Chương 15 TRANG TRẠI GIA ĐÌNH O HARA
Tuy được dịu cơn khát kéo dài bao nhiêu ngày qua, nhưng Stephanie không thấy vui hơn chút nào. Thậm chí nàng hoang mang thêm. Lạc vào bãi biển hoang vu toàn núi đá lởm chởm này, bao giờ mới đến được thành phố, hay ít nhất cũng nơi có dân cư?
Liệu Yann có chịu đựng nổi vết thương mà gần đây nàng nghi có thể là nhiễm trùng và làm mủ bên trong? Nếu như anh làm sao thì lỗi là ở Stephanie. Vì nàng mà Yann thực hiện cuộc mạo hiểm này. Rồi Greboura? Liệu Greboura có bị chết bỏ thây ở đó không? Và các tù nhân khác? Họ hi vọng nàng giải thoát cho họ ai ngờ nàng dẫn họ đến chỗ chết. Thà họ cứ ở trại giam...
Lúc nãy Stephanie chia tay với Greboura mỗi người đi theo một hướng thăm dò. Nàng hì hục leo lên đỉnh hòn núi đá. Lên đến nơi nàng mệt rũ. Nhìn xung quanh, vẫn chỉ một gam mầu vàng đỏ nâu của đất cằn cỗi. Stephanie thấy nỗi tuyệt vọng xâm chiếm nàng. Chỉ còn một cách cuối cùng, về tàu Maraamu cho tàu chạy men theo bờ biển, tìm đến một nơi nào có dân cư...
Bỗng Stephanie giật mình. Mắt nàng hoa lên. Một con tàu loại mà nàng biết là vừa dùng buồm vừa dùng động cơ chân vịt... Đúng rồi, một con tàu, trông kiểu như du thuyền. Nhưng nếu tàu hải quân biên phòng đi tuần tiễu thì sao? Bên cạnh đó còn hai chiếc tàu nhỏ nữa. Cả ba đều đậu bên cạnh một núi đá trông ra biển.
Nếu là tàu tuần tiễu thì thật nguy. Nếu tàu Pháp thì họ sẽ nhận biết nàng, và tin sẽ về đến nước Pháp: “Phu nhân Dytteville, vợ một sĩ quan giảng viên ở Học viện quân sự, vậy mà tổ chức cho tội phạm Công xã vượt ngục, tìm cách đổ bộ lén lút vào bờ biển Australia!”.
Nếu tàu Anh thì là tàu cảnh sát biên phòng và cũng sẽ nẩy sinh bao chuyện rắc rối. Họ sẽ trao nàng cho cảnh sát Pháp!
- Không được! Không thể để thế được, Stephanie lẩm bẩm một mình - Phải cho tàu Maraamu trốn đi ngay!
Hấp tấp chạy xuống, Stephanie luống cuống trượt ngã. Nàng rú lên đau đớn. Cổ chân nàng bị trẹo, không đứng dậy nổi. Loay hoay xoa nắn một lúc Stephanie mới gắng lên được và tập tễnh đi tiếp. Ôi, hết tai họa này đến tai họa khác. Không biết Greboura lúc này ở đâu?
Đau quá nàng ngồi xuống một phiến đá nghỉ chân. Nhìn ra chỗ ba con tàu lạ ngoài khơi nàng bỗng thấy không khí nhốn nháo ở đó. Họ làm gì thế kia? Và nàng thấy chiếc du thuyền rẽ sóng ra khơi. Vậy là sao?
Stephanie nhìn sang tàu Maraamu, thấy chiếc xuồng của Maurice rời tàu đang vào bờ. Trên xuồng có hai người. Một thì chắc chắn là Maurice. Còn người kia?
Nàng cố đi thật nhanh đến phía đó. Chân nhức, chốc chốc nàng phải dừng lại nghỉ. Hai người trên xuồng bước ra, lội nước đến ngang bắp chân để vào bờ và chạy ngay về phía nàng. Nàng nhận ra Greboura.
Stephanie tập tễnh bước đến, ngã người vào vòng tay anh. Greboura ra ôm chặt nàng, lo lắng hỏi:
- Chị bị thương à, Stephanie?
Stephanie ngẩng đầu chỉ ra biển:
- Tàu nào kia?
- Ông ấy được cứu rồi, Stephanie.
- Ai? - Stephanie chưa hiểu.
- Yann Kendelec! - Greboura nói - Tôi gặp được họ, có một bác sĩ. Và họ đã chở ông Yann đi...
Stephanie hốt hoảng:
- Đi đâu?
- Stephanie, chị nghe tôi nói đã...
Stephanie tái mặt:
- Sao? Sao anh cho người ta đem Yann đi? Mà đi đâu?
- Đến Brisbane. Annette cùng đi với ông Yann. Chỉ bốn tiếng đồng hồ nữa là họ đến Brisbane. Chị biết đấy, vì chị không có ở đó nên Annette đi thay chị trông nom ông Yann...
Stephanie đã hơi hiểu. Nàng ngả đầu trên vai Greboura. Vậy là anh đã gặp được người, đã gặp được bác sĩ và bây giờ bác sĩ đưa Yann của nàng đến hải cảng Brisbane, vào bệnh viện...
Nhưng nàng vẫn còn hồ nghi:
- Greboura! Tôi vẫn chưa hiểu. Tôi nghĩ đấy là tàu tuần tiễu tàu cảnh sát...
- Không đâu, Stephanie! Đúng là chúng ta gặp mav kỳ lạ. Họ để lại khá nhiều thực phẩm cho chúng ta dùng. May quá đấy chứ. Nếu không gặp họ mà chúng ta bị kẹt giữa bờ biển hoang vu này thì gay quá. Ai ngờ đằng sau rặng núi đá kia có một ngôi nhà. Hôm nay chủ nhật, nhà rất đông người. Tôi đến đó và trình bày với họ...
