Chương 16 TRỞ VỀ NOUMÉA
Những dây buộc cuối cùng được quăng lên boong tàu Maraamu. Con tàu chứa những khẩu súng để trả công cho việc giải thoát các tù nhân trong trại giam Nera. Stephanie và Yann đứng bên nhau vẫy khăn tay chào tạm biệt Jennifer Niven. Bà đến đây chơi với họ ít ngày cuốỉ cùng tại Sydney cùng những bè bạn họ quen được tại đây.
Sau lưng họ là một chàng trai Australia gốc Anh tên là John Doolitt, được Stephanie mời về làm cho công ty Dytteville. Nàng đã gặp anh trong một buổi chiêu đãi nàng tổ chức tại khách sạn lớn ở đây. John Doolitt là kỹ sư trẻ. Mới nghe nói đến chữ “kền” anh đã mê mẩn. Bố mẹ John Doolitt là bạn thân của hai vợ chồng Rod và Jennifer Niver. Nhưng chuyện đó không quan trọng mấy. John Doolitt là chàng trai cao lớn, tóc vàng, dáng vẻ e thẹn và cái chính là mê “kền”!
Stephanie nhận thuê anh trong một năm. Nàng muốn thử dùng chàng kỹ sư e thẹn và say mê các kỹ thuật khai thác, nấu chảy, tinh chế kim loại này ít lâu xem sao. Nếu John làm được tốt thì còn gì bằng. Nếu thất bại, nàng cũng có thêm kinh nghiệm về sử dụng chuyên gia vả lại lúc này nàng đang cần kỹ sư luyện kim mà trong tay nàng chưa có ai.
- Anh tán thành chứ? Yann? - Nàng hỏi giống như Carreen O'Hara hỏi Stuart hay bà mẹ chồng nàng là Francoise Dytteville hỏi bố chồng nàng, nghĩa là hỏi lấy lệ.
- Không tán thành lắm.
- Tại sao? - Stephanie ngạc nhiên.
- Trước hết, cậu ta là kỹ sư bàn giấy. Hai là anh thấy em chọn cậu ta vì cặp mắt, cái miệng cậu ta.
- Anh nói gì em chưa hiểu - Stephanie cau mặt hỏi.
- Cậu ta mê em! Điều đó rõ như ban ngày! Em quá đẹp. Em đẹp mọi thứ: từ cặp mắt, làn tóc, cái miệng, tấm thân... Khi em cười, khi em nói, khi em bước chân, mọi thứ toát ra từ người em đều đầy nữ tính.
- Thế thì sao? - Stephanie càng cau mặt hơn, nhìn người tình.
Yann mỉm cười:
- John Doolitt là đứa con trai mới lớn. Lần đầu tiên cậu ta nhìn thấy một phụ nữ đẹp hoàn hảo. Một phụ nữ với toàn bộ nữ tính trên người. Một phụ nữ đúng với nghĩa của hai chữ “phụ nữ” và đang ở độ tuổi phát triển nhất.
Nếu em bảo cậu ta đi theo thì dù xuống địa ngục cậu ta cũng không ngần ngại.
- Anh điên rồi!
- Không đâu! Anh là người tình của em. Mọi người đàn ông nghĩ gì về em anh đều biết vì anh đã từng nghĩ như họ. Em là người phụ nữ đã biến anh thành thằng đàn ông chỉ mê có một người. Trước khi gặp em, anh dan díu với đủ loại đàn bà. Nhưng từ khi gặp em, anh không để mắt đến bất cứ người đàn bà nào khác. Em hiểu tại sao không?
- Chịu!
- Vì trước kia anh tìm ở mỗi phụ nữ một nét đáng quí. Người có cái miệng hoa nở, người có cặp mắt đa tình, người có cặp vú tròn trĩnh, người có cặp mông chắc nịch, người có tâm hồn bay bổng. Nhưng khi gặp em, anh thấy em có tất cả mọi phẩm chất quí giá mà người phụ nữ có thể có. Chỉ một mình em cũng đủ thỏa mãn mọi nhu cầu của anh về nữ giới.
- Ôi! Yann! - nàng cảm động nói - Anh yêu em thế nào thì em cũng yêu anh như thế. Còn cậu kia...
- Đúng cậu ta lúc này chỉ là thằng con trai mới lớn. Nhưng rồi em xem. Đến khi cậu ta lấy vợ, vợ cậu ta sẽ giống hệt như em. Và khi cậu ta nói với vợ “Anh yêu em!” thì trước mắt cậu ta là em chứ không phải cô vợ kia. Cậu ta ngủ với vợ nhưng tưởng tượng là đang làm tình với em.
- Anh nói dớ dẩn! Em làm sao yêu được cậu ta?
Yann nhìn thẳng vào mắt nàng, nụ cười ranh mãnh trên môi.
- Em không yêu nhưng John Doolitt yêu em. Đối với cậu ta em là toàn bộ thế gian. Em là toàn bộ những gì quí nhất trên đời. Em là Niết bàn trong khi cậu ta là tín đồ đạo Phật.
- Anh làm em sợ đấy.
- Việc gì em phải sợ? Em hãy giữ thái độ vừa xa vời vừa gần gũi. Em sẽ đạt được mọi điều em muốn. Cậu ta là người mới. Thế là tốt. Cậu ta sẽ nhìn thấy những thứ mà chúng ta đã quá quen thuộc, không thấy. Chỉ có điều anh nhắc, em hãy cảnh giác.
“Cảnh giác!” Stephanie thấy Yann nói đúng. Nàng nhớ lại cặp mắt John Doolitt nhìn mình trong buổi chiêu đãi. Cách cậu ta đỡ chiếc đĩa trên tay nàng, cố tình chạm khẽ vào da thịt nàng. Yann nói đúng, John Doolitt chỉ có một chân trời, đó là Stephanie.
Nhưng John năm nay mới hai mươi ba tuổi. Nàng xấp xỉ tuổi mẹ cậu ta. Quả thật nhiều lúc nhìn bộ mặt non trẻ yêu kiều của John Doolitt, Stephanie muốn được ngả đầu lên vai cậu, âu yếm nói: “Con yêu quí của ta! Đừng mê ta như thế! Ta đáng là mẹ cậu...”
Stephanie nhủ thầm, về đến Nouméa ít ngày, nàng sẽ giao công việc thật nặng cho John Doolitt, cử cậu ta đến mỏ trong thời gian dài, bắt cậu ta làm cật lực để không còn lúc nào mơ tưởng đến nàng nữa. Rồi Nouméa có nhiều gái đẹp, Stephanie tính sẽ tạo cho cậu ta bắt thân với họ... Mình sẽ dẫn đến cho cậu ta loại con gái lẳng lơ và xinh đẹp, như Antoinette, như Eugénie. John sẽ đắm đuối vào đó và không mơ tưởng đến mình nữa.
