Chương 13 CUỘC VƯỢT NGỤC
Phá trại giam Nera, một cuộc phá hủy hoàn toàn! Giải thoát hai mươi mốt tù nam và và năm tù nữ ở đó bây giờ là mục tiêu mà Stephanie phải đạt tới.
Nàng đã đồng cam cộng khổ với họ, chịu đánh đập tàn bạo như họ và lúc chia tay nàng đã hứa với họ “Tôi sẽ còn trở lại!”. Họ tin vào Stephanie và nàng không thể không giữ trọn lời hứa với họ.
Nhưng vấn đề không phải chỉ là giải thoát họ khỏi trại giam. Còn phải đưa họ trốn khỏi đảo Nouvelle Caledonie, đến một vùng đất thuộc Anh, Australia hoặc New Zealand chẳng hạn. Sẽ mất sáu ngày vượt biển, mà có thể lâu hơn nữa, nếu như không thuận chiều gió. Cần có một con tàu “tử tế” có đủ lương thực và nước ngọt.
Tất cả những vấn đề ấy Stephanie phải suy tính một mình. Nàng phải lường trước mọi khó khăn trở ngại có thể nảy sinh. Nàng và Yann. Còn những tù nhân chỉ biết theo nàng, tuân lệnh nàng. Họ hoàn toàn giao phó số phận cho nàng đến khi cập bến lành.
Nếu thất bại - điều này Stephanie hoàn toàn không muốn nghĩ đến - hai mươi sáu tù nhân đó lại bị đưa về trại giam, trong khi “phu nhân Dytteville và ông Yann Kendelec” sẽ bị buộc tội là âm mưu tổ chức cuộc vượt ngục, sẽ bị đưa ra tòa xét xử và nhận án tù, lưu đầy, thậm chí bị tù chung thân.
Việc đầu tiên cần tính toán là làm sao không để lại chứng cứ gì. Stephanie và Yann phải tổ chức cuộc vượt ngục đồng loạt bằng cách nào để thị trấn Nouméa tin rằng trong thời gian đó họ đang ngao du nơi nào khác.
Việc thứ hai là cần kiếm được một con tàu có khả năng vượt biển. Việc này cũng không dễ. Stephanie đã suy nghĩ nhiều về việc dùng tàu Araucaria. Trong chuyến sang đảo Nouvelle Caledonie sắp tới, tàu sẽ rời cảng ở đây đem theo Stephanie và Yann. Khi ra khơi xa, hai người sẽ chuyển sang một con tàu nhỏ cho chạy thẳng đến cửa sông Nera, nơi đóng trại giam để chuẩn bị. Sau khi giải thoát tù nhân, tàu Araucaria lại ghé vào cửa sông đón, chở tất cả sang Australia, đưa họ vào một thành phố cảng nào đó, chẳng hạn Sydney, Newcastle hoặc Brisbane...
Chính phủ Anh đã từng từ chối đề nghị của Tổng thống Thiers xin trao trả cho Pháp những thành viên Công xã Paris sau khi thất bại chạy sang cư trú bên Anh và các thuộc địa của Anh.
Kế hoạch tuyệt vời đó khiến Stephanie vô cùng thích thú. Nhưng rồi nó đột nhiên sụp đổ khi nàng nghĩ đến lúc tàu Araucaria cập bến Marseille. Đoàn thủy thủ ba hoa thế nào chẳng loan tin “bà chủ công ty đã giải thoát cho các tù chính trị tham gia Công xã bị giam ngoài đảo Nouvelle Caledonie... và đưa họ sang cư trú ở Australia...” Thậm chí họ còn kể ra bao nhiêu chi tiết tai hại trong vụ giải thoát này.
Đó sẽ là quả bom nổ chậm! Đến một ngày nào đó nó sẽ nổ tung thành cả một tập hồ sơ dầy của cơ quan an ninh. Tất nhiên những lời bép xép đó sẽ lọt đến Paris, đi qua tất cả các cơ quan cảnh sát, an ninh để tới tòa án. René, gia đình nàng, thậm chí công ty Dytteville sẽ bị mang tiếng. Còn bản thân Stephanie sẽ bị truy tố và thế là hết.
Trước mắt điều Stephanie quan tâm là miệng lưỡi đám thổ dân Canaque. Bỏi trong vụ giải thoát này, nàng sẽ phải sử dụng một số chiến binh Canaque. Họ đều là những người thích huênh hoang. Họ sẽ khoe là đã chiến đấu dũng cảm như thế nào. Họ sẽ hết lời chê bai đám cai ngục hèn nhát, vân vân và vân vân...
Tin đó tất nhiên sẽ lan truyền và khi Stephanie cùng Yann đặt chân lên bến cảng Nouméa, lập tức họ sẽ bị cảnh sát Nouvelle Caledonie bắt giữ.
Khi Stephanie đưa ra những lo ngại trên với Yann, chàng nói:
- Chỉ có một giải pháp duy nhất là em hãy thương lượng với Atai.
Stephanie giẫy nẩy:
- Không được. Em không muốn quay lại cái thung lũng khủng khiếp ấy.
- Thì ai bắt em quay lại? Anh có thể mời ông ta đến gặp em tại đây. Em thương lượng với ông ta tại nhà anh hoặc tại địa điểm nào đó tùy em. Ông ta sẽ cho em mượn lực lượng chiến đấu của ông ta. Atai là người đứng đắn, trọng danh dự. Tất nhiên em phải trả công cho ông ta nhưng cũng với giá hợp lý thôi.