- Thôi được. Nhưng ông bác sĩ? Sao lại có bác sĩ ở đó?
- Trong số họ có một người là bác sĩ. Tên ông ta là Rod Niven. Ông ta đã xem cho Yann. Ông ta bảo vết thương đã có mủ bên trọng phải đưa đến bệnh viện mổ, tháo mủ ngay không thì nguy. Ông ta, bác sĩ Rod Niven ấy, bảo: “Tôi phải đưa ông ta đi ngay. Không thể để chậm một phút! Các vị đừng ngại gì cả. Tôi xin chịu trách nhiệm về ông này!”
Thì ra vậy.
Greboura nói tiếp:
- Ông bác sĩ chở đi cả vài người bệnh nặng nhất của chúng ta. Nhưng chị làm sao vậy, Stephanie?
- Tôi bị ngã, hình như cổ chân làm sao ấy.
Greboura xem xét:
- Sưng lên đây này. Bong gân. Tôi đoán là bong gân.
Lên tàu ta chườm nước nóng chị sẽ dễ chịu thôi. Chỉ vài ngày là khỏi.
***
Hôm sau, tàu Maraamu cập bến Brisbane. Stephanie nằm nghỉ trên boong, nhìn vào thành phố, thấy nhà cửa san sát, người đi lại tấp nập. Rất nhiều nhà đang xây dở. Cảng cũng đang được mở rộng.
Một nhân viên cảng đang hướng dẫn tàu Maraamu vào chỗ đậu bên cầu tàu. Ông ta hỏi:
- Bà định đỗ tàu ở đây bao lâu?
Stephanie trả lời bằng tiếng Anh:
- Tôi chưa biết. Nhưng ít ra cũng phải một tuần.
- Vậy thì phải đậu ngoài kia.
Stephanie không ngờ mình nói tiếng Anh trôi chảy như thế, bởi đã lâu nàng không dùng.
Greboura đã nhảy xuống cầu tàu và hỏi thăm đường đến bệnh viện. Anh đã biến mất vào đám đông người đi lại trên bãi cảng. Stephanie tiếp tục nói chuyện với nhân viên cảng. Ông ta có vẻ thích thú. Qua ông ta, Stephanie biết bệnh viện cũ bây giờ trở nên quá nhỏ, không đủ chứa bệnh nhân ngày càng nhiều, do dân số trong thành phố tăng nhanh với tốc độ chóng mặt. Người ta phải xây một bệnh viện mối lớn hơn rất nhiều.
Thì ra vậy - Stephanie nghĩ - Australia đang là nơi khắp châu Âu kéo sang để kiếm công ăn việc làm. Vùng đất mới này đang cần rất nhiều nhân công.
Nhân viên cảng ca ngợi bệnh viện mới trang bị hết sức tối tân. Ông ta đã từng nằm ở đó lần bị ngã gãy tay. Ông ta nói hôm qua có một chiếc du thuyền vừa chạy buồm vừa chạy chân vịt đến. Nhưng ông ta bảo không nhìn thấy người nào nằm trên cáng. Khi Stephanie nói đến bác sĩ Rod Niven, ông ta bảo không nghe thấy ông bác sĩ nào có cái tên đó.
- Rod Niven! - Stephanie nhắc lại.
- Thưa bà, tôi làm sao biết được tên tất cả mọi người. Nhưng nếu bà cần biết thì dễ thôi. Bà đến bệnh viện hỏi xem. Từ đây đến đó, vừa đi vừa về chỉ chừng hai tiếng đồng hồ.
Stephanie lo lắng. Ông ta có thể không biết tên hết mọi người nhưng đã nằm ở bệnh viện, chắc chắn ông ta phải nghe nói đến bác sĩ Rod Niven chứ? Chẳng lẽ Rod Niven chỉ là cái tên bịa và người đem Yann của nàng đi không phải là bác sĩ? Nỗi lo cứ mỗi lúc một tăng trong đầu óc Stephanie.
Lúc Greboura về tàu để báo nàng biết anh sắp đến bệnh viện xem tình hình Yann Kendelec ra sao, Stephanie nói:
- Anh đi nhanh lên. Và cái chân tôi cũng đang cần bác sĩ đấy.
Greboura đi lúc mười giờ sáng. Theo nhân viên cảng cho biết thì đến bệnh viện vừa đi vừa về chỉ mất hai tiếng là cùng. Vậy mà bây giờ hai giờ chiều vẫn chưa thấy Greboura đâu. Ruột gan Stephanie như lửa đốt. Ba giờ chiều vẫn không thấy Greboura về. Vậy là sao?
Hay Greboura bị người ta hỏi giấy tờ, mà anh thì không có giấy tờ gì trong người hết. Anh là người nước ngoài. Họ giữ Greboura lại để kiểm tra rồi. Stephanie hốt hoảng. Chắc Greboura sẽ không khai, sẽ không làm liên lụy đến nàng, đến mọi người trên tàu Maraamu.
Stephanie muốn vùng dậy, nhưng cổ chân sưng tấy nàng dành nằm một chỗ. Nàng lẩm bẩm một mình:
- Mình đến phát điên lên mất!
Bốn giờ chiểu vẫn không thấy bóng dáng Greboura đâu. Mãi hơn năm giờ chiều mới thấy anh leo lên thang sắt và đến boong, anh chạy đến chỗ Stephanie ngồi phịch xuống có vẻ mệt mỏi hết sức, giọng như người vừa chạy xong cuộc đua Marathon.
- Xin lỗi Stephanie! - Greboura hổn hển thở dốc.
- Anh đến bệnh viện rồi chứ?
Greboura lại hổn hển đáp. Anh nói không ra hơi.