Tàu Maraamu đi vào vùng biển, tiến dần vào cảng Nouméa. Stephanie sung sướng được trở lại mảnh đất nay đã trở thành thân thiết, bởi nơi đây có Yann, người nàng yêu mãnh liệt nhất. Yann đã đánh bại mọi người tình khác, đánh bật họ ra khỏi ký ức nàng. Yann là người tình đã phục hồi lại trong nàng toàn bộ niềm say đắm hồi nàng hai mươi tuổi.
Tàu đã thả neo. Mọi người trên bến đã nhận ra tàu Maraamu, con tàu đẹp nhất Nouméa. Những người vì tò mò và những người vì quen biết nàng đều chạy ra bến đón chào nàng. Tin lan nhanh chóng và chỉ lát sau, quang cảnh bến tàu tưng bừng nhộn nhịp và rực rỡ như ngày hội.
Stephanie niềm nở chào mọi người. Nàng nhận ra bóng cô gái Yolande. Linh tính báo cho nàng rằng Yolande ra đấy gặp nàng là để báo riêng nàng những điều nàng cần biết để đề phòng.
Stephanie đã tính toán rất kỹ. Những người có mặt trong chuyến tàu này đều tuyệt đối tin cẩn: chỉ có nàng, Yann, Maurice và Napoleon. Riêng John Doolitt chưa phải là người hoàn toàn tin cậy. Nhưng Stephanie biết cậu ta mê nàng và không bao giờ làm hại nàng. John biết chuyện giải thoát tù nhân, nhưng chưa gặp một người nào trong số đó và coi như đối với cậu họ không tồn tại.
Sau khi niềm nở chào hỏi những người ra đón, Stephanie lựa lúc thuận tiện, bước đến gần Yolande.
- Chào Yolande! Cô vẫn mạnh khỏe chứ?
- Chúng tôi rất vui thấy phu nhân trở về Nouméa - nói xong câu đúng phép ấy, cô gái điếm hạ giọng, nói rất khẽ - Tôi có chuyện cần báo bà biết ngay.
- Lát nữa ta sẽ gặp nhau - Stephanie rời Yolande, đến chào hỏi những người khác.
Yolande quay về khách sạn. Stephanie tiếp tục vui vẻ hỏi thăm và giới thiệu chàng kỹ sư nàng mới đem từ Australia đến: chàng John Doolitt trẻ tuổi. Lát sau nàng nói với mọi người:
- Tôi xin lỗi. Vì chuyến đi quá mệt nhọc, xin các vị cho phép tôi về khách sạn nghỉ ngơi. Mai tôi sẽ đến thăm “bà lớn Berthe” của chúng ta.
Vincent Coqfigue vồn vã chào nàng, nhưng nàng cáo mệt lên thẳng phòng. Quả nhiên nàng vừa đóng cửa thì có hai tiếng gõ khẽ.
- Mời vào!
Yolande bước vào nhanh, khép cửa lại.
- Tôi phải nói với bà ngay, thưa phu nhân Dytteville. Trong thời gian bà đi vắng có xẩy ra mấy việc bà cần biết...
Lại hai tiếng gõ cửa. Stephanie nói to:
- Xin mời vào!
Ba cô phục vụ khách sạn bưng vào ba lọ cắm đầy hoa, đặt lên bàn khách, mặt tủ và mặt bàn trên đầu giường.
- Đấy là quà tặng của ông giám đốc khách sạn, thưa phu nhân - họ nói.
- Xin nhờ ba cô chuyển lời tôi cám ơn ông giám đốc. Tôi rất cảm động trước sự quan tâm của ông.
Tiễn họ ra xong, Stephanie tiện tay khóa luôn cửa. Nàng không nghĩ ba cô phục vụ nghe thấy tiếng chìa khóa vặn trong ổ. Nhân viên khách sạn bép xép, nhất là mấy cô gái lai này.
Stephanie đã ngồi đối diện với Yolande:
- Cô nói đi, Yolande thân mến.
- Nhiều chuyện lắm.
- Những chuyện gì?
- Toàn bộ tội phạm ở nhà tù Nera đã bỏ trốn.
- Thật à? - Stephanie làm ra bộ ngạc nhiên.
Giọng điệu của Stephanie làm Yolande kinh ngạc:
- Bà không biết chuyện đó sao?
- Làm sao tôi biết được? Cô nhớ là tôi vắng mặt ở Nouméa suốt hai tháng qua.
- Vậy mà... ở đây người ta nghi bà dính líu vào chuyện đó.
- Tôi hoàn toàn không biết gì! Lúc đó tôi đang lênh đênh trên biển - Stephanie nói giọng như coi đấy chỉ là chuyện vặt - Bọn trốn trại bị bắt lại cả chứ?
- Không một tù nhân nào bắt lại được.
- Vậy là họ thoát? Càng hay cho họ. Tôi cũng mừng cho họ.
- Vậy là người ta không biết gì hết. Đúng là chuyện rất lạ. Hải quân biên phòng tìm ra được một cánh buồm đỏ của một con tàu hình như đã chở họ ra khơi rồi bị đâm vào đá ngầm và bị đắm.
“Vậy là Taratarg đã làm đúng như Yann căn dặn”. Stephanie thầm nghĩ. “Nàng nói:
- Tôi không hiểu gì về chuyện ấy - nàng nói giọng thản nhiên - Yolande, hình như cô muốn nói để tôi cảnh giác gì đó, nhưng cảnh giác với ai và với chuyện gì?
Yolande bối rối. Thái độ chân thật và bình thản của Stephanie làm cô bị bất ngờ và chao đảo.
- Với ông chỉ huy quân sự đảo.
- Ông chỉ huy quân sự? - Stephanie ngồi thẳng dậy, cau mày như thể nàng vô cùng ngạc nhiên.
Yolande vặn vẹo hai bàn tay, lúng túng. Lát sau cô nói rất khẽ:
- Tôi xin kể hết ra với bà, thưa phu nhân Dytteville.
- Tốt quá. Nhưng cô kể từ đầu để tôi hiểu được.
- Chuyện đó xảy ra trong có một đêm. Quân phiến loạn kéo đến giải thoát cho tù nhân, có sự giúp đỡ của đám thổ dân Canaque. Tôi nghe người ta nói như vậy.
- Ai nói? - Stephanie hỏi.
- Bọn Canaque chuyên đi săn tù trốn trại. Chắc bà biết bọn đó bởi chính chúng đã bắt bà nộp cho trại và sau chính ông Yann Kendelec đã đến giải thoát cho bà.
“Bọn khốn kiếp!” Stephanie thầm nghĩ.
- Vậy ra là bọn đó?
- Chúng kể ra hết.
- Hết nghĩa là sao? - Stephanie hỏi - Tôi chưa hiểu.