Stephanie phẩy tay:
- Chuyện ấy thì không đáng ngại. Điều em ngại là giáp mặt với ông ta.
- Tại sao?
- Cha anh hiện đang phải thế chân em tại đó. Atai lại giữ Aimé làm con tin sau khi em bỏ trốn. Anh không thấy việc em gặp ông ta là phức tạp hay sao?
- Bất cứ người nào khi bị bắt đều có quyền chạy trốn. Atai không giận em đâu. Ông ta coi chuyện đó là bình thường. Về cha anh thì anh xin cam đoan rằng bất cứ lúc nào cụ muốn cụ cũng có thể về nhà được. Cụ có cách... trao đổi riêng. Riêng Aimé thì em nên đàng hoàng đặt vấn đề ra với Atai hôm ông ta tới đây. Mà anh còn nghĩ rằng Aimé thích ở lại đó, thậm chí không muốn về đây ấy nữa chứ.
Stephanie lườm người tình. Yann phần nào cũng có lý. Hiện giờ Aimé sống ở trong đó như ông vua, có cả một hậu cung và những phụ nữ Canaque trẻ đẹp sẵn sàng chiều anh ta. Stephanie hình dung Aimé nằm và cả một bầy phụ nữ Canaque khỏa thân xúm xít xung quanh.
Nhưng nàng đã trở lại công việc:
- Làm thế nào gặp được Atai?
- Dễ thôi. Nhưng em bằng lòng gặp ông ta chứ?
- Em sẵn sàng làm mọi thứ để giải thoát cho những người bạn bất hạnh kia. Việc viên chỉ huy quân sự đảo cấp cho em giấy phép thật ra chỉ là một thứ hình thức. Bởi đồng thời ông ta lại đưa cho em bản qui chế trại giam, tức là muốn bảo em đừng làm gì hết! Thôi được, anh bố trí cho em gặp Atai. Còn vấn đề tàu? Em thấy không thể dùng tàu nhỏ được.
- Tại sao?
- Vì gió biển không phải đơn giản. Ngay chuyện dùng xuồng độc mộc đưa họ từ cửa biển Nera ra khơi để lên tàu đã rất nguy hiểm rồi. Ra đó mà chỉ có tàu chạy buồm thì rất không bảo đảm. Em cần một tàu hẳn hoi, loại có chân vịt và chạy bằng hơi nước.
- Đúng! - Yann nói.
- Em cần một con tàu chạy máy hơi nước với một thuyền trưởng giỏi và... có thể mua được.
- Tất nhiên rồi.
Giọng nói bình thản của Yann làm Stephanie ngạc nhiên nhìn anh. Nàng cảm thấy Yann đã có giải pháp.
Ôi, cặp mắt anh mới đẹp làm sao. Nhưng dự định của Yann thế nào? Và nàng chợt hiểu:
- Anh định... anh dám chở hai mươi sáu tù nhân đó bằng tầu Maraamu của anh sao?
- Đúng thế, em yêu của anh. Tàu Maraamu rất khỏe, đã ba lần nó chạy đường Nouméa - Sydney - Nouméa. Gần đây nhất nó chở hàng đầy ắp đến mấp mé thành tàu.
Stephanie vẫn còn lo lắng:
- Nhưng nếu ta dùng tầu Maraamu, mọi người sẽ biết.
- Em thừa sức nghĩ ra cách đánh lạc hướng chú ý của họ.
Vừa nói, Yann vừa ôm nàng và đặt môi anh lên môi nàng. Lòng đã nhẹ nhõm, Stephanie hé miệng đón nụ hôn và họ đắm đuối trong cuộc tình ái.
Bốn ngày sau Stephanie thấy hai thổ dân Canaque áo quần vá chằng vá đụp bước vào văn phòng chi nhánh công ty Dytteville tại Nouméa. Nàng lập tức nhận ra một người là Atai còn người kia là Takata, thầy mo của dân Canaque. Sáng nay Yann đã báo trước cho nàng:
- Mặc dù đang bị cảnh sát truy nã Atai vẫn thân chinh đến gặp em để bày tỏ lòng ngưỡng mộ em. Em chú ý đừng gọi tên ông ta trong lúc trò chuyện. Bởi theo tín ngưỡng ở đây, tên ông ta được thốt lên trên đất của kẻ thù là một điều xấu.
Atai đến đây dưới hình dạng một người hành khất Canaque. Cửa vừa khép, ông ta đã trở lại bản thân ông qua cặp mắt long lanh và dáng điệu oai vệ, kiêu hãnh.
- Bà muốn gặp ta, thưa phu nhân Stephanie?
- Vâng, để cảm ơn ông về việc dịp trước ông tiếp tôi nồng hậu.
Yann đã dặn Stephanie, theo phong tục của thổ dân Canaque, khi gặp nhau không nên nhắc đến những chuyện không vui, những điều đối xử với nhau không đẹp trước đây.
Stephanie hỏi thăm Atai về sức khỏe của ông ta, của các bà vợ, các con ông ta. Cuộc trò chuyện diễn ra lịch sự, niềm nở, thân tình và tôn trọng lẫn nhau. Đợi không khí đã thoải mái, Stephanie mới hỏi thăm về Aimé:
- Tên đầy tớ của tôi ra sao, thưa ông?
- Ông ấy đã chiếm được tình cảm của tất cả chúng tôi.
Câu ấy theo lối nói Canaque có nghĩa “chúng tôi sẽ giữ ông ta lại”. Stephanie thầm nghĩ, bây giờ chưa phải lúc nói đến chuyện chuộc Aimé. Nàng chuyển giọng vui vẻ đi ngay vào vấn đề chính:
- Thánh thần báo cho tôi biết, chỉ ông có thể giúp tôi được, cho nên tôi đã đến cầu ông.
