêm cho René.
- Tôi hoàn toàn chưa muốn trở về Pháp trên chuyến tầu gần đây nhất. Không thứ gì có thể ép buộc tôi - nàng nói dứt khoát.
- Tôi không bao giờ dám có ý nghĩ ép buộc phu nhân, bất kể hoàn cảnh nào. Tôi chỉ xin phép được nói với phu nhân về ông Guinchamp bởi vì... Vừa rồi sự vắng mặt của phu nhân kéo dài quá lâu, hơn hai tháng trời. Khoảng nửa tháng trước khi phu nhân trở về Nouméa, tôi thấy bổn phận đối với bạn bè buộc tôi phải báo chồng phu nhân biết chuyện phu nhân mất tích...
- Ai cho phép ngài làm thế? - Stephanie hỏi bằng giọng căm uất.
- Bổn phận của tôi, chức vụ của tôi và tình bạn của tôi với ông Guinchamp. Khi báo ông nhà biết, tôi nói theo kiểu chung chung là rất có thể phu nhân bị bắt cóc để đòi tiền chuộc và chúng tôi quyết tâm phải điều tra, giải thoát cho phu nhân. Xin phu nhân hiểu cho, sau khi phu nhân bị bắt cóc, tôi đã kiên nhẫn chờ đợi gần hai tháng mới đành phải báo tin đó cho ông Guinchamp. Nếu ở địa vị tôi, phu nhân có làm như tôi đã làm không?
- Không! - Stephanie thẳng thắn đáp - Làm thế chỉ thêm rắc rối.
- Sau khi phu nhân trở về, chuyến thư nào tôi cũng viết cho ông Guinchamp để giải tỏa cho ông nỗi lo lắng. Bất kể tầu Anh, tầu Pháp, tầu Đức, tôi đều có lá thư nhờ họ chuyển về Paris.
Việc đã rồi, chẳng thể gỡ lại được, nhưng Stephanie thấy có thể khai thác được tình huống này. Nàng nói:
- Thật đáng tiếc. Nhưng đúng là ngài không thể không báo tin đó về Paris. Tôi rất buồn là chuyện đó ảnh hưởng đến chồng tôi, đến các con tôi.
- Xin phu nhân tha lỗi, thông cảm cho tôi.
Thật ra nàng biết quá rõ René và nàng ít phiền lòng hơn là nàng tỏ ra với viên chỉ huy quân sự đảo. René sẽ không dám lộ “tai nạn” của nàng ra với bất cứ ai, trừ phi có tin báo chính thức.
- Thú thật là tôi rất rầu lòng. Tôi không thể dùng từ nào khác. Nhưng tôi cũng xin cảm ơn ngài chỉ huy về sự thành thật của ngài, về việc ngài đã tiếp tôi, cấp cho tôi giấy thông hành.
- Bao giờ tôi cũng sung sướng được gặp phu nhân, thưa phu nhân thân mến.
- Tôi sẽ còn trở lại...
“Tôi sẽ còn trở lại...” câu đó vang lên trong đầu óc nàng như một tiếng vọng. Trên đường về, Stephanie thầm hẹn với bản thân: “Mình sẽ quay lại đấy! Nhất định sẽ giải thoát cho những người oan ức đó...”