- Chúng bị thương vong khá nhiều nên chúng căm lắm và chúng kiện lên chính quyền ở đây. Chúng đưa ra rất nhiều chứng cứ. Chúng còn kể chúng nhìn thấy con tàu Lifou của Atai. Con tàu này sau được hải quân ta tìm thấy đã bị đắm. Còn Atai thì phu nhân biết rồi. Chính ông ta đã tiến hành vụ bắt cóc bà ngày nọ.
- Thế thì dính dáng gì đến tôi? - Stephanie nói - Tại sao cô lại bảo tôi phải đề phòng ông chỉ huy quân sự đảo?
- Bởi ông ta tin chắc chắn rằng chính phu nhân và ông Yann Kendelec đã tiến hành vụ giải thoát tù nhân đó.
- Ông ta điên đấy thôi, Yolande. Muốn kết tội ai, phải có đủ bằng chứng.
- Bởi thế tôi mới nói với phu nhân rằng ông ta không có bằng chứng gì hết và tôi rất mừng là như thế.
Stephanie thở phào nhẹ nhõm. Nhưng câu cuối cùng của Yolande khiến Stephanie thấy rõ viên chỉ huy quân sự đảo tin rằng nàng và Yann chủ mưu vụ này và Yolande cũng nghĩ như ông ta. Từ sau hôm tiếp xúc với viên chỉ huy quân sự kia, Stephanie thấy rõ ông ta là loại người khi đã nghi ai phạm tội thì sẵn sàng làm mọi cách để kết tội người đó.
Stephanie thầm nghĩ: “Rất có thể mình sẽ bị đưa ra xét xử trước tòa án binh. Điều này mình đã dự phòng!”. Tuy miệng vẫn cười tươi như hoa, nhưng trong lòng, Stephanie hoảng sợ.
- Tại sao cô tin ông chỉ huy quân sự không có bằng chứng? Ồng ta nói với cô như thế à, Yolande?
- ‘Ông ta không sử dụng tôi, kể cả sử dụng bí mật. Nhưng tôi quen biết rất nhiều người. Đặc biệt một người rất thân với ông chỉ huy quân sự đồng thời lại thân cả với tôi, kể lại, cho nên tôi biết rõ.
- Ai?
- Ôi, đây là chuyện rất khó nói - Yolande lảng khỏi cặp mắt Stephanie, xoay người trên ghế, rõ ràng cô kiên quyết không lộ tên “khách hàng” đó mặc dù Stephanie nài nỉ.
Thông cảm tâm trạng cô gái, nhưng thấy số phận mình và Yann đang bị đe dọa, Stephanie kiên quyết dò cho ra. Nàng cắn môi, nói bằng giọng hết sức nghiêm túc:
- Yolande thân mến. Cô biết tôi yêu mến và quí trọng cô đến mức nào rồi. Và cô cũng quí tôi cho nên cô mới ra bến để báo cho tôi biết tôi đang gặp nguy hiểm. Tôi hết sức biết ơn cô. Nhưng đã nói thì nói cho hết. Cô nói nửa chừng rồi thôi như vậy thì thà đừng nói gì còn hơn. Nhân danh tình bạn giữa chúng ta tôi yêu cầu cô cho tôi biết ai đã nói với cô rằng ông chỉ huy quân sự đảo không có đủ bằng chứng?
- Marcel - Yolande nói rất khẽ.
- Marcel? Ông ta là ai vậy?
- Bà có biết ông ta đấy, thưa phu nhân Dytteville. Chính là nhân viên thư ký ở Bộ chỉ huy quân sự đảo. Chính Marcel đã ghi lời khai của bà, sao lại rồi chuẩn bị giấy tờ để xin chữ ký ông chỉ huy.
Stephanie chợt nhớ lại người đã ghi lời khai của nàng hôm nàng đến gặp viên chỉ huy quân sự đảo, sau khi nàng về Nouméa lần trước.
- Tôi hiểu Stephanie nói - Vậy bây giờ cô nói cho tôi nghe, Yolande thân mến, là tại sao cô lại tin ông Marcel?
- Vì Marcel có chuyện gì cũng kể hết với tôi - Rồi để Stephanie tin, cô ta liền kể toạc ra mọi chuyện - Bà biết rồi đấy, trong lúc ân ái, người ta thường thổ lộ ra mọi thứ. Những nỗi buồn bực trong gia đình, ngoài xã hội và cuối cùng là những chuyện kín trong công sở...
Stephanie không dám ngắt lời sợ làm tan mất đà tâm sự của cô gái điếm. Yolande vẫn nói:
-... Trong lúc ngủ với nhau và tôi vuốt ve Marcel, anh ấy tuôn ra hết. Thì đàn ông nào chẳng vậy. Mình là đàn bà, khéo gợi một chút là đàn ông thổ lộ ra hết nỗi lòng, không giấu giếm gì hết. Marcel lại là người đang không có ai để tâm sự. Thế là trong lúc anh nằm dài ra cho tôi ve vuốt và hôn hít khắp thân thể, anh ta kể cho tôi nghe mọi thứ chuyện. Thoạt đầu là chuyện gia đình rồi chuyện bạn bè và cuối cùng là chuyện về cấp trên, tức là về ông chỉ huy quân sự đảo. Marcel kể rằng ông chỉ huy đang lo mất chức...
- Do vụ để xổng? - Stephanie hỏi.
- Đúng thế. Ông ta phạm tội đã không bảo đảm được việc canh giữ các trại giam. Mà ông ta thì đang rất muốn ở đây. Sang đất thuộc địa này ông ta được hưởng thêm phụ cấp rất lớn. Ông chỉ huy là loại keo kiệt, đối với ông ta một xu cũng quí. Vậy mà mất chức vị nhàn hạ lại béo bở này, ông ta rất uất. Ông ta quyết tìm cho ra kẻ chủ mưu Vụ vượt ngục kia để gỡ lại uy tín với cấp trên và được ở lại đây.
- Ông ta nghi cho tôi và Yann Kendelec? Đúng là dớ dẩn!
- Ông ta nghi phu nhân chủ mưu và sử dụng bọn thổ dân Canaque tiến hành.
Stephanie thầm nghĩ: “Chắc chắn Yolande còn gặp Marcel, vì theo kiểu cô ta nói thì Marcel là loại khách thường xuyên của cô ta. Trước hết ta cần tác động vào Marcel. Phải làm cho họ hoàn toàn tin rằng mình không liên quan gì đến vụ này”.
Stephanie nói, giọng ngao ngán:
- Thật đáng buồn là ông chỉ huy quân sự lại hồ đồ đến thế. Ông ta là con người đáng yêu: đẹp trai, thông minh, nhảy valse rất giỏi. Và tôi thấy tội nghiệp cho ông ta nếu ông ta bị thải hồi. Bởi ông ta ngồi trong pháo đài tại thủ đô Nouméa này làm sao ngăn chặn được mọi chuyển xảy ra bên ngoài? Cấp trên đòi hỏi ở ông ta quá nhiều đấy...