- Bà cần tôi giúp gì, thưa phu nhân Stephanie?
Atai thừa biết Stephanie cần nhờ ông ta việc gì, bởi cậu bé Maurice đã đến gặp ông ta trình bày tình hình và mời ông đến gặp Stephanie. Nhưng theo phong tục và nghi thức bản xứ ông ta vẫn phải hỏi.
Theo đúng lời dặn của Yann, Stephanie trình bày vấn đề bằng những từ ngữ mềm mại, đồng thời đề cao Atai. Nàng kể về ý định giải thoát hai mươi sáu tù nhân trong trại giam Nera của nàng. Đấy là một công việc vô cùng lớn lao mà chỉ Atai mới đủ sức làm nổi. Nàng còn nói đó là việc nhân đạo, mà Atai là người có lòng nhân đạo bao la chắc không nỡ từ chối.
Nghe Stephanie nói xong, Atai trịnh trọng gật đầu. Ông ta quay sang thầy mo trao đổi gì đó bằng tiếng thổ dân. Stephanie không hiểu họ nói chuyện gì, chỉ thấy Atai gật gật.
- Thầy mo vừa tính xem ngày nào tốt. Năm ngày nữa là ngày tốt, mặt trăng ở vào vị trí lành - Atai nói.
Ông ta nhìn lên tờ lịch treo trên tường, lẩm nhẩm tính rồi nói:
- Thứ bảy này là ngày lành, thưa bà Stephanie.
Cuộc thương lượng bắt đầu chuyển sang việc Stephanie phải làm gì để đáp lại sự giúp đỡ của Atai. Cụ thể nàng phải biếu ông ta thứ gì. Điều này càng cần thiết, bởi chính miệng Atai đã nói, làm việc này ông ta có nguy cơ bị qui đủ mọi tội.
- Ông có thể nhận...
Stephanie đề xuất tặng Atai một số cổ phần, có nghĩa ông ta sẽ là một trong những chủ của công ty và trở thành ngang hàng như người da trắng. Nhưng nói xong, nàng thấy Atai không nhúc nhích.
Stephanie nhớ nhận định của Yann: “Atai sẽ không nhận đâu. Ông ta rất có thể yêu cầu em biếu ông ta một tá đồng hồ treo tường có con chim họa mi hót mỗi khi báo giờ, hoặc một cỗ xe mà thật ra ông ta chẳng bao giờ dùng đến. Nhưng dù Atai đề ra thứ gì, em cũng nên nhận lời”.
Nghe Stephanie nói xong, Atai chậm rãi nói bằng kiểu của người Canaque:
- Thưa bà Nữ chủ soái! Mỏ ở đây là của bà, bởi ngài đại chủ nhân Yves Kendelec đã mua nó. Đấy là ruột gan của đất. Bà biếu tôi tôi không nhận đâu. Bởi tôi coi những mỏ đó như đã chết.
Đấy là cách nói của thổ dân. Họ coi việc lấy quặng ra khỏi mặt đất giống như lấy ruột gan ra khỏi cơ thể con người. Công ty đã mua những mỏ đó của xứ sở ông và bây giờ ông không muốn nhận lại thứ xứ sở ông đã bán.
Stephanie giật mình hiểu rằng Atai coi đề nghị của nàng là sự xúc phạm đến danh dự của ông. Nàng rất ân hận là mình đã vô ý. Nàng tìm cách gỡ lại:
- Tôi chỉ nghĩ đơn giản, bằng cách đó ông gần chúng tôi hơn. Nhưng bây giờ tôi đã hiểu là tôi không nên để nghị như thế. Vậy tốt nhất là xin ông cho biết ông cần gì, tôi sẽ biếu ông.
Atai vẫn giọng nói chậm rãi, hỏi:
- Số tù cần giải thoát là hai mươi sáu người?
“Ông ta làm như ông ta không biết!” - Stephanie thầm nghĩ. Nàng đã bắt đầu khó chịu với kiểu nói chuyện dẳng dai mất thời gian này. Nhưng nàng cố giữ kiên nhẫn. Nàng trịnh trọng nói:
- Vâng, hai mươi sáu!
- Vậy tôi xin một khẩu súng cho mỗi đầu tù nhân.
Stephanie hốt hoảng. Nàng phải cố gắng lắm mới giữ được nét mặt bình thản. Làm sao nàng có thể đưa vũ khí cho họ được? Thổ dân Canaque bị chính quyền Pháp coi là giặc. Vậy mà bây giờ nàng lại cung cấp vũ khí cho “giặc”? Tội ấy nếu lộ ra còn nặng hơn nhiều so với tội giải thoát tù Công xã.
Chưa biết nên trả lời ra sao nên Stephanie quyết định hãy tạm hoãn binh để nghĩ cách thoái thác. Nàng nói:
- Ông thừa biết chúng tôi không thể kiếm được súng tại Nouméa này.
- Chúng tôi biết - Atai chậm rãi nói và nở một nụ cười như thể giễu cợt - Bà có nói bà sẽ chở các bạn của bà sang Australia?
Stephanie vẫn chưa hiểu Atai định dẫn mình đến đâu.
- Vâng, đúng thế, chúng tôi sẽ đưa các tù nhân kia sang Australia...