- Không thấy Yann ở đó. Tôi tìm khắp mọi nơi mà không thấy ông ấy đâu... Tôi mò đến cả mấy nhà an dưỡng, mấy phòng khám tư đều không tìm ra... Và ở thành phố Brisbane này không có bác sĩ nào tên là Rod Niven. Tôi thề với chị là tôi nghe rõ, ông ta bảo tôi ông ta là bác sĩ và tên Rod Niven!
Stephanie đau đớn:
- Tôi tin anh chứ. Nhưng đây là số phận. Anh không có lỗi gì và cũng không ai có lỗi. Chúa đã an bài chúng ta như thế này, có vậy thôi. Mai chúng ta nhổ neo, quay trở lại chỗ hôm qua và anh sẽ tìm đến cái nhà ấy lần nữa xem sao.
Đêm hôm đó Stephanie không ngủ được. Nàng tập tễnh mò lên boong, thẫn thờ nhìn ra biển đen sẫm.
Vậy là Yann đã rơi vào tay một kẻ xấu. Hắn không phải tên là Rod Niven và cũng không phải là bác sĩ. Rất có thế chúng đã quăng anh xuống biển và anh đang làm mồi cho hàng chục con cá mập xâu xé. Ôi, Yann thân yêu của em! Em đã giết anh! Vì em mà anh chịu tai họa khủng khiếp này! Em còn sống ở đời làm gì nữa?
Stephanie nằm trên boong, gần sáng nàng thiếp đi. Lúc tỉnh dậy, nàng thấy phương đông đã rạng. Không khí mát mẻ ban mai làm nàng nguôi ngoai đôi chút, nhưng cứ mỗi lần nghĩ đến Yann tim nàng như thắt lại. Dù sao cũng quyết hỏi cho ra nhẽ. Phải tìm đến ngôi nhà kia.
Napoleon cuộn sợi dây thứ nhất xong, đến lượt Maurice cuộn sợi dây thứ hai. Bỗng nhiên một người đàn ông đứng trên cầu tàu gọi rất to:
- Phu nhân Dytteville!
- Tôi đây!
Stephanie vừa nói vừa chống khủy tay nhỏm dậy. Linh tính bảo cho nàng rằng người đàn ông kia đem đến tin của Yann.
Người đàn ông bước đến gần tàu, giọng vui vẻ nói:
- Tôi nhận ra người ngay. Tóc vàng, mắt xanh biếc và nét rất đẹp. Đúng là ‘‘nàng phu nhân kiều diễm” - ông ta nói bằng tiếng Anh và dùng chữ “beautiful lady”.
- Ông có tin của Yann chứ? - nàng vội vã hỏi.
- Ông Kendelee lúc này đang trần như nhộng, không có thứ gì trên người - Người đàn ông cười hớn hở nói - Khốn khổ, lúc nào ông ta cũng réo tên bà. Nhưng bây giờ thì ông ta dễ chịu rồi, nằm ngủ và không rên rỉ nữa. Ông ta biết tôi quen bà nên nhờ tôi đến dây báo tin cho bà.
Ông ta lại cười, mắt nheo lại.
- Nhưng bây giờ Yann đang ở đâu?
- Ở Nottingham! Biệt thự trên bãi biển. Tôi không đưa phu nhân đi được. Nhưng tôi cử con gái tôi... Cháu nó đến đây ngay bây giờ.
Greboura đã chạy đến bên Stephanie, cúi xuống âu yếm thì thầm:
- Ông ta sẽ khỏi thôi, Stephanie! Ông ta sẽ trở về.
Đột nhiên nàng thấy Greboura đúng là tiêu biểu cho toàn bộ những gì nàng cần thiết lúc này: lòng yêu thương, niềm an ủi, sự động viên. Nàng ôm ghì lấy anh, áp chặt bộ ngực của anh vào ngực nàng trong một cơn tình cảm bột phá,
- Greboura! Greboura! Tôi mang ơn anh biết chừng nào! Yann sẽ trở về với tôi và tôi sẽ không bao giờ cho anh ấy xa tôi nữa.
- Đúng. Yann sẽ trở về và chị cùng anh ấy hạnh phúc.
- Hạnh phúc điên cuồng. Bởi thiếu Yann tôi không sống nổi.
Vừa thoát khỏi tâm trạng tuyệt vọng, lấy lại được niềm vui, Stephanie bùng lên một cơn sung sướng. Nàng ôm chặt Greboura, hôn tới tấp lên trán anh, má anh, cổ anh và miệng anh. Ôi, đôi môi Greboura mới mềm mại, ngọt ngào làm sao! Lưỡi anh, hơi thở anh mới thơm tho êm ái làm sao! Họ đê mê trong cái hôn kéo dài. Cuối cùng, khi buông anh ra, Stephanie nép đầu vào hốc vai Greboura.
Tàu Maraamu đang đợi cô gái sẽ làm chân hoa tiêu dẫn tàu đến bờ biển hôm qua, nơi có biệt thự Nottingham.
Kia rồi! Một cô gái tuổi thiếu niên đang lách qua đám người đông đúc trên cảng, chạy nhanh về phía tàu Maraamu. Vừa leo lên thang sắt, cô gái vừa kêu lên bằng tiếng Anh:
- All right![2]
Cô quay chào mọi người rồi chạy thẳng đến chỗ Stephanie đang nằm chống khủy tay nhìn cô bé.
- Ôi, chào bà Stephanie! Cháu sung sướng biết bao được gặp bà. Bà là người hùng, cháu được nghe kể bao nhiêu chuyện về bà. Tên cháu là Penelope. Cháu đã biết ông kia rồi. Ông ấy là Greboura. Cháu biết cả anh kia nữa. Tên anh ấy là Napoleon...
Cô bé liếng thoắng nói hổn hển, mặt đỏ gay vì chạy.