- Bà nói rất đúng - Yolande tán thành - Tôi cũng bảo anh Marcel là hãy an ủi ông chỉ huy. Tôi bảo Marcel nói với ông ta rằng, bao nhiêu công lao của ông thì cấp trên không biết đến, vậy mà chỉ một sơ suất nhỏ cũng làm ầm lên...
Stephanie nói thêm:
- Tôi mong rằng nhà chức trách sẽ tìm ra được kẻ phạm tội và trừng trị xứng đáng. Bởi giá không có chuyện giải cứu đó, những tù nhân kia vẫn sống chứ đâu bị đắm tàu và chết đuối cả như vậy? Thật là tội tày đình, bởi kẻ kia đã mất công giải cứu họ mà không chọn con tàu vững chãi, lại chọn một con tàu nát, tên con tàu ấy là gì nhỉ?
- Lifou...
- Đúng, Lifou! Để đến nỗi đâm vào đá ngầm và đắm... Để ngần ấy con người làm mồi cho cá mập! Đúng là tàn bạo!
- Ôi, bây giờ nghe bà nói tôi mới hiểu. Đúng là bà không dính dáng gì vào chuyện này thật.
Stephanie đưa tiễn Yolande ra cửa.
- Yolande! Tôi rất tha thiết đề nghị cô và ông Marcel hãy bảo vệ cho bằng được ông chỉ huy quân sự đảo. Ông ta là người tốt và lúc này bị vướng oan vào một chuyện không may, hoàn toàn không do lỗi của ông ta.
Yolande ra rồi, Stephanie ngồi lại, miên man suy nghĩ. Vậy là mình đã đánh tan được nỗi nghi hoặc trong lòng Yolande và qua cô ta đến Marcel. Muốn tác động mạnh vào viên chỉ huy quân sự đảo, cần tác động đến tất cả mọi người ở thị trấn thủ phủ Nouméa này. Cần tiến hành một chiến dịch! Chứng minh mình và Yann hoàn toàn không liên quan gì đến vụ tù vượt ngục kia. Ta phải chủ động tấn công trước, không đợi xẩy ra chuyện gì mới đối phó.
Sáng hôm sau Stephanie cùng với Yann lên tầu Maraamu thấy Maurice và Napoleon đã ở đó. Không phải lo chuyện đem hai mươi sáu khẩu súng kia lên bờ. Chắc chắn Atai đã biết nàng về Nouméa, ông ta sẽ cử người đến nhận vũ khí ngay.
Stephanie bố trí chàng trai kỹ sư John Doolitt nghỉ ở khách sạn Grand Hotel, và hôm nay anh ta đã đến văn phòng công ty bắt đầu nhận việc, nghiên cứu các bản thống kê khai thác mỏ cũng như khai thác gỗ.
Nàng nói:
- Bây giờ chỉ có bốn người chúng ta và chúng ta phải biết vụ giải thoát tù nhân vừa qua đang làm dư luận xao động và chúng ta đang bị họ nghi ngờ. Chúng ta phải thống nhất một cách nói: Cả bốn chúng ta vào thời điểm đó đều ở trên tàu, đang lênh đênh trên biển. Mọi người hãy ít lên bờ bao nhiêu càng tốt bấy nhiêu. Nói thật ít mà lắng nghe thật nhiều. Maurice, Napoleon! Hai cậu đều đã là người ruột thịt của tôi, các cậu đều biết. Chúng ta phải tạo thành một khối vững chãi trong lúc này.
Napoleon quỳ gối, ôm chân nàng nói:
- Thưa Nữ chủ soái! Dù họ kề dao vào cổ, con cũng câm như hến.
- Không ai kề dao vào cổ cậu đâu, Napoleon. Nhưng nếu cậu vô ý để lộ ra một điều gì đó thì ông chủ của cậu, Yann Kendelec và ta sẽ bị đưa ra tòa án quân sự và bị bắn. Maurice không đời nào bán rẻ cha nó và cậu cũng không đời nào bán rẻ mẹ cậu.
- Nữ chủ soái là mẹ con. Con coi phu nhân là mẹ của con - Napoleon tự hào nói và hôn bàn tay Stephanie.
Cậu ta nằm sấp xuống và Stephanie cởi giầy đặt bàn chân trần lên đầu cậu ta. Theo phong tục Canaque đó là nghi thức nhận con. Hôm qua sau khi nghe Stephanie thuật lại cuộc trò chuyện với Yolande, Yann đã bảo nàng:
- Maurice là con của anh. Còn Napoleon, em hãy nhận nó là con. Thổ dân Canaque có nghi thức nhận con. Em hãy làm theo đúng nghi thức đó...
Sau khi Napoleon đứng dậy, Stephanie trịnh trọng đưa bàn tay lên trán, lên ngực nó theo đúng nghi thức nhận con mà Yann đã hướng dẫn cho người tình.
- Từ ngày hôm nay, cậu là con của ta - Stephanie nghiêm nghị nói.
Đêm qua Stephanie đã suy nghĩ rất kỹ. Nàng thấy tuy số phận nàng và Yann gắn chặt với nhau, nhưng hành động thì nàng vẫn phải đóng vai trò chủ yếu. Và lại tác động vào dư luận không chỉ với những thành viên của Ủy ban cứu trợ.
Stephanie sai gia nhân đem đến nhà riêng từng người không chỉ thứ họ nhờ mua mà thêm cả quà riêng của nàng, giá trị cũng không kém. Riêng với “bà lớn Berthe”, phu nhân quan Toàn quyền và vợ viên chỉ huy quân sự đảo thì nàng có cách đối xử đặc biệt hơn. “Bà lớn Berthe” nhận được chiếc hộp lớn đựng bộ đồ trà bằng men sứ Trung Hoa rất quí kèm theo hai mươi lăm gói quà nhỏ cùng một mảnh giấy ghi:
“Hi vọng Toàn quyền phu nhân sẽ hài lòng với những thứ tôi mua giúp phu nhân và những món quà nhỏ tôi kính tặng phu nhân. Tôi sẽ đến thăm phu nhân vào 5 giờ chiều hôm nay”
Và Stephanie tin rằng “bà lớn Berthe” sẽ tiếp nàng.
Lúc nàng bước vào trụ sở ủy ban, theo sau là bốn gia nhân lai khuân các hộp các gói, Stephanie được mọi người reo hò đón tiếp. Sau những lời chào hỏi đầu tiên, Stephanie, gọi bốn tên gia nhân lai vào và nàng bắt đầu phân phối quà: những chiếc khăn, những bao tay, những đồ mỹ nghệ nhỏ.
Nàng tặng “bà lớn Berthe” một chiếc gương soi cầm tay, khung bằng bạc chạm. Nàng tặng vợ viên chỉ huy quân sự đảo, vốn nổi tiếng là nữ thiện xạ của núi rừng Nouvelle Caledonie một khẩu súng, báng nạm xà cừ. Bà ta rạng rỡ mặt mày.