Nàng ngừng lại chờ Atai nói rõ thêm ý định của ông ta. Tác phong chậm rãi của Atai làm nàng rất bực. Nhưng Atai đã nói, vẫn cái giọng kéo dài, bình thản:
- Bà hãy mua súng ở đó, thưa bà Stephanie!
“Vậy là ông ta biến mình trở thành kẻ mua vũ khí cho quân khởi nghĩa chống lại nước Pháp”, Stephanie hoảng hốt nghĩ. Nhưng nàng nhớ câu của Yann dặn; “Dù Atai đề ra thứ gì em cũng nên nhận!” Nàng bèn quay sang nhìn Yann cầu cứu.
Trong cuộc thương lượng này, Atai đối thoại với nàng, chứ không đối thoại với Yann. Trước mắt ông ta, Yann chỉ là viên trung úy của quân đội Pháp, không đáng để ông ta tiếp chuyện ngang hàng.
Yann lẩm bẩm như nói một mình:
- Wheller, Smith và công ty... - đến lúc này anh mới nhìn Atai nói thêm - Tôi quên mất địa chỉ. Nhưng hãng đó là hãng chế tạo vũ khí tốt nhất ở Sydney.
Stephanie hoang mang. Thế nghĩa là sao? Yann nhận lời! Nhưng nàng tự nhủ Yann là người khôn ngoan, am hiểu, tất nhiên anh biết nên xử sự thế nào. Trước mắt hãy làm theo ý Yann đi đã, sau đấy sẽ hỏi xem tại sao anh quyết định nhận lời Atai như vậy.
Đoán được tâm trạng Stephanie, Yann đến gần, đặt bàn tay lên vai nàng, lướt ra sau gáy nàng như ra lệnh. Stephanie thầm nghĩ: “Vậy là Yann có cách! Cần phải tin vào... anh!” Nàng trịnh trọng nói với Atai theo kiểu nói của thổ dân Canaque.
- Ý nguyện của ông cũng là ý nguyện của tôi!
Vậy là mình đã trở thành kẻ cung cấp vũ khí cho kẻ địch! Stephanie vẫn chưa trút được nỗi băn khoăn đang vò xé tâm can nàng.
Sau đó nàng còn phải ngồi thêm một tiếng đồng hồ nữa tiếp Atai. Một tiếng đồng hồ cực hình. Nàng đã phải giả vờ vui vẻ trò chuyện về săn bắn, đánh cá, về cây cỏ hoa lá trên đảo. Trong khi bản thân nàng ruột gan rối bời thì Atai vẫn cứ ung dung, chậm rãi nói toàn những câu “phải phép”.
Cuối cùng Atai đứng dậy nói:
- Vậy là đêm thứ bảy chúng tôi sẽ đợi bà, thưa phu nhân Stephanie...
Ông ta vừa bước ra khỏi cửa, Stephanie đã không chịu đựng nổi, nàng ngã vào lòng Yann:
- Yann!
Yann ôm chặt người tình, mỉm cười âu yếm nhìn nàng. Ghé môi sát môi nàng, anh thì thầm:
- Hôm nay em đã thành công lớn. Trong lúc nói chuyện em đã không nhắc đến tên “Atai!”. Em đã không làm một điều gì xúc phạm đến họ! Mọi việc thế là trót lọt.
- Nhưng ta phải đưa cho họ hai mươi sáu khẩu súng! Anh không nghĩ đến chuyện đó sao?
Yann ngửa mặt Stephanie, nhìn thẳng vào mắt nàng cười khúc khích. Nàng không hiểu. Tình huống nguy hiểm đến như vậy mà Yann còn cười được!
- Yann! - Nàng thì thầm nói, giọng trách móc.
- Ôi, em yêu của anh...
Yann ôm ghì nàng trong vòng tay, thì thầm:
- Chuyện ấy không quan trọng chút nào hết. Bọn họ không biết dùng súng đâu. Đám thổ dân ngay từ nhỏ đã quen ném dao và bắn nỏ. Chúng sử dụng hai thứ đó thiện nghệ. Nhưng tì báng súng vào vai rồi nheo mắt ngắm thì họ không thể làm nổi.
Nói xong, Yann hôn nàng. Anh hút hơi thở từ miệng người tình. Stephanie như được tiếp thêm sức mạnh và niềm tin của anh. Sau một lát đắm đuôi, mở mắt ra, Stephanie thấy nét mặt Yann đầy vẻ quyết tâm.
- Ta không được để phí một phút nào, Stephanie, cần phải lo ngay lương thực và nước ngọt. Và em phải nghĩ ra một cái cớ để chúng ta vắng mặt ít ngày ở đây.
Stephanie đã nghĩ chuyện này rồi. Nàng nói:
- Hết sức đơn giản. Lý do vô cùng chính đáng. Em phải đi Sydney để “tân trang” theo cách nói ở Vedée quê em. Chiều nay có cuộc họp của Ủy ban cứu trợ những người bất hạnh. Em sẽ báo cho họ biết là thứ bảy này anh và em đi Sydney.
- Thứ sáu chứ, Stephanie? Chúng ta phải đi trước một ngày để chuẩn bị mọi thứ cho chu đáo.
- Tùy anh. Anh muốn thế nào em cũng xin vâng.
- Còn các bà kia, em biết họ sẽ phản ứng thế nào không? - anh mỉm cười nhìn người tình - Họ sẽ tận dụng em bằng cách nhờ em mua đủ thứ ở Sydney.
