← Quay lại trang sách

Chương 14 TIẾN ĐẾN AUSTRALIA

Maurice! - Yann thầm thì.

Anh vừa được khiêng sang tàu Maraamu. Stephanie đang luống cuống lục trong hộp đựng dụng cụ cấp cứu tìm cồn, bống, băng.

Maurice còn đang điều khiển mọi người chuyển tàu.

- Maurice đã... - Yann vẫn thều thào nói.

“Tại sao Yann nằng nặc đòi Maurice?” Stephanie quay lại nhìn người tình. Lúc này nàng mệt rã rời. Đêm vừa rồi thật khủng khiếp. Những con sóng dữ dội quá! Mấy lần Stephanie đã tưởng tàu Lifou không vượt qua được lạch biển. Lúc này tấm áo trên người nàng bị tơi tả. Nàng đã xé nó ra để lấy vải buộc tạm vết thương cho Yann.

Đúng lúc tàu Lifou áp được sát thành tàu Maraamu thì phương đông trời bắt đầu rạng. Sao trên trời nhạt màu hẳn và một làn sương mỏng bao trùm mặt biển. Stephanie thận trọng mở lớp vải buộc tạm, xem xét vết thương. Mũi tên vẫn còn cắm vào háng Yann, hơi chếch. Lúc nãy, khi người ta nhấc bổng anh lên đưa sang tàu Maraamu. Yann nghiến răng không kêu. Nhưng bây giờ phải rút mũi tên ra.

Và Yann muốn có Maurice bên cạnh.

- Anh yêu! - Stephanie thì thầm, nàng đã mang cồn và bống băng đến.

- Không. Gọi Maurice!

Đấy là mệnh lệnh, Stephanie không dám trái lệnh. Nàng chạy lên bong tìm Maurice. Thằng bé đang cùng Napoleon đỡ các tù nhân lên tàu Maraamu. Annette và Greboura vẫn còn đứng dưới tàu Lifou.

- Cậu vào đi, Maurice. Bố cậu đang gọi.

Khi thấy con, Yann nói khẽ:

- Con bảo Taratara là đừng quên thứ gì. Tàu Lifou sẽ bị họ dìm đắm. Cha đã trả tiền mua chiếc tàu ấy rồi. Đưa họ cánh buồm đỏ vì rất có thể hải quân biên phòng sẽ trục được nó lên.

Nghe tiếng Yann nói yếu ớt, nhưng Stephanie không dám cắt ngang. Đợi anh nói xong, nàng mới yêu cầu anh đừng nói nữa.

- Im! - Yann nói với nàng rồi nhìn con trai - Mấy người bị thương?

- Thưa cha, phải để lại một người trên bãi biển.

- Để lại? - Stephanie lo lắng hỏi, nhìn Maurice.

- Hắn ta bị mũi tên bắn trúng cổ họng, chết rồi. Đem đi làm gì?

Stephanie hỏi:

- Còn mấy người nữa?

Maurice không trả lời nàng, tiếp tục báo cáo với cha:

- Một người bị trúng vào vai. Con đã buộc tay hắn ta lại rồi. Còn vài người khác chỉ trượt da, không quan trọng gì. May mà Taratara cầm lái rất giỏi.

- Maurice... Từ bây giờ con thay cha làm thuyền trưởng - Yann mỉm cười gượng gạo nói - Con hãy rút mũi tên này ra cho cha. Lấy cồn đi.

- Để tôi! - Stephanie vội nói, cầm ngay lọ cồn, trước khi Maurice đụng đến.

- Em đi chỗ khác! - Yann nói giọng kiên quyết.

- Không, em ở lại. Để em làm. Maurice sẽ giúp em. Nó giữ anh...

- Không cần ai phải giữ! - giọng Yann hơi bực.

- Yann! Anh nên nhớ là em đã từng ở chiến trường, từng cứu chữa thương binh...

Yann có vẻ rất bực, nhưng anh cố kiềm chế.

Anh bảo Maurice:

- Vậy con giữ chân cha.

Mắt không nhìn Stephanie, anh nói:

- Cởi thắt lưng ra cho anh.

Đây là chiếc thắt lưng sĩ quan bằng da to bản có đeo bao dao găm và đủ các thứ vòng sắt. Tuy chưa hiểu Yann yêu cầu cởi làm gì, Stephanie vẫn thi hành lệnh của anh.

Yann cầm thắt lưng đưa lên miệng. Anh cắn chặt đầu thắt lưng, rồi cố nhấc tấm thân vạm vỡ, nặng nề lên. Anh nhìn vết thương.