- Cháu bao nhiêu tuổi rồi, Penelope? - Stephanie ngạc nhiên thấy cô gái xinh đẹp, sôi nổi, non trẻ, đáng yêu vô cùng.
- Mười một! Ông bị thương ở đùi kể rất nhiều về con tàu Maraamu, về bà và về mọi người trêu tàu.
“Vậy là cô bé đã biết hết!” Stephanie thầm nghĩ. Nàng hỏi:
- Bác sĩ Rod Niven giỏi lắm phải không, cháu Penelope.
Cô bé phá lên cười, tiếng cười trong trẻo, hồn nhiên:
- Không phải bác sĩ. Ông ấy là bác sĩ thú y. Ông Rod ấy! Ông bác sĩ chữa cho cừu, bò rất giỏi. Ông Rod không kịp đem ông Yann đến Brisbane bởi ông ấy rất bận, và ông Yann lại bị rất nặng. Cho nên Rod chữa cho ông Yann tại biệt thự Nottingham.
- Tôi hiểu - Stephanie nói.
Bây giờ nàng đã biết tại sao Yann không có trong một bệnh viện nào ở Brisbane.
- Nhưng bà đừng gọi cháu là Penelope! Tên gọi thường ngày của cháu là Penny.
- Tốt lắm - Stephanie nói, trìu mến nhìn cô bé dễ thương - Vậy Penny! Cháu kể cô nghe đi, Yann thế nào, sắp khỏi chưa? Bác sĩ nói về Yann thế nào?
Penny lại liếng thoắng một thôi một hồi và cô bé nói đến đâu, nỗi lo lắng của Stephanie tan biến đến đó:
- Rod bảo, tám ngày nữa ông Yann dậy được, mười ngày cưỡi ngựa được và chóng khỏi hơn bà Stephanie bị bong gân nữa kia.
Penny đòi xem chỗ bong gân, bởi cô bé cũng biết đôi chút về y tế. Xem xong, cô bé lại liếng thoắng một tràng nữa. Cô bé nói:
- Thế này Rod chữa lành như không. Rod chỉ cần bôi vào đây một loại thuốc mỡ, chế bằng các thứ lá cây của thổ dân vẫn hái trong rừng. Những thứ lá đó là thuốc bí truyền của thổ dân Australia này, chữa các thứ bệnh về xương cốt rất tuyệt...
Cô bé còn kể Stephanie nghe rằng dân ở đây chuyên sống bằng nghề chăn nuôi và chỉ trong một tháng nữa, cừu sẽ đầy các bãi trống trông như bọt biển ấy. Cô bé còn kể gia đình ông bác sĩ thú ý Niven gốc bên Anh. Vợ Rod tên là Jennifer quê vùng Nottingham cho nên họ đặt tên biệt thự của họ là Nottingham.
Penny kể đủ thứ chuyện về đất nước Australia mà cô bé vô cùng yêu mến.
Chập tối, cô bé đích thân cầm lái, đưa tàu Maraamu len lỏi giữa những núi đá ngoài biển, qua những lạch hẹp. Stephanie đã nhìn thấy vùng Eden, đẹp như thiên đường, rồi đến là ngôi nhà bên bờ biển: biệt thự Nottingham. Đó là một tòa nhà xây kiểu cổ điển, xung quanh là vườn rộng. Nhà hai tầng, hiên rất lớn, trông đặc biệt thoáng mát.
Phong cảnh thiên nhiên cũng như ngôi nhà đẹp đến nỗi Stephanie thầm nghĩ: “Ôi giá được mãi mãi sống nơi đây với Yann! Thiên đường chưa chắc đã đẹp hơn thế này!”
- Đẹp quá! - Nàng buột miệng reo lên.
- Bà nhìn kìa, Stephanie! Cha cháu đấy! Cha cháu đã nhận lời với ông Yann là đưa bà đến biệt thự Nottingham này.
Stephanie nhìn thấy du thuyền hôm qua đậu trong vùng biển. Nó cũng mang tên Nottingham, được sơn lên mũi tàu. Một chiếc xuồng đang chạy về phía tầu Maraamu. Một bên là Greboura, một bên là cô bé Penny, Stephanie cố nén đau đặt chân lên thang dây để xuống.
Nàng nóng lòng nhìn thấy mặt Yann. Chắc anh đang nằm tại một trong những gian phòng kia. Liệu anh có nhìn thấy mình không? Đang nghĩ đến người tình, khao khát được gặp anh, được ôm anh, hôn anh, nép vào người anh, Stephanie giật mình thấy một tốp người từ trong nhà ra, đang xuống bậc thềm.
- Stephanie! - ngần ấy người cùng thốt ra một lúc tiếng chào đón nàng.
Một bên Greboura, một bên Penny dìu nàng đặt chân lên sàn xi măng. Một người đàn ông bước tới tự giới thiệu:
- Tôi là Rod Niven!
Stephanie nhìn ông ta, người đã cứu Yann của nàng. Ông ta đẹp trai theo kiểu Ăng lê, trông hơi khắc khổ, nhưng hiền lành.
- Còn đây là vợ tôi, Jennifer.
Stephanie thấy mến ngay người phụ nữ Anh có nụ cười cởi mở, khuôn mặt nhiều tàn nhang và cặp mắt màu nâu nhạt. Rồi nàng nhìn thấy Keller, một trong mấy cựu tù nhân cùng lên du thuyền Nottingham với Yann hôm qua.
- Những người khác đâu Napoleon? - Stephanie lo lắng hỏi.
Jenifer nở một nụ cười như vầng thái dương ló ra sau đám mây:
- Họ ở bên trại.
Rod đỡ lời vợ:
- Họ được đối xử tốt nhất, ở đây chúng tôi rất quí người Pháp. Tôi chỉ giữ lại Keller để giúp riêng tôi. Ông ta giỏi con số, giúp tôi được rất nhiều trong việc sổ sách
- Còn Yann Kendelec đâu? - Stephanie hỏi.