Mà đúng vậy. Chiều hôm đó Stephanie vừa báo tin nàng sắp tin Sydney, tất cả các vị phu nhân thành viên của Ủy ban cứu trợ đã nhao nhao lên, mỗi người nhờ nàng nhận tiền mua giùm một thứ. Phu nhân quan Toàn quyền - “bà lớn Berthe” - bảo rất cần một bộ đồ trà loại sang bằng men sứ. Vợ viên chỉ huy quân sự đảo thì bảo ở Nouméa không sao tìm ra được mười lăm mét lụa Surah. Bà thì muốn tặng con gái sắp lấy chồng một tấm áo dài bằng nhung, bà thì kêu là đầy tớ vừa làm vỡ mất của bà ta một bộ bát đĩa bằng men Trung Hoa rất quí...
- Họ làm em đến chết phen này mất thôi - tối hôm đó về nhà, Stephanie nhăn nhó đưa Yann xem cả một bản kê dài những thứ các bà nhờ nàng mua hộ bên kia Australia.
- Càng hay - Yann bật cười - Họ nhờ mua toàn vải vóc, bát đĩa như thế là rất tốt. Càng không ai nghi ngờ gì chúng mình.
Đảo Nouvelle Caledonie chỉ còn là một nét màu thẫm nằm ngang khi tàu Maraamu ra ngoài khơi. Lúc chập tối, Yann đã ra lệnh gỡ cánh buồm trắng, thay bằng cánh buồm đỏ đã phai màu.
Anh nói với Stephanie:
- Ta cần tránh mọi thứ có thể gây nghi ngờ. Tối mai, khi tàu của chúng ta dong buồm giữa biển, dân đánh cá Canaque sẽ kể với mọi người là họ nhìn thấy một con tàu rất giống tàu Maraamu nhưng buồm hoàn toàn khác. Thủy thủ anh chỉ có Maurice và Napoleon, hai đứa tuyệt đối tin cẩn. Atai và đám chiến binh Canaque của ông ta thì ta không lo rồi. Gió lại đang rất thích hợp.
Yann nói và gió biển thổi tung áo sơ mi làm phanh bộ ngực vạm vỡ và rám nắng của chàng. Nhìn người tình lúc này, Stephanie thấy anh giống như thiên thần, cường tráng và dũng mãnh. Nàng bước đến ôm ghì Yann. Đáp lại anh cũng ôm chặt nàng trong vòng tay...
Hôm sau tàu Maraamu tắt máy, dập dờn ngoài khơi xa đợi đến chiều tối mới chạy về phía cửa sông Nera. Một con tàu nhỏ chạy đến và bám theo sau tàu Maraamu giống như con chó trung thành bám theo chân chủ:
Yann nói:
- Tàu Lifou của Atai.
Thấy nó quá nhỏ, Stephanie lo lắng:
- Sợ không chứa đủ ngần ấy người...
- Đủ! Tất nhiên là chở nặng thì lúc qua lạch sẽ hơi khó khăn, nhưng em hãy tin vào tàu Lifou và các thủy thủ Canaque trên đó.
Đêm khuya, trăng sáng vằng vặc. Stephanie, Yann và Maurice bước từ trên thuyền độc mộc xuống bãi cát.
“Tàu nhỏ nhưng khỏe thật”, Stephanie thầm nghĩ lúc tàu Lifou chạy trong lạch biển vào đến vũng nước lặng ven bờ. Bây giờ nàng quay lại nhìn nó và yên tâm hoàn toàn.
- Nhanh! - Yann cầm tay nàng kéo đi.
Maurice chạy theo. Ba người len lách giữa những cây đước. Các chiến binh của Atai nấp trong các bụi cây giơ tay để báo cho Stephanie biết họ đã có mặt rồi lại biến vào trong các đám lá, trở về vị trí phục kích.
Bỗng Stephanie lo lắng nhìn ra bờ nước:
- Các xuồng khác đâu? - nàng hỏi khẽ Yann.
- Họ giấu trong các bụi đước, khi cần mới kéo ra - Yann bình thản đáp và kéo người tình chạy tiếp về phía trại giam.
Ba người chạy vào khu rừng chuối rậm rạp rồi leo qua một dãy đồi trọc thấp, cố giấu mình sau các bụi cây. Cuối cùng họ nhìn thấy ngôi nhà dùng làm văn phòng trại giam. Cửa ngoài đóng nhưng bên trong đèn thắp sáng. Stephanie đứng quan sát. Nàng nhận ra ngôi nhà ngủ của tù nhân và ngôi nhà bếp. cả ba ngôi nhà đều bằng gỗ, mái thấp, chỉ khác nhau về kích thước.
Nàng thầm thì rất nhỏ chỉ đủ để mình nàng nghe thấy: “Tôi đã trở lại với các bạn đây!”
Nàng ghé vào tai Yann, nói:
- Sung sướng quá, Yann! Anh hôn em đi! - Và nàng nép vào ngực chàng, ngửa mặt, hé sẵn cặp môi chờ đón.
Yann điên cuồng ôm chặt Stephanie áp miệng vào miệng nàng. Lúc buông ra, anh nói:
- Anh và Maurice ở đây... còn em...
- Em sẽ chực sẵn ở cửa nhà ngủ kia. Hễ thấy tiếng súng nổ báo hiệu mở màn là em phá cửa - Stephanie nói, nắm chặt cây rìu nàng vừa rút ở thắt lưng ra.
Stephanie chạy xuống chân đồi. Đến trước cửa ngôi nhà ngủ của tù nhân, nơi nàng đã từng sống ở đây và thuộc mọi chi tiết nhỏ, Stephanie đứng lại dưới bóng một bụi cây và chuẩn bị.