Ba giây đồng hồ khủng khiếp! Stephanie thấy tim mình như ngừng lại khi nhìn Yann cắn chặt đầu thắt lưng để khỏi thét lên. Mặt nhăn lại, mồ hôi chảy ròng ròng, nàng dùng hai bàn tay kéo rộng chỗ da thịt bên cạnh vết thương đồng thời nghiến răng rút mũi tên. Máu vọt lên. Stephanie vội vã đổ cồn vào. Yann ngửa đầu, nhắm mắt, cắn chặt đầu thắt lưng.

Maurice vẫn đang lên gân, nắm chặt bên chân bị thương của cha. Stephanie muốn thét lên nhưng không dám. Nàng biết nếu thét lên được, nàng sẽ dịu đi nỗi hoảng sợ và thương xót. Nước mắt nàng dàn dụa.

Yann đã nằm vật ra, mặt nhợt nhạt. Maurice cũng buông tay giữ chân anh. Stephanie bèn quỳ xuống áp mặt vào ngực anh, cố làm cách nào để anh quên đi một phần nỗi đau đớn.

Greboura chạy xuống:

- Ai vừa kêu thế?

- Tôi đang chữa cho Yann!

- Đám thổ dân Canaque đang chờ lệnh của ông, thưa ông Kendelec.

Yann quay sang con trai:

- Maurice, con lên đó đi.

Maurice chạy lên bong. Thấy Greboura nhìn Yann, Stephanie hỏi:

- Vậy là ta mất hai người?

Greboura rầu rĩ nói:

- Papuier bị trúng mũi tên đã chết, nằm lại trên bãi cát. Boulin bị sóng cuốn ra biển lúc qua lạch.

- Những người khác thì sao?

- Họ đang muốn gặp chị.

Yann nói:

- Em không được đi đâu!

Stephanie nhẹ nhàng nói với Greboura:

- Anh lên bảo mọi người, tôi đang bận chữa vết thương cho Yann, lát nữa tôi sẽ gặp họ.

- Nếu chị cần có tôi đỡ một tay... - Greboura nói.

Yann nói ngay:

- Không. Không cần!

Greboura đang ngập ngừng thì Maurice đang lên boong, thấy vậy bèn ngoái đầu lại cầm tay Greboura kéo lên. Họ đi rồi, Yann khẽ hỏi:

- Anh ta là ai thế?

Stephanie cảm thấy trong giọng nói của Yann có phút ghen tuông.

- Nhà báo! Anh ta rất có uy tín với tất cả tù nhân trong trại. Hiện anh ta đảm nhiệm việc phân chia thức ăn và nước ngọt cho từng người.

Ba ngày rồi con tàu Maraamu chạy yên ổn. Gió thổi thuận chiều, biển lặng. Các tù nhân được giải thoát đểu tỏ ra sung sướng. Họ hi vọng đến đất Australia sẽ được hưởng cuộc sống tự do như tất cả mọi người khác. Ngồi trên boong họ say sưa ngắm trời ngắm biển. Thức ăn trên tàu tuy đạm bạc và ít ỏi, nhưng họ vẫn thấy dễ ăn hơn nhiều so với thức ăn ở trại.

Vết thương trên đầu Stephanie cũng đã đóng vẩy. Nàng chỉ còn hơi đau những lúc quay đầu. Nhưng nàng rất lo cho Yann. vết thương của anh tiến triển bình thường, nhưng nàng thấy nét mặt anh không tươi lên được.

Đêm hôm đó Stephanie đang ngủ say thì thấy có ai kéo tay và một tiếng gọi khẽ:

- Stephanie!

Nàng choàng thức dậy. Yann đang cầm tay nàng và vừa rồi là tiếng gọi của anh.

- Anh khó chịu trong người lắm à? - nàng hôn nhẹ lên má anh, trìu mến hỏi:

- Không... Nhưng tàu...

- Tàu làm sao? - Stephanie chưa hiểu chuyện gì. Nàng đưa mắt nhìn xung quanh, bóng tối bao trùm lên mọi thứ.

- Tàu ngừng chạy...

Stephanie lắng tai nghe, đúng là không còn tiếng nước rào rào bên dưới đáy con tàu. Nàng giật mình chợt hiểu. Vậy là có chuyện rồi. Bởi sau năm ngày trên biển, nàng biết tàu Maraamu chạy nhanh hay chạy chậm là tùy thuộc vào sức gió. Lúc này tàu đứng lại giữa biển chắc do trời lặng gió.