- Ông ta khá lắm rồi. Sức khỏe tốt cho nên tôi vừa mổ xong là ông ta tỉnh táo ngay.
- Tôi muốn... vào gặp ông ấy - Stephanie ngập ngừng nói. Nàng hơi đỏ mặt.
- Tất nhiên rồi. Đối với bà, ông ta là mục đích mà lại.
Bàn tay trái của ông ta nắm cổ tay phải của nàng.
- Bà cần ngồi trên ghế để khiêng đi. Ông Greboura đem ghế ra bây giờ.
Không phải ghế mà Greboura khoanh tay cho nàng ngồi lên. Hai tay nàng vịn hai vai anh. Cứ thế, Greboura “bưng” Stephanie đi qua con suối nhỏ, giữa nhưng hàng cây to và các luống hoa. Nàng ôm hai vai anh như tựa vào hai tay ghế. Theo sau là cả một đám người: Jennifer, Penny, Keller, Maurice và các gia nhân của gia đình Niven.
Đám rước đi ngang qua gian tiền sảnh rất rộng, qua phòng ăn lớn trông như phòng vũ hội, phòng khách rồi đến một cánh cửa. Jennifer nắm quả đấm xoay và khi cánh cửa mở, Stephanie nhìn thấy Yann nằm trên chiếc đi văng rất rộng giữa một đống gối mầu sắc sặc sỡ. Mỗi đầu đi văng là một chiếc bàn đầy ly cốc và những đĩa quả tươi.
Annette đã đứng dậy. Stephanie chỉ nhìn thấy mình Yann. Mọi thứ xung quanh đều mờ đi. Nàng nhìn chăm chú cặp mắt anh. Cặp mắt sáng rực, mái tóc ánh lên. Da mặt Yann hơi xanh nhưng cặp môi đầy dặn và đỏ chót
Ôi, Yann mới đẹp làm sao. Anh càng đẹp hơn giữa khung cảnh này.
Chăn bị đẩy xuống chân và Stephanie thấy bắp đùi chàng to tướng quấn đầy băng.
- Thả tôi xuống - nàng thì thầm - bởi cặp mắt Yann đang thôi miên nàng.
Đám người đến gần đi văng. Chỉ còn một bước nữa là nàng đã ngồi xuống bên cạnh anh.
- Em bị ngã đau lắm phải không? - Yann âu yếm hỏi.
- Không sao đâu - nàng nói - Còn anh?
- Anh thì khỏi rồi. Rod đúng là có bàn tay thần.
Stephanie thèm áp miệng vào miệng anh, thèm hai cánh tay anh ghì chặt nàng, nhưng nàng không dám, bởi đang có nhiều người.
- Stephanie, tình yêu của anh!
Nàng hoảng sợ quay đầu lại. Mọi người đã ra hết. Gian phòng trống rỗng, chỉ có nàng và Yann.
- Stephanie!
Hai cánh tay anh đã ôm nàng, kéo nàng về phía anh. Stephanie lại thấy cặp môi anh nóng hổi và ướt. Nàng lại lấy bộ ngực vạm vỡ của anh áp chặt vào cặp vú nàng, lúc này núm vú đã cứng lên vì thèm khát.
Đùi anh còn băng bó còn chân nàng còn bong gân, cho nên họ rất thận trọng từng động tác trong cuộc ân ái, từ cởi áo quần của nhau, ôm ấp, vuốt ve nhau, đưa miêng lướt trên da thịt nhau cho đến chặng cuối cùng là Yann đi vào nàng, từ tốn nhưng đam mê. Cuộc ân ái diễn ra chậm chạp, kéo dài cho đến lúc hai buông nhau ra, mệt mỏi một cách hạnh phúc.
Họ cảm thấy chỉ có họ, chỉ có hai người, nàng và anh trên khắp châu lục Australia này, trên khắp thế gian này...
Stephanie thấy như nàng đang bồng bềnh trên mây. Nàng thầm thì hỏi:
- Họ sẽ nghĩ sao về chúng mình nhỉ?
- Họ biết chúng mình làm tình chứ sao? - Yann đáp, ngạc nhiên trước câu hỏi của nàng mà anh thấy là ngớ ngẩn.
Anh nhìn Stephanie âu yếm nói:
- Rod và Jennifer say đắm nhau và họ rất hiểu tình yêu của người khác. Chính vì vậy họ kéo mọi người ra ngoài để anh với em ân ái thoải mái... Em thấy đấy, họ để chuông trên bàn để khi nào lắc chuông mới có người được vào.
Stephanie mặc quần áo và chải tóc. Khi thấy đã đàng hoàng, nàng mới rung chuông.
Jennifer đẩy cửa bước vào, theo sau là Rod và họ nói ngay vào công việc.
- Bà Stephanie thân mến - Rod nói - Chúng tôi rất sung sướng được tiếp bà ở đây. Ban đêm ông Yann Kendelec không còn phải ngủ một mình nữa. Bây giờ bà trông nom ông và như thế rất tốt đối với tâm trạng của ông.
Jennifer tiếp lời chồng, giọng bà có chút hóm hỉnh:
- Tôi sẽ cho kê một đi văng nữa bên cạnh đi văng của ông Kendelec. Tuy có chuông, khi cần ông Kendelec có thể rung chuông, nhưng có bà vẫn tốt hơn bao nhiêu.
Stephanie hơi đỏ mặt:
- Tôi không biết nói thế nào để tỏ hết lòng biết ơn hai ông bà.