Dưới chân Stephanie, con suối lớn Nera chảy róc rách. Làn nước ánh lên dưới vầng trăng lưỡi liềm. Stephanie chăm chú theo dõi Yann. Mũi súng của anh tạo một điểm sáng nhỏ phản chiếu ánh trăng. Yann là người duy nhất cầm súng đêm nay. Anh rón rén đi về phía cửa ngôi nhà văn phòng, đồng thời cũng là tháp canh của trại giam. Anh chỉ còn cách ngôi nhà khoảng năm chục mét thì Stephanie nghe thấy một tiếng hú nghe như tiếng chó sói hú ban đêm.
Ám hiệu của Atai! Tiếng hú vọng lên ba lần và Stephanie nhìn thấy những bóng đen lồm cồm nhô ra sau những bụi cây, hốc đá. Đó là những chiến binh của Atai. Tay họ cầm giáo, vai đeo nỏ. Stephanie nhìn thấy cả những mũi tên tua tủa đựng trong bao họ đeo sau lưng.
Yann vẫn nắm chắc tay súng, khom người rón rén đi tiếp. Lúc này bước chân anh nhanh hơn. Anh đã đến nơi và hích bằng một bên vai lực lưỡng làm bung cánh cửa bằng gỗ. Ánh sáng trong nhà hắt ra. Stephanie hồi hộp chờ tiếng súng báo hiệu. Một tên cai ngục bước ra, giơ hai tay đầu hàng. Nàng không nghe rõ Yann ra lệnh gì, nhưng thấy tên cai ngục bỏ tay xuống, quặt ra sau lưng. Maurice từ đâu đã chạy đến, nhét giẻ vào miệng hắn, trói quặt hai tay hắn. Làm xong, thằng bé lại biến mất vào đêm tối.
Yann chĩa súng vào tên cai ngục. Chưa thấy tiếng súng nổ, Stephanie chưa dám làm gì.
Yann hất tay ra hiệu. Đám chiến binh Canaque lặng lẽ lao vào trong nhà. Đám cai tù chắc đang ngủ bị đánh thức bất ngờ, hoảng hốt không dám chống cự. Stephanie thấy chúng lần lượt ra ngoài, hai tay giơ cao.
Một bóng người đột nhiên xô vào nàng, định giật cây rìu. Nàng hoảng hốt chưa kịp kêu lên thì nhận ra Maurice.
- Maurice! Cậu làm gì thế?
- Cháu khỏe hơn.
Stephanie chợt hiểu. Thì ra thằng bé muốn thay nàng vào phá nhà giam.
- Không! Buông ra! Để tôi! - Nàng ra lệnh. Nhưng sao chưa thấy Yann nổ súng để bắt đầu?
- Không cần nữa rồi! - Maurice nói - Bà để cháu phá cho!
Nhân lúc thằng bé buông nàng ra, Stephanie lao xuống cửa ngôi nhà ngủ của tù nhân. Nàng giơ cao cây rìu và chỉ một nhát, cánh cửa đã bung ra. Khóa bên ngoài vẫn lủng lẳng ở một bên cánh cửa. Nàng bổ thêm nhát rìu nữa, và hét:
- Tôi đây! Các bạn nhanh lên! Tôi có tàu để chở các bạn ở ngoài bờ biển.
Cửa mở toang. Stephanie chạy vào. Nhưng đang ở ngoài có ánh trăng, vào đây tối om nàng như bị bưng mắt không nhìn thấy gì hết. Khắp nhà im ắng. “Sao thế nhỉ?” Stephanie lo lắng tự hỏi thầm. Hay họ đã chuyển sang trại giam khác? Nhưng đột nhiên một tiếng reo mừng rỡ:
- Stephanie!
Nàng nhận ra tiếng của Annette. Tiếng reo vừa hoảng hốt và vui sướng. Lúc này mắt đã quen với bóng tối, Stephanie nhận ra một đám người lố nhố đang ùa ra. Annette đã bóp vào vai Stephanie hân hoan. Giữa lúc đó nàng nghe thấy tiếng Greboura hét toáng lên:
- Stephanie!
Anh lao về phía nàng trong khi cả đám tù nhân ồn ào reo hò.
- Nhanh lên. Chạy ra ngoài nhanh lên, Annette!
- Chị để tôi lo cho. Tôi sẽ giục tất cả mọi người ra thật nhanh.
Tiếng gọi nhau í ới và lát sau người tù đầu tiên đã đi ra bên cạnh nàng, rồi người thứ hai, thứ ba... cứ thế tiếp tục. Họ mặc áo quần qua quít, tay mỗi người ôm một bọc, chắc những thứ quí giá nhất, những kỷ vật của người thân họ đem theo đến nơi lưu đày.
Stephanie hét to:
- Chạy xuôi theo dòng suối ra biển. Bám chắc vào nhau, đừng lạc đấy!
Yann đang hướng dẫn họ đi. Đột nhiên một giọng phụ nữ thét hoảng hốt:
- Không! Không! Tôi không đi theo đám Canaque đâu!
Người nữ tù nhân trong cơn hoảng hốt, bứt ra khỏi đám người. Chị ta chạy ngược trở lại chui vào ngôi nhà và đâm bổ vào người Stephanie, hất nàng ngã đập đầu vào một chân giường. Chị ta cũng mất đà ngã đè lên, trên Stephanie cố nén đau, thì thầm:
- Chị đứng dậy đi! Chị đang đè vào người tôi đây này...
Người nào đó đã kéo chị ta lên rồi vừa tát vừa mắng:
- Cô đáng bị thế này!... Này!... Này...