Stephanie hoảng hốt nghĩ đến lương thực và nước ngọt trên tàu đang cạn dần. Họ chuẩn bị đủ cho một chuyến đi tám ngày. Thậm chí Yann còn đưa thêm lên và tính khả năng có thể kéo dài đến mười ngày. Nhưng do vết thương ở chân, Yann không thể trực tiếp chỉ huy tàu nên thời gian bị chậm lại.

Stephanie lo lắng hỏi:

- Nhưng sao anh đã lo? Rất có thể sáng mai lại có gió!

- Em lên xem thử biển và trời thế nào. Hỏi thêm Maurice và Napoleon nữa. Mà tốt nhất em bảo chúng xuống đây anh hỏi.

Stephanie vội vã mặc váy, áo rồi cứ chân không như vậy nàng lên boong. Đầu tiên nàng nhìn chiếc buồm lớn. Buồm không căng lên như mọi khi mà thõng xuống. Maurice thấy Stephanie, bèn đứng dậy tiến về phía nàng. Stephanie cũng chạy đến, bước qua những bạn tù đang nằm ngủ ngổn ngang trên boong.

- Gió ngừng thổi - Maurice lo lắng nói. Nó khoát tay - Không một luồng gió nhỏ nào hết.

- Cha muốn gặp cậu và Napoleon. Nói cách nào để cha cậu đừng lo quá.

- Còn nói gì được? Cha thính chuyện thời tiết lắm.

Maurice ra gọi Napoleon lúc này đang cầm lái và Napoleon bỏ tay lái đấy cùng Maurice và Stephanie xuống khoang.

Yann hỏi ngay:

- Lặng gió được bao lâu rồi?

- Hai ngày rồi, thưa cha.

- Tình trạng này có thể kéo dài tới mười lăm ngày.

Cả bốn người ngồi căng thẳng suy nghĩ.

Bỗng một tiếng người nói vọng từ trên boong xuống:

- Ta lợi dụng hải lưu đông!

Greboura đang bước xuống. Napoleon cầm đèn bão soi mặt ông.

- Sao ông biết có dòng hải lưu? - giọng Yann như chất vấn. Từ hôm giải thoát tù nhân, Yann luôn có thái độ ác cảm với Greboura, rõ ràng anh ghen vì thấy Greboura thân mật với Stephanie.

- Tôi đã bỏ công nghiên cứu cách vượt ngục và đã vài lần dò thử, thưa ông Yann Kendelec.

Stephanie sực nhớ một lần, Aimé, sau khi nghiên cứu đảo Nouvelle Caledonie đã nói với nàng là có một dòng hải lưu chảy từ phía đông ra đến bờ biển Australia.

Greboura vẫn nói tiếp, giọng lạc quan.

- Mà chưa biết chừng dọc đường chúng ta còn gặp được một con tàu nào đó...

Sáng hôm sau Stephanie lên boong. Vậy là đã sang ngày thứ năm. Năm ngày lênh đênh trên biển. Biển lặng như tờ chứng tỏ không có gió. Con tàu Maraamu chỉ rập rình rất nhẹ. Rõ ràng là nó đứng nguyên một chỗ. Chiêc buồm vẫn trĩu xuống.

Stephanie nghĩ đến bao nhiêu thứ các bà trong Ủy ban cứu trợ nhờ nàng mua ở Sydney, rồi hai mươi sáu khẩu súng hứa với Atai.

Stephanie đến gần Greboura và Annette.

- Dòng hải lưu của anh thế nào? - nàng hỏi Greboura.

- Khá mạnh, đủ để đưa những chiếc mảng và chai lọ nổi trên mặt nước. Dù sao... tôi e không đẩy nổi tàu Maraamu. Mà tình trạng này ông Yann đã nói rồi, có khả năng kéo dài đến mười lăm ngày.

- Nếu vậy, anh và chị đành động viên mọi người và từ nay phải hết sức dè xẻn thực phẩm, nhất là nước ngọt. Thiếu ăn còn chịu được chứ thiếu nước uống thì nguy lắm.

- Chị yên tâm, Stephanie - Greboura khẽ nói - Tôi và Annette sẽ giải thích cho anh em hiểu và tôi tin họ sẽ tự nguyện giảm bớt suất ăn...