Stephanie hỏi:
- Bà vừa lòng với món quà nhỏ của tôi chứ, thưa phu nhân thân mến? Tôi không thạo về vũ khí, nên đành tin vào lời giới thiệu của người bán hàng. Ông ta quả quyết với tôi rằng khẩu súng săn này rất tốt.
- Ôi, phu nhân Dytteville! Tôi không biết nói thế nào để cảm ơn phu nhân về món quà tuyệt vời này.
- Phu nhân hài lòng là tôi đủ vui rồi. Phu nhân không cần nói thêm gì nữa.
Tất cả thủ đoạn của Stephanie đều chỉ nhằm mục đích duy nhất: làm họ mềm lòng, vô hiệu hóa họ, khiến họ không còn còn ác cảm gì với nàng, biến họ thành những “đồng lõa vô tình” của mình.
Nhân dịp này Stephanie thấy cần tác động mạnh thêm vào bà vợ viên chỉ huy quân sự. Nàng nói:
- Về đến Nouméa tôi được nghe ngay câu chuyện và tôi rất rầu lòng. Tội nghiệp đám tù nhân đó! Ủy ban của chúng ta cần tỏ lòng thương cảm trước số phận hẩm hiu của họ. Chắc ngài chỉ huy cũng rất phiền lòng về chuyện này?
- Chúng tôi rất phiền lòng, thưa phu nhân Dytteville. Cuộc điều tra vẫn đang tiến hành. Chồng tôi quyết tâm tìm cho ra thủ phạm, kẻ chủ mưu, nhưng tôi thấy chẳng hi vọng gì tìm được ra. Làm sao tìm ra bọn phiến loạn và kẻ đã tiếp tay cho chúng?
Stephanie đột nhiên thấy vợ viên chỉ huy quân sự bối rối. Bà ta sực nhớ là mình đã tâm sự với kẻ đang bị mọi người nghi là chủ mưu trong vụ vượt ngục kia.
Đêm qua Stephanie đã suy nghĩ rất nhiều. Nàng vạch ra cả một kế hoạch tỉ mỉ để thực hiện dần từng bước. Nàng phân công, trong lúc nàng ngồi ở phòng khách của “bà lớn Berthe” thì Yann vào làng gặp các thổ dân Canaque xem tình hình diễn biến đến đâu.
Stephanie nói khá to cốt để mọi người cùng nghe thấy:
- Tôi sẽ rất sung sướng nếu ông nhà bà bằng lòng tiếp tôi. Rất có thể tôi sẽ giúp được ngài chỉ huy phần nào. Tôi biết rất rõ địa thế cũng như nhân sự của trại giam Nera, bởi bọn săn tù trốn trại đã giải tôi đến đó và tôi sống ở trại một số ngày. Nói cách khác, chúng đã bán tôi cho đám cai tù ở đó.
- Bán phu nhân? - Các phụ nữ có mặt kêu lên giọng ghê tởm.
- Đúng thế - Stephanie mỉm cười nói tiếp - Nhưng đấy là chuyện đã qua, chẳng nói lại làm gì. Chỉ có điều tôi chưa rõ vụ trốn trại đó diễn biến ra sao.
Vợ viên chỉ huy quân sự kể:
- Bọn thổ dân Canaque tấn công trại giam, loại khỏi vòng chiến đấu các nhân viên và giải thoát đám tội phạm. Chúng chạy ra bờ biển, những xuồng độc mộc chờ sẵn ở đó chở chúng đi...
- Rõ ràng vụ này được chuẩn bị từ rất lâu rồi -Stephanie nói - Nghe phu nhân nói như vậy, tôi đoán bọn chúng không thể tiến hành dễ dàng như vậy nếu không có một bàn tay có thế lực chỉ huy. Tôi cam đoan là bọn thổ dân chỉ là những kẻ răm rắp chấp hành. Tôi tự hỏi thế này: Chúng tuân theo lệnh ai? Ai có thể có đủ uy tín với chúng để ra lệnh cho chúng?
Câu hỏi Stephanie đặt ra làm tất cả mọi người ngơ ngác. Riêng vợ viên chỉ huy quân sự thì há hốc miệng.
Stephanie nói tiếp:
- Tôi chưa biết gì hết. Bởi từ lúc về đến Nouméa hôm qua, tôi chưa gặp ai, chưa đến thăm ai. Người đầu tiên tôi gặp là phu nhân, thưa “bà lớn Berthe”, và các vị ở đây. Vậy vụ trốn trại đó xẩy ra hôm nào?
- Thứ bảy - “bà lớn Berthe” đáp - Ngay sau hôm phu nhân rời khỏi đây.
- Hôm đó chúng tôi đã lênh đênh ngoài biển được ba ngày, có lẽ thế. Vì chúng tôi lên tàu Maraamu vào thứ năm...
Và Stephanie thuật lại chuyến đi của nàng theo cách nàng đã chuẩn bị. Nàng sang Australia, thăm một nông trại, chủ nhân là hai ông bà O'Hara. Khi có bà hỏi nông trại ấy nằm ở đâu, nàng nói, ở chân dãy núi Cordillere của Australia. Nàng không nói kỹ về địa điểm nông trại. Vì phải nêu bật nguyên nhân khiến chuyến đi bị kéo dài đến thế, nên nàng kể đủ thứ chuyện vặt vãnh. Nào nàng leo núi bị trượt chân, bong gân, phải chữa trị mất mấy tuần mới khỏi. Nàng nêu lên những tên người chẳng liên quan gì, chẳng hạn tên ông chủ nhà băng ở Sydney.
Câu chuyện Stephanie kể chiếm mất cả một tiếng đồng hồ. Kể xong nàng đứng lên, cáo từ.
- Phu nhân Dytteville...
- Vâng, thưa phu nhân? - Nàng quay đầu nhìn vợ viên chỉ huy quân sự đảo.
- Câu chuyện phu nhân vừa kể rất thú vị. Tôi hình dung thấy mọi thứ. Nhưng thú thật với phu nhân và chắc phu nhân cũng thông cảm với nỗi lo lắng của chồng tôi hiện giờ, tôi rất quan tâm đến điều phu nhân để xuất lúc nãy: phu nhân sẵn sàng đến gặp chồng tôi.
“Vậy là cá đã cắn câu” - Stephanie thầm nghĩ. Nàng nói:
- Vâng, đúng thế. Tôi sẵn sàng cung cấp cho ngài chỉ huy những gì tôi biết về trại giam Nera, về đám săn tù trốn trại, về Atai cùng những chiến binh của ông ta, bởi tôi đã bị họ bắt làm tù binh trong một thời gian khá dài.