Stephanie nhận ra tiếng Greboura và mỗi chữ “này” anh lại tát một cái vào mặt người phụ nữ kia.
Annette nhấc Stephanie dậy. Đầu choáng váng, Stephanie cố gắng lắm mới đứng lên được. Tù nhân cuối cùng đã ra khỏi nhà ngủ, Greboura vẫn tiếp tục tát người phụ nữ kia. Stephanie giữ tay anh lại và nhận ra người phụ nữ kia chính là Mimi.
- Cô sợ cái gì, Mimi? Cô không nhận ra tôi sao?
- Tôi không đi theo bọn Canaque... Không! tôi không đi theo chúng!...
- Họ là người của tôi. Mimi! - Stephanie cố nén đau, nói - Cô chạy nhanh ra với mọi người. Chúng tôi cứu các bạn. Cô sẽ được về Pháp... Cô nghe thấy chưa, Mimi? Cô sẽ được về Pháp!...
Stephanie đẩy Mimi ra cửa. “Sang đến Australia cô ta sẽ hiểu”. Nhưng Mimi vẫn cưỡng lại. Greboura túm cổ tay cô ta, hất cô ta ngã vật xuống đất. Annette định kéo Stephanie ra ngoài, nhưng nàng nói:
- Để tôi ra sau cùng!
Nàng đẩy Annette ra trước. Được là người ra cuối cùng, Stephanie trào lên một niềm sung sướng khó tả.
- Vậy là mình đã giải thoát được tất cả tù nhân trong trại, những bè bạn của mình - nàng lẩm bẩm.
Stephanie chạy cuối cùng trong đám người đang chạy theo hướng ra biển. Đằng trước, nàng nhìn thấy Yann đi đầu, hai bên là những chiến binh Canaque vây lấy anh. Stephanie đã quên cái ngã lúc nẫy, quên cả đau đớn, nàng không còn thấy gì nữa.
Kia rồi, biển xanh rờn dưới ánh trăng vằng vặc và tàu Lifou với cánh buồm căng lên trong gió. Và những xuồng độc mộc xếp thành hàng, mũi quay ra biển, đuôi thuyền dựa trên cát. Đột nhiên một mũi tên bay tới, rồi hàng chục mũi tên khác bay vun vút! Nàng giật mình, đứng sững lại cách đó chừng ba chục mét.
“Bọn săn tù! Bọn Canaque chuyên săn tù trốn trại giải về trại giam để lĩnh thưởng. Nhưng chúng chỉ bắn dọa bởi theo thông báo của chính phủ, nếu làm tù bị thương, tiền thưởng sẽ giảm rất nhiều. Chúng chỉ cốt bắt sống hai mươi sáu tù nhân này!”
Tiếng bọn chúng gào thét làm rung chuyển đêm khuya yên tĩnh. Đám chiến binh của Atai cũng thét lên rùng rợn. Họ đã quay mặt lại chống trả. Lúc này kẻ thù của họ vẫn còn nấp trong các bụi đước, các mỏm đá bắn ra. Stephanie thấy rõ kẻ thù ở vào thế thuận lợi trong khi “quân ta” ở vào thế rất bất lợi.
Stephanie quay lại đưa mắt tìm Yann thì thấy bàn tay anh đã nắm cổ tay nàng kéo đi:
- Lên xuồng nhanh!...
Stephanie đã đứng giữa đám tù nhân. Annette cùng Greboura đang giúp họ bước lên xuồng độc mộc. Mỗi xuồng chở chừng bốn năm người. Yann đẩy nàng về phía Greboura.
- Tôi giao bà ấy cho cậu đấy. Bà ấy có bị làm sao cậu chết với tôi!
Stephanie giẫy giụa trong cánh tay Greboura cố thoát ra. Nhưng một chiến binh Canaque đã nắm chân nàng, Maurice nắm một cánh tay và một chiến binh Canaque khác nắm cánh tay bên kia. Họ nhấc bỗng nàng lên, đặt vào xuồng độc mộc. Stephanie thét lên:
- Yann! - Miệng thét nhưng nàng không dám cử động sợ làm chiếc xuồng độc mộc nhỏ bé chòng chành - Yann!
Xuồng rời xa bờ dần. Stephanie bất lực nhìn những tên Canaque “kẻ thù” đã chui từ các chỗ nấp ra, đang vừa đuổi vừa bắn nỏ theo. Hai tù nhân trúng tên ngã xuống. Stephanie đưa mắt tìm Yann. Anh đi cuối cùng.
Anh vừa nổ một phát súng. Nhưng liền sau đấy Stephanie nhìn thấy nòng súng, của Yann võng lên, tụt xuống, rồi biến mất.
“Yann bị trúng tên!” Stephanie hoang mang cực độ: Anh bị sao rồi?... Bị thương... hay chết.... Hay bị chúng bắt?
- Yann! - Stephanie gào lên. Không biết anh có nghe thấy không, Yann! Yann!
Những mũi tên của kẻ thù vẫn rít lên trong không trung. Bọn chúng đa số trúng đạn đã nằm quay lơ. Đám chiến binh của Atai dùng tên tẩm thuốc độc! Ở chỗ lúc nãy Stephanie thấy ló lên mũi súng của Yann, bây giờ nàng thấy mấy người đang khiêng một người.