Annette thì nhìn Stephanie bằng cặp mắt phấn khởi:

- Chị đừng lo gì hết, Stephanie thân mến. Được thoát khỏi địa ngục Nera ấy là chúng tôi mừng rồi. Thà chết mà được tự do còn hơn sống mà chịu hành hạ trong cái trại giam khủng khiếp ấy. Tất cả chúng tôi đều biết ơn chị vô cùng. Chị đã không quên chúng tôi mà dấn thân vào bao nguy hiểm để cứu chúng tôi. Tôi tin hoàn toàn vào chị, Stephanie.

- Cảm ơn Annette - Stephanie khẽ nói.

- Tôi muốn hỏi chị một câu, Stephanie...

- Hỏi gì?

- Ông ấy ra sao rồi?

Tất nhiên chị ta nói “ông ấy” là chỉ Yann.

- Cho đến lúc này thì vẫn yên ổn.

- Chị lo lắng phải không?

Stephanie nhún vai, chìa hai bàn tay, ý muốn nói chẳng biết làm thế nào khác được.

Annette nói tiếp:

- Con người ta bao giờ cũng lo cho người mình yêu hơn là lo cho bản thân. Đấy là lẽ bình thường. Bốn ngày rồi chưa xảy ra chuyện gì, thế là tốt. Việc gì chị vội lo cho ngày mai?

- Đúng, chị nói đúng. Việc gì tôi phải lo? - Stephanie buồn rầu đáp.

Annette nhìn thẳng vào mắt Stephanie:

- Tôi muốn vào khoang thăm ông ấy, trò chuyện với ông ấy. Liệu chị nghĩ ông ấy có muốn thế không?

Câu hỏi bất ngờ, nhưng Stephanie thấy rất chân thành. Xem chừng Annette quí Yann và muốn được làm quen với anh.

- Tôi sẽ hỏi anh ấy xem sao - Stephanie đáp - Tôi chắc Yann bằng lòng. Bây giờ anh ấy còn ngủ. Anh ấy không sốt nữa nhưng tôi cảm thấy tinh thần anh ấy không được bình thường. Anh ấy giấu, nhưng tôi biết.

Stephanie đỏ mặt liếc nhìn Greboura. Nàng biết mỗi khi nói đến Yann, trong giọng nói, cử chỉ cặp mắt nàng đều lộ ra niềm yêu mến anh. Và Stephanie rất không muốn Graboura nhìn thấy, bởi nàng biết Greboura cũng yêu nàng nhưng anh không hi vọng được nàng yêu lại.

- Greboura, tôi hi vọng anh thuyết phục được mọi người chịu đựng... Nhất định chúng ta sẽ đến Australia. Phải làm mọi người tin tưởng như thế.

- Chị nói đúng, Stephanie - Greboura nói - Đến Australia chúng ta sẽ dễ dàng thu xếp được cuộc sống yên ổn. Tôi nghe nói bên ấy người ta rất cần nhân công da trắng, ở Sydney lại có mấy tờ báo, tôi biết tiếng Anh, chắc tôi sẽ xin được việc tại một tòa soạn nào đó.

Mimi ở gần đấy nghe thấy, cũng nói thêm giọng đầy tin tưởng:

- Vùng đất mới bao giờ cũng thiếu phụ nữ. Tôi tin là sẽ kiếm được chỗ làm. Nghe đâu gái Pháp bên ấy được giá lắm.

Giọng nói của Mimi mang âm sắc vùng ngoại ô làm mọi người bật cười.

- Đúng thế - Stephanie vui vẻ đáp. Nàng nghe nói Mimi hồi ở Paris đã từng là gái điếm.

- Ôi, chị không giận tôi nữa chứ, Stephanie! Tôi đã có lỗi với chị. Hôm ấy...

- Ồ, không, Mimi! - Stephanie ngắt lời cô gái.

Đến ngày thứ mười hai, kể từ lúc rời khỏi đảo Nouvelle Caledonie, trên tàu chỉ còn đủ nước để mỗi người mỗi ngày dùng nửa ca. Yann được ưu tiên nhưng cũng không được uống thoải mái. Anh lại bắt đầu sốt cao, luôn mê sảng. Những lúc đó anh tưởng lầm Annette là Stephanie và tâm sự với chị ta đủ thứ. Anh nói mê nhắc đến nhắc nhiều người: Atai, Pepère, Aimé.

Mỗi lần nhắc đến Aimé anh đều hằn học chửi rủa. Một lần anh gọi tên Eugénie. Stephanie chạy lại. Anh cầm tay nàng, nói giọng ra lệnh:

- Đem bùa của cô lại đây!