Jennifer cười rất tươi:
- Bà đã trả ơn chúng tôi đầy đủ rồi đấy, thưa bà Stephanie. Bởi nguyên việc bà đến đây đã làm chúng tôi vô cùng vui sướng. Hai vợ chồng tôi cũng rất sung sướng được giúp đỡ mấy tù nhân chính trị thoát khỏi cảnh lưu đày. Chúng tôi sẽ làm cho họ hài lòng khi sinh sống trên đất Australia.
***
Nửa tháng nay Stephanie và Yann sống trong biệt thự Nottingham với cảm giác chủ nhà nhiều hơn là khách. Hai vợ chồng Rod Niven và Jennifer như đoán trước mọi nhu cầu của đôi tình nhân và thỏa mãn họ trước khi họ kịp đưa ra yêu cầu.
Sáng nào Rod cũng cùng gia nhân và vài người giúp việc cũng đi từ sớm, tối ông ta mới về. Các tù chính trị đều được bố trí làm việc ở nông trại trong vùng, nằm trên các cao nguyên hoặc trong thung lũng. Sau khi đến đây một tuần, Greboura và Annette được hai vợ chồng John Greboura và Brenda, bố mẹ cô bé Penny, đón vào thành phố Brisbane để tìm chỗ làm.
Tuy chưa nghĩ đến ngày rời nơi đây, nhưng Stephanie đã tính đến việc tìm mua những thứ các bà bạn trong Ủy ban cứu trợ tại Nouméa nhờ. Việc mua này vô cùng quan trọng vì nó sẽ tạo cái cớ chính đáng cho sự vắng mặt của nàng. Đặc biệt Stephanie lo việc mua hai mươi sáu khẩu súng cho Atai. Việc mua sắm đó ngày càng làm nàng lo lắng.
Yann thì nhất định không chịu bàn chuyện đó. Mỗi lần nàng mở miệng nhắc đến thì Yann ngắt lời ngay. Anh cười bảo:
- Từ từ, em yêu! Từ từ đã nào!
Stephanie thấy Yann có vẻ coi chuyện mua sắm kia chỉ là chuyện vặt. Hay anh đã có ý định thế nào về chuyện đó? Stephanie lại còn lo đến hôm nay, có lẽ chính quyền Nouvelle Caledonie đã biết về chuyện tù ở trại giam Nera vượt ngục!
- Lại có chuyện vượt ngục à? - Yann hỏi đùa vặn lại - Em có nằm ở Nouméa đâu mà biết nhỉ?
- Đừng đùa nữa, Yann! Đây là chuyện nghiêm trọng - nàng năn nỉ.
- Quan trọng nhất là hưởng cuộc sống, em yêu của anh. Còn chuyện mua sắm kia thì rồi em sẽ làm, yên tâm. Ngày mai Rod đưa anh đi thử, để anh kiểm tra xem cái chân đã bình phục đến mức nào.
- Em đi với.
- Nếu như bác sĩ đồng ý thì em đi.
- Chỗ bong gân của em chưa hoàn toàn bình phục nhưng em đi được.
Mờ sáng hôm sau Stephanie, Yann, Rod cùng các trợ lý và một gia nhân của ông cưỡi ngựa đi dạo vòng quanh nông trại. Stephanie chưa đến đây bao giờ và nàng chỉ thấy một cao nguyên chan hòa ánh nắng. Nhưng đứng trên cao nhìn xuống, nàng nhận ra chỗ sườn núi hôm nàng bị ngã.
Lát sau Stephanie ngạc nhiên thấy những rặng cây thẳng tắp như kẻ chỉ bao quanh cao nguyên bằng phẳng. Stephanie không ngờ “trại” của Rod đẹp đến mức này. Nàng có cảm giác những nông trại gọi là ranch ở Nam Mỹ cũng giống kiểu trại này. Rod cưỡi ngựa bên cạnh Stephanie, rất hài lòng thấy nàng khen trại ông ta.
- Bà thích ư, Stephanie?
- Rất thích. Nhưng tôi còn muốn nhìn rõ hơn.
- Dễ thôi. Bà vào đấy chơi, chiều tối tôi sẽ ghé qua đón bà về. Cả ông Yann nữa cũng nên nghỉ ở đây. Ông đi thế là hơi nhiều rồi. Chiều tôi đến đón cả hai. Bây giờ tôi sẽ giới thiệu ông bà với gia đình O'Hara.
Nói xong, Rod cùng đoàn người kéo đi. Stephanie và Yann ngồi xuống bãi cỏ.
- Chỗ bong gân của em thế nào, Stephanie?
- Đỡ nhiều lắm, nhưng vẫn chưa đi được bình thường.
Yann nhích đến bên, ôm nàng, ngửa mặt nàng, đặt một cái hôn say đắm. Đúng lúc ấy, có một tiếng vó ngựa và tiếng Rod nói to.
- Thưa bà O'Hara, tôi xin giới thiệu hai vị khách!
Stephanie vội đẩy Yann, ngoái đầu lại. Một bà chừng gần năm mươi tuổi, to lớn, vạm vỡ đang tiến về phía họ. Rõ ràng là một bà chủ trại.
Rod giới thiệu rất trịnh trọng. Stephanie thấy bà O'Hara mặt đỏ lên vì cảm động. Bà ta chắp hai tay, mất đi vẻ trịnh trọng, oai vệ lúc nãy.
- Phu nhân Dytteville, tôi rất hân hạnh... - bà ta nói tiếng Pháp rất vất vả.
Stephanie nở một nụ cười duyên dáng, nói:
- Tôi biết tiếng Anh, thưa bà O'Hara.
- Ôi, thế thì quí hóa quá. Tôi đã nghe tiếng đồn về nhan sắc của phu nhân. Hôm nay mới gặp, quả tiếng đồn không sai. Mời ông bà vào nhà. Ông bà muốn dùng gì: sữa, cà phê, bia, dăm bông, pho mát, trứng? Hay hoa quả?