- Phu nhân nói rất đúng. Những điều phu nhân kể ra sẽ giúp chồng tôi rất nhiều trong việc điều tra vụ ấy. Vậy thế này được không? Mời phu nhân ngày mai đến dùng bữa ăn trưa với chúng tôi.
- Được chứ, thưa phu nhân - Stephanie đáp giản dị - Tôi rất mong giúp ích được cho ông bà.
Tối hôm đó khi gặp lại Yann, Stephanie nói:
- Anh yêu. Khắp mọi nơi người ta bàn tán về chúng mình, cả trong các lều tranh lẫn các biệt thự. Em nắm được các bà và họ lại nắm được các ông chồng họ. Ngày mai em sẽ tác động vào nhân vật quan trọng nhất, viên chỉ huy quân sự đảo. Bà vợ đáng mến của ông ta đã chuẩn bị trước cho em. Em sẽ đánh một đòn lớn. Ta không bao giờ sợ tung ra một quả hỏa mù, giống như trong ván bài vậy.
Yann im lặng một chút rồi nói khẽ:
- Anh phục em đấy, Stephanie!
- Tại sao?
- Anh thấy cường độ sống của em tăng gấp đôi mỗi khi gặp nguy hiểm. Nguy hiểm kích thích hào hứng hoạt động của em. Đúng vậy không?
- Đúng. Em thích được hưởng cuộc sống, được chiến đấu và em thích chiến thắng. Hồi còn nhỏ em đã ghen với anh Charles vì em không được là con trai như anh ấy, không được đeo kiếm, không có hai quả đấm mạnh và những bắp thịt cuồn cuộn. Ôi, anh Charles em đẹp trai lắm. Đấy là người đầu tiên em cảm phục, gần như là em mê anh ấy. Cuộc sống đã dạy em phải sử dụng những vũ khí của em để chiến đấu và chiến thắng.
- Em có cả hai loại vũ khí. Em là người phụ nữ nhiều nữ tính hơn mọi phụ nữ khác. Em đẹp nhất và cũng đam mê tình ái nhất. Ngoài ra em lại hành động như một đàn ông.
- Và ngày mai em sẽ bỏ ông chỉ huy quân sự đảo vào túi em.
- Stephanie! Nhưng anh nhắc em phải hết sức thận trọng.
Stephanie bật cười:
- Mai, anh sẽ cài móc nịt vú cho em, để em gọn gàng như một chiến binh, đúng vậy không?
Hôm sau Stephanie đến bộ chỉ huy quân sự đảo trong bộ y phục tuyệt đẹp. Viên chỉ huy vốn là một trang quí tộc, choáng mắt trước nhan sắc kiều diễm của bà khách.
- Tôi vô cùng biết ơn phu nhân, thưa phu nhân thân mến. Phu nhân đã quan tâm đến những khó khăn lo lắng của tôi. Nhưng lo lắng đang làm tôi điên đầu.
Nàng nhận quả bóng và đá lại ngay:
- Thưa ngài chỉ huy, nếu tôi ngỏ ý muốn gặp ngài thì chỉ vì tôi biết rõ trại giam Nera và hi vọng có thể cung cấp thêm cho ngài những thông tin bổ ích để ngài có điều kiện điều tra thuận lợi hơn. Như hôm qua tôi đã nói với phu nhân của ngài. Đúng là vụ này thuộc phạm vi trách nhiệm của vị chỉ huy quân sự đảo, nhưng cần phải thông cảm với ngài. Sức con người có hạn, ngài biết chồng tôi đang làm việc tại Bộ Chiến tranh. Tôi tin rằng chồng tôi có thể can thiệp... hoặc một lá thư của tôi... có thể làm cho bộ nhìn nhận đúng vấn đề này và không đổ mọi trách nhiệm lên đầu ngài.
Stephanie đã thử “mua” ông ta. Viên chỉ huy nhìn nàng.
- Nhưng danh dự của tôi đòi hỏi tôi phải cung cấp tất cả những gì tôi biết, làm tất cả những gì ngài yêu cầu. Tôi cũng muốn đề nghị ngài cho tôi địa chỉ gia đình của vài người trong số tù nhân ở đó hiện dã bị mất tích ngoài biển do tàu Lifou bị đắm. Tôi rất mến Keller, Annette, Greboura và vài người khác nữa. Lần trước gặp ngài tôi đã có dịp nói đôi chút về họ. Annette có một đứa con trai ở Pháp. Tôi định sẽ nhận nuôi dưỡng nó. Bởi khi còn sống, Annette rất tốt với tôi.
- Tôi sẽ cung cấp cho phu nhân những địa chỉ đó, thưa phu nhân Dytteville. Ngày mai phu nhân đến đây, những địa chỉ đó sẽ có sẵn trên bàn này. Tôi cần phải nói với phu nhân rằng, dù mọi người bàn tán ra sao đi nữa thì cũng chưa phải là những bằng chứng. Nhưng đang có nhiều tiếng đồn, rằng phu nhân và ông Yann Kendelec chủ mưu vụ này.
“Yolande quả là tốt bụng, đã báo trước với mình”, Stephanie thầm nghĩ. Nàng nói:
- Đúng là điều bịa đặt. Lúc đó chúng tôi đang trên tàu, lênh đênh giữa biển.
- Tôi làm sao không tin phu nhân được?
“Ông ta không tin! Mà ông đoán đúng đấy, ông bạn! Chỉ có điều tôi sẽ chứng minh cho ông thấy là ông đoán lầm. Tôi sẽ lái ông vào rừng rậm để ông lạc lối. Tôi sẽ có cách làm như thế”.
- Tội nghiệp các tù nhân... Họ thành ra thiệt mạng hết cả... - viên chỉ huy nói, nhìn nàng thăm dò xem nàng có chảy giọt nước mắt nào không.
Stephanie nói:
- Ngài có tìm thấy tàu Lifou của Atai bị đắm? - Nàng quay sang bà vợ viên chỉ huy - Hôm qua hình như phu nhân có kể với tôi như vậy?
Bà ta gật đầu.
Viên chỉ huy nói tiếp:
- Tàu Lifou với cánh buồm đỏ. Thưa phu nhân Dytteville, tôi rất biết ơn bà đã hào hiệp giúp đỡ tôi. Và tôi xin phép...
- Ông cứ tự nhiên.
- Nếu như Yann Kendelec cùng đi với phu nhân đến đây thì tốt quá. Ba chúng ta mỗi người một câu, sự việc sẽ sáng tỏ thêm rất nhiều.
Stephanie chờ xem ông ta nói thêm gì nữa về Yann.
- Ông Yann cũng rất biết trại giam Nera. Chính ông đã đến đó giải thoát cho bà. Thú thật bà làm tôi rất muốn rời khỏi Nouméa. Đảo Nouvelle Caledonie đúng là một thiên đường.