Biết Yann mê sảng, nhớ đến Eugénie và bùa của cô ta, Stephanie dịu dàng nói:

- Để sáng mai em đem đến.

Thế là Yann quát lên:

- Ngay bây giờ, con đĩ! Bảo lão phù thủy đem bùa ngải của lão ta lại đây ngay!

Thấy Stephanie không nói gì, Yann lại hét.

- Cút đi! Liệu mà đem bùa lại đây cho tao, con đĩ! Ra bảo Stephanie đến đây. Tao muốn cô ấy ngồi bên tao, một mình cô ấy thôi...

Biết Yann tưởng mình là Eugénie, nàng bèn ra ngoài, lên boong. Maurice nhìn nàng bằng cặp mắt thông cảm. Stephanie gieo mình vào vòng tay cậu ta. Maurice ôm chặt nàng trong tay thương xót.

- Maurice, cha cậu tưởng tôi là Eugénie! - nàng nghẹn ngào nói, nép vào ngực Maurice - Bệnh cha cậu nặng quá rồi. Làm thế nào bây giờ.

- Bà đừng lo. Cha rất khỏe, sẽ khỏi thôi. Cha cháu lúc mê sảng dễ nghĩ đến Eugénie vì cha tin rằng bùa ngải của cô ta chữa được bệnh cho cha.

Maurice dìu nàng đến chỗ gần bánh lái, nơi Greboura.

Napoleon và Keller đang nằm. Greboura đỡ nàng nằm xuống bên anh, ôm chặt nàng trong lúc Stephanie vẫn thổn thức.

- Greboura, tôi khổ lắm. Tôi còn lo nữa. Liệu Yann có qua khỏi được không?

Greboura xót xa lướt cặp môi trên môi Stephanie. Nàng gỡ ra, từ từ ngồi dậy. Nàng định vào khoang với người tình, nhưng Maurice ngăn lại.

- Annette trong đó à?

Maurice gật đầu. Thế là tốt. Stephanie hoàn toàn tin Annette. Chị ta dáng thô kệch nhưng lại rất nhiều tình cảm.

Suất uống hàng ngày của mỗi người bây giờ chỉ còn một phần tư ca. May thay đột nhiên Greboura hét lên mừng rỡ.

- Có gió rồi!

Mọi người ngẩng đầu lên. Stephanie thấy cánh buồm bắt đầu căng dần và lát sau căng phồng. Tiếng nước bên dưới đáy tàu kêu rào rào. Tàu Maraamu đã chạy!

Mọi người reo hò làm Yann thức giấc. Lúc Stephanie chạy xuống khoang với anh, nàng nghe thấy anh nói.

- May quá! Đúng lúc anh thấy trong người đau nhức đến mức không chịu nổi nữa. Đến Sydney là ta lập tức vào viện, tìm bác sĩ ngay.

Sáng hôm sau, Stephanie nhìn ống nhờm ra xa và nàng run rẩy.

- Đất liền! - Stephanie hét lên, nước mắt trào ra vì sung sướng.

Mọi người chạy đến bên nàng, nhìn theo hướng nàng nhìn. Greboura và Annette phải chạy sang mạn tàu bên kia làm đối trọng để tàu khỏi mất thăng bằng.

- Anh nhìn này - Stephanie sang đứng bên Greboura đưa ống nhờm cho anh - Đúng là đất liền không?

Lát sau Greboura vẫn nhìn ra xa, nói giọng buồn bã:

- Đất liền, nhưng là bãi hoang, toàn những tảng đá và không thấy một bóng người.

- Dù sao cũng là đất liền! - Stephanie nói.

Để cẩn thận Stephanie yêu cầu thả neo tàu Maraamu cách bờ năm chục mét để nếu cần có thể quay mũi chạy ra khơi được ngay. Biết đâu, lỡ đây là nơi hang ổ của một bọn cướp thì sao?

Stephanie cầm khẩu súng, con dao găm, đưa con dao của Yann cho Greboura rồi cùng anh và Maurice lên bờ. Maurice bơi chiếc xuồng nhỏ chở hai người vào bờ. Họ đem theo hai chiếc xô để kiếm nước ngọt và may ra có được ít hoa quả nào không.

Bờ biển nơi này hoang vu trông như địa hình trên mặt trăng. Toàn những tảng đá, những hố sâu. Nhưng cuối cùng họ cũng tìm thấy một tia nước phun ra từ trong mạch đá. Họ hớn hở uống no nê rồi lấy đầy một xô, giao cho Maurice xách ra tàu đồng thời gọi thêm người ra lấy nước.