- Xin nhường lại cho bà tiếp, thưa bà O'Hara!
Rod nói xong, phóng ngựa đi mất.
Stephanie cố nén đau tập tễnh cùng Yann theo bà Carreen O'Hara vào gian phòng chính của tòa nhà lớn.
Bà O'Hara nói to giới thiệu nàng với khoảng chục người đang làm việc ở cách đó một quãng.
- Bà Stephanie Dytteville!
Tất cả những người đó đều dừng tay chào nàng và Yann. Bà Carreen O'Hara nói liếng thoắng với nàng một tràng dài, nhưng Stephanie chỉ hiểu được một phần, trong đó có chỗ bà ta ca ngợi cô Podvin “đúng là trời cho tôi” và ông Trentard, giỏi chăn nuôi súc vật như sinh ra đã như vậy rồi.
Stephanie chưa hiểu gì hết. Cô Podvin và ông Trentard là ai? Lần đầu tiên nàng nghe thấy hai cái tên đó. Họ là những người bị lưu đầy và được bà O'Hara đem về làm ở đây chăng? Nàng tựa người trên cây gậy chống do Yann bẻ một thân cây đưa cho nàng lúc nãy, bước chân khó khăn. Nàng nhận thấy Yann đi khá tốt.
Bà Carreen O'Hara mời hai vị khách quí ngồi trong phòng khách thênh thang.
Stephanie nhận một ly sữa tươi và Yann một vại bia.
- Cô Ernestine! Ra đây - bà Carreen O'Hara gọi.
Cửa mở và Stephanie ngạc nhiên thấy Mimi. Hôm nay cô ta béo phị ra nhưng vẫn là Mimi thuở nào với vẻ “ngoại thành”. Tuy nhiên phải thừa nhận Mimi thay đổi nhiều, tác phong lịch sự hơn. Mimi khuỵu gối chào rất duyên dáng.
- Chào bà Stephanie! Rất sung sướng được bà đến đây thăm. Tôi rất biết ơn bà. Nhờ bà mà tôi được sung sướng như hiện giờ. Tôi cảm ơn thay cả bọn chúng tôi. Cầu Chúa phù hộ cho bà! - Mimi làm dấu thánh rất duyên dáng.
Câu nói đó, cử chỉ đó khiến Stephanie rất mừng. Nàng sực nhớ tên thật của Mimi chính là Ernestine Podvin. Vậy là cô gái đã xóa hẳn quá khứ... không còn vết tích của cô gái điếm ngoại ô Paris xưa kia. Mười lăm ngày qua đã hoàn toàn biến đổi Mimi. Stephanie có cảm giác Mimi có thể trở thành người vợ hiền thảo và thủy chung của một người đàn ông duy nhất nào đó. Stephanie cảm động nói:
- Chào cô Ernestine!
Và nàng trìu mến hôn lên má cô gái. Mimi ôm nàng hôn lại và Stephanie có cảm giác như cô là con gái của nàng. Cô nói:
- Chúng tôi đã kể với bà O'Hara mọi thứ về bà...
Lúc Trentard vào, Stephanie nhận ra anh chính là Antoine. Antoine cũng thay đổi hoàn toàn, trở thành con người mới. Anh cũng lịch sự, thân tình và niềm nở không kém gì Mimi.
Stephanie vô cùng tự hào: nàng đã giải thoát cho họ khỏi số kiếp đọa đầy và thấy rõ họ trở thành những con người hạnh phúc...
Bà Carreen kể về hoàn cảnh của bà. Bà có mười một con, bẩy gái, bốn trai. Chồng bà là Stuart O'Hara hiện đang kiểm tra những bãi thả gia súc trên núi. Ông thường xuyên đi vắng, có khi nửa tháng mới về nhà một lần.
- Bà Stephanie, bà dùng bữa với cả gia đình tôi nhé?
- Vâng tất nhiên rồi - Stephanie đáp như cái máy, nàng chưa hiểu rõ thế là sao.
Họ ngồi thành dẫy dài hai bên chiếc bàn lớn. Bữa ăn rất thịnh soạn. Sau bữa ăn, mọi người tản đi. Đột nhiên bà Carreen O'Hara giữ Leslie, đứa con trưởng lại.
- Con đã thống nhất với cha chưa?
- Rồi, thưa mẹ. Hai cha con sẽ đi...
- Bao giờ? - Carreen O'Hara hỏi.
- Chưa định, thưa mẹ. Còn bao nhiêu việc chưa làm xong...
- Phải định ngày chứ - Carreen O'Hara quay sang
Stephanie - Nhân có bà ở đây, xin bà phân xử cho. Đàn gia súc của chúng tôi tăng lên từng ngày, bây giờ không đếm xuể. Tôi đã giục ông chồng tôi đi Sydney, đến gặp chính quyền ở đó, xin thêm đất khai phá. Họ đồng ý rồi, bây giờ chỉ có việc đi và làm thủ tục mà cũng chần chừ mãi - Bà quay sang con trai - Nếu mai hai bố con đi thì nhân dịp cũng ngó luôn mua đồ men sứ và súng nữa.
“Súng!” Chữ ấy lọt vào óc Stephanie làm nàng chợt nhớ đến nhiệm vụ chưa hoàn thành. Vấn đề mua hai mươi sáu khẩu súng biếu Atai luôn dằn vặt nàng trong những ngày qua.
Stephanie thầm nghĩ, nếu ngày mai hai cha con ông O'Hara đi Sydney mua súng thì sẽ không để lại dấu vết gì liên lụy đến mình. Chủ cửa hiệu bán vũ khí sẽ không nhận dạng được mình. Sẽ chẳng ai kết tội mình được.
Hay là đi cùng với họ bằng tàu hỏa? Mà tại sao không mời họ dùng luôn tàu Maraamu?
- Súng à? - Stephanie làm bộ thản nhiên hỏi.