“Yann rồi! Chính anh rồi!” Stephanie chồm lên làm chiếc xuồng độc mộc chòng chành chực đắm. Mấy người ngồi bên vội giữ nàng lại. Stephanie mê đi. “Ôi! Nếu anh làm sao, mình sẽ không sống nổi”. Nàng không để ý thấy chiếc xuồng độc mộc đã áp sát thành tàu Lifou. Hai cánh tay vạm vỡ nhấc bổng Stephanie đưa nàng lên khoang tàu.
- Yann làm sao rồi? - Stephanie bám vào mạn tàu hét lên.
Maurice chèo chiếc xuồng độc mộc khác áp sát tàu Lifou.
- Bố chỉ bị trúng vào chân thôi - Nói xong nó quay xuống trở lại bờ.
“Maurice quay vào bờ với bố nó, có nghĩa Yann bị thương nặng!”
Stephanie sợ hãi nhìn theo đứa trẻ. Nàng thấy Maurice cùng hai tên Canaque khiêng Yann lên chiếc xuồng độc mộc và bây giờ xuồng đã áp vào mạn con tàu Lifou.
Maurice nói:
- Nhẹ tay thôi! Anh giữ đầu gối. Cẩn thận... Thật nhẹ thôi.
Họ đã đặt Yann vào khoang tàu Lifou. Stephanie cúi xuống, lướt cặp môi trên môi anh, đau đớn thì thầm:
- Anh yêu... Anh đau lắm phải không? Nói đi, anh yêu quí của em! Nói đi, anh thấy trong người thế nào?
- Vậy là thành công rồi, Stephanie... - Yann nói rất khẽ, như thể anh không đau đớn gì.
Nói xong, Yann quàng tay vào cổ Stephanie, kéo nàng lại sát anh. Đột nhiên Yann hét lên:
- Em bị thương! - Giọng anh hoảng hốt.
- Không! - Stephanie đáp. Nàng không hiểu gì hết.
- Thế gì đây?
Nàng thấy bàn tay Yann đẫm máu.
- À, em bị đập đầu vào chân giường. Cô Mimi... Nhưng không sao đâu. Em không thấy đau. Còn anh...
Yann nở một nụ cười gượng gạo:
- Một vết xước da nhỏ ấy mà.
Lúc này Maurice đã thận trọng dùng dao găm rạch quần Yann và Stephanie sờ vào háng Yann đang rỉ máu. Một mũi tên cắm vào đó. Biết nàng định rút mũi tên ra để rửa bằng nước biển, Yann vội nói:
- Khoan! Để lên tàu Maraamu. Trên đó có đầy đủ dụng cụ, thuốc men cấp cứu... Tàu sắp vào lạch. Đấy là quãng nguy hiểm... Em lo cho các bạn tù đi kìa.
Stephanie quay lại. cả đám tù nhân đang vây chặt nàng. Ba chiến binh Canaque đang giữ chặt họ để tàu Lifou khỏi chòng chành trên sóng biển cuồn cuộn trong lạch.
- Ngồi yên! Không được ai nhúc nhích!
Ba chiến binh Canaque nói với giọng đe nẹt, mắt trợn lên nhìn đám tù nhân đang ngồi chụm vào nhau giữa khoang tàu.
Stephanie nói thêm với Annette và Greboura:
- Hai người giữ anh em thật cẩn thận vào. Ra khỏi lạch là sóng lại bình thường thôi.
Tuy nhiên bản thân Stephanie cũng lo lắng. Càng vào giữa lạch sóng càng hung dữ. Tàu Lifou nhỏ lại chở nặng, chìm xuống đến mức nước mấp mé mạn tàu. Nhiều con sóng chồm lên, tràn nước vào tàu, khiến chỉ sau một lát, ai nấy đều ướt đẫm. Nước biển chảy vào đã ngập lưng chừng khoang. Stephanie ôm chặt Yann. Nếu chết thì nàng chết với anh và hai người sẽ ôm nhau cùng xuống đáy biển.
Nước biển tràn vào pha loãng máu trên vết thương của Yann thành thứ nước màu hồng bên háng anh. Stephanie xót xa nhìn người tình mắt nhắm, hàm răng cắn chặt. Nàng biết lúc này Yann đau lắm đây. Bỗng nhiên một người tù đàn ông đứng phắt dậy hét lên một tiếng rùng rợn. Anh ta hoảng quá đâm mất trí. Annette vội giữ chặt cánh tay anh ta, níu lại:
- Ngồi yên!
Người đàn ông mất trí cố đẩy Annette nhưng cô gái vẫn giữ chặt anh ta. Cuối cùng anh ta ôm ngang người Annette như định quăng cô xuống biển. Đúng lúc ấy một chiến binh Canaque chen vào giữ họ và đấm một quả rất mạnh xuống giữa đỉnh đầu anh ta. Anh ta loạng choạng ngã vào thành tàu. Vừa lúc đó, sóng đẩy nghiêng con tàu Lifou và một con sóng tiếp theo hất luôn anh ta xuống biển.
Annette chỉ chỗ trống của người tù mất trí ban nãy, hét:
- Các bạn thấy chưa? Không được nhúc nhích! Quãng lạch này rất nguy hiểm. Nếu mọi người ngồi thật yên, chúng ta sẽ vượt qua được. Mà nhất định phải vượt qua. Stephanie đã nói với chúng ta như thế. Chị ấy đã giữ đúng lời hứa, đã trở lại và cứu chúng ta!
Những chiến binh Canaque, vốn thành thạo việc điều khiển tàu thuyền qua những lạch biển hung hãn như thế này, đã dạng chân, nắm chặt mái chèo chống đỡ với luồng nước chảy xiết và những con sóng tung lên, xoáy tròn.