- Quả vậy - Stephanie nói - Đảo này quả là thiên đường và tất cả chúng tôi đều mong muốn ngài sẽ ở lại đây - nàng quay sang bà vợ viên chỉ huy - Tất cả chúng tôi ở đây đều rất quí ông nhà. Ngài chỉ huy nhảy điệu valse rất giỏi và chúng tôi đều muốn được nhảy với ngài.
- Phu nhân Dytteville, nếu vậy tôi cũng xin mời trước phu nhân trong tất cả các điệu valse.
Lúc tiễn Stephanie ra cửa để nàng về, viên chỉ huy quân sự đảo thì thầm vào tai nàng, giọng của một sĩ quan quí tộc hào hoa:
- Ngày mai tôi sẽ chờ phu nhân đến đây với ông Yann...
- Mấy giờ, thưa ngài?
- Khoảng... 3 giờ chiều, được không, thưa phu nhân?
- Vâng, 3 giờ...
Stephanie và Yann đã đứng trước Bộ chỉ huy quân sự đảo. Nhìn công trình kiến trúc đồ sộ và lù lù một khối, Stephanie bỗng thấy hơi sờ sợ.
- Anh nhất định vào ư, Yann?
- Lão ta muốn gặp anh, tại sao anh lại sợ không dám vào? Anh đã chuẩn bị tinh thần đầy đủ. Sẽ không có chuyện gì làm anh hốt hoảng đâu. Hãy tin ở anh, Stephanie.
Hai người vào nhà. Sau khi gia nhân vào báo tin, họ được mời vào bên trong.
Viên chỉ huy nói:
- Phu nhân rất chính xác giờ giấc. Đấy là điều ít phụ nữ thực hiện được. Bao giờ họ cũng đến trễ. Tôi đã chuẩn bị sẵn những thứ hôm qua phu nhân yêu cầu. Marcel!
Nhân viên thư ký đem đến đặt trên bàn giấy tập danh sách và địa chỉ Stephanie yêu cầu.
Viên chỉ huy quân sự nói:
- Với mỗi người chúng tôi đều sẽ có thư chia buồn về chuyện họ vượt ngục và thiệt mạng ngoài biển. Nhưng phu nhân có thể viết thư riêng đến gia đình những người phu nhân quen biết. Đáng tiếc là họ chết không được làm lễ sám hối và rửa tội theo tín ngưỡng Thiên Chúa giáo mà phải chết trong bụng cá mập.
Stephanie nói, theo đúng kế hoạch của nàng đã tự vạch ra:
- Tôi sẽ tổ chức một buổi cầu kinh ở nhà thờ cho tất cả họ.
Câu của nàng giống như một đường banh đáp lại đường banh của viên chỉ huy quân sự đảo.
- Tôi thấy có bổn phận phải đến dự buổi cầu kinh đó.
Hai bên đối đáp với nhau toàn những câu giả dối.
Viên chỉ huy nói tiếp:
- Trại giam Nera nằm dưới một rặng núi cao, phía trước là con suối lớn Nera đổ ra biển. Chúng tôi biết quá ít về địa hình ở đây, nhưng tôi đoán có nhiều khe đá để bọn phiến loạn thổ dân nấp phục kích. Theo nhận định của phu nhân thì bọn phiến loạn bản xứ có liên hệ gì với... các bạn của phu nhân không? Tôi dùng chữ “bạn” để tránh chữ tội phạm.
- Tôi nghĩ là chuyện ấy có thể có - Stephanie dè dặt nói - Tuy không nhất thiết phải có nhưng hôm đó có thể có.
- Tôi cho rằng chắc chắn có, bởi hôm đó các tù nhân đều ngoan ngoãn đi theo bọn phiến loạn bản xứ. Bọn thổ dân Canaque bắt đầu sử dụng súng. Mà như thế là tất nhiên, bởi viên đạn đi xa hơn mũi tên.
Stephanie hoi:
- Chúng có dùng súng? Người ta nghe thấy tiếng súng nổ?
- Không phải trong trại mà ngoài bờ biển, nơi các xuồng độc mộc của thổ dân đón các bạn của phu nhân để chở họ ra tàu Lifou đỗ bên ngoài.
Stephanie hiểu rằng nàng cần phải hết sức thận trọng, bởi có những điều lọt ra ngoài dự tính của nàng. Cuộc đối thoại mỗi lúc một căng thẳng. Bữa ăn thật ra chỉ toàn đồ nguội. Bây giờ Yann và nàng đang bị kẹt trong một gian phòng tại pháo đài và từng lời, từng chữ của họ đều đóng vai trò quan trọng.
- Tôi không sinh trưởng tại đây nên không rõ về từng thời kỳ của mặt trăng.
Viên chỉ huy mỉm cười nói:
- Ông Kendelec đây cũng như tôi đều biết rõ.
Đột nhiên một tiếng nói vang lên hằn học:
- Chính hắn!
Đang cúi đầu xuống xem tấm bản đồ viên chỉ huy vừa mở ra đặt trên bàn, Yann và Stephanie đều giật mình ngẩng lên. Stephanie không biết người lạ mới vào nhưng Yann thì nhớ. Y chính là tên cai ngục canh gác bên ngoài trại giam. Chính anh đã xua y ra và Maurice đã trói y.
- Anh điên rồi! Ông Yann Kenkelec đây và phu nhân Stephanie Dytteville lúc đó đang trên tàu lênh đênh ngoài biển. Anh không được nói láo.
Giọng nói nghiêm nghị của viên chỉ huy quân sự đảo khiến Stephanie và Yann đều hiểu họ đã bị sa vào bẫy, một cái bẫy giăng sẵn.
Yann bình thản nói:
- Tôi không quen ông.
- Tôi không thể lầm được. Tôi nhớ rõ cặp mắt kia, giọng nói ấy. Tôi xin thề trên kinh thánh là tôi không nhớ sai.
- Iugrain! Ổng cẩn thận đấy. Ông Kendelec và phu nhân Dytteville đây là bạn của ta.
- Bà kia thì tôi không nhìn thấy nhưng ông này thì tôi nhớ rõ.
- Anh cam đoan là đúng chứ?
- Vâng, tôi xin cam đoan, thưa ngài chỉ huy.
- Đến rắc rối. Ông Kendelec, ông biết hạ sĩ Iugrain chứ?
- Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy ông ta. Tại trại giam Nera tôi chỉ biết một người tên là Pepère...
- Còn tôi - hạ sĩ Iugrain nói - Tôi nhớ rất rõ cặp mắt ông.
Yann nói:
- Tôi không phải chỉ có mắt. Tôi có cả khuôn mặt.
Tên hạ sĩ cãi:
- Hôm đó ông che mặt, chỉ để hở đôi mắt.
Stephanie bỗng thấy viên chỉ huy quả là một sĩ quan trung thực kiến nàng thầm cảm phục. Nàng đã định mua ông ta bằng cách đưa ra thế lực của chồng nàng ở Bộ Chiến tranh, nhưng ông ta quyết khám phá cho ra vụ này để bảo vệ danh dự sĩ quan.