Nàng thấy Yann chăm chú nhìn mình. Anh đã hiểu. Stephanie thấy có thêm sức mạnh.
Carreen O'Hara giải thích:
- Để chống lại chó rừng rình mò ăn thịt đàn gia súc và cũng để dọa bọn trộm cướp. Năm ngoái bọn cướp đã bắt đi của các chủ trại ở đây hàng trăm con cừu...
Nghe bà ta nói, Stephanie thầm nghĩ, có lẽ kéo Rod vào cuộc để thu xếp chuyến đi của hai cha con ông O'Hara đến Sydney. Chắc chắn Rod đồng ý. Nhưng quan trọng là thuyết phục được bà Carreen O'Hara này.
- Thưa bà O'Hara, tôi rất muốn được gặp chồng bà, bởi trong vòng tám ngày nữa, tôi cũng có việc đi Sydney mua sắm một số thứ.
Carreen O'Hara chăm chú nhìn nàng:
- Ôi, nếu có bà cùng đi với nhà tôi thì tốt quá. Việc mua sắm phụ nữ,vẫn thạo hơn đàn ông.
- Bà cần mua thứ gì tôi lựa cho.
Stephanie nghĩ đến lúc đi mua các thứ hộ ông O'Hara và nhờ ông mua súng hộ nàng.
Leslie đã xin phép ra ngoài. Yann bèn lấy giọng ngọt ngào nói với Carreen O'Hara.
- Mà tại sao bà không cùng đi luôn với chúng tôi.
- Nhưng ai trông coi cái trại này?
- Chỉ đi vài ngày, các con bà rồi cô Ernestine thừa sức đảm nhiệm mọi công việc thay bà.
Yann khéo léo đẩy thêm công việc làm Stephanie thầm cảm phục trí thông minh của người tình. Nàng đệm khéo:
- Ồ, phải đấy. Tôi thấy ông Yann nói rất đúng. Nếu bà cùng đi, chúng ta có thể dùng tàu Maraamu của chúng tôi...
Lát sau bà Carreen đã bị thuyết phục. Bà nói:
- Để tôi bàn thêm với chồng tôi...
Vài hôm sau, vợ chồng O'Hara đã ngồi trong cabin tàu Maraamu cùng với cặp nhân tình Stephanie - Yann. Yann bố trí cách ăn ở trên tàu rất chu đáo và biến chuyến đi thành cuộc dạo chơi. Hai vợ chồng O'Hara tỏ ra rất hài lòng.
Trước khi tàu cập bến Sydney, Stephanie quyết định đưa ra chuyện mua súng.
- Thưa bà O'Hara - nàng biết quyền quyết định trong cặp vợ chồng này là thuộc bà vợ - Tôi muốn nhờ ông nhà một việc nhưng xin hỏi ý kiến bà trước. Và nếu bà vui lòng thì bà nói thêm với ông nhà cho.
- Ôi, nhà tôi có quyết định gì đâu? - Carreen tự ái - Mọi việc là ở tôi cả.
- Chuyện này rất riêng tư. Chẳng là tôi cần mua một ít súng. Bà thừa biết tôi có một số mỏ bên Nouvelle Caledonie, cũng rất cần vũ khí để bảo vệ. Nhưng vì đám thổ dân Canaque mà chúng tôi gặp rắc rối.
- Tôi chưa hiểu...
- Thế này nhé. Chúng tôi dùng ngay thổ dân Canaque làm bảo vệ. Nhưng chính quyền Pháp ở Nouvelle Caledonie lại không muốn trao súng vào tay thổ dân. Cho nên chúng tôi không thể mua súng ở Nouméa được. Tôi định nhờ ông nhà mua súng thì mua luôn giúp chúng tôi tại đây.
- Bà cần bao nhiêu khẩu?
- Hai mươi sáu.
Con số khá lớn làm Carreen O'Hara biến đổi sắc mặt.
Stephanie có cảm giác bà ta đang nghĩ gì đó. Nàng không sao đoán được. Lát sau Carreen O'Hara nói:
- Hai mươi sáu? Được thôi. Vì tình bạn chúng tôi xin giúp bà.
Bà ta thở dài rồi nói liền một hơi.
- Trại giam Nera cũng có đúng hai mươi sáu tù nhân.
Thì ra bà ta hiểu. Stephanie cảm thấy mặt mình tái đi. Nàng không dám nói thêm câu gì.
- Hình như đám thổ dân Canaque đã giúp bà giải thoát số tù nhân ở đó, phải thế không nhỉ?
Stephanie ngập ngừng rồi đáp:
- Vâng.
Nàng chờ một câu phản ứng của Carreen O'Hara.
Nhưng bà ta không nói thêm gì, vẫn tiếp tục câu chuyện bằng giọng thản nhiên:
- Bây giờ tôi mới hiểu, tại sao đám Canaque lại giúp bà và đám tù nhân kia. Lúc cô Ernestine Podvin kể, tôi còn hồ nghi nhưng bây giờ tôi đã rõ; Chuyện đổi chác như thế là chuyện bình thường. Để giải thoát cho mỗi tù nhân khỏi lao tù, bà phải bằng lòng để cho đám Canaque một khẩu súng. Tôi rất thông cảm với bà. Nhưng bà đừng nói gì với chồng tôi. Tôi sẽ đi mua súng với ông ấy và tôi có cách nói để ông ấy không nghi ngờ gì bà. Tôi biết chính quyền Pháp quá nghiệt ngã với những người tham gia Công xã. Chính phủ Anh chúng tôi không tán thành như vậy. Vào địa vị bà, tôi cũng sẽ làm như bà, thưa phu nhân Dytteville. Tôi sẽ mua súng cho bà và sẽ không ai biết được chuyện này.
Chú thích:
[2] Xong rồi!