- Thưa ngài chỉ huy - Stephanie nói.
- Bà không sao, thưa phu nhân. Viên hạ sĩ kia cho biết không nhìn thấy bà.
- Điều đó càng chứng tỏ nhân chứng của ngài có thành thật nhưng ông ta đã nhận lầm. Bởi mọi người đều biết ông Kendelec đi với tôi trên tàu Maraamu.
- Mọi người? Thưa phu nhân Dytteville, theo tôi biết trên tàu ngoài phu nhân và ông Kendelec, chỉ có Maurice, con ông Kendelec và Napoleon, mà theo tôi vừa được biết là bà mới nhận cậu ta là con.
Lúng túng, Stephanie nói rất khẽ:
- Bao giờ tôi cũng chịu trách nhiệm về những người làm việc dưới quyền tôi. Tôi nhận cậu ta là con theo phong tục bản xứ.
- Xin phu nhân hiểu cho tôi - viên chỉ huy khôn kéo nói - Lúc này tôi bị dằng xé giữa một bên là tình bạn với phu nhân và ông Kendelec, một bên là bổn phận của tôi với tư cách chỉ huy quân sự đảo.
Stephanie không dám nhìn thẳng vào mắt ông ta. Nàng nói khẽ:
- Bao giờ cũng phải đặt bổn phận lên trên.
- Nếu vậy, xin phu nhân cho phép... - viên chỉ huy nhìn thẳng vào mắt viên hạ sĩ - Ông thề là ông đã nhìn thấy ông Kendelec đây tại Nera hôm xảy ra vụ trốn trại?
- Tôi xin thề tôi không nói sai, thưa ngài chỉ huy. Tôi xin thề rằng người ngồi kia đã dí súng dọa tôi và sai người khác trói tôi. Và cũng do lỗi của ông ta mà hai đồng sự của tôi là Verley và Denvier đã bị thiệt mạng.
- Hai người chết! - Stephanie thì thào, mặt tái nhợt - Thưa ngài chỉ huy, lúc nãy ngài bảo trong khu vực trại không có tiếng súng nổ, vậy tại sao hai người cai ngục lại chết được?
- Hạ sĩ Iugrain, ông hãy trả lời phu nhân Dytteville.
- Bọn thổ dân dưới quyền chỉ huy của ông kia đã giết hai đồng sự của tôi.
Lúc đó Stephanie và Yann đã lên thuyền, họ không chịu trách nhiệm gì nữa. Tuy nhiên nghe nói có hai người chết, Stephanie vẫn thấy áy náy. Nàng hỏi:
- Tại sao chúng giết hai người đó?
- Thưa phu nhân, hai đồng sự của tôi định chạy trốn. Bọn thổ dân Canaque bèn bắn họ.
- Tôi rất đau lòng - Stephanie nói.
Viên chỉ huy quân sự đảo nói:
- Thưa ông Kendelec, tôi rất khổ tâm phải báo rằng ông đã bị bắt!
Im lặng một lúc lâu. Viên chỉ huy ra hiệu. Hai binh sĩ cầm súng bước vào.
- Giải ông Kendelec đi! - Viên chỉ huy ra lệnh.
Yann quay sang Stephanie, bình thản nói:
- Em đừng lo, Stephanie, Anh vô tội. Em biết rõ điều đó hơn ai hết vì em cùng đi với anh trên tàu lúc đó đang chạy ngoài biển.
“Em sẽ giải thoát cho anh, anh yêu của em!” Stephanie thầm nghĩ lúc nhìn Yann đi giữa hai binh sĩ ra khỏi gian phòng.
Stephanie lẩm bẩm:
- Viên hạ sĩ kia điên rồi! Nỗi căm giận làm y tối mắt và y đã nhìn lầm!
- Tôi biết làm thế nào khác được, thưa phu nhân Dytteville? Viên hạ sĩ đã thề trước kinh thánh. Tôi không thể bác bỏ lời khai của y. Mong bà thông cảm cho hoàn cảnh của tôi. Tôi rất tiếc phải cho bắt ông Kendelec.
Viên chỉ huy quân sự đảo nhìn Stephanie nói thêm:
- Cũng xin phu nhân biết cho rằng, ông Kendelec bị giam theo chế độ đặc biệt, không được phép gặp ai, nhận thư từ của ai.
- Tôi hiểu! - Stephanie bình thản nói - Tất cả những chuyện vừa rồi đúng là khủng khiếp. Một sự lầm lẫn quái đản mà ngài là nạn nhân đầu tiên.
- Nạn nhân?
Trong giọng nói của viên chỉ huy quân sự đảo không giấu nổi nỗi căm giận.
- Tôi thề sẽ chứng minh cho ngài thấy đây là một sự ngộ nhận. Và nhân chuyện này, tôi càng thấy cần phải giúp người tìm ra sự thật. Vì trong sự thật đó có số phận của người bạn thân thiết của tôi, ông Kendelec...
Stephanie ngừng lại một lúc lâu. Viên chỉ huy quân sự đảo vẫn đang chờ nàng nói nốt. Mãi không thấy, ông ta nhắc:
- Phu nhân đang nghĩ gì vậy?
- Tôi đang nghĩ xem thực chất vụ trốn trại kia là gì? Và tôi nảy ra một giả thiết.
- Xin phu nhân cho biết.
- Đây là một vụ cướp! Không phải vụ giải thoát.
Viên chỉ huy quân sự đảo ngạc nhiên:
- Tôi chưa hiểu ý phu nhân.
- Bọn thổ dân bản xứ biết rằng nếu chúng khởi nghĩa, tù nhân trong các trại giam tất nhiên sẽ đứng về phía nhà chức trách. Họ là người da trắng. Cho nên chúng tiêu diệt họ bằng cách giả vờ như định giải thoát cho họ. Các tù nhân đã ngây thơ nghe theo. Nhưng sau khi đưa họ ra khỏi trại giam, chúng đã dìm họ chết! Nhưng thưa ngài chỉ huy, đấy mới chỉ là một giả thiết. Tôi còn phải tìm bằng chứng để chứng minh... Xin chào ngài.
Nàng chìa tay. Viên chỉ huy quân sự đảo cúi xuống, nâng bàn tay Stephanie, đặt lên đó một cái hôn. Nàng đi nhanh ra ngoài.
Lần đầu tiên trong óc viên chỉ huy quân sự đảo lóe lên một ý nghi hoặc.
“Hay là bà Stephanie này và ông Yann Kendelec lúc đó đang lênh đênh trên biển thật?
Đồng thời, trên đường về khách sạn, Stephanie vui mừng là mình đã nghĩ ra được một cách bịa để bám vào đó tiến hành đấu tranh tiếp. “Phải bám vào lý lẽ ấy: một cuộc ăn cướp của thổ dân bản xứ!”, nàng tự nhủ.